1. Chương một: GIÃ BIỆT THIÊN ĐƯỜNG
Thái Vũ kết thúc xong nhạc khúc xô - nát của Sô - panh, cất bản nhạc, kéo tấm vải
nỉ đậy giàn phím lại, kéo nấp đậy cây piano, rồi đứng lên. Mẹ chàng âu yếm hỏi:
– Dây thánh giá đâu, sao con không đeo hở Vũ?
– Thưa mẹ, hôm tắm sông vừa rồi con đã đánh rơi.
Vũ hơi ngượng chàng không quen nói dối, nhất là nói dối với mẹ. Thật ra 3 ngày
trước, khi đi ngang cầu, chàng đã tháo dây thánh giá trên cổ và ném xuống dòng
sông.
Cha chàng lấy tẩu thuốc ra hỏi: – Sao ngót mấy tháng nay con không đi lễ?
– Thưa cha, con bận bài vở ở lớp nhiều quá, với con thấy điều đó cũng không cần
thiết lắm.
Mẹ chàng tròn xoe mắt chưa kịp nói gì thì cha chàng gắt lên:
– Con nói cái gì không cần thiết? Làm con chiên của Chúa, mỗi tuần đi lễ một lần
mà con tính bỏ luôn hở?
Thái Vũ đứng tựa cây đàn piano ôn tồn đáp:
– Thưa cha, con thấy để dành thì giờ đó làm việc khác có lợi hơn.
Nỗi bất mãn nhà thờ âm ỉ của Vũ mấy năm nay đã đến lúc bùng vỡ. Cha chàng run
run: – Mày tính bỏ đạo hả...
– Xin cha và mẹ hãy bình tĩnh nghe con trình bày. Lúc này khoa học đã tiến bộ
quá xa rồi và cũng đã soi sáng được những sai lầm của tôn giáo xuất phát từ những
thế kỷ đơn sơ lạc hậu. Tại sao chúng ta cứ giữ mãi những giáo điều lỗi thời phản
tri thức. Nếu Chúa đã tạo nên thế gian và con người thì thiên tai chiến tranh, bệnh
hoạn và sự ác độc của con người do ai tạo ra. Những vấn đề rất đơn giản như vậy
mà chúng ta không chịu suy xét, cứ nhắm mắt tin tưởng một chiều mãi.Con thấy
đã đến lúc phải cởi bỏ những gì lỗi thời từ những thời đại mà con người còn quá
ngây thơ trong tư duy và tín ngưỡng. Thế giới mỗi ngày mỗi tiến bộ. Những quan
niệm từ xưa cần phải xét lại cho hợp với thời đại mới. Con không muốn giam
mình mãi trong ngục tù của lòng tin mù quáng...
– Chúa ơi! Tao cho mày ăn học để hôm nay mày dạy khôn tao và phản bội với
Chúa. Không có khoa học gì hết! Mày nói cái gì lỗi thời, Chúa lỗi thời hả?
2. – Thưa cha, xin cha đừng giận, hãy bình tĩnh suy xét lời con nói có vô lý hay
không. Con công nhận là tín ngưỡng nào cũng cố gắng dạy con người ăn hiền ở
lành, nhưng cũng đã trói buộc thêm nhiều mê tín, dị đoan và huyền hoặc. Khi con
người trông đợi một phép lạ từ cõi giới xa xăm, liền đó họ đánh mất sự nỗ lực của
chính họ trong việc xây dựng cuộc sống thực tế nơi thế gian này. Tín ngưỡng luôn
luôn đồng nghĩa với sự kiềm hãm phát triển con người. Tất cả những công trình
khoa học dường như đều được xây dựng bởi những người dám qua mặt tôn giáo.
– Trời ơi! Tất cả sự khôn ngoan của mày chỉ dùng để công kích Chúa. Lạy Cha chí
Thánh! Xin cất quỷ satan ra khỏi tâm hồn đứa trẻ tội lỗi này. Trời ơi! Không lẽ tao
đã sinh ra và nuôi nấng một đứa con phản nghịch.
– Thưa cha.
– Không có cha con gì với mày hết...
Mẹ Vũ ngồi chết lặng không nói được lời nào. Người cha căm giận cực độ. Gian
phòng khách đầm ấm này đã chứng kiến biết bao nhiêu là hạnh phúc của gia đình
Vũ, bỗng hôm nay chứng kiến một cuộc xung đột giữa hai thế hệ mà tâm hồn họ
đã trở thành đối kháng. Những chiếc ghế nệm bọc nhung sang trọng màu vàng sậm
vây quanh chiếc bàn gỗ cẩm lai mặt kiếng dày. Góc phòng là cây đàn piano to lớn
hiệu Yamaha của Nhật. Giữa trần nhà treo một giàn đèn hoa thủy tinh lộng lẫy.
Khung của sổ trông ra khu vườn. Gần cửa là những chậu hoa cúc, hoa mai, ngọc
nữ... Xa hơn là những tàng cây teck to lớn phủ bóng mát đầy sân. Ở trên cao của
bức tường là bệ thờ Chúa Jê - Su đang bị đóng đinh trên thập giá. Đầu Người đội
mũ gai gục xuống. Đôi bàn tay rướm máu vì cây đinh to đóng vào đấy. Quanh
Người là chiếc khố vải đơn sơ vì bọn lính bắt Người đã đoạt lấy những chiếc áo
dài. Cạnh sườn bên trái còn hiện rõ một vết thương rỉ máu, máu của Người đã đến
để cứu chuộc tội lỗi thế gian.
– Thưa cha, xin cha hãy thương con, hãy cho phép con tự tìm lấy lẽ sống mà con
thấy hợp lý. Đừng buộc con phải nhắm mắt cúi đầu đi theo lối mòn tăm tối dẫn
đến sai lầm và vô lý. Làm sao con có thể chấp nhận truyền thuyết tạo dựng trời đất
trong Cựu Ước khi mà ngày nay khoa học đã giải thích gần đầy đủ về sự thành
hình của cả vũ trụ với những chứng minh phức tạp và logic nhất. Làm sao con có
thể tuân phục mãi những giáo điều Catholic khi mà trái đất đã xoay quanh mặt trời
và những vì sao không còn xoay quanh trái đất. Làm sao con có thể tin mãi nơi
một Đấng toàn năng khi mà chỉ có thuốc kháng sinh mới đẩy lui được bệnh tật của
con người, chỉ có những bác sĩ lành nghề mới tách đôi hai đứa trẻ song sinh dính
nhau, chỉ có tên lửa mới đưa con người vượt xa vào cõi không gian vô tận. Thưa
cha, con thiết nghĩ con người phải được tự do trong tư tưởng. Không ai có quyền
cột trói tư tưởng con người đi theo những thiên kiến lỗi thời và phi lý. Những
3. chuyện thần thoại chỉ còn là những cổ vật trưng bày trong viện bảo tàng văn hoá
chứ không thể là ánh sáng dẫn đường cho con người được nữa.
– Trời ơi! Mày phải chấm dứt ngay những luận điệu ác quỷ như vậy, đừng để nhơ
bẩn gia đình này bởi sự mất đức tin của mày. Tao không thể chấp nhận có một
người con như mày được nữa.
– Thưa cha, xin cha đừng giận. Từ lâu con giữ kín những ý nghĩ của mình vì biết
nói ra cha và mẹ sẽ buồn. Nhưng con thấy tâm hồn con bất an khi phải nghĩ theo
cách này và sống theo cách khác. Con không muốn sống một cách giả dối. Con
muốn sống thật với con người mình. Niềm tin vào nhà thờ đã sụp đổ trong lòng
con và con không muốn che đậy những điều đó. Con tin vào đôi tay, trái tim và
khối óc của con người mới có thể đem lại cuộc sống tốt đẹp nơi trần gian này hơn
là đánh mất thì giờ vào việc cầu nguyện vô ích. Hãy để thì giờ làm lợi ích cho mọi
người có lẽ con người sẽ hạnh phúc hơn. Con biết cha và mẹ thương con, nhưng
con xin cha và mẹ hãy để cho con tìm lấy lẽ sống của mình. Con đã vâng lời cha
và mẹ trong tất cả mọi việc từ trước đến nay chưa hề trái ý. Nhưng con chỉ xin
riêng việc này cha và mẹ cho con tự do.
– Mày trái ý tao việc này tức là trái ý tất cả. Tao và mẹ mày cũng như ông nội mày
đã sống tất cả vì Chúa. Máu của dòng dõi này là máu của Chúa. Nếu mày chối
Chúa thì mày không còn là người của gia đình này nữa. Trời ơi! đau đớn cho tôi
chưa!
Hai đứa em gái của Thái Vũ, Thúy và Lan đứng nép sau cánh cửa và rướm nước
mắt. Chuyện xảy ra quá bất ngờ không ai có thể tiên liệu được. Chúng vẫn tự hào
về sự êm ấm của gia đình, về người anh trai lỗi lạc trong tất cả mọi khía cạnh.
Thật vậy, bạn bè chúng thường thèm khát có một người anh như anh của chúng.
Đạo đức và tài năng của Thái Vũ như ánh sao chói sáng cả vùng. Nhưng không
hiểu vì sao hôm nay chàng tuyên bố từ chối Chúa. Trên bệ thờ, Tượng Chúa vẫn
đứng gục đầu trong cái chết đau thương như để tượng trưng cho nỗi khổ đầy ắp cả
trần gian này. Loài người chìm mãi trong khổ đau và tội lỗi. Đấng Cứu Thế đã đến
để cứu vớt tội lỗi cho họ và chịu chung nỗi đau khổ với họ. Máu nơi trái tim
Người đã đổ ra và biến thành sự sống tuôn vào lòng muôn người qua bao nhiêu thế
hệ. Nhân danh Người, họ đã cố gắng thương yêu giúp đỡ nhau. Nhưng cũng nhân
danh Người, lắm khi họ làm khổ nhau. Chúa vẫn đứng đó oai hùng và bất động,
như vẫn lắng nghe mọi sự tôn vinh cũng như chống báng mình một cách bình
đẳng. Thái Vũ đã kiên cường giữ đức hạnh từ bấy lâu nay và hôm nay chàng vẫn
kiên cường bảo vệ ý kiến của mình.
– Thưa cha, con cảm thấy hạnh phúc khi con thương yêu và phụng sự cho mọi
người chung quanh hơn là cố gắng kính tin một Thượng đế do trí tưởng tượng của
mình tạo ra. Con nghĩ rằng nếu đem so sánh hình ảnh Thượng đế của từng người
4. đã tưởng tượng ra trong óc họ, thì có lẽ chẳng Thượng đế nào giống Thượng đế
nào. Như vậy Thượng đế đã tạo ra con người hay chính con người đã tạo ra
Thượng đế. Những bức vẽ Đức Chúa trời của Mi-ken-lăng-giơ rõ ràng chỉ là sản
phẩm của riêng ông ta chứ đâu phải đó là một Thượng đế khách quan thật sự.
Buồn cười nhất là con người lại bị ràng buộc bởi một điều do chính họ bịa ra. Đôi
khi nhân danh một Thượng đế được tạo ra từ thời kỳ đồ đá mà con người đã từng
giết nhau không thương xót. Chỉ có trí thông minh và sự kiêu căng của con người
mới tạo ra một Thượng đế theo hình ảnh của họ và chỉ có quan niệm trọng nam
khinh nữ mới gán cho Thượng đế hình ảnh người đàn ông...
Dường như không kềm được nữa, cha Vũ chụp lấy cái lọ gạt tàn thuốc trên bàn
ném mạnh vào đầu Vũ.
– Mày muốn tạo ra Thượng đế thì ra khỏi nhà này mà tạo, tao đuổi mày kể từ ngay
bây giờ, thằng lộn dòng lộn giống! Từ nay tao không muốn còn trông thấy mày
nữa. Mày không được gọi tao bằng cha và không được ở trong nhà này nữa.
Cha Vũ vốn đã từng được ông nội Vũ truyền thụ võ nghệ từ lâu. Trong cơn tức
giận ông đã ném cái lọ đúng phương pháp ném ám khí. Vũ nghiêng đầu né, nhưng
cái lọ vượt qua bên cổ để lại vết xược dài rướm máu. Rồi nó va vào tường vỡ tung
rơi mảnh xuống cây đàn piano vang lên những tiếng đau đớn.
– Cha sẽ được toại nguyện.
Vũ đáp rồi bước vào phòng. Mẹ Vũ bật khóc nức nở. Sáng sớm hôm sau, khi mọi
người chưa thức giấc, Vũ đến nhìn tượng ông nội trên tủ của chàng giây lâu rồi
xách va li quay ra. Trước hết Thái Vũ đi đến nhà Bằng, người bạn tri kỷ từ lâu.
Bằng là người không theo tôn giáo nào và cũng chẳng chống đối tôn giáo nào. Vũ
thuật lại cho bằng nghe mọi chuyện và muốn nhờ Bằng giới thiệu lên nhà bà dì ở
Sài Gòn để tìm việc làm.
Bằng hỏi : – Mày bỏ học hả, năm nay hết phổ thông rồi thi Đại học tới nơi còn
định đi đâu nữa. Tao nghĩ mày ở tạm nhà tao cho qua chuyện, đợi bố mày nguôi
giận rồi về xin lỗi ông ấy là xong. Đi đâu làm chi cho rắc rối.
