Blogger sợ chữ - Truyện ngắn của Phan Trang Hydinhtruong123
Những ngày Tết, ngoài chuyện đi thăm bà con, bè bạn, tôi lại lên mạng. Các trang mạng đều có lời chúc mừng năm mới, đại ý là chúc sức khỏe, chúc tấn tài, tấn lộc, hạnh phúc, an khang… Dẫu là người khó tính đến mấy đi nữa, nhưng khi đọc những dòng chữ ấy, bạn cũng cảm thấy có chút vui như được nghe lời nói, như thấy được nụ cười lịch thiệp, chân tình của người chúc Tết mình.
là một trong những bài viết của anh Đặng Ngọc Khảm Đệ Nhị Hổ Cáp vừa qua đời ngày 30-09-2013 tại Sydney.
Với văn phong hài hước, châm biếm tác giả Khảm Rỗ đã để lại cho đời một số truyện ngắn vui nhộn, rất được diễn đàn các bạn K.20/SQHQ/Nha Trang ái mộ.
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
Blogger sợ chữ - Truyện ngắn của Phan Trang Hydinhtruong123
Những ngày Tết, ngoài chuyện đi thăm bà con, bè bạn, tôi lại lên mạng. Các trang mạng đều có lời chúc mừng năm mới, đại ý là chúc sức khỏe, chúc tấn tài, tấn lộc, hạnh phúc, an khang… Dẫu là người khó tính đến mấy đi nữa, nhưng khi đọc những dòng chữ ấy, bạn cũng cảm thấy có chút vui như được nghe lời nói, như thấy được nụ cười lịch thiệp, chân tình của người chúc Tết mình.
là một trong những bài viết của anh Đặng Ngọc Khảm Đệ Nhị Hổ Cáp vừa qua đời ngày 30-09-2013 tại Sydney.
Với văn phong hài hước, châm biếm tác giả Khảm Rỗ đã để lại cho đời một số truyện ngắn vui nhộn, rất được diễn đàn các bạn K.20/SQHQ/Nha Trang ái mộ.
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
Để xem full tài liệu Xin vui long liên hệ page để được hỗ trợ
:
https://www.facebook.com/garmentspace/
https://www.facebook.com/thuvienluanvan01
HOẶC
https://www.facebook.com/thuvienluanvan01
https://www.facebook.com/thuvienluanvan01
tai lieu tong hop, thu vien luan van, luan van tong hop, do an chuyen nganh
GIÁO TRÌNH 2-TÀI LIỆU SỬA CHỮA BOARD MONO TỦ LẠNH MÁY GIẶT ĐIỀU HÒA.pdf
https://dienlanhbachkhoa.net.vn
Hotline/Zalo: 0338580000
Địa chỉ: Số 108 Trần Phú, Hà Đông, Hà Nội
3. một năm trong trại
trang 2
...... Chiều xuôi bóng, xót xa lòng mẹ thương con
Tình thương con, đong đầy trong khóe mắt
Trại Bình Sơn*, tường cao cao chắn gió
Bóng con gầy, con nằm lại nơi đây
Con nằm đây, bạn bè con cũng nằm đây
Áo số đắp cho thân gầy, cùng chung cái kiếp tù đầy
Con nằm đây, cơm ngày hai gạt bát*
Chiều chiều ra trông đàn én, kiếm mồi nháo nhác bay quanh
Xoong dồn xoong, chiều về xoong lại dồn xoong**
Tiếp nối những âm thanh buồn, tâm tư day dứt trong lòng
Trăng mờ soi, trăng mờ trăng soi ngục tối
Cuộc đời con đi lầm lối, nên bị bắt giữ nơi đây
Sáng cùm tay, chiều về xích lại cùm chân
Nối tiếp những âm thanh buồn, tâm tư day dứt trong lòng
Trăng mờ soi, trăng mờ trăng soi ngục tối
Cuộc đời con đi lầm lối, nên bị bắt giữ nơi đây..........
Tiếp:
.......Mẹ mới lên thăm anh
Nói rằng em biếng học hành
Theo chúng bạn đổi tâm đổi tính
Nhà chỉ có hai anh em
Anh thành thật khuyên em
Trong tình thương tay đứt ruột mềm
Mẹ già đầu bạc răng long
Tóc mẹ bạc như sương, khác gì đèn treo trước gió
Em lớn khôn, em hãy chăm chỉ học hành
Vững bước đi vào cuộc đời
Đừng đi theo vết xe lăn dài, đừng đi theo cái quân bụi đời
Nhà xa núi thẳm càng xa
Thương mẹ già giùm anh em nhé
Lúc anh chưa kịp về.....
....Chuyện ngày xưa nhắc lại mà đau thương, ôi nhắc lại càng thê lương.....
4. một năm trong trại
trang 3
......Sáu tháng dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã qua, cầm tờ lệnh tha mà tôi ngỡ như mình đang
mơ. Cái ngày mà tôi mong chờ nhất suốt thời gian qua, có những khi ngồi đếm từ giờ một trôi qua
tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng đã đến. Chân bước bâng khuâng vừa đi vừa hát mấy bài hát tù
mà chúng tôi đã hát suốt mấy tháng qua, hát cho quên đi thời gian, hát cho quên đi sự giam hãm tù đầy
và hát cho quên đi những lỗi lầm quá khứ để mong ngày trở lại. Sáu tháng tù nếu so với những phạm
nhân tù cao án nặng thì án của tôi chỉ là "muỗi", nhưng tôi lại là kẻ đi tù khá đặc biệt. Chỉ có sáu tháng
tù nhưng tôi trải qua ba nơi tạm giữ, hai nhà tạm giam từ Hà Nội đến Ninh Bình, hai lần di chuyển
trích xuất phạm nhân và hàng chục lần đổi buồng tù, quen biết và đối mặt với hàng trăm phạm nhân đủ
các thể loại án tù khác nhau.
Thầy quản boong*** sau khi mời uống trà, hút thuốc và dặn dò về xã hội phấn đấu trở thành
người lương thiện, trao cho tôi tờ giấy ra trại để ký và điểm chỉ đầy đủ rồi bắt tay từ biệt thầy. Tôi ra
khỏi cửa mà lòng như trút được gánh nặng ngàn cân đè nén suốt hơn 180 ngày qua, chân bước nhanh
như chạy về phía cổng trại. Cậu chuếch**** trẻ đang gác nhìn tôi mỉm cười "về xã hội cố gắng nhé", tôi
khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại lời chào xã giao của cậu ta, một lời chào giống nhau vốn dành cho bất kỳ
một phạm nhân nào có lệnh tha rời trại đi qua chỗ này. Chân tôi tấp tểnh bước qua cổng trại cỏ lác um
tùm, phía xa xa mẹ tôi vài mấy đứa bạn thân đã đứng đợi ở quán nước từ bao giờ, tay vẫy vẫy. Tôi đi
như chạy, mắt nhòe đi.....................
Chú thích:
* Tên một trại tạm giam thuộc công an tỉnh Ninh Bình
** Cơm tù được đựng trong bát sắt, mỗi lần được đong đầy và cầm đũa gạt ngang một phát. Tuy
nhiên giai đoạn chúng tôi đi tù thì được chia mỗi phòng (khoảng 5 đến 7 phạm nhân) một xoong cơm,
tự chia nhau ăn
*** Xoong cơm, sau khi ăn xong thì thầy quản giáo mở cửa cho để xoong ra mộ cái bục bê tông bên
ngoài cửa, đến giờ đám tù tự giác đi lấy xoong về dồn lại để đánh rửa tạo ra một loạt âm thanh dồn dập
**** Boong là một dẫy nhà tù gồm 10 phòng chạy thành hàng ngang, mỗi phòng rộng khoảng 7m2
cho cả nhà vệ sinh. Mỗi dãy như thế có một thầy quản giáo trực tiếp quản lý phạm nhân trong dẫy đấy
**** Chuếch - Tên mà giới tù vẫn gọi những người thuộc đội bảo vệ trại giam, thường là những
người lính nghĩa vụ công an
Chuyện này là chuyện của chính em, em chẳng copy ở đâu cả ạ. Nói chung những người đã
từng trải qua những chuyện như thế này thì cũng đều có tâm trạng muốn một lúc nào đó nói ra cho
nhẹ lòng, em vừa gửi bài xong cũng đã có bác tâm trạng gửi thêm một bài thơ tù rồi đấy ạ.
Về cơ bản, đây chỉ là một trong những nông nổi, thiếu kinh nghiệm của tuổi trẻ và phải trả giá
thôi. Cũng may là cái giá của em phải trả cũng nhẹ nhàng và đổi lại được một bài học lớn. Bản thân em
là người ngay ngắn, đàng hoàng nên cũng không có gì phải lăn tăn nhiều cả, các bác cứ từ từ rồi em sẽ
5. một năm trong trại
trang 4
kể hết có đầu có đuôi ạ. Tuy nhiên có một điều em phải thừa nhận là em may mắn chỉ đi một thời gian
ngắn chứ nếu đi dài hơn cũng chưa biết điều gì sẽ xảy ra vì trong môi trường nhà tù con người có thể bị
cuốn theo, thay đổi và sa ngã một cách nhanh chóng mà khi quay lại tất cả đều đã muộn.
Thế hệ chúng tôi sinh ra trong hoàn cảnh đất nước còn chia cắt, lớn lên trong giai đoạn khó
khăn nhất của đất nước khi trải qua liên tiếp các cuộc chiến biên giới Tây Nam, biên giới phía Bắc và
sự bành trướng của quân xâm lược. Dù không đeo ba lô vác súng ra trận như thế hệ cha, anh nhưng
chúng tôi cảm nhận được rất rõ những nỗi đau mà chiến tranh mang lại và sự nghèo khó của một đất
nước trải qua những cuộc chiến khốc liệt. Như bao nhiêu chàng trai tỉnh lẻ trẻ tuổi khác, học là mục
tiêu duy nhất của chúng tôi, chúng tôi học để hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn, thay đổi cuộc
đời mình và mục tiêu cao cả hơn nữa là góp phần xây dựng đất nước.
Mười bảy tuổi, lần đầu tiên đặt chân lên đất Thủ Đô, bước chân vào giảng đường đại học khi
đất nước vừa bước sang một trang mới với những thay đổi quan trọng về phát triển kinh tế. Đất nước
vừa mở cửa, cơ hội giao thương với Quốc tế ngày một hiện rõ. Vì thế sau hai năm học đại cương, tôi đã
chọn một ngành học thời thượng ở một ngôi trường cũng thời thượng không kém, để rồi hơn hai năm
sau tôi ra trường với tấm bằng khá chuyên ngành tiếng Anh. Hà Nội đang thay da đổi thịt từng ngày,
những khách sạn, nhà hàng, quán bar mọc lên ngày một nhiều, quanh hồ Gươm đã xuất hiện những
tốp khách du lịch với ví tiền nặng trịch đến từ những nền kinh tế phát triển.
Trong thời gian học đại học tôi đã đi làm thêm ở một số nhà hàng, quán bar để tích lũy kinh
nghiệm và kiếm thêm thu nhập trang trải cho việc học. Vì vậy khi ra trường, với kinh nghiệm đã trải
qua tôi dễ dàng xin được một chân lễ tân ca đêm tại một khách sạn tương đối lớn, còn ban ngày tôi
chuyển sang làm ca sáng ở vị trí Bartender ở một quán bar mà tôi đã làm việc và học được nghề pha chế
từ hơn một năm qua. Một tuần ba buổi tối tôi dành thời gian học thêm một ngành cũng thời thượng
không kém thời bấy giờ: tin học, một buổi tối khác thì sinh hoạt định kỳ ở một CLB tiếng Anh dành
cho sinh viên. Cuộc sống của một thanh niên ngoài hai mươi tuổi trôi qua có thể nói là khá êm đềm và
thoải mái, tôi thậm chí còn được cho là thành công sớm trong số những bạn bè cùng lứa.
Bao kế hoạch và dự định cho tương lai được quy hoạch rất khoa học cho các thời hạn ngắn,
trung và dài hạn đựoc tôi thực hiện một cách nghiêm túc. Ngày tôi vẫn làm ở quán bar, tối vẫn đi học
đều đặn và đêm thì làm việc trong khách sạn, thu nhập cũng khá khiến tôi có điều kiện mua được xe
đạp đắt tiền và thuê một mình một căn phòng riêng để sinh hoạt. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua và có
lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi được tương lai tốt đẹp đang chờ tôi phía trước nếu không có một ngày tôi
gặp lại một thằng bạn học cùng cấp III lên Hà Nội chơi. Nói đúng ra là nó tìm đến chỗ tôi ở thì đúng
hơn, hai thằng lâu lâu mới gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi dẫn nó đi chiêu đãi ở một quán cafe mới mở
khá hoành tráng dành cho sinh viên.
6. một năm trong trại
trang 5
Công, tên thằng bạn học cấp III của tôi vốn là thằng khá hiền lành và nhút nhát ngày còn đi học,
chính tôi đã không ít lần bênh vực nó trong những lần bị bắt nạt ở trường. Sau khi học xong cấp III,
Công không học tiếp như bọn tôi mà quyết định ở nhà làm việc tại một cửa hàng sơn xì xe đạp của bố
cậu ta, nhà cậu ta vốn nổi tiếng về dựng và sơn xe đẹp nên việc nó thường sở hữu một chiếc xe đẹp để
đến trường là điều không hề ngạc nhiên trong ký ức của bọn tôi. Nhưng hôm nay lên chơi với tôi nó
có một sự thay đổi nho nhỏ là không đi những chiếc xe đạp khung dựng kiểu giả xe Peugeot mà nhà nó
vẫn sản xuất mà đi một chiếc xe mini Nhật gần như mới cứng. Sau khi cafe vui vẻ chúng tôi trở về nhà
trọ của tôi, đêm nay nó sẽ ngủ lại phòng của tôi còn tôi sẽ đi làm đêm theo đúng lịch làm việc hàng
ngày. Trước khi tôi chuẩn bị đi làm nó bỗng đề nghị với tôi một việc...........
