SlideShare a Scribd company logo
1 of 107
Download to read offline
thân tặng
Sống để yêu, để nhớ, để trải nghiệm.
Yêu để sống, để ám ảnh, để đau.
Dù cuối cùng chẳng đến được với nhau,
Cũng xin hãy đừng thấy nhau quay mặt…
In 20 bản. In xong và xuất bản 12/2011.
Thoáng qua rồi những vụng trộm ngày thơ,
Những ngượng ngùng, những vu vơ nỗi nhớ.
Đời vẫn trôi dù tình yêu dang dở,
Còn lại đây lạc lõng mấy vần thơ…
hắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua
những giây phút say đắm ngọt ngào của những mối
tình đầu ngây thơ, trong sáng và mơ mộng. Nhưng
cũng chắc hẳn rất nhiều người đã phải nếm trải cái cảm giác
cay đắng, đau khổ đến nghiệt ngã của những cuộc tình dang
dở hay những mối tình đơn phương…
Bạn thật may mắn và đáng khâm phục nếu bạn là người
đi cùng được mối tình đầu của mình đến bờ bến cuối cùng.
Nhưng những kết thúc có hậu như thế, tôi dám chắc, chỉ có
thể chiếm một tỉ lệ rất nhỏ trong cái cuộc sống luôn luôn đầy
dãy những trái ngang này. Còn tôi và rất nhiều người khác,
không được may mắn như bạn, chúng tôi cứ mải miết cả cuộc
đời để đi tìm một cái đích vô định cho chính mình để rồi một
ngày nào đó bỗng dưng nhận ra rằng, mình vẫn đang lẻ loi,
cô độc trên con đường dài không điểm dừng.
C
Trong cuộc sống bao la này, con người sống là để yêu
rồi chia xa, rồi lại bắt đầu một tình yêu với trái tim không
còn nguyên vẹn. Những khoảng lặng đến rồi lại đi âu cũng
là quy luật, cũng là duyên nợ và cũng là định mệnh. Tình
yêu muôn đời biến thiên và kỳ diệu không khôn hơn hay dại
hơn ở lần đầu hay lần cuối, không tự nhiên đến nhưng cũng
chẳng tự nhiên đi. Chính vì thế dù là người mới yêu lần đầu
hay là một người đã trải qua rất nhiều cuộc tình thì cũng xin
hãy nhớ lấy một điều - hãy luôn luôn tin vào tình yêu và
hãy luôn yêu bằng hết con tim và tâm hồn cho đến khi nào
tình yêu còn ở lại, nhưng cũng đừng bao giờ mù quáng để
tình yêu lấy đi cái bản ngã của ta. Ta phải là ta, phải là của
ta trước khi trở thành một ai đó hay trở thành của một ai
đó…
Xin chúc cho tình yêu của các bạn sẽ luôn luôn tươi đẹp
và chúc các bạn sẽ luôn luôn là những người hạnh phúc
nhất. Hãy luôn là chính mình khi yêu bạn nhé!
Tập thơ “Ám ảnh” là những vần thơ buồn và có đôi chút
tiêu cực trong cách nhìn nhận về tình yêu, cuộc đời nên tôi
đặc biệt mong bạn đọc, nhất là các bạn đang yêu hãy chỉ coi
những vần thơ này như một câu chuyện tham khảo về tình
yêu riêng của một người xa lạ, đừng để chúng làm ảnh
hưởng đến nhưng suy nghĩ về một tình yêu đẹp vốn luôn
luôn tồn tại ở trong bạn.
Tôi xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những người
bạn, những người anh em, những người thân gia đình và đặc
biệt là những mối tình đã qua, tất cả đã cho tôi thấy rõ được
mình là ai trong cuộc sống bao la, đầy biến động để tôi có
cảm xúc viết nên những dòng tự sự này.
Chắc chắn trong lần xuất bản này, cuốn sách sẽ có nhiều
sơ suất, do vậy, mọi sự góp ý và lời khuyên từ bạn đọc sẽ
thực sự là một món quà ý nghĩa với tôi để chúng ta có thể có
những vần thơ hoàn thiện hơn trong thời gian tiếp theo.
Xin chân thành cảm ơn!
Thân,
Nghiêm Xuân Trọng
LỜI TỰA.........................................................................................5
MỤC LỤC........................................................................................8
CHƯƠNG I: ÁM ẢNH TÌNH YÊU MỚI.............................10
em và anh..............................................................................10
Get Over It.............................................................................13
Ám Ảnh - Obssesion .........................................................19
Khai Bút Buồn.....................................................................21
Hạnh Phúc.............................................................................26
Khi Nỗi Nhớ Kéo Dài Đến Cực Đại..............................30
Chớp........................................................................................34
Sắc Màu Tình Yêu ..............................................................38
Khát Vọng Và Lòng Tham...............................................41
Kẹo Mút..................................................................................43
CHƯƠNG 2: ÁM ẢNH CÁI TÔI VÀ BÓNG ĐÊM............48
Thiên Thần Chết.................................................................49
Đêm Dài .................................................................................51
Quên Rồi................................................................................53
Vĩnh Biệt................................................................................55
Tản Mạn Cơn Gió Lạnh Đầu Mùa ................................58
Đêm Rồi Đấy........................................................................63
Lang Thang Đêm................................................................65
Vu Vơ Cho Màn Đêm Tĩnh Lặng ..................................68
Đêm..........................................................................................71
Đêm Không Cô Đơn ..........................................................76
Hiếu Thắng Ơi.....................................................................78
Disappointed .......................................................................80
Con Sợ.....................................................................................82
PHỤ LỤC: TRỞ LẠI NGÀY HÔM QUA.............................87
Ngày Tháng Học Trò.........................................................88
Khai Phím (Canh Dần).....................................................91
Sinh Nhật...............................................................................94
Ồ! CUỘC ĐỜI........................................................................97
Cười......................................................................................103
Hà Nội Nhớ........................................................................106
Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình đẹp
nhất nhưng chính mối tình cuối cùng mới thực sự là
mối tình bất diệt..(J.Pôn – Zác)
Chợt xao xuyến vu vơ một hình bóng.
Chợt hồn nhiên cười khúc khích một mình.
Chợt giấc ngủ cho những cơn mơ lạ,
Chợt ngày qua không còn buồn linh tinh.
Mỗi tình yêu qua đi để lại rất nhiều những kỉ niệm đẹp,
nhưng không phải tình yêu nào cũng
trôi qua một cách nhẹ nhàng và êm dịu,
có những tình yêu qua đi mà tất cả để
lại chỉ là những sự thù hằn và nỗi cay
nghiệt đến khôn cùng...
Em:
Sự thật là chẳng có phép nhiệm màu
Đưa em về vòng tay anh ấm áp.
Trái tim anh bây giờ đã khác,
Em bất lực rồi, anh cứ đi!
Anh:
Ừ thì anh sẽ ra đi.
Dẫu con tim vẫn còn bao nuối tiếc.
Phép nhiệm màu bây giờ đã hết,
Ta bất lực chẳng níu bước nổi nhau…
Em:
Dẫu vô tình chẳng phải điều anh thích,
Nhưng bước đi anh đã chọn vô tình.
Nỗi đau này vò xé tận u linh,
Vì tim anh, em không còn tồn tại.
Anh:
Vì trong tim ta, không ai còn tồn tại,
Thế nên anh buộc phải chọn vô tình.
Hãy cứ để nỗi đau vò xé đến u linh,
Rồi có lẽ em sẽ hiểu anh đúng!
Em:
Đúng ư? Hãy định nghĩa giúp em thế nào là đúng?
Đúng là yêu em rồi bỏ mặc em sao?
Đúng là cho em niềm tin rồi cướp đi hi vọng?
Đúng là tự cho mình luôn đúng phải không anh?
Anh:
Đúng là yêu em chỉ biết làm em cười!
Là vẫn vui dù biết em đã vui bên người mới,
Là lúc nào cũng cười cả khi em giả dối,
Là ở bên em không đòi hỏi một lời…
…
Em:
Sự thật là em chưa có người ta,
Chưa có người thay bóng hình anh được.
Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được,
Em dối lòng tự an ủi đấy thôi...
Đôi khi tình yêu là thế, một phút mất bình tĩnh, một giây
không giữ nổi mình rất có thể sẽ làm cho nhau đau cả một
đời. Và có lẽ nếu có vô tình gặp lại nhau trên còn đường đời
còn rất dài kia, nó và người ấy cũng chẳng thể nào dám gửi
cho nhau một lời chào dù là xã giao nhất...
Và như một vòng quay của cuộc
sống, một tình yêu qua đi là cơ hội để
cho những tình yêu mới chen chân vào.
Có thức đêm mới thấy mình đa cảm,
Thiếp đi, tỉnh dậy - lại vô tâm.
Ta đâu muốn làm cho ai thất vọng,
Chỉ là ta đã chả thiết mọi điều.
Qúa tham vọng để nhiều lần tuyệt vọng.
Rồi nhiều lần để vụt mất trong tay.
Cứ ngỡ mình luôn có điều mình muốn,
Và khi nhìn lại...vẫn trắng tay!
Get over it! Let's get over it!
Hãy biết tận dụng từng phút giây.
Ta sẽ có những gì ta mong đợi
Nếu nụ cười thêm ấm áp mỗi ngày...
Và vòng tay sẽ càng thêm xiết chặt
Và trái tim sẽ càng đập hăng say
Và ánh mắt nhìn nhau thêm da diết
Và cảm giác ta chưa một lần hay...
Giữ chặt nhé dẫu chỉ một lần này!
Như vậy đó...
Chồi non vẫn nhú lên từ
hoang tàn cằn cỗi.
Mùa xuân vẫn lung linh
sau cơn rét lạnh căm.
Mặt trời vẫn cháy sau bão bùng giông tố.
Và...Tình yêu vẫn bắt đầu từ đổ vỡ đã qua.
Chồi non đẹp khi chồi non xanh mướt
Mùa xuân đẹp khi rộn tiếng chim ca
Mặt trời đẹp khi mặt trời ấm áp
Tình yêu đẹp khi tình yêu bao la.
Vì...
Có những lúc tưởng chừng như kiệt sức,
Tưởng chừng như lạc lõng giữa viển vông.
Luôn sẵn sàng để gục mình qụỵ xuống,
Sẵn sàng quăng tất cả vào hư không.
Có những lúc tưởng chừng mình lạc lõng,
Tưởng chừng như tất cả đều quay lưng.
Một mình ta chống lại cả thế giới,
Một mình ta - với hai bàn tay không.
Có những lúc tưởng chừng nước mắt chảy,
Thấy cay cay từ tận cuối ánh nhìn.
Thấy mặn chát tự sâu thẳm con tim,
Và vô cảm - dù vẫn còn nặng trĩu.
Nhưng...
Kiệt sức sao đây khi phía trước quá dài,
Còn quá nhiều niềm vui và thử thách chông gai?
Gục ngã sao đây khi cuộc đời là vậy?
Lỡ vấp rồi phải đứng dậy ngay thôi...
Một mình ta phải chống lại thế giới,
Nhưng ta đâu có lạc lõng chơi vơi.
Ta có đầu, niềm tin và bản lĩnh,
Ta tự tin thách thức với cuộc đời...
Nước mắt chảy chỉ là tại bụi thôi,
Chỉ là do thế gian này ô nhiễm.
Ta còn trẻ và còn bao ước nguyện,
Khóc làm chi cho mấy thứ hão huyền.
Và...
Tương lai luôn nằm trong tay mình,
Không ai khác có được quyền kiểm soát.
Cứ tự tin và cứ luôn dứt khoát,
Đừng nhút nhát nhưng cũng đừng đa mang.
Sẽ có lúc mệt nhoài không muốn bước,
Đi chậm lại một chút để nghỉ ngơi.
Nhưng hãy nhớ chỉ là một chút thôi,
Đừng dừng hẳn, nếu không đà sẽ mất.
Có những lúc trái tim sẽ rung động,
Lại vấn vương, lại thao thức nhớ mong.
Nhưng hãy cố đừng bỏ quên lý trí,
Tương lai dài, có những thứ chưa cần.
Vu vơ....
Tôi là tôi, tôi mãi mãi là tôi,
Là niềm tin lớn nhất của nhiều người.
Tôi sẽ sống và chân thành tuyệt đối,
Và tự tin để vượt lên chính tôi.
Cảm ơn nhé dù chỉ vẩn vơ thôi
Cái quá khứ oai hùng và sáng chói,
Cái tương lai thành bại chưa biết tới,
Cái hiện tại đảo điên và biếng lười.
Cảm ơn nhé dù chỉ trong mắt thôi
Những vui buồn tôi đã từng nếm trải,
Những ánh mắt tôi đã từng khắc khoải,
Những ánh chớp đã vút ngang đời này.
Cám ơn nhé tự sâu thẳm trái tim
Những người bạn, những người đồng chí,
Những tình yêu và anh, chị, em kết nghĩa,
Đã cho tôi những chỗ dựa tinh thần.
Và trên hết con cảm ơn bố mẹ
Cảm ơn ông nội và tất cả người thân.
Có những lúc bước trên đời gục ngã,
Mới biết rõ giá trị của tình thân.
Cảm ơn nhé dù vẫn còn nhức nhối
Cái cuộc đời và cả cái tình yêu.
Làm cho ta thêm già dặn - tiêu điều,
Nhưng ngược lại...
...cho ta nếm đủ mọi màu cảm xúc.
Ai cũng nói phận ta chông chênh lắm,
Tại đời đấy và cũng tại tình yêu...
Biết bao điều ta vẫn còn muốn giấu,
Tự dối ta, tự thỏa mãn chính ta.
Đôi lúc ngập ngừng muốn thổ lộ,
Nhưng sao khó quá...lại lặng im.
Chỉ một đêm mà sao quá triền miên,
Nhớ nhớ mong mong, ngủ chẳng yên.
Ngày không gặp - ngày dài dằng dặc,
Thao thức, vẩn vơ, những nỗi niềm.
Rồi khi đối mặt, sao lạ thế,
Cười nói nhạt phèo, chẳng đầu đuôi.
Đầu nghĩ khác, mồm lại nói khác.
Ô! Ta tự tin sao lại nhát lạ thường?
Vẫn ánh mắt ta từng ngày mong đợi,
Vẫn hình bóng của từng phút nhớ thương,
Vẫn nụ cười làm bao đêm thổn thức,
Mà bỗng dưng thấy bối rồi lạ thường.
Tim cứ đập môi cứ run lảy bảy,
Chuẩn bị nhiều, chẳng nói được bao nhiêu!
Rồi từng đêm lại thêm bao thao thức,
Tự trách ta sao đã quá yếu lòng.
Cầm điện thoại, viết vài dòng tin nhắn,
Sửa đi sửa lại cả trăm lần.
Rồi lại run tay không dám gửi,
Chỉ sợ ai chẳng hiểu nỗi nhớ thầm.
Ngày cứ thế, đêm qua cứ thế,
Cứ quẩn quanh cái nỗi nhớ vô ngần.
Cứ chỉ mong cho ai kia hiểu được
Để lòng ta được thỏa nguyện một lần.
Ám ảnh tim ta, một thiên thần!
Phút giao thừa thiêng liêng và ấm áp,
Đã qua trong những câu chúc ngọt ngào.
Những ánh mắt bỗng trở nên hiền lạ,
Tất cả như hạnh phúc dâng trào.
Trưa tỉnh dậy sau một đêm thức trắng,
Vẫn còn lâng lâng một chút hơi men.
Bước xuống đường tìm chút gì lót dạ,
Chợt giật mình, ô kìa mùa xuân lên!
Trời se lạnh và mưa phùn lất phất,
Đường vắng tanh, mấy cái taxi buồn.
Như mệt mỏi với cả năm bận rộn,
Ai cũng muốn một khoảng lặng vẹn tròn.
Ta đang bước mà bỗng dưng sững lại,
Một chút buồn le lói đến trong tim.
Tay trong tay, đôi người qua trước mặt,
Bóp chặt hai tay, ta bước vội lặng im.
Ta đã từng nhủ cô đơn là hạnh phúc
Vì sẽ có thời gian cho gia đình,
Cho bè bạn và cho những sở thích,
Nhưng tại sao lại bỗng thấy chạnh lòng?
Ta đã hứa với một ai đó rằng:
Trong năm nay sẽ giới thiệu "người thương",
Nhưng rồi thời gian trôi vội vã,
Một mình ta vẫn bước riêng một đường.
Ta xin lỗi vì đã không làm được,
Lời hứa đó cũng là với chính ta.
Ta đã làm cho bao người thất vọng,
Và chính ta cũng mất sạch niềm tin.
Anh xin lỗi, cho anh xin lỗi nhé,
Năm mới sang rồi, hãy cho qua.
Những gì đáng quên của năm cũ,
Hãy để mãi chết trong ngày hôm qua.
Thời gian còn dài, anh vẫn tự nhủ thế!
Để quên đi - thỉnh thoảng nỗi chán trường.
Và ngày mai vẫn còn là phía trước,
Có sự nghiệp rồi sẽ có người thương.
Nên từ nay anh sẽ không hứa nữa,
Đã qúa nhiều người rồi...
... anh sợ nhiều người nữa sẽ tổn thương...
Khai bút mà viết lan man quá,
Quên chưa chúc mọi người lộc đầu xuân.
Chúc mọi người hạnh phúc luôn trào dâng,
Và nụ cười sẽ ngập tràn khắp nẻo.
Cháu chúc bà nội luôn mạnh khỏe,
Bách niên giai lão sống thật vui.
Con chúc bố mẹ công tác tốt,
Con yêu bố mẹ nhất trên đời.
Còn ông nội, ở bên kia thế giới,
Cháu chúc ông luôn ấm áp niềm vui.
Mỗi lần gặp ông làm cháu lại hạnh phúc,
Ông luôn chở che từng bước cháu trên đời.
Với chị gái, ta chúc mi thành đạt,
Nhớ khao to khi lấy tháng lương đầu.
Còn anh trai, em chúc anh hạnh phúc,
Ba, bốn đứa em cũng sẵn sàng "hầu".
Với bác, bá, cô, gì, chú, cậu, ...
Không gì hơn là nói tiếng cảm ơn,
Vì mọi người đã cho con hiểu được,
Giá trị thực sự của tình thân.
Con chúc mọi người năm mới thành công,
Và đạt được thật nhiều điều hi vọng.
Với các vợ, các em, các con và các cháu
Cùng toàn thể đại gia đình thứ hai.
Xin chúc mọi người luôn may mắn,
Luôn bình an trước biến cố cuộc đời.
Chồng, anh, bố, chú, bác luôn hi vọng
Mỗi khi gặp nhau là chỉ thấy tiếng cười.
Còn những thằng bạn thân và hơn thế.
Từ bé thơ cho đến lúc bây giờ.
Tớ chúc các cậu, tao chúc bọn mày "tu" tốt,
Để mỗi khi “tụ” nhau đập phá, nổ thật to.
Và còn nữa, biết bao người bạn tốt,
Tất cả đã cho mình niềm tin.
Mình chúc tất cả một mùa xuân ấm áp,
Một năm mới tài lộc đến triền miên!
Yêu tất cả, tôi yêu tất cả,
Chính mọi người đã tạo ra tôi,
Một con người độc thân mà hạnh phúc.
Cảm ơn nhé, dù chỉ trong mắt thôi!
Happy New Year to tất cả mọi người!
Vẫn nụ cười duyên,
Vẫn ánh mắt cười.
Dáng đi khỏe khoắn.
Vẫn say lòng người.
Đôi tay nắm chặt.
Một chút thẹn thùng.
Bao điều muốn nói,
Vẫn cứ lòng vòng?
Buông tay...
Nằm dài...
Suy nghĩ...
Im lặng...
Bỗng dưng...
Sát lại...
Tan chảy trong nhau.
Vòng tay xiết chặt,
Chẳng nói một câu.
Nụ hôn nồng cháy,
Quá đỗi ngọt ngào.
Làn da ấm áp,
Dính chặt lấy nhau.
Trời mưa lấm tấm
Ánh trăng dịu hiền,
Tình yêu bé nhỏ,
Nở rộ trong đêm...
Hạnh phúc làm sao.
Phút giây mong đợi,
Đến quá ngọt ngào.
Như phép màu nhiệm
Vụt sáng trời sao.
Bao tháng rồi một mình chờ đợi,
Cứ tưởng rằng sẽ mãi chỉ là mơ.
Sẽ mãi mãi chỉ đơn phương thương nhớ,
Bỗng giật mình...mọi thứ quá bất ngờ!
Ông trời ơi, xin ngàn lần cảm tạ
Đã cho con có được người con yêu.
Thiên thần ơi, anh biết nói gì đây?
Anh đã chờ đợi em mòn mỏi quá.
Hạnh phúc nào hơn được giây phút này?
Anh sẽ ôm chặt em dù gió đông hay nắng hạ.
Thiên thần ơi,
Xin em đừng lên tiếng...
Kẻo làm tan giấc mộng ngắn ngủi này!
Nhớ Người quá, anh đã tìm đến rượu
Để được mơ và cấu xé lòng mình.
Đau đớn, rằn vặt và tuyệt vọng,
Con đường nào đây để đi tới tim em?
Trả lời đi, trả lời đi, làm ơn trả lời đi...
Nhưng...Ừ nhỉ! Có ai bên cạnh mình đâu chứ?
Ngẩng lên hỏi trời, trời vô cảm,
