SlideShare a Scribd company logo
1 of 211
Download to read offline
* * * Những mũi tên giấy * * *
Tôi quơ nốt mấy thứ đồ đạc của mình còn vƣơng vãi trên
bàn vẽ,nhét cả vào balô. Tờ quyết định cho thôi việc mà chị thƣ kí
đƣa cho lúc nãy vẫn nằm trên bàn,trắng đến gai ngƣời. Tôi ngập
ngừng suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận gập tƣ nó lại cho vào túi áo
ngực. Tôi sẽ giữ nó lại làm kỉ niệm về công việc làm thêm đầu
tiên trong đời sinh viên-designer cho một công ty quảng cáo. Với
một nụ cƣời ko hiểu ngạo mạn hay đắng cay, khóc hay cƣời... tôi
rời khỏi văn phòng. Bên ngoài, bầu trời trƣa hè trong xanh lạ
thƣờng, ko một gợn mây…
Nhƣng đến buổi chiều, khi nhận đƣợc điện thoại của em nói
rằng chúng mình chia tay thì tôi ko thể bình tĩnh đƣợc. Tôi gọi
điện lại cho em... "thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc
đƣợc"... tôi gọi điện cho bạn bè chung của hai đứa... "mấy hôm
nay không gặp nó rồi, có chuyện gì thế mày"... tôi phóng xe đến
nơi em trọ... "em nó chuyển nhà đƣợc mấy hôm rồi ". Ra thế, em
đã có hẳn một kế hoạch chạy trốn khỏi tôi, lại còn chia tay qua
điện thoại nữa chứ. Tôi ko biết mình đã uống bao nhiêu nữa, rồi
cảm giác loang loáng của tốc độ... Hình ảnh cuối cùng trong mắt
tôi, trƣớc khi tất cả chìm vào bóng tối là chiếc xi nhan nháy cùng
1 nhịp với cột đèn giao thông đã gãy làm đôi, chiếc xe cua tôi
ghim ở giữa...bóng tối...bóng tối...
Tuần đầu tiên trong bệnh viện,tôi ko thể cử động mình, gãy
chân và thêm mấy dẻ xƣơng sƣờn, những vết thƣơng làm cho tôi
đau đớn. Bạn bè lục tục vào thăm, nhƣng trong đó vẫn ko có em,
hình bóng tôi mong đợi. Mặt đứa nào cũng buồn rƣời rƣợi và
tránh nhắc về em trƣớc mặt tôi, còn tôi thì cố tỏ ra vui vẻ, nhƣng
khi những giờ phút đó qua đi, tôi buồn vô hạn.
Tuần thứ hai, khá hơn, tôi có thể cử động thoải mái hai tay,
còn vẫn phải nằm bẹp một chỗ. Tôi lấy tập bệnh án và chiếc bút,
lúc đầu thì vẽ voi vẽ vƣợn giết thời gian, nhƣng rồi tôi viết, viết
hăng say. Tôi viết về những diễn biến vừa trải qua, viết về em,
càng viết tôi càng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Thói tinh nghịch
trong tôi trỗi dậy,nhàn cƣ vi bất thiện, tôi gấp những trang giấy
vừa viết lại thành những chiếc máy bay,châm lửa đằng đuôi và
phóng ra ngoài cửa sổ. Tôi say sƣa ngắm nhìn những chiếc máy
bay trao liệng trong gió, lửa bốc đàng đuôi nhƣ một đứa trẻ. Tất
cả diễn biến đó chỉ bị cắt ngang khi có tiếng kêu thất thanh…
cháy rồi...cháy rồi…
Phi đội gà bay của tôi đã thiêu rụi cái mái hiên di động của
nhà gửi xe dƣới tầng một mà do khuất tầm nhìn tôi ko quan sát
đƣợc. Tôi bị tịch thu hết tang vật,bao gồm hai cây vina và 1 cái
bật lửa mà mấy thằng bạn yêu quái dấm dúi mang vào cho tôi,
chúng sợ tôi buồn. Tôi còn đƣợc ƣu ái tặng thêm một cái biên lai
phạt 1 triệu đồng, tính thêm vào với ý nghĩ... hix, định bắn hạ phi
đội gà bay của tôi àh. Tôi tò mò giở mũi tên ra và cả tiền viện phí.
Pótay.com, đời con xuống dốc…
Sáng hôm sau, tôi cực kì bất ngờ khi thấy một mũi tên giấy
trên giƣờng mình,điều đó diễn ra trong năm giây. Đến giây thứ
sáu thì đầu óc tôi thông minh hơn bất ngờ hơn khi thấy những
dòng chữ, đó là một lá thƣ... "Gửi ông dở hơi hôm qua đã phóng
máy bay, giƣờng cạnh cửa sổ"... trời, gửi đích danh cho tôi chứ
còn ai nữa…”
Một trong những chiếc maý bay của ông đã hạ cánh khẩn
cấp xuống giƣờng tôi (chú thích: giƣờng tôi cũng cạnh cửa sổ-
tầng hai), may mà ko xảy ra hoả hoạn, nghịch nhƣ quỷ sứ"... "tôi
cũng đã đọc đƣợc những dòng tâm sự của ông "... "con trai gì mà
yếu đuối thế, xuống tôi cho mƣợn cái váy.
Giọng điệu đầy khiêu khích, nhƣng tôi cảm nhận đƣợc trong
đó sự cảm thông và chia sẻ. Từ hôm đó chúng tôi trao đổi thƣ từ
bằng những mũi tên giấy, bắn đi bằng dây thun.Tôi cố sống cố
chết nhắm bắn sao cho trúng cái ban công tầng hai, và rồi thấp
thỏm chờ đợi những mũi tên hồi âm từ ban công đó hƣớng tới cửa
sổ tầng ba, sát giƣờng tôi nằm. Nhiều lần tôi đã cố rình để xem
diện mạo của cô bạn bí ẩn, cho đến khi thiếp đi lúc nào ko biết.
Hôm sau, vẫn mũi tên giấy quen thuộc trên giƣờng. Thật kì lạ,
những ngày trong bệnh viện dƣờng nhƣ qua nhanh hơn..yêu đời...
Chúng tôi trao đổi về nhiêu chủ đề, nhƣng khi tôi hỏi về bản
thân thì cô bạn bí ẩn ko bao giờ trả lời cả. Hình dung về em... xinh
đẹp và đáng yêu, đầy cá tính, quan tâm và chia sẻ... tôi mong chân
mình nhanh khỏi hơn... lao nhanh xuống tầng dƣới…
Hai hôm ko nhận đƣợc thƣ, ôi cảm thấy một điều gì đó… bất
an... ko ổn. Một tay chống nạng, nhờ thêm cậu bạn cùng phòng
dìu, tôi quyết tâm xuống tầng dƣới gặp cô bạn kì lạ của mình.
Không biết gặp mặt sẽ thế nào?
Ga trải giƣờng vừa đƣợc thay mới,trên chiếc bàn nhỏ cạnh
giƣờng 1lọ hoa cúc trắng mới đƣợc đặt lên, ai đó đƣa cho tôi 1
mũi tên.. "em nó chƣa kịp gửi cho cậu"... mũi tên cũng màu trắng.
Sao mà trắng thế... trắng quá... cả ko gian nhƣ vô hình, nhƣ toàn
màu trắng... Có cần phải trắng đến thế ko...? Tôi không khóc... tôi
có khóc đâu nhỉ... sao nứoc mắt cứ trào ra..
"Duyên số, em tin điều đó giữa hai chúng ta. Em chia tay
anh vì mong anh sẽ ko quá bất ngờ, sẽ ko phải đau khổ khi thấy
một ngày em ra đi... mà ko trở lại... nhƣng trong lòng em thật sự
rất đau khổ, đêm nào em cũng khóc, cũng nghĩ về anh. Duyên
số... thật bất ngờ khi em và anh lại cùng chung một bệnh viện, lại
có thể nói chuyện cùng nhau qua những bức thƣ.. rất gần... mà
cũng rất xa. Có lẽ ông trời đã thƣong em, đã cho em đƣợc ở cạnh
anh những ngày cuối,đƣợc sống trong hạnh phúc vì vẫn có anh kề
bên... em ko muốn anh thấy em vẫt vã trong những cơn đau. Em
chạy hoá trị, tóc tụng hết rồi, xấu xí lắm. Em muốn em luôn là cô
bé xinh đẹp trong mắt anh... thật gần mà cũng thật xa... điều đó
thật tốt. Em đi rồi, anh đừng buồn nghe... nếu anh muốn em vui
thì nhất định ko đƣợc buồn đâu đấy. Hãy tiếp tục vững bƣớc trên
con đƣờng mà anh đã từng nói với em... những ƣớc mơ mà anh đã
từng say mê kể cho em nghe nhƣ một đứa trẻ... em hạnh phúc
lắm.. yêu anh.. yêu anh... đừng đau buồn... nghĩ về em nhƣ một kỉ
niệm đẹp, dành cho em một góc sâu thẳm trong trái tim anh là
đƣợc rồi…
Những mũi tên giấy ...bay ..bay..bay..
Những mũi tên giấy ...bay ..bay..bay..
1 Giây
1 giây không nhiều nhƣng cũng không ít đâu, 1 giây không làm
đƣợc gì nhƣng có thể làm đƣợc tất cả.
Ngồi giữa những trƣa mùa hè nắng nóng, 1 giây đối với bạn
chẳng là gì!
Ngồi giữa phòng thi đầy áp lực, 1 giây quý giá hơn vàng!
Ở cuôc vui thâu đêm, 1 giây trôi tuột vào quên lãng.
Ở khoảnh khắc chia tay, 1 giây ghi sâu vào kí ức.
Những con ngƣời khoẻ mạnh, 1 giây chỉ thoáng qua.
Những bệnh nhân nan y, 1 giây là sự sống.
Trên đƣờng đua, 1 giây quyết định kẻ thắng ngƣời thua. Bao
tháng ngày trui rèn, 1 giây nói lên tất cả.
1 giây là thời gian, mà thời gian là vòng xoay bất tận, 1 giây của
hôm nay không nhƣ 1 giây của hôm qua và càng không giống 1
giây của ngày mai. Hãy sống để không bao giời phải hối tiếc dù
chỉ 1 giây ngắn ngủi. Có thể chỉ 1 giây sẽ thay đổi cuôc đời ngƣời.
Cổ tích dành cho những hy vọng
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè
mang đến cho Mùa Xuân 1 bó hoa hồng rất đẹp & nói:
- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em, hãy ở lại với tôi.
Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhƣng Mùa Xuân ko yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm.
Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất
nóng.
Sau 1 thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây
ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô ko muốn Mùa Hè phải buồn.
- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang
lại hạnh phúc cho anh. Nhƣng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả.
Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên
ƣớt. Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai
của mình là Băng Giá. Những giọtnƣớc mắt của Mùa Thu làm
Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh
phúc cho Mùa Thu.
Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài,
con đƣờng bằng băng.
Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở lại.
- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh
lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ
trong 1 đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông
thấy con nhƣ vậy thì buồn lắm. Bà nói:
- Tại sao con ko yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến & hứa sẽ
mang lại cho con hạnh phúc.
- Ko mẹ ơi, con ko thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và
họ ra đi.
Chỉ còn lại 1 mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhƣng rồi, bất chợt
Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:"Ôi tại sao mình phải khóc chứ?
Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình ko
nhiều. Tại sao mình ko làm những việc có ý nghĩa hơn?"
Và mọi thứ nhƣ sống lại: cây cối tƣơi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy
lộc....
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi
ko thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì ko dành cho mình?
Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao
nhiêu ngƣời nhƣ thế? Và có bao nhiêu ngƣời nhƣ Mùa Xuân,
nhận ra con đƣờng phía trƣớc?
_P/s_Không hiểu sao khi đọc xong bài này lại nghĩ tới bài
hát "Anh phải làm sao" của Đan Trƣờng :D: " Mùa xuân đã cho
anh hy vọng, hạ vàng tung nắng mai yêu đời. Mùa thi đi biết nói
gì cùng em, mùa đông đến anh lơ ngơ từng đêm." Có lẽ là có cả 4
mùa trong đó, và mùa Xuân vẫn luôn là mùa của hy vọng. Nhƣng
đừng hy vọng ảo tƣởng nhé .
Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD
Có một chàng trai bị bệnh ung thƣ. Chàng trai 19 tuổi,
nhƣng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt
ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, đƣợc sự chăm sóc cẩn thận
đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ƣớc
đƣợc ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng đƣợc.
Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai
đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa
hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD
nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất
xinh đẹp với một nụ cƣời hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình
yêu từ ánh mắt đầu tiên'.
Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn, nơi cô gái.
Cô gái ngẩng lên hỏi:
- Tôi có thể giúp gì đƣợc anh?
- Cô gái mỉm cƣời và đó quả là nụ cƣời đẹp nhất mà chàng
trai từng thấy.
- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD..
Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cƣời.
Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã đƣợc gói cẩn thận,
chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một
chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó,
chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không
dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhƣng cuối cùng, mẹ anh
cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô
gái xinh đẹp kia.
Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng
bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để
một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh
cầm chiếc CD đã đƣợc gói nhƣ tất cả mọi ngày - đem về.
Vài ngày sau...
„Reeeeng!...'
Mẹ của chàng trai nhấc điện
Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp
chàng trai nhƣng bà mẹ oà lên khóc.
- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm - qua.
- Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp
xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững ngƣời khi nhìn
thây hàng chồng, hàng chồng CD đƣợc gói bọc cẩn thận chƣa hề
đƣợc mở ra.
Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh
giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thƣơng lắm - Jacelyn.'
Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một
mảnh giấy... _P/s_Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món
quà. Giá nhƣ chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà
cuộc sống đem lại”.
Một tình yêu không nói
Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh
bên. Em là ngƣời mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm
chú nhìn mái tóc dài và mƣợt của em và ƣớc gì em là của tôi.
Nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Sau buổi
học, em đến gần và hỏi mƣợn tôi bài học em nghỉ hôm trƣớc. Em
nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi
muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em
nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và
thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em
không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên
sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ƣớt nƣớc của em và ƣớc gì em là
của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew
Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em
nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với
em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu
em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp.
Vào một ngày trƣớc đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em
bƣớc đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói,
"Anh ấy sẽ không khỏe sớm đƣợc và em không có ai để nhảy
cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa
đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau nhƣ
NHỮNG NGƢỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm nhƣ
thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trƣớc
cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cƣời và nhìn
bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi
nhƣng em không nghĩ về tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Rồi sau,
em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên
má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không
muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng
không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã
là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi
lên nhƣ một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp.
Tôi muốn em là của tôi nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi
biết điều đó. Trƣớc khi mọi ngƣời trở về nhà, em tiến về phía tôi
trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên
khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn
anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em
biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá
nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô
bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và
bắt đầu một cuộc sống mới, với một ngƣời đàn ông khác. Tôi
muốn em là của tôi nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi biết
điều đó. Nhƣng trƣớc khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh
đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi
muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em
nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa
bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong
buổi lễ, ngƣời ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt
những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú
nhìn anh và ƣớc gì anh là của tôi nhƣng anh không xem tôi nhƣ
thế và tôi biết điều đó. Tôi ƣớc anh nói với tôi rằng anh yêu tôi.
Tôi ƣớc mình cũng có thể làm đƣợc điều đó… Tôi chỉ nghĩ một
mình và khóc
Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"
Một chuyện tình
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo
lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của
căn bệnh ung thƣ. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhƣng
chƣa bao giờ ngƣời phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ
cƣời biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm,
mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một ngƣời đàn ông đẹp trai,
lịch thiệp và cũng thân thiện nhƣ vợ mình. Tôi rất ngƣỡng mộ
chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó
hoa tƣơi thắm cùng nụ cƣời rạng rỡ, anh đến bên giƣờng nắm lấy
tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và
trở nên cáu ghắt anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ
mình cho đến khi cơn đau dịu đi Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần,
anh giúp cô uống từng ngụm nƣớc và không quên vuốt nhẹ đôi
chân mày của cô. Mỗi đêm, trƣớc khi ra về anh luôn đóng cửa để
hai ngƣời có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi
thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cƣời.
Nhƣng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổ. Khi nhìn vào bảng
theo dõi, kết quả cho thấy ngƣời vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm
nay. Mặc dù rất buồn nhƣng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy,
từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi
bƣớc vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cƣời một cách yếu ớt,
nhƣng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô
mỉm cƣời nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành
cho cô ấy chính là tình yêu của tôi".
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ
điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay ngƣời
chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và
chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nƣớc mắt,
anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bƣớc ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nƣớc
mắt, nhớ nụ cƣời, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô
ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy nhƣ một ngƣời
bạn thân thiết , tôi cũng phần nào có thể cảm nhận đƣợc nỗi đau
mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra
một giọng hát trầm ấm mà tôi chƣa từng đƣợc ngh . Không chỉ
riêng tôi mà tất cả mọi ngƣời đều bị cuốn hút bởi giọng hát của
anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes. Rồi giai điệu khúc
ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm
chầm lấy tôi rồi nói:"Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe
kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thƣờng cố giữ
cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và
tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đƣờng cô ấy cũng vẫn nghe tôi
hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi ngƣời. Tôi chỉ không biết sống ra
sao khi thiếu vắng cô ấy , nhƣng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho
cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không?".
Tôi khẽ gật đầu mà nƣớc mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần
nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi ngƣời. Đoạn
anh quay bƣớc , cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bƣớc đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy,
cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm đƣợc một tình yêu
nhƣ thế.
Mảnh giấy Tình yêu
Chúng tôi yêu nhau đƣợc hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc
hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không
ai chịu ngƣng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn
muốn nói chia tay cho xong chuyện.
Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh
và em mỗi ngƣời lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất
cả những gì khó chịu về nhau mà từ trƣớc đến giờ không nói ra.
Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp
tục đƣợc không.
Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết
tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu
đựng suốt thời gian qua. Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng
tôi đổi giấy cho nhau.
Chƣa lúc nào tôi lại xấu hổ nhƣ việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ
muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đƣa cho anh ấy thôi. Nhƣng tôi