Thằng Công đi thẳng vào việc luôn, lần này nó lên Hà Nội là muốn bán chiếc xe mini Nhật kia,
nhưng vì lạ nước lạ cái nên nó chưa biết đường đi thế nào, bán ở đâu thì được giá? Tôi hỏi nó "mày bỏ
nhà đi bụi hay sao mà cần bán xe, xe này của ai?" Nó nói "không, làm sao đâu mà phải đi bụi" và trình
bày rằng nó có ông anh chuyên đánh xe Nhật hàng bãi từ Hải Phòng về cho nhà nó mông má lại rồi
mang bán. Thị trường ở dưới kia khó tiêu thụ hàng cao cấp nên nó tìm lên thị trường ở Hà Nội để bán
xe, nó hỏi tôi có quen nhiều bọn sinh viên hay ai đó có nhu cầu mua xe không. Sinh viên thì cơm còn
chưa đủ mà ăn thì lấy tiền đâu ra mua xe xịn, người quen có nhu cầu thì tôi cũng chưa biết cụ thể là ai
nhưng chỗ để bán được xe thì tôi biết. Chẳng là thời sinh viên cũng có vài lần bọn tôi bí quá đi bán xe
của một đứa trong hội để trang trải, ngày ấy cứ mang xe ra dọc đường Bà Triệu là khối anh ngồi vỉa hè
hỏi mua xe, việc mua bán cũng diễn ra nhanh chóng, đơn giản, chỉ cần viết cái giấy viết tay bán xe và
cam đoan xe này là của tôi là tiền trao cháo múc luôn. Thế là tôi khuyên nó nên mang xe ra Bà Triệu
mà bán, có điều "mày phải tự định được giá xe kẻo bán hớ". Nó bảo "tao chẳng biết đường lối lại thế
nào, mày dẫn tao đi được không?", "Ok, vậy mày phải đợi tao đến đầu giờ chiều mai, xong việc ở chỗ
tao làm tao sẽ về dẫn mày đi". Nó đồng ý với phương án của tôi và tôi lên đường đi làm việc đêm, nó
ngủ lại ở phòng trọ của tôi qua đêm đấy.
Về công việc lễ tân đêm ở khách sạn, khách sạn chúng tôi làm việc luôn mở cửa 24/24 giờ và ca
đêm được chia làm hai: một ca trực từ 22h tối đến 2h30 sáng, ca kia trực từ 2h sáng đến 7h sáng, trong
khi ca này trực thì ca kia có quyền đi ngủ và chỉ có thể bị đánh thức để hỗ trợ nhau trong trường hợp
có việc đặc biệt cần thiết xảy ra. Vì tôi đi làm tiếp vào ca sáng hôm sau nên tôi luôn chọn trực ca từ
22h đến 2h30 và ngủ để giữ sức sáng hôm sau dậy đi làm luôn chỗ mới, buổi trưa tôi được tranh thủ
ngủ khoảng một tiếng ở chỗ mới và 3h chiều là kết thúc công việc.
Chiều hôm sau khi kết thúc công việc xong tôi trở về dẫn thằng Công đi bán xe, nó có vẻ sốt
ruột và muốn bán xe xong sớm để còn bắt xe khách trở về. Hai thằng đạp xe lên phố Bà Triệu và tìm
một anh trông mặt mũi cũng không bặm trợn lắm để bán xe. Thằng Công ra giá hai triệu đồng, sau một
hồi kỳ kèo mặt cả cuối cùng hai bên cũng đi đến thống nhất giá là 1.850.000 đồng, một số tiền khá lớn
thời bấy giờ nên anh kia không đủ tiền phải đi vay mượn thêm mấy anh "hàng xóm" nữa mới đủ tiền trả.
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh sau khi thằng Công viết tờ giấy bán xe cam đoan là xe của nó và ký
7. một năm trong trại
trang 6
tên đưa cho anh kia làm bằng chứng. Sau khi bán xe xong hai thằng đạp xe của tôi ra về, nhìn đồng hồ
lúc đấy đã 17h15 rồi chắc chắn không kịp ra Giáp Bát đón chuyến xe cuối cùng lúc 17h30, mà thằng
Công thì cứ sốt ruột muốn về ngay tối hôm đấy, thế nên tôi đưa ra cho nó một phương án hai là đi
chuyến tàu thống nhất lúc 19h30 để về. Thằng Công nhất trí phương án này và mời tôi đi ăn cơm tối,
vì buổi tối hôm đấy tôi phải đi học nên hai thằng vòng lại nhà trọ của tôi lấy sách vở rồi ra hàng cơm
bụi. Hai thằng ăn cơm và uống thêm hai chai bia Tiger to, rồi tôi vội vã đưa nó ra ga để lên tàu, còn tôi
ngược về đi học. Trên đường đi nó ngỏ ý tặng tôi 50.000 vì đã giúp nó bán xe được giá, tôi cương
quyết từ chối và nói "chỗ bạn bè với nhau, tao giúp được mày cái gì thì giúp chứ có thiếu tiền đâu?",
sau đấy nó có nói đại ý lần sau nó lên có nhu cầu tương tự thì tôi cố gắng dành thời gian giúp nó, vì nó
khai thác để bán xe cho thị trường trên này. Với tôi đó chỉ là chuyện nhỏ, có gì đâu mà không giúp
được bạn bè nên bảo nó cứ vô tư đi, mang xe lên đây tao dẫn mày đi hoặc có thời gian thì tao đi bán
hộ cho.
Hai thằng chia tay nhau ở ga Hàng Cỏ rồi mỗi thằng đi một hướng, hẹn gặp lại...........
Sau lần đấy thằng Công bắt đầu thiết lập với tôi một hệ thống "làm ăn", thực ra chỉ là việc làm
ăn của nó thôi chứ tôi coi như là giúp, hầu như không dính dáng gì đến chuyện tiền nong của nó, tôi
vẫn làm công việc của tôi. Mỗi tháng trung bình khoảng từ hai đến ba lần vào các khoảng thời gian
không cố định trong tháng thằng Công mang xe lên Hà Nội và gặp tôi, có lần nó mang một chiếc xe,
cũng có lần nó mang liền lúc hai chiếc. Lần thì tôi và nó cùng đi bán, có lần thì mình tôi đi bán hộ cho
nó còn thằng Công chưa bao giờ tự đi bán xe một mình. Sau mỗi lần bán được xe, Công thường rủ tôi
đi ăn uống một chầu và dúi cho tôi 50.000 gọi là chè nước, lúc đầu tôi không nhận nhưng nó cứ năn nỉ
là mày giúp tao cũng mất thời gian, hơn nữa đây là việc làm ăn lâu dài nên cứ cầm lấy một chút lộc cho
mua may bán đắt. Nghe cũng bùi tai nên tôi cũng cầm tiền đút túi, và cứ mặc định như vậy sau mỗi lần
bán một chiếc xe cho thằng Công tôi được nó đưa cho 50.000 đồng.
Để bán xe được giá tốt hơn tôi đã tìm hiểu nhiều thị trường và dần dà mang xe vào bán hẳn cho
những người buôn xe trong chợ trời Hà Nội. Sau một thời gian bán hộ xe cho nó tôi đã có kha khá
kinh nghiệm nhận định về chất lượng và giá cả của những chiếc xe đạp dạng này và nhận ra rằng mỗi
chiếc xe thằng Công bán thường có giá rẻ hơn so với thị trường thực tế một chút, khoảng 100.000 đến
200.000 đồng cho mỗi chiếc xe. Vì bán giá hời hơn thị trường nên xe của thằng Công mang lên bán
đều được các anh buôn xe rất thích, mua bán nhanh gọn và vài anh còn cho số điện thoại để có thể
mang đến mua bán tại nhà anh ấy. Sau nhiều lần mua bán cuối cùng tôi chọn một anh khá vui tính, mua
sát giá và thoải mái và có xe là chỉ mang bán cho anh này. Nhà anh ở gần chợ Mơ, trong một con ngõ
nhỏ có khá nhiều lò giết mổ gia cầm nên khu vực này cũng không được vệ sinh lắm, mới đầu tôi cũng
ái ngại khi phải đến những chỗ như thế này vì dọc ngõ có một số hàng nước thường ngày tụ tập những
thanh niên trông không được tử tế lắm. Tuy nhiên ở đây lại có một động lực khá hấp dẫn là anh ấy có
8. một năm trong trại
trang 7
một cô em gái rất xinh, không rõ đang đi học hay đã đi làm ở đâu nhưng chắc chắn chỉ trong độ tuổi
sinh viên năm 2 hoặc năm 3 là cùng.
Qua khoảng 6 tháng bán xe như vậy, thằng Công liên hệ được một phương pháp mới: nó gửi xe
theo xe khách có lái xe và phụ xe đảm bảo để tôi đến gặp và nhận xe mang đi bán, sau đó bán xong tôi
lại hẹn giờ mang ra giao tiền cho đúng chủ xe đó để mang về cho nó. Tất nhiên trước mỗi lần nó gửi xe
lên nó đều điện báo trước cho tôi, lần thì nó điện đến khách sạn, lần thì nó điện đến quán bar nơi tôi
làm việc hoặc điện đến gia đình nhà chủ tôi đang thuê trọ. Nói chung nó căn ngày, giờ tôi đi làm ở đâu
hay ở nhà để gọi và nếu không gặp thì nó hỏi thông tin để gọi lại nên việc gặp và trao đổi với nhau qua
điện thoại là khá dễ dàng dù ngày ấy tôi chưa có điện thoại di động. Kể từ đó phương án giao dịch làm
ăn cũng thay đổi, thằng Công tăng tiền gọi là công bán xe của tôi lên thành 100.000 đồng mỗi xe,
ngoài ra nó đưa ra một mức giá và bảo tôi cứ được giá đấy là bán. Trường hợp không bán được giá đấy
thì gọi lại với nó để trao đổi về giá, tuy nhiên điều này hầu như không bao giờ xảy ra vì mức giá nó đưa
ra luôn mềm hơn thị trường rồi. Vả lại anh Hùng, người tôi mới quen và mua bán tại nhà anh cũng là
người mua giá tốt nhất ở khu vực đấy, mua bán quen nhiều lần nên anh cũng không bao giờ dìm giá xe
tôi bán. Và vì thế, mỗi chiếc xe tôi bán đều tăng được khoảng 100.000 đồng so với giá thằng Công đưa
ra, vị chi sau mỗi chiếc xe bán giúp thằng Công tôi được lợi khoảng 200.000 đồng.
Dần dần cứ lấy xe và mang bán như thế, tôi đã trở thành tay buôn xe lúc nào không rõ. Trung
bình mỗi tháng tôi bán từ ba đến bốn chiếc xe, tất cả đều là hàng mini Nhật, khi thì xe thuộc loại mới
nhập, lúc lại là xe thuộc loại hàng bãi. Cũng có đôi lần tôi thấy xe đẹp và giới thiệu bán cho một vài
người quen của tôi hoặc của bạn tôi, còn lại tất cả tôi đều mang bán cho anh Hùng. Việc đến nhà anh
Hùng giao dịch đã trở thành thói quen của tôi, mỗi lần có xe tôi đều gọi điện hẹn hò anh trước và
thường là mua bán tại nhà anh vào thời điểm khoảng 6h30 đến 7h tối là khoảng thời gian anh ấy vừa từ
chợ xe trở về. Nhà anh có một loại trà khá ngon mà tôi thích, lần nào đến tôi cũng chủ động ăn cơm
sớm để uống trà nhà anh, và ở đây có một niềm vui giản dị khác là ngắm cô em gái xinh đẹp của anh.
Anh Hùng tuy là dân chợ trời nhưng tôi thấy ở anh có sự tin tưởng và khác khá nhiều so với
những người buôn bán ở khu vực này cùng anh. Mỗi lần đến nhà anh và uống trà tranh thủ lúc giao
dịch anh thường kể cho tôi nghe một chút về gia đình anh. Nhà anh chỉ có hai anh em sống cùng mẹ
anh còn bố anh đã mất khá lâu, anh năm nay 27 tuổi là anh cả và cô em gái khá xinh mà tôi vẫn thường
nhìn thấy. Cô em gái anh đúng như tôi dự đoán năm nay 20 tuổi và cô ấy sau khi học xong lớp 12 đã
nghỉ học, hiện đang đi phụ và học nghề may ở một tiệm may khá lớn trên phố Huế. Mẹ anh hiện đang
có một sạp hàng bán đồ khô nhỏ trong chợ Mơ, theo lời anh kể thì mẹ anh là một người phụ nữ tuyệt
vời, tần tảo đã hy sinh khá nhiều một mình nuôi hai con trong suốt thời gian bố anh đi bộ đội. Ngày
bố anh ra đi anh vẫn chưa ra đời và sau bao năm mong mỏi bố anh đã may mắn trở về nhưng ông bị
nhiều vết thương và di chứng chiến tranh khiến sức khỏe không được tốt. Em gái anh sinh ra sau khi
bố anh trở về từ chiến trường vì thế nên khoảng cách tuổi giữa anh và em gái anh mới xa như thế.
9. một năm trong trại
trang 8
Chuyện của anh kể với tôi còn nhiều, chắp nhặt qua bao nhiêu lần tôi đến trà nước cùng anh.
