Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Minh Ngọc Nguyễn
....
“Có thể khi anh đọc những dòng này anh sẽ chẳng còn gặp được em nữa. Em sẽ nghe theo lời anh, thoát khỏi nơi ám ảnh này. Em sẽ đi, đến nơi em có thể gặp được mẹ em. Có lẽ ba em sẽ không sao đâu, nếu ông ấy muốn, ông ấy sẽ đi tìm hai mẹ con em thôi, phải không anh?”.
Trong đầu tôi, chỉ còn lại những hình ảnh con bé đó. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa và hình ảnh người đàn ông liên tục vung nắm đấm xuống lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn băng hỏng. Giá như tôi can thiệp, thì phải chăng giờ này con bé vẫn còn ở đây. Giá như tôi quan tâm đến nó, giá như lúc đó tôi lại gần và ngăn ông ta lại, thì phải chăng giờ này con bé chẳng cần phải đi tìm người mẹ của nó. Giá như tôi không làm trái với lương tâm. Giá như tôi quay lại cho nó thêm hy vọng, giá như con người ta không ích kỉ tới mức như vậy,... hàng tá những câu nói giá như trong tâm trí của tôi. Những điều tôi nhận được cho hành động ích kỉ của mình lại là sự ám ảnh. Có lẽ tự tử là sự lựa chọn của nó nhưng chẳng phải là theo lời tôi nói sao? Giá như cũng chẳng thể làm được gì cả, hiện tại tôi phải chịu điều đó, sự ám ảnh về con bé. Mãi mãi.
Hoá ra, người phụ nữ kia chỉ là bị khó sinh bình thường. Minh không khó khăn mấy cho việc giúp người mẹ đẩy được đứa con ra ngoài.
Cả gia đình của đứa bé rối rít cảm ơn Minh, dù Minh nghĩ, bản thân chẳng làm được gì nhiều. Khi về, Minh vừa ra khỏi cửa nhà, thằng bé chạy theo Minh, chỉ nói một câu: “Chú… đúng là bác sĩ thật.” Nó cười với Minh, đưa cho Minh quả mận sữa của cái cây trước nhà nó rồi chạy biến. Minh cười, nụ cười thật sự.
o-o-o
Không lâu sau đó, khi đứa bé vừa sinh ra đã ổn định, Minh cũng rời đi, đi để tiếp tục cuộc hành trình, chứ không phải chỉ để cho bản thân thêm một cơ hội. Minh đi để gặp gỡ, để giao lưu, để trò chuyện, để thấu hiểu. Minh đi để thực hiện ước mơ của mình, ước mơ làm một nhà văn viết có thể viết ra tác phẩm làm người đọc hạnh phúc, làm chính Minh hạnh phúc.
o-o-o
‘Một người chỉ có thể mang lại niềm vui cho người khi bản thân đang hạnh phúc.’
Anh giờ đây khác lắm. Cũng đã hơn 10 năm kể từ khi anh sa chân vào vũng lầy của xã hội và tìm cách thoát ra khỏi đó một cách khổ sở, đầy gian nan. Tính anh vẫn vậy, hiền lành, chất phác, siêng năng, chịu khó và vâng lời, nhưng để tìm lại mình sau những sai phạm và lầm lỗi là cả một quá trình dài đầy chông gai, vất vả mà anh đã trải qua để gánh chịu những hậu quả chính bản thân đã gây ra. Anh bảo trách nhiệm với bản thân thoạt nghe tưởng chừng như là đơn giản, dễ dàng, là mục tiêu ban đầu anh định sẵn, hóa ra lại không hề dễ như vậy. Huống hồ để có thể đi đúng hướng đã vạch ra mà không bị sa lầy, không vướng phải những cạm bẫy là cả một thử thách đầy khó khăn trong cuộc đời của mỗi người. Vậy nên lúc còn trẻ phải sống sao cho đúng, sống sao cho có trách nhiệm với bản thân và gia đình, đừng làm hoài công cha mẹ đã mong mỏi, để khi đã lỡ sa chân vào vũng lầy rồi, muốn tìm được ý chí và nghị lực để thoát ra và chịu trách nhiệm cho những hậu qua sau này sẽ còn khó hơn cả việc dời một ngọn núi hay tát cạn một con sông.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Bản chất con người là thứ dễ lay chuyển nhất, cũng là thứ khó thay đổi nhất. Có thể giữ cho con người trong sạch và vẹn toàn thì cần lắm một ý thức trách nhiệm vững chắc và ý chí kiên định hơn hết để dẫn dắt bản thân khỏi những cạm bẫy còn chực chờ phía trước. Lời nói ra nhẹ tựa gió thoảng, mà muốn làm được như thế lại là cả một quá trình dài khó khăn và chật vật chiến đấu. Vậy nên hãy sống có trách nhiệm với bản thân, với lời nói và với những dự định đã đặt ra, để biết được giá trị của cuộc sống và của chính bản thân mình.
Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước.
Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Minh Ngọc Nguyễn
....
“Có thể khi anh đọc những dòng này anh sẽ chẳng còn gặp được em nữa. Em sẽ nghe theo lời anh, thoát khỏi nơi ám ảnh này. Em sẽ đi, đến nơi em có thể gặp được mẹ em. Có lẽ ba em sẽ không sao đâu, nếu ông ấy muốn, ông ấy sẽ đi tìm hai mẹ con em thôi, phải không anh?”.
Trong đầu tôi, chỉ còn lại những hình ảnh con bé đó. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa và hình ảnh người đàn ông liên tục vung nắm đấm xuống lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn băng hỏng. Giá như tôi can thiệp, thì phải chăng giờ này con bé vẫn còn ở đây. Giá như tôi quan tâm đến nó, giá như lúc đó tôi lại gần và ngăn ông ta lại, thì phải chăng giờ này con bé chẳng cần phải đi tìm người mẹ của nó. Giá như tôi không làm trái với lương tâm. Giá như tôi quay lại cho nó thêm hy vọng, giá như con người ta không ích kỉ tới mức như vậy,... hàng tá những câu nói giá như trong tâm trí của tôi. Những điều tôi nhận được cho hành động ích kỉ của mình lại là sự ám ảnh. Có lẽ tự tử là sự lựa chọn của nó nhưng chẳng phải là theo lời tôi nói sao? Giá như cũng chẳng thể làm được gì cả, hiện tại tôi phải chịu điều đó, sự ám ảnh về con bé. Mãi mãi.
Hoá ra, người phụ nữ kia chỉ là bị khó sinh bình thường. Minh không khó khăn mấy cho việc giúp người mẹ đẩy được đứa con ra ngoài.
Cả gia đình của đứa bé rối rít cảm ơn Minh, dù Minh nghĩ, bản thân chẳng làm được gì nhiều. Khi về, Minh vừa ra khỏi cửa nhà, thằng bé chạy theo Minh, chỉ nói một câu: “Chú… đúng là bác sĩ thật.” Nó cười với Minh, đưa cho Minh quả mận sữa của cái cây trước nhà nó rồi chạy biến. Minh cười, nụ cười thật sự.
o-o-o
Không lâu sau đó, khi đứa bé vừa sinh ra đã ổn định, Minh cũng rời đi, đi để tiếp tục cuộc hành trình, chứ không phải chỉ để cho bản thân thêm một cơ hội. Minh đi để gặp gỡ, để giao lưu, để trò chuyện, để thấu hiểu. Minh đi để thực hiện ước mơ của mình, ước mơ làm một nhà văn viết có thể viết ra tác phẩm làm người đọc hạnh phúc, làm chính Minh hạnh phúc.
o-o-o
‘Một người chỉ có thể mang lại niềm vui cho người khi bản thân đang hạnh phúc.’
