Hoá ra, người phụ nữ kia chỉ là bị khó sinh bình thường. Minh không khó khăn mấy cho việc giúp người mẹ đẩy được đứa con ra ngoài.
Cả gia đình của đứa bé rối rít cảm ơn Minh, dù Minh nghĩ, bản thân chẳng làm được gì nhiều. Khi về, Minh vừa ra khỏi cửa nhà, thằng bé chạy theo Minh, chỉ nói một câu: “Chú… đúng là bác sĩ thật.” Nó cười với Minh, đưa cho Minh quả mận sữa của cái cây trước nhà nó rồi chạy biến. Minh cười, nụ cười thật sự.
o-o-o
Không lâu sau đó, khi đứa bé vừa sinh ra đã ổn định, Minh cũng rời đi, đi để tiếp tục cuộc hành trình, chứ không phải chỉ để cho bản thân thêm một cơ hội. Minh đi để gặp gỡ, để giao lưu, để trò chuyện, để thấu hiểu. Minh đi để thực hiện ước mơ của mình, ước mơ làm một nhà văn viết có thể viết ra tác phẩm làm người đọc hạnh phúc, làm chính Minh hạnh phúc.
o-o-o
‘Một người chỉ có thể mang lại niềm vui cho người khi bản thân đang hạnh phúc.’
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Minh Ngọc Nguyễn
....
“Có thể khi anh đọc những dòng này anh sẽ chẳng còn gặp được em nữa. Em sẽ nghe theo lời anh, thoát khỏi nơi ám ảnh này. Em sẽ đi, đến nơi em có thể gặp được mẹ em. Có lẽ ba em sẽ không sao đâu, nếu ông ấy muốn, ông ấy sẽ đi tìm hai mẹ con em thôi, phải không anh?”.
Trong đầu tôi, chỉ còn lại những hình ảnh con bé đó. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa và hình ảnh người đàn ông liên tục vung nắm đấm xuống lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn băng hỏng. Giá như tôi can thiệp, thì phải chăng giờ này con bé vẫn còn ở đây. Giá như tôi quan tâm đến nó, giá như lúc đó tôi lại gần và ngăn ông ta lại, thì phải chăng giờ này con bé chẳng cần phải đi tìm người mẹ của nó. Giá như tôi không làm trái với lương tâm. Giá như tôi quay lại cho nó thêm hy vọng, giá như con người ta không ích kỉ tới mức như vậy,... hàng tá những câu nói giá như trong tâm trí của tôi. Những điều tôi nhận được cho hành động ích kỉ của mình lại là sự ám ảnh. Có lẽ tự tử là sự lựa chọn của nó nhưng chẳng phải là theo lời tôi nói sao? Giá như cũng chẳng thể làm được gì cả, hiện tại tôi phải chịu điều đó, sự ám ảnh về con bé. Mãi mãi.
Hoá ra, người phụ nữ kia chỉ là bị khó sinh bình thường. Minh không khó khăn mấy cho việc giúp người mẹ đẩy được đứa con ra ngoài.
Cả gia đình của đứa bé rối rít cảm ơn Minh, dù Minh nghĩ, bản thân chẳng làm được gì nhiều. Khi về, Minh vừa ra khỏi cửa nhà, thằng bé chạy theo Minh, chỉ nói một câu: “Chú… đúng là bác sĩ thật.” Nó cười với Minh, đưa cho Minh quả mận sữa của cái cây trước nhà nó rồi chạy biến. Minh cười, nụ cười thật sự.
o-o-o
Không lâu sau đó, khi đứa bé vừa sinh ra đã ổn định, Minh cũng rời đi, đi để tiếp tục cuộc hành trình, chứ không phải chỉ để cho bản thân thêm một cơ hội. Minh đi để gặp gỡ, để giao lưu, để trò chuyện, để thấu hiểu. Minh đi để thực hiện ước mơ của mình, ước mơ làm một nhà văn viết có thể viết ra tác phẩm làm người đọc hạnh phúc, làm chính Minh hạnh phúc.
o-o-o
‘Một người chỉ có thể mang lại niềm vui cho người khi bản thân đang hạnh phúc.’
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Minh Ngọc Nguyễn
....
“Có thể khi anh đọc những dòng này anh sẽ chẳng còn gặp được em nữa. Em sẽ nghe theo lời anh, thoát khỏi nơi ám ảnh này. Em sẽ đi, đến nơi em có thể gặp được mẹ em. Có lẽ ba em sẽ không sao đâu, nếu ông ấy muốn, ông ấy sẽ đi tìm hai mẹ con em thôi, phải không anh?”.