không thể làm thế đƣợc. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đƣa
cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh ,
anh cũng viết kính nhƣng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu
em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.
Cây- lá- gió
Cây
Lý do tôi đƣợc gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian
dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã
từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số
đó có một ngƣời tôi rất mến, rất mến nhƣng lại không có can đảm
để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có
những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy
là một cô gái hết sức bình thƣờng.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ,
thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thƣơng , thông minh và yếu ớt
của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ ngƣời
quá bình thƣờng nhƣ cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ
rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô
ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn
thƣơng cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì
cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ
mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi
suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã
làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhƣng tôi lại là một đạo
diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn ngƣời bạn gái thứ 2 thì cô ấy
từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhƣng cũng chỉ cƣời và nói “cứ tự
nhiên” trƣớc khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sƣng nhƣ một
hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô
ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi ngƣời đi về hết, cô ấy ngồi khóc
một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy
đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.
Ngƣời bạn gái thứ tƣ của tôi không thích cô ấy. Có một lần
hai ngƣời đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy
chắc chắn không phải là ngƣời gây chuyện nhƣng tôi vẫn đứng về
phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh
mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy
và bỏ đi với bạn gái của mình.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cƣời giỡn với tôi nhƣ không có
chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thƣơng nhƣng tôi nghĩ cô ấy
không biết, tôi cũng đau nhƣ cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với ngƣời bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô
ấy, sau khi đi chơi đƣợc vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện
muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn
nói cho tôi biết. Tôi nó cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô
ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen ngƣời con trai khác. Tôi
biết ngƣời đó là ai, ngƣời đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài,
một ngƣời con trai rất dễ thƣơng, năng động và đầy sức sống.
Việc ngƣời đó thích cô ấy đã đƣợc bàn tán trong trƣờng một thời
gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau nhƣ thế nào,
tôi chỉ cƣời và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau
đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống nhƣ có một tảng
đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to
nhƣng không thể. Nƣớc mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã
bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một ngƣời đàn ông cũng
không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms đƣợc gửi 10 ngày
sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”
Lá
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại
sao ƣ? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa
dẫm lâu nhƣ vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị,
tôi luôn ở rất gần một ngƣời con trai, không phải là bạn trai đâu…
chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có ngƣời bạn gái đầu tiên. Tôi học
đƣợc một cảm giác mà trƣớc giờ tôi nghĩ là mình không thể có –
Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống
nhƣ là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhƣng sau đó 2 tháng thì họ chia
tay, tôi chƣa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một ngƣời con
gái khác.
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi…
Nhƣng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy
thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trƣớc. Mỗi lần anh ấy có bạn
gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã
vì anh ấy mà tổn thƣơng rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là
tình cảm đơn phƣơng của mình tôi mà thôi.Nhƣng nếu anh ấy
không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi nhƣ vậy. Nó khác
xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một ngƣời sao mà khổ
nhƣ vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy,
nhƣng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu đƣợc và
tôi cũng không thể nào mở lời đƣợc.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn đƣợc ở bên cạnh anh cấy, quan
tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp
trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu nhƣ đợi điện thọai
của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi
biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho
tôi. Bởi vì nhƣ vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi
qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang,
tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không ? Nỗi đau, sự
tổn thƣơng và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi
một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện
tình cảm với tôi,anh ấy nhƣ một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra
khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu,
nhƣng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim
mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi
hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên
cuối cùng tôi đã rời cây, nhƣng cái cây chỉ cƣời và không hề
khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái đƣợc gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá
dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh,
một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là
khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trƣờng tới đây. Tôi nhìn thấy
một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trƣởng và tôi chơi đá bóng. Suốt
thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những ngƣời
bạn chỉ để nhìn đội trƣờng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô
gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn
cô ấy, tôi lại thấy nụ cƣời trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành
một sở thích của tôi, giống nhƣ cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy nhƣ có gì
đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của
mình lúc đó, cảm thấy nhƣ là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trƣởng
cũng không tới, tôi tới lớp của 2 ngƣời, đứng ở ngòai và nhìn thấy
anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nƣớc khi anh ta
đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thƣờng, vẫn ngồi đó
và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cƣời, tôi viết một lời
nhắn và đƣa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời
rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đƣa tôi mảnh
giấy rồi đí
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi
đƣợc đâu”.
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì
chiếc lá không muốn rời khỏi cây”.
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy nhƣ vậy và dần dần cô ấy đã
chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết ngƣời cô
ấy yêu không phài là tôi. Nhƣng tôi có linh cảm là một ngày nào
đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi
công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dƣới 20 lần . Mỗi lần
nhƣ vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhƣng tôi không bỏ cuộc. Nếu
tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy
thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao
nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhƣng trong lòng tôi vẫn nuôi
hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhƣng cô ấy không nói gì
cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết
vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm”
cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô
ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ
hôm đó… chúng tôi là một cặp.
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?
Có thể người đó là bạn
Tối hôm đó trời mƣa và rất lạnh, còn tôi thì đang lái "cái-
gọi-là-xe-ôtô". Chỉ có hai loại ngƣời có thể công nhận đó là chiếc
xe ôtô: một là những kẻ nói dối không ngƣợng mặt và hai là
những ngƣời bạn thân thông cảm cho tôi nhất.
Hồi mới mua, nó vẫn còn nguyên hình là một chiếc xe,
nhƣng tôi đã không bảo dƣỡng. Bởi mỗi lần bảo dƣỡng còn nhiều
tiền hơn cả số tiền tôi bỏ ra mua nó, mà tôi thì chẳng dƣ giả gì.
Xăng bị chảy ngay cả khi đã tắt máy và dừng hẳn lại, xe chạy
nhƣ một con ốc sên khổng lồ và tôi luôn tự an ủi rằng dù gì thì tôi
cũng còn điều khiển đƣợc nó, chứ ốc sên thật thì có điều khiển
đƣợc đâu. Mọi ngƣời trên đƣờng vẫn hƣớng những đôi mắt tò mò
mỗi khi tôi lái xe chạy qua bởi họ không phân biệt nổi đấy là tiếng
động cơ ôtô hay máy cắt cỏ bị vỡ
Mỗi lần lái xe, tôi thƣờng phải đặt một tay lên ngực trái để
cầu nguyện cho xe chạy. Nhƣng hôm nay tôi không làm thế vì tay
còn bận cầm cái điện thoại. Và hậu quả tức thì : ngay giữa đƣờng,
chiếc xe khốn khổ thình lình tắt máy. Tôi cố dùng đà xe trôi để
tìm chỗ đậu xe vào nhƣng xe đậu dày đặc bên lề, mỏi mắt cũng
không tìm ra một chỗ. Cuối cùng, dĩ nhiên là nó dừng lại, ngay
trƣớc một ngã tƣ. Hàng loạt còi xe vang lên phía sau. Bỗng tôi
thấy ngƣời lái xe ngay sau xe tôi chui ra khỏi xe rồi tiến đến gần.
Tôi lo quá. Có lẽ anh ta sẽ chửi bới.
Nhƣng ngƣời đàn ông gõ vào cửa xe tôi và hỏi:
- Có cần tôi đẩy giúp một đoạn không?
Tôi ngạc nhiên đến mức không nói đƣợc gì, chĩ gật đầu. Anh
ra ngoái lại phía xe mình, vẫy tay và hai cậu bé khác chạy ra. Họ
đẩy xe tôi về phía trƣớc, sát lề đƣờng. Sau đó họ nhảy lên xe và
nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc.
Tôi đã không kịp nói lời cảm ơn.
Nhiều năm trôi qua, tôi nhận ra đôi điều về "ngƣời lạ" đã
dừng xe giúp tôi. Mỗi lần tôi gặp khó khăn, ngƣời đó lại xuất
hiện, nhƣng trông không giống nhƣ lần đầu tiên. Có lần ngƣời đó
là phụ nữ. Tuổi tác cũng khác, nhƣng ngƣời đó luôn xuất hiện. Và
tôi hiểu đƣợc phần tốt đẹp nhất trong mỗi con ngƣời: “Lòng nhân
hậu không cần yêu cầu, từ một ngƣời không quen biết, nó là sợi
dây nhỏ vô hình nối kết chúng ta.
Thư tình bất hủ
- Anh ơi, anh yêu em bao nhiêu ngày?
- Anh yêu em 4 ngày.
- Đó là những ngày nào?
- Xuân, hạ, thu, đông
- Ôi, nhiều quá!
- Vậy anh yêu em 3 ngày thôi
- Đó là những ngày nào?
- Ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai
- Vẫn nhiều quá
- Vậy anh yêu em 2 ngày thôi vậy
- Là những ngày nào?
- Ngày chẵn và ngày lẻ
- Vẫn nhiều
- Vậy anh chỉ yêu em 1 ngày thôi
- Đó là ngày nào?
“ĐÓ LÀ NGÀY ANH CÕN SỐNG TRÊN THẾ GIAN NÀY…”
Luôn chờ em cúp máy trước...
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết.
Mỗi lần gọi điện thoại, hai ngƣời chuyện trò tƣởng chừng không
bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trƣớc, sau khi
đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ
cảm nhận hơi ấm còn vƣơng lại của giọng nói trong không trung,
và một nỗi buồn man mác, vấn vƣơng, lƣu luyến.
Sau đó, hai ngƣời chia tay. Cô gái nhanh chóng có ngƣời
yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn
nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhƣng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy
giữa hai ngƣời dƣờng nhƣ thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó
khiến cho cô thấy nhƣ có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy
nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai ngƣời kết thúc cuộc
gọi, cô gái cảm thấy khi mình chƣa kịp nói xong một nửa câu
"Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp
máy. Mỗi lúc nhƣ vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó nhƣ
đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ.
Cô cảm thấy dƣờng nhƣ ngƣời bạn trai mới giống nhƣ một cánh
diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ đƣợc
sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai ngƣời cãi nhau. Anh chàng đó
chán nản, quay ngƣời bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy nhƣ
là đƣợc giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến ngƣời yêu đầu tiên, bỗng thấy
bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt".
Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân
chất, bình thản nhƣ xƣa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống
nói "Tạm biệt”.
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên
khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng
của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái nhƣ
khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trƣớc?". "Quen rồi".
Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trƣớc, nhƣ vậy
anh mới yên tâm".
"Nhƣng ngƣời cúp máy sau, thƣờng cảm thấy nuối tiếc, nhƣ
vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy,
anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không
kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nƣớc mắt nóng hổi thấm đẫm
cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng,
ngƣời không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng,
không phải là ngƣời mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ,
đã có thể nói lên tất cả.
Bông hồng cho Tình đầu
Lời Cuối Cho...
Gia sƣ – Trò, vậy là cuối cùng em cũng phải tự mình dứt bỏ
tiếng gọi thân thƣơng đó. Tình yêu Gia sƣ – Trò rồi đây sẽ chỉ là
dĩ vãng – một dĩ vãng buồn, không bình yên. Em không đủ can
đảm hay em quá yếu đuối để đối mặt với ngăn cản của gia đình?!
Dù sao đi nữa em vẫn phải mất anh – mất đi tình yêu của mình.
Tình yêu ơi! Em biết mình quá yếu đuối và ngu ngơ nên
không thể bảo vệ đƣợc tình yêu này. Em đã từng bất chấp tất cả
để đi theo tiếng gọi trái tim, em đã từng dứt bỏ lời thề với ngƣời
anh trai yêu quí để có đƣợc những giây phút hạnh phúc, bình yên
bên tình yêu của anh. Em đã từng yêu, từng tin và hy vọng rồi một
ngày mọi ngƣời sẽ hiểu cho Tình Yêu chúng ta. Nhƣng ngƣời lớn
có lý lẽ riêng của họ và em không cam lòng chối bỏ tất cả những
gì gần gũi, quí trọng bên em. Đó là cuộc sống của em cũng nhƣ
anh không thể thiếu trong trái tim em. Hãy cố hiểu em một lần
thôi, Tình Yêu nhé! Em đang đứng trƣớc sự lựa chọn và em
không thể quên đi những tức giận, những ánh mắt buồn bã của gia
đình để bên anh. Em không muốn mọi ngƣời phải buồn lòng vì
em, càng không thể một lần nữa phải đứng trƣớc bàn thờ tổ tiên
để thề rằng sẽ quên anh dù lòng biết rất rõ rằng không dễ nhƣ vậy.
Sự dứt khoát của em đã không còn ý nghĩa, nƣớc mắt cũng
không thể giúp đƣợc gì cho chúng ta. Rồi đây em sẽ phải vui, sẽ
phải cƣời, phải xem nhƣ không có chuyện gì xảy ra. Em sẽ phải
phớt lờ khi đi qua anh, dù trong lòng muốn lắm một câu nói, một
nụ cƣời anh dành cho em. Rồi sẽ phải nói thế nào đây khi bạn bè
hỏi về anh? Sẽ chối bỏ hay lảng tránh đây khi nhìn những kỷ
niệm, những con đƣờng đã qua? Ai đó nói:”Kỷ niệm không là gì
khi thời gian mờ xoá”. Liệu rồi thời gian có đủ làm em quên đi
vết thƣơng lòng đâu tiên?!…
Chiều nay, trƣớc dòng sông lặng gió, trƣớc con nƣớc lững lờ
thì thầm lời yêu thƣơng, em xin đƣợc lần cuối khóc cho một Tình
Yêu, một lần cuối thôi để rồi em phải tự mình đặt dấu chấm kết
thúc cho Tình Yêu đầu tiên – niềm đau đầu tiên của đời em. Em
biết chúng ta đã trả giá qúa nhiều để có đƣợc nhau, để có đƣợ
chạnh phúc ngắn ngủi. Nhƣng đó là những ngày tháng bình yên
nhất trong cuộc đời em, từng đó đủ để em vững bƣớc đi tiếp dù từ
đây trên con đƣờng em đi sẽ không có bƣớc chân anh. Tất cả rồi
sẽ qua, nƣớc mắt rồi sẽ khô đi. Chúng ta cần phải đi, rồi ngày mai
sẽ trả lại cho ta những gì ta đã mất. Dù thế nào đi chăng nữa em
vẫn rất biết ơn anh đã cho em hiểu thế nào là Tình Yêu, là khổ
đau, hạnh phúc. Đối diện với đáy sâu lòng mình em vẫn muốn nói
một lời cuối: Em mãi yêu anh.
Nếu ta bỗng chán nhau
“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc đƣợc, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau…”. Hai, ba hôm nay cứ 22 giờ là
Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình
thƣờng với một ngƣời luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi
hỏi Quang phải thƣờng xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp
đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể
cả khi ngủ. Và số của Khƣơng luôn đƣợc Quang gài bằng tiếng
chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa
10km (khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khƣơng) - đủ để đánh
thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện
thoại Quang chƣa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ
sóng. Khƣơng quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại
lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi
nào cần.
Khƣơng chƣa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt
máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt
mạng. Làm gì có! Mọi ngƣời vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy
thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hƣ?
Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ
ràng là có một chuyện gì đó bất bình thƣờng. Hay đứa ác ôn trời
gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung
với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi,
không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn
giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khƣơng gọi hú hoạ,
không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe
giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!”
Okie. Cô chấp nhận lí do đó nhƣ cô vẫn hằng tin tƣởng anh.
Nhƣng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần
liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên
cô oà khóc nhƣ một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự
nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan
tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ
hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu
đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.
Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là
ngƣời ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với
mày đâu nào?”. Không xinh đảo nƣớc nghiêng thành, nhƣng nốt
ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối
chàng trai trong trƣờng cô muốn thay thế vị trí của anh. Trƣớc giờ
chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chƣa bao giờ cô
cảm thấy sợ mất anh nhƣ thế này.
***
Ngày xƣa khi Thƣợng đế tạo ra con ngƣời sao lại lỡ tay bỏ
hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi âm hồn làm chi để bây giờ
nhiều lúc Khƣơng không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến
Khƣơng quá thì Khƣơng đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khƣơng lại
trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và
không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích
à? Vài lần đầu thì có, nhƣng chƣa đƣợc mấy hôm Khƣơng lại cảm
thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhƣng anh
cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khƣơng, tình
yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu nhƣ anh
chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu
cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ
kiểu nhƣ mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự đƣợc đâu Khƣơng ạ,
ngƣời ta giấu tay ra sau lƣng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa
hồng thì còn quái gì là cảm xúc!
Chẳng phải đã có lần Khƣơng chơi trò ấy ƣ! 1 tin nhắn cho
anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dƣng ngƣời ta thấy chán
nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khƣơng tự hỏi mình
làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khƣơng tới
mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn
mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhƣng cô cứ thấp
thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không.
Có vẻ anh hiểu cái tính khí mƣa nắng thất thƣờng của Khƣơng.
Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khƣơng.
“Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không?
Anh không thể làm gì đƣợc cho em, chỉ có thể giúp mỗi
chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhƣng
anh vẫn thích nhắn tin”.
Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý
khách tạm thời không liên lạc đƣợc…”. Lần này ngƣời tắt máy là
anh. Không phải Khƣơng. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu
cô. Anh đổi số (chính anh đã vô tình buột miệng nhƣ vậy mà)
nhƣng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác
(chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là
gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc (dạo này nghe đâu
sếp anh đang sát hạch nhân viên). Anh chán cô rồi (làm ơn, nếu
thực sự là nhƣ thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, nhƣ cô
đã làm ấy). Một cô gái logic nhƣ Khƣơng không chấp nhận một
chuyện gì đó xảy đến bất bình thƣờng mà không có nguyên nhân.
ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.
22giờ30, Khƣơng đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng
lặng phía dƣới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy
nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu
nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khƣơng bấm số điện thoại
Quang liên tục tƣởng nhƣ trở thành vô thức, mặc dù biết không
nghe đƣợc gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không
liên lạc đƣợc…”
Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”
Khƣơng tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trƣớc những gì
ngƣời khác định làm, Khƣơng tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài
Quang.
Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chƣa kịp
tìm đáp án cho thắc mắc thì…
Tít tít. “Này, anh không đến đâu.Em đừng hí hửng thế chứ?”
Tức thật. Lần đầu tiên Khƣơng bị một ngƣời giấu mặt bắt
tẩy.
Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bƣớc nhé.”
Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông
em ăn mặc phong phanh thế kia…”
kia…”
Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Đƣợc rồi! Em sẽ đợi
xem anh định làm gì.
Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trƣớc mặt
không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía
dƣới đấy!”
Khƣơng dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng
một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này:
một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy đƣợc xếp cẩn thận.
“Em ơi, chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh:
“ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy
trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì
thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trƣớc giờ anh chƣa
làm điều gì để em bị tổn thƣơng, đúng không! Đừng suy nghĩ lung
tung nhé.
Sáng hôm qua đón em, nhìn gƣơng mặt xanh xao và hốc mắt
thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng
và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu
rồi?! Em bảo tại đêm trƣớc nói chuyện điện thoại với anh tới 2g
sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn
thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em
ốm đi nhiều lắm không?
Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện
này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy.
Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ!
Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện
với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhƣng anh bảo thế nào
em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh
mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm
thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách
duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà
hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi
đƣờng. Anh thông minh chứ em nhỉ!
Có thể anh không là ngƣời đem lại cho em một tình yêu đầy
bất ngờ và nhiều thú vị nhƣ em mong muốn, nhƣng anh sẽ luôn là
ngƣời xuất hiện những khi em cần anh nhất!”
Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự
chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài ngƣời
khác của Khƣơng không trùng khớp với nhau.
Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện
thoại của một ngƣời đi đƣờng tốt bụng cho anh mƣợn để chữa trị
virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”
Có một điều mà đến bây giờ Khƣơng mới hiểu : hóa ra
“chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên
thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khƣơng với tay lấy điện thọai hí
hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhƣng em vẫn thích nhắn tin. Để khi
nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt
lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dƣng
ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ
vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng
tay mà bằng cả trái tim”.
Em yêu anh - phẩy
Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e...
Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận.
Bằng chứng ƣ? Chính là câu chuyện này...
Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có
một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại.
Sau khi lƣỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona,
cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà
thơ cổ đại lớn nhất.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con
vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là
Virgile trở thành Virgule (ngĩa là dấu phẩy). Khi biết điều này, dù
rằng rất giận nhƣng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cƣời:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên đƣợc giữ lại.
Cũng nhƣ cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và
buồn cƣời. Ở trƣờng, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, nhƣ một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm
của anh, Séraphine. Khi ngƣời ta yêu, sẽ có hai loại ngƣời: những
ngƣời dám thổ lộ và những ngƣời không dám. Virgule là loại thứ
hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là
Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bƣớc trƣợt cầu thang.
Anh co rúm ngƣời lại đến nỗi trông anh nhƣ một dấu chấm, một
dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và
Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi.
Các bạn có biết nhƣ thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô
luôn cƣời nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta,
viết thƣ cho anh ta.... nhƣng chẳng đƣợc gì cả. Thật đáng thƣơng
cho Séraphine.
Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mƣời cho tình
yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bƣu điện
vì Virgule chính là nhân viên ở đó.
Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp
ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp:
Cô đọc với giọng run:
- Je t'aime - virgule - Je t'adore- virgule - Je voudrais tant
que tu me dises que tu m'aimes aussI - point.
(Em yêu anh - ''phẩy'' - em thƣơng anh - ''phẩy'' - em rất
muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em -"chấm").
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu nhƣ vậy và Virgule yêu
cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
- Je t'aime - Jet‟adore
- Không, không! - Virgule nói - Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t'aime - virgule - Je t'adore - virgule...
- Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên,
Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi
mắt ấy và hàng mi dài... nụ cƣời của anh thì dịu dàng nhƣ mật
ngọt. Nhƣ có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay
đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại
lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau
và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...
Những bí ẩn từ một trái tim thỏ đế
+ Đừng vội trách tớ chẳng bao giờ khen cậu, nhé! Mỗi lần
cậu "xì" tớ, trông cậu cũng... dễ thƣơng lắm. Nhƣng không hiểu
sao tớ lại nói: "Trông nhƣ... khỉ!". Ui, không phải lỗi của tớ đâu!
Chẳng qua là... tớ chƣa từng quen cô bạn nào thôi!
+ Cậu vẫn giận vì hôm nọ trời mƣa tớ không nhƣờng áo mƣa
cho cậu à? Bởi vì tớ biết cậu sẽ không bị ƣớt đâu, cái Thảo sẽ đƣa
cho cậu một cái áo mƣa. Vì sao tớ biết? Bởi vì đấy là cái áo mƣa
của... tớ. Vì sao tớ không đƣa trực tiếp cho cậu à? À... ờ... vì tớ
biết lúc tớ đƣa cái áo mƣa cho cậu trông tớ... ngốc lắm! Mà tớ
không muốn để lại ấn tƣợng ngốc nhƣ thế trong mắt cậu!
+ Cậu trách tớ không bao giờ gọi điện thoại cho cậu. Thật ra
thì tớ... thèm lắm chứ! Không biết bao nhiêu lần tớ nhấc máy lên
rồi lại đặt máy xuống. Không biết bao nhiêu lần tớ bấm số nữa
chừng rồi lại thôi. Mỗi lần định gọi cho cậu, tớ mất hàng tiếng
đồng hồ để suy nghĩ mình sẽ nói gì sau cái câu "Stress à, ... đây!",
thậm chí còn gạch đầu dòng những nội dung "cần thảo luận" nữa
kia. Nhƣng vẫn chẳng gọi đƣợc lần nào. Nhƣng không phải lỗi tại
tớ. Chỉ vì số điện thoại nhà cậu... khó bấm quá! Không hiểu sao
không bao giờ tớ bấm đƣợc đến số cuối cùng!
+ Cậu đừng sợ mỗi lần đi học thêm về muộn nhé! Chẳng ai
"bắt nạt" đƣợc cậu đâu, bởi hôm nào tớ cũng đi đằng sau... bảo vệ
mà. Tớ thƣờng theo cậu dắt xe lên tận tầng ba, bấm chuông và cáu
nhặng lên vì thằng em chậm ra mở cửa tớ mới quay về. Vì sao tớ
không đi lên song song với cậu à? Chỉ vì tớ đã trót tuyên bố chƣa
từng muốn làm "vệ sĩ" cho ai cả.
+ Cậu đừng hỏi vì sao tớ xin hai lá bùa may mắn. Tớ sẽ
chẳng nói là tớ xin cho cậu đâu, dù biết cậu đã có một cái rồi.
Nhƣng tớ nghĩ là nếu cậu có tới hai lá bùa thì may mắn sẽ đến với
cậu nhiều gấp đôi.
+ Cậu đừng thắc mắc là vì sao tớ lại... sến nhƣ con gái, cứ
hỏi là có, nào CD Lam Trƣờng, nào VCD Lam Trƣờng, nào
Poster Lam Trƣờng,... Chỉ vì tớ thích nghe cậu kêu lên: "Oái, cậu
mà cũng có đĩa này hả? Mƣợn nhé! Mƣợn nhé!". Tớ không khoái
nhạc nhẽo lắm. Nhƣng còn gì vui hơn đƣợc là ngƣời cậu cần.
+ Điều duy nhất mà tớ dám nói thẳng với cậu, và tớ đã nói
rồi là "Tớ đã phát ớn các chƣơng trình ăn kiêng của cậu, một trò
nhảm nhí, vô bổ, mất thời giờ". Nhƣng còn một điều nữa mà tớ
chƣa dám nói là: Dù béo hay gầy, với tớ, chỉ cần cậu cƣời hì hì là
trông đã đáng yêu rồi.
Ký ức tình yêu
"Anh có yêu em không?” “Có”. “Yêu nhƣ thế nào?” Duy
tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: “Thì... cũng nhƣ mọi
ngƣời YÊU NHAU”. VÂN ĐỎNG ĐẢNH: “Ứ, Ứ CẦN ANH
NÓI thế. Phải cụ thể hơn cơ”. Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén
tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang khác: “Em vẫn bảo tình
yêu là một khái niệm trừu tƣợng cơ mà”. Cũng may Vân đã chịu
ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím
ngắt sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Duy nghĩ, nếu nhƣ
chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua
những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy chợt thấy buồn cƣời, có ai
nhƣ anh không, ƣớc có một mình trong lúc ngồi cạnh ngƣời yêu.
Duy thấy vai mình nặng trĩu, dƣờng nhƣ Vân đã ngủ. Anh đỡ mái
đầu Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải
thừa nhận là Vân giống Linh, giống nhƣ hai chị em ruột mặc dù
họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Linh, Duy vẫn thấy
lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi... Cũng rèm mi hoe hoe vàng
cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là
lạ, đầy ấn tƣợng. Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhƣng
nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên trái, bƣớng bỉnh và tinh
nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lƣng, càng nhìn
càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: “Sao nhìn em lạ
vậy? Cứ nhƣ nghi ngờ điều gì ấy”. Hình ảnh Linh vụt biến mất,
chỉ còn lại là Vân. Duy lắc đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà
trên trán ngƣời yêu, kỳ thực để cho Vân nhắm mắt, thôi quấy rầy
anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm.
Ừ NHỈ, TẠI SAO NHỮNG KỲ NGHỈ NGƠI LẠI CỨ gắn
với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen
đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Linh
nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở.
Ngày ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất
cả các loại hoa màu tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau,
tròn hai mƣơi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến
nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: “Gọi Duy là anh nhé?” Linh xấu hổ, cắn
vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tƣởng nhƣ chết đƣợc vì
nhau, Linh vẫn không thay đổi cách xƣng hô: “Duy ơi, Linh nhớ
Duy kinh khủng”. “Duy ơi! Khăn len Linh đan cho Duy này”.
“Duy ơi, muốn ốm không đấy, trời mƣa thế này mà dám đi đầu
trần”. Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ
cƣời: “Khi nào mình... cƣới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu
không?” Duy chịu thua trƣớc nụ cƣời thiên thần ấy để ôm ghì
Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình…
Chiều nắng nhạt dần và gió lồng lộng. Vân tung tăng đi
trƣớc Duy, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc
Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt nhƣ hôm anh gặp Vân lần đầu.
Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cƣời khanh khách của
ngƣời yêu bằng một nụ hôn dài “Anh yêu em, biết không hả công
chúa?” Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm
đuối: “Ðừng làm em phát điên lên vì anh nữa”... Duy dìu ngƣời
yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn không thôi nghĩ về
Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ xót
xa...
...Linh chƣa kịp bƣớc sang tuổi 21, chƣa kịp cùng anh thổi
nến trong ngày sinh. Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích
quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Linh áp đầu vào ngực
Duy, thầm thì: “Linh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy”. Vậy mà
Linh... Ðó là một ngày chủ nhật đƣờng phố đông nghẹt đã cƣớp đi
Linh của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ.
Cô bạn chơi thân với Linh thổn thức: “Nó bảo... nó bảo sáng nay
đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat thật đẹp”. Duy không tin
vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện nhƣ một gã
tâm thần. Ngƣời ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho
anh vào với Linh khi Linh không còn biết cƣời, biết nói, biết nhìn
anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt
vọng tột cùng…
“Anh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?” Duy
nhìn Vân đang xoay ngƣời trƣớc gƣơng, gật gù “Ðẹp lắm cƣng ạ!
Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp”. Vân quay lại, âu yếm sửa
cổ áo cho Duy rồi la lên: “Sao anh không đeo cavat vào. Trời ạ!
Mặc complê đi dự đám cƣới mà thiếu cavat”. Duy thành thật:
“Anh chẳng có cái nào đâu”. Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay
lấy chìa khoá xe “Ðể em đi mua cho anh”. Mặt Duy thoắt tái nhợt,
tim anh nhói lên nhƣ có vật nhọn nào vừa đâm trúng “Vân, đừng,
kệ anh”. Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình
thƣờng, lúng túng giải thích: “Anh hơi đau đầu. Nhƣng anh không
dùng cavat đâu”. Vân dằn dỗi “Nhƣng mà tại sao mới đƣợc chứ.
Sao ANH GÀN THẾ? HAY ANH KHÔNG KHIẾN EM THÌ TỰ
ANH ĐI MUA CŨNG ĐƢỢC. Ừ, MÀ CHƢA BAO GIỜ EM
THẤY ANH DÙNG CAVAT”. ĐƠN GIẢN THẾ MÀ cũng giận
nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cƣới sau một điệp
khúc câu hỏi “Tại sao” mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh
mất, Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tƣởng cổ
mình bị thít chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cƣớp mất Linh của
anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm yên trong ngăn tủ với
hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùi soa
thêu...
Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chƣa bao giờ giận Duy,
kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần
anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Linh lại cuống
quýt đến tìm: “Duy hƣ lắm đấy nhé. Linh cứ tƣởng là Duy bị ốm,
Linh lo cuống cả lên...”. Có một đôi lần Linh dỗi, nhƣng Linh có
cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà
sẽ mím chặt đôi môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy.
Nhƣng chỉ đƣợc vài phút. Duy chƣa bao giờ phải khổ sở chạy
theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu Linh hơn
tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại…
Không phải Vân không biết trƣớc cô, Duy đã yêu một ngƣời
con gái khác. Giá nhƣ Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc
kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Duy với những kỷ
niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc đi về giữa
quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ đƣợc những so sánh ngoài ý muốn.
Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt
thuở xƣa ở Vân. Nhƣng mọi chuyện lại không nhƣ thế. Vân đòi
biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là “Tên của chị ấy là gì hả anh?” và
Vân xuýt xoa: “Em thích cái tên Thuỳ Linh lắm. Anh tin không,
ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em
khóc đòi bố mẹ đổi tên cho mình”. Vân bảo: “Ai chẳng có những
kỷ niệm. Em không hờn ghen với kỷ niệm của anh. Nhƣng có
điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé”. Lúc ấy nhìn Vân thật
buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thƣơng Vân
thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết
cảm thông, chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao
anh mất Linh... Thế nhƣng tại sao anh càng cố gắng không khơi
dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, đòi anh phải kể về Linh nhiều
hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách
móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn “Anh có yêu em
không?” và những câu hờn mát đến độc địa của Vân “Em chỉ
vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng yêu em nhiều”. Duy không
biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong kỷ niệm nhƣ
một sự cứu rỗi.
... Linh bảo: “Một ngày nào đó không còn thấy yêu Linh,
Duy cứ đi yêu ngƣời khác mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành
thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối Linh”. Duy véo mũi Linh,
mắng: “Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp”. Mắt
Linh thoáng buồn “Linh muốn thế nhƣng cuộc đời thì nhiều biến
động...”. Duy át đi: “Giả sử Duy yêu ngƣời khác, Linh chấp nhận
chia tay, thế hoá ra Linh không yêu Duy”. Linh bảo: “Linh sẽ
buồn, sẽ đau lắm chứ nhƣng nếu Duy hạnh phúc bên ngƣời khác
hơn bên Linh thì...”. Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số
phận, về tình yêu nhƣ thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu
khóc trƣớc những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi
nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mƣa gõ nhịp
đều đều, đều đều.
Duy lại đến tìm Vân nhƣ sau hàng bao lần giận dỗi trƣớc đó.
Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhƣng rồi cũng xong xuôi. Hai
đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa thu, hoa sữa thơm dịu dàng
và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch đỏ nhƣ
sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua
thành ghế đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình nhƣ có một tiếng
chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dƣờng nhƣ Vân hỏi anh câu
gì đó nhƣng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ
nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thƣơng. Thế
mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng caosu lêu lổng khắp các
khu vƣờn... Chợt Vân giật tay lại, ngoắt ngƣời đi, giận dỗi. Duy
giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ lan man: “Gì thế em?” Vân
quay lại, nét mặt trở nên cau có: “Em biết mà, anh không thể nào
khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh rồi phải
không?” Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha:
“Hèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời”. “Em hỏi
anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ”. Vân
nhìn sững Duy, nghẹn ngào: “Anh không yêu em phải không.
Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ ĐẾN CHỊ LINH...”. DUY CẮN
MÔI ĐỘT NGỘT “Ừ! ANH YÊU Linh và yêu Linh mãi mãi”.
Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bƣớc đi nhƣ chạy. Duy không đuổi
theo nhƣ bao lần trƣớc đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn buồn nghĩ:
Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa... Ôi!
Ngày xƣa, Linh thƣờng mặc áo xanh, Linh thƣờng đi thong thả...
Lời nói muộn màng
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít
sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngƣớc lên và ngắm
những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những ngƣời
bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối
tuần mát mẻ…
- Chán thật đấy - Linh nói. Ƣớc em có một ngƣời bạn trai để
chia sẻ những lúc buồn vui…
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế
giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày
đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu..
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em
trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh
nghĩ sao??
- .....Đƣợc thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có
có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe nhƣ có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó,
vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh
muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi
xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử
nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi
còn đâu.
Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có
gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy
sang ngƣời yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho
Linh một con gấu bông rất xinh......
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy ngƣời
bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi
ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm
nhau .
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời
lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt
bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi
sao băng bay qua...Linh ƣớc…
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may
trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát
hiện ra cả hai phá lên cƣời và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần
trƣớc bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt
vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân
trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng
nhiên có giọt nƣớc mắt lăn trên má bà.
Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên,
dƣới ánh mặt trời nóng bỏng
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn
giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên
cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm
trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm .
1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích
gì nào??
- Mua cho em một chai nƣớc khoáng
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chƣa
về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh.
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một ngƣời bị ôtô đâm khi
đi ngang qua đƣờng, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em.
Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu
thƣơng...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nƣớc
khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi
ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ.
11h51 trƣa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bƣớc ra.
- Tôi xin lỗi, nhƣng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng
tôi tìm đƣợc một lá thƣ trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đƣa bức thƣ cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì
hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt.
Việt nhìn rất yếu nhƣng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó
thanh thản....Linh bóc bức thƣ ra và đọc.
Bác sỹ đƣa bức thƣ cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì
hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt.
Việt nhìn rất yếu nhƣng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó
thanh thản....Linh bóc bức thƣ ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất
vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã
mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là
một cô gái rất dễ thƣơng, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất
nhiều lần là không đƣợc nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100
ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhƣng anh vẫn muốn nói với em
một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em
luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu
em!!!
11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ƣớc gì khi em
nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi
mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhƣng...nhƣng anh không thể
bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh…
Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là
ngày thứ 100…!
Lời tỏ tình không lãng mạn
Thƣ Bố gửi con gái.
Dƣờng nhƣ tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay
hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội
với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều
hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một ngƣời, nhƣng thật khó để
ngƣời ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau đƣợc gần 30 năm. Mẹ từng là một cô
gái đƣợc nhiều ngƣời để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhƣng tại sao mẹ
lại chọn bố, một ngƣời không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng,
duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cƣời "khủng khiếp" của
mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cƣời ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thƣờng đi những
đôi giầy kín mu bàn chân. Nhƣng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những
đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế.
Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó
chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để
những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những ngƣời yêu
nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tƣơng
lai của mình.
Con có thể phải lòng 1 ngƣời con không tin cậy, nhƣng thật
khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải đƣợc
thật là mình. Mặc cho tất cả những mƣu mẹo nho nhỏ chúng ta
vẫn thử và có thể gây ấn tƣợng đƣợc với ngƣời ta yêu trong buổi
ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà
những ngƣời yêu nhau biết về nhau.
Ngƣời ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con nhƣ thế
nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Ngƣời ấy
phải yêu con nhƣ con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh
hoàn hảo mà ngƣời ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thƣ Jones rồi, đúng không?
Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thƣ" Jones rằng "Anh
thích em, nhƣ em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại
sao lại có thể có một phản ứng mạnh nhƣ vậy cho một câu "tỏ-
tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta
thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh
ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mƣời cân, ăn mặc cho lịch
thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy nhƣ cô
ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn
tƣợng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tƣợng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 ngƣời yêu
nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe
cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng nhƣ ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận
cậu ấy nhƣ cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ đƣợc đền đáp công bằng.
Giống nhƣ mẹ đã yêu bố nhƣ bố vẫn vậy.
Biết mình đƣợc yêu vì con ngƣời thực của mình sẽ khiến
con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đƣờng, nơi mà con có
thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con đƣợc thực sự là mình mà
không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô
cùng.
Chúc con đƣợc nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu
em nhƣ em vẫn vậy!"
Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !
Vào ngày cƣới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình.
Xe đƣa dâu dừng tại trƣớc tổ uyên ƣơng của chúng tôi. Đám bạn
thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đƣa nàng ra khỏi xe trên đôi
tay của mình.
Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu
tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề
hạnh phúc.
Nhƣng đó là cảnh của mƣời năm trƣớc. Những chuỗi ngày
sau đó cũng giản dị nhƣ một cốc nƣớc tinh khiết: chúng tôi có
con, tôi bƣớc vào thƣơng trƣờng và cố gắng kiếm thật nhiều tiền.
Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng
là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.
Vợ tôi là một công chức nhà nƣớc. Mỗi sáng chúng tôi cùng
ra khỏi nhà với nhau và hầu nhƣ về nhà cùng một lúc. Con chúng
tôi thì học tại một trƣờng nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng
tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều ngƣời phải ganh tị.
Nhƣng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần nhƣ bị xáo trộn bởi
những đổi thay không ngờ.
Dew đã bƣớc vào cuộc đời tôi.
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trƣớc một ban công rộng
lớn. Dew ôm vòng sau lƣng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm
chìm trong dòng suối yêu đƣơng cùng nàng. Đây là căn hộ tôi
mua cho cô ấy.
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà
nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ
mình. Hồi chúng tôi mới cƣới, nàng nói: "Mẫu đàn ông nhƣ anh,
khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của
vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng.
Nhƣng tôi đã không thể cƣỡng lại chính mình.
Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món
đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên
là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay
lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trƣớc
đây ly hôn là một điều tƣởng chừng không thể.
Nhƣng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho
dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy
chắc chắn sẽ bị tổn thƣơng sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy là một ngƣời vợ tốt. Tối nào, cô ấy
cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trƣớc
màn ảnh TV. Bữa ăn tối thƣờng xong sớm. Sau đó, chúng tôi
cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mƣờng
tƣợng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thƣ giãn.
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ
chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi
phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng
ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung
đƣợc vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói
nghiêm túc về chuyện đó.
Lúc vợ tôi bƣớc vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì
Dew cũng vừa bƣớc ra. Hầu nhƣ tất cả nhân viên ở văn phòng tôi
đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm
chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dƣờng nhƣ có nghe
phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cƣời dịu dàng với
đám nhân viên, nhƣng tôi đọc đƣợc nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi?
Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi
biết mình không thể chần chừ thêm đƣợc nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô
áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi
xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi
không biết phải mở miệng nhƣ thế nào. Nhƣng tôi phải nói cho cô
ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối
cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ
nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi
nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô
Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy
ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc
lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn
nhân của chúng tôi. Nhƣng tôi khó đƣa ra đƣợc câu trả lời thỏa
đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ
cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công
ty tôi. Nhìn lƣớt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm
thấy tim mình đau nhói. Ngƣời phụ nữ chung sống với tôi suốt
mƣời năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhƣng, tôi
không thể rút lại những lời đã nói.
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trƣớc
mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho
tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dƣờng
nhƣ càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi
nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn
ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôi đƣa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ
gì của tôi, nhƣng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trƣớc khi
chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải
sống với nhau một cuộc sống bình thƣờng. Lý do chỉ đơn giản vì:
tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy
không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi
đổ vỡ.
Cô ấy đƣa cho tôi thƣ thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi:
“Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cƣới nhƣ
nhƣ thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất
cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh
còn nhớ”.
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục,
“do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng
ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giƣờng ngủ
đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cƣời đồng ý. Tôi biết
cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và
muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô
ấy cƣời to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta
có đƣa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết
cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của
Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi
có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau nhƣ hai ngƣời xa lạ.
Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng
ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha
đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói.
Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã
đi bộ trên mƣời mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói
nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con
hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống
ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến
công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa
vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi đƣợc
mùi hƣơng từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi
tôi không nhìn kỹ ngƣời phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra
vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên
gƣơng mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vƣờn ngoài kia
đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ
tƣ khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một
đôi uyên ƣơng khăng khít và tôi đang ôm ngƣời yêu trong vòng
tay âu yếm của mình. Những tơ tƣởng về Dew trở nên mờ
nhạt dần.
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài
thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải
cẩn thận hơn trong lúc nấu nƣớng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân
thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.
hơn. Nhƣng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế
cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập nhƣ vậy đã làm
tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn
khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy.
Cô ấy loay hoay một lúc nhƣng vẫn không tìm ra chiếc váy nào
vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng
ra cả rồi”. Tôi mỉm cƣời. Nhƣng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô
ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi
mạnh khỏe hơn trƣớc. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm
cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự
nhiên, tôi đƣa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến
giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình nhƣ nhìn thấy cha bế
mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra
hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng
mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bƣớc từ phòng ngủ qua phòng
khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ
nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tƣởng tƣợng nhƣ chúng
tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhƣng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã
gầy hơn xƣa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bƣớc khi ôm cô
ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trƣờng. Vợ tôi bảo:
“Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta
già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận
ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều
những thân mật, gần gũi".
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa
xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi
bƣớc lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew,
anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh
không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin
lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc
sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra
giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không
phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh
hiểu rằng bởi anh đƣa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một
đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói
xin lỗi với em”.
Dew nhƣ choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát nhƣ trời
giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang
và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đƣờng, tôi
đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn
viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cƣời và viết “Anh sẽ bế
em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm
Emm

