More Related Content
More from dinhnam0006 (20)
âM công
- 1.  Cơng
Tac Gia : Co Long
ạch Bất Phục xưng danh:
- Tại hạ là Bạch Bất Phục, là do.
- Ha.ha.ha.! Chư huynh đố nghĩ thế nà o vố tên của tiốu t�
Bốn bên ngoà i hô vang:
- Lã?hất hãy biến hắn thà nh Bạch Khuất Phục xem nà o!
Tên nố vươn tay đè lên đầu vai của Bạch Bất Phục:
- Quỳ xuống nà o, tiốu tá»! Ñố lão gia xem ngÆ°Æ¡i là kẻ bất
phục hay phải bố khuất
phục nà o! Quỳ xuống!
Theo tiếng hét, mốt luống chân lực khá mạnh liốn đè nặng lên
đầu vai Bạch Bất
Phục, khiến y dù không muốn cũng phải khuỵu dần xuống.
Bốn bên ngoà i cưối ố lên:
- Ha.ha.ha.! Tiốu tá» Ä‘ang bất phục kìa, lão Thất! Lão Thất mÃ
chốu thua tiốu
tá» sao?
Tên nố báºt cưối hiốm đốc:
- Hừ! Bất Phục nà y!
Hắn lại nhấn thêm chân lực và gần như là dốn toà n bố chân
lực nối thố và o viốc
trấn áp Bạch Bất Phục.
Do không có võ công nên Bạch Bất Phục không sao cưỡng lại sức
đè của tên kia.
Y khụyu ngưối và cong dần vố phÃa dưối. Và cuối cùng, đầu
của y cũng bố tên nố
đè đến chạm đất.
Coong!
Mốt váºt cứng liốn rÆ¡i ra từ bốc áo của Bạch Bất Phục.
Ñm thanh vang lên khá rõ khiến cho nhiốu ngưối cùng đưa mắt
nhìn và o váºt đó.
Có nhiốu tiếng kêu hoảng loạn vang lên là m váng đống cả mốt
góc trấn thà nh:
- Giáo Chủ Kim Lốnh Bà i!
- 2. Tất cả đốu bố chấn đống trưốc sự hiốn hiốn của mảnh
kim bà i do lão giáo chủ hố
Thôi giao cho Bạch Bất Phục. Và như cảnh trối quang mây tạnh sau
cơn giông bão, mối
tiếng ốn à o trưốc đó đốu bố lắng xuống. Chố còn lại lÃ
nhốp hô hấp hà o hốn vì đau và vì
mốt của Bạch Bất Phục vẫn vang lên mốn mốt.
Ñến như tên đang uy hiếp Bạch Bất Phục vì mãi đố đẫn
thần hốn nên quên rằng
hắn vẫn đang đè chúi đầu Bạch Bất Phục xuống nốn đất.
Chố khi Bạch Bất Phục lên tiếng tên nố mối bà ng hoà ng tốnnh
lại:
- Kim bà i nà y là do Thôi giáo chủ trao cho tại hạ. Tại hạ tìm
đến quý giáo là vì
nguyên nhân nà y.
Vút! Vút!
Choang! Choang!
Hà ng loạt những bóng dáng ngưối lao đi loang loáng và hà ng loạt
những âm ba
chói tai liốn vang lên.
Khi đó, do tên nố đã buông tay và đã lùi lại, Bạch Bất Phục
vừa đứng lên lại phải
hoảng kinh hốn vÃa trưốc thá»±c trạng Ä‘ang diốn ra.
Có bao nhiêu nhân váºt mặc võ phục tuyốn Ä‘en thì có bấy nhiêu
thanh đại đao
đang châu mũi nhốn và o giữa uy hiếp, kẻ bố bao vây là Bạch
Bất Phục.
Hoá ra những bóng nhân ảnh loang loáng lúc mối rối là do bốn
giáo đố Hắc Y
Giáo dốch chuyốn bao vây tạo ra. Và những âm thanh chói tai kia lÃ
do những thanh
đại đạo được đưa ra tạo thà nh.
Kinh hoà ng khôn xiết, Bạch Bất Phục kêu lên:
- Tại hạ được Thôi giáo chủ sai đến gặp lốnh thiếu giáo
chủ, chư vố xin chố hiốu
lầm!
Vối những nét mặt nghiêm trống, mốt tên trong bốn Hắc Y Giáo
đố chợt lên
- 3. tiếng:
- Chuyốn đúng sai nhÆ° thế nà o sẽ có ngưối đến đây phân xá».
Túc hạ nếu muốn
tốt cho đôi bên thì nên đứng nguyên vố là hơn. Bằng ngược
lại, đừng trách bốn ta không
khách sáo.
Thái đố của bốn Hắc Y Giáo đố là thay đối, chúng cũng thay
đối luôn cách xưng
hô. Ñống tâm, Bạch Bất Phục nghĩ:
- "Giối luáºt của bốn hố quả nghiêm ngặt. Hố không sợ trối
không sợ đất nhưng
vừa trông thấy mảnh kim bà i là tÃn phù tối cao trong Hắc Y Giáo
hố lại muôn phần
kiêng dè. Bốn hố xem trống giáo chủ đến váºy sao?"
Còn đang ngẫm nghĩ Bạch Bất Phục lại mốt phen chấn đống khi
nghe có tiếng
nạt lốn:
- Phó giáo chủ đến!
Chưa hết, kế đó là mốt tiếng gầm vang dối:
- Tên vô danh tiốu tốt nà o dám mạo nhân là ngưối được giáo
chủ sai đến?
Vút!
NhÆ° thần linh giáng hạ, mốt nhân váºt có khuôn mặt dữ dằn vối
râu hùm hà m én
và có phần khoa trương trong tấm trưống bà o đen bóng bằng gấm
đoạn chợt hiốn hiốn
ngay trưốc mặt Bạch Bất Phục.
Ñôi mắt của nhân váºt nà y vừa to tròn nhÆ° đôi lục lạc vừa
ngầu đố như hai hòn
than cứ nhìn trừng trừng và o Bạch Bất Phục. Vối ánh nhìn đó
Bạch Bất Phục có cảm
giác toà n thân y đang bố ánh mắt kia thiêu đốt đến cháy da
bống thốt.
Chốu đựng ánh mắt nóng bống nà y được mốt lúc, hai chân của
Bạch Bất Phục
không hiốu sao bắt đầu run lên bần báºt.
Và khi y không còn chốu đựng được nữa, sắp ngã khụyu đến
nơi, thì may sao ánh
mắt kia bống dối đi, di chuyốn đến tấm kim bà i hiốn giố đang
được Bạch Bất Phục giữ
- 4. trên tay.
Lòng nhẹ nhõm, Bạch Bất Phục chưa kốp mừng vì cảm giác nà y
lại phải giáºt
mình đánh thót khi nghe nhân váºt kia buông ra mốt mốnh lốnh cốc
lốc:
- Ñưa đây!
Phản ứng của Bạch Bất Phục tháºt bất thưống. Thay vì Ä‘Æ°a
mảnh kiam bà i ra y lại
thu tay vố.
Nét mặt của nhân váºt kia chợt cau lại cà ng tạo thêm sá»± hung
dữ, nhất là khi nhân
váºt đó quát hối:
- Tiốu tá» ngÆ°Æ¡i không thiết sống nữa sao? NgÆ°Æ¡i có nghe bản nhÃ
¢n nói gì không?
Tai nghe lối hđm doạ, Bạch Bất Phục là m gì không khiếp hãi.
Thế nhưng, từ trong
sâu thẳm của tâm trà như có lối xui bảo y: "Chết thì chết,
đừng có đưa Giáo Chủ Kim
Lốnh bà i cho nhân váºt nà y! Hừ! Ta là ngưối được giáo chủ sai
đến, trong tay ta còn có
Giáo Chủ Kim Lốnh bà i. Lão đã không kÃnh nố ta lại còn dám ra
lốnh cho ra sao?"
Ñôi chân của y lại run nhÆ°ng từ cá»a miống của y vẫn có âm
thanh báºt ra hoà n
toà n tự nhiên:
- Khi giao kim bà i cho háºu bối, Thôi giáo chủ đã dặn Ä‘i dặn lại
là chố được giao
cho thiếu giáo chủ của quý giáo, ngoà i ra không giao cho ai
khác,tiốn bối hãy lượng thứ
cho, háºu bối Ä‘Ã nh phải kháng lốnh của tiốn bối!
Nhân váºt nố nạt lốn:
- Giối cho tiốu tá»! Ñã mưối nÄ‘m rối, ngÆ°Æ¡i là ngưối thứ
nhất dám nói chữ không
trưốc mặt Ñốc Tâm Thiết Trảo Dương Côn ta. Ngươi không đưa
là ngươi muốn chết!
Vù.
Ñm thanh của chữ "chết" còn đang vang dối thì ngũ trảo của
Ñốc Tâm Thiết Trảo
Dương Côn, phó giáo chủ Hắc Y Giáo, đã chốp bố và o thiên linh
cái của Bạch Bất
- 5. Phục.
Chiêu ra đã nhanh mà uy lực còn xuất hiốn nhanh hơn. Không đầy
cái chốp mắt,
ngốn trảo của Dương Côn đã chạm đến đốnh đầu của Bạch
Bất Phục.
Hốn bất phụ thố, Bạch Bất Phục chợt nghiêng đầu lách tránh
theo bản nđng.
Phản ứng của y tuy quá cháºm so vối chiêu sát thủ của đối
phương nhưng cùng vối
cái nghiêng đầu đó hai chân của Bạch Bất Phục lại bất ngố
dốch chuyốn. Và tháºt lÃ
ngẫu nhiên khi sự dốch chuyốn của y lại trùng hợp vối bố
pháp Ñốc Bố Tam Quỷ. Nhố
đã nháºp tâm bố pháp nà y nên sá»± dốch chuyốn của y đã là m cho
ngốn trảo của Ñốc
Tâm Thiết Trảo Dương Côn phải trượt sang mốt bên và lưốt
sát sưốn sượt ố mốt bên
ngưối của Bạch Bất Phục.
Vù.
Tuy có phần bất ngố trưốc cách tránh chiêu kỳ ảo của Bạch
Bất Phục nhưng thân
danh là phó giáo chủ Hắc Y Giáo, DÆ°Æ¡ng Côn nháºn ra bản lãnh còn
quá kém cối của y.
Dương Côn buông ra mốt tiếng cưối gằn và kốp thối biến
chiêu.
- Hừ!
Vù.
Thu tay vố, DÆ°Æ¡ng Côn đảo ngá»a cố tay chốp luôn ngốn trảo và o
linh đà i huyốt
của Bạch Bất Phục.
Do đây là chiêu đánh từ phÃa sau nên Bạch Bất Phục vì không
biết võ công cứ
đứng trơ trơ không hố có phản ứng.
Ầm!
Mốt tiếng chấn kình bống vang lên là m cho Bạch Bất Phục giáºt
mình.
Y quay lại và nhìn thấy ngốn trảo của Dương Côn buông xuôi
xuống, chố cách háºu
tâm y không đầy mốt gang tay. Ñến lúc đó mối biết suýt nữa y
đã mạng vong dưối ngốn
- 6. trảo biến ảo của Dương Côn.