Theo lời anh kể thì bố anh mất khi em gái anh được 10 tuổi vì một căn bệnh lạ và bởi sự suy giảm sức
khỏe nghiêm trọng sau những vết thương và di chứng từ chiến tranh. Ngày bố anh mất mẹ anh suy sụp
nặng bởi sau bao năm mong ngóng chồng trở về từ chiến trường, hạnh phúc mới chỉ được chưa đầy
mười năm, các con còn chưa trưởng thành thì bố anh đã ra đi mãi mãi. Sau khi bố anh mất độ dăm năm,
cũng có nhiều lời khuyên ra vào là mẹ anh nên đi bước nữa, cũng đã có sự mai mối từ những người ruột
thịt cho bà vài người đàn ông cùng cảnh ngộ nhưng bà nhất định không nghe, chỉ một mình tần tảo lo
cho gia đình. Tôi thực sự ngưỡng mộ người mẹ của anh, người mà tôi chỉ gặp vài lần trong suốt những
lần đến đây do tôi luôn đến chỉ khoảng một tiếng vào khoảng hơn 6h tối đến hơn 7h tối là cùng,
khoảng thời gian này cũng là lúc bác mới dọn hàng ở chợ về nhà.
Tôi hết sức thông cảm với hoàn cảnh của anh và bản thân anh như lời anh kể là ngày xưa anh
học cũng rất khá, nhưng vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo và bố ốm nặng nên anh nghỉ ngang từ năm
lớp 9 (hệ 10 năm ngày trước) để đi làm kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Đầu tiên anh đi làm cho một xưởng
cơ khí, rồi chuyển sang nhà máy xe đạp Thống Nhất. Sau đó qua vài lần buôn bán xe và có người mai
mối, giới thiệu, rủ rê cuối cùng anh cũng nghỉ làm có mặt ở khu buôn xe đạp chợ trời, một công việc
mà theo anh là tự do thoải mái và có thu nhập tốt hơn là đi làm thuê. Tôi hiểu những bộn bề trong sự
chia sẻ của anh, nhưng kể từ đó cô em gái anh mà ban đầu tôi thấy rất thích thì sau đó mỗi lần đến tôi
chỉ ngắm thôi chứ không còn thích nữa. Cũng có lần tôi hỏi tên em và anh Hùng có nói nhưng lâu rồi
và vì không còn thích nên nó cũng chẳng đọng gì trong tâm trí tôi, tôi cũng chẳng nhớ nữa.
Ngày ấy ở lứa tuổi mới ngoài hai mươi nhưng tôi cũng có rất nhiều tiêu chí dành cho cuộc sống
tương lai, trong đó có tiêu chí chọn bạn gái cho mình và một trong những tiêu chí cơ bản của tôi về
người bạn gái tương lai là phải có cùng trình độ học vấn. Đó cũng là lý do tại sao sau khi biết được cô
em gái anh Hùng đã nghỉ học, tự nhiên tôi không còn hứng thú về em nữa dù rằng trước đó tôi khá
thích em và cũng đã từng có suy nghĩ sẽ cưa em bằng bệ phóng thuận lợi là sự thân thiết với anh trai
em. Ngoài ra hoàn cảnh nhà em khác nhà tôi nhiều quá, bố mẹ tôi đều là cán bộ công chức nhà nước,
anh em chúng tôi được tại điều kiện học hành hết sức cơ bản và khi đó em gái tôi kém tôi ba tuổi, bằng
tuổi em anh Hùng cũng đang là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học, còn cậu em út cũng đang
học năm cuối cấp chuẩn bị thi đại học năm sau. Ở trong suy nghĩ của tôi vào thời điểm bấy giờ, những
rào cản như thể là không thể vượt qua.
Nào ngờ, số phận đưa đẩy còn khiến bản thân tôi trở nên tệ hại hơn những gì mà tôi từng thành
kiến........................ .
10. một năm trong trại
trang 9
Tôi quen với việc mang xe đi bán, đưa tiền về cho thằng Công như một công việc tay trái, việc
này cũng mang lại cho tôi một số tiền kha khá từ 600 đến 800 nghìn đồng mỗi tháng, ngang với tiền
lương tôi đi làm nhân viên Bartender mà lại nhàn hơn rất nhiều. Cũng vì có thu nhập thêm nên tôi đã
xin nghỉ ở quán bar và chuyển sang làm lễ tân khách sạn ca ban ngày, dành nhiều thời gian hơn cho
bản thân, cho học hành và cho bạn gái, người con gái tôi đã quen và yêu trong một hoàn cảnh khá tình
cờ. Sau một số lần dẫn khách nước ngoài đi chơi khi bước chân vào sàn nhảy tôi khá quê khi chẳng
biết nổi một điệu nhảy nào, và để khắc phục điểm yếu này tôi quyết định dành thời gian một tuần hai
buổi đi học nhảy ở một trung tâm nằm trên tầng hai hội trường của một trường đại học khá nổi tiếng.
Trung tâm này đại đa số là các bạn sinh viên của trường đại học này và vài trường lân cận đăng ký học,
lớp học không đông lắm, mỗi buổi chỉ khoảng trên dưới 40 người và có một vũ sư cùng vài đệ tử phụ
đạo.
Sau một số buổi học những bước cơ bản, chúng tôi đã hoàn thành xong một số điệu nhảy và có
thể mời nhau ghép cặp để nhảy cùng. Ở lớp học này có một điều lạ là học viên không hề cố định, hôm
nay có thể tôi trông thấy một số bạn nhưng buổi sau các bạn ấy lại biến mất và đến mấy buổi sau nữa
tôi mới thấy các bạn ấy xuất hiện trở lại. Nhưng có một điều lạ là sau đấy các bạn ấy vẫn bắt nhịp được
với các bài dạy mà tôi nghĩ là họ chưa học, sau tôi tìm hiểu mới biết là thày bán thẻ và dạy cùng một
chương trình cho tất cả các ngày trong tuần, ai có điều kiện học hôm nào thì đi hôm đấy chứ không
nhất thiết phải học cố định ngày như tôi tưởng. Và buổi nhảy đầu tiên ấy là một bản Vienna Waltz,
một trong những điệu nhảy classic chỉ có bốn bước cơ bản nhất dành cho những người mới học nhảy.
Đa số là lần đầu mời nhau nhảy nên mọi người khá e ngại, lúng túng khi mời các bạn nữ. Tôi nhìn
quanh quẩn ngắm nghía một lúc thì tìm được một bạn không xinh lắm nhưng cao ráo, dáng có thể nói
là khá ổn để học môn này. Bạn này không hiểu sao cứ lảng lảng ra góc khác chứ không có chủ ý đứng
ra chỗ dễ quan sát để các bạn nam mời như những bạn nữ khác. Có thể bạn này thể hình đẹp hơn nên
hơi kiêu hay kén cá chọn canh chăng? Tôi nghĩ bụng thế nhưng cứ đánh liều tiến nhanh đến mời. Bản
nhạc vang lên du dương, thầy giáo đứng quan sát từng cặp nhảy và thỉnh thoáng nắn người này một
chút, chỉnh người kia một tẹo, khi thì động tác tay, lúc thì tư thế chân cho phù hợp.
Lần đầu tiên nhảy cùng bạn nữ nên cảm giác tôi có hơi run một tẹo và bước nhảy chuệch choạc
dù Vienna Waltz vốn được coi là bản nhạc khá dễ dành cho học viên mới. Chúng tôi cầm tay, đỡ eo
nhau và hòa cùng vào điệu nhảy, tôi có hỏi tên em và khá ấn tượng với một cái tên hoàn toàn rất đàn
ông, em tên Thành đang học năm thứ hai trường đại học này và quê ở Hà Nam. Tuy nhiên mới chỉ
xoay được vài vòng thì môt cảm giác gì đấy rất khó tả xộc vào mũi tôi, rồi dần dần nó thành một cảm
giác khó chịu thực sự, sự khó chịu mỗi lúc một dâng cao khiến tai tôi chẳng còn nghe được đúng nhạc
11. một năm trong trại
trang 10
mà nhảy nữa. Các bước nhảy cứ loạng choạng, loạng choạng và bạn gái nhảy cùng có lẽ cũng cảm
nhận được sự chuệch choạc của tôi, em hỏi tôi có bị làm sao không? Nhưng tôi nói không sao, cứ nhảy
tiếp đi em. Miệng nói thế nhưng quả thật tôi chỉ mong điệu nhảy kết thúc thật nhanh, càng nhanh
càng tốt vì cái cảm giác khó chịu kia của tôi mỗi lúc một rõ dần là em thực sự bị mắc bệnh hôi nách
khá nặng, dù rằng em đã sử dụng một loại lăn nách hay nước hoa gì đó nhưng càng thảm hại hơn khi
hai cái mùi đó quyện vào nhau thành một cảm giác cực kỳ tra tấn người đứng cạnh. Nhảy mãi rồi điệu
Waltz cũng đến hồi kết thúc, tôi chia tay em rất nhanh và tranh thủ chạy ra ngoài hành lang hít thở tí
không khí trong lành cho xua đi cái mùi khó chịu kia. Khi trở lại em có vẻ vẫn rất vô tư nhìn tôi mỉm
cười, nhưng kể từ đó và mãi về sau này dù có nhiều lần em nhìn tôi rất mời gọi nhưng tôi cũng không
bao giờ đủ can đảm đến mời em nhảy thêm lần nữa. Tuy nhiên tôi vẫn thấy em học say sưa và vẫn có
một số bạn trai nhảy cùng em ở các lần tiếp theo, không hiểu cảm giác của các bạn trai sau này như thế
nào, có lẽ bộ phận khứu giác của tôi nhạy cảm hơn những người khác chăng?
Sau lần dính vụ nhảy với một bạn gái bị viêm cánh đó tôi như con chim sợ cành cong, mỗi khi muốn
mời một bạn gái nào nhảy thì trong buổi học trước đó tôi giả vờ lượn lờ quanh bạn ấy xem có phát
hiện ra mùi gì đặc biệt không nhưng may mắn thay là từ đấy về sau tất cả các bạn nữ tôi mời nhảy đều
ở trạng thái bình thường cả, có lẽ cả lớp chỉ có duy nhất em gái kia mà thôi. Cho đến một hôm tôi đặc
biệt ấn tượng khi chạm mặt một bạn, bạn này thì không cao, dáng cũng không đẹp thậm chí còn hơi
thấp nhưng có khuôn mặt rất thanh tao và đôi mắt đặc biệt đẹp. Có thể nói em đẹp như khuôn mặt đức
mẹ đồng trinh mà tôi vẫn thường xem trong tranh. Em để tóc dài, làn da trắng muốt, mũi thẳng dọc
dừa và đôi mắt đen láy lúc nào cũng long lanh rất sáng. Giờ giải lao tôi chủ động làm quen và biết được
em tên Ngọc, người Hà Nội gốc. Em đang học năm thứ hai của trường đại học gần đấy và môn nhảy là
môn học bắt buộc trong giáo trình nên em phải đi học thêm chứ bản thân em cũng không ham học
nhảy lắm.
Tôi cũng kể cho em nghe về bản thân tôi, về cuộc sống và công việc của tôi, em tỏ vẻ rất thích
thú với khả năng ngoại ngữ của tôi và đề nghị có lúc nào đấy tôi giúp em đi giao lưu cùng các bạn nước
ngoài. Gì chứ với tôi đấy chỉ là chuyện nhỏ, hàng ngày tôi tiếp cả tá các bạn nước ngoài chỉ mong
được tôi dẫn đi chơi để tìm hiểu, khám phá Hà Nội. Tôi nói rằng thậm chí tôi còn có thể dành thời
gian phụ đạo ngoại ngữ cho em, em cười rất tươi và hỏi "thật không anh?" và tất nhiên tôi có thể cam
đoan rằng trước người đẹp như em, tôi không bao giờ nói dối. Và cũng kể từ đấy em và tôi trở thành
bạn và thành cặp nhảy của nhau trong suốt thời gian học tại đây. Bản nhạc đầu tiên hôm nay tôi còn
nhớ như in, tôi và em đã cùng nhau nhảy bản Tango theo tiếng nhạc và lời nhắc bước của thầy giáo:
chậm chậm nhanh nhanh chậm, chậm chậm nhanh nhanh chậm, chậm chậm nhanh nhanh
chậm.............
12. một năm trong trại
trang 11
Và từ đó tôi và Ngọc nhanh chóng thân nhau, chúng tôi rủ nhau đi chơi, cùng nhau tâm sự về
cuộc sống, về hoài bão của tuổi trẻ, về học hành.......tóm lại về tất cả những gì mà một đôi bạn trẻ lúc
đó quan tâm. Một số lần tôi dẫn em đi chơi cùng những người khách nước ngoài của tôi, em thích thú
nhưng tỏ ra khá khó khăn khi giao tiếp dù vốn từ vựng của em là hoàn toàn không tồi, điểm yếu của
em giống như tất cả những bạn sinh viên khác khi học ngoại ngữ ở các trường đại học, trong đó có cả
tôi trước đây. Và sau những lần đó, để giúp em phát triển khả năng ngoại ngữ tốt hơn, tôi chính thức
trở thành gia sư của em với tuần hai buổi đến dạy tại nhà em. Nhà Ngọc nằm ngay mặt đường của một
con phố khá sầm uất cách bờ Hồ Hoàn Kiếm khoảng hơn 4km và nằm trên trục đường thẳng chạy từ
chợ Mơ lên bờ hồ. Ngày trước ở đây có tuyến tàu điện chợ Mơ - bờ Hồ nhưng tôi chỉ được thấy chúng
trong năm đầu tôi lên Hà Nội, còn sau đó tuyến tàu điện này bị dỡ bỏ, hình như cùng năm với việc
hoàn thành con đường Đại Cồ Việt.