Trong đầu tôi, chỉ còn lại những hình ảnh con bé đó. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa và hình ảnh người đàn ông liên tục vung nắm đấm xuống lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn băng hỏng. Giá như tôi can thiệp, thì phải chăng giờ này con bé vẫn còn ở đây. Giá như tôi quan tâm đến nó, giá như lúc đó tôi lại gần và ngăn ông ta lại, thì phải chăng giờ này con bé chẳng cần phải đi tìm người mẹ của nó. Giá như tôi không làm trái với lương tâm. Giá như tôi quay lại cho nó thêm hy vọng, giá như con người ta không ích kỉ tới mức như vậy,... hàng tá những câu nói giá như trong tâm trí của tôi. Những điều tôi nhận được cho hành động ích kỉ của mình lại là sự ám ảnh. Có lẽ tự tử là sự lựa chọn của nó nhưng chẳng phải là theo lời tôi nói sao? Giá như cũng chẳng thể làm được gì cả, hiện tại tôi phải chịu điều đó, sự ám ảnh về con bé. Mãi mãi.
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)Minh Ngọc Nguyễn
Để đảm bảo an toàn giao thông, cho cả người lái xe lẫn người đi bộ, tôi một lần nữa muốn nhắc lại từ “ý thức”. Sống trên đời, dẫu biết rằng không có gì là tuyệt đối, không phải cứ có trách nhiệm là an toàn tuyệt đối, vì bạn có trách nhiệm thì không có nghĩa người khác cũng vậy. Dù vậy, vẫn phải biết rằng điều quan trọng là phải luôn giữ được tinh thần ý thức, phải luôn giữ được giá trị riêng của bản thân. Một người, rồi hai người, rồi ba, bốn, sẽ còn rất nhiều người nữa sống có trách nhiệm hơn và trong một ngày không xa thôi, tôi tin chắc là vậy, tham gia giao thông ở Việt Nam nói riêng và tất cả các nước trên thế giới nói chung sẽ trở nên an toàn hơn, người tham gia giao thông sẽ yên tâm hơn vì khi ai cũng có ý thức và trách nhiệm thì xã hội nhất định sẽ văn minh, phát triển hơn nữa. Nếu ngày hôm nay bạn vượt đèn đỏ, xin đừng lặp lại thêm một lần nào nữa, nếu ngày hôm nay có vô tình gây ra tai nạn xe, thì mong bạn hãy học tập tấm gương của bác, sửa lỗi, rút kinh nghiệm vì ngày mai luôn là một ngày mới, một trang giấy mới để bạn bắt đầu những điều xinh đẹp nhất, viết nên những câu chuyện cổ tích khác giữa cuộc đời này.
Chúng tôi chỉ dành một buổi trưa vài tiếng đồng hồ nghe bác kể chuyện đời, chuyện nghề của mình nhưng chúng tôi đã học được nhiều điều, lĩnh hội cho bản thân vài giá trị sống và thấy mình trưởng thành hơn. Chúng tôi cảm ơn bác và mong rằng bác sẽ luôn là một công dân trách nhiệm, sẽ lan tỏa được ý chí và tinh thần trách nhiệm của bác trong giao thông nói riêng và cuộc sống này cho những người trẻ tuổi khác, như những gì bác đã làm được với chúng tôi. Chúc bác thật nhiều gặp may mắn trong cuộc sống và có thể luôn luôn mỉm cười thật tươi, sống thật lạc quan, giống như bác bây giờ vậy. Cám ơn bác rất nhiều!
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
Anh giờ đây khác lắm. Cũng đã hơn 10 năm kể từ khi anh sa chân vào vũng lầy của xã hội và tìm cách thoát ra khỏi đó một cách khổ sở, đầy gian nan. Tính anh vẫn vậy, hiền lành, chất phác, siêng năng, chịu khó và vâng lời, nhưng để tìm lại mình sau những sai phạm và lầm lỗi là cả một quá trình dài đầy chông gai, vất vả mà anh đã trải qua để gánh chịu những hậu quả chính bản thân đã gây ra. Anh bảo trách nhiệm với bản thân thoạt nghe tưởng chừng như là đơn giản, dễ dàng, là mục tiêu ban đầu anh định sẵn, hóa ra lại không hề dễ như vậy. Huống hồ để có thể đi đúng hướng đã vạch ra mà không bị sa lầy, không vướng phải những cạm bẫy là cả một thử thách đầy khó khăn trong cuộc đời của mỗi người. Vậy nên lúc còn trẻ phải sống sao cho đúng, sống sao cho có trách nhiệm với bản thân và gia đình, đừng làm hoài công cha mẹ đã mong mỏi, để khi đã lỡ sa chân vào vũng lầy rồi, muốn tìm được ý chí và nghị lực để thoát ra và chịu trách nhiệm cho những hậu qua sau này sẽ còn khó hơn cả việc dời một ngọn núi hay tát cạn một con sông.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Bản chất con người là thứ dễ lay chuyển nhất, cũng là thứ khó thay đổi nhất. Có thể giữ cho con người trong sạch và vẹn toàn thì cần lắm một ý thức trách nhiệm vững chắc và ý chí kiên định hơn hết để dẫn dắt bản thân khỏi những cạm bẫy còn chực chờ phía trước. Lời nói ra nhẹ tựa gió thoảng, mà muốn làm được như thế lại là cả một quá trình dài khó khăn và chật vật chiến đấu. Vậy nên hãy sống có trách nhiệm với bản thân, với lời nói và với những dự định đã đặt ra, để biết được giá trị của cuộc sống và của chính bản thân mình.
