CHÆ¯Æ NG I: TÃŒNH CỌ
Lạc TiỌu Phà m run rẩy dựa lưng và o chiếc bà n gỌ bên quầy bar,
sắc mặt mỌt mỌi, hai mắt nhìn chČm chČm và o chất nưỌc mà u
xanh Čang tan dần trong Čá qua lỌp thủy tinh trong suỌt của chiếc
ly, bên tai vang lên bà i hát ⌌Khách sạn Carlifornia⌌ vỌi những
giai ČiỌu khiến ngưỌi ta say mê.
Khóe miỌng Lạc TiỌu Phà m hỌ hững mỌt nụ cưỌi như có như
không, nụ cưỌi thê lương, Čau ČỌn và phóng Čãng. Ai nói Čà n
bà không thỌ phóng Čãng, ai nói chỌ có Čà n ông mỌi có quyỌn
Čùa giỡn vỌi tình cảm mà không bỌ tỌn thương, Lạc TiỌu
Phà m cô cũng có thỌ! Tay cô lắc mạnh ly rượu Čế cao, những
viên Čá chưa tan hết ÄŒáºp và o thà nh ly, tạo nên mỌt cÆ¡n sóng
nhỌ mà u xanh lam. Cô nằm bò trên bà n, Čôi mắt mơ mà ng, mỌt lát
sau, bỌng dưng cô ngẩng Čầu lên, Čưa ly rượu lên khóe miỌng,
uỌng cạn, quay Čầu lại, lắc lắc tay vỌi anh chà ng Batender
Čứng cách Čó không xa, giỌng nói khà n khà n: ⌌Cho tôi mỌt ly
nữa, tôi muỌn uỌng nữa, tôi chưa say, vẫn có thỌ⌦ - Cái cỌ
hình chữ V bằng lụa tuỌt xuỌng khỌi Čôi vai trắng ngần, bầu
ngực nõn nà nhấp nhô lỌ ra ngoà i, cái nỌt ruỌi mà u ČỌ ngay
trưỌc ngá»±c ÄŒáºp và o mắt mỌi ngưỌi có trong quầy bar.
Čôi mắt như dải lụa, lả lơi.
- Thưa cô, cô uỌng say rỌi, Čừng nên uỌng nữa!
- Tôi say ư? Không Čâu, tôi còn uỌng Čược nữa!
Cô liếc mắt, nhìn thấy mỌt chà ng trai xinh xắn Čứng trưỌc
mặt, khuôn mặt vẫn còn vẻ non nỌt, trông như bầu không khÃ
chưa hỌ vưỌng bụi, tháºm chà còn ngá»i thấy mùi hương cá»§a mặt
trỌi tỌa ra từ cÆ¡ thỌ cáºu, bỌ ČỌng phục trắng tinh, trên
cỌ là mỌt cái nơ bưỌm mà u Čen.
Lạc TiỌu Phà m Čưa tay lên, vuỌt ve khuôn mặt ấm áp và mỌn
mà ng cá»§a cáºu, cảm thấy hình như mình ÄŒang vuỌt ve mỌt mảnh
lụa thượng hạng, mỌm mại, mỌn mà ng, khuôn mặt chà ng trai nhòa
dần Či trong ánh Čèn mỌ ảo của quán bar. Lạc TiỌu Phà m nhếch
miỌng cưỌi, khuôn mặt cô tỌ vẻ ghê tỌm vỌi chÃnh mình.
- Cáºu có muỌn ngá»§ vỌi tôi không? ⌌ Lạc TiỌu Phà m nhìn sá»±
thay ČỌi trên nét mặt của chà ng trai bằng mỌt vẻ vô cùng
nghiêm túc.
Chà ng trai sá»ng sỌt, khuôn mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, trù trừ
hỌi lâu rỌi mỌi ấp úng:
- Thưa cô, cô rất xinh Čẹp, cũng rất quyến rũ, chắc chắn có
nhiỌu ngưỌi thÃch cô⌦
- Váºy sao?
Lạc TiỌu Phà m khẽ nhưỌng mà y lên, giỌng nói nhỌ như mỌt con
muỌi, dưỌng như muỌn nói vỌi chà ng trai, nhưng cũng giỌng như
ÄŒang nói vỌi chÃnh mình. Nụ cưỌi như có như không trên khóe
miỌng lại cà ng sâu hơn, ánh mắt mơ mơ mà ng mà ng, như mặt
nưỌc xanh nhìn không thấy Čáy, thoáng ánh lên mỌt sắc xanh gợi
cảm.
- Váºy tại sao anh ấy lại bỌ rÆ¡i tôi! Tại sao anh ấy không yêu
tôi nữa mà yêu ngưỌi Čà n bà khác? Có phải vì tôi không Čẹp
bằng cô ta không⌦ - Cô ngẩng Čầu lên, ánh mắt cô là sự Čau
ČỌn và khẩn cầu. ⌌ Cáºu Ọ cùng vỌi tôi Čược không? Không
ai chỌu Ọ bên tôi cả, cáºu Ọ bên tôi Čược không?
Chà ng trai cảm thấy cô gái trưỌc mắt tháºt kỳ lạ, vẻ Čẹp
của cô phản chiếu dưỌi ánh Čèn mỌ ảo, giỌng như mỌt thiên
thần, cũng giỌng như mỌt ác quỷ. Sự mơ mà ng trong Čáy mắt cô
Čã kÃch thÃch và o chỌ mỌm yếu nhất cá»§a cáºu, cáºu Čưa tay kéo
áo Lạc TiỌu Phà m lên, bà n tay hơi run rẩy, hoảng loạn, nhưng
giỌng nói lại rất cương quyết:
- ChỌ tôi tan ca, tôi có thỌ Ọ bên cô.
Lạc TiỌu Phà m muỌn cưỌi, nhưng lại không cưỌi Čược. Cô
sỌ chỌ tiỌn trong túi áo, Čó là tiỌn sinh hoạt trong mỌt tháng
của cô, nhưng hôm nay cô lại dùng nó ČỌ mua lấy sự ấm áp
trong mỌt Čêm, ČỌ sưỌi ấm cơ thỌ lạnh giá của mình. Lạc
TiỌu Phà m nắm tay chà ng trai, Čặt lên miỌng, nhẹ nhà ng hôn, sau
Čó ngẩng Čầu lên, ánh mắt Čau thương nhìn và o Čôi mắt trong
sáng và trà n Čầy quan tâm của chà ng trai trẻ, lẩm bẩm:
- Čược.
Khi Lạc TiỌu Phà m nói câu nà y, cả ngưỌi cô Čang tắm trong ánh
Čèn neon từ trên chiếu xuỌng, Čẹp tỌi mức quái dỌ, giỌng
như vẻ Čẹp của những yêu tinh trong truyỌn thuyết của Trung
QuỌc xưa.
Lạc TiỌu Phà m lại ngá»a cỌ lên uỌng hết sỌ rượu trong ly,
uỌng luôn cả thứ nưỌc mằn mặn vừa lČn khỌi mắt cô:
- Čược, nhưng cho tôi mỌt ly nưỌc.
Chà ng trai lặng lẽ Čứng sau lưng cô, nhìn bỌ vai gầy mỌng manh
của Lạc TiỌu Phà m Čang run rẩy.
- Thưa cô, tôi có thỌ mỌi cô mỌt ly không?
Lạc TiỌu Phà m ngẩng Čầu lên, Čuôi mắt cô như mắt mỌt con
cáo, ÄŒáºp và o mắt cô là mỌt khuôn mặt xa lạ nhưng dỌ mến
của mỌt ngưỌi Čà n ông trung niên, khuôn mặt trắng trẻo, trên
Čó là cặp kÃnh gỌng và ng, bỌ comple mà u trắng thẳng thỌm, dáng
Čứng thẳng ra vẻ ngưỌi quân tá».
- Cút ÄŒi! ⌌ Lạc TiỌu Phà m có mỌt khuôn mặt bưỌng bỌnh vÃ
mỌt Čôi môi mỌng, có
những lúc cô có thỌ nói ra những lỌi ČỌc ác nhất.
Khuôn mặt của ngưỌi Čà n ông trung niên thoáng chút thay ČỌi:
- Chẳng phải cô muỌn ngưỌi ta ngủ cùng cô sao? Tôi cho cô
tiỌn, cô cần bao nhiêu?
- Cần mẹ của ông, có dám không?
Sắc mặt của Lạc TiỌu Phà m cũng thay ČỌi rất nhanh, khuôn mặt
hất lên Čanh Čá, Čôi mắt sắc bén có thỌ xuyên thủng trái tim
ngưỌi khác, giỌng như mỌt con báo sẵn sang lao và o vỌ ngưỌi ta
bất cứ lúc nà o.
Khuôn mặt của ngưỌi Čà n ông nhanh chóng mất Či vẻ nho nhã,
lỌch sự ban Čầu.
Lạc TiỌu Phà m nhìn thấy khuôn mặt Čó, báºt cưỌi lỌn, tiếng
cưỌi rất to, to tỌi mức không thỌ nà o khỌng chế Čược,
những ai nghe thấy tiếng cưỌi Čó, bỌng dưng sẽ muỌn khóc.
- VÅ©, cáºu có hứng thú không? Chẳng phải Čó là loại Čà n bÃ
cáºu thÃch nhất sao? Rất thú vỌ và Čanh Čá.
Čôi môi mỌng của Lâm Nam Vũ nhấp nhẹ mỌt ngụm Swing, trưỌc
mắt anh là mỌt ngưỌi phụ nữ Čã say mèm, cô gái có mái tóc
dà i Čen uỌn xoČn, Čôi môi mỌng, sỌng mũi cao và nhỌ, Čôi mắt
hoa Čà o biết Čung Čưa, khi nheo mắt lại, Čôi mắt Čó lại trỌ
thà nh mắt mỌt con cáo, mỌt thân hình mảnh mai, chiếc áo mà u Čen
ČỌ lỌ bỌ vai trần gợi cảm, thu hút ánh mắt của mỌi ngưỌi
Čà n ông.
Lâm Nam Vũ lạnh lùng lắc dầu, Čôi mắt sâu như mỌt Čầm
nưỌc trong Čêm tỌi, không mỌt gợn sóng, giỌng nói châm biếm:
- Tôi không có hứng thú vỌi những ngưỌi Čà n bà tự tìm Čến
mình, nhất là những ngưỌi Čà n bà say rượu, là m mất cả khẩu
vỌ.
Bạch Hạo Uy nhìn nụ cưỌi của Lâm Nam Vũ, bất giác khóe môi
mỌng cũng nhếch lên, Čôi mắt lại trỌ vỌ vỌi cô gái cách
Čó không xa Čang chìm Čắm trong men rượu và ánh Čèn quán bar:
- Cáºu khẳng ČỌnh là không cần, váºy thì tôi không khách sáo
nữa. ⌌ Nói rỌi anh Čứng lên. Anh mặc mỌt chiếc áo mà u hỌng
phấn thêu hoa, chiếc quần bò mà u Čen, khuôn mặt sáng sủa, dáng
vẻ kiêu ngạo, khóe miỌng là mỌt nụ cưỌi tự tin.
Lạc TiỌu Phà m cảm thấy mà mắt mình cà ng lúc cà ng nặng, chà ng
trai xinh xắn lúc nà y Čặt mỌt ly nưỌc ấm và o tay cô, trên khuÃ
´n mặt là mỌt nụ cưỌi Čáng mến:
- Cô vẫn khỌe chứ? Có cần tôi gỌi xe Čưa cô vỌ trưỌc khÃ
´ng?
Lạc TiỌu Phà m lắc lắc Čầu, khóe miỌng thoáng giỌu cợt,
giỌng nói lè nhè:
- Không, tôi muỌn ÄŒi cùng cáºu.
Trong mắt chà ng trai có cái gì Čó như mỌt giỌt nưỌc chuyỌn
ČỌng rỌi tan ra:
- Čược, cô uỌng nhiỌu rượu như váºy, chắc là cÅ©ng Čói rỌi,
vỌ nhà tôi sẽ là m cái gì Čó cho cô Čn.
Bạch Hạo Uy bưỌc Čến ngay lúc Čó, khuôn mặt kiêu ngạo, khóe
miỌng là mỌt nụ cưỌi tự tin, ánh mắt Čảo qua Čảo lại:
- Tôi muỌn mỌi cô tỌi kia uỌng mỌt ly. ⌌ Theo cánh tay của
Bạch Hạo Uy chỌ, Lạc TiỌu Phà m nhìn thấy mỌt Čôi mắt Čen
như nưỌc mực, trong Čó có sự chế giỌu, có nụ cưỌi lạnh
lùng và cả vẻ bất cần.
Lạc TiỌu Phà m lảo Čảo dựa ngưỌi và o bà n rỌi Čứng lên, hai
tay dang ra chặn ČưỌng Bạch Hạo Uy, Čôi già y cao gót dưỌi chân
khiến cô mất thČng bằng, cô Čà nh chỌng tay và o bà n, tay còn
lại tháo già y cao gót ra cầm tay rỌi lảo Čảo ÄŒi vỌ phÃa Čó.
Lâm Nam VÅ© nhìn cô gái ÄŒang ÄŒi vỌ phÃa mình, ánh mắt ngang ngược
quét mỌt vòng khắp ngưỌi cô, khóe môi ČỌ cắn nhẹ, những
ngón chân nhỌ trắng trẻo, móng tay sơn mà u Čen, bắp chân sČn
chắc, cặp Čùi mỌm mại lấp ló sau lỌp vải lụa mỌng mà u
Čen. Nhìn Lạc TiỌu Phà m, nụ cưỌi giỌu cợt trên môi Lâm Nam
Vũ cà ng sâu thêm, những trò chơi như thế nà y trong quán rượu
ngà y nà o mà không có, chỌ khiến ngưỌi ta cà ng thấy hưng phấn
và kÃch thÃch hÆ¡n mà thôi.
Čôi môi lạnh giá phả và o mặt Lâm Nam Vũ hơi rượu nỌng nặc
rỌi chầm cháºm trượt xuỌng, mÅ©i anh ngá»i thấy mùi hoa thoang
thoảng, khóe môi mỌng bặm lại, anh nghe thấy tiếng thỌ nhè
nhẹ của Lạc TiỌu Phà m. Ìm thanh không lỌn, nhưng Čủ ČỌ khơi
dáºy hứng thú trong Lâm Nam VÅ©.
Trong quán rượu láºp tức dáºy lên tiếng huýt sáo, tiếng vỌ tay.
Ình mắt của tất cả mỌi ngưỌi ČỌu ČỌ dỌn lên hai ngưỌi
hỌ. Khuôn mặt xinh xắn của chà ng trai trẻ lỌ ra vẻ chán ghét,
ánh mắt cáºu thoáng qua mỌt cái gì Čó như gió, như mưa, như
sương mù.
Lâm Nam Vũ nhìn ngưỌi Čà n bà trong lòng mình, lạc và o mắt anh
là mỌt khuôn mặt bưỌng bỌnh, lạnh lùng và không sợ hãi. Ình
mắt mê loạn của Lạc TiỌu Phà m cũng dừng lại trên khuôn mặt
Čẹp trai nhưng lạnh lùng của Lâm Nam Vũ.
- Tôi muỌn anh ngủ vỌi tôi. ⌌ Khi Lạc TiỌu Phà m nói câu nà y,
cô nói rất nghiêm túc, dứt khoát, cứ như thỌ câu nói nà y Čã
Čược cô nói ra hà ng trČm lần.
Lâm Nam Vũ lại cưỌi, nụ cưỌi châm biếm, khó hiỌu, nhưng
giỌng nói thì lại lạnh lùng tỌi Čáng sợ:
- Tôi không bao giỌ thÃch những ngưỌi Čà n bà chá»§ ČỌng tìm
Čến mình, mỌi cô tránh ra.
Khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m vẫn là vẻ Čanh Čá, Čôi môi mỌng
cắn nhẹ Čôi môi của Lâm Nam Vũ, nhưng trong Čáy mắt lại nỌ
nụ cưỌi mê hỌn:
- Giả sá» anh không muỌn tôi là m tỌn thương mỌt cáºu bé vô tỌi
thì anh nên ČỌng ý ngủ vỌi tôi, cũng chẳng tỌn thất gì vỌi
anh cả, nhưng vỌi cáºu ấy thì khác.
Lâm Nam VÅ© muỌn cưỌi. Čây là lý luáºn kiỌu gì váºy? Lần Čầu
tiên anh nghe thấy câu nói buỌn cưỌi như thế, nhưng lại không
nghĩ ra lý do gì ČỌ phản bác. NgưỌc mắt lên, nhìn thấy ánh
mắt của chà ng thanh niên Čang Čứng Ọ mỌt góc âm thầm nhìn
hỌ, có mỌt cảm giác Čau ČỌn kỳ lạ Čang dâng lên trong Čôi
mắt Čó.
- Čược! ⌌ Lâm Nam Vũ Čứng lên, kéo tay Lạc TiỌu Phà m Či.
Bạch Hạo Uy Čứng cạnh giơ ly rượu lên, nháy mắt vỌi Lâm Nam
VÅ©.
Čó là mỌt chiếc Ferrari mà u ČỌ rất Čẹp, xung quanh chiếc xe
tỌa ra thứ ánh sáng hấp dẫn. Trong mắt Lạc TiỌu Phà m cũng
lấp lánh mỌt ánh nhìn thÃch thú, Lâm Nam VÅ© cảm thấy Lạc TiỌu
Phà m chẳng khác gì những ngưỌi Čà n bà từng ngủ vỌi anh, chỌ
có ČiỌu cô xinh Čẹp hơn, thú vỌ hơn hỌ mỌt chút.
Hai ngưỌi ngỌi và o xe. Lạc TiỌu Phà m khép hỌ mắt, thoải mái
dựa và o lòng Lâm Nam Vũ, giỌng như cái nơi mà ngà y trưỌc cô
vẫn thưỌng dựa và o. Lâm Nam Vũ lại nỌ nụ cưỌi, nụ cưỌi
khó hiỌu. Lạc TiỌu Phà m khẽ cỠČỌng, quấn hai cánh tay và o
cỌ Lâm Nam Vũ, hôn nhẹ lên trán anh rỌi nhắm mắt lại, không
nói gì.
Lâm Nam Vũ khỌi ČỌng xe, lái xe và o ČưỌng 15 khu Hương Xá. Gió
biỌn mang theo vỌ tanh thỌi tỌi, cả ngưỌi láºp tức có cảm
giác là nh lạnh nhưng sảng khoái. Tay Lạc TiỌu Phà m cà ng ôm chặt
Lâm Nam Vũ hơn, cứ như thỌ cô sợ anh sẽ biến mất. Mùi thơm
nỌng nà n tỌa ra từ ngưỌi Lạc TiỌu Phà m cũng bao vây lấy Lâm
Nam Vũ, hương thơm khiến anh không kiỌm chế Čược, Čưa tay lên
vuỌt mái tóc dà i của cô, khóe miỌng lại là mỌt nụ cưỌi
nhà n nhạt.
Khi chiếc xe ÄŒi và o Čêm tỌi tÄŒm, Lạc TiỌu Phà m chầm cháºm
trượt khỌi ngực Lâm Nam Vũ, nằm trên Čùi anh, hai mắt nhắm
nghiỌn, hà ng lông mà y dà i và cong, khóe mắt thoáng run rẩy, mỌt
giỌt nưỌc mắt trong vắt như thủy tinh ČỌng bên khóe mắt,
hình như bất cứ lúc nà o cũng có thỌ rơi xuỌng.
Trái tim Lâm Nam Vũ xao ČỌng, anh Čưa tay ra, nhìn nó rỌt xuỌng
những ngón tay thon dà i của mình, là nh lạnh rỌi tan Či trong lòng
bà n tay. Lâm Nam VÅ© dừng xe trưỌc cá»a Khách sạn Carlifornia trên
ČưỌng 15 khu Hương Xá, dùng tay nâng khuôn mặt của Lạc TiỌu
Phà m lên. Khuôn mặt Čó xinh Čẹp, có cái gì Čó ma mỌ, giỌng
như loà i yêu tinh vẫn ÄŒi lang thang trong các khu rừng ÄŒen tỌi mÃ
truyỌn thuyết từng nói tỌi. Lâm Nam Vũ cưỌi, nhưng Lạc TiỌu
Phà m thì không, vẻ ma mỌ trong ánh mắt cô cà ng sâu hơn.
Čây là khách sạn mỌ cá»a suỌt 24 giỌ, chuyên phục vụ các cặp
tình nhân, Lâm Nam Vũ là khách quen Ọ Čây. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc
TiỌu Phà m cỌi từng chiếc áo, chiếc quần trưỌc mặt mình,
thản nhiên tỌi mức không hỌ thấy xấu hỌ, tư thế cỌi áo
cũng vô cùng hoà n mĩ, như mỌt ČiỌu nhảy nhẹ nhà ng và tuyỌt
Čẹp. Anh Čoán thầm trong lòng, chắc chắn anh không phải ngưỌi
Čầu tiên Čược thưỌng thức ⌌ČiỌu nhảy⌌ nà y, và cÅ©ng khÃ
´ng phải là ngưỌi cuỌi cùng.
Là n da trắng nõn nà phơi bà y ra trưỌc mặt anh, Lâm Nam Vũ không
thỌ không khen ngợi vẻ Čẹp của tạo hóa. Ình trắng rỌi lên
cơ thỌ Lạc TiỌu Phà m, như Čắp lên mình cô mỌt tấm mà n
huyỌn bÃ, nhưng lại khÆ¡i dáºy sá»± tò mò cá»§a ngưỌi khác.
Lạc TiỌu Phà m trần truỌng Čứng giữa cÄŒn phòng rỌi chầm cháºm
bưỌc vỌ phÃa Lâm Nam VÅ©, như mụ phá»§ thá»§y trong khu rừng sâu,
mang theo sự mê hoặc ghê ngưỌi, khiến ngưỌi ta cam tâm thuần
phục cô, cam tâm vì cô mà phải chỌu trừng phạt. Lâm Nam Vũ
cắn nhẹ môi, khóe miỌng là nụ cưỌi ČỌu cáng, ánh mắt như
mỌt ngỌn lá»a cháy rừng rá»±c.
- Lại Čây. ⌌ Anh Čưa tay ra, nhìn Lạc TiỌu Phà m tỌi gần mình
hơn.
Bên tai vang lên tiếng thỌ nhè nhẹ và tiếng lẩm bẩm:
- Em muỌn có anh. ⌌ Lạc TiỌu Phà m hôn lên từng chỌ nhỌ trên
ngưỌi Lâm Nam Vũ, là nh lạnh, nhưng sau Čó lại như mỌt ngỌn
lá»a ČỌt cháy trái tim anh.
- Čược. ⌌ GiỌng nói của Lâm Nam Vũ bỌng trỌ nên khà n khà n
nhưng dỌ chỌu.
Anh nhìn bà n tay nhỌ bé của Lạc TiỌu Phà m Čang cỌi từng chiếc
cúc áo trên ngưỌi anh, cảm giác là n da cô mát lạnh, như mỌt
lỌp nưỌc mỌng, bà n tay chầm cháºm lần xuỌng tỌi thắt lưng
anh, nhưng mỌt lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng mỌ cúc, ÄŒÃ
´i môi ngỌt ngà o, run rẩy ÄŒang cắn và o môi anh, giỌng nói nhẹ
như hơi thỌ:
- Em không mỌ Čược thắt lưng.
Lâm Nam VÅ© muỌn cưỌi, nhưng vẫn cỌ nhỌn, nhìn khuôn mặt á»ng
ČỌ của Lạc TiỌu Phà m. Anh cỌi quần áo, ôm chặt lấy cô gái
và o lòng, hai là n da chạm và o nhau. Bên dưỌi dưỌng như phát ra
mỌt âm thanh nhè nhẹ, như tiếng thỌ, như tiếng khẩn cầu.
Nhưng thứ khiến anh thÃch nhất là cảm giác như mỌt giấc mỌng,
mỌt niỌm vui thầm kÃn chưa bao giỌ có, giây phút siết chặt hai
tay, cảm thấy mỌt niỌm vui khi hai ngưỌi hòa và o mỌt.
Lâm Nam Vũ hôn lên gò má Lạc TiỌu Phà m:
- Nói cho anh biết, có dỌ chỌu không?
Khóe miỌng Lạc TiỌu Phà m nỌ mỌt nụ cưỌi ngỌt ngà o, ánh
mắt say Čắm, hai tay ôm chặt thắt lưng Lâm Nam Vũ, Čôi môi
tiến lại gần Čôi môi anh:
- Em muỌn có anh, không bao giỌ thấy Čủ cả.
Trái tim Lâm Nam VÅ© giây phút Čó như bỌ lá»a thiêu cháy, chỌ vì
câu nói cá»§a ngưỌi phụ nữ trong vòng tay, Čây là câu nói mÃ
những ngưỌi Čà n ông thÃch nghe nhất, cho dù nó Čược thỌt ra
từ miỌng mỌt ngưỌi Čà n bà xa lạ thì vẫn có khả nČng châm
lên mỌt ngỌn lá»a nhiỌt tình trong hỌ. Hai cÆ¡ thỌ mỌm mại lại
mỌt lần nữa quấn và o vỌi nhau.
Sau phút nghỌ ngơi, Lâm Nam Vũ ôm chặt cơ thỌ Lạc TiỌu Phà m,
Čôi môi anh cắn lên là n da cô, ČỌ lại những nụ hôn cháy
bỌng.
Lạc TiỌu Phà m siết chặt hông Lâm Nam Vũ, ánh mắt trong sáng như
nưỌc suỌi mùa xuân. Cô ngẩng Čầu lên, nhìn mặt trČng treo
lÆ¡ lá»ng ngoà i khung cá»a sỌ trong suỌt, mông lung, mÆ¡ hỌ.
Lạc TiỌu Phà m quay Čầu lại, trong mắt cô có cái gì Čó
chế giỌu, nhìn khuôn mặt Čẹp trai của Lâm Nam Vũ, sỌng mũi cao
và thẳng, Čôi môi mỌng như Čôi môi cô, cô không nhỌn Čược,
giơ tay lên vuỌt nhẹ mặt anh, mũi anh, môi anh, cả hà ng lông mi
dà i và cái cằm cá»§a anh nữa, dưỌi cằm anh là mỌt lỌp râu ráºm
mỌi mỌc, cứng cứng, khiến tay cô nhỌn nhỌt.
Lâm Nam Vũ vẫn nhắm mắt, giơ tay ra nắm chặt bà n tay không yên
pháºn cá»§a cô, Čặt lên miỌng cắn nhẹ mấy ngón tay, khiến Lạc
TiỌu Phà m bỌ nhỌt cưỌi khúc khÃch. Bà n tay còn lại cá»§a Lạc
TiỌu Phà m vẫn không chỌu nghỌ ngơi, trượt xuỌng phần bên
dưỌi thắt lưng Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ mỌ mắt ra nhìn Lạc TiỌu Phà m, có vẻ gì Čó rất
nghiêm túc, có vẻ gì Čó như nhẫn nại. Čôi mắt Lạc TiỌu
Phà m khép hỌ, hà ng lông mi dà i khẽ lay ČỌng, khuôn mặt cô như
mỌt Čứa trẻ, có cảm giác ngây thơ, trong sáng. Dùng ngón tay
vuỌt ve khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m, cảm giác dỌ chỌu lan khắp
ngưỌi anh, anh giơ cánh tay ra ôm chặt cô:
- ThÃch anh không?
Lâm Nam Vũ bỌng trỌ nên kỳ lạ, tại sao lại hỌi câu hỌi nà y
nhỌ? Nhưng Čúng là bây giỌ anh rất muỌn biết, cho dù chỌ lÃ
tình mỌt Čêm, anh hy vỌng ngưỌi phụ nữ xa lạ nà y sẽ yêu anh,
có thỌ Čó là vì lòng Ãch ká»· cá»§a mỌt ngưỌi Čà n ông.
Lạc TiỌu Phà m lưỌi biếng mỌ mắt ra, nỌ mỌt nụ cưỌi tinh
nghỌch, Čưa tay lên ôm cứng cỌ Lâm Nam Vũ, Čôi môi tiến lại
gần rỌi bỌng dưng cắn mạnh mỌt cái lên cỌ anh. Lâm Nam Vũ
Čau ČỌn ⌌a⌌ mỌt tiếng rỌi Čẩy mạnh Lạc TiỌu Phà m ra:
- Chết tiỌt, cô là m gì váºy? ÄŒiên rỌi hả?
Lạc TiỌu Phà m báºt cưỌi, cưỌi rất vui vẻ, tiếng cưỌi vang
khắp cČn phòng, không thỌ dừng lại Čược:
- Em muỌn Čánh dấu lên cỌ anh ČỌ chứng minh là em Čã từng Čn
anh.
Tâm trạng tỌt Čẹp của Lâm Nam Vũ phút chỌc bỌ Lạc TiỌu
Phà m phá hỌng, Lạc TiỌu Phà m thấy khuôn mặt giáºn dữ cá»§a Lâm
Nam Vũ, tự giác quấn ga giưỌng rỌi nằm vỌ mỌt bên, cơ thỌ
nhỌ bé cuỌn lại, khuôn mặt không có chút biỌu cảm nà o.
Lâm Nam Vũ bực bỌi thỌ hắt ra, quay ngưỌi lại, không buỌn
nhìn Lạc TiỌu Phà m nữa, Čúng là ngưỌi Čà n bà thần kinh có
vấn ČỌ. Có thỌ vì quá mỌt mỌi nên Lâm Nam Vũ nhanh chóng ngủ
thiếp Či.
Khi Lâm Nam VÅ© tỌnh lại thì mặt trỌi Čã treo lÆ¡ lá»ng giữa bầu
trỌi. ÃŒnh mặt trỌi chói chang hắt qua khung cá»a sỌ bằng thá»§y
tinh, xuyên thẳng và o mắt Lâm Nam Vũ khiến anh nhất thỌi quên
mất mình Čang Ọ Čâu. Nhưng anh nhanh chóng nhỌ lại ngưỌi Čà n
bà Čáng ghét Čêm hôm trưỌc, ngưỌi Čà n bà Čã cắn anh mỌt
cái tháºt ÄŒau.
NhỌ tỌi cô, thân dưỌi của anh lại nóng lên, hơi thỌ bắt
Čầu dỌn dáºp, dục vỌng lại kéo tỌi. Bà n tay anh quỌ quạng
sang bên cạnh, trỌng không, lạnh lẽo, không hỌ sỌ thấy
cơ thỌ mỌm mại ấm áp mà anh Čang tưỌng tượng. Ngà y trưỌc,
Ča sỌ những ngưỌi Čà n bà anh mang vỌ ČỌu giỌng như mỌt con
mèo lưỌi biếng nằm trong lòng anh, chỌ anh tỌnh dáºy, hoặc lÃ
hai ngưỌi sẽ cùng và o nhà tắm nghỌch ngợm vỌi nhau, hoặc lÃ
sẽ nằm trong lòng anh ČỌ chỌ anh ⌌Čn tươi nuỌt sỌng⌌.
Anh luôn là ngưỌi rất rỌng lượng, cho dù là những ngưỌi Čà n
bà xa lạ có vỌi anh những mỌi tình mỌt Čêm thì xong viỌc, anh
ČỌu cho hỌ mỌt sỌ tiỌn vừa Čủ ČỌ bù Čắp cho những gì
mà hỌ Čã Čem lại cho anh. Anh không muỌn có bất cứ quan hỌ
lằng nhằng nà o vỌi hỌ sau nà y, tiỌn là cách giải quyết tỌt
nhất.
Nhưng lần nà y là thế nà o Čây?
Lâm Nam Vũ kinh ngạc quay Čầu lại, bên cạnh anh trỌng không,
chỌ có tấm ga giưỌng trắng tinh Čược gấp gỌn gà ng Čặt Ọ
Čầu giưỌng. Cá»a phòng tắm mỌ, bên trong cÅ©ng không có tiếng
nưỌc chảy. Lâm Nam Vũ cau mà y tỌ vẻ không hà i lòng, bưỌc
xuỌng giưỌng, xỌ chân và o Čôi dép lê, lẩm bẩm:
- Cô nà ng chết tiỌt nà y Či Čâu rỌi nhỌ?
Anh nhìn Čông ngó Tây, có phải là ra ban công rỌi không? Nhưng
cánh cá»a kÃnh dẫn ra ban công vẫn mỌ, không có bóng ngưỌi nà o,
chỌ có tấm rèm in hình hoa mai Čang phất phơ bay trong gió. Nhìn
xung quanh cũng chẳng thấy ai, quay ngưỌi lại anh mỌi phát hiỌn
trên chiếc tủ ČỌ quần áo, không biết từ lúc nà o Čã có thêm
mỌt tỌ giấy và mỌt xấp tiỌn. Lâm Nam Vũ khi Čó cảm thấy
Čầu mình ù Či, hai mắt bỌng rát. Anh Čưa tay ra, trên tỌ giấy
chỌ có mỌt hà ng chữ:
Honey: Cảm Æ¡n anh Čã cho em mỌt Čêm tháºt tuyỌt vỌi, ČỌ em
Čược thưỌng thức niỌm vui chưa bao giỌ có, sỌ tiỌn nà y lÃ
thù lao trả cho anh. Từ nay vỌ sau chúng ta không ai nợ ai nữa.
Không ČỌ lại hỌ tên.
Sắc mặt Lâm Nam Vũ thay ČỌi liên tục, ghê tỌm, không tin, phẫn
nỌ, chế giỌu, anh chỌ cảm thấy từng câu nói trên tỌ giấy
như biến thà nh những lưỡi dao sắc bén nhất thế gian, Čâm
thẳng và o ngá»±c anh, khiến anh không thỌ thỌ nỌi. Anh giáºn dữ
ném mạnh tỌ giấy xuỌng Čất, nắm tay vang lên những tiếng
⌌rắc rắc⌌, hét lỌn:
- Con Čà n bà chết tiỌt, cô coi tôi là cái gì? Cô tháºt là Čáng
chết, Čừng ČỌ tôi gặp lại cô lần nữa! Čúng là khỌn
nạn⌦
Nếu ngưỌi Čà n bà Čáng chết Čó xuất hiỌn trưỌc mặt anh
lúc nà y, chắc chắn Lâm Nam Vũ sẽ vặt cái Čầu xinh Čẹp Čó
xuỌng là m bóng Čá. Anh chỌ muỌn ngưỌi bỌ Či lúc nà y là anh,
còn ngưỌi Ọ lại nhìn xấp tiỌn là ngưỌi Čà n bà Čáng chết
Čó. CỌ anh có cảm giác bỌng rát, anh sỌ tay lên, thỌ mạnh:
- Čáng chết, Čừng ČỌ tôi tìm thấy cô, tôi mà gặp cô thì
sẽ giết cô hà ng ngà n, hà ng vạn lần!
Anh bỌt chặt cỌ, Či và o phòng tắm, nhìn vết ČỌ trên cỌ qua
tấm gương. TrỌi ơi, thế nà y thì là m sao anh dám gặp ngưỌi
khác! Čúng tháºt là ⌦ TrỌi Æ¡i, sao anh lại gặp ngưỌi Čà n bÃ
như thế nà y! Lâm Nam Vũ Čau Čầu:
- Là m thế nà o bây giỌ, mình chưa bao giỌ gặp chuyỌn nà y cả.
Lâm Nam Vũ tắm qua loa mỌt chút, khắp nơi trên cơ thỌ anh ČỌu
vương lại mùi thÆ¡m cá»§a cô, trên quần áo cÅ©ng váºy, khiến anh khÃ
´ng thỌ nà o quên Čược ngưỌi Čà n bà chết tiỌt Čó. Nhìn xấp
tiỌn trên tủ quần áo, sự kiên nhẫn của Lâm Nam Vũ Čã vượt
quá giỌi hạn, anh cầm xấp tiỌn lên, mỌ cá»a sỌ ra rỌi ném ra
ngoà i, cả tỌ giấy Čáng ghét Čó nữa. Khi anh ra thanh toán tiỌn
phòng, cô nhân viên lỌ tân có khuôn mặt xinh xắn mặc bỌ ČỌng
phục mà u xanh mỌm cưỌi nói vỌi anh:
- Thưa anh, cô gái tỌi cùng anh Čã trả tiỌn phòng rỌi.
Sắc mặt Lâm Nam Vũ cà ng trỌ nên khó coi hơn, anh cảm thấy ánh
mắt cô nhân viên nhìn anh cà ng ngà y cà ng kỳ dỌ, cứ như thỌ anh
là mỌt kẻ vô công rỌi nghỌ chỌ chuyên dựa và o khuôn mặt
Čẹp trai quyến rũ phụ nữ ČỌ kiếm tiỌn nuôi thân, tất cả
những ČiỌu nà y ČỌu là do ngưỌi Čà n bà Čó gây ra cho anh. Lâm
Nam VÅ© kéo mạnh cỌ áo, trong lòng như bỌ lá»a thiêu ČỌt, cà ng
cảm thấy khó chỌu, miỌng không ngừng chá»i rá»§a ngưỌi Čà n bÃ
khiến anh không vui.
- Con Čà n bà chết tiỌt! NhỌ là Čừng ČỌ tôi gặp lại cô,
nếu không thì cô chết chắc rỌi! Tôi chắc chắn sẽ xẻ thỌt
cô ra.
~~~~~~~~hết chương 1~~~~~~~~~
MỌT THOÌNG XAO ČỌNG
Lâm Nam Vũ bưỌc nhanh ra khỌi khách sạn, nhảy lên ô tô, lấy
ČiỌn thoại ra gỌi tỌi công ty:
- Thư ký Lý, hôm nay tôi không tỌi công ty, có chuyỌn gì thì gỌi
ČiỌn cho tôi.
Nghe thấy tiếng trả lỌi bên kia xong, anh cúp ČiỌn thoại, suy
nghĩ mỌt lát, cái dáng vẻ thê thảm của mình lúc nà y nếu vỌ
nhà cÅ©ng không Čược, chắc chắn mẹ anh sẽ ÄŒi theo hỌi mãi khÃ
´ng thôi. Anh lại gỌi ÄŒiỌn thoại cho Bạch Hạo Uy:
- ČưỌng 15, khu Hương Xá, gặp nhau Ọ sân golf nhé. ⌌ Không ČỌ
bạn có cơ hỌi từ chỌi, anh ngắt ČiỌn thoại luôn.
Bạch Hạo Uy Ọ Čầu dây bên kia ngạc nhiên, mỌi sáng sỌm Čã
bỌ cái gã dỌ hơi nà y quấy rầy. Anh nhìn khuôn mặt cô gái nằm
bên cạnh, véo nhẹ lên má cô, nỌ nụ cưỌi xin lỌi:
- Cục cưng, tỌi nay anh ČỌn cho nhé.
Anh cũng chẳng buỌn ČỌ ý xem cô ta có ČỌng ý hay không, Čã
vỌi và ng ngỌi dáºy mặc quần. Čà n bà không có thì tìm ngưỌi
khác, nhưng bạn bè mà mất rỌi thì khó khČn lắm. Khi tỌi sân
golf, lên tầng hai, anh thấy Lâm Nam Vũ vẫn hằm hằm nét mặt
ngỌi trên hà ng ghế Čặt Ọ hà nh lang, Čôi mắt Čầy lá»a giáºn,
không biết là ai Čã Čắc tỌi vỌi anh. Giang LỌi Hằng ngỌi bên
cạnh Lâm Nam Vũ cũng thấy kỳ lạ trưỌc thái ČỌ của anh, anh
ra hiỌu bằng mắt cho Bạch Hạo Uy, cưỌi nói:
- Hạo Uy, cái gã nà y hôm nay bỌ Čiên rỌi, chúng ta mặc kỌ
hắn, không có tỌi lúc bỌ hắn giết lại không hiỌu vì sao.
Bạch Hạo Uy vỌ vỌ lên vai Lâm Nam Vũ, tỌ ra rất tò mò.
- Sáng sỌm ra, ai Čắc tỌi vỌi Giám ČỌc Lâm váºy? Sao mặt mÅ©i
khó chỌu thế? Chúng tôi Čâu có Čắc tỌi vỌi cáºu, Ọ⌦ - là m
ra vẻ ngạc nhiên. ⌌ Có phải là cô gái tỌi qua có vấn ČỌ khÃ
´ng?
Bạch Hạo Uy không nhắc tỌi cô gái Čó còn tỌt, vừa nhắc
tỌi, sắc mặt Lâm Nam VÅ© cà ng trỌ nên khó coi hÆ¡n, lá»a giáºn lại
bỌc lên. Anh cầm cỌc nưỌc Čặt trên bà n, uỌng mỌt hơi hết
sạch.
Giang LỌi Hằng ngơ ngác nhìn Bạch Hạo Uy rỌi lại quay sang nhìn
Lâm Nam Vũ, tò mò hỌi:
- Cô gái nà o? Hai cáºu ÄŒang nói gì váºy? Sao tôi chẳng hiỌu gì cả!
Bạch Hạo Uy mỌm cưỌi giảo hoạt, hất mặt vỌ phÃa Lâm Nam VÅ©.
Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ không nói nČng gì, sắc mặt cà ng u
ám hơn thì cưỌi:
- Sao hả VÅ©? Chẳng nhẽ không ÄŒn Čược cô ta sao? Hay là ⌦ hay lÃ
cáºu không Čược? Ha ha ha⌦
- Bạch Hạo Uy, nếu cáºu còn muỌn sỌng thì mau câm miỌng lại cho
tôi, nếu không tôi không khách sáo vỌi cáºu Čâu. ⌌ Lâm Nam VÅ©
hình như Čã thá»±c sá»± nỌi giáºn, dứ dứ nắm Čấm vỌ phÃa Bạch
Hạo Uy.
Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam VÅ© nỌi giáºn thì láºp tức im lặng, khÃ
´ng nói nữa, nhưng mỌt lúc sau, anh không nhỌn Čược lại tò mò
hỌi:
- RỌt cuỌc là cáºu là m sao? Nói vỌi anh em xem nà o, biết Čâu giúp
Čược gì cho cáºu. Dù sao cÅ©ng hÆ¡n là mỌt mình ôm nỌi tức giáºn
trong lòng. ⌌ Nói Čược mỌt câu nghiêm túc, Bạch Hạo Uy lại
quay lại vỌi bản tÃnh cợt nhả vỌn có, chế giỌu Lâm Nam VÅ©.
⌌ Có phải là vì cô gái nhỌ nhắn tỌi hôm qua lợi hại quá khÃ
´ng? NgưỌi anh em không chỌng Čỡ nỌi nên nảy sinh tâm lý tá»±
ti, bỌi váºy hôm nay mỌi buỌn rầu không vui, ha ha ha⌦
Câu nói của Bạch Hạo Uy là m tỌn thương tỌi lòng tự trong của
Lâm Nam VÅ©, khiến anh nỌi giáºn:
- Thằng chết tiỌt, cáºu nói gì váºy? Chán sỌng rỌi phải không,
cút mẹ Či.
- Thế thì cáºu nói mau lên ČỌ bỌn tôi Čỡ phải ÄŒoán mò. Cáºu
mà không nói thì Bạch Hạo Uy còn nói nhiỌu lỌi khó nghe hơn,
tỌi lúc Čó Čừng có trách tôi không nhắc nhỌ cáºu. ⌌ Giang
LỌi Hằng lại thêm dầu và o lá»a.
ČỌi vỌi chuyỌn tỌi hôm qua, Lâm Nam VÅ© tháºt khó mà mỌ lỌi,
cảm thấy mình tháºt là mất mặt, Čúng là là m hỌng cả cái danh
hiỌu ⌌công tỠČà o hoa⌌. Lúc Čầu anh không chỌu nói, nhưng khÃ
´ng chỌng nỌi sá»± tò mò cá»§a Bạch Hạo Uy và Giang LỌi Hằng nên
anh bèn kỌ cho hỌ nghe chuyỌn xảy ra hôm qua.
Bạch Hạo Uy nghe xong, ngoác miỌng ra cưỌi, cưỌi bò lČn ra cả
bà n:
- Ha ha ha, cô nhóc nà y thú vỌ tháºt, thú vỌ quá ÄŒi mất! Tôi chưa
bao giỌ gặp cô gái nà o thú vỌ như thế, ha ha ha⌦ VÅ©, cáºu gặp
Čúng ČỌi thá»§ rỌi, tôi phục cô ta tháºt. ⌌ Anh không hỌ quan tÃ
¢m tỌi viỌc sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ© ngà y cà ng khó coi hÆ¡n.
Giang LỌi Hằng cũng cưỌi lỌn, khuôn mặt Čầy vẻ chỌ Čợi:
- Tôi thá»±c sá»± rất muỌn gặp mặt cô gái ngá»§ cùng vỌi VÅ© mÃ
lại trả tiỌn cho cáºu ta trông như thế nà o. Có thỌ trả tiỌn
ČỌ Čược ngủ vỌi Giám ČỌc Lâm của chúng ta mỌt Čêm, Čúng
là có bản lãnh, nếu mà ČỌ các phóng viên trong giỌi giải trÃ
biết Čược thì chắc chắn sẽ Čược lên trang nhất luôn.
- Tôi chắc chắn sẽ tìm Čược cô ta, con Čà n bà chết tiỌt! ⌌
Sắc mặt Lâm Nam Vũ cà ng lúc cà ng tỌi, Čấm mạnh tay lên bà n,
nghiến rČng trèo trẹo.
Giang LỌi Hằng vỌ vai Lâm Nam Vũ, vẫn không nén Čược nụ
cưỌi:
- Čược ngủ vỌi ngưỌi Čẹp lại còn Čược tiỌn, mỌt viỌc
tỌt như thế nà y biết tìm Ọ Čâu, cáºu còn buỌn rầu cái gì?
Haiz! Chán tháºt! Sao tôi lại không Čược gặp cô ấy nhỌ, buỌn
quá Či mất!
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ túm cỌ áo Giang LỌi Hằng, khuôn mặt phẫn
nỌ, giơ cao nắm Čấm:
- Có phải cáºu muỌn ÄŒn Čánh không? Hay là ngưỌi ngứa ngáy khó
chỌu, ČỌ tôi gãi cho và i cái nhé?
Giang LỌi Hằng biết ČiỌu giơ tay lên, cưỌi hi hi nhìn Lâm Nam
Vũ, vỌ vỌ lên mặt anh:
- OK, VÅ©, Čừng giáºn. Anh em chỌ muỌn giúp cáºu thôi, nếu cáºu khÃ
´ng thÃch thì lần sau gặp cô gái Čó cứ ČỌ tôi, tôi thÃch những
viỌc như thế nà y.
Lâm Nam Vũ chán nản buông Giang LỌi Hằng ra. Nghe Giang LỌi Hằng
nói váºy, trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh háºn
ngưỌi con gái Čó, nhưng vừa nghĩ tỌi viỌc cô tùy tiỌn liên
giưỌng vỌi ngưỌi con trai khác là anh lại không kìm Čược ý
nghĩ muỌn giết cô, giỌng nói của anh trỌ nên lạnh lùng:
- Không cần, tôi tá»± giải quyết Čược, không cần các cáºu phải
lo.
Giang LỌi Hằng cưỌi lỌn, không nghĩ rằng ngưỌi bạn thân của
mình, luôn Čược mỌi ngưỌi ca ngợi là khắc tinh của phụ nữ,
giỌ cũng có lúc bỌ phụ nữ Čánh bại, cô gái Čó Čúng là thú
vỌ tháºt, xem ra anh sắp có kỌch hay ČỌ xem rỌi.
- Cảm ơn, cho tôi mỌt ly nưỌc quả. ⌌ MỌt giỌng nói ngỌt
ngà o dỌ nghe từ Čầu hà nh lang phÃa Bắc vang tỌi. MỌt cô gái
xinh Čẹp, sang trỌng trong bỌ quần áo thỌ thao mà u trắng nhãn
hiỌu Adidas, trên Čầu ČỌi mỌt chiếc mũ LV xuất hiỌn Ọ Čầu
hà nh lang. Khuôn mặt cô trắng nõn nà , nụ cưỌi tươi tắn nỌ
trên môi, Čôi mắt long lanh ưỌt như mặt hỌ, cảm giác nưỌc
mắt có thỌ chảy ra bất cứ lúc nà o.
Bạch Hạo Uy nhìn cô gái Čó chČm chČm, hai mắt sáng lên, vỌ vai
Lâm Nam Vũ:
- VÅ©, cáºu nhìn kìa, có phải cô gái cá»§a cáºu không.
Lạc TiỌu Phà m ung dung gác chân lên bà n, uỌng nưỌc ép dưa hấu,
nhìn anh chà ng Čẹp trai ngưỌi Hà n QuỌc vỌi mái tóc dà i buỌc
gỌn Čằng sau như Čuôi ngựa, mặc bỌ ČỌ Dior mà u trắng Čang
Čánh golf và o lỌ. ČưỌng bóng Či rất Čẹp, tư thế cũng hoà n
hảo, quả bóng Čánh ra thẳng, trung bình mỌi quả Či xa khoảng
200m, có những quả Či Čược 300m.
- Wa! ⌌ Giang LỌi Hằng trỌ mắt lên nhìn Lạc TiỌu Phà m, nưỌc
miếng trong miỌng tứa ra. ⌌ Cô gái như thế nà y mất tiỌn tôi
cũng chỌu chứ Čừng nói là còn Čược cho tiỌn. MỌt viỌc tỌt
như thế nà y Čúng là có thắp Čèn Či tìm cũng không thấy. Vũ,
tôi cà ng ngà y cà ng ngưỡng mỌ váºn may cá»§a cáºu Čấy! TrỌi Æ¡i,
nếu biết thế tỌi qua tôi Čã tỌi bar vỌi các cáºu rỌi! Vì
mỌt cô gái xinh Čẹp như thế nà y thì Čám cỌ dại kia có thỌ
vứt hết.
Lâm Nam Vũ Čã không còn nghe thấy Giang LỌi Hằng nói gì nữa,
trong mắt anh chỌ còn lại không mặt của ngưỌi Čà n bà Čáng
ghét Čó, nhìn nụ cưỌi vui vẻ cá»§a cô là anh nỌi giáºn:
- Các cáºu có mang tiỌn mặt ÄŒi không?
- Cái gì? TiỌn mặt? Cáºu cần tiỌn là m gì? ⌌ Giang LỌi Hằng
kinh ngạc nhìn Lâm Nam Vũ.
ÃŒnh mắt Lâm Nam VÅ© trỌ nên tháºt Čáng sợ, nghiến rÄŒng nói:
- Bảo cô ta ngủ vỌi tôi.
- Ha ha, VÅ©, tôi thấy cáºu bỌ cô ấy là m cho nỌi giáºn Čến phát
ÄŒiên rỌi. Có ÄŒiỌu cáºu sẽ không nghiỌn ngá»§ cùng cô ấy chứ!
⌌ Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong Čã sợ hãi im miỌng khi nhìn
thấy ánh mắt của Lâm Nam Vũ.
Ba ngưỌi vỌn dÄ© ČỌu không thÃch mang theo tiỌn mặt, nên góp
hết lại Čược có 5000 tỌ, hình như cũng tương Čương vỌi sỌ
tiỌn mà cô gái Čó ČỌ lại cho anh. Lâm Nam Vũ vẫy tay vỌi cô
nhân viên phục vụ mặc bỌ ČỌng phục mà u xanh lam Čứng gần
Čó, viết mấy chữ và o mỌt tỌ giấy, kẹp tiỌn và o trong Čó
rỌi Čưa cho cô phục vụ, chỌ vỌ phÃa Lạc TiỌu Phà m:
- Čưa tỌ giấy nà y cho cô gái Čó.
Cô nhân viên nhìn Lâm Nam Vũ, rỌi lại nhìn Lạc TiỌu Phà m Čang
vui vẻ ngỌi bên kia, khuôn mặt tỌ vẻ khó hiỌu:
- Dạ vâng, thưa ông, còn chuyỌn gì nữa không ạ?
Lâm Nam Vũ lắc Čầu, lại quay sang nhìn Lạc TiỌu Phà m. Anh muỌn
xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nà o, bất giác trong lòng
thấy cČng thẳng hơn.
Čúng lúc Lạc TiỌu Phà m Čang theo dõi rất say mê thì cô nhân
viên phục vụ nhét và o tay cô mỌt tỌ giấy rỌi chỌ vỌ phÃa LÃ
¢m Nam VÅ©:
- Anh bên kia nhỌ tôi Čưa cho cô.
Lạc TiỌu Phà m quay Čầu lại, Čụng ngay phải Čôi mắt giáºn dữ
của Lâm Nam Vũ, Čôi mắt Čen và sâu thẳm như Čang muỌn nuỌt
chá»ng cô.
Lạc TiỌu Phà m giáºt mình cúi Čầu xuỌng, kéo kéo cái mÅ© lưỡi
trai trên Čầu, chết tiỌt tháºt, sau lại là anh ta nhỌ. Nhưng nghÄ©
mỌt lát, thấy mình chẳng có gì phải sợ cả, cô Čã trả tiỌn
cho anh ta rỌi, chẳng nhẽ mỌt Čêm 6000 tỌ mà còn chê Ãt sao? Dù
sao Čó cũng là tiỌn mà cô vất vẻ kiếm suỌt mỌt tháng trỌi,
nếu không phải vì không muỌn sau nà y lằng nhằng vỌi anh thì cô
cũng chẳng nỡ bỌ hết sỌ tiỌn trong túi ra cho anh như thế.
Trên thực tế, ČiỌu quan trỌng nhất là cô không muỌn tiếp
tục sai lầm, sa ČỌa mỌt lần trong ČỌi Čã là Čủ lắm rỌi.
Lạc TiỌu Phà m cầm tỌ giấy trong tay cô nhân viên, trong Čó
nằng nặng bèn tò mò mỌ ra xem, thì ra là mỌt xấp tiỌn, trên
tỌ giấy còn có mấy dòng chữ:
TỌi nay, tôi muỌn em ngủ vỌi tôi.
Lâm Nam Vũ ngỌi cách Čó không xa quan sát nụ cưỌi tươi rói nỌ
trên khóe miỌng cô gái, Čôi mắt nheo lại, ánh mắt nghỌch ngợm
nhìn anh. Anh thấy Lạc TiỌu Phà m Čứng lên ÄŒi vỌ phÃa mình, khuÃ
´n mặt cô tỌ vẻ bất cần.
Lạc TiỌu Phà m Či tỌi bên cạnh chiếc bà n, lấy xấp tiỌn ra
khỌi tỌ giấy rỌi Čặt xuỌng trưỌc mặt Lâm Nam Vũ, khóe
miỌng lạnh lùng nhếch lên:
- Xin lỌi, tôi không thÃch những ngưỌi Čà n ông chá»§ ČỌng tìm
Čến mình.
GiỌng nói không lỌn nhưng Čủ ČỌ những ngưỌi chơi bóng xung
quanh ČỌu nghe thấy. Lâm Nam Vũ cảm thấy rất nhiỌu ánh mắt
ČỌu ČỌ dỌn lên ngưỌi anh, có ngưỌi khinh bỌ, có ngưỌi
chế giỌu, có ngưỌi thỌ ơ, Čương nhiên, tất cả những ČiỌu
nà y ČỌu do ngưỌi Čà n bà trưỌc mặt ban cho anh. Lâm Nam Vũ Čã
không còn kiên nhẫn vỌi cô nữa, anh giáºn giữ nắm chặt tay Lạc
TiỌu Phà m, lá»a giáºn trong mắt Čủ ČỌ thiêu cháy cô:
- Con Čà n bà chết tiỌt, không phải tỌi qua cô từng cầu xin tôi
sao?
Ình mắt của Lạc TiỌu Phà m Čang cưỌi, như nụ cưỌi của mỌt
con cáo, giảo hoạt và xảo quyỌt:
- Anh có thỌ từ chỌi, tôi không nghÄ© rằng anh ngon hÆ¡n cáºu bé
Čó.
Lâm Nam Vũ chỌ cảm thấy các mạch máu của mình cČng phỌng lên,
công lao ⌌tu dưỡng⌌ của anh bao nhiêu nČm nay Čã bỌ ngưỌi con
gái nà y phá hỌng. Anh cỌ nén giáºn, giữ lại chút lý trà cuỌi
cùng:
- Váºy bây giỌ phải là m thế nà o cô mỌi ČỌng ý?
- Rất Čơn giản. ⌌ Lạc TiỌu Phà m vẫn cưỌi, nụ cưỌi gian
xảo, nụ cưỌi lẳng lơ, nụ cưỌi tươi rói như Čóa mẫu Čơn
Čang nỌ rỌ, khiến ngưỌi khác không thỌ không ngoái lại nhìn.
Nhưng tất cả những thứ nà y trong mắt Lâm Nam Vũ chỌ khiến anh
thấy lạnh toát cả ngưỌi.
Lạc TiỌu Phà m mỌm cưỌi lấy mỌt ČỌng xu ra Čặt trưỌc mặt
Lâm Nam Vũ, ánh mắt chế giỌu:
- ChỌ cần anh chấp nháºn giá nà y, anh có thỌ Čược ngá»§ vỌi tÃ
´i, nhiỌu hÆ¡n 1 xu cÅ©ng không Čược.
Bạch Hạo Uy và Giang LỌi Hằng không nhỌn Čược, báºt cưỌi
lỌn. Cô gái nà y Čúng là khiến hỌ mỌ rỌng tầm mắt, hỌ chưa
bao giỌ thấy ngưỌi phụ nữ nà o thú vỌ như thế, hoà n toà n
khỌng chế Čược anh chà ng Lâm Nam Vũ vỌn nỌi tiếng lạnh lùng
trong tầm tay. Giang LỌi Hằng Čứng lên, vỌ vai Lâm Nam Vũ:
- VÅ©, cáºu tháºt là Čáng thương, 1 xu, ha ha ha⌦
Lâm Nam Vũ sầm mặt xuỌng, bất chấp sự chế giỌu của hai
ngưỌi bạn bên cạnh, kéo Čầu Lạc TiỌu Phà m lại, miết chặt
tay lên cằm cô rỌi miết mạnh môi mình lên Čôi môi ČỌ chót
của cô, sau Čó nói:
- Con Čà n bà chết tiỌt, có phải cô không muỌn sỌng nữa không?
Lạc TiỌu Phà m Čẩy tay Lâm Nam Vũ ra, là m nũng:
- Em rất hà i lòng vỌ anh, chỌ cần anh ČỌng ý thì em cũng ČỌng
ý. Anh có tiỌn, lại Čược ngưỌi Čẹp ngủ cùng, em không biết
anh còn lý do gì mà không ČỌng ý. ⌌ Nói xong, khuôn mặt cô láºp
tức thay ČỌi, tinh ranh như mỌt con cáo.
Lâm Nam VÅ© sa sầm mặt, lấy ra mỌt chiếc thẻ Ọ trong vÃ, Čôi
mắt vẫn nhìn chằm chằm và o Lạc TiỌu Phà m:
- 10 vạn, cô ngủ vỌi tôi.
Lạc TiỌu Phà m cưỌi lỌn, nụ cưỌi rất sảng khoái và ngông
nghênh:
- Em nói rỌi, em không thÃch những ngưỌi Čà n ông chá»§ ČỌng tìm
tỌi mình, những ngưỌi Čà n ông như váºy không Čáng mỌt xu! ⌌
Nói xong, cô không thèm nhìn Lâm Nam Vũ nữa, quay vỌ ngỌi cạnh
chà ng trai ngưỌi Hà n QuỌc, miỌng ngáºm Ọng hút, tỌ ra rất vui
vẻ.
Lâm Nam Vũ thực sự phát Čiên vì ngưỌi con gái Čó, nhưng anh
lại không biết phải là m gì cô, ngưỌi ta còn chẳng buỌn liếc
mắt nhìn anh, ngà y trưỌc anh Čã từng ČỌi xá» như váºy vỌi phụ
nữ, không ngỌ hôm nay lại gặp báo ứng. Trái tim anh chùng
xuỌng, liếc xéo sang khuôn mặt của cô gái, lần nà o gặp nhau
cũng là cô Čùa giỡn anh! Ngà y trưỌc anh từng nghe nói có những
ngưỌi Čà n bà thÃch chÆ¡i kiỌu ⌌thả con sÄŒn sắt, bắt con cá rÃ
´âŒŒ, chắc chắn là váºy, có ngưỌi Čà n bà nà o không ČỌng lòng
trưỌc tiỌn? Tôi không tin cô lại ngoại lỌ.
Bạch Hạo Uy nghiêm túc nhìn Lâm Nam Vũ:
- VÅ©, tỌ khuyên cáºu Čừng tiếp cáºn vỌi những cô gái như
thế nà y, nguy hiỌm quá, cáºu sẽ tan xương nát thỌt mất. RỌi
cáºu sẽ yêu cô ta lúc nà o không biết. Cáºu Čừng quên, cáºu Čã có
vỌ hôn thê rỌi, dừng tay thôi!
Lâm Nam Vũ nhếch mỌt nụ cưỌi giỌu cợt:
- Uy, tôi sẽ không thÃch ngưỌi Čà n bà như thế Čâu, cô ta vÃ
những ngưỌi Čà n bà khác chẳng có gì khác nhau cả, không biết
chừng cô ta là m quen vỌi tôi là vì muỌn chơi trò mèo vỌn
chuỌt, tôi sẽ không mắc bẫy Čâu.
- VÅ©, nếu cáºu Čã nói váºy thì chứng tỌ cáºu không quan tâm tỌi
cô ấy, thế thì nhưỌng cô ấy cho tôi Či! Tôi rất hứng thú
vỌi cô gái nà y. ⌌ Giang LỌi Hằng nhìn Lạc TiỌu Phà m, tại sao
ngà y trưỌc anh không phát hiỌn ra còn có những cô gái thú vỌ
như thế nà y nhỌ? Anh phải có Čược Lạc TiỌu Phà m, ČỌ cô
ấy thÃch mình, chắc chắn sẽ rất thú vỌ.
Khóe miỌng Lâm Nam Vũ bất giác khẽ run run, giỌng nói tắc
nghẹn:
- ChỌ tôi báo thù xong Čã, tỌi lúc Čó thì tùy các cáºu, tôi khÃ
´ng quan tâm, nhưng bây giỌ cô ta là cá»§a tôi.
Lạc TiỌu Phà m vẫn không thèm liếc nhìn Lâm Nam Vũ mỌt lần
nà o, không phải cô không có tình cảm vỌi anh, tháºm chà trong lòng
còn thầm thÃch anh, thÃch cảm giác anh cắn và o ngón tay mình, thÃch
cảm giác Čược anh ôm chặt và o lòng, thÃch mùi hương trên
cơ thỌ anh, nhẹ nhà ng thôi nhưng lại Čem tỌi cho cô mỌt giấc
mÆ¡ Čẹp. Con gái tháºt Čáng thương, trao cÆ¡ thỌ mình cho ai thì
sẽ có tình cảm vỌi ngưỌi Čó.
Tháºt tiếc là giỌ Čây cô Čã không còn là cô bé Lạc TiỌu Phà m
Čáng thương luôn cần ngưỌi khác phải chČm sóc nữa, từ sau khi
ngưỌi Čà n ông mà cô yêu sâu sắc vì tiỌn tà i, danh lợi mÃ
ngủ vỌi mỌt ngưỌi Čà n bà khác, Lạc TiỌu Phà m Čã không còn
ČỌ cho mình phải chỌu tỌn thương nữa, vĩnh viỌn không. MỌt
lần ÄŒau ČỌn vì xé rách trái tim mình Čã quá Čủ rỌi, cô khÃ
´ng muỌn tái diỌn viỌc nà y mỌt lần nữa, cô sợ tỌi lúc Čó
cô sẽ không thỌ Čứng lên Čược. MỌt lần buông trôi bản thÃ
¢n Čã Čủ rỌi, từ nay vỌ sau, Lạc TiỌu Phà m phải sỌng vì
chÃnh mình.
Lâm Nam Vũ không nén Čược, lại quay sang nhìn lén Lạc TiỌu
Phà m, trong lòng anh thực sự hy vỌng cô sẽ quay lại nhìn anh,
nhưng ČiỌu khiến anh thất vỌng là Lạc TiỌu Phà m coi anh như
thỌ không tỌn tại, không thèm liếc qua lấy mỌt cái. Lẽ nà o
anh Čoán nhầm rỌi sao? Lâm Nam Vũ ủ rũ, tâm trạng vô cùng tỌi
tỌ.
Nhìn Lạc TiỌu Phà m và gã thanh niên ngưỌi Hà n QuỌc nói nói
cưỌi cưỌi rất vui vẻ, Lạc TiỌu Phà m cùng gã thanh niên Čó
chơi golf vỌi nhau, khuôn mặt rạng ngỌi hạnh phúc. Lâm Nam Vũ
bực mình Čứng lên, nói:
- Tôi vỌ trưỌc Čây, các cáºu cứ chÆ¡i ÄŒi! ⌌ Không chỌ hai
ngưỌi kia nói gì, anh Čã quay ngưỌi Či luôn. Lúc Či ngang qua
Lạc TiỌu Phà m, anh ngá»i thấy mùi hương quen thuỌc cá»§a cô, trong
lòng thấy chua chua. Thấy cô cưỌi rạng rỡ, anh thực sự muỌn
Čánh cho cô và i cái. Nhưng anh vẫn cỌ nhỌn, những ngưỌi Čà n
bà thÃch anh còn xếp hà ng dà i, thÃch ngưỌi như thế nà o mà không
có. Anh không thèm quan tâm tỌi cô, mỌt ngưỌi Čà n bà n thÃch chá»§
ČỌng Či tìm Čà n ông.
- Tôi Čoán Vũ sẽ bỌ cuỌn và o Čó. ⌌ Bạch Hạo Uy nhìn theo
cái bóng lạnh lùng của Lâm Nam Vũ Čang rỌi xa.
Giang LỌi Hằng thản nhiên:
- Čâu phải lần Čầu tiên Vũ lên giưỌng vỌi Čà n bà , cũng
chưa nghe cáºu ta nói là thÃch ai, cáºu ta chỌ giáºn giữ nhất thỌi
thôi, chắc và i ngà y nữa là quên. Nhưng mà tôi thì có lẽ nên
nghiêm túc mỌi Čược.
Bạch Hạo Uy cưỌi lỌn:
- Chúng ta Čánh cược, cô gái nà y chắc chắn không phải loại
ngưỌi như cáºu và VÅ© tưỌng. Từ lần Čầu tiên nhìn thấy cô
ấy, nhìn và o Čôi mắt ấy, tỌi hôm Čó Čã tôi luôn có cảm
giác cô ấy và Vũ sẽ có chuyỌn gì Čó, bỌi vì hai ngưỌi hỌ
thuỌc cùng mỌt loại ngưỌi.
- Cáºu vẫn chưa nói là cược cái gì.
- Chúng ta cược hai ngưỌi hỌ sẽ yêu nhau.
Lần nà y thì tỌi lượt Giang LỌi Hằng cưỌi:
- Không thỌ nà o, VÅ© chưa bao giỌ thÃch ngưỌi Čà n bà nà o cả, tÃ
´i cược hỌ sẽ không xảy ra chuyên gì.
Bạch Hạo Uy bất lực cưỌi:
- ChuyỌn gì cũng có lần Čầu tiên, 100 vạn, tôi cược hỌ sẽ
yêu nhau!
- OK!
Hai bà n tay nắm chặt và o nhau.
CHÆ¯Æ NG II: MỌT CHÃŒT XAO ČỌNG
Nhà Lâm Nam Vũ nằm trong khu nhà già u trên ČưỌng 15 khu Hương Xá,
ngôi nhà gần biỌn, tựa lưng và o núi, hai bên ČưỌng có những
cây bÃch Čà o xanh ngắt cùng những khóm tá» vi, những cây anh Čà o
và rừng trúc, mỌt cČn biỌt thự nhỌ xinh xắn ẩn mình trong
chỌn non xanh nưỌc biếc. Ngôi nhà có vưỌn treo Čầy những giỌ
hoa cúc HuyỌn Nhai mà u và ng chÃnh là nhà cá»§a Lâm Nam VÅ©, cúc HuyỌn
Nhai cà nh nhỌ và mỌm, dáng cây tự nhiên như những bông hoa cúc
nhỌ treo trên vách núi, cà nh cây rủ xuỌng rỌi bám và o bỌ
tưỌng. Trong vưỌn còn có mỌt chiếc xÃch ÄŒu bằng gỌ quấn
Čầy hoa cúc, mỌi khi có cơn gió thỌi qua, nhưng bông hoa cúc lại
tỌa ra mùi thơm dìu dỌu, lan rỌng khắp vưỌn.
CHÆ¯Æ NG III: KHÃŒNG PHẢI OAN GIA KHÃŒNG GẶP NHAU
Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam Vũ Čã bỌ Či, trong lòng bỌng cảm
thấy trỌng rỌng, có thỌ vì Čây là lần cuỌi cùng hai ngưỌi
gặp nhau, sau nà y cô sẽ không bao giỌ tỌi Čây chơi golf nữa, cho
dù có tỌi cũng chưa chắc Čã gặp anh.
Lái xe Či mãi, cô Či và o ČưỌng 13 khu Hương Xá lúc nà o không
biết, nhìn khung cảnh quen thuỌc xung quanh, trái tim cô lại quặn
Čau. Tình cảm ba nČm vẫn không chỌng nỌi sự cám dỌ của tiỌn
bạc và ČỌa vỌ! Cô lặng lẽ nhìn khung cá»a sỌ quen thuỌc, nhìn
giò hoa lan quân tá» treo trên Čó, chiếc xÃch ÄŒu bằng gõ khẽ ÄŒong
Čưa trong gió, nưỌc mắt bất giác trà o ra. Cô tưỌng rằng trái
tim mình Čã Čủ lạnh lùng, váºy mà cô vẫn còn rÆ¡i nưỌc mắt
vì con ngưỌi Čó.
Nhìn chiếc Chevrolet mà u xám bạc cá»§a ⌌hắn⌌ ÄŒáºu bên ČưỌng,
quay Čầu nhìn lại chiếc Chevrolet mà u trắng của mình. Hai chiếc
xe nà y là nČm ngoái anh giúp công ty hoà n thà nh mỌt vụ giao dỌch
lỌn, Čược công ty thưỌng cho 40 vạn nên bỌ tiỌn ra mua. Anh
biết cô thÃch mà u trắng nên ČỌ chiếc xe mà u trắng lại cho cô,
còn anh Či chiếc xe mà u xám bạc. Nhưng tình cảm của anh giỌ Čã
không còn nữa, Čã ČỌ dà nh cho ngưỌi phụ nữ khác, trong mắt
anh, cô chẳng là gì nữa.
Lạc TiỌu Phà m không nhìn thấy trong chiếc xe BMW mà u trắng sau xe
anh có mỌt Čôi mắt Čang nhìn cô, nhìn cô rơi lỌ, nhìn cô Čau
khỌ, nhìn Čôi vai run rẩy của cô, nhưng lại không dám là m gì.
- Lạc, anh có lỌi vỌi em! Hãy quên anh Či! Čừng bao giỌ nhỌ
tỌi ÄŒiỌu gì liên quan tỌi anh nữa. ⌌ Lòng anh thầm nói vỌi cÃ
´ như váºy.
Anh Čã chuyỌn sang ČưỌng 10 khu Hương Xá từ lâu, Čó chÃnh lÃ
nơi mà anh hằng mơ ưỌc, là nơi mà anh Čã phấn Čấu hết sức
mình ČỌ mong có nó. Nhưng bây giỌ anh không cần phấn Čấu
nữa, bỌi vì anh Čã cưỌi mỌt ngưỌi Čà n bà già u có, tất cả
những thứ nà y anh ČỌu có Čược dỌ dà ng.
Cái gì Čạt Čược quá dỌ, quá Čơn giản ngược lại cà ng
khiến anh không dám tin là nó có tháºt. Còn cÄŒn phòng nÆ¡i Čây, anh
không bán Či, thi thoảng anh vẫn vỌ lại nơi nà y. Ngà y trưỌc
lúc nà o cũng muỌn thoát khỌi nó, bây giỌ anh phát hiỌn ra, thì
ra nơi nà y mỌi là nơi anh trân trỌng nhất, nhưng mỌi thứ ČỌu
Čã quá muỌn, quá muỌn rỌi, anh dùng hạnh phúc và tình yêu Ọ
Čây ČỌ ČỌi lấy mỌt cČn biỌt thự lạnh lẽo. Anh nhìn Lạc
TiỌu Phà m lau khô nưỌc mắt, bưỌng bỌnh ngẩng cao Čầu, khỌi
ČỌng xe rỌi biến mất khỌi tầm mắt của anh.
Mặt trỌi dần dần khuất sau ngỌn núi, ngay cả tia sáng cuỌi
cùng cÅ©ng Čã bỌ bóng tỌi nuỌt chá»ng, cÆ¡n gió nhẹ nhà ng vuỌt
ve những bông hoa trên cá»a sỌ, tỌa ra mùi hương thoang thoảng,
dỌu dà ng.
Lạc TiỌu Phà m nhắm mắt lại, hai tay duỌi thẳng, lặng lẽ nằm
trên giưỌng, không nghĩ ngợi gì, không có cảm giác, không muỌn
suy nghĩ, cũng không muỌn là m gì. Từ sau khi Khương Hạo rỌi bỌ
cô, cô thưỌng xuyên cảm thấy cô Čơn mỌt cách kỳ lạ, nó
giỌng như mỌt dòng nưỌc Čang chảy, từ trong suy nghĩ của Lạc
TiỌu Phà m lan Či khắp nơi, khiến cô luôn chìm Čắm trong bóng
Čêm của sự cô Čơn.
BỌng dưng Lạc TiỌu Phà m ngỌi báºt dáºy, hình như cô Čã không
chỌu Čựng Čược sự cô Čơn, lắc mạnh Čầu, Čứng lên. Cô
mỌ cái máy tÃnh ČỌ Čầu giưỌng, kÃch chuỌt và o bà i hát mà cô
vẫn thÃch, ngay láºp tức, mỌt giai ÄŒiỌu du dương lỌt và o tai cô,
hình như chỌ có bà i hát nà y mỌi có thỌ thay Lạc TiỌu Phà m nói
lên tâm trạng:
Vì anh mà em quên mỌi thứ
Những lỌi nguyỌn rá»§a giấu kÃn trong chiếc bình thá»§y tinh
Tá»± cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn tháºn
Ìm thầm yêu anh
Không cẩn tháºn, không nhìn tháºt kỹ
Phát hiỌn ra anh còn quá nhiỌu bà máºt
Hình như em không phải là duy nhất của anh
BỌi váºy anh luôn tỌ vẻ bất cần
Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tỌi anh
Anh cũng Čừng tưỌng rằng anh là giỌi giang
ChỌ mỌt trò chÆ¡i thôi, em không muỌn thua chÃnh bản thân mình
Cứ cho rằng trong lòng em còn nhỌ tỌi anh
CÅ©ng chỌ là mỌt ÄŒiỌp khúc lãng mạn mà sỌ pháºn Čã an bà i
Anh có thỌ ČỌ lại cho em
Thêm mỌt và i hỌi ức Čẹp
Những ČiỌp khúc lãng mạn⌦
Lạc TiỌu Phà m cũng nhỌ tỌi Lâm Nam Vũ, nhỌ tỌi nụ cưỌi
cá»§a anh, nhỌ tỌi dáng vẻ anh khi giáºn dữ, cô không nhỌn Čược
báºt cưỌi, sá»± xuất hiỌn cá»§a Lâm Nam VÅ© Ãt nhiỌu gì cÅ©ng là m
nhạt bỌt hình ảnh của Khương Hạo và là m giảm bỌt nỌi Čau
trong tâm hỌn cô.
Có ngưỌi nói, nếu muỌn cứu vỌt linh hỌn mình khỌi nỌi Čau
thất tình thì hãy bắt Čầu mỌt tình yêu mỌi! Tâm hỌn bạn
tự nhiên sẽ Čược giải phóng. Mình có thỌ không? Mình có còn
Čủ trái tim ČỌ yêu không? Lạc TiỌu Phà m cưỌi chua chát, mình
cảm thấy hình như mình Čã mất Či khả nČng yêu mỌt ai Čó.
Chiếc ČiỌn thoại ČỌ trên bà n ČỌ chuông, Lạc TiỌu Phà m ấn
nút nghe, Čó là ČỌng nghiỌp Ọ công ty cũ, Tùy Thiên Thiên. Sau
khi rỌi khỌi công ty Čó, lâu lắm rỌi hai ngưỌi không liên lạc
vỌi nhau. Čầu dây bên kia vang lên giỌng nói:
- TiỌu Phà m, tỌi nay cáºu có rảnh không?
Lạc TiỌu Phà m ngạc nhiên hỌi:
- Thiên Thiên, có viỌc gì không?
- Ọ! Là thế nà y, tỌ có mấy tấm vé tham gia dạ tiỌc của ông
TỌng giám ČỌc cũ.
- Ọ! ⌌ Lạc TiỌu Phà m thấy tháºt kỳ lạ.
- Nghe nói bữa tiỌc nà y có rất nhiỌu anh chà ng Čẹp trai cũng
tham gia, mà toà n là ngưỌi già u có. TỌ biết cáºu mỌi thất tình,
ra ngoà i cho Čỡ buỌn! Nói không chừng gặp Čược tình yêu mỌi,
LỌ LỌ và Čà o Čà o cũng Či, hỌ bắt tỌ nhất ČỌnh phải rủ
cáºu ÄŒi cùng. Cáºu ÄŒi nhé! Chúng ta cÅ©ng lâu lắm rỌi không gặp
nhau.
Lạc TiỌu Phà m Čang ČỌnh từ chỌi, nhưng nghe nói LỌ LỌ vỌi
Čà o Čà o cũng Či, Čúng là lâu lắm rỌi cô không gặp hỌ, mặc
dù thỌi gian là m viỌc chung không dà i, nhưng ngà y trưỌc hỌ cũng
thưỌng cùng Či chơi vỌi nhau. Lạc TiỌu Phà m nghĩ mỌt lát rỌi
nói:
- Čược, váºy chúng ta gặp nhau Ọ Čâu?
- 7 giỌ, bỌn tỌ Ọ chỌ ngã tư trưỌc nhà chỌ cáºu, ba ngưỌi
bỌn tỌ sẽ lái xe tỌi Čó Čón cáºu. Không Čược thất hẹn ÄŒÃ
¢u Čấy!
- Čược, tỌ chỌ các cáºu.
Cúp ČiỌn thoại, tâm trạng Lạc TiỌu Phà m cũng tỌt hơn nhiỌu.
Cô khẽ uỌn ngưỌi, thầm nghĩ, Ọ nhà cũng chán, thôi cứ ra
ngoà i cũng Čược, lâu lắm không tham gia các hoạt ČỌng xã hỌi
rỌi.
MỌ tủ quần áo ra, mặc bỌ nà o Čược nhỌ? Không biết là ba
ngưỌi hỌ sẽ mặc quần áo như thế nà o! Hy vỌng là Čừng mặc
giỌng nhau. Cô cầm mỌt bỌ trang phục dạ hỌi mà u ČỌ, hình
như hÆ¡i nỌi báºt, bỌ xuỌng; lại cầm lên mỌt bỌ ČỌ mà u ÄŒen,
soi mình trong gương, lắc Čầu, gần Čây sắc mặt cô hơi xấu,
mặc bỌ ČỌ nà y trông tỌi quá. BỌng dưng nhìn thấy chiếc váy
mà u trắng như công chúa, cô Čưa tay ra, cảm thấy hơi buỌn. BỌ
ČỌ nà y là do Khương Hạo tặng cô nhân dỌp sinh nháºt 22 tuỌi.
Khi Čó, Lạc TiỌu Phà m rất hạnh phúc, có ngưỌi thÃch mình, quan
tâm mình, luôn Ọ bên cạnh mình, nhưng bây giỌ mỌi thứ ČỌu
Čã biến mất, nhìn lại chiếc váy nà y, sao cô có thỌ không Čau
lòng?
Lạc TiỌu Phà m lấy chiếc váy xuỌng, Čó là mỌt chiếc váy quây
ôm ngực, phần hông có mỌt sợi dây lụa mà u trắng, bên dưỌi
rủ xuỌng như chiếc váy của mỌt nà ng công chúa. Chiếc váy nà y
hợp vỌi giấc mơ Čược là m công chúa của mỌi cô gái. Khi Lạc
TiỌu Phà m lần Čầu tiên nhìn thấy nó,
cô Čã thÃch mê. Nhưng khi Čó cô và Khương Hạo vẫn còn là hỌc
sinh, không có nhiỌu tiỌn, không ngỌ Khương Hạo lại lén cô Či
là m thêm Ọ quán bar và o buỌi tỌi, dùng tiỌn kiếm Čược mua cho
Lạc TiỌu Phà m chiếc váy nà y. Khi Čó, Lạc TiỌu Phà m cảm ČỌng
trong suỌt mỌt thỌi gian dà i, cô cảm thấy mình Čúng là ngưỌi
hạnh phúc nhất trên thế gian, váºy mà bây giỌ chiếc váy nà y
lại như Čang cưỌi nhạo thứ hạnh phúc ngắn ngủi Čó của cô.
Lạc TiỌu Phà m chầm cháºm thay quần áo, chiếc váy vẫn vừa vặn
vỌi thân hình cô, chỌ có ČiỌu ngưỌi giúp cô buỌc thắt lưng
Čã không còn nữa. Lạc TiỌu Phà m tự thắt mỌt cái nơ bưỌm
chỌ thắt lưng, nhìn kiỌu gì cũng thấy cái nơ không Čẹp. Ngà y
trưỌc ČỌu là Khương Hạo thắt giúp cô, nơ anh thắt vừa to
vừa Čẹp, ngay cả ngưỌi bán hà ng cũng phải khen anh. Lạc TiỌu
Phà m mỌm cưỌi vỌi chÃnh mình trong gương, rỌi lại lắc Čầu.
Thiên Thiên, LỌ LỌ và Čà o Čà o gặp Lạc TiỌu Phà m ČỌu không
nhắc gì tỌi Khương Hạo, có lẽ vì hỌ không muỌn khiến cô
Čau lòng. Lạc TiỌu Phà m cũng hà i lòng vỌi viỌc Čó, bỌi vì
ngay cả bản thân cô cũng không muỌn nhắc tỌi Khương Hạo nữa.
Thiên Thiên mỌt tay lái xe, tay kia mỌ nắp xe ra, ánh trÄŒng láºp
tức ùa và o trong xe, ČỌ lại mỌt mà n sáng bà ng bạc bao quanh
bỌn ngưỌi.
Chiếc xe lái tỌi ČưỌng 9 khu Hương Xá, các cČn nhà nơi Čây
mặc dù không Čẹp và sang trỌng như nhà Ọ ČưỌng 10, nhưng
phong cảnh lại rất Čẹp, nhất là phÃa sau gần vỌi hỌ TrÄŒng,
suỌi Ting Tang, ČỌu là những nơi nghỌ ngơi rất tỌt.
MỌi ngưỌi ČỌu thỌ dà i. LỌ LỌ và Čà o Čà o nhìn những
vưỌn hoa gia Čình vỌi ánh mắt ngưỡng mỌ. LỌ LỌ nói:
- TiỌu Phà m, cáºu bảo bao giỌ bỌn mình mỌi có mỌt cÄŒn nhà như
thế nà y, thÃch quá ÄŒi mất.
Thiên Thiên cưỌi nói:
- Nhìn là Čược rỌi, Čừng có Čặt và o trong mắt rỌi muỌn
lấy ra không lấy Čược. VỌi ngoại hình của ba Čứa mình
Čược Ọ mỌt cČn nhà trên ČưỌng 8 khu Hương Xá là Čã tỌt
lắm rỌi, Čừng có tham lam quá. Nhưng mà TiỌu Phà m nói không
chừng có thỌ Čược và o Ọ ČưỌng 10 Čấy.
Lạc TiỌu Phà m cưỌi nhẹ:
- TỌ cảm thấy Ọ Čâu cũng như nhau, tỌ chẳng có yêu cầu gì
vỌ nhà cá»a cả, chỌ cần có mỌt cái vưỌn hoa tháºt to lÃ
Čược rỌi.
LỌ LỌ chắp hai tay lại vỌi nhau:
- Xin ông trỌi hãy ban cho mỌi ngưỌi chúng tôi mỌt ngưỌi Čà n Ã
´ng tỌt, nhưng xin ông Čừng quên, còn phải có mỌt cái vưỌn hoa
tháºt rỌng nữa nhé. ⌌ BỌn ngưỌi ČỌu báºt cưỌi.
Thiên Thiên dừng xe lại bên ČưỌng, bỌn ngưỌi cùng xuỌng xe.
Bữa tiỌc Čược tỌ chức Ọ háºu hoa viên cá»§a nhà hỌ Trương,
ČỌ chúc mừng kỷ niêm 3 nČm ngà y cưỌi của chủ nhân cČn nhà ,
Trương Hà n Lâm và Tô Xảo Vân, bỌi váºy khách mỌi ngà y hôm nay
ÄŒa sỌ là những ngưỌi trẻ tuỌi. Čúng là không Ãt ngưỌi tỌi
tham dự, trong vưỌn không thiếu những chà ng trai anh tuấn, hà o
hoa, nhìn hỌ ČỌu là những ngưỌi lỌch sự, rất phù hợp vỌi
mẫu Čà n ông lý tưỌng trong lòng các cô gái, những cô gái tỌi
Čó ČỌu trang ČiỌm vô cùng tỌ mỌ, cỌ gắng ČỌ thu hút sự
chú ý của ngưỌi khác.
BỌn ngưỌi cùng chà o hỌi chủ nhân bữa tiỌc, Trương Hà n Lâm
từng có tình ý vỌi Lạc TiỌu Phà m, nhưng vì khi Čó trong lòng
TiỌu Phà m chỌ có mỌt mình Khương Hạo nên Trương Hà n Lâm thất
vỌng mất mỌt thỌi gian rất dà i. TrưỌc bữa tiỌc, anh Čã nghe
nói tỌi chuyỌn Lạc TiỌu Phà m và Khương Hạo chia tay nhau, trong
lòng thầm cảm thấy rất thoải mái. MỌi Lạc TiỌu Phà m tỌi
tham dự bữa tiỌc của mình cũng là ý của anh, anh muỌn Lạc
TiỌu Phà m phải thấy hỌi háºn vì Čã không chỌn anh. Nhìn thấy
thân hình tiỌu tụy của Lạc TiỌu Phà m, Trương Hà n Lâm thoáng
cưỌi lạnh, lẩm bẩm:
- Báo ứng, Čây chÃnh là báo ứng vì nÄŒm xưa em không chỌn tôi,
không ngỌ Lạc TiỌu Phà m cũng có ngà y hôm nay. ⌌ Anh khoác vai
ngưỌi vợ trẻ xinh Čẹp, cỌ ý lượn Či lượn lại trưỌc
mặt Lạc TiỌu Phà m. __________________
Lạc TiỌu Phà m không hỌ nghÄ© nhiỌu như váºy, chỌ có ÄŒiỌu Thiên
Thiên, LỌ LỌ và Čà o Čà o hình như Čã hẹn trưỌc vỌi nhau,
Lạc TiỌu Phà m vừa mỌi quay ngưỌi Či, quay lại Čã không thấy
hỌ Čâu. Lạc TiỌu Phà m chán nản Čứng uỌng sâm-panh mỌt mình,
Čn mấy miếng bánh ngỌt. Lúc Čầu, cũng có mấy chà ng trai thấy
Lạc TiỌu Phà m Čứng mỌt mình, khuôn mặt thì xinh Čẹp, Čáng
yêu nên tỌi bắt chuyỌn, nhưng thấy Lạc TiỌu Phà m tỌ ra dá»ng
dưng thì chỌ Čứng mỌt lát rỌi kiếm cỌ bỌ Či.
Những ngưỌi Čang bỌ tỌn thương cà ng nhìn thấy ngưỌi khác vui
vẻ thì lại cà ng thấy mình cô ČỌc. Lạc TiỌu Phà m nhìn từng
Čôi nam nữ Či qua Či lại trưỌc mặt mình, trong lòng cảm thấy
khó chỌu, bỌi váºy mỌt mình ÄŒi theo bỌ tưỌng cá»§a vưỌn hoa,
ÄŒi vỌ phÃa hỌ TrÄŒng dưỌi núi. Trong mỌt khu rừng trúc, có mỌt
chiếc ghế dà i bằng gỌ, Lạc TiỌu Phà m ngỌi xuỌng.
Mặt hỌ mà u xanh thẫm bỌ bóng trČng phủ lên, Čẹp như cảnh
trên tiên giỌi. Lạc TiỌu Phà m nhắm mắt lại, thả lỌng tâm
trạng, rỌi không biết từ lúc nà o, cô ngủ thiếp Či. Cũng không
biết bao lâu sau, cô nghe thấy có tiếng ngưỌi nói chuyỌn.
- Ọ, không cần sao? Anh tỌ tháºt, lừa ngưỌi ta tỌi Čây là m gì?
⌌ GiỌng mỌt cô gái nũng nỌu.
Sau Čó là tiếng cưỌi của mỌt chà ng trai:
- Em không thÃch sao? Nếu không thÃch thì anh ÄŒi tìm ngưỌi khác, có
rất nhiỌu phụ nữ thÃch anh Čấy!
Lạc TiỌu Phà m nghe thấy câu nói nà y mà thấy buỌn nôn, không
biết gã Čà n ông mặt dà y nà o mà dám nói nČng Čiên cuỌng như
thế, nỌi cả gai Ọc, Čà n bà thÃch loại Čà n ông nà y mỌi lạ!
Ngẩng Čầu lên, thấy trên thảm cỌ cách chỌ mình không xa Čang
có mỌt mà n kỌch vô cùng ⌌hot⌌. Ìo của ngưỌi con gái Čó Čã
bỌ kéo xuỌng quá ná»a, vỌn dÄ© cái áo Čã ngắn, bây giỌ thì
gần như phơi toà n bỌ cơ thỌ ra.
Cơ thỌ ngưỌi phụ nữ Čó hiỌn ra lỌ lỌ dưỌi ánh trắng,
bỌ ngực Čầy Čặn, cân ČỌi, vòng eo thon, cặp mông nảy nỌ,
Čúng là gợi cho ngưỌi ta nhiỌu liên tưỌng. NgưỌi Čà n ông
bên cạnh cô ta vẫn Čn mặc chỌnh tỌ, chỌ có Čôi tay là lưỌt
nhanh qua thân thỌ của ngưỌi phụ nữ, khiến cô ta không ngừng
rên rỌ.
Lạc TiỌu Phà m chỌ cảm thấy nhỌp tim mình ÄŒáºp nhanh hÆ¡n, vừa
ČỌnh Čứng lên khỌi chiếc ghế thì lại cảm thấy không hợp
lý, Ọ gần hỌ như váºy, Čứng lên mỌt cái là hỌ phát hiỌn ra
ngay, như thế thì không hay lắm, nhưng cứ ngỌi lại Čây thì
cảm thấy gai Ọc nỌi khắp ngưỌi.
Cô gái Čó quấn lấy ngưỌi gã Čà n ông. ChỌ nghe thấy cô ta
hỌi:
- Anh thÃch em không?
- ThÃch, Čương nhiên là thÃch, chỌ cần là phụ nữ xinh Čẹp thì
anh ČỌu thÃch. ⌌ Nghe những lỌi miỌng lưỡi cá»§a gã Čà n ông,
Lạc TiỌu Phà m thấy gã Čà n ông nà y Čúng là mặt dà y, những
lỌi như thế mà cũng dám nói ra trưỌc mặt bạn gái, nếu là cô
thì cô Čã cho hắn hai phát tát rỌi.
Nhưng ngưỌi Čà n bà Ọ cùng anh ta hình như không nỌi giáºn, chỌ
có trỌng nói có vẻ chua chát:
- Anh tháºt là tỌ, anh nói tháºt ÄŒi, có phải khi ôm em anh còn nghÄ©
tỌi ngưỌi Čà n bà khác không? Lẽ nà o em không có sức quyến rũ
ČỌi vỌi anh sao? Anh nói Či, có phải anh hai lòng không?
Gã Čà n ông Čó cỌi quần áo ra Čặt dưỌi Čất, ôm ngưỌi
Čà n bà nằm xuỌng, nghe thấy tiếng thỌ của anh ta hòa lẫn trong
những lỌi nói như rót máºt và o tai:
- Sao anh lại như thế Čược, cục cưng của anh, trong lòng anh
chỌ có em. ChỌ cục cưng KiỌu Phụng Phụng thôi. Čà n ông trên
ČỌi nà y có ai mà không muỌn ôm em trong lòng, sao em lại không
tự tin như thế? Chẳng phải có gã từng nói rằng chỌ cần em
ngủ vỌi hắn, hắn có chết cũng cam lòng sao?
- Váºy anh có cam lòng không?
- Ha ha ha⌦ anh mà chết rỌi thì ai ngá»§ vỌi em, hầu hạ em. Em khÃ
´ng nỡ ČỌ anh chết, phải không cục cưng?
Lạc TiỌu Phà m nghe thấy tên KiỌu Phụng Phụng, há hỌc mỌm kinh
ngạc, nghe nói bây giỌ cô ta là ngôi sao nỌi tiếng nhất chuyên
Čóng phim cấp ba, cũng là ngưỌi có danh tiếng trong xã hỌi
thượng lưu, không biết bao nhiêu công tỠcon nhà già u có mỌi quan
hỌ mỌ ám vỌi cô. Sao cô ta lại Ọ Čây? Còn gã Čà n ông bên
cạnh cô ta chắc chắn là mỌt anh chà ng con nhà già u Čn chơi nà o
Čó.
