1. Một mùa đông không lạnh
Trong tôi vẫn có một mùa đông không lạnh
Đã có ai rơi vào hoàn cảnh như nhân vật trong truyện chưa ?
Cũng như bao mùa đông trước đây, chỉ có một mình anh bước đi trên con đường vắng, nhưng
quả thật sẽ tuyệt vời biết bao nếu giờ này em ở bên anh.
Ngày em đến với cuộc đời anh, anh biết đó chính là lúc anh nghĩ mình có thể hoàn toàn nói lời
tạm biệt với quá khứ. Một quá khứ nhuốm chỉ một màu khổ đau và u buồn chồng chất. Em
biết không, em đã mang cho anh niềm tin, điều anh đã hoàn toàn đánh mất từ rất lâu rồi. Mỗi
khi bên em, anh luôn cố kìm nén cảm xúc của mình, không để em nhận ra tình cảm của anh,
nhưng dường như ánh mắt của anh đã nói với em tất cả. Anh rất vui khi được ở bên cạnh em,
được thấy em cười với anh, nhưng cuộc đời đã dạy anh rằng “Đừng quá gắn bó với một ai đó
vì khi mất họ bạn sẽ rất đau khổ”, thật điên rồ phải không em. Em đã nhiều lần ngỏ ý trước
anh, nhưng anh vẫn không thể đi quá xa hơn sự quan tâm của một người bạn. Anh cứ cố ghìm
lòng mình lại, sống như một kẻ vô tình. Anh biết mình cũng sẽ không thể sống mãi như thế
này được, và em rồi cũng sẽ đến lúc không còn cần đến anh nữa. Và thời điểm đó cũng đã
đến, chỉ là anh không nghĩ nó lại tới nhanh đến như vậy.
Em đã kiếm được cho mình một tình yêu khác, một người có thể đem lại cho em điều mà anh
không thể. Anh cảm thấy thưc sự hụt hẫng, tim anh nhói đau, anh muốn phá tan mọi thứ
trước mắt anh , phá tan rào cản ngăn cách anh với em. Anh kiếm tìm hình bóng em trên từng
khuôn mặt mà anh gặp, trong mỗi khoảnh khắc lặng mình trong bóng tối, chỉ để được thấy nụ
cười ấy, ánh mắt ấy. Hạnh phúc ở rất xa anh , ở trên những ngôi sao kia, còn em thì rất gần,
chỉ là. .. với tay không tới. Phải làm sao đây khi kí ức không lúc nào buông tha anh, nhắc anh
nghĩ đến em. Từ đầu mùa đông đến giờ, ngày ngày anh vẫn luôn dìm mình vào trong nước
lạnh, để cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến em, còn bây giờ anh không dứt bỏ nó mà coi đó như
một hình phạt cho tội lỗi của mình.
Khi nó là sự khuây khỏa thì thật sung sướng, nhưng khi nó là một hình phạt thì dường như
không đủ. Anh có nên tự hào không khi nước lạnh không còn tác động tới anh được nữa, vì cái
lạnh thực sự anh đã từng trải qua rồi- khi anh biết anh đã đánh mất em. Mùa đông không còn
lạnh khi con người biết cách đón nhận nó, coi nó như một phần của mình. Hình phạt lớn nhất
đối với anh là phải xa rời em, và anh đang phải cố gắng đón nhận nó. Anh không thể chúc em
hạnh phúc vì anh hoàn toàn không biết đến ý nghĩa của hai chữ đó. Hạnh phúc cũng như tình
yêu, đối với anh luôn là những thứ xa xỉ. Sau những nỗi đau, con người ta mạnh lên, và anh sẽ
có ngày tự hào nói với chính mình rằng anh đã làm được điều đó. Anh phải trở thành một kẻ
mạnh, để không còn chịu sự tác động của tình yêu nữa, có nên như vậy? Em àh, có bao giờ
anh còn được thấy em mỉm cười với anh, một lần nữa, trong cuộc đời này