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)Minh Ngọc Nguyễn
Để đảm bảo an toàn giao thông, cho cả người lái xe lẫn người đi bộ, tôi một lần nữa muốn nhắc lại từ “ý thức”. Sống trên đời, dẫu biết rằng không có gì là tuyệt đối, không phải cứ có trách nhiệm là an toàn tuyệt đối, vì bạn có trách nhiệm thì không có nghĩa người khác cũng vậy. Dù vậy, vẫn phải biết rằng điều quan trọng là phải luôn giữ được tinh thần ý thức, phải luôn giữ được giá trị riêng của bản thân. Một người, rồi hai người, rồi ba, bốn, sẽ còn rất nhiều người nữa sống có trách nhiệm hơn và trong một ngày không xa thôi, tôi tin chắc là vậy, tham gia giao thông ở Việt Nam nói riêng và tất cả các nước trên thế giới nói chung sẽ trở nên an toàn hơn, người tham gia giao thông sẽ yên tâm hơn vì khi ai cũng có ý thức và trách nhiệm thì xã hội nhất định sẽ văn minh, phát triển hơn nữa. Nếu ngày hôm nay bạn vượt đèn đỏ, xin đừng lặp lại thêm một lần nào nữa, nếu ngày hôm nay có vô tình gây ra tai nạn xe, thì mong bạn hãy học tập tấm gương của bác, sửa lỗi, rút kinh nghiệm vì ngày mai luôn là một ngày mới, một trang giấy mới để bạn bắt đầu những điều xinh đẹp nhất, viết nên những câu chuyện cổ tích khác giữa cuộc đời này.
Chúng tôi chỉ dành một buổi trưa vài tiếng đồng hồ nghe bác kể chuyện đời, chuyện nghề của mình nhưng chúng tôi đã học được nhiều điều, lĩnh hội cho bản thân vài giá trị sống và thấy mình trưởng thành hơn. Chúng tôi cảm ơn bác và mong rằng bác sẽ luôn là một công dân trách nhiệm, sẽ lan tỏa được ý chí và tinh thần trách nhiệm của bác trong giao thông nói riêng và cuộc sống này cho những người trẻ tuổi khác, như những gì bác đã làm được với chúng tôi. Chúc bác thật nhiều gặp may mắn trong cuộc sống và có thể luôn luôn mỉm cười thật tươi, sống thật lạc quan, giống như bác bây giờ vậy. Cám ơn bác rất nhiều!
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
Anh giờ đây khác lắm. Cũng đã hơn 10 năm kể từ khi anh sa chân vào vũng lầy của xã hội và tìm cách thoát ra khỏi đó một cách khổ sở, đầy gian nan. Tính anh vẫn vậy, hiền lành, chất phác, siêng năng, chịu khó và vâng lời, nhưng để tìm lại mình sau những sai phạm và lầm lỗi là cả một quá trình dài đầy chông gai, vất vả mà anh đã trải qua để gánh chịu những hậu quả chính bản thân đã gây ra. Anh bảo trách nhiệm với bản thân thoạt nghe tưởng chừng như là đơn giản, dễ dàng, là mục tiêu ban đầu anh định sẵn, hóa ra lại không hề dễ như vậy. Huống hồ để có thể đi đúng hướng đã vạch ra mà không bị sa lầy, không vướng phải những cạm bẫy là cả một thử thách đầy khó khăn trong cuộc đời của mỗi người. Vậy nên lúc còn trẻ phải sống sao cho đúng, sống sao cho có trách nhiệm với bản thân và gia đình, đừng làm hoài công cha mẹ đã mong mỏi, để khi đã lỡ sa chân vào vũng lầy rồi, muốn tìm được ý chí và nghị lực để thoát ra và chịu trách nhiệm cho những hậu qua sau này sẽ còn khó hơn cả việc dời một ngọn núi hay tát cạn một con sông.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Bản chất con người là thứ dễ lay chuyển nhất, cũng là thứ khó thay đổi nhất. Có thể giữ cho con người trong sạch và vẹn toàn thì cần lắm một ý thức trách nhiệm vững chắc và ý chí kiên định hơn hết để dẫn dắt bản thân khỏi những cạm bẫy còn chực chờ phía trước. Lời nói ra nhẹ tựa gió thoảng, mà muốn làm được như thế lại là cả một quá trình dài khó khăn và chật vật chiến đấu. Vậy nên hãy sống có trách nhiệm với bản thân, với lời nói và với những dự định đã đặt ra, để biết được giá trị của cuộc sống và của chính bản thân mình.