Vũ đáp: – Nào giờ mày biết tính tao, mỗi việc gì ta đã quyết định tao đều suy nghĩ
rất kỹ từ trước và không bao giờ đổi ý. Lâu lắm rồi tao thấy công việc của nhà thờ
quá vô lý. Mày còn nhớ chuyện nhà bác học Ga-li-lê bị giáo hội giam cầm vì đã
tuyên bố trái đất quay quanh mặt trời không? Họ cũng đốt sống Brunơ khi ông ta
cho biết ngoài trái đất còn rất nhiều hành tinh tương tự. Họ dùng giáo quyền để
đàn áp khoa học. Họ nhân danh điều thiện để làm việc ác độc. Họ tưởng tượng
những chuyện huyền hoặc và buộc tín đồ phải tin theo. Thế kỷ này con người đã
đặt chân lên sao Hỏa rồi mà những quan niệm sai lầm đó còn tồn tại thì cũng lạ
5. thật. Tao sẽ tự tìm lấy lẽ sống trong tình thương yêu và phụng sự của mọi người
chung quanh và trả lại Chúa những chuyện hoang đường thần thoại.
– Tao thấy mày điên gàn sao đâu. Bao nhiêu người cùng tin Chúa và sống nhăn
cho tới bây giờ chứ có ai chết đâu. Khi không mày bỏ Chúa rồi bỏ nhà đi lang
thang kỳ cục.
– Nhưng tao sẽ điên nhiều hơn nếu tao trở lại sống trong tình trạng bất đồng quan
điểm đó. Tao không còn có thể mở miệng nói “xin Chúa cho con ngày hai lần no
đủ” vì bố tao phải làm việc bằng đôi tay và khối óc của chính mình. Mày còn nhớ
câu chuyện động đất ở Lis - bon tháng 11 năm 1755. Ba chục ngàn người bị chôn
vùi trong đó có cả các tín đồ đang cầu nguyện tại Thánh đường vì nhằm ngày lễ
Thánh. Tao không thể hiểu họ còn có thể cho rằng Chúa đã tạo ra mọi chuyện nữa
hay không. Rồi, cùng thờ Chúa Kitô mà Thiên Chúa giáo đã tàn sát tín đồ Tin
Lành nhân ngày lễ Thánh St.Bartholomy.
Cuối cùng tao thấy con người cần khước từ những tín ngưỡng cũ rích đó, chỉ cần
hợp nhau xây dựng lại cuộc đời theo tinh thần khoa học và luật pháp là đủ. Tín
ngưỡng là nhu cầu của người nguyên thủy và hạng vua chúa phong kiến, không
còn là nhu cầu của con người thời đại điện toán hôm nay nữa.
– Mày đi như vậy rồi chừng nào trở về.
– Tao sẽ trở về khi một trong hai điều sau đây xuất hiện: hoặc là bố mẹ tao đổi ý
định, bỏ Chúa, gọi tao về; hoặc là chính tao đổi ý định, bỗng trở lại tin Chúa và
tìm về.
– Tao không thấy ai điên như mày. Nhưng Bằng cũng chiều Vũ, viết thư cho
người Dì ở Sài gòn và đưa Vũ ra bến xe.
Thái Vũ sinh ra trong một gia đình công giáo nhiều đời ở Vĩnh Long. Bà Vũ mất
sớm, ông Vũ ở vậy nuôi cha Vũ cho đến ngày lớn khôn. Ông là một địa chủ giàu
có. Trong thời đất nước loạn ly, các phe phái và các tôn giáo ở Miền Tây nổi dậy
làm chính trị, ông và các bạn phải học võ để tự vệ. Một bậc thầy từ Bình Định vào
và truyền dạy võ nghệ cho họ. Vì ông Vũ giàu có và quý trọng mọi người nên ông
đã phụng dưỡng bậc thầy đúng mức đồng thời giúp đỡ bạn bè tích cực. Những
môn võ bí truyền cao siêu nhất, vị thầy đều truyền riêng cho ông Vũ. Ông trở nên
đam mê võ thuật lạ lùng và dành hầu hết thì giờ để luyện tập. Trước khi qua đời,
vị thầy đã tổ chức một cuộc thi đấu giữa các môn sinh để chọn người chưởng môn
phái. Dĩ nhiên không ai khác hơn, ông của Vũ đã thắng tất cả bạn bè mình và được
giao quyền chưởng môn. Họ hẹn nhau đến thế hệ con sẽ tổ chức thi đấu để tìm
người chưởng môn kế tiếp. Nhưng cha Vũ không phải là người đam mê nghệ thuật
quá đáng. Ông mê kinh doanh hơn. Ông đã bán gần hết đất để đầu tư vào công
6. thương nghiệp và thành công mỹ mãn. Vì ông không chuyên cần luyện tập nên ở
thế hệ của ông, quyền chưởng môn lọt qua một người khác. Họ lại hẹn nhau đến
thế hệ cháu để thi đấu tiếp tục. Vũ ra đời trong niềm khát vọng của ông Vũ là dành
lại quyền chưởng môn cho dòng họ mình. Ông biết rằng những người bạn già của
ông không có được những ngón bí truyền. Con ông thua họ vì lười biếng luyện tập
mà thôi. Nếu cháu ông siêng năng, quyền chưởng môn sẽ trở lại không mấy khó
khăn. Chính ông đã đặt tên Thái Vũ, Nguyễn Thái Vũ cho người cháu đích tôn
khôi ngô đỉnh ngộ này, với hy vọng chàng sẽ nuốt trọn sở truyền của ông. Tuy
nhiên ông ngại tuổi già đã đến mà Vũ thì còn nhỏ. Cha Vũ, Thái Hoàng, lập gia
đình muộn nên ở thế hệ Vũ, Vũ là người nhỏ tuổi nhất. Ông rất sốt ruột khi những
đứa bé bên kia bắt đầu luyện cước tập quyền trong khi Vũ mới chập chững biết đi.
Ông bế Vũ trong tay mà nhìn thời gian qua một cách chậm chạp uể oải. Cha Vũ là
người mê doanh nghiệp. Ông đạt kỳ vọng nơi Vũ sẽ trở thành người kế nghiệp cho
ông. Mục tiêu mà ông đặt cho chàng là bằng tiến sĩ kinh tế học. Chàng phải đạt
cho được mảnh bằng này để đủ sức điều khiển những doanh nghiệp của ông. Sau
ngày Miền Nam giải phóng, ông chuyển sang hình thức hợp doanh và đóng góp tài
quản lý của mình để duy trì cơ sở. Ông được Nhà Nước tín nhiệm giao quyền chủ
nhiệm cơ sở và tất cả công việc đều trôi chảy êm xuôi. Ông đi hỏi cưới mẹ Vũ vì
mỗi khi đi lễ nhà thờ, thấy bà ngồi đánh đàn piano cho ban Thánh ca. Bà hiền hậu
và đẹp đẽ như một thiên thần. Gia đình của bà cũng giàu có, có nhiều vườn tược ở
vùng Long Hồ. Cuộc hôn nhân của họ rất tốt đẹp hạnh phúc. Bà học đánh đàn
piano khi còn đi học ở Sài Gòn. Khi Vũ chào đời, niềm kỳ vọng mà bà đặt nơi Vũ
là chàng trở thành một nghệ sĩ piano tài giỏi. Vũ có đầy đủ dáng dấp cho mỗi kỳ
vọng đó. Thân thể chàng khỏe mạnh và trí óc minh mẫn làm cho hy vọng của ông
nội bừng cháy. Gương mặt thông minh và tính tình trầm tĩnh làm cho hy vọng của
cha chàng sáng rực. Nét đẹp của dáng đi, ánh mắt, mũi miệng, mái tóc quăn lơi
lới, vẻ mơ màng của nghệ sĩ làm cho hy vọng của mẹ chàng tràn ngập. Ba người
đặt kỳ vọng nơi chàng và xé chàng ra làm ba mảnh. Vừa được sáu tuổi, khi chàng
bắt đầu tập gò từng mẫu tự thì chàng cũng phải ngồi khẳng khiu bấm từng phím
đàn đầu tiên. Và ông nội cũng bắt đầu lôi chàng ra vườn dạy đi những bước tấn
căn bản. Chàng vốn ngoan ngoãn và chịu khó nên ai dạy gì chàng cũng cố gắng
học tập. Đến khi cả ba người nhận thấy rằng chàng không còn thì giờ nghỉ ngơi
nữa thì họ bàn với nhau chia thời khóa biểu học tập cho chàng. Không khí gia đình
Vũ rất hoà thuận nên họ cùng nhường nhịn nhau. Vũ có được một thời khóa biểu
hợp lý để học tập và nghỉ ngơi. Khi chàng bắt đầu trở nên rắn chắc thì ông nội dạy
chàng tới tấp. Những thế đá phức tạp, những cú đánh hiểm hóc lần lượt tuôn chảy
vào chàng. Chàng thông minh và khéo léo lạ thường làm ông nội rất mừng rỡ.
Chàng đi những bài quyền nhanh nhẹn và uyển chuyển. Chàng luyện thân pháp rất
tài tình. Những môn nhào lộn ngược xuôi đều thành thạo. Mẹ chàng thấy vậy lo
lắng mua thịt cá và các món bổ dưỡng để bồi dưỡng sức khỏe cho chàng nhưng
ông chàng gạt đi bảo: “Ăn thịt cá làm con người mạnh ồ ạt lúc đầu nhưng không
bền bỉ dẻo dai được. Chỉ nên ăn nhiều đậu nành và đồ légume thôi.” Rồi ông bổ
những thang thuốc bắc về cho chàng uống để trợ sức. Cha chàng thì dặn mẹ cho
7. chàng uống thêm can-xi-um và các vi-ta-min cần thiết. Chàng lớn như thổi trước
sự săn sóc của mọi người. Điều mà ông nội căn dặn kỹ lưỡng nhiều lần là: “Con
phải tuyệt đối không được suy nghĩ gì trong khi luyện tập. Vì khi thi đấu, không ai
có thì giờ suy nghĩ. Các chiêu thế tuôn ra như chớp nhoáng. Các võ sĩ chỉ có trực
giác chứ không có suy nghĩ. Ai suy nghĩ là thua. Hơn nữa, khi tâm không suy
nghĩ, nội lực sẽ phát sinh. Đây là điểm bí truyền mà Tổ Sư đã dạy cho ông.” Vũ
vâng lời. Chàng tập đánh lại từng chút một và kiểm soát không cho tâm suy nghĩ
mông lung. Rồi ông nội lại dạy cho Vũ luyện khí công. Ông cho chàng ngồi tréo
hai chân lên nhau lưng thẳng, hai tay đan vào nhau để ngửa lên hai lòng bàn chân.
Ông bảo: “Bây giờ con thở vào thở ra cho đều đặn. Bây giờ con chú ý vào Đan
Điền, đó là một điểm ở dưới rốn. Chú ý nhẹ nhàng nhưng kỹ lưỡng. Hơi thở của
con sẽ vào đến Đan điền và làm cho bụng con thoi thóp theo từng hơi thở. Con chú
ý hết tâm lực vào đấy và mọi tư tưởng sẽ dừng lại.” Mới ban đầu Vũ còn bị tư
tưởng bất chợt khởi lên. Nhưng dần dần thuần thục, mỗi khi Vũ chú ý vào Đan
Điền thì tư tưởng đều dừng lại bất động. Chàng ngồi luyện khí công như vậy mỗi
đầu hôm trước khi đi ngủ và cuối hôm sau khi thức giấc. Đến khi chàng ngồi suốt
một giờ không bị loạn tưởng thì ông nội mừng lắm. Lâu ngày chàng nhận thấy một
nguồn sức mạnh kỳ lạ, rất êm ả nhưng rất sung mãn, xuất hiện nơi vùng bụng
dưới. Ông đào hai cái hố tròn cách nhau năm tấc và sâu năm tấc. Ông bảo chàng
nhảy từ dưới hố lên bờ. Khi đã quen rồi thì chàng nhảy từ hố bên này sang hố bên
kia, và nhảy trở lại. Ông may cho chàng cái quần có nhiều túi đựng cát. Chàng
phải mặc cái quần nặng trĩu đó để tập nhảy. Ông bảo: “Không phải con nhảy bằng
sức mà con nhảy bằng Ý. Con giữ tâm thanh tịnh và khi nhún chân nhảy, chú ý
nâng cả người mình đi qua hố bên kia. Nguồn nội lực nơi Đan điền sẽ hỗ trợ cho
con.” Vũ rất thông minh, khi nghe như vậy liền biết sử dụng “Ý TƯỞNG” cho
việc luyện tập ngay lập tức. Nhưng mới ban đầu Ý của Vũ chưa phát huy tác dụng.
Vũ nhảy còn nặng nề lắm. Lâu ngày từ nơi tâm thanh tịnh, Ý của Vũ bắt đầu phát
huy tác dụng và nguồn Nội lực tự động xử lý một cách khéo léo. Chàng cất người
lên nhảy qua hố bên kia một cách nhẹ nhàng. Vốn là người trong nghề, ông nội Vũ
thấy chàng tung người một cách êm ái như vậy thì biết Ý của Vũ đã bộc phát. Nội
lực của chàng đã bắt đầu xuất hiện. Ông mừng lắm. Ông đào hố sâu dần, sâu dần
được một thước, và Vũ cũng cất mình nhảy từ hố này sang hố kia một cách êm ả
như vậy với cái quần nặng trĩu cát bên trong. Một hôm, nhân mùa xoài chín, hai
ông cháu ngồi uống nước chanh dưới bóng cây, ông chỉ trái xoài lơ lửng treo trên
cây cao hơn ba thước bảo: “Cháu nhảy lên hái trái xoài đó xem.” Bỗng nhiên Vũ
tự tin mình có thể làm được, chàng dạ một tiếng rồi đứng dậy hít một hơi dài,
nhiếp tâm thanh tịnh, tung người nhảy lên với sức mạnh của Ý. Người chàng vọt
lên như một mũi tên, chàng đưa tay chụp trái xoài và rơi xuống nhẹ nhàng như
một cánh chim. Hai đứa em gái của chàng trông thấy reo lên ầm ĩ : “Anh Vũ hay
quá!” Ông gọi hai đứa lại dặn không được tiết lộ với ai. Ông treo một bao cát nặng
và bảo Vũ tập đánh. Ông bảo: “Cũng vậy, con đánh bằng Ý chứ không phải đánh
bằng sức. Cũng tâm không suy nghĩ đó, con trụ hơi ở Đan điền và khởi tưởng đánh
cái bao này bật xa qua bên kia.” Vũ vâng lời và từ công trình luyện khí công mỗi
8. đêm, chàng đánh bật cái bao cả trăm kg tung lên như trái bong bóng. Chàng phải
tập đủ cách, đấm, chém bằng cạnh bàn tay, vỗ bằng lòng bàn tay, vỗ bằng ức bàn
tay, đập bằng lưng bàn tay, chụp bằng năm ngón tay, đánh bằng chỏ theo chiều
hướng, đá bằng gót, đá bằng ức bàn chân, đá bằng cạnh bàn chân, đánh bằng vai...
