The narrative of Bel and the Dragon is incorporated as chapter 14 of the extended Book of Daniel. The original Septuagint text in Greek survives in a single manuscript, Codex Chisianus, while the standard text is due to Theodotion, the 2nd-century AD revisor. This chapter, along with chapter 13, is considered deuterocanonical: it was unknown to early Rabbinic Judaism, and while it is considered non-canonical by most Protestants, it is canonical to Eastern Orthodox Christians, and is found in the Apocrypha section of 80 Protestant Bibles.
Welsh - Ecclesiasticus the Wisdom of Jesus the Son of Sirach.pdf
Vietnamese - Bel and the Dragon.pdf
1.
2. CHƯƠNG 1
1 Và vua Astyages đã được tập hợp lại với tổ tiên của
mình, và Cyrus của Ba Tư đã nhận được vương quốc
của mình.
2 Đa-ni-ên nói chuyện với vua và được tôn trọng hơn tất
cả bạn bè của ông.
3 Người Ba-by-lôn có một thần tượng tên là Bel, và mỗi
ngày người ta dâng lên thần tượng đó mười hai đấu bột
mì mịn, bốn mươi con chiên và sáu bình rượu.
4 Vua thờ lạy nó và hằng ngày đến bái lạy nó, còn Đa-
ni-ên thì thờ phượng Đức Chúa Trời của mình. Và nhà
vua nói với anh ta, Tại sao bạn không tôn thờ Bel?
5 Họ trả lời rằng: Bởi vì tôi không được thờ lạy thần
tượng bởi tay người ta làm ra, nhưng thờ phượng Đức
Chúa Trời hằng sống, là Đấng đã sáng tạo trời đất và có
quyền thống trị trên mọi xác thịt.
6 Vua nói với ông rằng: Ngươi không nghĩ rằng Bel là
Đức Chúa Trời hằng sống sao? bạn không thấy anh ấy
ăn uống bao nhiêu mỗi ngày sao?
7 Đa-ni-ên mỉm cười nói rằng: Thưa vua, xin đừng để bị
lừa: vì bên trong chỉ là đất sét, bên ngoài là đồng, và
chưa bao giờ ăn uống bất cứ thứ gì.
8 Vua nổi giận, triệu tập các thầy tế lễ đến và nói với họ
rằng: Nếu các ngươi không nói cho ta biết kẻ đã nuốt
những của cải này là ai, thì các ngươi sẽ chết.
9 Nhưng nếu các ông có thể xác nhận với tôi rằng Bên
đã ăn thịt chúng thì Đa-ni-ên sẽ chết, vì hắn đã nói phạm
đến Bên. Và Daniel nói với nhà vua, Hãy để nó theo lời
của bạn.
10 Các thầy tế lễ của Bel có khoảng bảy mươi người,
không kể vợ con họ. Và nhà vua đi cùng Daniel vào đền
thờ Bel.
11 Các thầy tế lễ của Bên nói rằng: Nầy, chúng tôi đi ra.
Nhưng, hỡi vua, vua hãy chuẩn bị thịt, chuẩn bị rượu,
rồi đóng cửa lại và dùng dấu ấn của chính vua mà đóng
dấu lại;
12 Ngày mai khi ông vào nhà, nếu không thấy Bel đã ăn
hết, thì chúng tôi sẽ phải chết; nếu không thì Đa-ni-ên,
kẻ nói dối chúng tôi.
13 Và họ ít quan tâm đến điều đó: vì dưới gầm bàn, họ
đã làm một lối vào riêng, qua đó họ thường xuyên vào
và tiêu thụ những thứ đó.
14 Khi họ đã ra đi, vua bày thịt ra trước mặt Bên. Bấy
giờ Đa-ni-ên ra lệnh cho các đầy tớ đem tro và tro rải
khắp đền thờ trước mặt vua một mình. Sau đó, họ đi ra
ngoài, đóng cửa lại và lấy ấn triện của vua niêm phong
rồi ra đi.
15 Lúc ấy, ban đêm, các thầy tế lễ cùng với vợ con họ
đến như thường lệ, và ăn uống hết.
16 Đến sáng sớm, vua chỗi dậy, có Đa-ni-ên ở cùng.
17 Vua hỏi: Đa-ni-ên, các con dấu còn nguyên vẹn
không? Và ông ấy nói, Vâng, thưa vua, họ vẫn còn
nguyên vẹn.
18 Và ngay khi mở cửa ra, nhà vua nhìn lên bàn và kêu
lớn: Hỡi Bel, ngươi vĩ đại lắm, và ngươi không hề lừa
dối chút nào.
