2. Tràng Giang
Khổ 4
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc.
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
- Huy Cận -
Khổ thơ hài hoà chất cổ điển
và hiện đại.
3. Lớp lớp mây cao đùn núi bạc.
=> Những đám mây trắng hết lớp này đến
lớp khác như những búp bông trắng nở
ra trên trời thu, được ánh nắng chiều
phản chiếu lấp lánh như những núi bạc.
- Nhà thơ học chữ “đùn” trong bản dịch
“Thu hứng” của Đỗ Phủ:
Bức tranh thiên nhiên kì vĩ, tráng lệ.
“Lưng trời sóng dợn lòng sông thẳm
Mặt đất mây đùn cửa ải xa”
4. Lớp lớp mây cao đùn núi bạc.
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
- Trên nền trời bao la, xuất hiện một
cánh chim bé nhỏ chao nghiêng như
không chịu được sức nặng của bóng
chiều.
=> Nghệ thuật đối lập:
Bầu trời bao la, hùng vĩ
Cánh chim nhỏ bé, đơn độc
Nhấn mạnh nỗi cô đơn trong lòng
người.
5. Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
- Gợi nhớ đến thơ Thôi Hiệu đời Đường:
- Thôi Hiệu nhìn khói sóng mà nhớ quê, còn
Huy Cận không cần có khói sóng, tức là không
có cái gợi nhớ, mà lòng vẫn “dợn dợn” nỗi
nhớ nhà.
Nỗi buồn nhớ quê hương da diết,
sâu sắc của nhà thơ.
“Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu”
(Hoàng Hạc lâu)
“Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai!”
6. Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
=> Nỗi buồn nhớ quê hương da
diết, sâu sắc của nhà thơ.
Nỗi buồn của thế hệ thanh niên,
trí thức trong những năm tháng
mất nước, phải sống trong cảnh
ngột ngạt, bế tắc của chế độ thuộc
địa.