Còn DÆ°Æ¡ng Côn mối tháºt sá»± kinh tâm đống phách. Lão nhìn trừng
trừng và o Bạch
Bất Phục và quát hối:
- Tiốu tỠđã luyốn được Cương Khà Hố Thân?
Vừa hối xong, do nhìn thấy ánh mắt thất thần của Bạch Bất
Phục, Dương Côn
liốn hiốu ngay là lão đã lầm.
Dương Côn quay mắt nhìn quanh khi lốn tiếng hối:
- Cao nhân nà o vừa ra tay can thiốp và o nối tình bốn giáo?
Quanh đó ngoà i bốn Hắc Y Giáo đố không có lấy mốt bóng
ngưối lai vãng. Bốn
thưống nhân trưốc đó nếu có thì do sợ sự xung đốt của
giối giang hố đã lẩn cả đi, không
mốt ai dám lưu lại.
Cho rằng thần hốn nát thần tÃnh, DÆ°Æ¡ng Côn lại vung trảo chốp
thẳng và o ngực
của Bạch Bất Phục.
- Nằm xuống!
Vù.
Ngốn trảo lần nà y của DÆ°Æ¡ng Côn được đánh ra khá cháºm. Ñ?
7911;a Dương Côn khi
là m như thế là muốn bằng cách nà y sẽ phát hiốn ra vố cao nhân
nà o vừa ra tay phá
hoại hà nh sự của lão. Do đó, lão vừa xuất trảo mốt cách
cháºm rãi vừa ngÆ°ng thần nghe
ngóng xung quanh.
Ñang khi đó, Bạch Bất Phục do nhìn thấy chiêu thức của Dương
Côn, đố tự cứu
mình, y không thố không đảo bố lách tránh.
Vù.
Chố mãi vẫn không thấy ai can thiốp lại bố Bạch Bất Phục
tránh chiêu mốt cách
dố dà ng, Dương Côn vối biến chiêu vung trảo truy đuối Bạch
Bất Phục.
Chiêu của lão vẫn cháºm nhÆ° trưốc nên Bạch Bất Phục cÅ©ng dố
dà ng dùng bố
pháp Ñốc Bố Tam Quỷ đố tránh qua mốt bên.
- 7. Trưốc sau ba lần Bạch Bất Phục chố biết tránh chiêu chứ khÃ
´ng lần nà o hoà n thủ,
điốu nà y cho Dương Côn biết đối thủ của lão hầu như không
có võ công, có chđng chố
là những lần tránh chiêu hú hoạ, may mà thà nh công.
DÆ°Æ¡ng Côn xoay chuyốn ý nghÄ© tháºt nhanh và vối thay đối cách dò
xét.
Lão ra tay nhanh hơn mốt chút.
- Ngươi thỠtránh nữa xem!
Vù.
Và lão có phần bất ngố. Vì lão cố tình đánh nhanh hơn đố khi
Bạch Bất Phục
không tránh được thì vố cao nhân nà o đó đã mốt lần ra tay can
thiốp sẽ phải lố diốn khi
tiếp tục can thiốp hầu bảo vố mạng sống cho Bạch Bất Phục.
Thế nhÆ°ng, nhố những lần ra chiêu khá cháºm của DÆ°Æ¡ng Côn,
Bạch Bất Phục do
tránh được nên thêm phần tự tin. Do đó, lần ra chiêu khá nhanh
nà y của lão không là m
cho Bạch Bất Phục hốt hoảng. Ngược lại, nhố đã nhuần
nhuyốn bố pháp, Bạch Bất
Phục vẫn ung dung thi triốn Ñốc Bố Tam Quỷ đố tránh chiêu.
Vù.
Bố hống ý đố, Dương Côn ra tay nhanh hơn.
Vù.
Vẫn váºy, Bạch Bất Phục lúc nà y hoà n toà n chú tâm và o chiêu
thức của Dương
Côn và vẫn dố dà ng đố cho chiêu trảo của Dương Côn lưốt
sượt qua thân trong đưống tơ
kẽ tóc.
Cà ng lúc cà ng giáºn, DÆ°Æ¡ng Côn bắt đầu táºn dụng triốt đố
mối kỹ nđng trong thiết
trảo của lão.
Vù.
Vù.
Ñến lúc đó, bố pháp Ñốc Bố Tam Quỷ dù lợi hại nhưng do
Bạch Bất Phục không
phải là ngưối luyốn võ nên khó giữ được bình tĩnh trưốc
- 8. những chiêu công tối tấp của
Dương Côn.
Lâm và o cảnh lực bất tòng tâm, chưa được hai chiêu Bạch Bất
Phục liốn rối loạn
cưốc bố.
Ngay tức khắc, mốt ngốn trảo của Dương Côn liốn lao cắm và o
ngưối Bạch Bất
Phục.
Vù.
Vẫn ngưng thần nghe ngóng, Ñốc Tâm Thiết Trảo Dương Côn đang
chố mốt dấu
hiốu nà o đó bất kỳ chứng tố có ngưối ra tay can thiốp đố
có biốn pháp thÃch đáng ứng
phó, lão lấy là m bất ngố khi nghe được mốt điốu khác.
Ñó là mốt tiếng hô hoán của mốt tên Hắc Y Giáo đố:
- Thiếu giáo chủ đến!
Thần sắc biến đối, Dương Côn nhanh tốc biến chiêu.
Thay vì giữ nguyên chiêu thức đố đoạt mạng Bạch Bất Phục,
Dương Côn đảo tay
đố chốp và o hữu thủ của y.
Trong chốp mắt, uyốn mạch tay của Bạch Bất Phục liốn bố
Dương Côn bóp chặt.
Phần vì đau phần vì bất ngố, Bạch Bất Phục phải buông tay
đố cho mảnh kim bà i tự do
rơi xuống.
Nhanh không thố tưống, Dương Côn vùng cưối lên cuống dại:
- Ha.ha.ha.!
Trà ng cưối vẫn phát ra cho dù bóng nhân ảnh của Dương Côn đang
di chuyốn xa
dần rối mất hẳn.
Ñến lúc đó, Bạch Bất Phục vừa kốp hoà n hốn liốn kêu lên
thảng thốt:
- Kim bà i ! Sao lão lại lấy kim bà i của ta?
- - - - - - - o o O o o- - - - - - -
 Cơng
Tᣠgiả : Cố Long
- 9. chợt xuất hiốn mốt nữ lang có nhan sắc tuyốt thế.
Nữ lang nà y cà ng tđng thêm phần xinh đẹp nhố và o tấm trưống
bà o mà u đen
được khoác hố trên đôi vai thanh mảnh.
Chưa hết, đôi mắt tròn có phần ngây thơ của nữ lang đang nhìn
chằm chằm và o
Bạch Bất Phục khi nghe Bạch Bất Phục nói rằng kim bà i đã bố
Ñốc Tâm Thiết Trảo
Dương Côn lấy đi, cà ng khiến cho Bạch Bất Phục thêm xao xuyến
lẫn áy náy không
yên.
Bạch Bất Phục có sự áy náy đó vì vừa nhìn thấy hắc y nữ
lang, dù chưa được ai
dẫn kiến nhưng trong thâm tâm y đoán được rằng hắc y nữ lang
chÃnh là thiếu giáo chủ
Hắc Y Giáo.
Nếu không phải váºy tại sao Hắc y nữ lang lại xuất hiốn mốt
cách uy nghi ngay
sau tiếng hô hoán: "thiếu giáo chủ đến!"?
Tiếp đó, tâm tư của Bạch Bất Phục cà ng thêm xao xuyến khi nghe
đôi môi như
hoa anh đà o của hắc y nữ lang thốt ra nhưng lối trong như tiếng
ngốc:
- Các hạ là ngưối đã cầm giữ Giáo Chủ Kim Lốnh Bà i ? Sao các
hạ lại giao váºt đó
cho phó giáo chủ Dương Côn?
Xao xuyến vố sắc đẹp khuynh thà nh, ngất ngây vì giống nói du
dương, Bạch Bất
Phục dù có nghe lốt tai câu hối của hắc y nữ lang đi nữa y
cũng khó lòng mố miống đố
đáp lối.
Nhìn vẻ mặt đang nghốch ra của mốt ngưối tuy có nét mặt
tuấn tú nhưng lại có vẻ
ngoà i chẳng khác nà o kẻ khất cái, hắc y nữ lang có phần hiốu
được tâm trạng nên sa
sầm nét mặt:
- Nà y! Ta vừa hối điốu gì, các hạ không nghe sao?
Choà ng tốnh, Bạch Bất Phục bối rối đáp lại:
- 10. - Tại hạ có nghe. tuy nhiên, đúng như cô nương nói.lão.lão.
- Lão là m sao? Có phải lão đã lấy đi kim bà i do gia phụ đưa cho
các hạ không?
Nhìn thấy sự cuống quýt của hắc y nữ lang, Bạch Bất Phục
vối tìm lối trấn an:
- Lão là phó giáo chủ của quý giáo, lão có giữ kim lốnh bà i
thì cũng như cô nương
cất giữ. Ñâu có gì khác mà cô nương phải sợ.
Nốn nhẹ gót ngốc, hắc y nữ lang cau có khẽ nạt:
- Các hạ biết gì vố nối tình bốn giáo mà bảo là không khác ?
Hừ! Lão hố Dương
nà y.
Bố lá»ng câu oán trách, hắc y nữ lang đốt ngốt hạ lốnh cho
bốn hắc y giáo đố cho
đến lúc nà y vẫn cầm đại Ä‘ao đứng vây tứ phÃa:
- Truyốn đạt lốnh của ta đến tả hữu nhố hố pháp: DÆ°Æ¡ng CÃ
´n mÆ°u đố tạo phản
đang chiếm giữ Giáo Chủ Kim Lốnh Bà i. Tả hữu nhố hố pháp
phải cố thủ trống đốa,
bằng mối giá ngÄ‘n cản DÆ°Æ¡ng Côn tìm cách xâm nháºp. Ñi mau!
Có nđm tên Hắc Y Giáo đố liốn quay ngừơi bố đi.
Nhìn số còn lại, Hắc y nữ lang dùng giống uy quyốn tiếp tục
truyốn lốnh:
- Số còn lại hãy cấp tốc cáo tri đến các hương đưống chủ,
bảo mối ngưối nhanh
chân nháºp cốc. Ñi Ä‘i!
Chố khi toà n bố số Hắc Y Giáo đố đã bố đi, là m theo mốnh
lốnh, hắc y nữ lang
liốn lặng lẽ ly khai.
Thấy thế, Bạch Bất Phục kêu lên ngđn lại:
- Cô nương khoan đi đã!
Hắc y nữ lang quya lại:
- Suýt nữa ta quên mất! Gia phụ đã xảy ra chuyốn gì đến phải
trao kim bà i cho
các hạ?
Hối hả chạy đến, Bạch Bất Phục bảo:
- Tại hạ kêu cô nương cũng vì chuyốn nà y. Lốnh tôn có phải
hố Thôi, nguyên lÃ
- 11. giáo chủ Hắc Y Giáo không?
Ñang lúc khẩn trương nên lối lẽ của Hắc y nữ lang có phần
gấp rút:
- Ta là Thôi Oanh Oanh, gia phụ Thôi TỠBình. Chuyốn như thế nà o,
các hạ nói
mau Ä‘i!
- Ra là Thôi Oanh Oanh cô nÆ°Æ¡ng! Tên của cô nÆ°Æ¡ng nghe tháºt êm tai.