Cúi xuống hỏi đất, đất lạnh lùng.
Chị Hằng Nga lúc nào cũng mỉm cười,
Như sát muối vào nỗi đau cô độc.
Lũ độc ác, tất cả đều độc ác!
Đã làm ta chẳng còn thiết chính mình.
Chẳng có ai còn muốn ở bên mình,
Còn gì đâu cuộc đời mà hối tiếc?
Đừng lên tiếng, xin đừng ai lên tiếng!
Làm thiên thần bẽn lẽn chẳng dám cười.
Đừng để nàng bay xa khỏi tầm với,
Làm vỡ tan đi giấc mơ cuối-
- tài sản duy nhất của một người...
Khi yêu rồi người ta mới thấm thía
Cái băn khoăn, lo lắng của người xưa:
"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già"...
Là thế đấy, lòng người vẫn vậy
Luôn bồn chồn, nhìn về tít phía xa.
Không cho phép một thứ gì hoàn hảo
Vì ngày mai đến rồi ngày mai lại qua...
Tôi cũng vậy, chẳng phải là ngoại lệ,
Tôi cũng yêu và tôi cũng lo xa:
Khi nỗi nhớ kéo dài đến cực đại,
Rồi tương lai nó lại sẽ phôi pha...
Nhưng giờ đây vẫn đang là hiện tại,
Và Nỗi Nhớ này quá khó để vượt qua!
Thiên thần ơi, hình như anh dại quá
Khi để em ám ảnh tháng ngày qua.
Nỗi ám ảnh triền miên mà...ngây ngất
Để hằng đêm khi giật mình tỉnh giấc,
Nỗi nhớ em lại day dứt tràn qua.
Anh đã quằn quại, đã đau và đã khóc
Khi thấy mình quá nhút nhát, lạnh lùng.
Khi anh biết rằng mình vẫn còn cơ hội,
Nhưng lại không dám nắm vì ngại ngùng.
Rồi ngày tháng qua anh tắt dần hi vọng
Khi thấy em cười hạnh phúc bên ai.
Anh đã cố đẩy nỗi nhớ lên cực đại
Vì biết rằng sau đó, sẽ phôi phai...
Nhưng tại sao? Tại sao? Tại vì sao?
Đúng cái lúc tưởng chừng anh đã thắng,
Đã vượt qua cái cực đại nhớ em.
Thì bỗng dưng em vô tư thổ lộ:
"Em nhớ anh...Em rất nhớ anh".
Em vô tư đến nỗi anh ngây dại,
Tại sao em lại chọn đúng lúc này?
Anh trách em sao chẳng nói sớm,
Để giờ đây anh đã lỡ trèo qua,
Cái cực đại tưởng chừng như vô tận
Tưởng chừng như mãi mãi chẳng thể qua!
Em nói nhớ, nhưng có thật là nhớ.
Có giống như nỗi nhớ của anh?
Hay chỉ là lâu ngày không nói chuyện
Nên em nhớ, giống như mọi người ta.
Thiên thần ạ, anh đang day dứt quá,
Anh như đang lạc lối giữa bóng đêm.
Không biết chọn lối đi nào phù hợp.
Dù lối nào cũng điên dại vì em.
Nhưng dù sao cũng cám ơn em đã nhớ,
Đã cho anh thêm một chút niềm tin.
Lấy hết can đảm, lần này anh sẽ nói
Thiên thần ơi, anh sẽ nói yêu em.
Hãy đợi nhé, ta sẽ gặp lại sớm.
Anh sẽ không để tuột nữa đâu em!
Giờ anh biết là anh đang hạnh phúc,
Đang yêu em, và thao thức mong em.
Nỗi nhớ em đã vượt qua cực đại,
Giờ anh đang kéo nó đến vô cùng.
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua.
Để xuân này qua, chúng ta chờ Xuân tới!
Những ánh chớp như rằng xé bầu trời
Quá sức chịu đựng buộc trời phải gào thét.
Nhưng đâu ai hiểu mà cứ chạy đi hết
Bỏ lại trời kia đơn độc chịu nỗi đau!
Chỉ chớp nhoáng nhưng sao dai dẳng quá,
Chúng dường như muốn độc chiếm trời cao.
Chị Hằng Nga cùng với các ông sao
Đang vui vẻ cũng phải tìm chỗ náu.
Những tia chớp như những đường mạch máu
Hằn rõ trên những người sắp đi xa
Để lại những ám ảnh trên thịt da,
Và nỗi đau sẽ trở thành vô tận.
Những tia chớp như những đường định mệnh
Chằng chịt trên tất cả mọi bàn tay.
Mỗi bước đi, quá khứ hay tương lai
Đều như sẵn được định đoạt từ trước.
Những ánh chớp như những nguồn cảm xúc
Mỗi khi loé lên trong óc các thiên tài.
Một phát kiến vĩ đại cho nhân loài
Lại ra đời theo cách riêng của nó!
Và với tôi, ánh chớp là nỗi nhớ
Là nỗi trông mong ám ảnh đến từng giờ.
Một hình bóng thiên thần bé nhỏ,
Cứ thoáng qua nhưng dai dẳng không nguôi!
Cứ loé lên rực sáng trái tim tôi,
Rồi tắt ngấm để lại bao nuối tiếc.
Rồi lại vụt sáng nơi chân trời xa tít,
Như muốn chơi trò thơ ấu – ú tim.
Tôi sẽ nguyện đi tìm
Để cho em đi trốn
Dù bầu trời rộng lớn
Tôi sẽ tìm ra em…
Màu nỗi nhớ ôi sao thật đẹp
Có long lanh một đôi mắt biết cười,
Có chút e thẹn, chúm chím làn môi,
Và có mái tóc thơm thơm mùi nắng mới.
Nhưng nỗi nhớ đâu chỉ luôn phơi phới
Nó cũng biết làm nhức những trái tim.
Biết giữa đêm làm ai đó giật mình,
Và nó biết làm lòng người ngây dại…
Như tia chớp xé bầu trời tê tái
Rồi lạnh tanh mặc cho trời đau đớn gầm vang.
Và đến khi những giọt nước mắt lăn
Là khi đó nỗi đau thành cực đại
Là khi đó trái tim thành điên dại
Là khi đó nỗi nhớ chạm vô cùng.
Những tia chớp vô hồn
Cứ vụt sáng liên miên
Để nỗi nhớ không tên
Cứ hiện về ám ảnh.
Những bông tuyết sẽ phủ kín đời anh
Nếu màu trắng là màu của nỗi nhớ.
Và nếu tình yêu đặc trưng bởi màu đỏ
Thì anh xin làm một biển đóa hồng nhung.
Nếu xanh lá là màu của cuộc sống
Anh sẽ là một đồng cỏ miên man.
Để em nằm dài đùa cơn gió mơn man
Và chúng ta sẽ tạo ra mầm sống.
Nếu thủy chung là một màu tim tím
Thì anh sẽ biến thành một rừng sim.
Đưa em lạc vào thế giới thần tiên
Để em mãi được chở che bao bọc...
Nếu xanh dương là màu của hi vọng
Anh sẽ hóa một bãi biển bao la.
Dù em vùng vẫy nô đùa,
hay lặng im ngắm nhìn hoàng hôn xa.
Vẫn luôn chan chứa một tình yêu trong vắt.
Nếu màu hồng là màu của mơ ước
Anh sẽ hóa thân thành những cánh hoa ly.
Được em yêu, chăm chút đến từng li,
Là giấc mơ anh trở thành hiện thực.
Nếu màu vàng đặc trưng cho sức mạnh
Thì anh nguyện biến thành mặt trời xa.
Che chở em trên mỗi bước chân qua
Và sưởi ấm em những ngày đông buốt giá.
Nếu màu đen là màu của ly biệt
Thì suốt đời anh sẽ ghét bóng đêm.
Nếu có ngày em nói hết yêu anh
Anh sẽ hóa thành tàn tro vô vọng.
Nếu tình yêu là muôn màu cuộc sống,
Anh sẽ nguyện làm bảy sắc cầu vồng
Dù nắng mưa hay hạn hán, bão giông
Tình yêu trao em mãi mãi là vĩnh cửu.
Ôi cuộc sống, muôn đời vẫn thế,
Trái đất quay mà người cứ đê mê.
Để đến lúc giật mình nhìn lại,
Thời gian trôi, ta vẫn đứng ê chề.
Ta muốn ôm cả đất này rộng lớn
Ta muốn ôm cả trời bể bao la
Ta muốn ôm hết những vì sao xa
Nhưng chao ôi, đôi tay này nhỏ quá.
Chỉ một trái tim bé nhỏ, không sắt đá
Ta cũng chẳng giữ chặt nổi trong tay,
Hỏi làm sao ôm được cả trời mây?
Có phải rằng lòng tham là không đáy?
Hay tại là ta yêu em nồng cháy
Nên run run nắm không chặt bàn tay.
Để tim em buốt lạnh mà nào hay,
Biết làm sao đây hỡi người tình nơi ấy?
Ta nhớ em mà nào em có thấy,
Em thương ta nhưng có thật lòng sâu?
Hay là chỉ trên đầu lưỡi vài câu,
Để mọi người thấy là em đang nhớ.
Tình yêu ạ, chúng ta đều bé nhỏ,
Có thương nhau thì mới có bền lâu.
Hãy để những nghi ngờ lo lắng
Chết cùng theo những toan tính mai sau...
Anh vẫn ngậm kẹo mút hình trái tim
Vẫn ngọt ngào như nụ cười em bé nhỏ,
Vẫn từ tốn như giọt tình em chan chứa
Vẫn mân mê như trong những phút hẹn hò.
Anh vẫn ngực trần ngồi nhìn em bên đó
Và vẫn vu vơ dạo mấy khúc tình ca.
Em vẫn hồn nhiên những nụ cười rạng tỏ,
Mặc đời kia còn sóng cả, mưa xa.
Anh vẫn lặng thầm theo dấu em từng phím,
Vẫn lặng im nhìn từng cái nhếch môi.
Vẫn chờ đợi có điều gì thay đổi,
Nhưng với em, anh chỉ là vậy thôi.
Em yêu anh, em cảm nhận được nó
Nhưng yêu anh, em chẳng thấy hài lòng.
Em nói rằng em biết cách giữ lửa
Nhưng tình em sao lại quá lạnh lùng.
Em yêu anh, em cảm nhận được nó
Nhưng bên anh, em chẳng được chở che?
Chẳng được anh luôn ân cần chia sẻ,
Vậy thì em cố gắng vì gì?
Em cố gắng hay là em tiếc rẻ?
Có lẽ em tiếc rẻ đúng hơn.
Em bảo rằng em cần người thấu hiểu,
Và ai đó lúc em cần chở che.
Nhưng với em, anh là người bí hiểm,
Vậy nghĩa là chúng ta chẳng hiểu gì!
Em nói rằng em đã từng hạnh phúc,
Từng chìm đắm, được đồng cảm, chở che.
Nhưng yêu anh, cả 2 anh đều thiếu,
Vậy yêu anh, em có được cái gì?
Anh không thể so sánh bằng quá khứ,
Thì yêu anh, em sẽ chẳng có gì!
Em nói rằng em nghĩ là tình yêu
Cải biến chúng ta nhiều nhưng không chắc chắn,
Em lại trách rằng anh lạnh lùng lắm,
Vậy là anh không được chút lòng tin.
Em nói xưa em đáng thương, yếu ớt
Và ngày xưa em cay nghiệt với đời.
Nhưng giờ em già và gai góc
Vậy là anh làm em vô cảm rồi!
Em coi đời như một cái cân thôi.
Em hay khóc nhưng cười nhiều hơn thế,
Em hỏi anh lãng mạn hay thực tế.
Chắc tại anh chưa xứng để em yêu.
Em nói rằng em cố giữ tình yêu,
Thích anh “ăn cơm nhà” hơn “ăn cơm ngoài quán”
Anh vui và cảm ơn em nhiều lắm,
Nhưng quan tâm không là chưa đủ với em.
Em yêu ạ, tình yêu thiêng liêng lắm,
Nó vu vơ từ những cái nhếch môi.
Khi em đã nhận lời yêu một người,
Hãy đừng nghĩ mình là người bị động.
Trong tình yêu cũng như trong cuộc sống
Nếu bị động thì sẽ chóng chai thôi.
Anh muốn cố để làm lại từ đầu,
Để quên đi ngần ấy năm là bạn.
Tình yêu anh bắt đầu từ kỉ niệm,
Nhưng dường như em chẳng hiểu chút nào.
Đường em qua là một giấc chiêm bao,
Nó thật đẹp trước khi tình anh tới.
Có lẽ em nên tìm chút gì đó mới
Để quên đi những ngày tháng chơi vơi.
Chỉ cần anh tự mình bước ra khỏi,
Em sẽ bình yên và sẽ lại vui tươi!
* * *
Anh vẫn ngậm kẹo mút hình trái tim,
Nhìn từng dòng chữ màu da cam hạnh phúc.
Vẫn ngọt ngào vị tình yêu thơm phức
Nhưng hôm nay có chút mặn đầu môi.
Anh vẫn đây ngực trần và chăn quấn
Nhưng hôm nay anh không thể make call.
Em vẫn hồn nhiên như giọt sương buổi sớm
Nhưng sau hôm nay em sẽ lại bất cần.
Sau hôm nay, chúng ta sẽ bất cần.
Kẹo mút tan, những dòng chữ ngắn dần,
Và đã đến lúc…
Tình yêu ơi…
Xin lỗi…
Em!
Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ, có lẽ
chính vì vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ
quên, còn đau khổ thì không bao giờ...” – Lermontov.
Yêu làm gì để tim thêm vết cứa
Nhớ làm gì thêm đau thắt ruột gan
Ghét làm gì để lòng không thanh thản
Quên làm gì để đầu óc hoang mang.
Yêu để quen những lời nói dối gian
Nhớ để quen những cái nhìn vô cảm
Ghét để biết vẫn còn yêu dào dạt,
Quên để biết vẫn còn nhớ mênh mang...
Cuộc sống xô bồ nhiều lắm những trái ngang
Con người vội vã và tình yêu chớp nhoáng.
Chỉ có bóng đêm và nỗi buồn vô hạn
Cùng với cái Tôi ở lại với thời gian...
Nhìn em hạnh phúc anh phát ớn,
Thiên thần ư, chỉ là chuyện ngày xưa.
Chỉ biết đứng nhìn người ta đau đớn
Rồi quay lưng, coi tất cả hư vô.
Anh vẫn nhớ, đúng là anh vẫn nhớ,
Nhưng cuộc đời đâu có đẹp như mơ.
Cái tôi lớn không cho anh quyền nói.
"Quay về đi hỡi người yêu xưa."
Người anh từng yêu đâu như thế,
Người từng yêu anh lại càng không.
Em thay đổi hay là anh vô cảm,
Quan trọng gì đâu khi giờ chẳng còn nhau.
Nhắm mắt lại, anh quay đi, bước tiếp,
Để em vui nơi tình mới xa hoa.
Đừng để anh nhìn thấy em lần nữa,
Anh không muốn án mạng sẽ xảy ra!
Hóa ra là hư vô,
Thế mà cứ mộng mơ.
Tưởng gì cũng đơn giản,
Tất cả tại mình ngu.
Nhổ một bãi nước bọt,
Vênh mặt lên với đời.
Chả gì là mãi mãi,
Từ nay sẽ khôn bù!
Đêm dài, ma lắm, ác mộng nhiều,
Một mình đơn độc chốn cô liêu.
Thao thức, trằn trọc, hồn mộng mị,
Tan nát tim gan, xác tiêu điều.
Vô cảm, vô tình, vô vương vấn
Bất cần, bất nhẫn, bất nhớ nhung.
Vô tâm, vô tính, vô nghĩ ngợi
Bất kham, bất lụy, hữu lạnh lùng.
Sống thì cứ nhởn nhơ mà sống
Nhe răng khành khạch giỡn với đời.
Nghĩ lắm làm gì mà chuốc nhọc,
Siêu nhân thì cũng phải nghỉ ngơi.
Quay lại nhìn đời chửi tơi bời
Là kẻ bất tài, vô ý chí.
Nhìn lên mơ mộng rồi đắc chí
Lá đứa hão huyền, sống ảo danh.
Hôm nay thì vẫn lanh tanh bành
Mà đòi tương lai tung phấp phới.
Khi mọi thứ vượt ra khỏi tầm với
Lại quay lưng chửi quá khứ tơi bời.
Đôi lúc gục ngã trên đường đời
Hét thật lớn hoặc kêu gào thật lớn.
Rồi lầm lũi gượng dậy để bước tới
Đừng nằm gục mà chửi bới cuộc đời.
Nhìn vào quá khứ mà mỉm cười
Nhưng đừng lấy nó làm bàn đạp,
Mà hãy tin vào ngày mai tươi sáng
Để đứng lên và bước tiếp dưới trời.
Đứng dậy, đứng dậy, đứng dậy thôi,
Một mình thôi, đừng đi tìm chỗ dựa...
Chim bay,
Bướm lượn,
Người
ngồi,
Mệt rồi!
Chim chăm,
Bướm đảm,
Người lười,
Chán rồi!
Chim vui,
Bướm vui,
Người buồn,
Quen rồi!
Chim đôi,
Bướm đôi,
Người độc.
Quen rồi!
Chán rồi!
Mệt rồi!
Xa rồi!
...
Quên rồi.
Mải miết đi tìm lại niềm vui
Chỉ thấy tràn lan những rối bời
Đêm trôi qua ánh bình minh lại tới.
Buồn trôi qua, tôi vĩnh biệt cuộc đời...
Nhắm mắt dìm mình vào chơi vơi
Quẩn quanh với cùng cực tơi bời
Cô cuỗn trói mình trong chới với
Nghiệt ngã khuỵu chân gục xuống đời.
Tạm biệt nhé những tình người đang nở.
Tạm biệt nhé những nỗi nhớ khôn nguôi.
Tạm biệt nhé những khóe mắt, bờ môi.
Tạm biệt nhé, ôi cuộc đời phơi phới!
Hẹn gặp lại ở bên kia thế giới,
Những tình yêu, những nỗi nhớ chơi vơi.
Những người bạn tôi chưa từng biết tới,
Rồi kiếp sau ta sẽ hết buồn thôi.
Gửi lại thiên thu một nụ cười.
* * *
Vĩnh biệt em, vĩnh biệt cuộc đời.
Con đường ấy từ nay em riêng bước.
Đời còn dài, tương lai em phía trước,
Hãy bước đi qua hết các dặm trường.
Anh chấp nhận mình là người thua cuộc,
Anh vĩnh viễn là một kẻ đơn côi,
Con đường anh chắc chỉ đến đây thôi,
Xin lỗi em vì tháng ngày chờ đợi!
Gửi lại em những kỉ niệm đắm đuối,
Gửi lại em chút vị mặn đầu môi.
Anh đi rồi, đừng để nước mắt rơi,
Phải mạnh mẽ, đừng bao giờ yếu đuối.
Dẫu xa cách nơi bên kia thế giới,
Anh sẽ bên em mọi lúc, mọi nơi.
Cứ âm thầm và lặng lẽ vậy thôi,
Cầu cho em sớm có tình yêu mới.
Dù vẫn biết yêu nhau là mòn mỏi,
Nhưng hãy sống cho mình trước em ơi.
Cảm ơn em vì đã từng chờ đợi,
Nhưng...
...thời gian trôi em sẽ lại quên thôi.
Lâu lắm rồi không ngồi tản mạn,
Cơn bão đời cứ cuồn cuộn cuốn trôi.
Không cho ai dù chỉ một chút thôi,
Một chút thôi cho lòng ai đừng nhớ
Một chút thôi cho ngực ai ngừng thở
Một chút thôi cho kí ức quay về...
Đi chậm lại, để thấy lòng thanh thản
Để nhìn xem ta đã mất những gì?
Rồi hôm nay ta đã làm được chi?
Liệu ngày mai mặt trời còn soi sáng?
Đi chậm lại để thấy mình may mắn
Được ăn no, mặc ấm và học hành.
Để chứng kiến những cuộc đời mong manh
Sống không kịp đền đáp tình cha mẹ.
Ôi cuộc sống muôn đời vẫn thế,
Chỉ biết kêu than mà chẳng thể làm gì…
Đi chậm lại để thấy mình ích kỉ
Chỉ đâm đầu vào ham muốn hư vô.
Không biết quý những gì mình có
Khi mất đi lại nuối tiếc vô bờ…
* * * * *
Tôi lê đi trên con đường kỉ niệm
Lòng vẫn còn nặng trĩu những suy tư
Ám ảnh đầu tôi là bao la nỗi nhớ
Chẳng hiểu sao tôi chẳng thế xóa mờ…
“Tôi không buồn khi trái đất ngừng quay,
Tôi không khóc khi mặt trời tan biến,
Tôi chỉ khóc khi tình bạn bay mất,
Tôi chỉ buồn khi xa cách bạn thân.”
Tôi buồn vì đã làm ai đó buồn,
Không cố ý nhưng không thể làm khác.
Tính tôi thẳng và không thể nói khoác,
Chỉ vì tôi không biết cách lựa lời.
Tình cảm là gì mà chẳng nói thành lời
Càng cố giữ lại càng xa tầm với?
Nên tôi chọn để cho tình phấp phới
Không giữ chặt mà cứ để rong chơi.
Dù có lúc tôi cảm thấy chơi vơi
Hay cô độc nhìn tình yêu cười nói.
Thì tôi vẫn tự tin và nói:
Tình cho đi là tình ở lại muôn đời.
* * * * *
Gió đông lạnh làm lòng muốn khép cửa
Muốn khép lại mọi kí ức ngày xưa,
Dẫu ngọt ngào hay đắng cay chan chứa
Cũng run theo những cơn lạnh đầu mùa...
Gió đông lạnh, trái tim tôi không lạnh,
Đời hối hả, mà tôi cứ bình chân.
Tôi không lạnh vì tôi không được lạnh, (*)
Tôi bình chân vì tôi sống bất cần.
Gió đông lạnh, tôi chơi vơi nỗi nhớ,
Nhớ gia đình, bạn hữu, nhớ bâng quơ.
Nhớ nơi ấy có một người chờ đợi,
Nhớ hương men thi thoảng giữa đêm mơ...
Gió đông lạnh đôi mắt tôi khép nhỏ,
Làn môi khô vương lại mấy câu thơ.
Bàn tay run nắm chặt vào tay lái,
Nhìn dọc ngang, mọi thứ bỗng co ro...
Gió đông lạnh tôi nghĩ về quá khứ,
Về mùa thu lá vàng rụng khắp trời.
Mùa khai trường phất phơ tà áo trắng,
Tuổi ngây thơ, ôi, đã trải qua rồi?
Gió đông lạnh tôi mơ cho hiện tại,
Mơ được quên và mơ được lại gần.
Mơ được sống như những ngày thơ dại,
Chui lọt vòng tay bố mẹ thân thương...
Gió đông lạnh tôi lo đời phía trước,
Có chông gai, có bão táp đón chờ?
Có ai đó giúp tôi làm điểm tựa?
Hay lại đơn thương như tự trước đến giờ...
Gió đông lạnh, ừ thì gió đông lạnh.
Tôi tự biết cách sưởi ấm lòng mình.
Đông càng lạnh tôi thấy càng cứng cáp.
Bao đông rồi, thêm đông nữa, có sao đâu?
Gió đông lạnh mọi người thêm sát lại,
Thấy ấm hơn từ những cái nắm tay.
Đông không lạnh thì Xuân nào có đẹp?
Đông ơi Đông hãy cứ để gió lùa...
(*): một lời hứa
Cuộc đời thì hối hả
Tôi thì cứ bình chân.
Ngày sang tôi bất cần,
Đêm xuống tôi buông thả.
Đêm rồi đấy, gió lại lạnh rồi đấy
Có ai đó còn thức nhấm đêm dài?
Có ai đó mộng mị cười khoan thai,
Có ai đó vẫn đang ngồi chờ đợi?
Đêm rồi đấy, sương lại giăng rồi đấy
Phố nằm im nghe tiếng lá rùng mình.
Thoáng đâu đó vài ánh đèn chưa ngủ,
Phải chăng ai đang chờ đợi bình minh?
Đêm rồi đấy, tôi lại buồn rồi đấy
Buồn vu vơ, buồn chẳng biết tại gì.
Buồn để nhớ và nhớ để thao thức?
Buồn để thương và thương để đợi chờ?
Đêm rồi đấy, ngày lại qua rồi đấy
Tôi học cách quên kí ức ngọt ngào.
Tôi tập ngồi đếm hết các vì sao
Để tôi biết - có những điều không thể.
Đêm rồi đấy, ngày lại sang rồi đấy
Tôi học cách không hi vọng hão huyền.
Tôi học thuộc cho mình một câu hỏi:
Ngay lúc này, ta đang làm được chi?
Đêm rồi đấy, lại một đêm nữa đấy
Lại vu vơ thui thủi những thẫn thờ,
Lại thơ thẩn thả mình vào thăm thẳm,
Lại thênh thang thao thức những ngóng chờ.
Tôi đã cố tin nhịp đập con tim,
Đã cố cười dẫu cây cỏ im lìm.
Nhưng đêm xuống tôi lại sầu vô hạn,
Vì đời tôi đã mất sạch niềm tin...
Đêm lang bạt vẫn một mình lẳng lặng,
Thấp thoáng hàng cây đôi nam nữ hẹn hò.
Nghe tiếng thở sao chạnh lòng đến lạ,
Bống nhận ra nước mắt tự bao giờ.
Sương phủ kín nỗi lòng người điên dại
Gió rít qua những nối nhớ bâng quơ,
Mây hững hờ để trăng sao tê tái,
Đêm lặng im trôi chậm dãi, lững lờ...
Ngồi gục xuống ôm lấy những thẫn thờ,
Thả mình trôi vào lãng quên kí ức,
Ôi, đâu rồi những ngây thơ ngày trước?
Biết tìm đâu trong xuôi ngược đời trôi.
Ngồi một mình nhấm giọt nước mắt rơi
Để vẫn biết trái tim còn hấp hối,
Người cứ đến và rồi cứ đi vội,
Còn lại đêm và còn tôi với tôi.
Vì ngày mai tôi vẫn phải sống thôi,
Còn thực sự chẳng còn gì tiếc nuối.
Chút tình nhỏ cũng còn không giữ nổi,
Thì còn chi mà phải tiếc hả Tôi?
Cơn mưa rào như chợt đổ vào tôi
Những đau đớn, những xót xa, hối tiếc,
Dòng đời trôi, tôi bước đi riêng biệt,
Tình yêu trôi, tôi vô cảm mất rồi.
Nếu mưa đến tôi cho mình lạnh lẽo
Mưa tan đi tôi lại ấm dần thôi.
Nếu đêm đến tôi cho mình buồn khổ,
Ngày mới sang tôi lại vẫn cười tươi.
Nhưng dù không muốn mưa rơi
Thì trời đâu có nghe lời ai đâu?
Và dù không thích đêm thâu,
Ngày cũng chẳng thể dài lâu muôn đời.
Thế nên:
Đêm vẫn đến, mưa vẫn rơi.
Tôi vẫn lặng lẽ riêng tôi một đường...
Vâng! Tôi đa cảm và tôi tham vọng,
Có gì sai đâu khi tôi cũng là người.
Chẳng có gì đâu, chỉ một chút buồn thôi,
Tôi vẫn phải bước đi về phía trước.
Ai cũng có riêng một cuộc sống,
Chẳng ai sống hộ được cho ai.
Đừng níu kéo nhưng cũng đừng buông tay,
Vì cuộc sống luôn cần sự giúp đỡ.
Tôi tốt bụng hay là tôi ham hố?
Tôi thích sẻ chia hay là chỉ tò mò?
Tôi chấc phác hay là tôi giả tạo?
Tôi vô tâm hay tại quá thương người?
Tại sao sống cứ phải nhìn trên dưới,
Không được tự do thỏa mãn với chính tôi?
Có ai bắt đâu mà phải như thế chứ?
Câu hỏi dễ - tôi không thể trả lời...
Tôi đã đổ tất cả vì áp lực,
Tôi đã đổ cho tại cuộc sống xô bồ.
Tôi đã đổ cho tại số phận mấp mô,
Tôi đã đổ tại, thậm chí là bố mẹ...
Tôi vẫn biết rằng mình nhỏ bé,
Mình chỉ là hạt cát giữa cuộc đời.
Nhưng tôi tham vọng tôi không chỉ là tôi,
Mà tôi muốn mình phải là tất cả.
Như vậy đó, tôi biết mình vậy đó,
Vậy mà tôi chẳng sửa được chính tôi.
Tôi vẫn biết cái gì là không đúng,
Nhưng đôi khi chỉ là lý thuyết thôi.
Còn thực tế tôi kiềm mình rất kém,
Càng sai tôi lại càng thích chơi.
Có thể chỉ là tò mò thôi
Nhưng chưa biết thì phải thử bằng hết...
Có điều gì đó cứ loanh quanh trong óc
Thầy bói bảo tôi còn nặng gánh dài dài.
Tôi tin họ như một lời bào chữa ngang tai,
Thà như thế còn hơn không tìm ra lối thoát.
Nhếch mép cười chửi cuộc đời tung xớ
Rồi lại ôm đời, vuốt từng sợi lông tơ...
Tôi hâm dở, Ừ! Tôi biết mình hâm dở.
Tại Đêm đấy và cũng tại Vu Vơ...
Đêm lang thang để hồn
thêm trống rỗng
Cơn mưa buồn trút nặng những suy tư,
Mùi hoa sữa xiết đau vào nỗi nhớ
Từng bước chân cứ lạc lõng thẫn thờ...
Tiếng sét đánh nghe ôi sao, cay đắng.
Cơn gió kia sao lại cứ lạnh căm,
Ánh chớp lóe xé lòng người tê dại
Ngọn đèn xa sao cứ mãi lạnh lùng.
* * *
Tôi đã thích, đã thương và đã nhớ,
Tôi đã mong, đã mộng và đã yêu.
Tôi đã muốn trao cho em tất cả,
Muốn bên em trong mỗi sáng, mỗi chiều.
Nhưng cuộc sống vẫn mãi là cuộc sống,
Chẳng bao giờ có được người mình yêu.
Tôi đã gục, đã say, và đã khóc,
Tôi đã như một kẻ nghiện tiêu điều.
Tôi đã sống những ngày không ra sống,
Tôi đã say cùng tri kỉ: Bóng Đêm.
Tôi đã nghĩ rượu làm tôi mạnh mẽ,
Và yêu tôi thì chỉ có mình Đêm.
Tôi đã lao mình vào Bóng Đêm,
Như thiêu thân tìm lao vào ánh sáng.
Tôi yêu Đêm như một thằng mù quáng,
Yêu như không biết gì khác trên đời.
Yêu Đêm rồi tôi chẳng thấy chơi vơi,
Tôi chẳng thấy những nỗi buồn gieo rắc.
Tôi không còn nhìn thấy mình tâm trạng,
Đêm chở che và ru nhẹ hồn tôi.
Để rồi khi niềm hạnh phúc lên ngôi,
Đêm quay lưng và lạnh lùng phản bội.
Tôi sụp đổ, không thể nào tin nổi,
Tại sao Đêm? Tôi có lỗi gì sao?
Tại sao? Tại sao? Tại vì sao?
Mọi thứ tôi yêu tôi đều không có được,
Tôi lạnh lùng hay tại tôi nhu nhược?
Tại tôi ngu hay ngang trái cuộc đời?
Tôi căm ghét, tôi thù hận các người,
Tôi muốn giết hết và rồi tôi cũng chết.
Tại sao ai cũng tỏ ra cay nghiệt,
Cũng quay lưng, cũng phỉ nhổ vào tôi?
Tai sao? Tại sao? Ông trời ơi,
Sao ông nỡ đẩy con vào góc tối?
Sao không cho con một chút gì le lói,
Để con sống đúng nghĩa một con người?
Tại sao? Tại sao? Em yêu ơi,
Sao em nỡ ngây thơ đến...cay nghiệt?
Để tình mình chẳng bao giờ mãnh liệt,
Để rồi anh phải tự bước ra đi?
Tại sao? Tại sao? Bóng Đêm ơi,
Sao Đêm nỡ làm tôi buồn đến vậy?
Sao không che chở tôi như những ngày đầu ấy,
Để giờ tôi cũng chẳng thiết chính tôi?
Thôi, tôi biết tôi dù có van xin Trời,
Thì cũng chẳng làm điều gì thay đổi.
Em có trách, tôi cũng không thể chối,
Vì em là em, còn tôi chỉ là tôi.
Còn lại Đêm, có hận cũng thế thôi,
Vì tôi biết Đêm vẫn rồi sẽ đến.
Tôi ước đã đừng yêu Đêm đến thế,
Để giờ tôi chẳng có chút bình yên.
Đêm ơi Đêm, làm ơn đừng đến nữa,
Xin Ông Trăng hãy để Mặt Trời yên.
Cứ phải làm tâm gan tôi đau nhói,
Thì mới vui và thỏa mãn hả Đêm?
Tỉnh lại đi ơi con người vô cảm
Sống làm chi vờ vịt mấy cái nhìn...
* * *
Đêm vẫn thế dù lòng người đổi khác,
Vẫn vô tâm và vẫn cứ lạnh lùng.
Vẫn lạnh lẽo và vẫn buồn vô tận.
Vẫn xiết đau giọt nước mắt vô ngần...
Lại ngồi nghĩ về quãng đời phía trước.
Lại nghi ngờ cho những sự thành công.
Lại sợ hãi phải tỏ ra hoàn hảo.
Lại cô đơn thích cuộc sống bất cần...
Có tiền bạc đâu phải có tất cả.
Có người thương đâu nghĩa hết cô đơn.
Khi suy nghĩ luôn đi theo mọi đường.
Thì bao giờ có gì là hoàn hảo?
* * *
Tỉnh dậy đi ơi con người giả tạo,
Sống làm chi nhạt tếch mấy nụ cười...
Hiếu thắng ơi, làm ơn đừng trỗi dậy!
Ích kỉ ơi, xin hãy để ta yên!
Lạnh lùng ơi, ám ảnh ta mãi vậy?
Vô cảm ơi, sao cứ mãi tràn lên?
Vẫn mong chờ cho Mốc Thời Gian đến,
Vẫn hi vọng điều gì đó chơi vơi,
Nhưng Mốc Thời Gian là khi nào vậy nhỉ?
Thêm một, hai năm hay lại cả cuộc đời?
Người yêu ta thì ta không để ý,
Người ta yêu thì lại qúa vô tâm.
Sao mọi thứ cứ như vòng luẩn quẩn,
Chả lẽ ta mãi phải sống bất cần?
Thôi, lại ru mình bằng bài ca bất tận,
Có sự nghiệp rồi sẽ có người thương.
Mọi tình yêu, mọi cảm xúc bất thường,
Sẽ chôn chặt tận sâu vào kí ức.
Đời còn dài, còn tương lai phía trước,
Đừng bận tâm cơn gió thoảng qua đường...
Lại chuỗi ngày dài tệ hại và thê thảm,
Lại những nụ cười nhạt tuếch trên đầu môi.
Lại những đêm trắng vờn nỗi buồn vô hạn,
Lại một mình ta cách biệt với cuộc đời.
Ta ích kỉ, ừ! Ta biết ta ích kỉ,
Ta ngạo mạn, đúng! Và ta rất tự kiêu.
Nhưng trên hết ta là thằng nhu nhược,
Sống buông tha và chẳng chút lập trường.
Biết về đâu đây giữa muôn vạn nẻo đường,
Khi mà con đường nào ta cũng muốn bước.
Ta tham lam và tột cùng ngang ngược,
Chỉ thích đi trên những cánh hoa hồng...
Gai nhọn ơi, hãy đâm ta thấu xương,
Hãy làm cho máu ta chảy thành dòng.
Cho ta tỉnh lại và cho ta hối hận,
Để một lần và mãi mãi tổn thương.
Bến bờ bình yên nhất vẫn luôn
luôn là gia đình..
Muốn dừng lại trước ngưỡng cửa cuộc đời,
Muốn ăn bám đến khi không còn nữa.
Đời xô bồ và bao nhiêu trắc trở,
Chỉ gia đình mới thực sự yêu thương.
Cha mẹ ơi, con chẳng muốn lớn khôn,
Con sợ lắm, sợ bị đời lừa lọc,
Con chỉ muốn được sống trong bao bọc,
Của nghĩa cha và tình mẹ suốt đời.
* * *
Con sợ lắm khi thấy thời gian trôi,
Con phải lớn, chẳng vô tư như trước.
Đường con đi không còn ai chỉ bước,
Một mình con trước bão tố, dặm trường.
Con sợ lắm khi chứng kiến dòng đời
Cứ xô đẩy, dẫm lên nhau bước vội.
Chẳng yên bình như lời mẹ ru sớm tối,
Chẳng bao dung như lời cha dạy, cha ơi!
Con sợ lắm tình người cứ phai phôi,
Bỏ lại nhau tìm đến phương trời mới.
Con sợ lắm những tính toan, lừa dối,
Máu mủ ruột già cũng chém giết như chơi.
Con sợ lắm, sợ giọt nước mắt rơi,
Của những người con không còn chung bước.
Tình yêu đến con không sao ngăn được,
Nhưng con chỉ yêu và đơn giản vậy thôi.
Con tuyệt đối không làm gì nên tội,
Nhưng tận thâm tâm con vẫn thấy chơi vơi.
Con sợ lắm, con sợ lắm mẹ ơi.
Sợ cuộc sống cuốn con xa khỏi mẹ.
Không còn được nghe tiếng ru thủa bé,
Được mẹ ôm hóng gió mát đầu hè.
Con sợ lắm, con sợ lắm cha ơi.
Sợ dòng đời sẽ đánh con thậm tệ,
Rồi mặc con với nỗi đau vô kể,
Không như cha vẫn ôm ấp, vỗ về.
Con sợ lắm khi thấy thời gian trôi
Làm tóc mẹ lại điểm thêm sợi bạc,
Làm da cha nhuốm thêm màu năm tháng,
Làm đời con thêm xơ xác, tơi bời.
Mẹ cha ơi, con muốn mãi bên Người,
Muốn được sống như những ngày thơ bé.
Được mẹ ru mỗi đêm thu gió nhẹ,
Được cha cưng khi vấp ngã khóc nhè.
Con sợ lắm sự lạnh lùng, vô cảm.
Con sợ lắm những trắng trợn, nhẫn tâm.
Con sợ lắm những bất nhân, cay độc,
Những dối gian, những thù hận bất cần.
Con sợ lắm, sợ lắm, cha mẹ ơi,
Sợ con sẽ thành một thằng hư hỏng.
Khi cuộc sống kéo con ra vô tận,
Chẳng còn thời gian cho cha mẹ, người thân.
Sợ con quên những năm tháng tảo tần,
Nước mắt mẹ từng ngày con khôn lớn.
Sợ con quên những đêm khuya trằn trọc,
Mồ hôi cha và những bài học làm người....
Con sợ lắm, sợ lắm, cha mẹ ơi,
Sợ một ngày con không còn cha mẹ,
Một mình con trên đường dài quạnh quẽ,
Sẽ ra sao trước ngã rẽ cuộc đời?
Con sợ lắm, sợ lắm, sợ lắm,
Cha mẹ ơi, con sợ lắm cuộc đời.
Hãy ôm con như những ngày thơ bé.
Giữ chặt con trong hơi ấm của Người.
Ngàn lần cầu xin ông trời
Đừng mang cha mẹ của tôi theo Người
Cho tôi dù một lần thôi
Được về nghe tiếng ru nôi êm đềm...
Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một
hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất,
in dấu lại trong trái tim người khác. Xukhomlinski
Ôi cuộc sống muôn đời vẫn thế
Càng lớn lên càng muốn được bé đi
Được ôm trọn trong vòng tay cha mẹ
Được hồn nhiên trong hơi ấm bạn bè.
Đắm chìm quá lâu trong những cơn mộng mị, trong những
nỗi đau và sự ám ảnh của tình yêu, nó bỗng chợt giật mình
khi nhớ lại tuổi thơ của mình. Còn đâu nữa những phút giây
làm nũng rồi dỗi hờn bố mẹ, những lúc ngây ngô gặp cái gì
hỏi cho bằng ra. Còn đâu nữa những tiết học ấm áp cùng
những lời răn dạy ân cần của các thầy cô giáo, những nụ
cười ngây ngất và những trò đùa “quái quỷ” trong mỗi tiết ra
chơi...Còn đâu nữa những rung
động đầu đời và những cái run lên
bần bật vì xấu hổ khi vô tình chạm
phải tay một bạn nữ nào đó...
Ôi! Ngày hôm qua...
(Thân tặng cho tất cả những ai đã trải qua khoảnh khắc
chia tay thật đẹp của tuổi học trò...)
Ðã lâu rồi thơ không còn trong sáng,
Mà luôn luôn trăn trở những suy tư.
Ðể hôm nay bỗng giật mình thảng thốt,
Cánh bằng lăng lại tím tự bao giờ.
Nắng ban mai toả những óng ánh vàng,
Buông trên những vô tư - màu áo trắng.
Cô cậu học trò đùa vui quên ngày tháng,
Chớp mắt thôi, phượng nở đã ba lần.
Cành phương đỏ trao tay nhau im lặng,
Ðôi môi run run chẳng dứt nổi một câu.
Khoé mắt cay không dám nhìn thẳng nhau,
Ghìm chặt vai,:
"Ấy oi! Cấm được quên Ðây đấy nhé!"
Ôi kỉ niệm sao lại đẹp đến thế,
Có thầy cô, trường lớp, bạn bè.
Có những lúc ngượng ngùng ngỏ lời yêu "bé",
Và giờ chia tay, có những trang lưu bút ướt nhoè.
Vẫn biết rằng thế gian này nhỏ bé,
Rằng ngày mai vẫn có thể gặp nhau.
Nhưng những kỉ niệm đã in sâu, thật sâu,
Làm sao có cơ hội để trao nhau lần nữa...
Nắng lên cao, cánh phượng thêm rữc rỡ,
Tiếng trống vang khép lại mối tình thơ.
Chiếc áo trắng phủ kín những thẫn thờ,
Chỉ mai thôi, tất cả sẽ còn là dĩ vãng.
Ông mặt trời vẫn rọi những ánh vàng
Vào đôi mắt long lanh còn dưng hàng lệ ướt.
Cô cậu học trò khoác tay nhau tiến bước
Bỏ lại sau lưng, le lói, một chặng đường.
Những gì là tương lai phía trước
Sẽ là quá khó để chỉ ra.
Nhưng những gì năm tháng đã trải qua
Sẽ không dễ để phôi pha phút chốc.
Nên bạn ạ, hãy yêu từng khoảnh khắc,
Ðể ngày mai, khi nhìn lại:
"Sao hồi đó mình ngố thế hả trời?"
Có gì dó...
Ðọng lại trên một đôi mắt sáng ngời.
Cỗ giao thừa ngon qúa,
Ấm áp và quây quần
Món canh là ngon nhất
Con ăn hết hai phần.
Ngẩng đầu lên hỏi mẹ
Ồ! Hóa ra Canh ...Dần!
Con trâu đen ích kỉ (Kỷ Sửu)
Mang đến bao tai ương,
Cuối cùng cũng cuốn xéo
Chả ai rủ lòng thương.
“Mẹ ơi năm nay đẹp,
Con muốn kiếm người yêu.
Để sang năm Tết đến
Mẹ đỡ vất vả nhiều.”
Mẹ dở ngay “sách tủ”
Trang một hai năm ba,
Coi mệnh con rồi phán:
Con rất hợp con Gà.
Cả con Chó cũng được.
Nhưng cấm lấy...Dê già.
Cả nhà cười sặc sụa,
“Ái...chà chà chà chà!”
Con nói thích con Gà,
Nhưng đang yêu con Chó.
Cả nhà trợn tròn mắt.
“Nhưng nhà nó hơi xa,
Tít tận gần Sapa.”
Bố mẹ lắc lia lịa:
“Không, cấm lấy vợ xa
Cồng kềnh và vất vả.
Cái con … ấy ấy,
Giàu, ngoan lại gần nhà.
Cứ cố cưa lấy nó,
Có vợ có cả nhà."
“Eo, xưa lắm rồi mẹ ơi!
Lấy nó có đốt nhà
Con to nhưng nhát lắm,
Về làm vợ nó à?”
Khà khà khà khà khà…
Con bảo con đùa đấy,
Làm gì đã yêu ai
Cứ từ từ cái đã,
Cuộc sống vẫn còn dài.
Bố mẹ cứ chịu khó
Đầu tư sẽ có lời,
Rồi con sẽ lấy vợ
Chín phân vẹn cả mười.
Cả nhà nhìn nhau cười
Heniken ngọt thế
Xin chúc mừng năm mới,
Yêu bố mẹ nhất đời!
Cá nói dối,
Tôi 20.
Nửa cuộc đời,
Đã qua nửa.
To lắm rồi
Vẫn trẻ con,
Vẫn còn non,
Và thích nịnh.
Cá nói dối,
Tôi 20.
Một chặng đời
Trống rỗng?
hay vinh quang?
Chẳng biết nữa,
Chỉ biết rằng:
Rất đẹp
Và rất nhớ!
Cá nói dối,
Chặng đường mới:
Chông gai
Đầy cạm bẫy.
Nhưng hi vọng:
Vẫn tràn đầy.
Hạnh phúc.
Cá nói dối,
Thêm 5 năm
10 năm
hay 20 năm nữa,
Khi nhìn lại:
Tự hào?
Hãnh diện?
Vì hôm nay,
Sẽ cố gắng
Bắt đầu lại
Từ đầu!
Hai tay trắng,
Nắm chặt,
Vươn lên.
Gia đình,
Ông nội,
Bạn bè,
Luôn ở bên,
Không có gì
Là không thể.
Cá nói dối?
Không!
Riêng hôm nay
Riêng lần này,
Cá nói thật!
Mở mắt to,
Hé môi cười,
Ồ cuộc đời...
Tuyệt!
Một câu hát,
Vài câu thơ,
Những giấc mơ
Đẹp!
Ngoảnh mặt lại
Nghĩ vu vơ.
Ôi ngày xưa...
Dại!
Một chút buồn,
Một chút vui,
Một chút thôi...
Khóc!
Nước mắt rơi
Khô nhanh thôi.
Vì mặt trời
Vẫn luôn luôn
Sáng!
Ngày mai sang
Dẫu vội vàng,
Nhưng hãy để
Ngày hôm nay...
Hạnh phúc!
Từng giây phút,
Hãy nâng niu
Để được yêu,
Để mơ mộng.
Để được sống,
Để say.
Say cái hay,
Say cái đẹp,
Say nghĩa tình,
Và hết mình
Say: LOVE.
Sống là yêu,
Yêu để sống,
Không giới hạn.
Yêu mênh mông.
Yêu tự tâm.
Phúc.
Sống có Đức,
Sống có Tâm.
Ắt có phần,
Lộc.
Sống vô tư
Như ngày thơ.
Vui là cười,
Buồn là khóc.
Không nặng nhọc
Lợi danh.
Dù mai đây
Bại hay thành,
Cũng không thể
Trẻ lại.
Nên hôm nay,
Cố gắng thêm
Một chút.
Cười tươi thêm
Một chút.
Yêu đời thêm
Một chút.
Thì ngày mai,
Sẽ trẻ lại
Ba phần.
Ngày hôm nay
Đừng loay hoay
Ngồi suy nghĩ,
Đừng lãng phí
Thời gian,
Để nó lại
Rất bẽ bàng,
Trôi mất.
Từng khoảng khắc,
Từng phút giây
Nắm trong tay
Đừng bao giờ...
Vụn vỡ.
Còn quá khứ,
Hãy tha thứ
Và cho qua
Tất cả
Những nỗi đau,
Những cơn giận,
Những vụng trộm,
Những vết cứa,
Thắt tim.
Hãy luôn tin
Vào cuộc sống:
Ai hại mình
Ắt sẽ đau
Gấp bội...
Nhìn tương lai,
Mỉm cười.
Nhìn quá khứ,
Mỉm cười.
Nhìn hiện tại,
Mỉm cười.
Ồ cuộc đời...
Tuyệt!
Mỗi cuộc đời
Một số phận
Mỗi quãng đời
Một tình yêu
Nhìn tình yêu
Cười.
Là cuộc đời.
Tuyệt.
C
hút cay nghiệt
Để nhớ hơn
Khắc sâu hơn
Buồn.
Một quá khứ
Tình yêu cũ
Đột ngột qua.
Vội.
Cay nghiệt qua,
Bình yên đến,
Đời bất biến
Bất thành người.
Nên tôi ơi
Vui hãy cười
Buồn hãy khóc.
Và cố học
Để trân trọng
Ngày hôm qua
Nhớ!
Dù ai đó
Đột ngột xa
Hãy cho qua
Và bước tiếp.
Ngày mai đến.
Đời lại vui.
Và mặt trời
Vẫn lại mọc.
Dù tim ai
Có cô độc
Nhưng
Hãy cố gắng
Mỉm cười
Để cuộc đời
Mãi luôn luôn
Tuyệt!
Gió se se thổi qua những thẫn thờ,
Hoa sữa thơm phảng phất chút ngẩn ngơ,
Con phố cổ vẫn thở dài thương nhớ,
Mặt hồ Tây vẫn gợn những ngóng chờ.
Sáng thức giấc chợt trong lòng thơ thẩn,
Đông lại sang để nỗi nhớ trào dâng.
Chim vội vã về phương Nam nắng ấm,
Mình tôi ôm cơn gió lạnh vô ngần...
Không hẹn gặp mà sao Người vẫn đến
Cứ ân cần và lặng lẽ, bình yên.
Cứ nhẹ nhàng và êm đềm, trầm lặng,
Một lần thôi mà chẳng thể nào quên...
Nhớ Bà Triệu với trà chanh, bánh cuốn.
Nhớ Xôi Yến nhộn nhịp Nguyễn Hữu Huân
Nhớ Phố Huế và Hàng Ngang, Hàng Trống
Nhớ Hồ Tây đêm gió nhẹ ru lòng...
Nhớ một chút để yêu thêm một chút,
Một chút thôi cho tươi mới tâm hồn.
Trong cuộc sống có biết bao người bạn,
Nhưng mấy ai đối với nhau thật lòng?
Gửi vào Nam một chút cốm làng Vòng,
Trọn trong đó 1 tấm lòng Hà Nội.
Dù vẫn biết dòng đời luôn trôi vội,
Vẫn thầm mong điều gì đó chơi vơi...