Và cách nào cũng đạt sức mạnh như nhau. Thấy Vũ gần đạt được đỉnh cao, ông
nội đi thăm các bạn bè cũ và hẹn hò năm kế (Vũ được 16 tuổi) sẽ tổ chức thi đấu.
Trở về, ông đem các tuyệt chiêu ra dốc truyền cho Vũ ráo riết. Ông bảo Vũ trực
tiếp đấu với ông. Ông nội Vũ đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng dáng dấp còn khỏe
mạnh, da dẻ hồng hào, đôi mắt tinh anh, chòm râu và mái tóc bạc phơ khiến ông
thanh thoát như một ông tiên trong truyện cổ tích. Vũ có thân hình vạm vỡ như
tượng lực sĩ của Hy Lạp nhưng vẫn có vẻ thanh tú nghệ sĩ chứ không có vẻ thô
kệch. Ban đầu chàng không dám tấn công ông nội mạnh mẽ vì ngại ông tuổi già
sức yếu. Nhưng lạ thay, ông thoăn thoắt tránh đòn như tuổi thanh niên 17. Vũ bắt
đầu tin ông nội còn nguyên bản lĩnh nên dồn thêm sức tấn công. Hai ông cháu đấu
với nhau dữ dội ngoài vườn khiến cả nhà chạy ra xem. Lúc đầu Vũ còn xuất chiêu
chậm và ông nội cũng tùy thuận với tốc độ đó để tránh đòn và phản công. Nhưng
dần dần Vũ tăng tốc độ lên và ông cũng tăng theo. Cha mẹ và hai em Vũ còn trông
thấy những chiêu thế trước. Nhưng lát sau hai người vờn nhau như hai bóng mờ.
Tiếng tay chân chạm nhau vang ra huỳnh huỵch nghe khủng khiếp. Mẹ Vũ sợ hãi
nắm tay cha Vũ như muốn nhờ ông gọi họ dừng lại. Hai đứa em gái tròn mắt sợ
sệt. Chỉ có cha Vũ có vẻ hài lòng thích thú vì thấy Vũ đạt được trình độ vượt hơn
mình quá xa. Đến khi hai người dừng tay lại thì cha Vũ hoan hô sung sướng. Mẹ
Vũ chưa hết hồi hộp. Ông Vũ bảo: “Vũ gần bằng ông rồi.”
Ông vui sướng không gì tả xiết và bảo mẹ Vũ:
“Mai con làm món bánh xèo đãi cha và Vũ nhé!”
Năm sau khi Vũ được 16 tuổi, đến ngày ước hẹn, ông nội bảo cả gia đình cùng đi
xem dự cuộc thi đấu để tranh chức chưởng môn. Vũ rất khổ tâm vì việc này. Từ
nhỏ chàng đã được mẹ dạy rằng hãy nhường nhịn đừng tranh hơn với mọi người vì
Chúa bảo: “Ai dành lên đầu sẽ trở thành kẻ sau chót.” Nhưng để làm vui lòng ông
nội, người đã khổ công tập luyện cho chàng từ bấy lâu nay, nên Vũ đành phải
thuận ý. Địa điểm thi đấu là một võ đường ở vùng chợ Lách do bạn ông mở ra dạy
học trò. Ngày hôm đó những môn đệ ưu tú thuộc thế hệ Vũ đều tụ tập trở về. Họ
đều trên hai mươi tuổi nhưng thân hình cũng xấp xỉ Vũ mà thôi. Người chưởng
môn thuộc thế hệ cha Vũ đứng ra tuyên bố cuộc thi đấu này và yêu cầu mọi môn
đệ đến chào ông nội Vũ, người chưởng môn đầu tiên của thế hệ trước. Các môn đệ
trẻ đều đến chào ông Vũ theo nghi thức nhà võ và lui về vị trí của mình. Từng cặp
được chọn ra thi đấu. Có lẽ có sự cố ý sắp xếp, Vũ được chọn ra đầu tiên. Nếu
thắng, Vũ phải đấu với người kế tiếp. Nếu thua, coi như bị loại hẳn. Như vậy,
người thắng cuộc thi đấu này phải có sức khỏe dẻo dai để đấu với gần hai mươi
người liên tiếp. Ông Vũ biết ý đồ của họ và dự định buộc phải cho nghỉ sau mỗi
9. trận đấu. Ông đã sáng suốt khi không cho Vũ ăn thức ăn động vật. Thức ăn thực
vật giúp Vũ dẻo dai lạ thường. Ngay từ thế tấn công đầu tiên, Vũ đã nhận ra rằng
những đối thủ của chàng rất kém về nội lực, tức là sức mạnh của ý xuất phát từ
tâm thanh tịnh và nguồn lực ở Đan điền. Họ chỉ mạnh ở bắp thịt mà thôi. Vũ
nhường họ tấn công mười chiêu đầu và phản công ở chiêu thứ mười một là lập tức
loại họ ra khỏi vòng chiến đấu. Chàng không nỡ đánh mạnh ngại họ bị nội thương,
chỉ dùng ý hất họ văng hẳn ra ngoài đường giới hạn. Ý lực rất tuyệt diệu. Khi
không muốn đánh chấn thương ai, Vũ có thể điều khiển cho họ văng bổng lên mà
nội tạng họ không bị tổn hại. Hoặc chàng vỗ một chưởng ở bụng, hoặc chàng đá
một cước ở mông là người họ như bị nhấc bổng lên đưa ra ngoài rơi vào đám
người xem đấu. Tiếng hoan hô Vũ vang cả võ đường khiến Vũ thấy hổ thẹn.
Trong số người thi đấu, chỉ có một người kéo dài được với chàng hơn năm mươi
chiêu vì người này có sáng kiến chế biến nhiều thế mới lạ. Nhưng dù sao thiếu nội
lực là thiếu tất cả. Vũ vẫn gạt đòn của anh ta và đánh một chỏ vào bụng dưới. Sở
dĩ Vũ phải hất họ văng ra khỏi đường giới hạn vì người thua ở trong phải bị gục
hẳn. Vũ không muốn đánh họ đến ngã gục. Chỉ hất họ văng ra khỏi sân là họ bị
loại. Một người khác là cô gái hơn hai mươi tuổi làm Vũ lúng túng vì không biết
phải đánh vào chỗ nào để đẩy cô ta ra ngoài Vũ hoang mang né đòn đỡ thế mà
chưa tìm ra cách giải quyết. Chàng không muốn chạm tay vào người cô gái. Cô gái
rất nhanh nhẹn và sở trường về những lối đá đẹp mắt. Cô đá liên tiếp mười mấy
thế đá nguy hiểm. Vũ giả vờ lui dần đến gần đường giới hạn. Và chàng chụp chân
cô vừa đá. Cô búng luôn chân còn lại vào mặt Vũ. Vũ nghiêng mặt né đòn và ném
cả người cô ta ra ngoài sân. Chức chưởng môn của thế hệ thứ ba được giao lại cho
Vũ. Niềm khát khao từ bấy lâu nay của ông nội đã mãn nguyện, ông sung sướng
cực điểm. Những môn đệ dự đấu vừa rồi đến chào mừng Vũ và hẹn được đến học
hỏi thêm ở Vũ những điều họ chưa biết. Họ đều đồng một nhận xét rằng Vũ rất có
lòng nhân từ và một mãnh lực phi thường. Tuy nhiên Vũ không tấn công nhiều
nên họ chưa biết những chiêu thế của chàng đặc biệt ra sao. Vũ bẽn lẽn đáp:
“Em chỉ may mắn chứ không có hay ho gì. Ông em còn khỏe mạnh lắm. Các anh
chị hãy đến hỏi han thêm với ông em đi.”
Sau cuộc thi đấu đó, ông Vũ trở nên yếu sức dần. Năm sau vào một ngày cuối thu,
ông cho gọi mọi người thân quen từ trước đến. Ông từ giã mọi người rồi nằm ngay
ngắn trên giường thiếp dần dần vào giấc ngủ ngàn thu. Bác sĩ có mặt cho rằng ông
Vũ chết một cái chết sinh lý chứ không phải cái chết bệnh lý. Bác sĩ cho biết y học
hiện đại đang nghiên cứu về vấn đề này và tìm cách đem đến cho mọi người già
một cái chết sinh lý êm thấm như vậy. Riêng Vũ cho rằng ông nội biết trước giờ
chết và dùng khí công để nhiếp tâm lại giữ được vẻ bình thản êm ái trước khi ra đi,
mặc dù bên trong cũng có những sự đau nhức nào đó.Vị linh mục làm phép xức
dầu và giải tội cho ông Vũ thì bảo rằng: “Cụ Thái Chương đã sống suốt một đời
đức hạnh, thường thương yêu và giúp đỡ mọi người, Cụ đã làm đẹp lòng Chúa và
cái chết êm thấm này biểu hiện Chúa đã đưa cụ về thiên đường để sống mãi mãi
10. bên Chúa.” Cha và mẹ Vũ có vẻ vui lòng vì câu nói của vị linh mục nhưng Vũ
cười nhạt không tin. Quả thật ông Vũ rất tử tế với tất cả mọi người. Ông xem nhẹ
vật chất và dùng nó để ban phát cho mọi người. Ngay cả khi cha Vũ chưa bán hết
ruộng đất, những huê lợi do tá điền nộp hàng năm, ông Vũ cũng đều dùng vào
những việc từ thiện. Nhà ai có chuyện đều thấy ông có mặt để kịp thời giúp đỡ.
Ông mua quan tài để tặng cho những người qua đời mà gia đình họ nghèo khó.
Gia đình ai bệnh hoạn đều được ông đến thăm nom và giúp đỡ gạo thóc tiền bạc.
Có lần ở xóm bên kia một ngôi nhà bị hỏa hoạn, ông Vũ đã bán hết số vàng dành
dụm bấy lâu để cất lại căn nhà cho họ. Tiếng đồn tốt đẹp về cụ Thái Chương lan
xa đến khắp các vùng. Vũ lớn lên trong vòng tay của ông và tiếp nhận đạo đức cao
cả đó. Khi gia tài về tay mình, ông Thái Hoàng đã bán hết số ruộng đất xa nhà để
đầu tư vào công thương nghiệp. Nhưng ông Vũ vẫn dặn phải trích ra một số lợi
nhuận để làm việc từ thiện. Ông Thái Hoàng vâng lời cha và nhờ cụ làm các việc
từ thiện theo ý muốn. Sau khi ông mất, Vũ không còn phải luyện tập võ nghệ khẩn
trương như trước nữa. Chàng chỉ giữ hai thời luyện khí công ban đêm và tập các
bài quyền cao cấp cùng các tuyệt chiêu đặc biệt mà thôi. Ông Thái Hoàng yêu cầu
Vũ dành thì giờ vào bài vỡ nhiều hơn nữa. Cha Vũ để ý việc học hành của con cái
rất kỹ. Vũ phải luôn luôn giữ hạng nhất lớp ở mỗi tháng. Có lần vào năm lớp sáu,
Vũ bị tuột xuống hạng nhì. Cha Vũ cằn nhằn mẹ và ông Vũ gần cả tháng. Ông đổ
thừa tại hai người dành hết thì giờ mà Vũ học kém đi. Mẹ Vũ không nói gì. Nhưng
ông nội Vũ nghe cằn nhằn mãi phát cáu, gắt lên: “Thì học cũng phải có khi nhất
khi nhì chứ. Con người ta còn đứng hạng chót nữa thì sao. Hồi trước có bao giờ
mày cho tao xem một cái bảng danh dự hạng nhất nào đâu mà bây giờ mày bắt nó
phải đứng hạng nhất mãi ? ”
Cha Vũ trả lời: “Thì con hơn cha là nhà có phúc.”
Vũ thấy tình hình căng thẳng quá nên cố gắng một chút và dành lại hạng nhất để
làm vui lòng cha. Từ đó cho đến lớp 12, không bao giờ Vũ tuột xuống hạng nhì
nữa.”
Bạn bè Vũ ngạc nhiên về trí nhớ của Vũ. Bài học ở lớp đã được Vũ thuộc lòng gần
hết rồi chứ không cần phải về nhà học lại. Các giáo viên khen Vũ có trí nhớ bẩm
sinh rất tốt. Nhưng Vũ tự xét và tìm nguyên nhân của nó. Chính công phu luyện
tập khí công mỗi đêm đã khiến cho tâm hồn Vũ yên tĩnh. Khi nghe giảng bài, Vũ
không bị các tư tưởng vẩn vơ nhiễu loạn nên tiếp thu vào não rất kỹ càng trọn vẹn.