Nhà Ngọc thực ra rất neo người, chỉ có em ở cùng mẹ và một người chị họ hơn em hai tuổi
cũng ở quê nên ở nhờ và học đại học ở đây. Qua tìm hiểu tôi được biết bố và anh trai em hiện đang
sống và làm việc ở CHLB Đức, lâu lâu mới về nên nhà chỉ có hai mẹ con. Qua những lần đến dạy và
chơi với em tôi mới biết Ngọc là con nhà giàu, thậm chí rất giàu dù rằng bản thân em từ dáng vẻ bên
ngoài hay khi đi cùng tôi chưa bao giờ em thể hiện điều đấy. Nhà em theo đạo Thiên chúa giáo, điều
này tôi nhận ra ngay khi nhìn thấy bàn thờ và những tranh ảnh mang đặc trưng của dòng đạo này mà
tôi đã từng được biết khi đến chơi nhà một số đứa bạn học cấp III cùng tôi. Tôi nhận ra rằng con mắt
của một người con gái đi đạo thường rất đẹp, không chỉ riêng Ngọc mà tôi cũng đã từng gặp một số
bạn gái theo đạo và thấy rằng có điểm chung khá thú vị về đôi mắt. Tôi không dám khẳng định gì
nhưng theo cảm nhận của tôi, hình như có mối liên hệ nào đó giữa đôi mắt đẹp của người con gái và
dòng đạo họ theo chăng?
Chúng tôi đi chơi với nhau thường xuyên hơn và thường chỉ đi hai đứa với nhau, cũng có đôi
lần Ngọc rủ thêm người chị họ cùng đi nhưng có vẻ sở thích và cách nói chuyện của người chị kia
không được hợp gu với chúng tôi lắm. Tần suất đi chơi cùng nhau ngày một nhiều hơn và cảm giác
nhung nhớ mỗi khi xa nhau hơi lâu ngày càng hiện rõ. Tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần lên như thế
và rồi chúng tôi chợt nhận ra đã đến lúc cần thuộc về nhau, khi ấy được khoảng hơn bốn tháng kể từ
ngày tôi quen em....................
Tôi không rõ chính xác nguồn xe của thằng Công ở đâu ra, nhưng cho đến sau này gặng hỏi nó
thì nó vẫn bảo của ông anh đánh từ Hải Phòng về và quả thật nếu cứ bán mỗi xe cho nó thì tôi chẳng
sao cả, bằng chứng là sau này tôi đi tù rồi thì nó vẫn tiếp tục mang xe đi bán và còn bán nhiều năm nữa
mà không bị sờ gáy lần nào. Nhưng sự việc tôi bị đi tù cũng bắt đầu bằng cái kinh nghiệm bán xe cho
nó rồi nảy lòng tham khi thấy có lãi nhiều hơn.
13. một năm trong trại
trang 12
Ở gần chỗ tôi trọ có thằng tên là Tuấn, thằng này quê Ninh Bình bảo đang đi học ở một trường
đại học và trọ gần khu với tôi, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trò chuyện và nó biết tôi hay đi bán xe cho
thằng Công. Một hôm nó xách ở đâu về một con mini Nhật bảo mày định giá hộ tao con xe này bao
tiền, tôi nhìn qua con xe cũng còn khá mới liền bảo nó tầm hai triệu, nó bảo xe này của thằng học cùng
lớp tao nó muốn bán tầm triệu tám thôi. Thế là máu tham nổi lên, tiện thể túi cũng có tiền tôi liền bảo
nếu triệu tám để cho tao, thằng Tuấn ok và tôi nhanh chóng trả tiền cho nó. Việc còn lại của tôi chỉ là
đạp cái xe mua của nó đến bán cho anh Hùng, cái xe đầu tiên tôi mua của thằng Tuấn là cái màu đỏ
đun, hôm đấy bán được 2.130.000 sau khi anh Hùng bớt hai chục. Tự nhiên lãi 330.000 tôi vui mừng
với "chiến tích" lập được sau khi tích lũy được kinh nghiệm mua bán xe và tự thưởng cho mình mấy
cốc bia hơi, lòng thầm nghĩ làm nghề mua đi bán lại này cũng hay đấy chứ. Hôm đấy tôi nhớ chính xác
là vào đúng Noel và tối hôm đấy là buổi đi chơi thú vị một mình, tôi lang thang ngoài đường chờ Ngọc
vì em và mẹ vào lễ trong nhà thờ đến gần một giờ sáng mới ra, còn tôi thì không vào được nhà thờ.
Thằng Tuấn bán cho tôi mỗi chiếc xe đấy rồi bẵng đi hơn tháng sau, hôm đấy là 20 tháng giêng
âm lịch, tết vừa qua được gần ba tuần. Buổi chiều tôi vừa đi làm ca sáng về thì thằng Tuấn đến bảo tao
mới có con xe ngon lắm, của thằng bạn tết đánh bạc hết tiền nên nó muốn bán, mày xem có mua được
thì mua. Tôi hỏi nó xe đâu, nó bảo xe thằng kia nó gửi trên gần bờ Hồ, ừ thì cũng đang rảnh, đi xem
sao có khi lại kiếm được mấy trăm, thế là tôi xách xe của tôi chở thằng Tuấn đi xem xe. Lên đến nơi thì
gặp thằng bạn nó đứng ở gần đấy, hỏi xe đâu nó bảo tao chờ lâu quá nên gửi xe vào bãi trong kia đi
lòng vòng bờ Hồ chơi, giờ ra lấy để xem. Thế là cả ba thằng kéo nhau ra lấy và xem xe, thằng kia vào
lấy xe, tôi và thằng Tuấn đứng chờ bên ngoài. Chiếc xe này màu xanh ngọc, cũng rất mới và tôi ướm
giá nếu bán cũng phải tương đương với chiếc xe cũ dù bị mất cái cụm đèn, chắc giảm độ năm chục.
Thế là tôi bảo hai thằng kia là xe này tương đương với xe trước, mất cái cụm đèn giảm năm chục còn
1.750.000, nếu ok thì đạp về phòng tao lấy tiền giao xe.
Hai thằng kia ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý, thế là cả ba thằng chuẩn bị về lại phòng
tôi để lấy tiền, lúc đấy đồng hồ trên tay tôi chỉ gần năm giờ chiều. Vừa lên xe đạp được vài vòng thì có
cảm giác như ai đó ép mình vào lề đường, quay lại thì thấy bốn anh đi trên hai xe máy ép cả thằng
Tuấn và thằng bạn nó vào lề, một anh rút thẻ đỏ ra nói chúng tôi là công an, đề nghị các anh cho kiểm
tra. Tôi giật mình và lờ mờ nhận ra là xe của thằng kia chắc là xe ăn cắp rồi, và quả đúng như thế,
thằng ôn bạn thằng Tuấn là một thằng ăn cắp xe chuyên nghiệp, chiếc xe này nó ăn cắp ngay ở gần
đấy buổi sáng và mang vào bãi gửi chờ thằng Tuấn đi liên hệ với tôi để bán. Nhưng cho đến lúc đấy tôi
vẫn rất bình tĩnh vì nghĩ mình không ăn cắp ăn trộm gì thì có gì phải sợ. Sau khi kiểm tra hỏi han một
lúc, bốn anh áp tải ba thằng chúng tôi cùng hai cái xe đạp về công an phường làm việc.
Về đồn công an chiếc xe nhanh chóng được xác minh làm rõ vừa mất sáng nay ở cửa một nhà
thuốc ở gần đấy vì bị hại cũng mới vào trình báo tại công an phường này vào buổi sáng, qua quá trình
tìm kiếm thông tin công an đã lần ra được dấu vết chiếc xe vẫn đang gửi trong bãi và lập kế hoạch đón
14. một năm trong trại
trang 13
lõng kẻ ăn trộm để bắt tại chỗ, và chúng tôi đã bị hốt gọn theo đúng kịch bản. Ba thằng bị xích ngay
vào ghế ngay trước cửa ra vào của công an phường, đến lúc này tôi vẫn đinh ninh mình sẽ được minh
oan ngay thôi, nhưng sự đời không đơn giản như tôi tưởng. Ngồi bên cạnh thằng Tuấn mặt thất thần,
có lẽ nó cũng bị lừa thôi chứ cũng chưa rõ đầu cua tai nheo như thế nào, còn thằng bạn ngồi sát cạnh
nó cứ ra một ngón tay rồi chỉ chỉ vào người nó nhấm nháy tôi và thằng Tuấn, tôi chẳng hiểu nó định
nói gì và cũng không muốn hiểu vì vẫn đang rất cay với nó, chính nó là thủ phạm đẩy tôi phải vào đây.
Thằng bạn thằng Tuấn lúc này tôi đã biết tên là Linh được đưa đi lấy cung đầu tiên, khoảng gần
tiếng sau nó được trả về chỗ, mặt nó lầm lì không nói gì nhưng qua lời mấy anh công an nói với nhau
thì đã khám được trong người nó một lá thép mỏng và một chìa đa năng chuyên dùng mở khóa xe đạp.
Thôi, thế là đích thị thằng này là thằng ăn cắp rồi. Thằng Tuấn đi lấy cung thứ hai, nó đi một lúc
chừng ba mươi phút thì xuống, mặt mày tươi tỉnh bảo các chú bảo khai báo xong hết sẽ cho về. Đến
lượt tôi lên lấy cung, tôi được dẫn lên tầng hai đi lòng vòng qua hành lang có mấy phòng thấy các
chiến sĩ công an đang tập thể dục thể thao, phòng thì tập tạ, phòng thì đang đánh bóng bàn cười nói
rôm rả. Rồi tôi được dẫn lên tầng ba vào một căn phòng nhỏ chừng 15m2, đối diện cửa ra vào có một
cửa sổ nhưng không mở cửa, ở ngay lối ra vào có một cái bàn và một cái ghế dài còn ở góc phía trong
có một chiếc tủ tài liệu hai hay ba buồng gì đấy.
Và tôi được hỏi cung, đầu tiên là một chú chừng gần 40 tuổi tiếp tôi, chú hỏi tên tuổi, cha mẹ,
quê quán, địa chỉ, anh chị em, trình độ học vấn, tiền án tiền sự gì chưa....nói chung là tất cả những cái
liên quan đến hồ sơ cá nhân tôi. Sau đó là hỏi về mối quan hệ với hai thằng kia, đi với chúng nó lâu
chưa, tham gia những gì với chúng nó. Tôi khai tất cả đúng như những gì tôi biết và quan hệ với thằng
Tuấn, còn thằng kia thì tôi vừa gặp nó chưa đầy nửa giờ thì bị bắt, có biết gì đâu mà khai. Tôi hỏi
"cháu có phạm tội gì không, khi nào các chú cho cháu về?", chú trả lời "cháu cứ thành khẩn khai báo
tất cả, khai xong hết nếu không liên quan là được về". Vậy là tôi khai có liên hệ với thằng Tuấn hai lần,
một lần là mua chiếc xe đỏ đun lần trước của nó và lần này là chiếc xe xanh ngọc chưa kịp giao dịch.
Tất cả chỉ có thế, "còn gì nữa không cháu?", "dạ không, chỉ có thế thôi ạ", "chắc chắn chưa, nhớ kỹ lại
xem nào?", "không, cháu chắc 100%, không còn gì nữa ạ".
Rồi chú bảo tôi đứng lên bỏ hết tất cả mọi đồ vật trong túi ra gồm ví, bút, sổ điện thoại, một cái
nhẫn vàng ta và một đồng hồ. Chú đứng dậy khám hết người tôi một lượt, sờ nắn tất cả các túi, bắt cởi
giày cởi tất ra để kiểm tra. Xong xuôi lại đi vào lại như ban đầu, sau đấy là kiểm tra toàn bộ ví và giấy tờ
của tôi, tất cả đều không phát hiện được gì vì tôi có gì đâu. Cuối cùng chú trả lại toàn bộ giấy tờ và tài
sản cho tôi và nói tôi tạm thời xuống tầng một ngồi chờ. Buổi hỏi cung đầu tiên của tôi kết thúc nhanh
chóng trong 30 phút, và tôi lại được dẫn xuống, khóa chân ngồi cạnh thằng Tuấn. Tôi ngơ ngác hỏi tôi
có phạm tội gì đâu mà khóa chân tôi thì được trả lời rằng cứ tạm thời làm thế chờ làm rõ sự việc, nếu
không phạm tội thì sẽ được mở khóa cho về thôi.
15. một năm trong trại
trang 14
Sau khi tôi xuống thì lại đến lượt thằng Linh bị gọi lên, khoảng ba mươi phút sau thì thấy nó
xuống, mặt mày đầu tóc phờ phạc, tôi đoán chắc nó bị ăn đòn rồi. Nó xuống nhìn tôi lắc đầu đầy khó
hiểu. Rồi lại đến lượt thằng Tuấn lên, lúc sau xuống thấy nó khóc thút thít, mặt mũi cũng phờ phạc
không kém gì thằng kia, chắc cũng bị ăn đòn rồi đây, tôi chuẩn bị tinh thần cho đến lượt mình. Và
không lâu sau tôi được gọi và dẫn lên đúng cái phòng cũ, chỉ khác là lần này không chỉ có mình chú kia
mà còn có thêm hai anh nữa mặc quần công an nhưng áo may ô, mồ hôi nhễ nhại, tôi đoán chắc hai
anh này vừa chơi thể thao ở tầng hai lên. Vừa vào bàn chú lúc trước hỏi cung tôi nói "B này, chú thấy
cháu còn chưa thành khẩn, cháu nên khai rõ đầy đủ hết số lần mua bán xe", "không, cháu chỉ có hai lần,
một lần trước và lần này chưa mua bán được thôi ạ", chú nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi nói "cháu cứ
nghĩ và nhớ cho kỹ, cháu ở lại đây hai anh này sẽ làm việc tiếp với cháu", chú nói rồi khép cửa đi ra.