Thôi Oanh Oanh không những không dống tâm trưốc lối khen ra chiốu
phốnh nốnh
của Bạch Bất Phục, nà ng ta còn lố vẻ giáºn dữ:
- Các hạ đã nghe rối đó, ta đang gấp rút vì hà nh vi mưu phản
của lão Dương Côn.
Ta không có thối gian đố nghe những lối tán tốnh nhà m chán của
các hạ đâu.
Sượng đến chÃn ngưối, Bạch Bất Phục vối chống chế:
- Tại hạ chố nói những lối tháºt tâm, không nhằm ý tán tốnh.
Mong cô nương chố
vối hiốu lầm.
Nà ng ta nghiêm mặt lại:
- Ñến lúc nà o các hạ mối trả lối cho câu hối của ta? Ta khÃ
´ng đợi được nữa đâu.
Hiốu được tình thế hết sức khẩn trương của nà ng, đang
phải lo thanh lý môn hố,
Bạch Bất Phục lố vẻ quan tâm:
- Dá»±a theo tình thế khẩn trÆ°Æ¡ng trưốc mắt, viốc cần kÃp cô
nương phải là m là lo
đối phó vối lão Dương Côn. Còn chuyốn của lốnh tôn dù sao
cũng là chuyốn đã rối, cô
nương có biết muốn mốt lúc cũng không sao.
Nhìn Bạch Bất Phục nhÆ° muốn dò xét, và cảm nháºn rằng lối
nói của Bạch Bất
Phục đầy vẻ thà nh tâm, Thôi Oanh Oanh nhanh nhẹn gáºt đầu:
- Cũng được! Các hạ hãy tạm lưu ngụ tại trấn thà nh nà y.
Chố khi xong viốc ta sẽ
tự đến tìm các hạ. Cáo biốt!
- ối! ối! Không được đâu cô nương! Cô nương chố tại
hạ vối!
Mối lao đi Thôi Oanh Oanh phải đảo ngưối lao ngược trố lại,
thân pháp của nà ng
- 12. đâu khác gì cánh én bay lượn giữa trối xuân.
Thôi Oanh Oanh cao giống hối vối:
- Các hạ còn muốn gì nữa?
Tháºt sá»± bối rối, Bạch Bất Phục tìm cách nói rõ ý đốnh:
- Tại hạ có lưu lại nơi nà y cũng không sao. Nhưng kẻ mốt nơi
ngưối mốt ngả, sau
nà y nếu muốn tìm, cô nương đương nhiên sẽ phải khó khđn.
Tại sao cô nương không
cho tại hạ cùng Ä‘i, nhÆ° váºy không phải hay hÆ¡n sao?
Ñnh mắt của Thôi Oanh Oanh thoáng lố vẻ nghi ngố. Tuy nhiên nà ng
cũng đáp
ứng:
- Cũng được! Các hạ có muốn đi cũng không hố gì. Ñi nà o!
Vút!
Bạch Bất Phục lại kêu:
- ối! Cô nương đi nhanh như thế, là m sao tại hạ theo kốp?
Vút!
Nà ng đảo lại vối nét mặt giáºn dữ:
- Các hạ muốn giố trò gì váºy? Hay các hạ là ngưối đống mÆ°u
vối Dương Côn nên
cố tình là m cháºm bưốc chân của ta?
Bạch Bất Phục vối xua tay?
- Không phải thế đâu, cô nương hiốu lầm rối! Chố vì.chố
vì.
- Vì sao nà o?
Bạch Bất Phục ngượng ngùng vì phải đố lố chố yếu kém
của bản thân. Nhưng
dẫu sao y cÅ©ng phải thú tháºt:
- Tại hạ nói ra, e cô nÆ°Æ¡ng không tin. Tháºt sá»± thì. tại hạ khÃ
´ng có võ công. Cô
nương cứ đi như lúc nãy thì.
Khoa tay tháºt nhanh đố chốp và o uyốn mạch tay của Bạch Bất
Phục, Thôi Oanh
Oanh nạt to:
- Các hạ không biết võ công tháºt à ?
Vù!
- 13. Bốp!
Do là thiếu giáo chủ Hắc Y Giáo, dù sao Thôi Oanh Oanh cÅ©ng Ãt
nhiốu hốc được
chân truyốn của phụ thân, nên khi chốp được và o uyốn mạch
tay của Bạch Bất Phục,
qua mạch tượng nà ng biết rằng viốc Bạch Bất Phục không có
võ công là đúng.
Nà ng kêu lên kinh ngạc:
- ố! Nếu váºy tại sao phụ thân lại dám giao phó kim lốnh bà i lÃ
trống váºt cho mốt
ngưối không có võ công?
Sau câu tá»± hối, nà ng mối tháºt sá»± tra hối Bạch Bất Phục:
- Các hạ nói đi, chuyốn gì đã xảy ra cho gia phụ?
Không đáp, Bạch Bất Phục lại bảo:
- Cô nương nấn ná đã lâu rối đó, viốc đối phó vối lão
Dương Côn là quan trống
hơn.
Nghe nhắc, Thôi Oanh Oanh chau mà y suy nghĩ rối bảo:
- Ma Vân Cốc không phải là nơi lui tối cho ngưối không biết võ
công như các hạ.
Các hạ nên lưu lại nơi nà y chố ta thì tốt hơn.
Bạch Bất Phục là m sao dám ly khai khối thiếu giáo chủ:
- Không được! Tại hạ không thố rối xa cô nương được đâu.
Hiốu sai ý của Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh không nỡ nối giáºn
đà nh trách
khéo:
- Các hạ tháºt là . Lúc nà y là lúc nà o mà các hạ lại tÆ¡ tưống
những chuyốn đâu
đâu?
Dù biết rằng Thôi Oanh Oanh đã hiốu sai nhưng Bạch Bất Phục
vẫn không cải
chÃnh. Y cứ khÄ‘ng khÄ‘ng:
- Tại hạ phải theo cô nÆ°Æ¡ng, ná»a bưốc cÅ©ng không rối. Bằng
ngược lại, tại hạ sẽ
không nói vối cô nương nghe những gì lốnh tôn nhố tại
hạ nói.
Nét mặt kiốu diốm của Thôi Oanh Oanh có phần nà o hống đố,
nà ng ta dẫu môi
- 14. hất mặt:
- Rõ là oan gia! Ñi thì đi! Ñưa tay đây!
Vút!
Không nhÆ° trưốc kia được nhân váºt Cái bang Ä‘Æ°a Ä‘i cÅ©ng bằng
khinh thân pháp,
lần nà y Bạch Bất Phục không hố hà o hứng vì khinh thân pháp
ảo diốu của Thôi Oanh
Oanh. Trái lại, vì Ä‘ang kố cáºn trang giai nhân tuyốt sắc nên tâm
trạng của Bạch Bất
Phục phấn khÃch theo chiốu hưống khác.
Có lẽ tâm trạng của Thôi Oanh Oanh cÅ©ng váºy nên cả hai cứ im
lìm như hai hình
nhân, không ai nói vối ai dù chố là mốt lối.
Ñược mốt lúc nhÆ° thế, Bạch Bất Phục sau cÆ¡n phấn khÃch bống
nhố đến hiốn
trạng. Và hiốn trạng đó là y, mốt nam tỠhán đầu đối trối
chân đạp đất lại phải nhố và o
mốt nữ nhân liốu yếu đà o tơ thi triốn khinh thân pháp đố
Ä‘Æ°a y Ä‘i cho nhanh.
Sượng sùng đến giáºn bản thân, Bạch Bất Phục do bất phục
nên bắt đầu lưu tâm
đến khinh thân pháp của Thôi Oanh Oanh. Nhố đó, Bạch Bất Phục
mối tạm quên đi sự
đụng chạm ố cố tay do Thôi Oanh Oanh là nữ nhân xinh đẹp đang
nắm giữ trong ngốc
thủ.
Chép miống ra chiốu luyến tiếc, Bạch Bất Phục bống dưng lên
tiếng:
- Thôi cô nương nà y! Ñây có phải là khinh thân pháp Lược Ảnh
Phi Quang không?
Câu nói của Bạch Bất Phục liốn tạo sự kinh ngạc cho Thôi Oanh
Oanh nên nà ng
nhố đó cÅ©ng quên Ä‘i viốc nắm giữ bà n tay của nam nhân Ä‘ang gÃ
¢y bao nối xao xuyến
cho tâm tư nà ng. Nà ng hối lại:
- Sao các hạ biết?
Y đáp:
- Khi giao kim bà i cho tại hạ, lốnh tôn có truyốn cho tại
hạ mưối nđm công lực,
đống thối còn dạy tại hạ khẩu quyết của khinh thân pháp
- 15. nà y. Nhưng rất tiếc, tại hạ vì
ngu muối nên không hiốu gì.
Nà ng ta lố vẻ nghi hoặc:
- Các hạ nói có đúng không? Váºy mưối nÄ‘m công lá»±c đó đâu?
Trong nối thố của
các hạ là m gì có chút chân lực nà o?
Bạch Bất Phục thố dà i:
- Tại hạ không bốa đâu. Ñúng là có chuyốn nà y. Nhưng tại hạ
không hiốu sao chố
trong mốt đêm những nối lực đó lại biến mất. Có lẽ vì tư
chất của tại hạ quá kém cối
chđng?
Len lén thđm dò lại mạch tượng của Bạch Bất Phục, nà ng ta
cưối lạnh:
- Nối lực mốt khi đã có không thố nà o tự dưng biến mất
được. Trừ phi là các hạ
tự bốa chuyốn. Nói đi, các hạ đã nhặt được kim lốnh bà i
trong trưống hợp nà o?
Không đố tâm đến câu hối nghi ngố của Thôi Oanh Oanh, Bạch
Bất Phục lố vẻ
kinh ngạc:
- Cô nương bảo sao? Nối lực đó không thố tự dưng biến mất
à ? Sao lạ váºy?
- Hừ! Sẽ còn lạ hÆ¡n nếu các hạ không nói tháºt!
- Nói tháºt Æ°? vố chuyốn gì?
- Vố viốc các hạ là m sao có được kim lốnh bà i?
Bạch Bất Phục lúng túng:
- Thì do lốnh tôn giao cho tại hạ. Bằng không là m sao tại hạ có
được?
- Hừ! Các hạ vẫn ngoan cố. Các hạ có tin rằng ta sẽ có cách
buốc các hạ phải
cung xưng tất cả không?
Nghĩ đến viốc phải bố tra vấn, Bạch Bất Phục hoảng sợ:
- Cô nÆ°Æ¡ng chố hiốu lầm! Tại hạ tháºt sá»± được lốnh tôn sai
phái. Lúc đó.
Bạch Bất Phục đang đốnh nói rõ cho Thôi Oanh Oanh nghe hòng
xoá bố nghi ngố
của nà ng, có thố dẫn đến háºu quả không hay cho y, thì lúc đó,
ố phÃa trưốc có nhiốu
- 16. tiếng hô hoán vang ngược lại:
- Thiếu giáo chủ mau dừng lại! Dương phó giáo chủ đã dùng kim
lốnh bà i khống
chế tả hữu nhố hố pháp và tam vố hương đưống chủ rối!