Bạn bè Vũ không tiếp thu kỹ bằng Vũ vì họ thường bị những ý nghĩ vẩn vơ làm
nhiễu loạn khiến họ không ghi vào “bộ nhớ” những điều được nghe một cách trọn
vẹn. Vũ khổ tâm khi phải cố gắng giữ vị trí hạng nhất như thế vì trong thâm tâm
chàng không muốn nổi bật hơn ai. Chàng chỉ muốn đứng hạng chót để cho ai cũng
hơn mình. Mỗi khi nhà trường tổ chức thi thể dục thể thao các môn chạy đua, bơi
lội, lớp Vũ đề buộc Vũ phải đi dự vì họ thấy chàng vạm vỡ khỏe mạnh. Hơn nữa
những lần tắm sông chung với nhau, họ thấy Vũ bơi như con tàu rẽ sóng. Nhưng
11. Vũ đã làm họ thất vọng vì trong những cuộc đua như vậy, Vũ đều về mức sau
chót. Vũ nghĩ: “Ở môn này ta không bị bố mẹ hay ông buộc phải đoạt giải, thôi thì
tha hồ nhường nhịn.”
Và chàng chạy tụt dần về phía sau. Một lần nhà trường yêu cầu Vũ dự thi học sinh
giỏi toán của Tỉnh. Đến ngày thi Vũ cáo bệnh trốn ở nhà nghỉ. Việc này cha Vũ
không biết gì. Vũ cũng rất giỏi về môn văn vì tâm hồn chàng rất nghệ sĩ. Những
bài văn của chàng thường được giáo viên giữ lại để làm bài mẫu cho các lớp khác.
Những lần nhà trường tổ chức hội diễn văn nghệ Vũ luôn luôn sử dụng Oóc-gan.
Ở lứa tuổi mười mấy của Vũ và tiếng đàn của Vũ khiến mọi người vô cùng thích
thú. Cả trường đều thấy trước tương lai xán lạn đang chờ đón Vũ. Nhưng mẹ Vũ
yêu âm nhạc hơn và mong muốn Vũ trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc. Từ khi
mới 6 tuổi, bà đã kèm Vũ bấm từng phím đơn giản theo Methode de Rose và
Methode de Schmoll. Chàng có sức tập trung cao độ, ít bị nghĩ vẩn vơ nên đánh
đàn rất chỉnh, ít bị lỗi. Những buổi lễ nhà thờ bà đem Vũ theo để thay thế mình
dần dần. Chú bé hơn mười tuổi ngồi chễm chệ giữa giàn phím đệm những bài
thánh ca réo rắt làm rung động những người có mặt trong giáo đường. Họ nhìn Vũ
bằng ánh mắt thán phục và khen ngợi Vũ với mẹ chàng. Điều này làm bà hãnh
diện hơn cả. Những đêm Nô-en ăn Réveillon tại nhà, Vũ đệm cho cả nhà hát vang:
“Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi
máng lừa. Nơi hang Bêlem, ánh sáng tỏa lan tưng bừng, nghe trên không trung
tiếng hát thiên thần vang lừng.
Đàn hát (tiếng hát réo rắt).Tiếng ca (dư âm vang xa).Ôi! Chúa Thiên Tòa giáng
sinh vì ta.Người hỡi (hãy tiến bước tới).Đến xem (nơi hang Bêlem).Đây Chúa
Thiên Tòa giáng sinh thấp hèn.Nữa đêm mừng Chúa giáng sinh ra chốn dương
trần.Người ban ân phúc đến cho muôn dân lầm than. Nơi hang Bêlem thiên thần
xướng ca. Đây Chúa Thiên Tòa giáng sinh thấp hèn !"Và mẹ chàng cất tiếng hát
Solo.“Đêm Thánh vô cùng.Giây phút tưng bừng.Đất với trời, se chữ đồng.Đêm
nay có Đấng sinh ra cứu muôn người…” Khi trình độ khá hơn, bà cho Vũ tập
những tuyệt tác của Bét-tô-ven, Mô-da, Sô-panh,Vác-nơ... Những bài này đánh vất
vả như tập võ vì có khi trong một phách phải lướt qua gần mười nốt. Bà thích nghe
Vũ đánh đàn vào những đêm thứ bảy lúc cả nhà có mặt đầy đủ. Vũ đã trưởng
thành trong hoài bão của bà. Vũ hay đánh cho mẹ nghe bài Sérénade.
“Chiều buông nhẹ xuống...Và phải chăng là lúc.Ta nói cho nhau nghe đời sau...”
Hoặc là Lac de Côme trong Methode Rose, mà âm điệu chơi vơi kỳ lạ.
Nhưng thỉnh thoảng chàng lại thích chơi những bài nhạc Việt Nam tiền chiến như :
12. “... Đường xưa lối cũ có em tôi tóc xanh bay mơ màng. Đường chiều dịu nắng
dáng em đi áo nâu in đường trăng
... Đường xưa còn đó vẫn nắng lên vẫn trăng treo nghiêng đồi. Mà hình bóng cũ
thiếu trong tôi những khi nghe chiều rơi...”
Hoặc bài Hương xưa :
“Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa lòng có mơ xa.Người ơi, đường xa
lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò.Còn đó, bóng tre êm ru.Còn đó, con đò
đợi chờ.Còn đó, những đêm sao mờ hồn ta.Mênh mông nghe sáo vi vu...
Ôi, thời Hoàng kim quá xa chìm trong phôi pha, chờ đến bao giờ tái sinh cho
người. Đời lập từ những đêm hoang sơ, thanh bình như bóng tre đơn sơ. Nay đời
tan biến trong hư vô chất đầy từng mồ oán thù. Máu xương tơi bời nhiều mùa
thu...
Người ơi, chiều nao có nắng vàng hiền hòa tỏa khắp nơi nơi
Người ơi, chiều nao có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi...
Hai đứa em gái của chàng cũng được mẹ dạy piano nhưng không đạt được sự điêu
luyện như chàng. Mỗi khi tìm được bản nhạc mới nào, chúng đem về bắt Vũ đệm
cho chúng hát: “Này hỡi chú chim non nho nhỏ.Lời hát líu lo như muốn ngỏ.Cuộc
sống quanh ta như xao động.Như bầu trời xanh trong ước mơ.Này chú chim ơi cho
nhắn gởi.Lời hát tin yêu trong trái tim mọi người.Cuộc sống hôm nay tuy vất
vả.Nhưng cuộc đời ơi ta mến yêu.Ta đã nghe trong tim mình.Tình yêu thương
đang rộng mở.Ta đã nghe trong tim mình.Tình yêu thương với bao người.”
Ngoài việc dạy piano, mẹ Vũ còn dạy chàng đạo đức rất kỹ lưỡng:
“Con hãy yêu thương tất cả mọi người chung quanh mình và tận tình giúp đỡ họ
khi mình có thể làm được. Con đừng tranh hơn với ai, hãy nhường nhịn cho họ
hơn mình. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi nó được tưới mát bằng dòng nước của
thương yêu. Không có thương yêu, thế giới này lập tức biến thành địa ngục. Con
hãy luôn luôn để mắt xem mọi người đang cần gì và tìm cách giúp đỡ họ. Nhưng
hãy giúp đỡ một cách kín đáo đừng khoe cho mọi người biết, khi chúng ta tự hào
về lòng tốt của mình thì tình nhân ái chân thật đã biến mất mà niềm kiêu hãnh đã
chiếm chỗ. Con hãy vui bằng niềm vui của mọi người, đừng tìm vui cho mình bởi
sự vinh quang, danh vọng và tiền bạc. Khi có người nào được sung sướng bởi con
hay bởi một lý do nào khác, con hãy thấy đó là niềm sung sướng của chính con.
Hãy đồng hóa niềm vui người thành niềm vui của mình.Và chỉ như vậy con mới
dập tắt được sự đố kỵ hành hạ trong tâm hồn mình. Chúng ta thường đố kỵ khi
13. thấy người khác được thành công và lén lút vui mừng khi thấy người khác thất bại.
Chỉ có phương pháp đồng hóa niềm vui này mới bứng lên gốc rễ của thói quen xấu
xa đó. Rồi trong đời con sẽ gặp nhiều người ganh ghét con. Họ sẽ mưu hại hoặc
nhục mạ con. Khi ấy con hãy giữ lòng mình như ánh sáng mặt trời chiếu soi cả núi
đồi hay thung lũng, hãy giữ vững tình thương yêu với họ, tha thứ cho họ và lắng đi
nổi bực tức giận hờn. Thế gian đau khổ bởi vì họ quan niệm “mắt đền mắt, răng
đền răng”. Nhưng chúng ta hãy khác đi, hãy đền trả sự xúc phạm của họ bằng lòng
bao dung và nhẫn nhục của mình. Mẹ cũng muốn dạy con lòng khiêm hạ. Nhưng
khiêm hạ tự nó không có ý nghĩa. Khi con kính trọng ai, con được gọi là khiêm hạ
trong lúc đó. Nếu số người trong cuộc đời được con kính trọng rất nhiều, thì con
được gọi là khiêm hạ. Nếu số người mà con kính trọng quá ít, thì con được gọi là
người tự cao. Nhưng người kém cỏi sẽ được gọi là người khiêm hạ vì ai cũng đáng
cho họ kính trọng và người tài năng sẽ được gọi là người tự cao vì rất ít người
vượt hơn họ để cho họ kính trọng. Trong cái chân lý khách quan này con hãy tự
tìm ra lối thoát bởi vì con là người tài giỏi nhiều mặt. Con hãy luôn luôn suy xét
tìm kiếm nơi mỗi người một điểm cao quý nào đó để con có thể đặt lên niềm kính
trọng. Đừng như kẻ tầm thường chỉ bới móc những lỗi lầm của người để chỉ trích
khinh chê. Còn vô vàn những đức hạnh mà mẹ muốn con tự nghiệm lấy trong đời
sống của chính mình. Mẹ muốn con, đứa con rất mực thương yêu của mẹ, phải trở
thành suối nguồn tình thương chảy vào sa mạc cuộc đời đang nóng bỏng bởi hận
thù và tội lỗi...”
Vũ tiếp nhận tất cả những lời dạy đó vào sâu tận đáy lòng mình và đã thể hiện một
cách trọn vẹn. Vũ luôn luôn để mắt xem những bạn bè chung quanh có thiếu thốn
điều gì để âm thầm giúp đỡ. Chàng hay xin mẹ tiền để mua cây viết máy cho
người này, mua chiếc mũ cho người kia. Kể cả quần áo, tiền bạc, sách vỡ Vũ đều
lần lượt giúp đỡ bạn bè khi đoán biết họ đang cần. Những ngày cuối năm gần Tết
và sắp nghĩ hè. Vũ xin mẹ một số tiền lớn để mua vải biếu từng giáo viên của
chàng vì chàng biết trong lúc đất nước chưa được giàu mạnh thì đồng lương của
giáo viên rất ít ỏi. Điều may mắn cho Vũ là cả bố mẹ và ông nội đều là những
người thích làm việc từ thiện và đều giàu có. Mặc dù đã thuộc về bên chồng, mẹ
Vũ vẫn được ông bà ngoại cho tiền đều đặn. Vũ hay rủ hai đứa em gái cùng đi
thăm những gia đình nghèo ở quanh vùng để tặng quà cho họ. Mỗi khi các em Vũ
thấy đứa bé nào có vẻ rách rưới, chúng liền xin tiền để may quần áo cho đứa bé
đó. Những người dân chung quanh thì thầm với nhau:
“Cụ Thái Chương thế nào thì mấy đứa cháu giống hệt như vậy.”
Một lần Vũ đi trên đường phố thấy đứa bé ngơ ngác băng qua đường sắp bị một
chiếc xe hơi đụng phải và mọi người đều nín thở kinh hãi trước tai nạn sắp xảy ra
trong chớp mắt. Người lái xe không còn xoay trở kịp. Vũ buông tập vở trên tay
xuống, vọt người tới như một làn chớp, đá vào mông đứa bé khiến nó văng bổng
14. vào lề đường, còn mình đứng lại dùng Ý lực chịu đựng sức mạnh của chiếc xe lao
tới.
“KK.ÉT...”
Người lái xe đạp thắng và bánh xe lết dài trên đường nhựa bốc khói.
“Bing!”
Chiếc xe va vào người Vũ như chạm một khối cao su. Chiếc xe mang theo Vũ
thêm một đoạn đường mới dừng lại. Mọi người hốt hoảng chạy tới vây quanh xem
sự thể ra sao. Vũ đứng dậy xiểng niểng rồi té xuống. Mọi người đỡ Vũ ngồi dậy.
Mặt chàng tái mét. Người lái xe bước ra bế Vũ lên xe để đem đi bệnh viện. Những
người bạn Vũ nhặt lấy tập vở của Vũ rồi chạy tới hỏi Vũ. Trong khi đằng xa nhân
viên giao thông đã xuất hiện để lập biên bản và giải quyết.
Vũ ngồi trong xe thều thào hỏi:
“Đứa bé ra sao rồi?”
Bấy giờ mọi người mới chợt nhớ quay ra thì đứa bé cũng lồm cồm đứng dậy, tay
chân bị xơ xác chút đỉnh. Ai cũng ca ngợi Vũ giải quyết quá nhanh chóng. Vũ yêu
cầu người công an thông qua mọi vấn đề vì chàng không việc gì, chỉ hơi chấn
động chút xíu. Vũ nhờ đưa về nhà và nằm nghỉ học vài ngày. Ông Vũ sắc thuốc
bắc trị bầm tức cho Vũ uống. Qua vài hôm Vũ trở lại bình thường. Những ngày đó
ông Vũ buộc Vũ luyện khí công suốt ngày để điều chỉnh cơ thể bị chấn thương.
Mẹ Vũ vừa lo lắng cho Vũ vừa hài lòng trước nghĩa cử cao đẹp của con mình. Cha
mẹ đứa bé tìm tới nhà Vũ và hết lời cảm ơn Vũ. Nhưng từ đó mọi người không
còn quên tài nghệ siêu phàm của Vũ nữa.