More Related Content

What's hot

Em doc than em quyen ru
Em doc than em quyen ruEm doc than em quyen ru
Em doc than em quyen ruJenny Nguyen
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống Xephang Daihoc
 
Giantruanchilathuthach
GiantruanchilathuthachGiantruanchilathuthach
GiantruanchilathuthachHoa Bien
 
tư duy làm thay đổi cuộc sống
tư duy làm thay đổi cuộc sốngtư duy làm thay đổi cuộc sống
tư duy làm thay đổi cuộc sốngwhitelotus2017
 
Tư duy thiên tài
Tư duy thiên tàiTư duy thiên tài
Tư duy thiên tàiFPT Telecom
 
Một năm trong trại
Một năm trong trạiMột năm trong trại
Một năm trong trạiFPT Telecom
 
Tinh nghia vo chong
Tinh nghia vo chongTinh nghia vo chong
Tinh nghia vo chongdiepan
 
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổiNội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổiTâm Việt Group
 
Gưởi người bạn thân
Gưởi người bạn thânGưởi người bạn thân
Gưởi người bạn thânantôn Công
 
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Minh Ngọc Nguyễn
 
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
La thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui PhuongLa thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui Phuong
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui PhuongDaklak Training College
 

What's hot (19)

Em doc than em quyen ru
Em doc than em quyen ruEm doc than em quyen ru
Em doc than em quyen ru
 
Nhất trình
Nhất trìnhNhất trình
Nhất trình
 
Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu
Những Câu Nói Hay Về Tình YêuNhững Câu Nói Hay Về Tình Yêu
Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống
 
Giantruanchilathuthach
GiantruanchilathuthachGiantruanchilathuthach
Giantruanchilathuthach
 
tư duy làm thay đổi cuộc sống
tư duy làm thay đổi cuộc sốngtư duy làm thay đổi cuộc sống
tư duy làm thay đổi cuộc sống
 
Tư duy thiên tài
Tư duy thiên tàiTư duy thiên tài
Tư duy thiên tài
 
Ngay cuoi cap 2
Ngay cuoi cap 2Ngay cuoi cap 2
Ngay cuoi cap 2
 
Một năm trong trại
Một năm trong trạiMột năm trong trại
Một năm trong trại
 
Hanh phuc
Hanh phucHanh phuc
Hanh phuc
 
Tinh nghia vo chong
Tinh nghia vo chongTinh nghia vo chong
Tinh nghia vo chong
 
Tinh Nghia Vo Chong
Tinh Nghia Vo ChongTinh Nghia Vo Chong
Tinh Nghia Vo Chong
 
1 hanh phuc
1 hanh phuc1 hanh phuc
1 hanh phuc
 
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổiNội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
 