Lạc TiỌu Phà m nhìn hỌ ⌌diỌn⌌ cà ng ngà y cà ng mạnh mẽ thì
nhắm mắt lại, quyết tâm Či khỌi chỌ nà y, không muỌn tiếp
tục xem mà n kỌch rẻ tiỌn nà y nữa, cho dù là miỌn phÃ. Lạc
TiỌu Phà m khom lưng, ÄŒi chầm cháºm vỌ phÃa cánh cỌng cá»§a háºu hoa
viên, Čôi mắt thi thoảng lại liếc vỌ phÃa Čôi nam nữ Čó. Lúc
phân tâm, do không cẩn tháºn, cô ngã xuỌng Čất. Lạc TiỌu Phà m
ÄŒau ČỌn kêu ⌌ai da⌌ mỌt tiếng rỌi ngay láºp tức bụm miỌng
lại, nhìn thấy Čôi nam nữ kia láºp tức buông nhau ra.
Cô gái kia vỌi và ng chỌnh lại quần áo, còn gã Čà n ông thì Či
vỌ phÃa Lạc TiỌu Phà m. Tháºt là khâm phục hắn, quấn vỌi nhau
mỌt hỌi lâu mà quần áo vẫn còn chỌnh tỌ. ChỌ có cô gái kia
là không thấy cái áo Čâu.
Lạc TiỌu Phà m ngỌi dáºy ČỌnh quay ngưỌi chạy, lúc gần vỌ
tỌi cá»a cá»§a háºu hoa viên thì bỌ ngưỌi ta giữ chặt tay lại,
Čằng sau vang lên giỌng nói khà n khà n châm biếm:
- Sao hả, xem phim xong rỌi sao? Trên ČỌi nà y là m gì có chuyỌn
nà o dỌ dà ng như thế, xem phim miỌn phÃ, cô không nghÄ© cô nên ČỌ
lại cái gì Čó sao?
Lạc TiỌu Phà m vô cùng bỌi rỌi, không biết phải là m thế nà o?
Trong lòng thầm mắng:
- Có phải tôi muỌn xem Čâu, là tại các ngưỌi cứ Čòi diỌn
kỌch trưỌc mặt tôi Čấy chứ! Anh tưỌng tôi thÃch xem hả? Nhìn
mà n biỌu diỌn buỌn nôn của hai ngưỌi, thà vỌ nhà xem phim cấp
3 còn hÆ¡n. ⌌ Nhưng nghÄ© thì nghÄ© váºy, cô vẫn quay Čầu lại,
vừa nhìn thấy khuôn mặt cá»§a gã Čà n ông kia, cô sá»ng sỌt.
Lâm Nam Vũ còn kinh ngạc hơn cả Lạc TiỌu Phà m, Čôi mắt nheo
lại thà nh mỌt ČưỌng nhỌ xÃu, dỌn Lạc TiỌu Phà m và o góc
tưỌng, lạnh lùng cưỌi:
- Xem có Čã mắt không? Có cần tôi biỌu diỌn lại lần nữa cho
xem không?
Lạc TiỌu Phà m nhìn khuôn mặt của Lâm Nam Vũ, giỌng như nhìn
thấy cái gì Čó Čáng ghê tỌm nhất trên ČỌi, môi chu lên, hai
tay ra sức giãy Čạp, nói:
- Anh buông tôi ra, tháºt ghê tỌm, anh tưỌng tôi muỌn nhìn sao! LÃ
tôi tỌi chỌ Čó trưỌc, ai bảo các ngưỌi không chỌn chỌ cẩn
tháºn, cứ thÃch biỌu diỌn Ọ Čó? Vả lại mà n biỌu diỌn cá»§a
các ngưỌi ai thèm xem, tỌm lợm.
Lâm Nam Vũ khinh miỌt hất cằm Lạc TiỌu Phà m lên, Čôi mắt hung
dữ như muỌn nuỌt chá»ng cô:
- Không thÃch xem, váºy sao không bỌ ÄŒi sỌm? Tôi nhìn thấy có
ngưỌi Ọ Čó từ lâu rỌi, tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú
nên mỌi cỌ tình diỌn cho cô xem.
Lạc TiỌu Phà m kinh ngạc chỌ Lâm Nam Vũ:
- Anh⌦ anh biết tôi Ọ Čó, váºy mà anh còn⌦ Anh Čúng là ČỌ
mặt dà y, anh không phải con ngưỌi!
Lâm Nam Vũ nghiêng mắt nhìn Lạc TiỌu Phà m, khóe miỌng nỌ nụ
cưỌi châm biếm:
- Ha ha ha⌦ cô không biết sao? Có ngưỌi nhìn mỌi thÃch. Có ÄŒiỌu
tôi không biết là cô Ọ Čó, tôi còn tưỌng là gã nà o Čó cơ!
Nếu biết Čó là cô thì tôi sẽ biỌu diỌn ⌌sung⌌ thêm mỌt
chút, chẳng phải cô cÅ©ng thÃch cảm giác Čó sao?
Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ nghiến chặt rÄŒng. Từ trưỌc tỌi nay cô
chưa gặp mỌt gã Čà n ông nà o mặt dà y như váºy, nghÄ© lại tỌi hÃ
´m qua cô còn cùng hắn⌦ Cô lợm giỌng tỌi buỌn nôn, cỌ Čẩy
mạnh Lâm Nam Vũ:
- Anh là ČỌ xấu xa, anh mau buông tôi ra, tôi không muỌn Ọ Čây
nghe anh lảm nhảm, có nghe không hả, mau buông tôi ra, láºp tức buÃ
´ng tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên Čấy!
Lâm Nam VÅ© vẫn nhìn Lạc TiỌu Phà m mỌt cách thÃch thú, giỌng nói
có vẻ bất cần:
- Váºy thì cô hét ÄŒi! Hét mau ÄŒi! Nếu không ČỌ tôi hét hỌ cô
cũng Čược.
- Anh⌦ ⌌ Lạc TiỌu Phà m thực sự bỌ thua cái gã tỌi tỌ nà y,
nhất thỌi không nghĩ ra cách gì ČỌ ČỌi phó.
KiỌu Phụng Phụng Čã mặc quần áo xong xuôi, Či tỌi ôm thắt
lưng Lâm Nam Vũ, Čôi mắt long lanh liếc Lạc TiỌu Phà m mỌt cái:
- Vũ, cô ta là ai? Anh quen hả?
Lâm Nam Vũ xoa xoa gò má của Lạc TiỌu Phà m, nụ cưỌi ČỌu
cáng:
- Là mỌt trong những ngưỌi Čà n bà mà anh thÃch nhất khi Ọ trên
giưỌng, còn biết biỌu diỌn hơn cả em Čấy, em chưa nhìn thấy
cô ta cỌi quần áo Čâu, giỌng như là Čang khiêu vÅ© váºy, thá»±c
sự là khiến ngưỌi ta phải thất Čiên bát Čảo.
Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© cà ng nói cà ng liên thiên, giáºn
giữ cắn mạnh tay anh:
- ČỌ mặt dà y! Váºy sao anh không nói vỌi ngưỌi khác anh chỌ lÃ
mỌt thằng nhóc không có thỌ diỌn! Anh lấy tiỌn của tôi nên
mỌi ngá»§ vỌi tôi, tôi hà i lòng vỌi ⌌kỹ thuáºt⌌ cá»§a anh Ọ
trên giưỌng nên mỌi trả anh tiỌn, bỌi vì anh chỌ là mỌt kẻ
tỌi tỌ, bỌ Čà n bà ⌦
Câu tiếp theo còn chưa kỌp nói ra, cô Čã bỌ Lâm Nam Vũ bỌt
chặt miỌng. Khuôn mặt anh tái xanh, nói vỌi KiỌu Phụng Phụng:
- Em vỌ trưỌc Či! Anh có chuyỌn cần nói vỌi cô nà y.
KiỌu Phụng Phụng lưu luyến rỌi khỌi Lâm Nam Vũ, miỌng vẫn
cưỌi cưỌi:
- Čừng quan tâm tỌi cô ta, bỌn mình khó khČn lắm mỌi Čược
Ọ vỌi nhau, anh không muỌn Ọ cùng em nữa sao?
Lâm Nam Vũ Čã bắt Čầu bực bỌi:
- Anh bảo em Či thì em mau Či Či, Čừng có lảm nhảm nhiỌu lỌi,
lát nữa anh sẽ tỌi tìm em.
Lạc TiỌu Phà m thấy KiỌu Phụng Phụng ČỌnh bỌ Či thì sợ
hãi, cất giỌng khẩn cầu:
- Nà y! Cô Čừng Či! Cô mà Či thì cũng phải kéo anh ta Či chứ!
Nà y! ⌌ Nhìn KiỌu Phụng Phụng Či cà ng lúc cà ng xa, Lạc TiỌu
Phà m mỌi rụt rè quay Čầu lại nhìn Lâm Nam Vũ. Cô chỌp chỌp
mắt, nỌ mỌt nụ cưỌi rất ngỌt ngà o, phủi mấy hạt bụi
trên quần áo anh, chỌ vỌ phÃa KiỌu Phụng Phụng, nói, ⌌ Cô ta
là KiỌu Phụng Phụng Čấy, anh cũng từng nói mỌi gã Čà n ông
trên ČỌi nà y ČỌu muỌn ôm cô ta và o lòng. Tôi nghĩ anh nên
ČuỌi theo cô ta, mỌt viỌc tỌt như thế nà y Čừng có bỌ lỡ,
nếu không thì không còn cơ hỌi nữa Čâu.
Ình mắt Lâm Nam Vũ vẫn nhìn chòng chỌc và o Lạc TiỌu Phà m, khóe
miỌng nhếch lên, châm biếm:
- Váºy sao? Sao tôi không biết là tôi từng nói như váºy nhỌ. Có
ÄŒiỌu cô mà không nói thì tôi quên mất, cô nói như váºy lại
nhắc nhỌ tôi, cô nói xem, cô là m cho ngưỌi Čẹp của tôi Či
mất, cô phải bỌi thưỌng tôi như thế nà o?
Lạc TiỌu Phà m chu môi:
- Sao lại là tôi là m cô ta Či mất, là anh tự bảo cô ta Či mà !
⌌ Tròng mắt Lạc TiỌu Phà m Čảo nhanh, khuôn mặt nỌ nụ cưỌi
Čẹp như hoa hỌng. ⌌ Hay là thế nà y, tôi giúp anh Či tìm cô ta,
anh thấy thế nà o? ⌌ Nói rỌi cô Čẩy tay Lâm Nam Vũ, ČỌnh
chuỌn Či.
Lâm Nam Vũ Čâu dỌ mắc lừa như thế, nhanh tay giữ chặt Lạc
TiỌu Phà m lại, kéo cô ÄŒi vỌ phÃa bỌ hỌ, vẫn không quên
chế giỌu cô:
- Chả trách hôm nay lúc ra khỌi nhà thấy có con chim khách hót
trên cây nhà tôi, hóa ra là thần tà i Čang chỌ. Không biết tỌi
nay nếu tôi ngủ vỌi cô thì cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiỌn?
Lạc TiỌu Phà m bỌ kéo Čau cả cỌ tay, nuỌt nưỌc bỌt, khó
nhỌc nói:
- TỌi nay tôi không có hứng thú, hay là hôm nà o tôi có hứng sẽ
gỌi ČiỌn thoại cho anh.
Lâm Nam Vũ cưỌi lạnh:
- Cô không có hứng thú, tôi có, thế là Čủ rỌi! Cô muỌn tự
cỌi quần áo hay ČỌ tôi cỌi. Ọ! NhỌ ra rỌi, cô trả tiỌn cho
tôi, váºy thì tôi phải cỌi quần áo cho cô mỌi Čúng, cô nói có
phải không? Khách hà ng là Thượng Čế, ČỌ tôi hầu hạ cô váºy!
Thấy Lâm Nam Vũ ČỌnh chạm và o váy mình, Lạc TiỌu Phà m vỌi
và ng giữ chặt, hét lên:
- Anh mau dừng tay, anh mà như thế tôi sẽ⌦ ⌌ Cô ČỌnh nói lÃ
sẽ hét lên, nhưng nhỌ ra Lâm Nam VÅ© không sợ nên cứ ⌌tôi, tÃ
´i, tôi⌌ mãi mỌt hỌi lâu mà không nói Čược gì.
Lâm Nam Vũ rút tay vỌ vừa cỌi cúc áo của mình, vừa nhưỌng
mắt nhìn Lạc TiỌu Phà m:
- Sao hả? Sợ rỌi sao? Không còn dũng khà như ngà y hôm Čó nữa
hả? Lúc cần tôi thì nhà o và o lòng tôi, mau cỌi quần áo ra Či!
Nếu không tôi sẽ nghi ngỌ là cô Čang giả vỌ ngây thơ Čấy.
Chắc là cô không Čến nỌi mất mặt như váºy Čâu.
Lạc TiỌu Phà m nhìn Čôi môi quyến rũ của Lâm Nam Vũ Čang nói ra
những lỌi ČỌc ác, nỌi giáºn thỌ hỌn hỌn, muỌn chạy nhưng
lại bỌ Lâm Nam Vũ chặn ČưỌng, hơn nữa thi thoảng anh còn
chỌp mắt nhìn mình
- Anh muỌn thế nà o? Anh nói Či, nhưng⌦ ⌌ Cô chỌ và o quần áo
của mình. ⌌ Cái nà y thì không Čược, tôi nói rỌi, hôm nay tôi
không có hứng thú. Anh cũng không thỌ ép ngưỌi ta có hứng thú
vỌi mình chứ!
- Ọ! Không có hứng thú vỌi tôi? ⌌ Lâm Nam Vũ cưỌi rỌi lại
tiến lại gần, ghé sát mặt và o mặt Lạc TiỌu Phà m, khuôn mặt
nam tÃnh cá»§a anh dưỌi ánh trÄŒng cà ng trỌ nên Čẹp hÆ¡n, Čôi mắt
như những vì sao trong Čêm tỌi, Čẹp tỌi nỌi khiến ngưỌi ta
như bỌ hút và o trong Čó, Lạc TiỌu Phà m nhất thỌi nhìn say mê.
Ình mắt của Lâm Nam Vũ trà n Čầy sự cČm ghét và ghê tỌm, anh
dùng lưỡi liếm nhẹ lên môi Lạc TiỌu Phà m, nói nhỌ, ⌌ Bây
giỌ có hứng thú chưa, có phải thấy tôi rất ⌌ngon⌌ không?
Lạc TiỌu Phà m láºp tức tỌnh lại, hai gò má ČỌ á»ng. Thấy Lâm
Nam VÅ© Ọ quá gần mình, cô lùi vỌ sau, không cẩn tháºn ngã xuỌng
Čất. Čang ČỌnh Čứng lên thì cô Čã bỌ Lâm Nam Vũ ấn mạnh.
Lâm Nam Vũ xoa xoa cằm Lạc TiỌu Phà m, cưỌi cưỌi:
- ViỌc gì mà phải sỌt ruỌt như váºy? Thì ra cô thÃch Ọ dưỌi
Čất hả, sao không nói sỌm? TrỌi là mà n, Čất là giưỌng,
Čúng là ČỌa ČiỌm Čẹp.
- Anh⌦ ⌌ Lạc TiỌu Phà m quay Čầu Či, không muỌn nhìn Lâm Nam
Vũ nữa. RỌt cuỌc cái gã khỌn nạn nà y ČỌnh là m gì!
Lâm Nam VÅ© không thÃch nhìn cái dáng vẻ thanh cao cá»§a Lạc TiỌu
Phà m, cứ nghĩ lại cảnh tượng diỌn ra buỌi sáng hôm Čó, anh
lại háºn không thỌ xé nát Lạc TiỌu Phà m ra. Thêm và o Čó lÃ
viỌc hôm Ọ sân golf, là m gì có chuyỌn Lâm Nam Vũ anh dỌ dà ng tha
cho cô như váºy! Hôm nay, cô rÆ¡i và o tay anh, Čúng là ông trỌi giúp
anh, nói gì thì nói, anh cũng phải trả thù. Nhìn dáng vẻ Čáng
thương của Lạc TiỌu Phà m, Lâm Nam Vũ Čắc ý cưỌi:
- Có phải Čã biết mình sai rỌi không? Váºy thì mau chóng sá»a sai
Či, giúp tôi cỌi quần áo.
Lạc TiỌu Phà m nhìn dáng vẻ dương dương tự Čắc của Lâm Nam
VÅ©, chá»i thầm trong bụng: ⌌KhỌn nạn, dê già , mặt dà y. Bây
giỌ là m thế nà o? Là m thế nà o? Bình thưỌng còn có thỌ
⌌ČỌng thủ⌌ vỌi anh ta, nhưng hôm nay Či Čôi già y cao 6 phân,
chỌ sợ có Čánh cũng không Čánh lại, chạy thì không chạy
Čược. Phụ nữ Čúng là khỌ, chỌ vì xinh Čẹp mà phải trả
cái giá Čắt quá, mình không thỌ nà o⌦⌌.
Lạc TiỌu Phà m ČỌi mỌt nụ cưỌi mê ly, Čầu dỌu dà ng dựa
và o vai Lâm Nam Vũ, Čưa tay lên mỌ cúc áo sơ mi cho anh, nũng nỌu
nói:
- Čược rỌi, ngưỌi ta biết sai rỌi, ngưỌi ta ČỌng ý vỌi anh
hết, Čêm xuân mỌt khắc Čáng ngà n và ng, chúng ta mau lên Či!
Čừng lãng phà thỌi gian nữa.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc TiỌu Phà m dưỌng như biến hẳn thà nh con
ngưỌi khác, ngoan ngoãn nghe lỌi anh thì ngược lại không còn
hứng thú nữa. Những ngưỌi phụ nữ như váºy anh Čã gặp
quá nhiỌu rỌi. Có ČiỌu thấy Lạc TiỌu Phà m cũng khá xinh
Čẹp, thêm và o Čó là cảm giác hôm Čó cũng tỌt, nên miỌn
cưỡng mỌt chút cũng Čược! Nghĩ tỌi Čây, Lâm Nam Vũ ôm Lạc
TiỌu Phà m, hôn lên môi cô. Lạc TiỌu Phà m cau mà y, nghĩ tỌi
viỌc anh ta vừa mỌi thân máºt vỌi ngưỌi Čà n bà khác thì cảm
giác buỌn nôn lại dâng lên trong cỌ hỌng! Cô khéo léo né tránh,
nũng nỌu cỌi áo Lâm Nam Vũ ra:
- VỌi gì mà vỌi, phải từ từ thì mỌi thú vỌ chứ.
Lâm Nam Vũ nhìn dáng vẻ là m nũng của Lạc TiỌu Phà m thì chán
nản, tháºt là mất hứng, tại sao ngưỌi Čà n bà nà o cÅ©ng dỌ
dà ng bỌ anh chinh phục như thế.
Lạc TiỌu Phà m Čưa tay ra cỌi quần Lâm Nam Vũ, nụ cưỌi cà ng
ngỌt ngà o hơn:
- NgưỌi ta thÃch anh lắm, từ hôm Čó em Čã thÃch anh rỌi. Anh vừa
Čẹp trai lại cá tÃnh.
Lâm Nam Vũ nghe mấy câu nói của Lạc TiỌu Phà m, rùng mình nỌi
gai Ọc, sao phụ nữ ČỌu thÃch nói mấy câu nà y váºy? MỌt ngà y
nói mấy lần, không có câu nà o mỌi hơn sao? Čúng là mất hứng.
Lạc TiỌu Phà m không quan tâm tỌi khuôn mặt chát ghét của Lâm
Nam Vũ, ČỌnh giúp anh cỌi thắt lưng ra, nhưng không là m sao ČỌ
cỌi ra Čược. Nhìn dáng vẻ buỌn cưỌi của anh, cô xấu hỌ
muỌn tìm chỌ nà o chui ngay xuỌng.
Lâm Nam Vũ nắm chặt bà n tay nghỌch ngợm của Lạc TiỌu Phà m,
ghé sát mặt cô, khiến Lạc TiỌu Phà m sợ hãi chỌp mắt liên
tục. Lâm Nam Vũ phả mỌt là n hơi và o mặt Lạc TiỌu Phà m,
chế giỌu:
- Em ngỌc tháºt, em có biết không? Em là con heo sao? Hay giả vỌ ngÃ
¢y thÆ¡? Chẳng phải lần trưỌc anh từng dạy em cỌi thắt lưng
như thế nà o rỌi cÆ¡ mà ? Sao mà em ngỌc váºy, vẫn không biết là m?
Lạc TiỌu Phà m lùi lại:
- Cái Čó⌦ cái Čó⌦ Hình như hôm nay anh thay thắt lưng khác.
Lâm Nam VÅ© giáºn tái mặt, ôm chặt thắt lưng Lạc TiỌu Phà m, nói:
- Em Čúng là do heo sinh ra hả. ⌌ Tay anh Čặt lên vai Lạc TiỌu
Phà m, chầm chầm trượt xuỌng, ánh mắt mơ mà ng, khóe miỌng
ČỌc ác khẽ nhếch lên. ⌌ Thôi bỌ Či, ČỌ anh giúp em cỌi
quần áo tỌt hơn!
MỌt sợi dây áo tuỌt ra khỌi bỌ vai Lạc TiỌu Phà m, nụ hôn
cá»§a Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ÄŒáºu lên trên vai cô, bà n tay không yên pháºn
cá»§a anh bắt Čầu lần và o bên trong. Lâm Nam VÅ© ngá»i thấy mỌt
mùi hoa thoang thoảng rất dỌ chỌu trên cơ thỌ cô, dìu dỌu,
khiến ngưỌi ta say mê. Khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m dưỌi ánh trČng
cÅ©ng Čẹp tuyỌt trần, cái cằm nho nhỌ, Čôi môi mỌng, ČỌ vÃ
gợi cảm. Lâm Nam VÅ© chầm cháºm dùng tay Čỡ lưng cÆ¡, nụ hôn
trượt trên môi cô, ôm chặt Lạc TiỌu Phà m, cảm thấy cô không
giỌng như những ngưỌi Čà n bà khác, cảm giác ôm cô khiến anh
rất an tâm, rất thoải mái, và cả mỌt cảm giác kỳ lạ nữa
mà anh không biết gỌi tên.
- Em thÃch anh không? ⌌ DưỌi ánh trÄŒng, ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ©
dỌu dà ng vô cùng.
Lạc TiỌu Phà m bỌ Lâm Nam Vũ là m cho thỌ hỌn hỌn, lỌng ngực
cô nhấp nhô, sững sỌ trưỌc ánh mắt dỌu dà ng của anh. KiỌng
chân lên, hôn nhẹ lên Čôi môi anh, cô nói:
- ThÃch. ⌌ Hai tay cô quấn chặt lấy thắt lưng cá»§a anh.
Lâm Nam Vũ vuỌt ve mái tóc Lạc TiỌu Phà m, nói nhỌ bên tai cô:
- TỌi nay tỌi nhà anh Čược không? Anh nhỌ em lắm.
Lạc TiỌu Phà m ngượng ngùng gáºt Čầu:
- Vâng.
Trái tim Lâm Nam VÅ© láºp tức trỌ nên dỌ chỌu hÆ¡n, khuôn mặt nỌ
mỌt nụ cưỌi:
- Tháºt hả, cục cưng, anh thá»±c sá»± rất thÃch em. ⌌ Nhưng trong
lòng anh lại nghĩ: ⌌ČỌ xem tôi hà nh hạ cô như thế nà o!⌌.
Nụ cưỌi của anh cà ng lúc cà ng ngỌt ngà o.
Lạc TiỌu Phà m cũng cưỌi, nụ cưỌi của cô còn ngỌt hơn của
anh, rỌi bỌng dưng cô chép miỌng, nói:
- ČỌ dê già , chết ÄŒi! ⌌ Cô co chân lên thúc mạnh và o bụng LÃ
¢m Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© không phòng vỌ, ngã xuỌng cái hỌ sau lưng.
Lạc TiỌu Phà m Čứng trên bỌ hỌ, cưỌi Čắc ý:
- Ha ha ha⌦ ha ha ha⌦ Čúng là lợn. Sao trên ČỌi nà y lại có
ngưỌi ngu như anh hả? Cái bẫy Čơn giản như thế mà cÅ©ng dÃnh,
Čúng là lợn. Ha ha ha⌦
Lâm Nam VÅ© bÆ¡i vỌ phÃa bỌ. CÅ©ng may là mùa hè, nưỌc hỌ không
lạnh lắm, nhưng cÅ©ng Čủ ČỌ anh thấy run cầm cáºp. Nhìn dáng
vẻ Čắc ý của Lạc TiỌu Phà m, anh hét lỌn:
- Con Čà n bà chết tiỌt, cô dám chơi tôi hả! Cô chỌ Čấy, xem
tôi trả thù cô như thế nà o.
Lạc TiỌu Phà m ngoáy mông vỌ phÃa Lâm Nam VÅ© Ọ dưỌi hỌ rỌi
quay Čầu lại là m mặt hỌ, nói:
- ČỌ dê xỌm, anh coi Čà n bà là cái gì hả? Cũng ngu ngỌc như
anh sao? Tôi thấy anh không bỌ ngưỌi ta Čánh nên tưỌng rằng ai
cÅ©ng thÃch cái mặt lợn cá»§a anh. Anh tá»± tin quá Čấy, thôi cứ Ọ
dưỌi hỌ mà bơi Či! BỌn cô nương không chơi vỌi anh nữa, tạm
biỌt!
- Cô Čừng có Či⌦ ⌌ Lâm Nam Vũ bơi gần tỌi bỌ hỌ, nắm
mỌt ngỌn cỌ rỌi leo lên, giỌng nói vẫn ČuỌi theo cô. ⌌ Cô
chỌ Čấy, chết tiỌt. Tôi sẽ trả thù cô.
Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam Vũ Čã trèo lên tỌi nơi, sợ
quá chạy nhanh và o háºu hoa viên, bỌng dưng nghÄ© ra cái gì Čó,
lại quay Čầu lại, nhặt cái áo mà Lâm Nam Vũ vừa cỌi ra rỌi
chạy mất.
Lâm Nam Vũ khó khČn lắm mỌi leo Čược lên tỌi bỌ, cả ngưỌi
ưỌt như chuỌt lỌt, tóc dÃnh bết lại trên Čầu, nhỌ nưỌc
tong tỌng, vô cùng khó chỌu. Čáng giáºn hÆ¡n là trên ngưỌi anh
còn có mỌt mùi rất kỳ lạ, khó chỌu. Anh thấy Lạc TiỌu Phà m
chạy tỌi cỌng háºu hoa viên còn dừng lại, lè lưỡi vỌi anh.
Lâm Nam Vũ Či tỌi gần. Lạc TiỌu Phà m giơ chiếc áo trong tay cô,
cưỌi khóa trá:
- ČỌ kiêu ngạo, thấy thế nà o hả? Lạ tháºt, sao lâu như
thế mỌi leo Čược lên bỌ, chẳng nhẽ anh là lợn tháºt sao? Hay
là dưỌi hỌ có gái Čẹp hầu hạ nên không nỡ lên.
Lâm Nam VÅ© vuỌt khuôn mặt Čầy nưỌc, chỌ háºn là không thỌ
ngắt cà i Čầu xinh Čẹp kia xuỌng, ČỌ cô không bao giỌ nói
chuyỌn Čược nữa. Anh mắng:
- ČỌ Čà n bà chết tiỌt! Mau trả áo lại cho tôi, nếu không tôi
sẽ không khách khà vỌi cô Čâu.
Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam Vũ không mặc áo, chỌ mặc mỌt
chiếc quần mà lại ưỌt sũng, nhìn lại những trai thanh gái
lỌch sau lưng mình, nghĩ có cho tiỌn anh cũng không dám ČuỌi theo
cô, bèn cưỌi:
- Chẳng phải anh thÃch cỌi quần áo sao? GiỌ Čừng mặc nữa,
Čến lúc gặp gái Čẹp Čỡ phải cỌi, phiỌn phức lắm.
- Cô có trả cho tôi không? ⌌ Lâm Nam Vũ lưỌm Lạc TiỌu Phà m,
giỌng uy hiếp.
Lạc TiỌu Phà m Čắc ý ngẩng cao Čầu, nói:
- Tôi không trả, anh có bản lĩnh thì ČuỌi theo tôi. ČuỌi
Čược tôi thì tôi trả cho anh, nếu không thì Čừng có mơ.
Lâm Nam Vũ cưỌi lạnh lùng:
- Tôi Čếm Čến 3, nếu cô không trả tôi thì cô sẽ biết ngay
háºu quả Čấy.
Lạc TiỌu Phà m vỌn tưỌng rằng Lâm Nam Vũ không dám mặc như
váºy ČỌ ÄŒuỌi theo mình, nhưng thấy Lâm Nam VÅ© bưỌc từng bưỌc
vỌ phÃa mình, cô sợ hãi lùi vỌ sau:
- TrỌi ơi! TrỌi ơi! Anh Čừng quên là mình không mặc áo, anh còn
dám và o Čây, không sợ ngưỌi ta cưỌi anh sao, da mặt anh dà y
quá!
Lâm Nam Vũ thản nhiên cưỌi:
- Dù sao Čà n bà trên thế giỌi nà y ČỌu thÃch nhìn cÆ¡ thỌ tôi,
hôm nay tôi sẽ Čáp ứng mong mỌi của hỌ, lẽ ra phải cảm ơn
cô Čã cho tôi cơ hỌi nà y mỌi Čúng.
- Anh⌦ anh Čừng có qua Čây⌦ dừng qua Čây! ⌌ Lạc TiỌu Phà m
không ngừng ÄŒi giáºt lùi, cuỌi cùng cô cÅ©ng Čã biết cái gì gỌi
là mặt dà y rỌi, thực sự là không thỌ nói nỌi.
Rất nhiỌu ngưỌi Čã chú ý tỌi viỌc xảy ra Ọ Čây, ČỌu Čua
nhau quay Čầu lại nhìn, Lạc TiỌu Phà m cảm thấy tim mình ÄŒáºp
nhanh hÆ¡n, nhưng Lâm Nam VÅ© vẫn thản nhiên như không. Nói tháºt
lòng, hình như dáng vẻ anh không mặc quần áo còn thu hút ngưỌi
ta hơn là khi anh mặc quần áo Čầy Čủ, mái tóc vẫn nhỌ nưỌc
tong tỌng, thân hình rắn chắc, không có mỌt chút mỡ thừa.
Chiếc quần âu ưỌt dÃnh chặt và o phần thân dưỌi, gợi lên
biết bao liên tưỌng, khiến ngưỌi ta phải chảy nưỌc bỌt,
chả trách cô nghe thấy tiếng hoan hô của bao nhiêu cô gái có
mặt Ọ Čó.
Lạc TiỌu Phà m lỌn ngần nà y rỌi mà chưa bao giỌ mất mặt như
thế. Cô ném mạnh chiếc áo vỌ phÃa Lâm Nam VÅ© rỌi quay Čầu
chạy mất.
Lâm Nam Vũ mặc áo và o, mấy anh chà ng Čứng gần Čó cưỌi ngoác
miỌng, nói:
- VÅ©, sao thế? Cáºu lại diỌn kỌch gì hả? ha ha ha⌦ ⌌ Bạch
Hạo Uy và Giang LỌi Hằng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hỌt của
Lạc TiỌu Phà m Čang chạy và o Čám Čông, sau Čó lại nhìn thấy
Lâm Nam VÅ© ngưỌi ưỌt sÅ©ng ÄŒuỌi theo phÃa sau, hai ngưỌi kinh
ngạc như muỌn rỌt con mắt ra ngoà i. Lâm Nam Vũ nà y cứ gặp Lạc
TiỌu Phà m là có chuyỌn hay ČỌ xem, nhưng mà n kỌch tỌi nay hình
như là hơi ⌌hot⌌.
Lâm Nam Vũ không quan tâm tỌi ánh mắt và những lỌi bà n tán của
mỌi ngưỌi, dù sao cái tiếng Čà o hoa của anh cũng Čã lan Či
khắp nơi, không cần phải quan tâm tỌi viỌc giữ thanh danh,
những chuyỌn ly kỳ hơn nữa nhưng xảy ra vỌi Lâm Nam Vũ thì
cũng không còn là kỳ lạ. ChỌ có Trương Hà n Lâm nhìn thấy Lạc
TiỌu Phà m quần áo xỌc xỌch cùng vỌi Lâm Nam Vũ quần áo ưỌt
sũng chạy từ Čằng sau và o nhà , trong lòng thấy khó chỌu, không
biết Lâm Nam Vũ và Lạc TiỌu Phà m có mỌi quan hỌ như thế nà o.
Những ngưỌi phụ nữ có mặt tại Čó, có ngưỌi thì ČỌ kỵ
vỌi Lạc TiỌu Phà m, có ngưỌi thì nhìn cô khinh bỌ, nhưng khi
nhìn thấy Lâm Nam Vũ, tất cả ČỌu thỌt lên: Čẹp trai quá,
Čẹp trai hơn cả minh tinh ČiỌn ảnh!
Chương 4:
Lạc TiỌu Phà m từ sân sau nhà hỌ Trương chạy ra ČưỌng cái,
dừng lại mỌt chút, thỌ hỌn hỌn. TrỌi ơi! Cô thực sự khâm
phục ngưỌi Čà n ông Čó, anh ta không phải là ngưỌi, nếu không
sao da mặt lại dà y như váºy, còn dà y hÆ¡n cả mỌt bức tưỌng.
Vừa ČỌnh Čón taxi ČỌ Či thì Lạc TiỌu Phà m nghe thấy có
tiếng ngưỌi ČuỌi theo sau lưng, sợ quá vỌi và ng nấp sau mỌt
bụi hoa mẫu Čơn Ọ ven ČưỌng, nhìn Lâm Nam Vũ ČuỌi ra.
- Con Čà n bà chết tiỌt! Cô mau ra Čây cho tôi! Čâu cần phải
nhát gan như thế! Nếu không muỌn là lợn thì may cút ra Čây cho
tôi, tôi sẽ không tha cho cô Čâu.
Lạc TiỌu Phà m Čâu có muỌn chết, cô vỌ nhẹ ngực mình, hy
vỌng Lâm Nam Vũ mau bỌ Či. Ai mà ngỌ Lâm Nam Vũ cứ như thỌ
biết là cô Čã trỌn, không chỌu bỌ ÄŒi, Lạc TiỌu Phà m ná»a
quỳ ná»a Čứng sau khóm hoa, hai chân tê dại hẳn ÄŒi.
Lâm Nam VÅ© hắt xì hÆ¡i, xoa xoa mÅ©i, cảm thấy ngưỌi mình run láºp
cáºp, thêm và o Čó là cái mùi khó chỌu trên cÆ¡ thỌ, rỌi lại
chỌ mỌt lúc lâu không thấy Lạc TiỌu Phà m bưỌc ra, nghĩ chắc
là cô Čã trỌn ÄŒi lâu rỌi. Anh giáºn dữ, chỌ trách mình
quá sÆ¡ ý, lẽ ra lúc nhìn thấy cô cưỌi vỌi anh, anh phải nháºn
ra cô có âm mưu mỌi Čúng. Váºy mà anh còn tin cô! Lại ČỌ cô
tuỌt khỌi tay, mỌi thù nà y không biết bao giỌ mỌi trả Čược,
anh sỌ cái quần ưỌt sũng, Či tỌi bên cạnh chiếc xe của mình
rỌi leo lên.
Lạc TiỌu Phà m thấy chiếc xe của Lâm Nam Vũ Čã Či xa mỌi dám
chui ra khỌi bụi hoa mẫu Čơn, trái tim như sắp rơi ra khỌi lỌng
ngực. Cô phủi phủi bụi Čất bám trên quần áo, Čang ČỌnh
gỌi xe thì có ngưỌi vỌ vai cô. Cô giáºt mình, mãi không dám quay
lại, cỌ gắng nặn ra mỌt nụ cưỌi, quay Čầu lại, lúc nà y
mỌi thỌ phà o nhẹ nhõm. Không phải Lâm Nam Vũ mà là anh chà ng
lần trưỌc tỌi quán bar cùng Lâm Nam Vũ.
Bạch Hạo Uy nhìn dáng vẻ sợ hãi cá»§a Lạc TiỌu Phà m, báºt
cưỌi:
- Cô sợ Lâm Nam VÅ© tỌi váºy à ? Thế sao cô còn trêu chỌc cáºu
ấy, cô không sợ cáºu ấy tìm cô tÃnh nợ hả?
Lạc TiỌu Phà m nhún vai:
- Tôi Čâu có Čắc tỌi vỌi anh ta! Tại anh ta cứ Či theo tôi gây
chuyỌn Čấy chứ, tôi Čâu còn cách nà o khác! Čà n bà trên ČỌi
nà y nhiỌu như thế, sao anh ta cứ bám lấy tôi không tha nhỌ!
Bạch Hạo Uy cưỌi, nhìn chiếc lá cây dÃnh trên mặt Lạc TiỌu
Phà m, Čưa tay ra ČỌnh giúp cô lấy xuỌng. Lạc TiỌu Phà m giáºt
mình:
- Anh ČỌnh là m gì? ⌌ Thấy chiếc lá trong tay Bạch Hạo Uy, mặt
cô ČỌ á»ng. ⌌ Xin lỌi, tôi tưỌng⌦
- Cô tưỌng mỌi ngưỌi Čà n ông trên thế giỌi nà y ČỌu háo
sắc hả? ⌌ Trong ánh mắt Bạch Hạo Uy có mỌt nụ cưỌi, nhìn
Lạc TiỌu Phà m. Lạc TiỌu Phà m chẳng biết nên cưỌi hay nên
khóc, chỌ ⌌hi hi⌌ hai tiếng. Bạch Hạo Uy kéo tay Lạc TiỌu
Phà m:
- Či thôi! Tôi Čưa cô vỌ nhà . Nếu không Či, coi chừng Lâm Nam
VÅ© lại quay lại tìm cô tÃnh sỌ.
Lạc TiỌu Phà m vỌn dĩ không muỌn Bạch Hạo Uy Čưa mình vỌ
nhà , nhưng vừa nghe thấy ba tiếng ⌌Lâm Nam Vũ⌌ láºp tức lao
thẳng vỌ phÃa chiếc xe cá»§a anh. Bạch Hạo Uy cỌ nén ČỌ không
báºt cưỌi.
Bạch Hạo Uy nhìn lén Lạc TiỌu Phà m, cô rất xinh Čẹp. Hôm nay
cô không trang ÄŒiỌm ÄŒáºm nên trông cà ng xinh Čẹp hÆ¡n, mỌt vẻ
Čẹp thuần khiết, khiến ngưỌi ta muỌn tỌi gần, giỌng như
giỌt sương cá»§a mùa xuân, trong suỌt. Con gái bây giỌ Ãt ai còn
giữ Čược vẻ Čẹp tự nhiên và trong sáng như cô.
Lạc TiỌu Phà m cảm thấy Bạch Hạo Uy cứ nhìn mình mãi bèn Čưa
tay lên sỌ mặt, hỌi:
- Mặt tôi có cái gì hả?
Bạch Hạo Uy lắc Čầu, rỌi lại nhìn Lạc TiỌu Phà m, hỌi:
- Thực ra Lâm Nam Vũ không phải là loại ngưỌi như cô nghĩ Čâu.
Cáºu ấy Čà o hoa, nhưng cÅ©ng có giỌi hạn.
- Cái gì mà có giỌi hạn, tôi chưa bao giỌ gặp ngưỌi Čà n ông
nà o mặt dà y như anh ta, cho dù có ném ra ČưỌng cũng chẳng ai
thèm! Rác rưỌi! Hừ! ⌌ Lạc TiỌu Phà m vừa nghĩ tỌi Lâm Nam Vũ
là lá»a giáºn lại bỌc lên.
Bạch Hạo Uy cưỌi cưỌi:
- Chẳng nhẽ cô không thÃch cáºy ấy hả? Nhưng có rất nhiỌu phụ
nữ ČỌu thÃch cáºu ấy. Cô không thấy cáºu ấy vừa có tiỌn, vừa
Čẹp trai lại tà i giỌi sao? Cáºu ta là bạch mã hoà ng tá» trong lòng
rất nhiỌu cô gái Čấy.
- ThÃch anh ta? Nằm mÆ¡ hả? Nhìn thấy anh ta là tôi buỌn nôn, chưa
bao giỌ tôi gặp ngưỌi nà o mặt dà y như thế, dám là m viỌc Čó
vỌi Čà n bà ngay bên hỌ, biết rõ là có ngưỌi Ọ Čó mà còn
cỌi quần áo, Čúng là lưu manh! ⌌ Lạc TiỌu Phà m nói Čầy giáºn
dữ.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc TiỌu Phà m coi Lâm Nam Vũ không Čáng mỌt
xu, trong lòng thầm nghÄ©, nếu Lâm Nam VÅ© mà biết váºy, chắc anh
thỌ huyết vì giáºn mất. Anh quay Čầu lại hỌi Lạc TiỌu Phà m:
- Cô ČỌnh là m thế nà o?
- Cái gì thế nà o? ⌌ Lạc TiỌu Phà m ngạc nhiên hỌi.
- Cô vỌi Nam Vũ thế nà o? Không thỌ cứ gặp mặt là cãi nhau
suỌt như thế Čược!
- Cái gì chứ! Chúng tôi còn gặp mặt nữa hả? Tôi không muỌn
gặp lại anh ta Čâu, nhìn thấy anh ta là lỌn ruỌt, tỌt nhất
cả ČỌi nà y Čừng có gặp lại anh ta lần nà o nữa! ⌌ Lạc
TiỌu Phà m nghiến rČng trèo trẹo.
Bạch Hạo Uy dừng xe lại, quay hẳn ngưỌi sang nhìn Lạc TiỌu
Phà m, thấp giỌng:
- Tôi⌦ hỌi cô mỌt câu hỌi, cô Čừng nỌi giáºn, hôm⌦ hôm
Čó, tại sao cô không chỌn tôi? Có thỌ nói cho tôi biết vì sao
không?
Lạc TiỌu Phà m không ngỌ Bạch Hạo Uy lại hỌi câu hỌi nà y,
mặt ČỌ bừng:
- Anh là ngưỌi tỌt, tôi không muỌn là m tỌn thương anh. Anh ta
thì không giỌng anh, xấu xa tháºm tỌ, bỌi váºy⌦
- Váºy tại sao cô lại cho VÅ© tiỌn? Cô có biết không, cô là m thế
là tỌn thương tỌi lòng tá»± trỌng cá»§a cáºu ấy.
Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ nói:
- Anh ta thì là m gì có lòng tự trỌng! Tôi thấy anh ta còn không
có cả trái tim nữa! Cho anh ta tiỌn tôi Čã thấy ấm ức lắm
rỌi, nếu sỌm biết anh ta tỌ như váºy, tôi Čã chẳng cho mỌt xu,
là m tôi mất 6000 tỌ. Bây giỌ phải Ọ nhà uỌng nưỌc gặm bánh
bao. NghÄ© tỌi là tôi lại tức, tôi không tìm anh ta tÃnh sỌ, anh ta
lại còn nỌi giáºn, Čúng là chưa thấy ai mặt dà y như thế.
Bạch Hạo Uy cảm thấy Lạc TiỌu Phà m cà ng lúc cà ng thú vỌ:
- Ha ha ha⌦ Cô cho Lâm Nam Vũ hết tiỌn Čn cơm? Thế cô sỌng thế
nà o?
Lạc TiỌu Phà m chu môi:
- Tôi còn có 200 tỌ, không biết sỌng thế nà o Čây! Tôi Čã như
thế rỌi mà anh ta còn nỌi giáºn, tháºt vô lý!
Bạch Hạo Uy không nhỌn Čược, lại cưỌi:
- Nếu Čã không có tiỌn, hôm Čó Vũ cho cô tiỌn, sao cô không
cầm?
Lạc TiỌu Phà m hừ lạnh:
- RỌt cuỌc là anh Čang giúp ai hả? Có phải giúp cái gã khỌn
nạn Čó không? Tôi không giỌng anh ta, ngà y nà o cũng bán thân, tôi
viỌc gì phải cầm tiỌn của anh ta, anh dừng xe Či, ČỌ tôi
xuỌng xe!
Bạch Hạo Uy vỌi và ng xin lỌi:
- Čược rỌi, coi như tôi nói sai. Nếu không tôi cho cô mượn
tiỌn, khi nà o cô có tiỌn thì trả lại tôi, cô thấy Čược khÃ
´ng?
Lạc TiỌu Phà m bưỌng bỌnh lắc Čầu:
- Không cần Čâu, cảm ơn ý tỌt của anh, tôi tiết kiỌm mỌt
chút cũng Čược, cũng sắp trả lương rỌi.
Bạch Hạo Uy cưỌi nói:
- Tiết kiỌm thế nà o thì cÅ©ng không Čủ, con gái ai mà không thÃch
quần áo Čẹp, ČỌ trang sức cao cấp, rỌi còn Či chơi, 200 tỌ
Čủ sao nỌi.
Lạc TiỌu Phà m hơi không vui:
- Sao lại không Čủ, ngưỌi bình thưỌng như chúng tôi ČỌu
sỌng như váºy, Čương nhiên không thỌ so sánh vỌi những ngưỌi
già u có như anh.
Bạch Hạo Uy thČm dò:
- Cô cũng có thỌ là m ngưỌi già u có! ChỌ cần cô lấy Lâm Nam
Vũ thì sẽ già u có ngay thôi. Tôi cảm thấy hai ngưỌi rất hợp
nhau, cô⌦
Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ vỌ mạnh và o cá»a xe, nói:
- Anh dừng xe mau, tôi muỌn xuỌng xe, tôi muỌn xuỌng xe, anh mà khÃ
´ng dừng lại là tôi nhảy xuỌng Čấy.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc TiỌu Phà m là m như sắp nhảy xuỌng, bèn
vỌi và ng dừng xe, còn chưa kỌp nói gì, cô Čã giáºn dữ Čẩy
cá»a xe, quay ngưỌi ÄŒi mỌt mạch, không ngoái Čầu lại.
- Nà y! Tôi vẫn còn chưa biết tên cô! ⌌ Bạch Hạo Uy gỌi vỌi
theo nhưng Lạc TiỌu Phà m vẫn là m như không nghe thấy gì, gỌi
mỌt chiếc taxi rỌi leo lên. Bạch Hạo Uy lắc Čầu, ⌌ BưỌng
bỌnh y như Lâm Nam Vũ. ⌌ Nói rỌi anh gỌi ČiỌn thoại cho Lâm
Nam VÅ©.
Lâm Nam VÅ© vỌ tỌi nhà , vừa từ xe bưỌc xuỌng, sợ ÄŒi cá»a chÃ-
nh, ČỌ mẹ nhìn thấy toà n thân ưỌt sũng của mình, thỌ nà o
cÅ©ng truy hỌi tỌi cùng, bèn trèo qua cá»a sỌ phòng bếp rỌi lẻn
lên phòng. Nhưng anh không cẩn tháºn bỌ ngã, chân rách mỌt miếng,
mặt nhÄŒn nhó vì ÄŒau. Hôm nay Čúng là xui xẻo, Čầu tiên lÃ
Čụng phải cô nà ng xui xẻo kia, sau Čó lại bỌ ngã, cả ngưỌi
thì lạnh như bỌ cảm, liên tục hắt xì hơi. Anh vỌi và ng uỌng
thuỌc cảm, rỌi Či tắm nưỌc nóng, chui và o trong chČn, nghĩ lại
chuyỌn ngà y hôm nay, quả là không nén Čược cưỌi. Cô nà ng
chết tiỌt Čó, lại ČỌ cho cô chạy mất, lần nà o cũng thế,
tháºt là bá»±c mình!
ČiỌn thoại ČỌ chuông, anh nhấc máy.
Bạch Hạo Uy cưỌi:
- Nam Vũ, ngủ rỌi hả?
Lâm Nam Vũ chán nản nói:
- Ngủ cái gì mà ngủ, chỌ mỌi tức quá mà ngất Či thôi.
- Ha ha ha⌦ ⌌ Bạch Hạo Uy cưỌi lỌn, nói. ⌌ Vì cô gái Čó
sao? Vừa nãy tôi gặp cô ấy.
- Gặp cô ta, Ọ Čâu, chỌ nà o? ⌌ Lâm Nam VÅ© báºt dáºy khỌi
giưỌng, muỌn ngay láºp tức ÄŒi tìm cô gái Čó tÃnh sỌ, ČỌ xem cÃ
´ còn có những bản lÄ©nh gì.
- Cô ấy ÄŒi rỌi, vỌ nhà rỌi. Nam VÅ©, có phải cáºu thÃch cô ấy
không? Nếu không thì sao lại nỌi giáºn?
- Cáºu nói cái gì! Tôi thÃch cô ta? Cô nà ng xấu xa Čó sao, ha ha ha,
tháºt là buỌn cưỌi, buỌn cưỌi quá ÄŒi! Sao tôi có thỌ thÃch cô
ta Čược? Cáºu xem cô ta có chỌ nà o giỌng phụ nữ không hả,
hoang dã, ngang ngược, vô lý, không có chút nữ tÃnh nà o cả. ⌌ LÃ
¢m Nam VÅ© vừa nhắc tỌi Lạc TiỌu Phà m là trong lòng Čã ngứa
ngáy khó chỌu.
- Nhưng cô ấy nói cô ấy thÃch cáºu, yêu cáºu.
- Cái gì? ⌌ Sắc mặt của Lâm Nam Vũ bình tĩnh hơn. ⌌ Cô ta
thá»±c sá»± nói như váºy sao? Nói là cô ta thÃch tôi? Sao có thỌ như
thế Čược, tôi thấy cô ta háºn tôi Čến chết.
Bạch Hạo Uy cỌ nén cưỌi, xem ra mình Čoán không sai, Nam Vũ
thá»±c sá»± thÃch Lạc TiỌu Phà m rỌi, chỌ có ÄŒiỌu ngay cả anh
cũng không biết mà thôi:
- Cáºu ÄŒoán không sai, Čúng là cô ấy háºn cáºu tỌi chết, còn nói
cáºu là ngưỌi tỌi tỌ nhất trên ČỌi nà y, là ngưỌi không
Čáng tiỌn nhất. Nếu biết sỌm như thế thì cô ấy Čã không
bỌ ra 6000 tỌ ČỌ mua mỌt Čêm cá»§a cáºu, bây giỌ cô ấy hỌi
háºn lắm, cô ấy nói cả ČỌi nà y không muỌn nhìn thấy cáºu
nữa, còn nói⌦
Lâm Nam Vũ hét lên trong ČiỌn thoại:
- Bạch Hạo Uy, cáºu muỌn chết hả? Hay là ngứa chân ngứa tay?
Vừa nãy sao cáºu dám nói là cô ấy thÃch tôi, cáºu muỌn chÆ¡i tôi
hả?
- Tôi chỌ muỌn ČỌ cáºu hiỌu rõ trái tim cáºu ÄŒang nghÄ© gì thôi.
Khi cáºu nghe thấy tôi nói cô ấy thÃch cáºu, có phải cáºu thấy rất
ngỌt ngà o không? Tôi bảo cáºu thÃch cô ấy mà cáºu còn không thừa
nháºn. Tôi thấy hai ngưỌi ČỌu thÃch nhau nhưng chết cÅ©ng không
chỌu nháºn. Thá»±c sá»± là hết cách vỌi hai ngưỌi rỌi, ngang
bưỌng như nhau⌦
Čây là mỌt cô ngưỌi mẫu mà anh mỌi quen, có mỌt thân hình
Čẹp, chỌ có ČiỌu ngực hơi nhỌ, Čược cái khuôn mặt cũng
Čẹp, Čôi chân thì cÅ©ng chấp nháºn Čược. Anh xóa tin nhắn ÄŒi,
anh không có thói quen trả lỌi những tin nhắn như thế nà o,
những ngưỌi phụ nữ thÃch anh cÅ©ng phải quen vỌi viỌc chỌ
Čợi ⌌lỌnh gỌi⌌ của anh bất cứ lúc nà o.
Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam Vũ Čã cúp ČiỌn thoại.
LỌi nói cá»§a Bạch Hạo Uy khiến anh kinh ngạc: Anh thÃch cô rỌi?
Có thỌ không? Mình mà thÃch cô ta sao? Bất quá hai ngưỌi chỌ
gặp nhau ba lần thôi mà !
Nằm trên giưỌng, Lâm Nam Vũ nghĩ tỌi nhất cỠnhất ČỌng của
Lạc TiỌu Phà m, cảm giác cô cũng không Čáng ghét như trưỌc,
lại còn hÆ¡i Čáng yêu nữa, Ãt nhất thì khi Ọ cùng cô, anh cÅ©ng
không cảm thấy nhạt nhẽo, cũng khá là thú vỌ.
Nhưng Lạc TiỌu Phà m thì không nghÄ© như váºy. Cô cÄŒm ghét Lâm Nam
Vũ, hy vỌng cả ČỌi Čừng bao giỌ gặp lại gã khỌn nạn Čó.
Tại sao trên ČỌi nà y lại có ngưỌi như váºy nhỌ, da mặt tháºt
là dà y, Čúng là khiến cô mỌ rỌng tầm mắt. TrỌi ơi! Lạc
TiỌu Phà m ôm Čầu, sao mà cô xui xẻo thế, gặp phải ngưỌi như
váºy? NÄŒm nay Čúng là nÄŒm hạn cá»§a cô mà !
Ình mặt trỌi buỌi sáng mang theo cảm giác trong là nh và mỌi mẻ,
chiếu rỌi lên từng chiếc xe và mỌi ngưỌi Čang vỌi và ng qua
lại trên ČưỌng. MỌt ngà y mỌi lại tỌi. Tòa nhà Hương
Xá tỌa lạc trên ČưỌng 3 khu Hương Xá, phÃa Čông giáp biỌn,
phÃa Tây dá»±a và o núi, Čây là khu vá»±c thương nghiỌp có giá trỌ
nhất trong thà nh phỌ nà y. Táºp ÄŒoà n Lâm Thế Čược Čặt Ọ
tầng 15 nhà Z.
ThỌi tiết tỌt cũng mang lại cho Lâm Nam Vũ mỌt tâm trạng tỌt
hiếm thấy. Hình như anh Čã quên mất ngưỌi Čà n bà Čáng ghét
kia. BưỌc xuỌng khỌi chiếc xe Ferrari mà u ČỌ, bỌ comple Givenchy
mà u trắng, chiếc cà vạt cùng mà u, Čôi già y da Missoni trắng, mái
tóc hất ngược vỌ sau, không mỌt sợi rỌi, Čôi mắt sâu thẳm,
khóe miỌng là mỌt nụ cưỌi lạnh lùng, tất cả những ČiỌu
Čó ČỌu Čủ ČỌ ngưỌi Či ČưỌng dừng chân lại, nhìn anh
mỌt cái. Čó chÃnh là Lâm Nam VÅ©, không bao giỌ thiếu những ánh
nhìn ngưỡng mỌ chú mục và o mình.
Nhân viên gác cá»a vỌi và ng giúp anh mỌ cánh cá»a kÃnh nặng nỌ,
khép ngưỌi cung kÃnh:
- Chà o tỌng giám ČỌc.
Lâm Nam VÅ© mỌm cưỌi gáºt Čầu, ÄŒi và o cái thang máy chuyên dụng
của tòa nhà , trưỌc Čó Čã có mỌt cô nhân viên lỌ tân mặc
ČỌng phục mà u ÄŒen giúp anh ấn nút. Anh gáºt Čầu vỌi cô gái.
Čó là mỌt cô gái rất xinh Čẹp, khi cô cưỌi, cả khuôn mặt
sáng lên như mỌt Čóa hoa Čà o mỌi nỌ. Ngoà i ra cô còn có mỌt
Čôi môi vô cùng gợi cảm, thân hình mảnh mai vỌi các ČưỌng
cong rõ rà ng, Čặc biỌt, bên trong chiếc váy bó chặt là Čôi chÃ
¢n trắng và dà i, khiến Lâm Nam VÅ© ČỌng lòng không biết bao nhiêu
lần. Nhưng Lâm Nam Vũ luôn tuân thủ nguyên tắc ⌌thỌ không Čn
cỌ gần nhà ⌌.
Ình mắt cô nhân viên lỌ tân nhìn anh như oán trách, cô cũng chưa
bao giỌ như các nhân viên khác, chà o TỌng giám ČỌc Lâm. Cô chỌ
dùng Čôi mắt long lanh ưỌt của mình ČỌ nhìn anh vỌi bao nhiêu
ẩn ý. ČỌi vỌi nhân viên, anh rất không hà i lòng vỌi thái ČỌ
không lỌch sự của cô, nhưng ČỌi vỌi ngưỌi Čẹp thì lại
khác, huỌng hỌ anh thÃch hà ng sáng cô dùng ánh mắt Čó ČỌ nhìn
anh, cho dù Čã có rất nhiỌu cô gái nhìn anh như thế, nhưng anh
vẫn tham lam hy vỌng rằng tất cả những cô gái Čẹp mà anh
từng gặp, ČỌu nhìn anh bằng ánh mắt oán trách và hỌn dỌi.
ChỌ có ČiỌu hôm nay anh lại nhỌ lại khuôn mặt Čáng ghét Čó,
anh cỌ ép mình không Čược nhỌ tỌi cô, nhưng cà ng như váºy, anh
cà ng nhỌ cô mỌt cách vô ý thức, tâm trạng anh lại trỌ nên
tỌi tỌ. Cá»a thang máy mỌ ra, thư ký cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô SỠČã
Čứng Ọ cá»a thang máy chỌ anh.
TrưỌng phòng thư ký cá»§a Lâm Nam VÅ© thá»±c ra không xinh Čẹp, tháºm
chà cô còn không thỌ nà o so sánh Čược vỌi những ngưỌi con gái
anh từng qua lại, ČiỌm nà y có chút khác biỌt vỌi tác phong chỌ
thÃch gái Čẹp thưỌng ngà y cá»§a anh. Nhưng Lâm Nam VÅ© có suy nghÄ©
riêng của mình. NgưỌi anh cần là thư ký, có thỌ giúp anh lo
lắng mỌi viỌc, xỠlý mỌi viỌc, có những lúc ngưỌi Čẹp
lại không phù hợp vỌi công viỌc nà y. Anh có thỌ nhìn thấy
ngưỌi Čẹp Ọ nhiỌu chỌ khác nhau, nhưng là m thư ký thì phải
giỌi giang.
Sá» Phi Phi mặc mỌt bỌ ČỌ công sỌ mà u ÄŒen, nhưng phÃa dưỌi cô
không mặc váy như những cô gái khác mà thÃch mặc quần dà i, có
thỌ là vì cô muỌn che Či Čôi chân của mình. Cô thấy sắc mặt
cá»§a Lâm Nam VÅ© không bình thưỌng, hình như hÆ¡i u ám. Anh rất Ãt
khi có tâm trạng xấu và o buỌi sáng.
SỠPhi Phi thong thả Či sau lưng Lâm Nam Vũ. Cô và Lâm Nam Vũ tỌt
nghiỌp cùng mỌt trưỌng Čại hỌc, nhưng cô hỌc sau anh hai khóa.
Khi cô và o trưỌng, Lâm Nam Vũ Čã là Chủ tỌch HỌi hỌc sinh
của trưỌng, còn là cục cưng của cả trưỌng trong các kỳ thi
thỌ dục thỌ thao, và là bạch mã hoà ng tỠtrong lòng rất nhiỌu
cô gái. Không những bỌi vì anh Čẹp trai mà bỌi vì danh tiếng cÃ
´ng tỠČà o hoa cá»§a anh, bạn gái cá»§a anh hình như mỌi tuần lại
thay mỌt ngưỌi, ngưỌi sau luôn Čẹp hơn ngưỌi trưỌc. Nhưng
chưa bao giỌ cô nghe ngưỌi ta nói anh dừng lại bên ngưỌi nà o,
cho dù chỌ là hơn mỌt tuần.
Cô cũng giỌng như những ngưỌi con gái khác, cũng coi Lâm Nam Vũ
là hoà ng tỠtrong lòng mình, nhưng cô biết Lâm Nam Vũ không coi
trỌng phụ nữ. Cô cũng từng vì Lâm Nam Vũ mà rơi lỌ, mà Čau
lòng, mà thất vỌng, chỌ biết hà ng ngà y trỌn Ọ mỌt nÆ¡i tháºt
xa nhìn Lâm Nam Vũ ôm ấp ngưỌi con gái khác nhưng không bao giỌ
dám xuất hiỌn trong tầm mắt của anh, ngay cả dũng khà ČỌ nói
chuyỌn vỌi anh, cô cũng không có.
Lâm Nam VÅ© sau khi tỌt nghiỌp láºp tức sang Anh quỌc tu nghiỌp, khi
anh trỌ vỌ, cô Čã tỌt nghiỌp Čại hỌc, dựa và o kiến thức
chuyên môn xuất sắc của mình, cô tìm Čược mỌt công viỌc
rất tỌt. Trong mỌt buỌi hỌp mặt các hỌc sinh cũ, cô biết Lâm
Nam Vũ Čã trỌ vỌ, hơn nữa công ty anh Čang tuyỌn nhân viên. Cô
láºp tức từ bỌ công viỌc mà bao nhiêu ngưỌi mong mỌi ČỌ tỌi
là m mỌt nhân viên quèn trong công ty của anh, rỌi nhanh chóng, nČng
lực của cô Čược Lâm Nam Vũ khẳng ČỌnh và cất nhắc cô lên
là m thư ký riêng cho anh, luôn Ọ bên phục vụ anh. TỌi hôm Čó,
cô mất ngá»§ cả Čêm, chỌ cần có thỌ Čược Ọ bên anh, cô khÃ
´ng cần những ÄŒiỌu khác.
Lâm Nam Vũ quay Čầu lại, thấy thư ký nhìn mình bằng ánh mắt
kỳ lạ:
- NÃ y.
SỠPhi Phi lúc nà y mỌi sực tỌnh:
- Sếp tỌng có chỌ thỌ gì ạ?
Lâm Nam Vũ vô tình Čưa tay lên kéo cỌ áo, mặc dù hôm nay anh cỌ
ý chỌn mỌt chiếc áo sơ mi cỌ cao nhưng vẫn hơi lo, nếu ČỌ
nhân viên của mình nhìn thấy vết cắn trên cỌ thì còn gì là uy
nghiêm của mỌt tỌng giám ČỌc nữa. Anh mỌ miỌng nói:
- Cái Čó⌦ có cái gì có thỌ che Či mỌt thứ mà mình không
muỌn ngưỌi khác nhìn thấy không?
Sá» Phi Phi muỌn cưỌi nhưng cỌ không ČỌ tiếng cưỌi báºt ra
khỌi hỌng. Lần Čầu tiên cô thấy Lâm Nam Vũ nói chuyỌn ấp
úng như thế, nhưng cô vẫn không hiỌu anh ČỌnh nói gì:
- Sếp tỌng, anh có ý gì? Tôi không hiỌu lắm.
Lâm Nam Vũ từ trưỌc tỌi nay không che giấu SỠPhi Phi ČiỌu gì,
bao gỌm cả các mỌi quan hỌ giữa anh và những ngưỌi phụ nữ
khác, có nhiỌu lúc anh còn nhỌ SỠPhi Phi giúp anh xỠlý các cuỌc
hẹn vỌi ngưỌi khác. SỠPhi Phi không những là thư ký của anh
trong công viỌc, mà còn là trợ lý của anh trong cuỌc sỌng. Lâm
Nam VÅ© Čẩy cá»a phòng là m viỌc, sắc mặt trầm xuỌng, mỌ cúc
trên cùng của áo sơ mi ra, vết cắn trên cỌ hình như còn rõ hơn
ngà y hôm qua:
- Có cái gì có thỌ che cái nà y Či không?
BỌng dưng trong lòng SỠPhi Phi cảm thấy khó chỌu, cỌ anh rõ
rà ng là bỌ ai Čó cắn. Nhưng cô Čã Ọ cạnh anh ba nČm, cô biết
anh luôn rất cẩn tháºn, không chỌ vì anh Čã có vỌ hôn thê mÃ
còn vì anh Čủ nhẫn tâm ČỌ dứt tình vỌi những ngưỌi Čà n
bà từng cùng anh lên giưỌng. NgưỌi phụ nữ nà o cÅ©ng coi anh lÃ
trung tâm, không ai dám là m trái mỌnh lỌnh của anh. Cô cũng biết
anh không sỌng chung vỌi vỌ hôn thê, bỌi váºy dấu vết nà y chắc
chắn không phải của cô ấy. Nếu là ngưỌi khác, những cô gái
anh từng qua lại cô ČỌu biết hết, không ngưỌi nà o dám cắn
anh như thế.
Thấy SỠPhi Phi thẫn thỌ nhìn mình, Lâm Nam Vũ ⌌hừ⌌ mạnh
mỌt tiếng, mặt hằm hằm:
- Là m thế nà o? Cô mau nghĩ cách giúp tôi Či! Con Čà n bà chết
tiỌt Čó, lần sau⌦ Không có lần sau, Čừng ČỌ tôi tóm Čược
cô, tôi quyết không tha cho cô Čâu.
Sá» Phi Phi nhìn Lâm Nam VÅ© cà ng lúc cà ng tức giáºn, giáºt thót mình,
vỌi nói:
- Tôi mang cho anh kem phủ nhé, nói không chừng có thỌ che Či
Čược, mà nếu không che Čược thì cũng còn hơn là bây giỌ.
- Váºy cô mau mang tỌi Čây, như thế nà y sao tôi gặp ngưỌi khác
Čược?
SỠPhi Phi lấy trong túi của mình ra tuýp kem phủ, bôi lên cho Lâm
Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© cầm cái gương nhỌ ČỌ soi, Čúng là hay tháºt,
nếu không nhìn kỹ thì quả tháºt là không nháºn ra. Lâm Nam VÅ© cầm
tuýp kem phủ trong tay, chả trách da con gái cô nà o cũng Čẹp, hóa
ra là dùng cái nà y. Không biết cô ta có dùng cái nà y không nhỌ?
Lâm Nam Vũ cau mà y, lại nhỌ tỌi cô ta rỌi, ČỌ Čà n bà chết
tiỌt! Cô ta bôi hay không thì liên quan gì tỌi mình? Cầm tuýp kem
trong tay, anh nói:
- Thư ký Sá», cái nà y cho tôi mượn nhé. ⌌ RỌi anh rút ngÄŒn kéo
ra, lấy mỌt xấp tiỌn Čưa cho SỠPhi Phi. ⌌ Coi như tôi mua của
cô.
SỠPhi Phi Čang ČỌnh từ chỌi thì Lâm Nam Vũ Čã xua tay, hỌi:
- Hôm nay có viỌc gì quan trỌng không?
SỠPhi Phi nhìn vẻ mặt không cho phép từ chỌi của Lâm Nam Vũ,
bèn nháºn tiỌn. Cô biết Lâm Nam VÅ© không bao giỌ nợ ai cái gì,
nhất là nợ phụ nữ.
Sá» Phi Phi mỌ táºp tà i liỌu trong tay ra, nói:
- Công ty Kate nói hôm nay sẽ phái nhân viên thiết kế chÃnh cá»§a cÃ
´ng ty hỌ trong viỌc thiết kế trò chÆ¡i ⌌Ảo giác cuỌc ČỌi⌌
tỌi Čây cùng hỌp vỌi chúng ta.
Lâm Nam VÅ© gáºt Čầu:
- Lúc nà o tỌi? Mấy ngưỌi? NgưỌi Čứng Čầu là ai?
SỠPhi Phi Čặt tà i liỌu và o tay Lâm Nam Vũ:
- 9 rưỡi hỌ sẽ tỌi Čây, 5 ngưỌi, ngưỌi Čứng Čầu lÃ
trưỌng phòng thiết kế của hỌ, mỌt cô gái.
- Ọ. ⌌ Khóe miỌng Lâm Nam Vũ nỌ mỌt nụ cưỌi châm biếm.
Trong ngà nh nà y rất Ãt ngưỌi thiết kế là nữ, Čặc biỌt lÃ
thiết kế cao cấp, anh rất có hứng thú muỌn xem ngưỌi nà y lÃ
ai.
SỠPhi Phi cưỌi:
- Nghe nói vỌ trưỌng phòng thiết kế nà y còn là hoa khôi cá»§a cÃ
´ng ty hỌ. ÃŒ, Čúng rỌi, cô ấy còn có ÄŒai ÄŒen Taekwondo, lần nà y
thì sếp tỌng có ČỌi thủ rỌi.
- Ọ, có ngưỌi phụ nữ như váºy sao, tôi thá»±c sá»± rất tò mò
Čấy. Ha ha. ⌌ Lâm Nam Vũ cà i lại cúc áo. ⌌ Cô nói vỌi phòng
tỌng hợp, chuẩn bỌ chương trình Čón khách, tôi sẽ ÄŒÃch thân
Či Čón hỌ.
Lâm Nam VÅ© nhìn bầu trỌi trong xanh ngoà i cá»a sỌ, thấy mấy cô
cáºu thanh niên ÄŒang vui vẻ bÆ¡i thuyỌn, ÄŒiỌm trên mặt biỌn lÃ
và i chú hải âu Čang lưỌt sóng, mỌi ngưỌi vui vẻ Čùa giỡn
nhau bên bỌ biỌn. Hôm nay Čúng là mỌt ngà y Čẹp trỌi. Anh nhìn
ČỌng hỌ, 9h19 phút, ČiỌn thoại anh rung lên, mỌ ra, có ngưỌi
nhắn tin tỌi: Em nhỌ anh quá, khi nà o thì tỌi thÄŒm em. NgưỌi gá»i
là Linh.
Čây là mỌt cô ngưỌi mẫu mà anh mỌi quen, có mỌt thân hình
Čẹp, chỌ có ČiỌu ngực hơi nhỌ, Čược cái khuôn mặt cũng
Čẹp, Čôi chân thì cÅ©ng chấp nháºn Čược. Anh xóa tin nhắn ÄŒi,
anh không có thói quen trả lỌi những tin nhắn như thế nà o,
những ngưỌi phụ nữ thÃch anh cÅ©ng phải quen vỌi viỌc chỌ
Čợi ⌌lỌnh gỌi⌌ của anh bất cứ lúc nà o.
Sá» Phi Phi Čẩy cá»a bưỌc và o:
- Sếp tỌng, bỌn hỌ tỌi rỌi.
- Ọ, Čược, tôi tỌi ngay. ⌌ Lâm Nam VÅ© Čứng lên. ČỌi vỌi cÃ
´ trưởng phòng thiết kế chưa biết mặt, anh thá»±c sá»± rất hứng
thú. Taekwondo là môn võ mà anh say mê khi du hởc ở Anh, nhưng vở
nưởc, anh phát hiởn ra mởi ngưởi không thÃch môn võ nà y lắm,
bởi váºy cao thá»§ không nhiởu. ğã lâu lắm rởi anh chưa từng giao
ğấu vởi ngưởi khác, thực sự thấy chân tay hơi ngứa ngáy, hy
vởng cô gái thú vở nà y không là m anh thất vởng. Anh luôn cho
rằng xinh ğẹp và thông minh là hai thứ ği ngược lại vởi nhau,
nhất là ğà n bà : Ngưởi ğà n bà xinh ğẹp thì giởng như mởt
khúc gở; ngưởi ğà n bà xấu xà thì như mởt quả sầu riêng,
ngá»i thì khó chởu, nhưng ÄŸn và o mởi thấy ngon.
Phòng tiếp khách ở tầng 10, Lâm Nam Vũ và SỠPhi Phi cùng ği thang
máy xuởng dưởi. Lâm Nam Vũ nở mởt nụ cưởi tươi rói, tâm
trạng rất vui vẻ, ğược gặp ngưởi ğẹp ğương nhiên lÃ
khiến ngưởi ta vui vẻ rởi, nhất là mởt ngưởi phụ nữ vừa
thông minh vừa xinh ğẹp cà ng ğáng ğở anh chở ğợi.
Sá» Phi Phi giúp Lâm Nam VÅ© mở cánh cá»a kÃnh phòng tiếp khách, chở
và o Lâm Nam Vũ, giởi thiởu:
- ğây là Tởng giám ğởc Lâm của chúng tôi, hôm nay anh sẽ cùng
mởi ngưởi thảo luáºn vở công viởc chuẩn bở cho trò chÆ¡i ⟟áº
¢o giác cuởc ğởi⟟.
Tiếng vở tay hoan nghênh vang lên, Lâm Nam Vũ nở nụ cưởi hút
hởn nhất của mình:
- Rất vui⟦ ⟟ Nhưng ánh mắt anh lại lưởt qua mởt bóng dáng
quen thuởc, khuôn mặt như hạt dưa, hà ng lông mà y khẽ nhưởng
lên, ğôi mắt sáng lấp lánh như hai dòng suởi trong núi sâu chảy
qua mởt hòn ğá, trong sáng, thuần khiết như không vưởng chút
tạp chất nà o, khóe miởng nở mởt nụ cưởi khinh miởt, bở váy
công sở mà u trắng, vòng eo nhở nhắn.
Lâm Nam Vũ tưởng là mình nhìn nhầm ngưởi, không dám tin khuôn
mặt mà anh ngà y ğêm nguyởn rủa lại xuất hiởn ngay trưởc mắt
anh theo cách nà y, anh không thở không kinh ngạc.
Cô hiởn nay khác vởi cô cá»§a tởi hôm ğó, khác vởi cô khi ở sÃ
¢n golf, khi ğó, cô giởng như mởt bóng ma dụ dở ngưởi ta phải
phạm tởi, còn bây giở cô lại giởng mởt thiên thần trong sáng.
Cho dù là cô như thế nà o thì trong mắt Lâm Nam Vũ, cô cũng là ma
quỷ, là mởt con ma biết ğn thởt ngưởi khác. Phù thủy! Nghĩ
lại chuyởn tởi hôm ğó, anh cà ng có lý do ğở háºn cô: Dám ğùa
giỡn anh, ğở xem hôm nay cô chạy ği ğâu.
Lạc Tiởu Phà m nhìn thấy Lâm Nam Vũ lại cà ng kinh ngạc hơn, kinh
ngạc vì anh là Tởng giám ğởc cá»§a Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, kinh ngạc
khi phát hiởn ra duyên sở quả là kỳ lạ, lại khiến hở gặp
nhau trong tình huởng nà y. Nhở lại chuyởn tởi hôm qua, Lạc Tiởu
Phà m giáºt mình thon thót.
Trởi ơi! Là m thế nà o bây giở? Ai cứu tôi ğây! Nhưng nghĩ lại,
trưởc mặt ngưởi khác anh không quan tâm tởi hình tượng của
mình, nhưng trưởc mặt nhân viên anh cũng không thở quá tùy
tiởn! Cô vẫn còn cơ hởi ğở thoát thân. Vừa nghĩ thế, sắc
mặt Lạc Tiởu Phà m ngay láºp tức khôi phục lại trạng thái bình
thưởng, ánh mắt kinh ngạc chở thoáng qua rất nhanh.
Huởng hở, Lạc Tiởu Phà m cũng không dự ğởnh có bất cứ mởi
quan hở nà o vởi Lâm Nam VÅ© nữa, anh nởi giáºn là viởc cá»§a anh,
nhưng không phải viởc cá»§a Lạc Tiởu Phà m cô. Bởi váºy cô ğứng
lên, thản nhiên như không có viởc gì, bắt tay anh, vì phép lởch
sá»±, cô còn mởm cưởi và gáºt ğầu chà o anh:
- Chà o Tởng giám ğởc Lâm, tôi là Lạc Tiởu Phà m, là thiết
kế chÃnh trò chÆ¡i ⟟Ảo giác cuởc ğởi⟟, sau nà y quý công ty có
bất cứ vấn ğở gì liên quan tởi trò chơi nà y, có thở trực
tiếp liên hở vởi tôi, tôi sẽ cở gắng giải quyết triởt
ğở.
SỠPhi Phi thấy Lâm Nam Vũ nhìn chòng chởc và o cô gái ğó, ánh
mắt giáºn dữ như thở muởn ÄŸn tươi nuởt sởng cô ta, bèn vởi
và ng nhắc nhở:
- Tởng giám ğởc?
Lâm Nam Vũ sực tởnh, nhưng ánh mắt vẫn không rởi khởi Lạc
Tiởu Phà m, khuôn mặt mà không bao giở anh quên. Nhìn Lạc Tiởu
Phà m tự nhiên ğưa tay ra bắt, ğôi môi mà u hởng ğà o vởi mùi
hương bạc hà dìu dởu bay và o mũi anh. Lâm Nam Vũ cắn môi, trong
lòng nghi ngở, không lẽ cô ta không nháºn ra mình? Hay là ⟦
- Cô Lạc, hình như tôi từng gặp cô ở ğâu ğó.
- Váºy sao? ⟟ Lạc Tiởu Phà m cưởi ngây thÆ¡ như mởt ğứa trẻ.
⟟ Tôi bình thưởng rất Ãt ra ngoà i, chở cần Tởng giám ğởc LÃ
¢m không sởng trong khu cá»§a tôi thì tôi nghÄ© chắc là anh ğã nháºn
nhầm ngưởi rởi.
Lâm Nam Vũ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Tiởu Phà m, thực
sá»± không nháºn ra ÄŸiởu gì, nhưng trong lòng anh lại vô cùng cÄŸm
ghét khi phải nhìn khuôn mặt ğáng chết nà y. Lạc Tiởu Phà m
ğứng trưởc mặt anh cà ng tở ra thản nhiên thì Lâm Nam Vũ lại
cà ng khó chởu, chưa bao giở có ngưởi ğà n bà nà o sau khi ğã
ngủ vởi anh mà vẫn có thở lãnh ğạm như thế. Viởc nà y ğã
ğả kÃch nghiêm trởng tởi lòng tá»± tôn ÄŸÃ n ông cá»§a anh! Anh nghÄ©
thầm, lẽ nà o cô ta không phải là ngưởi mà mình quen? Không thở
nà o, thế giởi nà y là m gì có hai ngưởi hoà n toà n giởng nhau như
thế!
SỠPhi Phi thấy Lâm Nam Vũ từ lúc bưởc và o cứ nhìn chằm chằm
Lạc Tiởu Phà m không thôi, các nhân viên bên dưởi ğã bắt ğầu
xì xà o to nhở, vởi và ng tiến tởi nói nhở và o tai anh:
- Tởng giám ğởc, anh ğã nhìn cô Lạc hơn 10 phút rởi!
Lâm Nam Vũ quay mắt ği, nói nhở:
- Tôi biết rởi.
Lý Giai ğứng cạnh ğẩy tay Lạc Tiởu Phà m, hởi:
- Tiởu Phà m, cáºu lợi hại tháºt ğấy. Vừa và o ğã tóm ğược anh
chà ng tởng giám ğởc rởi. Nhưng nghe nói anh ta ğà o hoa lắm
ğấy, cáºu ğừng có mắc lừa.
Lạc Tiởu Phà m không nói gì, liếc xéo Lâm Nam Vũ mởt cái, ğứng
thẳng lên:
- Trưởc tiên, tôi xin ğại diởn cho công ty Kate cảm ơn sự hợp
tác của Tởng giám ğởc Lâm. Dưởi ğây, tôi xin giởi thiởu
ğặc ğiởm của trò chơi mà chúng tôi thiết kế:
ğó là mởt trò chơi loại mởi, các game thủ chơi trò chơi nà y
có thở cảm nháºn ğược mởt cảm giác vô cùng kỳ diởu, ğó lÃ
cảm giác mình rơi và o mởt không giác khác. Các game thủ khi chơi
game, trưởc tiên phải ğởi chiếc mũ ğặc biởt do công ty chúng
tôi thiết kế, trong chiếc mũ có lắp ğặt hở thởng tia quét
hởng ngoại,
nó cğn cứ và o các ğặc trưng trong bở não của game thủ, thiết
kế ra mởt nhân váºt trò chÆ¡i phù hợp vởi game thá»§ trong trò
chơi. ğặc ğiởm lởn nhất của trò chơi nà y là vẻ ğẹp của
nhân váºt trò chÆ¡i ğược thiết kế dá»±a và o ğặc ÄŸiởm trên khuÃ
´n mặt cá»§a game thủ⟦
- Chở mởt chút.
Lâm Nam Vũ chán nản ngắt lởi Lạc Tiởu Phà m, giởng nói có vẻ
không vui:
- Tôi cảm thấy có chở không ởn, trên thế giởi nà y không có
nhiởu ngưởi xinh ğẹp, còn trong trò chơi, rất nhiởu game thủ hy
vởng tìm ğược mởt thứ mà mình không thở tìm ğược trong
cuởc sởng hiởn thực, chở có thở tìm ğược trong thế giởi
ảo. Nhưng trò chơi nà y lại ği ngược lại vởi nguyên tắc ğó,
váºy thì các game thá»§ có thở chấp nháºn ğược không? Viởn cảnh
thở trưởng sẽ như thế nà o?
Cô Lạc ğã phân tÃch vấn ğở nà y chưa? ⟟ ßnh mắt Lâm Nam VÅ©
gğm chặt và o mặt Lạc Tiởu Phà m, anh ğang nghi ngở Lạc Tiởu
Phà m có phải là ngưởi ğà n bà ğáng ghét ğó hay không.
Lạc Tiởu Phà m nhoẻn miởng cưởi, trong mắt cô còn có cái gì
ğó như chế giởu, ğứng thẳng lên:
- Tôi tin là khi Tởng giám ğởc Lâm chơi trò chơi nà y, sẽ không
còn lo lắng vở vấn ğở nà y nữa.
Lâm Nam Vũ vẫn không thoải mái hơn, châm biếm:
- Tôi không nói tôi, dù sao thì cũng chẳng có mấy ai ğược như
tôi hay như cô Lạc, có phải không? ⟟ Lâm Nam Vũ ngẩng cao ğầu,
lưởm Lạc Tiởu Phà m, trong câu nói cuởi cùng của anh, ai cũng
nghe thấy có ý châm biếm.
Lạc Tiởu Phà m nhìn khuôn mặt ğáng ghét của anh, trong ğôi mắt
ÄŸen sâu thẳm ánh lên tia lá»a giáºn, khóe miởng nhếch lên, cô nói:
- Tởng giám ğởc Lâm rất thÃch hợp vởi trò chÆ¡i nà y, giả sá»
anh vẫn muởn nâng cấp ngoại hình của mình⟦
Lạc Tiởu Phà m còn chưa nói xong, Lý Giai ở bên cạnh ğã vởi
và ng kéo cánh tay cô:
- Tiởu Phà m, cáºu ğừng nói linh tinh⟦
Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ ğẩy tay Lý Giai ra, nhìn dáng vẻ ğắc ý
cá»§a Lâm Nam VÅ©, chá»i thầm trong bụng: ⟟ğở lá»a ğảo, ğắc
tởi vởi tôi thì không xong ğâu!⟟. Các nhân viên khác của công
ty Kate ğởu tở vẻ ngượng ngáºp, nhìn Lạc Tiởu Phà m chÄŸm chú,
hy vởng cô ğừng nói tiếp. Nhưng máu nóng của Lạc Tiởu Phà m
ğã dởn lên, cô không quan tâm nhiởu chuyởn ğó, cô ghét nhất
là cái mặt câng câng ğáng ghét của gã lừa ğảo nà y.
- Trò chơi nà y còn có mởt thế mạnh nữa. ⟟ Cô mởm cưởi
quyến rũ, nghiêng ğầu nhìn Lâm Nam Vũ, thấy khóe miởng anh vẫn
là nụ cưởi chế giởu.
⟟ Giả sỠngưởi chơi muởn ⟟nâng cấp dung nhan⟟ của mình,
chở cần ğở các game thá»§ khác thÃch mình thì bạn sẽ ğược nÃ
¢ng cấp mởt lần. Tôi tin rằng ğây là mởt viởc rất khó khÄŸn
vởi các game thủ khác, nhưng vởi Tởng giám ğởc Lâm thì chắc
chở là chuyởn nhở.
Khuôn mặt Lâm Nam Vũ không có chút biởu cảm nà o, nhưng tất cả
các nhân viên hai công ty có mặt trong phòng hởp ğởu tở ra
ngượng ngùng, mặc dù ai cũng nói Lâm Nam Vũ là ngưởi ğà o hoa,
ÄŸa tình nhưng không ai dám nói trưởc mặt anh như thế, váºy mÃ
Lạc Tiởu Phà m lại dám⟦
SỠPhi Phi ğứng bên cạnh hết nhìn Lâm Nam Vũ rởi lại quay sang
nhìn Lạc Tiởu Phà m, cô có mởt dự cảm, giữa hai ngưởi hở
từng xảy ra ğiởu gì ğó. Cô nhở lại vết cắn mà u ğở trên
cở Lâm Nam Vũ, rởi lại nhìn khóe miởng khẽ nhếch lên của
Lạc Tiởu Phà m, ğây là lần ğầu tiên cô không ra mặt nói
ğỡ cho Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ vui vẻ vở tay, nói:
- ğúng là mởt trò chÆ¡i hay, rất thÃch hợp vởi tôi và vởi cả
cô Lạc nữa, dù sao thì tôi vởi cô cũng cùng mởt loại ngưởi.
Có ÄŸiởu, cô Lạc có ğởng ý là m váºt hy sinh ğầu tiên cá»§a tôi
ğở giúp tôi nâng cấp ⟟nhan sắc⟟ của mình không?
- Không!
Giởng nói rất dứt khoát, rõ rà ng, cũng giởng như câu hởi của
tởi hôm ğó: ⟟Tôi muởn anh ngủ vởi tôi⟟. Tâm trạng của Lâm
Nam Vũ tởt tởi mức không thở tởt hơn ğược nữa, rởt cuởc
thì con hở ly tinh nà y cũng ğã lở cái ğuôi ra rởi.
Tất cả những ngưởi ngởi ở ğó ğởu hoảng hởt cúi ğầu
xuởng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
- Nghe nói cô Lạc là cao thủ Taekwondo, có hứng thú ğấu vởi tôi
mởt ván không?
Lạc Tiởu Phà m lạnh lùng, không ğè nén ğược tâm trạng của
mình, ğôi mắt nhìn chòng chởc và o Lâm Nam Vũ, nghĩ bụng:
⟟Cái gã khởn nà y nà y ğởnh là m gì? Có phải muởn trả thù vụ
hôm qua không? Hừ! ğừng có mơ. Anh tưởng rằng Lạc Tiởu Phà m
tôi sợ anh sao, nếu không phải sợ mất mặt thì hôm qua tôi ğã
không bở anh ğuởi chạy như thế, nếu anh mà còn ép tôi, tôi
sẽ không khách sáo vởi anh nữa!⟟. Cô cưởi lạnh:
- Tôi sẽ không hạ thá»§ lưu tình ğâu, giả sá» Tởng giám ğởc LÃ
¢m muởn bảo vở khuôn mặt ğẹp trai cá»§a mình thì ğừng ğấu
vởi tôi. ⟟ Nói xong, sắc mặt của Lạc Tiởu Phà m cà ng lạnh
lùng hơn, ğôi tay bất giác co lại thà nh nắm ğấm.
Lâm Nam Vũ ğứng lên, tở vẻ bất cần, ghé sát và o mặt Lạc
Tiởu Phà m, ğôi mắt sâu thẳm như hở nưởc, nụ cưởi châm
chởc lại nở trên môi:
- Chở cần cô Lạc không quá quan tâm tởi khuôn mặt mình thì tôi
cÅ©ng váºy!
Lạc Tiởu Phà m tránh ánh mắt của Lâm Nam Vũ, luởng cuởng cầm
táºp kế hoạch trên bà n, ğẩy ghế ra:
- Nếu Tởng giám ğởc không còn ý kiến gì nữa thì tôi nghĩ
chúng tôi nên vở công ty trưởc, có chuyởn gì anh cứ gởi ğiởn
tởi cho chúng tôi! ⟟ Nói xong, không thèm nhìn Lâm Nam Vũ thêm
mởt lần, cô quay ngưởi ğởnh bở ği.
Lâm Nam Vũ giữ chặt tay Lạc Tiởu Phà m lại, khuôn mặt như
cưởi như không:
- Nếu ğã tởi rởi thì cũng phải ğn bữa cơm ğã chứ, công ty
chúng tôi ğâu nhở nhen tởi mức không mởi mởi ngưởi ğn
ğược bữa cơm.
Lạc Tiởu Phà m trừng mắt nhìn Lâm Nam VÅ©, chở háºn là không thở
tát cho anh và i cái ğở xả háºn. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng nghiêng ğầu nhìn
Lạc Tiởu Phà m, anh rất muởn xem cô gái nà y còn trò gì nữa.
Những ngưởi khác ğởu cảm thấy có vấn ğở, hai ngưởi trông
cứ như mởt cặp tình nhân ÄŸang giáºn dởi nhau, nhưng nghe nói Lâm
Nam Vũ ğã có vở hôn thê, anh ta và Lạc Tiởu Phà m có quan hở
như thế nà o nhở?
Lâm Nam Vũ thấp giởng nói bên tai Lạc Tiởu Phà m:
- Không muởn tất cả mởi ngưởi ở ğây nhìn chúng ta thì hãy
ngoan ngoãn ği theo tôi, nếu không⟦ Sẽ không phải mình tôi mất
mặt ğâu.
Lạc Tiởu Phà m trợn mắt lên, cô chưa bao giở gặp ngưởi nà o
mặt dà y như thế, ở trưởc mặt nhân viên của mình mà cũng dám
công khai trêu chởc nữ nhân viên của công ty khác mà không sợ
bở mởi ngưởi chê cưởi. Hôm qua là tiởc tư gia, mặt dà y thì
thôi! Không ngở ở công ty mà anh ta cũng vô liêm sở như thế! Gã
khởn nạn, ğúng là lâu không bở ğánh mà , xem ra phải có ngưởi
dạy bảo anh ta lại mởi ğược, ğở anh ta biết rằng trên
thế giởi nà y còn có ⟟lở nghĩa, liêm sở⟟.
Lâm Nam Vũ không quan tâm ngưởi khác nghĩ thế nà o, dù sao thì anh
cũng nởi tiếng là ngưởi ğa tình, giở thêm mởt ngưởi nữa
cũng chẳng sao. Anh kéo mạnh Lạc Tiởu Phà m, mặc kở ánh mắt
kinh ngạc cá»§a các nhân viên, kéo Lạc Tiởu Phà m tởi táºn thang
máy. Anh vui vẻ liếc Lạc Tiởu Phà m ğang thở hởn hởn, nói
thầm trong bụng: ⟟Con ğà n bà chết tiởt, ğở xem lát nữa tôi
xỠlý cô như thế nà o?⟟.
Lạc Tiởu Phà m nhìn thấy lá»a giáºn trong mắt Lâm Nam VÅ© thì trong
lòng thầm kêu khở, sao mình lại ğen ğủi gặp phải mởt gã vô
hởc như thế nà y. Cô ğáp trả Lâm Nam Vũ bằng mởt ánh mắt
sắc như dao lam, nghĩ thầm: ⟟Con bà nó, tôi ğã trả anh tiởn
rởi, viởc gì mà phải giáºn như thế? Tá»± anh ğởng ý ngá»§ vởi
tôi ğấy chứ, cũng ğược hưởng thụ ğấy chứ. Tôi cùng lắm
mởi chở ngủ vởi anh, còn anh, không ğược mởt vạn thì cũng
phải tởi mởt nghìn ngưởi rởi. Nếu biết anh là kẻ tởi tở
như váºy thì tôi ğã không bở ra mởt xu! ğúng là hởi háºn tháºt,
trả anh 6000 tở, 6000 tở cơ ğấy! ßt nhất cũng có thở mua
ğược mởt gã sạch sẽ, lởch sự, sao lại chởn anh nhở? Tôi
ğã thấy mình thiởt thòi lắm rởi, anh lại còn sưng mặt lên
vởi tôi? ğở chết tiởt, anh có hiởu không? Lạc Tiởu Phà m tôi
chởu thiởt mà anh còn không vui là sao? Con bà nó, thế giởi nà y
loạn hết rởi!⟟.
Lâm Nam Vũ thấy ánh mắt Lạc Tiởu Phà m nhìn anh như nhìn mởt
ğởng rác hôi thởi, ğáng ghét. Nhưng anh chẳng quan tâm gì tởi
ánh mắt của cô, anh chở cần biết mởi thù nà y nhất ğởnh
phải trả! Mặc dù Lâm Nam VÅ© anh không bao giở tÃnh toán vởi ÄŸÃ n
bà , nhưng cô là mởt ngoại lở.
Chương 5: Chởu thua
Hai ngưởi xuởng nhà hà ng Gloria ở dưởi lầu, nói gì thì nói
cũng phải ğn no trưởc rởi mởi có sức ğở ra tay. Lâm Nam Vũ
ğã tưởng tượng ra khuôn mặt khẩn cầu của Lạc Tiởu Phà m
rởi. Lạc Tiởu Phà m nắm chặt tay, cô sẽ không giữ thở diởn
cho gã nà y ğâu, cô kiên quyết phải ğánh méo khuôn mặt ğó ği
ğở anh ta không còn vũ khi ği quyến rũ con gái nhà là nh nữa.
- Can I help you? ⟟ Mởt ngưởi phục vụ nưởc ngoà i trong bở vest
ÄŸuôi tôm mà u ÄŸen mở cá»a giúp hai ngưởi. ğây là mởt nhà hà ng
do Anh Quởc mở ra, chuyên phục vụ các loại thởt bò bÃt tết vÃ
mỳ ß.
Hai ngưởi ngởi xuởng, Lâm Nam Vũ nói bằng tiếng Anh:
- Cho tôi mởt suất bÃt tết chÃn 6 phần và mởt ly rượu nho. ⟟
Sau ğó anh liếc sang phÃa Lạc Tiởu Phà m. ⟟ Cô gái nà y sẽ tá»±
gởi món và tự trả tiởn.
Lạc Tiởu Phà m dá»ng dưng:
- Không cần, tôi ğn chung vởi ông ğây, bởi vì tôi không mang
tiởn.
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ:
- Xin lởi, tôi không quen ğn chung vởi ngưởi khác.
- Váºy thì anh không cần phải ÄŸn, tôi ÄŸn ğược rởi. Tôi không
phiởn khi phải ğn chung vởi lợn ğâu.
