1. NGUY CƠ QUẤY RỐI TÌNH DỤC
Tóc dài: Ở Nhật, mấy năm trước không làm sao nhưng tự dưng vừa rồi có
một chị bị quấy rối tình dục. Chị ấy làm ở khách sạn. Thế đang đi bình
thường tự dưng có gã người Nhật nhảy vô quấy rối. Camera ghi lại được rõ
ràng. Nhưng đến lúc chị ấy lên bảo quản lý khách sạn là cho biết tên gã đấy
để đi kiện.
Nhưng người Nhật họ bảo vệ dân tộc, thế nên họ không cho biết tên, họ
bảo với chị ấy là chuyện gì cũng giải quyết được.
Nhưng may là trường APU là trường quốc tế, nên nó phải giữ hình ảnh với
quốc tế nên, nó làm rất nặng về vấn đề này. Thế chị ấy mới bảo là: bây giờ
các ông không cho tôi biết tên hắn là tôi lên tôi bảo với APU Office thì các
ông đừng trách, thế là họ mới cho.
Người ta còn bảo là họ còn bảo vệ dân tộc như là nếu một người Nhật gây
tai nạn cho mình họ sẽ ỉm đi, giải quyết trong im lặng. Nhưng nếu mình là
người Việt Nam, mình gây tai nạn với người Nhật thì ngay lập tức mình được
sẽ lên trên các trang báo, ti-vi.
=================================================
Lão xích lô: Chuyện quấy rối tình dục hoàn toàn có thể xảy ra ở Nhật. Chuyện
bạo hành cũng hoàn toàn có thể xảy ra ở Mỹ.
Tuy nhiên nó khác nhau giữa xã hội Nhật, Mỹ với VN là ở điểm này:
[trích]
Cái Ác, cái Tham và cái Ngu thì ở đâu cũng có. Không có một lãnh tụ nào có thể
loại trừ hay tiêu diệt chúng hết được. Nhưng trong một cơ chế tốt, chúng luôn
luôn bị kiềm chế; nếu có bộc lộ, chỉ bộc lộ một cách rụt rè và lén lút; và vì rụt rè
và lén lút nên không thể trở thành phổ biến, hơn nữa, lúc nào chúng cũng đối
diện với nguy cơ bị phát hiện và trừng phạt.
[hết trích]
Cái chị bị quấy rối tình dục đó mới mang cái tên APU ra dọa thì họ đã sợ. Ở
VN, muốn dọa được người ta, cần phải có rất rất nhiều ảnh Minh râu.
Tuy nhiên, ở VN mình nếu để xe không khóa ở ngoài đường thì sẽ mất xe
trong 1 giây, ngay lúc mình đang đứng cách cái xe vài bước. Nhưng nếu khóa
xe cẩn thận, rút chìa khóa cất vào túi thì cái xe sẽ khó bị mất hơn. Tương tự
như vậy, chuyện quấy rối tình dục vì sao lại xảy ra?
Nếu không ăn mặc hở hang hoặc khiêu khích, nếu ăn mặc kín đáo và không
mặc bó sát làm nổi bật các đường cong, thậm chí đi lại ở nơi công cộng cũng
2. đeo khẩu trang che mặt, đeo thêm cái kính đen nữa thì khả năng bị quấy rối
sẽ giảm thiểu.
Còn về chuyện "giải quyết trong im lặng hay đăng báo" thì phải nhìn từ góc
độ truyền thông. Nhật Bản là nơi tự do ngôn luận, tự do thông tin. Người ta
có quyền đăng báo bất cứ cái gì người ta muốn.
Nhưng lý do gì khiến họ chỉ đăng bảo về người mình, mà không đăng báo về
người Nhật. Phải chăng vấn đề ở chỗ là "tin đó đăng lên ai đọc, ai xem".
Lấy một ví dụ: Nếu một người lái xe ô-tô ở VN chạy về quê vô tình đè chết
một con chó. Thì có báo nào đăng lên không? Nhưng ngược lại nếu có một
con chó dại sổng chuồng cắn người thì sẽ có bao nhiêu phương tiện đưa tin?
Người ta sẽ đưa tin để mọi người đề phòng đúng không?
Tương tự như vậy ở Nhật có biển báo viết bằng tiếng Việt "Nếu bạn ăn cắp
bạn sẽ bị tù...". Trên tàu chở ô-tô có dán các "poster" với nội dung: "Nếu
bạn ăn cắp chìa khóa xe hoặc các đồ trong xe bạn sẽ bì tù...", các "poster"
đó viết bằng tiếng Tây Ban Nha. Vì khi các tàu chở ô-tô đến Peru rất hay bị
mất chìa khóa. Biển cảnh báo ăn cắp ở Nhật, nhưng viết chỉ để cho người
Việt đọc. Biển cảnh báo ăn cắp trên tàu ô-tô, nhưng viết chỉ để cho người
Peru đọc.
Do đó đối tượng người ngoại quốc đến từ những nước kém dân trí như TQ,
VN, Indonesia, Ấn độ... rõ ràng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ đối với xã hội Nhật.
Giống như những con thú hoang ở XH VN. Vì vậy báo chí xúm vào đăng tải, vì
nó có tác dụng cảnh báo cho những người Nhật khác. Vì vậy mà ông Ngô
Quang Kiệt đã nói: "Tôi thấy nhục khi cầm cuốn hộ chiếu VN". Tất nhiên
trước khi nói vậy ông ấy có phân tích kỹ và dài, đủ để người ta hiểu căn
nguyên của nỗi nhục.