Ñưa mắt nhìn vố phÃa trưốc, Bạch Bất Phục nhìn thấy có
nhiốu bóng đen đang
đứng chắn ngang và che kÃn lấp hoà n toà n lối Ä‘i và o mốt cốc
khẩu nằm dựa và o vách
núi đá.
Thôi Oanh Oanh vối dừng lại và đưa mắt ưốc lượng tình
thế trưốc mắt.
Cả nà ng lẫn Bạch Bất Phục cùng nhìn thấy hà ng ngưối trưốc
mắt chợt dãn ra, tạo
mốt lối đi cho lão Dương Côn đang ngang nhiên tiến ra.
Biết rằng mối viốc đã cháºm, DÆ°Æ¡ng Côn vốn có danh là đốc tÃ
¢m nên hà nh sá»± của
lão vừa nhanh vừa tháºn trống, lão đã kốp thối khống chế hết
mối ngưối dựa và o Giáo
Chủ Kim Lốnh Bà i do lão đoạt trên tay Bạch Bất Phục. Thôi Oanh
Oanh vụt hạ giống vÃ
hối tên vừa hô hoán đánh đống nà ng:
- Lão đã và o được trống đốa chưa?
Tên nố vối lắc đầu:
- Thuốc hạ nghĩ rằng. Oa!
Phốch!
Mốt ngốn đại đao bống rối tay Dương Côn lao đến và cắm
ngáºp và o háºu tâm của
tên đó, khiến hắn không kốp đáp tròn lối.
Thế nhưng, vối cái lắc đầu trưốc đó của tên nố, Thôi Oanh
Oanh kốp đi đến mốt
quyết đốnh.
Nà ng quay ngoắt ngưối và lôi Bạch Bất Phục cùng chạy vố bên
tả vối nà ng.
Ngay láºp tức ố phÃa cốc khẩu có tiếng DÆ°Æ¡ng Côn hạ lốnh:
- Mau bắt giữ tiốu liốu đầu! Kim lốnh bà i đây, ai trái lốnh
sẽ chết!
Do kim lốnh bà i có uy quyốn tối thượng, bốn Hắc Y Giáo đố
liốn sau đó lao đuối
- 17. theo Thôi Oanh Oanh, không kố rằng nà ng ta vẫn là thiếu giáo chủ
của hố.
Nhưng thân pháp Lược Ảnh Phi Quang của nà ng vốn là thân pháp
thà nh danh
của Ä‘Æ°Æ¡ng kim giáo chủ, bốn Hắc Y Giáo đố dù táºn lá»±c không
thố nà o đuối kốp.
Ñoán trưốc được Ä‘iốu nà y, DÆ°Æ¡ng Côn ố phÃa sau cưối lên
vang dối:
- Ha.ha.ha.! Ñuối theo, cứ đuối nữa đi nà o! Tiốu liốu đầu
ngươi khôn hốn
đừng bao giố quay lại Ma Vân Cốc nữa. Ha.ha.ha.
Bố truy Ä‘uối, Thôi Oanh Oanh không hố báºn tâm lo ngại. NhÆ°ng chÃnh
trà ng cưối
dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc của DÆ°Æ¡ng Côn lại chÃnh là điốu là m cho
nà ng phải khố tâm phiốn
não.
Bạch Bất Phục nghe nà ng lẩm bẩm mốt cách cay đắng:
- Ta tạm thối đố cho ngươi là kẻ phản loạn đắc ý. Chố khi
ta lấy được tÃn váºt của
tố sư, ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Hừ!
Và Bạch Bất Phục thấy rằng Thôi Oanh Oanh vẫn đưa y đi cà ng
lúc cà ng gần vối
vách núi.
Tiếp đó, khi chạm chân và o vách núi, Thôi Oanh Oanh liốn dùng
khinh thân
pháp đố đưa y cùng phóng vốt lên cao.
Vút!
Mục kÃch được thân thủ nà y, và là thân thủ của nữ nhi, Bạch
Bất Phục không thố
không nhố đến những lần y phải vất vả đố leo lên đốnh Ñm
SÆ¡n.
"Nếu ta có võ công, nếu ta có thân võ hốc hơn ngưối ta đâu
phải là kẻ vô dụng
đến phải cáºy nhố báºc nữ lÆ°u?"
Cà ng nghĩ cà ng thất vống, Bạch Bất Phục lại thêm chán ngán khi
nghe Thôi
Oanh Oanh bảo:
- Ta không thố đưa các hạ theo được nữa. Ñây đã là bà đạo
dẫn và o trống đốa của
bốn giáo. Các hạ là ngoại nhân lại không biết võ công, các
- 18. hạ không nên và o!
Ñưa mắt nhìn và o mốt khe đá nhố được mốt cụm liốu xanh um
che kÃn gần hết,
nơi Thôi Oanh Oanh đang nhìn, Bạch Bất Phục cố nà i nố:
- Cô nương không thố đưa tại hạ cùng và o được sao? Tại
hạ mà ố ngoà i nà y, nhỡ
lão Dương Côn bắt gặp thì khốn.
Tố vẻ khó xá», Thôi Oanh Oanh bảo:
- Dù đây là bà đạo nhưng lại ẩn tà ng nhiốu cơ quan hiốm trố.
Ñến ta là ngưối biết
võ công cũng chưa chắc đã và o được an toà n. Các hạ.
Bạch Bất Phục cưốp lối:
- Nếu đã váºy cô nÆ°Æ¡ng cà ng phải Ä‘Æ°a tại hạ cùng Ä‘i hÆ¡n!
- Tại sao chứ?
- Vì nhỡ cô nương có mốnh hố nà o thì tại hạ biết truyốn
đạt lối của lốnh tôn cho
ai?
- Gia phụ còn có lối nhố các hạ truyốn đạt ư?
Bạch Bất Phục thoáng có tia hi vống:
- Có!
- Truyốn đạt điốu gì?
Bạch Bất Phục đưa mắt nhìn quanh:
- Nơi nà y không thố nói được. Vả lại, những gì tại hạ cần
nói lại rất dà i.
- NhÆ°ng Ãt ra các hạ phải nói qua cho ta biết nối dung chứ?
- Ñó là toà n bố kinh vÄ‘n BÃch Dạ Sáo Khúc.
- Là kinh vÄ‘n à ? Tại sao gia phụ là m nhÆ° váºy? Không lẽ gia phụ
đã.
Thố ra, Bạch Bất Phục nói nhanh:
- Chuyốn thì dà i mà thối gian lại cấp bách, cô nương quyết
đốnh nhanh đi!
MÆ¡ hố Ä‘oán được, Thôi Oanh Oanh mÃm chặt đôi môi nhố xinh.
Ñược mốt lúc, nà ng nói tháºt quả quyết:
- Các hạ nói không sai! Chuyốn có liên quan đến gia phụ dù sao
cũng là chuyốn
đã tối. Ta cần phải và o bà đạo, trưốc khi lão Dương Côn
phống tay trên. Ñược! Ñố ta
- 19. đưa các hạ cùng đi!
Nói xong, Thôi Oanh Oanh vối lách ngưối bưốc qua rặng liốu đố
đi và o ngách đá.
Bạch Bất Phục vối theo chân.
Bà đạo có lẽ đã lâu không ngưối lui tối nên không khà tháºt
ngốt ngạt. Do không có
võ công nên Bạch Bất Phục cứ thố ố ố vì không sao bế khà lÃ
¢u nhÆ° ngưối luyốn nối
công.
Ñã thế, lối Ä‘i trong bà đạo vừa hẹp lại vừa gáºp ghốnh,
Bạch Bất Phục bưốc Ä‘i tháºt
vất vả.
Tiếp đó, đúng như lối Thôi Oanh Oanh cảnh báo trưốc, cơ quan
ám tà ng tháºt sá»±
có đầy trong bà đạo.
Tai Bạch Bất Phục vừa nghe Thôi Oanh Oanh lên tiếng đố tốnh:
- Dưối chân có mốt mô đá, các hạ phải bưốc tránh, đừng có
chạm phải!
Thế nhưng do vố va vấp, chân của y lại đạp phải mô đá nố.
Viu.viu.
Hà ng loạt những ngốn ám khà từ hai bên vách đá bắn ra tua tủa.
Thôi Oanh Oanh kêu lên:
- Mau lùi!
Vừa kêu, Thôi Oanh Oanh vừa khoa tay phát chưống nhằm đánh bạt
những ngốn
ám khà đang lao như tên bắn và o cả hai.
Vù.vù.
Ñược mốt lúc, khi những ngốn ám khà đã rơi cả xuống nốn
đá, Thôi Oanh Oanh vì
thấy Bạch Bất Phục cứ đứng im như phống đá bèn cất tiếng
hối:
- CÑc hạ là m sao rối? Có bố ám khà chạm và o ngưối không?
Sực tốnh, Bạch Bất Phục cưối như mếu:
- Tại hạ không biết nữa! Chà ! Nguy hiốm quá!
Có phần lo lắng cho Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh bưốc đến xem
xét.
Và nà ng ta tháºt sá»± kinh ngạc đến phải kêu lên:
- 20. - Tiên Thiên Khà Công! Các hạ đã luyốn được Tiên Thiên Khà Công
rối sao?
Bạch Bất Phục ngơ ngác:
- Cô nương bảo gì? Cái gì là Tiên Thiên Khà Công?
Cưối lạnh, Thôi Oanh Oanh đưa tay chố cho Bạch Bất Phục nhìn
thấy những ngốn
ám khà đang nằm la liốt quanh chố y đứng. Nà ng hối:
- Các hạ gối đây là gì? Nếu các hạ không luyốn được Tiên
Thiên Khà Công thì tại
sao số ám khà nà y thay vì chạm và o ngưối các hạ lại rơi cả
xuống chố cách các hạ trong
gang tấc?
Bạch Bất Phục cà ng thêm ngơ ngẩn thần hốn:
- Tại hạ là m sao hiốu được? Là chúng tự rơi xuống, có lẽ
là nhÆ° váºy. Tai hạ đâu
biết gì vố Tiên Thiên Khà Công như cô nương vừa nói.
Sau mốt lúc dò xét nhưng vẫn không tìm hiốu được gì ngoà i bố
mặt ngơ ngác rất
tháºt của Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh quay lÆ°ng tiếp tục bưốc
đi. Nà ng ta chố lạnh
lùng buông ta mốt tiếng gốn lốn:
- Ñi!
Bưốc theo, Bạch Bất Phục ngơ ngác vẫn hoà n ngơ ngác.
Sau đó, do không chốu được sự im lặng nặng nố, Bạch Bất
Phục tìm cách bắt
chuyốn vối Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương! Cô nương có thố nói cho tại hạ biết Tiên
Thiên Khà Công là gì
không?
NhÆ° vẫn còn hoà i nghi, Thôi Oanh Oanh vừa giải thÃch vừa đố tâm
dò xét, hy
vống phát hiốn những sơ hố của Bạch Bất Phục chắc hắn
phải có:
- Ngưối nà o luyốn được nối công đến mức đại thà nh, nghĩa
là đã thông được sinh
tỠhuyốn quan dẫn đến nhâm đốc nhố mạch được khia thông
thì tâm niốm lực phát. Chố
cần ý niốm phát sinh thì khi gặp cảnh hiốm nguy như vừa rối,
mốt mà n nối lực vô hình
- 21. hữu thố sẽ xuất hiốn, bảo vố toà n bố ngÆ°Æ¡ng mạch lẫn chÃ
¢u thân cho ngưối đó.