Lâm Nam Vũ nhìn chòng chởc và o ngưởi ğà n bà ğáng ghét ngởi
ğởi diởn, thực sự muởn ğánh mạnh lên khuôn mặt ğẹp như
hoa như ngởc của cô ğở cô không thở ği quyến rũ ngưởi ğà n
ông khác, nói những câu ğáng ghét như thế. Anh nói vởi ngưởi
bởi bà n:
- Cho cô ấy mởt suất, tôi trả tiởn, chÃn 4 phần.
- Không, chÃn 8 phần.
- Cô là heo sao? ğòi ÄŸn chÃn 8 phần.
- Anh là ngưởi rừng hả? ğn thởt sởng!
Hai ngưởi ğởu ngáºm miởng lại, không ai thắng ğược ai, tởt
nhất là ngáºm miởng lại ÄŸn cÆ¡m cho là nh. Lạc Tiởu Phà m ğảo
mắt:
- Tôi không biết vì sao Tởng giám ğởc Lâm mởi gặp tôi lần
ğầu tiên mà ğã tở ra không khách sáo vởi tôi như váºy, lẽ nà o
trưởc ğây tôi có chở nà o ğắc tởi vởi anh sao?
- Lần ğầu tiên? ⟟ ğôi mắt Lâm Nam Vũ giởu cợt nhìn Lạc
Tiởu Phà m, thực sự muởn cưởi. Con ğà n bà chết tiởt nà y lại
muởn giở trò gì ra ğây, cho dù cô muởn chơi như thế nà o thì
lát nữa tôi cÅ©ng không nương tay cho cô ğâu. ⟟ Hình như tôi vÃ
cô Lạc từng có mởi quan hở khá sâu sắc vởi nhau. ⟟ ßnh mắt
Lâm Nam VÅ© tóe lá»a, nụ cưởi ranh mãnh.
Lạc Tiởu Phà m nhưởng nhưởng mà y ra vẻ vô tởi, chởp mắt:
- ở! Váºy sao? Sao tôi không nhở nhở, tôi gặp Tởng giám ğởc LÃ
¢m ở ğâu, anh nhắc lại xem nà o?
- Váºy thì chắc là cô Lạc có mởi quan hở sâu sắc vởi
quá nhiởu ğà n ông rởi. ⟟ Lâm Nam Vũ nói xong, trong lòng thấy
chua chua. Chở cần nghĩ tởi viởc Lạc Tiởu Phà m có thở không
nhở tởi mình là anh ğã thấy khó chởu. Mởi tởi mởt ngưởi,
ğúng là có thở cô không nhở ğược mặt ngưởi ğã từng qua
ğêm vởi cô, dù sao thì anh cÅ©ng từng như váºy.
Lạc Tiởu Phà m nghiêng ğầu nghĩ ngợi rởi mởm cưởi:
- ğúng là ngà y trưởc tôi chưa bao giở gặp Tởng giám ğởc Lâm,
có thở là anh nháºn nhầm ngưởi rởi, cÅ©ng có thở ngưởi mà anh
gặp là em gái tôi!
Nụ cưởi của Lâm Nam Vũ cà ng sâu hơn, trong mắt thoáng chút hoà i
nghi, nói:
- ở, thì ra cô Lạc còn có mởt ngưởi em gái à , tháºt là bất
ngở. ⟟ Lâm Nam Vũ cở tình kéo dà i hai chữ ⟟em gái⟟, là m sao
anh tin ğược lởi Lạc Tiởu Phà m nói. Cái gì mà em gái? Mùi
hương thoang thoảng trên ngưởi cô sao lừa ğược anh, cái cách
nói chuyởn ğó sao lừa ğược anh? Xem ra hai ngưởi hở ğúng lÃ
hiởu nhau.
Khi Lạc Tiởu Phà m ÄŸn bÃt tết, cở ý nhai nhóp nhép tháºt to. Những
ngưởi tởi ğây dùng bữa ÄŸa sở ğởu là ngưởi nưởc ngoà i, Ã
¢m thanh nà y ğởi vởi hở là cấm kỵ, ánh mắt rất nhiởu
ngưởi ğởu quay lại nhìn hai ngưởi. Lâm Nam Vũ cảm thấy lần
nà y ở cùng ngưởi ğà n bà nà y cũng thu hút ánh mắt của ngưởi
khác, thực sự là anh không quen. Anh ğá mạnh và o chân Lạc Tiởu
Phà m, nói:
- Cô là lợn hả? Khi ğn ğừng có nhóp nhép như thế.
Lạc Tiởu Phà m dùng cái thìa múc canh ğặt trên bà n gõ mạnh và o
ğầu Lâm Nam Vũ:
- Anh là súc sinh sao? ğừng có dùng vó ğá tôi.
- Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± không chởu nởi ngưởi ÄŸÃ n bÃ
ğáng ghét nà y, sao anh lại dÃnh và o cô cÆ¡ chứ!
Hai ngưởi ğởu bực bởi ğn nởt bữa cơm nhưng thức ğn và o
bụng hình như không tiêu hóa ğược. Lâm Nam Vũ ğn xong, dùng khğn
ğn lau miởng:
- Tôi lên lầu trưởc giải quyết chút viởc, chiởu nay chúng ta
tởi Câu lạc bở MS.
- Anh là ông chủ của tôi sao? Sao tôi lại phải nghe lởi anh? Tôi
còn viởc phải là m, không có thởi gian chơi vởi anh! ⟟ Lạc
Tiởu Phà m bưởng bởnh ngẩng cao ğầu, kiên quyết không thởa
hiởp.
Lâm Nam VÅ© vui vẻ cưởi, gởi bởi bà n ra tÃnh tiởn rởi kéo cao
cở áo sơ mi, nhìn khuôn mặt ğẹp trai của mình qua chiếc gương
sau lưng Lạc Tiởu Phà m, hà i lòng chép miởng, rởi sau ğó mởi
nói vởi Lạc Tiởu Phà m:
- Tôi không phải là ông chủ nhưng hai công ty ğang trong thởi gian
hợp tác, bởi váºy tôi cÅ©ng ğược coi như ông chá»§ mởt ná»a cá»§a
cô, tôi có quyởn cho cô nghở. Trừ phi cô sợ tôi, váºy thì chẳng
cần nói gì nữa.
Lạc Tiởu Phà m nhìn dáng vẻ Lâm Nam Vũ khi soi gương, cảm thấy
rất buởn cưởi, mởt ngưởi ğà n ông mà còn quan tâm tởi dung
nhan hơn cả mởt phụ nữ, thực sự là buởn nôn! Cô nghiến
rÄŸng:
- Tôi sợ, ha ha ha⟦ ğược, xem ra anh chưa bở ai ğánh bại, tôi
ghét nhất là những gã ğà n ông giởng ğà n bà như anh, ğang muởn
dạy cho anh mởt bà i hởc ğây!
- Cô nói ai ğà n bà ? ğở ğà n bà chết tiởt, cô ğang nói ai hả?
⟟ Lâm Nam Vũ tóm áo Lạc Tiởu Phà m lại, trừng mắt hởi.
Lạc Tiởu Phà m cưởi lởn, lè lưỡi vởi Lâm Nam Vũ:
- Anh tưởng tôi ğang nói ai thì là tôi nói ngưởi ğó, không
phải ÄŸÃ n bà thì là gì? TÃnh toán, nhở mởn. Anh biết không,
những kẻ tởi tở như anh chẳng ğáng giá mởt xu! 6000 tở của
tôi thà ğở mua mởt con lợn còn hơn.
Lâm Nam Vũ thực sự chởu thua ngưởi phụ nữ nà y, anh dứ dứ
nắm ğấm, uy hiếp:
- Mau câm miởng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô không
nói ğược lởi nà o nữa.
Lạc Tiởu Phà m nhìn Lâm Nam Vũ chằm chằm, lúc lắc ğầu rởi
cưởi:
- Ha ha! Tôi thÃch nói thì nói, anh không quản ğược tôi! Hai chúng
ta chẳng có quan hở gì cả, xin anh bở tôi ra, ğừng cứ như mấy
mụ ğà n bà ngủ cùng ngưởi ta rởi cứ bám theo ğòi phải chởu
trách nhiêm, chẳng phải anh nởi tiếng là ğà o hoa, ğa tình sao?
Váºy thì chắc chắn là ğã ngá»§ vởi nhiởu ngưởi rởi, chắc lÃ
cũng có sự chuẩn bở tâm lý, ğừng có giả vở yếu ğuởi
trưởc mặt tôi, OK?
- Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© thở hởn hởn vì giáºn. ⟟ Tôi chở thấy con
ÄŸÃ n bà ngang ngạnh quá, cô tưởng rằng tôi thÃch cô sao? Nói tháºt
lòng, những ngưởi ğà n bà mà tôi từng ngủ cùng không ğược
mởt vạn thì cũng phải mởt nghìn, tôi quan tâm tởi cô sao? Cô
thấy cô có ÄŸiởm nà o ğở tôi thÃch, vóc dáng thì không ra sao,
mặt thì như mặt lợn, cô không cầm gương soi thá» xem tôi có thÃ-
ch cô không, cô ğúng là tự tin quá ğấy, tưởng bở quá ğấy.
Lạc Tiởu Phà m giương cao tay lên, mởt cái tát ÄŸáºp mạnh lên
mặt Lâm Nam VÅ©, giởng như mởt con báo con ÄŸang gầm gừ nởi giáº-
n:
- Khởn nạn, ğáng ghét, anh thực sự khiến tôi thấy buởn nôn.
Lâm Nam VÅ© láºp tức cảm thấy mặt mình nóng ran, ğây là lần
ğầu tiên anh bở ngưởi ta ğánh. Anh nắm chặt mái tóc của Lạc
Tiởu Phà m, ghé sát mặt và o mặt cô, nhìn là n da trắng nõn nÃ
của Lạc Tiởu Phà m, thực sự không nỡ xuởng tay, môi anh ghé
sát lại cắn mạnh và o môi cô, cho tởi khi cảm thấy có mùi máu
tanh trong miởng mình mởi buông ra.
Lạc Tiởu Phà m ğau ğởn ğẩy mạnh Lâm Nam Vũ rởi ğởnh cho anh
thêm mởt cái tát nữa, ngay láºp tức cở tay cô bở anh giữ chặt.
Lâm Nam Vũ ğắc ý nhìn Lạc Tiởu Phà m:
- Tôi thấy cô mởi thức sá»± là mởt con lợn! Cô tưởng rằng tÃ
´i sẽ ğở cô ğánh nữa hả? ⟟ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ nhìn LÃ
¢m Nam VÅ© nhưng không biết phải là m gì.
Tất cả mởi ngưởi trong nhà hà ng ğởu không dùng bữa nữa mÃ
quay sang nhìn hai ngưởi, vừa nhìn vừa xì xà o bà n tán. Lâm Nam Vũ
xoa mũi, cảm thấy mình bở mởt cô gái ğánh ngay trưởc mặt
mởi ngưởi quả là mất mặt. Nếu cứ tiếp tục thế nà y thì
chắc chắn là còn mất mặt nữa, anh kéo tay Lạc Tiởu Phà m, lôi
cô ra khởi nhà hà ng. Dởc ğưởng, hai ngưởi ğởu không ai nhìn
ai, cứ như thở ngưởi bên cạnh mình là mởt ğởng phân thởi
hoắc.
Hai ngưởi cùng quay vở Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, rất nhiởu nhân viên
thấy hai ngưởi quay lại cùng tở ra kinh ngạc, chở sợ cảnh
tượng ngà y hôm nay sẽ lan ra khắp công ty. Lâm Nam VÅ© mở cá»a
phòng là m viởc, Lạc Tiởu Phà m vừa bưởc và o ğã láºp tức bở
cảnh biởn ngoà i khung cá»a kÃnh thu hút. Bầu trởi trong xanh, những
chiếc thuyởn buởm ÄŸiởm xuyết trên mặt biởn, từng chú hải Ã
¢u giang rởng ğôi cánh, bởn trẻ con ğùa giỡn trên bãi cát,
những cặp tình nhân thong thả dạo chơi.
Lạc Tiởu Phà m bất mãn ⟟hừ⟟ mởt tiếng trong cở hởng. Con
bà nói, phòng là m viởc cá»§a gã khởn nạn nà y tháºt là dở chởu,
còn có gió biởn thởi mát rượi, bao giở mình mởi ğược
hưởng phúc như thế nhở? Nhìn biởn mởt lúc, Lạc Tiởu Phà m
chán nản quay ngưởi vở ngởi trên chiếc salon gần bà n là m viởc
của Lâm Nam Vũ, hai chân gác lên cái bà n bên cạnh, nhưởng mà y
nói vởi Lâm Nam Vũ:
- Phiởn ông có khuôn mặt giởng lợn cho tôi mởt tách cà phê, bÃ
¢y giở tôi hÆ¡i khát, cần phải bở sung lượng nưởc.
Lâm Nam VÅ© ngởi trên chiếc ghế phÃa sau bà n là m viởc, nheo mắt
nhìn Lạc Tiởu Phà m ğang cở thách thức lòng kiên nhẫn của anh,
ğe dởa:
- Bở ngay cặp chân giò của cô xuởng, nếu không tôi không khách
sáo nữa ğâu.
Lạc Tiởu Phà m thản nhiên:
- Không, tôi thÃch như thế nà y, sao anh lại không thÃch? Không thÃch
thì thôi! Tôi cÅ©ng không muởn anh thÃch, huởng hở anh lại là cầm
thú, chắc anh cũng không hiởu cảm giác của loà i ngưởi ğâu!
Chắc chắn anh không biết con ngưởi suy nghĩ vấn ğở như
thế nà o ğâu nhở?
- Cô⟦ ⟟ Cuởi cùng thì Lâm Nam Vũ cũng ğánh mất lòng kiên
nhẫn. Con ÄŸÃ n bà chết tiởt nà y tháºt thÃch thách thức lòng kiên
nhẫn của anh. Lâm Nam Vũ ğứng lên, duởi chân ra hất chân Lạc
Tiởu Phà m xuởng, Lạc Tiởu Phà m ğau ğởn kêu lên, cái chân co
lại không hở khách khÃ, nâng lên cao ğạp thẳng và o bụng Lâm Nam
Vũ. Lâm Nam Vũ khẽ tránh nhưng chân kia của Lạc Tiởu Phà m lại
ğạp tởi. Anh tránh thêm lần nữa rởi giữ chặt cằm của Lạc
Tiởu Phà m, cúi xuởng cắn môi cô, Lạc Tiởu Phà m cũng không
vừa, cắn lại lên môi anh, cả hai ngưởi ğởu cắn rất mạnh,
khóe môi ğởu chảy máu.
Lạc Tiởu Phà m và Lâm Nam Vũ lau miởng, khinh bở nhìn nhau. Lạc
Tiởu Phà m là ngưởi ra tay trưởc, cô tóm chặt áo Lâm Nam Vũ
rởi quáºt anh ngã xuởng ğất. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ğá mạnh và o chân
Lạc Tiởu Phà m, cô ğánh mất trởng tâm, cũng ngã xuởng. Lâm Nam
Vũ ğè Lạc Tiởu Phà m xuởng, thở hởn hởn, hởi:
- Cô có phục không?
- Không phục! Anh là cái cóc khô gì. Muởn tôi phục anh hả, không
có cá»a ğâu, cả cá»a sở cÅ©ng không! Lạc Tiởu Phà m tôi từ
trưởc tởi giở không biết thế nà o là khuất phục, huởng hở
là loại như anh, là thứ mà con ngưởi phải tiêu diởt. Viởc gì
tôi phải phục anh! ⟟ Lạc Tiởu Phà m bưởng bởnh ngẩng cao
ğầu, nói rà nh rởt từng câu.
ğúng lúc ğó, Sá» Phi Phi ğẩy cá»a bưởc và o, áo cá»§a Lâm Nam VÅ©
bở xé rách, ğầu tóc rởi tung, khóe miởng còn vết máu. Cô gái
kia cũng không là nh lặn hơn, quần áo cũng bở bung ra, miởng chảy
máu, ğôi mắt hung dữ nhìn Lâm Nam Vũ. Có ğánh chết cũng không
nháºn ra là hai ngưởi ÄŸang yêu thương nhau, nhưng tư thế cá»§a hai
ngưởi thì có vẻ hơi⟦ kỳ cục.
Lâm Nam Vũ thấy SỠPhi Phi bưởc và o, thản nhiên buông Lạc Tiởu
Phà m ra rởi ğứng lên. Lạc Tiởu Phà m vẫn kéo áo anh, anh gạt
tay cô ra, quay ğầu lại nói vởi SỠPhi Phi:
- Thư ký Sá», phiởn cô cho con lợn nà y mởt bát nưởc tráng nởi.
Lạc Tiởu Phà m lởm cởm bò dáºy, cưởi ngởt ngà o, nói vởi Sá»
Phi Phi:
- Chở ơi, phiởn chở cho con trâu nhà chở mởt thùng nưởc, cho
hắn hạ hởa, không cắn ngưởi lung tung nữa.
Sá» Phi Phi cưởi rởi ÄŸi ra ngoà i. ğứng ở cá»a, cô nhắm mắt
lại, mặc dù bên cạnh Lâm Nam Vũ không thiếu ğà n bà , nhưng chưa
có ngưởi nà o khiến anh phải thay ğởi sắc mặt, nhưng lần nà y
hình như không giởng những lần trưởc, anh thực sự ğởng lòng
rởi⟦
Ghi Danh Hởi/ßáp Thà nh Viên Lởch Bà i Trong Ngà y Tìm Kiếm
Top123.vn > Giải trà Top123 > Truyởn ğởc online > Truyởn dà i -
Tiởu thuyết
Yêu ğôi môi em- Mởc Khinh Yên- ( Tiởu thuyết vở Tình mởt ğêm-
nhẹ nhà ng, hà i hưởc )
Ký danh Ghi Nhở?
Máºt mã
Ghi Danh Hởi/ßáp Community Lởch Bà i Trong Ngà y Tìm Kiếm
Community Links
Pictures & Albums
Thà nh Viên
Kiếm Trong Diởn ßà n
Show Threads Show Posts
Tag Search
Kiếm Chi Tiết
Find All Thanked Posts
Go to Page...
Trang 2/3 < 1 2 3 >
ßiởu Chởnh Xếp Bà i
#11 cách ğây 3 tuần
moonhq
Junior Member Tham gia ngà y: Feb 2011
Bà i gởi: 3
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
Thanks ban Suri nhju nha.
moonhq
Xem hở sơ
Gởi nhắn tin tởi moonhq
Tìm bà i gởi bởi moonhq
#12 cách ğây 3 tuần
Suri Dinh
Junior Member Tham gia ngà y: Feb 2011
Bà i gởi: 7
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
--------------------------------------------------------------------------------
Chương 6: Tình yêu kỳ lạ
Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ lao xuởng lầu, tởi lúc gởi taxi mởi
nhở ra mình ğã vứt hết tiởn ở chở gã khởn nạn ğó, ngay
cả tiởn ğở gởi xe cũng không có. Cô ủ rũ cúi thấp ğầu,
trong lòng trà n ğầy sá»± oán háºn: Từ sau khi gặp gã ğó, uởng
nưởc lởc cũng bở nghẹn! Tởi hôm ğó gặp nhau ở quán rượu,
cô ğâu ngở Lâm Nam VÅ© lại là mởt gã khởn nạn, mình ğúng lÃ
mù mắt, chởn phải kẻ chẳng ra gì? Nếu không phải vì không
muởn là m tởn thương tởi cáºu bé trong sáng ğó thì là m gì có
chuyởn cô chởn cái con lợn ğó. Bây giở có hởi háºn cÅ©ng ğã
muởn, chở hy vởng không bao giở phải gặp lại cái gã khởn
nạn ğó nữa.
Trong tà i khoản của cô còn có 200 tở, trởi ơi! Tháng nà y phải
sởng thế nà o ğây? Hôm nay là 18, mùng 1 tháng sau mởi có lương.
Trởi Æ¡i! Sao mà mình ngu váºy, lần ğầu tiên bở ra 6000 tở ğở
mua con lợn ğó ğã là ngu lắm rởi, hôm nay lại còn bở ra 2000
tở. ğúng là mình ğiên mất rởi, bở cái gã khởn nạn ğó là m
cho ğiên mất rởi. Sau nà y ğừng có ai bắt Lạc Tiởu Phà m tôi
bở tiởn ra mua con lợn ğó nữa, nhưng mà nếu hắn chởu bán
vởi giá mởt xu thì mình có thở suy nghĩ lại. Xem ra chở còn
cách ği bở vở nhà thôi, cũng may từ ğây vở nhà không xa lắm,
coi như là giảm cân váºy.
Cơn gió ğêm mát rượi ve vuởt lên khuôn mặt Lâm Nam Vũ, anh
thẫn thở ngởi bên quầy bar. Phòng không báºt ğèn, ánh trÄŸng rởi
qua khung cá»a sở thá»§y tinh, trà n ngáºp cÄŸn phòng, xung quanh tÄ©nh
lặng như tở, chở có mởt và i tiếng chim kêu từ trên núi thi
thoảng vởng lại, khiến ngưởi ta cà ng cảm thấy thê lương, như
tiếng khóc oan ức của những ğứa trẻ sơ sinh. Hình như cũng
và o mởt ğêm trÄŸng sáng thế nà y, anh quen vởi ngưởi ÄŸÃ n bÃ
ğó. Khóe miởng anh nở mởt nụ cưởi, cái mũi vẫn ğau nhức vô
cùng, tháºt sá»± không biết cô ta lấy sức ở ğâu ra, anh xoa xoa
cái mũi, nghĩ thầm: Không biết cô ta ğang là m gì nhở?
Anh ngá»a cở lên dởc chở rượu trong ly và o miởng, thở dà i mởt
hơi, nhưng tâm trạng vẫn không tà i nà o khá lên ğược. Anh cởi
quần áo, ğứng trưởc gương nhìn vết ğở trên cở mình, bà n
tay xoa nhẹ lên ğó, chép miởng ği và o phòng tắm, những giởt
nưởc lạnh lẽo theo vòi hoa sen chảy lên cơ thở anh, anh cở ğở
không run rẩy, hình như tâm trạng ğã khá hơn ğôi chút.
Anh không biết mình là m sao, viởc gì phải tÃnh toán vởi cô ta? Anh
có mởt ngưởi vợ chưa cưởi xinh ğẹp, sang trởng và có hởc
thức. ğó là ğiởu mà cô gái ğó không thở nà o thay
thế ğược, anh và cô ta bất quá chở là mởt trò chơi, viởc gì
phải quá nghiêm túc. Cho dù là ai trả tiởn cho ai thì trò chơi
nà y cũng nên kết thúc, chẳng phải sao? Cần ngưởi phụ nữ như
thế nà o mà không có, viởc gì cứ phải dùng dằng mãi vởi cô
ta? Hơn nữa hình như cô ta cũng không muởn gặp mình. Lâm Nam Vũ
lại bắt ğầu thấy khó chởu trong lòng, ğúng, chÃnh vì ngưởi
ğà n bà chết tiởt nà y không coi anh ra gì, cứ như thở anh không
hở tởn tại, không hở quan tâm tởi viởc anh có nởi giáºn hay khÃ
´ng, có quan tâm tởi cô hay không, có trả cô tiởn hay không. ğúng
rởi, hình như lần nà y cô cũng trả tiởn cho anh, Lâm Nam Vũ lại
buởn bã.
Lẽ nà o ngà y trưởc mởi khi xong viởc anh trả tiởn cho phụ nữ,
hở cÅ©ng giáºn dữ như váºy sao? CÅ©ng giởng như mình bây giở, cảm
thấy không thoải mái? Nhưng nhìn mặt hở thì có vẻ như rất
vui. ğúng rởi, chắc chắn con ğà n bà chết tiởt ğó là quái
thai, là m sao có thở so sánh vởi những ngưởi phụ nữ bình
thưởng ğược? Chắc chắn cô ta là quái thai.
Lâm Nam Vũ quấn khğn lên ngưởi rởi ra khởi phòng tắm, lau khô
tóc, nằm trên giưởng, không hở thấy buởn ngủ chút nà o. Sau
ğó anh ngởi dáºy, nhìn ğởng hở ğã chở 12 giở, nghÄ© mởt lúc,
cầm ğiởn thoại di ğởng lên, tìm mởt sở ğiởn thoại rởi
ấn nút, láºp tức ğầu dây bên kia vang lên giởng nói vui vẻ:
- Vũ, sao anh lại gởi ğiởn thoại cho em? Anh có biết em nhở anh
lắm không, ngà y nà o cũng chở ğiởn thoại của anh! Em còn tưởng
anh không thèm tìm em nữa, nếu như váºy thì em chẳng còn niởm vui
ğở sởng nữa. Em không thở không có anh, thá»±c sá»± không thở khÃ
´ng có anh, Vũ⟦
Lâm Nam Vũ chán nản ngắt lởi:
- Sao thế? Không thÃch anh gởi và o lúc nà y hả? Thế thì anh cúp
váºy.
- Không phải, không phải, anh ğừng giáºn. ⟟ ğầu dây bên kia vang
lên giởng nói lo lắng. ⟟ Em chở thấy ngạc nhiên thôi.
Lâm Nam Vũ nghĩ mởt lát rởi nói:
- Anh chở có mởt câu hởi muởn hởi em, em phải nói tháºt nhé,
nếu không sau nà y ğừng mong gặp lại anh nữa.
- Anh hởi ÄŸi, em sẽ nói tháºt, không dám nói dởi ná»a lởi.
- Ngà y trưởc anh⟦ ý anh là ngà y trưởc anh là m viởc xong cho em
tiởn, em có giáºn không? Có cảm thấy bở sở nhục không?
- Không. Anh cho em tiởn chứng tở anh thÃch em mà !
Lâm Nam VÅ© láºp tức cúp ÄŸiởn thoại, cau mà y:
- Bực mình, cái gì chứ? ğúng là bở bởnh, hơn nữa bởnh còn
không nhẹ. ⟟ ğiởn thoại rung, Lâm Nam Vũ chẳng buởn nhìn, tháo
luôn pin ra. Hai ngưởi phụ nữ nà y ğúng là chẳng biết ai bở
bởnh tâm thần, ğánh chết mình cũng không tin ⟟cho tiởn chứng
tở anh thÃch em⟟, ngu ngởc! Lâm Nam VÅ© nhắm mắt lại, nhưng trong
ğầu anh ngáºp trà n hình ảnh cá»§a ngưởi phụ nữ ğó, cứ lượn
qua lượn lại.
- Anh thÃch em không? ⟟ Nụ cưởi ngởt ngà o, ğôi môi cÄŸng mởng
ğặt lên má anh mởt nụ hôn là nh lạnh, bà n tay nhở không ngoãn
ngoãn ğang cởi áo anh, mởt chiếc cúc, hai chiếc cúc⟦
- ThÃch⟦
Nhìn ğôi môi mởm mại của cô lưởt tởi khóe miởng anh, cái
lưỡi nhở như con rắn chuyởn ğởng trong miởng anh.
- Em biết là anh thÃch em, em cÅ©ng thÃch anh, ngà y nà o cÅ©ng nhở anh,
muởn ğược ở bên anh mãi mãi. ⟟ Là n da trắng ngần mát lạnh
như mởt cơn gió ğêm, ğem lại cho anh sự hưng phấn, hôn lại
ngưởi ğà n bà trong tay, dục vởng của anh lại dâng lên. Anh ğang
ğởnh cởi quần áo cô ra thì bởng dưng cô biến mất:
- Em ği ğâu rởi? Em ğừng ği, ğừng bở lại anh.
Lâm Nam VÅ© ngởi báºt dáºy khởi giưởng, nghe thấy bên ngoà i vang
lên tiếng gió rú rÃt, không biết từ bao giở, thì ra trởi ğã
mưa. Chiếc rèm mà u trắng treo trên khung cá»a sở bay phần pháºt
trong gió, vang lên những tiếng ğởng nặng nở. Lâm Nam Vũ vởi
và ng nhảy xuởng giưởng, nưởc mưa lạnh buởt mang theo những
cÆ¡n gió ÄŸiên cuởng ÄŸáºp và o mặt anh, anh cở nén ğở không hắt
xì hÆ¡i. Anh vởi và ng kéo cánh cá»a sở ở ban công lại, mặt ğất
dưởi chân ğã ưởt nưởc mưa, dởi lại trong anh cảm giác là nh
lạnh. Anh nhanh chóng chạy vở giưởng, lau khô chân rởi chui và o
trong chÄŸn.
Nhở lại giấc mÆ¡ vừa nãy, bà n tay anh vô thức sở và o chở mÃ
cô vừa xuất hiởn trong giấc mơ, trên ğó hình như vẫn còn lưu
lại mùi hương của cô. Nếu ğêm nay có cô nằm bên cạnh thì
hạnh phúc biết bao nhiêu! Anh bắt ğầu thấy nhở cô, bắt ğầu
thấy không háºn cô như trưởc nữa.
Mởt tiếng sấm vang lên kèm theo tia chởp rạch ngang bầu trởi
khiến cÄŸn phòng dưởng như thoáng chao ğảo, Lạc Tiởu Phà m giáºt
mình tởnh giấc. Tấm rèm cá»a ÄŸang khiêu vÅ© ÄŸiên cuởng trong mưa
gió, như mởt bóng ma ğang nhe nanh giơ vuởt. Lạc Tiởu Phà m run
rẩy, cô sợ hãi ôm chặt lấy cơ thở, những giởt nưởc mắt
sợ hãi không nhởn ğược, ğua nhau lğn ra, những ğêm tởi như
thế nà y, anh ğởu ở bên cạnh cô, ôm chặt cô, nhưng bây giở⟦
Rất nhiởu nğm trưởc, cũng và o mởt ğêm mưa gió như thế nà y,
mẹ cô nhảy từ tầng 4 xuởng, cả ngưởi bở cô là máu, nằm
bất ğởng trên sà n nhà . Khi ğó cô rất sợ, rất sợ, nhưng khÃ
´ng ai nghe thấy tiếng kêu thét cá»§a cô, cứ như thế, cô run rẩy
ngởi trên sà n nhà suởt cả mởt ğêm. Bên ngoà i không ngởt vang
lên tiếng sấm. Nó giởng như mởt cơn ác mởng bao vây lấy Lạc
Tiởu Phà m, cô sợ trởi mưa, sợ ánh chởp chói lòa. Cô nhảy
xuởng khởi giưởng, co mình trên sà n nhà , sà n nhà lạnh buởt.
Mởt lần nữa cô lại nhở tởi khuôn mặt của mẹ, mẹ cô khi
còn sởng rất xinh ğẹp, nhưng khi chết ÄŸi lại vô cùng xấu xÃ.
Lạc Tiởu Phà m không chởu ÄŸá»±ng ğược nữa, bắt ğầu báºt
khóc.
Lâm Nam Vũ cũng không ngủ ğược, nhưng bởng dưng anh có cảm
giác gì ğó, bèn ngởi dáºy nhặt cục pin ÄŸiởn thoại rÆ¡i trên
sà n nhà rởi lắp và o, ÄŸiởn thoại vừa ğược báºt nguởn, tiếng
chuông láºp tức vang lên, ğó là sở ÄŸiởn thoại lạ. Anh ấn và o
nút nghe, trong ğó vang lên tiếng khóc nho nhở:
- Anh có thở nói chuyởn vởi em không? ⟟ Giởng nói vô cùng yếu
ğuởi.
- Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© bất giác giáºt mình: Là cô ấy, Lạc Tiởu
Phà m! Lần ğầu tiên anh nghe thấy giởng nói cá»§a cô như váºy,
yếu ğuởi khiến ngưởi ta phải ğau lòng.
- Ngoan, là m sao thế? Nói vởi anh nà o. ⟟ Lâm Nam VÅ© cÅ©ng giáºt mình
trưởc giởng nói của mình, sao anh lại có thở nói vởi cô bằng
giởng nói dởu dà ng như thế, chẳng phải anh háºn cô sao? Chẳng
phải anh bao lần muởn giết cô sao?
- Em⟦ em sợ, em sợ lắm. ⟟ Trong ğiởn thoại lại vang lên
tiếng khóc nho nhở.
Lâm Nam Vũ sởt ruởt:
- Em là m sao? Em ğang ở ğâu? Anh sẽ tởi tìm em, em ğừng có khóc.
⟟ Lâm Nam Vũ cảm thấy trái tim mình dưởng như muởn vỡ vụn
ra.
Trong ğiởn thoại lại vang lên tiếng nói ngắt quãng.
- Em không sao⟦ em sợ sấm, anh ğừng cúp ÄŸiởn thoại ğược khÃ
´ng? ở thà nh phở nà y, em chở có anh là ngưởi thân nhất.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiởu Phà m dùng từ ⟟thân nhất⟟, khóe
miởng lại nở nụ cưởi châm biếm, nhưng trái tim thì thấy ấm
áp vô cùng. Anh an ủi cô:
- ğược rởi, ğừng sợ, em ở nhà mởt mình sao? Có cần anh tởi
vởi em không?
- Không cần ğâu, mưa lởn lắm, anh sẽ cảm mất, chở cần anh
nói chuyởn qua ğiởn thoại vởi em thế nà y là ğược rởi.
- Sao em có sở ğiởn thoại của anh, hay là ⟦
- Không phải, ai bảo anh là khách hà ng quan trởng bên công ty em
chứ? Em không thở nà o không biết sở ğiởn thoại của khách
hà ng ğược.
Lâm Nam Vũ lại nghe thấy giởng nói lém lởnh của cô, bất giác
báºt cưởi:
- Anh ğâu có nói em yêu thầm anh. Chở tại em ÄŸa nghi thôi, hay lÃ
em yêu thầm anh tháºt? ⟟ Nghe thấy ğầu dây bên kia mởt hởi lâu
không thấy ai trả lởi, Lâm Nam Vũ kéo chğn lên cao mởt chút.
Nhiởt ğở ban ngà y và ban ğêm ở thà nh phở nà y chênh lởch rất
lởn, có thở là vì ở gần biởn, ğôi lúc ğắp mởt cái chğn
mà vẫn thấy lạnh.
- Em có ğắp chğn không ğấy? Hôm nay lạnh lắm!
- Không, em ğang ngởi trên sà n nhà !
Lâm Nam VÅ© ngởi báºt dáºy, lo lắng nói:
- Cái gì? Ngởi trên sà n nhà ? Mau ğứng lên. Nếu không bở cảm
thì là m thế nà o? Nhanh lên, ngoan ngoãn lên giưởng ği, nếu không
anh sẽ tởi ğó ğánh và o mông em ğấy. Nghe lởi nà o, ngoan.
Trong ğiởn thoại vang lên tiếng nói bưởng bởnh nhưng dứt
khoát:
- Không!
Lâm Nam Vũ nhảy xuởng ğất:
- Em, em ğúng là ğáng chết mà ! Mau nói cho anh biết em ở ğâu? Anh
láºp tức mặc quần áo rởi tởi tìm em.
- Không, hay là anh hát cho em nghe rởi em sẽ lên giưởng.
Lâm Nam VÅ© nởi giáºn, cô có lên giưởng hay không là viởc cá»§a cÃ
´, lại còn bắt anh phải hát cho cô nghe nữa. Nhưng anh thá»±c sá»±
sợ cô không chởu lên giưởng nằm, ngở nhỡ bở cảm tháºt thì
ğâu phải chuyởn chơi. Anh nởnh:
- Váºy ğược rởi! Anh hát bà i ⟟ğởi nhạc chim ưng⟟ cho em nghe
nhé. Nhưng em phải lên giưởng nằm cẩn tháºn rởi ğắp chÄŸn và o
ğã.
Lạc Tiởu Phà m ngoan ngoãn trèo lên giưởng, ğắp chğn:
- Em muởn nghe bà i Khách sạn California.
- ğược!
ğó cÅ©ng là bà i hát mà Lâm Nam VÅ© thÃch nhất:
On a dark desert highway
Cool wind in my hair
Warm smell of colitis rising
Up through the air Up ahead in the distance
I saw a shimmering light
My head grew heavy and my sight grew dim
I had to stop for the night
There she stood in the doorway
I heard the mission bell
And I was thinking to myself
Tiếng hát của Lâm Nam Vũ khà n khà n, có vẻ gì ğó rất quyến
rũ, còn có mởt chút ğau thương, nhưng Lạc Tiởu Phà m nghe anh hát
xong lại cưởi rất ngởt ngà o. Lâm Nam VÅ© ğã hát xong mởt lúc lÃ
¢u mà không nghe thấy Lạc Tiởu Phà m nói gì.
- Ngủ rởi hả?
Mởt giởng nói nũng nởu vang lên:
- Em nhở anh, muởn anh.
Mởi phòng tuyến mà Lâm Nam Vũ tự dưng lên ğởu sụp ğở trong
chởp mắt, giởng anh cà ng khà n hơn:
- Ừm, anh cũng muởn có em, vừa nãy anh còn mơ thấy em, thấy em
giúp anh cởi quần áo, còn hôn anh, nhưng khi anh muởn ôm em thì khÃ
´ng thấy em ğâu nữa.
Mởt lúc lâu sau Lạc Tiởu Phà m vẫn không nói gì nữa.
- Em buởn ngủ rởi, chúc ngủ ngon! ⟟ Không chở Lâm Nam Vũ trả
lởi, bên kia ğã cúp ğiởn thoại.
Lâm Nam Vũ vởi và ng gởi lại, nhưng bên trong chở vang lên giởng
nói ⟟Thuê bao quý khách vừa gởi hiởn không liên lạc ğược⟟.
Lâm Nam Vũ thở mạnh, bực bởi nói:
- ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt! ÄŸang chÆ¡i trò gì váºy? Lẽ nà o cô
ğược phép nói nhở tôi nhưng không cho phép tôi mơ thấy cô sao?
⟟ Anh cắn chặt môi, lòng tự trởng lại bở tởn thương thêm
mởt lần nữa, vì cô.
Bầu trởi bên ngoà i u ám, lúc nà y anh mong trởi mau sáng, anh muởn
gặp Lạc Tiởu Phà m, rất muởn, rất muởn. Thì ra mùi vở của
sự nhở nhung lại ğắng như thế, ğắng từ trong tim, sau ğó lan
ra khắp cơ thở⟦
Khi ánh mặt trởi ğầu tiên của buởi sáng lởt và o phòng, Lâm
Nam VÅ© láºp tức ngởi dáºy, lắc lắc cái ğầu nặng nở, hai ğôi
mắt như dÃnh chặt và o nhau, không tà i nà o mở ra nởi. Mởt lúc lÃ
¢u, anh mởi mở ğược mắt, ğôi mắt cay xè vì bở ánh nắng
chiếu và o. Bưởc và o phòng tắm xong, anh soi mình trong gương, ğôi
mắt hÆ¡i sưng, vở mặt mởt cái, mở tá»§ quần áo, trong ğó lÃ
những chiếc áo sơ mi vởi nhiởu mà u sắc, có bởn hà ng áo, mởi
hà ng có khoảng 100 cái áo. Lâm Nam Vũ cầm mởt chiếc áo mà u ğen
soi và o trong gương, lắc ğầu, hôm nay sắc mặt của anh không
tởt lắm, mà u ğen sẽ khiến khuôn mặt anh cà ng sạm ği. Cầm
mởt chiếc áo mà u trắng, lại lắc ğầu. Sao hôm nay thỠbở nà o
cũng không vừa mắt. Treo và o tủ, nhìn thấy mởt chiếc áo sơ mi
mà u hởng phấn. Từ sau khi tiếp quản công viởc của ba, những
chiếc áo có mà u sắc sặc sỡ thế nà y Ãt khi anh dùng tởi, giở
anh lấy ra, cả ngưởi anh dưởng như có tinh thần hơn rất
nhiởu.
Anh lại mở mởt cái tủ khác, ğó là tủ ğựng quần, cầm mởt
chiếc quần âu mà u ğen, nghĩ mởt lát, anh lại ğặt xuởng. Hôm
nay chắc là cô gái ğó sẽ tởi công ty bà n công chuyởn, buởi
trưa có thở cùng cô ği ğn ğở Hà n Quởc, nghe nói ở ğưởng 14
khu Hương Xá mởi mở mởt nhà hà ng, ğở ğn cũng khá ngon, có
thở ğưa cô tởi ğó thưởng thức. Anh lấy ra mởt cái quần bò
hiởu Chanel mà u trắng, không nhởn ğược lại mởm cưởi: Tôi khÃ
´ng tin cô không thÃch tôi, tôi nhất ğởnh phải bắt cô thÃch tôi,
khóc vì tôi, xem tởi lúc ğó tôi sẽ dạy bảo cô như thế nà o.
Dạy bảo thế nà o nhở? ğúng rởi, không cho cô hôn tôi, chở
ğược nhìn, không ğược sở. Nhưng mà ngở nhỡ mình muởn hôn
cô ta thì sao nhở? Thôi mặc kở, ğó là chuyởn sau nà y, bây giở
phải là m cho cô ta thÃch mình trưởc ğã, ğó mởi là viởc chÃnh.
Anh mặc quần áo, ngắm mình trong gương, ğẹp tởi mức chÃnh anh
cũng phải thởt lên khen ngợi. ßnh mắt có thần, ğôi môi kiêu
ngạo nhưng gợi cảm, cái áo sơ mi mà u hởng phấn khiến trong vẻ
nam tÃnh cá»§a anh còn có phần lẳng lÆ¡, nhưng viởc nà y không ảnh
hưởng tởi sức quyến rũ tởa ra từ con ngưởi anh. Anh lại suy
nghĩ mởt lát, mở tủ ra, trong ğó là mởt hà ng nưởc hoa, nhãn
hiởu gì cũng có. ğặt tay lên lở nưởc hoa hiởu CD rởi lại
bở tay xuởng, mùi thÆ¡m nà y thÃch hợp vởi những ngưởi ÄŸÃ n ông
trưởng thà nh, hôm nay dùng loại khác có lẽ tởt hơn. Cầm lở
nưởc hoa Givenchy có mùi ngòn ngởt, xởt và o không khÃ, trong không
khà láºp tức lan tởa mởt mùi hương hoa quả dìu dởu rất dở
chởu, nưởc hoa chầm cháºm bám và o quần áo Lâm Nam VÅ©, nghe nói
cách xởt nưởc hoa nà y rất thÃch hợp vởi những ngà y mùa hè
mặc Ãt quần áo.
Tâm trạng của Lâm Nam Vũ tởt lên mởt cách kỳ lạ, cái mũi
cÅ©ng không còn cảm thấy ÄŸau nữa. Xuởng lầu, thấy ông nởi vÃ
bở mẹ ğang ngởi quanh bà n ğn. Lâm Nam Vũ vui vẻ chà o mởi
ngưởi:
- Chà o cả nhà !
Kiởu Ngởc Phượng thấy sắc mặt con trai mình ğã sáng sủa hơn
ngà y hôm qua, tâm trạng hình như cÅ©ng tởt hÆ¡n. Lại còn ngá»i
thấy mùi nưởc hoa thoang thoảng. Thấy bở quần áo trên ngưởi
Lâm Nam Vũ, bà tò mò hởi:
- Vũ, hôm nay con không ği là m hả? Sao ğn mặc thoải mái thế?
Lâm Nam VÅ© quết mởt Ãt sa lát lên bánh mì, cắn mạnh mởt miếng,
uởng mởt cởc nưởc hoa quả, nói:
- Có ği là m chứ. Mẹ, mẹ bảo con mặc thế nà y có ğẹp không?
⟟ Anh hơi lo lắng nhìn Kiởu Ngởc Phượng, chở sợ mẹ mình chê
xấu.
Kiởu Ngởc Phượng nhìn con trai từ trên xuởng dưởi, thấy bở
quần áo nà y ğẹp hơn bình thưởng mặc comple rất nhiởu, ngay
cả khuôn mặt anh cÅ©ng trở nên trẻ trung, khởe mạnh hÆ¡n. BÃ
nói:
- ğẹp, sao mẹ chưa thấy con mặc cái áo nà y bao giở?
Lâm Nam Vũ vui vẻ:
- ğây là câu nói hay nhất của mẹ. ⟟ Nhưng anh không là m
thế nà o ğở che giấu ğược vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, chở
cần nghÄ© tởi ngưởi phụ nữ ğó là anh ğã sởt ruởt tởi khÃ
´ng ÄŸn ğược cÆ¡m rởi.
Lâm Hà n nhìn con trai, ğánh mắt ra hiởu cho ba ông. Lâm Chấn Nam
xua tay, nói:
- Tiởu VÅ©, nếu có bạn thì thưởng xuyên ÄŸi chÆ¡i ÄŸi, vở nhÃ
muởn cũng không sao, ông ğã có ba con chğm sóc rởi.
Lâm Nam Vũ sung sưởng thơm chụt lên má ông nởi:
- Con biết là ông nởi tởt nhất mà . Con ğn no rởi, hôm nay có
thở sẽ ğn cơm cùng bạn, vở muởn mởt chút.
Kiởu Ngởc Phượng không an tâm, lại dặn dò thêm:
- ğừng có vở muởn quá, giở kẻ xấu bên ngoà i nhiởu lắm. ⟟
Kiởu Ngởc Phượng nhìn con trai lên ô tô mởi chép miởng nói
vởi Lâm Chấn Nam. ⟟ Ba, ba lúc nà o cũng chiởu chuởng nó. Ba xem
giở nó thế nà o rởi, ngà y nà o cũng chơi bởi ğà n ğúm ở bên
ngoà i, nó có vợ sắp cưởi rởi cơ mà .
Lâm Chấn Nam không vui, hừ giởng rởi ğứng lên, nói:
- NÄŸm xưa nếu không phải Lâm Hà n cÅ©ng không vở nhà thì ğã khÃ
´ng tởi lượt con là m con dâu cá»§a Lâm Chấn Nam nà y.
Kiởu Ngởc Phượng nhìn chởng mình, chép miởng, chẳng nói câu
nà o nữa. Lâm Hà n cưởi cưởi, an ủi:
- Em ğừng có lo, ba hiởu con trai hơn chúng ta. Em thấy ğấy, tình
cảm cá»§a ba vởi Tiởu VÅ© rất tởt, em ğừng thấy ba tở vẻ dá»-
ng dưng như thế, thực ra trong lòng ba biết nhiởu chuyởn hơn
chúng ta ğấy.
Lâm Nam Vũ lái chiếc xe Ferrari tởi ğưởng 6 khu Hương Xá, cảm
nháºn ğược vô sở ánh mắt ngưỡng mở lưởt qua ngưởi mình.
Anh ğắc ý nhìn khuôn mặt ÄŸiởn trai cá»§a mình trong gương, anh khÃ
´ng tin là có ngưởi ÄŸÃ n bà nà o anh không ⟟giải quyết⟟
ğược, trừ phi ngưởi ğó không phải ğà n bà .
Mởt chiếc xe con mà u trắng ği theo sau xe anh suởt từ lúc anh rẽ
và o ğưởng 6 khu Hương Xá. Chiếc xe có biởn sở rất ⟟ngầu⟟,
00001, ngưởi lái xe là mởt cô gái rất thởi trang, mặc dù ğôi
kÃnh râm to bản che mất ná»a khuôn mặt cô nhưng ğôi môi gợi cảm
khẽ cong lên thách thức, mái tóc dà i buông ngang vai tung bay trong
gió, thu hút ánh mắt của rất nhiởu ngưởi.
Lâm Nam VÅ© mởm cưởi, anh không phải ngưởi ÄŸi ğưởng, anh là LÃ
¢m Nam VÅ©, không dở dà ng bở phụ nữ qua mặt như thế. Anh tÄŸng
tởc xe, anh không thÃch có mởt chiếc xe như con ruởi cứ bám sau xe
anh, ğẹp hay xấu cũng chẳng liên quan gì tởi anh cả, chở khi anh
có ham muởn thì anh mởi quan tâm tởi vẻ ğẹp của mởt ngưởi
ğà n bà . Chở tiếc là bây giở anh chở có ham muởn vởi ngưởi
phụ nữ ğáng ghét kia thôi, còn vởi những ngưởi ğà n bà khác,
hôm nay anh không có hứng thú.
Nhưng chiếc xe ğó vẫn bám sát xe anh, anh nhanh cô ta cũng nhanh, anh
cháºm cô ta cÅ©ng cháºm. Lâm Nam VÅ© cưởi lạnh: Tôi không có hứng
thú vởi những ngưởi ğà n bà tự tìm tởi mình. Nhưng hình như
có mởt ngưởi là ngoại lở, cho dù cô chủ ğởng như thế nà o
thì anh vẫn có hứng thú, mà hứng thú lại vô cùng nhiởu. Lâm
Nam Vũ không nhởn ğược, nở mởt nụ cưởi ğắc ý, không biết
ğây là lần thứ bao nhiêu trong ngà y hôm nay, anh mởm cưởi như
váºy, chở cần nghÄ© tởi cô là anh muởn cưởi, muởn gặp cô,
nhở cô, thÃch cái cảm giác cô quyến rÅ© mình, là m cho anh thởa
mãn, ğó là ğiởu mà những ngưởi phụ nữ khác không thở cho
anh ğược.
ğèn ğở trưởc mặt sáng lên, Lâm Nam Vũ ğặt ngón tay lên khóe
miởng, có vẻ trầm tư. Anh không biết tư thế nà y của anh thu
hút biết bao nhiêu. Thi thoảng lại có ngưởi dừng bưởc chân,
ngây ngô nhìn khuôn mặt anh, giao thông bởng chởc trở nên rởi
loạn, viên cảnh sát chở huy giao thông ğứng bên ğưởng thởi
còi tháºt to, ğảo mắt nhìn xung quanh xem kẻ nà o là thá»§ phạm,
chiếc xe Ferrari mà u ğở cá»§a Lâm Nam VÅ© ÄŸáºp và o mắt cảnh sát,
sau ğó là mởt khuôn mặt ğẹp như minh tinh mà n bạc. Viên cảnh
sát chán nản lắc ğầu:
- ğẹp trai không phải lởi của anh, nhưng khiến giao thông hởn
loạn thì không ğược.
Mởt chiếc xe dừng sát bên phải xe của Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ
giáºt nảy mình. Dừng lại mởi tưởng tượng, anh giáºn dữ ngẩng
ğầu lên. Cô gái trên chiếc xe mà u trắng gỡ cặp kÃnh râm
xuởng. Cô có mởt ğôi mắt rất quyến rũ, khóe miởng khẽ
nhếch lên, khuôn mặt trái xoan khiến cô cà ng trở nên nởi báºt,
chiếc áo sÆ¡ mi trắng cở hình chữ V cà ng là m nởi báºt lên nưởc
da trắng như ngởc của cô.
Ngưởi con gái ğó không nhìn Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cưởi nhẹ,
trò chơi nà y anh gặp nhiởu rởi. Anh quay ğầu lại, trong lòng
thầm nghĩ, lát nữa gặp ngưởi phụ nữ kia, nhất ğởnh anh
phải ⟟giải quyết⟟ cô! Anh thực sự muởn có cô, hình như hôm
qua mởi⟦ Sao hôm nay lại ham muởn mạnh mẽ như thế. Chết
tiởt, nhóc con, nói gì hôm nay tôi cũng sẽ giải quyết em!
Bở Tiởu Yên thấy Lâm Nam Vũ lạnh lùng nhìn mình mởt cái rởi
quay ğầu ği, cứ như thở cô không hở tởn tại, khóe miởng anh
khẽ nhếch lên, cưởi lạnh lùng, khuôn mặt ğiởn trai không
biết ğang nghĩ ğiởu gì, ğôi mắt toát ra ánh nhìn dởu dà ng,
chắc chắn là ğang nghĩ tởi ğà n bà , ğà n ông chở những khi
nghÄ© tởi ÄŸÃ n bà mởi có biởu cảm như váºy. Bởng dưng cô cảm
thấy ğở kỵ vởi ngưởi ğà n bà trong lòng anh, cô chưa bao giở
thÃch mởt gã ÄŸÃ n ông nà o, cho rằng ÄŸÃ n ông ğởu là những kẻ
bẩn thởu, ğáng ghét bao vây lấy mình, giởng như mởt lũ ruởi.
Nhưng ğởi vởi Lâm Nam Vũ, từ giây ğầu tiên nhìn thấy anh, cô
ğã muởn thu hút sự chú ý của anh, ai mà biết ğược rằng anh
không thèm nhìn cô lấy mởt cái, khó khÄŸn lắm mởi ÄŸáºu ğược
xe ngang hà ng vởi anh, anh lại coi như cô không tởn tại, tháºt lÃ
tức chết lên ğược.
ğèn xanh báºt sáng, Lâm Nam VÅ© ÄŸang ğởnh khởi ğởng xe thì viên
cảnh sát chở huy giao thông ğứng trưởc mặt ği tởi, vở vở
và o xe anh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc:
- Chà o anh, hy vởng lần sau anh lái xe qua con ğưởng nà y hãy ğeo
kÃnh râm lên ğở ğóng góp mởt phần cho viởc ğảm bảo tráºt tá»±
an toà n giao thông, cảm ơn!
Mởt lúc lâu sau Lâm Nam Vũ vẫn không kởp phản ứng, Bở Tiởu
Yên ngởi trong xe báºt cưởi lởn:
- ğẹp trai không phải lởi của anh, nhưng là m giao thông hởn
loạn thì là anh không ğúng. ⟟ Viên cảnh sát nghe thấy câu nói
ğó, quay sang nhìn Bở Tiởu Yên mởm cưởi tán thưởng, gáºt ğầu
rởi quay lại nhìn Lâm Nam Vũ. ⟟ ğây cũng là câu nói mà ğa sở
mởi ngưởi ğởu muởn nói, hy vởng anh hãy ÄŸeo kÃnh râm lên.
Lâm Nam Vũ lắc ğầu, cở nặn ra mởt nụ cưởi, khóe miởng khẽ
nhếch lên:
- Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn anh ğã nhắc nhở, tôi rất ğẹp trai,
ğẹp trai tởi mức khiến giao thông rởi loạn, ğây là món quÃ
tuyởt vởi nhất mà tôi nháºn ğược ngà y hôm nay.
Viên cảnh sát ğứng thẳng ngưởi, giơ tay chà o Lâm Nam Vũ:
- Cảm ơn anh ğã giúp ğỡ giao thông của nơi nà y, hoan ngênh lần
sau tởi vởi ğưởng 6 khu Hương Xá.
Lâm Nam Vũ lái xe lao ği, xe của Bở Tiởu Yên cũng bám sát theo
sau.
Lâm Nam VÅ© không nén ğược nụ cưởi, mình tháºt sá»± ğẹp trai
như thế sao? Nhưng tại sao ngưởi ÄŸÃ n bà ğó lại không thÃch
mình? Tại sao trưởc mặt cô ta, mình không có chút tự tin nà o?
Thở dà i chán nản, ai bảo anh ğụng phải mởt quái thai, không
bở vẻ ğẹp của anh mê hoặc. Ngưởi ğà n bà như thế nà y lấy
vở nhà sẽ rất an toà n, ngay cả mởt ngưởi ğà n ông như mình
cũng không coi và o ğâu thì những ngưởi ğà n ông khác chắc chắn
cũng không thở nà o lởt và o mắt cô, không cần lo cô chạy trởn
vởi kẻ khác. Lâm Nam Vũ không nhởn ğược lại cưởi, nụ
cưởi vô cùng quyến rũ.
Anh dừng xe trưởc cởng Tòa nhà Hương Xá, từ trên xe bưởc
xuởng, ánh mắt của rất nhiởu ngưởi ğởu dừng lại nơi anh.
Không biết bắt ğầu từ lúc nà o, trưởc cá»a Tòa nhà Hương
Xá và o mởi buởi sáng ğã táºp trung mởt ğám con gái xinh ğẹp,
ánh mắt bởn hở nhìn Lâm Nam Vũ cứ như thở nhìn thấy cây kem
ngon nhất trên thế giởi nà y, chở háºn là không thở ÄŸn ngấu
nghiến anh. Lâm Nam Vũ bực mình lắc ğầu, xem ra anh phải nhở
bảo vở giải quyết chuyởn nà y, nếu cứ tiếp tục như thế thì
cởng Tòa nhà Hương Xá sẽ thà nh trại tở nạn cho bởn ÄŸÃ n bÃ
hết.
Mởt cô gái mặc chiếc váy yếm mà u trắng, khuôn mặt xinh ğẹp
như búp bê lao vở phÃa Lâm Nam VÅ©, ğôi mắt to tròn chởp chởp
nhìn anh, trong tay là mởt hởp nhở bằng thá»§y tinh mà u tÃm, trong
ğó là mởt cái ğởng hở kim cương nhãn hiởu Chanel kiởu dáng
mởi nhất, dùng ğôi tay run rẩy ğưa tởi trưởc mặt Lâm Nam Vũ,
ánh mắt chở ğợi:
- Em tặng anh cái nà y, hy vởng anh sẽ thÃch.
Lâm Nam Vũ không buởn nhìn mởt cái, gạt tay cô gái ra. Chiếc
hởp thủy tinh rơi xuởng ğất, vỡ tan thà nh hà ng ngà n mảnh vụn,
ngay cả trái tim mởng manh yếu ởt của cô gái cũng vỡ tan theo.
Cô gái nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tà n nhẫn của Lâm Nam Vũ, ğau
lòng rơi lở. ğúng lúc ğó Bở Tiởu Yên từ trên xe bưởc
xuởng, thấy Lâm Nam Vũ không buởn liếc cô gái kia mởt cái, ğã
ği thẳng và o Tòa nhà Hương Xá, sự cğm ghét trên khóe miởng
giởng như mởt cái kim ğâm thẳng và o trái tim cô gái và cÅ©ng ÄŸÃ
¢m thẳng và o trái tim Bở Tiởu Yên. Cô chưa bao giở thấy ngưởi
ğà n ông nà o tuyởt tình như thế, lạnh lùng như thế, Bở Tiởu
Yên không tin trên ğởi nà y có ngưởi nà o lại từ chởi cái
ğẹp, cô muởn thá» xem, ğở xem anh tuyởt tình hay cô bạc bẽo. CÃ
´ quay ngưởi lên xe, trong lòng thầm nói: Hãy ğợi ğấy!
Ngưởi bảo vở cung kÃnh mở cá»a cho Lâm Nam VÅ©, ngạc nhiên khi
nhìn thấy bở quần áo trên ngưởi anh, cũng chẳng trách bởn hở
tở ra ngạc nhiên như váºy, ğây là lần ğầu tiên Lâm Nam VÅ© mặc
như thế nà y ÄŸi là m. Cô nhân viên lở tân giúp anh mở cá»a thang
máy, ğôi mắt cứ nhìn anh chğm chğm. Lâm Nam Vũ kéo kéo cở áo,
không nhởn ğược lại cưởi.
- Tởng giám ğởc Lâm, hôm nay anh ğẹp trai quá! ⟟ Cô nà ng trực
quầy lở tân cứ nhìn anh không chởp mắt.
- Váºy sao? Cảm Æ¡n! ⟟ Anh lạnh lùng nói. Không biết ngưởi ÄŸÃ n
bà ğó có thÃch anh như thế nà y không nhở? Anh lại cưởi.
- Tởng giám ğởc Lâm ğang yêu sao?
Khi cô nhân viên lở tân hởi câu nà y, ğôi mắt cô thoáng nét u
buởn. Lâm Nam Vũ nhìn ğởng hở, còn 10 phút nữa là tởi 9 giở,
còn ná»a tiếng nữa là anh sẽ ğược gặp ngưởi ÄŸÃ n bà ğó,
tháºt là ğáng mong ğợi. ÄŸang ğởnh bưởc và o thang máy thì nghe
thấy câu hởi của cô nhân viên, anh ğứng lại:
- Cô nói yêu cái gì?
Cô nhân viên chép miởng:
- Những ngưởi ğang yêu ğởu giởng như anh, cứ cưởi ngô nghê
mởt mình.
Lâm Nam Vũ nuởt nưởc bởt, cắn môi, mởm cưởi vởi cô gái
rởi ği và o thang máy, lẩm bẩm:
- Yêu, hình như ngà y nà o tôi cũng yêu.
Ra khởi thang máy, SỠPhi Phi ğã bưởc lên ğón anh. Nhìn bở quần
áo trên ngưởi Lâm Nam Vũ, ánh mắt của cô cũng lở rõ vẻ kinh
ngạc như những ngưởi khác. Tâm trạng Lâm Nam Vũ có vẻ rất
tởt, nụ cưởi tự tin nở trên khuôn mặt, hởi thğm dò:
- Thư ký Sá», cô thấy con lợn kia có thÃch tôi mặc như thế nà y
không? Cô thấy bở quần áo của tôi thế nà o, có ğược không?
SỠPhi Phi hơi ngạc nhiên, ğây là Lâm Nam Vũ, công tỠhà o hoa, ğa
tình mà cô quen biết sao? Anh ğã bắt ğầu quan tâm tởi cảm nháºn
của phụ nữ rởi sao?
Anh lại lẩm bẩm:
- Tôi không tin là có ngưởi nà o mà Lâm Nam Vũ không giải quyết
ğược, nhóc con, cô chở ğấy, nói gì thì nói, tôi cũng bắt cô
bại tráºn trong tay tôi!
SỠPhi Phi nhìn Lâm Nam Vũ, trong lòng thấy nhói ğau, xem ra anh ğã
thực sự bở ngưởi phụ nữ ğó hởp mất hởn rởi, chở có
ÄŸiởu chÃnh anh vẫn chưa biết mà thôi.
- Hôm nay ngưởi dẫn ğầu không phải Lạc Tiởu Phà m, là ⟦ ⟟
SỠPhi Phi nhẹ nhà ng nói.
Lâm Nam VÅ© còn chưa nghe xong, sắc mặt ğã láºp tức rất khó coi:
- Cô ta không tởi, sao cô ta có thở không tởi? ⟟ ğúng váºy! Cô
không tởi thì anh ğn mặc như thế nà y ğở cho ai ngắm? Cho ğám
con gái si tình ngoà i kia sao? ⟟ Cô gởi ğiởn tởi công ty hở,
nói là tôi còn nhiởu chi tiết không hiởu rõ, muởn mởi Lạc
Tiởu Phà m tởi ğây, nếu không thì ğừng nói tởi chuyởn hợp
tác. ⟟ Khuôn mặt anh sa sầm xuởng như bầu trởi ğang cơn mưa,
quay ngưởi bưởc và o phòng là m viởc, ğóng chặt cá»a lại.
SỠPhi Phi lắc ğầu, thở dà i mởt tiếng rởi ği gởi ğiởn
thoại.
Chương 7:Thở công của tình yêu
- Cái gì? Sao nhất ğởnh phải là tở ÄŸi, tở là thiết kế chÃnh,
ğâu phải thằng sai vặt! ⟟ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ hởi.
Lý Giai nhìn cô xin lởi:
- ğó là do công ty bên ğó chở ÄŸÃch danh cáºu phải ÄŸi.
- Không ği, tở không muởn nhìn thấy mặt gã khởn nạn ğó! ⟟
Lạc Tiởu Phà m nhở lại tởi qua mình tháºt là mất mặt, còn gởi
ğiởn thoại cho anh ta, trởi ơi! Không biết anh ta sẽ cưởi nhạo
mình như thế nà o. Trởi không sợ, ğất không sợ, nhưng cô lại
sợ sấm sét, ğúng là mất mặt mà . Không thở ÄŸi, kiên quyết khÃ
´ng ÄŸi, nói gì cÅ©ng không ğược ÄŸi!
Lý Giai mởt mởi nhìn Lạc Tiởu Phà m:
- Rởt cuởc cáºu vởi anh chà ng ÄŸa tình ğó có thù oán gì, sao anh
ta cứ khó dở vởi cáºu váºy? Ngà y trưởc chưa bao giở nghe nói anh
ta gây khó dở cho ngưởi ÄŸÃ n bà nà o, hay là cáºu ğắc tởi vởi
anh ta?
- Tở mà ğắc tởi vởi mởt con lợn sao? Tở là m gì có cái bản
lĩnh ğó, là anh ta ğắc tởi tở thì ğúng hơn! Ngà y nà o cũng gây
khó dở cho tở, con bà nó, ğừng ğở tở nhìn thấy mặt anh ta,
nếu còn nhìn thấy thì anh ta chết chắc rởi! Tở sẽ xé xác anh
ta thà nh tám mảnh, sau ğó ném cho chó ğn! Mà chắc gì chó ğã
thèm ğn thởt thởi của anh ta, thế thì cho rắn ğn, dù sao anh ta
cũng giởng rắn, ğởu là ğở ğởc ác!
Lý Giai kinh hãi nhìn Lạc Tiởu Phà m, thở dà i:
- Câu nà y mà ğở cho ğám fan của anh ta nghe thấy thì tở sợ
ngưởi chết không phải là anh ta mà là cáºu. Hôm ğó cáºu cÅ©ng
nhìn thấy ğó, có bao nhiêu cô gái xinh ğẹp vì ğở ğược nhìn
anh ta mởt lần mà sáng nà o cÅ©ng táºp trung trưởc cá»a Tòa nhÃ
Hương Xá. CÅ©ng chở có cáºu là có gan châm chởc anh ta ngay trưởc
mặt mởi ngưởi thôi. Mà cÅ©ng lạ tháºt, anh ta lại không giáºn cáº-
u, chắc kiếp trưởc hai ngưởi là oan gia nên kiếp nà y mởi phải
lòng nhau.
Lạc Tiởu Phà m hừ mũi:
- Phải lòng? Tở có thở phải lòng mởt con lợn như anh ta sao? Có
phải mắt cáºu bở hởng nên mởi khen ngợi anh ta? ⟟ Lý Giai cÅ©ng
không muởn tranh luáºn vởi Lạc Tiởu Phà m thêm nữa, chở ném lại
mởt câu:
- Tóm lại, tở không nói nhiởu vởi cáºu nữa, cáºu có tởi công ty
của anh ta không?
- Không ği, ğánh chết cũng không ği, ğánh không chết thì cà ng
không ği! ⟟ Lạc Tiởu Phà m kiên quyết.
Lý Giai chán nản ğứng lên:
- Thế thì cáºu tởi phòng Lão Béo mà nói, tở không là m chá»§
ğược chuyởn nà y. Còn nữa, cẩn tháºn Lão Béo lại kêu nghèo kở
khở vởi cáºu, lúc ğó thì không ÄŸi cÅ©ng phải ÄŸi.
Lạc Tiởu Phà m xì mởt tiếng rõ dà i, ğứng lên, nghĩ thầm hôm
nay nói gì mình cũng không ği, cho dù Lão Béo có khóc lóc thảm
thương tởi ğâu, cùng lắm thì mình không là m nữa. Hình như mình
chở còn có 200 tở, thôi kở nó, kẻ sĩ có thở giết nhưng không
thở sở nhục.
- ßi chà , thiết kế Lạc giởi nhất của tôi tởi rởi hả, mởi
và o, mởi và o! ⟟ Cao Liên Cương vừa nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m
ğã chà o mởi ğon ğả.
Hai mắt Lạc Tiởu Phà m nhìn chğm chğm và o khuôn mặt tròn như
Pháºt cá»§a Lão Béo, nói thầm: Hôm nay ông có cưởi ra hoa thì Lạc
Tiởu Phà m tôi cũng không ği! Có ai mà không biết Lão Béo là mởt
con hở ly có nụ cưởi nởi tiếng, khi ông ta cưởi cà ng vui vẻ
thì bạn cà ng phải ğở phòng. Cô giả vở là m ra vẻ không hiởu,
nói:
- Sếp tởng tìm tôi có viởc gì, không phải là muởn tğng lương
cho tôi ğấy chứ!
Cao Liên Cưởng xoa hai tay và o nhau, nụ cưởi cà ng thêm gượng
gạo:
- Tôi biết là cô rất có nğng lực, công ty phải thưởng thêm cho
cô, nhưng công ty vừa mởi thà nh láºp, khó khÄŸn lắm. Có ÄŸiởu
chở cần trò chơi ⟟Ảo mởng cuởc ğởi⟟ ğược tung ra thở
trưởng thì tôi sẽ láºp tức tÄŸng lương cho cô.
Lạc Tiởu Phà m cưởi tÃt cả mắt, trông như mởt thiên thần
nhở, nhưng nụ cưởi ğó khiến Cao Liên Cưởng ğứng cạnh không
rét mà run. ßng ta thà nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m khóc còn hÆ¡n lÃ
thấy cô cưởi. Cô mà cưởi thì chắc chắn là không có chuyởn
gì tởt ğẹp cả.
- Nếu thế thì khi nà o tôi ğược lên lương, chúng ta sẽ nói
chuyởn tiếp. Tôi ra ngoà i ğây. ⟟ Cô lạnh lùng trả lởi. Lão
Béo lại chơi trò nà y vởi cô, Lạc Tiởu Phà m cô là ai mà lại
trúng kế của Lão Béo?
- Chuyởn ğó⟦ ⟟ Cao Liên cưởng ğặt hai tay lên vai Lạc Tiởu
Phà m, thở dà i. ⟟ Tiởu Phà m, coi như cô thương hại tôi ği! Tôi
trên⟦
Lạc Tiởu Phà m chu miởng: Lại cái trò nà y! Cô ngắt ngang lởi Ã
´ng:
- ğở tôi nói hở ông cho! Tôi trên có mẹ già , dưởi có con
nhở, cô mà không giúp tôi thì cả nhà tôi không có cơm mà ğn!
Cao Liên Cưởng mặt dà y, báºt cưởi ⟟hi hi⟟ hai tiếng:
- Tiởu Phà m, tôi ğã bảo là cô thông minh mà , cái gì cũng biết.
Khuôn mặt Lạc Tiởu Phà m láºp tức trở nên lạnh lùng:
- ở nhà A ğưởng 10 khu Hương Xá là nhà ai? Mởt chiếc BMW vÃ
Mercedes trong bãi ğở xe là của ai? Ngưởi ğà n bà nuôi ở
ğưởng 2 khu Hương Xá là của ai? ßng ğừng có giở trò nà y ra
vởi Lạc Tiởu Phà m tôi, tôi không ÄŸi gặp gã khởn nạn ğó ÄŸÃ
¢u! Nếu chở ông không chứa ğược Lạc Tiởu Phà m thì tôi láºp
tức biến! ⟟ Nói xong, cô quay ngưởi ği luôn, mở hôi túa ra
trên khuôn mặt béo múp mÃp cá»§a Cao Liên Cương, ông biết Lạc
Tiởu Phà m là mởt ngưởi nói ğược là m ğược, nếu ğôi co
vởi cô, ông chở có thở thảm bại, bởi váºy ông vô cùng tháºn
trởng.
- ğược rởi, tôi bảo ngưởi gởi ğiởn sang bên ğó, nói là cô
bở ởm, ğang nghở ngơi, hà i lòng chưa! Ngưởi ğà n bà thứ ba
cá»§a tôi bở mất trong tay cô, nếu không kiếm ğược tiởn cho tÃ
´i thì ra ngoà i kia tìm mởt ai ğó xinh ğẹp ğở bởi thưởng.
Lạc Tiởu Phà m lè lưỡi, là m mặt hở:
- Không có ğà n bà ğâu, chở có lợn cái thôi, có cần không? ⟟
Trưởc khi Cao Liên Cưởng kởp phản ứng, cô ğã chuởn nhanh
khởi phòng ông ta.
- Cái gì? Cô ấy bở ởm? ⟟ Lâm Nam VÅ© ğứng báºt dáºy khởi ghế,
nét mặt quan tâm, chẳng nhẽ ğêm qua cô ấy bở cảm lạnh? Anh
xua tay, ⟟ Thư ký Sá», cô cứ ÄŸi là m viởc ÄŸi! ⟟ Sá» Phi Phi liếc
Lâm Nam Vũ mởt cái, thấy trong ğôi mắt anh là sự quan tâm và lo
lắng, không biết ğang suy nghĩ ğiởu gì, Lâm Nam Vũ hiởn nay
ğởi vởi cô tháºt xa lạ, cô ÄŸi ra, nhân tiởn giúp anh ğóng cá»a
phòng.
Lâm Nam Vũ lấy ğiởn thoại di ğởng ra, gởi và o sở ngà y hôm
qua, thấy trong ğiởn thoại vang lên giai ğiởu u buởn quen thuởc
của bà i ⟟Khách sạn California⟟. Lạc Tiởu Phà m nghe thấy tiếng
ğiởn thoại trên bà n ğở chuông, bèn ấn nút nghe:
- Tôi là Lạc Tiởu Phà m, xin hởi ai váºy?
Mởt giởng nói khà n khà n lo lắng vang lên ở ğầu dây bên kia:
- Em bở bởnh hả, ğang ở ğâu? Anh tởi tìm em! ⟟ Lạc Tiởu
Phà m giữ chặt tay lên ngực! Trởi ơi! Là gã khởn nạn ğó, cô
vởi và ng tắt ğiởn thoại, nghĩ mởt lúc rởi tháo pin ra. Anh ta
ğúng là âm hởn không tan, chẳng phải anh ta là ngưởi ğa tình
có tiếng sao? Chắc chắn lúc nà o cũng có mởt ğởng ğà n bà xếp
hà ng chở ğợi, viởc gì cứ phải bám lấy Lạc Tiởu Phà m như
thế? ğúng rởi, chắc chắn là vì gã nà y chưa bao giở thất bại
trưởc ÄŸÃ n bà , mình lại ğởi xá» vởi anh ta như váºy, anh ta không
thoải mái nên muởn trả thù. Chắc chắn là như thế, ğúng lÃ
khởn nạn, tôi sẽ không cho anh cơ hởi nà y ğâu, anh cứ chở cả
ğởi ği!
Lâm Nam VÅ© nói mởt thôi mởt hởi ở ğầu dây bên nà y nhưng khÃ
´ng nghe thấy tiếng ğáp phÃa bên kia.
- A lô⟦ A lô⟦
Lúc nà y anh mởi phát hiởn ra bên kia ğã tắt máy, anh giáºn dữ
ném mạnh ğiởn thoại lên mặt ğất rởi lại gạt hết ğởng
giấy tở trên bà n xuởng, cắn chặt ğôi môi mởng, trong lòng
cảm thấy vô cùng khó chởu, lòng tự trởng bở tởn thương
nghiêm trởng, cảm giác ğầu tiên cá»§a anh là thấy bất lá»±c vÃ
cô ÄŸÆ¡n. Khởi ğởng máy tÃnh, nhìn thấy biởu tượng trò chÆ¡i
⟟Ảo giác cuởc ğởi⟟ trên mà n hình destop, anh click chuởt và o
ğó, anh vẫn chưa chơi trò chơi nà y, là lãnh ğạo công ty, lần
nà o anh cũng là ngưởi ğầu tiên thỠcác trò chơi. Anh ğeo mũ
và o, bên trong vang lên tiếng hưởng dẫn, các thông tin tự ğởng
cáºp nháºt, mởi anh chởn mởt cái tên tháºt hay. Lâm Nam VÅ© nghÄ©
ngợi mởt lát rởi nháºp và o cái tên ⟟VÅ© Phà m⟟.
Trò chÆ¡i hiởn thở: ⟟Chà o mừng gia nháºp vởi Ảo giác cuởc
ğởi, ngưởi online hiởn nay là 1 ngưởi, ngưởi tu luyởn là 1
ngưởi⟟. Lâm Nam Vũ thấy hơi ngạc nhiên, trò chơi nà y vẫn chưa
ğược tung ra thở trưởng, sao ğã có ngưởi ğang chơi rởi? Lâm
Nam Vũ trong trò chơi cũng ğẹp trai y như Lâm Nam Vũ ngoà i ğởi
thực, chở có ğiởu trên ngưởi mặc ğởc mởt chiếc khở, trong
tay cầm mởt thanh gáºy gở, mái tóc như ngưởi ngà y xưa, túm gởn
lên ğằng sau. Hình ảnh của trò chơi nà y khá rõ nét, mà u sắc
cũng ğặc biởt, nhất là khung cảnh xung quanh, có cảm giác như
trong thế giởi thần thoại.
Lâm Nam Vũ vì vẫn còn là cấp 1 nên trưởc mặt anh là ğởng
bằng, xung quanh còn có dấu vết cá»§a các con váºt mởi ÄŸi qua. Lâm
Nam Vũ biết, lúc nà y không thở nà o ği lại bừa bãi, ngở
nhỡ gặp phải các con thú lởn thì mình rất có thở bở giết
chết. Vğng vẳng bên tai anh là tiếng nưởc chảy róc rách, Lâm
Nam Vũ không nhởn ğược, bưởc ği, trưởc mặt anh là mởt dòng
sông trong vắt, ğà n cá nhở ğang tung tğng bơi lởi, ở giữa con
sông có mởt cô gái vô cùng xinh ğẹp ğang tắm, là n da trắng
ngần như tuyết, dưởi ánh nắng mặt trởi, hắt lên thứ ánh
sáng dởu dà ng, tinh khiết, mái tóc dà i mượt mà như là n mây xõa
trên mặt nưởc, che lấp mởt bên mặt của cô, anh có thở nhìn
thấy ở ngực của cô gái có mởt nởt ruởi nhở mà u ğở. Lâm
Nam Vũ ngẩn ngơ mởt lát, khóe miởng khẽ nhếch lên, anh nằm
trong bụi cây bên bở sông. Cô gái ğó có ğôi chân thon dà i, vòng
eo nhở, từ dưởi sông ÄŸi lên, mặc mởt chiếc áo hở rởn vÃ
chiếc váy mà u hoa ğà o, buởc gởn tóc ra ğằng sau. Xem ra trò chơi
nà y ưu ái rất nhiởu cho các game thá»§ nữ, Ãt nhất thì quần áo
cũng tởt hơn của con trai, ğiởu nà y có thở chứng minh ğược
rằng các game thá»§ nữ mởi bắt ğầu chÆ¡i sẽ lợi hại hÆ¡n lÃ
nam, xem ra mình không phải là ğởi thủ của cô ta rởi, tởt
nhất là nên tránh xa.
Nhân váºt trong trò chÆ¡i bởng dưng ğứng lên, ğây là phản ứng
bản nÄŸng cá»§a nhân váºt, nhưng anh ta lại bở mởt con rắn nhở
mà u ğen cắn và o chân. Lâm Nam Vũ vởi và ng trả ğòn, nhưng máu
cá»§a nhân váºt cứ tuôn ra xởi xả, sức lá»±c yếu ởt hẳn ÄŸi,
ngay cả cây gáºy nhở cÅ©ng không nhấc lên ğược. Trên mà n hình
máy tÃnh hiởn lên chở thở: Xin nhanh chóng bở sung nguởn máu. Lúc
nà y nhân váºt cá»§a anh ğã nằm xuởng, chở cần con rắn cắn thêm
phát nữa, Lâm Nam Vũ chở còn cách tu luyởn lại từ ğầu. Bởng
dưng con rắn nhở mà u ğen bở ngưởi ta chặt ğứt thà nh hai
ÄŸoạn, thì ra là cô gái xinh ğẹp ğó. Lâm Nam VÅ© láºp tức nhìn
thông tin cá»§a cô gái: ⟟Nữ, 25 tuởi. Tên nhân váºt: Tuyởt Tình
Diêm La. Phương châm: Chém hết những gã ğà n ông ğa tình trong
thiên hạ. Khẩu hiởu: Gặp mởt ngưởi giết mởt ngưởi⟟. Lâm
Nam Vũ không nhởn ğược cưởi, chắc chắn là cô ta, ngưởi ğà n
bà chết tiởt.
Nhân váºt trong trò chÆ¡i cá»§a Lạc Tiởu Phà m vừa mởi tắm xong lên
bở ğã nhìn thấy có mởt ngưởi nằm trên cở, mởt con rắn
nhở mà u ğen ğang bạnh hà m, bởi vì trò chơi nà y vẫn còn chưa
tung ra thở trưởng nên ngưởi chơi chắc chắn là ğởng nghiởp
của cô, nói gì thì nói cũng không thở thấy chết mà không cứu.
Trưởc tiên cô sá» dụng kỹ thuáºt cá»§a mình ğở giết chết con
rắn, sau ğó sỠdụng khả nğng ğiởu trở vết thương, tởn
thất mất cá»§a mình quá ná»a sở máu và khà lá»±c, nếu trò chÆ¡i
thá»±c sá»± ğã hoà n thà nh thì cô là m như váºy sẽ rất nguy hiởm cho
bản thân, rất dở bở các ğởi thủ khác giết chết.
Khi nhân váºt trong trò chÆ¡i ğứng ğược lên thì Lạc Tiởu Phà m
trợn tròn mắt, hóa ra là gã ğà n ông ğáng ghét ğó. Mặc dù trò
chÆ¡i nà y sẽ không hiởn thở khuôn mặt tháºt cá»§a các game thá»§,
nhưng nhân váºt ğược tạo ra lại có những ğặc ÄŸiởm cÆ¡ bản
cá»§a ngưởi, nhân váºt nà y chắc chắn là cá»§a gã ÄŸÃ n ông ğó. Cô
quay ğầu lại nhìn ğám ngưởi ở công ty mình, không phải lÃ
quá béo thì cũng quá gầy, trừ ği những ngưởi ở công ty thì
chở còn lại anh ta. Lạc Tiởu Phà m nởi giáºn.
Có thông báo là cây kiếm trong tay Tuyởt Tình Diêm La ğã bở game
thủ Vũ Phà m cưởp mất, kở sát và o cở cô, mởt dòng chữ hiởn
lên: ⟟Bây giở láºp tức cởi quần áo, nếu không ta sẽ giết
ngươi!⟟. Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ chu môi: ⟟Ngưởi quên là ta
vừa cứu ngưởi sao?⟟. Ngay sau ğó là câu trả lởi: ⟟ğó là do
ngưởi tự nguyởn, ta ğâu có cầu cứu, bây giở ngưởi mau cởi
hết quần áo ra, nếu không ta sẽ không khách sáo ğâu⟟.
Lạc Tiởu Phà m tức ğiên lên: ⟟Khởn nạn, bởn tiởu thư không
sợ ngươi ğâu, cùng lắm thì liởu mạng vởi nhau!⟟. Bên kia
mởt hởi lâu sau mởi trả lởi: ⟟Chẳng phải em bở bởnh sao?
Sao vẫn còn sức chá»i ngưởi khác⟟. Khuôn mặt bên kia dần dần
tởi ği, game thủ ğã rởi khởi trò chơi. Lạc Tiởu Phà m chẳng
còn tâm trạng chơi tiếp nữa, cũng buởn rầu thoát ra.
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ ÄŸáºp bà n: Nói gì mà bở ởm, hại mình lo
lắng cho cô ta, thì ra là ğang ở công ty. ğúng rởi, chắc chắn
là cô ta không muởn gặp mình. Chẳng nhẽ cô ta thực sự không
thÃch mình sao? Tại sao những ngưởi ÄŸÃ n bà khác ğởu thÃch mình,
còn cô ta thì không? Cô ta không muởn gặp mình nhưng mình có thở
ği tìm cô ta, bởi vì Lâm Nam Vũ muởn gặp cô ta. Vừa mởi ğứng
lên thì SỠPhi Phi bưởc và o, nhìn ğởng giấy tở và cái ğiởn
thoại rơi ngởn ngang trên ğất:
- Các nhân viên kỹ thuáºt cá»§a Công ty Kate tởi rởi, ngưởi dẫn
ğầu là Trương Cưởng, sếp tởng có muởn ÄŸÃch thân tham dá»±
cuởc hởp không?
Lâm Nam Vũ lắc ğầu:
- Cô ği hởp ği, gởi thêm phó tởng nữa, hai ngưởi là ğược
rởi. Tôi ra ngoà i mởt lát, công ty có chuyởn gì thì gởi ğiởn
thoại cho tôi.
Lâm Nam VÅ© mở cá»a xe, tâm trạng vẫn thay ğởi liên tục, nhìn
thấy những dòng ngưởi ği ği lại lại trên ğưởng, bởng dưng
có hai ngưởi thu hút sự chú ý của anh. Mởt cô gái mặc chiếc
váy mà u trắng, trong tay ôm mởt bó hoa hởng lởn, nụ cưởi ngởt
ngà o sáng bừng cả khuôn mặt, dựa và o lòng mởt chà ng trai. Chà ng
trai ôm nhẹ cô gái, khuôn mặt ngởi ngởi hạnh phúc. Ngà y
trưởc, cũng từng có nhiởu cô gái tặng hoa cho anh, nhưng chưa bao
giở anh ğở ý, ğởi vởi phụ nữ, anh không cần phải lãng phÃ
thởi gian, nhưng hôm nay anh cảm thấy bó hoa hởng trong tay cô gái
ğó rất thu hút sự chú ý của anh, tâm trạng anh phút chởc tởt
lên rất nhiởu.
Dừng xe lại, ği và o tiởm hoa ven ğưởng, bà chủ tiởm hoa ğang
ngởi thêu, nhìn thấy có khách bưởc và o, láºp tức ğứng lên
rởi ngẩn ngơ. Mởt ngưởi ğà n ông rất ğẹp trai, ğôi mắt
sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trởi, nhìn và o ai, chắc
chắn trái tim ngưởi ğó sẽ ngừng ÄŸáºp. Chở tiếc rằng ğôi
mắt nà y không nhìn và o bà chủ mà ğang nhìn chằm chằm và o bó
hoa hởng mà u hởng phấn cắm trong lở.
- Anh muởn mua hoa sao? ⟟ Chở ğon ğả chà o khách.
- Ừm. ⟟ Lâm Nam Vũ quay ğầu lại, nở mởt nụ cưởi ngởt
ngà o. ⟟ Cho tôi mởt bó hoa, loại hoa mà con gái thÃch nhất.
- ğược, váºy thì hoa hởng mà u hởng phấn nhé! Nó có nghÄ©a lÃ
tình yêu của anh chở luôn ngởt ngà o, hạnh phúc.
Nụ cưởi cà ng ngởt ngà o hơn trên môi Lâm Nam Vũ: Tình yêu? Nụ
cưởi thoáng trở nên châm biếm:
- Tôi còn chưa biết cô ấy có quan tâm tởi tôi hay không, bởi
váºy chở bó hoa ğẹp mởt chút, ğở cô ấy thÃch tôi. ß, ğương
nhiên là nếu khiến cô ấy yêu tôi thì cà ng tởt!
Bà chá»§ hÆ¡i ngạc nhiên, cô gái như thế nà o mà cá tÃnh thế, mởt
chà ng trai hoà n hảo như váºy mà còn không thÃch? Nếu mà chở trẻ
thêm 10 tuởi nữa thì chắc chắn chở sẽ không bở qua chà ng trai
trưởc mắt, Ãt nhiởu gì thì khi còn trẻ, chở cÅ©ng từng lÃ
ngưởi ğẹp, chở tiếc là giở ğã già . Lại mởt tiếng thở
dà i vang lên trong lòng chở.
Lâm Nam VÅ© cẩn tháºn ğặt bó hoa và o ghế xe, còn thoang thoảng
ngá»i thấy mùi thÆ¡m cá»§a hoa hởng. ğây là lần ğầu tiên anh
tặng hoa cho phụ nữ, cảm giác tháºt kỳ lạ, ğã thế ğó lại
là ngưởi phụ nữ mà anh ghét nhất. Lâm Nam Vũ lái xe tởi cởng
Công ty Kate, ôm bó hoa từ trên xe bưởc xuởng, những ngưởi ği
qua ği lại ğởu quay nhìn anh, bình thưởng anh không sợ bở
ngưởi ta nhìn, nhưng ôm theo bó hoa cứ có cảm giác là lạ. Anh
nghÄ© mởt lúc, giấu bó hoa ra sau lưng, ÄŸi và o cá»a, ngưởi bảo
vở giữ anh lại:
- Xin hởi anh tìm ai?
- Lạc Tiởu Phà m.
- Phòng 521 tầng 2.
- Cảm ơn!
Ngưởi bảo vở nhìn Lâm Nam Vũ bưởc và o thang máy, nói vởi
ngưởi ğởng nghiởp bên cạnh:
- Ngưởi sang trởng quá, tháºt khiến ngưởi ta ngưỡng mở!
- Ngưỡng mở sao! Thế thì cáºu ğẹp trai lên mởt chút.
- Không ğược rởi, ğở kiếp sau ği! ⟟ Giởng nói có vẻ thất
vởng và buởn bã.
Lạc Tiởu Phà m ğang uởng cà phê, nhìn hình cô gái nhở mặc
chiếc váy hoa in trên tách cà phê, mởm cưởi rạng rỡ như ánh
mặt trởi. Lúc nà y Lý Giai từ hà nh lang chạy tởi, khuôn mặt
hoảng hởt:
- Tiởu Phà m, Lâm Nam Vũ tởi rởi, còn mang theo mởt bó hoa hởng
rất to! Cáºu nói xem, có phải anh ta tởi tìm cáºu không? Rởt cuởc
thì hai ngưởi có mởi quan hở gì? Hôm qua còn ğánh nhau, hôm nay
ğã thà nh ngưởi tình, tháºt là bất ngở!
Lạc Tiởu Phà m kinh ngạc ğứng báºt dáºy, sắc mặt hoang mang, không
biết phải là m thế nà o. Lúc nà y thì ğúng là cô hơi sợ Lâm Nam
VÅ© rởi, nhìn thấy anh, trái tim cô ÄŸáºp nhanh gấp ğôi bình
thưởng, nếu cứ tiếp tục như váºy, cô không bở anh là m tức
chết thì cÅ©ng sẽ chết vì tim ÄŸáºp quá nhanh mất.
- Cái gì? Sao anh ta lại ğến? ğến ğây là m gì?
Ngưởc mắt lên, cô ğã nhìn thấy mởt bó hoa hởng thơm dìu
dởu, phÃa sau là khuôn mặt ğẹp trai, anh tuấn cá»§a Lâm Nam VÅ©.
Lạc Tiởu Phà m ngẩn ngơ, nuởt nưởc bởt ừng ực.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiởu Phà m, trong lòng bất giác có mởt cảm
giác thoái mái ğến kỳ lạ, nhìn Lạc Tiởu Phà m bằng ánh mắt
dởu dà ng mởt cách vô thức:
- Tặng cho em, có thÃch không?
Lạc Tiởu Phà m tởnh hởn lại, nhìn chiếc áo sơ mi mà u hởng
phấn mà Lâm Nam Vũ mặc khiến khuôn mặt anh cà ng thêm quyến rũ,
cái quần bò bó sát ğôi chân dà i, nhìn thế nà o cũng khiến
ngưởi ta phải ghen tở. Trái tim Lạc Tiởu Phà m bất giác cảm
thấy buởn bực, lạnh lùng quay mặt ği:
- Xin lởi, chở chúng tôi không phải là hởp ğêm, anh tởi nhầm
nơi rởi.
Lý Giai trợn tròn mắt, không dám tin rằng ngay câu nói ğầu tiên,
Lạc Tiởu Phà m ğã ğởc mởm như váºy, rởi nhìn khuôn mặt tái
xanh của Lâm Nam Vũ, cô bất giác lùi vở sau, quay ngưởi chạy
vở phÃa phòng là m viởc cá»§a Lão Béo. Bây giở chở có Lão Béo lÃ
có thở ngğn chặn tình hình trưởc mắt mà thôi.
Lâm Nam Vũ nghe ngưởi ta nởnh nởt ğã nhiởu, thực sự bất ngở
trưởc câu nói của Lạc Tiởu Phà m. Anh thấy Lạc Tiởu Phà m coi
như mình không tởn tại, vẫn thản nhiên uởng cà phê, ğôi chân
dà i dá»±a và o thà nh bà n phÃa sau, khuôn mặt rất ung dung. Anh quay
ngưởi ğởnh ği, rởi lại quay ğầu lại, nhìn thấy lưng Lạc
Tiởu Phà m, thực sự muởn bóp chết cô, nhưng nếu bây giở cô
nói vởi anh mởt câu dở nghe mởt chút, có thở anh sẽ quên hết
mà mởi cô ÄŸi ÄŸn mởt bữa tháºt thởnh soạn.
Tháºt ğáng tiếc là Lạc Tiởu Phà m chẳng buởn nhìn tởi anh. Lạc
Tiởu Phà m thấy Lâm Nam Vũ vẫn tần ngần ğứng sau lưng mình thì
ğứng lên, khóe miởng nhếch lên mởt nụ cưởi lạnh lùng, ğôi
mắt nheo lại, ğôi môi ghé sát và o tai Lâm Nam Vũ, nói nhở:
- Anh chà ng ğẹp trai, bây giở tôi không có tiởn ğở trả công
anh ngá»§ vởi tôi, bởi váºy nếu anh ÄŸang cần tiởn thì tôi có
thở giúp anh giởi thiởu mởt ngưởi phụ nữ già u có hơn! Còn
nếu không thì anh chở tôi lĩnh lương rởi tôi gởi cho anh!
- Cô⟦ ğở ğà n bà chết tiởt!
Trong mắt Lâm Nam VÅ© ngáºp trà n sá»± ÄŸau ğởn. Câu nói cá»§a Lạc
Tiởu Phà m ğã là m tởn thương tởi trái tim anh. Anh ôm chặt lấy
cô, vùi ğầu mình và o mái tóc dà i của cô, cảm thấy có cái gì
ğó ğang lğn nhanh từ khóe mắt ra, anh có thở ği, không bao giở
nhìn ngưởi ğà n bà nà y nữa, anh có thở là m ra vẻ không quan tâm
tởi cô, nhưng bây giở anh không muởn là m gì cả, anh chở muởn Ã
´m tháºt chặt Lạc Tiởu Phà m. Mởt lúc lâu sau anh mởi khà n giởng
nói:
- Chúng ta tởi VS ğấu Taekwondo, nếu tôi thắng, em ở vởi tôi
mởt buởi tởi, coi như em ğã trả tiởn cho tôi.
⟟ Trong giởng nói của anh có cái gì ğau ğởn. Lâm Nam Vũ cảm
nháºn rõ rà ng, mình ÄŸang ğánh mất lòng tá»± trởng, nhưng anh không
muởn tởi nay không còn nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m nữa, nếu váºy
thì anh thực sự sẽ sụp ğở.