19 Đa-ni-ên cười lớn, giữ vua không được vào và nói:
Bây giờ, hãy nhìn vỉa hè, và hãy đánh dấu kỹ xem đây là
những bước chân của ai.
20 Vua nói: Ta thấy bước chân của đàn ông, đàn bà và
trẻ em. Thế rồi nhà vua nổi giận,
21 Rồi bắt các thầy tế lễ cùng với vợ con họ, họ chỉ cho
anh ta cửa nhà vệ sinh, nơi họ bước vào và thưởng thức
những món bày trên bàn.
22 Vì vậy, vua giết họ và giao Bel cho quyền lực của
Daniel, người đã tiêu diệt ông và đền thờ của ông.
23 Tại nơi đó có một con rồng lớn mà người Ba-by-lôn
thờ phượng.
24 Vua nói với Đa-ni-ên: “Có phải ngươi cũng nói rằng
cái này bằng đồng không? kìa, anh ta sống, anh ta ăn và
uống; bạn không thể nói rằng ông ấy không phải là thần
sống: do đó hãy tôn thờ ông ấy.
25 Đa-ni-ên thưa cùng vua rằng: Tôi sẽ thờ lạy Giê-hô-
va Đức Chúa Trời tôi: vì Ngài là Đức Chúa Trời hằng
sống.
26 Nhưng xin vua hãy cho phép tôi, và tôi sẽ giết con
rồng này mà không cần gươm hay trượng. Nhà vua nói,
ta cho ngươi nghỉ phép.
27 Sau đó, Đa-ni-ên lấy hắc ín, mỡ và tóc, nấu chín rồi
vo thành từng cục: ông bỏ thứ này vào miệng con rồng,
thế là con rồng vỡ tung ra. tôn thờ.
28 Người Ba-by-lôn nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ và
lập mưu chống lại nhà vua, mà rằng: Vua đã trở thành
người Do-thái và đã tiêu diệt Bel, đã giết con rồng và
giết chết các thầy tế lễ.
29 Họ đến gặp vua và thưa rằng: Hãy giao Đa-ni-ên cho
chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ tiêu diệt vua và nhà
vua.
30 Khi vua thấy họ ép chặt ông, thì giao Đa-ni-ên cho họ.
31 Ai đã ném anh ta vào hang sư tử: anh ta ở đó sáu
ngày.
32 Trong hang có bảy con sư tử, mỗi ngày người ta cho
chúng hai con thú và hai con chiên, nhưng người ta
không trao cho chúng để chúng có thể ăn thịt Đa-ni-ên.
33 Bấy giờ, ở xứ Giu-đa, có một đấng tiên tri tên là Ha-
ba-cúc, làm món canh, bẻ bánh cho vào bát, rồi đi ra
đồng đem cho thợ gặt.
34 Nhưng thiên sứ của Đức Giê-hô-va phán cùng Ha-ba-
cúc rằng: Hãy đi đem bữa tối ngươi có qua Ba-by-lôn
cho Đa-ni-ên, người đang ở trong hang sư tử.
35 Ha-ba-cúc thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chưa hề thấy Ba-
by-lôn; tôi cũng không biết hang ổ ở đâu.
36 Sau đó, thiên sứ của Đức Giê-hô-va nắm lấy vương
miện, lột tóc trên đầu ông, rồi đặt ông ở Ba-by-lon trên
hang.
37 Ha-ba-cúc kêu lên rằng: Hỡi Đa-ni-ên, Đa-ni-ên, hãy
dùng bữa mà Đức Chúa Trời đã sai ngươi đi.
38 Đa-ni-ên thưa rằng: Hỡi Đức Chúa Trời, Ngài đã nhớ
đến tôi! Ngài cũng chẳng bỏ rơi những kẻ tìm kiếm và
yêu mến Ngài.
39 Đa-ni-ên đứng dậy và ăn. Lập tức, thiên sứ của Chúa
đặt Ha-ba-cúc về chỗ cũ.
40 Vào ngày thứ bảy, vua đến khóc thương Đa-ni-ên.
Khi đến hang, vua nhìn vào thì thấy Đa-ni-ên đang ngồi.
41 Vua liền kêu lớn tiếng rằng: Lạy Chúa là Đức Chúa
Trời vĩ đại của Đa-ni-ên, ngoài ngài chẳng có ai khác cả.
42 Nó kéo nó ra, ném những kẻ đã giết nó vào hang;
chúng nó bị nuốt chửng ngay trước mặt nó.