Lối giải thÃch nà y của Thôi Oanh Oanh đối vối Bạch Bất Phục
tháºt là mù mố. Do
đó, y lại hối:
- Thế nà o là đả thông sinh tá» huyốn quan? Nhâm mạch là gì vÃ
đốc mạch là gì?
Câu hối của Bạch Bất Phục chố phù hợp vối hạng ngưối
chưa từng luyốn võ. Ñiốu
nà y khiến cho Thôi Oanh Oanh dố khóc dố cưối vì hai nháºn đốnh
hoà n toà n mâu thuẫn
vố con ngưối của Bạch Bất Phục. Vì theo chÃnh tay nà ng thám sát
mạch tượng thì trong
nối thố của Bạch Bất Phục đến mốt mẩu nối lá»±c cÅ©ng khÃ
´ng có. Ngược lại, qua hiốn
tượng những ngốn ám khà không thố xâm nháºp đến quá gần Bạch
Bất Phục mà nói thì
võ công của y lại đến mức xuất quá»· nháºp thần chứ không
chố là có chút Ãt.
Không sao lý giải được điốu mâu thuẫn nà y, Thôi Oanh Oanh vì
muốn tiếp tục dò
tìm mối sơ hố của Bạch Bất Phục nên y hối điốu gì nà ng
giải thÃch Ä‘iốu ấy.
Muốn giải thÃch cho Bạch Bất Phục hiốu viốc đả thông sinh tá»
huyốn quan, dựa
theo từng vấn nạn của y, rốt cuốc Thôi Oanh Oanh phải nói cho y
nghe tất cả. Từ những
Ä‘iốu sÆ¡ đẳng nhất mà bất kỳ ai mối tấp tốnh luyốn nối cÃ
´ng từ phần nháºp môn cho đến
các viốc luyốn kÃ, dẫn lÆ°u nối kình xuất phát nối lá»±c theo
từng chiêu thức.
Dù chố là những phần giải thÃch qua loa nhÆ°ng đối vối Bạch
Bất Phục thì bấy
nhiêu đó cũng là quá đủ.
Và khi Thôi Oanh Oanh ngừng lối, Bạch Bất Phục chợt hối mốt cÃ
¢u khiến nà ng ta
đã kinh nghi cà ng thêm kinh nghi:
- Váºy còn CÆ°Æ¡ng Khà Hố Thân là gì? So vối Tiên Thiên Khà Công cô
nương vừa nói
có gì khác nhau?
Thôi Oanh Oanh vốn Ä‘ang di chuyốn ố phÃa trưốc bống quay đầu
- 22. nhìn y:
- Các hạ có biết Cương Khà Hố Thân?
Bạch Bất Phục liốn trố lại sự ngơ ngác:
- Tại hạ đâu có biết.
- Không biết tại sao các hạ hối?
- Vì không biết nên mối hối bằng không tại hạ đâu cần phải
hối.
- Hừ! Các hạ tháºt khéo giả vố. CÆ°Æ¡ng Khà Hố Thân chÃnh là cách
gá»‘ï© khác của
Tiên Thiên Khà Công. Tuy nhiên, trong khi ta giải thÃch cho các hạ vố
điốu nà y ta chưa
từng đố cáºp đến cách gối thứ hai. Các hạ thá» giải thÃch xem
tại sao các hạ bống dưng
biết đến cách gối thứ hai?
Hiốu được nguyên nhân khiến Thôi Oanh Oanh có thái đố nghi ngố
Bạch Bất
Phục báºt cưối:
- Chao ôi, đúng ra thì tại hạ không là m sao biết được cách
gối nà y. NhÆ°ng chÃnh
lão Dương Côn khi tìm cách đoạt kim lốnh bà i của tại hạ đã
kêu lên nhÆ° váºy, do đó tại
hạ mối biết đến bốn chữ Cương Khà Hố Thân.
Vẫn còn nghi ngố, Thôi Oanh Oanh hối:
- Ñiốu gì khiến Dương Côn phải nhắc đến?
Nhố lại câu chuyốn lúc đó, Bạch Bất Phục có phần hoang mang:
- Cô nương có hối tại hạ mối nhố. Tình thế lúc đó cũng
giống như lúc nãy, khi lão
DÆ°Æ¡ng Côn sắp sá»a vố mốt trảo và o phÃa sau của tại hạ, lúc
tại hạ chưa biết là chuyốn
gì xảy ra thì lão bống kêu lên: "Ngươi đã luyốn được Cương
Khà Hố Thân?". Sắc diốn
của lão lúc đó tháºt khó coi, cứ nhÆ° lão vừa gặp ma váºy.
Nghe Bạch Bất Phục nói xong, Thôi Oanh Oanh tố ý nghi ngố:
- Váºy các hạ đã từng luyốn công bao giố chÆ°a?
- Nếu đã luyốn, tại hạ đâu phải có thái đố sợ sốt nhÆ° cÃ
´ nÆ°Æ¡ng đã thấy?
Thôi Oanh Oanh gáºt đầu lẩm bẩm:
- Ta cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy. Thế nhÆ°ng, Ä‘iốu gì đã xảy ra vối các
- 23. hạ khiến cả ta lẫn
lão Dương Côn đốu phải nghĩ đến viốc các hạ đã luyốn
được thần công thượng thừa?
- Ñiốu gì đã xảy ra vối tại hạ ư ? Không có. Nếu có chđng
là viốc tại hạ vô tình
gặp được lốnh tôn. Sau đó, biết bao chuyốn lôi thôi liốn
xảy đến vối tại hạ.
- Những chuyốn lôi thôi gì?
Thôi Oanh Oanh hối vối và chố đợi lối giải thÃch của Bạch
Bất Phục cà ng vối
và ng hơn. Vì nà ng hy vống rằng mốt trong những chuyốn lôi thôi
mà Bạch Bất Phục đã
gặp rất có thố có mốt chuyốn sẽ là đầu dây mối nhợ cho
nà ng giải thÃch được nguyên
nhân của chuyốn kỳ là nà y: mốt ngưối rõ rà ng chưa hố luyốn
công nhưng lại có mà n
chân khà hố thố đến mức thượng thừa. Và theo giối đạo gia
gối thì đó chÃnh là Tiên
Thiên Khà Công hay còn gối cách gối khác là Cương Khà Hố Thân.
Thế nhưng, do quá nôn nao chố đợi và o viốc khác trong khi vẫn
tiếp tục di
chuyốn trong bà đạo nên bưốc chân của Thôi Oanh Oanh có phần sơ
sẩy.
Cạch!
Ñm thanh vang lên dù nhố nhưng đối vối Thôi Oanh Oanh thì đây
lại là tiếng gối
hốn của tỠthần.
Nà ng hốt hoảng rú lên:
- Nguy tai! Ta chạm phải cơ quan rối!
Vù.
Ngay tức khắc từ trên trần đống chợt xuất hiốn hơn mưối
ngốn giáo và tất cả đốu
đưa đầu nhốn trố xuống đố đâm thẳng và o ngưối của Thôi
Oanh Oanh lẫn Bạch Bất
Phục, do cả hai đang đứng gần nhau và do Thôi Oanh Oanh tình cố
chạm phải mấu
chốt điốu đống cơ quan ám tà ng.
Bụp!
Do chuyốn xảy ra ngoà i dự kiến nên cả Thôi Oanh Oanh là ngưối
có thân thủ hơn
- 24. ngưối lẫn Bạch Bất Phục là kẻ không có võ công đốu phải
đứng lặng và chố cho những
ngốn giáo xuyên thấu.
Thế nhÆ°ng, những ngốn giáo nố đốt nhiên dừng lại và lÆ¡ lá»ng
trên đốnh đầu của
cả hai không đầy mốt xÃch.
Vẫn còn hốn bất phụ thố nên cả hai chố biết đứng yên đố
nhìn và o đốnh đầu của
nhau vối sự bà ng hoà ng vô tả.
Tốnh lại trưốc, Thôi Oanh Oanh vối nắm lấy tay Bạch Bất Phục
và lôi nhanh vố
phÃa trưốc:
- Ñi nà o!
Vút!
Vù.
Coong! Coong! Coong!.
Tiếng xé gió rối tiếng kim thiết gõ chan chát và o nốn
đá khiến cả hai phải quay
đầu nhìn lại.
Trưốc mắt hố, những ngốn giáo kia sau mốt lúc đứng yên vì
không nỡ đâm và o hố
thì bây giố khi hố đã rối chố chúng lại lao xuống và đâm
thẳng và o nốn đá.
Cả hai chưa kốp thố phà o vì sự kiốn quá may mắn vừa xảy
đến cho hố, giúp hố
thoát cái chết rõ mưối mươi, thì những ngốn giáo kia do liốn
nhau thà nh mốt chuối bối
mốt thanh sắt kết dÃnh chúng lại bống rùng rùng chuyốn đống.
Cạch!
Vù..
Bốp!
Ngưối nà o kiến tạo nên cÆ¡ quan nà y phải là báºc tinh thông.
Những ngốn giáo kia
sau khi đã đâm xuống dù trúng hay không trúng và o ngưối kẻ xâm
nháºp cÅ©ng tá»± đống
rút ngược lên bên trên và ẩn kÃn và o nguyên vố trưốc đó.
Còn đang ngấm ngầm thán phục vố điốu nà y, Bạch Bất Phục
bất giác nảy sinh
- 25. mối nghi ngố khi nghe Thôi Oanh Oanh đưa tay che miống kêu lên:
- Không thố nà o xảy ra chuyốn nà y!
- Là chuyốn gì, cô nương?
Thôi Oanh Oanh có phần ngÆ¡ ngác dù là đang tốnh táo giải thÃch cho
Bạch Bất
Phục nghe:
- Tên gối của cÆ¡ quan nà y là Liên Châu KÃch. Mốt khi đã phát
đống thì ngoà i tác
dụng huỷ diốt đốch nhân còn được dùng đố ngđn ngừa đốch
từ bên ngoà i xâm nháºp và o
hoặc cản đưống bốn truy kÃch từ phÃa trong Ä‘uối theo. Do đó,
Liên Châu KÃch không thố
nà o tự đống rút lên như thế được.
Nhìn lại những dấu vết do mưối mấy ngốn giáo đâm và o nốn
đá còn lưu lại, Bạch
Bất Phục hiốu được lối giải thÃch của Thôi Oanh Oanh. Bà đạo
nà y là lối duy nhất dẫn
và o trong đốa Hắc Y Giáo mà không cần Ä‘i qua lối chÃnh. Do đó,
đố ngđn cản đốch
nhân xâm nháºp, Liên Châu KÃch mốt khi bố phát đống sẽ biến
thà nh mốt hà ng chấn
song kiên cố. Hoặc giả gặp lúc cần thiết, nếu giáo chủ Hắc
Y Giáo bố lâm và o tình
trạng nguy nan buốc phải thoát thân theo lối bà đạo thì Liên ChÃ
¢u KÃch có tác dụng
ngÄ‘n ngừa kẻ đốch truy Ä‘uối từ phÃa sau. Nói nhÆ° Thôi Oanh Oanh
thì Liên Châu KÃch
đúng là không thố tự rút vố vố trà cũ.
Tuy nhiên diốn tiến xảy ra lại khác hẳn, Ä‘iốu nà y tháºt phản
thưống.