Anh giờ đây khác lắm. Cũng đã hơn 10 năm kể từ khi anh sa chân vào vũng lầy của xã hội và tìm cách thoát ra khỏi đó một cách khổ sở, đầy gian nan. Tính anh vẫn vậy, hiền lành, chất phác, siêng năng, chịu khó và vâng lời, nhưng để tìm lại mình sau những sai phạm và lầm lỗi là cả một quá trình dài đầy chông gai, vất vả mà anh đã trải qua để gánh chịu những hậu quả chính bản thân đã gây ra. Anh bảo trách nhiệm với bản thân thoạt nghe tưởng chừng như là đơn giản, dễ dàng, là mục tiêu ban đầu anh định sẵn, hóa ra lại không hề dễ như vậy. Huống hồ để có thể đi đúng hướng đã vạch ra mà không bị sa lầy, không vướng phải những cạm bẫy là cả một thử thách đầy khó khăn trong cuộc đời của mỗi người. Vậy nên lúc còn trẻ phải sống sao cho đúng, sống sao cho có trách nhiệm với bản thân và gia đình, đừng làm hoài công cha mẹ đã mong mỏi, để khi đã lỡ sa chân vào vũng lầy rồi, muốn tìm được ý chí và nghị lực để thoát ra và chịu trách nhiệm cho những hậu qua sau này sẽ còn khó hơn cả việc dời một ngọn núi hay tát cạn một con sông.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Bản chất con người là thứ dễ lay chuyển nhất, cũng là thứ khó thay đổi nhất. Có thể giữ cho con người trong sạch và vẹn toàn thì cần lắm một ý thức trách nhiệm vững chắc và ý chí kiên định hơn hết để dẫn dắt bản thân khỏi những cạm bẫy còn chực chờ phía trước. Lời nói ra nhẹ tựa gió thoảng, mà muốn làm được như thế lại là cả một quá trình dài khó khăn và chật vật chiến đấu. Vậy nên hãy sống có trách nhiệm với bản thân, với lời nói và với những dự định đã đặt ra, để biết được giá trị của cuộc sống và của chính bản thân mình.
Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước.
Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!
Tôi yêu Sài Gòn Hẻm! Không phải là những màu mường tượng đã trôi xa! Mà bằng tình cảm rất thực thà! Không giấu giếm hay trang hoàng hoa lệ… Đó là cách tôi mở cửa lòng mình. Tôi cất đặt ngăn xếp cho trái tim tôi! Đón những cơn gió của thuở hồn nhiên gây tội! Chia sẻ những đam mê cho lòng tin yêu khỏe khoắn. Tất cả rồi tôi cũng gom góp được những gì tôi viết và tỏ bày tất dạ.
“Mưa rồi em
Sài Gòn sâu những con hẻm
Ai lần đếm?
Lạc lối ở chỗ đợi đường về.”
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
13. Hắn tiếp tục đi, vượt qua cả biển lớn và vẫn nghêu ngao hát: “ Ta đi tìm góc bị thất lạc, Không ngại chân trời góc bể, không sợ ngàn dặm xa xôi, Ta muốn tìm lại góc đã bị thất lạc”
17. Cho đến một ngày,… Hắn vui mừng reo lên: “Ta đã tìm thấy góc bị thất lạc rồi”. “ Chờ chút đã” - cái góc nhỏ nói, “ Đừng có hát đường xá xa xôi..”
18. “ Tôi không phải là cái góc bị thất lạc của anh. Tôi không phải là cái góc của ai cả. Tôi là của riêng tôi. Dù là cái góc bị thất lạc của ai đó thì cũng không phải là của anh”.
19. “ Ồ” - Hắn buồn buồn nói: “ Xin lỗi đã làm phiền”… Và hắn lại tiếp tục lên đường
34. Ngày nọ, hắn gặp một cái góc khác, Có vẻ rất hợp
35. “ Hello” - hắn chào. “ Hello” - cái góc kia chào. “ Bạn là một góc mà ai đó đã làm thất lạc phải không ?” ” Không” “ Thế thì bạn chỉ là của riêng bạn thôi à ?” “ Tôi có thể là cái góc của ai đó bị thất lạc, và cũng có thể chỉ là của riêng tôi”. “ Bạn có muốn trở thành một góc của tôi không ?” “…” “ Có lẽ chúng ta sẽ không thật khít khao khi gắn với nhau...” “ Đừng nói vậy...”
37. Rất hợp ! Hợp lắm ! Rốt cục tôi cũng tìm thấy !
38. Hắn lăn về phía trước, Vì không khuyết góc nào nên hắn càng lăn càng nhanh Từ trước tới giờ, chưa bao giờ hắn lăn nhanh như thế Nhanh đến mức không thể dừng lại được, Không thể nói chuyện với bác giun được.