Great Products Company is an exclusive distributor of Mesunique, Accelerator, and the Energy Booster. Our corporate headquarters is in Athens, Georgia. Our manufacturing facilities are located in Phoenix, Arizona. We offer all manufactured services for all capsules, powders, tablets, topical liquids and creams through our manufacture partners. Our manufactures meet all applicable regulatory GMP or FDA standards.
GREAT PRODUCTS COMPANY
320 E. CLAYTON ST. SUITE 510
ANTHENS GA 30601
URISA GIS/Health Conf. -- "The Evolving Role of GIS in Hospital/Healthcare Em...urisahealth
The Evolving Role of GIS in Hospital & Healthcare
Emergency Management
Ric Skinner, GISP
The Stoneybrook Group LLC www.healthGISguy.com
I’ve been involved with the application of GIS in hospitals and healthcare for about 20
years. During this time I’ve experienced and observed GIS being applied in epidemiology,
health sciences, health resources, clinical/medical areas, health facilities management, market analysis, medical recruiting … and as I’ll discuss today … hospital and healthcare emergency management and disaster preparedness. The material for this talk comes from
research I’m doing for a book that will be published by CRC Press early next year on the
evolving role of GIS in hospital and healthcare emergency management.
This is the short version of my presentation as given at the conference June
6, 2009. A longer version will also be uploaded.
Ric Skinner, GISP
www.healthGISguy.com
Tên sách có làm bạn tò mò? “Ngồi khóc trên cây” có vẻ là một truyện hành động của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh?
Bạn sẽ gặp, sau những câu thơ lãng mạn của chính tác giả làm đề từ, là cuộc sống trong một ngôi làng thơ mộng ven sông, kỳ nghỉ hè với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng.
Câu chuyện của cô bé Rùa và chàng sinh viên vốn ở quê chuyển ra thành phố có giống như bạn từng có thời đi học?
Và cái cách họ thinh thích, rồi thương nhau giấu giếm, sợ làm nhau buồn, mong mỏi gặp nhau đến mất ngủ… có phải là mối tình đầu giống như của bạn?
“ Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay”
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách mới này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin rằng điều tốt có thật trên đời.
Tôi yêu Sài Gòn Hẻm! Không phải là những màu mường tượng đã trôi xa! Mà bằng tình cảm rất thực thà! Không giấu giếm hay trang hoàng hoa lệ… Đó là cách tôi mở cửa lòng mình. Tôi cất đặt ngăn xếp cho trái tim tôi! Đón những cơn gió của thuở hồn nhiên gây tội! Chia sẻ những đam mê cho lòng tin yêu khỏe khoắn. Tất cả rồi tôi cũng gom góp được những gì tôi viết và tỏ bày tất dạ.
“Mưa rồi em
Sài Gòn sâu những con hẻm
Ai lần đếm?
Lạc lối ở chỗ đợi đường về.”
Ảnh hưởng của nhân sinh quan Phật giáo đến đời sống tinh thần Việt Nam hiện nay
Loi Tran Troi A 4 11 09
1. Lời trăn trối cuối cùng.... Bản nhạc : Automne Rose Một câu chuyện buồn...
2. Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá.Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân…...
3. Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc,người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh".
4. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình. Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và những người trong gia đình …
5. Thư của Bill, tháng 12 năm 2000 “Em yêu quý của anh, Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây. Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc….
6. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn. Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè...
7. Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết.
8. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em. Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng… .
9. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc. Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường.
10. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...)
11. Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida. Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.
12. Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ người yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây.. ..
13. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, Em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp. Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều…
14. Anh sợ phải ra đi quá ,nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em biết bao nhiêu. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi… Vĩnh biệt em! Yêu em. Anh yêu em!
15. Những dòng trăn trối này để lại bao suy nghĩ Phải không bạn ???