Đạo đức và tài năng của Vũ như hương thơm lan xa cả vùng.
Thỉnh thoảng lắm chàng mới có thì giờ dắt hai em đi về Long Hồ thăm quê ngoại.
Anh em Vũ thích bơi xuồng đi chơi trên sông rạch. Vũ thổi Harmonica cho mấy
đứa em hát vang:
“Con kênh xanh xanh những mùa êm ả nước trôi...
Bên nhau ta xây dựng bài tình ca thắm tươi”
Ba người, ông nội, bố và mẹ đã xé người Vũ ra thành ba mảnh riêng rẻ. Họ chỉ
chung nhau một điều là: nhà thờ. Họ đều hài lòng vì Vũ đã đạt được yêu cầu mà
họ mong mỏi. Nhưng mà điều không bao giờ họ ngờ tới Vũ lại là con người của
TRIẾT LÝ. Chàng sống cho mọi người và làm đầy đủ bổn phận với họ nhưng
15. trong thâm tâm chàng luôn luôn suy tìm chân lý. Chàng luôn luôn khát khao về
CÁI TUYỆT ĐỐI.
Hạnh phúc chân thật là gì?
Lẽ sống tuyệt đối là gì?
Đó là những câu hỏi xoáy mãi trong tâm tư chàng. Chàng nghiên cứu triết lý của
các triết gia Tây phương như Platon, Socrate,Vôn-ta, Kant, Spinosa, Marx... chàng
xúc động sâu xa trước những lời dạy của chúa Jê-su:
“Vào bữa tiệc vượt qua cuối cùng của Chúa. Chúa lấy khăn và chậu lau chân cho
từng môn đồ của mình. Các môn đồ sợ hãi không dám nhận sự tôn kính đó. Chúa
bảo:
– Nếu các con không để ta rửa chân, các con không còn là đệ tử ta nữa !
Vì thế các môn đồ phải ngồi yên cho Chúa rửa chân. Xong Chúa trở lại bàn ngồi
và bảo:
“Hôm nay, ta là Chúa các con và là thầy các con, đã cúi xuống để rửa chân cho các
con, thì mãi mãi về sau các con phải cúi xuống để thương yêu và phụng sự cho
mọi người !”
Tuy nhiên hệ thống thần học của Catholic làm Vũ nghi ngờ vì nó mâu thuẫn với
khoa học quá. Chàng khắc khoải tìm một hướng sống đúng với lẽ phải hơn là tin
vào một đức Chúa Trời toàn năng nào đó. Sự chuyên chế của giáo hội trong thời
Trung Cổ và phục hưng làm Vũ bất mãn. Nỗi bất mãn về giáo điều, giáo hội âm ỉ
kéo dài ngót mấy năm trời trong lòng người con trai thông minh và khát khao
tuyệt đối này. Chàng gượng đi lễ nhà thờ vào mỗi sáng chủ nhật nhưng không
nghe thấy gì. Đôi khi chàng nhìn về những góc trời xa lạ và tự hỏi nơi nào có thể
giúp chàng tìm ra chân lý. Dường như đôi cánh chim phiêu bạt của tuổi trẻ đã vỗ
trong lòng Vũ, và gia đình với những ấm êm của nó không còn thỏa mãn chàng
nữa.
Nỗi bất mãn nhà thờ, sự thúc giục của chân lý luôn luôn ray rứt Vũ. Chàng muốn
đem những suy tư của riêng mình trình bày với bố mẹ, nhưng chàng biết họ sẽ
không chấp nhận.
Mẹ chàng không thể biết tại sao Vũ hay hát bài Go away:
“One day, you see that I have gone.Though morrow make rain so.I follow the sun
(repeat).And now the time have gone and.So my love I must go.And though I lose
16. the friend in.The end you will know.One day, you see that I have gone.For
morrow make rain so.I follow the sun"
(Rồi một ngày bạn chợt thấy rằng tôi đã ra đi dù trong ngày mai ấy mưa bay tầm
tả. Nhưng tôi vẫn phải đi về phía ánh mặt trời.Rồi bây giờ quảng tháng ngày của
thương yêu đã qua mất để cho tôi cần để ra đi.Và mặc dù tôi phải xa người bạn
thân yêu, nhưng cuối cùng bạn sẽ hiểu.Và một hôm bạn chợt thấy rằng tôi đã ra đi
dù trong ngày mai ấy mưa bay tầm tả.Tôi vẫn phải đi về phía ánh mặt trời )
Cái gì đến phải đến. Sự bùng vỡ của nỗi bất mãn đã xảy ra và Vũ đã ra đi, gửi lại
khung trời Vĩnh Long của mười tám năm êm ả.Chiếc xe đò lăn bánh. Bằng hẹn
được sớm gặp lại Vũ. Họ vẫy tay chào nhau. Vũ giã biệt Thiên đường của gia
đình, Thiên đường của tuổi thơ, và, Thiên đường của Chúa.
Chương hai: RONG RUỔI
Chiếc xe đến xa cảng Miền Tây vào buổi xế. Vũ bước xuống xe và đi về phía cổng
bỏ mọi người ồn ào gọi nhau bốc dỡ hàng hóa. Một đứa bé bán báo nghèo khổ mời
chàng mua báo. Vũ động lòng thương xót, đón lấy tờ báo và trả cho nó số tiền lớn
gấp năm giá trị của tờ báo. Thằng bé mừng rỡ chạy tung tăng đi mất. Vũ lơ đãng
liếc nhìn dòng quảng cáo, chợt mắt chàng sáng lên khi trông thấy:
“Cần một giáo sư dạy piano tại tư gia.”
Vũ bỗng lóe lên một ý định mới. Chàng đón xe tìm đến địa chỉ ghi trên tờ báo. Đó
là ngôi nhà lầu ba tầng nằm khuất trong ngõ của đường Trương Định. Bà chủ nhà
phúc hậu mở cổng cho chàng và hỏi: – Cậu cần gì?
– Thưa bác, cháu đọc thấy dòng quảng cáo này trên báo và tìm đến đây.
– Hay quá nhỉ, mới vừa đăng xong là có thầy giáo đến rồi.
Bà mời Vũ vào nhà giới thiệu cho ông chủ. Ông thoáng nghi ngờ vì thấy Vũ còn
trẻ quá, mới trên dưới 20 tuổi làm sao có thể đạt trình độ của một thầy dạy piano.
Nhưng ông tế nhị mời chàng ngồi salon hỏi thăm bâng quơ:
– Cháu từ đâu đến mà xách hành lý như vậy?
– Thưa bác, cháu vừa từ Vĩnh Long lên dự định tìm việc làm.
– Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
– Thưa bác cháu 18 tuổi.
17. Ông ngạc nhiên hơn nữa:– Mười tám tuổi à? Thế bố mẹ cháu vẫn mạnh khỏe chứ?
Vũ buồn buồn đáp: – Thưa bác, vẫn khỏe ạ.
Thấy vẻ mặt buồn buồn của Vũ, ông tế nhị không muốn hỏi thêm.
– Cháu gọi bác là bác Trường. Còn cháu?
– Thưa bác, cháu là Nguyễn Thái Vũ.
Ông cất tiếng gọi: – Mai và Tuấn ơi! Xuống đây nghe ông thầy đánh đàn.
Trên lầu, hai đứa trẻ chạy xuống. Đứa bé gái trạc 15, đứa bé trai 14. Chúng
khoanh tay chào khách rồi đứng sau lưng chiếc ghế của ông bà Trường.
– Mời cháu đánh một khúc nhạc nhé!
Rõ ràng họ muốn thử tài nghệ của Vũ. Ông Trường hướng dẫn Vũ đến cây đàn
piano mới toanh nằm ở sát tường. Vũ kéo ghế ngồi xuống, dỡ nắp đậy lên, kéo tấm
vải nỉ ra. Chàng lướt tay một loạt để kiểm tra sự chính xác của nốt nhạc. Nhìn
những ngón tay chàng thoăn thoắt lướt qua, cây đàn vang lên những tiếng giòn giã,
ông bà có vẻ tin tưởng đôi chút. Chàng chỉnh người ngay ngắn đánh bài Trường ca
Parsifal của Vác-nơ, tiếng nhạc vang lên như đưa mọi người ra khỏi thực tại. Nhạc
khúc quá dài, Vũ chọn một chỗ để kết thúc. Tiếng đàn dứt rồi mà mọi người còn
ngơ ngẩn trong cơn say sưa chất ngất. Mãi một lúc sau, bốn người mới bật lên: –
Tuyệt quá!
Hình dáng đẹp đẽ khôi ngô thanh tú, ánh mắt hiền lành trầm buồn, mái tóc cong
dợn lơi lơí của Vũ ngồi trước cây đàn piano trông rực rỡ như một thiên thần âm
nhạc.
– Cháu học đàn từ bao giờ vậy?
Vũ đứng dậy đáp: – Thưa bác, cháu tập đàn từ năm sáu tuổi.
Cả nhà có vẻ thán phục chàng lắm, khi mọi người đã trở lại salon, ông Trường lại
hỏi: – Cháu vừa mới đến thành phố, đã có chỗ ở chưa?
– Thưa bác, chưa.
– Vậy cháu hãy ở lại đây vài ngày rồi hãy tính nhé!
– Vâng, cháu cám ơn bác.
18. Vốn là một nhà kinh doanh chuyên nghiệp, ông Trường muốn đánh giá Vũ cẩn
thận vài ngày trước khi ông đưa ra một quyết định quan trọng hơn. Vũ được Tuấn
hướng dẫn lên một gian phòng trên tầng hai để nghỉ lại. Trong mỗi phòng đều có
buồng vệ sinh riêng biệt. Lối kiến trúc của ngôi nhà rất tối tân và mỹ thuật. Những
ngày ở lại Vũ được gia đình ông Trường mời đánh đàn cho họ nghe thường xuyên.
Họ vẫn tin nơi tài nghệ của chàng. Gia đình có vẻ vui hẳn lên. Ông Trường để ý
thấy Vũ ít ăn thịt cá trong những bữa ăn mà hay dùng đậu chiên, các thứ légume.
Chàng tuyệt đối không hút một điếu thuốc, không ra khỏi nhà tìm một quán cà
phê. Vũ nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn và lễ phép. Khi ngồi một mình, Vũ thường ngồi
yên lặng nét mặt buồn buồn đăm chiêu về một vấn đề gì mông lung lắm. Có lần
Mai cầm vở đến nhờ ông giải thích một bài toán khó, ông chụp ngay cơ hội nói:
– Ôi, bố còn nhớ gì nữa đâu, con nhờ anh Vũ đi.
Mai rụt rè đến nhờ Vũ: – Bố em nhờ anh giải thích giùm em bài toán này.
Vũ cầm lấy vở, vẽ hình rồi chứng minh trong chốc lát. Chàng giảng cho Mai thật
kỹ lưỡng và luôn luôn nhắc lại những định lý liên hệ. Mai hiểu được rõ ràng, cám
ơn và rồi quay đi. Trong ba ngày này, ông Trường không đi đâu hết. Ông chỉ gọi
điện thoại để điều khiển các công việc ở công trường. Ông muốn “bám sát” Vũ để
sự nhận xét được chu đáo trước khi đưa ra một quyết định. Ba ngày trôi qua, vào
một buổi tối, cả nhà quây quần nơi phòng khách. Sau khi nghe Vũ đánh xong bài
Les flots du Danube, ông Trường mời Vũ lại salon và nói: – Sở dĩ bác mời Vũ ở
lại ba ngày để bác có thể nhận xét cháu trước khi chúng ta hợp đồng lâu dài với
nhau. Bây giờ thì bác đã đủ niềm tin để quyết định, Bác có mấy đề nghị như sau:
Thứ nhất, bác mời cháu ở với gia đình bác không kỳ hạn. Thứ hai, bác nhờ cháu
dạy piano cho Mai và Tuấn, đồng thời giúp đỡ các em về bài vở ở trường. Thứ ba,
bác đề nghị cháu đi học khóa Trung cấp thi công xây dựng hai năm, để ra trường
giúp đỡ cho bác. Bác vốn là kỹ sư xây dựng đang chịu trách nhiệm chủ nhiệm
công ty xây lắp Thành Công. Thời gian cháu ở với bác thì quyền lợi của cháu đồng
đều như Mai và Tuấn. Ý kiến của cháu thế nào?
Vũ trầm ngâm giây lâu rồi thưa:
– Thưa bác khóa học đó chừng nào sẽ mở, và thủ tục ra sao?
– Bốn tháng nữa khóa học đó bắt đầu và ngày mai bác sẽ đến ghi tên cho cháu. Sẽ
có một cuộc thi về các môn Toán Lý Hoá. Nhưng việc đó không quan trọng, cháu
yên tâm.
– Cháu xin cám ơn bác về những sự ưu ái mà bác dành cho và xin hứa cố gắng
giúp đỡ hai em Mai và Tuấn.
19. Ông Trường quay sang Mai và Tuấn: – Từ nay các con phải vâng lời anh Vũ nhé,
bố giao quyền cho anh Vũ dạy dỗ các con. Đứa nào không vâng lời anh Vũ đánh
đòn ráng chịu.
Hai đưa thích chí cười vang. Tuấn nói:
– Anh Vũ mà đánh con, con dấu dép anh ấy.
– Mày chuyên môn dấu dép của chị mày làm nó khóc hoài.
– Ai biểu chị ý không cho con đi coi hát:
Mai lên tiếng: – Nó đi chơi với mấy thằng gì đâu rồi hư thân mất nết cho mà xem.
Bà Trường bảo: – Từ nay muốn gì xin phép anh Vũ rồi mới được làm.