Chú ra rồi một anh lại ngồi hỏi tôi trình tự về nhân thân, quan hệ với hai thằng kia hệt như chú
lúc trước hỏi. Tôi cũng kể lại giống như những gì tôi đã khai báo trước đây, rồi anh đề nghị tôi đứng
lên để kiểm tra người, tôi nói lúc nãy chú đã kiểm tra kỹ hết rồi thì anh ta bảo cứ để anh kiểm tra lại
một lượt. Anh ta sau khi kiểm tra xong cũng đúng trình tự như chú kia đã kiểm tra trước đó, chỉ khác là
lần này tôi không được đi giầy đi tất lại và đồ vật cá nhân của tôi vẫn để nguyên trên bàn.
- Mày khai thế này đã đầy đủ chưa? Một anh lên tiếng hỏi sau khi cầm bản khai báo chú kia đã ghi lời
khai của tôi
- Dạ thưa anh có gì em khai đấy đủ hết rồi ạ
Bỗng nhiên tôi thấy có cái gì bay rất nhanh đến ngực tôi, rồi mắt tôi hoa lên, ngực tôi tức gần như
không thở được. Tôi hự lên một tiếng và quỵ xuống nền nhà. Phải độ mươi giây sau tôi mới có thể thở
trở lại và nhận ra mình vừa nhận một quả đấm vào giữa ức.
- Anh ơi em có gì em khai hết rồi, anh tha cho em
- Tha cái đ. mẹ mày, khai bố láo thế này mà đòi tha à?
- Dạ em khai đúng mà
- Đúng này! lần này thì không phải vào ngực mà là một quả giật tóc lên gối và cùi trỏ vào lưng tôi.
Anh còn lại tiến đến gần túm tóc ngửa mặt tôi lên và nói:
- Đ. mẹ mày, hai thằng kia khai hết rồi, hơn chục vụ cơ mày không khai hết ra bố mày đánh đến khai
ra thì thôi, hiểu chưa?
- Không em nói thật mà
- Thật cái cmm, có muốn bố mày treo lên kia đánh không? Vừa nói tay anh ta vừa chỉ vào những chấn
song cửa sổ bằng sắt.
- Dạ không! các anh cho em xin
16. một năm trong trại
trang 15
- Xin thì khai đi, khai hết ra, thành khẩn
Sau đấy tôi còn ăn thêm trận đòn nhừ tử nữa nhưng xin không kể thêm, cuối cùng thì họ cũng
cho tôi xuống và chấp nhận lời khai ban đầu của tôi vì tất cả chỉ có thế. Sau đấy tôi mới biết là tôi và
thằng Tuấn khai ra hai vụ, còn thằng Linh nó chỉ khai duy nhất một vụ hôm nay, thằng Linh bị ăn đòn
đau nhất nhưng nó chịu được và chỉ đến khi công an chìa ra bằng chứng của tôi và thằng Tuấn khai thì
nó mới chịu nhận ký vào biên bản hai vụ. Thì ra lúc nó ra dấu hiệu một ngón tay và chỉ chỉ vào người
nó là ý muốn bảo khai một vụ thôi và đổ hết tội cho nó, nhưng chúng tôi thì làm sao mà hiểu được cái
ký hiệu ma mãnh đấy của nó? Quả thực nếu cương quyết chỉ khai như thế và chịu đòn một chút thì có
lẽ tôi đã được thả ngay hôm đấy rồi, tôi ngu quá! Nhưng có biết gì đâu mà ngu?
Sau khi lấy cung và tra khảo đủ cả ba thằng chúng tôi lại bị cùm chân vào ghế, ngồi cạnh sát
nhau. Cùm là mỗi vị trí có một cái vòng sắt to uốn thành hình chữ U, ở hai đầu có bo lại thành hình
tròn để xuyên một cái suốt sắt dài chạy dọc theo gầm ghế, mỗi thằng chúng tôi bị cùm một cổ chân và
một cái cùm như thế và ngồi luôn trên ghế. Khoảng chín giờ tối thì có mấy anh đi từ cầu thang xuống,
một anh hỏi "tao đi ăn tối đây, chúng mày có tiền nong gì thì đưa đây tao mua hộ đồ ăn cho, tí xong
tao mang về", ba thằng líu ríu móc tiền ra nhờ vì cũng đói sắp lả đến nơi rồi, tôi nhờ anh mua cho vài
cái bánh bao, lúc đấy không hiểu sao tôi lại muốn được ăn bánh bao đến thế, và mua giúp một chai
nước suối. Còn hai thằng kia thì nhờ mua xôi hoặc bánh mì pate và nước, thuốc lá. Khoảng gần một
tiếng sau thì các anh ấy về và đưa đủ đồ chúng tôi nhờ mua cho, một anh còn dăn dò "chịu khó ăn đi
mà giữ sức khỏe, đi đường dài đấy", tôi lờ mờ hiểu rằng thôi thế là khả năng không được thả tối nay là
rất cao rồi.
Ba thằng cắm cúi ăn, đang ăn thì chú lấy cung tôi lúc đầu đi ra hỏi "giờ chú đi về, chúng mày có
thằng nào có người nhà muốn nhắn nhủ gì thì đưa số điện thoại đây chú nhắn giúp", "đêm nay cháu
không được về hả chú?" tôi hỏi đầy lo âu. "chưa về được đâu, còn nhiều vấn đề cần làm rõ, chúng mày
có nhắn nhủ gì thì viết nhanh nhanh lên". Sẵn cái bút bi và mấy tờ giấy vẫn vương trên cái bàn bên
cạnh, ba thằng mỗi đứa xe một mẩu rồi lục lọi trí nhớ và số điện thoại để liên lạc với người thân ra ghi
ghi chép chép, tôi thì chỉ ghi mỗi số điện thoại của em gái tôi, nó đang học ở trường không có điện
thoại nhưng ký túc xá có dịch vụ gọi nhờ, người ta sẽ đến tận phòng gọi giúp. Sở dĩ tôi chỉ muốn
thông báo cho em gái tôi bởi vì tôi không muốn có nhiều người biết chuyện vì tôi nghĩ sớm muộn tôi
cũng sẽ được về thôi. Đưa giấy và dặn dò chú xong, cả ba thằng lại tập chung ăn nốt chỗ bánh đang ăn
dở, uống nước rồi ngồi suy tư không nói với nhau câu nào.
Lúc đấy nhìn đồng hồ đã khoảng 22h đêm, đường phố vẫn khá đông người qua lại, nhìn dòng
người lượn qua mà lòng tôi rối bời, lúc này mới cảm nhận được giá trị của sự tự do mà tôi vẫn thường
thấy hết sức bình thường hàng ngày. Chỉ vài bước chân thôi là tôi có thể chạy sang bên kia vườn hoa,
ngay bên cạnh là nhà hát lớn thành phố đèn đuốc vẫn sáng choang. Nhưng thực tế là tôi đang ngồi đây,
17. một năm trong trại
trang 16
chân bị cùm vào gầm ghế thế này và tất cả những ước mơ nhỏ nhất về tự do ấy bõng trở thành thứ xa
xỉ mà tôi không thể có được. Lúc này đầu óc tôi nghĩ vẩn vơ đến những người thân yêu xung quanh
mình, giờ này chắc bố mẹ tôi vẫn sinh hoạt bình thường thôi, họ chắn chắn chưa hề biết gì về sự việc
của tôi cả. các em tôi cũng thế, kể cả chú công an kia có liên lạc thì ít nhất cũng phải sáng mai mới gặp
được em gái tôi vì giờ này cũng đã muộn, ký túc người ta không gọi giúp nữa.
Bất chợt tôi nghĩ đến em, buổi tối nay vắng tôi em có mong tôi đến không? Và em sẽ nghĩ như
thế nào nếu tôi không đến dù rằng tôi thường đến mà chẳng bao giờ báo trước trừ hai buổi dạy em học,
còn lại tôi đều gặp và hẹn em ngay ở trường em. Liệu em có lúc nào thoáng hình dung ra một thằng
người yêu khốn khổ đang ngồi bị cùm chân vào ghế cách nhà em chỉ mấy cây số không? Liệu có thể
nào em sẽ đi qua con đường này và trông thấy tôi không, khi ấy em sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Nhưng chắc chắn là em không thể đi được rồi, em đang yếu như thế, vừa mới mổ xong làm sao đi được,
tôi thật tồi tệ khi không ở bên cạnh em. Tôi cứ nghĩ vẩn vơ như thế và sợ không dám có ý nghĩ đến
việc sẽ phải xa em nhiều hơn, có thể mất em mãi mãi........
Rồi tôi lại nghĩ về công việc, sáng mai là ca làm việc của tôi chắc chắn là không kịp xin phép
hay bàn giao công việc rồi, cũng không ai có thể liên lạc được với tôi. Tất cả sẽ nghĩ gì về tôi, có ai đó
sẽ tìm đến tận nơi tôi ở để xem tôi mất tích vì lý do gì không? Lòng tôi cứ luôn tự đưa ra những câu hỏi
không có lời giải đáp như thế, những câu hỏi lặp đi lặp lại như một mớ bòng bong quay cuồng trong
đầu tôi. Rồi mắt tôi bắt đầu díp lai, cơ thể tôi bải hoải vì trận đòn vừa qua bắt đầu ngấm. Bên cạnh tôi
thằng Tuấn đã gục đầu xuống bàn ngủ từ lúc nào rồi, còn ở cạnh nó thằng Linh kia vẫn đang ngồi trầm
ngâm hai tay ôm đầu không biểu tỏ thái độ.
Khoảng hai giờ sáng tôi bất chợt bị đánh thức bởi có tiếng ồn ào rất to, rồi tiếng phụ nữ kêu
khóc ầm ĩ. Thì ra một thằng mới bị bắt đưa vào công an phường, thằng này sau đó tôi biết được tội
danh của nó là nhảy vào nhà người ta đêm hôm đập hộp bị bắt quả tang. Nhà nó ngay ở phố Hàng
Khoai và đi ăn trộm ở gần đấy nên bị phát hiện bắt giữ thì mẹ và vợ nó cũng biết luôn, vậy là cả hai
người phụ nữ khốn khổ ấy đêm hôm kéo đến đồn công an vừa van xin, vừa than khóc, vừa kể lể. Một
lúc sau thì thằng kia bị đưa lên tầng hai lấy cung, mẹ nó và vợ nó chờ một lúc rồi cũng rút, hình như
bảo nhau đi mua cho nó đồ ăn và về lấy cho nó thêm một ít quần áo vì đang độ tháng giêng âm lịch,
trời vẫn còn rất lạnh.
Thằng Tuấn và thằng Linh cũng tỉnh từ lúc nào, chúng nó rút thuốc châm lửa hút, thằng Tuấn
đưa thuốc cho tôi nhưng tôi lắc đầu vì tôi có hút thuốc đâu. Trong đầu tôi lại nghĩ vẩn vơ, và rồi tôi
nghĩ đến Ngọc, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra xung quanh tôi từ tết đến giờ, tết năm nay quả thật
là cái tết chẳng vui vẻ gì với tôi, có lẽ là điềm báo không may mắn từ đó chăng?
Tết năm đấy vì mới có người yêu ở Hà Nội nên tôi xin khách sạn cho trực tết ba ngày liền gồm
ngày 29, 30 và mùng một tết để những nhân viên khác về quê ăn tết trước, sau đó tôi sẽ được nghỉ liền
18. một năm trong trại
trang 17
bốn ngày kể từ sáng mùng hai và cũng thông báo với bố mẹ kế hoạch năm nay tôi trực tết và sẽ về ăn
tết muộn, tiện thể dự định sẽ dẫn cả Ngọc về chơi với gia đình tôi. Tối giao thừa tôi tuy phải trực
nhưng cũng tranh thủ đi chơi với em được khoảng hơn một tiếng, chủ yếu là lượn quanh bờ Hồ bởi vì
sau đấy em cũng lại vào lễ nhà thờ đến quá nửa đêm mới về. Ngày mùng một qua nhanh và buổi tối
hôm đấy tôi cũng dành thời gian nhờ người trông hộ để đến nhà em chúc tết và đưa em đi chơi vài nhà
người thân quen trong gia đình em rồi lại về khách sạn tiếp tục công việc. Sáng mùng hai tôi hết ca
trực tết, buổi sáng tôi tranh thủ mựon xe máy đi chúc tết một số nhà người họ hàng trước khi về quê,
sau đó gần trưa tôi đến nhà em định bụng sẽ chào bác và chia tay em để về quê và hẹn em ngày mùng 4
xuống nhà tôi chơi như kế hoạch đã bàn, em sẽ đi xe khách xuống và tôi đón em ở bến xe.
Không ngờ khi tôi đến thì nhà em cửa khóa to tướng, không hiểu hai mẹ con đi đâu? Em đã hẹn
với tôi là sáng nay tôi sẽ tới cơ mà? Lúc ấy khoảng mười giờ sáng, hầu hết các nhà hàng xóm xung
quanh cửa vẫn còn đóng im ỉm, hơn nữa mới đầu năm mới lại đường đột vào nhà người ta hỏi chuyện
không đâu nên ý định sang nhà hàng xóm hỏi thăm của tôi đã bị bỏ qua. Tôi về trả xe rồi thu xếp hành
lý ra ngay bến xe lên đường về quê, ở nhà cả nhà tôi cũng mong tôi về lắm rồi. Định bụng về đến nhà
sẽ gọi điện liên lạc lại với em nhưng cả buổi chiều gọi điện đến số nhà em đều không có người nhấc
máy, linh tính về một việc không may xảy ra lòng tôi như có lửa đốt. Buổi tối hôm ấy tôi đi chúc tết mà
lòng cứ bồn chồn không yên, đến tối muộn về nhà thì nhận được tin từ mẹ tôi là có điện thoại từ
khách sạn gọi về bảo nếu B về thì liên lạc lại. Chẳng là trong hồ sơ của tôi nộp tại khách sạn có số điện
thoại liên lạc của gia đình tôi ở quê, và cũng chỉ ở đấy mới có số điện thoại nhà tôi mà thôi còn Ngọc
cũng chưa được biết số này. Khi tôi gọi lại khách sạn tưởng có chuyện gì liên quan đến công việc, nào
ngờ nhận được tin sét đánh ngang tai: Ngọc đã vào viện Bạch Mai cấp cứu từ đêm hôm qua, chiều nay
có người gọi điện đến khách sạn thông báo tin cho tôi.