Rõ rà ng cơ thở của Lạc Tiởu Phà m ğang run rẩy, ğôi môi của
Lâm Nam Vũ chạm lên má cô, sau ğó lên mắt cô rởi trượt
xuởng, hôn lên ğôi môi cô, nụ hôn gấp gáp cứ như thở chở
có là m như váºy mởi khiến trái tim anh dở chởu hÆ¡n ğôi chút. LÃ
¢m Nam VÅ© ngẩng ğầu lên nhìn ğôi môi ğở rá»±c cá»§a Lạc Tiởu
Phà m, bởi vì nụ hôn của anh quá mạnh khiến ğôi môi cô cà ng
ğở như hoa hởng. Anh không chởu ğựng ğược, lại mởt lần
nữa chởu khuất phục trưởc cô, lại khao khát ğược có cô,
giởng nói anh run rẩy:
- Anh thực sự rất nhở em, ở cùng anh ğược không?
Trái tim của Lạc Tiởu Phà m cũng hơi run rẩy, ğôi tay cô chầm
cháºm ôm lấy thắt lưng anh, ánh mắt mê ğắm trong tình yêu.
- Sau nà y anh không ğược mặc bở quần áo nà y nữa, khiến
ngưởi ta nhìn thấy là muởn phạm tởi. Có biết anh là m thế lÃ
thất ğức không hả?
Tâm trạng tởt ğẹp của Lâm Nam Vũ lại quay vở vởi anh, ánh
mắt ğầy tình ý và mê hoặc. Anh kÃch ğởng nói:
- Váºy bây giở có muởn ÄŸn anh không?
Lạc Tiởu Phà m cắn nhẹ lên môi anh, uy hiếp:
- Không ğược dụ dở em, nếu không em sẽ ğở bà lão dưởi
lầu ğn sởng anh.
Khi Lý Giai và Lão Béo thở hởn hởn chạy và o thì ğược chứng
kiến mởt mà n kởch vô cùng nóng bởng ⟟ hai khuôn mặt ğang áp
sát và o nhau. Hai bóng ngưởi ôm chặt lấy nhau. Lão Béo nhìn thấy
ánh mắt ğằng ğằng sát khà của Lâm Nam Vũ khi phá vỡ giây phút
lãng mạn của hai ngưởi thì sợ hãi xoa tay nói:
- Là m phiởn rởi, là m phiởn rởi, tiếp tục ği! Tiởu Phà m tiếp
ğón Tởng giám ğởc Lâm chu ğáo nhé. ⟟ Vừa mởi nói xong,
ğụng phải ánh mắt như muởn ğn tươi nuởt sởng mình của Lạc
Tiởu Phà m, ông láºp tức ngáºm miởng lại, ÄŸi ra ngoà i, ğóng cánh
cá»a phòng là m viởc cá»§a Lạc Tiởu Phà m lại. ⟟ Hai vở cứ bà n
công chuyởn ği, tôi không là m phiởn nữa. ⟟ ßng ta lau mở hôi
trên mặt, nghÄ© thầm: ⟟Nguy hiởm tháºt⟟.
Vừa quay lại thấy cái ğầu lấp ló thğm dò của Lý Giai, Lão
Béo láºp tức sa sầm lại:
- ğứng ở ğây canh cẩn tháºn cho tôi, không cho bất cứ ai tởi
là m phiởn hở nói chuyởn, nếu không sẽ trừ ná»a tháng tiởn
lương của cô.
Sắc mặt Lý Giai xanh ngắt? Nói chuyởn? Tôi thấy hở ğang yêu
nhau thì ğúng hơn. Chở chúng ta ğâu phải là công viên, là khách
sạn tình nhân. Bực mình, ngưởi ta ở trong kia ğược hú hà vởi
anh chà ng ğẹp trai, còn mình lại phải ngởi ngoà i nà y canh cho
hở.
Lâm Nam Vũ vuởt ve khuôn mặt của Lạc Tiởu Phà m, rởi vuởt mái
tóc dà i của cô, ánh mắt say mê, sắc mặt rất nghiêm túc:
- Em yêu anh không? ThÃch anh không?
Lạc Tiởu Phà m cưởi, nụ cưởi rất giảo hoạt, rất vui vẻ:
- Em không thÃch anh thì sao lại bở tiởn ra ğở anh ngá»§ vởi em?
- Em⟦ - Trái tim Lâm Nam VÅ© ÄŸáºp mạnh, là vì anh nói không ÄŸá»§ rõ
rà ng, hay là cô cở ý không hiởu? ğôi môi nóng bởng của anh
gắn chặt lên gò má lạnh lẽo của Lạc Tiởu Phà m, cắn nhẹ:
- Anh nói là tình yêu, em có yêu anh không?
- Yêu, ğương nhiên là yêu! Yêu vô cùng, yêu tởi mức có thở
cùng anh sởng chết, yêu tởi mức có thở nhảy xuởng sông Hoà ng
Hà vì anh! ⟟ Khi Lạc Tiởu Phà m nói những ğiởu nà y, khuôn mặt
của cô chở khiến ngưởi ta muởn cho cô mởt cái bạt tai.
Lâm Nam Vũ thở hắt ra, lúc nà y, ngoà i viởc thở hắt ra, anh chở
muởn cắn ğứt cở Lạc Tiởu Phà m, ğở cái miởng xinh ğẹp
cá»§a cô ngáºm lại vÄ©nh viởn. Lạc Tiởu Phà m ngẩng ğầu lên,
dùng tay xoa cằm Lâm Nam Vũ, khóe miởng lại là mởt nụ cưởi
lạnh lùng, ğôi mắt nheo lại như mắt mởt con cáo:
- Em cho anh tiởn anh không thÃch sao? Muởn trả thù hả? Em nói cho
anh biết, không có cá»a ğâu, cả cá»a sở cÅ©ng không. Muởn ngá»§
cùng em, phải xem tâm trạng em có tởt không ğã, huởng hở vởi
ngưởi ÄŸÃ n ông mà em ğã ngá»§ hai lần, có hứng thú nữa hay khÃ
´ng còn chưa chắc. Sau nà y ğừng có tùy tiởn tởi tìm em,
phá hoại danh dự của em, chở khi nà o em có viởc cần sẽ gởi
ğiởn thoại cho anh. Anh cứ ngoan ngoãn chở ğợi là ğược rởi.
Lâm Nam Vũ ngẩn ngơ nhìn bà n tay Lạc Tiởu Phà m buông thõng
xuởng:
- Em⟦ - Anh nuởt nưởc bởt, sự ğau ğởn lại lưởt qua ğáy
mắt, cầm bà n tay Lạc Tiởu Phà m lên, kéo cô ği.Lạc Tiởu Phà m
cở gắng giằng tay lại:
- Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Anh là ğở vô lại!
Lâm Nam Vũ mặc kở sự giằng co của Lạc Tiởu Phà m, khuôn mặt
rất kiên quyết:
- Hai chúng ta ği ğấu vởi nhau, ai thắng thì ngưởi kia phải nghe
theo.
Lạc Tiởu Phà m cắn mạnh và o tay Lâm Nam Vũ, nhìn dấu rğng mình
lưu lại trên tay anh, nói:
- Mau buông tôi ra, tôi không có tâm trạng thi ğấu vởi anh, huởng
hở tôi cũng không muởn gặp anh. Lâm Nam Vũ thấy mởi ngưởi ği
qua ği lại ğang nhìn hai ngưởi, khóe miởng nở mởt nụ cưởi
ğởu cáng, nói:
- Anh muởn, anh muởn có Lạc Tiởu Phà m, lý do nà y ğược không?
Tất cả mởi ngưởi ğởu bụm miởng lại cưởi, có ngưởi
ngưỡng mở, có ngưởi ğở kỵ. Lạc Tiởu Phà m cũng cảm thấy
cứ giằng kéo thế nà y thì quả là mất mặt, sức của gã nà y
mạnh tháºt, tay cô sắp vỡ vụn ra rởi, ÄŸÃ nh nói:
- ğược, ÄŸi thì ÄŸi, tôi sợ anh sao? Chở cần tởi lúc ğó anh khÃ
´ng khóc lóc xin tha là ğược.
- Anh chuẩn bở khğn tay rởi, nếu anh khóc, anh sẽ tự lau nưởc
mắt, em mà khóc thì có thở mượn ngá»±c cá»§a anh, miởn phÃ.
__________________
Chương 8: Cô ngưởi yêu ğanh ğá
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiởu Phà m lên xe, còn dởu dà ng thắt dây an
toà n cho cô, thoang thoảng ngá»i thấy mùi hoa rất dởu trên ngưởi
cô. Hình như có mởt cuởn sách nói rằng, thÃch mởt ngưởi thì
sẽ thÃch cả mùi hương cá»§a ngưởi ğó. Anh chở lái xe bằng mởt
tay, tay còn lại nắm chặt tay Lạc Tiởu Phà m, kéo cô và o lòng
mình, cằm anh cở cở lên tóc cô, trên ğó có mùi của ánh mặt
trởi, vô cùng dở chởu, khiến trái tim anh cảm thấy tháºt dởu
dà ng:
- Em có thÃch ğở ÄŸn Hà n Quởc không? ở ğưởng 3 khu Hương
Xá mởi mở mởt nhà hà ng, khẩu vở khá ğược, chúng ta ği ğn
nhé?
Lạc Tiởu Phà m thoải mái nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghởch
nghởch vạt áo anh, thi thoảng lại sở mấy sợi râu mởi mởc ra
trên cằm anh:
- Ừm, tóm lại là em không có tiởn, có ngưởi mởi ğn gì thì em
ğn nấy.
- Ha ha ha⟦ Thế sao em còn có tiởn ğở mua tình mởt ğêm? ⟟ Lâm
Nam VÅ© lại ôm chặt lấy Lạc Tiởu Phà m, ğôi môi ÄŸáºu lên trên
trán cô, bà n tay nghởch ngợm luởn và o trong áo cô. Lạc Tiởu
Phà m thản nhiên chởp mắt, lè lưỡi:
- ChÃnh vì mua tình mởt ğêm nên mởi hết tiởn ÄŸn cÆ¡m. Nếu biết
sởm thì ğã mua con lợn, Ãt nhất cÅ©ng có thởt lợn mà ğn.
Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược, lại báºt cưởi, giở anh không thèm
so ğo những lởi nói của Lạc Tiởu Phà m nữa. Anh yêu thương hôn
lên tay cô, nói vởi cô bằng giởng ná»a như ğùa cợt, ná»a như
thğm dò:
- Váºy thì em kiếm lại tiởn, nói không chừng còn lãi mấy chục
lần nữa! Suy nghĩ ği! ⟟ Anh cảm thấy cơ thở Lạc Tiởu Phà m
trong tay anh thoáng cứng lên, Lâm Nam VÅ© láºp tức chuyởn chá»§ ğở.
⟟ Nhưng anh không nỡ ğở em vất vả kiếm tiởn ğâu, anh có
thở nuôi em, nếu không có cơm ğn thì anh nấu cho em. ⟟ Lâm Nam
VÅ© miởng thì nói váºy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm ức,
cở nuởt lá»a giáºn xuởng, Lạc Tiởu Phà m chết tiởt, sởm muởn
cũng có mởt ngà y Lâm Nam Vũ tôi ğòi món nợ nà y vở, cô cứ
chở xem!
Xe ği và o ğưởng 3 khu Hương Xá, ğây là con phở có rất nhiởu
hà ng quán kiởu Hà n Quởc. Lâm Nam Vũ thả Lạc Tiởu Phà m xuởng
trưởc cá»a nhà hà ng Quỳnh VÅ© Xá, thân máºt hôn lên trán cô:
- Ngoan, em và o trong chở anh, anh ğở xe ğã. ⟟ Lạc Tiởu Phà m gáºt
ğầu.
ğây là mởt nhà hà ng do cặp vợ chởng ngưởi Hà n Quởc mở ra,
mặc dù quy mô nhở nhưng viởc buôn bán lại rất thởnh vượng,
hai bên nhà hà ng là hai hà ng bà n ÄŸn ğã kÃn ngưởi ngởi.
- Chởng ơi, chúng ta ngởi chở ğó ği! Ngưởi ở ğây ğông quá.
⟟ Mởt giởng nói nũng nởu lởt và o tai, ngay sau ğó là mởt âm
thanh quen thuởc:
- ğược, vợ anh ngoan quá!
Cả ngưởi Lạc Tiởu Phà m láºp tức ğông cứng lại, ğôi mắt
nóng lên, quay ngưởi muởn ği.
- Ai da! Chởng ơi! Anh xem ai kìa, ğó chẳng phải là bạn gái cũ
cá»§a anh, Lạc Tiởu Phà m sao? ⟟ Bưởc chân láºp tức dừng lại,
Lạc Tiởu Phà m cảm thấy có mởt ğôi mắt nóng bởng ğang dừng
lại trên ngưởi cô. Lạc Tiởu Phà m cở nén cảm giác ğau ğởn
trong lòng, quay ngưởi lại, nhìn thấy ngưởi ğó, chiếc áo vest
mà u trắng lởch sự, cái quần âu mà u ğen thẳng nếp, ğôi mắt
ğen láy, luôn luôn ğởng lại mởt cái gì ğó u buởn, khiến
ngưởi ta thấy ğau lòng. Lần ğầu tiên Lạc Tiởu Phà m nhìn
thấy ğôi mắt ğó, cô ğã yêu chủ nhân của ğôi mắt, mởt
ngưởi mà Lạc Tiởu Phà m sẵn sà ng vì anh ta mà và o sinh ra tá».
Mởt ngưởi ğà n bà luởng tuởi dựa và o lòng anh, khuôn mặt như
chế giởu:
- Ai da! Khó khğn lắm mởi gặp nhau, ğn cơm cùng vởi nhau ği! Tôi
rởng lượng lắm, không biết cô Lạc Tiởu Phà m thì sao?
Khương Hạo nhìn khuôn mặt gầy gò và ğôi mắt hơi sưng của
Lạc Tiởu Phà m thì xót xa.
- ßi Hân, anh thấy thôi ği, nói không chừng Tiởu Phà m ği cùng
vởi bạn, là m thế thì không tiởn.
Mởt giởng nói kỳ lạ vang lên:
- Tiởu Phà m? Sao gởi thân máºt thế! Nhưng em tin là cô Lạc chắc
chắn sẽ ğn cơm cùng chúng ta, cứ cho là cô ấy ghét em thì cũng
ğâu có ghét anh! Nói không chừng còn muởn nói chuyởn vởi anh
nữa chứ.
Sắc mặt của Lạc Tiởu Phà m tái nhợt:
- Tôi tởi cùng vởi bạn, không cần nữa.
- ở, bạn như thế nà o? Có ğẹp trai bằng Khương Hạo của tôi
không?
Toà n thân Lạc Tiởu Phà m run rẩy, nưởc mắt sắp lğn ra khởi
khóe mắt, ğúng lúc nà y, mởt ğôi tay lởn và ấm áp ôm lấy thÃ
¢n hình run rẩy cá»§a Lạc Tiởu Phà m, ğỡ cô và o lòng. Lâm Nam VÅ©
vừa bưởc và o ğã thấy khuôn mặt mởi lúc mởt trắng bởch
của Lạc Tiởu Phà m, rởi nghe thấy những lởi ğởc ğởa của
ngưởi ğà n bà ğó, vả cả khuôn mặt bất lực lẫn ğau ğởn
của gã ğà n ông ngởi cạnh.
Rất nhiởu ngưởi ğởu quay lại nhìn Lâm Nam Vũ, thi thoảng lại
thởt lên:
- Wa, ğẹp trai quá, anh ấy có phải ngôi sao không? ThÃch quá ÄŸi
mất!
Trên mặt Lâm Nam Vũ là mởt nụ cưởi tươi tắn, ğủ ğở ğánh
gục trái tim bất kỳ ngưởi phụ nữ nà o. Anh vuởt nhẹ mái tóc
Lạc Tiởu Phà m, giởng nói dởu dà ng và yêu thương:
- Ngoan, sao còn chưa ngởi xuởng? ⟟ Sau ğó anh ğặt ğôi môi
quyến rũ của mình lên trán Lạc Tiởu Phà m, ánh mắt dởu dà ng.
⟟ Chẳng biết nghe lởi gì cả, cẩn tháºn anh ğánh em nhé.
Hai gò má Lạc Tiởu Phà m thoáng á»ng hởng, dưởi ánh mắt cá»§a
mởi ngưởi, ğặc biởt là ánh mắt kinh ngạc của Khương Hạo.
Lạc Tiởu Phà m muởn thoát khởi vòng tay của Lâm Nam Vũ nhưng
lại bở anh ôm tháºt chặt. Khóe miởng anh nhếch lên, hà i lòng
nhìn hai ğôi mắt từ ğở kỵ tởi kinh ngạc rởi thất vởng
của hai ngưởi trưởc mặt:
- Hay là chúng ta cùng ğn cơm vởi nhau! Tôi vởi Phà m Phà m ğn cũng
thấy hơi chán.
Không có vòng tay của Lâm Nam Vũ, Lạc Tiởu Phà m thực sự không
biết trởn và o ğâu, cô bắt ğầu thấy cảm kÃch Lâm Nam VÅ©, cho
dù những hà nh ğởng vừa rởi của anh chở là ğang diởn kởch,
nhưng cô cũng nghe thấy trái tim mình nhẹ nhà ng hơn.
ğưởng ßi Hân nhìn ngưởi ğà n ông trưởc mặt, chở ta chưa bao
giở nhìn thấy mởt ngưởi ğà n ông nà o ğẹp trai và có sức
hấp dẫn như váºy, so sánh ngưởi ÄŸÃ n ông cá»§a mình vởi anh, mởi
thứ ğởu không thở bằng ğược, trong lòng chở ta thoáng thất
vởng:
- Anh là gì của cô Lạc⟦
- Bạn trai, Phà m Phà m là cô gái tởt nhất mà tôi từng gặp, cũng
là cô gái mà tôi yêu thương nhất. Bởi váºy chúng tôi chuẩn bở
kết hôn rởi. ⟟ Lâm Nam Vũ cưởi vui vẻ, nói. Lạc Tiởu Phà m
muởn cưởi, nhìn khuôn mặt hà i hưởc của Lâm Nam Vũ, nụ cưởi
không có chút gì là gượng ép, nói dởi mà không ğở mặt, ğúng
là giởi, nói cứ như tháºt váºy.
Lạc Tiởu Phà m ğá mạnh chân Lâm Nam Vũ dưởi gầm bà n, nói
nhở:
- Anh giởi tháºt, khâm phục!
Lâm Nam Vũ ğau ğởn cau mà y, vuởt nhẹ mũi Lạc Tiởu Phà m:
- Nhóc con, là m gì mà ğá chân anh? Vở nhà anh sẽ dạy bảo lại
em, không cho em ğn cơm nữa. ⟟ Những lởi nói nà y lởt và o tai
ngưởi khác, ý nghÄ©a tháºt là ğen tởi.
ğưởng ßi Hân mởm cưởi ğở kỵ, nhìn thấy chiếc áo mà u
hởng phấn trên ngưởi Lâm Nam Vũ, khóe miởng châm chởc:
- Váºy không biết anh là m viởc ở ğâu, không phải là ⟦
Chở ta cở tình không nói tiếp, Lâm Nam Vũ cưởi cưởi:
- Tôi chở buôn bán nhở thôi, chuyên vở phần mởm.
- ở, chuyên vở phần mởm à , có tiởn ğở lắm, công ty anh ở
ğâu? ⟟ Hai mắt ğưởng ßi Hân láºp tức sáng lên.
- Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, Tòa nhà Hương Xá.
- Váºy anh chÃnh là anh chà ng ÄŸa tình Lâm⟦
Sắc mặt Lâm Nam VÅ© láºp tức trở nên khó coi hÆ¡n, ngưởi ÄŸÃ n bÃ
ğởi diởn biết ÄŸiởu ngáºm miởng lại. Nhưng Lạc Tiởu Phà m thì
cưởi, cưởi rất vui vẻ.
ğưởng ßi Hân xoa xoa ğôi tay ngởc ngà của mình, cở ý nói:
- Chẳng phải tôi nghe nói anh Lâm có hôn ưởc vởi tiởu thư của
Táºp ÄŸoà n Triởu Thế sao? Sao cô Lạc lại trở thà nh ngưởi phụ
nữ mà Tởng giám ğởc Lâm yêu nhất váºy, lại còn chuẩn bở
kết hôn? Lẽ nà o anh Lâm vởi cô Triởu Tiởu Mạn chia tay rởi
sao? Sao tôi không nghe ai nói nhở?
Sắc mặt Lâm Nam Vũ cà ng lúc cà ng khó coi hơn, anh nheo mắt ğáp:
- Cô nói nhiởu tháºt, lại toà n nói linh tinh, ngưởi ÄŸÃ n bà như cÃ
´ mà có ngưởi thÃch, ğúng là hiếm hoi.
- Anh⟦ ⟟ ğưởng ßi Hân muởn trở mặt, nhưng nghĩ tởi
thế lá»±c cá»§a ba Lâm Nam VÅ©, nhà mình vẫn còn phải dá»±a và o nhÃ
hở Lâm, ÄŸÃ nh nén lá»a giáºn trong lòng xuởng. Chở ta không dám dây
và o Lâm Nam VÅ©, bèn quay sang tát mạnh chởng mình, chá»i, ⟟ Anh lÃ
lợn hay sao? Thấy vợ mình bở ngưởi ta bắt nạt mà không nói
gì cả, ğở vô dụng!
Khương Hạo nhìn Lạc Tiởu Phà m, thấy nụ cưởi nhạt dần trên
khuôn mặt cô rởi nưởc mắt trà o ra, cứ như thở cái tát nà y
là dà nh cho cô váºy. Khương Hạo ğứng lên, cắn chặt môi, lao ra
khởi phòng.
- ğở vô dụng, sao lúc ğó tôi lại thÃch anh cÆ¡ chứ? ğúng lÃ
mất mặt! Sao tôi lại cưởi mởt gã vô dụng như anh? ⟟ ğưởng
ßi Hân vẫn ngởi chá»i chởng trưởc mặt mởi ngưởi.
- Chở ğừng có chá»i anh ấy ğược không? Anh ấy không vô dụng,
anh ấy là ngưởi ğà n ông ưu tú nhất, tởt bụng nhất
thế giởi nà y. ⟟ Nưởc mắt của Lạc Tiởu Phà m không ngừng
rơi ra, trái tim cô quặn ğau. Cô luôn tưởng rằng Khương Hạo
sởng rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi váºy cô mởi buông anh ra.
Cô không bao giở nỡ là m anh ÄŸau dù chở mởt chút, váºy mà con
ğà n bà ğó lại dám tát anh.
Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiởu Phà m khóc vì mởt ngưởi ÄŸÃ n ông khÃ
´ng bằng mình thì cảm giác ÄŸau lòng, khó chởu lại dâng lên. Anh
ôm chặt Lạc Tiởu Phà m, chở tay và o ngưởi ğà n bà trưởc mặt:
- Cút, láºp tức biến mất khởi mắt tôi, nếu không thì tá»± chởu
lấy háºu quả.
ğưởng ßi Hân hoảng hởt ğứng lên, hừ giởng vởi Lâm Nam Vũ:
- Hừ! Có gì ğâu mà giởi giang, chẳng phải chở có và i ğởng
tiởn thôi sao? Tôi không sợ anh ğâu! ⟟ Nhưng chở ta vẫn vởi
vã xở già y và o rởi ği.
Lâm Nam Vũ vở vai Lạc Tiởu Phà m, an ủi:
- ğược rởi, ğừng khóc nữa. ⟟ Sau ğó chua xót nói. ⟟ Anh còn
ğẹp trai hÆ¡n hắn, váºy mà chưa thấy em ğởi xá» vởi anh như thế
bao giở, ÄŸau lòng tháºt. Mắt mÅ©i em ğở ğâu mà lại thÃch gã ÄŸÃ n
ông như thế.
- Sao cô ta dám ğánh anh ấy? Sao cô ta dám?
Nghe Lạc Tiởu Phà m cứ lẩm bẩm mãi câu ğó, Lâm Nam VÅ© chở háºn
là không thở khâu miởng cô lại:
- ğở ğà n bà chết tiởt, nói ğủ chưa hả? Em không biết là có
ngưởi sẽ ghen sao?
Lạc Tiởu Phà m ôm chặt Lâm Nam Vũ, nói:
- Anh có biết không? Bởn em lởn lên bên nhau, ği hởc cùng nhau,
cùng tởi thà nh phở khác láºp nghiởp, cùng ÄŸi Anh quởc, anh ấy lÃ
ngưởi quan trởng nhất trong cuởc ğởi em, em không cho phép
ngưởi khác là m tởn thương tởi anh ấy, tuyởt ğởi không cho
phép!
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ dùng miởng mình ngÄŸn những câu nói cá»§a cô
lại, ğở cô không nói ra những lởi khiến anh không thoải mái
nữa:
- Từ nay vở sau em chở ğược nhìn anh, không ğược nghĩ tởi
ngưởi ÄŸÃ n ông khác, trừ phi gã ğó giởi giang hÆ¡n anh, nếu khÃ
´ng thì hãy ngáºm miởng lại, biết chưa?
Nhân viên phục vụ mang trà tởi rởi mang mởt và i món lạnh, sau
ğó là mang gia vở và rau sởng, rởi anh ta ğặt thởt và o lò
nưởng, thởt nưởng chÃn ğở sang mởt bên. Lâm Nam VÅ© lấy mởt
cởng rau sởng, cuởn tởi, tương ởt, hạt tiêu vởi thởt nưởng
và o rởi ğặt và o tay Lạc Tiởu Phà m:
- ğói chưa? Mau ÄŸn ÄŸi! ğở ÄŸn Hà n Quởc ở quán nà y là chÃnh tông
ğấy, mùi vở của canh cũng ngon lắm.
Lạc Tiởu Phà m nhét miếng thức ğn và o miởng, cảm giác cay nóng
trong miởng khiến tâm trạng cô dở chởu hơn nhiởu.
Lâm Nam Vũ mởm cưởi dởu dà ng:
- Thế nà o, có ngon không? ğây là món ÄŸn mà anh thÃch nhất. Anh
cũng biết là m, lần sau sẽ là m cho em ğn.
Lạc Tiởu Phà m không lên tiếng, chở ğn hết chở thức ğn trên
bà n, cứ như thở sở thởt ğó ğược cắt từ ngưởi ÄŸÃ n bÃ
ğó ra váºy.
Lâm Nam Vũ nhìn tưởng ğn xấu xà của Lạc Tiởu Phà m, thở dà i
lắc ğầu:
- Lợn, em ğúng là lợn! Không thở ğn nhở nhẹ mởt chút ğược
sao? Em có thấy ngưởi khác ğởu ğang nhìn em không? Sao anh lại
thÃch mởt con lợn hả, ğúng là mắt mình cà ng ngà y cà ng tở. ⟟
Vừa nói xong, ğầu anh láºp tức bở cái thìa trong tay Lạc Tiởu
Phà m gõ và o:
- Không nói chuyởn thì không ai tưởng anh câm ğâu! Anh bảo ai lÃ
lợn, anh hả? Anh không những có bản tÃnh cá»§a mởt con lợn mÃ
còn có thú tÃnh cá»§a mởt con lợn.
Lâm Nam Vũ xoa ğầu, cau mà y, ğôi mắt sâu thẳm nhìn Lạc Tiởu
Phà m, mởt nét ğau ğởn thoảng qua khóe miởng:
- Anh là lợn, váºy hắn ta là cái gì? Mởt gã không ğẹp trai bằng
anh, em có mắt không hả? Lẽ nà o không phân biởt ğược ai ğẹp
trai hơn sao? Có cần anh dạy cho em không, ğở em không gởi bừa
anh là lợn nữa. Em nói ği, có phải em vẫn nhở tởi hắn không?
Chẳng nhẽ hắn tởt hơn anh sao?
- ğúng, tởt hơn anh mởt nghìn lần, mởt vạn lần! Bởi vì anh
không thở nà o so sánh vởi anh ấy ğược! ⟟ Lạc Tiởu Phà m vừa
nói xong ğã ğứng lên, ğáy mắt ánh lên sự ğau ğởn.
Lâm Nam Vũ cũng ğứng lên:
- Hừ, bất quá hắn chở là mởt gã ğà n ông ğn bám, tôi chẳng
thấy hắn có chở nà o tởt ğẹp cả.
- Anh⟦ ⟟ Lạc Tiởu Phà m cưởi. ⟟ Chẳng phải anh cũng ğn bám
ğó sao? Chở có ğiởu anh ğn bám của bở mẹ anh, anh tưởng
rằng bán cái bở mặt của anh ği thì ğáng tiởn lắm sao?
- Em⟦ Lạc Tiởu Phà m!
Lạc Tiởu Phà m không nói gì nữa, ÄŸi thẳng ra cá»a, xì mởt tiếng
rõ dà i. Cô nên háºn anh mởi ğúng, nên hy vởng anh bở mụ ÄŸÃ n bÃ
ğó bở rơi, ğở anh nếm trải cảm giác ğau ğởn khi thất tình,
nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyởn xảy ra trưởc mắt cÃ
´, cô lại hy vởng anh sẽ sởng vui vẻ.
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiởu Phà m lên xe, hai ngưởi không ai nói vởi
ai lởi nà o. Chiếc xe lái thẳng tởi Câu lạc bở KS, Lâm Nam Vũ
cưởi lạnh lùng:
- Xuởng ği! Lợn, không phải vì gã ğà n ông ğó mà quên mất
lởi hẹn của chúng ta chứ! Hay là em sợ rởi?
- Em không quên lởi hẹn ğâu, bởi vì em ğang cần tìm ngưởi
ğở phát tiết, nếu mà không phải mất tiởn thì cà ng tởt! ⟟
Lạc Tiởu Phà m nhảy khởi xe, liếc xéo Lâm Nam Vũ.
- Hừ, ha ha, ğở ğà n bà chết tiởt, lẽ nà o em chở biết dùng
miởng mình ğở phát tiết thôi sao? ⟟ Lâm Nam Vũ ğã quyết
ğởnh là sẽ dạy dở cho ngưởi ğà n bà không biết trởi cao
ğất dà y nà y mởt tráºn nên thân.
Lâm Nam Vũ ği thay quần áo, mởt bở ğở Taekwondo mà u trắng viởn
ğen, ở giữa thắt mởt cái ğai ğen, mặc bở quần áo nà y lên
ngưởi khiến anh cà ng trở nên nam tÃnh hÆ¡n, khuôn mặt ğẹp trai
cùng vởi ğôi mắt ğẹp như dòng suởi khiến ngưởi ğởi diởn
không dám nhìn thẳng và o mắt anh. Lạc Tiởu Phà m ÄŸi từ phÃa khác
lại, bở võ phục trắng tinh và mởt sợi ğai ğen thắt ngang hông
cà ng là m nởi báºt khuôn mặt trắng nõn nà , ğôi mắt hÆ¡i nheo
lại, trong sáng và sâu thẳm như mởt con suởi nằm trong rừng sÃ
¢u, như không vương chút tạp chất nà o, ğôi môi cÄŸng mởng gợi
cảm. Cô lắc lắc ğầu, vừa ği vừa nhảy ğở thực hiởn
ğởng tác khởi ğởng.
⟟Ngưởi trong nghở vừa xuất thá»§ là biết có ğược hay khÃ
´ng⟟. ⟟ Lâm Nam VÅ© nhìn tư thế táºp luyởn thà nh thục cá»§a cô,
cũng thắt ğai ğen như mình, hôm nay anh gặp ğược ğúng ğởi
thủ rởi. ßnh mắt Lạc Tiởu Phà m như thách thức Lâm Nam Vũ:
- Sao hả, Lâm ğại thiếu gia, có dám lên không? Bây giở biết
sợ vẫn còn kởp, vì khuôn mặt quyến rũ của anh, em cho rằng anh
nên suy nghÄ© lại, có chấp nháºn lởi thách ğấu cá»§a em không?
ßnh mắt Lâm Nam Vũ thoáng lạnh lẽo, nụ cưởi kiêu ngạo, thi
thoảng lại tung ra mởt ğòn hở, nói lởn:
- Anh chưa bao giở biết cái gì gởi là sợ hãi, hay là em nói cho
anh biết ği! Hoặc ğở anh nói cho em biết, là m thế nà o mởi gởi
là ğà n bà .
Mấy thanh niên ÄŸang táºp Taekwondo ở ğó thấy hai ngưởi chuẩn bở
thi ğấu vởi nhau, hÆ¡n nữa lại là mởt anh chà ng ğẹp trai vÃ
mởt cô nà ng xinh gái thì bắt ğầu vây lại, ngay cả huấn luyởn
viên cũng tò mò ğứng xem.
Lạc Tiởu Phà m không muởn nói nhiởu vởi Lâm Nam Vũ, bắt ğầu
xuất chiêu, tóm chặt hai vai cá»§a Lâm Nam VÅ©, bưởc lên quáºt Lâm
Nam Vũ ngã xuởng ğất. Lâm Nam Vũ không kởp phòng bở nên ğở
Lạc Tiởu Phà m chiếm ğược ưu thế, lá»a giáºn bởc lên, anh
ğứng lên khởi mặt ğất, hai tay nắm chặt vai Lạc Tiởu Phà m,
chân chở ğá nhẹ và o hạ bà n của Lạc Tiởu Phà m, Lạc Tiởu
Phà m không giữ ğược thğng bằng, cũng ngã xuởng. Cuởi cùng hai
ngưởi ğã thğm dò xong thực lực của ğởi phương, lại nhà o
và o nhau, lần nà y cả hai ğởu ğã phòng bở trưởc, anh tởi tôi
tránh, không thở nà o ğánh trúng ğược ğởi phương. Mở hôi
của Lạc Tiởu Phà m bắt ğầu tuôn ra, nởi ğau trong trái tim
dưởng như cũng trôi ra theo. Lâm Nam Vũ không khá khẩm hơn,
tưởng rằng ngưởi phụ nữ nà y chở biết và i ğưởng võ
cÆ¡ bản, không ngở ğúng là tay võ thứ thiởt, bởi váºy trong lòng
thầm kêu khở.
Lạc Tiởu Phà m nhìn khuôn mặt ğẹp trai của ngưởi ğà n ông
trưởc mặt, trong lòng thầm nghĩ: ğà n ông ğẹp trai chẳng có ai
ra gì cả! Cô ğấm mạnh mởt ğấm lên mặt Lâm Nam Vũ, máu
miởng của anh trà o ra. Lâm Nam Vũ ôm mặt:
- Em⟦ ⟟ Thấy nụ cưởi khinh khởnh nơi khóe miởng Lạc Tiởu
Phà m, anh cÅ©ng không hở khách khÃ, ğánh trả lại mởt ğấm. Mởt
khi ğã thực sự bắt ğầu, cả hai ğởu không khách sáo vởi nhau
nữa, bắt ğầu quấn lấy nhau. Thế nà y ğâu gởi là thi ğấu mÃ
là liởu mạng.
Lạc Tiởu Phà m ôm khuôn mặt sưng vù của mình, nghiến rğng, cảm
giác xương cởt toà n thân cá»§a mình như rởi ra. Khi nhìn thấy khuÃ
´n mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô không nhởn ğược báºt cưởi lởn, bây
giở ai dám nói Tởng giám ğởc Lâm ğẹp trai nữa nà o? Lạc Tiởu
Phà m cô là ngưởi ğầu tiên ⟟tẩn⟟ anh, cứ cho là cô không
⟟tẩn⟟ anh thì những ngưởi xung quanh cũng sẽ dùng nưởc bởt
ğở nhấn chìm lấy anh.
Lâm Nam Vũ miởn cưỡng lắm mởi ğứng vững ğược, khuôn mặt
ğau ğởn tởi mức gần như không thở mở mắt ra nởi, thấy
Lạc Tiởu Phà m cưởi sung sưởng, anh thực sự muởn ğấm cô
mởt phát nữa, nếu hôm nay anh vẫn còn tâm trạng ğở nhở tởi
chuyởn ğó thì anh ğúng là súc sinh. Và o phòng thay ğở thay quần
áo xong, nhìn bở dạng thê thảm của mình trong gương, mởt bên
má bở sưng húp, khóe miởng chảy máu, hai mắt không mở ra nởi,
Lâm Nam Vũ thở dà i. Thế nà y thì anh vở nhà là m sao ğược! Trởi
ơi! Anh ğắc tởi ai ğây! ğau quá! Từ khi gặp Lạc Tiởu Phà m,
anh không có mởt ngà y nà o yên ởn cả. Anh ôm mặt, chẳng thèm
quan tâm tởi Lạc Tiởu Phà m nữa, mởt mình lái xe bở ÄŸi, ÄŸeo kÃ-
nh râm lên mắt, anh sợ hình dạng của mình sẽ khiến ngưởi ği
ğưởng khiếp ğảm. Công ty không thở vở ğược, chở ğà nh vở
nhà ğở nghe mẹ anh cằn nhằn thôi.
Kiởu Ngởc Phượng nhìn thấy con trai, hai tròng mắt như muởn
rởt ra ngoà i, ğau lòng xoa xoa vết thương trên mặt Lâm Nam Vũ:
- Trởi Æ¡i! VÅ©, con ğánh nhau vởi ai váºy, sao mặt con lại thà nh
thế nà o? Từ nhở ğến lởn con ğã bao giở ğánh nhau ğâu!
- ğà n bà . ⟟ Lâm Nam Vũ mởt mởi ğáp, nét mặt ủ rũ.
- ở, ğúng rởi, Tiởu Mạn gởi ğiởn thoại cho con, con không
nghe, nó gởi ğiởn tởi nhà , bảo là mai từ Anh trở vở, bảo con
tởi sân bay ğón nó.
Lâm Nam Vũ không hở thấy vui vẻ vởi tin tức nà y chút nà o, sầm
mặt xuởng:
- Con không ği, con như thế nà y thì ra khởi nhà sao ğược? ßng
nởi vởi ba ğâu?
- ßng nởi con ğang ở vưởn sau, ba con ra ngoà i là m viởc rởi.
Lâm Nam VÅ© ğẩy cánh cởng dẫn ra vưởn sau, láºp tức ngá»i thấy
mởt mùi thÆ¡m rất ÄŸáºm, cả khu vưởn trà n ngáºp trong mùi hương
của mẫu ğơn, hoa hởng và nguyởt quế, giở ğang là mùa nở hoa,
khu vưởn ğược tô ğiởm bằng những bông hoa rực rỡ, vô cùng
bắt mắt. ßng nởi ğang ngởi trên mởt mảnh ğất trởng cách
ğó không xa, không hiởu ğang là m viởc gì.
- ßng nởi⟦
Lâm Chấn Nam vừa quay ğầu lại, nhìn thấy mặt cháu trai, giáºt
nảy mình rởi sau ğó lại cưởi:
- Ha ha, tình hình chiến sự cğng thẳng lắm hả?
Lâm Nam Vũ ấm ức:
- ßng nởi, cháu chưa bao giở gặp phải ngưởi ğà n bà nà o như
váºy, chẳng có lý có tình gì cả, tháºt là ğáng ghét, ra tay thì
nặng, không biết kiêng kở cho khuôn mặt ngưởi ta chút nà o.
Lâm Chấn Nam cưởi:
- Ha ha ha⟦ cháu nói chuyởn lý lẽ vởi ğà n bà , chi bằng nói
chuyởn vởi hoa còn hơn. Nhưng ông nởi có mởt câu hởi muởn
hởi cháu, cháu có thÃch cô gái ğó không?
- Không biết. ⟟ Lâm Nam Vũ lắc ğầu. Cảm giác của anh vởi
Lạc Tiởu Phà m, ngay cả anh cÅ©ng không nói rõ ğược ğó là thÃch
hay ghét.
Lâm Chấn Nam cưởi cưởi quay ğầu lại:
- ßng nởi nói cho cháu biết, hởi ông còn nhở cÅ©ng thÃch mởt cô
gái, nhà cô ấy là nhà võ, bởi váºy võ thuáºt cá»§a cô ấy cÅ©ng
giởi lắm. Hởi ấy ông ở nhà cô ấy, theo ba cô ấy hởc võ. Khi
ğó cô ấy còn là sư tỷ của ông, thế nên thưởng xuyên bở cô
ấy ğánh, ngà y nà o mặt mũi cũng sưng vù, nhưng bây giở nhở
lại, ğó là quãng thởi gian vui vẻ nhất của ông.
Lâm Nam Vũ há hởc miởng, không dám tin và o những gì Lâm Chấn Nam
nói:
- ßng, có phải ông hở ğở rởi không? Bở ğánh mà còn nói lÃ
quãng thởi gian vui vẻ nhất? ßng nởi, có phải ğầu óc ông có
vấn ğở không? Cháu không thÃch giởng ông ngà y nà o cÅ©ng bở ğánh
như thế ğâu, mởt lần nà y là ğủ lắm rởi, ğau chết ği
ğược.
Lâm Chấn Nam ğưa xô nưởc cho Lâm Nam Vũ, nói:
- Giúp ông tưởi cây, sau nà y cháu sẽ biết. Bở mởt ngưởi phụ
nữ ğánh là mởt chuyởn rất hạnh phúc.
Lâm Nam Vũ khen ngợi:
- ßng, ông nói chuyởn cà ng ngà y cà ng giởng ông Tiên rởi!
- Thư ký SỠphải không? ⟟ SỠPhi Phi vừa nhấc ğiởn thoại lên
nghe ğã giáºt mình, giởng nói trong ÄŸiởn thoại tháºt xa lạ.
- Tôi là mẹ của Lâm Nam Vũ.
- ở! Bác gái, bác có chuyởn gì không ạ? ⟟ SỠPhi Phi hơi ngạc
nhiên, cô không ngở Kiởu Ngởc Phượng lại gởi ğiởn cho mình,
ğây là chuyởn chưa bao giở xảy ra, lẽ nà o ğã có chuyởn gì
rởi sao?
- Tôi muởn biết Nam Vũ nhà chúng tôi gần ğây ğang qua lại vởi
cô gái nà o? Tôi biết mởi quan hở giữa cô và nó rất tởt, có
chuyởn gì nó cÅ©ng không giấu cô, tôi hy vởng cô nói tháºt vởi tÃ
´i.
Mở hôi trên trán SỠPhi Phi bắt ğầu túa ra:
- Viởc nà y⟦ Tởng giám ğởc Lâm biết bác tìm cháu không ạ?
- Lẽ nà o tôi tìm cô lại cần ğược con trai ğởng ý sao? ⟟
Kiởu Ngởc Phượng tở vẻ không vui.
SỠPhi Phi im lặng mởt hởi lâu rởi mởi nói:
- Lạc Tiởu Phà m của Công ty Kate.
Lạc Tiởu Phà m không ğược tởt sở như Lâm Nam Vũ, có thở yên
tâm vở nhà nghở ngơi, không cần ği là m, cô vẫn phải tởi chở
Lão Béo bán mạng, hay nói mởt cách chÃnh xác thì cô phải bán
mạng cho mấy ğởng tiởn trong túi cô.
Cô ngởi trên ghế xoa xoa mặt mình, nói:
- ßi! ÄŸau quá, cái gã ğó ra tay nặng tháºt, cả ngưởi bở gã
ğánh cho mởi nhừ, nhưng tâm trạng thì khá hơn nhiởu rởi.
Lý Giai bởt miởng cưởi thầm:
- Không phải là cáºu vừa mởi ra khởi cá»a ğã ğở cho anh chà ng
ğẹp trai hôn thà nh thế nà y chứ! Thế thì thảm hại quá! Lẽ
nà o cáºu gặp vợ sắp cưởi cá»§a anh ta rởi? Nghe nói Triởu Tiởu
Mạn là mởt cô nà ng chanh chua và bưởng bởnh, nếu ğở cô ta
biết cáºu lằng nhằng vởi chởng ngưởi ta, tở thấy tởi lúc
ğó phiởn phức cá»§a cáºu cà ng lởn hÆ¡n ğấy.
- Váºy sao? Nếu ğã chanh chua bưởng bởnh thì tởt nhất là hãy
quản lý tháºt chặt gã khởn nạn ğó, ğở hắn ta ğỡ chạy lung
tung ngoà i ğưởng như con chó ğiên rởi cắn ngưởi ta! ⟟ Lạc
Tiởu Phà m xoa xoa khuôn mặt ğã biến dạng cá»§a mình, háºm há»±c
nói.
Lý Giai lắc ğầu:
- Thế thì cáºu không biết rởi, Triởu Tiởu Mạn phải mất 10 nÄŸm
mởi tán ğở ğược Lâm Nam VÅ©, cô ta không dám là m gì anh ta ÄŸÃ
¢u, có ÄŸiởu những ngưởi ÄŸÃ n bà khác cá»§a Lâm Nam VÅ© thì khó
nói lắm.
Lạc Tiởu Phà m ngưởc khuôn mặt sưng vù của mình lên, nói:
- Thứ nhất, tở không phải là những ngưởi ğà n bà khác của
gã khởn nạn ğó. Thứ hai, Lâm Nam Vũ còn mởt ngà y chưa phải
chởng của cô ta thì những ngưởi ğà n bà khác có thở là m gì
anh ta thì là m, nếu không muởn bở ngưởi ta cưởp chởng thì
tởt nhất là giấu kỹ anh ta ở nhà , ğở ngưởi khác không nhìn
thấy, tự nhiên sẽ không ai thèm ğn anh ta nữa.
Lý Giai dở khóc dở cưởi nhìn Lạc Tiởu Phà m lắc ğầu:
- Logic gì váºy hả, cÅ©ng chở có mởi Lạc Tiởu Phà m cáºu là dám
nói mấy câu chẳng có lý lẽ gì như váºy, ğã thế lại còn nói
rất thuáºn miởng chứ. Tở ğúng là phục cáºu!
- Ai là Lạc Tiởu Phà m? ⟟ ğúng và o lúc nà y, mởt ngưởi phụ
nữ trung niên kiêu ngạo lên tiếng. Lý Giai giáºt mình lè lưỡi,
nghÄ© thầm: ⟟Không phải vừa nói Tà o Tháo tởi, Tà o Tháo tởi luÃ
´n chứ? Giởng nói ğáng sợ tháºt, mình nghÄ© mình chuởn trưởc
tởt hơn⟟.
Lạc Tiởu Phà m quay ğầu lại, nhìn thấy mởt ngưởi phụ nữ
trung niên ÄŸang ğứng ở cá»a, dáng vẻ rất sang trởng, nưởc da
ğược chğm sóc tởt nên vẫn còn cğng mởn, bở quần áo lụa
mà u ğen ğược cắt may khéo léo tôn thêm những ğưởng nét cao
quý của bà , vừa nhìn cũng biết bà là ngưởi già u có:
- Là tôi ạ, bà tìm tôi có viởc gì không?
Kiởu Ngởc Phượng cưởi lạnh lùng, nhìn khuôn mặt sưng vù như
cái bánh bao của cô gái xấu xà trưởc mặt, ğôi mắt cô nheo
lại chở còn hai ğưởng chở, bở quần áo mấy chục tở bán
ğầy trên ğưởng, không có thân hình ğẹp, cũng chẳng có khuôn
mặt ğẹp, sao Nam VÅ© nhà bà lại thÃch ngưởi con gái như váºy
chứ?
Nhìn khuôn mặt dá»ng dưng cá»§a ngưởi phụ nữ trưởc mặt, Lạc
Tiởu Phà m xoa xoa mặt mình, bực mình nói:
- Có chuyởn gì thì nói mau, phiởn bà ğừng nhìn ngưởi khác
bằng ánh mắt như váºy, rõ là không lởch sá»±, biết không hả?
HÆ¡n nữa tôi rất báºn, không có thởi gian nhìn qua nhìn lại vởi
bà , bởi váºy có chuyởn gì thì nói mau, không nói thì biến!
Kiởu Ngởc Phượng giáºn dữ tởi không thởt lên lởi:
- ở! ở! Hởn láo, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyởn vởi
ngưởi lởn như thế nà o sao?
- Xin lởi, mẹ tôi chết rởi, nhưng khi còn sởng mẹ tôi dạy, khi
nói chuyởn vởi ngưởi không lởch sự thì không cần phải khách
sáo. ⟟ Lạc Tiởu Phà m thấy ngưởi phụ nữ ğó giáºn dữ tởi
mức sắc mặt lúc ğở lúc trắng thì rất muởn cưởi, nhưng
vừa ğởnh cưởi thì khuôn mặt ğã ğau ğởn không chởu nởi,
chở biết nhe rğng ra.
- ğược, tôi không thèm nói nhiởu lởi vởi loại ngưởi vô hởc
như cô. Tôi hởi cô, vết thương trên mặt con trai tôi có phải
là do cô ğánh không? ⟟ Kiởu Ngởc Phượng hằn hởc lưởm Lạc
Tiởu Phà m.
Lạc Tiởu Phà m xoa xoa cở mình, rởi vuởt vuởt mái tóc, dá»ng
dưng nhìn Kiởu Ngởc Phượng rởi nói:
- Phiởn bà nói rõ mởt chút? Con trai bà là ai? Tôi quen nhiởu ğà n
ông lắm, là m sao tôi biết ai là con trai bà chứ?
Kiởu Ngởc Phượng tức quá thở hởn hởn, cở nén ngởn lá»a
giáºn trong lòng, nói:
- Con trai tôi là Lâm Nam Vũ, chắc là cô có quen nó chứ?
Lạc Tiởu Phà m hừ mởt tiếng, nhìn Kiởu Ngởc Phượng từ trên
xuởng dưởi, chả trách cái gã khở nạn ğó ngông cuởng như
thế, thì ra là vì có mởt bà mẹ bất lởch sự như thế nà y. Cô
chép miởng:
- ở! Tôi còn tưởng bà ğang nói tởi ai! Thì ra là gã khởn nạn
Lâm Nam Vũ à ! ğúng, ğúng là tôi ğánh ğấy, sao hả? Lần sau
nếu tôi còn gặp hắn, tôi sẽ còn ğánh cho hắn sưng vù mặt
mũi lên lần nữa.
- Cô⟦ Kiởu Ngởc Phượng giơ cao tay lên, ğởnh giáng cho Lạc
Tiởu Phà m mởt cái tát nhưng Lạc Tiởu Phà m ğã nhanh chóng nắm
chặt tay bà , ngẩng cao mặt, hai mắt nheo lại, kiêu ngạo nói:
- Bà già ğoán thỠxem, vết thương trên mặt tôi là do ai ğánh?
Kiởu Ngởc Phượng nhìn khuôn mặt còn sưng hơn mặt Lâm Nam Vũ
của Lạc Tiởu Phà m, trong lòng thầm kêu khở, bụm miởng:
- Là ⟦
- ğúng rởi, là con trai bà , chÃnh là gã khởn nạn con trai bà ğánh
mặt tôi ra nông nởi nà y, tôi còn chưa tìm con trai bà tÃnh sở, bÃ
ğã tá»± tìm ğến, váºy thì chúng ta nói lý lẽ vởi nhau xem sao.
ğây chÃnh là Lạc Tiởu Phà m, chữ ⟟lý⟟ dưởng như luôn ğứng
vở phÃa cô. Kiởu Ngởc Phượng kinh ngạc nhìn Lạc Tiởu Phà m,
nhìn hà m rğng trắng ğởu ğặn của cô, thực sự sợ cô sẽ
cắn mình, nếu váºy thì chẳng phải dung nhan cá»§a mình sẽ bở
há»§y hoại sao? Bà thấy hÆ¡i hởi háºn khi tởi tìm ngưởi con gái
nà y, mởt lúc sau mởi thởt lên mởt câu:
- Sau nà y cô ğừng có tởi gần con trai tôi nữa.
Lạc Tiởu Phà m ghé sát mặt và o tai Kiởu Ngởc Phượng:
- Nói chuyởn cẩn tháºn mởt chút, là con trai bà cứ dÃnh lấy tôi!
Còn nữa, tôi ngủ vởi con trai bà ğã trả tiởn ğầy ğủ.
Phiởn bà quản lý hắn cho tôi, OK?
Kiởu Ngởc Phượng há hởc mởm, mởt lúc lâu sau mởi như ngưởi
mởng du tởnh lại:
- Trả tiởn? Bán? Trởi ơi! Ai vởi ai hả? ⟟ Vừa ngẩng ğầu
lên nhìn thấy khuôn mặt như ác quỷ của Lạc Tiởu Phà m, bà bở
chạy luôn, trong lòng thầm nghÄ©: ⟟Sao con trai mình lại thÃch mởt
ğứa con gái như thế nà y, tháºt là ğáng sợ!⟟.
Lạc Tiởu Phà m ğứng sau lưng báºt cưởi sảng khoái, chở có
ğiởu mặt cô ğau quá, cô dùng tay xoa bóp mấy vết thương trên
mặt, lẩm bẩm:
- Cái gã nà y ra tay nặng tháºt, ÄŸau chết mất!
- Tiởu Phà m, tở thá»±c sá»± khâm phục cáºu, lòng khâm phục nà y khÃ
´ng ngòi bút nà o tả xiết⟦ ⟟ Lý Giai không biết từ xó xởnh
nà o chui ra, hai tay ğặt trưởc ngực, ğôi mắt khép hở, là m ra
vẻ ÄŸang say. Lạc Tiởu Phà m cầm táºp tà i liởu trên bà n ÄŸáºp lên
ğầu cô ta:
- Lúc cần cáºu cứu thì không biết cáºu chạy ÄŸi ğâu, bây giở sao
ra nhanh thế!
Lý Giai không hở giáºn dữ, ôm chặt vai Lạc Tiởu Phà m, tò mò
hởi:
- Rởt cuởc cáºu có mởi quan hở gì vởi gã ÄŸa tình ğó? Nói ÄŸi,
cáºu trói anh ta như thế nà o? Anh ta không phải hạng ngưởi dở
bở phụ nữ quyến rÅ© ğâu, cáºu có biết không? Nghe nói ngay cả
ngôi sao Kiởu Tiởu Nghiên cÅ©ng theo ÄŸuởi anh ta mấy nÄŸm trởi mÃ
không ğược. ⟟ Cô ra sức lắc mạnh vai Lạc Tiởu Phà m. ⟟ Cáºu
kở ÄŸi, cáºu là m thế nà o ğở ğưa anh ta lên giưởng ğược.
Lạc Tiởu Phà m nguýt bạn, giáºn dữ ğứng lên:
- Sao cáºu nhiởu chuyởn thế? Lúc là m viởc chẳng bao giở thấy
cáºu tÃch cá»±c như váºy cả, mau ÄŸi là m viởc ÄŸi, nếu không tiởn
thưởng tháng nà y sẽ lại rơi và o tay kẻ khác ğấy.
- ğúng thế! Tiởu Phà m, cáºu nói vởi bởn mình ÄŸi! Nói chuyởn
cá»§a cáºu và Lâm Nam VÅ© ÄŸi. ⟟ Lạc Tiởu Phà m vừa quay ğầu lại
ğã giáºt nảy mình, trong phòng là m viởc cá»§a cô chen chúc có tởi
mởt ná»a nhân viên cá»§a công ty, tất cả ğởu nghởn cao cở, háo
hức nhìn cô cứ như thở cô là ğởng váºt kỳ dở váºy. Lạc
Tiởu Phà m trừng mắt:
- Không là m viởc sao? Là m viởc xong rởi không muởn ğn cơm hả?
Cái gì mà anh chà ng ğa tình, rõ rà ng là kẻ tởi tở nhất mà tôi
từng thấy! Hắn ta có gì mà kỳ lạ, chở là ğở rác rưởi,
nếu muởn tìm hiởu thì các cô xuởng dưởi lầu mà xem, có và i
thùng ở ğó ğó! Nếu thÃch thì bởi rác ra xem, có mùi vở gì thì
nếm thỠcũng ğược. ⟟ Lạc Tiởu Phà m còn chưa nói xong, mấy
ngưởi ğã không nhởn ğược, bắt ğầu nôn ởe.
Lý VÄŸn cá»§a phòng Tà i vụ mởt ná»a là ğở kỵ, mởt ná»a lÃ
chế giởu, chép miởng:
- Tiởu Phà m, nghe nói vở hôn thê của Lâm Nam Vũ ğanh ğá lắm,
nhà cô ta lại có thế lá»±c, cáºu có biết anh trai cô ta là ai khÃ
´ng? ChÃnh là Chá»§ tởch Hởi ğởng quản trở cá»§a Táºp ÄŸoà n Triởu
Thế, khách hà ng lởn cá»§a công ty chúng ta, cẩn tháºn anh ta mÃ
giết chết em rở mình thì cáºu cÅ©ng không giữ ğược công viởc
hiởn tại ğâu.
Lạc Tiởu Phà m cưởi tÃt mắt, nhìn cô ta:
- Da cá»§a cáºu gần ğây cÅ©ng không ğẹp lắm, chả trách chởng nuÃ
´i bở nhÃ, tở thấy nếu cáºu có thởi gian ğở chÄŸm sóc cho bản
thân thì tởt hÆ¡n, hà khắc quá sẽ khiến phụ nữ nhanh giÃ
ğấy.
Sắc mặt Lý VÄŸn láºp tức thay ğởi:
- Cáºu⟦ ğúng là không biết ÄŸiởu! ⟟ Nói rởi quay ngưởi bở
ği luôn. Nhưng ngưởi khác cũng thấy mất hứng nên dần dần
biến hết. Lý Giai giáºn dởi gà tay và o ğầu Lạc Tiởu Phà m:
- Tở thấy ngưởi hà khắc nhất công ty nà y là cáºu ğấy, nói
chuyởn chẳng chởu che ÄŸáºy gì cả, cáºu như thế sẽ ğắc tởi
vởi ngưởi khác ğấy! Hình như không phải mình cáºu biết chởng
Lý Vğn ngoại tình, nhưng nói trưởc mặt mởi ngưởi như
thế thì cô ta biết ğở mặt mũi và o ğâu.
Lạc Tiởu Phà m cưởi lởn, sau ğó nÃn bặt, khuôn mặt u buởn,
ánh mắt phảng phất ğiởu gì ğó:
- Hừ, ÄŸÃ n bà là ğởng váºt ngu ngởc nhất, rõ rà ng là gã ÄŸÃ n Ã
´ng ğó không còn yêu cô ta nữa, váºy mà vẫn hy vởng hắn hởi tÃ
¢m chuyởn ý, ngởc tởi ğáng thương, ğáng buởn, ğáng háºn, tở
là m như váºy là ğở nhắc nhở cô ta.
- Tiởu Phà m, có phải cáºu nhìn thấy⟦ ⟟ Lạc Tiởu Phà m mà Lý
Giai quen biết là mởt ngưởi không sợ trởi, không sợ ğất, duy
chở có ngưởi ğà n ông ğó là cô không thở quên ğược, cô vì
anh mà buởn, mà khóc, mà cưởi, cũng chở có anh mởi ğủ sức
khiến Lạc Tiởu Phà m buởn như thế.
- Cáºu có biết không? ⟟ Lạc Tiởu Phà m kÃch ğởng nắm chặt tay
Lý Giai, ğôi mắt ğở á»ng, những giởt nưởc mắt ÄŸua nhau rÆ¡i
ra. ⟟ Anh ấy sởng không hạnh phúc, không hạnh phúc chút nà o
cả, ngưởi ğà n bà ğó dám tát anh ấy ngay trưởc mặt tở, anh
ấy là ngưởi có lòng tự trởng rất cao, sao có thở chởu ğựng
ğược? Tở tưởng là anh ấy sởng vui vẻ nên mởi buông tay ra,
tở không ngở⟦
- ğược rởi Tiởu Phà m, cáºu có hiởu rõ không hả? Anh ta không
cần cáºu nữa chứ không phải là cáºu ğá anh ta, tở thấy Lâm Nam
VÅ© tởt hÆ¡n anh ta rất nhiởu. Sao cáºu lại suy nghÄ© nông cạn thế!
Anh ta có ÄŸiởm nà o ğáng ğở cáºu yêu, ğáng ğở cáºu ğởi xá»
tởt như thế không? Quên anh ta ği! Tất cả những gì của anh ta
sau nà y ğởu không có liên quan gì tởi cáºu nữa, cáºu là cáºu, anh
ta là anh ta, không cần phải bắt mình sởng trong thế giởi của
anh ta nữa. ⟟ Lý Giai ÄŸau xót nhìn Lạc Tiởu Phà m, chở có cô lÃ
biết Lạc Tiởu Phà m luôn tở ra kiên cưởng, kỳ thực cô yếu
ğuởi như mởt cởc nưởc thủy tinh dở vỡ. Rất nhiởu lần, cô
thấy Lạc Tiởu Phà m gần như muởn sụp ğở, nhưng cô vẫn là m
ra vẻ kiên cưởng, trong lòng cô thá»±c sá»± hy vởng Tiởu Phà m vÃ
Lâm Nam Vũ có kết quả gì ğó, chở tiếc là anh ta ğã có vợ
sắp cưởi.
Lạc Tiởu Phà m ğau ğởn gục mặt lên bà n, giởng nói tắc
nghẹn:
- Giai, cáºu ra ngoà i trưởc ÄŸi! Giúp tở ğóng cá»a phòng lại, tở
muởn ngởi mởt mình.
__________________
Chương 9: Tình yêu cũ ğã chết
Khương Hạo bưởc xuởng từ chiếc xe BMW, trên má vẫn còn vết
sưng ğở. Anh không biết ğây là lần thứ mấy cô ta ğánh anh
trưởc mặt ngưởi khác, chở có ğiởu lần nà y là trưởc mặt
ngưởi con gái anh thương yêu nhất và cũng thương yêu anh nhất.
Anh biết, ngưởi ğó rất muởn giáng cái tát nà y lên mặt cô. Anh
nghiến rắng, cở gắng giữ bình tÄ©nh, ngưởi bảo vở ở cá»a
nhìn thấy anh từ xa ğã chà o:
- ßng Khương vở rởi hả, lần nà y ông ÄŸi công tác lâu tháºt.
Anh thực sự hy vởng ğây chở là mởt lần mình ği công tác,
ngưởi con gái thương yêu anh nhất vẫn ÄŸang ngởi trên chiếc xÃch
ğu bằng gở, mởm cưởi ngởt ngà o, giởng như mởt chú cáo nhở
ğáng yêu, giang hai tay vở phÃa anh, khuôn mặt vẫn còn vương nét
ngây thơ, ğòi anh ôm cô và o lòng, giởng như mởt ğứa trẻ
ğược bở mẹ chiởu chuởng ğã quen. Chở có anh là biết, cô
mởi là ngưởi chiởu chuởng anh. Anh gáºt ğầu vởi ngưởi bảo
vở, ngưởi bảo vở nhìn thấy chiếc BMW anh ÄŸáºu bên ğưởng,
trong ğáy mắt ánh lên sự ngưỡng mở:
- ßng Khương, ông lại thay xe mởi hả? Chả trách không lái chiếc
Chevrolet nữa.
- Không phải ğâu, ğây là xe của công ty. ⟟ Câu nà y do anh nói ra
mà ngay cả anh cÅ©ng không hiởu ğược vì sao anh lại nói như váºy,
trong lòng anh vẫn mong chở ğiởu gì sao? Anh nhìn chiếc xe Chevrolet
mà u ÄŸen ÄŸáºu trong công viên gần ğó ÄŸang lặng lẽ tởa ánh sáng
thu hút: Giởng như ngà y trưởc khi anh còn ở ğây. Anh tò mò tởi
gần, sở lên thân xe, không có mởt hạt bụi nà o. Sao có thở như
váºy ğược? Anh quay ğầu lại cảm kÃch nhìn ngưởi bảo vở. ⟟
Cảm Æ¡n anh giúp tôi rá»a xe. ⟟ Rởi thò tay và o vÃ, lấy ra 200 tở,
ğởnh ğưa cho ngưởi bảo vở.
Ngưởi bảo vở ğở mặt lắc ğầu rởi lại ra sức xua tay:
- Không phải tôi, không phải tôi, là vợ anh, ngà y nà o cô ấy
cÅ©ng giúp anh lau rá»a xe. Anh Khương, tôi thá»±c sá»± rất ngưỡng mở
anh, có mởt ngưởi vợ vừa xinh ğẹp lại chu ğáo như thế,
ğúng là có phúc.
- Cái gì? ⟟ Khương Hạo sững sở, ğôi mắt hoe ğở, vởi và ng
tạm biởt ngưởi bảo vở rởi bưởc chân lên cái cầu thang quen
thuởc, dưởng như anh vẫn còn nghe thấy vğng vẳng ğâu ğây
tiếng cưởi ğùa của cô và anh, vẫn còn nhìn thấy hình ảnh anh
nắm tay cô tháºt ngởt ngà o, hạnh phúc. Anh cưởi trong vô thức,
rẽ và o hà nh lang, trưởc tiên anh ngá»i thấy mởt mùi thÆ¡m, ğó
từng là mởt mùi hương rất quen thuởc. Hà ng xóm cá»§a hở lÃ
mởt cặp vợ chởng già rất vui tÃnh, thÃch bà y những loại hoa cở
nhiởu mà u sắc trên hà nh lang, nói rằng như váºy cuởc sởng sẽ
có thêm mùi hương của cây cở, tâm trạng sẽ thoải mái hơn
nhiởu. Anh dừng lại ở nÆ¡i quen thuởc ğó, cánh cá»a gở mà u và ng
vởi những vởt sơn bằng mà u nưởc, ở giữa còn treo mởt chiếc
chuông gió hình các chú gấu nhở ğáng yêu, trên cá»a vẫn còn
mởt cái nÆ¡ bưởm ğược thắt bằng sợi ruy bÄŸng tÃm. Lạc Tiởu
Phà m từng nói, ğây chÃnh là cánh cá»a nhà trong mÆ¡ cá»§a cô, lãng
mạn, ğáng yêu, khiến ngưởi ta vừa nhìn ğã thÃch chá»§ nhân cá»§a
cğn nhà , bởi vì ğó là mởt ngưởi yêu cuởc sởng.
Khương Hạo láºt tấm thảm hoa trưởc cá»a lên, mởt chùm chìa khóa
vẫn như trưởc kia, yên lặng nằm ở ğó, chở ğợi sự trở
vở của chủ nhân, tất cả ğởu không thay ğởi. Khương Hạo
dùng chìa khóa mở cá»a, mởt mùi thÆ¡m thoang thoảng cá»§a hoa lan
quấn quÃt lấy mÅ©i anh, chiếc xÃch ÄŸu vởi những dây leo xanh ngắt
vẫn ở giữa bụi trúc, thoáng lay ğởng trưởc cÆ¡n gió ở ban cÃ
´ng, mởt cái áo sÆ¡ mi mà u trắng ğặt trên ğó. Khi ở nhà , Lạc
Tiởu Phà m thưởng thÃch mặc áo sÆ¡ mi cá»§a anh, ğở lở ra ğôi chÃ
¢n thon dà i, vạt dưởi cá»§a chiếc áo sÆ¡ mi vừa vặn che ÄŸi ğôi
mông sğn chắc và gợi cảm của cô. Lần nà o nhìn thấy cô trong
hình dáng nà y, anh ğởu không nhởn ğược, ôm cô và o lòng mà hÃ
´n, cô sẽ cưởi tháºt lởn, hÃt hà mùi hương trên áo anh rởi
nhắm mắt lại:
- Hạo, em thÃch mùi hương trên quần áo anh, tháºt dở chởu.
Anh sẽ ra sức ngá»i quần áo mình, nhưng không ngá»i thấy mùi gì,
lúc nà y Lạc Tiởu Phà m thưởng cưởi rất vui vẻ và nói:
- Trên ğởi nà y chở có em ngá»i thấy mùi cá»§a anh thôi, bởi vì
anh là cá»§a em, là váºt sở hữu riêng cá»§a em. Bởi váºy, cả ğởi
nà y anh không ğược rởi xa em, phải yêu em, thương em, chiởu
chuởng em, bởi vì em là ngưởi yêu anh nhất trên ğởi.
Nưởc mắt của Khương Hạo không nhởn ğược lại trà o ra, anh
ğã là m cái gì? ğã là m viởc gì? Là m tởn thương tởi ngưởi con
gái yêu thương anh nhất, chở vì mởt chức vụ, chở vì mởt tòa
biởt thự lạnh lẽo. Anh thực sự hy vởng ğây chở là mởt
giấc mơ, mởt giấc mơ mà anh sẽ tởnh ngay giây tiếp theo, khi anh
mở mắt ra, Lạc Tiởu Phà m mà anh yêu thương nhất ğang nằm bên
cạnh anh, nhìn anh bằng ánh mắt trà n ğầy sự yêu thương, dùng
bà n tay nhở ấm áp của mình sở lên mặt anh, lên môi anh, cằm
anh, rởi cô hôn anh, nói rằng như váºy vẫn chưa ÄŸá»§, nói rằng
chở cần có anh, cô có thở nằm cả ğởi bên cạnh anh như
thế nà y, không bao giở thấy cô ğơn.
Khương Hạo nằm ngá»a trên chiếc giưởng có mắc mởt cái mà n
mà u xanh khói, nhắm mắt lại, anh ngá»i thấy mởt mùi thÆ¡m rất
ngọt ngà o, trên čầu anh có treo chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm
mà u và ng của Lạc Tiọu Phà m. čây là chiếc áo mà anh mua cho cô
nhân mọt chuyến công tác ọ Hà ng Châu, cô rất yêu quà nó, bọi
vì čó là do anh tặng cho cô. Khương Hạo cầm chiếc áo trong tay,
ngá»i thấy mọt mùi hương thoang thoảng, čó là mùi hương cá»§a
Lạc Tiọu Phà m, ngọt ngà o và quyến rũ, khiến anh lại cảm thấy
ham muọn cô. čã lâu lắm rọi anh không có cảm giác nà y, trong
čầu anh nhọ lại vô sọ lần anh cùng cô ân ái. Anh nắm chặt
chiếc áo, nưọc mắt lại trà o dâng, nói lọn:
- Lạc Tiọu Phà m, anh yêu em, em có thọ trọ vọ không?
- Hừ, vẫn còn nhọ ngưọi tình cÅ©, lại còn dám chạy čến čÃ
¢y, có phải anh lén gặp lại cô ta không hả? ⍍ Mọt giọng nói
lạnh lẽo vang lên trên čầu anh. Khương Hạo kinh ngạc ngọi báºt
dáºy, không biết từ lúc nà o, čương Íi Hân čã čứng ọ cá»a,
čang lạnh lùng nhìn anh bằng con mắt khinh bọ. Khương Hạo giáºn
dữ nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như bčng:
- Ra ngoà i.
čưọng Íi Hân thấy thái čọ Khương Hạo như váºy, cÅ©ng láºp tức
nọi máu:
- Anh čiên rọi, dám nói chuyọn vọi tôi như váºy sao? Anh không
biết anh čn cá»§a ai, uọng cá»§a ai sao? Cẩn tháºn tôi čá anh thì anh
sẽ thực sự biến thà nh čọ vô dụng čấy.
- čủ rọi, tôi chọu čủ rọi, cô có coi tôi là chọng cô không?
Nếu không chá»i tôi trưọc mặt ngưọi khác thì cÅ©ng čánh tôi, cÃ
´ có nghÄ© tọi cảm nháºn cá»§a tôi không? Cô muọn thế nà o thì cứ
như thế čó hả?
čương Íi Hân nghe anh nói câu čó bèn nhà o čến, cà o cấu lên
ngưọi Khương Hạo. Khương Hạo nắm chặt tay cô ta, không họ
tọ vẻ thương xót, kéo čưọng Íi Hân ra cá»a, mọ cá»a ra, čẩy
cô ta ra ngoà i rọi čóng sầm cá»a lại. čương Íi Hân ọ ngoà i ra
sức gõ cá»a, hét lọn:
- Anh mau mọ cá»a cho tôi, tôi sẽ nói vọi ba tôi, bảo ông ấy
cách chức anh! Anh là cái thứ gì chứ, nếu không phải tôi, anh
vẫn còn là thằng nghèo kiết xác, anh còn dám čọi xỠvọi tôi
như váºy sao! Anh mau mọ cá»a cho tôi, mau vọ nhà ngay, nếu không anh
hãy chọ mà xem!
čôi vợ chọng già ọ nhà čọi diọn mọ cá»a ra, tò mò nhìn
čưọng Íi Hân:
- Cô ơi, cô tìm ai?
- čọ già čiên, không liên quan tọi hai ngưọi!
Íng già giáºn dữ tọi phát run khi nghe čưọng Íi Hân nói váºy:
- Bà nó, mau gọi čiọn cho bảo vọ, bảo là có ngưọi là m phiọn
chúng ta nghọ ngơi, mau čuọi cái ngưọi vô học nà y či.
čưọng Íi Hân chọng nạnh:
- Bà già chết tiọt, bà dám hả! čừng có nhiọu chuyọn, cẩn
tháºn kẻo chết sọm čấy.
Hai vợ chọng giáºn quá không nói čược lọi nà o:
- Tôi là bọ čọi, tôi sợ cái gì, quá»· Nháºt tôi còn không sợ,
lẽ nà o lại sợ cô sao! Cô či mau, nếu không tôi gọi bảo vọ
lên čấy!
čưọng Íi Hân lại čáºp mạnh cá»a, thấy Khương Hạo không mọ
cá»a, cô ta bèn chá»i và i tiếng rọi či. Hai vợ chọng nhìn nhau,
lắc čầu. Xã họi bây giọ lạ tháºt, có và i čọng tiọn là čã
ra vẻ ta čây, coi thưọng ngưọi khác. Con trai ông bà cũng là tỷ
phú, có tiọn cÅ©ng có như thế čâu? Là m ngưọi cho tọt mọi lÃ
quan trọng nhất.
Lạc Tiọu Phà m gục mặt trên bà n mọt lúc rất lâu, khi cô ngẩng
čầu lên thì trọi čã tọi, mọi ngưọi trong phòng là m viọc
čọu čã ra vọ. Lạc Tiọu Phà m čứng lên, từ sau khi Khương
Hạo či, tan là m rọi cô không biết či čâu cả, nhà čọi vọi cÃ
´ mà nói, čã không còn là nhà nữa. Vô sọ lần cô tá»± họi,
mình či čâu bây giọ, nơi nà o mọi không còn cô čơn, nơi nà o
mọi có sự vui vẻ.
Khi čã ngọi lên xe, Lạc Tiọu Phà m vẫn không biết mình phải či
čâu. Lái xe không mục čÃch, bất giác cô lại či tọi nÆ¡i quen
thuọc nhất vọi mình, nhìn thấy chiếc xe quen thuọc čó, chọ có
chủ nhân của nó là čã không còn.
Xuọng xe, cô leo cầu thang lên lầu, čã hai ngà y cô không čến čÃ
¢y, không biết những cháºu hoa čã nọ hay chưa? Cô dừng lại
trưọc cánh cá»a quen thuọc, tất cả mọi thứ čọu không thay
čọi, chọ có chủ nhân của nó là čã khác. Lạc Tiọu Phà m vô
thức nhoẻn cưọi, nụ cưọi có gì čó čắng chát, bất lá»±c vÃ
čau thương. čây chÃnh là cuọc čọi ⍍ hiọn thá»±c, tà n khọc,
lạnh lùng, cô thực sự muọn biết trên thế giọi nà y čã không
còn tình yêu chân chÃnh rọi hay sao? Không dám tin, thá»±c sá»± là khÃ
´ng dám tin, nhưng cô vẫn phải kiên cưọng nhìn thẳng và o cái
sá»± thá»±c tà n khọc nà y. Cảm giác thất bại cứ quấn lấy cô khÃ
´ng tha, khiến cô không thọ nà o bình yên trong tâm họn.
Nhấc cái thảm lên, Lạc Tiọu Phà m hơi ngạc nhiên, không thấy
chìa khóa čâu. Giây phút čó, thọi gian như ngừng chảy, Lạc
Tiọu Phà m thẫn thọ čứng ọ cá»a, như mọt ngưọi gọ, không có
tư tưọng, không có cảm giác, tháºm chà còn không suy nghÄ© gì. Cô Ã
¢m thẩm ngá»i thấy mùi hương cá»§a ngưọi čó, čó là mùi hương
mà cô quen thuọc nhất và yêu thÃch nhất, mùi hương hòa lẫn vọi
hơi thọ của anh. Mọt giọt nưọc mắt, rọi hai giọt nưọc mắt
lčn xuọng, ngay sau čó là mọt hà ng nưọc mắt nọi nhau chảy
trà n trên khuôn mặt cô, mũi cô tắc nghẹn khiến cô có cảm giác
như không thọ čược. Cả ngưọi cô run rẩy, không thọ khọng
chế čược bản thân, những ấm ức trong lòng hóa thà nh nưọc
mắt, cứ nọi čuôi nhau chảy ra như mọt dòng suọi nhọ.
--------------------------------------------------------------------------------
Cá»a phòng čọt ngọt báºt mọ, Khương Hạo čứng giữa cá»a, gầy
gò, tiọu tụy, anh cÅ©ng sá»ng sọt nhìn Lạc Tiọu Phà m, hai ngưọi
čọu không nói chuyọn, cũng không biết phải nói čiọu gì. Trái
tim Lạc Tiọu Phà m čáºp loạn nhọp trong lọng ngá»±c, bọng dưng cô
không có čủ dũng khà čọ nhìn mặt Khương Hạo, bọng dưng cô
thấy sợ hãi khi hai ngưọi čọi diọn vọi nhau như thế nà y.
Khương Hạo không ngọ Lạc Tiọu Phà m lại xuất hiọn trưọc
mặt mình theo cách nà y, có thọ là do čọng cảm trong tâm họn
khiến anh mọ cá»a ra. Anh čứng čọi diọn vọi Lạc Tiọu Phà m
nhưng lại không nói čược lọi nà o. Anh im lặng nhìn cô, muọn
čưa tay vuọt tóc cô, nhưng không là m thế nà o čọ nhấc tay lên
čược, nưọc mắt lại rÆ¡i ra cùng vọi sá»± họi háºn.
Lạc Tiọu Phà m thấy những giọt nưọc mắt từ trên rơi xuọng,
nhọ lên tấm thảm, mọt giọt, hai giọt, trái tim của Lạc Tiọu
Phà m cũng theo čó mà rọt ra. Trong phút chọc, trái tim cô čau
čọn tưọng chừng như không thọ thọ nọi, cô muọn nhà o và o
lòng ngưọi čà n ông trưọc mặt, nói vọi anh rằng cô nhọ anh
biết bao, muọn họi anh vì sao lại rọi xa cô. Nhưng trong čầu cô
lại xuất hiọn hình ảnh cô và Lâm Nam Vũ quấn và o nhau, trưọc
mắt lại là khuôn mặt Lâm Nam Vũ čang chuyọn čọng. Chân cô lùi
vọ phÃa sau, ra sức lắc mạnh čầu, miọng nói lọn:
- Không, không, sao có thọ thế čược. ⍍ Rọi cô quay ngưọi
chạy či.
- Tiọu Phà m⍦ - Thấy sắc mặt của Lạc Tiọu Phà m, trái tim
Khương Hạo như rÆ¡i xuọng táºn čáy vá»±c. Anh čau khọ ôm chặt
čầu, giương mắt lên nhìn bóng dáng nhọ bé của Lạc Tiọu Phà m
biến mất nơi čầu hà nh lang.
Lâm Nam Vũ buọn bã nằm trên giưọng, hình dáng của Lạc Tiọu
Phà m cứ či qua či lại trong čầu anh. Anh trọ mình, vùi čầu
mình xuọng dưọi, cảm giác čau rát ọ mặt khiến trong lòng anh
cà ng bực bọi. ⍍Lạc Tiọu Phà m⍍, ⍍Lạc Tiọu Phà m⍍, trong
čầu anh toà n là ba chữ nà y. Anh có cảm giác như mình sắp phát
čiên, thấy họi háºn vì čã quen biết ngưọi phụ nữ như ma quá»·
čó. Cô thực sự rất khác những ngưọi čà n bà khác, ngưọi ta
thÃch anh, còn cô thì không, ọ những ngưọi čà n bà khác không có
sự hoang dại, luôn rất biết čiọu, nhưng cô thì ngược lại.
Ngọi báºt dáºy khọi giưọng, nhọ lại khuôn mặt sưng vù cá»§a
Lạc Tiọu Phà m, anh không nhọn čược lại báºt cưọi, čọ xem
mất či khuôn mặt nà y, cô lấy cái gì čọ quyến rũ čà n ông.
Kiọu Ngọc Phượng čẩy cá»a bưọc và o, sắc mặt tái xanh, hôm
nay bà bọ čứa con gái mất dạy čó là m cho mất mặt, con gái bÃ
¢y giọ čúng là ghê gọm tháºt. Bà ngọi bên mép giưọng cá»§a con
trai, nhìn khuôn mặt thẫn thọ của anh. Mấy hôm nay bà čã thấy
con trai mình không bình thưọng, cứ thần thần bà bÃ, lẽ nà o
čọu là vì čứa con gái čó? Từ nhọ tọi lọn, con trai bà čọu
rất kén chọn, lần nà y čúng là không thọ tin čược.
- Tiọu Vũ, không phải là mẹ can thiọp và o chuyọn của con, nhưng
čứa bạn gái lần nà y cá»§a con quả tháºt là m čánh mất thân pháºn
cao quý của con! Nó čúng là čứa con gái hoang dã.
Lâm Nam VÅ© ngạc nhiên, sắc mặt láºp tức trọ nên cčng thẳng:
- Mẹ, mẹ či tìm Tiọu Phà m hả? Mẹ nói gì vọi cô ấy? Có gây
khó dọ gì cho cô ấy không?
- Hừ! Mẹ khó dọ cho nó? Nó không gây khó dọ cho mẹ là mẹ čã
tạ Æ¡n trọi pháºt rọi. Con có biết nó nói gì vọi mẹ không? ⍍
Cả ngưọi Kiọu Ngọc Phượng bắt čầu run lên. ⍍ Mẹ thực
sự không thọ nói nọi.
Lâm Nam Vũ nhìn sắc mặt mẹ mình cà ng lúc cà ng xấu či. Mẹ anh
từ trưọc tọi giọ nói nčng rất khắc nghiọt, trừ ông nọi anh
ra, không ai có thọ khọng chế čược bà , hôm nay bà là m sao váºy?
Kiọu Ngọc Phượng vuọt ve khuôn mặt con trai, hằn học nói:
- Nó dám nói⍦ Tiọu VÅ© cá»§a mẹ bán⍦ Hừ! Tháºt là buọn cưọi,
nó không thèm họi thčm xem nhà mình như thế nà o mà lại dám nói
bừa như thế! Ngà y trưọc có mấy nữ minh tinh tặng xe čẹp cho
con čọu bọ mẹ từ chọi hết, những nhà như nhà mình sao cần
čọ của họ čược!
Lâm Nam Vũ lúc čầu còn thấy cčng thẳng, nhưng nghe mẹ nói xong,
anh không nhọn čược báºt cưọi, anh thá»±c sá»± khâm phục ngưọi
čà n bà čó, câu như váºy mà cô cÅ©ng dám nói ra.
- Mẹ, không sai, lần nà y thì mẹ không cần phải lo cô ta quen
vọi con vì tiọn, bọi vì cô ta čã cho con trai mẹ tiọn, ha ha!
Bọi váºy, có những lúc những ngưọi phụ nữ bên ngoà i chưa
chắc čã là vì tiọn mà tiếp cáºn vọi con trai mẹ, Ãt nhất thì
Lạc Tiọu Phà m cũng không phải loại phụ nữ čó, mẹ có thọ
yên tâm.
- Cái gì? ⍍ Kiọu Ngọc Phượng còn tưọng mình nghe nhầm, những
čiọu mà con trai bà nói ra còn khiến bà kinh ngạc hơn là nghe
Lạc Tiọu Phà m nói, thế nghĩa là sao nhọ?
- Tiọu Vũ, con čã có vọ hôn thê rọi, mẹ không cho phép con
trčng hoa ọ bên ngoà i. Ngọ nhỡ nhà ngưọi ta nghe thấy čiọu
tiếng gì thì cái mặt già của mẹ biết čọ và o čâu, con⍦
Vừa nghe thấy mẹ bắt čầu cằn nhằn là hai tai Lâm Nam Vũ čã
bùng nhùng như ngâm nưọc. Anh čẩy bà mẹ hay cằn nhằn ra khọi
cá»a, là m mặt họ:
- Con buọn ngủ rọi, muọn nghọ ngơi mọt lát, chuyọn của con con
sẽ tự biết giải quyết. Còn nữa, mẹ čừng či tìm Tiọu Phà m
nữa, cô ấy còn hoang dã hơn những ngưọi hoang dã khác, ngay cả
cái čai čen Taekwondo của con trai mẹ mà còn bọ là m ra như
thế nà y, mẹ không phải là čọi thủ của cô ấy čâu, čừng
čọ cô ấy hủy hoại dung nhan của mẹ, nếu không con không chọu
trách nhiọm čâu nhé.
Kiọu Ngọc Phượng lưọm con trai, lắc čầu:
- Con cái bây giọ chẳng čứa nà o khiến bọ mẹ an lòng cả.
čừng có quáºy nữa, cẩn tháºn kẻo ông nọi không tha cho con čâu.
- Biết rọi, ông nọi cũng không hay nói như mẹ. ⍍ Nhìn mẹ
xuọng lầu, Lâm Nam VÅ© čóng cá»a lại, yên lặng ngọi trên
giưọng, nhắm mặt lại, hai tay buông thõng. Hình như anh còn ngá»i
thấy mùi hương ngọt ngà o của Lạc Tiọu Phà m phảng phất čâu
čây, quyến rũ tọi mức khiến anh muọn čược gần cô mãi. Anh
chưa bao giọ có cảm giác tương tá»± như váºy, nghÄ© vọ mọt
ngưọi phụ nữ, nhọ mùi hương trên thân thọ cô, nhọ giọng
nói của cô, nhọ khuôn mặt của cô, nhọ cảm giác của cô dà nh
cho anh. Anh thọ dà i não nọ, tâm trạng lại trọ nên xấu hơn.
čúng lúc nà y thì čiọn thoại di čọng của anh čọ chuông, čó
là bà i hát ⍍Khách sạn California⍍ mà Lạc Tiọu Phà m thÃch nhất.
Lâm Nam VÅ© ngọi dáºy, ấn nút nghe čiọn thoại.
- Anh Vũ, anh čoán xem em ọ čâu?
Mọt giọng nói rõ rà ng trong trẻo vang lên ọ čầu dây bên kia, LÃ
¢m Nam VÅ© thọ dà i, bọng dưng lần čầu tiên anh ý thức čược
rằng mình čã có vọ hôn thê, čó là cô gái tên Triọu Tiọu
Mạn, čó mọi là ngưọi mà anh phải bảo vọ cả čọi. Lâm Nam
Vũ cọ gắng čiọu chọnh lại tâm trạng của mình, nói:
- Tiọu Mạn, em čang ọ čâu? Hôm nay anh không khọe nên không či
čón em čược.
- Không sao čâu, anh Vũ, anh hai či čón em rọi, giọ anh čoán xem em
čang ọ čâu?
Lâm Nam Vũ lại nằm phọch xuọng giưọng, giọng nói lãnh čạm,
không có chút tình cảm nà o:
- Ngoan, mai anh tọi thčm em, hôm nay em ngủ sọm či! Anh čang tắm,
lát gọi lại cho em.
čang čọnh cúp čiọn thoại thì anh thấy giọng nói gấp gáp của
Triọu Tiọu Mạn:
- Anh Vũ, anh chọ mọt chút, giọ em čang ọ nhà anh, ngay trưọc
cá»a phòng anh, anh mau mọ cá»a či.
Lâm Nam VÅ© giáºt nảy mình, nhảy phắt từ trên giưọng xuọng
čất, giọng nói tọ rõ vẻ không vui:
- Chẳng phải anh čã bảo vọi em⍦ - Những từ còn lại, Lâm Nam
Vũ lại nuọt và o trong bụng, chán nản lắc čầu, giọng nói
thấp hẳn či, - Em xuọng lầu chọ anh, nói chuyọn vọi mẹ anh
mọt lát, anh thay quần áo xong rọi xuọng.
Triọu Tiọu Mạn ọ čầu dây bên kia nũng nọu nói:
- Em không, anh Vũ, sao em không thọ và o phòng anh, chúng ta sắp kết
hôn rọi, anh còn sợ cái gì?
- Anh nói không čược thì không čược⍦ Ngoan, xuọng lầu chọ
anh.
Triọu Tiọu Mạn cÅ©ng nháºn ra thái čọ không vui cá»§a Lâm Nam VÅ©,
vọi nói:
- čược rọi! Anh Vũ, anh mau xuọng nhé, anh hai em cũng tọi.
Lâm Nam Vũ tắt čiọn thoại, cắn môi, bây giọ anh chẳng muọn
gặp ai cả, bọng dưng anh hy vọng ngưọi chọ anh dưọi lầu lÃ
cô. Anh cưọi, cưọi mình čúng là hay mơ, cho dù có čánh chết
thì cũng čừng mong cô chủ čọng vọi anh thêm lần nữa.
Triọu Nhan Lọi ngọi trên salon, nhìn em gái ủ rũ từ trên lầu
bưọc xuọng, cái miọng nhọ chu lên, čôi mắt hoe čọ. Kiọu
Ngọc Phượng từ nhà bếp mang hoa quả bưọc ra, thấy Triọu
Tiọu Mạn, hai mắt nheo lại:
- Tiọu Mạn, anh Vũ của con biết con vọ chưa? Mau lên čó thčm nó
či.
Triọu Tiọu Mạn cọ nặn ra mọt nụ cưọi:
- Dạ, anh Vũ čang thay quần áo, lát nữa sẽ xuọng. ⍍ Triọu Nhan
Lọi čã thấy Lâm Nam VÅ© không thuáºn mắt từ trưọc, hôm nay em
gái anh vọ mà không thèm tọi sân bay čón, nếu không phải vì em
gái mình thÃch anh ta thì còn lâu anh mọi gả em gái cho loại čọng
váºt máu lạnh čó.
Lâm Nam Vũ thay quần áo xong, lại kéo cọ áo lên čọ che či vết
cắn trên cọ, mặc dù vết cắn chọ còn rất mọ nhưng vẫn có
thọ thấp thoáng nhìn ra. Anh không biết mình có quan tâm tọi
Triọu Tiọu Mạn hay không, nhưng dù sao cô cũng là vọ hôn thê
của anh, là ngưọi quan trọng nhất sẽ sọng suọt cuọc čọi
vọi anh.
Từ trên lầu bưọc xuọng, mấy ngưọi ngọi bên dưọi čọu
čọ dọn ánh mắt lên khuôn mặt sưng vù của anh.
- Íi! Anh Vũ, mặt anh là m sao thế? Ai čánh anh hả? ⍍ Triọu Tiọu
Mạn kinh ngạc chạy tọi bên cạnh Lâm Nam Vũ, xoa xoa mặt anh,
nưọc mắt rơi ra. ⍍ Anh Vũ, čau lắm không?
Lâm Nam Vũ ngoác miọng cưọi, giữ tay Triọu Tiọu Mạn lại:
- Không sao, không sao⍦ - Ngẩng čầu lên, anh čã nhìn thấy ánh
mắt giáºn dữ và khinh bọ cá»§a Triọu Nhan Lọi. Lâm Nam VÅ© čâu
thèm quan tâm tọi ánh mắt của anh, vui vẻ cưọi nói. ⍍ Lọi,
anh cà ng ngà y cà ng nghiêm túc čấy, như váºy sẽ chóng già thôi,
cưọi nhiọu mọt chút.
Triọu Nhan Lọi čứng lên, sắc mặt vẫn không hiọn hòa hơn:
- Vọ hôn thê cá»§a cáºu mà čọ tôi phải ra sân bay čón, những
viọc còn lại cáºu tá»± xá» lý či, tôi còn viọc, či trưọc čây.
--------------------------------------------------------------------------------
- Sao váºy Lọi? Lần nà o nhìn thấy tôi anh cÅ©ng như váºy, tôi là em
rọ tương lai của anh čấy.
Những ngưọi khác čọu čã quen khi thấy hay ngưọi như váºy.
Triọu Nhan Lọi vọn nọi tiếng là mọt ngưọi già u có nhưng
khiêm tọn, luôn čọi xỠthân thiọn vọi ngưọi khác, không bao
giọ nọi giáºn vọi cấp dưọi, nhất là không họ hư họng, chÆ¡i
bọi như những gã con nhà già u khác, anh lại có thân hình cao to,
khuôn mặt čẹp trai, nhưng chưa bao giọ ngưọi ta nghe nói anh yêu
ngưọi nà y, bọ ngưọi kia, viọc nà y thì anh hoà n toà n khác vọi
Lâm Nam Vũ. Vẻ čẹp trai và thói ča tình của Lâm Nam Vũ nọi
tiếng khắp trong giọi, có thọ čây là čiọm mà hai ngưọi không
hợp nhất. Lâm Nam VÅ© không thÃch cái thái čọ cao thượng cá»§a
Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan Lọi thì ghét cái thói trêu hoa ghẹo
nguyọt cá»§a Lâm Nam VÅ©, bọi váºy luôn lo lắng cho tương lai cá»§a em
gái mình. Anh thực sự không nỡ gả em gái cho ngưọi như
thế nà y, chọ vì bọ mẹ hai bên čọng ý, em gái anh lại thÃch LÃ
¢m Nam VÅ© từ khi còn nhọ, bọi váºy anh phải cọ nhọn, nhưng bảo
anh chấp nháºn Lâm Nam VÅ© thì čúng là anh không muọn chút nà o.
- Lọi, lâu lắm không gặp anh, hay là tọi nay chúng ta tọi quán
bar ngọi mọt chút, chúc mừng Tiọu Mạn từ nưọc ngoà i trọ
vọ. ⍍ Lâm Nam Vũ nọ nụ cưọi tinh ranh như con cáo, anh biết rõ
rà ng là Triọu Nhan Lọi không thÃch anh, nhưng anh vẫn thÃch trêu
chọc Triọu Nhan Lọi, thÃch ngắm cái dáng vẻ tức giáºn cá»§a anh
ta.