51. Trong một xã hội luôn chú ý đến vỏ bọc bên ngoài, chúng ta thường có khuynh hướng ngưỡng mộ vẻ ngoài tươi đẹp của người khác và luôn trăn trở về khiếm khuyết của mình.
52. Nhưng từ quan sát của tôi trong nhiều năm qua, tôi phát hiện ra rằng: Chưa ai có cuộc sống toàn mỹ không khiếm khuyết gì cả, mỗi người đều có thiếu sót. Có người tuy có một gia đình hạnh phúc nhưng lại bị vô sinh. Có người tài sắc vẹn toàn nhưng lại thường xuyên gặp trắc trở trong tình yêu. Có người giầu có nhưng con cháu không hiếu thuận. Có người có vẻ rất tốt số, gặp tòan may mắn nhưng cuộc đời nhạt nhẽo, vô vị
53. Trong cuộc đời này, mỗi người, đều bị thượng đế tạo ra khiếm khuyết. Bạn không muốn mang nó, nó vẫn bám theo bạn như hình với bóng. Trước kia tôi cũng đã từng nhận ra những thiếu sót trong cuộc đời tôi và rất băn khoăn về chúng. Nhưng bây giờ, tôi mở rộng lòng để đón nhận nó.
54. Bởi tôi hiểu rằng,những khiếm khuyết giống như cái gai trên người tôi. Luôn nhắc tôi nhớ để sống khiêm tốn và thông cảm, thương yêu mọi người hơn.
55. Nếu không có những buồn khổ, chúng ta sẽ kiêu ngạo. Không đối diện với những biến động, chúng ta chẳng thể an ủi những người bất hạnh vì thiếu sự đồng cảm. Tôi cũng tin rằng, cuộc sống không nên quá toàn bích, Người này có khiếm khuyết, để may mắn đến với người khác là một điều kỳ diệu của tạo hóa.
56. Bạn đừng mong có mọi thứ, nếu bạn có mọi thứ, người khác sẽ thế nào? Khi nhận ra rằng mỗi cuộc đời đều có khiếm khuyết, bạn sẽ không so đo với người khác, ngược lại, bạn càng quý những gì mình đã có hơn.
57. Đừng ngưỡng mộ những gì người khác có, hãy kiểm lại những gì thượng đế đã dành cho bạn, bạn sẽ nhận ra rằng, những cái bạn có, nhiều hơn những gì bạn không có.
58. Những khiếm khuyết, tuy chẳng đẹp nhưng cũng là một phần của cuộc đời bạn. Chấp nhận nó và đối xử tốt với nó, cuộc sống của bạn sẽ vui hơn, nhẹ nhàng hơn.
59. Nếu bạn là một con trai, bạn chấp nhận đau đớn cả đời để những đau đớn ấy kết tinh thành một viên ngọc trai... Hay là bạn không muốn có ngọc để được hưởng một cuộc sống yên lành ?!.
60. Nếu bạn là một con chuột, chợt phát hiện ra mình đang bị nhốt trong cái bẫy chuột, trước mặt là miếng bánh gatô thơm phức, bạn sẽ ăn miếng bánh hay là bỏ đó ?!.
61. Trước kia, dụng cụ để dành tiền đều làm bằng sứ, khi đã đầy tiền, phải đập vỡ mới lấy được tiền ra... Nếu có một vật dụng để dành dụm như vậy, không thả đồng nào vào đó, nó sẽ lành lặn đến tận ngày nay... Nó sẽ là một món đồ cổ quý giá... Bạn muốn làm một vật như thế không ?!.
62. Hãy ghi lại từng câu trả lời của bạn mỗi khi bạn băn khoăn về điều nào đó... Đến ngày nào đó, câu trả lời của bạn không thay đổi... nữa có nghĩa là bạn đã đủ chín chắn!
63. Hãy tìm một người hiểu bạn... Và hãy mong bạn là người hiểu người ấy...
64. Người thông minh thích đoán tâm sự của người khác... Tuy lần nào cũng đoán đúng nhưng lại đánh mất cái tâm của mình...
65. Người ngốc nghếch thích mở trái tim mình... Tuy lần nào cũng bị thiên hạ nhạo báng nhưng lại có được tấm lòng của mọi người...
66. Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước... Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của bạn vì bạn ở trong trái tim tôi...