Tai tôi ù đi, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với em mà cấp cứu ngay đầu năm mới thế này? Tôi
cố gặng hỏi lại khách sạn thì chỉ nhận được thông tin là nội dung cuộc gọi đến tất cả chỉ có vậy. Tôi
điện thoại luôn đến số của nhà em thì vẫn điệp khúc máy đổ chuông nhưng không có ai trả lời. Tôi lo
lắng đoán già đoán non nhưng cũng không thể đoán ra được lý do tại sao Ngọc lại phải đi cấp cứu, tôi
đã nghĩ dại đến một vụ cướp vì nhà em chỉ có hai mẹ con, nhưng cũng không phải vì như thế xung
quanh nhà em sẽ phải ồn ào lắm chứ không thể yên ắng như sáng nay lúc tôi đến được. Vậy là tôi
nhanh chóng đưa ra một quyết định sáng mai phải đi sớm ngược lên Hà Nội xem cụ thể sự việc ra sao.
Tôi nói với bố mẹ tôi rằng ở trên khách sạn tết quá đông khách, thiếu người quá mà chỉ chuyên môn
của con mới giải quyết được công việc nên họ gọi về năn nỉ con lên để giúp đỡ. Mẹ tôi tỏ vẻ không
đồng ý vì tôi đã không đón giao thừa ở nhà và vừa mới chỉ về đầu giờ chiều nay, sáng mai lại đi sớm
nữa thế thì hết tết còn đâu, tôi phải vừa năn nỉ vừa giải thích với mẹ rằng công việc của con cũng rất
quan trọng, khi họ cần mới nhờ đến mình và chỗ đấy lại là nơi mình tạo thu nhập quanh năm. Cuối
cùng bà cũng đồng ý dù không vui. Còn bố tôi thì tâm lý hơn, ông ủng hộ quyết định của tôi và nói
mình làm gì cũng cần có trách nhiệm, lúc khó khăn chính là lúc cần thể hiện trách nhiệm nhiều nhất và
không quên khuyên tôi cố gắng trong công việc, nếu có thể giải quyết công việc xong sớm thì lại về.
19. một năm trong trại
trang 18
Vậy là vỏn vẹn từ chiều đến tối, mừng tuổi được bố mẹ và hai đứa em cùng đến chúc tết ông bà
tôi cùng gia đình một bác trên mẹ tôi, ăn với gia đình được đúng một bữa cơm chiều mùng hai tết và
giờ đây tôi chui lên giường đi ngủ mong trời nhanh nhanh chóng chóng sáng để còn ra bến xe ngược
lên Hà Nội. Cái tết năm Đinh Sửu qua nhanh với tôi như vậy, có lẽ tôi tuổi Dần gặp năm con Trâu là
có vận hạn chăng?
Hai mẹ con bà kia đi về một lúc thì quay lại, trên tay bà mẹ lủng lẳng cặp lồng phở, mấy cái
bánh mì, rồi thuốc lá và cả vài vỉ thuốc tây mà tôi không rõ là thuốc gì, vợ nó thì ôm túi quần áo đứng
cứ khóc thút thít mắt mũi đỏ hoe. Tôi nghĩ thầm trong bụng thằng này được mẹ và vợ chiều như thế
kia thảo nào sinh hư là phải, đêm hôm khuya khoắt thế này mà còn tìm đâu ra được đủ bằng kia thứ để
mua về phục vụ nó. Hai mẹ con bà ấy ngồi ở ghế tiếp dân phía đối diện, mặt đối mặt với bọn tôi và
nhìn bọn tôi với ánh mắt đầy khinh khỉnh, tôi nghĩ bụng đành chấp nhận thôi vì mình dù gì giờ cũng
đang bị nhìn nhận như một thằng tội phạm rồi, mặc dù con bà ấy cũng có khác gì đâu? Đợi phải đến
hai tiếng sau thì thằng kia mới được cho xuống, mặt mũi nó cũng phờ phạc, người nó rũ ra rõ ràng vừa
bị ăn tẩn một trận ra trò. Bà mẹ trông thấy thế rú lên "ôi con ơi sao con lại ra nông nỗi này, ôi các ông
ơi sao các ông lại đánh con tôi thế này, thằng bé có làm sao thì các ông bảo ban nó chứ", vợ nó thì cứ
ôm chặt lấy chồng khóc rưng rức chẳng nói được cài gì. Mẹ nó lấy phở ra bảo nó ăn, vợ thì lấy áo ra
cho nó mặc nhưng nó đẩy ra hết, không ăn cũng không mặc mà chỉ rút thuốc rít liên hồi. Mặt nó lầm lì
và vô cảm trước sự đau khổ của mẹ và vợ nó, lúc đấy tôi trông cái mặt nó thật đáng ghét, chỉ muốn đạp
cho nó một phát cho đỡ bực mình.
Thằng kia bị cùm ngồi ngay cạnh thằng Linh, nó lấy thuốc đưa cho thằng Linh hút rồi đưa cho
thằng Tuấn và cả tôi, nhưng tôi như thường lệ vẫn lắc đầu từ chối. Hút xong điếu thuốc nó mới phán
mỗi một câu với vợ nó "việc đ óe gì phải khóc, chết mẹ nó đến nơi rồi còn ngồi đấy khóc thì giải quyết
được việc đ óe gì?". Rồi nó quay sang mẹ nó nói đi tìm ông A ông B nào đấy có quen người trên quận
lo xem thế nào để chạy cho nó ra, hết tiền thì về bán cái nọ cái kia ở nhà đi mà chạy, kiểu gì nó về
cũng xoay được tiền. Mẹ nó cứ ngồi im nghe như nuốt từng lời, đầu gật gật lia lịa. Nó dặn dò mẹ nó về
lo nhanh nhanh đi, có 24h ở phường thôi chứ đừng để lên quận, lên quận "nặng đô" lắm mà chưa chắc
đã ra được, sau đó thì phán mỗi câu nhạt toẹt "thôi về đi". Vợ nó chạy lăng xăng gom phở, bánh và
mấy thứ mua lúc nãy dặn dò bị nó chửi luôn "về cm mày đi, dặn cái đ ịt gì mà dặn, về lo cho bố mày ra
đi đã, cứ để hết đấy". Con vợ sợ quá luống cuống vừa chạy ra ngoài vừa sụt sịt khóc, mẹ nó cũng cắp
nón về luôn. Hai người vừa đi khuất khỏi cửa nó phang luôn một câu làm tôi sốc thêm lần nữa "đ. mẹ,
đúng là lấy phải con vợ ngu khổ cả một đời", chẳng hiểu cụ thể vợ chồng nó ra sao và vợ nó như thế
nào nhưng tôi lúc đấy nhìn nó như một người hành tinh khác xuống.
Thế rồi nó lại rút thuốc hút rồi quay sang hỏi chuyện thằng Linh, chẳng hiểu hai thằng thì thụt
chuyện gì mà rì rầm ra chiều tâm đầu ý hợp lắm, chốc chốc lại thấy thằng Linh gật gật đầu. Nói chuyện
một lúc thằng đập hộp kia quay sang chỗ tôi với thằng Tuấn rồi hất hàm hỏi thằng Linh "đồng bọn
20. một năm trong trại
trang 19
ông à?", thằng Linh khẽ gật gật, mẹ nó chứ tôi mà thèm là đồng bọn của nó à? Nó chính là thằng đang
gieo họa cho tôi thì có. Rồi thằng kia quay sang phía hai thằng tôi "phở với bánh đấy các ông có đói
thì ăn đi, tôi nhậu lúc tối rồi nên không đói, mẹ nó chứ có tí rượu vào mất cả tỉnh táo, sai một li đi một
dặm". Tôi và thằng Tuấn đều lắc đầu, lúc này cũng tờ mờ sáng rồi, tôi cũng hơi đói nhưng không muốn
ăn đồ của nó.
Trời sáng dần, ngoài kia lác đác có người đi tập thể dục, thỉnh thoảng lại có người khẽ liếc vào
trong trụ sở công an nơi chúng tôi đang ngồi, chẳng biết diện mạo tôi lúc đấy trông thế nào nhưng
không thấy họ để lộ biểu cảm gì cả. Đêm đầu tiên đi tù của tôi đã qua nhanh như thế, nhưng tất cả mới
chỉ bắt đầu, còn chuỗi ngày dài đằng đẵng tù đầy đang đợi tôi phía trước mà lúc đấy tôi có biết đâu, tôi
vẫn đang nuôi hy vọng là nội nhật ngày hôm nay được gặp gia đình và có người nhà sẽ bảo lãnh cho
tôi ra về. Tôi thật ngây thơ vì thực tế đâu có dễ dàng với tôi như vậy.
Trời sáng, chúng tôi lần lượt xin đi vệ sinh và lần lượt được trực ban mở cùm cho từng thằng đi
một, vào nhà vệ sinh tôi không còn nhận ra tôi nữa, mới chỉ qua một đêm thôi mà tôi đã mặt mày hốc
hác râu ria tua tủa. Lúc này mới thấm thía đến câu thơ trong tập Ngục Trung Nhật Ký "Một ngày tù
nghìn thu ở ngoài, lời nói người xưa đâu có sai, sống khác loài người vừa bốn tháng.....", tôi thì mới chỉ
bị giam giữ hơn 12 giờ đồng hồ thôi, cũng chưa cách ly xã hội mà trông đã như thế này rồi. Còn em,
nếu em trông thấy tôi trong diện mạo thế này em sẽ nghĩ sao?
Sáng hôm mùng ba tết tôi bắt xe thật sớm, chuyến gần sớm nhất để ngược lên Hà Nội, tôi mang
theo xe đạp vì theo thói quen tôi vẫn thường mang xe đạp đi và về và ngày ấy xe khách vẫn còn cho
mang xe đạp chất lên nóc xe. Xe ngày tết vắng teo chỉ có tôi và lèo tèo vài người khách, đám cửu vạn
cũng biến đâu cả nên tôi lại phải làm cửu vạn tự trèo lên nóc rồi nhờ người đưa cái đầu xe của tôi lên,
xếp ngay ngắn buộc cẩn thận rồi nhảy xuống. Tôi cũng xác định chỉ còn phải đi xe đạp mấy tháng nữa
thôi, tôi gom tiền cũng được hơn chục triêu rồi và đang ngắm một con Win 100, khi ấy tôi có thể thoải
mái vi vu về quê bất cứ lúc nào. Lên đến nơi tôi phi thẳng xe vào Bạch Mai gửi xe và chạy như bay
đến............chẳng biết sẽ đến đâu cả, vì lúc đấy tôi chỉ có thông tin em nằm cấp cứu ở viện này thôi,
còn bệnh gì và khoa nào tôi đâu có biết? Loay hoay một hồi chạy đi hỏi lăng xăng khắp các phòng cấp
cứu tôi cũng tìm được tên em, thì ra em bị cấp cứu mổ ruột thừa, rõ khổ!
Tôi tìm đến phòng em, mẹ em và bà chị họ cùng vài người thân quen cũng đã ở đấy, tôi chào
xong và nhào đến giường em còn mẹ em thì còn phải giới thiệu hay thanh minh thì đúng hơn với mấy
người kia về lý do tôi xuất hiện ở đây. Gặp tôi em nước mắt ngắn dài, tôi chỉ biết nắm chặt tay nói em
cố gắng, mổ ruột thừa chỉ là chuyện hết sức bình thường thôi và chịu khó bồi dưỡng điều trị để chóng
khỏe về nhà. Ba đêm liền tôi túc trực trong viện cùng em và động viên mẹ và bà chị họ em thay nhau
về cho đỡ mệt, có mấy thằng bạn làm khách sạn cùng tôi đêm hôm rảnh rỗi cũng mò vào, vậy là có cạ
đánh tá lả trông người ốm qua đêm. Em nằm viện độ gần một tuần thì được cho về nhà, từ hôm đó hầu
như hôm nào tôi cũng bố trí thời gian đến thăm em một lần mỗi ngày cho đến ngày tôi bị bắt.........
21. một năm trong trại
trang 20
Đã bảy giờ rưỡi sáng, nắng sớm đã rộ lên bên ngoài dù rằng tiết trời xuân vẫn còn lạnh lắm. Lúc
này tôi cũng thấy hơi đói nhưng chưa biết kiếm cái gì ăn bằng cách nào, bát phở và bánh mì của thằng
kia thì sau khi nó cá trê lúc đầu và mời bọn tôi không ăn lúc sau nó với thằng Linh cũng bảo nhau ăn
sạch rồi. Sáng nay lần đầu tiên tôi đánh răng kiểu không có bàn chải, nói là đánh răng thế thôi chứ
thực tế là súc miệng rồi cho ngón trỏ vào cọ cọ răng mấy lần rồi lại súc miệng thôi chứ ở đồn công an
đào đâu ra bàn chải mà đánh. Một lúc sau thì các cán bộ công an phường lục tục kéo đến làm việc, một
ngày mới thực sự bắt đầu, vậy là tôi đã bước sang ngày thứ hai đối mặt với sự đe dọa số mệnh của mình
ở đồn công an mà chưa biết rồi sẽ đi về đâu.