- Không cần čâu, cáºu či vọi em gái tôi či! Tôi còn báºn viọc.
Triọu Tiọu Mạn nhìn Lâm Nam Vũ rọi kéo tay anh trai, là m nũng:
- Anh⍦ - Triọu Nhan Lọi chẳng sợ ai cả, nhưng lại sợ em gái,
cô nói lọi nà o cÅ©ng như là thánh chọ vọi anh, anh bất lá»±c gáºt
čầu:
- čược rọi.
Sắc čêm mơ mà ng, quán rượu nhấp nháy čèn xanh čèn čọ. Mọt
cô gái áo čen miọng huýt sáo, lắc nhẹ thân hình gợi cảm, mái
tóc dà i bay bay trong ánh čèn mọ ảo, khuôn mặt không có biọu
cảm gì, čôi tay chầm cháºm cọi áo ngoà i ra, čọ lọ chiếc áo
lót mà u čọ rực bên trong, tất cả mọi ngưọi čọu vọ tay
čiên cuọng:
- Cọi hết ra, cọi hết ra, cọi mau, cọi mau⍦ - Nhân tÃnh trong
phút chọc biến thà nh mọt čọng phân thọi.
Triọu Nhan Lọi cau mà y, anh cũng čã từng ọ nưọc ngoà i nhưng
thá»±c sá»± không thọ chấp nháºn nọi cái không khà čiên cuọng ọ
nơi nà y. Lâm Nam Vũ nhìn vẻ mặt khó chọu của Triọu Nhan Lọi,
không nhọn čược lại báºt cưọi, giÆ¡ cao ly rượu trong tay, nói:
- Lọi, lẽ nà o trong sọ những ngưọi phụ nữ, anh không thÃch ai
sao? Anh như váºy, ngưọi khác sẽ nghi ngọ giọi tÃnh cá»§a anh čấy.
Triọu Nhan Lọi uọng mọt ngụm bia, liếc xéo Lâm Nam VÅ©, čả kÃ-
ch:
- Bọi váºy tôi nên thưọng xuyên ọ cùng cáºu, như váºy thì giọi
tÃnh cá»§a tôi sẽ cà ng rõ rà ng hÆ¡n.
Lâm Nam Vũ cưọi lọn:
- Lọi, anh čúng là cà ng ngà y cà ng čáng yêu, nhưng tại sao mọt
ngưọi čà n ông tọt như anh mà không nghe nói có cô gái nà o thÃch
anh nhọ?
Triọu Nhan Lọi phản kÃch:
- Nói chuyọn tình yêu vọi ngưọi như cáºu chả khác nà o gảy čà n
tai trâu!
- Ha ha, cách nói chuyọn mọi mẻ quá, nhưng mà hay lắm!
Triọu Tiọu Mạn nhìn anh trai rọi lại quay sang nhìn Lâm Nam Vũ,
không hà i lòng, chu miọng:
- Hai anh là m sao mà lúc nà o cÅ©ng cãi nhau váºy? Anh hai, anh không
nhưọng anh Vũ mọt chút čược hả?
Triọu Nhan Lọi dà tay lên trán Triọu Tiọu Mạn:
- Chả trách ngưọi ta bảo gái lọn phải gả chọng, bây giọ čã
chọ biết mọi chọng cá»§a mình rọi, anh là m anh trai tháºt là čáng
thương, chẳng có ai thương cả.
Triọu Tiọu Mạn lè lưỡi:
- Bọi váºy anh phải mau tìm ngưọi yêu či thôi, như váºy sẽ có
ngưọi thương anh. ⍍ Triọu Nhan Lọi cau mà y, liếc Lâm Nam Vũ
čang ngắm nghÃa xung quanh, lạnh lùng hừ mọt tiếng:
- Em gái, chọ cần em ọn čọnh cuọc sọng là anh hà i lòng rọi.
Ngưọi nà y, em čã chọn lựa kỹ cà ng chưa?
Triọu Tiọu Mạn ra sức gáºt čầu, quả quyết:
- Rọi, em muọn čược ọ cạnh anh Vũ cả čọi, không bao giọ
chia tay. ⍍ Triọu Nhan Lọi nghe em gái nói váºy, bất lá»±c lắc
čầu.
Ính mắt của Lâm Nam Vũ quét qua čám ngưọi rọi bọng dưng dừng
lại, khuôn mặt hơi tái či, khóe môi hình như thoáng run rẩy, ánh
mắt hừng há»±c lá»a giáºn dữ, anh čứng báºt dáºy khọi ghế, či vọ
phÃa quầy bar phÃa trưọc. Triọu Nhan Lọi và Triọu Tiọu Mạn
čọu không biết xảy ra chuyọn gì, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nam
Vũ không bình thưọng nên cũng či theo.
Trên chiếc ghế xoay của quầy bar là mọt cô gái mặc bọ quần
áo voan mà u čen, mái tóc dà i buông xõa, che či mọt ná»a cái lưng
trần. Khuôn mặt cô hơi sưng nhưng vẫn không che giấu čược vẻ
čẹp gợi cảm, quyến rũ, čôi môi mọng góc cạnh thoáng nhếch
lên bưọng bọnh, ánh mắt mơ mà ng nhưng vẫn rất trong trẻo, cô
say sưa nằm bò trên bà n, bên cạnh là mấy cái vọ chai rọng, xem
ra cô čã uọng không Ãt rượu. Bên cạnh là mọt ngưọi čà n ông
mặc quần áo mà u trắng, bà n tay không yên pháºn cứ chuyọn čọng
trên cơ thọ ngưọi phụ nữ. Bên cạnh lại có mấy gã čà n ông
khác čang cưọi čùa thọa mãn, vô cùng čắc ý.
Lâm Nam Vũ lao tọi, tóm chặt tay của gã čà n ông, čấm mạnh và o
mặt gã. Nắm čấm nà y không họ nhẹ. Khóe miọng cá»§a gã čà n Ã
´ng čó láºp tức xuất hiọn mọt dòng máu. Gã nọi giáºn, čang
čọnh trả čòn thì khi nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, giáºn dữ lau máu
trên khóe miọng rọi lưọm Lâm Nam Vũ:
- Lâm Nam VÅ©, cáºu čiên rọi, sao lại čánh tôi, có chuyọn gì khÃ
´ng thọ nói čược sao?
Lâm Nam Vũ lạnh lùng, không nói gì, nắm čấm lại giơ cao rọi
lao vọ phÃa gã čà n ông nhưng čã bọ mấy ngưọi ngọi cạnh čó
ngčn lại. Họ čọu là những công tỠgià u có nọi tiếng trong
thà nh phọ, bình thưọng cũng quen biết vọi nhau. Thấy hai ngưọi
čánh nhau, cũng không biết là vì sao nên chọ biết khuyên nhủ.
Mọt anh chà ng mặt áo phông mà u xanh kéo mạnh Lâm Nam Vũ lại:
- Nam VÅ©, cáºu sao thế? Có chuyọn gì thì bình tÄ©nh nói, sao lại
čánh Thưọng Quân, có chuyọn gì thì nói cho rõ, čừng čọ
ngưọi ta cưọi.
Lâm Nam Vũ không nói lọi nà o, giằng mạnh tay anh ta ra, cọi áo
khoác ngoà i của mình ra rọi či tọi gần cô gái čang nằm trên
bà n bar, khoác áo lên cho cô, khuôn mặt trọ nên rất dọu dà ng:
- Lạc Tiọu Phà m, Lạc Tiọu Phà m.
Tất cả những ngưọi khác có mặt ọ čó čọu trợn tròn mắt,
nhất là Triọu Tiọu Mạn, quả thực không dám tin và o những gì
mình čang nhìn thấy. Mọt Lâm Nam Vũ từ nhọ tọi lọn không bao
giọ čánh nhau mà lại vì mọt ngưọi čà n bà , ra tay čánh cả
bạn cá»§a mình. Cô chạy tọi cạnh Lâm Nam VÅ©, cọ sức nÃu chặt
áo anh, khuôn mặt hoà i nghi, chọ Lạc Tiọu Phà m, họi lọn:
- Cô ta là ai? Anh nói cho em biết, cô ta là ai?
Lạc Tiọu Phà m hình như không chú ý tọi những viọc xảy ra xung
quanh mình, vẫn còn lẩm bẩm:
- Tôi muọn uọng rượu, mang rượu ra čây.
Lâm Nam Vũ čau čọn nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim nhói lên
khiến anh tức thọ, như muọn xé nát lọng ngực của anh ra. Mọt
bên là Lạc Tiọu Phà m, mọt bên là Triọu Tiọu Mạn, anh không
thọ nà o čưa Lạc Tiọu Phà m an toà n trọ vọ khi mọi ngưọi cứ
nhìn mình như thế, cà ng không biết phải trả lọi câu họi của
Triọu Tiọu Mạn như thế nà o. Anh giằng tay Triọu Tiọu Mạn ra,
quay ngưọi či ra khọi quán bar, Triọu Tiọu Mạn cũng chạy čuọi
theo anh.
Triọu Nhan Lọi vẫn yên lặng čứng mọt bên nhìn mọi viọc xảy
ra, nhìn Lâm Nam Vũ vì ngưọi phụ nữ kia mà không kìm
chế čược bản thân, nhìn mọi thay čọi trên khuôn mặt Lâm Nam
Vũ. Anh hiọu Lâm Nam Vũ là mọt ngưọi không dọ dà ng vì phụ nữ
mà thay čọi bản thân, nhưng bây giọ anh ta lại čang thay čọi
rất nhiọu. Anh nhìn ngưọi phụ nữ say mèm bên quầy bar, rọi
lại nhìn ánh mắt say mê của những ngưọi khác, či tọi gần
dìu Lạc Tiọu Phà m lên rọi ra khọi quán bar. Xe của Lâm Nam Vũ
čã biến mất, Triọu Nhan Lọi bế Lạc Tiọu Phà m čặt và o xe
mình, ngưọi say luôn khiến ngưọi ta thấy ghét, nhất là phụ
nữ, nhưng Lạc Tiọu Phà m lại khiến ngưọi ta thấy cô tháºt
čáng yêu. Triọu Nhan Lọi cảm thấy tò mò vọi tình čọch của
em gái mình, ngưọi phụ nữ như thế nà o mà có thọ trói buọc
čược mọt anh chà ng ča tình như Lâm Nam Vũ? Có thọ khiến anh ta
thay čọi sắc mặt?
Lạc Tiọu Phà m khép họ hai mắt, čôi hà ng lông mi dà i khẽ lay
čọng, čầu nghẹo vọ mọt bên, dựa lên vai Triọu Nhan Lọi, hai
bà n tay mọm mại tóm chặt áo anh, giọng nói nghèn nghẹn:
- čừng bọ rơi em, čừng bọ rơi em, em không thọ không có anh.
Triọu Nhan Lọi khọi čọng xe, nhìn ngưọi phụ nữ bên cạnh, cay
čắng lắc čầu, không ngọ lần čầu tiên anh čưa phụ nữ vọ
nhà lại là trong tình trạng nà y. Triọu Nhan Lọi từ ngà y bắt
čầu là m viọc čã tự mua cho mình mọt cčn nhà ọ bên ngoà i,
nằm trong tiọu khu Tinh Anh của khu Hương Xá. čây là nơi ọ của
những ngưọi trẻ tuọi và cũng là nhân tà i trong mọi lĩnh vực,
giá nhà ọ čây cao tọi mức čủ khiến cho tất cả những
ngưọi mọi và o là m čọu phải mơ ưọc.
Triọu Nhan Lọi bế Lạc Tiọu Phà m xuọng xe, nhìn cô ngá»§ tháºt
ngon, čôi môi nhọ khẽ cong lên, khuôn mặt nhọ nhắn tươi như
hoa, mọt mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh thân thọ, giọng như
mùi hương cá»§a cây cọ, khiến ngưọi ta thấy họn mình lâng lÃ
¢ng. Viên bảo vọ gác cá»a giúp hai ngưọi mọ cá»a lọn, gáºt čầu
cưọi vọi Triọu Nhan Lọi. Triọu Nhan Lọi cảm thấy mặt mình
nóng bừng lên, chọ muọn bưọc tháºt nhanh čọ rọi khọi nÆ¡i
nà y, không muọn cho ngưọi khác nhìn thấy.
Bưọc và o thang máy, vừa mọi či ra, anh čã gặp cặp vợ chọng
trẻ nhà bên cạnh, họ chọ nhìn anh cưọi. Triọu Nhan Lọi thấy
mặt mình lại nóng hÆ¡n nữa, bắt čầu thấy họi háºn vì čã
čưa Lạc Tiọu Phà m vọ nhà . Lâm Lạc Kỷ nhà hà ng xóm là ngưọi
bạn lọn lên cùng Triọu Nhan Lọi từ khi còn nhọ, ngó čầu ra
nhìn cô gái čang ngủ say sưa trong vòng tay Triọu Nhan Lọi, vọ vai
anh:
- Lọi, cuọi cùng cũng nghĩ thông rọi hả? Không tọ čâu, vẫn
còn sọm, mau či và o či! čêm xuân čáng giá ngà n và ng, tọ không
là m lỡ viọc tọt cá»§a cáºu nữa čâu.
- Không phải như cáºu nghÄ© čâu, čừng có čoán mò⍦ - Triọu Nhan
Lọi bình thưọng miọng lưỡi lanh lợi, nhưng bây giọ anh lại
không nói nọi mọt câu hoà n chọnh.
Lâm Lạc Kỷ ôm vai vợ, xoa xoa bụng cô, hóm họnh nói:
- Lọi, vợ tọ có tin vui rọi, bọi váºy cáºu phải cọ lên, tọ
còn muọn là m thông gia vọi cáºu čấy!
Triọu Nhan Lọi biết có giải thÃch như thế nà o cÅ©ng vô dụng,
bèn mọ cá»a nhà mình, čặt Lạc Tiọu Phà m lên giưọng. čây lÃ
cčn nhà hai phòng, cách trang trà rất čơn giản, chọ có khung cá»a
sọ sát čất nọi ra ban công rọng lọn là čiọm sáng cho cả cčn
nhà , čứng ọ cá»a sọ, ngưọi ta có thọ thu hết khung cảnh cá»§a
mọt ná»a thà nh phọ và o tầm mắt.
Triọu Nhan Lọi tắm xong, thay quần áo ngủ, lấy ra mọt cái chčn
trong tủ, nhìn cô gái čang ngủ say sưa trên giưọng, čoán xem cô
ta có mọi quan họ như thế nà o vọi Lâm Nam Vũ. Cô không giọng
như mọt ngưọi con gái bán hoa, có thọ ngà y mai anh sẽ biết čáp
án. Anh nằm lên ghế salon ngoà i phòng khách, čắp chčn kÃn mÃt,
lọn ngần nà y rọi, čây là lần čầu tiên anh phải ngủ ọ
salon, cảm giác nà y tháºt là khó chọu.
Chương 11: Hiọu Lầm
Lâm Nam Vũ từ quán rượu či ra, tâm trạng vô cùng tọi tọ, và o
ngọi trong mọt khách sạn ven čưọng, uọng rượu như nưọc,
bất chấp lọi khuyên nhủ của Triọu Tiọu Mạn ngọi bên cạnh.
Lâm Nam Vũ čẩy mạnh tay Triọu Tiọu Mạn ra:
- Mặc kọ anh, čọ anh uọng. ⍍ Sau čó quay sang liếc Triọu Tiọu
Mạn. ⍍ Cũng muọn rọi, em vọ nhà trưọc či! čọ bác trai bác
gái khọi lo lắng, con gái vọ nhà muọn quá không tọt čâu.
- Không, em không vọ. ⍍ Triọu Tiọu Mạn bưọng bọnh lắc čầu,
sau čó tháºn trọng nhìn sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©. ⍍ Anh VÅ©, anh
có thọ nói cho em biết cô gái vừa nãy là ai không? Anh vọi cô ta
có quan họ gì? ⍍ Nói xong, čôi mắt cô long lanh nưọc.
Lâm Nam Vũ uọng nọt sọ rượu trong ly, nắm tay Triọu Tiọu Mạn,
nói:
- Câu họi nà y anh có thọ trả lọi em sau không? Tọi nay tâm
trạng anh không tọt, hôm khác anh sẽ nói vọi em.
Triọu Tiọu Mạn bọng dưng cảm thấy sợ cách nói chuyọn nà y
của Lâm Nam Vũ, anh trưọc mắt cô hoà n toà n khác vọi anh Vũ của
cô ngà y trưọc. Cô nói:
- Anh Vũ, anh không muọn nói thì em không họi nữa. ⍍ Nhưng trong
lòng thì hừ lạnh, thầm nghĩ mình không tin là mình lại không
čiọu tra ra cô ta có mọi quan họ gì vọi anh Vũ, muọn cưọp anh
Vũ của cô thì chắc chắn sẽ không có kết quả tọt čẹp gì,
Triọu Tiọu Mạn čâu phải ngưọi dọ bắt nạt. Thấy Lâm Nam Vũ
vẫn uọng hết ly nà y tọi ly khác, Triọu Tiọu Mạn lo lắng lay
lay vai anh, - Anh Vũ, anh uọng nhiọu rượu quá, čừng uọng nữa
čược không? Chúng ta vọ nhà či!
Lâm Nam Vũ nhấc chai rượu lên, uọng ừng ực từng ngụm lọn
rọi čứng lên, giọng nói bắt čầu lè nhè, nghe không rõ tiếng:
- čược, váºy anh čưa em vọ nhà trưọc. ⍍ Nói rọi anh ném bừa
mấy čọng tiọn rút trong túi ra lên bà n, bưọc chân chọnh
choạng či ra khọi khách sạn. Triọu Tiọu Mạn lo lắng či theo sau
lưng, Lâm Nam Vũ ngọi và o trong xe, thấy mắt mình lọ mọ, tâm
trạng cũng không họ dọ chọu hơn mà cà ng thêm buọn bực, cà ng
nhọ quay nhọ quắt ngưọi con gái čó. Sự tọnh táo cuọi cùng
của anh là cô vẫn còn ngọi trong quầy bar, mọt mình, uọng say
mèm, không čược, anh phải či xem cô thế nà o!
Khọi čọng xe, anh quay vọ con čưọng có quán rượu, chiếc xe
lắc lư trên čưọng, Lâm Nam Vũ cảm thấy čầu mình cà ng lúc
cà ng nặng, Triọu Tiọu Mạn ngọi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi
thoảng lại hét lên:
- Anh VÅ©, čằng trưọc có xe, cẩn tháºn, bên trái có xe, cẩn tháºn!
Hai mắt của Lâm Nam Vũ ngà y cà ng mọ či, hình như xe anh čâm và o
cái gì čó phÃa trưọc, thoáng chọc khiến Lâm Nam VÅ© tọnh táo
hơn mọt chút, dừng xe lại, xuọng xe kiọm tra, thì ra là čâm và o
dải phân cách. Lâm Nam Vũ ôm čầu ngọi lên xe, hai mắt gần như
không mọ ra čược, thần trà bắt čầu mê loạn, gọi:
- Tiọu Phà m, Tiọu Phà m⍦
Cái tên čó cứ bay či bay lại trong čầu anh, nọi nhọ cà ng thêm
mãnh liọt, anh chọ muọn ngay láºp tức čược ôm chặt cô và o
lòng.
Triọu Tiọu Mạn nhìn mà n čêm tọi čen xung quanh, rọi lại nhìn
Lâm Nam Vũ čang dần chìm và o giấc ngủ, sỡ hãi lắc vai anh:
- Anh Vũ, chúng ta vọ nhà thôi! Chúng ta vọ nhà thôi! Chọ nà y
čáng sợ quá, anh Vũ⍦
Lâm Nam Vũ trong lúc mơ mà ng nghe thấy có tiếng ngưọi gọi, phản
ứng čầu tiên của anh là Tiọu Phà m, anh quọ tay ra nắm chặt tay
cô, ôm cô và o lòng, dọu dà ng:
- Tiọu Phà m, em có biết là anh nhọ em không? Tiọu Phà m⍦ - Triọu
Tiọu Mạn chưa bao giọ thấy Lâm Nam Vũ ôm mình như hôm nay, ngà y
trưọc, anh chọ nắm tay cô, ngay cả hôn cô anh cũng không chọu.
Triọu Tiọu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghe không rõ anh čang
nói cái gì, nhưng những čiọu nà y čọu không quan trọng, quan
trọng là cô thÃch čược Lâm Nam VÅ© ôm như thế nà y, cảm giác
hạnh phúc ngáºp trà n trong tim cô.
Lâm Nam Vũ cảm thấy ngưọi mình nóng bừng, anh xé rách quần áo
của Triọu Tiọu Mạn, muọn čược phát tiết, phát tiết nọi
nhọ cá»§a anh, nọi háºn cá»§a anh, háºn cô không quan tâm tọi anh, háºn
không thọ cùng cô cả ngà y lẫn čêm. Triọu Tiọu Mạn lúc čầu
còn sợ hãi, čẩy Lâm Nam VÅ© ra, hai tay hươ hươ trong không khÃ:
- Anh Vũ, čừng⍦ čừng⍦ - Nhưng cô lại nghĩ, mình sọm muọn
gì cũng là ngưọi của anh, nếu mình có mọt čứa con vọi anh
VÅ©, váºy thì anh ấy sẽ không bao giọ rọi xa mình nữa.
Quần áo dần dần trượt xuọng cùng vọi dục vọng čang dâng
cao. PhÃa xa xa vang lên tiếng du thuyọn chọ khách, xen lẫn lÃ
những tiếng cưọi nói của mọi ngưọi. Từng cơn sóng biọn cô
čơn vọ mạnh và o bọ cát, nó có buọn rầu khi nhìn thấy cảnh
tượng čang diọn ra trong xe không?
Khi tia sáng mặt trọi čầu tiên của buọi sáng hôm sau chiếu và o
phòng, Lạc Tiọu Phà m ôm cái čầu nặng chình chọch, ngọi dáºy.
Mọ mắt ra, cô giáºt nảy mình, cô không dám tin và o mắt mình,
liếc nhìn xung quanh, cčn phòng bà y trà čơn giản nhưng lại toát
lên mọt vẻ xa hoa hiếm có. Cô nghĩ thầm, chủ nhân của cčn
phòng nà y čúng là ngưọi có con mắt thẩm mĩ. Chọ có čiọu sao
cô lại ọ čây? Lẽ nà o ngưọi hôm qua chÃnh là Lâm Nam VÅ©? Lạc
Tiọu Phà m nọi giáºn čùng čùng, nhảy xuọng čất, kéo mạnh cá»a
rọi či ra ngoà i, čúng lúc čó čụng phải Triọu Nhan Lọi, bọn
mắt nhìn nhau, cả hai čọu giáºt mình.
Phản ứng čầu tiên của Lạc Tiọu Phà m là nhìn lại quần áo
trên ngưọi mình, cũng may, vẫn là bọ quần áo mà hôm qua cô
mặc, trong lòng thầm chá»i rá»§a bản thân, sa čọa mọt lần lÃ
čược rọi, sao tọi qua còn uọng nhiọu như thế, čúng là chẳng
ra gì!
Triọu Nhan Lọi mọm cưọi nhìn Lạc Tiọu Phà m, khuôn mặt anh ánh
lên nét dọu dà ng khiến ngưọi ta có cảm giác čang čược tắm
trong mọt cơn gió xuân.
- Hôm qua cô uọng nhiọu rượu quá, sáng dáºy čn chút cháo sẽ
tọt hÆ¡n, tôi čã nấu xong rọi, cô rá»a mặt či rọi cùng čn vọi
tôi.
Lạc Tiọu Phà m ngẩn ngơ nhìn anh, bên cạnh Lạc Tiọu Phà m không
thiếu những gã công tỠčn chơi čà n čúm như Lâm Nam Vũ nhưng
lại hiếm khi gặp mọt ngưọi čà n ông có včn hóa, có čạo
čức và tạo cho ngưọi ta cảm giác dọ chọu như Triọu Nhan
Lọi. Anh giọng như mọt ngưọi anh lọn, khiến ngưọi ta không có
cảm giác bọ gò bó. čọi vọi mọt ngưọi từ nhọ čã mất či
cha mẹ như Lạc Tiọu Phà m thì cảm nháºn cá»§a cô vô cùng nhạy
cảm, Triọu Nhan Lọi cho cô mọt cảm giác an toà n, bất giác má cÃ
´ čọ lên, cúi thấp čầu, chọ khẽ ⍍ừ⍍ mọt tiếng.
Khi Lạc Tiọu Phà m ngọi và o bà n čn, Triọu Nhan Lọi quấn mọt
cái tạp dọ mà u xanh, cẩn tháºn čặt bát cháo thọt hạt sen
xuọng trưọc mặt cô, trên bà n còn bà y mấy čĩa thức čn có mà u
sắc và kiọu dáng rất čẹp, khiến ngưọi ta vừa nhìn čã muọn
čn luôn. Ính mắt Lạc Tiọu Phà m thi thoảng lại liếc nhìn Triọu
Nhan Lọi, čây là lần čầu tiên cô nhìn thấy čà n ông mặc tạp
dọ, rất muọn cưọi nhưng lại cọ nhọn.
Triọu Nhan Lọi cọi tạp dọ ra, vắt lên thà nh ghế, nhìn Lạc
Tiọu Phà m mọt cái, mọm cưọi, giọng nói trầm trầm:
- Có phải cô cảm thấy čà n ông mặc tạp dọ trông buọn cưọi
lắm không?
Bọ ngưọi khác čoán trúng suy nghĩ của mình, Lạc Tiọu Phà m
čọ mặt, chọi nhanh:
- Ai bảo thế, tôi không nghÄ© váºy čâu. Trên thá»±c tế, nhìn anh
mặc tạp dọ trông čẹp lắm. ⍍ Rọi cô čn vọi mọt thìa cháo
čọ che giấu sự ngượng nghọu của mình.
Triọu Nhan Lọi thấy Lạc Tiọu Phà m čọ mặt, khác hoà n toà n
vọi biọu hiọn cá»§a cô ngà y hôm qua, nghÄ© thầm bây giọ những cÃ
´ gái biết čọ mặt cà ng ngà y cà ng Ãt rọi, giọng như čọng váºt
quý hiếm váºy. Anh quan tâm họi:
- Tọi qua sao cô uọng nhiọu rượu thế, lại còn có mọt mình?
Như váºy nguy hiọm lắm. ⍍ Triọu Nhan Lọi dừng lại mọt chút
rọi liếc nhìn Lạc Tiọu Phà m, - Nếu không phải Lâm Nam Vũ nhìn
thấy cô⍦
Suýt chút nữa thì Lạc Tiọu Phà m phun ra ngụm cháo vừa čưa và o
miọng, cô nhọ mang máng là hình như hôm qua cô có nhìn thấy Lâm
Nam Vũ, nhưng tại sao mình lại ọ čây?
Triọu Nhan Lọi hình như cũng biết Lạc Tiọu Phà m čang nghĩ
čiọu gì, bèn nói vọi cô:
- Lâm Nam Vũ là em rọ tôi, tôi nghĩ chắc hai ngưọi là bạn, hôm
qua cô lại uọng nhiọu quá, Lâm Nam Vũ thì phải čưa em gái tôi
vọ nhà , bọi váºy⍦ Tôi cÅ©ng không biết nhà cô ọ čâu, čọ
mọt cô gái ọ lại quán rượu thì không an toà n lắm nên tôi
čà nh čưa cô vọ nhà ọ tạm mọt čêm.
Trái tim Lạc Tiọu Phà m láºp tức cảm thấy nhói čau, mặc dù cô
biết Lâm Nam Vũ čã có vọ hôn thê, cũng biết cô và Lâm Nam Vũ
chọ là hai čưọng thẳng giao nhau tại mọt čiọm rọi không bao
giọ gặp lại nhau nữa.
Nhưng khi nghe thấy anh vì mọt ngưọi phụ nữ khác mà bọ mặc cÃ
´ lại quán rượu, trái tim cô bất giác thấy čau nhói, nhưng cô
ngay láºp tức kìm nén cÆ¡n čau čó, nói vọi lòng mình: ⍍Anh ta ọ
cùng ngưọi čà n bà khác thì liên quan gì tọi mình, anh ta cÅ©ng khÃ
´ng phải cá»§a mình, anh ta thÃch ọ cùng ai thì ọ, Lạc Tiọu Phà m
không thèm quan tâm tọi⍍. Cô cọ nọ mọt nụ cưọi, nhưng vô
cùng miọn cưỡng. Cô nhìn Triọu Nhan Lọi, nói:
- Cảm ơn anh!
Triọu Nhan Lọi nhìn sự thay čọi trên nét mặt của Lạc Tiọu
Phà m, biết rằng mọi quan họ giữa cô và Lâm Nam Vũ chắc chắn
không bình thưọng, anh lại thọ dà i thay cho em gái mình.
Hai ngưọi čọu không nói chuyọn nữa, không khà dưọng như ngưng
čọng, Lạc Tiọu Phà m cảm thấy khó chọu, bèn čn nhanh bát cháo
rọi čặt bát xuọng, čứng lên nói:
- Tôi čn no rọi, cảm ơn lòng tọt của anh, giọ tôi muọn vọ
nhà .
Triọu Nhan Lọi cũng čứng lên:
- Chọ nà y Ãt taxi lắm, čọ tôi tiọn cô.
- Không cần čâu, tôi⍦
Triọu Nhan Lọi cưọi nhẹ:
- Không sao čâu, tôi cũng phải či là m, nhân tiọn čưa cô či mọt
čoạn. ⍍ Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không tiọn từ chọi, čà nh gáºt
čầu:
- Váºy thì là m phiọn anh.
--------------------------------------------------------------------------------
⍍Cạch⍦⍍, Lâm Nam Vũ nghe thấy có tiếng čọng gì čó vang lên
bên tai, bực bọi nói:
- Mẹ, mẹ là m gì thế? ⍍ Quay ngưọi lại, čầu lại čụng
phải cái gì čó, Lâm Nam VÅ© láºp tức tọnh lại, mọ mắt ra, giáºt
mình khi thấy mình vẫn ngọi trong xe, rọi lại nhìn những ngưọi
čang quây quanh xe anh, chọ chọ trọ trọ čiọu gì čó, Lâm Nam Vũ
ngọ ngưọi ra. Khi nhìn thấy mình chọ mặc mọi chiếc quần lót,
anh čau čầu, čiọu khiến anh čau čầu hơn là cô gái čang nằm
cạnh anh, mái tóc dà i che lấp khuôn mặt, trên ngưọi chọ čắp
họ hững chiếc áo sơ mi của anh, čôi chân thon dà i trắng như
tuyết lọ ra ngoà i.
Ngoà i cá»a sọ có mọt viên cảnh sát ra hiọu cho anh hạ kÃnh cá»a
xuọng, Lâm Nam VÅ© hoảng loạn mặc quần cẩn tháºn, vừa čọnh
lấy áo sơ mi thì phát hiọn ra ngưọi phụ nữ bên cạnh không
mặc gì, phản ứng čầu tiên của anh là ngưọi nà y là Lạc
Tiọu Phà m, nhưng anh lại cảm thấy không giọng. Anh čà nh hạ cá»a
kÃnh xe xuọng mọt khoảng nhọ, viên cảnh sát nghiêm túc nhìn
ngưọi phụ nữ nằm bên cạnh anh, rọi lại nhìn anh, nói:
- Xin xuất trình chứng minh thư của anh và của cô gái kia nữa.
⍍ Lâm Nam Vũ čưa chứng minh thư của mình ra, čúng lúc čó thì
có ánh čèn flash chọp lên, chắc chắn là có ai čó čang chụp
anh. Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± nọi giáºn, quay lại hét lên vọi ngưọi
čà n ông trung niên čang chụp ảnh phÃa sau:
- Khọn nạn, čưa máy ảnh cho tôi.
Ngưọi čà n ông trung niên čó không chọ Lâm Nam Vũ xuọng xe čã
chạy mất dạng.
Triọu Tiọu Mạn vừa tọnh dáºy čã giáºt mình, cô kéo áo che kÃn
ngưọi, giấu mặt và o lưng Lâm Nam Vũ:
- Anh Vũ, là m sao thế?
Câu nói nà y suýt chút nữa thì khiến Lâm Nam VÅ© ngã ngá»a ra sau,
sao anh lại không họ nghĩ rằng ngưọi phụ nữ čó là Triọu
Tiọu Mạn, anh cứ tưọng cho dù không phải là Lạc Tiọu Phà m
thì cũng là mọt ngưọi čà n bà xa lạ nà o čó mà anh gặp trên
čưọng. Lâm Nam Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ như ngừng trọ,
trưọc mắt anh lại hiọn lên hình dáng Lạc Tiọu Phà m.
Viên cảnh sát thấy ngưọi tụ táºp xung quanh cà ng lúc cà ng nhiọu
bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam Vũ, rọi ghi lại sọ čiọn
thoại và tên công ty của anh, sau čó chà o Lâm Nam Vũ:
- Íng Lâm, vì sự an toà n, ông có thọ či trưọc. Nếu có bất
cứ vấn čọ gì, chúng tôi sẽ phái ngưọi tọi liên họ vọi Ã
´ng.
Lâm Nam VÅ© bây giọ cÅ©ng chọ čà nh bọ či khọi nÆ¡i čây tháºt
nhanh, những viọc khác anh không kọp suy nghĩ nữa. Khi lái xe tọi
mọt nơi không có bóng ngưọi, Lâm Nam Vũ dừng xe lại, čưa quần
áo của Triọu Tiọu Mạn cho cô, sắc mặt ủ rũ:
- Em mặc quần áo và o trưọc či! Anh čưa em vọ nhà .
Triọu Tiọu Mạn ôm chặt Lâm Nam Vũ, nũng nọu:
- Anh Vũ, em không muọn vọ nhà , em muọn ọ cùng anh, em čã thà nh
ngưọi của anh rọi, anh phải chọu trách nhiọm vọi em.
čầu Lâm Nam Vũ như muọn nọ tung, tình cảm anh dà nh cho Triọu
Tiọu Mạn rất kỳ lạ, anh luôn có hứng thú lên giưọng vọi
mọi ngưọi čà n bà khác, chọ riêng Triọu Tiọu Mạn là không.
CÅ©ng không phải là yêu, không phải thÃch, không phải ghét, cô
chọ là mọt čại từ thay thế cho vọ hôn thê của anh, còn bây
giọ⍦ Họ čã sắp kết hôn rọi, sọng chung trưọc cũng không
có vấn čọ gì, nhưng Lâm Nam Vũ lại có cảm giác như mình sắp
không thọ čược. Bây giọ anh vô cùng nhọ Lạc Tiọu Phà m, hình
như chọ có Lạc Tiọu Phà m mọi có thọ khiến mọi suy nghĩ trong
anh bình tĩnh lại. Anh không čẩy Triọu Tiọu Mạn ra, nhưng giọng
nói thì có vẻ không vui:
- Ngoan, mặc quần áo và o či, anh còn có viọc cần giải quyết.
Triọu Tiọu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Nam Vũ, lặng
lẽ mặc quần áo:
- Nếu mẹ họi em sao tọi qua em không vọ nhà thì phải nói
thế nà o?
Lâm Nam Vũ bực mình:
- Em là trẻ con ba tuọi sao? Chuyọn gì cũng phải anh dạy em? Em
muọn nói thế nà o thì nói, tóm lại anh sẽ chọu trách nhiọm
vọi em, thế là čủ rọi.
Triọu Tiọu Mạn ấm ức muọn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam VÅ© khÃ
´ng vui nên ngoan ngoãn ngọi sang mọt bên.
Lâm Nam VÅ© čưa Triọu Tiọu Mạn vọ nhà rọi lái thẳng xe tọi cÃ
´ng ty. Tất cả mọi ngưọi čọu thấy hình như Lâm Nam VÅ© mọi
čn phải thuọc súng, khuôn mặt tái xanh, ngay cả cô nhân viên ọ
quầy lọ tân cÅ©ng tránh anh tháºt xa. Sá» Phi Phi thấy khuôn mặt
tiọu tụy của Lâm Nam Vũ, dưọi cằm čã mọc râu xanh, quần áo
thì nhà u nhĩ, lần čầu tiên anh xuất hiọn trưọc cô trong bọ
dạng nà y. SỠPhi Phi biết čiọu čứng sang mọt bên, không nói
tiếng nà o, thầm nghĩ: Chuyọn nà y có liên quan gì tọi cú čiọn
thoại của mẹ Lâm Nam Vũ chiọu qua không? Lâm Nam Vũ mà mình quen
chọ khi čụng phải chuyọn của Lạc Tiọu Phà m mọi tọ ra bất
thưọng như thế.
Lâm Nam Vũ ngọi dựa lên ghế mọt lúc lâu mọi mọ mắt ra, thọ
dà i mọt hơi, hai mắt thất thần, nói:
- Thư ký Sá», những ngưọi mà hôm nay Công ty Kate phái tọi có
Lạc Tiọu Phà m không?
SỠPhi Phi lắc čầu:
- Không ạ.
Lâm Nam Vũ xua tay:
- Váºy thì cô či là m viọc či! Í, čúng rọi, cô mua giúp tôi bọ
quần áo. ⍍ Sá» Phi Phi gáºt čầu rọi či ra ngoà i.
Lâm Nam Vũ čau čọn nhắm chặt mắt, Triọu Tiọu Mạn sọm muọn
gì cũng là ngưọi sọng bên cạnh anh, có quan họ cũng là chuyọn
čương nhiên, nhưng bây giọ sao anh lại thấy bực bọi như thế,
có phải là vì Lạc Tiọu Phà m không?
- Reng⍦ - Chiếc čiọn thoại trên bà n čọ chuông, Lâm Nam Vũ
nhấc lên čã nghe thấy tiếng cưọi sảng khoái. ⍍ VÅ©, cáºu bây
giọ čúng là nọi tiếng tháºt rọi. Nhưng mà chọ mặc mọt cái
quần lót thì čúng là hơi gợi cảm quá čáng. ⍍ Lâm Nam Vũ mặc
kọ tiếng cưọi chế giọu của Bạch Hạo Uy trong čiọn thoại,
mọ hôi trên trán túa ra:
- Sao cáºu biết?
- VÅ©, cáºu chưa čọc báo hôm nay hả? Cáºu čược lên trang nhất
čấy, nói tháºt či, cô gái nằm bên cạnh cáºu là ai? Không những
dáng ngưọi čẹp, lại còn čôi chân dà i, nhìn ngon tháºt, mắt cáºu
čúng là ⍦
Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam VÅ© čã dáºp čiọn thoại,
phản ứng čầu tiên của anh là Lạc Tiọu Phà m cũng biết chuyọn
nà y rọi, cô sẽ nghĩ gì vọ mình? Không čược! Lâm Nam Vũ čứng
lên, không thọ chọ čợi čược nữa, anh phải gặp Lạc Tiọu
Phà m ngay bây giọ. Thá»±c ra anh cÅ©ng không cần phải giải thÃch
vọi Lạc Tiọu Phà m čiọu gì, họ chẳng có quan họ gì cả,
nhưng anh vừa nghÄ© tọi viọc Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng biết chuyọn lÃ
trái tim anh čã không thọ bình tĩnh nọi, nọi čau khọ như muọn
nhấn chìm anh trong phút chọc.
Khi Lạc Tiọu Phà m thay quần áo xong vọ tọi công ty thì čã gần
tọi trưa, Lạc Tiọu Phà m ôm cái čầu čau như búa bọ, họi háºn
vì mình čã uọng quá nhiọu rượu. Lúc či qua hà nh lang, rất
nhiọu čọng nghiọp čọu nhìn cô cưọi čầy ác ý, khiến Lạc
Tiọu Phà m thấy tháºt kỳ lạ. Lý Giai cưọi hÃp mắt čứng ọ cá»a
phòng là m viọc, nhìn thấy Lạc Tiọu Phà m:
- Nói tháºt či, tọi qua cáºu či čâu? čừng nói vọi tọ là ọ nhÃ
ngủ nhé.
- Họi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tọ cũng bụm
miọng cưọi váºy? Tọ thấy những ngưọi bọ tâm thần ọ công ty
nà y cà ng ngà y cà ng nhiọu čấy, thế giọi čúng là thay čọi tháºt
rọi, thà nh bọnh viọn tâm thần hết rọi.
- Xì! čừng có čánh trọng lảng, cáºu còn chưa trả lọi câu họi
cá»§a tọ! Nói cho tọ biết, hôm qua cáºu či čâu?
Lạc Tiọu Phà m nghĩ tọi viọc mình ọ lại nhà Triọu Nhan Lọi
cả čêm, mặc dù không xảy ra viọc gì nhưng chung quy lại⍦
quá ⍍cái čó⍍, bọi váºy čọ mặt:
- Cái gì chứ? Tọ không biết cáºu čang nói gì cả. Hôm qua tọ ọ
nhà ngủ chứ čâu.
Lý Giai lắc čầu:
- Không phải chứ? Lẽ nà o cáºu không ọ cùng vọi Lâm Nam VÅ©?
Ngưọi čà n bà trong anh không phải là cáºu hả? Tọ còn tưọng⍦
Lạc Tiọu Phà m cau mà y ngắt lọi Lý Giai:
- čừng có lúc nà o cũng kéo tọ và o chung vọi gã khọn nạn čó,
bọn tọ chẳng có quan họ gì cả, cà ng không thọ ọ vọi nhau,
còn nữa, chuyọn của hắn čừng có nói vọi tọ, tọ không muọn
nghe.
Lý Giai ngọi phọch lên bà n của Lạc Tiọu Phà m, không dám tin và o
tai mình, trợn mắt nhìn cô:
- Thá»±c sá»± không phải cáºu hả, tọ còn tưọng là cáºu! Lâm Nam VÅ©
čúng là ča tình tháºt, cÅ©ng may cáºu không có quan họ gì vọi anh
ta, nếu mà có thì chắc là tức chết mất. Tọ thấy Triọu Tiọu
Mạn chắc là čiên rọi, vọ hôn phu của mình ngủ vọi mọt
ngưọi čà n bà khác ọ trong xe, quần áo xọc xọch, vừa nhìn lÃ
biết không là m čiọu gì tọt là nh, lại còn bọ ngưọi ta chụp
ảnh, lên trang nhất báo ngà y hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam VÅ© čúng lÃ
čẹp tháºt, ha ha⍦
Lạc Tiọu Phà m ngạc nhiên:
- Cáºu čang nói gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam VÅ© là m
sao hả?
Lý Giai čặt tọ báo và o tay Lạc Tiọu Phà m:
- Cáºu tá»± xem či!
Lạc Tiọu Phà m mọ tọ báo ra, bức ảnh čầu tiên čáºp và o mắt
cô là Lâm Nam VÅ© chọ mặc mọt chiếc quần lót, čang ngọi trong Ã
´ tô, trong lòng anh là mọt ngưọi čà n bà , ngưọi čà n bà čó
čè ná»a ngưọi lên thân anh, tay Lâm Nam VÅ© thì čặt trên vai cô
ta. Cô ta čn mặc cũng chẳng ra gì, čọ lọ nguyên mọt khoảng
lưng rọng và čôi chân dà i trắng nõn, čầu tóc rọi tung, nhìn
không rõ mặt nhưng ngoại hình có và i nét giọng vọi Lạc Tiọu
Phà m. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bọi rọi cá»§a LÃ
¢m Nam VÅ©, rọi cả ảnh cá»§a những ngưọi čứng xem xung quanh.
Tiêu čọ vô cùng nọi báºt: Công tỠča tình Lâm Nam VÅ© qua čêm
vọi mọt ngưọi phụ nữ xa lạ ngay trên xe.
Sắc mặt Lạc Tiọu Phà m tái nhợt. Lý Giai còn nhiọu chuyọn ghé
sát và o Tiọu Phà m:
- Nà y! Tiọu Phà m, cáºu čoán ngưọi čà n bà nà y là ai? Nói không
chừng mọi ngưọi čọu nghi ngọ čó là cáºu!
Lạc Tiọu Phà m cay mà y, nghe lọng ngực tưng tức, nói:
- Anh ta chẳng có quan họ gì vọi tọ cả, bọn tọ cũng không
gặp mặt nhau nữa čâu. Bọn tọ chọ là bạn bè bình thưọng.
- Nhưng tọ lại không thấy thế! Tọ thấy⍦ - Bọng dưng Lý Giai
im bặt, thì ra cô nhìn thấy Lâm Nam VÅ© čang čứng ọ cá»a phòng
nhìn Lạc Tiọu Phà m chčm chčm, sắc mặt anh tái xanh, čôi mắt
thì hoe čọ. Lý Giai suýt nữa thì không nháºn ra Lâm Nam VÅ©, anh
hoà n toà n khác vọi bình thưọng, quần áo lôi thôi, râu dà i chưa
cạo, sắc mặt có vẻ hoảng họt. Lý Giai vọi và ng čứng lên,
cưọi cưọi vọi Lâm Nam Vũ rọi vọ vai Lạc Tiọu Phà m:
- Có ngưọi tọi tìm cáºu kìa. ⍍ Nói rọi cô chuọn nhanh khọi
phòng.
Lạc Tiọu Phà m nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chẳng kọp nghĩ gì čã
giáng lên má anh hai cái bạt tai, čánh xong, ngay cả cô cÅ©ng giáºt
mình.
Lâm Nam Vũ không họ cỠčọng, chọ nhìn Lạc Tiọu Phà m ččm
ččm:
- Anh chọ muọn họi em mọt câu, em có thọ tha thứ cho anh không?
Em còn yêu anh không? ⍍ Tâm trạng Lâm Nam Vũ bọng dưng trọ nên
kÃch čọng, - Anh xin thọ, anh thọ sau nà y sẽ không xảy ra viọc
như váºy nữa.
Lạc Tiọu Phà m bất giác lùi vọ sau mấy bưọc, Lâm Nam Vũ nắm
chặt tay cô:
- Thực sự không phải lọi của anh, čọu tại em nên anh mọi⍦
Lạc Tiọu Phà m ra sức čẩy Lâm Nam Vũ ra:
- Anh không cần giải thÃch vọi tôi, tôi là cái gì cá»§a anh? Anh
tọi mà giải thÃch vọi vọ hôn thê cá»§a mình! ⍍ Nói rọi cô quay
ngưọi chạy nhanh ra ngoà i.
Nưọc mắt Lâm Nam Vũ rơi ra, anh biết viọc nà y chọ cà ng khiến
Lạc Tiọu Phà m thêm coi thưọng anh. Anh ngọi lên ghế của cô,
vùi čầu và o lòng bà n tay, thá»±c sá»± hy vọng mọi viọc chọ lÃ
giả dọi, tất cả chọ là mọt cơn ác mọng chưa từng xảy ra.
--------------------------------------------------------------------------------
Lạc Tiọu Phà m lao và o thang máy, không nhọn čược, báºt khóc,
nhưng cô lại cảm thấy xung quanh có gì čó không bình thưọng,
vừa ngẩng čầu lên thì nhìn thấy Triọu Nhan Lọi čang nhìn cô
chằm chằm. Thực ra Triọu Nhan Lọi tọi Công ty Kate čọ bà n
chuyọn hợp tác, nhưng còn chưa ra khọi thang máy, Lạc Tiọu Phà m
čã lao và o, hai mắt čọ hoe.
Lạc Tiọu Phà m thấy ánh mắt quan tâm của Triọu Nhan Lọi thì
trong lòng thấy ấm áp hơn nhiọu, nhà o và o lòng anh, khóc lọn,
giọng như mọt čứa trẻ čã tìm thấy vòng tay bảo vọ mình.
Triọu Nhan Lọi vọ vai cô:
- Sao thế?
Lạc Tiọu Phà m ngẩng čầu lên, nưọc mắt già n giụa, ấm ức
nói:
- Không sao.
Triọu Nhan Lọi dọu dà ng cưọi cưọi rọi lấy khčn tay ra lau khô
nưọc mắt trên mặt Lạc Tiọu Phà m, nói:
- Không sao thì viọc gì phải khóc?
Lạc Tiọu Phà m chu môi:
- Trong sách nói čà n bà khi khóc sẽ cà ng čẹp hơn nên tôi mọi
khóc, bọi vì tôi thấy hôm nay mình không xinh čẹp.
- Ha ha ha⍦ Hay lắm, sau nà y những ngưọi phụ nữ xấu xà sẽ khÃ
´ng cần phải tọi thẩm mÄ© viọn nữa.
Thư ký čiọn čiọm của Triọu Nhan Lọi čứng cạnh čó tọ ra
lúng túng, nói:
- Tọng giám čọc, chúng ta có tọi Công ty Kate nữa không?
Triọu Nhan Lọi nhìn bọ mặt lem luọc čáng thương của Lạc
Tiọu Phà m thì nói:
- Cô cứ lên trưọc či! Tôi či cùng cô bé mÃt ưọt nà y mọt lát
čã. ⍍ Triọu Nhan Lọi nắm tay Lạc Tiọu Phà m, cọ ý čùa cô.
⍍ čừng khóc nữa, khóc nữa là không ngoan, lát tôi sẽ không mua
kẹo cho cô čâu
Lạc Tiọu Phà m không nhọn čược báºt cưọi khanh khách, họi nhọ
mẹ cÅ©ng thÃch trêu cô như váºy, lâu lắm rọi cô không čược nghe
thấy những lọi tương tá»±, giọ cô thấy tháºt là ấm áp. Cô
lưọm yêu Triọu Nhan Lọi:
- čáng ghét, tôi có phải trẻ con čâu, cần gì anh phải nọnh.
čiọn čiọm cũng không nhọn čược, bụm miọng cưọi, lần
čầu tiên phát hiọn ra Triọu Nhan Lọi vọn nguyên tắc và khô
khan cÅ©ng có lúc čáng yêu như váºy.
Triọu Nhan Lọi và Lạc Tiọu Phà m lái xe tọi bọ biọn. Triọu
Nhan Lọi từ trên xe bưọc xuọng, mua cho Lạc Tiọu Phà m mọt cái
bánh ngọt ọ cá»a hà ng ven čưọng, sau čó nhìn cô vui vẻ như
mọt čứa trẻ. Lần čầu tiên Triọu Nhan Lọi cảm thấy Lạc
Tiọu Phà m không phức tạp như những ngưọi phụ nữ mà anh từng
gặp, cô ngây thơ và thuần khiết như trẻ con.
Lạc Tiọu Phà m còn nhọ họi nhọ ba cô cũng thưọng čưa cô či
chơi và mua cho cô nhiọu čọ čn ngon, lâu lắm rọi cô không còn
gặp lại cái cảm giác čó, cảm giác čặc biọt ọ trên ngưọi
Triọu Nhan Lọi thưọng khiến cô có ảo giác, anh giọng như mọt
ngưọi thân của cô.
Hai ngưọi nhìn những čứa trẻ con čang nô čùa vui vẻ trên bãi
cát phÃa xa xa, cảm giác như tuọi thÆ¡ trọ lại vọi cả hai. Hai
ngưọi cùng nhìn nhau, Triọu Nhan Lọi čưa tay ra:
- či, chúng ta xuọng čó či dạo, nói không chừng sẽ nhặt
čược mọt cái vọ ọc tháºt čẹp. ⍍ Lạc Tiọu Phà m gáºt čầu.
Nưọc biọn hơi lạnh, có mùi tanh tanh táp và o mặt Lạc Tiọu
Phà m. Lạc Tiọu Phà m dang rọng čôi tay, nhắm mắt lại, ngẩng cao
čầu, hình như toà n bọ thế giọi čang čược cô ôm chặt và o
lòng, nghe tâm trạng mình čã khá hơn nhiọu. Triọu Nhan Lọi
cưọi lọn:
- Thấy dọ chọu hÆ¡n chưa? Khi buọn, tôi cÅ©ng thÃch tọi čây.
Lạc Tiọu Phà m là m mặt họ, lè lưỡi:
- Cảm Æ¡n anh či vọi tôi, lại còn mua cho tôi món bánh ngọt mà tÃ
´i thÃch čn nữa.
Triọu Nhan Lọi cưọi:
- Em gái tôi cÅ©ng thÃch čn bánh ngọt, khi nà o tâm trạng không tọt,
nó čọu bắt tôi čưa čến čây, chọ cần čn mọt cái bánh
ngọt là tâm trạng sẽ tọt hơn nhiọu. Con gái hình như čọu như
váºy thì phải!
Lạc Tiọu Phà m vừa nghĩ tọi vọ hôn thê Triọu Tiọu Mạn của
Lâm Nam Vũ là lại thấy ngượng ngùng. Triọu Nhan Lọi hình như
cũng biết Lạc Tiọu Phà m čang nghĩ čiọu gì nên hưọng mắt sang
nhìn những cơn sóng čang dâng lên trên mặt biọn, thọ dà i:
- Thực ra tôi không tán thà nh viọc em gái tôi cưọi Lâm Nam Vũ, em
gái tôi thÃch cáºu ta tọi mức čánh mất cả bản thân, chuyọn gì
cÅ©ng chọ nghe theo ý cáºu ta. Có những lúc čà n ông lại không thÃch
những ngưọi phụ nữ không có chÃnh kiến, chả trách Lâm Nam VÅ©
lại⍦ - Anh quay čầu nhìn Lạc Tiọu Phà m, nói tiếp, - Em gái tôi
không giữ čược Lâm Nam Vũ, sọm muọn gì nó cũng sẽ bọ tọn
thương, còn tôi là m anh trai lại chọ có thọ giương mắt lên
nhìn nó čau khọ mà không có cách nà o čọ giải quyết.
Lạc Tiọu Phà m bọng dưng thấy ngưỡng mọ Triọu Tiọu Mạn vì
có mọt ngưọi anh trai quan tâm tọi mình như váºy, không giọng cô,
ngay cả mọt ngưọi thân cũng không có. Nghĩ tọi čây, cô lại
thấy thương thay cho mình. Triọu Nhan Lọi thấy Lạc Tiọu Phà m
buọn buọn không vui, không nói gì thì tưọng anh nói čọng tọi
chuyọn của cô và Lâm Nam Vũ nên thấy hơi xấu họ. Anh thấy
Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không sai, tình yêu vọn dÄ© không phải lÃ
của mọt ngưọi, kọ cả không có Lạc Tiọu Phà m thì em gái anh
và Lâm Nam Vũ cũng không có tương lai. Bây giọ čiọu quan trọng
nhất là giúp em gái anh nháºn ra Lâm Nam VÅ© không thÃch hợp vọi cô,
trưọc khi mọi thứ trọ thà nh chuyọn čã rọi, anh phải bảo vọ
an toà n cho cô.
- Em gái anh tháºt hạnh phúc, có mọt ngưọi anh trai như anh tháºt
čáng čọ ngưỡng mọ.
Triọu Nhan Lọi cưọi, chân thà nh nhìn Lạc Tiọu Phà m:
- Vừa nãy tôi nói chuyọn hơi čưọng čọt, mong cô thứ lọi.
- Tôi hiọu ý của anh, có čiọu tôi và Lâm Nam Vũ chẳng có quan
họ gì cả, bây giọ không có, sau nà y cũng không có, viọc nà y
thì anh cứ yên tâm, tôi chúc em gái anh và Lâm Nam Vũ trčm nčm
hạnh phúc.
- Ha ha ha⍦ čừng nói vọ họ nữa, mọi ngưọi čọu có phúc
pháºn riêng cá»§a mình, tôi là m anh cÅ©ng không thọ čảm bảo là sẽ
čem lại hạnh phúc cho Tiọu Mạn, phải čọ nó tá»± già nh lấy thÃ
´i.
Lạc Tiọu Phà m cưọi mọm, trong lòng cảm thấy hơi khó chọu.
Hai ngưọi ngọi mọt lát trên bãi cát, nhặt čược mấy vọ ọc.
Triọu Nhan Lọi thấy trọi čã tọi, bèn mọi Lạc Tiọu Phà m čn
hải sản ọ mọt quán ven čưọng, sau čó lái xe čưa Lạc Tiọu
Phà m vọ nhà . Lạc Tiọu Phà m nhìn Triọu Nhan Lọi lái xe či, thọ
mọt hÆ¡i tháºt dà i, quay ngưọi či lên lầu, čây là cčn phòng mÃ
cô thuê sau khi chia tay vọi Khương Hạo, cčn phòng hơi cũ, cũng may
hà ng xóm xung quanh čọu rất nhiọt tình, giọng như mọt gia čình
lọn. Lạc Tiọu Phà m či tọi cá»a nhà , giáºt nảy mình thấy Lâm Nam
VÅ© čang ngọi ọ čó, lưng dá»±a và o cá»a ngá»§ thiếp či, hai hà ng lÃ
´ng mà y vẫn cau lại như không vừa ý cái gì čó.
Cảm giác mà Lạc Tiọu Phà m dà nh cho Lâm Nam Vũ rất kỳ lạ, nhìn
khuôn mặt tiọu tụy của anh, trong lòng cô lại čau nhoi nhói,
nhưng chọ cần nghĩ tọi viọc anh quan họ bừa bãi vọi ngưọi
čà n bà khác là cô lại nọi giáºn. Nhưng vẫn có mọt giọng nói
vang lên trong tim cô: Anh ta là gì của mà y, giữa hai ngưọi chẳng
qua chọ là mọt vụ giao dọch tiọn bạc, lẽ nà o mà y thực sự
tin rằng anh ta yêu mà y sao? čừng có ča tình nữa, čọi vọi anh
ta mà nói, có lẽ mọi ngưọi čà n bà čọu chọ là mọt trò
chơi, huọng họ anh ta čã có vợ sắp cưọi. Trái tim mọm yếu
cá»§a Lạc Tiọu Phà m láºp tức mạnh mẽ hÆ¡n, cô không họ khách
khÃ, čá mạnh và o chân Lâm Nam VÅ©:
- Lợn, tránh čưọng ra, muọn ngủ thì vọ nhà mà ngủ, čừng có
ngá»§ trưọc cá»a nhà tôi, ai không biết lại tưọng là čn mà y.
Lâm Nam VÅ© nghe thấy giọng nói cá»§a Lạc Tiọu Phà m thì čứng báºt
dáºy, nhìn cô bằng ánh mắt čau čọn:
- Em či čâu váºy? Anh chọ em rất lâu.
Lạc Tiọu Phà m ⍍hừ⍍ lạnh mọt tiếng, không thèm nhìn Lâm Nam
Vũ, lấy chìa khóa trong túi ra:
- Anh Lâm thân mến, hình như giữa anh và tôi không có quan họ gì
cả, nếu có thì chọ là vấn čọ tiọn bạc, lẽ nà o anh vẫn
chê sọ tiọn tôi trả anh lúc trưọc còn Ãt? Nhưng tôi thấy
ngưọi như anh e rằng không čáng nọi mọt xu.
Câu nói nà y lọt và o tai Lâm Nam Vũ như những mũi kim čâm thẳng
và o tim anh. Anh ôm chặt Lạc Tiọu Phà m, giọng nói hình như hơi
run rẩy:
- Lẽ nà o trong tim em, anh là ngưọi čà n ông như váºy sao? Mọt gã
čà n ông ča tình vô cảm? Lẽ nà o anh không biết yêu ngưọi khác
sao? Không biết nhọ ngưọi khác sao?
Lạc Tiọu Phà m muọn čẩy Lâm Nam Vũ nhưng cà ng bọ anh siết
chặt hơn, čà nh nói:
- Nếu anh muọn giải thÃch thì nên giải thÃch cho vợ sắp cưọi
cá»§a anh mọi phải, anh giải thÃch vọi tôi thì có tác dụng gì?
Anh muọn thế nà o čây? Sau nà y čừng tọi tìm tôi nữa, tôi vọi
anh không có quan họ gì cả, tôi không nợ anh, anh cũng không nợ
tôi, xin anh từ nay vọ sau čừng là m phiọn tọi cuọc sọng của
tôi.
Lâm Nam Vũ cắn chặt môi, bực bọi lắc čầu:
- Anh không biết, anh chọ muọn⍦ Viọc hôm qua thực sự không
giọng như báo chà čã viết, thực sự là anh không cọ ý, em phải
tin anh.
- Tại sao tôi phải tin anh, mà cho dù có tin thì là m sao, tôi và anh
cần dùng tọi hai chữ ⍍tin tưọng⍍ sao? ⍍ Nghe thấy bưọc chÃ
¢n hà ng xóm ọ hà nh lang, ánh mắt tò mò nhìn họ, Lạc Tiọu Phà m
hÆ¡i xấu họ, mọ cá»a ra rọi thọ dà i, - Có chuyọn gì thì và o
nhà nói! Tôi không muọn vì anh mà mất mặt vọi mọi ngưọi.
Vừa mọ cá»a ra čã có mọt mùi thÆ¡m cá»§a hoa bay và o mÅ©i, cčn
phòng không lọn, là kiọu phòng vọi mọt phòng ngủ, bức tưọng
ọ giữa bọ tách ra, tạo thà nh mọt phòng lọn, phòng ngá»§ vÃ
phòng khách liọn vọi nhau. Trong phòng, váºt trang trà nhiọu nhất lÃ
các cháºu hoa, hương thÆ¡m dìu dọu, mọt cái xÃch ču bằng gọ čặt
gần ban công, trên sà n nhà vứt bừa mấy quyọn sách, cả mấy
chiếc gọi nhiọu mà u sắc. Nhìn cčn phòng có thọ čoán ra, chủ
nhân của nó là mọt ngưọi tùy tiọn. Nhưng cũng rất khó čọ
tưọng tượng mọt ngưọi phụ nữ kiên cưọng như Lạc Tiọu
Phà m mà cũng có mặt dọu dà ng như thế. Lâm Nam Vũ cầm quyọn
sách dưọi chân mình lên, có mọt bức ảnh trong čó rơi ra, Lâm
Nam Vũ nhặt lên, čó là ảnh anh mặc bọ comple mà u trắng, anh
trong bức ảnh mọm cưọi rất kiêu ngạo, khóe miọng khẽ nhếch
lên, čôi mắt nhìn vọ phÃa xa, cứ như thọ không čọ tâm tọi
bất cứ viọc gì.
Lạc Tiọu Phà m giằng bức anh trong tay Lâm Nam VÅ© lại, giáºn dữ
nói:
- Anh không biết thế nà o là lọch sự hả? čọ čạc của ngưọi
khác thì čừng có sọ và o.
Bức ảnh čó dưọng như čã cho Lâm Nam Vũ mọt nguọn dũng khà vô
hạn, anh ôm chặt Lạc Tiọu Phà m, vùi čầu và o tóc cô:
- Em yêu anh không? Chúng ta cưọi nhau čược không?
Lạc Tiọu Phà m giáºt mình:
- Cưọi? Còn vợ tương lai của anh thì sao?
- Anh sẽ giải quyết čược, chọ cần em čọng ý lấy anh. ⍍
Trái tim Lâm Nam Vũ giây phút čó như cháy lên mọt tia hy vọng, anh
không muọn rọi xa Lạc Tiọu Phà m.
- Ha ha ha⍦ - Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn. ⍍ čây là câu nói buọn
cưọi nhất mà tôi nghe thấy ngà y hôm nay, không ngọ anh Lâm của
chúng ta lại biết là m vui lòng čà n bà . Nhưng mà không biết câu
nà y anh nói vọi bao nhiêu ngưọi rọi, có phải ngưọi nà o cũng
cảm čọng mà rơi lọ và nhiọt tình tham gia và o vọ kọch của
anh không.
--------------------------------------------------------------------------------
- Tiọu Phà m⍦ ⍍ Lâm Nam Vũ hôn mạnh lên môi Lạc Tiọu Phà m
rọi nói tiếp. ⍍ Khi em ngáºm miọng lại, nhìn em xinh čẹp hÆ¡n
rất nhiọu.
Lạc Tiọu Phà m giằng mạnh:
- Tôi không cần anh hầu hạ ngưọi čà n bà khác xong rọi tọi
hầu hạ tôi.
Lâm Nam Vũ sững sọ, nhìn Lạc Tiọu Phà m:
- Lẽ nà o trong lòng em, anh thá»±c sá»± là ngưọi như váºy sao?
- Chẳng nhẽ anh không phải? ⍍ Lạc Tiọu Phà m cà ng dọn ép hơn.
Lâm Nam VÅ© cắn môi, mọt lúc lâu sau mọi báºt ra mọt câu:
- Ngà y trưọc čúng là anh như thế, nhưng từ sau khi quen em, anh
thực sự không có, chuyọn hôm qua chọ là hiọu lầm.
Lạc Tiọu Phà m nhìn Lâm Nam Vũ bằng con mắt khinh bọ:
- Tôi coi thưọng nhất là loại čà n ông như anh, dám là m không
dám nháºn, nếu čã là m rọi thì hãy thẳng thắn thừa nháºn, anh
čừng có nói rằng ngưọi trên tọ báo không phải là anh.
Lâm Nam Vũ chẳng còn lọi nà o čọ nói, bây giọ anh čã biết,
⍍čọi phó⍍ vọi Lạc Tiọu Phà m thì không thọ quá cứng nhắc
čược. Anh ngọi phọch xuọng salon, giọng čiọu như trẻ con là m
nũng:
- Em phải tha thứ cho anh, nếu em không tha thứ thì anh cứ ngọi
čây không či nữa.
Lạc Tiọu Phà m không ngọ Lâm Nam Vũ lại giọ trò nà y vọi mình,
cũng không biết phải là m thế nà o. Cô chẳng buọn čọ ý tọi
anh, mang quần áo ngủ và o phòng tắm, čọ những giọt nưọc nóng
chảy lên thân thọ mình, nghe thấy bên ngoà i không có čọng tĩnh
gì. Lạc Tiọu Phà m chán nản thọ dà i, chẳng hiọu cô čắc tọi
vọi ai mà lại čụng phải mọt ngưọi như Lâm Nam Vũ, ngà y nà o
cũng bám lấy cô không tha? Khi cô từ phòng tắm bưọc ra, Lâm Nam
VÅ© čã ngá»§ gục trên ghế salon. Lá»a giáºn lại bừng lên trong lòng
Lạc Tiọu Phà m, čá mạnh và o chân Lâm Nam Vũ:
- Nà y! Nà y! Chọ nà y là chọ anh ngủ hả? Mau biến či. ⍍ Lâm Nam
VÅ© không biết là ngá»§ tháºt hay giả vọ, nhưng anh vẫn không cá»±a
quáºy, Lạc Tiọu Phà m čẩy mạnh ngưọi anh. ⍍ Anh là lợn hả!
Ngọi trên salon mà cũng ngủ čược.
Lạc Tiọu Phà m toát cả mọ hôi mà anh vẫn nằm im, Lạc Tiọu
Phà m chán nản lắc čầu, trèo lên giưọng của mình, tắt čèn.
Ính trčng ngoà i cá»a sọ lọt qua tấm rèm, rÆ¡i vãi čầy phòng.
Nhọ lại những chuyọn xảy ra gần čây, quả giọng như mọt
giấc mÆ¡, nhọ lại Khương Hạo, nhọ lại tuọi thÆ¡ xa xôi, mÃ
mắt cô cà ng lúc cà ng nặng, trong lúc mơ mà ng, bà n tay cô čụng
phải cái gì čó mọm mọm khiến Lạc Tiọu Phà m giáºt mình, tọnh
cả ngủ.
Báºt čèn lên, hóa ra Lâm Nam VÅ© không biết čã nằm cạnh cô từ
lúc nà o. Lạc Tiọu Phà m čang čọnh čá anh xuọng, nhưng nhìn khuÃ
´n mặt học hác cá»§a anh, cô lại không nhẫn tâm. čây là anh
chà ng ča tình čẹp trai phong čọ mà lần čầu tiên cô gặp sao?
čây là Lâm Nam Vũ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, khiến ngưọi ta
nhìn thấy anh chọ muọn cho ngay mọt bạt tai sao? Lạc Tiọu Phà m
čưa tay ra, vuọt nhẹ lên khuôn mặt anh, có những lúc cảm thấy
anh ọ cách cô tháºt xa, nhưng có lúc lại thấy anh tháºt gần, cho
dù chọ khẽ čưa tay ra là čã có thọ chạm và o anh, sự ấm áp
của anh, hơi thọ của anh, nọi nhọ anh dà nh cho cô. Lạc Tiọu
Phà m không kìm čược, báºt cưọi, bọng dưng cảm thấy có lúc
mình cÅ©ng tháºt buọn cưọi.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thọ čọu čọu của Lâm Nam
Vũ, hình như trong vô sọ các čêm trưọc čây, cô cũng từng
ngọi nhìn ngưọi čà n ông mà cô yêu sâu sắc ngủ ngon, chưa bao
giọ nghĩ rằng anh sẽ bọ rơi cô, luôn tự tin rằng cô sẽ cùng
anh či tọi cuọi cuọc čọi.
Lạc Tiọu Phà m cưọi lạnh lẽo, có những lúc cô thấy tin
tưọng và o tình yêu là mọt viọc čáng buọn cưọi nhất trên
thế gian nà y. Tình yêu vọn dĩ không có cách nà o čọ nắm chắc
čược, lúc tọi giọng như mọt cơn mưa, nhưng khi či lại như
mọt čám mây không hình dạng, cứ từ từ tan biến, mà cũng có
thọ giọng như mọt cơn mưa, tọi cũng nhanh, ra či cũng nhanh. Lạc
Tiọu Phà m hình như rất sợ khi nhọ tọi chữ ⍍yêu⍍, cô sợ
mình sẽ yêu, sợ ngưọi khác yêu mình, cô khác khao tình yêu hơn
bất cứ ngưọi nà o khác, nhưng cô cũng sợ mất či tình yêu hơn
bất cứ ngưọi nà o khác, có thọ bọi vì cô lọn lên trong cô nhi
viọn nên cô cà ng hiọu rõ hơn cái cảm giác cô čọc của tình
yêu. Những čêm khuya thanh vắn, cô thưọng cô čơn ôm chặt cái
gọi thêu hoa của mình, trằn trọc khó ngủ, mọ lọn mắt trải
qua mọt čêm tọi tháºt dà i.
Từ sau khi gặp Khương Hạo, cô mọi nói lọi tạm biọt vọi sự
cô čơn, nhưng ai ngọ čây chọ là mọt giấc mơ ngọt ngà o nhưng
ngắn ngủi, rọi cũng có lúc cô sẽ phải tọnh lại. Có thọ Lâm
Nam VÅ© cÅ©ng chọ là mọt giấc mÆ¡ khác cá»§a cô, nếu čã chọ lÃ
mÆ¡, váºy thì viọc gì phải bắt mình chìm čắm và o trong čó. Lạc
Tiọu Phà m cũng họi bản thân: ⍍Mà y có yêu Lâm Nam Vũ không?⍍.
Họi mãi, cuọi cùng Lạc Tiọu Phà m lại lắc čầu, bọi vì từ
trưọc tọi giọ cô chưa bao giọ nghĩ tọi tình yêu, cô chọ nghĩ
sau khi tọnh dáºy sẽ chia tay nhau, cô čã cọ tình giữ mọt khoảng
cách rất xa vọi chữ ⍍yêu⍍.
Trong giấc mơ, Lâm Nam Vũ không ngừng gọi tên Lạc Tiọu Phà m, rõ
rà ng anh ngá»§ không ngon, hai hà ng lông mà y vẫn nhÃu lại, sắc mặt
nhợt nhạt khiến Lạc Tiọu Phà m thấy tim mình chua xót nhưng vẫn
kiên cưọng quay ngưọi či. Trong bầu trọi của tình yêu, cô cảm
thấy mình như čánh mất phương hưọng, ánh mắt nhìn vọ phÃa
cá»a sọ, mặt trčng như nưọc, bầu trọi čêm tọi trong veo.
Khi Lạc Tiọu Phà m tọnh dáºy và o buọi sáng, mặt trọi čã lên
rất cao, những tia nắng ấm áp rọi lên ngưọi cô, Lạc Tiọu
Phà m duọi thẳng lưng mọt cách thoải mái, quay čầu lại nhìn LÃ
¢m Nam VÅ© nhưng thấy bên cạnh cô trọng không. Lạc Tiọu Phà m
nhìn chiếc giưọng trọng trải tọi xuất thần, sau čó khóe
miọng nọ mọt nụ cưọi nhà n nhạt rọi lại nằm xuọng, nhắm
mắt lại.
- čọ lợn lưọi, mau dáºy thôi. ⍍ Mọt giọng nói trầm trầm vang
lên bên tai, khiến Lạc Tiọu Phà m giáºt mình mọ mắt ra, nhìn
thấy Lâm Nam Vũ vui vẻ čứng bên giưọng, tinh thần có vẻ
khá hơn rất nhiọu, ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt ngà y hôm qua
cũng čã họng hà o trọ lại.
Sự thay čọi nà y khiến Lạc Tiọu Phà m hơi ngạc nhiên. Cô còn
tưọng Lâm Nam Vũ čã či rọi, không ngọ anh vẫn ọ čây.
Họi nhọ, ba cô thưọng nói:
- Những ngưọi čà n bà xinh čẹp čọu không ra gì cả, Phà m Phà m
nhà mình čừng có xinh čẹp quá, čà n bà xinh čẹp quá čọu lÃ
tai họa, không biết hà i lòng vọi cuọc sọng, xấu xà mọt chút
lại hạnh phúc hơn.
Bọng dưng cô čã hiọu ra ý của ba trong câu nói, những ngưọi
čà n bà čẹp čọu là tai họa, những ngưọi čà n ông čẹp còn
ẩn tà ng tai họa lọn hÆ¡n. Lạc Tiọu Phà m không nhọn čược, báºt
cưọi thà nh tiếng.
Lâm Nam Vũ thấy cô cưọi mình thì ngơ ngác không hiọu gì, nhưng
anh biết chắc chẳng phải vì lý do gì hay ho nên lưọm Lạc Tiọu
Phà m, nói giọng uy hiếp:
- Nói či, anh có chọ nà o čọ em cưọi hả, nếu không nói anh sẽ
⍍xỠlý⍍ em.
Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn:
- Em nhọ ra Phan An thọi ngà y xưa, ngưọi čược ca ngợi là mỹ
nam sọ mọt, em čang nghĩ xem anh čẹp trai hơn hay ông ta čẹp trai
hơn, nhưng mà có mọt čiọm hai ngưọi khá giọng nhau.
- Em⍦ ⍍ Lâm Nam VÅ© ôm lấy Lạc Tiọu Phà m, cắn mạnh lên cọ cÃ
´. Lạc Tiọu Phà m čau čọn čá mạnh và o chân anh:
- Là m cái gì hả? Nói anh čẹp trai mà anh còn không thÃch sao?
- Anh không tin là em lại khen anh, chọ cần em không chê bai anh lÃ
anh čã a di čà Pháºt lắm rọi.
- CÅ©ng biết ngưọi biết ta quá chứ, Ãt ra thì không phải bọn
chọ čược cái mã bọ ngoà i.
- Em tháºt là , dám nói anh như váºy sao, xem anh xá» lý em thế nà o. ⍍
Hai ngưọi quấn và o vọi nhau, những không vui ngà y hôm qua dưọng
như čã tan biến hết. Lâm Nam Vũ ôm khuôn mặt của Lạc Tiọu
Phà m trong tay, nhè nhẹ čặt mọt nụ hôn lên trán cô, nghiêm túc
nói, ⍍ Tiọu Phà m, em có nghĩ tọi viọc cưọi anh, ọ vọi anh
suọt čọi không?
- Chưa bao giọ nghĩ tọi. ⍍ Lạc Tiọu Phà m trả lọi rất rõ
rà ng, dứt khoát, không có mọt giây do dự. Lâm Nam Vũ vọi và ng
họi:
- Tại sao? Em không thÃch anh hả? Em thá»±c sá»± chưa bao giọ nghÄ© lÃ
sẽ ọ cùng anh sao? Lẽ nà o anh không xứng vọi em?
Lạc Tiọu Phà m cưọi, cưọi gần như čiên cuọng, rọi lại như
chế giọu:
- Mọi quan họ giữa chúng ta luôn luôn chọ là trao čọi tiọn
bạc và dục vọng, là mọi quan họ xấu xa, khi nó gặp phải ánh
sáng mặt trọi, nó sẽ tan biến. Em chưa ngọc tọi mức hy vọng
nó có thọ lọn lên và khai hoa kết quả. Anh hy vọng như váºy sao?
Lâm Nam Vũ čau čọn cau mà y:
- Chẳng nhẽ trái tim anh em còn không hiọu? Anh čã bao giọ
hạ mình trưọc ngưọi čà n bà nà o như thế čâu, chọ có em,
chọ vọi Lạc Tiọu Phà m em thôi. Chọ khi ọ cạnh em, anh mọi
cảm thấy thì ra tình yêu không những rất vui vẻ mà còn čem
lại cho ngưọi ta čau khọ, ngà y trưọc anh không hiọu thế nà o
là yêu, chÃnh em čã là m cho anh hiọu, những viọc nà y lẽ nà o vẫn
không čủ čọ chứng minh là anh yêu em sao?
Lạc Tiọu Phà m čẩy mạnh Lâm Nam Vũ ra, sắc mặt vô cảm:
- Em không phải čọi tượng čọ anh bà n tọi chuyọn tình yêu, em
nghĩ anh cũng không phải ngưọi có thọ nói tọi chuyọn tình yêu.
Giữa hai ta không cần phải giả dọi, mọi ngưọi čọu có tư
tưọng rất thoáng. Em sẽ không yêu cầu anh chọu trách nhiọm gì
vọi em, em tin là anh cũng không cần chọu trách nhiọm vọi em,
chúng ta thÃch thì čến, không thÃch thì giải tán. Em nghÄ© sau nà y
anh čừng čến tìm em, chúng ta không nên čọ xảy ra viọc gì
nữa. ⍍ Giọng nói lạnh lùng của cô khiến Lâm Nam Vũ nhất
thọi không phản ứng kọp. Lạc Tiọu Phà m là ngưọi čà n bÃ
trọ mặt nhanh nhất mà anh từng gặp, cứ như thọ bất cứ khi
nà o cô cũng có thọ nói ra những lọi là m tọn thương ngưọi
khác, và čó čọu là những lọi mà Lâm Nam Vũ không muọn nghe
nhất.
Lâm Nam Vũ thọ dà i:
- Thì ra trong lòng em, anh luôn chọ có vọ trà như váºy, cho dù có
cọ gắng như thế nà o, em cÅ©ng không chấp nháºn anh, anh giải thÃch
như thế nà o, anh cũng chọ là mọt gã čà n ông ča tình không
čáng mọt čọng xu?
Lạc Tiọu Phà m không lên tiếng, cô biết kết cục čã là như
váºy, viọc gì phải cứu vãn. Lâm Nam VÅ© cầm quần áo trên salon
lên:
- Anh nấu cháo rọi, čọ ọ trong nọi. Anh či čây, sau nà y sẽ khÃ
´ng čọ em phải ghét anh nữa.
Lâm Nam VÅ© mọ cá»a, không ngọ ọ cá»a còn có mọt ngưọi, čó lÃ
Khương Hạo, Lâm Nam Vũ nhìn Khương Hạo čang čứng trưọc mặt
mình, rọi quay čầu lại nhìn Lạc Tiọu Phà m čang sá»ng sọt
há học miọng, trái tim như bọ cắt thà nh hai mảnh, či thẳng
xuọng lầu.
Lạc Tiọu Phà m không ngọ Khương Hạo lại xuất hiọn trưọc
mắt cô theo cách nà y, trong tình cảnh nà y. Bọng dưng cô cảm
thấy trái tim mình trọng rọng, rọi lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Cái gì cần tọi thì sẽ tọi, cô và Khương Hạo không thọ nà o
ọ cạnh nhau čược nữa, thứ gì čã lỡ čọu trọ thà nh
quá khứ, không thọ bắt čầu lại čược.
Ngưọi ngạc nhiên hơn cả là Khương Hạo, anh luôn tưọng rằng
cho dù Lạc Tiọu Phà m čã bọ anh bọ rơi thì cô cũng không thọ
yêu mọt ngưọi khác nhanh như váºy, anh luôn có lòng tin tuyọt
čọi vọi tình yêu mà Tiọu Phà m dà nh cho mình. Bọi váºy anh mọi
hy vọng, chọ cần anh quay vọ, Lạc Tiọu Phà m sẽ mọt lần nữa
čón anh và o lòng. Nhưng khi anh nhìn thấy mọi thứ xảy ra trưọc
mắt, anh mọi cảm thấy mình tháºt ngọc, tháºt ngọc, có thọ Lạc
Tiọu Phà m čã không còn là Lạc Tiọu Phà m mà anh quen biết nữa.
Sắc mặt Khương Hạo rất khó coi, čôi tay anh run rẩy, chọ Lạc
Tiọu Phà m:
- Em⍦ Haiz! ⍍ Rọi buông thõng tay, bọ či.
- Ha ha ha⍦ ⍍ Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn. ⍍ Các anh tưọng các
anh là ai, tưọng Lạc Tiọu Phà m tôi là ai, muọn čến thì čến,
muọn či thì či, các anh thực sự čánh giá mình quá cao rọi! ⍍
čóng sầm cá»a lại, những giọt nưọc mắt čua nhau rÆ¡i xuọng.
Lâm Nam Vũ nằm bò trên vô lčng ô tô, anh cưọi nhạo bản thân,
lần čầu tiên quan tâm tọi mọt ngưọi con gái, lần čầu tiên
yêu ngưọi con gái čó, nhưng lại bọ cô chơi cho hết vọ nà y
čến vọ khác. Lạc Tiọu Phà m čã ọ vọi anh, nhưng vẫn còn ọ
vọi ngưọi čà n ông khác! Vừa nghĩ čến čây, trái tim anh čã
như thắt lại, sau čó anh tự an ủi bản thân, anh muọn có
ngưọi čà n bà như thế nà o mà không čược, viọc gì cứ quan tÃ
¢m tọi mọi Lạc Tiọu Phà m, trên čọi nà y čâu phải chọ có
mình cô là čà n bà . Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng anh vẫn hy vọng
Lạc Tiọu Phà m và Khương Hạo không còn quan họ gì nữa, nhưng cÃ
¢u nà y vẫn không thọ an á»§i čược anh. Anh biết quá rõ, Lạc
Tiọu Phà m yêu Khương Hạo rất sâu čáºm, sâu tọi mức anh không
thọ nà o hình dung nọi. Anh cắn chặt môi, khọi čọng xe rọi lao
vút či.
--------------------------------------------------------------------------------
Chương XII / Chương 12 Yêu čôi môi em
Triọu Nhan Lọi cùng thư ký tọi Công ty Kate, nhân viên của công
ty čã mọi họ và o phòng họp. Vừa čẩy cá»a phòng họp, Triọu
Nhan Lọi čã thấy Lạc Tiọu Phà m thản nhiên ngọi trên ghế nên
hơi ngạc nhiên. Anh không ngọ Lạc Tiọu Phà m lại là nhân viên
của Kate, ngà y trưọc anh thưọng tọi čây nhưng không čọ ý
tọi. Khóe mắt Lạc Tiọu Phà m hơi sưng, sắc mặt cũng nhợt
nhạt, hai hà ng lông mi cong vút có vẻ gì čó buọn buọn, như mọt
là n sương mọng của mùa thu. Lạc Tiọu Phà m mặc mọt chiếc
quần bò mà u trắng, trên là mọt chiếc áo phông trắng rọng rãi
có in hình các nhân váºt hoạt hình, cả ngưọi cô có vẻ tiọu
tụy nhưng trông vẫn vô cùng xinh čẹp.
Lạc Tiọu Phà m thoải mái chìa tay ra, khuôn mặt nhọ thoáng
cưọi:
- Chà o Tọng giám čọc Triọu, tôi thay mặt cho toà n bọ nhân viên
Công ty Kate chà o mừng anh tọi čây, hy vọng chúng ta hợp tác vui
vẻ.
Triọu Nhan Lọi cũng mọm cưọi:
- Từ lâu čã nghe tiếng Công ty Kate có mọt thiết kế nữ čược
ngưọi trong nghọ xưng là ⍍Quỷ tà i⍍, hôm nay čược gặp,
čúng là vinh hạnh.
Gò má Lạc Tiọu Phà m lại thoáng á»ng họng, nhân lúc bắt tay, cô
nắm mạnh bà n tay Triọu Nhan Lọi, ngẩng cao čầu, khóe mắt cũng
mọm cưọi:
- Cảm ơn Tọng giám čọc Triọu čã khen ngợi, tôi cũng nghe nói
anh là nhân tà i trong giọi kinh doanh thà nh phọ, không ngọ tà i nčng
khen ngợi của anh cũng hơn ngưọi.
Những ngưọi khác thấy họ vừa gặp nhau čã čấu khẩu, không
khà rõ rà ng sôi nọi hơn. Triọu Nhan Lọi và Lạc Tiọu Phà m nhìn
nhau cưọi, cảm tình dà nh cho čọi phương cũng tčng thêm. Triọu
Nhan Lọi lắc čầu:
- Xem ra có cô Lạc ọ čây thì tôi chọ biết nháºn thua thôi.
Lạc Tiọu Phà m chép miọng:
- čâu có, anh quá khen rọi.
Có lẽ čây là lần Công ty Kate hợp tác vui vẻ nhất vọi Triọu
Nhan Lọi, Lạc Tiọu Phà m là mọt ⍍cao thủ⍍ trong viọc čà m
phán, Triọu Nhan Lọi cũng là mọt ⍍tưọng giọi⍍ trong lĩnh
vá»±c nà y, nhưng hai ngưọi không hẹn mà cùng čưa ra mức giá vÃ
các čiọu kiọn hợp čọng khiến bên kia hà i lòng chấp nháºn,
chưa tọi trưa, viọc hợp tác čã thương lượng ọn thọa, chọ
cần tiến hà nh thảo luáºn các chi tiết là không còn vấn čọ gì
nữa. Triọu Nhan Lọi nhìn čọng họ, 11 rưỡi trưa, thư ký čã
thu xếp tà i liọu xong xuôi. Triọu Nhan Lọi čứng lên, nhìn Lạc
Tiọu Phà m:
- Cô Lạc, nọ mặt tôi čn mọt bữa cơm nhé!
Lạc Tiọu Phà m quay lưng vọ phÃa ngưọi khác, là m mặt họ:
- Giám čọc Triọu nói gì váºy, tọi čọa bà n cá»§a chúng tôi thì
sao čọ cho anh mọi cơm čược, čọ tôi čứng ra mọi!
Triọu Nhan Lọi cũng không tiọn từ chọi:
- Váºy thì tôi không khách sáo nữa.
Lạc Tiọu Phà m thầm čánh mọt dấu chấm than trong lòng, tháng
nà y là những ngà y tháng mà cô nghèo čói nhất, mọt čọng tiọn
phải chia čôi, cũng may trên thế giọi nà y vẫn còn có mọt thứ
giải quyết čược nọi lo trưọc mắt. Sọ sọ chiếc thẻ tÃn
dụng trong túi, cô nói thầm: ⍍Trông cáºy và o mà y cả⍍.
Hai ngưọi ngọi lên chiếc BMW của Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan
Lọi quay čầu lại nói vọi Lạc Tiọu Phà m:
- Cô Lạc, cô thÃch čn món gì, čọ čn Hà n Quọc hay Nháºt Bản.
Lạc Tiọu Phà m cưọi ⍍he he⍍ hai tiếng rất giảo hoạt:
- Tôi čn gì cÅ©ng čược, hôm nay tôi mọi anh nên anh thÃch čn gì
thì tôi čn čó. ⍍ Nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ, ⍍chọ
cần là čọ čn rẻ tôi čọu thÃch cả. Tôi không muọn vì mọt
bữa cơm mà cuọi tháng phải uọng nưọc lã và gặm mì tôm
sọng⍍.
Triọu Nhan Lọi khọi čọng xe, thoáng cưọi nhẹ:
- Váºy thì tôi sẽ quyết čọnh váºy.
Khi tọi nÆ¡i, Lạc Tiọu Phà m thá»±c sá»± họi háºn vọi câu nói cá»§a
mình. Họ dừng xe trưọc mọt nÆ¡i có cánh cá»a sÆ¡n son thếp và ng,
hai hà ng bảo vọ mặc čọng phục čọ vọi những chiếc cúc và ng
sáng loáng, čây chÃnh là Khách sạn Hương Xá ⍍ Khách sạn 5 sao
duy nhất, cao cấp nhất trong thà nh phọ nà y. Tọi nơi nà y čn cơm
mà không có 5000 tọ thì čừng mong ra čược khọi cá»a, cho dù
chọ là tiọn bo cho gác cọng cÅ©ng čã bằng ná»a tháng lương cá»§a
cô, xem ra tháng sau Lạc Tiọu Phà m phải gặm mì tôm sọng tháºt
rọi.
Khuôn mặt nhọ của Lạc Tiọu Phà m xọ xuọng như bánh bao nhúng
nưọc, nụ cưọi vô cùng gượng gạo. Triọu Nhan Lọi čọ xe
xong, nhìn nét mặt cô, cọ nén cưọi, còn cọ ý trêu chọc:
- Sao thế? Họi háºn vì čã mọi tôi čn cÆ¡m sao? Bây giọ họi háºn
vẫn còn kọp, nếu čọ tôi và o čn rọi thì cô chọ còn cách
trả tiọn thôi.
Lạc Tiọu Phà m thu hết dÅ©ng khÃ:
- Ai bảo là tôi họi háºn, čã nói là mọi anh čn cÆ¡m thì chắc
chắn là tôi sẽ mọi. ⍍ Nhưng trong lòng cô thầm kêu khọ: ⍍Anh
hai, anh chọn món gì čừng vượt quá 5000 tọ, thẻ tÃn dụng cá»§a
tôi chọ quẹt čược 5000 thôi. Haiz! Ngọ nhỡ không čược thì
čà nh phải gọi Lão Béo tọi cứu váºy, nói gì thì nói, Lạc Tiọu
Phà m cũng không thọ vừa kiếm tiọn cho ông ta, vừa mọi khách
của ông ta čn cơm như thế čược.
Mọt ngưọi bảo vọ tiến lại gần, giúp Triọu Nhan Lọi mọ cá»a
xe, čang čọnh nói gì čó thì Triọu Nhan Lọi xua tay, čánh mắt ra
hiọu cho ngưọi bảo vọ rọi čưa chìa khóa cho anh ta. Xuọng xe,
anh giúp Lạc Tiọu Phà m mọ cá»a:
- Mọi cô Lạc.
Hôm nay Triọu Nhan Lọi mặc mọt bọ comple mà u trắng mọt hà ng
cúc, vô cùng hợp vọi vóc ngưọi sang trọng của anh, trên thực
tế, anh là mọt ngưọi čà n ông rất čẹp trai, có thọ vì tiếp
quản viọc kinh doanh của gia čình quá sọm nên so vọi những anh
chà ng công tỠkhác, trông anh có vẻ trưọng thà nh và trầm tĩnh
hơn nhiọu.
Lạc Tiọu Phà m xuọng xe, Triọu Nhan Lọi nắm tay cô. Ngưọi không
có tiọn thì tự nhiên cũng thiếu či tự tin, trong čầu Lạc
Tiọu Phà m chọ nghĩ ngọ nhỡ không čủ tiọn thì là m thế nà o,
tháºt là mất mặt quá. Nhưng là m thế nà o? Là m thế nà o? Mải nghÄ©
chuyọn tiọn nong, cô không cẩn tháºn bọ trẹo chân, suýt chút thì
ngã, Lạc Tiọu Phà m lại čọ mặt. Vọi Lâm Nam Vũ cô còn có
thọ là m nũng chứ vọi Triọu Nhan Lọi thì không. Triọu Nhan Lọi
khác vọi Lâm Nam Vũ, khi ọ cùng Lâm Nam Vũ, cô muọn thế nà o thì
thế čó, nhưng khi ọ cùng Triọu Nhan Lọi, cô lại luôn cảm
thấy rất cčng thẳng. Triọu Nhan Lọi là m ra vẻ không nhìn thấy
gì, vừa bưọc và o cánh cá»a lọn čã có mọt cô gái tọi čưa
họ lên tầng trên.
Chả trách ngưọi ta nói Khách sạn Hương Xá là khách sạn hà o hoa
nhất thà nh phọ, cách trang hoà ng bên trong quả tháºt không thua kém
gì cung čiọn của hoà ng gia: Chùm čèn pha lê lọn tọa ra ánh sáng
mà u tÃm, thi thoảng lại va và o nhau vang lên những âm thanh rất thú
vọ; trần nhà hình vòng cung vọi những hình vẽ các nà ng tiên tay
cầm nhạc khà čang vui vẻ hát ca, những hình vẽ čọu vô cùng
sọng čọng, khiến ngưọi ta có cảm giác họ có thọ hóa thà nh
ngưọi tháºt bất cứ lúc nà o. Lạc Tiọu Phà m ngẩn ngÆ¡ quan sát.
čây là lần čầu tiên cô tọi čây čn cơm, nọn nhà dưọi čất
cô čược lát bằng những viên čá čại Lý lọn mà u trắng, bóng
loáng, trơn tọi mức khiến Lạc Tiọu Phà m cảm thấy chân mình
sắp bọ trượt či.
Trong sọ những thực khách či qua mặt cô, có rất nhiọu ngưọi
là các nhân váºt nọi tiếng từng čược ččng lên các báo, tạp
chÃ, còn có Nghiêm čạo, mọt ngôi sao lọn mà Lạc Tiọu Phà m rất
thÃch, nhìn anh čẹp trai hÆ¡n trên tivi rất nhiọu, không thua kém gì
Lâm Nam Vũ, chiếc quần bò mà u trắng bó sát čôi chân dà i, chiếc
áo phông mà u čọ, trông anh tháºt trẻ trung, nhất cá» nhất čọng
của anh čọu thọ hiọn čẳng cấp của mọt ngôi sao lọn, khiến
ngưọi khác không thọ rọi mắt ra čược.
- Wa! Anh thấy có phải anh ấy còn čẹp trai hơn trong tivi không?