Gưởi người bạn thân
Gưởi người bạn thânGưởi người bạn thân
Gưởi người bạn thân
 
Hanh phuc gio_nay_day_bao an
Hanh phuc gio_nay_day_bao anHanh phuc gio_nay_day_bao an
Hanh phuc gio_nay_day_bao an
 
Hanh phuc gio_nay_day_bao an
Hanh phuc gio_nay_day_bao anHanh phuc gio_nay_day_bao an
Hanh phuc gio_nay_day_bao an
 
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
Bế tắc (Photobook - Therunaways - 9A1)
 
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
La thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui PhuongLa thu goi con   Minh Ngoc piano -  Bui Phuong
La thu goi con Minh Ngoc piano - Bui Phuong
 

Similar to Ám ảnh

Anh hứa mãi mãi chỉ yêu em
Anh hứa mãi mãi chỉ yêu emAnh hứa mãi mãi chỉ yêu em
Anh hứa mãi mãi chỉ yêu emlcongdat22
 
Hoa tinhyeu
Hoa tinhyeuHoa tinhyeu
Hoa tinhyeuxaodong
 
Hanh phuc gio_nay_day
Hanh phuc gio_nay_dayHanh phuc gio_nay_day
Hanh phuc gio_nay_daycanhthep
 
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.com
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.comBi mat tinh_yeu_q1_longvuit.com
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.comkhosachdientu2015
 
Thong diep hanh phuc
Thong diep hanh phucThong diep hanh phuc
Thong diep hanh phuclsmn
 
đóA hoa tình yêu
đóA hoa tình yêuđóA hoa tình yêu
đóA hoa tình yêuMinh Tâm
 
Chuyencaigoc
ChuyencaigocChuyencaigoc
Chuyencaigocleduyhung
 
Chuyencaigoc
ChuyencaigocChuyencaigoc
Chuyencaigocleduyhung
 
Chuyen cai goc (td)
Chuyen cai goc (td)Chuyen cai goc (td)
Chuyen cai goc (td)Thuydy
 
Phút giây và mãi mãi (2)
Phút giây và mãi mãi (2)Phút giây và mãi mãi (2)
Phút giây và mãi mãi (2)Cherry Bui
 

Similar to Ám ảnh (20)

Anh hứa mãi mãi chỉ yêu em
Anh hứa mãi mãi chỉ yêu emAnh hứa mãi mãi chỉ yêu em
Anh hứa mãi mãi chỉ yêu em
 
Noisan
NoisanNoisan
Noisan
 
Hoa tinhyeu
Hoa tinhyeuHoa tinhyeu
Hoa tinhyeu
 
Happy Message
Happy MessageHappy Message
Happy Message
 
Happy Message
Happy MessageHappy Message
Happy Message
 
Happy Message
Happy MessageHappy Message
Happy Message
 
Happy
HappyHappy
Happy
 
Hanh phuc gio_nay_day
Hanh phuc gio_nay_dayHanh phuc gio_nay_day
Hanh phuc gio_nay_day
 
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.com
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.comBi mat tinh_yeu_q1_longvuit.com
Bi mat tinh_yeu_q1_longvuit.com
 
Thong diep hanh phuc
Thong diep hanh phucThong diep hanh phuc
Thong diep hanh phuc
 
đóA hoa tình yêu
đóA hoa tình yêuđóA hoa tình yêu
đóA hoa tình yêu
 
Danh ngôn sống
Danh ngôn sốngDanh ngôn sống
Danh ngôn sống
 
Tho tinh suu tam
Tho tinh suu tamTho tinh suu tam
Tho tinh suu tam
 
Góc thiếu
Góc thiếuGóc thiếu
Góc thiếu
 
Cái góc thiếu
Cái góc thiếuCái góc thiếu
Cái góc thiếu
 
[Sách] Bí mật tình yêu 2
[Sách] Bí mật tình yêu 2[Sách] Bí mật tình yêu 2
[Sách] Bí mật tình yêu 2
 
Chuyencaigoc
ChuyencaigocChuyencaigoc
Chuyencaigoc
 
Chuyencaigoc
ChuyencaigocChuyencaigoc
Chuyencaigoc
 
Chuyen cai goc (td)
Chuyen cai goc (td)Chuyen cai goc (td)
Chuyen cai goc (td)
 
Phút giây và mãi mãi (2)
Phút giây và mãi mãi (2)Phút giây và mãi mãi (2)
Phút giây và mãi mãi (2)
 