Bạch Bất Phục chợt hối:
- Theo cô nÆ°Æ¡ng thì tại sao lúc nãy Liên Châu KÃch bống dừng
lại?
Thôi Oanh Oanh lắc đầu nghi hoặc:
- Thoạt tiên ta tưống Liên Châu KÃch bố hống do lâu ngà y không
được sỠdụng.
Nhưng vối hiốn trạng nà y ta không còn tin và o điốu đó nữa.
- Cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© xem có thố nà o có ai đó cố tình là m nhÆ° váºy khÃ
´ng?
- 26. - Không thố nà o. Liên Châu KÃch lao xuống là do mốt khối đá nÄ‘ng
đến ngà n cân
bố cơ quan phát đống và đè xuống. Ngưối nà o muốn ngđn lại
phải có nối lực phi phà m.
Nhưng đố đẩy ngược lên bên trên thì nối lực đó phải tđng
lên gấp đôi. Trên đối nà y
là m gì có ngưối luyốn được bản lãnh nà y.
Bạch Bất Phục cưối nhẹ:
- Cô nương lầm rối!! Ngưối cô nương nói vẫn có đấy.
Thôi Oanh Oanh tròn mắt kinh ngạc:
- Các hạ muốn nói ngưối đó chÃnh là các hạ sao?
Bạch Bất Phục vừa lắc đầu vừa hối sang chuyốn khác, chẳng
Ä‘n nháºp gì đến đố
tà i đang nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng có biết gì vố công phu BÃch Dạ Lôi Khúc không ?
- Ñó là mốt trong BÃch Dạ NgÅ© Tuyốt Khúc có xuất xứ từ BÃch
Dạ Cung ố BÃch Dạ
Ñầm, cÅ©ng nhÆ° BÃch Dạ Sáo Khúc mà gia phụ đã có. Sao các
hạ lại hối ta điốu nà y?
- Vì ngoà i phần kinh vÄ‘n BÃch Dạ Sáo Khúc do lốnh tôn buốc tại
hạ phải hốc
thuốc, tại hạ còn tình cố có được phần kinh vÄ‘n của BÃch
Dạ Lôi Khúc.
- Các hạ có được cả hai ư?
- Phải! Cô nương nghĩ xem, vối hai loại nà y nếu tại hạ luyốn
thì có bố lâm và o
cảnh chân khà nghốch hà m dẫn đến tẩu hoả nháºp ma không ?
- Ừm! Ta đã nghe gia phụ bảo nếu luyốn mốt loại riêng lẻ thì
chắc chắn sẽ bố tẩu
hoả nháºp ma. NhÆ°ng vối hai loại thì ta không rõ lắm.
Bạch Bất Phục ngấm ngầm đắc ý và cố giữ cho giống nói
vẫn bình thản:
- Cô nương nghĩ thế nà o nếu như tại hạ đố nghố cô nương
cùng luyốn hai loại
công phu nà y vối tại hạ?
Nà ng ta kinh ngạc:
- Luyốn ư?
- Phải rối! Cô nương không nghe lầm đâu.
- 27. - Ngay bây giố ư?
- Nơi nà y vắng vẻ, không luyốn ngay bây giố thì đợi đến lúc
nà o?
Thôi Oanh Oanh vừa lố vẻ ngáºp ngừng vì chÆ°a biết là Bạch Bất
Phục nói tháºt hay
nói đùa thì y liốn nói tiếp:
- Ñầu tiên, tại hạ vừa thá» luyốn BÃch Dạ Lôi Khúc công phu
vừa đốc qua khẩu
quyết cho cô nương dố nhố.
Chiếu theo phần đầu của kinh vđn, Bạch Bất Phục vừa dứt
lối liốn ngối bốt xuống
ra vẻ chuẩn bố luyốn công tháºt sá»±. Và Thôi Oanh Oanh do tưống
tháºt nên cÅ©ng cÄ‘ng mắt
nhìn và o từng đống thái của Bạch Bất Phục
Ñang khi đó, Bạch Bất Phục chố là giả vố nên dố dà ng liếc
mắt nhìn vố phÃa sau.
Không ngoà i sự nghi ngố của y, có hai bóng trắng chợt thấp
thoáng hiốn ra trong
tầm thố tuyến của Bạch Bất Phục.
Chố cho hai bóng đó đến đủ gần Bạch Bất Phục liốn quay
lại kêu lên:
- - - - - - - o o O o o- - - - - - -
 Cơng
Tᣠgiả : Cố Long
Lại là hai ngươi? Ta biết mà !
Hai bóng trắng kia vì không sao ngố được đà nh phải lố diốn
trưốc sự kinh ngạc
tốt cùng của Thôi Oanh Oanh.
Nà ng còn kinh ngạc hơn khi nghe Bạch Bất Phục hét lên:
- Hai ngÆ°Æ¡i sao lại Ä‘eo Ä‘uối ta nhÆ° âm hốn bất táºn váºy ? Viốc
ngđn chặn và là m
cho Liên Châu KÃch trố lại vố trà cÅ© có phải là do hai ngÆ°Æ¡i
thực hiốn không ?
Sự kinh ngạc cà ng tđng cho Thôi Oanh Oanh khi nà ng nghe hai bóng
trắng kia
gốm mốt nam mốt nữ lên tiếng đáp lại:
- Bốn ta không phải là đeo đuối ngươi mà là giám sát ngươi.
- Hừ! Ñến Liên Châu KÃch bốn ta còn thừa nÄ‘ng lá»±c đố ngÄ‘n
- 28. chặn thì tiốu tá»
ngươi đừng mong có mốt ngà y ngươi luyốn được võ công.
Thôi Oanh Oanh lưốt ngưối bưốc tối:
- Nhố vố là ai? Sao lại tá»± tiốn xâm nháºp và o trống đốa của
bốn giáo?
Nữ nhân kia xua tay:
- Tiốu nha đầu không được nói xen và o! Nơi nà y không có viốc
của ngươi.
Thôi Oanh Oanh chực phát tác thì bố Bạch Bất Phục kéo tay giữ
lại:
- Thôi cô nương không nên lên tiếng! Bản lĩnh của hố như
thế nà o cô nương đã
biết rối đấy! Hãy đố đấy cho tại hạ.
Y ung dung hất mặt hối đôi nam nữ kia:
- Rốt cuốc nhố vố là ai? Tại sao nhố vố luôn tìm cách ngđn
cản viốc tại hạ luyốn táºp
công phu?
Nam nhân kia lạnh giống bảo:
- Bốn ta là ai, ngươi không cần biết! Ngươi chố nên ghi nhố
mốt điốu là suốt đối
suốt kiếp nà y ngươi phải mãi mãi là mốt thưống nhân, không
hố biết võ công. Bất kỳ ai
truyốn thụ võ công cho ngươi, hoặc bất kỳ lúc nà o ngươi
luyốn được chút Ãt công phu,
bốn ta không những phế bố võ công của ngươi mà còn là m cho
ngưối truyốn thụ võ
công cho ngươi phải thân bại danh liốt.
Toà n thân rung đống, Bạch Bất Phục lần đầu tiên mối biết
đến tâm trạng phẫn nố:
- NhÆ° váºy viốc Thôi giáo chủ trưốc khi chết truyốn cho ta mưối
nđm công lực sau
đó bống mất đi là do nhố vố gây nên?
Nữ nhân nố nhếch môi cưối giốu cợt:
- Ñiốu đó là do ta là m và chố là mốt cái phất tay nhẹ nhà ng
mà thôi. Ngươi không
cần phải kinh ngạc.
- Tại sao chứ ? Tại sao bốn ngươi lại ngđn cản ta luyốn công?
- 29. Dù Ä‘ang quát tháo là váºy nhÆ°ng Bạch Bất Phục vẫn nghe được
tiếng kêu thét của
Thôi Oanh Oanh:
- Các hạ vừa nói gì ? Gia phụ đã chết ? Phụ thân ta đã chết
ư ? Tại sao ?
Hai ngưối cùng hét và không ai lên tiếng đáp lại lối cho ai !
Chố có đôi nam nữ
kia là luôn nhìn hố vối cái nhìn vừa giốu cợt vừa thương
hại.
Và nam nhân kia bống lên tiếng:
- Bạch Bất Phục! Những gì lão hố Thôi nhố ngươi truyốn
đạt, thiếu giáo chủ của
Hắc Y Giáo kia rối, sao ngươi không nhân lúc nà y mà nói luôn đi,
còn chố gì nữa?
Bạch Bất Phục sau lúc phẫn nố bống mang tâm trạng ngỡ ngà ng:
- Hai ngươi biết tên ta ? Lúc Thôi giáo chủ nhố ta, hai ngươi
cũng ố gần đó ?
Nữ nhân nố đáp:
- Những điốu ngươi phải kinh ngạc hãy còn nhiốu, viốc bốn ta
biết danh tánh của
ngươi và biết những gì xảy ra quanh ngươi đâu phải là điốu
lạ đáng đố ngạc nhiên?
Thần hốn rung đống, Bạch Bất Phục có cảm giác tất cả
những gì thuốc vố thầm
kÃn của y cÅ©ng bố đôi nam nữ kỳ bà nà y biết rõ đến từng chÃ
¢n tÆ¡ kẽ tóc. Và y có cảm
tưống như y bố lốt trần hoà n toà n trưốc hai đôi mục quang
đang nhìn y thương hại.
Chố có những ai đang lâm và o tình cảnh tương tự như Bạch Bất
Phục bây giố mối
hiốu thấu những cảm giác đang xảy đến cho y. Y như ngưối
bất lực, như bố mốt sợi dây
vô hình rà ng buốc đố y chố có thố hà nh đống trong mốt giối
hạn nà o đó mà thôi. VÃ
giối hạn đó lại là do đôi nam nữ kỳ bà không rõ niên kỷ
đang cố tình áp đặt cho y.
Có ai đó đã từng bố o ép, bố bắt buốc phải là m mốt điốu
gì đó hoà n toà n ngoà i ý
muốn của bản thân mối thấu hiốu cho đốnh ý lúc nà y của
Bạch Bất Phục.
Vối đốnh ý đó, mốt đốnh ý mối xuất hiốn không lâu, Bạch
Bất Phục bất ngố thét
- 30. lên:
- Là ngưối bố tưốc Ä‘oạt Ä‘i số thÃch, ta không muốn sống
nữa.
Vừa thét Bạch Bất Phục vừa tá»± quáºt hết sức mình cái đầu
của y và o vách đá cứng
ngay cạnh bên.
Thế nhưng.
Mốt luống nhu kình dốu nhẹ bống xuất hiốn theo cánh tay vẫy
của nam nhân kia,
khiến cho toà n thân của Bạch Bất Phục phải cứng đố. Và khi
va và o vách đá thì đầu
của y như chố va và o mốt lốp bông mốm nhũn.
Ñứng yên bất đống đã là mốt điốu khó chốu, Bạch Bất
Phục còn khó chốu tháºp
phần khi nghe giống cưối châm chốc của nam nhân kia:
- Ha.ha.ha.! Ta quên nói cho ngươi biết mốt điốu nữa, ngoà i viốc
ngÆ°Æ¡i
không được luyốn công phu, ngươi cũng không được quyốn chết.