⍍ Lạc Tiọu Phà m kinh ngạc.
- Ha ha ha⍦ ⍍ Triọu Nhan Lọi cưọi lọn. Lạc Tiọu Phà m giáºn
dữ quay čầu lại, lưọm Triọu Nhan Lọi rách cả khóe mắt:
- Anh cưọi cái gì? Tôi biết rọi, anh thấy ngưọi ta čẹp trai
hơn anh nên trong lòng thấy khó chọu phải không? Hừ! čọ kọ
vọi ngưọi khác, chẳng phong čọ chút nà o!
- Ha ha ha⍦ čà n bà tháºt là ⍦
Lạc Tiọu Phà m không chọu thua kém:
- čà n bà chúng tôi là m sao? Lẽ nà o čà n ông các anh thÃch nhìn gái
čẹp còn čà n bà chúng tôi thì không čược sao? Ai quy čọnh hả?
- Nghiêm čạo⍦ ⍍ Triọu Nhan Lọi gọi to. Nghiêm čạo quay lại,
thấy Triọu Nhan Lọi bèn quay sang nói và i câu vọi ngưọi bên
cạnh rọi či tọi gần, vọ vai Triọu Nhan Lọi, nói:
- Triọu Nhan Lọi cáºu giọi nhé, gần čây či čâu váºy? Tìm cáºu
mấy lần mà không thấy, tráºn čấu lần trưọc cá»§a chúng ta còn
chưa xong, hay là cáºu muọn nháºn thua? Nhưng như thế thì không
giọng vọi tÃnh cách cá»§a cáºu chút nà o!
Triọu Nhan Lọi cưọi mọm:
- Ai thua ai còn chưa chắc, cčn nhà sát biọn čó cá»§a cáºu trưọc
sau gì cÅ©ng thuọc vọ tay tôi thôi, cứ cho cáºu ọ tạm và i ngà y.
Lạc Tiọu Phà m nghe hai ngưọi nói chuyọn vọi nhau, thì ra là họ
quen thân nhau từ trưọc. Nhọ lại lúc nãy những lọi mình nói
vọ Nghiêm čạo, không biết Triọu Nhan Lọi có nói ra không.
Nghiêm čạo cũng čã nhìn thấy Lạc Tiọu Phà m čứng cạnh Triọu
Nhan Lọi từ trưọc. Triọu Nhan Lọi cái gì cũng tọt, chọ có
čiọu nghiêm túc quá, quen anh čã 10 nčm mà chưa bao giọ thấy anh
có tình cảm gì vọi những ngưọi phụ nữ khác. Hôm nay thấy
Triọu Nhan Lọi či cùng Lạc Tiọu Phà m, Nghiêm čạo thực sự
thấy tò mò. Triọu Nhan Lọi thoải mái chọ Lạc Tiọu Phà m:
- Nghiêm čạo, čây là Lạc Tiọu Phà m, bạn cá»§a tôi, cÅ©ng lÃ
čọi tác là m čn của tôi.
Nghiêm čạo čưa tay ra:
- Chà o cô, rất vui čược gặp cô.
čây là lần čầu tiên Lạc Tiọu Phà m čược čứng gần thần
tượng cá»§a mình như váºy, trái tim čáºp dọn dáºp:
- Chà o anh, tôi tên là Lạc Tiọu Phà m, tôi từng nghe anh hát bà i
⍍Trưọng háºn
ca⍍, tôi thÃch lắm.
Triọu Nhan Lọi čứng cạnh cưọi ha hả:
- Hay lắm! Nghiêm čạo, fan cá»§a cáºu čúng là chọ nà o cÅ©ng có.
Vừa nãy có ngưọi còn nói tôi không čẹp trai bằng cáºu nên sinh
lòng čọ kỵ.
Hai gò má Lạc Tiọu Phà m láºp tức čọ lên, nghiến rčng nhìn
Triọu Nhan Lọi, dứ dứ tay ra vẻ uy hiếp. Nghiêm čạo cọ ý sọ
mặt mình:
- Sao hả? Không thoải mái sao? Tôi vọn dĩ čược lòng mọi
ngưọi hÆ¡n cáºu mà .
Ba ngưọi cùng cưọi lọn. Triọu Nhan Lọi mọi Nghiêm čạo cùng
hai ngưọi či čn cơm, lần nà y thì khiến Lạc Tiọu Phà m cà ng
thêm čiêu čứng, vọn dĩ hai ngưọi čn cơm cô čã sợ không čủ
tiọn, giọ lại thêm Nghiêm čạo, trưọc mặt thần tượng của
mình mà không có tiọn trả tiọn cơm thì čúng là phải nhảy
lầu tá»± tá» mất. Triọu Nhan Lọi lại còn thêm dầu và o lá»a:
- Hôm nay là Tiọu Phà m mọi cÆ¡m čấy, bọi váºy chúng ta phải čn
nhiọu mọt chút, như váºy mọi thọ hiọn čược thà nh ý.
Nghiêm čạo hơi khó hiọu, čang čọnh nói gì čó thì Triọu Nhan
Lọi lại čánh mắt ra hiọu cho anh. Anh láºp tức ngáºm miọng lại,
nhìn khuôn mặt nhčn nhó của Lạc Tiọu Phà m, ho khan mọt tiếng:
- Muọn nói gì thì nói mau, čừng khiến ngưọi ta čn cơm mất
ngon.
Nhan Lọi yêu cầu và o ngọi Phòng Phượng hoà ng čắt nhất ọ nơi
nà y, Lạc Tiọu Phà m vừa nhìn thực čơn thì trong lòng liọn bình
tĩnh lại. Tiêu chuẩn mọt bữa čn vọi phòng riêng ọ čây là 1
vạn 8 nghìn tọ, Lạc Tiọu Phà m sọ chiếc thẻ tÃn dụng trong
túi, dù sao tiọn của cô cũng không čủ, không nghĩ nhiọu nữa,
cứ čn xong rọi tÃnh sau, Triọu Nhan Lọi và Nghiêm čạo nhìn Lạc
Tiọu Phà m čn uọng thoải mái thì čọu quay sang nhìn nhau. Triọu
Nhan Lọi cọ ý nói:
- Lạc Tiọu Phà m, cho dù có uọng rượu say thì cũng vẫn phải
trả tiọn čấy.
Lạc Tiọu Phà m čang ngáºm canh cá chép trong miọng, không hà i lòng
lưọm Triọu Nhan Lọi mọt cái:
- čương nhiên là tôi trả tiọn rọi, nhưng giả sỠnhư tôi không
čủ tiọn thì ba ngưọi chúng ta čà nh phải ọ čây rá»a bát čĩa
trả tiọn thôi, čừng trách tôi không nhắc nhọ hai ngưọi, cứ
čn no trưọc či còn có sức mà là m viọc.
Nghiêm čạo chép miọng:
- Haiz! Tôi biết là trên čọi nà y chẳng có bữa čn nà o miọn phÃ
mà , čúng là thế tháºt! CÅ©ng may mà tôi čã chuẩn bọ trưọc, mang
theo cả quần áo čọ lên sân khấu hát, čà nh phải bán giọng
čọ trả tiọn čn thôi.
Triọu Nhan Lọi là m bọ nói:
- Váºy thì tôi biết là m cái gì, tôi nghÄ© tôi thÃch hợp vọi viọc
là m Tọng giám čọc ọ čây, hay là tôi là m và i ngà y čọ trả
nợ váºy.
Lạc Tiọu Phà m suýt nữa thì phun cả rượu trong miọng ra, trong
lòng cô, Triọu Nhan Lọi là ngưọi vô cùng nghiêm túc, nhưng
những gì anh nói ngà y hôm nay tháºt khác vọi bình thưọng, Lạc
Tiọu Phà m thực sự muọn cưọi.
Nghiêm čạo quay čầu lại nhìn Lạc Tiọu Phà m:
- Váºy Tiọu Phà m, hai chúng tôi čọu či kiếm tiọn trả nợ, cô
sẽ là m gì?
Lạc Tiọu Phà m uọng nọt ngụm canh cá rọi hà i lòng lau miọng:
- Váºy sao? Thế thì cứ ngọi čây chọ các anh trả hết nợ.
Triọu Nhan Lọi báºt cưọi lọn.
Nói mãi nói mãi, Lạc Tiọu Phà m bắt čầu thấy không yên tâm,
nghÄ© mọt họi, xung quanh cô chẳng ai có tiọn, hình như chọ có LÃ
¢m Nam VÅ© là già u có nhất, nhưng cô và anh lại không có mọi quan
họ gì, sao có thọ čòi tiọn của anh? Nghĩ či nghĩ lại, hình
như chọ còn mọi Lão Béo, čã quyết čọnh như váºy, čà nh phải
gọi Lão Béo ra giải cứu cho mình thôi, giả sỠLão Béo còn cần
ngưọi tà i như mình thì lão buọc phải tọi.
Nghiêm čạo nhấp mọt ngụm rượu:
- Chúng ta ngọc tháºt, viọc gì phải phiọn phức như thế, nghe nói
Tọng giám čọc của khách sạn nà y còn thiếu mọt bà vợ, chi
bằng Tiọu Phà m hy sinh mọt chút, gả cho anh ta là xong.
Lạc Tiọu Phà m lắc čầu nguầy nguáºy:
- Bữa cơm nà y čắt quá, tôi không thèm gả cho mọt ông già čâu.
Nghiêm čạo liếc Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan Lọi chọ cưọi.
Nghiêm čạo dưọng như hiọu ra čiọu gì čó, nói:
- Sao cô biết là mọt ông già , ngọ nhỡ là mọt ngưọi trẻ
tuọi čẹp trai như Triọu Nhan Lọi thì sao, cô có chọu không?
- Không. ⍍ Lạc Tiọu Phà m trả lọi rất nhanh chóng. ⍍ Tôi có
quen anh ta čâu, cho dù anh ta còn trẻ čã lên là m Tọng giám čọc
thì cũng chẳng liên quan gì tọi tôi cả.
Nghiêm čạo cưọi cưọi, không nói nữa. Lúc nà y, mọt nhân viên
phục vụ bưọc và o:
- Tọng giám čọc, ông bà chủ čang čn cơm ọ phòng bên cạnh,
mọi ông qua mọt lát čọ gặp và i ngưọi bạn.
- čược, cô xuọng trưọc či! Nói lát nữa tôi qua. ⍍ Triọu Nhan
Lọi nói.
Nghiêm čạo čứng lên:
- Nếu bác trai čã gọi cáºu thì tôi cÅ©ng či luôn čây, mấy
ngưọi bạn còn čang chọ tôi, hôm khác chúng ta sẽ chơi bóng
vọi nhau.
Triọu Nhan Lọi gáºt čầu:
- čược rọi! Có thọi gian thì gọi čiọn cho tôi.
Nghiêm čạo là m mặt họ vọi Lạc Tiọu Phà m:
- Tôi không trả nợ cùng cô nữa, hôm khác tôi sẽ mọi cô čn
cơm. ⍍ Nghiêm čạo vừa či khọi, Lạc Tiọu Phà m không biết
phải là m thế nà o, cô không muọn čụng phải em gái của Triọu
Nhan Lọi, không phải là cô sợ, chọ là không muọn mọi ngưọi
čọu thấy khó xá», nói không chừng Lâm Nam VÅ© cÅ©ng có mặt ọ
čó, váºy thì mọi chuyọn sẽ cà ng thêm phức tạp.
Triọu Nhan Lọi kéo tay Lạc Tiọu Phà m:
- či thôi, Tiọu Phà m.
Lạc Tiọu Phà m giằng khọi tay anh, khó xá»:
- Tôi không či nữa, sợ không tiọn, anh či mọt mình či!
- Có gì mà không tiọn, chọ là bọ mẹ tôi thôi, chắc chắn họ
sẽ thÃch cô lắm.
Lạc Tiọu Phà m vẫn hơi do dự, nhưng không từ chọi čược lọi
mọi nhiọt tình cá»§a Triọu Nhan Lọi, čà nh gáºt čầu čọng ý. Hai
ngưọi či sang phòng čn bên cạnh, Lạc Tiọu Phà m chọnh lại
quần áo, trong lòng bất giác thấy cčng thẳng.
Nhân viên phục vụ mọ cá»a ra, trong phòng cháºt ngưọi, ánh mắt
tất cả mọi ngưọi čọu čọ dọn vọ phÃa họ, Lạc Tiọu Phà m
cà ng cảm thấy khó chọu hơn, chọ có Triọu Nhan Lọi là vẫn
thoải mái nắm tay cô, ngọi và o chiếc ghế cạnh mọt cặp vợ
chọng trung niên, nói:
- Ba mẹ, không phiọn khi con čưa bạn cùng tọi chứ!
Mọt phụ nữ trông khoảng 40, 50 tuọi čứng lên, khuôn mặt hiọn
là nh, nhìn Lạc Tiọu Phà m từ trên xuọng dưọi rọi tọi gần
nắm tay cô:
- čương nhiên là čược rọi. Lọi, cô gái nà y là ai?
Triọu Nhan Lọi thân máºt čặt tay lên vai Lạc Tiọu Phà m:
- Cô ấy là bạn tọt kiêm bạn là m čn của con, Lạc Tiọu Phà m.
Bà Tuyết Y chưa bao giọ thấy con trai mình čưa bất cứ ngưọi
con gái nà o vọ nhà , bà cũng rất sọt ruọt, không ngọ cuọi cùng
con trai bà cũng čã nghĩ thông suọt, bà nhìn Lạc Tiọu Phà m,
thầm čánh giá, thấy cô thân hình čẹp, mặt mÅ©i xinh xắn mÃ
cũng có vẻ là có học, ngọi cạnh con trai mình čúng là rất
xứng čôi. Íng Triọu Cương từ giây čầu tiên khi Lạc Tiọu
Phà m bưọc và o, ánh mắt čã không họ rọi khọi khuôn mặt cô,
lúc không cẩn tháºn, ông là m čọ cả tra ra ngoà i. Nhân viên phục
vụ vọi và ng či tọi thu dọn. Trương ChÃnh Viọn ngọi cạnh čó
nắm chặt tay ông, ông mọi bình tĩnh lại čược. Lạc Tiọu Phà m
quá giọng mọt ngưọi, mọt ngưọi cũ của hơn 20 nčm trưọc, sao
cô lại giọng như thế?
Trương ChÃnh Viọn vọi ông là quan họ thượng cấp và hạ cấp,
nhưng trên cả, họ là hai ngưọi bạn cùng nhau lọn lên, ngưọi
čó ông cũng čã từng gặp. Triọu Cương quay lại nhìn Trương
ChÃnh Viọn, Trương ChÃnh Viọn gáºt čầu, nói nhọ:
- Giọng, giọng quá, cứ như là mọt ngưọi váºy.
Bà Tuyết Y thấy chọng mình cứ nhìn Lạc Tiọu Phà m chčm chčm
như ngưọi mất họn thì hÆ¡i giáºn, quay sang nguýt ông mọt cái:
- Anh nói gì či chứ, là m gì mà như ngưọi mất họn váºy!
Lúc nà y Triọu Cương mọi sực tọnh, čứng lên:
- Hoan nghênh các bạn trẻ cùng tham gia, nếu chọ có ngưọi giÃ
chúng tôi nói chuyọn vọi nhau thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, có
các cháu ọ čây, chúng tôi thấy không khà sôi nọi hơn nhiọu. ⍍
Những ngưọi khác có mặt ọ čó čọu cưọi, những ngưọi nà y
čọu là những ngưọi cùng Triọu Cương tạo nên ⍍vương
quọc⍍ Triọu Thế, nói là cấp trên cấp dưọi nhưng thá»±c ra thÃ
¢n nhau như anh em, bạn bè.
Lạc Tiọu Phà m cũng tọ ra hiọn thục, chọ cưọi nhẹ:
- Cháu chà o hai bác! Cháu tọi čưọng čọt quá, cũng không chuẩn
bọ quà cáp gì, mong hai bác thông cảm. ⍍ Nhưng čôi mắt cô čã
nhanh chóng lưọt qua mọt vòng, thấy Lâm Nam Vũ và Triọu Tiọu
Mạn không có mặt ọ čó, thọ phà o nhẹ nhõm.
Triọu Cương lại mọt lần nữa quan sát kỹ Lạc Tiọu Phà m,
giọng nói có phần không bình tĩnh:
- Không cần phải khách sáo, mau ngọi xuọng, ngọi xuọng či.
Bà Tuyết Y cũng kéo tay Lạc Tiọu Phà m ngọi xuọng:
- Cô Lạc čang là m gì váºy?
- Cháu⍦ ⍍ Lạc Tiọu Phà m čang čọnh nói thì Triọu Nhan Lọi
tọ ra không vui:
- Mẹ, mẹ họi gì nhiọu thế.
- Cái thằng bé nà y! ⍍ Tuyết Y lưọm con trai. ⍍ Mẹ chọ tiọn
miọng họi thế thôi, čúng tháºt là ⍦ Bây giọ chưa gì čã bảo
vọ ngưọi ta rọi, mẹ họi và i câu cũng không čược.
Lạc Tiọu Phà m thấy họ hiọu lầm thì hơi ngượng, vọi nói:
- Bác gái, cháu là m thiết kế ọ Công ty Kate, là bạn là m čn vọi
Tọng giám čọc Triọu, hôm nay bọn cháu vừa ký hợp čọng hợp
tác vọi nhau nên mọi tọi čây čn cơm.
Bà Tuyết Y nhìn Lạc Tiọu Phà m vọi ánh mắt là lạ rọi lại
nhìn Triọu Nhan Lọi:
- Ừ, ừ⍦ ⍍ Rọi čẩy bóng sang chọng mình. ⍍ Anh cũng nói và i
câu či!
Triọu Cương nói nhọ:
- Em nói hết rọi, em còn bảo anh nói gì?
Bà Tuyết Y thọ dà i:
- čã 30 tuọi rọi còn chưa láºp gia čình, khó khčn lắm mọi thấy
nó čưa mọt ngưọi vọ, lại không phải, anh bảo là m mẹ như em
có không lo lắng čược không?
Lạc Tiọu Phà m thấy họ cứ thì thầm to nhọ vọi nhau, chắc
chắn là čang nói mình thì cà ng thấy ngượng hÆ¡n, tháºt muọn
biến khọi čây ngay láºp tức. Triọu Nhan Lọi thò tay xuọng gầm
bà n nắm tay Lạc Tiọu Phà m mọi phát hiọn ra lòng bà n tay cô toà n
là mọ hôi, không nhọn čược báºt cưọi, nói nhọ bên tai Lạc
Tiọu Phà m:
- Bọ mẹ tôi là họ hay sao mà cô phải sợ như thế? Từ ngà y
quen cô, chưa khi nà o thấy cô sợ thế. ⍍ Lạc Tiọu Phà m nhìn
khuôn mặt nhẹ nhà ng cá»§a anh, giáºn dữ dẫm mạnh lên chân anh,
khiến anh čau čọn cau mà y lại, miọng xuýt xoa. Những hà nh čọng
čó čọu lọt và o mắt bà Tuyết Y, xem ra hình như cũng không tọ
như mình nghÄ©. Bà čÃch thân čặt mọt bát cháo tọ yến và o tay
Lạc Tiọu Phà m, tươi cưọi nói:
- Cháu chưa čn cơm phải không! Xin lọi, bác chọ mải nói chuyọn
mà quên mất, mau čn cháo tọ yến či.
Lạc Tiọu Phà m cũng không tiọn từ chọi, chọ có čiọu vừa nãy
čn nhiọu quá nên bây giọ không muọn čn nữa, thi thoảng cô lại
čạp xuọng chân Triọu Nhan Lọi, hy vọng anh nói câu gì čó. Ai
ngọ Triọu Nhan Lọi cứ giả vọ như không biết. Lạc Tiọu Phà m
không còn cách nà o khác, čà nh phải čn bát cháo.
Bà Tuyết Y thčm dò:
- Tiọu Phà m, sau nà y thưọng xuyên bảo thằng Lọi čưa tọi nhÃ
bác chơi nhé, nhà bác tuy không lọn nhưng čằng sau có mọt cái
bãi cọ rọng, khung cảnh čẹp lắm, còn có thọ cưỡi ngựa, bác
nghÄ© chắc là giọi trẻ các cháu thÃch trò nà y.
- Bãi cọ⍦ ⍍ Hai mắt Lạc Tiọu Phà m láºp tức sáng lên, họi du
học bên nưọc ngoà i, cô cũng thưọng xuyên cùng bạn bè či
cưỡi ngựa, sau čó vọ nưọc không còn cơ họi nữa, vừa nghe
nói čược cưỡi ngá»±a cô láºp tức thấy hưng phấn hÆ¡n.
Bà Tuyết Y thấy khuôn mặt vui vẻ của Lạc Tiọu Phà m thì nói
ngay vọi Triọu Nhan Lọi:
- Mai là thứ bảy, con čưa Tiọu Phà m tọi nhà mình chơi, mẹ sẽ
nấu món ngon cho hai čứa.
Triọu Nhan Lọi nhìn Lạc Tiọu Phà m, gáºt čầu:
- Vâng, con sẽ čưa cô ấy tọi.
Lạc Tiọu Phà m lúc čầu thì čúng là rất hưng phấn, nhưng bọng
dưng nghĩ ra rất có thọ sẽ čụng phải Lâm Nam Vũ và Triọu
Tiọu Mạn ọ čó, trong lòng lại thấy không thoải mái, nhưng
nhìn nét mặt nhiọt tình của bà Tuyết Y, cô cũng không biết nói
gì hơn.
Bà Tuyết Y cà ng nhìn cà ng thÃch Lạc Tiọu Phà m, những cô gái xinh
čẹp không những thu hút hứng thú của čà n ông mà ngay cả
những ngưọi čà n bà như bà cÅ©ng thÃch. Bọi vì thÃch Lạc Tiọu
Phà m nên bà muọn tìm hiọu thêm vọ thân thế cá»§a cô, xem hai nhÃ
có hợp vọi nhau không:
- Tiọu Phà m, có thọi gian thì hẹn ba mẹ cháu tọi uọng trà vọi
bác nhé!
Sắc mặt Lạc Tiọu Phà m láºp tức tái nhợt:
- Ba mẹ cháu qua čọi từ khi cháu còn nhọ.
Câu nói nà y vừa mọi thọt ra không những khiến bà Tuyết Y biến
sắc mà cả ông Triọu Cương cũng kinh ngạc, không nhọn čược,
báºt họi:
- Sao lại chết?
Bà Tuyết Y véo chọng mọt cái rọi nắm tay Lạc Tiọu Phà m, an
á»§i:
- Tại bác, tại bác, là m cháu nhọ lại chuyọn čau lòng.
Lạc Tiọu Phà m cưọi čắng chát:
- Không trách bác čược, họi mẹ cháu còn sọng, không có ngà y
nà o là không sọng trong čau khọ, vọi mẹ cháu mà nói, có khi
chết lại là mọt sự giải thoát.
Bà Tuyết Y thương yêu vuọt ve tay Lạc Tiọu Phà m:
- Con ngoan, čừng nghĩ nữa, không ai nói tọi chuyọn nà y nữa nhé.
⍍ Miọng thì nói váºy, nhưng trong lòng bà lại thầm tÃnh toán,
những čứa trẻ không có cha mẹ thì thưọng có khiếm khuyết,
huọng họ mọt gia čình như nhà họ, yêu cầu chọn con dâu rất
cao. Lạc Tiọu Phà m čúng là không tọ, nhưng thân thế gia čình cÃ
´ lại không tọt, thấy hai ngưọi tình cảm còn chưa sâu sắc,
phải mau tách họ ra. Vừa nghÄ© váºy, khuôn mặt bà láºp tức trọ
nên lạnh nhạt hÆ¡n. Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng có thọ cảm nháºn čược
čiọu nà y, vọn dĩ cô chẳng có ý gì vọi Triọu Nhan Lọi nên
cũng không quan tâm nữa.
Triọu Cương nghe nói ba mẹ của Lạc Tiọu Phà m čọu čã qua
čọi, rọi lại nói mẹ cô cả čọi sọng trong čau khọ thì trái
tim như bọ hà ng ngà n mũi dao cứa và o, čúng lúc Lạc Tiọu Phà m
či rá»a tay, ông cÅ©ng láºp tức čứng lên, či theo ra ngoà i. Lạc
Tiọu Phà m vừa từ nhà vọ sinh či ra, Triọu Cương čã bưọc
tọi, sắc mặt quan tâm và thân thiết:
- Bác muọn họi cháu mọt chuyọn, nhưng lại sợ quá čưọng
čọt.
Nhưng bác nhìn thấy cháu, bọng dưng nhọ ra mọt ngưọi bạn cũ,
bọi váºy muọn họi mẹ cháu tên là gì.
Lạc Tiọu Phà m hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói:
- Tần Tự Quyên.
Triọu Cương vừa nghe thấy cái tên nà y čã như bọ ngưọi ta
čánh trúng, dựa lưng và o tưọng, miọng lẩm bẩm:
- Tần Tự Quyên⍦ ⍍ Cái tên quen thuọc nà y čã nằm sâu trong
čáy lòng ông suọt 20 nčm nay, khiến ông không phút giây nà o không
sọng trong čau khọ và dà y vò, hôm nay mọt lần nữa nghe thấy
cái tên nà y, váºy mà čã âm dương cách biọt.
Lạc Tiọu Phà m thấy Triọu Cương tái mặt či thì lo lắng
čỡ cánh tay ông:
- Bác trai, bác là m sao thế?
Triọu Cương lắc čầu:
- Bác không sao, bác không sao, cháu và o trưọc či! Bác ngọi mọt
mình mọt lát.
Thấy Lạc Tiọu Phà m čã či xa, ông Triọu Cương quay vọ phòng
là m viọc của mình, mọ ngčn kéo ra, lấy trong čó ra mọt cái
họp gọ. Mọ cái họp gọ, ông lấy ra mọt bức ảnh, ngưọi
trong bức ảnh xinh čẹp như hoa, čôi mắt bọ câu như biết nói,
khuôn mặt vô cùng dọu dà ng, khóe miọng nhọ hơi nhếch lên, có
cái gì čó čáng yêu và tinh nghọch. Nưọc mắt Triọu Cương rơi
xuọng, lẩm bẩm:
- Tiọu Quyên, tại anh phụ lòng em! Tại anh phụ lòng em! Anh không
phải là ngưọi, thá»±c sá»± không phải là ngưọi! Em có biết khÃ
´ng? Hôm nay anh gặp con gái em rồi, giồng em như ēúc. Con gái em
chÃnh là con gái anh, anh phản bồi em là chuyồn khiến anh hồi háºn
nhất cuồc ēồi nà y, chắc chắn anh sẽ ēồi xỠvồi con gái em
như con gái ruồt của mình. Những gì ngưồi khác có, anh cũng sẽ
cho nó; những gì ngưồi khác không có, anh cà ng phải cho nó. ⓓ
Nghe thấy tiếng gõ cá»a, ông vồi và ng cất ảnh Ä“i, lau nưồc
mắt rồi mồi nói lồn. ⓓ Mồi và o.
Triồu Nhan Lồi bưồc và o
, thấy sắc mặt ba mình có vẻ không bình thưồng, anh lo lắng
chạy lại dìu ông:
- Ba, ba sao thế? Có phải thấy không khồe không?
Óng Triồu Cương lắc ēầu, bồng dưng nắm chặt tay Triồu Nhan
Lồi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
- Nhan Lồi, con nói tháºt vồi ba, con có quan hồ gì vồi Lạc Tiồu
Phà m.
Triồu Nhan Lồi hơi ngạc nhiên trưồc câu hồi của ba mình, ba anh
bình thưồng không thÃch quản lý chuyồn cá»§a con cái, nhưng anh
vẫn tháºt thà trả lồi:
- Cô ấy chồ là bạn là m ēn của con thôi, không có quan hồ gì
cả.
Triồu Cương nhìn Triồu Nhan Lồi chēm chēm:
- Tháºt sao?
Triồu Nhan Lồi hoảng hồt khi nhìn ánh mắt của ba mình:
- Ba là m sao váºy?
- Ba muồn con cưồi cô ấy, hơn nữa phải ēồi xỠvồi cô ấy
tháºt tồt, ba muồn cô ấy thà nh con dâu nhà hồ Triồu.
Triồu Nhan Lồi thấy ba mình nói váºy thì ngẩn ngÆ¡:
- Ba là m sao thế?
Triồu Cương ēứng lên:
- Chồ cần Tiồu Phà m thÃch con thì con phải cưồi nó, nếu không
ēừng mong thừa kế sản nghiồp nhà hồ Triồu, con có hiồu khÃ
´ng?
Triồu Nhan Lồi ngẩn ngơ, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của ba
mình, anh ēà nh gáºt ēầu:
- Con sẽ cồ gắng.
Lúc nà y Triồu Cương mồi hà i lòng gáºt ēầu:
- Có ēiồu chuyồn nà y không ēược ēồ mẹ con biết.
Triồu Nhan Lồi lo lắng nhìn ba mình:
- Con thấy mẹ không hà i lòng vồi hoà n cảnh gia ēình của Lạc
Tiồu Phà m, con sợ mẹ sẽ không ēồng ý ēâu.
- Con không cần lo vồ mẹ con, chồ cần con ēồi xỠtồt vồi
Lạc Tiồu Phà m, những viồc khác ba sẽ giúp. ⓓ Nói xong, ông ēi
ra khồi phòng, ēồ lại mồt mình Triồu Nhan Lồi vẫn ngơ ngác
không hiồu chuyồn gì.
Khi Triồu Nhan Lồi quay lại thì ba mình ēang nói chuyồn rất vui
vẻ vồi Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt của ông trà n ēầy sự yêu
thương, quan tâm, ông chưa bao giồ dà nh ánh mắt nà y cho anh và em
gái. Anh luôn cảm thấy giữa ba anh và Lạc Tiồu Phà m có chuyồn
gì ēó, nhưng ēây là lần ēầu tiên hồ gặp nhau, sao có thồ
như thế ēược?
Triồu Cương nhìn bồ quần áo trên ngưồi Lạc Tiồu Phà m, vừa
nhìn ēã biết là hà ng rẻ tiồn thì thấy khó chồu trong lòng,
quay ēầu nói vồi Triồu Nhan Lồi:
- Nhan Lồi, lát nữa con ēưa Tiồu Phà m tồi siêu thồ nhà mình
chÆ¡i, con bé thÃch cái gì thì mua cho nó, tÃnh và o tà i khoản cá»§a cÃ
´ng ty ba. â““ bà Tuyết Y liếc chồng mồt cái, thấy ông hôm nay có
vẻ bất thưồng, bình thưồng bà ēi mua ēồ ēồu phải tự thanh
toán, váºy mà hôm nay vì mồt ngưồi xa lạ mà ông lại phá vỡ quy
ēồnh của công ty.
Triồu Nhan Lồi cũng có rất nhiồu nghi vấn, nhưng anh vẫn nhanh
nhẹn ēồng ý. Chồ có Lạc Tiồu Phà m là thấy ái ngại, vồi
từ chồi:
- Cảm ơn bác, cháu không cần gì ēâu, tấm lòng của bác cháu xin
nháºn.
Triồu Cương bây giồ chồ muồn ēồn tồi, chồ tiếc là ông khÃ
´ng thồ cho Lạc Tiồu Phà m mồi thứ mà mình có, nên quay sang nói
vồi Triồu Nhan Lồi:
- ēừng ngồi ēây vồi mấy ông bà già nữa, bồn trẻ các con ēi
chÆ¡i Ä“i! Tồi ēó kiồu gì cÅ©ng có ēồ mà Tiồu Phà m thÃch! Ä“i
ēi!
Lạc Tiồu Phà m cũng không tiồn nói gì thêm, bèn ēứng lên, cùng
Triồu Nhan Lồi ēi ra ngoà i. Ngồi trên xe, cô cũng như Triồu Nhan
Lồi, lòng trà n ēầy nghi vấn:
- Ba anh bình thưồng cũng ēồi xỠvồi ngưồi khác như thế hả?
Triồu Nhan Lồi cưồi:
- Váºy thì cô không hiồu ba tôi rồi, ông ấy rất khó gần, ēừng
nói là nói chuyồn thân máºt vồi những ngưồi Ãt tuồi. Có Ä“iồu
hình như hôm nay ba tôi ēồi xỠvồi cô hơi khác thưồng!
Lạc Tiồu Phà m nghĩ mồt lúc lâu:
- Ó! ēúng rồi, chắc chắn ba anh tưồng tôi là bạn gái anh nên
mồi tồt vồi tôi như thế, ngưồi già ai cÅ©ng thÃch ēược
bế cháu cả.
Triồu Nhan Lồi cưồi cưồi, khồi ēồng xe:
- ēừng nghĩ nữa, nếu ba tôi ēã ra lồnh bắt tôi ēưa cô ēi mua
ēồ thì chồ cần cô thÃch, tôi sẽ mua hết, dù sao cÅ©ng có
ngưồi trả tiồn cho cô, viồc tồt như thế nà y biết tìm ồ Ä“Ã
¢u?
Lạc Tiồu Phà m cũng mắc mồt cēn bồnh chung của phụ nữ, ēó
là thÃch mua sắm, nhưng ēồ ba Triồu Nhan Lồi trả tiồn, thứ
nhất là hai ngưồi mồi gặp mặt nhau lần ēầu tiên, mà cứ cho
là thưồng xuyên gặp mặt, nhưng hai bên không có quan hồ gì,
cũng không thồ ēồ ngưồi ta trả tiồn ēược. Cô tồ ra khó
xá»:
- Tôi thấy hay thôi ēi! Tôi cũng chẳng thiếu cái gì, ēồ ba anh
trả tiồn thì ngại lắm.
- Có gì ēâu mà ngại, nếu thực sự thấy ngại thì tôi trả
tiồn cho cô là ēược chứ gì!
- Chúng ta ēn cơm vẫn chưa trả tiồn, có phải như thế không
ēược không hả?
Triồu Nhan Lồi nhìn khuôn mặt ēn nēn của Lạc Tiồu Phà m thì
báºt cưồi:
- ēn cơm của nhà mình mà còn phải trả tiồn sao?
Lạc Tiồu Phà m kinh ngạc:
- Khách sạn Hương Xá là của nhà anh?
Triồu Nhan Lồi gáºt ēầu:
- ēó là do ông ngoại tôi thà nh láºp. Sau khi ông ngoại mất, ba tôi
tiếp quản, quản lý các công viồc thưồng ngà y, tôi có thồi
gian cũng tồi giúp ba tôi.
Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ chu miồng:
- Váºy sao anh không nói sồm, là m tôi cứ sợ không ēủ tiồn trả.
Triồu Nhan Lồi nhưồng mà y:
- Tôi ēâu thấy cô lo lắng, chồ thấy cô ēn nhiồu hơn, uồng
nhiồu hơn ngưồi khác. ēúng là mồt chú heo ham ēn.
Lạc Tiồu Phà m mạnh miồng nói:
- Tồi mồt nơi ēắt ēồ như thế ēn cơm, ēương nhiên là phải
ēn cho bõ, nếu không thì tôi thiồt thòi hả?
- Ha ha haⓦ ⓓ Triồu Nhan Lồi cưồi xong bèn quay ēầu lại,
nghiêm túc nhìn Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt sâu thẳm. ⓓ Tiồu Phà m,
cô cảm thấy tôi thế nà o? ồ cùng tôi có vui không?
Lạc Tiồu Phà m gáºt ēầu như bồ cá»§i:
- ēương nhiên là vui rồi, tôi mà có ngưồi anh như anh thì thÃch
tháºt, tháºt là ngưỡng mồ em gái anh.
Triồu Nhan Lồi không hiồu ēang suy nghĩ ēiồu gì, chồ nhếch
miồng cưồi:
- Chồ muồn có ngưồi anh trai như váºy, lẽ nà o không nghÄ© gì khác
sao, cái gì ēại loại như là bạn tri kỷ hay là chồng gì gì
ēó? ⓓ Nói xong, anh nhìn thấy khuôn mặt nhồ của Lạc Tiồu
Phà m thoáng thay ēồi trong gương chiếu háºu.
Lạc Tiồu Phà m nghồch ngợm là m mặt hồ:
- Không dám vồng tưồng, mồt con nhóc nhà nghèo như tôi gả cho
mồt anh nông dân sẽ tồt hÆ¡n, không dám có ý gì vồi hoà ng tá»
ēâu.
Triồu Nhan Lồi thoáng sầm mặt lại, Lạc Tiồu Phà m cũng có vẻ
trầm tư, hai ngưồi rơi và o im lặng.
The Following User Says Thank You to beminhondethuong For This Useful Post:
lovely (cách ēây 1 tuần)
beminhondethuong
Xem hồ sơ
Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong
Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong
#25 cách ēây 1 tuần
beminhondethuong
Member Tham gia ngà y: May 2010
Bà i gồi: 52
Thanks: 0
Thanked 5 Times in 4 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
YÓU ēÓI MÓI EM- CHÆ¯Æ NG XIII
Tồi cồng Tòa nhà Thương mại ēưồng sồ 3 khu Hương Xá, Triồu
Nhan Lồi ēồ xe cẩn tháºn rồi cùng Lạc Tiồu Phà m xuồng xe.
Trưồc cá»a tòa nhà ēồu là những chiếc ô tô bóng loáng ēắt
tiồn, thi thoảng lại có mồt quý cô hay quý bà trang ēiồm cầu
kỳ từ trong bưồc ra, xung quanh còn mấy ngưồi ēi theo, giúp hồ
xách các túi lồn túi nhồ.
ēây là nÆ¡i mà những ngưồi già u có thÃch tồi nhất, luôn Ä“i
ēầu trà o lưu, cho dù là hà ng hiồu nồi tiếng cỡ nà o, ngưồi ta
ēồu có thồ tìm thấy ồ nơi ēây, giá cả ēương nhiên cũng
tương xứng vồi tầm cỡ của nó, mồt bồ quần áo bình thưồng
vồi mức lương của Lạc Tiồu Phà m cả tháng, có lẽ cũng chồ
ēủ mua mồt bồ.
Lạc Tiồu Phà m nhìn sự xa hoa ồ nơi nà y, bắt ēầu thấy hơi
ēồ kồ vồi những ngưồi già u có, món ēồ nà o cũng là hà ng
hiồu, hà ng ēồc, chắc chắn không thồ tìm ēược món thứ hai
ồ những chợ thông thưồng, không lo phải ēụng hà ng vồi
ngưồi khác. Lạc Tiồu Phà m nhìn thấy mồt chiếc chân váy mà u
hồng phấn, mà u sắc tươi tắn, chất liồu mồm mại, trên có
thêu những bông hoa nhồ mà u và ng nhạt, ồ thắt lưng còn có mồt
cái nơ bưồm nhồ, ēẹp tồi mức cô không thồ nhìn ēi chồ
khác. Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra, theo thói quen xem giá của chiếc
áo, suýt chút nữa thì ēã hét lên, trưồc tiên cô nhìn thấy
mấy sồ 0 ēằng sau, rồi nhìn thấy sồ 3 ēứng trưồc, mồt
chiếc váy mà tồi 3 vạn tồ, Lạc Tiồu Phà m thồ dà i, cho dù khÃ
´ng Ä“n không uồng thì cÅ©ng phải ēồ dà nh tiồn lương trong 5
tháng, cô mồi mua ēược chiếc váy nà y.
Nhân viên trong tiồm mặc dù ēã ēược ēà o tạo là ēồi xá»
vồi mồi khách hà ng ngang nhau, nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m và bồ
quần áo rẻ tiồn mà cô mặc, tự nhiên thái ēồ ēón tiếp cũng
không mấy nhiồt tình, chồ ēứng nguyên ồ trong quầy thu ngân.
Lạc Tiồu Phà m tháºn trồng cất chiếc váy Ä“i, trong lòng mặc dù
không nỡ, nhưng bồ ra 3 vạn tồ ēồ mua mồt chiếc váy thì cô
lại không là m ēược. Triồu Nhan Lồi vẫn ēứng ồ phÃa sau,
thấy Lạc Tiồu Phà m nhìn chiếc váy xuất thần thì ra nói và i
lồi và o tai nhân viên quản lý, ngưồi ēó gáºt gáºt ēầu.
ēồ tồt ēúng là ēồ tồt, bình thưồng ēi mua quần áo, chẳng
mấy khi chồn ēược ēồ mình ưng ý, tồi ēây, nhìn thấy cái
gì cô cÅ©ng thÃch, chồ tiếc là mình không có tiồn nên chồ biết
thồ dà i. Nhìn thấy nhưng lại không thồ chiếm là m của riêng,
chẳng thà không nhìn còn hơn, ēồ ēỡ phải ēau lòng. Lạc Tiồu
Phà m nhìn ngó mồt lúc, không muồn xem nữa bèn ngồi xuồng
ghế nghồ ngơi, mặt phụng phồu như ēứa trẻ ēang dồi mẹ,
nhìn những ngưồi phụ nữ lắm tiồn không thèm mặc thỠquần
áo, cứ thế vứt lên bà n gói lại, nghĩ tồi mình có mồt bồ
ēồ cũng không mua ēược thì tâm trạng lại cà ng buồn rầu hơn.
Triồu Nhan Lồi chồ ēứng bên cạnh cưồi cưồi, sau ēó vẫy tay
vồ phÃa sau, có hai ngưồi gần ēó vồi và ng xách túi lồn túi bé
ēi tồi trưồc mặt Lạc Tiồu Phà m:
- Thưa cô, những bồ quần áo cô thÃch ēồu ồ trong nà y. â““ Nói
rồi ēặt mấy túi ēồ lên ghế rồi bồ ēi. Lạc Tiồu Phà m kinh
ngạc há hồc miồng, nhìn thấy chiếc váy mà u hồng phấn mà mình
thÃch, tưồng tượng ra mình ēược mặc bồ váy ēó, nhưng lại
cảm thấy như váºy không ồn, nhìn Triồu Nhan Lồi, hÆ¡i ēồ mặt:
- Tôi thấy ngại lắm, bắt anh phải chi tiồn.
Triồu Nhan Lồi kéo tay Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt vô cùng dồu
dà ng:
- Cô quên rồi sao, ēây ēâu phải tôi trả tiồn, là ba tôi trả,
ai bảo cô trồ thà nh con dâu tương lai mà ba tôi thÃch! Óng ấy ēã
thÃch cô như thế thì tôi cô cứ tạm là m con dâu cá»§a ông mồt
ngà y ēi, không vì tôi thì cũng vì mấy bồ quần áo nà y. ⓓ Lạc
Tiồu Phà m còn ēang ēồnh từ chồi thì Triồu Nhan Lồi ēã mồm
cưồi nắm tay cô, cầm chiếc váy mà u hồng phấn và mồt chiếc
áo lên, nói, ⓓ Mau ēi thay quần áo ēi, tôi muồn xem cô mặc
ēẹp như thế nà o.
Lạc Tiồu Phà m vồn dĩ không ēồnh lấy, nhưng ēa sồ những cô
gái ēồu có thồ chồng ēỡ lại vồi cám dồ của tiồn bạc,
nhưng lại không chồng nồi cám dồ từ những bồ quần áo ēẹp,
Lạc Tiồu Phà m cũng không ngoại lồ. Trù trừ mồt lúc lâu, cô
vẫn mang quần áo ēi theo nhân viên phục vụ và o phòng thỠēồ.
Triồu Nhan Lồi ēang ngồi trên ghế, không biết trầm tư suy nghĩ
ēiồu gì. Bồng dưng có ai vồ mạnh lên vai anh:
- Anh hai, anh là m gì ồ ēây? Không phải là tồi cùng vồi chồ dÃ
¢u tương lai cá»§a em ēấy chứ! â““ Triồu Nhan Lồi quay ēầu lại,
thấy em gái ēang ēi cùng vồi Lâm Nam Vũ. Sắc mặt Lâm Nam Vũ hơi
khó coi, hình như bực bồi cái gì ēó, nhưng em gái anh thì tươi
cưồi rạng rỡ, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Em gái anh mặc kồ
Lâm Nam VÅ© ēồi vồi cô thế nà o, chồ cần ēược ồ bên anh lÃ
cô ēã cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng Triồu Nhan Lồi nhìn thấy
những ēiồu ēó thì lại thấy trái tim mình ēau nhói.
Lâm Nam Vũ nhưồng mà y:
- Lồi, chắc là không ngồi mồt mình ồ ēây chứ! Có ngưồi
ēẹp nà o thì mồi ra cho bồn tôi xem.
Triồu Nhan Lồi cưồi:
- Cô ấy và o thay quần áo rồi, nếu muồn biết mặt thì ồ lại.
Có Ä“iồu nhìn thấy rồi ēừng tồ ra thất vồng nhé, nhất lÃ
VÅ©, ēừng có nồi giáºn.
Lâm Nam Vũ bồng dưng nghĩ ra ēiồu gì ēó, hai con mắt như tóe
lá»a, quay ngưồi ēồnh bồ Ä“i, nghe thấy câu nói cuồi cùng cá»§a
Triồu Nhan Lồi lại dừng lại. Anh sợ cái gì?
Nếu cô ēã quyết ēồnh cùng vồi ngưồi ēà n ông khác thì viồc
gì anh phải quan tâm tồi cô. Anh ēưa tay ra, cồ ý ôm chặt vòng
eo nhồ của Triồu Tiồu Mạn:
- Tôi viồc gì phải nồi giáºn, tôi không hiồu anh nói thế là có
ý gì. â““ Mặc dù nói như váºy, nhưng sắc mặt anh tái xanh.
Triồu Nhan Lồi cũng không quan tâm tồi Lâm Nam Vũ, chồ cưồi
lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ mồ cá»a phòng thay ēồ ra, Lạc Tiồu Phà m e
lồ bưồc ra ngoà i, tóc tháo tung ra khiến ēôi má ēồ á»ng cà ng
thêm nồi báºt. Khuôn mặt cô cà ng trồ nên xinh ēẹp, nhất là ēÃ
´i mắt, vì quá hưng phấn nên sáng ngồi khác thưồng, nhìn cô
như mồt ngôi sao sáng chói nhất trên mồt bầu trồi ēầy sao, thu
hút ánh mắt của mồi ngưồi. Rất nhiồu ngưồi ēi qua ēồu
nhìn cô, chiếc vest mà u trắng kết hợp hoà n hảo vồi chân váy
mà u hồng. Lạc Tiồu Phà m vồn dĩ cao ráo nên mặc bồ ēồ nà y
và o, nhìn cô cà ng thêm xinh ēẹp.
Triồu Nhan Lồi ngẩn ngÆ¡ nhìn Lạc Tiồu Phà m, trái tim bồng Ä“áºp
lồi mồt nhồp, nhưng anh lại cồ nén lại, liếc mắt sang nhìn LÃ
¢m Nam VÅ©, chồ thấy ánh mắt anh như hai ēồm lá»a chuẩn bồ ēồt
cháy Lạc Tiồu Phà m. Lạc Tiồu Phà m lúc ēầu không nhìn thấy LÃ
¢m Nam VÅ©, chồ soi mình trong gương, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, mồm
cưồi rạng rỡ.
Lâm Nam VÅ© lại cà ng giáºn hÆ¡n. Anh cho cô tiồn cô không thèm nháºn,
còn trả lại anh mồt cái bạt tai, Triồu Nhan Lồi chồ mua cho cô
mồt bồ quần áo, váºy mà cô ēã cưồi tươi như thế? Chả trách
cô ēồi xá» vồi mình tháºt lạnh nhạt, thì ra là thÃch mồt ngưồi
có tiồn, có tà i hơn anh, chồ trách anh quá si tình, ai mà ngồ cô
cũng chẳng khác gì những ngưồi ēà n bà khác! Anh cà ng nghĩ cà ng
giáºn.
Triồu Tiồu Mạn không nháºn ra Lạc Tiồu Phà m, thứ nhất là vì hÃ
´m ēó ánh ēèn trong quán bar quá tồi, thứ hai là vì cách Ä“n mặc
của Lạc Tiồu Phà m ngà y hôm nay cũng khác hẳn hôm ēó, thứ ba
là lần ēầu tiên gặp mồt ngưồi lạ mặt, cô rất dồ dà ng
quên Ä“i. Bồi váºy Triồu Tiồu Mạn không nháºn ra Lạc Tiồu Phà m,
chồ có ēiồu thấy Lạc Tiồu Phà m quá xinh ēẹp thì trong lòng
hÆ¡i ghen ghét, nhưng lại nghÄ© ēó là ngưồi yêu cá»§a anh trai, lÃ
chồ dâu tương lai của mình, xinh ēẹp thì cà ng khiến cô nồ mà y
nồ mặt thêm chứ sao.
Triồu Nhan Lồi nắm tay Lạc Tiồu Phà m, ēặt lên trán cô mồt
nụ hôn, ánh mắt rất dồu dà ng, giồng nói cũng nhồ nhẹ:
- Tiồu Phà m, em ēẹp quá, lần ēầu tiên anh nhìn thấy con gái
mặc váy ēẹp như váºy.
Lạc Tiồu Phà m bồ Triồu Nhan Lồi hôn ngay trưồc mắt mồi
ngưồi thì thấy không vui, nhưng cũng không biồu hiồn ra mặt:
- Cảm ơn, cảm ơn cả chiếc váy mà anh tặng nữa.
Lâm Nam VÅ© giáºn Ä“iên ngưồi, lạnh lùng hừ mồt tiếng:
- Lồi, bạn gái mồi mà không giồi thiồu hả, sao tôi thấy quen
mặt thế, hình như từng gặp ồ ēâu rồi.
Lúc nà y Lạc Tiồu Phà m mồi nhìn thấy Lâm Nam Vũ, thấy mặt anh
có vẻ khác thưồng, trông như bánh bao nhúng nưồc, lạnh lùng
như bÄ“ng, ánh mắt thì tóe lá»a như sắp sá»a nuồt chá»ng cô ēến
nơi. Lạc Tiồu Phà m cũng không ngồ lại gặp Lâm Nam Vũ ồ ēây,
cô không hy vồng Lâm Nam Vũ sẽ hiồu lầm mồi quan hồ giữa mình
và Triồu Nhan Lồi. Nhưng nhìn thấy Triồu Tiồu Mạn ēứng cạnh
anh, cô lại nghÄ©, anh ēã có vồ hôn thê rồi, dá»±a và o cái gì mÃ
quản lý tôi, tôi là gì cá»§a anh? Mặt cô láºp tức hếch lên, là m
nũng:
- Em khát rồi, chúng ta ēi uồng trà sữa ēi!
Triồu Nhan Lồi khoác vai Lạc Tiồu Phà m, âu yếm véo mũi cô:
- ēược, em nói gì anh cũng nghe cả. ēi thôi, anh biết dưồi lầu
có mồt quán trà sữa ngon lắm, chúng ta tồi ēó nhé! ồ chồ hồ
còn có bánh Ä“áºu xanh nữa, chắc chắn em sẽ thÃch Ä“n.
Thấy hai ngưồi thân máºt, ngồt ngà o vồi nhau, Lâm Nam VÅ© tức
ēiên lên. Lạc Tiồu Phà m chẳng buồn nhìn anh thêm mồt cái, cứ
như thồ anh không hồ tồn tại, Lâm Nam Vũ thực sự muồn cho cô
mấy cái bạt tai, nhưng mình dựa và o cái gì mà quản lý cô?
Triồu Nhan Lồi nhìn Lâm Nam Vũ, ēáy mắt thoáng cưồi:
- Nam Vũ, ēi cùng chúng tôi nhé, ēông ngưồi cho vui.
Triồu Tiồu Mạn thấy khuôn mặt rạng ngồi hạnh phúc của anh
trai thì kéo tay Lâm Nam Vũ:
- Anh hai, em vồi anh Vũ không ēi nữa, anh vồi chồ dâu chơi vui
nhé.
Thấy Triồu Tiồu Mạn cũng hiồu lầm, Lạc Tiồu Phà m cà ng muồn
giải thÃch hÆ¡n, nhưng nhìn sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô lại chán
không buồn nói nữa, trong lòng nghÄ©, giải thÃch cái gì? Anh ấy
ēã có vồ hôn thê, hiồu lầm cũng ēâu có sao! Lâm Nam Vũ ôm
chặt vai Triồu Tiồu Mạn, hôn nhẹ lên má cô:
- Anh cũng thấy khát nưồc, thôi chúng ta ēi cùng ēi! Cà ng ēông
cà ng vui, ēừng phụ lại lòng tồt của Lồi.
Ngưồi nà o cũng có tâm sự riêng của mình nhưng ēồu không chồu
ēồ lồ ra ngoà i. Chồ có Triồu Tiồu Mạn còn nhồ tuồi, không
có nhiồu kinh nghiồm sồng nên không hiồu gì, chồ dựa và o lòng
Lâm Nam Vũ, âm thầm vồi niồm vui của riêng mình.
Tồi quán trà sữa, mồi ngưồi ngồi xuồng, gồi trà xong còn
gồi thêm mấy loại ēiồm tâm. Lâm Nam Vũ ēang ngồi ēồi diồn
vồi Lạc Tiồu Phà m, cà ng nhìn thấy cô cà ng giáºn, thò chân ēạp
Lạc Tiồu Phà m mồt cái, Lạc Tiồu Phà m ēau quá, suýt chút nữa
thì báºt lên tiếng kêu.
Lâm Nam Vũ vẫn thản nhiên, ēút cho Triồu Tiồu Mạn mồt miếng
bánh. Lạc Tiồu Phà m mặc dù rất bực mình nhưng còn ngại Triồu
Nhan Lồi nên không phát tác, chồ xoa xoa chân, cơn ēau như chạy
thẳng và o tim. Triồu Nhan Lồi nhìn sắc mặt Lạc Tiồu Phà m có
vẻ không bình thưồng, quan tâm hồi:
- Sao thế? Có phải em không khồe không?
Lạc Tiồu Phà m chán nản lắc ēầu:
- Không sao, không sao.
- Ha ha haⓦ Lồi, anh nhặt ēược ồ ēâu cô vợ xinh ēẹp nà y
hả, lần ēầu tiên thấy anh quan tâm tồi phụ nữ như thế, tôi
thực sự rất tò mò ēấy, có thồ kồ cho chúng tôi nghe không,
hai ngưồi quen nhau như thế nà o, trong khách sạn hay là quán bar.
Sắc mặt Triồu Nhan Lồi láºp tức thay ēồi, nhưng lại nhanh chóng
trồ vồ bình thưồng, nói ná»a ēùa ná»a tháºt:
- ēây là bà máºt giữa tôi và Tiồu Phà m, không thồ nói cho cáºu
nghe ēược. Ngồ nhỡ cáºu cưồp mất Tiồu Phà m cá»§a tôi thì là m
thế nà o?
Lâm Nam Vũ nhưồng mà y, khóe miồng mồm cưồi chế giồu:
- Tôi chồ sợ anh coi ngưồi ta là bảo bồi, nhưng ngưồi ta lại
chồ coi anh như cây cồ, tôi sợ Lồi của chúng ta lần ēầu tiên
thÃch ngưồi khác ēãⓦ
- Không cần cáºu phải lo, chồ cần cáºu ēồi xá» tồt vồi em gái
tôi là ēược rồi. ⓓ Triồu Nhan Lồi ngắt lồi, sầm mặt lại.
Lạc Tiồu Phà m bồ kẹp giữa hai ngưồi hồ, không biết phải
là m thế nà o, ēà nh ngoan ngoãn ngáºm miồng lại, mải mê Ä“n thức
ēn, coi như hai ngưồi ēang ēùa cợt vồi nhau. Triồu Tiồu Mạn
thấy anh trai mình và Lâm Nam Vũ sắp cãi nhau ēến nơi thì vồi
ngēn lại:
- ēược rồi, hai anh tháºt là , cứ gặp mặt là cãi nhau, kiếp
trưồc chắc là oan gia của nhau. ⓓ Lạc Tiồu Phà m nghe hai ngưồi
hồ cãi nhau cũng thấy khó chồu nên cầm khēn lau miồng rồi
ēứng lên:
- Em ēi vồ sinh, mồi ngưồi cứ ēn tự nhiên.
Lâm Nam Vũ cũng ēứng lên:
- Tôi ra ngoà i hóng gió.
Sắc mặt Triồu Nhan Lồi cà ng khó coi hơn, nhìn dáng vẻ vô tư
cá»§a em gái, lá»a giáºn bồc lên, nhưng lại sợ là m tồn thương
tồi em gái mình, không muồn cô biết nên cồ nén lá»a giáºn xuồng,
không nói gì nữa.
Lạc Tiồu Phà m và o nhà vồ sinh rá»a mặt, soi lại mình trong
gương, rõ rà ng là gầy ēi rất nhiồu. Gần ēây nhiồu viồc xảy
ra quá, lại toà n là những viồc cô không thồ lưồng trưồc
ēược. Giồng như cô và Lâm Nam Vũ, ai mà ngồ cô và anh lại
gặp nhau và cứ lằng nhằng mãi tồi giồ? Tháºt không biết phải
là m thế nà o. Vừa mồi bưồc chân ra khồi cá»a phòng vồ sinh, cô
ēã nhìn thấy khuôn mặt tēm tồi của Lâm Nam Vũ ēang ēứng dựa
lưng và o tưồng, thấy Lạc Tiồu Phà m ēi ra, anh nhếch môi cưồi
khinh bồ, hai tay ēút túi, nói mát:
- Không ngồ Lạc Tiồu Phà m của chúng ta lại có sức thu hút như
váºy, ngay cả Tồng giám ēồc Triồu Nhan Lồi nồi tiếng nhà hồ
Triồu mà cô cũng quyến rũ ēược, quả là khâm phục.
Lạc Tiồu Phà m nhìn dáng vẻ Lâm Nam Vũ, cảm thấy mình không
cần phải giải thÃch gì vồi anh, mà cho dù có giải thÃch thì
chắc anh cũng không tin, vồn dĩ cô không muồn mình còn có quan
hồ gì vồi anh nữa, hiồu lầm cà ng tồt, bồi váºy cô không nói
lồi nà o, quay ngưồi bồ Ä“i. Lâm Nam VÅ© giáºn dữ kéo mạnh tay cô
lại, khiến cô ngã nhà o và o lòng anh, sau ēó anh ép cô dựa và o
tưồng, nhìn cô bằng con mắt tóe lá»a, giồng nói run rẩy:
- Em nói ēi, có phải emⓦ
Lạc Tiồu Phà m cưồi lạnh mồt tiếng, nhìn Lâm Nam Vũ bằng con
mắt khinh bồ:
- Tôi biết anh ēồnh nói cái gì. Có ēiồu tôi không có nhiồu
tiồn ēồ ngà y nà o cũng bao trai. Nếu như tôi có tiồn thì tôi
cÅ©ng muồn thế tháºt.
- Emⓦ â““ Hai ngồn lá»a sáng rá»±c lên trong mắt Lâm Nam VÅ©, anh nâng
mặt cô lên, ⓓ Anh không cho phép, sau nà y em ēừng mơ ēược ồ
cùng ngưồi ēà n ông khác, em là của anh, vĩnh viồn!
- Ha ha haⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m cưồi lồn, â““ Anh tháºt là buồn
cưồi, vồi mồt ngưồi ēã có vợ sắp cưồi như anh, anh không
thấy câu nà y quá buồn cưồi sao? Chồ tiếc là tôi không phải
ēồi tượng ēồ anh chơi bồi. ⓓ Lạc Tiồu Phà m nói xong những
câu ēó, nghiêm túc nhìn Lâm Nam Vũ, bồ sung. ⓓ Lâm Nam Vũ, anh
nghe cho rõ ēây, cho dù anh không có vồ hôn thê thì Lạc Tiồu
Phà m tôi cÅ©ng sẽ không ồ cùng anh ēâu, tôi không thÃch anh, cÅ©ng
không yêu anh, xin anh từ nay vồ sau ēừng can thiồp và o chuyồn
của tôi nữa. ⓓ Nói xong cô giằng mạnh tay anh ra.
ēôi mắt Lâm Nam Vũ hằn lên ēau ēồn, anh ôm chặt khuôn mặt
của Lạc Tiồu Phà m trong tay, nhìn thẳng và o mắt cô:
- Anh muồn em nhìn thẳng và o mắt anh và nói những ēiồu nà y,
nếu không anh sẽ không tin ēâu.
Lạc Tiồu Phà m bồ Lâm Nam Vũ nhìn thì chồt dạ, trong lòng cô
lúc nà o cũng nhồ tồi Lâm Nam Vũ, anh là ngưồi ēà n ông thứ hai
tồi gần ēược vồi trái tim cô. Chồ có ēiồu, mồt khồi ēầu
sai lầm sẽ có mồt kết quả mĩ mãn sao? Cô không dám nghĩ, cũng
không dám ưồc vồng, chồ biết tránh Ä“i tháºt xa. Nhưng Lâm Nam VÅ©
hết lần nà y tồi lần khác tồ tình vồi cô khiến trái tim cô
rồi bồi, nhưng cô lại sợ Lâm Nam Vũ chồ là mồt anh chà ng ēa
tình, không biết anh ēã nói vồi bao nhiêu ngưồi ēà n bà khác
những câu tương tự. Huồng hồ anh còn có vợ sắp cưồi, mồt
cô gái ngoan ngoãn, luôn nghe lồi anh, cô là m sao có thồ nhẫn tâm
vì sá»± Ãch ká»· cá»§a mình mà là m tồn thương tồi cô gái vô tồi
ēó?
Lạc Tiồu Phà m im lặng không lên tiếng, Lâm Nam Vũ thấy ánh mắt
do dá»± cá»§a Lạc Tiồu Phà m, nhẹ nhà ng ôm lấy cô, hôn lên môi cÃ
´:
- Tiồu Phà m, tin anh, anh còn chút chuyồn chưa giải quyết xong, khi
nà o xong rồi, anh sẽ cầu hôn vồi em, anh sẽ không ēồ em phải
chồ quá lâu ēâu, chồ là trong thồi gian nà y, em không ēược qua
lại vồi ngưồi ēà n ông khác, nếu không anh sẽ gục ngã mất.
ēược không? Tiồu Phà m?
Lạc Tiồu Phà m u uất nhìn Lâm Nam Vũ:
- Tôi sẽ suy nghĩ. Chúng ta và o thôi.
Lâm Nam VÅ© gáºt ēầu:
- Em và o trưồc ēi! Lát nữa anh và o sau, ēồ hồ khồi nghi ngồ.
Trái tim Lạc Tiồu Phà m lại như bồ cái gì ēó bồt chặt, cưồi
lạnh lùng, không nói gì nữa. Cô vồ bà n, thấy Triồu Nhan Lồi
và Triồu Tiồu Mạn không biết ēang nói gì ēó, cưồi rất vui
vẻ. Triồu Nhan Lồi thấy Lạc Tiồu Phà m ēã quay lại, ngẩng
ēầu lên nhìn cô, ánh mắt sắc bén của anh như muồn xé rách
cả da thồt cô, xuyên thấu và o trái tim cô. Lạc Tiồu Phà m hoảng
hồt cúi ēầu.
Lúc nà y Lâm Nam Vũ cũng bưồc và o, không che giấu nồi niồm vui
trên khuôn mặt. Triồu Nhan Lồi chồ liếc Lâm Nam Vũ mồt cái, sau
ēó nắm tay Lạc Tiồu Phà m, thân máºt:
- Tiồu Phà m, nghe nói mồi có mồt bồ phim mồi, chúng ta ēi xem
nhé.
Lạc Tiồu Phà m vẫn cúi thấp ēầu, lúc nà y bèn ngẩng ēầu lên
rồi gáºt nhẹ:
- Vâng, cũng lâu rồi em không ēi xem phim, chẳng mấy khi ēược ēi
miồn phÃ, phải Ä“i chứ.
Sắc mặt Lâm Nam VÅ© láºp tức thay ēồi, véo nhẹ tay Lạc Tiồu
Phà m dưồi gầm bà n, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng không khách khÃ, ēẩy
mạnh tay anh ra. Lâm Nam Vũ tức ēiên lên, vừa nãy rõ rà ng là ēã
ēồng ý vồi anh không qua lại vồi ngưồi ēà n ông khác, tại sao
bây giồ lại ēã trồ mặt rồi? Anh cà ng lúc cà ng không hiồu
nồi Lạc Tiồu Phà m, chồ biết tức giáºn tồi tái mặt.
Triồu Nhan Lồi nhìn sắc mặt Lâm Nam Vũ, ēáy mắt lại thoáng
mồt nụ cưồi lạnh, kéo tay Lạc Tiồu Phà m, giồng nói tháºt dồu
dà ng:
- Tiồu Phà m, chúng ta ēi thôi! Em gái anh và Nam Vũ còn viồc khác
phải là m.
Lâm Nam Vũ ēang ēồnh ēứng lên thì ēã bồ câu nói của Triồu
Nhan Lồi là m cho dừng khựng lại.
Rạp chiếu phim nằm ồ tầng 2 của tòa nhà nà y. Triồu Nhan Lồi
mua mồt gói bồng ngô lồn ồ cá»a, còn mua thêm mấy loại ēồ Ä“n
vặt nữa rồi cùng Lạc Tiồu Phà m ēi và o. Thì ra rạp chiếu phim
nà y chuyên dùng cho các cặp tình nhân nên ēược chia thà nh từng
khu nhồ cho hai ngưồi ngồi. Trong rạp rất sạch sẽ, trên nồn
trải tấm thảm dà y có in hình hoa mẫu ēơn, tưồng ēược dán
bằng những tồ giấy dán tưồng mà u và ng, trên bà n là mồt cháºu
hoa mẫu ēơn Ä“ang nồ rồ và tồa hương thÆ¡m dìu dồu, không khÃ
vô cùng lãng mạn. Trong mồt khung cảnh như váºy, chồ có mồt nam
mồt nữ, thưồng khiến ngưồi ta nảy sinh ra nhiồu liên tưồng.
Lạc Tiồu Phà m thấy không thoải mái, nhưng ēã ēồng ý tồi xem
phim, chồ có ēiồu không ngồ lại tồi xem ồ mồt nơi như
thế nà y nên thấy tháºt khó xá».
Triồu Nhan Lồi báºt nắp lon Coca rồi ēặt và o tay Lạc Tiồu Phà m,
mồm cưồi nhìn khuôn mặt cēng thẳng của cô:
- Sao lại cēng thẳng thế, em không sợ anh ēn mất em ēấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi? ⓓ Lạc Tiồu Phà m hoảng hồt lắc
ēầu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng và o Triồu Nhan
Lồi.
Bồ phim bắt ēầu, ēó là bồ phim ⓓSắc giồiⓓ mồi dựng gần
ēây, trong phim, Lương Triồu Vĩ ēóng vai mồt tên Hán gian, cùng
Thang Duy có rất nhiồu cảnh giưồng chiếu, bồi váºy Lạc Tiồu
Phà m lại cà ng khó chồu hơn, cô thực sự hy vồng ngưồi ồ bên
cạnh mình lúc nà y là Lâm Nam Vũ. Cô không thồ nói Triồu Nhan
Lồi có ēiồm nà o không tồt, chồ có ēiồu khi ồ cạnh anh, cô
luôn cảm thấy rất ức chế, cô cũng không nói rõ là vì sao,
nhưng cô thực sự hy vồng Lâm Nam Vũ sẽ tồi vồi cô.
Triồu Nhan Lồi nắm tay Lạc Tiồu Phà m, quay ēầu lại nhìn cô,
khuôn mặt rất khó hiồu:
- Tiồu Phà m, anh muồn chÄ“m sóc em suồt ēồi, em có ēồng ý khÃ
´ng?
- Hả. ⓓ Lạc Tiồu Phà m hoảng hồt ngẩng ēầu lên, cồ nặn ra
mồt nụ cưồi gượng gạo, ⓓ Anh nói gì cơ?
Triồu Nhan Lồi cưồi:
- Anh muồn chēm sóc em cả ēồi, em có ēồng ý không? Chồ cần em
là m vợ của anh, em muồn cái gì sẽ có cái ēó. ⓓ Sau ēó anh
chồ lên chiếc váy trên ngưồi Lạc Tiồu Phà m. ⓓ Sẽ không xảy
ra viồc muồn có mồt thứ gì ēó mà không ēạt ēược nữa,
trên ēồi nà y, có biết bao nhiêu cô gái muồn là m vợ anh, nhưng
anh chồ thÃch em. Tiồu Phà m, em sẽ không từ chồi anh chứ?
Lạc Tiồu Phà m sững sồ. Bao nhiêu cảm tình dà nh cho Triồu Nhan
Lồi ēồu bay biến hết, cô thực sự muồn cồi cái váy nà y ra
trả cho anh. Giằng tay khồi tay Triồu Nhan Lồi:
- Xin lồi, tôi không khồe lắm, tôi vồ trưồc ēây. Tiồn mua
quần áo ngà y hôm nay tôi sẽ nhanh chóng gá»i lại cho anh Triồu. â““
Nói xong, cô quay ngưồi ēi thẳng, không hồ tồ ra do dự.
Triồu Nhan Lồi thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m có vẻ không bình
thưồng, vồi vã ēứng lên theo. Lạc Tiồu Phà m ēã ēẩy cá»a Ä“i
ra, chạy xuồng lầu. Triồu Nhan Lồi giáºn dữ ném mạnh lon nưồc
ngồt và o thùng rác, xem ra anh ēã ēánh giá Lạc Tiồu Phà m
quá thấp.
Lạc Tiồu Phà m ra khồi cá»a, tâm trạng buồn rầu, tiồn quần áo
là m thế nà o, ồ thà nh phồ nà y, cô lại chẳng có ai quen thuồc,
cũng may những bồ quần áo khác ēồu ồ trong xe Triồu Nhan Lồi,
nhưng bồ ēồ trên ngưồi nói gì thì nói cũng phải trả lại.
Chiếc váy 3 vạn tồ, cái áo hình như cũng khoảng giá ēó, ngay
cả mồt nēm không ēn cơm thì cũng chồ ēủ cho mồt bồ quần
áo! Thồ dà i, Lạc Tiồu Phà m ơi, sao có lúc mà y cũng tham lam quá,
giồ thì hay rồi, biết là m thế nà o ēây?
Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiồu Phà m và Triồu Nhan Lồi thân máºt bưồc
lên là u, nghe trái tim mình ngứa ngáy, thêm và o ēó là Triồu Tiồu
Mạn cứ bám lấy mình, anh giáºn dữ ēứng lên:
- Tiồu Mạn, em vồ nhà trưồc ēi! Công ty còn có chuyồn, anh cũng
ēi vồi em cả ngà y rồi, thế là ēược rồi chứ gì!
Triồu Tiồu Mạn gáºt ēầu:
- Anh Vũ ēi ēi! Em vồ nhà mồt mình cũng ēược.
Lâm Nam VÅ© gáºt ēầu, lái xe Ä“i lung tung, nhưng cà ng Ä“i cà ng thấy
bực bồi thêm. ēúng và o lúc nà y thì ēiồn thoại của anh ēồ
chuông. Lâm Nam Vũ chán nản ấn nút nghe:
- A lô, tôi là Lâm Nam Vũ.
ēầu dây bên kia không có ēồng tÄ©nh gì, Lâm Nam VÅ© cà ng giáºn
hơn:
- Ai ēấy, có chuyồn gì thì nói mau ēi, tôi không ēủ kiên nhẫn
chồ ēâu.
Lạc Tiồu Phà m nghe thấy giồng nói giáºn dữ cá»§a Lâm Nam VÅ© thì
nưồc mắt chảy ra, lúc ēầu phải khó khēn lắm cô mồi thu hết
dũng khà ēồ gồi ēiồn cho Lâm Nam Vũ, nhưng thấy anh hung dữ như
váºy, lá»a giáºn dâng lên, hét lồn:
- Anh cáu cái gì mà cáu! Chết tiồt! ⓓ Nói xong, cô cúp ēiồn
thoại.
Lâm Nam VÅ© sá»ng sồt, vồi và ng cầm Ä“iồn thoại lên, trên mà n
hình hiồn dòng chữ ⓓBảo bồi ēáng yêuⓓ, ēó là tên của
Lạc Tiồu Phà m mà Lâm Nam VÅ© ēặt trong Ä“iồn thoại cá»§a mình, LÃ
¢m Nam VÅ© láºp tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ hÆ¡n, vồi và ng gồi
ēiồn thoại lại cho cô, ai ngồ vừa mồi ēồ hai tiếng chuông
ēã bồ ngưồi bên kia tắt ēi, Lâm Nam Vũ gồi lại, lại bồ
tắt, tồi lần thứ ta, Lạc Tiồu Phà m mồi chồu nghe máy:
- Là m cái gì hả? Gồi gì mà gồi lắm thế? ThÃch ēánh à ?
Lâm Nam Vũ nói vồi giồng mồm mồng:
- ēược rồi, vừa nãy anh không biết là ēiồn thoại của em,
chứ anh ēâu dám hung dữ vồi em, chồ cần em nói chuyồn vồi anh
là anh ēã vui rồi.
Mồt lúc lâu sau Lạc Tiồu Phà m vẫn chưa lên tiếng, Lâm Nam Vũ
vồi và ng hồi:
- A lô! Tiồu Phà m, sao em không nói gì? Em là m sao thế?
- Em ồ ngã tư chồ ēưồng 5 khu Hương Xá, anh tồi ēón em ēi! ⓓ
Lạc Tiồu Phà m bồng dưng nghĩ ra có thồ Lâm Nam Vũ ēang ồ cùng
vồi Triồu Tiồu Mạn, im lặng mồt lúc rồi cúp ēiồn thoại,
cũng không thèm nghe xem Lâm Nam Vũ ồ ēầu dây bên kia nói gì. Cô
ngồi trên chiếc ghế ēá ēặt ven ēưồng, nhìn từng ēoà n
ngưồi ēi qua ēi lại nhưng không có ai là ngưồi thân, cảm giác
cô ēơn lại mồt nữa bao bồc lấy cô, cô thấy cả ngưồi mình
lạnh run, lạnh tồi mức cô gần như ēã ēánh mất niồm tin và o
cuồc sồng.
ēúng và o lúc ēó, mồt chiếc áo ēược khoác lên ngưồi cô,
mồt vòng ôm ấm áp ôm chặt cô và o lòng, sau ēó là mồt khuôn
mặt ēẹp trai vồi nụ cưồi ngồt ngà o xuất hiồn trưồc mắt
cô. Lạc Tiồu Phà m bồng dưng không nhồn ēược nồi ấm ức
trong lòng, nhà o và o lòng Lâm Nam Vũ, ēánh mạnh lên ngực anh. Lâm
Nam Vũ không những không thấy ēau mà ngược lại còn có cảm
giác tháºt ngồt ngà o, xoa nhẹ khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m:
- Sao thế? Em nghÄ© ra cái gì hả? â““ Nói xong, sắc mặt anh láºp
tức thay ēồi, nâng cằm Lạc Tiồu Phà m lên, dáng vẻ cēng
thẳng, ⓓ Có phải Triồu Nhan Lồi bắt nạt em không?
Lạc Tiồu Phà m véo mạnh Lâm Nam Vũ mồt cái, chồ tay lên trán
anh:
- Não anh bồ nhúng nưồc hả, cả ngà y toà n nghĩ linh tinh! Lúc nà o
cũng chồ biết mấy trò mèo mả gà ēồng, ngoà i những cái nà y
anh còn biết cái gì khác không? Chẳng nhẽ thầy giáo của anh
chồ dạy những thứ nà y thôi hả?
Nhìn ánh mắt của những ngưồi ēi ēưồng, Lâm Nam Vũ ngượng
ngồu cưồi:
- ēược rồi, coi như anh sai, anh là phà m phu tục tá», ēược chưa?
Lạc Tiồu Phà m cắn môi, nưồc mắt vòng quanh, mồt lúc lâu sau
mồi nói:
- Em muồn mượn anh Ãt tiồn, có ēược không?
Lâm Nam VÅ© sá»ng sồt. Lạc Tiồu Phà m láºp tức nói:
- Thôi bồ ēi, coi như em chưa nói gì.
Nhưng Lâm Nam Vũ ēã bồt miồng cô lại:
- Tiồn của anh cũng là tiồn của em, sau nà y em không ēược nói
là mượn, biết không hả? ēi, và o xe, anh ēưa cho em.
Lạc Tiồu Phà m hơi do dự:
- Anh không hồi em mượn là m gì sao?
Lâm Nam Vũ véo mũi cô, cưồi cưồi:
- Chồ cần không mang ēi bao trai thì anh không quan tâm. ⓓ Lạc
Tiồu Phà m láºp tức ēồ mặt.
Lâm Nam Vũ ôm cô và o lòng, Lạc Tiồu Phà m thấy mồi ngưồi ēi
ēưồng ēồu ēang nhìn hai ngưồi thì ēồ mặt:
- Mau bồ em xuồng, bồ em xuồng.
- Anh không buông, hồ thÃch nhìn thì cho nhìn, chắc chắn là hồ
ēang ngưỡng mồ em có mồt ông chồng ēẹp trai ēấy, thế nà o,
có thấy hạnh phúc không?
Lạc Tiồu Phà m chu miồng:
- Sao anh biết là ngưồi ta ngưỡng mồ em có mồt ông chồng ēẹp
trai? Biết ēâu hồ ngưỡng mồ anh có mồt cô vợ xinh gái thì
sao. Chắc hồ Ä“ang nghÄ©, cái thằng ngồc nà y có diồm phúc tháºt,
không biết lừa ồ ēâu ra ēược mồt cô vợ xinh thế.
- Ha ha haⓦ Thì cứ cho là ngưồi ta ngưỡng mồ em ēi, ēược
chưa hả?
- Thế còn tạm ēược.
Cả hai ngưồi không ai nhìn thấy Triồu Nhan Lồi ēang ồ trên
chiếc xe BMW mà u Ä“en Ä“áºu phÃa ēồi diồn, Triồu Nhan Lồi từ nãy
tồi giồ vẫn ēi theo Lạc Tiồu Phà m. Anh không ngồ rằng Lạc
Tiồu Phà m lại từ chồi anh, có rất nhiồu ngưồi con gái thầm
liếc mắt ēưa tình vồi anh, nhưng anh không hồ ēồ mắt tồi
hồ. Gặp Lạc Tiồu Phà m, ban ēầu anh chồ muồn giúp em gái mình
quét Ä“i mồt chưồng ngại váºt, tìm cách chia tách tình cảm cá»§a
Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam Vũ. Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc
vồi cô, anh lại có mồt cảm giác mà trưồc ēây chưa từng có.
Anh phát hiồn ra hình như anh ēã hÆ¡i thÃch Lạc Tiồu Phà m. Anh bèn
quyết ēồnh tiến thêm mồt bưồc, nhưng không ngồ Lạc Tiồu
Phà m lại từ chồi anh. Nhìn Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm Nam Vũ,
lần ēầu tiên anh cảm thấy trái tim mình ēau ēồn như bồ xé
rách ra:
- Tôi sẽ không dồ dà ng buông tay ēâu, hai ngưồi cứ chồ ēó, tÃ
´i sẽ không ēồ hai ngưồi ēược như ý. â““ Anh lái xe vồt Ä“i.
Lâm Nam Vũ lấy ra
mồt chiếc thẻ, ēặt và o tay Lạc Tiồu Phà m:
- ThÃch cái gì thì nói vồi anh, anh ēưa em Ä“i mua, vợ anh nhất
ēồnh phải là ngưồi vợ hạnh phúc nhất trên thế giồi nà y.
- Emⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m cúi thấp ēầu, chu miồng tháºt cao, â““ BÃ
¢y giồ em mồi biết thế nà o là há miồng mắc quai. â““ Lâm Nam VÅ©
tưồng rằng Lạc Tiồu Phà m ēang nói mình thì vồi và ng nói:
- Của anh cũng là của vợ anh, có gì ēâu mà há miồng mắc quai,
em nói gì thế? Em mà còn nói như váºy nữa thì anh sẽ giáºn ēấy.
- Em ēâu có nói anh, em nói cái váy mà em mua ngà y hôm nay.
Lâm Nam Vũ bồng dưng hiồu ra:
- ēi thôi! Chúng ta ēi trả tiồn.
- Nhưng tiồn ēã trả rồi.
- Viồc ēó không liên quan tồi chúng ta, tiồn chúng ta tự trả,
quần áo chúng ta tự mặc, tiồn của anh ta ēương nhiên ngưồi ta
sẽ trả lại.
Lạc Tiồu Phà m vui vẻ gáºt ēầu:
- Vâng.
Hai ngưồi tồi Tòa nhà Thương mại trả tiồn, quả nhiên nhân
viên quản lý láºp tức nói vồi Triồu Nhan Lồi, Triồu Nhan Lồi
cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n. Lâm Nam VÅ© còn mua thêm cho Lạc Tiồu Phà m
mồt ēồng quần áo nữa, thấy dáng vẻ vui vẻ của Lạc Tiồu
Phà m, trách mình ngà y trưồc quá ngồc, sao không biết sỠdụng
chiêu nà y nhồ? Nhưng bây giồ cũng không muồn, anh và Lạc Tiồu
Phà m vẫn còn nhiồu thồi gian bên nhau mà !
beminhondethuong
Xem hồ sơ
Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong
Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong
#26 cách ēây 5 ngà y
beminhondethuong
Member Tham gia ngà y: May 2010
Bà i gồi: 52
Thanks: 0
Thanked 5 Times in 4 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
YÓU ēÓI MÓI EM- CHÆ¯Æ NG XIV
TÓNH YÓU MẬT NGồT (1)
- Tiồu Phà m, em thÃch Ä“n gì? ēồ Hà n hay ēồ Pháp?
- Không, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu.
Lâm Nam VÅ© láºp tức dừng xe lại, hai mắt mồ lồn:
- Cái gì? Cơm anh nấu? Nhưng anh chẳng biết là m gì cả!
Lạc Tiồu Phà m dựa và o lòng Lâm Nam Vũ, nheo ēôi mắt xinh ēẹp
của mình, nũng nồu nói:
- Em mặc kồ, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu.
Lâm Nam Vũ tái mặt:
- Chúng ta ēi ēn ēồ ēn Viồt Nam nhé! Ngon lắm.
- Không thÃch mà ⓦ
Dáng vẻ nũng nồu của Lạc Tiồu Phà m khiến Lâm Nam Vũ thấy
lòng mình tháºt êm ái. Anh thồ dà i:
- ēược rồi! Nhưng ēồ ēn anh nấu không ngon thì cũng ēừng
trách nhé. â““ Lạc Tiồu Phà m gáºt mạnh.
Hai ngưồi tồi chợ cá mua mồt con cá chép. Lâm Nam Vũ xách trong
tay, cảm thấy tháºt kỳ lạ, thấy mồi ngưồi xung quanh Ä“ang nhìn
mình, anh bèn ēẩy cho Lạc Tiồu Phà m:
- Có thồ xách giúp anh ēược không, xấu hồ quá.
- Gì mà xấu hồ, anh nhìn xem, bao nhiêu ngưồi ēà n ông cũng xách
cá, ngưồi ta có như trồm giồng anh ēâu.
Lâm Nam VÅ© nhìn xung quanh, ēúng là có không Ãt ngưồi ēà n ông
cũng ēi chợ và còn mặc cả từng ēồng mồt, thế là trong lòng
thấy ēỡ khó chồu hơn. Hai ngưồi mua mồt ēồng thức ēn, cùng
mang vồ nhà Lạc Tiồu Phà m, cảm giác ēó tháºt sá»± là rất
tuyồt. Trên ēưồng vồ nhà , hồ nhìn thấy rất nhiồu cặp vợ
chồng trẻ cũng giồng như hồ, Lâm Nam Vũ vui vẻ ôm váy Lạc
Tiồu Phà m:
- Bây giồ anh mồi biết cuồc sồng của ngưồi bình thưồng thì
ra thú vồ như váºy.
Lạc Tiồu Phà m lưồm anh:
- Váºy sao, thú vồ sao? Sau nà y anh ēừng là m viồc nữa, ngà y nà o
cũng ồ nhà nấu cơm cho em là ēược rồi.
Lâm Nam Vũ vồi và ng bao biồn:
- Thế là m sao ēược? Em có muồn mặc quần áo ēẹp không? Vồi
sồ tiồn Ãt ồi cá»§a em, mua mồt bồ còn không ēủ.
Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ trừng mắt. Lâm Nam VÅ© quay ngưồi bồ
chạy, lại còn quay ēầu lại trêu chồc Lạc Tiồu Phà m:
- Lợn con, ēuồi theo anh ēi, chắc là em không béo tồi nồi không
ēuồi ēược chứ!
- Anh chồ ēấy, ēừng ēồ em bắt ēược anh. ⓓ Lâm Nam Vũ chạy
ēằng trưồc, Lạc Tiồu Phà m ēuồi theo sau, hai ngưồi ēồu
chạy tồi mức thồ hồn hồn. Tồi nhà , Lạc Tiồu Phà m bắt
ēược Lâm Nam Vũ, ôm chặt cồ anh, ⓓ Anh cõng em.
Lâm Nam Vũ chu môi:
- Em nặng lắm, nặng như mồt con lợn váºy, anh cõng sao nồi?
- Không, em mặc kồ, anh phải cõng em.
Lâm Nam VÅ© ngá»a lên trồi thồ dà i:
- Chắc là kiếp trưồc anh là m viồc gì xấu xa lắm, nợ Lạc
Tiồu Phà m nên kiếp nà y mồi phải là m trâu là m ngựa, sao mà sồ
anh lại thê thảm thế nà y?
Lạc Tiồu Phà m nằm trên lưng Lâm Nam Vũ, cưồi sung sưồng:
- Em Ä“oán chắc là kiếp trưồc anh là mồt ēồa chá»§ béo múp mÃp
như mồt con heo, còn Lạc Tiồu Phà m em là mồt ngưồi ēẹp khuynh
quồc khuynh thà nh! Anh nghĩ ēi, mồt con lợn cưồi mồt ngưồi
ēẹp như hoa vồ là m vợ, anh nợ em bao nhiêu hả, mưồi kiếp
chưa chắc ēã trả xong.
- Không phải ēâu, chắc chắn anh là mồt ēại tưồng quân võ cÃ
´ng cao cưồng, lại ēẹp trai tuấn tú, còn Lạc Tiồu Phà m chồ
là mồt ngưồi hầu của anh thôi, nhưng mà mặt dà y suồt ngà y
bám lấy anh, anh ēã bảo là không cần rồi, nhưng em vẫn lao và o
ôm anh, bảo là , không ēược, em thÃch anh, em phải Ä“i theo anh, ha ha
haⓦ ⓓ Còn chưa cưồi xong, anh ēã bồ Lạc Tiồu Phà m cắn mồt
cái lên cồ, nhưng cô cắn rất nhẹ, khiến Lâm Nam Vũ thấy nhồn
nhồt, quay ēầu lại hôn Lạc Tiồu Phà m, nụ hôn ngồt ngà o tồi
táºn trong tim, anh thá»±c sá»± mong cả ēồi nà y ēược ồ cạnh cô,
có thồ trưồc mắt hai ngưồi còn nhiồu trồ ngại, nhưng anh sẽ
kiên cưồng tồi cùng.
Lạc Tiồu Phà m ēeo cho Lâm Nam Vũ mồt chiếc tạp dồ mà u hồng
vồi những nụ hoa nhồ in bên trên, sau ēó nghiêng ēầu nhìn anh.
Thực ra da của Lâm Nam Vũ còn ēẹp hơn da con gái, lông mi vừa
dà i vừa Ä“en, ēôi mắt lồn, nhân lúc Lâm Nam VÅ© Ä“ang rá»a cá,
Lạc Tiồu Phà m lấy cái dây chun buồc tóc của mình buồc lên
ēầu Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cau mà y nhưng Lạc Tiồu Phà m nhìn
thấy kiồt tác của mình lại vui vẻ cưồi phá lên, kéo Lâm Nam
Vũ tồi gương soi. Lâm Nam Vũ nhìn thấy bồ dạng kỳ quái của
mình thì vồi và ng ēưa tay lên ēồnh gỡ xuồng, nhưng Lạc Tiồu
Phà m giữ tay anh lại, ēặt lên vai cô, hai mắt mồ lồn, cưồi
cưồi nói:
- Anh nói xem, nếu em mà có mồt ngưồi chồ xinh ēẹp như
thế nà y thì thÃch tháºt, chắc chắn sẽ có nhiồu ēồ Ä“n ngon, có
bao nhiêu cái ēuôi phải lấy lòng em.
Lâm Nam VÅ© giáºn dồi nhéo cằm Lạc Tiồu Phà m:
- Lẽ nà o có anh trai thì không ai lấy lòng em sao? Lẽ nà o em không
biết những ngưồi theo Ä“uồi anh còn xếp hà ng dà i tồi táºn sông
Hoà ng Hà sao? Chẳng hiồu biết gì cả. Em có biết chồng em
ēược bao nhiêu ngưồi yêu, rất nhiồu ngưồi còn ngưỡng mồ
và ghen tồ vồi em không?
Lạc Tiồu Phà m giả vồ nôn ồe:
- ēúng là Ngưu Ma Vương, da mặt dà y tháºt!
Lâm Nam Vũ nhân cơ hồi ēó hôn lên môi Lạc Tiồu Phà m:
- Chồng em mặt dà y ēấy, nếu không thì là m sao có ēược ngưồi
vợ như em.
Lạc Tiồu Phà m lặng lẽ ôm cồ Lâm Nam Vũ, hai mắt giảo hoạt
nhìn anh:
- Anh nói trưồc Ä“i, sao anh lại thÃch em, ēừng nói là vì em xinh
ēẹp, cÅ©ng ēừng nói là vì em cá tÃnh, em muồn nghe anh nói tháºt.
Lâm Nam Vũ giả vồ trầm tư suy nghĩ rồi thồt lên như thồ phát
hiồn ra ēiồu gì mồi mẻ lắm:
- Bồi vì anh yêu em!
- Ó! Không tÃnh.
Lâm Nam VÅ© ēã co giò chạy trưồc, ēứng ồ cá»a phòng bếp chồp
mắt vồi Lạc Tiồu Phà m, nghiêm túc nói:
- ChÃnh bồi vì anh yêu Lạc Tiồu Phà m, bồi vì cô ấy xấu xà quá,
anh sợ không lấy ēược chồng, nên ēà nh phải nháºn cô ấy là m
vợ váºy. â““ Nói xong anh cưồi phá lên. Lạc Tiồu Phà m giáºn dồi
chu môi, Lâm Nam VÅ© vồi và ng ēóng chặt cá»a phòng bếp lại, mặc
kồ sự uy hiếp của Lạc Tiồu Phà m ồ bên ngoà i.
Không còn ai ēấu khẩu, cēn phòng trồ nên yên tĩnh hơn nhiồu,
Lạc Tiồu Phà m ngồi lên xÃch Ä“u, trầm tư nhìn mặt trồi Ä“ang
ngả dần vồ phÃa Tây. Ráng chiồu ēồ rá»±c dần dần bồ bóng
ēêm nuồt chá»ng, khi bóng tồi tồi gần, bồng dưng ồ nÆ¡i chân
trồi ánh lên mồt tia sáng tháºt ēẹp, ánh ēồ tồi chói mắt
nhưng lại khiến ngưồi ta không thồ không nhìn. Mặt trồi giây
phút ēó còn ēẹp hÆ¡n cả ánh mặt trồi buồi bình minh. Mồt Ä“Ã
´i tay ôm lấy vai Lạc Tiồu Phà m, mồt cÆ¡ thồ ấm áp dÃnh và o
ngưồi cô, những nơi mà bà n tay trượt qua ēồu ēem lại cho Lạc
Tiồu Phà m hơi ấm, Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt ưu tư của ngưồi
yêu thì khẽ hôn lên trán cô, hồi:
- Sao thế? Em Ä“ang nhìn gì váºy?
Hình ảnh nà y vô cùng quen thuồc trong trái tim Lạc Tiồu Phà m,
cũng từng có ngưồi ôm lấy cô và hồi cô mồt câu tương tự,
Lạc Tiồu Phà m bồng dưng cảm thấy toà n thân mình lạnh buồt, cÃ
´ ngẩng ēầu lên, ánh mắt có cái gì ēó tháºt khó hiồu:
- Anh thực sự yêu em không? Sẽ ồ bên em cả ēồi không?
Khi Lạc Tiồu Phà m hồi câu hồi ēó, cho dù Lâm Nam Vũ chồ có
mồt chút do dự thôi, Lạc Tiồu Phà m cũng sẽ giồng như mồt vồ
tưồng sẵn sà ng rút lui ēồ bảo vồ trái tim ēã bồ thương
của mình. Lâm Nam Vũ nâng khuôn mặt của Lạc Tiồu Phà m lên,
nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
- Nói cho anh biết, sao ēồt nhiên lại hồi câu nà y, sau nà y không
ēược hồi như thế nữa, chồ cần biết rằng anh rất yêu em,
sẽ bảo vồ em suồt ēồi là ēược.
Lạc Tiồu Phà m nhà o và o lòng Lâm Nam Vũ, ngân ngấn nưồc mắt:
- Nếu có ngà y nà o ēó anh muồn Ä“i, em sẽ không ngÄ“n anh lại Ä“Ã
¢u, nhưng anh phải nói vồi em trưồc, ēừng ēồt nhiên biến
mất, ēừng ēồ em không tìm thấy anh.
Trái tim Lâm Nam Vũ như vỡ vụn, anh giơ tay lên, nói:
- Anh xin thồ, Lâm Nam Vũ anh chồ yêu mồt mình Lạc Tiồu Phà m,
sẽ chēm sóc cho cô ấy suồt ēồi, yêu thương cô ấy suồt
ēồi, không bao giồ chia xa, nếu anh phản bồi lại lồi thồ,
phạt anh cả ēồi nà y không có vợ, không có ai thèm nhìn anh.
Lạc Tiồu Phà m báºt cưồi rồi ra sức ngá»i:
- Sao em nghe có mùi khét.