Ám ảnh

  • 1.
  • 2.
  • 3.
  • 4. thân tặng Sống để yêu, để nhớ, để trải nghiệm. Yêu để sống, để ám ảnh, để đau. Dù cuối cùng chẳng đến được với nhau, Cũng xin hãy đừng thấy nhau quay mặt… In 20 bản. In xong và xuất bản 12/2011.
  • 5. Thoáng qua rồi những vụng trộm ngày thơ, Những ngượng ngùng, những vu vơ nỗi nhớ. Đời vẫn trôi dù tình yêu dang dở, Còn lại đây lạc lõng mấy vần thơ… hắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua những giây phút say đắm ngọt ngào của những mối tình đầu ngây thơ, trong sáng và mơ mộng. Nhưng cũng chắc hẳn rất nhiều người đã phải nếm trải cái cảm giác cay đắng, đau khổ đến nghiệt ngã của những cuộc tình dang dở hay những mối tình đơn phương… Bạn thật may mắn và đáng khâm phục nếu bạn là người đi cùng được mối tình đầu của mình đến bờ bến cuối cùng. Nhưng những kết thúc có hậu như thế, tôi dám chắc, chỉ có thể chiếm một tỉ lệ rất nhỏ trong cái cuộc sống luôn luôn đầy dãy những trái ngang này. Còn tôi và rất nhiều người khác, không được may mắn như bạn, chúng tôi cứ mải miết cả cuộc đời để đi tìm một cái đích vô định cho chính mình để rồi một ngày nào đó bỗng dưng nhận ra rằng, mình vẫn đang lẻ loi, cô độc trên con đường dài không điểm dừng. C
  • 6. Trong cuộc sống bao la này, con người sống là để yêu rồi chia xa, rồi lại bắt đầu một tình yêu với trái tim không còn nguyên vẹn. Những khoảng lặng đến rồi lại đi âu cũng là quy luật, cũng là duyên nợ và cũng là định mệnh. Tình yêu muôn đời biến thiên và kỳ diệu không khôn hơn hay dại hơn ở lần đầu hay lần cuối, không tự nhiên đến nhưng cũng chẳng tự nhiên đi. Chính vì thế dù là người mới yêu lần đầu hay là một người đã trải qua rất nhiều cuộc tình thì cũng xin hãy nhớ lấy một điều - hãy luôn luôn tin vào tình yêu và hãy luôn yêu bằng hết con tim và tâm hồn cho đến khi nào tình yêu còn ở lại, nhưng cũng đừng bao giờ mù quáng để tình yêu lấy đi cái bản ngã của ta. Ta phải là ta, phải là của ta trước khi trở thành một ai đó hay trở thành của một ai đó… Xin chúc cho tình yêu của các bạn sẽ luôn luôn tươi đẹp và chúc các bạn sẽ luôn luôn là những người hạnh phúc nhất. Hãy luôn là chính mình khi yêu bạn nhé!
  • 7. Tập thơ “Ám ảnh” là những vần thơ buồn và có đôi chút tiêu cực trong cách nhìn nhận về tình yêu, cuộc đời nên tôi đặc biệt mong bạn đọc, nhất là các bạn đang yêu hãy chỉ coi những vần thơ này như một câu chuyện tham khảo về tình yêu riêng của một người xa lạ, đừng để chúng làm ảnh hưởng đến nhưng suy nghĩ về một tình yêu đẹp vốn luôn luôn tồn tại ở trong bạn. Tôi xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những người bạn, những người anh em, những người thân gia đình và đặc biệt là những mối tình đã qua, tất cả đã cho tôi thấy rõ được mình là ai trong cuộc sống bao la, đầy biến động để tôi có cảm xúc viết nên những dòng tự sự này. Chắc chắn trong lần xuất bản này, cuốn sách sẽ có nhiều sơ suất, do vậy, mọi sự góp ý và lời khuyên từ bạn đọc sẽ thực sự là một món quà ý nghĩa với tôi để chúng ta có thể có những vần thơ hoàn thiện hơn trong thời gian tiếp theo. Xin chân thành cảm ơn! Thân, Nghiêm Xuân Trọng
  • 8. LỜI TỰA.........................................................................................5 MỤC LỤC........................................................................................8 CHƯƠNG I: ÁM ẢNH TÌNH YÊU MỚI.............................10 em và anh..............................................................................10 Get Over It.............................................................................13 Ám Ảnh - Obssesion .........................................................19 Khai Bút Buồn.....................................................................21 Hạnh Phúc.............................................................................26 Khi Nỗi Nhớ Kéo Dài Đến Cực Đại..............................30 Chớp........................................................................................34 Sắc Màu Tình Yêu ..............................................................38 Khát Vọng Và Lòng Tham...............................................41 Kẹo Mút..................................................................................43 CHƯƠNG 2: ÁM ẢNH CÁI TÔI VÀ BÓNG ĐÊM............48 Thiên Thần Chết.................................................................49 Đêm Dài .................................................................................51 Quên Rồi................................................................................53
  • 9. Vĩnh Biệt................................................................................55 Tản Mạn Cơn Gió Lạnh Đầu Mùa ................................58 Đêm Rồi Đấy........................................................................63 Lang Thang Đêm................................................................65 Vu Vơ Cho Màn Đêm Tĩnh Lặng ..................................68 Đêm..........................................................................................71 Đêm Không Cô Đơn ..........................................................76 Hiếu Thắng Ơi.....................................................................78 Disappointed .......................................................................80 Con Sợ.....................................................................................82 PHỤ LỤC: TRỞ LẠI NGÀY HÔM QUA.............................87 Ngày Tháng Học Trò.........................................................88 Khai Phím (Canh Dần).....................................................91 Sinh Nhật...............................................................................94 Ồ! CUỘC ĐỜI........................................................................97 Cười......................................................................................103 Hà Nội Nhớ........................................................................106
  • 10. Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng chính mối tình cuối cùng mới thực sự là mối tình bất diệt..(J.Pôn – Zác) Chợt xao xuyến vu vơ một hình bóng. Chợt hồn nhiên cười khúc khích một mình. Chợt giấc ngủ cho những cơn mơ lạ, Chợt ngày qua không còn buồn linh tinh. Mỗi tình yêu qua đi để lại rất nhiều những kỉ niệm đẹp, nhưng không phải tình yêu nào cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng và êm dịu, có những tình yêu qua đi mà tất cả để lại chỉ là những sự thù hằn và nỗi cay nghiệt đến khôn cùng... Em: Sự thật là chẳng có phép nhiệm màu Đưa em về vòng tay anh ấm áp. Trái tim anh bây giờ đã khác, Em bất lực rồi, anh cứ đi!
  • 11. Anh: Ừ thì anh sẽ ra đi. Dẫu con tim vẫn còn bao nuối tiếc. Phép nhiệm màu bây giờ đã hết, Ta bất lực chẳng níu bước nổi nhau… Em: Dẫu vô tình chẳng phải điều anh thích, Nhưng bước đi anh đã chọn vô tình. Nỗi đau này vò xé tận u linh, Vì tim anh, em không còn tồn tại. Anh: Vì trong tim ta, không ai còn tồn tại, Thế nên anh buộc phải chọn vô tình. Hãy cứ để nỗi đau vò xé đến u linh, Rồi có lẽ em sẽ hiểu anh đúng! Em: Đúng ư? Hãy định nghĩa giúp em thế nào là đúng? Đúng là yêu em rồi bỏ mặc em sao? Đúng là cho em niềm tin rồi cướp đi hi vọng? Đúng là tự cho mình luôn đúng phải không anh?
  • 12. Anh: Đúng là yêu em chỉ biết làm em cười! Là vẫn vui dù biết em đã vui bên người mới, Là lúc nào cũng cười cả khi em giả dối, Là ở bên em không đòi hỏi một lời… … Em: Sự thật là em chưa có người ta, Chưa có người thay bóng hình anh được. Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được, Em dối lòng tự an ủi đấy thôi... Đôi khi tình yêu là thế, một phút mất bình tĩnh, một giây không giữ nổi mình rất có thể sẽ làm cho nhau đau cả một đời. Và có lẽ nếu có vô tình gặp lại nhau trên còn đường đời còn rất dài kia, nó và người ấy cũng chẳng thể nào dám gửi cho nhau một lời chào dù là xã giao nhất... Và như một vòng quay của cuộc sống, một tình yêu qua đi là cơ hội để cho những tình yêu mới chen chân vào.
  • 13. Có thức đêm mới thấy mình đa cảm, Thiếp đi, tỉnh dậy - lại vô tâm. Ta đâu muốn làm cho ai thất vọng, Chỉ là ta đã chả thiết mọi điều. Qúa tham vọng để nhiều lần tuyệt vọng. Rồi nhiều lần để vụt mất trong tay. Cứ ngỡ mình luôn có điều mình muốn, Và khi nhìn lại...vẫn trắng tay! Get over it! Let's get over it! Hãy biết tận dụng từng phút giây. Ta sẽ có những gì ta mong đợi Nếu nụ cười thêm ấm áp mỗi ngày... Và vòng tay sẽ càng thêm xiết chặt Và trái tim sẽ càng đập hăng say Và ánh mắt nhìn nhau thêm da diết Và cảm giác ta chưa một lần hay... Giữ chặt nhé dẫu chỉ một lần này!
  • 14. Như vậy đó... Chồi non vẫn nhú lên từ hoang tàn cằn cỗi. Mùa xuân vẫn lung linh sau cơn rét lạnh căm. Mặt trời vẫn cháy sau bão bùng giông tố. Và...Tình yêu vẫn bắt đầu từ đổ vỡ đã qua. Chồi non đẹp khi chồi non xanh mướt Mùa xuân đẹp khi rộn tiếng chim ca Mặt trời đẹp khi mặt trời ấm áp Tình yêu đẹp khi tình yêu bao la. Vì... Có những lúc tưởng chừng như kiệt sức, Tưởng chừng như lạc lõng giữa viển vông. Luôn sẵn sàng để gục mình qụỵ xuống, Sẵn sàng quăng tất cả vào hư không. Có những lúc tưởng chừng mình lạc lõng,
  • 15. Tưởng chừng như tất cả đều quay lưng. Một mình ta chống lại cả thế giới, Một mình ta - với hai bàn tay không. Có những lúc tưởng chừng nước mắt chảy, Thấy cay cay từ tận cuối ánh nhìn. Thấy mặn chát tự sâu thẳm con tim, Và vô cảm - dù vẫn còn nặng trĩu. Nhưng... Kiệt sức sao đây khi phía trước quá dài, Còn quá nhiều niềm vui và thử thách chông gai? Gục ngã sao đây khi cuộc đời là vậy? Lỡ vấp rồi phải đứng dậy ngay thôi... Một mình ta phải chống lại thế giới, Nhưng ta đâu có lạc lõng chơi vơi. Ta có đầu, niềm tin và bản lĩnh, Ta tự tin thách thức với cuộc đời... Nước mắt chảy chỉ là tại bụi thôi, Chỉ là do thế gian này ô nhiễm.
  • 16. Ta còn trẻ và còn bao ước nguyện, Khóc làm chi cho mấy thứ hão huyền. Và... Tương lai luôn nằm trong tay mình, Không ai khác có được quyền kiểm soát. Cứ tự tin và cứ luôn dứt khoát, Đừng nhút nhát nhưng cũng đừng đa mang. Sẽ có lúc mệt nhoài không muốn bước, Đi chậm lại một chút để nghỉ ngơi. Nhưng hãy nhớ chỉ là một chút thôi, Đừng dừng hẳn, nếu không đà sẽ mất. Có những lúc trái tim sẽ rung động, Lại vấn vương, lại thao thức nhớ mong. Nhưng hãy cố đừng bỏ quên lý trí, Tương lai dài, có những thứ chưa cần. Vu vơ.... Tôi là tôi, tôi mãi mãi là tôi,
  • 17. Là niềm tin lớn nhất của nhiều người. Tôi sẽ sống và chân thành tuyệt đối, Và tự tin để vượt lên chính tôi. Cảm ơn nhé dù chỉ vẩn vơ thôi Cái quá khứ oai hùng và sáng chói, Cái tương lai thành bại chưa biết tới, Cái hiện tại đảo điên và biếng lười. Cảm ơn nhé dù chỉ trong mắt thôi Những vui buồn tôi đã từng nếm trải, Những ánh mắt tôi đã từng khắc khoải, Những ánh chớp đã vút ngang đời này. Cám ơn nhé tự sâu thẳm trái tim Những người bạn, những người đồng chí, Những tình yêu và anh, chị, em kết nghĩa, Đã cho tôi những chỗ dựa tinh thần. Và trên hết con cảm ơn bố mẹ Cảm ơn ông nội và tất cả người thân. Có những lúc bước trên đời gục ngã,
  • 18. Mới biết rõ giá trị của tình thân. Cảm ơn nhé dù vẫn còn nhức nhối Cái cuộc đời và cả cái tình yêu. Làm cho ta thêm già dặn - tiêu điều, Nhưng ngược lại... ...cho ta nếm đủ mọi màu cảm xúc. Ai cũng nói phận ta chông chênh lắm, Tại đời đấy và cũng tại tình yêu...
  • 19. Biết bao điều ta vẫn còn muốn giấu, Tự dối ta, tự thỏa mãn chính ta. Đôi lúc ngập ngừng muốn thổ lộ, Nhưng sao khó quá...lại lặng im. Chỉ một đêm mà sao quá triền miên, Nhớ nhớ mong mong, ngủ chẳng yên. Ngày không gặp - ngày dài dằng dặc, Thao thức, vẩn vơ, những nỗi niềm. Rồi khi đối mặt, sao lạ thế, Cười nói nhạt phèo, chẳng đầu đuôi. Đầu nghĩ khác, mồm lại nói khác. Ô! Ta tự tin sao lại nhát lạ thường? Vẫn ánh mắt ta từng ngày mong đợi, Vẫn hình bóng của từng phút nhớ thương, Vẫn nụ cười làm bao đêm thổn thức,
  • 20. Mà bỗng dưng thấy bối rồi lạ thường. Tim cứ đập môi cứ run lảy bảy, Chuẩn bị nhiều, chẳng nói được bao nhiêu! Rồi từng đêm lại thêm bao thao thức, Tự trách ta sao đã quá yếu lòng. Cầm điện thoại, viết vài dòng tin nhắn, Sửa đi sửa lại cả trăm lần. Rồi lại run tay không dám gửi, Chỉ sợ ai chẳng hiểu nỗi nhớ thầm. Ngày cứ thế, đêm qua cứ thế, Cứ quẩn quanh cái nỗi nhớ vô ngần. Cứ chỉ mong cho ai kia hiểu được Để lòng ta được thỏa nguyện một lần. Ám ảnh tim ta, một thiên thần!
  • 21. Phút giao thừa thiêng liêng và ấm áp, Đã qua trong những câu chúc ngọt ngào. Những ánh mắt bỗng trở nên hiền lạ, Tất cả như hạnh phúc dâng trào. Trưa tỉnh dậy sau một đêm thức trắng, Vẫn còn lâng lâng một chút hơi men. Bước xuống đường tìm chút gì lót dạ, Chợt giật mình, ô kìa mùa xuân lên! Trời se lạnh và mưa phùn lất phất, Đường vắng tanh, mấy cái taxi buồn. Như mệt mỏi với cả năm bận rộn, Ai cũng muốn một khoảng lặng vẹn tròn. Ta đang bước mà bỗng dưng sững lại, Một chút buồn le lói đến trong tim.
  • 22. Tay trong tay, đôi người qua trước mặt, Bóp chặt hai tay, ta bước vội lặng im. Ta đã từng nhủ cô đơn là hạnh phúc Vì sẽ có thời gian cho gia đình, Cho bè bạn và cho những sở thích, Nhưng tại sao lại bỗng thấy chạnh lòng? Ta đã hứa với một ai đó rằng: Trong năm nay sẽ giới thiệu "người thương", Nhưng rồi thời gian trôi vội vã, Một mình ta vẫn bước riêng một đường. Ta xin lỗi vì đã không làm được, Lời hứa đó cũng là với chính ta. Ta đã làm cho bao người thất vọng, Và chính ta cũng mất sạch niềm tin. Anh xin lỗi, cho anh xin lỗi nhé, Năm mới sang rồi, hãy cho qua. Những gì đáng quên của năm cũ,
  • 23. Hãy để mãi chết trong ngày hôm qua. Thời gian còn dài, anh vẫn tự nhủ thế! Để quên đi - thỉnh thoảng nỗi chán trường. Và ngày mai vẫn còn là phía trước, Có sự nghiệp rồi sẽ có người thương. Nên từ nay anh sẽ không hứa nữa, Đã qúa nhiều người rồi... ... anh sợ nhiều người nữa sẽ tổn thương... Khai bút mà viết lan man quá, Quên chưa chúc mọi người lộc đầu xuân. Chúc mọi người hạnh phúc luôn trào dâng, Và nụ cười sẽ ngập tràn khắp nẻo. Cháu chúc bà nội luôn mạnh khỏe, Bách niên giai lão sống thật vui. Con chúc bố mẹ công tác tốt, Con yêu bố mẹ nhất trên đời. Còn ông nội, ở bên kia thế giới,
  • 24. Cháu chúc ông luôn ấm áp niềm vui. Mỗi lần gặp ông làm cháu lại hạnh phúc, Ông luôn chở che từng bước cháu trên đời. Với chị gái, ta chúc mi thành đạt, Nhớ khao to khi lấy tháng lương đầu. Còn anh trai, em chúc anh hạnh phúc, Ba, bốn đứa em cũng sẵn sàng "hầu". Với bác, bá, cô, gì, chú, cậu, ... Không gì hơn là nói tiếng cảm ơn, Vì mọi người đã cho con hiểu được, Giá trị thực sự của tình thân. Con chúc mọi người năm mới thành công, Và đạt được thật nhiều điều hi vọng. Với các vợ, các em, các con và các cháu Cùng toàn thể đại gia đình thứ hai. Xin chúc mọi người luôn may mắn, Luôn bình an trước biến cố cuộc đời. Chồng, anh, bố, chú, bác luôn hi vọng
  • 25. Mỗi khi gặp nhau là chỉ thấy tiếng cười. Còn những thằng bạn thân và hơn thế. Từ bé thơ cho đến lúc bây giờ. Tớ chúc các cậu, tao chúc bọn mày "tu" tốt, Để mỗi khi “tụ” nhau đập phá, nổ thật to. Và còn nữa, biết bao người bạn tốt, Tất cả đã cho mình niềm tin. Mình chúc tất cả một mùa xuân ấm áp, Một năm mới tài lộc đến triền miên! Yêu tất cả, tôi yêu tất cả, Chính mọi người đã tạo ra tôi, Một con người độc thân mà hạnh phúc. Cảm ơn nhé, dù chỉ trong mắt thôi! Happy New Year to tất cả mọi người!
  • 26. Vẫn nụ cười duyên, Vẫn ánh mắt cười. Dáng đi khỏe khoắn. Vẫn say lòng người. Đôi tay nắm chặt. Một chút thẹn thùng. Bao điều muốn nói, Vẫn cứ lòng vòng? Buông tay... Nằm dài... Suy nghĩ... Im lặng... Bỗng dưng... Sát lại... Tan chảy trong nhau. Vòng tay xiết chặt, Chẳng nói một câu. Nụ hôn nồng cháy, Quá đỗi ngọt ngào.
  • 27. Làn da ấm áp, Dính chặt lấy nhau. Trời mưa lấm tấm Ánh trăng dịu hiền, Tình yêu bé nhỏ, Nở rộ trong đêm... Hạnh phúc làm sao. Phút giây mong đợi, Đến quá ngọt ngào. Như phép màu nhiệm Vụt sáng trời sao. Bao tháng rồi một mình chờ đợi, Cứ tưởng rằng sẽ mãi chỉ là mơ. Sẽ mãi mãi chỉ đơn phương thương nhớ, Bỗng giật mình...mọi thứ quá bất ngờ! Ông trời ơi, xin ngàn lần cảm tạ Đã cho con có được người con yêu. Thiên thần ơi, anh biết nói gì đây? Anh đã chờ đợi em mòn mỏi quá.
  • 28. Hạnh phúc nào hơn được giây phút này? Anh sẽ ôm chặt em dù gió đông hay nắng hạ. Thiên thần ơi, Xin em đừng lên tiếng... Kẻo làm tan giấc mộng ngắn ngủi này! Nhớ Người quá, anh đã tìm đến rượu Để được mơ và cấu xé lòng mình. Đau đớn, rằn vặt và tuyệt vọng, Con đường nào đây để đi tới tim em? Trả lời đi, trả lời đi, làm ơn trả lời đi... Nhưng...Ừ nhỉ! Có ai bên cạnh mình đâu chứ? Ngẩng lên hỏi trời, trời vô cảm, Cúi xuống hỏi đất, đất lạnh lùng. Chị Hằng Nga lúc nào cũng mỉm cười, Như sát muối vào nỗi đau cô độc. Lũ độc ác, tất cả đều độc ác! Đã làm ta chẳng còn thiết chính mình. Chẳng có ai còn muốn ở bên mình, Còn gì đâu cuộc đời mà hối tiếc?