Khoảng tám rưỡi sáng thì bố thằng Tuấn lên đến nơi, ông ta trông có vẻ phong độ và phong
cách có vẻ oách xà lách lắm, ông vào hỏi chuyên thằng con trai rồi lăng xăng chạy lên xin gặp cán bộ
điều tra và trưởng đồn công an. Chẳng biết ông ấy lên đấy nói được những chuyện gì nhưng được một
lúc thì chạy xuống thì thầm điều gì với thằng Tuấn tôi không rõ nhưng thấy mặt nó hớn hở lắm, rồi
bảo chúng tôi ngồi đợi, bác đi mua cái gì về cho mà ăn. Bố nó vừa đi khuất thì thằng Tuấn quay sang
thì thầm với tôi "bố tao có quen chú X làm to trên quận, đã nói chuyện sơ bộ với trưởng phường rồi,
ông ấy bảo trên quận có ý kiến là dưới này sẽ thả tụi mình ra thôi, yên tâm đi", tôi nhìn mặt nó đầy
nghi ngờ nhưng cũng đầy hy vọng, có lẽ nào cái phao cứu sinh cho lũ chết đuối đang chơi vơi giữa
dòng lại đến bất ngờ thế sao? Rồi thằng Tuấn lại quay sang thì thầm với thằng Linh, hình như nó nói
hơi to nên thằng đập hộp cũng nghe thấy chuyện, nó chõ mồm sang nói "có chú to thế trên quận thì sợ
đ éo gì, bảo bố mày đẩy mạnh vào là ra thôi". Lúc thằng kia đang bô bô nói thì nó không để ý đến một
chú công an cũng đang tiến đến phía đằng sau lưng nó, vì nó ngồi trong cùng còn tôi ngồi ngoài cùng
sát cửa ra vào. Bốp! Một cái tát rất kêu vả ngay vào mồm thằng kia "bố láo, ai bảo mày thế?", "ơ, ơ, cháu,
cháu......", "im đi!". Nói rồi chú kia rút chìa khóa loạch xoạch mở cùm rút chân thằng kia ra rồi lại khóa
cùm lại, thằng kia được đưa lên trên gác, chắc tiếp tục lấy cung.
Bố thằng Tuấn đi một lúc thì về, ông mua cho mỗi đứa gói xôi, mấy cái bánh giò và mấy chai
nước rồi lại đi ngay, sau đấy thằng Tuấn bảo bố tao đi gặp chú X trên quận đấy. Từ lúc nó cho thông
tin bọn tôi cũng có thêm tí hy vọng, tinh thần cũng khá hơn vì dù mong manh nhưng cũng có thêm
một nguồn tin để bám víu. Mấy thằng cặm cụi ăn với nhau, tinh thần phấn chấn lên lại đang đói nên
chỉ một loáng đã hết cả xôi lẫn bánh. Đến giữa trưa thì em gái tôi hốt hoảng phóng xe đến, nó nói vừa
đi học về nhận được tin là phóng vội đến đây chưa kịp ăn uống gì cả. Rồi nó khóc sụt sịt hỏi tôi lý do
tại sao lại ra nông nỗi này, anh là niềm tin và sức mạnh của chúng em, là điểm tựa để chúng em phấn
đấu.....sao lại thế hả anh? Lòng tôi lúc đấy lại rối tung, chẳng biết giải thích thế nào cho nó hiểu rõ, chỉ
nói anh không làm gì phạm pháp và trái đạo đức cả, đây có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm thôi, em yên tâm
rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết và anh lại về thôi. Nói vậy thôi nhưng tôi cũng phòng xa tình huống
xấu nhất, từ đêm hôm qua đến giờ ở đây tôi cũng đã vỡ ra được nhiều chuyện, đặc biệt là từ câu chuyện
thì thầm của thằng Linh và thằng đập hộp, hai thằng đấy đã từng đi tù một tăng rồi.
22. một năm trong trại
trang 21
Tôi tháo đồng hồ, nhẫn vàng, ví và vài vật dụng khác đưa cho em gái tôi, bảo nó cầm hộ anh
chứ ở đồn công an này không tiện giữ. Rồi nhờ nó lấy tiền trong ví đi mua đồ ăn giúp tôi, tiện thể mua
cả cho mấy thằng kia nữa rồi tí về nói chuyện tiếp, tôi không quên dặn nó là cứ đi ăn cái gì đi đã rồi
hãy mua mang về kẻo đói. Nó vâng dạ chạy đi, khoảng hai mươi phút sau thì chạy về với cơm hộp,
mấy quả táo và nước suối. Tôi hỏi nó ăn chưa thì nó nói em ăn rồi, em ăn vội vàng thôi còn mua đồ
cho anh vì lúc này còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa, tôi nghe nó nói mà lòng đắng ngắt. Lại ăn uống
thủ tục xong, tôi dặn nó đừng vội nói gì với bố mẹ, chuyện của anh chắc chỉ ngày một ngày hai là giải
quyết xong thôi. Tôi cũng dặn nó đến xin nghỉ tạm thời ở khách sạn cho tôi và lấy chìa khóa về mở
cửa phòng tôi dọn giúp tôi ít đồ đạc rồi chiều tối lại đến đây. Nó ngồi với tôi khoảng một tiếng nữa,
gọt táo cho bọn tôi ăn rồi đi về làm những việc tôi dặn. Tôi phân vân mãi không biết có nên nhờ nó
nói cho Ngọc biết không nhưng cuối cùng tôi chọn phương án là không vì hai lý do: tôi sợ em sốc và
vì em vừa mới mổ sức khỏe vẫn còn yếu. Tôi cũng chẳng biết là làm như thế là đúng đắn hay sai lầm
nữa nhưng chỉ biết rằng tại thời điểm đó tôi không hề muốn bất cứ một ai biết được chuyện đang xảy
ra với tôi.
Thằng đập hộp đi cả buổi sáng lấy cung đến trưa mới xuống đúng lúc em tôi đi mua đồ ăn về,
tiện thể mời nó ăn cùng luôn. Nó buồn bã nói quả này có khi đi xa rồi, mà tội của nó rành rành ra thế
thì đi xa là phải thôi, đến tôi chỉ dây dưa có tí chút mà giờ cũng đang chuẩn bị đi tù đây. Tôi hỏi nó
"sao mày biết là đi xa?", nó nói "nhìn kiểu lấy cung của xxx là biết thôi, nếu mẹ nó lo lót được đã có
cung kiểu khác", thằng này đúng là tù nhiều có khác, kinh nghiệm thế. Y ngay rằng lúc sau mẹ nó đến,
lần này đến cùng một ông khác chứ không đi cùng vợ nó nữa, thấy mẹ con nó thì thầm với nhau rồi lắc
đầu ra chiều không ổn, lại thấy thằng kia vẽ lối chạy ông C ông D nào đấy, nếu chạy phường không
được thì phải chạy quận, còn nước còn tát. Ba cái đầu chụm vào nhau gật gật lắc lắc một lúc rồi hai cái
lại tỏa đi sau khi để lại một gói đồ ăn còn một cái lại rút hai tay lên ôm lấy đầu gục xuống.
Đến chiều thì bố thằng Tuấn quay lại đi cùng với một người nữa hình như là họ hàng gì đấy, lại
thì thầm nhỏ to với thằng Tuấn, trong câu chuyện tôi nghe được lõm bõm bố nó nói chú X kia bảo cứ
để đưa lên quận chú sẽ giải quyết chứ ở dưới phường này "ngang" lắm, chú nói không nghe. Thế là thế
nào? Rõ ràng thằng đập hộp đầy kinh nghiệm tù tội kia nó bảo là lo ở phường là dễ nhất, còn lên quận
cửa khó hơn nhiều, tôi nghe thấy cũng có lý mà giờ ông bố thằng Tuấn lại bảo lên quận chú X lo dễ
hơn thì chẳng hiểu dễ hơn kiểu gì? Mãi sau này tôi mới hiểu đây chỉ là phương pháp câu giờ của những
mối quan hệ không tới tầm hoặc những cú "chạy" không đủ đô mà thôi chứ làm gì có chuyện ngược
đời đấy.
Cũng buổi chiều thì có một chú công an xuống ngồi trực tiếp lấy cung ở bàn chúng tôi ngồi,
chú đọc lại toàn bộ bản cung khai mà chúng tôi đã khai ngày hôm qua và tổng kết lại thành một bản
chung có tình tiết tổng hợp những gì chúng tôi đã khai nhận rồi cho cả ba thằng đọc lại, ký vào đấy
ghi rõ ký nhận trong tình trạng tỉnh táo, không bị đánh đập hay ép buộc. Tôi đề nghị sửa lại vài chỗ,
cụ thể là tình huống mua xe của tôi là do Tuấn chủ động mời chứ tôi không tìm đến Tuấn để mua,
23. một năm trong trại
trang 22
nhưng tôi dở ở chỗ mua xe của nó mà không có bất cứ bằng chứng gì, đại loại như nó phải viết cái giấy
cam kết nó bán xe thuộc sở hữu của nó cho tôi. Sau đấy là chúng tôi kết thúc buổi lấy cung ở phường,
không còn phải lấy cung thêm lần nào nữa, có vẻ như tội của chúng tôi đã được định luận rõ ràng.
Buổi tối em gái tôi đến với cơm hộp và nước uống trên tay cùng vài bộ quần áo của tôi, nó
thông báo đã làm tất cả những việc mà tôi nhờ, nó ngồi cùng với tôi cho đến tận khi có quyết định
chuyển chúng tôi lên quận, lúc đấy là khoảng 20h30 phút tối. Tôi lờ mờ nhận ra là mình đã thực sự
phải đối mặt với việc đi tù rồi, hầu như không còn cơ hội chạy chọt nhỏ nhất nào dành cho chúng tôi
cả. Tôi vội dặn em tôi những tình huống xấu nhất nó cần phải xử lý như về ở phòng của tôi lấy tiền của
tôi trả hoặc dọn đi nơi khác, lấy lý do tôi có việc đặc biệt đột xuất để xin nghỉ làm ở khách sạn và cuối
cùng là sau khi tôi bị giải lên quận rồi hãy thông báo cho bố mẹ biết. Nó khóc như mưa nghe tôi nói
câu được câu mất làm tôi cũng khóc theo cùng nó, cuối cùng phải mượn giấy bút gạch vội ra mấy việc
cần làm sợ nó quên. Chiếc xe của tôi sau khi xác minh xong không phải là xe phạm pháp cũng được họ
trả lại, vậy là em gái tôi sẽ phải mang cả hai cái xe một của nó và một của tôi về.
Đúng 21 giờ tối chúng tôi được đưa ra xe chuyển lên quận gồm tôi, thằng Tuấn, thằng Linh và
cả thằng đập hộp đêm qua cũng đi luôn. Cho đến tận giờ phút này cũng không thấy thằng Linh có bất
kỳ người nhà nào đến với nó cả, có lẽ bọn đi tù vài tăng rồi người nhà nó cũng chán không muốn thăm
hỏi nữa, trừ trường hợp của thằng đập hộp kia. Xe chuyển bánh em gái tôi đứng khóc hu hu vẫy tay, bố
thằng Tuấn cũng vẫy vẫy còn mẹ và ông bác gì đấy của thằng đập hộp thì lấy xe hình như là chuẩn bị
chạy theo xe lên quận. Vậy là sau hơn 24 giờ tạm giữ ở công an phường, tôi đã bị chuyển lên quận và
chuẩn bị đối mặt với một việc không mong muốn trong đời: đi tù!
Chưa đầy mười phút sau khi lên xe tôi đã có mặt ở trụ sở công an quận, Hồ Gươm, chỗ tôi vừa
bị bắt buổi chiều hôm qua vừa loáng qua trong mắt tôi. Lúc xe chạy qua cổng tôi thấy lố nhố có đám
đông đứng ngoài hàng rào, chắc là lại có đám bắt bớ nào mới đưa vào đây và người thân đang nháo
nhác ngoài kia. Tiếng mở khóa cửa xe thùng lạch cạch rồi chúng tôi lóp ngóp từng thằng một mò
xuống, "xếp hàng ngồi gọn vào kia" có tiếng quát tôi liếc qua chỗ phát ra tiếng quát, thì ra một anh
công an trực ban đang ngồi trên chiếc bàn kê ngay gần đó vừa quát vừa chỉ tay cho chúng tôi ngồi nép
sát vào bức tường thẳng trước mặt. Cán bộ công an phường dẫn giải chúng tôi đi lúi húi làm gì đó với
anh trực ban một lúc, rồi lại chạy đi đâu đó một lúc thì quay lại và dẫn chúng tôi từng thằng một bàn
giao.
- Thằng B đâu?
- Dạ
_ Mày lên đây, mang cả đồ dùng tư trang luôn
24. một năm trong trại
trang 23
Thế là tôi là thằng đầu tiên được gọi, lại thấy hỏi han tên tuổi địa chỉ rồi lăn dấu tay rồi có tiếng
gọi, một chú khác ở hành lang phía sau cái bàn chạy ra "cho thằng này về buồng". Khu tạm giữ của
công an quận chỉ có một dãy phòng, hình như chẵn là nữ còn lẻ là nam, mỗi phòng có một cái cửa sắt
bằng thép tròn to đan kiểu ô vuông, bên cạnh là cái cửa sổ hình chữ nhật be bé cũng có chấn song
bằng sắt đan thành những ô vuông. Sát cửa buồng là cái hành lang, tiếp theo là bức tường chẳng biết
nó ngăn cách với khu nào, trên nóc hành lang được che bởi mái tôn cuốn thành vòm. Cừa sắt xịch mở,
có bàn tay đẩy lưng tôi một phát rồi tiếng cửa đóng xuỳnh cái sau lưng "nhận người mới nhé" tiếng chú
công an dẫn tôi vào nói vọng vào khi lách cách khóa cửa.