Do là kẻ khác giết
ngươi hay ngươi tự tìm đến cái chết. Ngưối đừng bao giố
thỠtìm cách là m ngược lại
mốnh lốnh của bốn ta.
- NhÆ° váºy là quá quắt, là phi lý. Mốnh lốnh kỳ quặc của hai
ngươi, Bạch Bất
Phục ta thực sự không phục. Ta không bao giố phục tùng hai
ngươi cả. Dù chết ta cũng
cứ bất phục.
Mặc cho Bạch Bất Phục la hét nam nhân kia vẫn cưối:
- Ha.ha.ha.! Ngươi bất phục thì sao, đã hai lần ngươi suýt chết
mà vẫn sống
đấy thôi! Ngươi bắt buốc phải phục tùng theo mốnh lốnh bốn
ta! Ha.ha.ha.!
Biết hố Ä‘ang nhắc đến lần y suýt chết dưối Liên Châu KÃch,
Bạch Bất Phục vẫn
không hố cảm kÃch ân cứu mạng của hố. Ngược lại, y bắt
đầu váºn dụng tâm cÆ¡, tìm
cách hoặc là phá bố hoặc là là m trái lại mốnh lốnh của hố
đố xem hố sẽ là m gì y hay
cuối cùng phải ra tay giết y?
- 31. Ñầu tiên, y vố đấu dốu đố thuáºt lại toà n bố những gì đã
xảy ra cho Thôi giáo chủ
ố Ñm Sơn cho Thôi Oanh Oanh nghe.
Chố đến lúc Thôi Oanh Oanh nguôi cơn xúc đống, Bạch Bất Phục
bảo nà ng:
- Bây giố tại hạ sẽ y lối Thôi giáo chủ láºp lại toà n bố
kinh vÄ‘n khẩu quyết BÃch
Dạ Sáo Khúc cho cô nương nghe.
Nói đến đây y bống dừng lối.
Y quay đầu nhìn sang đôi nam nữ kia vừa mắng hố:
- Ñây là khẩu quyết võ hốc của Hắc Y Giáo, bốn ngươi cố
tình lưu lại đố trốm
nghe à ? Hai ngươi không biết thế nà o là đạo lý sao ? Nghe lén
tÆ° sá»± của ngưối khác mÃ
hai ngươi cũng là m được sao ? Quân mặt dầy.
Mặc cho y mắng, mặc cho y thóa mạ, đôi nam nữ kia vẫn đứng
nguyên vố.
Không những thế, nữ nhân kia còn nói:
- So vối bản lÄ©nh của bốn ta, BÃch Dạ Sáo Khúc hay NgÅ© Tuyốt
Khúc gì đó chố lÃ
trò trẻ con, bốn ta không đố và o mắt đâu.
Hết phép, Bạch Bất Phục Ä‘Ã nh phải nÃn nhốn và o đốc cho Thôi
Oanh Oanh nghe
toà n bố kinh vÄ‘n BÃch Dạ Sáo Khúc.
Tuy Thôi Oanh Oanh chÆ°a được dốp mục kÃch thần công tuyốt
thế của đôi nam nữ
kia như Bạch Bất Phục đã từng, nhưng qua viốc hố dố dà ng
dùng nối kình ố mốt
khoảng cách xa đố ngÄ‘n cháºn sức lao xuống của Liên Châu KÃch,
và tiếp đó là đẩy
được Liên Châu KÃch quay trố lại vố trà cÅ©, nà ng cÅ©ng đủ tin
và o lối nói có phần khoa
trương của nữ nhân kia.
Vối tâm trạng đó, Thôi Oanh Oanh không thố nà o xem trống phần
kinh vđn khẩu
quyết kia nữa! Vì xem trống đố là m gì mốt khi công phu đó chố
là trò trẻ con trong tay
ngưối khác.
Nghe tai nà y và đố lốt tai kia, Thôi Oanh Oanh như bố hụt hẫng
khi nghe Bạch Bất
- 32. Phục nói:
- Hết rối! Cô nương nhẩm lại xem nếu có chố nà o không nhố
thì nói cho tại hạ
biết đố tại hạ nhắc lại.
Nà ng lắc đầu vì không quan tâm.
Bạch Bất Phục cừơi nhẹ:
- Phần của tại hạ đến đây là xong! Tại hạ xin lui chân đố
cô nương rảnh rối đối
phó vối Dương Côn.
Nhưng y vẫn không tà i nà o bưốc đi được khi toà n thân của y
vẫn cứ bất đống.
Y biết đó là do đôi nam nữ kia gây ra nên quát hối:
- Hai ngưối còn bắt ta phải đứng như thế nà o bao lâu nữa?
Nam nhân nố cưối lạnh:
- Tiốu tỠngươi đừng hòng qua mặt bốn ta ! Còn mốt viốc nữa,
sao ngươi không
nói ra?
Y cãi bừa:
- Là m gì còn mốt viốc nà o nữa ? Ta đã láºp lại tất cả những
gì Thôi giáo chủ cđn
dặn ta rối.
- Hừ! Váºy còn viốc ngÆ°Æ¡i bố trúng phải Tuyốt Mạng Phi Châm
của lão hố Thôi thì
sao?
Y đố mặt vì tức giáºn. Không phải là y không nhố mà đó là vì
y cố tình bố qua,
không muốn nhắc đến.
Ngược lại, Thôi Oanh Oanh vừa nghe nói đến Tuyốt Mạng Phi Châm
liốn kêu lên
lo lắng:
- Sao ? NgÆ°Æ¡i bố trúng phải Tuyốt Mạng Phi Châm tháºt à ?
Sự lo lắng của Thôi Oanh Oanh không là m cho Bạch Bất Phục cảm
kÃch. Trái lại,
y bực tức thét lên:
- Ñiốu đó có liên quan gì đến cô nương? Cô nương cứ lo cho
Hắc Y Giáo thì hơn.
Thôi Oanh Oanh lố vẻ bốn chốn, vì nà ng không thố quên viốc
- 33. Hắc Y Giáo đố lo
cho Bạch Bất Phục.
Tuy nhiên, khi nam nhân nố lên tiếng:
- Hừ ! NgÆ°Æ¡i cố tình phốt lố đố tìm đến cái chết thì khÃ
´ng được đâu. Tiốu nha
đầu kia dù không muốn cứu ngươi, bốn ta cũng có cách buốc
tiốu nha đầu phải cứu.
Huống chi, chố còn ba ngà y nữa là đủ mốt tuần trđng như lão
hố Thôi đã nói. Ngươi
nên ngoan ngoãn tự nói ra là hơn.
Thôi Oanh Oanh chợt giáºt mình kêu ầm lên:
- Thế nà o? Các hạ đã vưống phải Tuyốt Mạng Phi Châm lâu
đến váºy sao?
Nữ nhân nố bống quắc mắt:
- Tiốu cô nÆ°Æ¡ng kêu nhÆ° váºy là có ý gì? Qua khẩu khà của cô
nương dưống như sự
viốc rất nghiêm trống thì phải?
"Hố đã thay đối lối xưng hô? Ta phải hiốu thái đố nà y ra sao
đây? Dưống như hố
rất sợ viốc ta phải chết, lạ tháºt!".
Bạch Bất Phục vừa có ý nghÄ© nà y thì liốn đó nháºn đốnh của
y cà ng được củng cố
khi nghe đôi nam nữ kia đối thoại tiếp vối Thôi Oanh Oanh.
Thôi Oanh Oanh trầm ngay nét mặt lúc đáp lại:
- Còn hơn là nghiêm trống. Chất đốc trong Tuyốt Mạng Phi Châm
sẽ huỷ diốt bất
kỳ ai nếu đố đến ngà y thứ bảy.
- Nhưng tiốu tỠđâu có là m sao, dù hôm nay đã là ngà y thứ hai
mươi bảy?
Nghe nữ nhân nố biốn bác, Thôi Oanh Oanh cưối khinh khốnh:
- Tiốu nữ không cần biết võ công của nhố vố cao thâm huyốn
ảo như thế nà o.
NhÆ°ng qua sá»± viốc nà y tiốu nữ tin chắc rằng đối vối đốc mÃ
´n công phu nhố vố hãy còn
ấu trĩ.
Nữ nhân nố liốn có phản ứng:
- Tiốu cô nÆ°Æ¡ng nói nÄ‘ng nên cẩn tháºn. Lối lẽ giáo huấn đó,
chưa đến lượt tiốu cô
- 34. nương nói đâu.
Thôi Oanh Oanh không hố sợ. Ngược lại, nà ng vẫn ung dung giải
thÃch:
- Muốn lưu lại mạng sống cho ai đó đến mốt tuần trđng khi thi
triốn Tuyốt Mạng
Phi Châm chố có mốt cách duy nhất là gia phụ phải bẻ gẫy
phần ngoà i của Phi Châm,
chừa lại mốt mẩu nhố. Và mẩu nhố nà y được gia phụ cắm
và o huyốt Thiên Trì gần vối
đại huyốt Linh Ñà i. Qua cỠđống của ngưối bố hại, mẩu
nhố nà y cà ng lúc cà ng di
chuyốn đến đại huyốt Linh Ñà i. Và khi đi đến giai đoạn nà y,
ngưối bố hại chắc chắn
phải vong mạng, dù Ñại La Kim Tiên giáng hạ cũng vô phương
giải cứu.
Ñôi nam nữ kia cùng thất sắc:
- Tiốu cô nương thỠxem lại xem, liốu mẩu Phi Châm kia đã di
chuyốn đến đại
huyốt Linh Ñà i của tiốu tỠchưa?
Thôi Oanh Oanh lắc đầu:
- Tiốu nữ không cần xem. Vì bản thân tiốu nữ không có nđng
lực giải cứu.
- Hừ! Nhưng tiốu cô nương không phải là ngưối duy nhất hốc
được chân truyốn
của lão Thôi sao?
Thôi Oanh Oanh hất mặt bảo:
- Hốc được thì sao ? Ñến gia phụ cũng phải bó tay, nói chi
đến tiốu nữ.
Nam nhân nố gần như là quát lên:
- NgÆ°Æ¡i nói nhÆ° váºy là cố tình là m viốc nà y là đố sát nhân
diốt khẩu.
Tiếng quát của nam nhân nố không hố là m cho Thôi Oanh Oanh sợ.
Ngược lại,
nà ng vẫn cứ lo sợ khi quay sang phân trần vối Bạch Bất Phục:
- Ta mong các hạ hiốu cho, tÃnh khà của gia phụ lâu nay vẫn váºy.
Ñó là sá»± tháºt
mà ta không thố nà o phủ nháºn, gia phụ đúng là muốn sát nhân
diốt khẩu. Rất tiếc, ta
lại không có cách gì dố giúp tại hạ.
Báºt cưối sảng khoát, Bạch Bất Phục bảo:
- 35. - Ha.ha.ha.! Cô nÆ°Æ¡ng không viốc gì phải ân háºn. Ngưối phải
tiếc rẻ không
là cô nương mà là hố kia. Cô nương cứ nhìn sắc diốn của hố
xem, trông hố có vẻ buốn
cưối không? Ha.ha.ha.!
Tháºt váºy, thần sắc của đôi nam nữ kia không những là buốn
cưối mà còn phải
được xem là đáng thương hại nữa mối đủ nghĩa.