- Chết rồi, cá của anh! ⓓ Lâm Nam Vũ vồi và ng chạy và o phòng
bếp, cuồi cùng hai ngưồi nhìn nhau rồi nhìn con cá cháy ēen trong
chảo, ngẩn ngơ. Lâm Nam Vũ chép miồng, cồi tạp dồ ra vứt lên
ghế, báºn rồn ná»a ngà y trồi cuồi cùng cho ra ēồi mồt món Ä“n
Ä“en nhẻm và khó hiồu, tháºt là nản chÃ.
Lạc Tiồu Phà m tách vồ cá ra, bên trong thồt cá vẫn còn ngon, cô
gắp mồt miếng, mùi vồ cũng không tồ, vui vẻ gồi Lâm Nam Vũ:
- Vũ, mau lại ēây, bên trong vẫn ēn ēược, ngon lắm!
Lâm Nam Vũ vồi và ng chạy lại. Lạc Tiồu Phà m gắp mồt miếng
thồt cá ēưa và o miồng anh, trông ēợi:
- Thế nà o? Ngon không?
Lâm Nam Vũ chép miồng:
- Không tồ ēâu, không ngồ tay nghồ của anh cũng khá phết!
Hai ngưồi giồng như ēôi vợ chồng son, anh gắp cho em, em gắp cho
anh, vô cùng ngồt ngà o và hạnh phúc.
ēúng lúc ēó thì Ä“iồn thoại di ēồng cá»§a Lâm Nam VÅ© ēồ chuÃ
´ng, anh ấn nút nghe, ēầu dây bên kia vang lên tiếng cá»§a Bạch
Hạo Uy:
- Vũ, dạo nà y mồi kiếm ēược em nà o hả? Chẳng buồn quan tâm
gì tồi anh em nữa. Tôi vồi Giang Lồi Hằng Ä“ang ồ bar KS, cáºu mau
tồi ēây, tồi nay có nhiồu ngưồi ēẹp lắm, không thua kém gì
Lạc Tiồu Phà m ēâu, ēảm bảo cáºu sẽ thÃch!
Lâm Nam Vũ quay ēầu lại, thấy Lạc Tiồu Phà m ēứng sau lưng
mình ēang cưồi rất khó hiồu, khiến anh sợ quá, vồi và ng bồt
chặt ồng nói lại ēồ bên kia không nói câu nà o ēó khó nghe. LÃ
¢m Nam VÅ© cồ nặn ra mồt nụ cưồi:
- Tiồu Phà m, em ēừng nghe hồ nói bừa, những viồc như thế nà y
anhⓦ ⓓ Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m cà ng lúc cà ng
tồi sầm lại thì không dám nói tiếp nữa.
- Tại sao lại không nghe nữa, chẳng phải hồ bảo anh ēi chơi
sao? Anh cứ ēồng ý ēi.
Lâm Nam Vũ cưồi cưồi ôm thắt lưng Lạc Tiồu Phà m:
- Có em ồ ēây, cho dù bên ēó có tiên nữ anh cũng không ēồng
lòng. â““ Miồng thì nói váºy, nhưng lâu lắm rồi không Ä“i chÆ¡i,
trong lòng cÅ©ng thấy ngứa ngáy, nhưng vì có Lạc Tiồu Phà m ồ Ä“Ã
¢y nên có ēánh chết anh cÅ©ng không dám nói câu nà y.
Lạc Tiồu Phà m giằng lấy ēiồn thoại, là m mặt hồ vồi Lâm Nam
Vũ rồi dồu dà ng nói và o ēiồn thoại:
- Ngưồi ēẹp nà o thế, tôi có thồ ēi xem không?
Bạch Hạo Uy ồ ēầu dây bên kia nghe thấy tiếng con gái cất lên
thì giáºt mình. Nhưng giồng nói cá»§a cô có vẻ rất vui tai nên
tưồng rằng là bạn gái mồi của Lâm Nam Vũ, mắt nhìn của Lâm
Nam Vũ luôn rất ēặc biồt, bạn gái của anh toà n là ngưồi sồ
mồt, lại luôn rất thoải mái, chồ cần có ngưồi bạn nà o thÃch
bạn gái cá»§a anh thì anh ēồu tặng cho bạn, bồi váºy nghe thấy
giồng nói của Lạc Tiồu Phà m, chắc chắn là mồt cô gái ēẹp
ēáng yêu, bất giác Bạch Hạo Uy thấy tim mình ngứa ngáy:
- Ngưồi ēẹp tồi ngắm ngưồi ēẹp thì còn gì thú vồ nữa,
ồ ēây có rất nhiồu anh chà ng ēẹp trai, ngưồi ēẹp có muồn
tồi xem không?
Lạc Tiồu Phà m vừa mồi nghe cái giồng ngồt ngà o như dÃnh máºt
của ngưồi bên kia thì suýt chút nữa ēã nôn ra, Lâm Nam Vũ ồ
cạnh ēó lo lắng toát cả mồ hôi, chồ sợ Bạch Hạo Uy nói linh
tinh, thấy ánh mắt giáºn dữ cá»§a Lạc Tiồu Phà m nhìn mình, anh khÃ
´ng dám nói câu nà o cả. Lạc Tiồu Phà m cưồi mồt tiếng:
- ēược, chúng tôi sẽ cùng ēi. ⓓ Nói rồi cô cúp ēiồn thoại.
Lâm Nam Vũ sợ hãi không dám ēi, ngồ nhỡ bồn hồ nói linh tinh
cái gì ēó thì anh chết là cái chắc. Anh ôm Lạc Tiồu Phà m:
- Anh muồn em rồi, muồn phát ēiên lên ēược, chúng ta ēi nghồ
ēược không?
Lạc Tiồu Phà m ra nhanh mồt ēòn khiến Lâm Nam Vũ suýt nữa thì
ngã bồ chá»ng, anh giÆ¡ chân ra quét nhanh chân cá»§a Lạc Tiồu Phà m,
nhưng cô ēã có sự chuẩn bồ trưồc, tránh ēược. Lâm Nam Vũ
biết Lạc Tiồu Phà m ēã muồn là m viồc gì thì không ai ngēn cản
ēược, thồ dà i:
- Anh thá»±c sá»± bồ mấy gã kia hại chết rồi. Ä“i, nhưng mà em khÃ
´ng ēược mặc quần áo hồ như váºy.
Lạc Tiồu Phà m và o phòng thay quần áo, Lâm Nam Vũ nhẹ nhà ng áp
sát mình và o cá»a, nhưng tiếc là khe cá»a kÃn quá nên anh không nhìn
thấy gì, ēà nh thất vồng ngồi lên ghế salon. Lạc Tiồu Phà m
vừa bưồc ra ēã xoay mồt vòng trưồc mặt Lâm Nam Vũ rồi ēánh
mắt nhìn anh:
- Thế nà o? ēẹp không?
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ, kéo tay Lạc Tiồu Phà m:
- Em không ēược mặc bồ nà y, bồ nà y không ēẹp.
Lạc Tiồu Phà m nhìn bồ trang phục dạ hồi mà u ēen lồ vai của
mình, vòng eo có thắt mồt sợi dây ruy-bēng mà u và ng, kết hợp
vồi ēôi già y búp bê mà u và ng, mái tóc búi cao, ēôi khuyên tai
và ng sáng lấp lánh là m nồi báºt nưồc da trắng nõn nà cá»§a cô,
ēôi mắt bồ câu trong sáng, ngay cả cô nhìn còn thấy mình rất
ēẹp, váºy mà Lâm Nam VÅ© lại nói là xấu, cô chu môi:
- Anh bảo chồ nà o xấu?
Lâm Nam Vũ chồ nói:
- Anh bảo không ēẹp thì là không ēẹp, em có chồng rồi, sao còn
Ä“n mặc như thế nà y? Em có biết bồn ēó ēồu háo sắc lắm khÃ
´ng, anh không muồn ngưồi ta nhìn vợ cá»§a anh, thế thì anh chồu
thiồt à ?
- ēáng ghét! ⓓ Lạc Tiồu Phà m nũng nồu ôm Lâm Nam Vũ, nghồch
ngợm, ⓓ Em là m thế là ēồ ēồ phòng anh quyến rũ mấy cô gái
ēẹp khác! Anh mà quyến rũ mồt ngưồi thì em ēi quyến rũ mưồi
ngưồi cho anh biết. â““ Thấy Lạc Tiồu Phà m tÃnh toán như váºy, LÃ
¢m Nam VÅ© cÅ©ng không còn cách nà o khác, chắc ông trồi ēã bắt anh
cả kiếp nà y phải thua dưồi tay cô rồi.
Quán bar KS giữ ēược chồ ēứng trong thà nh phồ nà y không phải
vì nó trang hoà ng sa hoa và sang trồng mà vì ēây là nơi tụ hồp
rất nhiồu gái ēẹp, cho dù là mồt nhân viên phục vụ rất bình
thưồng cá»§a quán cÅ©ng ēã có ná»a tư cách ēồ tham gia cuồc thi
hoa háºu thế giồi. Thêm và o ēó là bà chá»§ quán, Diêu Tiồu Yên
xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi, lúc nóng lúc lạnh, có lúc như mồt lò lá»a
cháy rực, có lúc lại như mồt ngồn núi bēng, khiến ēà n ông
thần hồn ēiên ēảo, sau lưng ēồu gồi cô ta là yêu tinh, những
ngưồi ēà n ông tồi ēây có mồt phần là vì cô ta mà tồi. Diêu
Tiồu Yên vồn xuất thân từ trưồng múa, vóc ngưồi thon thả,
mảnh mai, bình thưồng rất Ãt khi khiêu vÅ©, nhưng khi ēã cất
bưồc chân thì khiến ngưồi ta phải sá»ng sồt bồi những bưồc
chân ēiêu luyồn, nhẹ nhà ng như cánh bưồm.
Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ© vừa mồi bưồc và o cá»a ēã thu hút
ánh mắt của tất cả mồi ngưồi, ēúng là mồt ēôi tiên ēồng
ngồc nữ, nam thì anh tuấn, sang trồng, nữ thì xinh ēẹp hơn
ngưồi. Diêu Tiồu Yên khi ēó ēang ngồi cùng vồi Bạch Hạo Uy,
vừa thấy Lâm Nam Vũ tồi, vồi và ng ēứng lên, ēóa hoa mẫu ēơn
mà u hồng tươi tắn cà i trên mái tóc xoēn cà ng tôn thêm vẻ ēẹp
của cô.
Nếu không phải là có Lạc Tiồu Phà m ồ ēó thì Lâm Nam VÅ© ēã Ã
´m lấy cô ta rồi, là m gì có chuyồn phải ēồ ngưồi ēẹp Ä“Ãch
thân tồi gần, nhưng bây giồ anh chồ biết cưồi khồ. Diêu
Tiồu Yên không phải không nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm
Nam Vũ, nhưng ngà y trưồc khi Lâm Nam Vũ ēưa ngưồi ēà n bà khác
tồi, vẫn liếc mắt ēưa tình vồi cô, có nhiồu lần còn bồ
mặc bạn gái mình ēồ trò chuyồn cùng cô, bồi váºy cô vô cùng
tự tin. Cô ta ēưa tay ra quắp lấy cồ Lâm Nam Vũ, nũng nồu nói
và o tai anh:
- Lần trưồc anh bảo tồi thēm em mà sao lâu rồi không tồi, anh
có biết em nhồ anh thế nà o không? ⓓ Rồi bà n tay lần lần
trượt và o trong cồ áo anh. ⓓ Tồi nay anh ēừng ēi nữa, ồ lại
vồi em nhé?
Lâm Nam Vũ tái mặt, nhìn ēôi mắt trợn trừng của Lạc Tiồu
Phà m, anh ngượng nghồu ēẩy tay Diêu Tiồu Yên ra, ho khan mấy
tiếng:
- ēồ anh giồi thiồu vồi em, ēây là vợ anh, Lạc Tiồu Phà m.
Diêu Tiồu Yên bồ Lâm Nam VÅ© ēẩy ra thì hÆ¡i kinh ngạc, ēây lÃ
chuyồn chưa bao giồ xảy ra, khi nghe Lâm Nam Vũ gồi Lạc Tiồu
Phà m là vợ, cô ta mồi quay sang nhìn thẳng Lạc Tiồu Phà m. Bình
thưồng Lâm Nam VÅ© rất thÃch ēùa, nhưng chưa bao giồ tùy tiồn
gồi ngưồi khác là vợ. Lạc Tiồu Phà m nheo mắt nhìn Diêu Tiồu
Yên, gáºt ēầu tồ ý chà o rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, hai
mắt nheo lại nhồ như hai ēưồng chồ. Lâm Nam Vũ vồi và ng
cưồi vồi Lạc Tiồu Phà m, thân máºt ôm eo cô:
- Vợ, anh yêu em lắm.
Lạc Tiồu Phà m không thèm ēồ ý tồi anh, quay ngưồi ēi. Lâm Nam
Vũ lần nà y không còn dám nhìn Diêu Tiồu Yên thêm mồt lần nà o
nữa.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiồu Phà m bèn ēẩy Giang Lồi Hằng ēang
báºn bồu vồi mấy ngưồi ēẹp xung quanh, nói:
- Cáºu nhìn kìa, là Lạc Tiồu Phà m, tôi nói gì nhồ, hồ sẽ ồ
bên nhau, mau lấy 100 vạn ra ēây!
Giang Lồi Hằng buông cô gái bên cạnh mình ra, cùng Bạch Hạo Uy
ēứng lên.
Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra:
- Tôi là Lạc Tiồu Phà m, rất vui ēược là m quen vồi mồi
ngưồi! ⓓ Lâm Nam Vũ ēứng sau lưng cô, nháy mắt ra hiồu cho
mấy ngưồi bạn, nhưng tất cả bồn hồ ēồu giả vồ như không
nhìn thấy. Bạch Hạo Uy thân máºt kéo tay Lạc Tiồu Phà m, mặt anh
gần như dÃnh chặt và o ngưồi cô, khen ngợi:
- Tiồu Phà m, em xinh ēẹp quá, anh thÃch lắm, chúng ta ôm mồt cái
nà o.
Lâm Nam VÅ© kéo tay Lạc Tiồu Phà m lại, giáºn dữ ôm cô và o lòng,
uy hiếp Bạch Hạo Uy:
- Óm cái gì mà ôm, vợ tôi ēồ cho cáºu ôm ēấy hả? Có phép
tắc mồt chút, phải gồi cô ấy là chồ dâu.
Bạch Hạo Uy không coi lồi của Lâm Nam Vũ ra gì:
- Ấy! Nam VÅ© lạ tháºt, ngà y trưồc cáºu ēưa bạn gái tồi, chồ
cần anh em thÃch là cáºu tặng cho ngay, sao hôm nay lại nhồ mồn
thế?
Thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m dần thay ēồi, Lâm Nam Vũ cưồi hi
hi, thân máºt vuồt tóc cô:
- ēó là chuyồn lúc trưồc, sau nà y trong mắt tôi chồ có Tiồu
Phà m cá»§a tôi thôi, các cáºu ēừng giồ kế ly gián. Phải không?
Tiồu Phà m, bồn hồ ghen tồ vồi anh vì tìm ēược mồt ngưồi
vợ xinh ēẹp ēấy, em ēừng có nghe hồ nói bừa.
Bạch Hạo Uy và Giang Lồi Hằng quay sang nhìn nhau, Giang Lồi Hằng
ēứng lên, vồ vai Lâm Nam Vũ, hóm hồnh nói:
- VÅ©, tôi Ä“ang ēồnh giồi thiồu cho cáºu mồt ngưồi ēẹp, sao
cáºu ēã chồn nhanh thế! Không muồn nhìn ngưồi khác nữa hả?
ēừng nói là anh em không nhắc nhồ cáºu, cái gì tồt luôn ồ phÃa
sau.
Lạc Tiồu Phà m cưồi ha ha nói vồi Giang Lồi Hằng:
tưồng rằng chồ có ēà n ông các anh mồi thÃch xem ngưồi ēẹp,
em cÅ©ng thÃch, có ngưồi ēẹp thế nà o thì mau ēưa ra ēây cho mồi
ngưồi cùng thưồng thức, ēừng hưồng mồt mình.
Lâm Nam Vũ có Lạc Tiồu Phà m là m lá chắn, cưồi nói vui vẻ, ôm
Lạc Tiồu Phà m ngồi lên ēùi mình, mắt không nhìn sang hưồng
khác, không hồ rồi khồi khuôn mặt xinh xắn của cô mồt giây
nà o, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, không nhồn ēược, lén hôn cô.
Bạch Hạo Uy không dám nhìn nữa, cảm giác như gai ồc nồi khắp
ngưồi, nói vồi Lâm Nam Vũ:
- VÅ©, cáºu không như thế ēược không, chà ng chà ng thiếp thiếp,
cáºu Ä“ang chê bồn tôi không có vợ hả? â““ Lâm Nam VÅ© cưồi
cưồi liếc anh ta, giồng thách thức:
- Sao hả? Uy, tôi hôn vợ tôi, liên quan gì tồi cáºu, cáºu cÅ©ng có
thồ hôn vợ cáºu mà ! Nếu không có thì mau Ä“i tìm, ēừng có ồ
chồ nà y cản trồ tôi.
Những ngưồi khác ēồu thấy giáºn câu nói nà y cá»§a anh, quay sang
nhìn nhau. Bạch Hạo Uy hồi nhồ Giang Lồi Hằng:
- Bồ Tiồu Yên vẫn chưa tồi hả? Cô ta là ⓓsát thủⓓ cuồi
cùng của chúng ta ēấy, tôi không tin Lâm Nam Vũ sẽ không ēồng
lòng! Nếu cáºu ta thá»±c sá»± thÃch Lạc Tiồu Phà m thì có thồ vì cô
ấy mà không cần những ngưồi ēà n bà khác ēâu.
Giang Lồi Hằng cưồi cưồi:
- Sắp tồi rồi, ēang trên ēưồng.
Bồ Tiồu Yên vừa mồi bưồc chân và o cá»a, mồi âm thanh ēồu
như tắt hẳn, ánh mắt của hầu hết mồi ngưồi ēồu dừng
lại trên khuôn ngực cô. Cồ áo dựng ēứng mà u và ng kim vừa
vặn tạo thà nh mồt hình chữ V ồ ngực, mồt khe ngực sâu thẳm
quyến rũ thoáng ẩn thoáng hiồn sau chiếc áo cà ng khiến ngưồi
ta thêm tò mò vồ cái váºt nằm bên trong ēó, thêm và o ēó là thân
hình ēầy ēặn của Bồ Tiồu Yên khiến những ngưồi con gái có
mặt ồ ēó cũng phải ghen tồ.
Ngay cả ánh mắt của Lâm Nam Vũ cũng bồ thu hút, những ngưồi
có thân hình ēẹp rất nhiồu, nhưng khuôn mặt cá»§a hồ lại khÃ
´ng ưa nhìn. Nhưng Bồ Tiồu Yên chắc chắn là mồt ngoại lồ,
khuôn mặt của cô còn quyến rũ hơn cả thân hình cô, ēôi môi
dà y, gợi cảm, khuôn mặt mang nhiồu nét của ngưồi phương Tây
nhưng không hồ là m hồng nét ēẹp của cô, ngược lại còn
khiến ồ cô có nét gì ēó sang trồng và ēặc biồt.
Lâm Nam VÅ© không nháºn ra Bồ Tiồu Yên nhưng cô ta vừa nhìn là ēã
nháºn ngay ra anh, cô cưồi cưồi vồi Lâm Nam VÅ©, ánh mắt vô cùng
quyến rũ. Bồ Tiồu Yên ēi tồi gần, Lâm Nam Vũ cảm thấy như
có mồt là n hương xồc và o mũi anh, nhưng Lâm Nam Vũ chồ lạnh
lùng gáºt ēầu, vẫn thì thầm trò chuyồn vồi Lạc Tiồu Phà m.
Bồ Tiồu Yên chưa bao giồ thấy lòng tự tôn của mình bồ ēả
kÃch như thế.
Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ không mắc bẫy, bèn nâng cao ly
rượu, nói:
- Nà o, chúng ta cùng mồi Lâm Nam Vũ và cô Lạc kồ chuyồn xem hai
ngưồi yêu nhau như thế nà o, tôi tin mồi ngưồi ēồu muồn
biết, ēó chắc chắn là mồt câu chuyồn rất ly kỳ! Ha ha haⓦ
Lâm Nam Vũ tái mặt, lần ēầu tiên quen biết vồi Lạc Tiồu Phà m
là chuyồn nhục nhã nhất trong cuồc ēồi anh, có ēánh chết anh
cũng không muồn nói ra. Bồn Bạch Hạo Uy biết anh không muồn
nói, bồi váºy lại cà ng hồi:
- Thế nà o hả Vũ, chẳng nhẽ có chuyồn gì không nói ēược sao?
Không có bà máºt gì chứ!
Lạc Tiồu Phà m vui vẻ ēứng lên, nói:
- Tôi và Vũ quen nhau trong quán rượu, chúng tôi thuồc loại không
ēánh không quen nhau, nếu mà ồ thồi cồ ēại thì là anh hùng
gặp anh hùng.
- Cái gì mà anh hùng gặp anh hùng, chúng tôi muồn biết chi tiết,
mồi ngưồi nói có phải không. ⓓ Giang Lồi Hằng nói lồn.
Lâm Nam Vũ thấy hồ cà ng nói cà ng linh tinh thì kéo Lạc Tiồu Phà m
ēứng dáºy, nói:
- Anh em vồ trưồc ēây, các cáºu cứ chÆ¡i Ä“i.
- Cái gì? Cáºu ēồnh Ä“i bây giồ sao!
Lâm Nam Vũ không cho hồ cơ hồi giữ anh lại, kéo Lạc Tiồu Phà m
Ä“i thẳng ra cá»a quán bar, mặc kồ những ánh mắt hiếu kỳ dõi
theo. Bạch Hạo Uy lắc ēầu:
- Tôi nói rồi mà , Lâm Nam VÅ© ēụng phải Lạc Tiồu Phà m lÃ
ēụng phải khắc tinh, các cáºu còn không tin, lần nà y thì tin rồi
chứ! Tôi thấy Lâm Nam Vũ thực sự yêu Lạc Tiồu Phà m rồi.
Bồ Tiồu Yên vừa tồi, Lâm Nam Vũ ēã bồ vồ, cô vồn dĩ nghe
nói là Lâm Nam Vũ tồi ēây nên mồi tồi, giồ trong lòng rất
buồn phiồn. Nhưng cô cũng rất tò mò vồ chuyồn của Lạc Tiồu
Phà m và Lâm Nam VÅ©, bồi váºy hồi Bạch Hạo Uy:
- Bồn hồ quen nhau như thế nà o, anh có biết không?
Bạch Hạo Uy uồng mồt ngụm rượu, nói:
- Hai ngưồi cũng ēừng ghen tức, chồ có những ngưồi phụ nữ
như Lạc Tiồu Phà m mồi có thồ trói ēược Lâm Nam Vũ thôi! Hai
ngưồi gặp Lâm Nam VÅ© chồ biết cung phụng, hầu hạ cáºu ta, là m
gì có ai dám ēánh cho cáºu ta sưng cả mặt mÅ©i, nhưng Lạc Tiồu
Phà m thì dám, bồi váºy ēà n ông có những lúc kỳ quái lắm, cô
cà ng ēánh hắn thì hắn cà ng thÃch thú. â““ Bạch Hạo Uy bèn kồ
cho mồi ngưồi nghe vì sao Lâm Nam Vũ quen Lạc Tiồu Phà m, nghe xong,
mồi ngưồi ēồu sá»ng sồt, cảm thấy tháºt khó hiồu, chồ có
Bồ Tiồu Yên là vẫn im lặng không lên tiếng.
Lâm Nam Vũ lén lén nhìn bồ mặt hầm hầm của Lạc Tiồu Phà m,
cưồi tươi như hoa, ghé mặt lại:
- Vợ, anh yêu vợ lắm.
- Tôi là ngưồi vợ thứ bao nhiêu của anh hả? ⓓ Lạc Tiồu Phà m
vẫn biết Lâm Nam Vũ ēược nhiồu cô gái theo ēuồi, nhưng khi
chÃnh mắt mình nhìn thấy thì trong lòng cô lại không thoải mái,
khi thấy Lâm Nam Vũ bắt ēầu khua môi múa mép thì lại cà ng nồi
giáºn.
- ēồ anh ēếm xem nà oⓦ ⓓ Lâm Nam Vũ cồ tình trêu Lạc Tiồu
Phà m.
- Anhⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m mồ cá»a xe, ēồnh bồ xuồng thì Lâm Nam
Vũ giữ chặt cô lại, nói nhồ và o tai cô:
- Anh chồ có mồt ngưồi vợ thôi, cô ấy tên là Lạc Tiồu Phà m.
ⓓ Lạc Tiồu Phà m không nén ēược mồt nụ cưồi ngồt ngà o
trên môi, hai ngưồi ôm nhau tháºt chặt.
Triồu Nhan Lồi ngồi mồt mình trong phòng là m viồc, trái tim anh
không thồ nà o bình tĩnh lại ēược, ēấm mạnh tay lên bà n là m
viồc:
- Lâm Nam Vũ!
ēúng lúc ēó, có ngưồi ēẩy cá»a bưồc và o, ēó là mồt ngưồi
ēà n ông trung niên mặc bồ comple mà u Ä“en, ông ta cung kÃnh gáºt
ēầu chà o Triồu Nhan Lồi rồi nói:
- Cáºu chá»§, chuyồn lần trưồc cáºu bảo tôi là m, tôi ēã Ä“iồu
tra ra rồi, ngưồi ēà n bà ēó là ⓦ ⓓ Ngưồi ēà n ông liếc
Triồu Nhan Lồi ēang im lặng không nói, mồt lúc lâu mồi dám can
ēảm nói tiếp, ⓓ Là cô chủ.
- Cái gì? ⓓ Triồu Nhan Lồi gần như nhảy dựng lên khồi ghế,
không dám tin và o những gì mà mình vừa nghe thấy. ⓓ Óng có lầm
lẫn gì không? ChÃnh xác là cô chá»§ chứ?
Ngưồi ēó nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triồu Nhan Lồi, trong
lòng thoáng run rẩy, mặc dù cáºu chá»§ từ trưồc tồi nay chưa bao
giồ mắng chá»i ngưồi khác, nhưng khi anh nồi giáºn thì rất ēáng
sợ. Óng ta cúi thấp ēầu, nói:
- Dạ vâng, có ngưồi chÃnh mắt nhìn thấy, nói là cô chá»§.
Triồu Nhan Lồi xua tay:
- Óng ra ngoà i trưồc ēi! Tôi biết rồi. ⓓ Triồu Nhan Lồi lại
cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n, anh ta coi em gái cá»§a Triồu Nhan Lồi lÃ
cái gì, hay cũng coi cô như những ngưồi ēà n bà khác, có thồ
tùy tiồn chÆ¡i ēùa? Cáºu ēừng Ä“n hiếp ngưồi quá ēáng! Anh
thá»±c sá»± muồn láºp tức Ä“i tìm Lâm Nam VÅ© ēồ tÃnh sồ, nhưng
lại nghÄ© như váºy không hợp lý, Lâm Nam VÅ© và em gái anh dù sao
cÅ©ng ēã có hôn ưồc, nếu em gái mình ēã thÃch Lâm Nam VÅ© thì sao
không nhân cơ hồi nà y ēồ thúc ēẩy ēám cưồi của hai ngưồi.
Lâm Nam Vũ ēang ngủ ngon là nh thì cảm thấy có ngưồi chui và o
lòng mình, ēôi chân nặng nồ không khách sáo ēặt lên bụng anh
khiến anh có cảm giác khó thồ. Mặc dù anh thÃch quấn lấy phụ
nữ nhưng ghét nhất là khi ngủ có ai ēó là m phiồn mình, ēang
ēồnh nồi cáu thì bồng dưng nhồ ra cái gì ēó, mồ mắt ra,
nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ngủ say như mồt chú mèo, khóe miồng
hơi hé mồ, gồi của cô nằm trên cánh tay anh, hai tay thì ôm
chặt lấy anh. Anh bất giác ēưa tay lên sồ khắp ngưồi Lạc
Tiồu Phà m, lại có cảm giác muồn có cô, bèn ôm chặt Lạc Tiồu
Phà m, ép xuồng dưồi ngưồi mình. Lạc Tiồu Phà m ēang ngủ ngon,
bồ ngưồi khác là m phiồn giấc mơ ēẹp bèn ēá mạnh và o
ngưồi ēó, cho tồi khi ngưồi ēó lēn ra khồi giưồng mồi
thoải mái ēồc chiếm cả cái giưồng rồi lại ngủ tiếp.
Lâm Nam VÅ© bồ ēá xuồng giưồng ēúng là dồ khóc dồ cưồi, Ä“Ã
¢y là viồc chưa bao giồ anh phải trải qua, anh giúp Lạc Tiồu
Phà m ēắp chÄ“n cẩn tháºn rồi mình cÅ©ng chui và o trong, Có lúc anh
nghĩ, anh yêu cô ồ ēiồm nà o, cô có chồ nà o ēáng ēồ anh yêu,
câu hồi nay ngay cả anh cũng không có lồi ēáp, anh chồ biết anh
thÃch Lạc Tiồu Phà m, thÃch sá»± hoang dại cá»§a cô, thÃch tÃnh cách
cá»§a cô, thÃch nụ cưồi trong trẻo cá»§a cô, thÃch mồi thứ ồ cô.
Trong mắt anh, Lạc Tiồu Phà m là ngưồi ēẹp nhất, không hồ có
khuyết Ä“iồm, giồng như khuyết Ä“iồm duy nhất cá»§a cô chÃnh lÃ
cô không yêu anh lắm, ēiồu nà y khiến anh thấy không hà i lòng.
Anh ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, vuồt nhẹ mái tóc cô, lẩm bẩm:
- Anh sẽ khiến em phải thÃch anh, vÄ©nh viồn không rồi xa anh, rồi
em sẽ yêu anh.
Chuông ēiồn thoại vang lên, Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiồu Phà m trồ
mình bèn vồi và ng ấn nút nghe rồi áp ēiồn thoại lên tai, anh
nghe thấy mồt giồng nói giáºn dữ vang lên:
- Nam VÅ©, con Ä“ang ồ ēâu? Mau vồ nhà cho mẹ! Ngay láºp tức! â““
Rồi bà cúp ēiồn thoại. ēây là lần ēầu tiên Lâm Nam Vũ thấy
mẹ mình nồi giáºn như thế, không biết ồ nhà ēã xảy ra chuyồn
gì, vồi và ng mặc quần áo, thấy Lạc Tiồu Phà m vẫn say ngủ,
anh lại giúp cô ēắp chÄ“n cẩn tháºn, hôn nhẹ lên trán cô, nhìn
khuôn mặt xinh xắn của cô, anh không nhồn ēược lại mồm
cưồi:
- Lạc Tiồu Phà m thương yêu nhất của anh, chắc chắn anh sẽ ēem
cho em hạnh phúc, chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh ēẹp nhất. ⓓ
ēóng cá»a cẩn tháºn, anh vui vẻ tưồng tượng vồ tương lai hạnh
phúc của hai ngưồi.
beminhondethuong
Xem hồ sơ
Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong
Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong
#27 cách ēây 5 ngà y
beminhondethuong
Member Tham gia ngà y: May 2010
Bà i gồi: 52
Thanks: 0
Thanked 5 Times in 4 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
YÓU ēÓI MÓI EM
CHÆ¯Æ NG XIV TÓNH YÓU MẬT NGồT (1)
- Tiồu Phà m, em thÃch Ä“n gì? ēồ Hà n hay ēồ Pháp?
- Không, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu.
Lâm Nam VÅ© láºp tức dừng xe lại, hai mắt mồ lồn:
- Cái gì? Cơm anh nấu? Nhưng anh chẳng biết là m gì cả!
Lạc Tiồu Phà m dựa và o lòng Lâm Nam Vũ, nheo ēôi mắt xinh ēẹp
của mình, nũng nồu nói:
- Em mặc kồ, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu.
Lâm Nam Vũ tái mặt:
- Chúng ta ēi ēn ēồ ēn Viồt Nam nhé! Ngon lắm.
- Không thÃch mà ⓦ
Dáng vẻ nũng nồu của Lạc Tiồu Phà m khiến Lâm Nam Vũ thấy
lòng mình tháºt êm ái. Anh thồ dà i:
- ēược rồi! Nhưng ēồ ēn anh nấu không ngon thì cũng ēừng
trách nhé. â““ Lạc Tiồu Phà m gáºt mạnh.
Hai ngưồi tồi chợ cá mua mồt con cá chép. Lâm Nam Vũ xách trong
tay, cảm thấy tháºt kỳ lạ, thấy mồi ngưồi xung quanh Ä“ang nhìn
mình, anh bèn ēẩy cho Lạc Tiồu Phà m:
- Có thồ xách giúp anh ēược không, xấu hồ quá.
- Gì mà xấu hồ, anh nhìn xem, bao nhiêu ngưồi ēà n ông cũng xách
cá, ngưồi ta có như trồm giồng anh ēâu.
Lâm Nam VÅ© nhìn xung quanh, ēúng là có không Ãt ngưồi ēà n ông
cũng ēi chợ và còn mặc cả từng ēồng mồt, thế là trong lòng
thấy ēỡ khó chồu hơn. Hai ngưồi mua mồt ēồng thức ēn, cùng
mang vồ nhà Lạc Tiồu Phà m, cảm giác ēó tháºt sá»± là rất
tuyồt. Trên ēưồng vồ nhà , hồ nhìn thấy rất nhiồu cặp vợ
chồng trẻ cũng giồng như hồ, Lâm Nam Vũ vui vẻ ôm váy Lạc
Tiồu Phà m:
- Bây giồ anh mồi biết cuồc sồng của ngưồi bình thưồng thì
ra thú vồ như váºy.
Lạc Tiồu Phà m lưồm anh:
- Váºy sao, thú vồ sao? Sau nà y anh ēừng là m viồc nữa, ngà y nà o
cũng ồ nhà nấu cơm cho em là ēược rồi.
Lâm Nam Vũ vồi và ng bao biồn:
- Thế là m sao ēược? Em có muồn mặc quần áo ēẹp không? Vồi
sồ tiồn Ãt ồi cá»§a em, mua mồt bồ còn không ēủ.
Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ trừng mắt. Lâm Nam VÅ© quay ngưồi bồ
chạy, lại còn quay ēầu lại trêu chồc Lạc Tiồu Phà m:
- Lợn con, ēuồi theo anh ēi, chắc là em không béo tồi nồi không
ēuồi ēược chứ!
- Anh chồ ēấy, ēừng ēồ em bắt ēược anh. ⓓ Lâm Nam Vũ chạy
ēằng trưồc, Lạc Tiồu Phà m ēuồi theo sau, hai ngưồi ēồu
chạy tồi mức thồ hồn hồn. Tồi nhà , Lạc Tiồu Phà m bắt
ēược Lâm Nam Vũ, ôm chặt cồ anh, ⓓ Anh cõng em.
Lâm Nam Vũ chu môi:
- Em nặng lắm, nặng như mồt con lợn váºy, anh cõng sao nồi?
- Không, em mặc kồ, anh phải cõng em.
Lâm Nam VÅ© ngá»a lên trồi thồ dà i:
- Chắc là kiếp trưồc anh là m viồc gì xấu xa lắm, nợ Lạc
Tiồu Phà m nên kiếp nà y mồi phải là m trâu là m ngựa, sao mà sồ
anh lại thê thảm thế nà y?
Lạc Tiồu Phà m nằm trên lưng Lâm Nam Vũ, cưồi sung sưồng:
- Em Ä“oán chắc là kiếp trưồc anh là mồt ēồa chá»§ béo múp mÃp
như mồt con heo, còn Lạc Tiồu Phà m em là mồt ngưồi ēẹp khuynh
quồc khuynh thà nh! Anh nghĩ ēi, mồt con lợn cưồi mồt ngưồi
ēẹp như hoa vồ là m vợ, anh nợ em bao nhiêu hả, mưồi kiếp
chưa chắc ēã trả xong.
- Không phải ēâu, chắc chắn anh là mồt ēại tưồng quân võ cÃ
´ng cao cưồng, lại ēẹp trai tuấn tú, còn Lạc Tiồu Phà m chồ
là mồt ngưồi hầu của anh thôi, nhưng mà mặt dà y suồt ngà y
bám lấy anh, anh ēã bảo là không cần rồi, nhưng em vẫn lao và o
ôm anh, bảo là , không ēược, em thÃch anh, em phải Ä“i theo anh, ha ha
haⓦ ⓓ Còn chưa cưồi xong, anh ēã bồ Lạc Tiồu Phà m cắn mồt
cái lên cồ, nhưng cô cắn rất nhẹ, khiến Lâm Nam Vũ thấy nhồn
nhồt, quay ēầu lại hôn Lạc Tiồu Phà m, nụ hôn ngồt ngà o tồi
táºn trong tim, anh thá»±c sá»± mong cả ēồi nà y ēược ồ cạnh cô,
có thồ trưồc mắt hai ngưồi còn nhiồu trồ ngại, nhưng anh sẽ
kiên cưồng tồi cùng.
Lạc Tiồu Phà m ēeo cho Lâm Nam Vũ mồt chiếc tạp dồ mà u hồng
vồi những nụ hoa nhồ in bên trên, sau ēó nghiêng ēầu nhìn anh.
Thực ra da của Lâm Nam Vũ còn ēẹp hơn da con gái, lông mi vừa
dà i vừa Ä“en, ēôi mắt lồn, nhân lúc Lâm Nam VÅ© Ä“ang rá»a cá,
Lạc Tiồu Phà m lấy cái dây chun buồc tóc của mình buồc lên
ēầu Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cau mà y nhưng Lạc Tiồu Phà m nhìn
thấy kiồt tác của mình lại vui vẻ cưồi phá lên, kéo Lâm Nam
Vũ tồi gương soi. Lâm Nam Vũ nhìn thấy bồ dạng kỳ quái của
mình thì vồi và ng ēưa tay lên ēồnh gỡ xuồng, nhưng Lạc Tiồu
Phà m giữ tay anh lại, ēặt lên vai cô, hai mắt mồ lồn, cưồi
cưồi nói:
- Anh nói xem, nếu em mà có mồt ngưồi chồ xinh ēẹp như
thế nà y thì thÃch tháºt, chắc chắn sẽ có nhiồu ēồ Ä“n ngon, có
bao nhiêu cái ēuôi phải lấy lòng em.
Lâm Nam VÅ© giáºn dồi nhéo cằm Lạc Tiồu Phà m:
- Lẽ nà o có anh trai thì không ai lấy lòng em sao? Lẽ nà o em không
biết những ngưồi theo Ä“uồi anh còn xếp hà ng dà i tồi táºn sông
Hoà ng Hà sao? Chẳng hiồu biết gì cả. Em có biết chồng em
ēược bao nhiêu ngưồi yêu, rất nhiồu ngưồi còn ngưỡng mồ
và ghen tồ vồi em không?
Lạc Tiồu Phà m giả vồ nôn ồe:
- ēúng là Ngưu Ma Vương, da mặt dà y tháºt!
Lâm Nam Vũ nhân cơ hồi ēó hôn lên môi Lạc Tiồu Phà m:
- Chồng em mặt dà y ēấy, nếu không thì là m sao có ēược ngưồi
vợ như em.
Lạc Tiồu Phà m lặng lẽ ôm cồ Lâm Nam Vũ, hai mắt giảo hoạt
nhìn anh:
- Anh nói trưồc Ä“i, sao anh lại thÃch em, ēừng nói là vì em xinh
ēẹp, cÅ©ng ēừng nói là vì em cá tÃnh, em muồn nghe anh nói tháºt.
Lâm Nam Vũ giả vồ trầm tư suy nghĩ rồi thồt lên như thồ phát
hiồn ra ēiồu gì mồi mẻ lắm:
- Bồi vì anh yêu em!
- Ó! Không tÃnh.
Lâm Nam VÅ© ēã co giò chạy trưồc, ēứng ồ cá»a phòng bếp chồp
mắt vồi Lạc Tiồu Phà m, nghiêm túc nói:
- ChÃnh bồi vì anh yêu Lạc Tiồu Phà m, bồi vì cô ấy xấu xà quá,
anh sợ không lấy ēược chồng, nên ēà nh phải nháºn cô ấy là m
vợ váºy. â““ Nói xong anh cưồi phá lên. Lạc Tiồu Phà m giáºn dồi
chu môi, Lâm Nam VÅ© vồi và ng ēóng chặt cá»a phòng bếp lại, mặc
kồ sự uy hiếp của Lạc Tiồu Phà m ồ bên ngoà i.
Không còn ai ēấu khẩu, cēn phòng trồ nên yên tĩnh hơn nhiồu,
Lạc Tiồu Phà m ngồi lên xÃch Ä“u, trầm tư nhìn mặt trồi Ä“ang
ngả dần vồ phÃa Tây. Ráng chiồu ēồ rá»±c dần dần bồ bóng
ēêm nuồt chá»ng, khi bóng tồi tồi gần, bồng dưng ồ nÆ¡i chân
trồi ánh lên mồt tia sáng tháºt ēẹp, ánh ēồ tồi chói mắt
nhưng lại khiến ngưồi ta không thồ không nhìn. Mặt trồi giây
phút ēó còn ēẹp hÆ¡n cả ánh mặt trồi buồi bình minh. Mồt Ä“Ã
´i tay ôm lấy vai Lạc Tiồu Phà m, mồt cÆ¡ thồ ấm áp dÃnh và o
ngưồi cô, những nơi mà bà n tay trượt qua ēồu ēem lại cho Lạc
Tiồu Phà m hơi ấm, Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt ưu tư của ngưồi
yêu thì khẽ hôn lên trán cô, hồi:
- Sao thế? Em Ä“ang nhìn gì váºy?
Hình ảnh nà y vô cùng quen thuồc trong trái tim Lạc Tiồu Phà m,
cũng từng có ngưồi ôm lấy cô và hồi cô mồt câu tương tự,
Lạc Tiồu Phà m bồng dưng cảm thấy toà n thân mình lạnh buồt, cÃ
´ ngẩng ēầu lên, ánh mắt có cái gì ēó tháºt khó hiồu:
- Anh thực sự yêu em không? Sẽ ồ bên em cả ēồi không?
Khi Lạc Tiồu Phà m hồi câu hồi ēó, cho dù Lâm Nam Vũ chồ có
mồt chút do dự thôi, Lạc Tiồu Phà m cũng sẽ giồng như mồt vồ
tưồng sẵn sà ng rút lui ēồ bảo vồ trái tim ēã bồ thương
của mình. Lâm Nam Vũ nâng khuôn mặt của Lạc Tiồu Phà m lên,
nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
- Nói cho anh biết, sao ēồt nhiên lại hồi câu nà y, sau nà y không
ēược hồi như thế nữa, chồ cần biết rằng anh rất yêu em,
sẽ bảo vồ em suồt ēồi là ēược.
Lạc Tiồu Phà m nhà o và o lòng Lâm Nam Vũ, ngân ngấn nưồc mắt:
- Nếu có ngà y nà o ēó anh muồn Ä“i, em sẽ không ngÄ“n anh lại Ä“Ã
¢u, nhưng anh phải nói vồi em trưồc, ēừng ēồt nhiên biến
mất, ēừng ēồ em không tìm thấy anh.
Trái tim Lâm Nam Vũ như vỡ vụn, anh giơ tay lên, nói:
- Anh xin thồ, Lâm Nam Vũ anh chồ yêu mồt mình Lạc Tiồu Phà m,
sẽ chēm sóc cho cô ấy suồt ēồi, yêu thương cô ấy suồt
ēồi, không bao giồ chia xa, nếu anh phản bồi lại lồi thồ,
phạt anh cả ēồi nà y không có vợ, không có ai thèm nhìn anh.
Lạc Tiồu Phà m báºt cưồi rồi ra sức ngá»i:
- Sao em nghe có mùi khét.
- Chết rồi, cá của anh! ⓓ Lâm Nam Vũ vồi và ng chạy và o phòng
bếp, cuồi cùng hai ngưồi nhìn nhau rồi nhìn con cá cháy ēen trong
chảo, ngẩn ngơ. Lâm Nam Vũ chép miồng, cồi tạp dồ ra vứt lên
ghế, báºn rồn ná»a ngà y trồi cuồi cùng cho ra ēồi mồt món Ä“n
Ä“en nhẻm và khó hiồu, tháºt là nản chÃ.
Lạc Tiồu Phà m tách vồ cá ra, bên trong thồt cá vẫn còn ngon, cô
gắp mồt miếng, mùi vồ cũng không tồ, vui vẻ gồi Lâm Nam Vũ:
- Vũ, mau lại ēây, bên trong vẫn ēn ēược, ngon lắm!
Lâm Nam Vũ vồi và ng chạy lại. Lạc Tiồu Phà m gắp mồt miếng
thồt cá ēưa và o miồng anh, trông ēợi:
- Thế nà o? Ngon không?
Lâm Nam Vũ chép miồng:
- Không tồ ēâu, không ngồ tay nghồ của anh cũng khá phết!
Hai ngưồi giồng như ēôi vợ chồng son, anh gắp cho em, em gắp cho
anh, vô cùng ngồt ngà o và hạnh phúc.
ēúng lúc ēó thì Ä“iồn thoại di ēồng cá»§a Lâm Nam VÅ© ēồ chuÃ
´ng, anh ấn nút nghe, ēầu dây bên kia vang lên tiếng cá»§a Bạch
Hạo Uy:
- Vũ, dạo nà y mồi kiếm ēược em nà o hả? Chẳng buồn quan tâm
gì tồi anh em nữa. Tôi vồi Giang Lồi Hằng Ä“ang ồ bar KS, cáºu mau
tồi ēây, tồi nay có nhiồu ngưồi ēẹp lắm, không thua kém gì
Lạc Tiồu Phà m ēâu, ēảm bảo cáºu sẽ thÃch!
Lâm Nam Vũ quay ēầu lại, thấy Lạc Tiồu Phà m ēứng sau lưng
mình ēang cưồi rất khó hiồu, khiến anh sợ quá, vồi và ng bồt
chặt ồng nói lại ēồ bên kia không nói câu nà o ēó khó nghe. LÃ
¢m Nam VÅ© cồ nặn ra mồt nụ cưồi:
- Tiồu Phà m, em ēừng nghe hồ nói bừa, những viồc như thế nà y
anhⓦ ⓓ Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m cà ng lúc cà ng
tồi sầm lại thì không dám nói tiếp nữa.
- Tại sao lại không nghe nữa, chẳng phải hồ bảo anh ēi chơi
sao? Anh cứ ēồng ý ēi.
Lâm Nam Vũ cưồi cưồi ôm thắt lưng Lạc Tiồu Phà m:
- Có em ồ ēây, cho dù bên ēó có tiên nữ anh cũng không ēồng
lòng. â““ Miồng thì nói váºy, nhưng lâu lắm rồi không Ä“i chÆ¡i,
trong lòng cÅ©ng thấy ngứa ngáy, nhưng vì có Lạc Tiồu Phà m ồ Ä“Ã
¢y nên có ēánh chết anh cÅ©ng không dám nói câu nà y.
Lạc Tiồu Phà m giằng lấy ēiồn thoại, là m mặt hồ vồi Lâm Nam
Vũ rồi dồu dà ng nói và o ēiồn thoại:
- Ngưồi ēẹp nà o thế, tôi có thồ ēi xem không?
Bạch Hạo Uy ồ ēầu dây bên kia nghe thấy tiếng con gái cất lên
thì giáºt mình. Nhưng giồng nói cá»§a cô có vẻ rất vui tai nên
tưồng rằng là bạn gái mồi của Lâm Nam Vũ, mắt nhìn của Lâm
Nam Vũ luôn rất ēặc biồt, bạn gái của anh toà n là ngưồi sồ
mồt, lại luôn rất thoải mái, chồ cần có ngưồi bạn nà o thÃch
bạn gái cá»§a anh thì anh ēồu tặng cho bạn, bồi váºy nghe thấy
giồng nói của Lạc Tiồu Phà m, chắc chắn là mồt cô gái ēẹp
ēáng yêu, bất giác Bạch Hạo Uy thấy tim mình ngứa ngáy:
- Ngưồi ēẹp tồi ngắm ngưồi ēẹp thì còn gì thú vồ nữa,
ồ ēây có rất nhiồu anh chà ng ēẹp trai, ngưồi ēẹp có muồn
tồi xem không?
Lạc Tiồu Phà m vừa mồi nghe cái giồng ngồt ngà o như dÃnh máºt
của ngưồi bên kia thì suýt chút nữa ēã nôn ra, Lâm Nam Vũ ồ
cạnh ēó lo lắng toát cả mồ hôi, chồ sợ Bạch Hạo Uy nói linh
tinh, thấy ánh mắt giáºn dữ cá»§a Lạc Tiồu Phà m nhìn mình, anh khÃ
´ng dám nói câu nà o cả. Lạc Tiồu Phà m cưồi mồt tiếng:
- ēược, chúng tôi sẽ cùng ēi. ⓓ Nói rồi cô cúp ēiồn thoại.
Lâm Nam Vũ sợ hãi không dám ēi, ngồ nhỡ bồn hồ nói linh tinh
cái gì ēó thì anh chết là cái chắc. Anh ôm Lạc Tiồu Phà m:
- Anh muồn em rồi, muồn phát ēiên lên ēược, chúng ta ēi nghồ
ēược không?
Lạc Tiồu Phà m ra nhanh mồt ēòn khiến Lâm Nam Vũ suýt nữa thì
ngã bồ chá»ng, anh giÆ¡ chân ra quét nhanh chân cá»§a Lạc Tiồu Phà m,
nhưng cô ēã có sự chuẩn bồ trưồc, tránh ēược. Lâm Nam Vũ
biết Lạc Tiồu Phà m ēã muồn là m viồc gì thì không ai ngēn cản
ēược, thồ dà i:
- Anh thá»±c sá»± bồ mấy gã kia hại chết rồi. Ä“i, nhưng mà em khÃ
´ng ēược mặc quần áo hồ như váºy.
Lạc Tiồu Phà m và o phòng thay quần áo, Lâm Nam Vũ nhẹ nhà ng áp
sát mình và o cá»a, nhưng tiếc là khe cá»a kÃn quá nên anh không nhìn
thấy gì, ēà nh thất vồng ngồi lên ghế salon. Lạc Tiồu Phà m
vừa bưồc ra ēã xoay mồt vòng trưồc mặt Lâm Nam Vũ rồi ēánh
mắt nhìn anh:
- Thế nà o? ēẹp không?
Lâm Nam VÅ© giáºn dữ, kéo tay Lạc Tiồu Phà m:
- Em không ēược mặc bồ nà y, bồ nà y không ēẹp.
Lạc Tiồu Phà m nhìn bồ trang phục dạ hồi mà u ēen lồ vai của
mình, vòng eo có thắt mồt sợi dây ruy-bēng mà u và ng, kết hợp
vồi ēôi già y búp bê mà u và ng, mái tóc búi cao, ēôi khuyên tai
và ng sáng lấp lánh là m nồi báºt nưồc da trắng nõn nà cá»§a cô,
ēôi mắt bồ câu trong sáng, ngay cả cô nhìn còn thấy mình rất
ēẹp, váºy mà Lâm Nam VÅ© lại nói là xấu, cô chu môi:
- Anh bảo chồ nà o xấu?
Lâm Nam Vũ chồ nói:
- Anh bảo không ēẹp thì là không ēẹp, em có chồng rồi, sao còn
Ä“n mặc như thế nà y? Em có biết bồn ēó ēồu háo sắc lắm khÃ
´ng, anh không muồn ngưồi ta nhìn vợ cá»§a anh, thế thì anh chồu
thiồt à ?
- ēáng ghét! ⓓ Lạc Tiồu Phà m nũng nồu ôm Lâm Nam Vũ, nghồch
ngợm, ⓓ Em là m thế là ēồ ēồ phòng anh quyến rũ mấy cô gái
ēẹp khác! Anh mà quyến rũ mồt ngưồi thì em ēi quyến rũ mưồi
ngưồi cho anh biết. â““ Thấy Lạc Tiồu Phà m tÃnh toán như váºy, LÃ
¢m Nam VÅ© cÅ©ng không còn cách nà o khác, chắc ông trồi ēã bắt anh
cả kiếp nà y phải thua dưồi tay cô rồi.
Quán bar KS giữ ēược chồ ēứng trong thà nh phồ nà y không phải
vì nó trang hoà ng sa hoa và sang trồng mà vì ēây là nơi tụ hồp
rất nhiồu gái ēẹp, cho dù là mồt nhân viên phục vụ rất bình
thưồng cá»§a quán cÅ©ng ēã có ná»a tư cách ēồ tham gia cuồc thi
hoa háºu thế giồi. Thêm và o ēó là bà chá»§ quán, Diêu Tiồu Yên
xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi, lúc nóng lúc lạnh, có lúc như mồt lò lá»a
cháy rực, có lúc lại như mồt ngồn núi bēng, khiến ēà n ông
thần hồn ēiên ēảo, sau lưng ēồu gồi cô ta là yêu tinh, những
ngưồi ēà n ông tồi ēây có mồt phần là vì cô ta mà tồi. Diêu
Tiồu Yên vồn xuất thân từ trưồng múa, vóc ngưồi thon thả,
mảnh mai, bình thưồng rất Ãt khi khiêu vÅ©, nhưng khi ēã cất
bưồc chân thì khiến ngưồi ta phải sá»ng sồt bồi những bưồc
chân ēiêu luyồn, nhẹ nhà ng như cánh bưồm.
Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ© vừa mồi bưồc và o cá»a ēã thu hút
ánh mắt của tất cả mồi ngưồi, ēúng là mồt ēôi tiên ēồng
ngồc nữ, nam thì anh tuấn, sang trồng, nữ thì xinh ēẹp hơn
ngưồi. Diêu Tiồu Yên khi ēó ēang ngồi cùng vồi Bạch Hạo Uy,
vừa thấy Lâm Nam Vũ tồi, vồi và ng ēứng lên, ēóa hoa mẫu ēơn
mà u hồng tươi tắn cà i trên mái tóc xoēn cà ng tôn thêm vẻ ēẹp
của cô.
Nếu không phải là có Lạc Tiồu Phà m ồ ēó thì Lâm Nam VÅ© ēã Ã
´m lấy cô ta rồi, là m gì có chuyồn phải ēồ ngưồi ēẹp Ä“Ãch
thân tồi gần, nhưng bây giồ anh chồ biết cưồi khồ. Diêu
Tiồu Yên không phải không nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm
Nam Vũ, nhưng ngà y trưồc khi Lâm Nam Vũ ēưa ngưồi ēà n bà khác
tồi, vẫn liếc mắt ēưa tình vồi cô, có nhiồu lần còn bồ
mặc bạn gái mình ēồ trò chuyồn cùng cô, bồi váºy cô vô cùng
tự tin. Cô ta ēưa tay ra quắp lấy cồ Lâm Nam Vũ, nũng nồu nói
và o tai anh:
- Lần trưồc anh bảo tồi thēm em mà sao lâu rồi không tồi, anh
có biết em nhồ anh thế nà o không? ⓓ Rồi bà n tay lần lần
trượt và o trong cồ áo anh. ⓓ Tồi nay anh ēừng ēi nữa, ồ lại
vồi em nhé?
Lâm Nam Vũ tái mặt, nhìn ēôi mắt trợn trừng của Lạc Tiồu
Phà m, anh ngượng nghồu ēẩy tay Diêu Tiồu Yên ra, ho khan mấy
tiếng:
- ēồ anh giồi thiồu vồi em, ēây là vợ anh, Lạc Tiồu Phà m.
Diêu Tiồu Yên bồ Lâm Nam VÅ© ēẩy ra thì hÆ¡i kinh ngạc, ēây lÃ
chuyồn chưa bao giồ xảy ra, khi nghe Lâm Nam Vũ gồi Lạc Tiồu
Phà m là vợ, cô ta mồi quay sang nhìn thẳng Lạc Tiồu Phà m. Bình
thưồng Lâm Nam VÅ© rất thÃch ēùa, nhưng chưa bao giồ tùy tiồn
gồi ngưồi khác là vợ. Lạc Tiồu Phà m nheo mắt nhìn Diêu Tiồu
Yên, gáºt ēầu tồ ý chà o rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, hai
mắt nheo lại nhồ như hai ēưồng chồ. Lâm Nam Vũ vồi và ng
cưồi vồi Lạc Tiồu Phà m, thân máºt ôm eo cô:
- Vợ, anh yêu em lắm.
Lạc Tiồu Phà m không thèm ēồ ý tồi anh, quay ngưồi ēi. Lâm Nam
Vũ lần nà y không còn dám nhìn Diêu Tiồu Yên thêm mồt lần nà o
nữa.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiồu Phà m bèn ēẩy Giang Lồi Hằng ēang
báºn bồu vồi mấy ngưồi ēẹp xung quanh, nói:
- Cáºu nhìn kìa, là Lạc Tiồu Phà m, tôi nói gì nhồ, hồ sẽ ồ
bên nhau, mau lấy 100 vạn ra ēây!
Giang Lồi Hằng buông cô gái bên cạnh mình ra, cùng Bạch Hạo Uy
ēứng lên.
Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra:
- Tôi là Lạc Tiồu Phà m, rất vui ēược là m quen vồi mồi
ngưồi! ⓓ Lâm Nam Vũ ēứng sau lưng cô, nháy mắt ra hiồu cho
mấy ngưồi bạn, nhưng tất cả bồn hồ ēồu giả vồ như không
nhìn thấy. Bạch Hạo Uy thân máºt kéo tay Lạc Tiồu Phà m, mặt anh
gần như dÃnh chặt và o ngưồi cô, khen ngợi:
- Tiồu Phà m, em xinh ēẹp quá, anh thÃch lắm, chúng ta ôm mồt cái
nà o.
Lâm Nam VÅ© kéo tay Lạc Tiồu Phà m lại, giáºn dữ ôm cô và o lòng,
uy hiếp Bạch Hạo Uy:
- Óm cái gì mà ôm, vợ tôi ēồ cho cáºu ôm ēấy hả? Có phép
tắc mồt chút, phải gồi cô ấy là chồ dâu.
Bạch Hạo Uy không coi lồi của Lâm Nam Vũ ra gì:
- Ấy! Nam VÅ© lạ tháºt, ngà y trưồc cáºu ēưa bạn gái tồi, chồ
cần anh em thÃch là cáºu tặng cho ngay, sao hôm nay lại nhồ mồn
thế?
Thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m dần thay ēồi, Lâm Nam Vũ cưồi hi
hi, thân máºt vuồt tóc cô:
- ēó là chuyồn lúc trưồc, sau nà y trong mắt tôi chồ có Tiồu
Phà m cá»§a tôi thôi, các cáºu ēừng giồ kế ly gián. Phải không?
Tiồu Phà m, bồn hồ ghen tồ vồi anh vì tìm ēược mồt ngưồi
vợ xinh ēẹp ēấy, em ēừng có nghe hồ nói bừa.
Bạch Hạo Uy và Giang Lồi Hằng quay sang nhìn nhau, Giang Lồi Hằng
ēứng lên, vồ vai Lâm Nam Vũ, hóm hồnh nói:
- VÅ©, tôi Ä“ang ēồnh giồi thiồu cho cáºu mồt ngưồi ēẹp, sao
cáºu ēã chồn nhanh thế! Không muồn nhìn ngưồi khác nữa hả?
ēừng nói là anh em không nhắc nhồ cáºu, cái gì tồt luôn ồ phÃa
sau.
Lạc Tiồu Phà m cưồi ha ha nói vồi Giang Lồi Hằng:
tưồng rằng chồ có ēà n ông các anh mồi thÃch xem ngưồi ēẹp,
em cÅ©ng thÃch, có ngưồi ēẹp thế nà o thì mau ēưa ra ēây cho mồi
ngưồi cùng thưồng thức, ēừng hưồng mồt mình.
Lâm Nam Vũ có Lạc Tiồu Phà m là m lá chắn, cưồi nói vui vẻ, ôm
Lạc Tiồu Phà m ngồi lên ēùi mình, mắt không nhìn sang hưồng
khác, không hồ rồi khồi khuôn mặt xinh xắn của cô mồt giây
nà o, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, không nhồn ēược, lén hôn cô.
Bạch Hạo Uy không dám nhìn nữa, cảm giác như gai ồc nồi khắp
ngưồi, nói vồi Lâm Nam Vũ:
- VÅ©, cáºu không như thế ēược không, chà ng chà ng thiếp thiếp,
cáºu Ä“ang chê bồn tôi không có vợ hả? â““ Lâm Nam VÅ© cưồi
cưồi liếc anh ta, giồng thách thức:
- Sao hả? Uy, tôi hôn vợ tôi, liên quan gì tồi cáºu, cáºu cÅ©ng có
thồ hôn vợ cáºu mà ! Nếu không có thì mau Ä“i tìm, ēừng có ồ
chồ nà y cản trồ tôi.
Những ngưồi khác ēồu thấy giáºn câu nói nà y cá»§a anh, quay sang
nhìn nhau. Bạch Hạo Uy hồi nhồ Giang Lồi Hằng:
- Bồ Tiồu Yên vẫn chưa tồi hả? Cô ta là ⓓsát thủⓓ cuồi
cùng của chúng ta ēấy, tôi không tin Lâm Nam Vũ sẽ không ēồng
lòng! Nếu cáºu ta thá»±c sá»± thÃch Lạc Tiồu Phà m thì có thồ vì cô
ấy mà không cần những ngưồi ēà n bà khác ēâu.
Giang Lồi Hằng cưồi cưồi:
- Sắp tồi rồi, ēang trên ēưồng.
Bồ Tiồu Yên vừa mồi bưồc chân và o cá»a, mồi âm thanh ēồu
như tắt hẳn, ánh mắt của hầu hết mồi ngưồi ēồu dừng
lại trên khuôn ngực cô. Cồ áo dựng ēứng mà u và ng kim vừa
vặn tạo thà nh mồt hình chữ V ồ ngực, mồt khe ngực sâu thẳm
quyến rũ thoáng ẩn thoáng hiồn sau chiếc áo cà ng khiến ngưồi
ta thêm tò mò vồ cái váºt nằm bên trong ēó, thêm và o ēó là thân
hình ēầy ēặn của Bồ Tiồu Yên khiến những ngưồi con gái có
mặt ồ ēó cũng phải ghen tồ.
Ngay cả ánh mắt của Lâm Nam Vũ cũng bồ thu hút, những ngưồi
có thân hình ēẹp rất nhiồu, nhưng khuôn mặt cá»§a hồ lại khÃ
´ng ưa nhìn. Nhưng Bồ Tiồu Yên chắc chắn là mồt ngoại lồ,
khuôn mặt của cô còn quyến rũ hơn cả thân hình cô, ēôi môi
dà y, gợi cảm, khuôn mặt mang nhiồu nét của ngưồi phương Tây
nhưng không hồ là m hồng nét ēẹp của cô, ngược lại còn
khiến ồ cô có nét gì ēó sang trồng và ēặc biồt.
Lâm Nam VÅ© không nháºn ra Bồ Tiồu Yên nhưng cô ta vừa nhìn là ēã
nháºn ngay ra anh, cô cưồi cưồi vồi Lâm Nam VÅ©, ánh mắt vô cùng
quyến rũ. Bồ Tiồu Yên ēi tồi gần, Lâm Nam Vũ cảm thấy như
có mồt là n hương xồc và o mũi anh, nhưng Lâm Nam Vũ chồ lạnh
lùng gáºt ēầu, vẫn thì thầm trò chuyồn vồi Lạc Tiồu Phà m.
Bồ Tiồu Yên chưa bao giồ thấy lòng tự tôn của mình bồ ēả
kÃch như thế.
Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ không mắc bẫy, bèn nâng cao ly
rượu, nói:
- Nà o, chúng ta cùng mồi Lâm Nam Vũ và cô Lạc kồ chuyồn xem hai
ngưồi yêu nhau như thế nà o, tôi tin mồi ngưồi ēồu muồn
biết, ēó chắc chắn là mồt câu chuyồn rất ly kỳ! Ha ha haⓦ
Lâm Nam Vũ tái mặt, lần ēầu tiên quen biết vồi Lạc Tiồu Phà m
là chuyồn nhục nhã nhất trong cuồc ēồi anh, có ēánh chết anh
cũng không muồn nói ra. Bồn Bạch Hạo Uy biết anh không muồn
nói, bồi váºy lại cà ng hồi:
- Thế nà o hả Vũ, chẳng nhẽ có chuyồn gì không nói ēược sao?
Không có bà máºt gì chứ!
Lạc Tiồu Phà m vui vẻ ēứng lên, nói:
- Tôi và Vũ quen nhau trong quán rượu, chúng tôi thuồc loại không
ēánh không quen nhau, nếu mà ồ thồi cồ ēại thì là anh hùng
gặp anh hùng.
- Cái gì mà anh hùng gặp anh hùng, chúng tôi muồn biết chi tiết,
mồi ngưồi nói có phải không. ⓓ Giang Lồi Hằng nói lồn.
Lâm Nam Vũ thấy hồ cà ng nói cà ng linh tinh thì kéo Lạc Tiồu Phà m
ēứng dáºy, nói:
- Anh em vồ trưồc ēây, các cáºu cứ chÆ¡i Ä“i.
- Cái gì? Cáºu ēồnh Ä“i bây giồ sao!
Lâm Nam Vũ không cho hồ cơ hồi giữ anh lại, kéo Lạc Tiồu Phà m
Ä“i thẳng ra cá»a quán bar, mặc kồ những ánh mắt hiếu kỳ dõi
theo. Bạch Hạo Uy lắc ēầu:
- Tôi nói rồi mà , Lâm Nam VÅ© ēụng phải Lạc Tiồu Phà m lÃ
ēụng phải khắc tinh, các cáºu còn không tin, lần nà y thì tin rồi
chứ! Tôi thấy Lâm Nam Vũ thực sự yêu Lạc Tiồu Phà m rồi.
Bồ Tiồu Yên vừa tồi, Lâm Nam Vũ ēã bồ vồ, cô vồn dĩ nghe
nói là Lâm Nam Vũ tồi ēây nên mồi tồi, giồ trong lòng rất
buồn phiồn. Nhưng cô cũng rất tò mò vồ chuyồn của Lạc Tiồu
Phà m và Lâm Nam VÅ©, bồi váºy hồi Bạch Hạo Uy:
- Bồn hồ quen nhau như thế nà o, anh có biết không?
Bạch Hạo Uy uồng mồt ngụm rượu, nói:
- Hai ngưồi cũng ēừng ghen tức, chồ có những ngưồi phụ nữ
như Lạc Tiồu Phà m mồi có thồ trói ēược Lâm Nam Vũ thôi! Hai
ngưồi gặp Lâm Nam VÅ© chồ biết cung phụng, hầu hạ cáºu ta, là m
gì có ai dám ēánh cho cáºu ta sưng cả mặt mÅ©i, nhưng Lạc Tiồu
Phà m thì dám, bồi váºy ēà n ông có những lúc kỳ quái lắm, cô
cà ng ēánh hắn thì hắn cà ng thÃch thú. â““ Bạch Hạo Uy bèn kồ
cho mồi ngưồi nghe vì sao Lâm Nam Vũ quen Lạc Tiồu Phà m, nghe xong,
mồi ngưồi ēồu sá»ng sồt, cảm thấy tháºt khó hiồu, chồ có
Bồ Tiồu Yên là vẫn im lặng không lên tiếng.
Lâm Nam Vũ lén lén nhìn bồ mặt hầm hầm của Lạc Tiồu Phà m,
cưồi tươi như hoa, ghé mặt lại:
- Vợ, anh yêu vợ lắm.
- Tôi là ngưồi vợ thứ bao nhiêu của anh hả? ⓓ Lạc Tiồu Phà m
vẫn biết Lâm Nam Vũ ēược nhiồu cô gái theo ēuồi, nhưng khi
chÃnh mắt mình nhìn thấy thì trong lòng cô lại không thoải mái,
khi thấy Lâm Nam Vũ bắt ēầu khua môi múa mép thì lại cà ng nồi
giáºn.
- ēồ anh ēếm xem nà oⓦ ⓓ Lâm Nam Vũ cồ tình trêu Lạc Tiồu
Phà m.
- Anhⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m mồ cá»a xe, ēồnh bồ xuồng thì Lâm Nam
Vũ giữ chặt cô lại, nói nhồ và o tai cô:
- Anh chồ có mồt ngưồi vợ thôi, cô ấy tên là Lạc Tiồu Phà m.
ⓓ Lạc Tiồu Phà m không nén ēược mồt nụ cưồi ngồt ngà o
trên môi, hai ngưồi ôm nhau tháºt chặt.
Triồu Nhan Lồi ngồi mồt mình trong phòng là m viồc, trái tim anh
không thồ nà o bình tĩnh lại ēược, ēấm mạnh tay lên bà n là m
viồc:
- Lâm Nam Vũ!
ēúng lúc ēó, có ngưồi ēẩy cá»a bưồc và o, ēó là mồt ngưồi
ēà n ông trung niên mặc bồ comple mà u Ä“en, ông ta cung kÃnh gáºt
ēầu chà o Triồu Nhan Lồi rồi nói:
- Cáºu chá»§, chuyồn lần trưồc cáºu bảo tôi là m, tôi ēã Ä“iồu
tra ra rồi, ngưồi ēà n bà ēó là ⓦ ⓓ Ngưồi ēà n ông liếc
Triồu Nhan Lồi ēang im lặng không nói, mồt lúc lâu mồi dám can
ēảm nói tiếp, ⓓ Là cô chủ.
- Cái gì? ⓓ Triồu Nhan Lồi gần như nhảy dựng lên khồi ghế,
không dám tin và o những gì mà mình vừa nghe thấy. ⓓ Óng có lầm
lẫn gì không? ChÃnh xác là cô chá»§ chứ?
Ngưồi ēó nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triồu Nhan Lồi, trong
lòng thoáng run rẩy, mặc dù cáºu chá»§ từ trưồc tồi nay chưa bao
giồ mắng chá»i ngưồi khác, nhưng khi anh nồi giáºn thì rất ēáng
sợ. Óng ta cúi thấp ēầu, nói:
- Dạ vâng, có ngưồi chÃnh mắt nhìn thấy, nói là cô chá»§.
Triồu Nhan Lồi xua tay:
- Óng ra ngoà i trưồc ēi! Tôi biết rồi. ⓓ Triồu Nhan Lồi lại
cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n, anh ta coi em gái cá»§a Triồu Nhan Lồi lÃ
cái gì, hay cũng coi cô như những ngưồi ēà n bà khác, có thồ
tùy tiồn chÆ¡i ēùa? Cáºu ēừng Ä“n hiếp ngưồi quá ēáng! Anh
thá»±c sá»± muồn láºp tức Ä“i tìm Lâm Nam VÅ© ēồ tÃnh sồ, nhưng
lại nghÄ© như váºy không hợp lý, Lâm Nam VÅ© và em gái anh dù sao
cÅ©ng ēã có hôn ưồc, nếu em gái mình ēã thÃch Lâm Nam VÅ© thì sao
không nhân cơ hồi nà y ēồ thúc ēẩy ēám cưồi của hai ngưồi.
Lâm Nam Vũ ēang ngủ ngon là nh thì cảm thấy có ngưồi chui và o
lòng mình, ēôi chân nặng nồ không khách sáo ēặt lên bụng anh
khiến anh có cảm giác khó thồ. Mặc dù anh thÃch quấn lấy phụ
nữ nhưng ghét nhất là khi ngủ có ai ēó là m phiồn mình, ēang
ēồnh nồi cáu thì bồng dưng nhồ ra cái gì ēó, mồ mắt ra,
nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ngủ say như mồt chú mèo, khóe miồng
hơi hé mồ, gồi của cô nằm trên cánh tay anh, hai tay thì ôm
chặt lấy anh. Anh bất giác ēưa tay lên sồ khắp ngưồi Lạc
Tiồu Phà m, lại có cảm giác muồn có cô, bèn ôm chặt Lạc Tiồu
Phà m, ép xuồng dưồi ngưồi mình. Lạc Tiồu Phà m ēang ngủ ngon,
bồ ngưồi khác là m phiồn giấc mơ ēẹp bèn ēá mạnh và o
ngưồi ēó, cho tồi khi ngưồi ēó lēn ra khồi giưồng mồi
thoải mái ēồc chiếm cả cái giưồng rồi lại ngủ tiếp.
Lâm Nam VÅ© bồ ēá xuồng giưồng ēúng là dồ khóc dồ cưồi, Ä“Ã
¢y là viồc chưa bao giồ anh phải trải qua, anh giúp Lạc Tiồu
Phà m ēắp chÄ“n cẩn tháºn rồi mình cÅ©ng chui và o trong, Có lúc anh
nghĩ, anh yêu cô ồ ēiồm nà o, cô có chồ nà o ēáng ēồ anh yêu,
câu hồi nay ngay cả anh cũng không có lồi ēáp, anh chồ biết anh
thÃch Lạc Tiồu Phà m, thÃch sá»± hoang dại cá»§a cô, thÃch tÃnh cách
cá»§a cô, thÃch nụ cưồi trong trẻo cá»§a cô, thÃch mồi thứ ồ cô.
Trong mắt anh, Lạc Tiồu Phà m là ngưồi ēẹp nhất, không hồ có
khuyết Ä“iồm, giồng như khuyết Ä“iồm duy nhất cá»§a cô chÃnh lÃ
cô không yêu anh lắm, ēiồu nà y khiến anh thấy không hà i lòng.
Anh ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, vuồt nhẹ mái tóc cô, lẩm bẩm:
- Anh sẽ khiến em phải thÃch anh, vÄ©nh viồn không rồi xa anh, rồi
em sẽ yêu anh.
Chuông ēiồn thoại vang lên, Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiồu Phà m trồ
mình bèn vồi và ng ấn nút nghe rồi áp ēiồn thoại lên tai, anh
nghe thấy mồt giồng nói giáºn dữ vang lên:
- Nam VÅ©, con Ä“ang ồ ēâu? Mau vồ nhà cho mẹ! Ngay láºp tức! â““
Rồi bà cúp ēiồn thoại. ēây là lần ēầu tiên Lâm Nam Vũ thấy
mẹ mình nồi giáºn như thế, không biết ồ nhà ēã xảy ra chuyồn
gì, vồi và ng mặc quần áo, thấy Lạc Tiồu Phà m vẫn say ngủ,
anh lại giúp cô ēắp chÄ“n cẩn tháºn, hôn nhẹ lên trán cô, nhìn
khuôn mặt xinh xắn của cô, anh không nhồn ēược lại mồm
cưồi:
- Lạc Tiồu Phà m thương yêu nhất của anh, chắc chắn anh sẽ ēem
cho em hạnh phúc, chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh ēẹp nhất. ⓓ
ēóng cá»a cẩn tháºn, anh vui vẻ tưồng tượng vồ tương lai hạnh
phúc của hai ngưồi.

Hôn đôi môi em

  • 1.
    CHÆ¯Æ NG I:TÃŒNH CỌ Lạc TiỌu Phà m run rẩy dá»±a lưng và o chiếc bà n gỌ bên quầy bar, sắc mặt mỌt mỌi, hai mắt nhìn chÄŒm chÄŒm và o chất nưỌc mà u xanh ÄŒang tan dần trong Čá qua lỌp thá»§y tinh trong suỌt cá»§a chiếc ly, bên tai vang lên bà i hát ⌌Khách sạn Carlifornia⌌ vỌi những giai ÄŒiỌu khiến ngưỌi ta say mê. Khóe miỌng Lạc TiỌu Phà m hỌ hững mỌt nụ cưỌi như có như không, nụ cưỌi thê lương, ÄŒau ČỌn và phóng Čãng. Ai nói Čà n bà không thỌ phóng Čãng, ai nói chỌ có Čà n ông mỌi có quyỌn Čùa giỡn vỌi tình cảm mà không bỌ tỌn thương, Lạc TiỌu Phà m cô cÅ©ng có thỌ! Tay cô lắc mạnh ly rượu Čế cao, những viên Čá chưa tan hết ÄŒáºp và o thà nh ly, tạo nên mỌt cÆ¡n sóng nhỌ mà u xanh lam. Cô nằm bò trên bà n, Čôi mắt mÆ¡ mà ng, mỌt lát sau, bỌng dưng cô ngẩng Čầu lên, Čưa ly rượu lên khóe miỌng, uỌng cạn, quay Čầu lại, lắc lắc tay vỌi anh chà ng Batender Čứng cách Čó không xa, giỌng nói khà n khà n: ⌌Cho tôi mỌt ly nữa, tôi muỌn uỌng nữa, tôi chưa say, vẫn có thỌ⌦ - Cái cỌ hình chữ V bằng lụa tuỌt xuỌng khỌi Čôi vai trắng ngần, bầu ngá»±c nõn nà nhấp nhô lỌ ra ngoà i, cái nỌt ruỌi mà u ČỌ ngay trưỌc ngá»±c ÄŒáºp và o mắt mỌi ngưỌi có trong quầy bar. Čôi mắt như dải lụa, lả lÆ¡i. - Thưa cô, cô uỌng say rỌi, Čừng nên uỌng nữa! - Tôi say ư? Không Čâu, tôi còn uỌng Čược nữa! Cô liếc mắt, nhìn thấy mỌt chà ng trai xinh xắn Čứng trưỌc mặt, khuôn mặt vẫn còn vẻ non nỌt, trông như bầu không khà chưa hỌ vưỌng bụi, tháºm chà còn ngá»i thấy mùi hương cá»§a mặt trỌi tỌa ra từ cÆ¡ thỌ cáºu, bỌ ČỌng phục trắng tinh, trên cỌ là mỌt cái nÆ¡ bưỌm mà u ÄŒen. Lạc TiỌu Phà m Čưa tay lên, vuỌt ve khuôn mặt ấm áp và mỌn mà ng cá»§a cáºu, cảm thấy hình như mình ÄŒang vuỌt ve mỌt mảnh lụa thượng hạng, mỌm mại, mỌn mà ng, khuôn mặt chà ng trai nhòa dần ÄŒi trong ánh Čèn mỌ ảo cá»§a quán bar. Lạc TiỌu Phà m nhếch miỌng cưỌi, khuôn mặt cô tỌ vẻ ghê tỌm vỌi chÃnh mình. - Cáºu có muỌn ngá»§ vỌi tôi không? ⌌ Lạc TiỌu Phà m nhìn sá»± thay ČỌi trên nét mặt cá»§a chà ng trai bằng mỌt vẻ vô cùng nghiêm túc. Chà ng trai sá»ng sỌt, khuôn mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, trù trừ hỌi lâu rỌi mỌi ấp úng: - Thưa cô, cô rất xinh Čẹp, cÅ©ng rất quyến rÅ©, chắc chắn có nhiỌu ngưỌi thÃch cô⌦ - Váºy sao? Lạc TiỌu Phà m khẽ nhưỌng mà y lên, giỌng nói nhỌ như mỌt con muỌi, dưỌng như muỌn nói vỌi chà ng trai, nhưng cÅ©ng giỌng như ÄŒang nói vỌi chÃnh mình. Nụ cưỌi như có như không trên khóe miỌng lại cà ng sâu hÆ¡n, ánh mắt mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, như mặt nưỌc xanh nhìn không thấy Čáy, thoáng ánh lên mỌt sắc xanh gợi cảm. - Váºy tại sao anh ấy lại bỌ rÆ¡i tôi! Tại sao anh ấy không yêu tôi nữa mà yêu ngưỌi Čà n bà khác? Có phải vì tôi không Čẹp bằng cô ta không⌦ - Cô ngẩng Čầu lên, ánh mắt cô là sá»± ÄŒau
  • 2.
    ČỌn và khẩncầu. ⌌ Cáºu Ọ cùng vỌi tôi Čược không? Không ai chỌu Ọ bên tôi cả, cáºu Ọ bên tôi Čược không? Chà ng trai cảm thấy cô gái trưỌc mắt tháºt kỳ lạ, vẻ Čẹp cá»§a cô phản chiếu dưỌi ánh Čèn mỌ ảo, giỌng như mỌt thiên thần, cÅ©ng giỌng như mỌt ác quá»·. Sá»± mÆ¡ mà ng trong Čáy mắt cô Čã kÃch thÃch và o chỌ mỌm yếu nhất cá»§a cáºu, cáºu Čưa tay kéo áo Lạc TiỌu Phà m lên, bà n tay hÆ¡i run rẩy, hoảng loạn, nhưng giỌng nói lại rất cương quyết: - ChỌ tôi tan ca, tôi có thỌ Ọ bên cô. Lạc TiỌu Phà m muỌn cưỌi, nhưng lại không cưỌi Čược. Cô sỌ chỌ tiỌn trong túi áo, Čó là tiỌn sinh hoạt trong mỌt tháng cá»§a cô, nhưng hôm nay cô lại dùng nó ČỌ mua lấy sá»± ấm áp trong mỌt Čêm, ČỌ sưỌi ấm cÆ¡ thỌ lạnh giá cá»§a mình. Lạc TiỌu Phà m nắm tay chà ng trai, Čặt lên miỌng, nhẹ nhà ng hôn, sau Čó ngẩng Čầu lên, ánh mắt ÄŒau thương nhìn và o Čôi mắt trong sáng và trà n Čầy quan tâm cá»§a chà ng trai trẻ, lẩm bẩm: - Čược. Khi Lạc TiỌu Phà m nói câu nà y, cả ngưỌi cô ÄŒang tắm trong ánh Čèn neon từ trên chiếu xuỌng, Čẹp tỌi mức quái dỌ, giỌng như vẻ Čẹp cá»§a những yêu tinh trong truyỌn thuyết cá»§a Trung QuỌc xưa. Lạc TiỌu Phà m lại ngá»a cỌ lên uỌng hết sỌ rượu trong ly, uỌng luôn cả thứ nưỌc mằn mặn vừa lÄŒn khỌi mắt cô: - Čược, nhưng cho tôi mỌt ly nưỌc. Chà ng trai lặng lẽ Čứng sau lưng cô, nhìn bỌ vai gầy mỌng manh cá»§a Lạc TiỌu Phà m ÄŒang run rẩy. - Thưa cô, tôi có thỌ mỌi cô mỌt ly không? Lạc TiỌu Phà m ngẩng Čầu lên, ÄŒuôi mắt cô như mắt mỌt con cáo, ÄŒáºp và o mắt cô là mỌt khuôn mặt xa lạ nhưng dỌ mến cá»§a mỌt ngưỌi Čà n ông trung niên, khuôn mặt trắng trẻo, trên Čó là cặp kÃnh gỌng và ng, bỌ comple mà u trắng thẳng thỌm, dáng Čứng thẳng ra vẻ ngưỌi quân tá». - Cút ÄŒi! ⌌ Lạc TiỌu Phà m có mỌt khuôn mặt bưỌng bỌnh và mỌt Čôi môi mỌng, có những lúc cô có thỌ nói ra những lỌi ČỌc ác nhất. Khuôn mặt cá»§a ngưỌi Čà n ông trung niên thoáng chút thay ČỌi: - Chẳng phải cô muỌn ngưỌi ta ngá»§ cùng cô sao? Tôi cho cô tiỌn, cô cần bao nhiêu? - Cần mẹ cá»§a ông, có dám không? Sắc mặt cá»§a Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng thay ČỌi rất nhanh, khuôn mặt hất lên ÄŒanh Čá, Čôi mắt sắc bén có thỌ xuyên thá»§ng trái tim ngưỌi khác, giỌng như mỌt con báo sẵn sang lao và o vỌ ngưỌi ta bất cứ lúc nà o. Khuôn mặt cá»§a ngưỌi Čà n ông nhanh chóng mất ÄŒi vẻ nho nhã, lỌch sá»± ban Čầu. Lạc TiỌu Phà m nhìn thấy khuôn mặt Čó, báºt cưỌi lỌn, tiếng
  • 3.
    cưỌi rất to,to tỌi mức không thỌ nà o khỌng chế Čược, những ai nghe thấy tiếng cưỌi Čó, bỌng dưng sẽ muỌn khóc. - VÅ©, cáºu có hứng thú không? Chẳng phải Čó là loại Čà n bà cáºu thÃch nhất sao? Rất thú vỌ và Čanh Čá. Čôi môi mỌng cá»§a Lâm Nam VÅ© nhấp nhẹ mỌt ngụm Swing, trưỌc mắt anh là mỌt ngưỌi phụ nữ Čã say mèm, cô gái có mái tóc dà i ÄŒen uỌn xoÄŒn, Čôi môi mỌng, sỌng mÅ©i cao và nhỌ, Čôi mắt hoa Čà o biết ÄŒung Čưa, khi nheo mắt lại, Čôi mắt Čó lại trỌ thà nh mắt mỌt con cáo, mỌt thân hình mảnh mai, chiếc áo mà u ÄŒen ČỌ lỌ bỌ vai trần gợi cảm, thu hút ánh mắt cá»§a mỌi ngưỌi Čà n ông. Lâm Nam VÅ© lạnh lùng lắc dầu, Čôi mắt sâu như mỌt Čầm nưỌc trong Čêm tỌi, không mỌt gợn sóng, giỌng nói châm biếm: - Tôi không có hứng thú vỌi những ngưỌi Čà n bà tá»± tìm Čến mình, nhất là những ngưỌi Čà n bà say rượu, là m mất cả khẩu vỌ. Bạch Hạo Uy nhìn nụ cưỌi cá»§a Lâm Nam VÅ©, bất giác khóe môi mỌng cÅ©ng nhếch lên, Čôi mắt lại trỌ vỌ vỌi cô gái cách Čó không xa ÄŒang chìm Čắm trong men rượu và ánh Čèn quán bar: - Cáºu khẳng ČỌnh là không cần, váºy thì tôi không khách sáo nữa. ⌌ Nói rỌi anh Čứng lên. Anh mặc mỌt chiếc áo mà u hỌng phấn thêu hoa, chiếc quần bò mà u ÄŒen, khuôn mặt sáng sá»§a, dáng vẻ kiêu ngạo, khóe miỌng là mỌt nụ cưỌi tá»± tin. Lạc TiỌu Phà m cảm thấy mà mắt mình cà ng lúc cà ng nặng, chà ng trai xinh xắn lúc nà y Čặt mỌt ly nưỌc ấm và o tay cô, trên khuà ´n mặt là mỌt nụ cưỌi Čáng mến: - Cô vẫn khỌe chứ? Có cần tôi gỌi xe Čưa cô vỌ trưỌc khà ´ng? Lạc TiỌu Phà m lắc lắc Čầu, khóe miỌng thoáng giỌu cợt, giỌng nói lè nhè: - Không, tôi muỌn ÄŒi cùng cáºu. Trong mắt chà ng trai có cái gì Čó như mỌt giỌt nưỌc chuyỌn ČỌng rỌi tan ra: - Čược, cô uỌng nhiỌu rượu như váºy, chắc là cÅ©ng Čói rỌi, vỌ nhà tôi sẽ là m cái gì Čó cho cô ÄŒn. Bạch Hạo Uy bưỌc Čến ngay lúc Čó, khuôn mặt kiêu ngạo, khóe miỌng là mỌt nụ cưỌi tá»± tin, ánh mắt Čảo qua Čảo lại: - Tôi muỌn mỌi cô tỌi kia uỌng mỌt ly. ⌌ Theo cánh tay cá»§a Bạch Hạo Uy chỌ, Lạc TiỌu Phà m nhìn thấy mỌt Čôi mắt ÄŒen như nưỌc má»±c, trong Čó có sá»± chế giỌu, có nụ cưỌi lạnh lùng và cả vẻ bất cần. Lạc TiỌu Phà m lảo Čảo dá»±a ngưỌi và o bà n rỌi Čứng lên, hai tay dang ra chặn ČưỌng Bạch Hạo Uy, Čôi già y cao gót dưỌi chân khiến cô mất thÄŒng bằng, cô Čà nh chỌng tay và o bà n, tay còn lại tháo già y cao gót ra cầm tay rỌi lảo Čảo ÄŒi vỌ phÃa Čó. Lâm Nam VÅ© nhìn cô gái ÄŒang ÄŒi vỌ phÃa mình, ánh mắt ngang ngược
  • 4.
    quét mỌt vòngkhắp ngưỌi cô, khóe môi ČỌ cắn nhẹ, những ngón chân nhỌ trắng trẻo, móng tay sÆ¡n mà u ÄŒen, bắp chân sÄŒn chắc, cặp Čùi mỌm mại lấp ló sau lỌp vải lụa mỌng mà u ÄŒen. Nhìn Lạc TiỌu Phà m, nụ cưỌi giỌu cợt trên môi Lâm Nam VÅ© cà ng sâu thêm, những trò chÆ¡i như thế nà y trong quán rượu ngà y nà o mà không có, chỌ khiến ngưỌi ta cà ng thấy hưng phấn và kÃch thÃch hÆ¡n mà thôi. Čôi môi lạnh giá phả và o mặt Lâm Nam VÅ© hÆ¡i rượu nỌng nặc rỌi chầm cháºm trượt xuỌng, mÅ©i anh ngá»i thấy mùi hoa thoang thoảng, khóe môi mỌng bặm lại, anh nghe thấy tiếng thỌ nhè nhẹ cá»§a Lạc TiỌu Phà m. ÃŒm thanh không lỌn, nhưng Čủ ČỌ khÆ¡i dáºy hứng thú trong Lâm Nam VÅ©. Trong quán rượu láºp tức dáºy lên tiếng huýt sáo, tiếng vỌ tay. ÃŒnh mắt cá»§a tất cả mỌi ngưỌi ČỌu ČỌ dỌn lên hai ngưỌi hỌ. Khuôn mặt xinh xắn cá»§a chà ng trai trẻ lỌ ra vẻ chán ghét, ánh mắt cáºu thoáng qua mỌt cái gì Čó như gió, như mưa, như sương mù. Lâm Nam VÅ© nhìn ngưỌi Čà n bà trong lòng mình, lạc và o mắt anh là mỌt khuôn mặt bưỌng bỌnh, lạnh lùng và không sợ hãi. ÃŒnh mắt mê loạn cá»§a Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng dừng lại trên khuôn mặt Čẹp trai nhưng lạnh lùng cá»§a Lâm Nam VÅ©. - Tôi muỌn anh ngá»§ vỌi tôi. ⌌ Khi Lạc TiỌu Phà m nói câu nà y, cô nói rất nghiêm túc, dứt khoát, cứ như thỌ câu nói nà y Čã Čược cô nói ra hà ng trÄŒm lần. Lâm Nam VÅ© lại cưỌi, nụ cưỌi châm biếm, khó hiỌu, nhưng giỌng nói thì lại lạnh lùng tỌi Čáng sợ: - Tôi không bao giỌ thÃch những ngưỌi Čà n bà chá»§ ČỌng tìm Čến mình, mỌi cô tránh ra. Khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m vẫn là vẻ ÄŒanh Čá, Čôi môi mỌng cắn nhẹ Čôi môi cá»§a Lâm Nam VÅ©, nhưng trong Čáy mắt lại nỌ nụ cưỌi mê hỌn: - Giả sá» anh không muỌn tôi là m tỌn thương mỌt cáºu bé vô tỌi thì anh nên ČỌng ý ngá»§ vỌi tôi, cÅ©ng chẳng tỌn thất gì vỌi anh cả, nhưng vỌi cáºu ấy thì khác. Lâm Nam VÅ© muỌn cưỌi. Čây là lý luáºn kiỌu gì váºy? Lần Čầu tiên anh nghe thấy câu nói buỌn cưỌi như thế, nhưng lại không nghÄ© ra lý do gì ČỌ phản bác. NgưỌc mắt lên, nhìn thấy ánh mắt cá»§a chà ng thanh niên ÄŒang Čứng Ọ mỌt góc âm thầm nhìn hỌ, có mỌt cảm giác ÄŒau ČỌn kỳ lạ ÄŒang dâng lên trong Čôi mắt Čó. - Čược! ⌌ Lâm Nam VÅ© Čứng lên, kéo tay Lạc TiỌu Phà m ÄŒi. Bạch Hạo Uy Čứng cạnh giÆ¡ ly rượu lên, nháy mắt vỌi Lâm Nam VÅ©. Čó là mỌt chiếc Ferrari mà u ČỌ rất Čẹp, xung quanh chiếc xe tỌa ra thứ ánh sáng hấp dẫn. Trong mắt Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng lấp lánh mỌt ánh nhìn thÃch thú, Lâm Nam VÅ© cảm thấy Lạc TiỌu Phà m chẳng khác gì những ngưỌi Čà n bà từng ngá»§ vỌi anh, chỌ có ÄŒiỌu cô xinh Čẹp hÆ¡n, thú vỌ hÆ¡n hỌ mỌt chút. Hai ngưỌi ngỌi và o xe. Lạc TiỌu Phà m khép hỌ mắt, thoải mái dá»±a và o lòng Lâm Nam VÅ©, giỌng như cái nÆ¡i mà ngà y trưỌc cô
  • 5.