More Related Content

What's hot

Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Minh Ngọc Nguyễn
 
đọC truyện sợi xích lê kiều như full
đọC truyện sợi xích lê kiều như fullđọC truyện sợi xích lê kiều như full
đọC truyện sợi xích lê kiều như fullNet Nhacso
 
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013adminseo
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống Xephang Daihoc
 
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Minh Ngọc Nguyễn
 
15. coi nguon bai thochuẩnxy copy
15. coi nguon bai thochuẩnxy   copy15. coi nguon bai thochuẩnxy   copy
15. coi nguon bai thochuẩnxy copyhach nguyen phan
 
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúcĐặng Phương Nam
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)Thuydy
 
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)Minh Ngọc Nguyễn
 
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]Hai Nguyen
 
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật Ánh
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật ÁnhNgồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật Ánh
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật ÁnhHuyền Trang Nguyễn
 
Anh trai em gái tào đình
Anh trai em gái   tào đìnhAnh trai em gái   tào đình
Anh trai em gái tào đìnhstruyen68
 
Đề Thi đẫm máu
Đề Thi đẫm máuĐề Thi đẫm máu
Đề Thi đẫm máuVUONG LE
 
Tập truyện ngắn - Võ thị hảo
Tập truyện ngắn - Võ thị hảoTập truyện ngắn - Võ thị hảo
Tập truyện ngắn - Võ thị hảoThiều Nem
 
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em Tôi
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em TôiLê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em Tôi
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em TôiNguyenHoang92002
 
The handwriting story clip Group 5P Round 1 MARKETING CHALLENGER
The handwriting story clip Group 5P  Round 1 MARKETING CHALLENGERThe handwriting story clip Group 5P  Round 1 MARKETING CHALLENGER
The handwriting story clip Group 5P Round 1 MARKETING CHALLENGERMai Bằng
 
Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15truyentranh
 

What's hot (19)

Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
 
đọC truyện sợi xích lê kiều như full
đọC truyện sợi xích lê kiều như fullđọC truyện sợi xích lê kiều như full
đọC truyện sợi xích lê kiều như full
 
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013
đáP án đề thi tốt nghiệp thpt môn văn năm 2013
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống
 
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"
Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"
 
15. coi nguon bai thochuẩnxy copy
15. coi nguon bai thochuẩnxy   copy15. coi nguon bai thochuẩnxy   copy
15. coi nguon bai thochuẩnxy copy
 
Chuyện rằng
Chuyện rằngChuyện rằng
Chuyện rằng
 
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)
 
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)
Trách nhiệm khi tham gia giao thông (Photobook - C.A.O - 9A1)
 
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]
De thi dam mau loi me (tq) [dich gia huong ly]
 
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật Ánh
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật ÁnhNgồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật Ánh
Ngồi Khóc Trên Cây - Nguyễn Nhật Ánh
 
Anh trai em gái tào đình
Anh trai em gái   tào đìnhAnh trai em gái   tào đình
Anh trai em gái tào đình
 
Toi la beto
Toi la betoToi la beto
Toi la beto
 
Đề Thi đẫm máu
Đề Thi đẫm máuĐề Thi đẫm máu
Đề Thi đẫm máu
 
Tập truyện ngắn - Võ thị hảo
Tập truyện ngắn - Võ thị hảoTập truyện ngắn - Võ thị hảo
Tập truyện ngắn - Võ thị hảo
 
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em Tôi
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em TôiLê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em Tôi
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm Em Tôi
 
The handwriting story clip Group 5P Round 1 MARKETING CHALLENGER
The handwriting story clip Group 5P  Round 1 MARKETING CHALLENGERThe handwriting story clip Group 5P  Round 1 MARKETING CHALLENGER
The handwriting story clip Group 5P Round 1 MARKETING CHALLENGER
 
Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15
 

Similar to Emm

Lời nói muộn màng
Lời nói muộn màngLời nói muộn màng
Lời nói muộn màngPhchinh
 
CHIẾC LƯỢC NG3.docx
CHIẾC LƯỢC NG3.docxCHIẾC LƯỢC NG3.docx
CHIẾC LƯỢC NG3.docxnganhthus82
 
Power poin tinh yeu
Power poin tinh yeuPower poin tinh yeu
Power poin tinh yeuanvietcanh
 
Những lá thư tình thế kỷ 21
Những lá thư tình thế kỷ 21Những lá thư tình thế kỷ 21
Những lá thư tình thế kỷ 21Thi đàn Việt Nam
 
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc nataliej4
 
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
La thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui PhuongLa thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui Phuong
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui PhuongDaklak Training College
 
Mien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienMien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienPhan Book
 
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021 Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021 PhanbookPublishing
 
www.sinh vienlangson.com anhselaicuaemnhe
www.sinh vienlangson.com   anhselaicuaemnhewww.sinh vienlangson.com   anhselaicuaemnhe
www.sinh vienlangson.com anhselaicuaemnheluudiecthu
 
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêunguyenoanhhaoanh625664
 
điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1MrTran
 

Similar to Emm (20)

Ngay cuoi cap 2
Ngay cuoi cap 2Ngay cuoi cap 2
Ngay cuoi cap 2
 
Lời nói muộn màng
Lời nói muộn màngLời nói muộn màng
Lời nói muộn màng
 
Noisan
NoisanNoisan
Noisan
 
CHIẾC LƯỢC NG3.docx
CHIẾC LƯỢC NG3.docxCHIẾC LƯỢC NG3.docx
CHIẾC LƯỢC NG3.docx
 
Power poin tinh yeu
Power poin tinh yeuPower poin tinh yeu
Power poin tinh yeu
 
[Sách] Nghệ thuật sống 1
[Sách] Nghệ thuật sống 1[Sách] Nghệ thuật sống 1
[Sách] Nghệ thuật sống 1
 
Trai hoa vang
Trai hoa vangTrai hoa vang
Trai hoa vang
 
Những lá thư tình thế kỷ 21
Những lá thư tình thế kỷ 21Những lá thư tình thế kỷ 21
Những lá thư tình thế kỷ 21
 
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc
Những người trẻ lạ lùng - BS. Đỗ Hồng Ngọc
 
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
La thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui PhuongLa thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui Phuong
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
 
Abc.(1)
Abc.(1)Abc.(1)
Abc.(1)
 
Mien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienMien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hien
 
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021 Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021
Ga Văn Magazine No.01 Tháng 12 - 2021
 
www.sinh vienlangson.com anhselaicuaemnhe
www.sinh vienlangson.com   anhselaicuaemnhewww.sinh vienlangson.com   anhselaicuaemnhe
www.sinh vienlangson.com anhselaicuaemnhe
 
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
 
điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1
 
Nhat ky cua me
Nhat ky cua meNhat ky cua me
Nhat ky cua me
 
Ruoi trau
Ruoi trauRuoi trau
Ruoi trau
 
Ruoi trau
Ruoi trauRuoi trau
Ruoi trau
 
Ruoi trau
Ruoi trauRuoi trau
Ruoi trau
 

Recently uploaded

dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docx
dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docxdự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docx
dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docx
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docxDự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docx
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docx
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docxThuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docx
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docx
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docxThuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docx
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.doc
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.docThuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.doc
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.docLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docx
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docxDự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docx
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệm
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệmĐề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệm
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệmLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docx
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docxDự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docx
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docx
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docxdự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docx
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docxLẬP DỰ ÁN VIỆT
 
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdf
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdfBài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdf
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdfAnhHong215504
 

Recently uploaded (10)

dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docx
dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docxdự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docx
dự án phát triển các sản phẩm trầm hương.docx
 
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docx
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docxDự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docx
Dự án trồng và sản xuất trà túi lọc đinh lăng.docx
 
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docx
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docxThuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docx
Thuyết minh Dự án du lịch nghĩ dưỡng.docx
 
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docx
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docxThuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docx
Thuyết minh dự án nuôi heo nái sinh sản.docx
 
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.doc
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.docThuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.doc
Thuyết minh Dự án trạm dừng chân 0918755356.doc
 
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docx
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docxDự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docx
Dự án nhà máy gạch tuyne, kết hợp khu tái chế chất thải xây dựng.docx
 
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệm
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệmĐề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệm
Đề án trồng rừng , bảo vệ rừng kết hợp du lịch trãi nghiệm
 
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docx
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docxDự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docx
Dự án nhà Máy Chế Biến Nông Sản, Lâm Sản Xuất Khẩu.docx
 
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docx
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docxdự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docx
dự án nhà máy chế viến và nuôi trồng thủy sản.docx
 
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdf
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdfBài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdf
Bài giảng 1 _ Giới thiệu thẩm định dự án đầu tư.pdf
 

