Những tia nắng ban mai ngày thu cuối cùng cũng lười biếng ló dạng. Nó mệt mỏi khẽ nhắm đôi mắt lại, chỉ chực sụp xuống bất cứ lúc nào. Bỗng âm thanh mở cánh cổng sắt lạch cạch như hồi chuông làm nó choàng tỉnh dậy. Cái đuôi nó cứng đờ, có cố gắng bao nhiêu nó cũng không thể vẫy đuôi chào cậu buổi sáng được nữa. Cậu bước ra khỏi nhà, khẽ nhướn mày liếc nhìn nó rồi lại quay đầu đi thẳng. Sức lực nó như cạn kiệt, nó chỉ có thể im lặng dõi theo bóng cậu đi lên chiếc xe quen thuộc. Để yêu thương và được yêu thương khó đến thế sao? Sam đã mệt lắm rồi, nhưng nó vẫn mở to đôi mắt đen láy ngước nhìn cậu. Nó cố gắng dồn hết mọi sức lực của mình để ghi nhớ toàn bộ hình ảnh của cậu. Vì nó sợ, những gì nó đoán sắp xảy ra, sẽ trở thành sự thật. Vậy là nó không thể hoàn thành trọng trách Cậu giao cho nó rồi. Những tia sáng vui vẻ cuối cùng cũng biến mất khỏi đôi mắt nó khi chiếc xe đưa cậu đi mất hút nơi ngã rẽ. Đưa những kỷ niệm hạnh phúc cuối cùng của nó và Cậu đi mất. Để rồi đôi mắt ấy dần trở nên vô hồn… … và không bao giờ chớp nữa…