Định thần lại một chút tôi thấy cái buồng này áng chừng khoảng 20m2, bên tay trái có cái bục
xi măng to chạy dài ước chừng rộng hai mét và dài phải 5m, bên dưới cái bục là lối đi chạy xuống nhà
vệ sinh rộng chừng 1m, ở cuối phòng là khu vệ sinh gồm cái bể nước bên phải và hố vệ sinh bên tay
trái được che chắn với cái bệ xi măng bằng bức tường cao khoảng một mét. Trên trần nhà chỉ có duy
nhất một bóng đèn dây tóc đỏ quạch khiến ánh sáng trong căn phòng chỉ lờ mờ, tôi tối, ở gần phía cửa
ngoài thì sáng hơn một chút do có ánh đèn neon từ hành lang hắt vào. Lố nhố bên trong phòng có
khoảng 5, 6 người gì đấy, già có, trẻ có tất cả đều đang nhìn tôi.
- Dạ em chào các anh ạ. Tôi tay vẫn ôm bọc quần áo và vài cái bánh mì khom khom người chào.
- Mày tên gì, ở đâu? Một anh áng chừng ngoài ba mươi hỏi
- Dạ em tên B, ở xyz
- Bị bắt vì tội gì?
- Dạ, em cũng không biết ạ
Có tiếng bật cười hô hố của một anh nhìn già hơn, rồi anh đang hỏi tên cũng cười, rồi cả phòng cùng
cười như nắc nẻ.
- Ơ, đ. mẹ thằng này đi tù mà không biết tội gì à?
- Em cũng không biết nữa...
- Thế mày làm sao bị bắt?
- Dạ em do mua xe thế này.....(tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện dẫn đến việc tôi bị bắt)
- Thế là mua bán tài sản phạm pháp, mày đi tăng nào chưa?
- Dạ tăng là gì ạ?
Có tiếng văng tục từ anh già hơn đang nằm phía đầu:
- Đ. mẹ, thằng ngáo ngơ thế này thì đã biết đ ịt gì mà hỏi, thằng này đi tù là phải rồi, cho biết.
Tôi lờ mờ đoán ra là anh ấy hỏi đã đi tù lần nào chưa, vội vàng nói:
25. một năm trong trại
trang 24
- Em chưa đi tù lần nào đâu ạ, nhân thân em tốt lắm abc
- Đ. mẹ thằng dở hơi, chuyện đấy ra tòa mà khai. Thôi mang nội vụ về chỗ ngồi sát dưới kia, thằng
Nhất chỉ chỗ và huấn luyện cho nó. Nhớ chấp hành nghe chưa.
- Dạ vâng ạ
Thằng Nhất đang ngồi phía trong vẫy vẫy tôi lại, "em xin phép các anh ạ", tôi vừa nói vừa lom khom
chạy lại phía thằng Nhất. Nó chỉ cho tôi chỗ cất quần áo, giới thiệu sơ qua anh nào là trưởng buồng,
anh nào phó buồng, đồ dùng và quà tắc tế ở đây phải nộp vào tài sản chung các anh cho dùng gì mới
được dùng, đi vệ sinh, hút thuốc hay làm gì đều phải xin phép các anh cho mới được làm..v.v.....tôi
nghe và nhập tâm những lời thằng Nhất nói, chuyện đi tù tôi chưa chứng kiến bao giờ nhưng cũng
nghe qua, nghe nói là tù mà không chấp hành bị hành hạ đánh dã man lắm nên những chuyện nội quy
tù tôi nhất định phải lưu tâm, để bảo toàn tính mạng.
- Mày mới ở phường về nếu mệt thì nằm xuống mà ngủ đi. Tiếng anh già nằm phía ngoài cùng vọng
xuống, tôi vâng dạ và chỉ chờ có thế tôi nằm luôn xuống sàn, hơn một ngày nay rồi tôi đã được ngả
lưng tí nào đâu.
Nằm xuống tôi mới thấy cái lưng mình ê ẩm, mà không phải chỉ riêng cái lưng mà tất cả mọi
chỗ đều ê ẩm thì phải, phần vì phải ngồi một chỗ lâu quá, phần vì những trận đòn tối hôm qua, cả
người tôi rã rời. Tôi mệt nhưng đầu óc căng thẳng nên không sao ngủ được, thế này là hết rồi, hết thật
rồi, đã bị giam giữ vào đến nơi đây thì coi như hết cửa về rồi. Ngẫm nghĩ lại mọi việc tôi thấy sao mình
ngu thế, sao lại phải giấu gia đình và mọi người những lúc hoạn nạn như thế này? Tôi nhẩm tính các
mối quan hệ của gia đình, bạn bè tôi ở thành phố này cũng không đến nỗi nào, nếu thông báo cho tất
cả đến và biết sự việc của tôi biết đâu tôi đã được cứu thoát rồi? Tiền tôi cũng có một ít có lẽ đủ nếu
cần phải chạy chọt để giải thoát cho tôi, tại sao tôi đã không làm như thế? Tại sao phải giấu rồi tự đẩy
mình đến hoàn cảnh này? Càng nghĩ tôi càng tự trách mình, những câu hỏi tại sao cứ luẩn quẩn trong
đầu như một vòng tròn vô tận. Giờ này bố mẹ tôi đã biết tôi bị bắt chưa? Mà chẳng sớm thì muộn họ
cũng biết cả thôi, làm sao mà giấu được mãi. Còn Ngọc nữa, hôm nay là hai ngày liền rồi, từ hôm em bị
mổ đến giờ đã hôm nào tôi xa em mà một ngày không đến đâu, không biết giờ đây em đang làm gì,
nghĩ gì về tôi? Em có biết đến hoàn cảnh khốn nạn của tôi hiện nay hay không?
Nằm nghĩ miên man, đầu óc quay cuồng mãi cũng không ngủ nổi, tôi nhìn sang bên cạnh thằng
Nhất đã lăn quay ngủ từ lâu, một thằng nằm bên cạnh nó cũng đã ngủ, một ông già lúc này tôi mới
nhìn rõ đang nằm co quắp, anh già nằm chỗ đầu giường vẫn đang trầm ngâm ngồi hút thuốc còn anh
trẻ hơn vừa hỏi tôi lúc nãy đang vung vẩy điếu thuốc tiến ra phía cửa sắt. Có tiếng thì thào gọi:
- Lan ơi, em ngủ chưa?
- Em đây, chưa đâu anh
26. một năm trong trại
trang 25
- Ừ, khó ngủ quá em ạ
- Thế à, tối nay có gì mới không anh?
- Buồng anh có thằng mới vào, nhưng ngáo ngơ lắm chẳng có chuyện gì để hỏi cả. Buồng em vẫn một
mình à?
- Vâng, có mỗi mình em, đ éo có đứa nào đi tù cùng cho nó vui
- Mẹ nó, thế mà đ éo cho anh sang đi tù cùng với em có phải chúng mình đ éo cần về nữa luôn không
Có tiếng cười rúc rích phía bên kia, tôi lờ mờ nhận ra có phòng giam nữ ở ngay bên cạnh và chị Lan
kia đang bị giam ở bên đấy một mình.
- À, em kể cho anh nghe chuyện này lúc tối nhé
- Ừ, có gì hay kể đi
- Lúc tối, lúc em tắm ấy......
- Úi, lạnh thế này mà cũng tắm à, có nước nóng không?
- Đào đâu ra nước nóng hả bố, nhưng mà khó chịu quá nên cứ tắm
- Ừ, rồi sao?
- Lúc em đang dội nước thì lão quản giáo đi qua, lão ấy cứ đứng nhìn chằm chằm, em thấy thế em quay
mẹ nó người ra cho lão nhìn và dội nước, lão sợ quá chạy mẹ nó mất, hí hí, hí
- Em không sợ lão ấy nhìn hết mất hàng à?
- Đi tù rồi anh, đời còn đ éo gì mất nữa đâu mà phải sợ, lão đấy mà thích hiếp thì vào đây em cũng cho
hiếp luôn...hí..hí..hí
- Thế cho anh hiếp đi, cho lão đấy làm đ éo gì, lão ấy già rồi
- Anh sang đây em cũng cho hiếp..hí..hí..hí
- Lan ơi, anh hỏi này
- Gì anh?
- Vú em to không, bằng nào?
- Đủ dùng
- Em có gương không thò ra soi cho anh xem
- Eo đ éo có cái gương nào chứ có thì cũng cho anh xem luôn, mà vừa tắm cho đỡ khó chịu lại hỏi linh
tinh, khó chịu bỏ mẹ...hí..hí..hí
- Lan ơi, khó chịu thì cho anh hiếp em nhé
- Anh thích thì hiếp đi, đời em còn cái L gì đâu mà tiếc
- B tù cu hãm khó chịu quá em ạ, em tụt quần ra đi
- Em tụt đây.......
.............................. .............................
Còn một loạt những ngôn ngữ bậy bạ mà tôi không thể tưởng tượng được ra người ta có thể nói với
nhau ở chỗ công cộng như thế này, tai tôi ù dần đi trong khi đôi kia còn tiếp tục phải gần nửa tiếng
27. một năm trong trại
trang 26
nữa mới hết những chuyện đấy. Tôi mệt quá thiếp đi và lờ mờ nhận ra mình phải chấp nhận đối diện
với cả những thứ văn hóa mà người ta cho là cặn bã của xã hội, ở nơi đây.
Phòng giam ở công an quận nói chung là sạch, đẹp và điều kiện hơn nhiều nếu sau này so sánh
với phòng giam của trại tạm giam, ở đây sinh hoạt cũng thoải mái tự do hơn, không có giờ quy định
phải ngủ hoặc phải dậy mà do phạm nhân tự giác là chính, miễn là không gây ồn ào ảnh hưởng đến
bên ngoài. Cơm ở đây cũng ngon hơn, có thể nói là một trời một vực nếu so sánh với cơm ở trại tạm
giam Hà Nội sau này mà tôi trải qua. Quà cáp tắc tế vào đây đều nộp chung vào một chỗ nhưng sau đó
cũng được chia rất đều, hầu như ít phân biệt giữa trưởng buồng với phạm nhân khác, kể cả những
phạm nhân vô gia cư không có quà cáp cũng được chia tí phần cho đỡ tủi. Quà tù người nhà gửi vào ở
quận thường là những quà có thể ăn ngay, ăn nhanh và không để được lâu ví dụ như xôi, bánh chưng,
bánh nếp, bánh quy, bánh mì, lương khô, chuối....... Ngoài ra còn có thể gửi thuốc lào, thuốc lá, nước
suối và chè cùng một số đồ vệ sinh cá nhân nữa nên sinh hoạt ở đây khá phong phú, đảm bảo sau một
tuần chỉ có nằm với ăn chú nào cũng béo trắng ra.
Khu giam giữ này có tổng cộng 9 buồng đánh số từ 1 đến 9, buồng tôi bị giam giữ là buồng số 7,
buồng nữ bên cạnh là số 6 và chỉ có 2 buồng nữ là số 2 và số 6 thôi. 4 thằng bọn tôi bị đưa từ công an
phường lên thì thằng Linh nằm ngay buồng số 1, thằng Tuấn buồng số 3 còn thằng đập hộp kia nằm
buồng số 9. Thường một nhóm phạm nhân đưa lên từ cùng một phường bao giờ người ta cũng giam
tách riêng ra mỗi thằng một buồng, nếu đông quá thì có thể hai thằng một buồng nhưng phải kiểm tra
không cùng vụ với nhau để tránh thông cung. Mỗi ngày đều được cung cấp nước uống và cơm ăn hai
bữa, mỗi bữa một bát tô cơm có rau, thịt hoặc đậu và canh rau muống là chủ yếu, thức ăn thì ít thôi
nhưng so với chế độ tù như thế là khá tử tế. Vì thế đồ tắc tế gửi vào chủ yếu để dùng ăn sáng với các
loại bánh trái, bánh quy hay lương khô thì thường để dùng lúc uống trà buổi tối. Nước pha trà thì
thường xin tự giác hoặc quản giáo cho, cũng phải đút lót tí chút tiền hoặc bao thuốc lá từ quà tắc tế,
nếu không có thì tự đun nước uống, lửa ở đây có mà đầy từ diêm hoặc bật lửa ga đều có cả. Đun nước
thì có thể sử dụng cái vỏ chai lavie bôi một lớp kem đánh răng xuống phần bên ngoài đáy chai rồi dùng
mội sợi vải bện lại buộc vào cổ chai treo lên tường góc dưới nhà vệ sinh và đốt bằng các loại túi nylon
tắc tế quà gửi vào. Những cái vỏ túi nylon này phải bện thật chặt đốt mới đượm và đun kiểu này
thường nước sôi rất nhanh, sau đó đổ vào một cái chai lavie khác đã cho trà vào rồi cuốn quần áo ủ kỹ
cho nóng, thỉnh thoảng lại mang ra rót vào những chiếc cốc cũng cắt bằng *** chai lavie và ngồi nhâm
nhi chuyện đời, chuyện án, chuyện tù........
Sáng ngủ dậy chúng tôi làm vệ sinh, ở đây có đầy đủ bàn chải và kem đánh răng, hầu hết là của
ai người đấy dùng vì khi từ phường lên nhà nào cũng chủ động mua mấy thứ này dúi cho mang đi, lên
quận cũng không ai lấy của ai những thứ này. Sau khi vệ sinh thì ăn sáng rồi pha trà uống, phì phèo
thuốc lá hoặc thỉnh thoảng thì có anh bắn điếu thuốc lào buổi sáng cho nó phê. Trưa khoảng 10 giờ thì
có một anh tự giác (cũng là phạm nhân nhưng nhà có điều kiện hoặc quen biết chạy chọt cho được