Emm

  • 1.
  • 2. * * * Những mũi tên giấy * * * Tôi quơ nốt mấy thứ đồ đạc của mình còn vƣơng vãi trên bàn vẽ,nhét cả vào balô. Tờ quyết định cho thôi việc mà chị thƣ kí đƣa cho lúc nãy vẫn nằm trên bàn,trắng đến gai ngƣời. Tôi ngập ngừng suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận gập tƣ nó lại cho vào túi áo ngực. Tôi sẽ giữ nó lại làm kỉ niệm về công việc làm thêm đầu tiên trong đời sinh viên-designer cho một công ty quảng cáo. Với một nụ cƣời ko hiểu ngạo mạn hay đắng cay, khóc hay cƣời... tôi rời khỏi văn phòng. Bên ngoài, bầu trời trƣa hè trong xanh lạ thƣờng, ko một gợn mây… Nhƣng đến buổi chiều, khi nhận đƣợc điện thoại của em nói rằng chúng mình chia tay thì tôi ko thể bình tĩnh đƣợc. Tôi gọi điện lại cho em... "thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đƣợc"... tôi gọi điện cho bạn bè chung của hai đứa... "mấy hôm nay không gặp nó rồi, có chuyện gì thế mày"... tôi phóng xe đến nơi em trọ... "em nó chuyển nhà đƣợc mấy hôm rồi ". Ra thế, em đã có hẳn một kế hoạch chạy trốn khỏi tôi, lại còn chia tay qua điện thoại nữa chứ. Tôi ko biết mình đã uống bao nhiêu nữa, rồi cảm giác loang loáng của tốc độ... Hình ảnh cuối cùng trong mắt tôi, trƣớc khi tất cả chìm vào bóng tối là chiếc xi nhan nháy cùng 1 nhịp với cột đèn giao thông đã gãy làm đôi, chiếc xe cua tôi ghim ở giữa...bóng tối...bóng tối... Tuần đầu tiên trong bệnh viện,tôi ko thể cử động mình, gãy chân và thêm mấy dẻ xƣơng sƣờn, những vết thƣơng làm cho tôi đau đớn. Bạn bè lục tục vào thăm, nhƣng trong đó vẫn ko có em, hình bóng tôi mong đợi. Mặt đứa nào cũng buồn rƣời rƣợi và tránh nhắc về em trƣớc mặt tôi, còn tôi thì cố tỏ ra vui vẻ, nhƣng khi những giờ phút đó qua đi, tôi buồn vô hạn. Tuần thứ hai, khá hơn, tôi có thể cử động thoải mái hai tay, còn vẫn phải nằm bẹp một chỗ. Tôi lấy tập bệnh án và chiếc bút, lúc đầu thì vẽ voi vẽ vƣợn giết thời gian, nhƣng rồi tôi viết, viết hăng say. Tôi viết về những diễn biến vừa trải qua, viết về em, càng viết tôi càng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Thói tinh nghịch trong tôi trỗi dậy,nhàn cƣ vi bất thiện, tôi gấp những trang giấy vừa viết lại thành những chiếc máy bay,châm lửa đằng đuôi và phóng ra ngoài cửa sổ. Tôi say sƣa ngắm nhìn những chiếc máy bay trao liệng trong gió, lửa bốc đàng đuôi nhƣ một đứa trẻ. Tất cả diễn biến đó chỉ bị cắt ngang khi có tiếng kêu thất thanh… cháy rồi...cháy rồi… Phi đội gà bay của tôi đã thiêu rụi cái mái hiên di động của nhà gửi xe dƣới tầng một mà do khuất tầm nhìn tôi ko quan sát đƣợc. Tôi bị tịch thu hết tang vật,bao gồm hai cây vina và 1 cái bật lửa mà mấy thằng bạn yêu quái dấm dúi mang vào cho tôi, chúng sợ tôi buồn. Tôi còn đƣợc ƣu ái tặng thêm một cái biên lai phạt 1 triệu đồng, tính thêm vào với ý nghĩ... hix, định bắn hạ phi
  • 3. đội gà bay của tôi àh. Tôi tò mò giở mũi tên ra và cả tiền viện phí. Pótay.com, đời con xuống dốc… Sáng hôm sau, tôi cực kì bất ngờ khi thấy một mũi tên giấy trên giƣờng mình,điều đó diễn ra trong năm giây. Đến giây thứ sáu thì đầu óc tôi thông minh hơn bất ngờ hơn khi thấy những dòng chữ, đó là một lá thƣ... "Gửi ông dở hơi hôm qua đã phóng máy bay, giƣờng cạnh cửa sổ"... trời, gửi đích danh cho tôi chứ còn ai nữa…” Một trong những chiếc maý bay của ông đã hạ cánh khẩn cấp xuống giƣờng tôi (chú thích: giƣờng tôi cũng cạnh cửa sổ- tầng hai), may mà ko xảy ra hoả hoạn, nghịch nhƣ quỷ sứ"... "tôi cũng đã đọc đƣợc những dòng tâm sự của ông "... "con trai gì mà yếu đuối thế, xuống tôi cho mƣợn cái váy. Giọng điệu đầy khiêu khích, nhƣng tôi cảm nhận đƣợc trong đó sự cảm thông và chia sẻ. Từ hôm đó chúng tôi trao đổi thƣ từ bằng những mũi tên giấy, bắn đi bằng dây thun.Tôi cố sống cố chết nhắm bắn sao cho trúng cái ban công tầng hai, và rồi thấp thỏm chờ đợi những mũi tên hồi âm từ ban công đó hƣớng tới cửa sổ tầng ba, sát giƣờng tôi nằm. Nhiều lần tôi đã cố rình để xem diện mạo của cô bạn bí ẩn, cho đến khi thiếp đi lúc nào ko biết. Hôm sau, vẫn mũi tên giấy quen thuộc trên giƣờng. Thật kì lạ, những ngày trong bệnh viện dƣờng nhƣ qua nhanh hơn..yêu đời... Chúng tôi trao đổi về nhiêu chủ đề, nhƣng khi tôi hỏi về bản thân thì cô bạn bí ẩn ko bao giờ trả lời cả. Hình dung về em... xinh đẹp và đáng yêu, đầy cá tính, quan tâm và chia sẻ... tôi mong chân mình nhanh khỏi hơn... lao nhanh xuống tầng dƣới… Hai hôm ko nhận đƣợc thƣ, ôi cảm thấy một điều gì đó… bất an... ko ổn. Một tay chống nạng, nhờ thêm cậu bạn cùng phòng dìu, tôi quyết tâm xuống tầng dƣới gặp cô bạn kì lạ của mình. Không biết gặp mặt sẽ thế nào? Ga trải giƣờng vừa đƣợc thay mới,trên chiếc bàn nhỏ cạnh giƣờng 1lọ hoa cúc trắng mới đƣợc đặt lên, ai đó đƣa cho tôi 1 mũi tên.. "em nó chƣa kịp gửi cho cậu"... mũi tên cũng màu trắng. Sao mà trắng thế... trắng quá... cả ko gian nhƣ vô hình, nhƣ toàn màu trắng... Có cần phải trắng đến thế ko...? Tôi không khóc... tôi có khóc đâu nhỉ... sao nứoc mắt cứ trào ra.. "Duyên số, em tin điều đó giữa hai chúng ta. Em chia tay anh vì mong anh sẽ ko quá bất ngờ, sẽ ko phải đau khổ khi thấy một ngày em ra đi... mà ko trở lại... nhƣng trong lòng em thật sự rất đau khổ, đêm nào em cũng khóc, cũng nghĩ về anh. Duyên số... thật bất ngờ khi em và anh lại cùng chung một bệnh viện, lại có thể nói chuyện cùng nhau qua những bức thƣ.. rất gần... mà cũng rất xa. Có lẽ ông trời đã thƣong em, đã cho em đƣợc ở cạnh anh những ngày cuối,đƣợc sống trong hạnh phúc vì vẫn có anh kề bên... em ko muốn anh thấy em vẫt vã trong những cơn đau. Em chạy hoá trị, tóc tụng hết rồi, xấu xí lắm. Em muốn em luôn là cô bé xinh đẹp trong mắt anh... thật gần mà cũng thật xa... điều đó thật tốt. Em đi rồi, anh đừng buồn nghe... nếu anh muốn em vui thì nhất định ko đƣợc buồn đâu đấy. Hãy tiếp tục vững bƣớc trên con đƣờng mà anh đã từng nói với em... những ƣớc mơ mà anh đã từng say mê kể cho em nghe nhƣ một đứa trẻ... em hạnh phúc lắm.. yêu anh.. yêu anh... đừng đau buồn... nghĩ về em nhƣ một kỉ niệm đẹp, dành cho em một góc sâu thẳm trong trái tim anh là đƣợc rồi… Những mũi tên giấy ...bay ..bay..bay.. Những mũi tên giấy ...bay ..bay..bay..
  • 4. 1 Giây 1 giây không nhiều nhƣng cũng không ít đâu, 1 giây không làm đƣợc gì nhƣng có thể làm đƣợc tất cả. Ngồi giữa những trƣa mùa hè nắng nóng, 1 giây đối với bạn chẳng là gì! Ngồi giữa phòng thi đầy áp lực, 1 giây quý giá hơn vàng! Ở cuôc vui thâu đêm, 1 giây trôi tuột vào quên lãng. Ở khoảnh khắc chia tay, 1 giây ghi sâu vào kí ức. Những con ngƣời khoẻ mạnh, 1 giây chỉ thoáng qua. Những bệnh nhân nan y, 1 giây là sự sống. Trên đƣờng đua, 1 giây quyết định kẻ thắng ngƣời thua. Bao tháng ngày trui rèn, 1 giây nói lên tất cả. 1 giây là thời gian, mà thời gian là vòng xoay bất tận, 1 giây của hôm nay không nhƣ 1 giây của hôm qua và càng không giống 1 giây của ngày mai. Hãy sống để không bao giời phải hối tiếc dù chỉ 1 giây ngắn ngủi. Có thể chỉ 1 giây sẽ thay đổi cuôc đời ngƣời.
  • 5. Cổ tích dành cho những hy vọng Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân 1 bó hoa hồng rất đẹp & nói: - Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em, hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn. Nhƣng Mùa Xuân ko yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng. Sau 1 thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô ko muốn Mùa Hè phải buồn. - Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Nhƣng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ƣớt. Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọtnƣớc mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu. Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, con đƣờng bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở lại. - Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi. Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong 1 đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con nhƣ vậy thì buồn lắm. Bà nói: - Tại sao con ko yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến & hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc. - Ko mẹ ơi, con ko thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi. Chỉ còn lại 1 mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhƣng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:"Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình ko nhiều. Tại sao mình ko làm những việc có ý nghĩa hơn?" Và mọi thứ nhƣ sống lại: cây cối tƣơi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc.... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi ko thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì ko dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu ngƣời nhƣ thế? Và có bao nhiêu ngƣời nhƣ Mùa Xuân, nhận ra con đƣờng phía trƣớc? _P/s_Không hiểu sao khi đọc xong bài này lại nghĩ tới bài hát "Anh phải làm sao" của Đan Trƣờng :D: " Mùa xuân đã cho anh hy vọng, hạ vàng tung nắng mai yêu đời. Mùa thi đi biết nói gì cùng em, mùa đông đến anh lơ ngơ từng đêm." Có lẽ là có cả 4 mùa trong đó, và mùa Xuân vẫn luôn là mùa của hy vọng. Nhƣng đừng hy vọng ảo tƣởng nhé .
  • 6. Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD Có một chàng trai bị bệnh ung thƣ. Chàng trai 19 tuổi, nhƣng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, đƣợc sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ƣớc đƣợc ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng đƣợc. Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cƣời hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'. Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn, nơi cô gái. Cô gái ngẩng lên hỏi: - Tôi có thể giúp gì đƣợc anh? - Cô gái mỉm cƣời và đó quả là nụ cƣời đẹp nhất mà chàng trai từng thấy. - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD.. Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền. - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cƣời. Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong. Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã đƣợc gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về. Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhƣng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia. Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã đƣợc gói nhƣ tất cả mọi ngày - đem về. Vài ngày sau... „Reeeeng!...' Mẹ của chàng trai nhấc điện Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhƣng bà mẹ oà lên khóc. - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm - qua. - Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy. Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững ngƣời khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD đƣợc gói bọc cẩn thận chƣa hề đƣợc mở ra. Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra. Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thƣơng lắm - Jacelyn.' Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy... _P/s_Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá nhƣ chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại”.
  • 7. Một tình yêu không nói Năm học lớp 10. Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là ngƣời mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mƣợt của em và ƣớc gì em là của tôi. Nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mƣợn tôi bài học em nghỉ hôm trƣớc. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Năm học lớp11. Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ƣớt nƣớc của em và ƣớc gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Năm cuối cấp. Vào một ngày trƣớc đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bƣớc đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm đƣợc và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau nhƣ NHỮNG NGƢỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm nhƣ thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trƣớc cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cƣời và nhìn
  • 8. bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhƣng em không nghĩ về tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Ngày tốt nghiệp. Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên nhƣ một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Trƣớc khi mọi ngƣời trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Vài năm sau. Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một ngƣời đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhƣng em không xem tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Nhƣng trƣớc khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhƣng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Lễ tang. Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, ngƣời ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ƣớc gì anh là của tôi nhƣng anh không xem tôi nhƣ thế và tôi biết điều đó. Tôi ƣớc anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ƣớc mình cũng có thể làm đƣợc điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"
  • 9. Một chuyện tình Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thƣ. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhƣng chƣa bao giờ ngƣời phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cƣời biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một ngƣời đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện nhƣ vợ mình. Tôi rất ngƣỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tƣơi thắm cùng nụ cƣời rạng rỡ, anh đến bên giƣờng nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nƣớc và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trƣớc khi ra về anh luôn đóng cửa để hai ngƣời có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cƣời. Nhƣng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổ. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy ngƣời vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhƣng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa. Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bƣớc vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cƣời một cách yếu ớt, nhƣng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cƣời nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi". Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay ngƣời chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nƣớc mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc". Bƣớc ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nƣớc mắt, nhớ nụ cƣời, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy nhƣ một ngƣời bạn thân thiết , tôi cũng phần nào có thể cảm nhận đƣợc nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chƣa từng đƣợc ngh . Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi ngƣời đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes. Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói:"Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thƣờng cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đƣờng cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi ngƣời. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy , nhƣng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không?". Tôi khẽ gật đầu mà nƣớc mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi ngƣời. Đoạn anh quay bƣớc , cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen. Khi anh bƣớc đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm đƣợc một tình yêu nhƣ thế.
  • 10. Mảnh giấy Tình yêu Chúng tôi yêu nhau đƣợc hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không ai chịu ngƣng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn muốn nói chia tay cho xong chuyện. Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh và em mỗi ngƣời lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất cả những gì khó chịu về nhau mà từ trƣớc đến giờ không nói ra. Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp tục đƣợc không. Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu đựng suốt thời gian qua. Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng tôi đổi giấy cho nhau. Chƣa lúc nào tôi lại xấu hổ nhƣ việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đƣa cho anh ấy thôi. Nhƣng tôi không thể làm thế đƣợc. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đƣa cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh , anh cũng viết kính nhƣng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.
  • 11. Cây- lá- gió Cây Lý do tôi đƣợc gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một ngƣời tôi rất mến, rất mến nhƣng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thƣờng. Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thƣơng , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ ngƣời quá bình thƣờng nhƣ cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thƣơng cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó… Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhƣng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn ngƣời bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhƣng cũng chỉ cƣời và nói “cứ tự nhiên” trƣớc khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sƣng nhƣ một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi ngƣời đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng. Ngƣời bạn gái thứ tƣ của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai ngƣời đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là ngƣời gây chuyện nhƣng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình. Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cƣời giỡn với tôi nhƣ không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thƣơng nhƣng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau nhƣ cô ấy vậy. Khi tôi chia tay với ngƣời bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi đƣợc vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nó cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô
  • 12. ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen ngƣời con trai khác. Tôi biết ngƣời đó là ai, ngƣời đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngƣời con trai rất dễ thƣơng, năng động và đầy sức sống. Việc ngƣời đó thích cô ấy đã đƣợc bàn tán trong trƣờng một thời gian dài. Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau nhƣ thế nào, tôi chỉ cƣời và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống nhƣ có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhƣng không thể. Nƣớc mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một ngƣời đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy? Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms đƣợc gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại” Lá Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ƣ? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu nhƣ vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một ngƣời con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có ngƣời bạn gái đầu tiên. Tôi học đƣợc một cảm giác mà trƣớc giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống nhƣ là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhƣng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chƣa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một ngƣời con gái khác. Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi… Nhƣng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trƣớc. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thƣơng rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phƣơng của mình tôi mà thôi.Nhƣng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi nhƣ vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một ngƣời sao mà khổ nhƣ vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhƣng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu đƣợc và tôi cũng không thể nào mở lời đƣợc. Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn đƣợc ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu nhƣ đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì nhƣ vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không ? Nỗi đau, sự tổn thƣơng và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm. Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy nhƣ một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhƣng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhƣng cái cây chỉ cƣời và không hề khuyên tôi ở lại. Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