Hôm sau ông Trường lái xe hơi đi xem công trường ở Thủ Đức. Ông chưa dám
nhận những công trình ở xa Thành Phố vì chưa có người tin tưởng ở lại quản lý
mà ông thì thường về nhà vui với vợ con. Ông đang hy vọng khi có Vũ để giao
quyền quản lý ông sẽ nhận những công trình ở xa vì tầm cỡ các công trình đó lớn
lao hơn. Vũ bắt đầu chia thời khóa biểu học đàn và học văn hóa cho Mai và Tuấn.
Tuấn luôn luôn đòi nhiều thì giờ để đi chơi. Mai cũng có rất nhiều bạn bè tới lui
thăm viếng và rủ đi đây đi kia mãi. Tuấn thường lên giọng nạt nộ ăn hiếp Mai.
Chúng sống cho bạn bè bên ngoài nhiều hơn cho gia đình. Ngôi nhà rộng lớn này
trống trải vì thiếu sự hòa thuận đầm ấm. Và rồi Vũ nhận thấy rằng những đứa trẻ ở
thành phố thường sống cho bạn bè hơn cho gia đình. Chúng thích đi chơi với bạn
bè hơn là tìm vui trong nhà. Những rạp Xi-nê lộng lẫy, những đêm hội diễn văn
nghệ ở khu văn hóa, các vũ trường, các sân đá bóng, các quán cà phê nhạc...đã
cuốn hút tuổi trẻ khỏi mái nhà của chúng và để lại đấy sự khô khan lạnh lẻo.
Những khi bạn bè của Tuấn đến chơi, Vũ thường nghe chúng thích bàn về vấn đề
tính dục. Chúng đã có ý thức về tính dục rất sớm và tò mò rất nhiều về vấn đề này.
Những sách báo và phim ảnh thiếu trách nhiệm đã phá vỡ sự ngây thơ hồn nhiên
trong lòng chúng. Mai cũng hay xem những sách tình cảm lãng mạn và đôi khi
Mai nhìn Vũ với ánh mắt của những nhân vật trong truyện nhìn người yêu. Vũ rất
nghiêm khắc về tình cảm. Chàng nguyện với lòng sẽ không vướng vào tình cảm để
dành trọn tâm hồn mình tìm ra lẽ sống tuyệt đối. Vũ luôn luôn nhìn Mai bằng ánh
mắt bình thản trong sáng của người anh, và Mai không thể nào tìm thấy một chút
vẫn đục trong đôi mắt đó.
Vào ngày chủ nhật kế tiếp, Vũ xin phép ông bà Trường cho Mai và Tuấn đưa
chàng đi tìm các tài liệu piano. Ông Trường hứng chí đề nghị cả nhà đi chơi. Ông
đánh xe hơi đưa cả nhà ra chợ Sài Gòn và dừng trước một hiệu sách lớn. Họ vào
xem sách gì cần thì mua. Vũ tìm mãi không thấy Méthode de Rose và Méthode de
20. Schmoll. Tuấn lựa vài cuốn trinh thám, Mai lựa vài cuốn tiểu thuyết dịch từ các
văn hóa Nga trong đó có cuốn “Bảy Kiệt Tác Truyện Ngắn” của Nga. Ông Trường
đưa cả nhà lại nơi bán sách cũ và tìm được hai tài liệu theo ý của Vũ. Ông Trường
đánh xe đi dạo ven bờ sông Sài Gòn và các khu phố chính. Họ dùng cơm trưa ở
nhà hàng rồi trở về. Vũ bắt đầu hướng dẫn Mai và Tuấn từng bài tập căn bản. Mai
có vẻ có khiếu hơn nên học cũng chóng. Tâm hồn sôi bổng của Tuấn chưa thích
hợp lắm với âm nhạc, nhưng Tuấn cũng cố gắng để hy vọng sau này lấy le với bạn
bè. Mỗi tối, ông bà Trường rất thích nhìn các con tập đánh piano, và trước khi kết
thúc buổi học họ luôn luôn yêu cầu Vũ đánh một bản nhạc nào đó. Vũ chọn một
bản nhạc ngắn như “Come back to Sorento”, “If you go away”, “Tout I’m our” ...
để chìu lòng họ. Dưới sự hướng dẫn khéo léo của Vũ, Mai và Tuấn lấy lại căn bản
của toán, chúng bắt đầu thích học toán khi tự giải được những bài tập đầu tiên. Sự
tiến bộ trong văn hóa của Mai và Tuấn cũng là niềm vui của ông bà Trường.Về
phần mình Vũ vẫn giữ đều đặn hai thời luyện khí công mỗi đêm. Những khi không
có ai để ý, Vũ tập lại những bài quyền cũ. Hầu như Vũ không đi đâu chơi, chỉ lặng
lẽ ở nhà dạy cho Mai và Tuấn hoặc đọc những tác phẩm lớn trên kệ sách của ông
Trường. Đạo đức của Vũ khiến ông bà Trường càng lúc càng tin tưởng.
Một hôm Mai tổ chức sinh nhật mời bạn bè đến đầy nhà. Mai giới thiệu Vũ là
người anh tinh thần và là một nhạc sĩ dương cầm.
– Anh mày đẹp trai quá ha! - Vũ nghe các bạn Mai xì xầm như vậy.
Ông bà Trường cũng chiều các con theo lối sống mới và cho chúng tự do vui đùa
với nhau. Vũ nhận thấy những đứa trẻ ở thành phố khôn ngoan sớm quá và cũng
có vẻ “láu cá”. Mai nhờ Vũ đệm đàn cho các bạn hát. Chúng rất thích khi được
một nghệ sĩ piano đệm cho hát như vậy. Chúng hát trúng nhịp hay trật nhịp gì Vũ
cũng tùy thuận đệm cho cả. Sau khi đưa các bạn ra về Mai trở vào nói với Vũ:
– Các bạn em khen anh đẹp trai, hiền lành và đánh đàn hay quá. Nhưng anh có vẻ
ít nói và nghiêm nghị nên tụi nó hơi ghét. Có mấy đứa đòi tới đây học piano chung
với em, nhưng em...em không chịu. Em giữ anh cho một mình em thôi.
Vũ thấy thương hại cho lớp trẻ của Mai, chúng đã để cho tình yêu đến một cách
bồng bột vội vàng và quá sớm. Một cô bé 15 tuổi mà đã biết tỏ tình phân nửa.
Chàng thấy có trách nhiệm phải điều chỉnh lại tâm hồn của Mai và Tuấn khi ngày
nào chàng còn ở lại đây. Nhưng trước hết chính chàng làm gương đã. Những khi
Tuấn đi học về, Vũ ra đón tận cổng, đỡ lấy xe lấy cặp. Chàng khuấy nước chanh
cho Tuấn và ngồi hỏi chuyện ở trường lớp, chuyện học hành, chuyện bạn bè vui
buồn đủ thứ. Tuấn có vẻ sung sướng khi có người để ý săn sóc mình như vậy. Bao
nhiêu ý nghĩ thầm kín, những buồn thương giận ghét trong lòng, Tuấn đều tâm sự
với Vũ. Vũ luôn luôn tìm ra một lời khuyên thích hợp để uốn nắn tâm hồn của
Tuấn trở nên cao thượng hơn. Chàng cũng lo lắng cho Mai và giữ một khoảng
21. cách nhất định. Hai đứa càng lúc càng tin yêu Vũ đậm đà hơn trước. Không khí
gia đình có vẻ ấm cúng hơn, Mai và Tuấn bớt thích đi chơi bên ngoài vì thấy gia
đình có những niềm vui thật sự. Vũ cũng bày cho chúng những trò chơi đánh cờ,
nhảy dây để tạo sự gắn bó giữa hai chị em. Lúc này Vũ bắt đầu đi học khóa thi
công xây dựng và phải sắp xếp lại thời khóa biểu dạy cho Mai và Tuấn. Nhân một
ngày chủ nhật, Vũ xin phép ông bà Trường cho Mai và Tuấn đưa chàng đi chơi ở
Sở thú. Vũ chở Mai bằng chiếc Sprint còn Tuấn tự đi bằng xe Hon-đa. Ba anh em
đi xem các chuồng thú đến khi mỏi chân tìm đến gốc cây to để ngồi nghĩ. Vũ hỏi:
– Anh đố các em con Người khác với con Vật ở chỗ nào?
Hai đứa nghĩ ngợi một chốc rồi Tuấn đáp: – Con người thông minh hơn con vật.
Mai đáp: – Con người nham hiểm hơn con vật.
Vũ giải thích: – Các em nói đều đúng. Mọi sinh vật trên trái đất này đều có một
bản năng sinh tồn. Bản năng tự giữ gìn sự sống và thỏa mãn những nhu cầu của sự
sống. Như cây biết hướng lá về ánh sáng, hướng rễ về nguồn nước. Loài thực vật
chỉ thuần có bản năng mà không có trí năng, loài động vật còn có thêm trí năng để
phán đoán và suy luận. Con cá biết tìm đến nguồn thực phẩm, biết tránh chỗ nước
bẩn, nước quá trong, biết tìm sự duy trì nòi giống. Con chim biết tìm về phương
Nam khi mùa Đông và bay về phương Bắc khi mùa Hè. Chúng có trí năng để giúp
cho bản năng duy trì sự sống. Nhưng trí năng của con vật thì hoàn toàn làm tay sai
cho bản năng. Bản năng đòi hỏi cái gì thì trí năng tìm cách giải quyết. Bản năng
đòi ăn thì trí năng tìm thực phẩm. Bản năng đòi giao cấu thì trí năng đi tìm loài
khác giống. Bản năng đòi ở thì trí năng đi tìm tổ ấm. Riêng con người hơi khác
hơn một chút. Trí năng con người có thể chế ngự lại bản năng. Khi bản năng đòi
ăn, nhưng trí năng biết phán đoán đã đến lúc ăn hay chưa, món ăn có thích hợp
hay không và không phải ăn nhầm của người khác. Bản năng đòi đi coi hát nhưng
trí năng xét xem đã giải quyết các bài vở chưa và đi như vậy có phiền cho ai
không. Bản năng đòi hỏi đi ngủ thì trí năng xét xem đi ngủ đúng lúc không và còn
những việc gì tồn tại. Nếu con người sống hoàn toàn theo mọi đòi hỏi của bản
năng thì họ đang hạ thấp giá trị của họ xuống bằng thú vật. Như các em thấy mấy
người đánh lộn, chửi lộn, nhậu say về đốt nhà, giết người cướp của,... đều là dùng
trí năng phục vụ cho bản năng. Còn những người có trí năng sáng suốt được giáo
dục kỹ thì chế ngự lại những đòi hỏi của bản năng. Họ sống cuộc đời cao cả không
tham lam, không nóng giận, không ích kỹ, làm việc gì cũng cân nhắc trước sau.
Bây giờ anh hỏi các em, Mai và Tuấn định đi học nữa để làm gì?
Tuấn đáp liền: – Em thích là phi công!
– Để làm gì?
22. – Để lái máy bay lên trên trời ngắm nhìn mọi cảnh vật bên dưới. Làm phi công oai
lắm, có đeo khẩu súng bên hông, ai đụng tới là mình bắn liền.
– Còn Mai?
– Em thích làm bác sĩ.
– Để làm gì?
– Bác sĩ có giá trị cao trong xã hội, nhất là nữ bác sĩ làm người ta nể phục lắm.
Vũ thở dài nói: – Các em ngã quỵ trước cái bản năng rồi!
Tuấn và Mai cùng hỏi: – Em đâu có đòi ăn uống gì đâu!
– Các em đi tìm mục đích để nâng cao giá trị cho chính mình. Tuấn thích làm phi
công cho oai. Mai thích làm bác sĩ cho có giá trị. Đó là những mục đích vị kỷ do
bản năng đưa ra.
– Vậy tụi em phải làm gì?
– Các em cứ mơ ước là phi công và bác sĩ nhưng không phải đi tìm giá trị cho
chính mình mà đi tìm lợi ích cho mọi người. Các em hãy nghĩ điều lợi ích mà
mình có thể đem đến cho cuộc đời. Khi làm phi công Tuấn hãy nghĩ mình phục vụ
sự đi lại cho mọi người. Khi làm bác sĩ, Mai hãy nghĩ để xoa dịu nổi đau khổ của
người bệnh. Mục đích vì người, vị tha là mục đích chiến thắng được bản năng.
Còn mục đích vị kỷ là những mục đích phủ phục trước bản năng. Từ nay các em
phải dựng lại mục đích mới, không phải vì mình, mà chỉ vì mọi người. Chỉ trí
năng mới đem đến cho chúng ta tình thương yêu đối với tất cả. Còn bản năng lại
đem đến cho chúng ta những tình yêu nhỏ hẹp riêng tư. Tình nhân ái giúp cho
chúng ta hy sinh cho mọi người, còn tình yêu nam nữ khiến cho chúng ta thích
chiếm hữu về riêng mình. Khi nào tâm hồn các em ngập tràn tình thương yêu với
mọi người, cuộc sống các em sẽ trở nên cao thượng. Các em hãy thường xuyên
nguyện với lòng mình là thương yêu tất cả mọi người và sẽ đem cả cuộc đời mình
phụng sự cho họ. Các em làm được như vậy không?
Mai và Tuấn lặng thinh. Giây lâu sau Mai lên tiếng:
– Những điều anh nói làm tụi em xúc động và cũng mong mình sẽ có được trái tim
thương yêu mọi người. Nhưng em nghĩ không dễ gì chúng ta bỏ được thói quen vị
kỷ từ trước. Tuy nhiên được sống gần bên anh, tụi em sẽ cố gắng từ bỏ vị kỷ trong
tâm hồn mình để sống cuộc đời sống vị tha cao thượng. Em thấy rằng anh đã làm
23. được những điều mình nói nên em tin tưởng nơi anh và cố gắng thay đổi tâm hồn
mình để giống được anh.
