3. Bắt đầu xây dựng năm 1987 và đưa vào sử dụng năm 1991, hiện nay Trung tâm đã và đang là mái nhà chung cho 1217 bệnh nhân và 156 cán bộ công nhân viên.
26. Sau đó, Y sĩ Phượng nhiệt tình giúp nhóm chúng tôi trong việc tiếp cận với bệnh nhân
27.
28.
29.
30.
31.
32.
33.
34.
35. Có người nhớ nhà, nhớ người thân nhưng chờ mãi chẳng thấy ai… Họ cô đơn là thế, nhỏ bé là thế…
36. Và cho dù cũng có khi họ lên cơn, đánh đập lẫn nhau, đánh luôn cả cán bô y tế… Nhưng sau những góc tối ấy, họ vẫn giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau khi cần thiết…
37.
38. Và không thể nào không nhắc đến các y bác sĩ hằng ngày âm thầm, lặng lẽ chăm sóc cho những con người bất hạnh kia.
39. Đúng như người đời vẫn thường hay nói: “Lương y như từ mẫu”
40. Cô Phượng nói với chúng tôi rằng: “Đã lo rồi thì lo cho trót, lo hoài, lo mãi, lo cho đến khi nào người bệnh nhắm mắt xuôi tay…”
41. Xin gửi đến cô chú những lời biết ơn chân thành nhất… Vì đã hướng dẫn chúng tôi hoàn thành buổi thực tập một cách tốt nhất… Vì đã hi sinh cho đời, giúp đỡ cho những số phận bất hạnh…
42. Và, không biết làm gì hơn, chúng tôi cũng muốn góp chút ít công sức, mang đến cho những con người bất hạnh kia chút niềm vui bé nhỏ…
43. Cuối cùng buổi thực tập của chúng tôi cũng chấm dứt. Vui có, buồn có, suy nghĩ nhiều cũng có. Mong sao có nhiều nhà hảo tâm giúp đỡ những con người này. Họ bé nhỏ và tội nghiệp biết bao… Mong sao các thầy/cô tạo thêm điều kiện cho chúng em tiếp cận với bệnh nhân như thế này, để hiểu rõ hơn cái nghiệp của mình, tạo nền tảng cho chúng em vững bước sau này…