  • 13. Gió Bởi vì tôi thích một cô gái đƣợc gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trƣờng tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trƣởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những ngƣời bạn chỉ để nhìn đội trƣờng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cƣời trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống nhƣ cô ấy thích nhìn anh ấy vậy. Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy nhƣ có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm thấy nhƣ là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trƣởng cũng không tới, tôi tới lớp của 2 ngƣời, đứng ở ngòai và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nƣớc khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thƣờng, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cƣời, tôi viết một lời nhắn và đƣa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đƣa tôi mảnh giấy rồi đí “Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi đƣợc đâu”. “Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”. Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy nhƣ vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết ngƣời cô ấy yêu không phài là tôi. Nhƣng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dƣới 20 lần . Mỗi lần nhƣ vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhƣng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhƣng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi. Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhƣng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó… chúng tôi là một cặp. Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?
  • 14. Có thể người đó là bạn Tối hôm đó trời mƣa và rất lạnh, còn tôi thì đang lái "cái- gọi-là-xe-ôtô". Chỉ có hai loại ngƣời có thể công nhận đó là chiếc xe ôtô: một là những kẻ nói dối không ngƣợng mặt và hai là những ngƣời bạn thân thông cảm cho tôi nhất. Hồi mới mua, nó vẫn còn nguyên hình là một chiếc xe, nhƣng tôi đã không bảo dƣỡng. Bởi mỗi lần bảo dƣỡng còn nhiều tiền hơn cả số tiền tôi bỏ ra mua nó, mà tôi thì chẳng dƣ giả gì. Xăng bị chảy ngay cả khi đã tắt máy và dừng hẳn lại, xe chạy nhƣ một con ốc sên khổng lồ và tôi luôn tự an ủi rằng dù gì thì tôi cũng còn điều khiển đƣợc nó, chứ ốc sên thật thì có điều khiển đƣợc đâu. Mọi ngƣời trên đƣờng vẫn hƣớng những đôi mắt tò mò mỗi khi tôi lái xe chạy qua bởi họ không phân biệt nổi đấy là tiếng động cơ ôtô hay máy cắt cỏ bị vỡ Mỗi lần lái xe, tôi thƣờng phải đặt một tay lên ngực trái để cầu nguyện cho xe chạy. Nhƣng hôm nay tôi không làm thế vì tay còn bận cầm cái điện thoại. Và hậu quả tức thì : ngay giữa đƣờng, chiếc xe khốn khổ thình lình tắt máy. Tôi cố dùng đà xe trôi để tìm chỗ đậu xe vào nhƣng xe đậu dày đặc bên lề, mỏi mắt cũng không tìm ra một chỗ. Cuối cùng, dĩ nhiên là nó dừng lại, ngay trƣớc một ngã tƣ. Hàng loạt còi xe vang lên phía sau. Bỗng tôi thấy ngƣời lái xe ngay sau xe tôi chui ra khỏi xe rồi tiến đến gần. Tôi lo quá. Có lẽ anh ta sẽ chửi bới. Nhƣng ngƣời đàn ông gõ vào cửa xe tôi và hỏi: - Có cần tôi đẩy giúp một đoạn không? Tôi ngạc nhiên đến mức không nói đƣợc gì, chĩ gật đầu. Anh ra ngoái lại phía xe mình, vẫy tay và hai cậu bé khác chạy ra. Họ đẩy xe tôi về phía trƣớc, sát lề đƣờng. Sau đó họ nhảy lên xe và nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc. Tôi đã không kịp nói lời cảm ơn. Nhiều năm trôi qua, tôi nhận ra đôi điều về "ngƣời lạ" đã dừng xe giúp tôi. Mỗi lần tôi gặp khó khăn, ngƣời đó lại xuất hiện, nhƣng trông không giống nhƣ lần đầu tiên. Có lần ngƣời đó là phụ nữ. Tuổi tác cũng khác, nhƣng ngƣời đó luôn xuất hiện. Và tôi hiểu đƣợc phần tốt đẹp nhất trong mỗi con ngƣời: “Lòng nhân hậu không cần yêu cầu, từ một ngƣời không quen biết, nó là sợi dây nhỏ vô hình nối kết chúng ta.
  • 15. Thư tình bất hủ - Anh ơi, anh yêu em bao nhiêu ngày? - Anh yêu em 4 ngày. - Đó là những ngày nào? - Xuân, hạ, thu, đông - Ôi, nhiều quá! - Vậy anh yêu em 3 ngày thôi - Đó là những ngày nào? - Ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai - Vẫn nhiều quá - Vậy anh yêu em 2 ngày thôi vậy - Là những ngày nào? - Ngày chẵn và ngày lẻ - Vẫn nhiều - Vậy anh chỉ yêu em 1 ngày thôi - Đó là ngày nào? “ĐÓ LÀ NGÀY ANH CÕN SỐNG TRÊN THẾ GIAN NÀY…” Luôn chờ em cúp máy trước... Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai ngƣời chuyện trò tƣởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trƣớc, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vƣơng lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vƣơng, lƣu luyến. Sau đó, hai ngƣời chia tay. Cô gái nhanh chóng có ngƣời yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhƣng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai ngƣời dƣờng nhƣ thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy nhƣ có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai ngƣời kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chƣa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc nhƣ vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó nhƣ đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dƣờng nhƣ ngƣời bạn trai mới giống nhƣ một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ đƣợc
  • 16. sợi dây vô vọng đó. Rồi cũng đến một ngày, hai ngƣời cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay ngƣời bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy nhƣ là đƣợc giải thoát. Một hôm, cô gái chợt nhớ đến ngƣời yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản nhƣ xƣa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt”. Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia. Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái nhƣ khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trƣớc?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trƣớc, nhƣ vậy anh mới yên tâm". "Nhƣng ngƣời cúp máy sau, thƣờng cảm thấy nuối tiếc, nhƣ vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nƣớc mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, ngƣời không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là ngƣời mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả. Bông hồng cho Tình đầu Lời Cuối Cho... Gia sƣ – Trò, vậy là cuối cùng em cũng phải tự mình dứt bỏ tiếng gọi thân thƣơng đó. Tình yêu Gia sƣ – Trò rồi đây sẽ chỉ là dĩ vãng – một dĩ vãng buồn, không bình yên. Em không đủ can đảm hay em quá yếu đuối để đối mặt với ngăn cản của gia đình?! Dù sao đi nữa em vẫn phải mất anh – mất đi tình yêu của mình. Tình yêu ơi! Em biết mình quá yếu đuối và ngu ngơ nên không thể bảo vệ đƣợc tình yêu này. Em đã từng bất chấp tất cả để đi theo tiếng gọi trái tim, em đã từng dứt bỏ lời thề với ngƣời anh trai yêu quí để có đƣợc những giây phút hạnh phúc, bình yên bên tình yêu của anh. Em đã từng yêu, từng tin và hy vọng rồi một ngày mọi ngƣời sẽ hiểu cho Tình Yêu chúng ta. Nhƣng ngƣời lớn có lý lẽ riêng của họ và em không cam lòng chối bỏ tất cả những gì gần gũi, quí trọng bên em. Đó là cuộc sống của em cũng nhƣ anh không thể thiếu trong trái tim em. Hãy cố hiểu em một lần
  • 17. thôi, Tình Yêu nhé! Em đang đứng trƣớc sự lựa chọn và em không thể quên đi những tức giận, những ánh mắt buồn bã của gia đình để bên anh. Em không muốn mọi ngƣời phải buồn lòng vì em, càng không thể một lần nữa phải đứng trƣớc bàn thờ tổ tiên để thề rằng sẽ quên anh dù lòng biết rất rõ rằng không dễ nhƣ vậy. Sự dứt khoát của em đã không còn ý nghĩa, nƣớc mắt cũng không thể giúp đƣợc gì cho chúng ta. Rồi đây em sẽ phải vui, sẽ phải cƣời, phải xem nhƣ không có chuyện gì xảy ra. Em sẽ phải phớt lờ khi đi qua anh, dù trong lòng muốn lắm một câu nói, một nụ cƣời anh dành cho em. Rồi sẽ phải nói thế nào đây khi bạn bè hỏi về anh? Sẽ chối bỏ hay lảng tránh đây khi nhìn những kỷ niệm, những con đƣờng đã qua? Ai đó nói:”Kỷ niệm không là gì khi thời gian mờ xoá”. Liệu rồi thời gian có đủ làm em quên đi vết thƣơng lòng đâu tiên?!… Chiều nay, trƣớc dòng sông lặng gió, trƣớc con nƣớc lững lờ thì thầm lời yêu thƣơng, em xin đƣợc lần cuối khóc cho một Tình Yêu, một lần cuối thôi để rồi em phải tự mình đặt dấu chấm kết thúc cho Tình Yêu đầu tiên – niềm đau đầu tiên của đời em. Em biết chúng ta đã trả giá qúa nhiều để có đƣợc nhau, để có đƣợ chạnh phúc ngắn ngủi. Nhƣng đó là những ngày tháng bình yên nhất trong cuộc đời em, từng đó đủ để em vững bƣớc đi tiếp dù từ đây trên con đƣờng em đi sẽ không có bƣớc chân anh. Tất cả rồi sẽ qua, nƣớc mắt rồi sẽ khô đi. Chúng ta cần phải đi, rồi ngày mai sẽ trả lại cho ta những gì ta đã mất. Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn rất biết ơn anh đã cho em hiểu thế nào là Tình Yêu, là khổ đau, hạnh phúc. Đối diện với đáy sâu lòng mình em vẫn muốn nói một lời cuối: Em mãi yêu anh. Nếu ta bỗng chán nhau “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc đƣợc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”. Hai, ba hôm nay cứ 22 giờ là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thƣờng với một ngƣời luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thƣờng xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khƣơng luôn đƣợc Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km (khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khƣơng) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chƣa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khƣơng quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần. Khƣơng chƣa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt
  • 18. mạng. Làm gì có! Mọi ngƣời vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hƣ? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thƣờng. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khƣơng gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó nhƣ cô vẫn hằng tin tƣởng anh. Nhƣng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc nhƣ một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát. Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là ngƣời ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nƣớc nghiêng thành, nhƣng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trƣờng cô muốn thay thế vị trí của anh. Trƣớc giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chƣa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh nhƣ thế này. *** Ngày xƣa khi Thƣợng đế tạo ra con ngƣời sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi âm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khƣơng không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khƣơng quá thì Khƣơng đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khƣơng lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhƣng chƣa đƣợc mấy hôm Khƣơng lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhƣng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khƣơng, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu nhƣ anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu nhƣ mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự đƣợc đâu Khƣơng ạ, ngƣời ta giấu tay ra sau lƣng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc! Chẳng phải đã có lần Khƣơng chơi trò ấy ƣ! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dƣng ngƣời ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khƣơng tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khƣơng tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhƣng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mƣa nắng thất thƣờng của Khƣơng. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khƣơng. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì đƣợc cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhƣng anh vẫn thích nhắn tin”. Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý
  • 19. khách tạm thời không liên lạc đƣợc…”. Lần này ngƣời tắt máy là anh. Không phải Khƣơng. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số (chính anh đã vô tình buột miệng nhƣ vậy mà) nhƣng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác (chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc (dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên). Anh chán cô rồi (làm ơn, nếu thực sự là nhƣ thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, nhƣ cô đã làm ấy). Một cô gái logic nhƣ Khƣơng không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thƣờng mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân. 22giờ30, Khƣơng đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dƣới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khƣơng bấm số điện thoại Quang liên tục tƣởng nhƣ trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe đƣợc gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc đƣợc…” Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.” Khƣơng tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trƣớc những gì ngƣời khác định làm, Khƣơng tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang. Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chƣa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì… Tít tít. “Này, anh không đến đâu.Em đừng hí hửng thế chứ?” Tức thật. Lần đầu tiên Khƣơng bị một ngƣời giấu mặt bắt tẩy. Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bƣớc nhé.” Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Đƣợc rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì. Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trƣớc mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dƣới đấy!” Khƣơng dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy đƣợc xếp cẩn thận. “Em ơi, chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trƣớc giờ anh chƣa làm điều gì để em bị tổn thƣơng, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé. Sáng hôm qua đón em, nhìn gƣơng mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trƣớc nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không? Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhƣng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đƣờng. Anh thông minh chứ em nhỉ! Có thể anh không là ngƣời đem lại cho em một tình yêu đầy
  • 20. bất ngờ và nhiều thú vị nhƣ em mong muốn, nhƣng anh sẽ luôn là ngƣời xuất hiện những khi em cần anh nhất!” Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài ngƣời khác của Khƣơng không trùng khớp với nhau. Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một ngƣời đi đƣờng tốt bụng cho anh mƣợn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!” Có một điều mà đến bây giờ Khƣơng mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khƣơng với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhƣng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dƣng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim”. Em yêu anh - phẩy Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ƣ? Chính là câu chuyện này... Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lƣỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất. Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (ngĩa là dấu phẩy). Khi biết điều này, dù
  • 21. rằng rất giận nhƣng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cƣời: - Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt. Và cái tên đƣợc giữ lại. Cũng nhƣ cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cƣời. Ở trƣờng, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi: - Point Virgule! Và Virgule đứng bật dậy, nhƣ một dấu chấm than và đáp: - Dạ, có mặt! Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi ngƣời ta yêu, sẽ có hai loại ngƣời: những ngƣời dám thổ lộ và những ngƣời không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bƣớc trƣợt cầu thang. Anh co rúm ngƣời lại đến nỗi trông anh nhƣ một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh. Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết nhƣ thế nào không? Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cƣời nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thƣ cho anh ta.... nhƣng chẳng đƣợc gì cả. Thật đáng thƣơng cho Séraphine. Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mƣời cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bƣu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó. Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh: - Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã. - Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp: Cô đọc với giọng run: - Je t'aime - virgule - Je t'adore- virgule - Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussI - point. (Em yêu anh - ''phẩy'' - em thƣơng anh - ''phẩy'' - em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em -"chấm"). Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu nhƣ vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc: - Je t'aime - Jet‟adore - Không, không! - Virgule nói - Hãy đọc lại đầy đủ cơ! Séraphine làm theo: - Je t'aime - virgule - Je t'adore - virgule... - Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè. Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cƣời của anh thì dịu dàng nhƣ mật ngọt. Nhƣ có một phép lạ, anh thì thầm với cô: - Anh cũng yêu em, Séraphine. Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn. Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...
  • 22. Những bí ẩn từ một trái tim thỏ đế + Đừng vội trách tớ chẳng bao giờ khen cậu, nhé! Mỗi lần cậu "xì" tớ, trông cậu cũng... dễ thƣơng lắm. Nhƣng không hiểu sao tớ lại nói: "Trông nhƣ... khỉ!". Ui, không phải lỗi của tớ đâu! Chẳng qua là... tớ chƣa từng quen cô bạn nào thôi! + Cậu vẫn giận vì hôm nọ trời mƣa tớ không nhƣờng áo mƣa cho cậu à? Bởi vì tớ biết cậu sẽ không bị ƣớt đâu, cái Thảo sẽ đƣa cho cậu một cái áo mƣa. Vì sao tớ biết? Bởi vì đấy là cái áo mƣa của... tớ. Vì sao tớ không đƣa trực tiếp cho cậu à? À... ờ... vì tớ biết lúc tớ đƣa cái áo mƣa cho cậu trông tớ... ngốc lắm! Mà tớ không muốn để lại ấn tƣợng ngốc nhƣ thế trong mắt cậu! + Cậu trách tớ không bao giờ gọi điện thoại cho cậu. Thật ra thì tớ... thèm lắm chứ! Không biết bao nhiêu lần tớ nhấc máy lên rồi lại đặt máy xuống. Không biết bao nhiêu lần tớ bấm số nữa chừng rồi lại thôi. Mỗi lần định gọi cho cậu, tớ mất hàng tiếng đồng hồ để suy nghĩ mình sẽ nói gì sau cái câu "Stress à, ... đây!", thậm chí còn gạch đầu dòng những nội dung "cần thảo luận" nữa kia. Nhƣng vẫn chẳng gọi đƣợc lần nào. Nhƣng không phải lỗi tại tớ. Chỉ vì số điện thoại nhà cậu... khó bấm quá! Không hiểu sao không bao giờ tớ bấm đƣợc đến số cuối cùng! + Cậu đừng sợ mỗi lần đi học thêm về muộn nhé! Chẳng ai "bắt nạt" đƣợc cậu đâu, bởi hôm nào tớ cũng đi đằng sau... bảo vệ mà. Tớ thƣờng theo cậu dắt xe lên tận tầng ba, bấm chuông và cáu nhặng lên vì thằng em chậm ra mở cửa tớ mới quay về. Vì sao tớ không đi lên song song với cậu à? Chỉ vì tớ đã trót tuyên bố chƣa từng muốn làm "vệ sĩ" cho ai cả. + Cậu đừng hỏi vì sao tớ xin hai lá bùa may mắn. Tớ sẽ chẳng nói là tớ xin cho cậu đâu, dù biết cậu đã có một cái rồi. Nhƣng tớ nghĩ là nếu cậu có tới hai lá bùa thì may mắn sẽ đến với cậu nhiều gấp đôi. + Cậu đừng thắc mắc là vì sao tớ lại... sến nhƣ con gái, cứ hỏi là có, nào CD Lam Trƣờng, nào VCD Lam Trƣờng, nào Poster Lam Trƣờng,... Chỉ vì tớ thích nghe cậu kêu lên: "Oái, cậu mà cũng có đĩa này hả? Mƣợn nhé! Mƣợn nhé!". Tớ không khoái nhạc nhẽo lắm. Nhƣng còn gì vui hơn đƣợc là ngƣời cậu cần. + Điều duy nhất mà tớ dám nói thẳng với cậu, và tớ đã nói rồi là "Tớ đã phát ớn các chƣơng trình ăn kiêng của cậu, một trò nhảm nhí, vô bổ, mất thời giờ". Nhƣng còn một điều nữa mà tớ chƣa dám nói là: Dù béo hay gầy, với tớ, chỉ cần cậu cƣời hì hì là trông đã đáng yêu rồi.