Tuấn chợt hỏi: – Mình thương mọi người như vậy rồi lỡ máy bay bị bọn không tặc
đánh cướp, mình có nên rút súng bắn tụi nó không anh?
Vũ phì cười. Mai cú đầu Tuấn một cái. – Mày hỏi ngớ ngẩn!
Tuấn có vẻ đăm chiêu về vấn đề bọn không tặc đang rút súng uy hiếp cô nữ tiếp
viên và đòi đột nhập vào cabin của phi công. Vũ có vẻ đoán được sự bất an trong
lòng Tuấn nên gợi chuyện:
– Bây giờ anh hỏi Tuấn. Em thấy mình sống để giúp đỡ phụng sự cho mọi người
hay là sống để lo cho riêng mình?
– Dạ phụng sự cho mọi người hay hơn chứ sao anh?
– Em ạ, mình phải làm sao sự có mặt của mình trên cuộc đời này tức là sự lợi ích
cho mọi người.
Nhưng trước hết, gần các em nhất chính là cha, là mẹ, là anh chị chung quanh
mình. Nếu mình có thể thương yêu phụng sự cho gia đình mình một cách trọn vẹn
thì người này mới có thể tuyên bố rằng: “Tôi có thể thương yêu mọi người”.Chúng
ta nói chúng ta thương yêu mọi người, nhưng gia đình là tổ ấm của mình thì mình
bỏ lỡ không để ý đến. Chúng ta phải củng cố hạnh phúc trong gia đình mình trước
đã. Làm sao cho mọi người trong gia đình mình trở thành thương yêu gắn bó săn
sóc cho nhau khi chúng ta còn ở lại với gia đình. Sau này vì công việc, có khi các
em phải lìa xa gia đình, các em sẽ hối hận nếu các em không đem lại hạnh phúc
cho gia đình trong những ngày mình còn sống ở đó. Anh không vui vì các em rủ
nhau cả đám bạn bè đạp xe đi chơi xa vui đùa đủ cách. Nhưng anh chỉ vui khi thấy
các em quây quần bên bố mẹ, khi thấy các em săn sóc cho nhau. Mỗi khi bố đi làm
về, các em ra đón bố ngoài cổng, ôm hôn bố, lấy khăn cho bố lau mặt, khuấy nước
chanh cho bố uống. Mỗi khi mẹ yếu trong người, các em hầu hạ một bên mẹ, bưng
cháo cho mẹ dùng, lấy thuốc cho mẹ uống. Anh muốn các em trồng lại giàn thiên
lý nơi sân nhà mình trước khi trồng những cây đại thụ nơi cánh đồng xa.
Mai và Tuấn có vẻ thấm thía những lời dạy của Vũ. Mai nói:
– Từ ngày có mặt anh trong gia đình, em thấy gia đình ấm cúng hơn lúc trước.
Anh đã cho chúng em thấy được hình ảnh giàn thiên lý nở hoa hạnh phúc trước
sân nhà. Kể từ hôm nay tụi em sẽ cùng anh vun xới giàn thiên lý này.
24. Sau buổi đi chơi ở Sở thú về, ông bà Trường thấy Mai và Tuấn thay đổi hẳn.
Chúng có vẻ hiền lành, thâm trầm và thương yêu nhau hơn. Tuấn không còn thái
độ nạt nộ ăn hiếp Mai nữa. Chúng thường từ chối những cuộc rong chơi vô bổ của
bạn bè để ở nhà vui đùa với nhau và săn sóc bố mẹ. Ông bà Trường rất sung sướng
vì việc này và âm thầm biết ơn Vũ. Vũ dạy Mai và Tuấn để mắt xem những người
bạn chung quanh mình thiếu thốn những gì và cố gắng giúp họ. Từ đó, Mai và
Tuấn hay xin tiền bố mẹ để mua những món quà tặng các bạn như viết, sách vở,
giày dép hoặc quần áo. Vũ cũng dạy Mai và Tuấn để dành tiền mua quà tặng thầy
cô vào dịp tết và cuối năm học. Vì sự thu nhập của ông Trường không nhiều bằng
bố mẹ Vũ nên Mai và Tuấn không thể giúp đỡ bạn bè với mức độ sung mãn như
anh em Vũ. Nhưng bấy nhiêu đó cũng làm cho tâm hồn Mai và Tuấn trở nên cao
thượng rất nhiều. Ông bà Trường là người độ lượng, thấy con mình thích làm việc
thiện cũng rất mừng và sẵn sàng giúp đỡ phương tiện cho chúng.
Một hôm Vũ gợi ý muốn đi thăm viện trẻ mồ côi. Cả nhà hẹn nhau vào ngày Chủ
Nhật sắp tới. Mai mua bột về làm bánh bò để đem đi. Tuấn hăng hái giúp chị nhồi
bột và trông bếp. Phải dùng hai thúng to để đựng hết số bánh của Mai và Tuấn làm
được. Dường như Mai và bà Trường đã khóc suốt ngày hôm ấy khi trông thấy các
trẻ mồ côi mừng rỡ được khách đến thăm và gọi bằng mẹ. Ngoài số bánh đem theo
ông bà Trường còn gửi tặng viện một số tiền lớn. Đêm hôm ấy, Vũ ngồi phòng
khách nói với Mai và Tuấn:
– Các em thấy đấy, trên đời này còn rất nhiều người đau khổ hơn chúng ta. Thật là
tội lỗi khi chúng ta phung phí những gì mình có. Hãy san sẻ vật chất và ban phát
tình thương cho mọi người. Đời người rồi sẽ qua đi, nhưng chúng ta biết làm cho
nó đi qua trong thánh thiện cao cả. Khi tâm hồn Tuấn thay đổi, Tuấn học piano
cũng tiến bộ nhanh hơn. Đánh được những bài tập ngăn ngắn này khiến Mai và
Tuấn phần khởi. Tuấn nói: – Chừng nào em đánh gần bằng anh Vũ, em sẽ tổ chức
sinh nhật mời cả lớp đến chơi.
Thỉnh thoảng Vũ viết thư về thăm nhà nhưng không cho biết mình đang ở đâu.Vũ
học thi công cũng thoải mái như học văn hóa. Tuy nhiên chàng thấy trường
chuyên nghiệp không êm đềm bằng trường phổ thông. Những học viên ở đây hầu
hết là những người đã đi làm việc, có gia đình. Họ sống với nhau có vẻ hơn thua
và thủ đoạn. Họ tranh giành từng chút thế lực trong đoàn thể và luôn luôn nói xấu
chỉ trích nhau. Vũ tự hỏi phải chăng cuộc sống thực tế vật lộn với miếng cơm
manh áo đã khiến con người nham hiểm hơn? Và Vũ biết rằng đây là phân nửa
cuộc đời mà chàng sắp phải đối diện. Cuộc sống bên ngoài sẽ phức tạp và xấu xa
hơn nhiều lắm. Phải chăng Vôn-ta đã đúng khi ông lên án con người trong tác
phẩm Candide.
25. “Ông có tin rằng từ xưa đến nay con người vẫn ghét nhau. Ông có tin rằng giống
người là một giống nói láo, ăn cắp, phản phúc, vô ơn, biển lận, ganh tị, khát vọng,
khát máu, vu khống, dâm ô, cuồng tín, giả dối và điên đảo không?”
Nhưng dù sao Vũ vẫn nguyện với lòng vẫn thương yêu họ dù con người thường
hay xấu xa độc ác. Để tự nhắc nhở mình Vũ thường hát bài Yêu Người khi đánh
piano:
“Bạn thân ơi, cố gắng yêu thương người.Dù người không yêu ta, hãy cứ yêu
thương hoài, mặc đời ai ghen ai, hãy cho nhau môi cười.Dù đời bạc đen lừa dối Dù
đời cay đắng như vôi.Ngày nào bầu trời con nhiều mây bay lòng ta vẫn thấy yêu
thương người.Dù đời còn gặp nhiều chông gai trọn đời vẫn cứ đi đi hoài...”
Ông Trường sắm cho Vũ mấy bộ đồ công nhân để đi thực tập ở công trường, còn
Mai thì sắm cho Vũ mấy bộ đồ tây rất hợp thời trang. Ông bà Trường không theo
tôn giáo nào, chỉ theo truyền thống thờ cúng tổ tiên và hơi thiên về Phật giáo. Họ
có những người bạn tu Thiền thỉnh thoảng đến chơi và nói toàn chuyện siêu hình
thần bí. Vũ chán mấy chuyện đó quá nên không để vào tai. Một hôm có hai ông
bà khách, cũng thuộc loại tu Thiền, đến chơi vào buổi tối khi Vũ đang dạy Mai và
Tuấn đánh đàn. Chợt Vũ nghe Ông khách nói loáng thoáng về việc ngồi tréo chân,
hít thở. Thấy giống môn khí công của mình nên Vũ để ý lắng nghe:
–... “Mình hít hơi vô dẫn hơi đi vòng từ mũi xuống bụng, xuống xương cùng, vòng
trở lên xương sống, tới đỉnh đầu, ra trước mũi. Hết như vậy lâu ngày bạt nghiệp.
Nghiệp nhẹ rồi mình sẽ xuất hồn đi dạo về các cõi trời gặp Phật bà Quan Âm...”
Vũ thở dài chán nản.Khi hai ông bà khách ra về, Vũ đến ngồi salon với ông bà
Trường. Ông Trường hỏi: – Vũ có nghe ông Thanh nói về việc tu Thiền của ông ta
không?
– Thưa bác, con có nghe sơ sơ.
– Họ tu làm sao mà xuất hồn đi vân du các cõi trời gặp Phật thánh thần tiên. Sao
mà hay quá.
– Thưa bác, con nghĩ họ bị những ảo tưởng của mình lừa gạt giống như trong giấc
chiêm bao. Hơi thở vô tới phổi là hết mức rồi. Họ tưởng tượng hơi thở đi vòng
quanh người. Tưởng tượng mãi lâu ngày các ảo tưởng hiện ra theo sự mong mỏi
của họ. Có lẽ họ nhiếp tâm không kỹ nên bị các ảo ảnh hiện ra. Nếu họ nhiếp tâm
thật kỹ không cho các ý tưởng xen vào thì các ảo ảnh không hiện ra.
– Cháu có từng tập Thiền chưa?
26. – Thưa bác, cháu không có tập Thiền nhưng có luyện khí công của võ thuật cổ
truyền, cũng ngồi tréo chân và hít thở, nhưng không tưởng tượng chuyển hơi thở
như họ, chỉ chú ý vào Đan Điền. Mục đích là để nhiếp tâm cho yên tĩnh.
– Cháu ngồi được bao lâu?
– Thưa bác, bây giờ cháu có thể ngồi suốt hai tiếng không suy nghĩ.
– Thế không thấy xuất hồn gì à? Họ ngồi mới có một giờ mà đã xuất hồn rồi.
– Theo cháu nghĩ họ bị ảo tưởng chứ không phải xuất hồn thật.
Bà Trường xen vào: – Bà Thanh có kể rằng: Trong một lần xuất hồn về thăm nhà
của ông bà cụ thân sinh, bà thấy tấm phản lại đặt ở trong nhà chứ không còn ở
trước hiên nữa. Hôm sau bà đến hỏi người anh trai thì được cho biết là chính
người anh trai đã dời tấm phản vào trong nhà. Nếu là ảo tưởng thì sao cũng đúng
vậy?
– Thưa bác, con người ai cũng có trực giác ngoài năm giác quan này. Các nhà
khoa học hiện nay đang tìm hiểu về trực giác của con người mà họ gọi là
“TRƯỜNG SINH HỌC” (trường của sinh học). Có lẽ trực giác của bà Thanh đánh
hơi được sự kiện và trộn với ảo tưởng của bà khiến bà thấy như mình xuất hồn đến
chứng kiến sự dời chỗ của tấm phản.
– Nếu như cháu nói thì chẳng lẽ không có các cảnh giới siêu hình à?
– Thưa bác, cõi giới siêu hình chỉ có trong ảo tưởng. Triết gia Spinoza đã đúng khi
ông ta cho rằng “Các thiên thần chỉ có trong tình trạng mê sảng”.
Còn linh hồn chỉ có nghĩa là sự hoạt động của não bộ và hệ thống thần kinh.
Ông bà Trường lặng thinh nhưng cùng một ý nghĩ rằng Vũ là người Duy vật và vô
thần.
Vũ nói tiếp: – Cháu thấy môn khí công là một phương pháp thực tế khoa học cần
thiết cho tất cả mọi người. Nó phải là sản phẩm của tất cả. Nhưng khi lọt vào tay
các nhà tôn giáo, nó liền bị tô điểm thêu dệt đủ thứ chuyện thần bí huyền hoặc.
Cũng như đạo đức phải là sở hữu của toàn thể nhân loại. Nhưng khi lọt vào tay các
nhà tôn giáo, nó liền bị đeo móc đủ thứ chuyện thần thoại hoang đường.
Ông Trường nói: – Cháu phải biết các tôn giáo ra đời cách đây mấy nghìn năm mà
luật pháp còn thô sơ và hệ thống an ninh còn lỏng lẻo. Muốn dạy con người đạo
đức, các giáo chủ bắt buộc phải làm cho họ tin những thần linh siêu phàm. Vua
quan không thể kiểm soát những việc làm của họ trong bóng tối. Nhưng họ tin
27. rằng thần linh biết rõ mọi ý nghĩ và việc làm sâu kín của họ, sẽ thẳng tay trừng trị
khi họ gây tội lỗi. Vì sợ thần linh mà họ dọn mình trong đạo đức. Điều đó cũng
làm cho xã hội bớt hỗn loạn.