  • 29. Đừng lên tiếng, xin đừng ai lên tiếng! Làm thiên thần bẽn lẽn chẳng dám cười. Đừng để nàng bay xa khỏi tầm với, Làm vỡ tan đi giấc mơ cuối- - tài sản duy nhất của một người...
  • 30. Khi yêu rồi người ta mới thấm thía Cái băn khoăn, lo lắng của người xưa: "Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già"... Là thế đấy, lòng người vẫn vậy Luôn bồn chồn, nhìn về tít phía xa. Không cho phép một thứ gì hoàn hảo Vì ngày mai đến rồi ngày mai lại qua... Tôi cũng vậy, chẳng phải là ngoại lệ, Tôi cũng yêu và tôi cũng lo xa: Khi nỗi nhớ kéo dài đến cực đại, Rồi tương lai nó lại sẽ phôi pha...
  • 31. Nhưng giờ đây vẫn đang là hiện tại, Và Nỗi Nhớ này quá khó để vượt qua! Thiên thần ơi, hình như anh dại quá Khi để em ám ảnh tháng ngày qua. Nỗi ám ảnh triền miên mà...ngây ngất Để hằng đêm khi giật mình tỉnh giấc, Nỗi nhớ em lại day dứt tràn qua. Anh đã quằn quại, đã đau và đã khóc Khi thấy mình quá nhút nhát, lạnh lùng. Khi anh biết rằng mình vẫn còn cơ hội, Nhưng lại không dám nắm vì ngại ngùng. Rồi ngày tháng qua anh tắt dần hi vọng Khi thấy em cười hạnh phúc bên ai. Anh đã cố đẩy nỗi nhớ lên cực đại Vì biết rằng sau đó, sẽ phôi phai... Nhưng tại sao? Tại sao? Tại vì sao? Đúng cái lúc tưởng chừng anh đã thắng,
  • 32. Đã vượt qua cái cực đại nhớ em. Thì bỗng dưng em vô tư thổ lộ: "Em nhớ anh...Em rất nhớ anh". Em vô tư đến nỗi anh ngây dại, Tại sao em lại chọn đúng lúc này? Anh trách em sao chẳng nói sớm, Để giờ đây anh đã lỡ trèo qua, Cái cực đại tưởng chừng như vô tận Tưởng chừng như mãi mãi chẳng thể qua! Em nói nhớ, nhưng có thật là nhớ. Có giống như nỗi nhớ của anh? Hay chỉ là lâu ngày không nói chuyện Nên em nhớ, giống như mọi người ta. Thiên thần ạ, anh đang day dứt quá, Anh như đang lạc lối giữa bóng đêm. Không biết chọn lối đi nào phù hợp. Dù lối nào cũng điên dại vì em.
  • 33. Nhưng dù sao cũng cám ơn em đã nhớ, Đã cho anh thêm một chút niềm tin. Lấy hết can đảm, lần này anh sẽ nói Thiên thần ơi, anh sẽ nói yêu em. Hãy đợi nhé, ta sẽ gặp lại sớm. Anh sẽ không để tuột nữa đâu em! Giờ anh biết là anh đang hạnh phúc, Đang yêu em, và thao thức mong em. Nỗi nhớ em đã vượt qua cực đại, Giờ anh đang kéo nó đến vô cùng. Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua. Để xuân này qua, chúng ta chờ Xuân tới!
  • 34. Những ánh chớp như rằng xé bầu trời Quá sức chịu đựng buộc trời phải gào thét. Nhưng đâu ai hiểu mà cứ chạy đi hết Bỏ lại trời kia đơn độc chịu nỗi đau! Chỉ chớp nhoáng nhưng sao dai dẳng quá, Chúng dường như muốn độc chiếm trời cao. Chị Hằng Nga cùng với các ông sao Đang vui vẻ cũng phải tìm chỗ náu. Những tia chớp như những đường mạch máu Hằn rõ trên những người sắp đi xa Để lại những ám ảnh trên thịt da, Và nỗi đau sẽ trở thành vô tận.
  • 35. Những tia chớp như những đường định mệnh Chằng chịt trên tất cả mọi bàn tay. Mỗi bước đi, quá khứ hay tương lai Đều như sẵn được định đoạt từ trước. Những ánh chớp như những nguồn cảm xúc Mỗi khi loé lên trong óc các thiên tài. Một phát kiến vĩ đại cho nhân loài Lại ra đời theo cách riêng của nó! Và với tôi, ánh chớp là nỗi nhớ Là nỗi trông mong ám ảnh đến từng giờ. Một hình bóng thiên thần bé nhỏ, Cứ thoáng qua nhưng dai dẳng không nguôi! Cứ loé lên rực sáng trái tim tôi, Rồi tắt ngấm để lại bao nuối tiếc. Rồi lại vụt sáng nơi chân trời xa tít, Như muốn chơi trò thơ ấu – ú tim.
  • 36. Tôi sẽ nguyện đi tìm Để cho em đi trốn Dù bầu trời rộng lớn Tôi sẽ tìm ra em… Màu nỗi nhớ ôi sao thật đẹp Có long lanh một đôi mắt biết cười, Có chút e thẹn, chúm chím làn môi, Và có mái tóc thơm thơm mùi nắng mới. Nhưng nỗi nhớ đâu chỉ luôn phơi phới Nó cũng biết làm nhức những trái tim. Biết giữa đêm làm ai đó giật mình, Và nó biết làm lòng người ngây dại… Như tia chớp xé bầu trời tê tái Rồi lạnh tanh mặc cho trời đau đớn gầm vang. Và đến khi những giọt nước mắt lăn Là khi đó nỗi đau thành cực đại Là khi đó trái tim thành điên dại Là khi đó nỗi nhớ chạm vô cùng.
  • 37. Những tia chớp vô hồn Cứ vụt sáng liên miên Để nỗi nhớ không tên Cứ hiện về ám ảnh.
  • 38. Những bông tuyết sẽ phủ kín đời anh Nếu màu trắng là màu của nỗi nhớ. Và nếu tình yêu đặc trưng bởi màu đỏ Thì anh xin làm một biển đóa hồng nhung. Nếu xanh lá là màu của cuộc sống Anh sẽ là một đồng cỏ miên man. Để em nằm dài đùa cơn gió mơn man Và chúng ta sẽ tạo ra mầm sống. Nếu thủy chung là một màu tim tím Thì anh sẽ biến thành một rừng sim. Đưa em lạc vào thế giới thần tiên Để em mãi được chở che bao bọc...
  • 39. Nếu xanh dương là màu của hi vọng Anh sẽ hóa một bãi biển bao la. Dù em vùng vẫy nô đùa, hay lặng im ngắm nhìn hoàng hôn xa. Vẫn luôn chan chứa một tình yêu trong vắt. Nếu màu hồng là màu của mơ ước Anh sẽ hóa thân thành những cánh hoa ly. Được em yêu, chăm chút đến từng li, Là giấc mơ anh trở thành hiện thực. Nếu màu vàng đặc trưng cho sức mạnh Thì anh nguyện biến thành mặt trời xa. Che chở em trên mỗi bước chân qua Và sưởi ấm em những ngày đông buốt giá. Nếu màu đen là màu của ly biệt Thì suốt đời anh sẽ ghét bóng đêm. Nếu có ngày em nói hết yêu anh Anh sẽ hóa thành tàn tro vô vọng.
  • 40. Nếu tình yêu là muôn màu cuộc sống, Anh sẽ nguyện làm bảy sắc cầu vồng Dù nắng mưa hay hạn hán, bão giông Tình yêu trao em mãi mãi là vĩnh cửu.
  • 41. Ôi cuộc sống, muôn đời vẫn thế, Trái đất quay mà người cứ đê mê. Để đến lúc giật mình nhìn lại, Thời gian trôi, ta vẫn đứng ê chề. Ta muốn ôm cả đất này rộng lớn Ta muốn ôm cả trời bể bao la Ta muốn ôm hết những vì sao xa Nhưng chao ôi, đôi tay này nhỏ quá. Chỉ một trái tim bé nhỏ, không sắt đá Ta cũng chẳng giữ chặt nổi trong tay, Hỏi làm sao ôm được cả trời mây? Có phải rằng lòng tham là không đáy? Hay tại là ta yêu em nồng cháy
  • 42. Nên run run nắm không chặt bàn tay. Để tim em buốt lạnh mà nào hay, Biết làm sao đây hỡi người tình nơi ấy? Ta nhớ em mà nào em có thấy, Em thương ta nhưng có thật lòng sâu? Hay là chỉ trên đầu lưỡi vài câu, Để mọi người thấy là em đang nhớ. Tình yêu ạ, chúng ta đều bé nhỏ, Có thương nhau thì mới có bền lâu. Hãy để những nghi ngờ lo lắng Chết cùng theo những toan tính mai sau...
  • 43. Anh vẫn ngậm kẹo mút hình trái tim Vẫn ngọt ngào như nụ cười em bé nhỏ, Vẫn từ tốn như giọt tình em chan chứa Vẫn mân mê như trong những phút hẹn hò. Anh vẫn ngực trần ngồi nhìn em bên đó Và vẫn vu vơ dạo mấy khúc tình ca. Em vẫn hồn nhiên những nụ cười rạng tỏ, Mặc đời kia còn sóng cả, mưa xa. Anh vẫn lặng thầm theo dấu em từng phím, Vẫn lặng im nhìn từng cái nhếch môi. Vẫn chờ đợi có điều gì thay đổi, Nhưng với em, anh chỉ là vậy thôi. Em yêu anh, em cảm nhận được nó
  • 44. Nhưng yêu anh, em chẳng thấy hài lòng. Em nói rằng em biết cách giữ lửa Nhưng tình em sao lại quá lạnh lùng. Em yêu anh, em cảm nhận được nó Nhưng bên anh, em chẳng được chở che? Chẳng được anh luôn ân cần chia sẻ, Vậy thì em cố gắng vì gì? Em cố gắng hay là em tiếc rẻ? Có lẽ em tiếc rẻ đúng hơn. Em bảo rằng em cần người thấu hiểu, Và ai đó lúc em cần chở che. Nhưng với em, anh là người bí hiểm, Vậy nghĩa là chúng ta chẳng hiểu gì! Em nói rằng em đã từng hạnh phúc, Từng chìm đắm, được đồng cảm, chở che. Nhưng yêu anh, cả 2 anh đều thiếu, Vậy yêu anh, em có được cái gì? Anh không thể so sánh bằng quá khứ,
  • 45. Thì yêu anh, em sẽ chẳng có gì! Em nói rằng em nghĩ là tình yêu Cải biến chúng ta nhiều nhưng không chắc chắn, Em lại trách rằng anh lạnh lùng lắm, Vậy là anh không được chút lòng tin. Em nói xưa em đáng thương, yếu ớt Và ngày xưa em cay nghiệt với đời. Nhưng giờ em già và gai góc Vậy là anh làm em vô cảm rồi! Em coi đời như một cái cân thôi. Em hay khóc nhưng cười nhiều hơn thế, Em hỏi anh lãng mạn hay thực tế. Chắc tại anh chưa xứng để em yêu. Em nói rằng em cố giữ tình yêu, Thích anh “ăn cơm nhà” hơn “ăn cơm ngoài quán” Anh vui và cảm ơn em nhiều lắm, Nhưng quan tâm không là chưa đủ với em.
  • 46. Em yêu ạ, tình yêu thiêng liêng lắm, Nó vu vơ từ những cái nhếch môi. Khi em đã nhận lời yêu một người, Hãy đừng nghĩ mình là người bị động. Trong tình yêu cũng như trong cuộc sống Nếu bị động thì sẽ chóng chai thôi. Anh muốn cố để làm lại từ đầu, Để quên đi ngần ấy năm là bạn. Tình yêu anh bắt đầu từ kỉ niệm, Nhưng dường như em chẳng hiểu chút nào. Đường em qua là một giấc chiêm bao, Nó thật đẹp trước khi tình anh tới. Có lẽ em nên tìm chút gì đó mới Để quên đi những ngày tháng chơi vơi. Chỉ cần anh tự mình bước ra khỏi, Em sẽ bình yên và sẽ lại vui tươi! * * * Anh vẫn ngậm kẹo mút hình trái tim,
  • 47. Nhìn từng dòng chữ màu da cam hạnh phúc. Vẫn ngọt ngào vị tình yêu thơm phức Nhưng hôm nay có chút mặn đầu môi. Anh vẫn đây ngực trần và chăn quấn Nhưng hôm nay anh không thể make call. Em vẫn hồn nhiên như giọt sương buổi sớm Nhưng sau hôm nay em sẽ lại bất cần. Sau hôm nay, chúng ta sẽ bất cần. Kẹo mút tan, những dòng chữ ngắn dần, Và đã đến lúc… Tình yêu ơi… Xin lỗi… Em!
  • 48. Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ, có lẽ chính vì vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ...” – Lermontov. Yêu làm gì để tim thêm vết cứa Nhớ làm gì thêm đau thắt ruột gan Ghét làm gì để lòng không thanh thản Quên làm gì để đầu óc hoang mang. Yêu để quen những lời nói dối gian Nhớ để quen những cái nhìn vô cảm Ghét để biết vẫn còn yêu dào dạt, Quên để biết vẫn còn nhớ mênh mang... Cuộc sống xô bồ nhiều lắm những trái ngang Con người vội vã và tình yêu chớp nhoáng. Chỉ có bóng đêm và nỗi buồn vô hạn Cùng với cái Tôi ở lại với thời gian...
  • 49. Nhìn em hạnh phúc anh phát ớn, Thiên thần ư, chỉ là chuyện ngày xưa. Chỉ biết đứng nhìn người ta đau đớn Rồi quay lưng, coi tất cả hư vô. Anh vẫn nhớ, đúng là anh vẫn nhớ, Nhưng cuộc đời đâu có đẹp như mơ. Cái tôi lớn không cho anh quyền nói. "Quay về đi hỡi người yêu xưa." Người anh từng yêu đâu như thế, Người từng yêu anh lại càng không. Em thay đổi hay là anh vô cảm, Quan trọng gì đâu khi giờ chẳng còn nhau. Nhắm mắt lại, anh quay đi, bước tiếp, Để em vui nơi tình mới xa hoa. Đừng để anh nhìn thấy em lần nữa, Anh không muốn án mạng sẽ xảy ra!
  • 50. Hóa ra là hư vô, Thế mà cứ mộng mơ. Tưởng gì cũng đơn giản, Tất cả tại mình ngu. Nhổ một bãi nước bọt, Vênh mặt lên với đời. Chả gì là mãi mãi, Từ nay sẽ khôn bù!
  • 51. Đêm dài, ma lắm, ác mộng nhiều, Một mình đơn độc chốn cô liêu. Thao thức, trằn trọc, hồn mộng mị, Tan nát tim gan, xác tiêu điều. Vô cảm, vô tình, vô vương vấn Bất cần, bất nhẫn, bất nhớ nhung. Vô tâm, vô tính, vô nghĩ ngợi Bất kham, bất lụy, hữu lạnh lùng. Sống thì cứ nhởn nhơ mà sống Nhe răng khành khạch giỡn với đời. Nghĩ lắm làm gì mà chuốc nhọc, Siêu nhân thì cũng phải nghỉ ngơi. Quay lại nhìn đời chửi tơi bời Là kẻ bất tài, vô ý chí. Nhìn lên mơ mộng rồi đắc chí
  • 52. Lá đứa hão huyền, sống ảo danh. Hôm nay thì vẫn lanh tanh bành Mà đòi tương lai tung phấp phới. Khi mọi thứ vượt ra khỏi tầm với Lại quay lưng chửi quá khứ tơi bời. Đôi lúc gục ngã trên đường đời Hét thật lớn hoặc kêu gào thật lớn. Rồi lầm lũi gượng dậy để bước tới Đừng nằm gục mà chửi bới cuộc đời. Nhìn vào quá khứ mà mỉm cười Nhưng đừng lấy nó làm bàn đạp, Mà hãy tin vào ngày mai tươi sáng Để đứng lên và bước tiếp dưới trời. Đứng dậy, đứng dậy, đứng dậy thôi, Một mình thôi, đừng đi tìm chỗ dựa...
  • 53. Chim bay, Bướm lượn, Người ngồi, Mệt rồi! Chim chăm, Bướm đảm, Người lười, Chán rồi! Chim vui, Bướm vui, Người buồn, Quen rồi!
  • 54. Chim đôi, Bướm đôi, Người độc. Quen rồi! Chán rồi! Mệt rồi! Xa rồi! ... Quên rồi.
  • 55. Mải miết đi tìm lại niềm vui Chỉ thấy tràn lan những rối bời Đêm trôi qua ánh bình minh lại tới. Buồn trôi qua, tôi vĩnh biệt cuộc đời... Nhắm mắt dìm mình vào chơi vơi Quẩn quanh với cùng cực tơi bời Cô cuỗn trói mình trong chới với Nghiệt ngã khuỵu chân gục xuống đời. Tạm biệt nhé những tình người đang nở. Tạm biệt nhé những nỗi nhớ khôn nguôi. Tạm biệt nhé những khóe mắt, bờ môi. Tạm biệt nhé, ôi cuộc đời phơi phới!
  • 56. Hẹn gặp lại ở bên kia thế giới, Những tình yêu, những nỗi nhớ chơi vơi. Những người bạn tôi chưa từng biết tới, Rồi kiếp sau ta sẽ hết buồn thôi. Gửi lại thiên thu một nụ cười. * * * Vĩnh biệt em, vĩnh biệt cuộc đời. Con đường ấy từ nay em riêng bước. Đời còn dài, tương lai em phía trước, Hãy bước đi qua hết các dặm trường. Anh chấp nhận mình là người thua cuộc, Anh vĩnh viễn là một kẻ đơn côi, Con đường anh chắc chỉ đến đây thôi, Xin lỗi em vì tháng ngày chờ đợi! Gửi lại em những kỉ niệm đắm đuối, Gửi lại em chút vị mặn đầu môi. Anh đi rồi, đừng để nước mắt rơi,
  • 57. Phải mạnh mẽ, đừng bao giờ yếu đuối. Dẫu xa cách nơi bên kia thế giới, Anh sẽ bên em mọi lúc, mọi nơi. Cứ âm thầm và lặng lẽ vậy thôi, Cầu cho em sớm có tình yêu mới. Dù vẫn biết yêu nhau là mòn mỏi, Nhưng hãy sống cho mình trước em ơi. Cảm ơn em vì đã từng chờ đợi, Nhưng... ...thời gian trôi em sẽ lại quên thôi.
  • 58. Lâu lắm rồi không ngồi tản mạn, Cơn bão đời cứ cuồn cuộn cuốn trôi. Không cho ai dù chỉ một chút thôi, Một chút thôi cho lòng ai đừng nhớ Một chút thôi cho ngực ai ngừng thở Một chút thôi cho kí ức quay về... Đi chậm lại, để thấy lòng thanh thản Để nhìn xem ta đã mất những gì? Rồi hôm nay ta đã làm được chi? Liệu ngày mai mặt trời còn soi sáng? Đi chậm lại để thấy mình may mắn Được ăn no, mặc ấm và học hành. Để chứng kiến những cuộc đời mong manh Sống không kịp đền đáp tình cha mẹ. Ôi cuộc sống muôn đời vẫn thế, Chỉ biết kêu than mà chẳng thể làm gì… Đi chậm lại để thấy mình ích kỉ
  • 59. Chỉ đâm đầu vào ham muốn hư vô. Không biết quý những gì mình có Khi mất đi lại nuối tiếc vô bờ… * * * * * Tôi lê đi trên con đường kỉ niệm Lòng vẫn còn nặng trĩu những suy tư Ám ảnh đầu tôi là bao la nỗi nhớ Chẳng hiểu sao tôi chẳng thế xóa mờ… “Tôi không buồn khi trái đất ngừng quay, Tôi không khóc khi mặt trời tan biến, Tôi chỉ khóc khi tình bạn bay mất, Tôi chỉ buồn khi xa cách bạn thân.” Tôi buồn vì đã làm ai đó buồn, Không cố ý nhưng không thể làm khác. Tính tôi thẳng và không thể nói khoác, Chỉ vì tôi không biết cách lựa lời. Tình cảm là gì mà chẳng nói thành lời Càng cố giữ lại càng xa tầm với? Nên tôi chọn để cho tình phấp phới
  • 60. Không giữ chặt mà cứ để rong chơi. Dù có lúc tôi cảm thấy chơi vơi Hay cô độc nhìn tình yêu cười nói. Thì tôi vẫn tự tin và nói: Tình cho đi là tình ở lại muôn đời. * * * * * Gió đông lạnh làm lòng muốn khép cửa Muốn khép lại mọi kí ức ngày xưa, Dẫu ngọt ngào hay đắng cay chan chứa Cũng run theo những cơn lạnh đầu mùa... Gió đông lạnh, trái tim tôi không lạnh, Đời hối hả, mà tôi cứ bình chân. Tôi không lạnh vì tôi không được lạnh, (*) Tôi bình chân vì tôi sống bất cần. Gió đông lạnh, tôi chơi vơi nỗi nhớ, Nhớ gia đình, bạn hữu, nhớ bâng quơ. Nhớ nơi ấy có một người chờ đợi, Nhớ hương men thi thoảng giữa đêm mơ... Gió đông lạnh đôi mắt tôi khép nhỏ,
  • 61. Làn môi khô vương lại mấy câu thơ. Bàn tay run nắm chặt vào tay lái, Nhìn dọc ngang, mọi thứ bỗng co ro... Gió đông lạnh tôi nghĩ về quá khứ, Về mùa thu lá vàng rụng khắp trời. Mùa khai trường phất phơ tà áo trắng, Tuổi ngây thơ, ôi, đã trải qua rồi? Gió đông lạnh tôi mơ cho hiện tại, Mơ được quên và mơ được lại gần. Mơ được sống như những ngày thơ dại, Chui lọt vòng tay bố mẹ thân thương... Gió đông lạnh tôi lo đời phía trước, Có chông gai, có bão táp đón chờ? Có ai đó giúp tôi làm điểm tựa? Hay lại đơn thương như tự trước đến giờ... Gió đông lạnh, ừ thì gió đông lạnh. Tôi tự biết cách sưởi ấm lòng mình.
  • 62. Đông càng lạnh tôi thấy càng cứng cáp. Bao đông rồi, thêm đông nữa, có sao đâu? Gió đông lạnh mọi người thêm sát lại, Thấy ấm hơn từ những cái nắm tay. Đông không lạnh thì Xuân nào có đẹp? Đông ơi Đông hãy cứ để gió lùa... (*): một lời hứa
  • 63. Cuộc đời thì hối hả Tôi thì cứ bình chân. Ngày sang tôi bất cần, Đêm xuống tôi buông thả. Đêm rồi đấy, gió lại lạnh rồi đấy Có ai đó còn thức nhấm đêm dài? Có ai đó mộng mị cười khoan thai, Có ai đó vẫn đang ngồi chờ đợi? Đêm rồi đấy, sương lại giăng rồi đấy Phố nằm im nghe tiếng lá rùng mình. Thoáng đâu đó vài ánh đèn chưa ngủ, Phải chăng ai đang chờ đợi bình minh? Đêm rồi đấy, tôi lại buồn rồi đấy Buồn vu vơ, buồn chẳng biết tại gì. Buồn để nhớ và nhớ để thao thức? Buồn để thương và thương để đợi chờ?
  • 64. Đêm rồi đấy, ngày lại qua rồi đấy Tôi học cách quên kí ức ngọt ngào. Tôi tập ngồi đếm hết các vì sao Để tôi biết - có những điều không thể. Đêm rồi đấy, ngày lại sang rồi đấy Tôi học cách không hi vọng hão huyền. Tôi học thuộc cho mình một câu hỏi: Ngay lúc này, ta đang làm được chi? Đêm rồi đấy, lại một đêm nữa đấy Lại vu vơ thui thủi những thẫn thờ, Lại thơ thẩn thả mình vào thăm thẳm, Lại thênh thang thao thức những ngóng chờ.