  • 23. Ký ức tình yêu "Anh có yêu em không?” “Có”. “Yêu nhƣ thế nào?” Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: “Thì... cũng nhƣ mọi ngƣời YÊU NHAU”. VÂN ĐỎNG ĐẢNH: “Ứ, Ứ CẦN ANH NÓI thế. Phải cụ thể hơn cơ”. Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang khác: “Em vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tƣợng cơ mà”. Cũng may Vân đã chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím ngắt sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Duy nghĩ, nếu nhƣ chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy chợt thấy buồn cƣời, có ai nhƣ anh không, ƣớc có một mình trong lúc ngồi cạnh ngƣời yêu. Duy thấy vai mình nặng trĩu, dƣờng nhƣ Vân đã ngủ. Anh đỡ mái đầu Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải thừa nhận là Vân giống Linh, giống nhƣ hai chị em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Linh, Duy vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi... Cũng rèm mi hoe hoe vàng cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là lạ, đầy ấn tƣợng. Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhƣng nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên trái, bƣớng bỉnh và tinh nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lƣng, càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: “Sao nhìn em lạ vậy? Cứ nhƣ nghi ngờ điều gì ấy”. Hình ảnh Linh vụt biến mất, chỉ còn lại là Vân. Duy lắc đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán ngƣời yêu, kỳ thực để cho Vân nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm. Ừ NHỈ, TẠI SAO NHỮNG KỲ NGHỈ NGƠI LẠI CỨ gắn với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Linh nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất cả các loại hoa màu tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mƣơi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: “Gọi Duy là anh nhé?” Linh xấu hổ, cắn vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tƣởng nhƣ chết đƣợc vì nhau, Linh vẫn không thay đổi cách xƣng hô: “Duy ơi, Linh nhớ Duy kinh khủng”. “Duy ơi! Khăn len Linh đan cho Duy này”. “Duy ơi, muốn ốm không đấy, trời mƣa thế này mà dám đi đầu trần”. Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ cƣời: “Khi nào mình... cƣới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu không?” Duy chịu thua trƣớc nụ cƣời thiên thần ấy để ôm ghì Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình…
  • 24. Chiều nắng nhạt dần và gió lồng lộng. Vân tung tăng đi trƣớc Duy, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt nhƣ hôm anh gặp Vân lần đầu. Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cƣời khanh khách của ngƣời yêu bằng một nụ hôn dài “Anh yêu em, biết không hả công chúa?” Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm đuối: “Ðừng làm em phát điên lên vì anh nữa”... Duy dìu ngƣời yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn không thôi nghĩ về Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ xót xa... ...Linh chƣa kịp bƣớc sang tuổi 21, chƣa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh. Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Linh áp đầu vào ngực Duy, thầm thì: “Linh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy”. Vậy mà Linh... Ðó là một ngày chủ nhật đƣờng phố đông nghẹt đã cƣớp đi Linh của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Cô bạn chơi thân với Linh thổn thức: “Nó bảo... nó bảo sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat thật đẹp”. Duy không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện nhƣ một gã tâm thần. Ngƣời ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào với Linh khi Linh không còn biết cƣời, biết nói, biết nhìn anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng tột cùng… “Anh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?” Duy nhìn Vân đang xoay ngƣời trƣớc gƣơng, gật gù “Ðẹp lắm cƣng ạ! Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp”. Vân quay lại, âu yếm sửa cổ áo cho Duy rồi la lên: “Sao anh không đeo cavat vào. Trời ạ! Mặc complê đi dự đám cƣới mà thiếu cavat”. Duy thành thật: “Anh chẳng có cái nào đâu”. Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe “Ðể em đi mua cho anh”. Mặt Duy thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên nhƣ có vật nhọn nào vừa đâm trúng “Vân, đừng, kệ anh”. Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình thƣờng, lúng túng giải thích: “Anh hơi đau đầu. Nhƣng anh không dùng cavat đâu”. Vân dằn dỗi “Nhƣng mà tại sao mới đƣợc chứ. Sao ANH GÀN THẾ? HAY ANH KHÔNG KHIẾN EM THÌ TỰ ANH ĐI MUA CŨNG ĐƢỢC. Ừ, MÀ CHƢA BAO GIỜ EM THẤY ANH DÙNG CAVAT”. ĐƠN GIẢN THẾ MÀ cũng giận nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cƣới sau một điệp khúc câu hỏi “Tại sao” mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh mất, Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tƣởng cổ mình bị thít chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cƣớp mất Linh của anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm yên trong ngăn tủ với hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùi soa thêu... Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chƣa bao giờ giận Duy, kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Linh lại cuống quýt đến tìm: “Duy hƣ lắm đấy nhé. Linh cứ tƣởng là Duy bị ốm, Linh lo cuống cả lên...”. Có một đôi lần Linh dỗi, nhƣng Linh có cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà sẽ mím chặt đôi môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy. Nhƣng chỉ đƣợc vài phút. Duy chƣa bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu Linh hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại… Không phải Vân không biết trƣớc cô, Duy đã yêu một ngƣời con gái khác. Giá nhƣ Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc
  • 25. kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Duy với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ đƣợc những so sánh ngoài ý muốn. Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xƣa ở Vân. Nhƣng mọi chuyện lại không nhƣ thế. Vân đòi biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là “Tên của chị ấy là gì hả anh?” và Vân xuýt xoa: “Em thích cái tên Thuỳ Linh lắm. Anh tin không, ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em khóc đòi bố mẹ đổi tên cho mình”. Vân bảo: “Ai chẳng có những kỷ niệm. Em không hờn ghen với kỷ niệm của anh. Nhƣng có điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé”. Lúc ấy nhìn Vân thật buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thƣơng Vân thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông, chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao anh mất Linh... Thế nhƣng tại sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, đòi anh phải kể về Linh nhiều hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn “Anh có yêu em không?” và những câu hờn mát đến độc địa của Vân “Em chỉ vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng yêu em nhiều”. Duy không biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong kỷ niệm nhƣ một sự cứu rỗi. ... Linh bảo: “Một ngày nào đó không còn thấy yêu Linh, Duy cứ đi yêu ngƣời khác mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối Linh”. Duy véo mũi Linh, mắng: “Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp”. Mắt Linh thoáng buồn “Linh muốn thế nhƣng cuộc đời thì nhiều biến động...”. Duy át đi: “Giả sử Duy yêu ngƣời khác, Linh chấp nhận chia tay, thế hoá ra Linh không yêu Duy”. Linh bảo: “Linh sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhƣng nếu Duy hạnh phúc bên ngƣời khác hơn bên Linh thì...”. Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số phận, về tình yêu nhƣ thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trƣớc những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mƣa gõ nhịp đều đều, đều đều. Duy lại đến tìm Vân nhƣ sau hàng bao lần giận dỗi trƣớc đó. Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhƣng rồi cũng xong xuôi. Hai đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa thu, hoa sữa thơm dịu dàng và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch đỏ nhƣ sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua thành ghế đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình nhƣ có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dƣờng nhƣ Vân hỏi anh câu gì đó nhƣng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thƣơng. Thế mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng caosu lêu lổng khắp các khu vƣờn... Chợt Vân giật tay lại, ngoắt ngƣời đi, giận dỗi. Duy giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ lan man: “Gì thế em?” Vân quay lại, nét mặt trở nên cau có: “Em biết mà, anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh rồi phải không?” Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha: “Hèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời”. “Em hỏi anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ”. Vân nhìn sững Duy, nghẹn ngào: “Anh không yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ ĐẾN CHỊ LINH...”. DUY CẮN MÔI ĐỘT NGỘT “Ừ! ANH YÊU Linh và yêu Linh mãi mãi”. Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bƣớc đi nhƣ chạy. Duy không đuổi
  • 26. theo nhƣ bao lần trƣớc đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn buồn nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa... Ôi! Ngày xƣa, Linh thƣờng mặc áo xanh, Linh thƣờng đi thong thả... Lời nói muộn màng Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngƣớc lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những ngƣời bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ… - Chán thật đấy - Linh nói. Ƣớc em có một ngƣời bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui… - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu.. - Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói - Trò chơi gì cơ??? - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
  • 27. - .....Đƣợc thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có có kế hoạch gì cả -Việt trả lời - Hì hì, nghe nhƣ có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào?? - Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu... - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu. Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ngƣời yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ. Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh...... Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy ngƣời bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau . Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ƣớc… Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cƣời và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó.. Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trƣớc bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nƣớc mắt lăn trên má bà. Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dƣới ánh mặt trời nóng bỏng Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm . 1h23 - Em khát quá-Linh nói - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào?? - Mua cho em một chai nƣớc khoáng 1h45 Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chƣa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh. - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một ngƣời bị ôtô đâm khi đi ngang qua đƣờng, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em. Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thƣơng...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nƣớc khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ. 11h51 trƣa Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bƣớc ra. - Tôi xin lỗi, nhƣng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm đƣợc một lá thƣ trong túi áo của anh ấy. Bác sỹ đƣa bức thƣ cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì
  • 28. hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhƣng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thƣ ra và đọc. Bác sỹ đƣa bức thƣ cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhƣng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thƣ ra và đọc Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thƣơng, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không đƣợc nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhƣng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!! 11h58 Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ƣớc gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhƣng...nhƣng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh… Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100…! Lời tỏ tình không lãng mạn Thƣ Bố gửi con gái. Dƣờng nhƣ tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa. Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một ngƣời, nhƣng thật khó để ngƣời ấy biết rằng ta không hoàn hảo. Bố và mẹ đã yêu nhau đƣợc gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái đƣợc nhiều ngƣời để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhƣng tại sao mẹ lại chọn bố, một ngƣời không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cƣời "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cƣời ấy. Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thƣờng đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhƣng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó
  • 29. chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những ngƣời yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tƣơng lai của mình. Con có thể phải lòng 1 ngƣời con không tin cậy, nhƣng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải đƣợc thật là mình. Mặc cho tất cả những mƣu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tƣợng đƣợc với ngƣời ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những ngƣời yêu nhau biết về nhau. Ngƣời ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con nhƣ thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Ngƣời ấy phải yêu con nhƣ con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà ngƣời ấy hi vọng có ở nơi con. Con đã xem phim Nhật ký tiểu thƣ Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thƣ" Jones rằng "Anh thích em, nhƣ em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh nhƣ vậy cho một câu "tỏ- tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mƣời cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy nhƣ cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tƣợng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tƣợng rồi. Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 ngƣời yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng nhƣ ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy nhƣ cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ đƣợc đền đáp công bằng. Giống nhƣ mẹ đã yêu bố nhƣ bố vẫn vậy. Biết mình đƣợc yêu vì con ngƣời thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đƣờng, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con đƣợc thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng. Chúc con đƣợc nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em nhƣ em vẫn vậy!"
  • 30. Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh ! Vào ngày cƣới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đƣa dâu dừng tại trƣớc tổ uyên ƣơng của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đƣa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc. Nhƣng đó là cảnh của mƣời năm trƣớc. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị nhƣ một cốc nƣớc tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bƣớc vào thƣơng trƣờng và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần. Vợ tôi là một công chức nhà nƣớc. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu nhƣ về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trƣờng nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều ngƣời phải ganh tị. Nhƣng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần nhƣ bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ. Dew đã bƣớc vào cuộc đời tôi. Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trƣớc một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lƣng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đƣơng cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy. Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cƣới, nàng nói: "Mẫu đàn ông nhƣ anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhƣng tôi đã không thể cƣỡng lại chính mình. Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trƣớc đây ly hôn là một điều tƣởng chừng không thể. Nhƣng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thƣơng sâu sắc. Công bằng mà nói, cô ấy là một ngƣời vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trƣớc màn ảnh TV. Bữa ăn tối thƣờng xong sớm. Sau đó, chúng tôi
  • 31. cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mƣờng tƣợng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thƣ giãn. Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung đƣợc vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó. Lúc vợ tôi bƣớc vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bƣớc ra. Hầu nhƣ tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dƣờng nhƣ có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cƣời dịu dàng với đám nhân viên, nhƣng tôi đọc đƣợc nỗi đau trong đôi mắt ấy. Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm đƣợc nữa. Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng nhƣ thế nào. Nhƣng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng. Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”. Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhƣng tôi khó đƣa ra đƣợc câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew. Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lƣớt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Ngƣời phụ nữ chung sống với tôi suốt mƣời năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhƣng, tôi không thể rút lại những lời đã nói. Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trƣớc mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dƣờng nhƣ càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ. Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp. Vợ tôi đƣa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhƣng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trƣớc khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thƣờng. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. Cô ấy đƣa cho tôi thƣ thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cƣới nhƣ
  • 32. nhƣ thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”. “Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giƣờng ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cƣời đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn. Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cƣời to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đƣa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau nhƣ hai ngƣời xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mƣời mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty. Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi đƣợc mùi hƣơng từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ ngƣời phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gƣơng mặt của nàng. Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vƣờn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tƣ khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ƣơng khăng khít và tôi đang ôm ngƣời yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tƣởng về Dew trở nên mờ nhạt dần. Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nƣớng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn. hơn. Nhƣng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập nhƣ vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”. Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhƣng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cƣời. Nhƣng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trƣớc. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đƣa tay chạm vào đầu cô ấy. Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình nhƣ nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra
  • 33. hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót. Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bƣớc từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tƣởng tƣợng nhƣ chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhƣng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xƣa rất nhiều. Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bƣớc khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trƣờng. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi". Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bƣớc lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”. Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đƣa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”. Dew nhƣ choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát nhƣ trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đƣờng, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cƣời và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.