Vũ kinh ngạc nhìn ông Trường. Chàng không ngờ một nhà kinh doanh như ông lại
có thể thốt lên một lời nói đầy minh triết và phóng khoáng như vậy.
Ông Trường tiếp: – Ngay cả bây giờ, dù cho pháp luật kỹ lưỡng và hệ thống an
ninh chặt chẽ hơn, cháu thấy con người ta vẫn tìm cách lén lút phạm tội. Sự sợ hãi
thần linh vẫn còn giá trị cho đạo đức con người chứ chưa hết hẳn, mặc dù không
còn quá đáng như lúc trước nữa.
Vũ chợt nhớ một bài tiểu luận của Francis Bacon “Về tuổi trẻ và tuổi già”:
“Thanh niên thích hợp cho việc phát minh hơn là cho sự phán đoán, thích hợp cho
sự thi hành hơn cho việc làm cố vấn, và thích hợp cho những kế hoạch mới hơn là
cho công việc đã an bài,... Thanh niên, trong sự điều hành những hoạt động,
thường ham hố ôm vào thật nhiều nhưng nắm được rất ít, có thể khuấy động nhiều
hơn trấn an, lao vào mục đích mà không biết xét phương tiện thứ lớp, theo đuổi
một cách phi lý vài nguyên tắc họ tình cờ bắt gặp, không biết biến chế, và điều này
đem lại cho họ nhiều khó chịu bất ngờ... Những người đứng tuổi thì cản ngăn quá
nhiều, cân nhắc quá lâu, không mấy khi chịu làm liền, thối lui quá sớm, và ít khi
đẩy công việc đi đến giai đoạn toàn mãn, chỉ bằng lòng với một thành công tàm
tạm. Dĩ nhiên cần dùng cả hai... bởi vì những đức tính nơi hạng người này có thể
sửa chữa khuyết điểm nơi hạng người kia!”
Phải chăng Vũ còn quá trẻ nên phê phán và đập phá trong khi ông Trường đủ chín
chắn để thông cảm và bao dung. Vũ thầm biết ơn ông ở điểm này:
– Thưa bác, lời bác nói rất phải. Nhưng thỉnh thoảng để bênh vực thần linh của
mình, các tôn giáo cũng choảng nhau tơi tả.
– Thì cái hay nào cũng dắt theo vài cái khuyết cháu ạ.
Bà Trường lên tiếng: – Vũ có nghe về luật Nhân quả Nghiệp báo chưa?
– Thưa chưa, bác ạ.
– Theo luật Nhân Quả thì người ở hiền sẽ gặp lành, ở ác sẽ gặp dữ.
– Thưa bác, trong luật Nhân Quả đó có một thần linh nào đứng ra làm trung gian
thưởng phạt cho thiện ác của con người chăng?
28. – Hoàn toàn không cháu ạ! Nó như tấm gương trong, ai rọi ánh sáng màu gì, nó sẽ
phản chiếu lại ánh sáng màu đó. Ai gieo vào cuộc đời những xấu xa độc ác, họ sẽ
tự chịu nhiều đắng cay đau khổ. Ai cấy vào cuộc đời những tốt lành thiện lợi, họ
sẽ nhận nhiều ngon ngọt hân hoan.
Vũ trầm ngâm giây lâu: – Có lẽ đây là một lãnh vực mới mà khoa học chưa đặt
chân tới nhưng nó có vẻ hợp lý, công bằng và khách quan.
Khi tâm hồn của Mai và Tuấn thay đổi, chúng ít hát những bài nhạc tình tứ lãng
mạn của thời đại trước mà thích hát những bài nhạc ca ngợi những tình cảm trong
sáng. Một lần Mai hát cho Vũ đệm:
“Nghe kể chuyện ngày xưa .Có một nàng công chúa.Nơi vườn hoa mùa xuân.Vấn
vương bao nỗi buồn.Khi hoàng tử cầu hôn.Với muôn ngàn châu báu.Nhưng nàng
không màng đâu.Trái tim luôn buồn rầu.Nàng chỉ cần hạnh phúc.Nhưng chàng có
biết đâu.Chàng hỏi từng con suối.Và hỏi khắp rừng sâu.Nàng chỉ cần hành
phúc.Mong chờ đã bao lâu.Chàng tìm hoài không thấy.Nên công chúa u sầu.Nghe
kể chuyện đời nay.Có những chàng trai trẻ.Ra thật xa thành phố.Khoác áo xanh
cây rừng.Khi màn đêm dần buông.Hát bên đồi bên suối.Tâm hồn bao niềm vui.Nở
trên môi nụ cười...Cho đời nay đời sau.Ánh sáng điện nhiệm mầu.Cuộc đời là
hạnh phúc.Không ai sống riêng ai.Cuộc đời là hạnh phúc.Hãy sống vì mọi người”
Vũ thích quá tấm tắc khen ngợi bài hát mãi: – Hay quá! ông nhạc sĩ nào dựng một
bản nhạc thật tuyệt. Mở đầu bằng câu chuyện đời xưa và bỏ lửng để giải quyết
bằng chuyện đời nay. Chỉ có những người biết sống vì mọi người mới tìm thấy
hạnh phúc. Giai điệu cũng hay ghê.
– Của Thế Hiển đấy anh ạ!
Tuấn cũng dành phần:– Anh đệm cho em hát một bài của Thế Hiển.
“Một ba lô, cây súng trên vai.Người chiến sĩ quen với gian lao.Rừng già đêm thâu,
bóng tối quân thù trước mặt.Nặng tình quê hương, anh dâng trọn tuổi đời thanh
xuân...Cho em thơ ngủ ngon, để mỗi sáng em đi đến trường.Cho tôi ca bài ca, về
người chiến sĩ xông pha tuyến đầu.Cũng có những gian lao, khó nói hết bằng
lời .Nên đọng lại trong tôi những nghĩ suy.Xin hát mãi về anh.Người chiến sĩ biên
cương.Xin hát mãi về anh.Người chiến sĩ biên cương”
Vũ thích quá dạo đàn trở lại bắt Tuấn hát một lần nữa.
– Hay quá, bài hát thật cảm động mà giai điệu chơi vơi hùng dũng như đi trong
rừng sâu.
29. Ông Trường lên tiếng: – Hôm trước kia, bác có gặp một anh bộ đội chiến đấu biên
giới xa trở về. Anh tên Thư kể chuyện hành quân ở đó nghe cảm động muốn khóc.
Cái chết luôn luôn chờ chực một bên. Có những trận đánh kéo dài và ác liệt đến
nổi lương thực không tiếp tế được. Họ phải nhịn đói để chiến đấu. Có khi phải ở
luôn trong hầm mấy ngày với cái xác của đồng đội đã sình to ép chật cả cái hầm.
Thư kể có một lần dìu một người bạn bị thương băng rừng tìm về đơn vị. Một
mình Thư phải triệt hạ năm cái chốt của giặc, mỗi chốt có ba tên đóng giữ, rồi mới
gặp lại đơn vị. Họ phải uống nước nơi vũng trâu nằm đầy cả sâu bọ, nhưng không
hiểu tại sao chẳng bệnh hoạn gì cả. Có lẽ lúc đói khát cơ thể tăng sức đề kháng
chăng. Chuyện chiến đấu ở bên kia biên giới nói mãi không hết. Có nghe kể những
chuyện đó rồi thì nghe bài nhạc này mới thấm thía. Nhưng Thư than thở:
“Cháu và những người bạn đêm ngày chiến đấu, đổ xương đổ máu nơi đất trời xa
lạ, trái tim cháy bỏng tình yêu đồng bào và tổ quốc. Nhưng khi về đây nhìn thấy
mọi người sống nhởn nhơ nhàn hạ không hay biết gì sự hy sinh của chúng cháu,
không chịu khẩn trương hợp lực với nhau xây dựng lại quê hương mà chỉ lo tranh
giành quyền lợi riêng tư cho mình. Cháu đau lòng quá. Họ được sống bình yên ở
hậu phương nhưng trái tim họ không có hồn thiêng của Tổ quốc...”
Cả nhà lặng thinh xúc động sau câu chuyện của ông Trường.Thời gian lần lượt trôi
qua, sắp đến ngày Vũ tốt nghiệp để theo ông Trường đến một công trường xa vùng
Long Khánh. Ông Trường đã ký hợp đồng nhận công trình ở xa thành phố này vì
Vũ sắp ra trường để quản lý mọi việc cho ông. Mai và Tuấn học giỏi hơn lúc trước
rất nhiều và trình độ đánh piano cũng vững chãi. Chúng có thể tự trình bày những
bản nhạc dài cho bạn bè đến nghe. Nhưng điều làm cho ông bà Trường sung
sướng nhất chính là cuộc sống của hai đứa con họ thay đổi hẳn. Chúng sống có
chiều sâu suy nghĩ, biết thương bố mẹ, thương mọi người và khắng khít với nhau.
Giàn thiên lý nơi sân nhà đã trổ hoa thơm ngát. Mai vẫn quyết tâm sẽ thi vào đại
học Y khoa để có điều kiện phụng sự cho mọi người. Tuấn không còn mê làm phi
công rút súng bắn bọn không tặc nữa, nhưng thích làm kỹ sư điện tử vì thấy ngành
điện tử ở nước mình còn lạc hậu quá. Tuấn muốn đóng góp công sức cho nền khoa
học của quê hương. Vũ vẫn cao cả thánh thiện như ngày đầu mới đến. Đức hạnh
của chàng vẫn rực rỡ trước đôi mắt của mọi người. Gia đình ông bà Trường tin
tưởng Vũ trọn vẹn. Mai đã trưởng thành trong sự giáo dục của Vũ. Thân hình nàng
cũng theo tuổi tác để trở thành một thiếu nữ duyên dáng. Niềm kính trọng của Mai
đối với Vũ thật là vô bờ bến. Nhưng với người con gái, niềm kính trọng luôn luôn
dẫn theo tình yêu. Mai kín đáo và chững chạc hơn trước, nhưng tình yêu đối với
Vũ thì ngập tràn hơn bao giờ hết. Nhìn thái độ của con, ông bà Trường đoán ra
điều đó. Nhưng thấy Vũ vẫn bình thản, độ lượng và trong sáng như bao giờ trước
sự săn sóc tế nhị của Mai. Thấm thoát đến ngày Vũ phải rời gia đình ông bà
Trường để đi về công trường mới. Trước đó một ngày bà Trường đãi cả nhà một
bữa cơm thịnh soạn. Mai và Tuấn hiện rõ nổi buồn trên nét mặt vì niềm thương
kính của chúng đối với Vũ quá sâu đậm. Mai sắp xếp hành lý cho Vũ với từng chi
30. tiết nhỏ. Chiếc khăn mặt, khăn tắm, xà phòng, kem đánh răng, lược, gương, dầu
nóng, viết, giấy, bao thư, áo dài, áo ngắn... đủ thứ. Đêm đó, Vũ đánh đàn cho họ
nghe lần cuối. Khi ông bà Trường và Tuấn lên lầu nghỉ, Mai ngồi lại với Vũ ở
salon và nước mắt lăn dài trên đôi má. Nàng yên lặng không nói lời nào vì từ lâu
quen giữ kín tình cảm của mình.
– Bố giao cho anh quản lý công trường thì chắc anh ít có thì giờ về thăm mẹ với
tụi em
– Để anh liệu xem sao.
– Nếu anh ít khi về thì viết thư cho tụi em, hoặc thỉnh thoảng em xin bố lên thăm
anh.
– Nhưng năm nay em phải dành thì giờ học nhiều vì phải chuẩn bị thi Đại học. Đại
học Y khoa khó nuốt lắm.
Mai cứ ngồi đó mãi không chịu đi nghỉ nên Vũ cũng phải ngồi theo. Nước mắt
nàng chảy hết đợt này đến đợt khác. Đến khi tiếng xe bắt đầu vang lên ngoài ngỏ
nàng mới chịu đi nghỉ. Sáng ra, đôi mắt nàng sưng húp. Vũ chào bà Trường, rồi
hôn lên trán Tuấn, lên trán Mai và lên xe với ông Trường. Ông Trường đã dựng
xong nhà kho, văn phòng làm việc và lán trại cho công nhân nam và nữ. Vũ sẽ
nghỉ chung với ông Trường trong văn phòng, để giữ gìn sổ sách và tiền bạc. Một
bên là kho xi măng, một bên là căn phòng cho Hải một phó kỹ thuật đã từng làm
việc lâu năm với ông Trường. Văn phòng nằm ở giữa. Kho trại được dời từ công
trường này sang công trường khác, tháo ra và ráp lại như củ nên dựng lên rất
chóng. Cô kế toán thì ở chung lán trại với công nhân nữ. Sau khi xem xét bản vẽ,
Vũ lập một tiến độ thi công đưa cho ông Trường xem. Ông Trường khen:
– Cháu lập tiến độ này như một cán bộ kỹ thuật đã từng làm việc năm sáu năm.
Lập một tiến độ khít khao như vầy thì thành công một nữa rồi.
Vũ cũng được xếp một mức lương thích hợp. Ông Trường bảo:
– Đây là lương căn bản tượng trưng cho cháu để đồng đều như mọi người, nhưng
phần của cháu thì vẫn còn ở nhà.
Dường như ông muốn ám chỉ con gái của ông.
Công trình bắt đầu tiến hành. Ông Trường kèm sát với Vũ vì ngại chàng chưa
quen công việc. Hơn một tháng, ông thấy Vũ rất đảm đang và tháo vát trong mọi
khía cạnh nên ông an tâm. Công trường rộn rịp. Xe chở vật liệu ra vào tấp nập,
hơn cả trăm công nhân hăng hái đào móng đặt những viên đá đầu tiên. Khi Vũ