  • 65. Tôi đã cố tin nhịp đập con tim, Đã cố cười dẫu cây cỏ im lìm. Nhưng đêm xuống tôi lại sầu vô hạn, Vì đời tôi đã mất sạch niềm tin... Đêm lang bạt vẫn một mình lẳng lặng, Thấp thoáng hàng cây đôi nam nữ hẹn hò. Nghe tiếng thở sao chạnh lòng đến lạ, Bống nhận ra nước mắt tự bao giờ. Sương phủ kín nỗi lòng người điên dại Gió rít qua những nối nhớ bâng quơ, Mây hững hờ để trăng sao tê tái, Đêm lặng im trôi chậm dãi, lững lờ...
  • 66. Ngồi gục xuống ôm lấy những thẫn thờ, Thả mình trôi vào lãng quên kí ức, Ôi, đâu rồi những ngây thơ ngày trước? Biết tìm đâu trong xuôi ngược đời trôi. Ngồi một mình nhấm giọt nước mắt rơi Để vẫn biết trái tim còn hấp hối, Người cứ đến và rồi cứ đi vội, Còn lại đêm và còn tôi với tôi. Vì ngày mai tôi vẫn phải sống thôi, Còn thực sự chẳng còn gì tiếc nuối. Chút tình nhỏ cũng còn không giữ nổi, Thì còn chi mà phải tiếc hả Tôi? Cơn mưa rào như chợt đổ vào tôi Những đau đớn, những xót xa, hối tiếc, Dòng đời trôi, tôi bước đi riêng biệt, Tình yêu trôi, tôi vô cảm mất rồi. Nếu mưa đến tôi cho mình lạnh lẽo
  • 67. Mưa tan đi tôi lại ấm dần thôi. Nếu đêm đến tôi cho mình buồn khổ, Ngày mới sang tôi lại vẫn cười tươi. Nhưng dù không muốn mưa rơi Thì trời đâu có nghe lời ai đâu? Và dù không thích đêm thâu, Ngày cũng chẳng thể dài lâu muôn đời. Thế nên: Đêm vẫn đến, mưa vẫn rơi. Tôi vẫn lặng lẽ riêng tôi một đường...
  • 68. Vâng! Tôi đa cảm và tôi tham vọng, Có gì sai đâu khi tôi cũng là người. Chẳng có gì đâu, chỉ một chút buồn thôi, Tôi vẫn phải bước đi về phía trước. Ai cũng có riêng một cuộc sống, Chẳng ai sống hộ được cho ai. Đừng níu kéo nhưng cũng đừng buông tay, Vì cuộc sống luôn cần sự giúp đỡ. Tôi tốt bụng hay là tôi ham hố? Tôi thích sẻ chia hay là chỉ tò mò? Tôi chấc phác hay là tôi giả tạo? Tôi vô tâm hay tại quá thương người? Tại sao sống cứ phải nhìn trên dưới,
  • 69. Không được tự do thỏa mãn với chính tôi? Có ai bắt đâu mà phải như thế chứ? Câu hỏi dễ - tôi không thể trả lời... Tôi đã đổ tất cả vì áp lực, Tôi đã đổ cho tại cuộc sống xô bồ. Tôi đã đổ cho tại số phận mấp mô, Tôi đã đổ tại, thậm chí là bố mẹ... Tôi vẫn biết rằng mình nhỏ bé, Mình chỉ là hạt cát giữa cuộc đời. Nhưng tôi tham vọng tôi không chỉ là tôi, Mà tôi muốn mình phải là tất cả. Như vậy đó, tôi biết mình vậy đó, Vậy mà tôi chẳng sửa được chính tôi. Tôi vẫn biết cái gì là không đúng, Nhưng đôi khi chỉ là lý thuyết thôi. Còn thực tế tôi kiềm mình rất kém, Càng sai tôi lại càng thích chơi. Có thể chỉ là tò mò thôi
  • 70. Nhưng chưa biết thì phải thử bằng hết... Có điều gì đó cứ loanh quanh trong óc Thầy bói bảo tôi còn nặng gánh dài dài. Tôi tin họ như một lời bào chữa ngang tai, Thà như thế còn hơn không tìm ra lối thoát. Nhếch mép cười chửi cuộc đời tung xớ Rồi lại ôm đời, vuốt từng sợi lông tơ... Tôi hâm dở, Ừ! Tôi biết mình hâm dở. Tại Đêm đấy và cũng tại Vu Vơ...
  • 71. Đêm lang thang để hồn thêm trống rỗng Cơn mưa buồn trút nặng những suy tư, Mùi hoa sữa xiết đau vào nỗi nhớ Từng bước chân cứ lạc lõng thẫn thờ... Tiếng sét đánh nghe ôi sao, cay đắng. Cơn gió kia sao lại cứ lạnh căm, Ánh chớp lóe xé lòng người tê dại Ngọn đèn xa sao cứ mãi lạnh lùng. * * * Tôi đã thích, đã thương và đã nhớ, Tôi đã mong, đã mộng và đã yêu. Tôi đã muốn trao cho em tất cả, Muốn bên em trong mỗi sáng, mỗi chiều.
  • 72. Nhưng cuộc sống vẫn mãi là cuộc sống, Chẳng bao giờ có được người mình yêu. Tôi đã gục, đã say, và đã khóc, Tôi đã như một kẻ nghiện tiêu điều. Tôi đã sống những ngày không ra sống, Tôi đã say cùng tri kỉ: Bóng Đêm. Tôi đã nghĩ rượu làm tôi mạnh mẽ, Và yêu tôi thì chỉ có mình Đêm. Tôi đã lao mình vào Bóng Đêm, Như thiêu thân tìm lao vào ánh sáng. Tôi yêu Đêm như một thằng mù quáng, Yêu như không biết gì khác trên đời. Yêu Đêm rồi tôi chẳng thấy chơi vơi, Tôi chẳng thấy những nỗi buồn gieo rắc. Tôi không còn nhìn thấy mình tâm trạng, Đêm chở che và ru nhẹ hồn tôi. Để rồi khi niềm hạnh phúc lên ngôi,
  • 73. Đêm quay lưng và lạnh lùng phản bội. Tôi sụp đổ, không thể nào tin nổi, Tại sao Đêm? Tôi có lỗi gì sao? Tại sao? Tại sao? Tại vì sao? Mọi thứ tôi yêu tôi đều không có được, Tôi lạnh lùng hay tại tôi nhu nhược? Tại tôi ngu hay ngang trái cuộc đời? Tôi căm ghét, tôi thù hận các người, Tôi muốn giết hết và rồi tôi cũng chết. Tại sao ai cũng tỏ ra cay nghiệt, Cũng quay lưng, cũng phỉ nhổ vào tôi? Tai sao? Tại sao? Ông trời ơi, Sao ông nỡ đẩy con vào góc tối? Sao không cho con một chút gì le lói, Để con sống đúng nghĩa một con người? Tại sao? Tại sao? Em yêu ơi, Sao em nỡ ngây thơ đến...cay nghiệt?
  • 74. Để tình mình chẳng bao giờ mãnh liệt, Để rồi anh phải tự bước ra đi? Tại sao? Tại sao? Bóng Đêm ơi, Sao Đêm nỡ làm tôi buồn đến vậy? Sao không che chở tôi như những ngày đầu ấy, Để giờ tôi cũng chẳng thiết chính tôi? Thôi, tôi biết tôi dù có van xin Trời, Thì cũng chẳng làm điều gì thay đổi. Em có trách, tôi cũng không thể chối, Vì em là em, còn tôi chỉ là tôi. Còn lại Đêm, có hận cũng thế thôi, Vì tôi biết Đêm vẫn rồi sẽ đến. Tôi ước đã đừng yêu Đêm đến thế, Để giờ tôi chẳng có chút bình yên. Đêm ơi Đêm, làm ơn đừng đến nữa, Xin Ông Trăng hãy để Mặt Trời yên.
  • 75. Cứ phải làm tâm gan tôi đau nhói, Thì mới vui và thỏa mãn hả Đêm?
  • 76. Tỉnh lại đi ơi con người vô cảm Sống làm chi vờ vịt mấy cái nhìn... * * * Đêm vẫn thế dù lòng người đổi khác, Vẫn vô tâm và vẫn cứ lạnh lùng. Vẫn lạnh lẽo và vẫn buồn vô tận. Vẫn xiết đau giọt nước mắt vô ngần... Lại ngồi nghĩ về quãng đời phía trước. Lại nghi ngờ cho những sự thành công. Lại sợ hãi phải tỏ ra hoàn hảo. Lại cô đơn thích cuộc sống bất cần...
  • 77. Có tiền bạc đâu phải có tất cả. Có người thương đâu nghĩa hết cô đơn. Khi suy nghĩ luôn đi theo mọi đường. Thì bao giờ có gì là hoàn hảo? * * * Tỉnh dậy đi ơi con người giả tạo, Sống làm chi nhạt tếch mấy nụ cười...
  • 78. Hiếu thắng ơi, làm ơn đừng trỗi dậy! Ích kỉ ơi, xin hãy để ta yên! Lạnh lùng ơi, ám ảnh ta mãi vậy? Vô cảm ơi, sao cứ mãi tràn lên? Vẫn mong chờ cho Mốc Thời Gian đến, Vẫn hi vọng điều gì đó chơi vơi, Nhưng Mốc Thời Gian là khi nào vậy nhỉ? Thêm một, hai năm hay lại cả cuộc đời? Người yêu ta thì ta không để ý, Người ta yêu thì lại qúa vô tâm. Sao mọi thứ cứ như vòng luẩn quẩn, Chả lẽ ta mãi phải sống bất cần? Thôi, lại ru mình bằng bài ca bất tận,
  • 79. Có sự nghiệp rồi sẽ có người thương. Mọi tình yêu, mọi cảm xúc bất thường, Sẽ chôn chặt tận sâu vào kí ức. Đời còn dài, còn tương lai phía trước, Đừng bận tâm cơn gió thoảng qua đường...
  • 80. Lại chuỗi ngày dài tệ hại và thê thảm, Lại những nụ cười nhạt tuếch trên đầu môi. Lại những đêm trắng vờn nỗi buồn vô hạn, Lại một mình ta cách biệt với cuộc đời. Ta ích kỉ, ừ! Ta biết ta ích kỉ, Ta ngạo mạn, đúng! Và ta rất tự kiêu. Nhưng trên hết ta là thằng nhu nhược, Sống buông tha và chẳng chút lập trường. Biết về đâu đây giữa muôn vạn nẻo đường, Khi mà con đường nào ta cũng muốn bước. Ta tham lam và tột cùng ngang ngược, Chỉ thích đi trên những cánh hoa hồng... Gai nhọn ơi, hãy đâm ta thấu xương,
  • 81. Hãy làm cho máu ta chảy thành dòng. Cho ta tỉnh lại và cho ta hối hận, Để một lần và mãi mãi tổn thương.
  • 82. Bến bờ bình yên nhất vẫn luôn luôn là gia đình.. Muốn dừng lại trước ngưỡng cửa cuộc đời, Muốn ăn bám đến khi không còn nữa. Đời xô bồ và bao nhiêu trắc trở, Chỉ gia đình mới thực sự yêu thương. Cha mẹ ơi, con chẳng muốn lớn khôn, Con sợ lắm, sợ bị đời lừa lọc, Con chỉ muốn được sống trong bao bọc, Của nghĩa cha và tình mẹ suốt đời. * * * Con sợ lắm khi thấy thời gian trôi, Con phải lớn, chẳng vô tư như trước. Đường con đi không còn ai chỉ bước, Một mình con trước bão tố, dặm trường.
  • 83. Con sợ lắm khi chứng kiến dòng đời Cứ xô đẩy, dẫm lên nhau bước vội. Chẳng yên bình như lời mẹ ru sớm tối, Chẳng bao dung như lời cha dạy, cha ơi! Con sợ lắm tình người cứ phai phôi, Bỏ lại nhau tìm đến phương trời mới. Con sợ lắm những tính toan, lừa dối, Máu mủ ruột già cũng chém giết như chơi. Con sợ lắm, sợ giọt nước mắt rơi, Của những người con không còn chung bước. Tình yêu đến con không sao ngăn được, Nhưng con chỉ yêu và đơn giản vậy thôi. Con tuyệt đối không làm gì nên tội, Nhưng tận thâm tâm con vẫn thấy chơi vơi. Con sợ lắm, con sợ lắm mẹ ơi. Sợ cuộc sống cuốn con xa khỏi mẹ. Không còn được nghe tiếng ru thủa bé, Được mẹ ôm hóng gió mát đầu hè.
  • 84. Con sợ lắm, con sợ lắm cha ơi. Sợ dòng đời sẽ đánh con thậm tệ, Rồi mặc con với nỗi đau vô kể, Không như cha vẫn ôm ấp, vỗ về. Con sợ lắm khi thấy thời gian trôi Làm tóc mẹ lại điểm thêm sợi bạc, Làm da cha nhuốm thêm màu năm tháng, Làm đời con thêm xơ xác, tơi bời. Mẹ cha ơi, con muốn mãi bên Người, Muốn được sống như những ngày thơ bé. Được mẹ ru mỗi đêm thu gió nhẹ, Được cha cưng khi vấp ngã khóc nhè. Con sợ lắm sự lạnh lùng, vô cảm. Con sợ lắm những trắng trợn, nhẫn tâm. Con sợ lắm những bất nhân, cay độc, Những dối gian, những thù hận bất cần. Con sợ lắm, sợ lắm, cha mẹ ơi, Sợ con sẽ thành một thằng hư hỏng.
  • 85. Khi cuộc sống kéo con ra vô tận, Chẳng còn thời gian cho cha mẹ, người thân. Sợ con quên những năm tháng tảo tần, Nước mắt mẹ từng ngày con khôn lớn. Sợ con quên những đêm khuya trằn trọc, Mồ hôi cha và những bài học làm người.... Con sợ lắm, sợ lắm, cha mẹ ơi, Sợ một ngày con không còn cha mẹ, Một mình con trên đường dài quạnh quẽ, Sẽ ra sao trước ngã rẽ cuộc đời? Con sợ lắm, sợ lắm, sợ lắm, Cha mẹ ơi, con sợ lắm cuộc đời. Hãy ôm con như những ngày thơ bé. Giữ chặt con trong hơi ấm của Người. Ngàn lần cầu xin ông trời Đừng mang cha mẹ của tôi theo Người Cho tôi dù một lần thôi Được về nghe tiếng ru nôi êm đềm...
  • 86.
  • 87. Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác. Xukhomlinski Ôi cuộc sống muôn đời vẫn thế Càng lớn lên càng muốn được bé đi Được ôm trọn trong vòng tay cha mẹ Được hồn nhiên trong hơi ấm bạn bè. Đắm chìm quá lâu trong những cơn mộng mị, trong những nỗi đau và sự ám ảnh của tình yêu, nó bỗng chợt giật mình khi nhớ lại tuổi thơ của mình. Còn đâu nữa những phút giây làm nũng rồi dỗi hờn bố mẹ, những lúc ngây ngô gặp cái gì hỏi cho bằng ra. Còn đâu nữa những tiết học ấm áp cùng những lời răn dạy ân cần của các thầy cô giáo, những nụ cười ngây ngất và những trò đùa “quái quỷ” trong mỗi tiết ra chơi...Còn đâu nữa những rung động đầu đời và những cái run lên bần bật vì xấu hổ khi vô tình chạm phải tay một bạn nữ nào đó... Ôi! Ngày hôm qua...
  • 88. (Thân tặng cho tất cả những ai đã trải qua khoảnh khắc chia tay thật đẹp của tuổi học trò...) Ðã lâu rồi thơ không còn trong sáng, Mà luôn luôn trăn trở những suy tư. Ðể hôm nay bỗng giật mình thảng thốt, Cánh bằng lăng lại tím tự bao giờ. Nắng ban mai toả những óng ánh vàng, Buông trên những vô tư - màu áo trắng. Cô cậu học trò đùa vui quên ngày tháng, Chớp mắt thôi, phượng nở đã ba lần. Cành phương đỏ trao tay nhau im lặng, Ðôi môi run run chẳng dứt nổi một câu. Khoé mắt cay không dám nhìn thẳng nhau, Ghìm chặt vai,:
  • 89. "Ấy oi! Cấm được quên Ðây đấy nhé!" Ôi kỉ niệm sao lại đẹp đến thế, Có thầy cô, trường lớp, bạn bè. Có những lúc ngượng ngùng ngỏ lời yêu "bé", Và giờ chia tay, có những trang lưu bút ướt nhoè. Vẫn biết rằng thế gian này nhỏ bé, Rằng ngày mai vẫn có thể gặp nhau. Nhưng những kỉ niệm đã in sâu, thật sâu, Làm sao có cơ hội để trao nhau lần nữa... Nắng lên cao, cánh phượng thêm rữc rỡ, Tiếng trống vang khép lại mối tình thơ. Chiếc áo trắng phủ kín những thẫn thờ, Chỉ mai thôi, tất cả sẽ còn là dĩ vãng. Ông mặt trời vẫn rọi những ánh vàng Vào đôi mắt long lanh còn dưng hàng lệ ướt. Cô cậu học trò khoác tay nhau tiến bước Bỏ lại sau lưng, le lói, một chặng đường.
  • 90. Những gì là tương lai phía trước Sẽ là quá khó để chỉ ra. Nhưng những gì năm tháng đã trải qua Sẽ không dễ để phôi pha phút chốc. Nên bạn ạ, hãy yêu từng khoảnh khắc, Ðể ngày mai, khi nhìn lại: "Sao hồi đó mình ngố thế hả trời?" Có gì dó... Ðọng lại trên một đôi mắt sáng ngời.
  • 91. Cỗ giao thừa ngon qúa, Ấm áp và quây quần Món canh là ngon nhất Con ăn hết hai phần. Ngẩng đầu lên hỏi mẹ Ồ! Hóa ra Canh ...Dần! Con trâu đen ích kỉ (Kỷ Sửu) Mang đến bao tai ương, Cuối cùng cũng cuốn xéo Chả ai rủ lòng thương. “Mẹ ơi năm nay đẹp, Con muốn kiếm người yêu. Để sang năm Tết đến Mẹ đỡ vất vả nhiều.” Mẹ dở ngay “sách tủ” Trang một hai năm ba, Coi mệnh con rồi phán:
  • 92. Con rất hợp con Gà. Cả con Chó cũng được. Nhưng cấm lấy...Dê già. Cả nhà cười sặc sụa, “Ái...chà chà chà chà!” Con nói thích con Gà, Nhưng đang yêu con Chó. Cả nhà trợn tròn mắt. “Nhưng nhà nó hơi xa, Tít tận gần Sapa.” Bố mẹ lắc lia lịa: “Không, cấm lấy vợ xa Cồng kềnh và vất vả. Cái con … ấy ấy, Giàu, ngoan lại gần nhà. Cứ cố cưa lấy nó, Có vợ có cả nhà." “Eo, xưa lắm rồi mẹ ơi! Lấy nó có đốt nhà Con to nhưng nhát lắm,
  • 93. Về làm vợ nó à?” Khà khà khà khà khà… Con bảo con đùa đấy, Làm gì đã yêu ai Cứ từ từ cái đã, Cuộc sống vẫn còn dài. Bố mẹ cứ chịu khó Đầu tư sẽ có lời, Rồi con sẽ lấy vợ Chín phân vẹn cả mười. Cả nhà nhìn nhau cười Heniken ngọt thế Xin chúc mừng năm mới, Yêu bố mẹ nhất đời!
  • 94. Cá nói dối, Tôi 20. Nửa cuộc đời, Đã qua nửa. To lắm rồi Vẫn trẻ con, Vẫn còn non, Và thích nịnh. Cá nói dối, Tôi 20. Một chặng đời Trống rỗng? hay vinh quang? Chẳng biết nữa, Chỉ biết rằng: Rất đẹp Và rất nhớ! Cá nói dối, Chặng đường mới: Chông gai
  • 95. Đầy cạm bẫy. Nhưng hi vọng: Vẫn tràn đầy. Hạnh phúc. Cá nói dối, Thêm 5 năm 10 năm hay 20 năm nữa, Khi nhìn lại: Tự hào? Hãnh diện? Vì hôm nay, Sẽ cố gắng Bắt đầu lại Từ đầu! Hai tay trắng, Nắm chặt, Vươn lên. Gia đình, Ông nội,
  • 96. Bạn bè, Luôn ở bên, Không có gì Là không thể. Cá nói dối? Không! Riêng hôm nay Riêng lần này, Cá nói thật!
  • 97. Mở mắt to, Hé môi cười, Ồ cuộc đời... Tuyệt! Một câu hát, Vài câu thơ, Những giấc mơ Đẹp! Ngoảnh mặt lại Nghĩ vu vơ. Ôi ngày xưa... Dại! Một chút buồn, Một chút vui, Một chút thôi... Khóc!
  • 98. Nước mắt rơi Khô nhanh thôi. Vì mặt trời Vẫn luôn luôn Sáng! Ngày mai sang Dẫu vội vàng, Nhưng hãy để Ngày hôm nay... Hạnh phúc! Từng giây phút, Hãy nâng niu Để được yêu, Để mơ mộng. Để được sống, Để say.
  • 99. Say cái hay, Say cái đẹp, Say nghĩa tình, Và hết mình Say: LOVE. Sống là yêu, Yêu để sống, Không giới hạn. Yêu mênh mông. Yêu tự tâm. Phúc. Sống có Đức, Sống có Tâm. Ắt có phần, Lộc. Sống vô tư Như ngày thơ.
  • 100. Vui là cười, Buồn là khóc. Không nặng nhọc Lợi danh. Dù mai đây Bại hay thành, Cũng không thể Trẻ lại. Nên hôm nay, Cố gắng thêm Một chút. Cười tươi thêm Một chút. Yêu đời thêm Một chút. Thì ngày mai, Sẽ trẻ lại Ba phần.
  • 101. Ngày hôm nay Đừng loay hoay Ngồi suy nghĩ, Đừng lãng phí Thời gian, Để nó lại Rất bẽ bàng, Trôi mất. Từng khoảng khắc, Từng phút giây Nắm trong tay Đừng bao giờ... Vụn vỡ. Còn quá khứ, Hãy tha thứ Và cho qua Tất cả Những nỗi đau, Những cơn giận, Những vụng trộm,
  • 102. Những vết cứa, Thắt tim. Hãy luôn tin Vào cuộc sống: Ai hại mình Ắt sẽ đau Gấp bội... Nhìn tương lai, Mỉm cười. Nhìn quá khứ, Mỉm cười. Nhìn hiện tại, Mỉm cười. Ồ cuộc đời... Tuyệt!
  • 103. Mỗi cuộc đời Một số phận Mỗi quãng đời Một tình yêu Nhìn tình yêu Cười. Là cuộc đời. Tuyệt. C hút cay nghiệt Để nhớ hơn Khắc sâu hơn Buồn. Một quá khứ Tình yêu cũ Đột ngột qua. Vội. Cay nghiệt qua, Bình yên đến, Đời bất biến
  • 104. Bất thành người. Nên tôi ơi Vui hãy cười Buồn hãy khóc. Và cố học Để trân trọng Ngày hôm qua Nhớ! Dù ai đó Đột ngột xa Hãy cho qua Và bước tiếp. Ngày mai đến. Đời lại vui. Và mặt trời Vẫn lại mọc. Dù tim ai Có cô độc Nhưng Hãy cố gắng
  • 105. Mỉm cười Để cuộc đời Mãi luôn luôn Tuyệt!
  • 106. Gió se se thổi qua những thẫn thờ, Hoa sữa thơm phảng phất chút ngẩn ngơ, Con phố cổ vẫn thở dài thương nhớ, Mặt hồ Tây vẫn gợn những ngóng chờ. Sáng thức giấc chợt trong lòng thơ thẩn, Đông lại sang để nỗi nhớ trào dâng. Chim vội vã về phương Nam nắng ấm, Mình tôi ôm cơn gió lạnh vô ngần... Không hẹn gặp mà sao Người vẫn đến Cứ ân cần và lặng lẽ, bình yên. Cứ nhẹ nhàng và êm đềm, trầm lặng, Một lần thôi mà chẳng thể nào quên... Nhớ Bà Triệu với trà chanh, bánh cuốn. Nhớ Xôi Yến nhộn nhịp Nguyễn Hữu Huân
  • 107. Nhớ Phố Huế và Hàng Ngang, Hàng Trống Nhớ Hồ Tây đêm gió nhẹ ru lòng... Nhớ một chút để yêu thêm một chút, Một chút thôi cho tươi mới tâm hồn. Trong cuộc sống có biết bao người bạn, Nhưng mấy ai đối với nhau thật lòng? Gửi vào Nam một chút cốm làng Vòng, Trọn trong đó 1 tấm lòng Hà Nội. Dù vẫn biết dòng đời luôn trôi vội, Vẫn thầm mong điều gì đó chơi vơi...