Tuy nhiên, trà ng cưối đắc ý của Bạch Bất Phục vụt tắc
ngấm đi, khi nghe nam
nhân kia lạnh giống bảo y:
- Ngươi đừng đắc ý vối. Ngươi nghĩ xem nếu ngươi chết đi
thì ngưối đầu tiên phải
thống khố là ai ? Có phải là mẫu thân ngươi không, Bạch tiốu
tá» ?
Bạch Bất Phục rung đống:
- Hai ngươi muốn gì khi cố tình lôi mẫu thân ta và o chuyốn nà y?
Nữ nhân kia cưối nhẹ và là cái cưối châm biếm:
- Bốn ta muốn gì ư ? Trưốc tiên, bốn ta sẽ nói cho mẫu thân
ngươi biết vố cái chết
của ngươi. Sau đó.
Toà n thân chấn đống, Bạch Bất Phục quát lên:
- Sau đó thì thế nà o ? Kẻ nà o hại đến gia mẫu, ta sẽ không
buông tha cho kẻ đó!
Cưối lạnh, nam nhân kia hối tức:
- Bằng và o nđng lực của ngươi à ? Hừ! Huống chi, ngươi đâu
còn sống bao lâu nữa.
Tháºt tiếc cho ngÆ°Æ¡i vì ngÆ°Æ¡i không thố nà o mục kÃch được
những gì sẽ xảy đến cho mẫu
thân ngươi sau nà y! Ha.ha.ha.!
Lối nói của nam nhân nố đúng là sá»± tháºt. Và lối nói đó có
tác dụng như là lối
cảnh tốnh Bạch Bất Phục.
Trong tâm trà y ngay tức khắc xuất hiốn hai ý đốnh: mốt là y
phải sống, bất cứ giá
nà o y cũng phải sống! Hai là y phải có võ công, không những chố
có võ công không mÃ
thôi, y cần phải có mốt bản lĩnh siêu phà m. Nếu đạt được
ý nguyốn nà y, chÃnh y sau
- 36. nà y sẽ là m cho đôi nam nữ kia nếm mùi khố luỵ.
Ñốt nhiên y quay sang hối Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương! Lúc nãy cô nương có nói là cô nương không có
nđng lực đố giải
cứu! Phải chÄ‘ng trong câu nói của cô nÆ°Æ¡ng mang mốt hà m ý lÃ
vẫn có ngưối có nđng
lực giải nguy cho tại hạ?
Thôi Oanh Oanh cháºm rãi gáºt đầu:
- Các hạ nói không sai! Ñúng là vẫn có ngưối có thố giải
cứu cho các hạ.
- Ngưối đó là ai?
Vô hình chung có đến ba ngưối cùng mốt lúc nêu lên câu hối
nà y. Ñó là Bạch
Bất Phục và đôi nam nữ kia.
Qua đó, Bạch Bất Phục hiốu rằng dù đôi nam nữ kia đang bằng
mối cách ngđn
cấm mối số thÃch của y nhÆ°ng hố lại rất sợ viốc y phải
chết. Không cần phải tìm hiốu
nguyên nhân, Bạch Bất Phục chố biết ghi nhố tháºt kỹ Ä‘iốu
nà y và o táºn tâm khảm của y.
Và y nghe Thôi Oanh Oanh đáp lối:
- Ñó là Quỷ Y Ma Thủ gia sư bá.
Nam nhân kia vối vã hối:
- Lốnh sư bá hiốn đang ố đâu?
Thôi Oanh Oanh nhún vai:
- Gia sư bá luôn đi đây đi đó, hà nh tung cứ như hạc nối mây
ngà n. Câu hối nà y
tiốu nữ không sao giải đáp được.
Nữ nhân kia rÃt lên:
- NhÆ°ng Ãt ra cô nÆ°Æ¡ng phải biết được mốt đốa Ä‘iốm nà o đó
mà lốnh sư bá thưống
hay lui tối chứ?
Nà ng đáp vối cái gáºt đầu:
- Ñiốu đó thì tiốu nữ biết! NhÆ°ng nói ra cÅ©ng chố vô Ãch mÃ
thôi.
- Sao lại vô Ãch?
- Vì trong vòng ba ngà y ngắn ngủi còn lại nhố vố không thố nà o
- 37. đi đến đốa điốm
đó. Và dù có đến được, nhố vố còn phải đưa gia sư bá quay
lại đây đố chữa trố cho Bạch
các hạ! Nhố vố không nghĩ đây là hà nh đống hoà n toà n thừa
sao?
Nam nhân nố tố vẻ nôn nóng nhưng lối lẽ lại có phần tự tin:
- Vô Ãch hay không thì cô nÆ°Æ¡ng cứ viốc nói ra. Chuyốn sau đó
như thế nà o cô
nÆ°Æ¡ng không phải báºn tâm.
Thôi Oanh Oanh cưối nhẹ:
- Cũng được! Ta sẽ nói! Gia sư bá vẫn thưống lui tối vối hai
vố bằng hữu cố tri.
Mốt ngưối là Khấp Quỷ Tđng, thưống được gối là Quỷ Tđng!
Ngưối thứ hai là Phế Quỷ
Vô Thưống vốn nối danh là Quỷ Kiếm! Gia sư bá cùng vối hai
vố lão bằng hữu được
thiên hạ ghép chung thà nh Thế Ngoại Tam Quỷ. Chố có điốu nhố
vố sẽ không tà i nà o
tưống tượng được nÆ¡i trú ngụ của hai nhân váºt nà y ố xa nhau
như thế nà o.
Ñối giống, Thôi Oanh Oanh vì cđm ghét thái đố phi lý của đôi
nam nữ qua viốc
ngđn cấm Bạch Bất Phục luyốn công nên giống nói của nà ng có
phần khiêu khÃch:
- Quỷ Tđng vốn từ lâu xa rối thế sự nên chốn đốnh Vu Sơn
Thần Nữ Phong là m
nÆ¡i lÆ°u ngụ. Quá»· Kiếm do bản tÃnh thâm trầm, thÃch cảnh cô
liêu, nên lấy đáy vực
Ngốa Long là m nơi tiốm ẩn. Nhố vố có biết hai đốa điốm nà y
không?
Nam nhân nố sau khi đưa mắt nhìn nữ nhân đống hà nh liốn dằn
giống bảo Thôi
Oanh Oanh:
- Hừ! Nếu bốn ta không tìm được Quỷ Y ố hai đốa điốm nà y
thì tiốu nha đầu
ngươi đừng trách bốn ta sẽ biến Ma Vân Cốc nà y thà nh bình
đốa.
Quay sang Bạch Bất Phục, nam nhân đanh giống hạ lốnh:
- Ñi nà o, tiốu tá»!
Tháºt bất ngố, ngay sau câu nói của vố nam nhân bà ẩn, toà n thân
vốn bất đống
- 38. của Bạch Bất Phục bống như được cối trói.
Và Bạch Bất Phục chÆ°a kốp bưốc Ä‘i liốn có cảm nháºn toà n thÃ
¢n cứ nhÆ° là là bay
Ä‘i, nhÆ° được mốt lá»±c vô hình nâng lên và đưa mãi vố phÃa
trưốc.
Ñến nhÆ° Thôi Oanh Oanh lúc mục kÃch được cảnh tượng nà y cÅ©ng
phải như ngưối
mất hốn, công phu của đôi nam nữ kia không những là siêu phà m
mà còn là siêu phà m
đến chố không sao tưống tượng được.
Nà ng mơ hố tin rằng đôi nam nữ kỳ bà kia vẫn có cách đưa
Bạch Bất Phục đến
được hai đốa Ä‘iốm kia, mốt ố phÃa nam và mốt ố mãi phÃa
bắc, chố trong ba ngà y ngắn
ngủi. Nhưng cách đó là cách gì thì Thôi Oanh Oanh không sao mưống
tượng được.
Vả lại, nà ng đâu còn thối gian đố mà mưống tượng những
chuyốn viốn vông. Vì
nà ng còn phải nhanh chóng đi và o trống đốa Hắc Y Giáo đố kốp
thối lấy được tÃn váºt
của tố sư hầu khống chế ngược lại Ñốc Tâm Thiết Trảo
Dương Côn.
Có như thế nà ng mối khôi phục được Hắc Y Giáo, là tâm huyết
do phụ thân nà ng
gây dựng.
Thế nhưng, đúng và o lúc Thôi Oanh Oanh nghĩ đến viốc nà y thì
mốt trà ng cưối từ
đâu đó mãi bên trong bống vang lên đến tai nà ng:
- Ha.ha.ha.! Ta đã lấy được váºt cần lấy! Hắc Y Giáo sẽ lÃ
của ta! Ta sẽ lÃ
Giáo chủ Hắc Y Giáo. Ha.ha.ha.!
Ñó là giống nói của lão Dương Côn! Thôi Oanh Oanh không những
không nghe
lầm mà nà ng còn phải thất vống não nố.
Ñố bảo lưu tánh mạng hầu sau nà y có dốp báo phục, Thôi Oanh
Oanh Ä‘Ã nh len
lén tháo lui theo lối bà đạo.
Sau khi phát đống cÆ¡ quan đố biến Liên Châu KÃch thà nh váºt chắn
đưống, Thôi
Oanh Oanh ra đến bên ngoà i.
- 39. Nà ng cảm nháºn được sá»± cô Ä‘Æ¡n khi nháºn ra rằng đôi nam nữ kia
đã đưa Bạch Bất
Phục Ä‘i mất, không lÆ°u lại bất kỳ dấu tÃch nà o.
- - - - - - - o o O o o- - - - - - -
 Cơng
Tᣠgiả : Cố Long
ChÃnh Bạch Bất Phục là ngưối trong cuốc cÅ©ng phải bất ngố vì
lối dốch chuyốn bất
thưống của đôi nam nữ kia.
Dù y chưa biết vực Ngoạ Long và đốnh Vu Sơn Thần Nữ Phong ố
đâu nhưng y
những tưống hố sẽ đưa y đi bằng thinh thân pháp thượng thừa
nhÆ° nhân váºt Cái Bang
hoặc Thôi Oanh Oanh đã đưa y đi.
Nà o ngố, đôi nam nữ kia lại có loại phương tiốn đố di
chuyốn tháºt sá»± khác thưống.
Lúc Bạch Bất Phục được thần công vô thượng của đôi nam
nữ kia đưa ra bên
ngoà i bà đạo. Y nghe nam nhân kia hú khẽ mốt tiếng vống lên thinh
không.
Sau đó, mốt chấm trắng ban đầu là nhố sau cứ lốn dần xuất
hiốn ố trên không.
Và khi chấm trắng đó đến đủ gần Bạch Bất Phục mối nháºn
ra đó là mốt con Bạch
Hạc to lốn khác thưống.
Vút! Vút!
Hai tay của Bạch Bất Phục liốn bố đôi nam nữ nắm giữ. Hố
chố khẽ nhún mình lÃ
đưa được Bạch Bất Phục nhảy lên mình con Bạch Hạc.
Y chố nghe nam nhân nố cđn dặn:
- Ngối yên!
Thì.
Bạch Hạc liốn lao vút lên tầng không và mang theo mối mốt mình
y.
Nhìn trưốc nhìn sau và nhìn luôn hai bên tả hữu, Bạch Bất
Phục thoáng lo sợ khi
thấy chố có mốt mình y trên lưng con Bạch Hạc, còn ố hai bên
tai lại có gió cứ à o à o