1. THÁI ĐỘ ĐỐI VỚI SEX
Tóc dài hỏi: Xem phim Nhật thấy: Ồ hoá ra người Nhật họ cũng yêu đương?
Tưởng họ chỉ biết làm việc thôi? Có một cái là như kiểu phim Nhật nó cổ vũ
phong trào đẻ con hay sao ấy! Cả hai phim đều về học sinh cấp 3 mà chuyện
sex rất là chuyện bình thường. Thậm chí 16 tuổi quan hệ không phải là lần
đầu. Trong đó có một phim, cô bé đang học lớp 10 có thai bảo muốn sinh
con, còn người yêu nghỉ học đi làm bố mẹ cũng không phản ứng quá gay gắt.
Thật khó hiểu! Tuy biết là ở Nhật nếu người mẹ trẻ không có việc làm, sinh
con, thì phúc lợi xã hội sẽ chu cấp tiền, nhưng mà sao cha mẹ lại phản ứng
nhẹ nhàng tới mức như thế?! Với cả ở Nhật có nhiều quy tắc sống, nhưng
sao đối với sex thì lại có vẻ thoáng nhỉ?!
Lão xích lô trả lời:
Theo lão nghĩ chuyện phim thì không phải là một cái gì đó quá phổ biến.
Hoặc người ta không phải làm phim để cổ vũ cho cái gì đó. Ở xã hội tự do, thì
người ta làm phim có thể chỉ là một cốt chuyện nào đó có tính nhân văn dễ đi
vào lòng người. Bởi vậy cách nghĩ "phim cổ vũ cho chuyện đẻ" có thể là lệch
lạc.
Điều băn khoăn: "Nhật Bản có quá nhiều qui tắc sống, mà chuyện sex lại có
vẻ thoáng". Lão cũng không biết giải thích chuyện này thế nào. Tuy nhiên,
Nhật Bản là một chế độ thượng tôn pháp luật, do vậy họ tôn trọng quyền
con người, do đó chuyện sex cũng là quyền con người, nó không phải là cái
thứ gì đó mà nhà cầm quyền hay nhà tư tưởng có quyền cai trị. Còn về các
qui tắc sống, qui tắc giao tiếp, qui tắc làm việc thì lại là văn hóa truyền thống.
Nhân sinh quan của người Nhật Bản khác người VN lắm. Với họ chuyện lập
gia đình, sinh con đẻ cái không hề quan trọng. Họ muốn sống một cuộc đời
theo ý mà họ muốn, và họ hưởng thụ hạnh phúc theo cách mà họ muốn. Nếu
có lập gia đình thì phải đạt một số tiêu chuẩn nào đó, chẳng hạn như phải
bình đẳng trong cuộc sống... Họ hàng cô dì chú bác, cha mẹ cũng không bao
giờ thúc giục con cái phải lập gia đình.
Tuy là họ không lập gia đình, nhưng họ cũng không sống cô đơn và khô
khan. Họ vẫn từng cặp đôi nam nữ ở với nhau, nhiều năm mà không cưới.
Mọi người gọi là "sống thử". Và đặc biệt họ tôn trọng quyền cá nhân của
nhau mặc dù cùng chung sống trong một mái nhà.
Bởi vậy, có lẽ cái cách họ nghĩ về sex cũng không quá nặng nề. Từ đó cũng sẽ
không có những thảm họa giống kiểu ở những nơi coi sex là cái gì đó quá
nghiêm trọng. Ở VN, hay có cái kiểu: "chia tay đòi quà", "chia tay cởi quần
2. áo", hay "chia tay uống thuốc tự tử"... một số nơi vẫn còn trò "cắt tóc, bôi
vôi" rất phản nhân loại... những chuyện đó xảy ra đều do là tư tưởng bị tù
ngục mà nảy sanh ra.
Trung Quốc xưa đề ra một loạt các tiêu chuẩn "công dung ngôn hạnh", "tam
tòng tứ đức", "liệt nữ trung trinh"... gì gì đó để tôn vinh phụ nữ. Những cái
đó cũng nhiễm nặng sang VN. Rất nhiều người VN đến nay vẫn còn cho đó là
đỉnh cao đạo đức. Nhưng thực chất những cái đó là tù ngục tư tưởng, phản
nhân loại, và chính là mầm mống của tội ác. Bởi con người sống trong xã hội
thì không thể dập khuôn theo một công thức nhất định nào cả. Mọi người
nên sống vui và hạnh phúc ở hiện thời, từng giây từng phút, chứ không nên
ép mình theo những "khuôn vàng thước ngọc" rồi làm khổ mình và làm khổ
những người xung quanh.
Tuy nhiên, khi sống độc lập xa gia đình cha mẹ, mọi người cũng nên sống sao
cho đẹp. Sống quá phóng túng, thì thị phi nhiều, bản thân cũng khó mà chịu
đựng nổi.
Quan trọng là tư tưởng của mỗi người phải được tự do. Mỗi người nên giải
phóng tư tưởng của mình. Tư duy của mình là độc lập của riêng mình. Đừng
để bị ảnh hưởng bởi bày đàn.
Người VN bị bệnh bày đàn nên đi đâu cũng bày đàn. Ở trong nước thì bày
đàn quá tả. Chẳng hạn như mấy cô mấy bác hàng xóm hay tụ vạ rồi xì xầm
chuyện cô kia có bồ, ông kia có vợ bé, đó là kiểu bầy đàn quá tả. Bày đàn xì
xầm bàn tán những chuyện thị phi không có lợi gì cho họ nhưng sẽ làm hại
thảm khốc người khác!
Ngược lại, sinh viên VN đi ra nước ngoài thì lại bày đàn quá hữu. Vừa ra nước
ngoài "chân ướt chân ráo", nhìn thấy cách sống của người ta, vội vàng hiểu
một cách sơ sài, thế là bắt chước sống, nhưng lại quá đà thành phóng túng.
Chuyện sex lại thành như gà vịt với nhau cả lũ, rồi lại tưởng như thế là hay.
Khi xem những bộ phim của những thế giới tự do, bao giờ họ cũng rất đề
cao tính nhân văn. Bản thân mình hãy Âu hóa tư duy của mình, phấn đấu rèn
luyện để Tự Mình Đạo Đức. Đó là sao? Đó là tự thấy xấu hổ khi mình sai, mặc
dù không ai biết chuyện mình sai, không ai chê trách, nhưng tự mình thấy
như vậy là không được. Phấn đấu làm đúng, trung thực để tự thấy mình
hạnh phúc chứ không phải để mong đợi người khác khen ngợi. Âu hóa tư
duy để vươn tới những phẩm chất nhân văn. Nhưng hãy để mọi người bạn
bè thế giới nhìn thấy mình vẫn nhận ra mình là một người VN.
Làm giàu tri thức, mỗi người sẽ tự biết cách điều chỉnh mình sống đẹp và
sống hạnh phúc.