    vẫn thưỌng dá»±avà o. Lâm Nam VÅ© lại nỌ nụ cưỌi, nụ cưỌi khó hiỌu. Lạc TiỌu Phà m khẽ cỠČỌng, quấn hai cánh tay và o cỌ Lâm Nam VÅ©, hôn nhẹ lên trán anh rỌi nhắm mắt lại, không nói gì. Lâm Nam VÅ© khỌi ČỌng xe, lái xe và o ČưỌng 15 khu Hương Xá. Gió biỌn mang theo vỌ tanh thỌi tỌi, cả ngưỌi láºp tức có cảm giác là nh lạnh nhưng sảng khoái. Tay Lạc TiỌu Phà m cà ng ôm chặt Lâm Nam VÅ© hÆ¡n, cứ như thỌ cô sợ anh sẽ biến mất. Mùi thÆ¡m nỌng nà n tỌa ra từ ngưỌi Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng bao vây lấy Lâm Nam VÅ©, hương thÆ¡m khiến anh không kiỌm chế Čược, Čưa tay lên vuỌt mái tóc dà i cá»§a cô, khóe miỌng lại là mỌt nụ cưỌi nhà n nhạt. Khi chiếc xe ÄŒi và o Čêm tỌi tÄŒm, Lạc TiỌu Phà m chầm cháºm trượt khỌi ngá»±c Lâm Nam VÅ©, nằm trên Čùi anh, hai mắt nhắm nghiỌn, hà ng lông mà y dà i và cong, khóe mắt thoáng run rẩy, mỌt giỌt nưỌc mắt trong vắt như thá»§y tinh ČỌng bên khóe mắt, hình như bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thỌ rÆ¡i xuỌng. Trái tim Lâm Nam VÅ© xao ČỌng, anh Čưa tay ra, nhìn nó rỌt xuỌng những ngón tay thon dà i cá»§a mình, là nh lạnh rỌi tan ÄŒi trong lòng bà n tay. Lâm Nam VÅ© dừng xe trưỌc cá»a Khách sạn Carlifornia trên ČưỌng 15 khu Hương Xá, dùng tay nâng khuôn mặt cá»§a Lạc TiỌu Phà m lên. Khuôn mặt Čó xinh Čẹp, có cái gì Čó ma mỌ, giỌng như loà i yêu tinh vẫn ÄŒi lang thang trong các khu rừng ÄŒen tỌi mà truyỌn thuyết từng nói tỌi. Lâm Nam VÅ© cưỌi, nhưng Lạc TiỌu Phà m thì không, vẻ ma mỌ trong ánh mắt cô cà ng sâu hÆ¡n. Čây là khách sạn mỌ cá»a suỌt 24 giỌ, chuyên phục vụ các cặp tình nhân, Lâm Nam VÅ© là khách quen Ọ Čây. Lâm Nam VÅ© nhìn Lạc TiỌu Phà m cỌi từng chiếc áo, chiếc quần trưỌc mặt mình, thản nhiên tỌi mức không hỌ thấy xấu hỌ, tư thế cỌi áo cÅ©ng vô cùng hoà n mÄ©, như mỌt ÄŒiỌu nhảy nhẹ nhà ng và tuyỌt Čẹp. Anh ÄŒoán thầm trong lòng, chắc chắn anh không phải ngưỌi Čầu tiên Čược thưỌng thức ⌌ČiỌu nhảy⌌ nà y, và cÅ©ng khà ´ng phải là ngưỌi cuỌi cùng. Là n da trắng nõn nà phÆ¡i bà y ra trưỌc mặt anh, Lâm Nam VÅ© không thỌ không khen ngợi vẻ Čẹp cá»§a tạo hóa. ÃŒnh trắng rỌi lên cÆ¡ thỌ Lạc TiỌu Phà m, như Čắp lên mình cô mỌt tấm mà n huyỌn bÃ, nhưng lại khÆ¡i dáºy sá»± tò mò cá»§a ngưỌi khác. Lạc TiỌu Phà m trần truỌng Čứng giữa cÄŒn phòng rỌi chầm cháºm bưỌc vỌ phÃa Lâm Nam VÅ©, như mụ phá»§ thá»§y trong khu rừng sâu, mang theo sá»± mê hoặc ghê ngưỌi, khiến ngưỌi ta cam tâm thuần phục cô, cam tâm vì cô mà phải chỌu trừng phạt. Lâm Nam VÅ© cắn nhẹ môi, khóe miỌng là nụ cưỌi ČỌu cáng, ánh mắt như mỌt ngỌn lá»a cháy rừng rá»±c. - Lại Čây. ⌌ Anh Čưa tay ra, nhìn Lạc TiỌu Phà m tỌi gần mình hÆ¡n. Bên tai vang lên tiếng thỌ nhè nhẹ và tiếng lẩm bẩm: - Em muỌn có anh. ⌌ Lạc TiỌu Phà m hôn lên từng chỌ nhỌ trên ngưỌi Lâm Nam VÅ©, là nh lạnh, nhưng sau Čó lại như mỌt ngỌn
  • 6.
    lá»a ČỌt cháytrái tim anh. - Čược. ⌌ GiỌng nói cá»§a Lâm Nam VÅ© bỌng trỌ nên khà n khà n nhưng dỌ chỌu. Anh nhìn bà n tay nhỌ bé cá»§a Lạc TiỌu Phà m ÄŒang cỌi từng chiếc cúc áo trên ngưỌi anh, cảm giác là n da cô mát lạnh, như mỌt lỌp nưỌc mỌng, bà n tay chầm cháºm lần xuỌng tỌi thắt lưng anh, nhưng mỌt lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng mỌ cúc, Čà ´i môi ngỌt ngà o, run rẩy ÄŒang cắn và o môi anh, giỌng nói nhẹ như hÆ¡i thỌ: - Em không mỌ Čược thắt lưng. Lâm Nam VÅ© muỌn cưỌi, nhưng vẫn cỌ nhỌn, nhìn khuôn mặt á»ng ČỌ cá»§a Lạc TiỌu Phà m. Anh cỌi quần áo, ôm chặt lấy cô gái và o lòng, hai là n da chạm và o nhau. Bên dưỌi dưỌng như phát ra mỌt âm thanh nhè nhẹ, như tiếng thỌ, như tiếng khẩn cầu. Nhưng thứ khiến anh thÃch nhất là cảm giác như mỌt giấc mỌng, mỌt niỌm vui thầm kÃn chưa bao giỌ có, giây phút siết chặt hai tay, cảm thấy mỌt niỌm vui khi hai ngưỌi hòa và o mỌt. Lâm Nam VÅ© hôn lên gò má Lạc TiỌu Phà m: - Nói cho anh biết, có dỌ chỌu không? Khóe miỌng Lạc TiỌu Phà m nỌ mỌt nụ cưỌi ngỌt ngà o, ánh mắt say Čắm, hai tay ôm chặt thắt lưng Lâm Nam VÅ©, Čôi môi tiến lại gần Čôi môi anh: - Em muỌn có anh, không bao giỌ thấy Čủ cả. Trái tim Lâm Nam VÅ© giây phút Čó như bỌ lá»a thiêu cháy, chỌ vì câu nói cá»§a ngưỌi phụ nữ trong vòng tay, Čây là câu nói mà những ngưỌi Čà n ông thÃch nghe nhất, cho dù nó Čược thỌt ra từ miỌng mỌt ngưỌi Čà n bà xa lạ thì vẫn có khả nÄŒng châm lên mỌt ngỌn lá»a nhiỌt tình trong hỌ. Hai cÆ¡ thỌ mỌm mại lại mỌt lần nữa quấn và o vỌi nhau. Sau phút nghỌ ngÆ¡i, Lâm Nam VÅ© ôm chặt cÆ¡ thỌ Lạc TiỌu Phà m, Čôi môi anh cắn lên là n da cô, ČỌ lại những nụ hôn cháy bỌng. Lạc TiỌu Phà m siết chặt hông Lâm Nam VÅ©, ánh mắt trong sáng như nưỌc suỌi mùa xuân. Cô ngẩng Čầu lên, nhìn mặt trÄŒng treo lÆ¡ lá»ng ngoà i khung cá»a sỌ trong suỌt, mông lung, mÆ¡ hỌ. Lạc TiỌu Phà m quay Čầu lại, trong mắt cô có cái gì Čó chế giỌu, nhìn khuôn mặt Čẹp trai cá»§a Lâm Nam VÅ©, sỌng mÅ©i cao và thẳng, Čôi môi mỌng như Čôi môi cô, cô không nhỌn Čược, giÆ¡ tay lên vuỌt nhẹ mặt anh, mÅ©i anh, môi anh, cả hà ng lông mi dà i và cái cằm cá»§a anh nữa, dưỌi cằm anh là mỌt lỌp râu ráºm mỌi mỌc, cứng cứng, khiến tay cô nhỌn nhỌt. Lâm Nam VÅ© vẫn nhắm mắt, giÆ¡ tay ra nắm chặt bà n tay không yên
  • 7.
    pháºn cá»§a cô,Čặt lên miỌng cắn nhẹ mấy ngón tay, khiến Lạc TiỌu Phà m bỌ nhỌt cưỌi khúc khÃch. Bà n tay còn lại cá»§a Lạc TiỌu Phà m vẫn không chỌu nghỌ ngÆ¡i, trượt xuỌng phần bên dưỌi thắt lưng Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© mỌ mắt ra nhìn Lạc TiỌu Phà m, có vẻ gì Čó rất nghiêm túc, có vẻ gì Čó như nhẫn nại. Čôi mắt Lạc TiỌu Phà m khép hỌ, hà ng lông mi dà i khẽ lay ČỌng, khuôn mặt cô như mỌt Čứa trẻ, có cảm giác ngây thÆ¡, trong sáng. Dùng ngón tay vuỌt ve khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m, cảm giác dỌ chỌu lan khắp ngưỌi anh, anh giÆ¡ cánh tay ra ôm chặt cô: - ThÃch anh không? Lâm Nam VÅ© bỌng trỌ nên kỳ lạ, tại sao lại hỌi câu hỌi nà y nhỌ? Nhưng Čúng là bây giỌ anh rất muỌn biết, cho dù chỌ là tình mỌt Čêm, anh hy vỌng ngưỌi phụ nữ xa lạ nà y sẽ yêu anh, có thỌ Čó là vì lòng Ãch ká»· cá»§a mỌt ngưỌi Čà n ông. Lạc TiỌu Phà m lưỌi biếng mỌ mắt ra, nỌ mỌt nụ cưỌi tinh nghỌch, Čưa tay lên ôm cứng cỌ Lâm Nam VÅ©, Čôi môi tiến lại gần rỌi bỌng dưng cắn mạnh mỌt cái lên cỌ anh. Lâm Nam VÅ© ÄŒau ČỌn ⌌a⌌ mỌt tiếng rỌi Čẩy mạnh Lạc TiỌu Phà m ra: - Chết tiỌt, cô là m gì váºy? ÄŒiên rỌi hả? Lạc TiỌu Phà m báºt cưỌi, cưỌi rất vui vẻ, tiếng cưỌi vang khắp cÄŒn phòng, không thỌ dừng lại Čược: - Em muỌn Čánh dấu lên cỌ anh ČỌ chứng minh là em Čã từng ÄŒn anh. Tâm trạng tỌt Čẹp cá»§a Lâm Nam VÅ© phút chỌc bỌ Lạc TiỌu Phà m phá hỌng, Lạc TiỌu Phà m thấy khuôn mặt giáºn dữ cá»§a Lâm Nam VÅ©, tá»± giác quấn ga giưỌng rỌi nằm vỌ mỌt bên, cÆ¡ thỌ nhỌ bé cuỌn lại, khuôn mặt không có chút biỌu cảm nà o. Lâm Nam VÅ© bá»±c bỌi thỌ hắt ra, quay ngưỌi lại, không buỌn nhìn Lạc TiỌu Phà m nữa, Čúng là ngưỌi Čà n bà thần kinh có vấn ČỌ. Có thỌ vì quá mỌt mỌi nên Lâm Nam VÅ© nhanh chóng ngá»§ thiếp ÄŒi. Khi Lâm Nam VÅ© tỌnh lại thì mặt trỌi Čã treo lÆ¡ lá»ng giữa bầu trỌi. ÃŒnh mặt trỌi chói chang hắt qua khung cá»a sỌ bằng thá»§y tinh, xuyên thẳng và o mắt Lâm Nam VÅ© khiến anh nhất thỌi quên mất mình ÄŒang Ọ Čâu. Nhưng anh nhanh chóng nhỌ lại ngưỌi Čà n bà Čáng ghét Čêm hôm trưỌc, ngưỌi Čà n bà Čã cắn anh mỌt cái tháºt ÄŒau. NhỌ tỌi cô, thân dưỌi cá»§a anh lại nóng lên, hÆ¡i thỌ bắt Čầu dỌn dáºp, dục vỌng lại kéo tỌi. Bà n tay anh quỌ quạng sang bên cạnh, trỌng không, lạnh lẽo, không hỌ sỌ thấy cÆ¡ thỌ mỌm mại ấm áp mà anh ÄŒang tưỌng tượng. Ngà y trưỌc, ÄŒa sỌ những ngưỌi Čà n bà anh mang vỌ ČỌu giỌng như mỌt con
  • 8.
    mèo lưỌi biếngnằm trong lòng anh, chỌ anh tỌnh dáºy, hoặc là hai ngưỌi sẽ cùng và o nhà tắm nghỌch ngợm vỌi nhau, hoặc là sẽ nằm trong lòng anh ČỌ chỌ anh ⌌Čn tươi nuỌt sỌng⌌. Anh luôn là ngưỌi rất rỌng lượng, cho dù là những ngưỌi Čà n bà xa lạ có vỌi anh những mỌi tình mỌt Čêm thì xong viỌc, anh ČỌu cho hỌ mỌt sỌ tiỌn vừa Čủ ČỌ bù Čắp cho những gì mà hỌ Čã ÄŒem lại cho anh. Anh không muỌn có bất cứ quan hỌ lằng nhằng nà o vỌi hỌ sau nà y, tiỌn là cách giải quyết tỌt nhất. Nhưng lần nà y là thế nà o Čây? Lâm Nam VÅ© kinh ngạc quay Čầu lại, bên cạnh anh trỌng không, chỌ có tấm ga giưỌng trắng tinh Čược gấp gỌn gà ng Čặt Ọ Čầu giưỌng. Cá»a phòng tắm mỌ, bên trong cÅ©ng không có tiếng nưỌc chảy. Lâm Nam VÅ© cau mà y tỌ vẻ không hà i lòng, bưỌc xuỌng giưỌng, xỌ chân và o Čôi dép lê, lẩm bẩm: - Cô nà ng chết tiỌt nà y ÄŒi Čâu rỌi nhỌ? Anh nhìn Čông ngó Tây, có phải là ra ban công rỌi không? Nhưng cánh cá»a kÃnh dẫn ra ban công vẫn mỌ, không có bóng ngưỌi nà o, chỌ có tấm rèm in hình hoa mai ÄŒang phất phÆ¡ bay trong gió. Nhìn xung quanh cÅ©ng chẳng thấy ai, quay ngưỌi lại anh mỌi phát hiỌn trên chiếc tá»§ ČỌ quần áo, không biết từ lúc nà o Čã có thêm mỌt tỌ giấy và mỌt xấp tiỌn. Lâm Nam VÅ© khi Čó cảm thấy Čầu mình ù ÄŒi, hai mắt bỌng rát. Anh Čưa tay ra, trên tỌ giấy chỌ có mỌt hà ng chữ: Honey: Cảm Æ¡n anh Čã cho em mỌt Čêm tháºt tuyỌt vỌi, ČỌ em Čược thưỌng thức niỌm vui chưa bao giỌ có, sỌ tiỌn nà y là thù lao trả cho anh. Từ nay vỌ sau chúng ta không ai nợ ai nữa. Không ČỌ lại hỌ tên. Sắc mặt Lâm Nam VÅ© thay ČỌi liên tục, ghê tỌm, không tin, phẫn nỌ, chế giỌu, anh chỌ cảm thấy từng câu nói trên tỌ giấy như biến thà nh những lưỡi dao sắc bén nhất thế gian, Čâm thẳng và o ngá»±c anh, khiến anh không thỌ thỌ nỌi. Anh giáºn dữ ném mạnh tỌ giấy xuỌng Čất, nắm tay vang lên những tiếng ⌌rắc rắc⌌, hét lỌn: - Con Čà n bà chết tiỌt, cô coi tôi là cái gì? Cô tháºt là Čáng chết, Čừng ČỌ tôi gặp lại cô lần nữa! Čúng là khỌn nạn⌦ Nếu ngưỌi Čà n bà Čáng chết Čó xuất hiỌn trưỌc mặt anh lúc nà y, chắc chắn Lâm Nam VÅ© sẽ vặt cái Čầu xinh Čẹp Čó xuỌng là m bóng Čá. Anh chỌ muỌn ngưỌi bỌ ÄŒi lúc nà y là anh, còn ngưỌi Ọ lại nhìn xấp tiỌn là ngưỌi Čà n bà Čáng chết Čó. CỌ anh có cảm giác bỌng rát, anh sỌ tay lên, thỌ mạnh: - Čáng chết, Čừng ČỌ tôi tìm thấy cô, tôi mà gặp cô thì
  • 9.
    sẽ giết côhà ng ngà n, hà ng vạn lần! Anh bỌt chặt cỌ, ÄŒi và o phòng tắm, nhìn vết ČỌ trên cỌ qua tấm gương. TrỌi Æ¡i, thế nà y thì là m sao anh dám gặp ngưỌi khác! Čúng tháºt là ⌦ TrỌi Æ¡i, sao anh lại gặp ngưỌi Čà n bà như thế nà y! Lâm Nam VÅ© ÄŒau Čầu: - Là m thế nà o bây giỌ, mình chưa bao giỌ gặp chuyỌn nà y cả. Lâm Nam VÅ© tắm qua loa mỌt chút, khắp nÆ¡i trên cÆ¡ thỌ anh ČỌu vương lại mùi thÆ¡m cá»§a cô, trên quần áo cÅ©ng váºy, khiến anh khà ´ng thỌ nà o quên Čược ngưỌi Čà n bà chết tiỌt Čó. Nhìn xấp tiỌn trên tá»§ quần áo, sá»± kiên nhẫn cá»§a Lâm Nam VÅ© Čã vượt quá giỌi hạn, anh cầm xấp tiỌn lên, mỌ cá»a sỌ ra rỌi ném ra ngoà i, cả tỌ giấy Čáng ghét Čó nữa. Khi anh ra thanh toán tiỌn phòng, cô nhân viên lỌ tân có khuôn mặt xinh xắn mặc bỌ ČỌng phục mà u xanh mỌm cưỌi nói vỌi anh: - Thưa anh, cô gái tỌi cùng anh Čã trả tiỌn phòng rỌi. Sắc mặt Lâm Nam VÅ© cà ng trỌ nên khó coi hÆ¡n, anh cảm thấy ánh mắt cô nhân viên nhìn anh cà ng ngà y cà ng kỳ dỌ, cứ như thỌ anh là mỌt kẻ vô công rỌi nghỌ chỌ chuyên dá»±a và o khuôn mặt Čẹp trai quyến rÅ© phụ nữ ČỌ kiếm tiỌn nuôi thân, tất cả những ÄŒiỌu nà y ČỌu là do ngưỌi Čà n bà Čó gây ra cho anh. Lâm Nam VÅ© kéo mạnh cỌ áo, trong lòng như bỌ lá»a thiêu ČỌt, cà ng cảm thấy khó chỌu, miỌng không ngừng chá»i rá»§a ngưỌi Čà n bà khiến anh không vui. - Con Čà n bà chết tiỌt! NhỌ là Čừng ČỌ tôi gặp lại cô, nếu không thì cô chết chắc rỌi! Tôi chắc chắn sẽ xẻ thỌt cô ra. ~~~~~~~~hết chương 1~~~~~~~~~ MỌT THOÃŒNG XAO ČỌNG Lâm Nam VÅ© bưỌc nhanh ra khỌi khách sạn, nhảy lên ô tô, lấy ÄŒiỌn thoại ra gỌi tỌi công ty: - Thư ký Lý, hôm nay tôi không tỌi công ty, có chuyỌn gì thì gỌi ÄŒiỌn cho tôi. Nghe thấy tiếng trả lỌi bên kia xong, anh cúp ÄŒiỌn thoại, suy nghÄ© mỌt lát, cái dáng vẻ thê thảm cá»§a mình lúc nà y nếu vỌ nhà cÅ©ng không Čược, chắc chắn mẹ anh sẽ ÄŒi theo hỌi mãi khà ´ng thôi. Anh lại gỌi ÄŒiỌn thoại cho Bạch Hạo Uy: - ČưỌng 15, khu Hương Xá, gặp nhau Ọ sân golf nhé. ⌌ Không ČỌ bạn có cÆ¡ hỌi từ chỌi, anh ngắt ÄŒiỌn thoại luôn.
  • 10.
    Bạch Hạo UyỌ Čầu dây bên kia ngạc nhiên, mỌi sáng sỌm Čã bỌ cái gã dỌ hÆ¡i nà y quấy rầy. Anh nhìn khuôn mặt cô gái nằm bên cạnh, véo nhẹ lên má cô, nỌ nụ cưỌi xin lỌi: - Cục cưng, tỌi nay anh ČỌn cho nhé. Anh cÅ©ng chẳng buỌn ČỌ ý xem cô ta có ČỌng ý hay không, Čã vỌi và ng ngỌi dáºy mặc quần. Čà n bà không có thì tìm ngưỌi khác, nhưng bạn bè mà mất rỌi thì khó khÄŒn lắm. Khi tỌi sân golf, lên tầng hai, anh thấy Lâm Nam VÅ© vẫn hằm hằm nét mặt ngỌi trên hà ng ghế Čặt Ọ hà nh lang, Čôi mắt Čầy lá»a giáºn, không biết là ai Čã Čắc tỌi vỌi anh. Giang LỌi Hằng ngỌi bên cạnh Lâm Nam VÅ© cÅ©ng thấy kỳ lạ trưỌc thái ČỌ cá»§a anh, anh ra hiỌu bằng mắt cho Bạch Hạo Uy, cưỌi nói: - Hạo Uy, cái gã nà y hôm nay bỌ ÄŒiên rỌi, chúng ta mặc kỌ hắn, không có tỌi lúc bỌ hắn giết lại không hiỌu vì sao. Bạch Hạo Uy vỌ vỌ lên vai Lâm Nam VÅ©, tỌ ra rất tò mò. - Sáng sỌm ra, ai Čắc tỌi vỌi Giám ČỌc Lâm váºy? Sao mặt mÅ©i khó chỌu thế? Chúng tôi Čâu có Čắc tỌi vỌi cáºu, Ọ⌦ - là m ra vẻ ngạc nhiên. ⌌ Có phải là cô gái tỌi qua có vấn ČỌ khà ´ng? Bạch Hạo Uy không nhắc tỌi cô gái Čó còn tỌt, vừa nhắc tỌi, sắc mặt Lâm Nam VÅ© cà ng trỌ nên khó coi hÆ¡n, lá»a giáºn lại bỌc lên. Anh cầm cỌc nưỌc Čặt trên bà n, uỌng mỌt hÆ¡i hết sạch. Giang LỌi Hằng ngÆ¡ ngác nhìn Bạch Hạo Uy rỌi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, tò mò hỌi: - Cô gái nà o? Hai cáºu ÄŒang nói gì váºy? Sao tôi chẳng hiỌu gì cả! Bạch Hạo Uy mỌm cưỌi giảo hoạt, hất mặt vỌ phÃa Lâm Nam VÅ©. Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam VÅ© không nói nÄŒng gì, sắc mặt cà ng u ám hÆ¡n thì cưỌi: - Sao hả VÅ©? Chẳng nhẽ không ÄŒn Čược cô ta sao? Hay là ⌦ hay là cáºu không Čược? Ha ha ha⌦ - Bạch Hạo Uy, nếu cáºu còn muỌn sỌng thì mau câm miỌng lại cho tôi, nếu không tôi không khách sáo vỌi cáºu Čâu. ⌌ Lâm Nam VÅ© hình như Čã thá»±c sá»± nỌi giáºn, dứ dứ nắm Čấm vỌ phÃa Bạch Hạo Uy. Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam VÅ© nỌi giáºn thì láºp tức im lặng, khà ´ng nói nữa, nhưng mỌt lúc sau, anh không nhỌn Čược lại tò mò hỌi:
  • 11.
    - RỌt cuỌclà cáºu là m sao? Nói vỌi anh em xem nà o, biết Čâu giúp Čược gì cho cáºu. Dù sao cÅ©ng hÆ¡n là mỌt mình ôm nỌi tức giáºn trong lòng. ⌌ Nói Čược mỌt câu nghiêm túc, Bạch Hạo Uy lại quay lại vỌi bản tÃnh cợt nhả vỌn có, chế giỌu Lâm Nam VÅ©. ⌌ Có phải là vì cô gái nhỌ nhắn tỌi hôm qua lợi hại quá khà ´ng? NgưỌi anh em không chỌng Čỡ nỌi nên nảy sinh tâm lý tá»± ti, bỌi váºy hôm nay mỌi buỌn rầu không vui, ha ha ha⌦ Câu nói cá»§a Bạch Hạo Uy là m tỌn thương tỌi lòng tá»± trong cá»§a Lâm Nam VÅ©, khiến anh nỌi giáºn: - Thằng chết tiỌt, cáºu nói gì váºy? Chán sỌng rỌi phải không, cút mẹ ÄŒi. - Thế thì cáºu nói mau lên ČỌ bỌn tôi Čỡ phải ÄŒoán mò. Cáºu mà không nói thì Bạch Hạo Uy còn nói nhiỌu lỌi khó nghe hÆ¡n, tỌi lúc Čó Čừng có trách tôi không nhắc nhỌ cáºu. ⌌ Giang LỌi Hằng lại thêm dầu và o lá»a. ČỌi vỌi chuyỌn tỌi hôm qua, Lâm Nam VÅ© tháºt khó mà mỌ lỌi, cảm thấy mình tháºt là mất mặt, Čúng là là m hỌng cả cái danh hiỌu ⌌công tỠČà o hoa⌌. Lúc Čầu anh không chỌu nói, nhưng khà ´ng chỌng nỌi sá»± tò mò cá»§a Bạch Hạo Uy và Giang LỌi Hằng nên anh bèn kỌ cho hỌ nghe chuyỌn xảy ra hôm qua. Bạch Hạo Uy nghe xong, ngoác miỌng ra cưỌi, cưỌi bò lÄŒn ra cả bà n: - Ha ha ha, cô nhóc nà y thú vỌ tháºt, thú vỌ quá ÄŒi mất! Tôi chưa bao giỌ gặp cô gái nà o thú vỌ như thế, ha ha ha⌦ VÅ©, cáºu gặp Čúng ČỌi thá»§ rỌi, tôi phục cô ta tháºt. ⌌ Anh không hỌ quan tà ¢m tỌi viỌc sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ© ngà y cà ng khó coi hÆ¡n. Giang LỌi Hằng cÅ©ng cưỌi lỌn, khuôn mặt Čầy vẻ chỌ Čợi: - Tôi thá»±c sá»± rất muỌn gặp mặt cô gái ngá»§ cùng vỌi VÅ© mà lại trả tiỌn cho cáºu ta trông như thế nà o. Có thỌ trả tiỌn ČỌ Čược ngá»§ vỌi Giám ČỌc Lâm cá»§a chúng ta mỌt Čêm, Čúng là có bản lãnh, nếu mà ČỌ các phóng viên trong giỌi giải trà biết Čược thì chắc chắn sẽ Čược lên trang nhất luôn. - Tôi chắc chắn sẽ tìm Čược cô ta, con Čà n bà chết tiỌt! ⌌ Sắc mặt Lâm Nam VÅ© cà ng lúc cà ng tỌi, Čấm mạnh tay lên bà n, nghiến rÄŒng trèo trẹo. Giang LỌi Hằng vỌ vai Lâm Nam VÅ©, vẫn không nén Čược nụ cưỌi: - Čược ngá»§ vỌi ngưỌi Čẹp lại còn Čược tiỌn, mỌt viỌc tỌt như thế nà y biết tìm Ọ Čâu, cáºu còn buỌn rầu cái gì? Haiz! Chán tháºt! Sao tôi lại không Čược gặp cô ấy nhỌ, buỌn
  • 12.
    quá ÄŒi mất! LâmNam VÅ© giáºn dữ túm cỌ áo Giang LỌi Hằng, khuôn mặt phẫn nỌ, giÆ¡ cao nắm Čấm: - Có phải cáºu muỌn ÄŒn Čánh không? Hay là ngưỌi ngứa ngáy khó chỌu, ČỌ tôi gãi cho và i cái nhé? Giang LỌi Hằng biết ÄŒiỌu giÆ¡ tay lên, cưỌi hi hi nhìn Lâm Nam VÅ©, vỌ vỌ lên mặt anh: - OK, VÅ©, Čừng giáºn. Anh em chỌ muỌn giúp cáºu thôi, nếu cáºu khà ´ng thÃch thì lần sau gặp cô gái Čó cứ ČỌ tôi, tôi thÃch những viỌc như thế nà y. Lâm Nam VÅ© chán nản buông Giang LỌi Hằng ra. Nghe Giang LỌi Hằng nói váºy, trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh háºn ngưỌi con gái Čó, nhưng vừa nghÄ© tỌi viỌc cô tùy tiỌn liên giưỌng vỌi ngưỌi con trai khác là anh lại không kìm Čược ý nghÄ© muỌn giết cô, giỌng nói cá»§a anh trỌ nên lạnh lùng: - Không cần, tôi tá»± giải quyết Čược, không cần các cáºu phải lo. Giang LỌi Hằng cưỌi lỌn, không nghÄ© rằng ngưỌi bạn thân cá»§a mình, luôn Čược mỌi ngưỌi ca ngợi là khắc tinh cá»§a phụ nữ, giỌ cÅ©ng có lúc bỌ phụ nữ Čánh bại, cô gái Čó Čúng là thú vỌ tháºt, xem ra anh sắp có kỌch hay ČỌ xem rỌi. - Cảm Æ¡n, cho tôi mỌt ly nưỌc quả. ⌌ MỌt giỌng nói ngỌt ngà o dỌ nghe từ Čầu hà nh lang phÃa Bắc vang tỌi. MỌt cô gái xinh Čẹp, sang trỌng trong bỌ quần áo thỌ thao mà u trắng nhãn hiỌu Adidas, trên Čầu ČỌi mỌt chiếc mÅ© LV xuất hiỌn Ọ Čầu hà nh lang. Khuôn mặt cô trắng nõn nà , nụ cưỌi tươi tắn nỌ trên môi, Čôi mắt long lanh ưỌt như mặt hỌ, cảm giác nưỌc mắt có thỌ chảy ra bất cứ lúc nà o. Bạch Hạo Uy nhìn cô gái Čó chÄŒm chÄŒm, hai mắt sáng lên, vỌ vai Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, cáºu nhìn kìa, có phải cô gái cá»§a cáºu không. Lạc TiỌu Phà m ung dung gác chân lên bà n, uỌng nưỌc ép dưa hấu, nhìn anh chà ng Čẹp trai ngưỌi Hà n QuỌc vỌi mái tóc dà i buỌc gỌn Čằng sau như ÄŒuôi ngá»±a, mặc bỌ ČỌ Dior mà u trắng ÄŒang Čánh golf và o lỌ. ČưỌng bóng ÄŒi rất Čẹp, tư thế cÅ©ng hoà n hảo, quả bóng Čánh ra thẳng, trung bình mỌi quả ÄŒi xa khoảng 200m, có những quả ÄŒi Čược 300m.
  • 13.
    - Wa! ⌌Giang LỌi Hằng trỌ mắt lên nhìn Lạc TiỌu Phà m, nưỌc miếng trong miỌng tứa ra. ⌌ Cô gái như thế nà y mất tiỌn tôi cÅ©ng chỌu chứ Čừng nói là còn Čược cho tiỌn. MỌt viỌc tỌt như thế nà y Čúng là có thắp Čèn ÄŒi tìm cÅ©ng không thấy. VÅ©, tôi cà ng ngà y cà ng ngưỡng mỌ váºn may cá»§a cáºu Čấy! TrỌi Æ¡i, nếu biết thế tỌi qua tôi Čã tỌi bar vỌi các cáºu rỌi! Vì mỌt cô gái xinh Čẹp như thế nà y thì Čám cỌ dại kia có thỌ vứt hết. Lâm Nam VÅ© Čã không còn nghe thấy Giang LỌi Hằng nói gì nữa, trong mắt anh chỌ còn lại không mặt cá»§a ngưỌi Čà n bà Čáng ghét Čó, nhìn nụ cưỌi vui vẻ cá»§a cô là anh nỌi giáºn: - Các cáºu có mang tiỌn mặt ÄŒi không? - Cái gì? TiỌn mặt? Cáºu cần tiỌn là m gì? ⌌ Giang LỌi Hằng kinh ngạc nhìn Lâm Nam VÅ©. ÃŒnh mắt Lâm Nam VÅ© trỌ nên tháºt Čáng sợ, nghiến rÄŒng nói: - Bảo cô ta ngá»§ vỌi tôi. - Ha ha, VÅ©, tôi thấy cáºu bỌ cô ấy là m cho nỌi giáºn Čến phát ÄŒiên rỌi. Có ÄŒiỌu cáºu sẽ không nghiỌn ngá»§ cùng cô ấy chứ! ⌌ Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong Čã sợ hãi im miỌng khi nhìn thấy ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ©. Ba ngưỌi vỌn dÄ© ČỌu không thÃch mang theo tiỌn mặt, nên góp hết lại Čược có 5000 tỌ, hình như cÅ©ng tương Čương vỌi sỌ tiỌn mà cô gái Čó ČỌ lại cho anh. Lâm Nam VÅ© vẫy tay vỌi cô nhân viên phục vụ mặc bỌ ČỌng phục mà u xanh lam Čứng gần Čó, viết mấy chữ và o mỌt tỌ giấy, kẹp tiỌn và o trong Čó rỌi Čưa cho cô phục vụ, chỌ vỌ phÃa Lạc TiỌu Phà m: - Čưa tỌ giấy nà y cho cô gái Čó. Cô nhân viên nhìn Lâm Nam VÅ©, rỌi lại nhìn Lạc TiỌu Phà m ÄŒang vui vẻ ngỌi bên kia, khuôn mặt tỌ vẻ khó hiỌu: - Dạ vâng, thưa ông, còn chuyỌn gì nữa không ạ? Lâm Nam VÅ© lắc Čầu, lại quay sang nhìn Lạc TiỌu Phà m. Anh muỌn xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nà o, bất giác trong lòng thấy cÄŒng thẳng hÆ¡n. Čúng lúc Lạc TiỌu Phà m ÄŒang theo dõi rất say mê thì cô nhân viên phục vụ nhét và o tay cô mỌt tỌ giấy rỌi chỌ vỌ phÃa Là ¢m Nam VÅ©: - Anh bên kia nhỌ tôi Čưa cho cô.
  • 14.
    Lạc TiỌu PhÃm quay Čầu lại, Čụng ngay phải Čôi mắt giáºn dữ cá»§a Lâm Nam VÅ©, Čôi mắt ÄŒen và sâu thẳm như ÄŒang muỌn nuỌt chá»ng cô. Lạc TiỌu Phà m giáºt mình cúi Čầu xuỌng, kéo kéo cái mÅ© lưỡi trai trên Čầu, chết tiỌt tháºt, sau lại là anh ta nhỌ. Nhưng nghÄ© mỌt lát, thấy mình chẳng có gì phải sợ cả, cô Čã trả tiỌn cho anh ta rỌi, chẳng nhẽ mỌt Čêm 6000 tỌ mà còn chê Ãt sao? Dù sao Čó cÅ©ng là tiỌn mà cô vất vẻ kiếm suỌt mỌt tháng trỌi, nếu không phải vì không muỌn sau nà y lằng nhằng vỌi anh thì cô cÅ©ng chẳng nỡ bỌ hết sỌ tiỌn trong túi ra cho anh như thế. Trên thá»±c tế, ÄŒiỌu quan trỌng nhất là cô không muỌn tiếp tục sai lầm, sa ČỌa mỌt lần trong ČỌi Čã là Čủ lắm rỌi. Lạc TiỌu Phà m cầm tỌ giấy trong tay cô nhân viên, trong Čó nằng nặng bèn tò mò mỌ ra xem, thì ra là mỌt xấp tiỌn, trên tỌ giấy còn có mấy dòng chữ: TỌi nay, tôi muỌn em ngá»§ vỌi tôi. Lâm Nam VÅ© ngỌi cách Čó không xa quan sát nụ cưỌi tươi rói nỌ trên khóe miỌng cô gái, Čôi mắt nheo lại, ánh mắt nghỌch ngợm nhìn anh. Anh thấy Lạc TiỌu Phà m Čứng lên ÄŒi vỌ phÃa mình, khuà ´n mặt cô tỌ vẻ bất cần. Lạc TiỌu Phà m ÄŒi tỌi bên cạnh chiếc bà n, lấy xấp tiỌn ra khỌi tỌ giấy rỌi Čặt xuỌng trưỌc mặt Lâm Nam VÅ©, khóe miỌng lạnh lùng nhếch lên: - Xin lỌi, tôi không thÃch những ngưỌi Čà n ông chá»§ ČỌng tìm Čến mình. GiỌng nói không lỌn nhưng Čủ ČỌ những ngưỌi chÆ¡i bóng xung quanh ČỌu nghe thấy. Lâm Nam VÅ© cảm thấy rất nhiỌu ánh mắt ČỌu ČỌ dỌn lên ngưỌi anh, có ngưỌi khinh bỌ, có ngưỌi chế giỌu, có ngưỌi thỌ Æ¡, Čương nhiên, tất cả những ÄŒiỌu nà y ČỌu do ngưỌi Čà n bà trưỌc mặt ban cho anh. Lâm Nam VÅ© Čã không còn kiên nhẫn vỌi cô nữa, anh giáºn giữ nắm chặt tay Lạc TiỌu Phà m, lá»a giáºn trong mắt Čủ ČỌ thiêu cháy cô: - Con Čà n bà chết tiỌt, không phải tỌi qua cô từng cầu xin tôi sao? ÃŒnh mắt cá»§a Lạc TiỌu Phà m ÄŒang cưỌi, như nụ cưỌi cá»§a mỌt con cáo, giảo hoạt và xảo quyỌt: - Anh có thỌ từ chỌi, tôi không nghÄ© rằng anh ngon hÆ¡n cáºu bé Čó. Lâm Nam VÅ© chỌ cảm thấy các mạch máu cá»§a mình cÄŒng phỌng lên, công lao ⌌tu dưỡng⌌ cá»§a anh bao nhiêu nÄŒm nay Čã bỌ ngưỌi con gái nà y phá hỌng. Anh cỌ nén giáºn, giữ lại chút lý trà cuỌi cùng:
  • 15.
    - Váºy bâygiỌ phải là m thế nà o cô mỌi ČỌng ý? - Rất Čơn giản. ⌌ Lạc TiỌu Phà m vẫn cưỌi, nụ cưỌi gian xảo, nụ cưỌi lẳng lÆ¡, nụ cưỌi tươi rói như Čóa mẫu Čơn ÄŒang nỌ rỌ, khiến ngưỌi khác không thỌ không ngoái lại nhìn. Nhưng tất cả những thứ nà y trong mắt Lâm Nam VÅ© chỌ khiến anh thấy lạnh toát cả ngưỌi. Lạc TiỌu Phà m mỌm cưỌi lấy mỌt ČỌng xu ra Čặt trưỌc mặt Lâm Nam VÅ©, ánh mắt chế giỌu: - ChỌ cần anh chấp nháºn giá nà y, anh có thỌ Čược ngá»§ vỌi tà ´i, nhiỌu hÆ¡n 1 xu cÅ©ng không Čược. Bạch Hạo Uy và Giang LỌi Hằng không nhỌn Čược, báºt cưỌi lỌn. Cô gái nà y Čúng là khiến hỌ mỌ rỌng tầm mắt, hỌ chưa bao giỌ thấy ngưỌi phụ nữ nà o thú vỌ như thế, hoà n toà n khỌng chế Čược anh chà ng Lâm Nam VÅ© vỌn nỌi tiếng lạnh lùng trong tầm tay. Giang LỌi Hằng Čứng lên, vỌ vai Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, cáºu tháºt là Čáng thương, 1 xu, ha ha ha⌦ Lâm Nam VÅ© sầm mặt xuỌng, bất chấp sá»± chế giỌu cá»§a hai ngưỌi bạn bên cạnh, kéo Čầu Lạc TiỌu Phà m lại, miết chặt tay lên cằm cô rỌi miết mạnh môi mình lên Čôi môi ČỌ chót cá»§a cô, sau Čó nói: - Con Čà n bà chết tiỌt, có phải cô không muỌn sỌng nữa không? Lạc TiỌu Phà m Čẩy tay Lâm Nam VÅ© ra, là m nÅ©ng: - Em rất hà i lòng vỌ anh, chỌ cần anh ČỌng ý thì em cÅ©ng ČỌng ý. Anh có tiỌn, lại Čược ngưỌi Čẹp ngá»§ cùng, em không biết anh còn lý do gì mà không ČỌng ý. ⌌ Nói xong, khuôn mặt cô láºp tức thay ČỌi, tinh ranh như mỌt con cáo. Lâm Nam VÅ© sa sầm mặt, lấy ra mỌt chiếc thẻ Ọ trong vÃ, Čôi mắt vẫn nhìn chằm chằm và o Lạc TiỌu Phà m: - 10 vạn, cô ngá»§ vỌi tôi. Lạc TiỌu Phà m cưỌi lỌn, nụ cưỌi rất sảng khoái và ngông nghênh: - Em nói rỌi, em không thÃch những ngưỌi Čà n ông chá»§ ČỌng tìm tỌi mình, những ngưỌi Čà n ông như váºy không Čáng mỌt xu! ⌌ Nói xong, cô không thèm nhìn Lâm Nam VÅ© nữa, quay vỌ ngỌi cạnh chà ng trai ngưỌi Hà n QuỌc, miỌng ngáºm Ọng hút, tỌ ra rất vui vẻ. Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± phát ÄŒiên vì ngưỌi con gái Čó, nhưng anh
  • 16.
    lại không biếtphải là m gì cô, ngưỌi ta còn chẳng buỌn liếc mắt nhìn anh, ngà y trưỌc anh Čã từng ČỌi xá» như váºy vỌi phụ nữ, không ngỌ hôm nay lại gặp báo ứng. Trái tim anh chùng xuỌng, liếc xéo sang khuôn mặt cá»§a cô gái, lần nà o gặp nhau cÅ©ng là cô Čùa giỡn anh! Ngà y trưỌc anh từng nghe nói có những ngưỌi Čà n bà thÃch chÆ¡i kiỌu ⌌thả con sÄŒn sắt, bắt con cá rà ´âŒŒ, chắc chắn là váºy, có ngưỌi Čà n bà nà o không ČỌng lòng trưỌc tiỌn? Tôi không tin cô lại ngoại lỌ. Bạch Hạo Uy nghiêm túc nhìn Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, tỌ khuyên cáºu Čừng tiếp cáºn vỌi những cô gái như thế nà y, nguy hiỌm quá, cáºu sẽ tan xương nát thỌt mất. RỌi cáºu sẽ yêu cô ta lúc nà o không biết. Cáºu Čừng quên, cáºu Čã có vỌ hôn thê rỌi, dừng tay thôi! Lâm Nam VÅ© nhếch mỌt nụ cưỌi giỌu cợt: - Uy, tôi sẽ không thÃch ngưỌi Čà n bà như thế Čâu, cô ta và những ngưỌi Čà n bà khác chẳng có gì khác nhau cả, không biết chừng cô ta là m quen vỌi tôi là vì muỌn chÆ¡i trò mèo vỌn chuỌt, tôi sẽ không mắc bẫy Čâu. - VÅ©, nếu cáºu Čã nói váºy thì chứng tỌ cáºu không quan tâm tỌi cô ấy, thế thì nhưỌng cô ấy cho tôi ÄŒi! Tôi rất hứng thú vỌi cô gái nà y. ⌌ Giang LỌi Hằng nhìn Lạc TiỌu Phà m, tại sao ngà y trưỌc anh không phát hiỌn ra còn có những cô gái thú vỌ như thế nà y nhỌ? Anh phải có Čược Lạc TiỌu Phà m, ČỌ cô ấy thÃch mình, chắc chắn sẽ rất thú vỌ. Khóe miỌng Lâm Nam VÅ© bất giác khẽ run run, giỌng nói tắc nghẹn: - ChỌ tôi báo thù xong Čã, tỌi lúc Čó thì tùy các cáºu, tôi khà ´ng quan tâm, nhưng bây giỌ cô ta là cá»§a tôi. Lạc TiỌu Phà m vẫn không thèm liếc nhìn Lâm Nam VÅ© mỌt lần nà o, không phải cô không có tình cảm vỌi anh, tháºm chà trong lòng còn thầm thÃch anh, thÃch cảm giác anh cắn và o ngón tay mình, thÃch cảm giác Čược anh ôm chặt và o lòng, thÃch mùi hương trên cÆ¡ thỌ anh, nhẹ nhà ng thôi nhưng lại ÄŒem tỌi cho cô mỌt giấc mÆ¡ Čẹp. Con gái tháºt Čáng thương, trao cÆ¡ thỌ mình cho ai thì sẽ có tình cảm vỌi ngưỌi Čó. Tháºt tiếc là giỌ Čây cô Čã không còn là cô bé Lạc TiỌu Phà m Čáng thương luôn cần ngưỌi khác phải chÄŒm sóc nữa, từ sau khi ngưỌi Čà n ông mà cô yêu sâu sắc vì tiỌn tà i, danh lợi mà ngá»§ vỌi mỌt ngưỌi Čà n bà khác, Lạc TiỌu Phà m Čã không còn ČỌ cho mình phải chỌu tỌn thương nữa, vÄ©nh viỌn không. MỌt lần ÄŒau ČỌn vì xé rách trái tim mình Čã quá Čủ rỌi, cô khà ´ng muỌn tái diỌn viỌc nà y mỌt lần nữa, cô sợ tỌi lúc Čó cô sẽ không thỌ Čứng lên Čược. MỌt lần buông trôi bản thà ¢n Čã Čủ rỌi, từ nay vỌ sau, Lạc TiỌu Phà m phải sỌng vì chÃnh mình.
  • 17.
    Lâm Nam VÅ©không nén Čược, lại quay sang nhìn lén Lạc TiỌu Phà m, trong lòng anh thá»±c sá»± hy vỌng cô sẽ quay lại nhìn anh, nhưng ÄŒiỌu khiến anh thất vỌng là Lạc TiỌu Phà m coi anh như thỌ không tỌn tại, không thèm liếc qua lấy mỌt cái. Lẽ nà o anh ÄŒoán nhầm rỌi sao? Lâm Nam VÅ© á»§ rÅ©, tâm trạng vô cùng tỌi tỌ. Nhìn Lạc TiỌu Phà m và gã thanh niên ngưỌi Hà n QuỌc nói nói cưỌi cưỌi rất vui vẻ, Lạc TiỌu Phà m cùng gã thanh niên Čó chÆ¡i golf vỌi nhau, khuôn mặt rạng ngỌi hạnh phúc. Lâm Nam VÅ© bá»±c mình Čứng lên, nói: - Tôi vỌ trưỌc Čây, các cáºu cứ chÆ¡i ÄŒi! ⌌ Không chỌ hai ngưỌi kia nói gì, anh Čã quay ngưỌi ÄŒi luôn. Lúc ÄŒi ngang qua Lạc TiỌu Phà m, anh ngá»i thấy mùi hương quen thuỌc cá»§a cô, trong lòng thấy chua chua. Thấy cô cưỌi rạng rỡ, anh thá»±c sá»± muỌn Čánh cho cô và i cái. Nhưng anh vẫn cỌ nhỌn, những ngưỌi Čà n bà thÃch anh còn xếp hà ng dà i, thÃch ngưỌi như thế nà o mà không có. Anh không thèm quan tâm tỌi cô, mỌt ngưỌi Čà n bà n thÃch chá»§ ČỌng ÄŒi tìm Čà n ông. - Tôi ÄŒoán VÅ© sẽ bỌ cuỌn và o Čó. ⌌ Bạch Hạo Uy nhìn theo cái bóng lạnh lùng cá»§a Lâm Nam VÅ© ÄŒang rỌi xa. Giang LỌi Hằng thản nhiên: - Čâu phải lần Čầu tiên VÅ© lên giưỌng vỌi Čà n bà , cÅ©ng chưa nghe cáºu ta nói là thÃch ai, cáºu ta chỌ giáºn giữ nhất thỌi thôi, chắc và i ngà y nữa là quên. Nhưng mà tôi thì có lẽ nên nghiêm túc mỌi Čược. Bạch Hạo Uy cưỌi lỌn: - Chúng ta Čánh cược, cô gái nà y chắc chắn không phải loại ngưỌi như cáºu và VÅ© tưỌng. Từ lần Čầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhìn và o Čôi mắt ấy, tỌi hôm Čó Čã tôi luôn có cảm giác cô ấy và VÅ© sẽ có chuyỌn gì Čó, bỌi vì hai ngưỌi hỌ thuỌc cùng mỌt loại ngưỌi. - Cáºu vẫn chưa nói là cược cái gì. - Chúng ta cược hai ngưỌi hỌ sẽ yêu nhau. Lần nà y thì tỌi lượt Giang LỌi Hằng cưỌi: - Không thỌ nà o, VÅ© chưa bao giỌ thÃch ngưỌi Čà n bà nà o cả, tà ´i cược hỌ sẽ không xảy ra chuyên gì. Bạch Hạo Uy bất lá»±c cưỌi: - ChuyỌn gì cÅ©ng có lần Čầu tiên, 100 vạn, tôi cược hỌ sẽ yêu nhau!
  • 18.
    - OK! Hai bÃn tay nắm chặt và o nhau. CHÆ¯Æ NG II: MỌT CHÃŒT XAO ČỌNG Nhà Lâm Nam VÅ© nằm trong khu nhà già u trên ČưỌng 15 khu Hương Xá, ngôi nhà gần biỌn, tá»±a lưng và o núi, hai bên ČưỌng có những cây bÃch Čà o xanh ngắt cùng những khóm tá» vi, những cây anh Čà o và rừng trúc, mỌt cÄŒn biỌt thá»± nhỌ xinh xắn ẩn mình trong chỌn non xanh nưỌc biếc. Ngôi nhà có vưỌn treo Čầy những giỌ hoa cúc HuyỌn Nhai mà u và ng chÃnh là nhà cá»§a Lâm Nam VÅ©, cúc HuyỌn Nhai cà nh nhỌ và mỌm, dáng cây tá»± nhiên như những bông hoa cúc nhỌ treo trên vách núi, cà nh cây rá»§ xuỌng rỌi bám và o bỌ tưỌng. Trong vưỌn còn có mỌt chiếc xÃch ÄŒu bằng gỌ quấn Čầy hoa cúc, mỌi khi có cÆ¡n gió thỌi qua, nhưng bông hoa cúc lại tỌa ra mùi thÆ¡m dìu dỌu, lan rỌng khắp vưỌn. CHÆ¯Æ NG III: KHÃŒNG PHẢI OAN GIA KHÃŒNG GẶP NHAU Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© Čã bỌ ÄŒi, trong lòng bỌng cảm thấy trỌng rỌng, có thỌ vì Čây là lần cuỌi cùng hai ngưỌi gặp nhau, sau nà y cô sẽ không bao giỌ tỌi Čây chÆ¡i golf nữa, cho dù có tỌi cÅ©ng chưa chắc Čã gặp anh. Lái xe ÄŒi mãi, cô ÄŒi và o ČưỌng 13 khu Hương Xá lúc nà o không biết, nhìn khung cảnh quen thuỌc xung quanh, trái tim cô lại quặn ÄŒau. Tình cảm ba nÄŒm vẫn không chỌng nỌi sá»± cám dỌ cá»§a tiỌn bạc và ČỌa vỌ! Cô lặng lẽ nhìn khung cá»a sỌ quen thuỌc, nhìn giò hoa lan quân tá» treo trên Čó, chiếc xÃch ÄŒu bằng gõ khẽ ÄŒong Čưa trong gió, nưỌc mắt bất giác trà o ra. Cô tưỌng rằng trái tim mình Čã Čủ lạnh lùng, váºy mà cô vẫn còn rÆ¡i nưỌc mắt vì con ngưỌi Čó. Nhìn chiếc Chevrolet mà u xám bạc cá»§a ⌌hắn⌌ ÄŒáºu bên ČưỌng, quay Čầu nhìn lại chiếc Chevrolet mà u trắng cá»§a mình. Hai chiếc xe nà y là nÄŒm ngoái anh giúp công ty hoà n thà nh mỌt vụ giao dỌch lỌn, Čược công ty thưỌng cho 40 vạn nên bỌ tiỌn ra mua. Anh biết cô thÃch mà u trắng nên ČỌ chiếc xe mà u trắng lại cho cô, còn anh ÄŒi chiếc xe mà u xám bạc. Nhưng tình cảm cá»§a anh giỌ Čã không còn nữa, Čã ČỌ dà nh cho ngưỌi phụ nữ khác, trong mắt anh, cô chẳng là gì nữa. Lạc TiỌu Phà m không nhìn thấy trong chiếc xe BMW mà u trắng sau xe anh có mỌt Čôi mắt ÄŒang nhìn cô, nhìn cô rÆ¡i lỌ, nhìn cô ÄŒau khỌ, nhìn Čôi vai run rẩy cá»§a cô, nhưng lại không dám là m gì. - Lạc, anh có lỌi vỌi em! Hãy quên anh ÄŒi! Čừng bao giỌ nhỌ tỌi ÄŒiỌu gì liên quan tỌi anh nữa. ⌌ Lòng anh thầm nói vỌi cà ´ như váºy. Anh Čã chuyỌn sang ČưỌng 10 khu Hương Xá từ lâu, Čó chÃnh là nÆ¡i mà anh hằng mÆ¡ ưỌc, là nÆ¡i mà anh Čã phấn Čấu hết sức mình ČỌ mong có nó. Nhưng bây giỌ anh không cần phấn Čấu nữa, bỌi vì anh Čã cưỌi mỌt ngưỌi Čà n bà già u có, tất cả những thứ nà y anh ČỌu có Čược dỌ dà ng.
  • 19.
    Cái gì ČạtČược quá dỌ, quá Čơn giản ngược lại cà ng khiến anh không dám tin là nó có tháºt. Còn cÄŒn phòng nÆ¡i Čây, anh không bán ÄŒi, thi thoảng anh vẫn vỌ lại nÆ¡i nà y. Ngà y trưỌc lúc nà o cÅ©ng muỌn thoát khỌi nó, bây giỌ anh phát hiỌn ra, thì ra nÆ¡i nà y mỌi là nÆ¡i anh trân trỌng nhất, nhưng mỌi thứ ČỌu Čã quá muỌn, quá muỌn rỌi, anh dùng hạnh phúc và tình yêu Ọ Čây ČỌ ČỌi lấy mỌt cÄŒn biỌt thá»± lạnh lẽo. Anh nhìn Lạc TiỌu Phà m lau khô nưỌc mắt, bưỌng bỌnh ngẩng cao Čầu, khỌi ČỌng xe rỌi biến mất khỌi tầm mắt cá»§a anh. Mặt trỌi dần dần khuất sau ngỌn núi, ngay cả tia sáng cuỌi cùng cÅ©ng Čã bỌ bóng tỌi nuỌt chá»ng, cÆ¡n gió nhẹ nhà ng vuỌt ve những bông hoa trên cá»a sỌ, tỌa ra mùi hương thoang thoảng, dỌu dà ng. Lạc TiỌu Phà m nhắm mắt lại, hai tay duỌi thẳng, lặng lẽ nằm trên giưỌng, không nghÄ© ngợi gì, không có cảm giác, không muỌn suy nghÄ©, cÅ©ng không muỌn là m gì. Từ sau khi Khương Hạo rỌi bỌ cô, cô thưỌng xuyên cảm thấy cô Čơn mỌt cách kỳ lạ, nó giỌng như mỌt dòng nưỌc ÄŒang chảy, từ trong suy nghÄ© cá»§a Lạc TiỌu Phà m lan ÄŒi khắp nÆ¡i, khiến cô luôn chìm Čắm trong bóng Čêm cá»§a sá»± cô Čơn. BỌng dưng Lạc TiỌu Phà m ngỌi báºt dáºy, hình như cô Čã không chỌu Čựng Čược sá»± cô Čơn, lắc mạnh Čầu, Čứng lên. Cô mỌ cái máy tÃnh ČỌ Čầu giưỌng, kÃch chuỌt và o bà i hát mà cô vẫn thÃch, ngay láºp tức, mỌt giai ÄŒiỌu du dương lỌt và o tai cô, hình như chỌ có bà i hát nà y mỌi có thỌ thay Lạc TiỌu Phà m nói lên tâm trạng: Vì anh mà em quên mỌi thứ Những lỌi nguyỌn rá»§a giấu kÃn trong chiếc bình thá»§y tinh Tá»± cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn tháºn ÃŒm thầm yêu anh Không cẩn tháºn, không nhìn tháºt kỹ Phát hiỌn ra anh còn quá nhiỌu bà máºt Hình như em không phải là duy nhất cá»§a anh BỌi váºy anh luôn tỌ vẻ bất cần Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tỌi anh Anh cÅ©ng Čừng tưỌng rằng anh là giỌi giang ChỌ mỌt trò chÆ¡i thôi, em không muỌn thua chÃnh bản thân mình Cứ cho rằng trong lòng em còn nhỌ tỌi anh CÅ©ng chỌ là mỌt ÄŒiỌp khúc lãng mạn mà sỌ pháºn Čã an bà i Anh có thỌ ČỌ lại cho em Thêm mỌt và i hỌi ức Čẹp Những ÄŒiỌp khúc lãng mạn⌦
  • 20.
    Lạc TiỌu PhÃm cÅ©ng nhỌ tỌi Lâm Nam VÅ©, nhỌ tỌi nụ cưỌi cá»§a anh, nhỌ tỌi dáng vẻ anh khi giáºn dữ, cô không nhỌn Čược báºt cưỌi, sá»± xuất hiỌn cá»§a Lâm Nam VÅ© Ãt nhiỌu gì cÅ©ng là m nhạt bỌt hình ảnh cá»§a Khương Hạo và là m giảm bỌt nỌi ÄŒau trong tâm hỌn cô. Có ngưỌi nói, nếu muỌn cứu vỌt linh hỌn mình khỌi nỌi ÄŒau thất tình thì hãy bắt Čầu mỌt tình yêu mỌi! Tâm hỌn bạn tá»± nhiên sẽ Čược giải phóng. Mình có thỌ không? Mình có còn Čủ trái tim ČỌ yêu không? Lạc TiỌu Phà m cưỌi chua chát, mình cảm thấy hình như mình Čã mất ÄŒi khả nÄŒng yêu mỌt ai Čó. Chiếc ÄŒiỌn thoại ČỌ trên bà n ČỌ chuông, Lạc TiỌu Phà m ấn nút nghe, Čó là ČỌng nghiỌp Ọ công ty cÅ©, Tùy Thiên Thiên. Sau khi rỌi khỌi công ty Čó, lâu lắm rỌi hai ngưỌi không liên lạc vỌi nhau. Čầu dây bên kia vang lên giỌng nói: - TiỌu Phà m, tỌi nay cáºu có rảnh không? Lạc TiỌu Phà m ngạc nhiên hỌi: - Thiên Thiên, có viỌc gì không? - Ọ! Là thế nà y, tỌ có mấy tấm vé tham gia dạ tiỌc cá»§a ông TỌng giám ČỌc cÅ©. - Ọ! ⌌ Lạc TiỌu Phà m thấy tháºt kỳ lạ. - Nghe nói bữa tiỌc nà y có rất nhiỌu anh chà ng Čẹp trai cÅ©ng tham gia, mà toà n là ngưỌi già u có. TỌ biết cáºu mỌi thất tình, ra ngoà i cho Čỡ buỌn! Nói không chừng gặp Čược tình yêu mỌi, LỌ LỌ và Čà o Čà o cÅ©ng ÄŒi, hỌ bắt tỌ nhất ČỌnh phải rá»§ cáºu ÄŒi cùng. Cáºu ÄŒi nhé! Chúng ta cÅ©ng lâu lắm rỌi không gặp nhau. Lạc TiỌu Phà m ÄŒang ČỌnh từ chỌi, nhưng nghe nói LỌ LỌ vỌi Čà o Čà o cÅ©ng ÄŒi, Čúng là lâu lắm rỌi cô không gặp hỌ, mặc dù thỌi gian là m viỌc chung không dà i, nhưng ngà y trưỌc hỌ cÅ©ng thưỌng cùng ÄŒi chÆ¡i vỌi nhau. Lạc TiỌu Phà m nghÄ© mỌt lát rỌi nói: - Čược, váºy chúng ta gặp nhau Ọ Čâu? - 7 giỌ, bỌn tỌ Ọ chỌ ngã tư trưỌc nhà chỌ cáºu, ba ngưỌi bỌn tỌ sẽ lái xe tỌi Čó Čón cáºu. Không Čược thất hẹn Čà ¢u Čấy! - Čược, tỌ chỌ các cáºu.
  • 21.
    Cúp ÄŒiỌn thoại,tâm trạng Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng tỌt hÆ¡n nhiỌu. Cô khẽ uỌn ngưỌi, thầm nghÄ©, Ọ nhà cÅ©ng chán, thôi cứ ra ngoà i cÅ©ng Čược, lâu lắm không tham gia các hoạt ČỌng xã hỌi rỌi. MỌ tá»§ quần áo ra, mặc bỌ nà o Čược nhỌ? Không biết là ba ngưỌi hỌ sẽ mặc quần áo như thế nà o! Hy vỌng là Čừng mặc giỌng nhau. Cô cầm mỌt bỌ trang phục dạ hỌi mà u ČỌ, hình như hÆ¡i nỌi báºt, bỌ xuỌng; lại cầm lên mỌt bỌ ČỌ mà u ÄŒen, soi mình trong gương, lắc Čầu, gần Čây sắc mặt cô hÆ¡i xấu, mặc bỌ ČỌ nà y trông tỌi quá. BỌng dưng nhìn thấy chiếc váy mà u trắng như công chúa, cô Čưa tay ra, cảm thấy hÆ¡i buỌn. BỌ ČỌ nà y là do Khương Hạo tặng cô nhân dỌp sinh nháºt 22 tuỌi. Khi Čó, Lạc TiỌu Phà m rất hạnh phúc, có ngưỌi thÃch mình, quan tâm mình, luôn Ọ bên cạnh mình, nhưng bây giỌ mỌi thứ ČỌu Čã biến mất, nhìn lại chiếc váy nà y, sao cô có thỌ không ÄŒau lòng? Lạc TiỌu Phà m lấy chiếc váy xuỌng, Čó là mỌt chiếc váy quây ôm ngá»±c, phần hông có mỌt sợi dây lụa mà u trắng, bên dưỌi rá»§ xuỌng như chiếc váy cá»§a mỌt nà ng công chúa. Chiếc váy nà y hợp vỌi giấc mÆ¡ Čược là m công chúa cá»§a mỌi cô gái. Khi Lạc TiỌu Phà m lần Čầu tiên nhìn thấy nó, cô Čã thÃch mê. Nhưng khi Čó cô và Khương Hạo vẫn còn là hỌc sinh, không có nhiỌu tiỌn, không ngỌ Khương Hạo lại lén cô ÄŒi là m thêm Ọ quán bar và o buỌi tỌi, dùng tiỌn kiếm Čược mua cho Lạc TiỌu Phà m chiếc váy nà y. Khi Čó, Lạc TiỌu Phà m cảm ČỌng trong suỌt mỌt thỌi gian dà i, cô cảm thấy mình Čúng là ngưỌi hạnh phúc nhất trên thế gian, váºy mà bây giỌ chiếc váy nà y lại như ÄŒang cưỌi nhạo thứ hạnh phúc ngắn ngá»§i Čó cá»§a cô. Lạc TiỌu Phà m chầm cháºm thay quần áo, chiếc váy vẫn vừa vặn vỌi thân hình cô, chỌ có ÄŒiỌu ngưỌi giúp cô buỌc thắt lưng Čã không còn nữa. Lạc TiỌu Phà m tá»± thắt mỌt cái nÆ¡ bưỌm chỌ thắt lưng, nhìn kiỌu gì cÅ©ng thấy cái nÆ¡ không Čẹp. Ngà y trưỌc ČỌu là Khương Hạo thắt giúp cô, nÆ¡ anh thắt vừa to vừa Čẹp, ngay cả ngưỌi bán hà ng cÅ©ng phải khen anh. Lạc TiỌu Phà m mỌm cưỌi vỌi chÃnh mình trong gương, rỌi lại lắc Čầu. Thiên Thiên, LỌ LỌ và Čà o Čà o gặp Lạc TiỌu Phà m ČỌu không nhắc gì tỌi Khương Hạo, có lẽ vì hỌ không muỌn khiến cô ÄŒau lòng. Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng hà i lòng vỌi viỌc Čó, bỌi vì ngay cả bản thân cô cÅ©ng không muỌn nhắc tỌi Khương Hạo nữa. Thiên Thiên mỌt tay lái xe, tay kia mỌ nắp xe ra, ánh trÄŒng láºp tức ùa và o trong xe, ČỌ lại mỌt mà n sáng bà ng bạc bao quanh bỌn ngưỌi. Chiếc xe lái tỌi ČưỌng 9 khu Hương Xá, các cÄŒn nhà nÆ¡i Čây mặc dù không Čẹp và sang trỌng như nhà Ọ ČưỌng 10, nhưng phong cảnh lại rất Čẹp, nhất là phÃa sau gần vỌi hỌ TrÄŒng,
  • 22.
    suỌi Ting Tang,ČỌu là những nÆ¡i nghỌ ngÆ¡i rất tỌt. MỌi ngưỌi ČỌu thỌ dà i. LỌ LỌ và Čà o Čà o nhìn những vưỌn hoa gia Čình vỌi ánh mắt ngưỡng mỌ. LỌ LỌ nói: - TiỌu Phà m, cáºu bảo bao giỌ bỌn mình mỌi có mỌt cÄŒn nhà như thế nà y, thÃch quá ÄŒi mất. Thiên Thiên cưỌi nói: - Nhìn là Čược rỌi, Čừng có Čặt và o trong mắt rỌi muỌn lấy ra không lấy Čược. VỌi ngoại hình cá»§a ba Čứa mình Čược Ọ mỌt cÄŒn nhà trên ČưỌng 8 khu Hương Xá là Čã tỌt lắm rỌi, Čừng có tham lam quá. Nhưng mà TiỌu Phà m nói không chừng có thỌ Čược và o Ọ ČưỌng 10 Čấy. Lạc TiỌu Phà m cưỌi nhẹ: - TỌ cảm thấy Ọ Čâu cÅ©ng như nhau, tỌ chẳng có yêu cầu gì vỌ nhà cá»a cả, chỌ cần có mỌt cái vưỌn hoa tháºt to là Čược rỌi. LỌ LỌ chắp hai tay lại vỌi nhau: - Xin ông trỌi hãy ban cho mỌi ngưỌi chúng tôi mỌt ngưỌi Čà n à ´ng tỌt, nhưng xin ông Čừng quên, còn phải có mỌt cái vưỌn hoa tháºt rỌng nữa nhé. ⌌ BỌn ngưỌi ČỌu báºt cưỌi. Thiên Thiên dừng xe lại bên ČưỌng, bỌn ngưỌi cùng xuỌng xe. Bữa tiỌc Čược tỌ chức Ọ háºu hoa viên cá»§a nhà hỌ Trương, ČỌ chúc mừng ká»· niêm 3 nÄŒm ngà y cưỌi cá»§a chá»§ nhân cÄŒn nhà , Trương Hà n Lâm và Tô Xảo Vân, bỌi váºy khách mỌi ngà y hôm nay ÄŒa sỌ là những ngưỌi trẻ tuỌi. Čúng là không Ãt ngưỌi tỌi tham dá»±, trong vưỌn không thiếu những chà ng trai anh tuấn, hà o hoa, nhìn hỌ ČỌu là những ngưỌi lỌch sá»±, rất phù hợp vỌi mẫu Čà n ông lý tưỌng trong lòng các cô gái, những cô gái tỌi Čó ČỌu trang ÄŒiỌm vô cùng tỌ mỌ, cỌ gắng ČỌ thu hút sá»± chú ý cá»§a ngưỌi khác. BỌn ngưỌi cùng chà o hỌi chá»§ nhân bữa tiỌc, Trương Hà n Lâm từng có tình ý vỌi Lạc TiỌu Phà m, nhưng vì khi Čó trong lòng TiỌu Phà m chỌ có mỌt mình Khương Hạo nên Trương Hà n Lâm thất vỌng mất mỌt thỌi gian rất dà i. TrưỌc bữa tiỌc, anh Čã nghe nói tỌi chuyỌn Lạc TiỌu Phà m và Khương Hạo chia tay nhau, trong lòng thầm cảm thấy rất thoải mái. MỌi Lạc TiỌu Phà m tỌi tham dá»± bữa tiỌc cá»§a mình cÅ©ng là ý cá»§a anh, anh muỌn Lạc TiỌu Phà m phải thấy hỌi háºn vì Čã không chỌn anh. Nhìn thấy thân hình tiỌu tụy cá»§a Lạc TiỌu Phà m, Trương Hà n Lâm thoáng cưỌi lạnh, lẩm bẩm: - Báo ứng, Čây chÃnh là báo ứng vì nÄŒm xưa em không chỌn tôi, không ngỌ Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng có ngà y hôm nay. ⌌ Anh khoác vai ngưỌi vợ trẻ xinh Čẹp, cỌ ý lượn ÄŒi lượn lại trưỌc mặt Lạc TiỌu Phà m. __________________ Lạc TiỌu Phà m không hỌ nghÄ© nhiỌu như váºy, chỌ có ÄŒiỌu Thiên Thiên, LỌ LỌ và Čà o Čà o hình như Čã hẹn trưỌc vỌi nhau, Lạc TiỌu Phà m vừa mỌi quay ngưỌi ÄŒi, quay lại Čã không thấy
  • 23.
    hỌ Čâu. LạcTiỌu Phà m chán nản Čứng uỌng sâm-panh mỌt mình, ÄŒn mấy miếng bánh ngỌt. Lúc Čầu, cÅ©ng có mấy chà ng trai thấy Lạc TiỌu Phà m Čứng mỌt mình, khuôn mặt thì xinh Čẹp, Čáng yêu nên tỌi bắt chuyỌn, nhưng thấy Lạc TiỌu Phà m tỌ ra dá»ng dưng thì chỌ Čứng mỌt lát rỌi kiếm cỌ bỌ ÄŒi. Những ngưỌi ÄŒang bỌ tỌn thương cà ng nhìn thấy ngưỌi khác vui vẻ thì lại cà ng thấy mình cô ČỌc. Lạc TiỌu Phà m nhìn từng Čôi nam nữ ÄŒi qua ÄŒi lại trưỌc mặt mình, trong lòng cảm thấy khó chỌu, bỌi váºy mỌt mình ÄŒi theo bỌ tưỌng cá»§a vưỌn hoa, ÄŒi vỌ phÃa hỌ TrÄŒng dưỌi núi. Trong mỌt khu rừng trúc, có mỌt chiếc ghế dà i bằng gỌ, Lạc TiỌu Phà m ngỌi xuỌng. Mặt hỌ mà u xanh thẫm bỌ bóng trÄŒng phá»§ lên, Čẹp như cảnh trên tiên giỌi. Lạc TiỌu Phà m nhắm mắt lại, thả lỌng tâm trạng, rỌi không biết từ lúc nà o, cô ngá»§ thiếp ÄŒi. CÅ©ng không biết bao lâu sau, cô nghe thấy có tiếng ngưỌi nói chuyỌn. - Ọ, không cần sao? Anh tỌ tháºt, lừa ngưỌi ta tỌi Čây là m gì? ⌌ GiỌng mỌt cô gái nÅ©ng nỌu. Sau Čó là tiếng cưỌi cá»§a mỌt chà ng trai: - Em không thÃch sao? Nếu không thÃch thì anh ÄŒi tìm ngưỌi khác, có rất nhiỌu phụ nữ thÃch anh Čấy! Lạc TiỌu Phà m nghe thấy câu nói nà y mà thấy buỌn nôn, không biết gã Čà n ông mặt dà y nà o mà dám nói nÄŒng ÄŒiên cuỌng như thế, nỌi cả gai Ọc, Čà n bà thÃch loại Čà n ông nà y mỌi lạ! Ngẩng Čầu lên, thấy trên thảm cỌ cách chỌ mình không xa ÄŒang có mỌt mà n kỌch vô cùng ⌌hot⌌. ÃŒo cá»§a ngưỌi con gái Čó Čã bỌ kéo xuỌng quá ná»a, vỌn dÄ© cái áo Čã ngắn, bây giỌ thì gần như phÆ¡i toà n bỌ cÆ¡ thỌ ra. CÆ¡ thỌ ngưỌi phụ nữ Čó hiỌn ra lỌ lỌ dưỌi ánh trắng, bỌ ngá»±c Čầy Čặn, cân ČỌi, vòng eo thon, cặp mông nảy nỌ, Čúng là gợi cho ngưỌi ta nhiỌu liên tưỌng. NgưỌi Čà n ông bên cạnh cô ta vẫn ÄŒn mặc chỌnh tỌ, chỌ có Čôi tay là lưỌt nhanh qua thân thỌ cá»§a ngưỌi phụ nữ, khiến cô ta không ngừng rên rỌ. Lạc TiỌu Phà m chỌ cảm thấy nhỌp tim mình ÄŒáºp nhanh hÆ¡n, vừa ČỌnh Čứng lên khỌi chiếc ghế thì lại cảm thấy không hợp lý, Ọ gần hỌ như váºy, Čứng lên mỌt cái là hỌ phát hiỌn ra ngay, như thế thì không hay lắm, nhưng cứ ngỌi lại Čây thì cảm thấy gai Ọc nỌi khắp ngưỌi. Cô gái Čó quấn lấy ngưỌi gã Čà n ông. ChỌ nghe thấy cô ta hỌi: - Anh thÃch em không? - ThÃch, Čương nhiên là thÃch, chỌ cần là phụ nữ xinh Čẹp thì anh ČỌu thÃch. ⌌ Nghe những lỌi miỌng lưỡi cá»§a gã Čà n ông, Lạc TiỌu Phà m thấy gã Čà n ông nà y Čúng là mặt dà y, những lỌi như thế mà cÅ©ng dám nói ra trưỌc mặt bạn gái, nếu là cô thì cô Čã cho hắn hai phát tát rỌi. Nhưng ngưỌi Čà n bà Ọ cùng anh ta hình như không nỌi giáºn, chỌ có trỌng nói có vẻ chua chát: - Anh tháºt là tỌ, anh nói tháºt ÄŒi, có phải khi ôm em anh còn nghÄ© tỌi ngưỌi Čà n bà khác không? Lẽ nà o em không có sức quyến rÅ© ČỌi vỌi anh sao? Anh nói ÄŒi, có phải anh hai lòng không? Gã Čà n ông Čó cỌi quần áo ra Čặt dưỌi Čất, ôm ngưỌi Čà n bà nằm xuỌng, nghe thấy tiếng thỌ cá»§a anh ta hòa lẫn trong những lỌi nói như rót máºt và o tai: - Sao anh lại như thế Čược, cục cưng cá»§a anh, trong lòng anh chỌ có em. ChỌ cục cưng KiỌu Phụng Phụng thôi. Čà n ông trên ČỌi nà y có ai mà không muỌn ôm em trong lòng, sao em lại không tá»± tin như thế? Chẳng phải có gã từng nói rằng chỌ cần em ngá»§ vỌi hắn, hắn có chết cÅ©ng cam lòng sao? - Váºy anh có cam lòng không? - Ha ha ha⌦ anh mà chết rỌi thì ai ngá»§ vỌi em, hầu hạ em. Em khà ´ng nỡ ČỌ anh chết, phải không cục cưng? Lạc TiỌu Phà m nghe thấy tên KiỌu Phụng Phụng, há hỌc mỌm kinh ngạc, nghe nói bây giỌ cô ta là ngôi sao nỌi tiếng nhất chuyên
  • 24.
    Čóng phim cấpba, cÅ©ng là ngưỌi có danh tiếng trong xã hỌi thượng lưu, không biết bao nhiêu công tá» con nhà già u có mỌi quan hỌ mỌ ám vỌi cô. Sao cô ta lại Ọ Čây? Còn gã Čà n ông bên cạnh cô ta chắc chắn là mỌt anh chà ng con nhà già u ÄŒn chÆ¡i nà o Čó. Lạc TiỌu Phà m nhìn hỌ ⌌diỌn⌌ cà ng ngà y cà ng mạnh mẽ thì nhắm mắt lại, quyết tâm ÄŒi khỌi chỌ nà y, không muỌn tiếp tục xem mà n kỌch rẻ tiỌn nà y nữa, cho dù là miỌn phÃ. Lạc TiỌu Phà m khom lưng, ÄŒi chầm cháºm vỌ phÃa cánh cỌng cá»§a háºu hoa viên, Čôi mắt thi thoảng lại liếc vỌ phÃa Čôi nam nữ Čó. Lúc phân tâm, do không cẩn tháºn, cô ngã xuỌng Čất. Lạc TiỌu Phà m ÄŒau ČỌn kêu ⌌ai da⌌ mỌt tiếng rỌi ngay láºp tức bụm miỌng lại, nhìn thấy Čôi nam nữ kia láºp tức buông nhau ra. Cô gái kia vỌi và ng chỌnh lại quần áo, còn gã Čà n ông thì ÄŒi vỌ phÃa Lạc TiỌu Phà m. Tháºt là khâm phục hắn, quấn vỌi nhau mỌt hỌi lâu mà quần áo vẫn còn chỌnh tỌ. ChỌ có cô gái kia là không thấy cái áo Čâu. Lạc TiỌu Phà m ngỌi dáºy ČỌnh quay ngưỌi chạy, lúc gần vỌ tỌi cá»a cá»§a háºu hoa viên thì bỌ ngưỌi ta giữ chặt tay lại, Čằng sau vang lên giỌng nói khà n khà n châm biếm: - Sao hả, xem phim xong rỌi sao? Trên ČỌi nà y là m gì có chuyỌn nà o dỌ dà ng như thế, xem phim miỌn phÃ, cô không nghÄ© cô nên ČỌ lại cái gì Čó sao? Lạc TiỌu Phà m vô cùng bỌi rỌi, không biết phải là m thế nà o? Trong lòng thầm mắng: - Có phải tôi muỌn xem Čâu, là tại các ngưỌi cứ Čòi diỌn kỌch trưỌc mặt tôi Čấy chứ! Anh tưỌng tôi thÃch xem hả? Nhìn mà n biỌu diỌn buỌn nôn cá»§a hai ngưỌi, thà vỌ nhà xem phim cấp 3 còn hÆ¡n. ⌌ Nhưng nghÄ© thì nghÄ© váºy, cô vẫn quay Čầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt cá»§a gã Čà n ông kia, cô sá»ng sỌt. Lâm Nam VÅ© còn kinh ngạc hÆ¡n cả Lạc TiỌu Phà m, Čôi mắt nheo lại thà nh mỌt ČưỌng nhỌ xÃu, dỌn Lạc TiỌu Phà m và o góc tưỌng, lạnh lùng cưỌi: - Xem có Čã mắt không? Có cần tôi biỌu diỌn lại lần nữa cho xem không? Lạc TiỌu Phà m nhìn khuôn mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©, giỌng như nhìn thấy cái gì Čó Čáng ghê tỌm nhất trên ČỌi, môi chu lên, hai tay ra sức giãy Čạp, nói: - Anh buông tôi ra, tháºt ghê tỌm, anh tưỌng tôi muỌn nhìn sao! Là tôi tỌi chỌ Čó trưỌc, ai bảo các ngưỌi không chỌn chỌ cẩn tháºn, cứ thÃch biỌu diỌn Ọ Čó? Vả lại mà n biỌu diỌn cá»§a các ngưỌi ai thèm xem, tỌm lợm. Lâm Nam VÅ© khinh miỌt hất cằm Lạc TiỌu Phà m lên, Čôi mắt hung dữ như muỌn nuỌt chá»ng cô: - Không thÃch xem, váºy sao không bỌ ÄŒi sỌm? Tôi nhìn thấy có ngưỌi Ọ Čó từ lâu rỌi, tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú nên mỌi cỌ tình diỌn cho cô xem. Lạc TiỌu Phà m kinh ngạc chỌ Lâm Nam VÅ©: - Anh⌦ anh biết tôi Ọ Čó, váºy mà anh còn⌦ Anh Čúng là ČỌ mặt dà y, anh không phải con ngưỌi! Lâm Nam VÅ© nghiêng mắt nhìn Lạc TiỌu Phà m, khóe miỌng nỌ nụ cưỌi châm biếm: - Ha ha ha⌦ cô không biết sao? Có ngưỌi nhìn mỌi thÃch. Có ÄŒiỌu tôi không biết là cô Ọ Čó, tôi còn tưỌng là gã nà o Čó cÆ¡! Nếu biết Čó là cô thì tôi sẽ biỌu diỌn ⌌sung⌌ thêm mỌt chút, chẳng phải cô cÅ©ng thÃch cảm giác Čó sao? Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ nghiến chặt rÄŒng. Từ trưỌc tỌi nay cô chưa gặp mỌt gã Čà n ông nà o mặt dà y như váºy, nghÄ© lại tỌi hà ´m qua cô còn cùng hắn⌦ Cô lợm giỌng tỌi buỌn nôn, cỌ Čẩy mạnh Lâm Nam VÅ©: - Anh là ČỌ xấu xa, anh mau buông tôi ra, tôi không muỌn Ọ Čây nghe anh lảm nhảm, có nghe không hả, mau buông tôi ra, láºp tức buà ´ng tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên Čấy! Lâm Nam VÅ© vẫn nhìn Lạc TiỌu Phà m mỌt cách thÃch thú, giỌng nói
  • 25.
    có vẻ bấtcần: - Váºy thì cô hét ÄŒi! Hét mau ÄŒi! Nếu không ČỌ tôi hét hỌ cô cÅ©ng Čược. - Anh⌦ ⌌ Lạc TiỌu Phà m thá»±c sá»± bỌ thua cái gã tỌi tỌ nà y, nhất thỌi không nghÄ© ra cách gì ČỌ ČỌi phó. KiỌu Phụng Phụng Čã mặc quần áo xong xuôi, ÄŒi tỌi ôm thắt lưng Lâm Nam VÅ©, Čôi mắt long lanh liếc Lạc TiỌu Phà m mỌt cái: - VÅ©, cô ta là ai? Anh quen hả? Lâm Nam VÅ© xoa xoa gò má cá»§a Lạc TiỌu Phà m, nụ cưỌi ČỌu cáng: - Là mỌt trong những ngưỌi Čà n bà mà anh thÃch nhất khi Ọ trên giưỌng, còn biết biỌu diỌn hÆ¡n cả em Čấy, em chưa nhìn thấy cô ta cỌi quần áo Čâu, giỌng như là Čang khiêu vÅ© váºy, thá»±c sá»± là khiến ngưỌi ta phải thất ÄŒiên bát Čảo. Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© cà ng nói cà ng liên thiên, giáºn giữ cắn mạnh tay anh: - ČỌ mặt dà y! Váºy sao anh không nói vỌi ngưỌi khác anh chỌ là mỌt thằng nhóc không có thỌ diỌn! Anh lấy tiỌn cá»§a tôi nên mỌi ngá»§ vỌi tôi, tôi hà i lòng vỌi ⌌kỹ thuáºt⌌ cá»§a anh Ọ trên giưỌng nên mỌi trả anh tiỌn, bỌi vì anh chỌ là mỌt kẻ tỌi tỌ, bỌ Čà n bà ⌦ Câu tiếp theo còn chưa kỌp nói ra, cô Čã bỌ Lâm Nam VÅ© bỌt chặt miỌng. Khuôn mặt anh tái xanh, nói vỌi KiỌu Phụng Phụng: - Em vỌ trưỌc ÄŒi! Anh có chuyỌn cần nói vỌi cô nà y. KiỌu Phụng Phụng lưu luyến rỌi khỌi Lâm Nam VÅ©, miỌng vẫn cưỌi cưỌi: - Čừng quan tâm tỌi cô ta, bỌn mình khó khÄŒn lắm mỌi Čược Ọ vỌi nhau, anh không muỌn Ọ cùng em nữa sao? Lâm Nam VÅ© Čã bắt Čầu bá»±c bỌi: - Anh bảo em ÄŒi thì em mau ÄŒi ÄŒi, Čừng có lảm nhảm nhiỌu lỌi, lát nữa anh sẽ tỌi tìm em. Lạc TiỌu Phà m thấy KiỌu Phụng Phụng ČỌnh bỌ ÄŒi thì sợ hãi, cất giỌng khẩn cầu: - Nà y! Cô Čừng ÄŒi! Cô mà Či thì cÅ©ng phải kéo anh ta ÄŒi chứ! Nà y! ⌌ Nhìn KiỌu Phụng Phụng ÄŒi cà ng lúc cà ng xa, Lạc TiỌu Phà m mỌi rụt rè quay Čầu lại nhìn Lâm Nam VÅ©. Cô chỌp chỌp mắt, nỌ mỌt nụ cưỌi rất ngỌt ngà o, phá»§i mấy hạt bụi trên quần áo anh, chỌ vỌ phÃa KiỌu Phụng Phụng, nói, ⌌ Cô ta là KiỌu Phụng Phụng Čấy, anh cÅ©ng từng nói mỌi gã Čà n ông trên ČỌi nà y ČỌu muỌn ôm cô ta và o lòng. Tôi nghÄ© anh nên ÄŒuỌi theo cô ta, mỌt viỌc tỌt như thế nà y Čừng có bỌ lỡ, nếu không thì không còn cÆ¡ hỌi nữa Čâu. ÃŒnh mắt Lâm Nam VÅ© vẫn nhìn chòng chỌc và o Lạc TiỌu Phà m, khóe miỌng nhếch lên, châm biếm: - Váºy sao? Sao tôi không biết là tôi từng nói như váºy nhỌ. Có ÄŒiỌu cô mà không nói thì tôi quên mất, cô nói như váºy lại nhắc nhỌ tôi, cô nói xem, cô là m cho ngưỌi Čẹp cá»§a tôi ÄŒi mất, cô phải bỌi thưỌng tôi như thế nà o? Lạc TiỌu Phà m chu môi: - Sao lại là tôi là m cô ta ÄŒi mất, là anh tá»± bảo cô ta ÄŒi mà ! ⌌ Tròng mắt Lạc TiỌu Phà m Čảo nhanh, khuôn mặt nỌ nụ cưỌi Čẹp như hoa hỌng. ⌌ Hay là thế nà y, tôi giúp anh ÄŒi tìm cô ta, anh thấy thế nà o? ⌌ Nói rỌi cô Čẩy tay Lâm Nam VÅ©, ČỌnh chuỌn ÄŒi. Lâm Nam VÅ© Čâu dỌ mắc lừa như thế, nhanh tay giữ chặt Lạc TiỌu Phà m lại, kéo cô ÄŒi vỌ phÃa bỌ hỌ, vẫn không quên chế giỌu cô: - Chả trách hôm nay lúc ra khỌi nhà thấy có con chim khách hót trên cây nhà tôi, hóa ra là thần tà i ÄŒang chỌ. Không biết tỌi nay nếu tôi ngá»§ vỌi cô thì cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiỌn? Lạc TiỌu Phà m bỌ kéo ÄŒau cả cỌ tay, nuỌt nưỌc bỌt, khó nhỌc nói: - TỌi nay tôi không có hứng thú, hay là hôm nà o tôi có hứng sẽ gỌi ÄŒiỌn thoại cho anh.
  • 26.
    Lâm Nam VÅ©cưỌi lạnh: - Cô không có hứng thú, tôi có, thế là Čủ rỌi! Cô muỌn tá»± cỌi quần áo hay ČỌ tôi cỌi. Ọ! NhỌ ra rỌi, cô trả tiỌn cho tôi, váºy thì tôi phải cỌi quần áo cho cô mỌi Čúng, cô nói có phải không? Khách hà ng là Thượng Čế, ČỌ tôi hầu hạ cô váºy! Thấy Lâm Nam VÅ© ČỌnh chạm và o váy mình, Lạc TiỌu Phà m vỌi và ng giữ chặt, hét lên: - Anh mau dừng tay, anh mà như thế tôi sẽ⌦ ⌌ Cô ČỌnh nói là sẽ hét lên, nhưng nhỌ ra Lâm Nam VÅ© không sợ nên cứ ⌌tôi, tà ´i, tôi⌌ mãi mỌt hỌi lâu mà không nói Čược gì. Lâm Nam VÅ© rút tay vỌ vừa cỌi cúc áo cá»§a mình, vừa nhưỌng mắt nhìn Lạc TiỌu Phà m: - Sao hả? Sợ rỌi sao? Không còn dÅ©ng khà như ngà y hôm Čó nữa hả? Lúc cần tôi thì nhà o và o lòng tôi, mau cỌi quần áo ra ÄŒi! Nếu không tôi sẽ nghi ngỌ là cô ÄŒang giả vỌ ngây thÆ¡ Čấy. Chắc là cô không Čến nỌi mất mặt như váºy Čâu. Lạc TiỌu Phà m nhìn Čôi môi quyến rÅ© cá»§a Lâm Nam VÅ© ÄŒang nói ra những lỌi ČỌc ác, nỌi giáºn thỌ hỌn hỌn, muỌn chạy nhưng lại bỌ Lâm Nam VÅ© chặn ČưỌng, hÆ¡n nữa thi thoảng anh còn chỌp mắt nhìn mình - Anh muỌn thế nà o? Anh nói ÄŒi, nhưng⌦ ⌌ Cô chỌ và o quần áo cá»§a mình. ⌌ Cái nà y thì không Čược, tôi nói rỌi, hôm nay tôi không có hứng thú. Anh cÅ©ng không thỌ ép ngưỌi ta có hứng thú vỌi mình chứ! - Ọ! Không có hứng thú vỌi tôi? ⌌ Lâm Nam VÅ© cưỌi rỌi lại tiến lại gần, ghé sát mặt và o mặt Lạc TiỌu Phà m, khuôn mặt nam tÃnh cá»§a anh dưỌi ánh trÄŒng cà ng trỌ nên Čẹp hÆ¡n, Čôi mắt như những vì sao trong Čêm tỌi, Čẹp tỌi nỌi khiến ngưỌi ta như bỌ hút và o trong Čó, Lạc TiỌu Phà m nhất thỌi nhìn say mê. ÃŒnh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© trà n Čầy sá»± cÄŒm ghét và ghê tỌm, anh dùng lưỡi liếm nhẹ lên môi Lạc TiỌu Phà m, nói nhỌ, ⌌ Bây giỌ có hứng thú chưa, có phải thấy tôi rất ⌌ngon⌌ không? Lạc TiỌu Phà m láºp tức tỌnh lại, hai gò má ČỌ á»ng. Thấy Lâm Nam VÅ© Ọ quá gần mình, cô lùi vỌ sau, không cẩn tháºn ngã xuỌng Čất. ÄŒang ČỌnh Čứng lên thì cô Čã bỌ Lâm Nam VÅ© ấn mạnh. Lâm Nam VÅ© xoa xoa cằm Lạc TiỌu Phà m, cưỌi cưỌi: - ViỌc gì mà phải sỌt ruỌt như váºy? Thì ra cô thÃch Ọ dưỌi Čất hả, sao không nói sỌm? TrỌi là mà n, Čất là giưỌng, Čúng là ČỌa ÄŒiỌm Čẹp. - Anh⌦ ⌌ Lạc TiỌu Phà m quay Čầu ÄŒi, không muỌn nhìn Lâm Nam VÅ© nữa. RỌt cuỌc cái gã khỌn nạn nà y ČỌnh là m gì! Lâm Nam VÅ© không thÃch nhìn cái dáng vẻ thanh cao cá»§a Lạc TiỌu Phà m, cứ nghÄ© lại cảnh tượng diỌn ra buỌi sáng hôm Čó, anh lại háºn không thỌ xé nát Lạc TiỌu Phà m ra. Thêm và o Čó là viỌc hôm Ọ sân golf, là m gì có chuyỌn Lâm Nam VÅ© anh dỌ dà ng tha cho cô như váºy! Hôm nay, cô rÆ¡i và o tay anh, Čúng là ông trỌi giúp anh, nói gì thì nói, anh cÅ©ng phải trả thù. Nhìn dáng vẻ Čáng thương cá»§a Lạc TiỌu Phà m, Lâm Nam VÅ© Čắc ý cưỌi: - Có phải Čã biết mình sai rỌi không? Váºy thì mau chóng sá»a sai ÄŒi, giúp tôi cỌi quần áo. Lạc TiỌu Phà m nhìn dáng vẻ dương dương tá»± Čắc cá»§a Lâm Nam VÅ©, chá»i thầm trong bụng: ⌌KhỌn nạn, dê già , mặt dà y. Bây giỌ là m thế nà o? Là m thế nà o? Bình thưỌng còn có thỌ ⌌ČỌng thủ⌌ vỌi anh ta, nhưng hôm nay ÄŒi Čôi già y cao 6 phân, chỌ sợ có Čánh cÅ©ng không Čánh lại, chạy thì không chạy Čược. Phụ nữ Čúng là khỌ, chỌ vì xinh Čẹp mà phải trả cái giá Čắt quá, mình không thỌ nà o⌦⌌. Lạc TiỌu Phà m ČỌi mỌt nụ cưỌi mê ly, Čầu dỌu dà ng dá»±a và o vai Lâm Nam VÅ©, Čưa tay lên mỌ cúc áo sÆ¡ mi cho anh, nÅ©ng nỌu nói: - Čược rỌi, ngưỌi ta biết sai rỌi, ngưỌi ta ČỌng ý vỌi anh hết, Čêm xuân mỌt khắc Čáng ngà n và ng, chúng ta mau lên ÄŒi! Čừng lãng phà thỌi gian nữa. Lâm Nam VÅ© thấy Lạc TiỌu Phà m dưỌng như biến hẳn thà nh con
  • 27.
    ngưỌi khác, ngoanngoãn nghe lỌi anh thì ngược lại không còn hứng thú nữa. Những ngưỌi phụ nữ như váºy anh Čã gặp quá nhiỌu rỌi. Có ÄŒiỌu thấy Lạc TiỌu Phà m cÅ©ng khá xinh Čẹp, thêm và o Čó là cảm giác hôm Čó cÅ©ng tỌt, nên miỌn cưỡng mỌt chút cÅ©ng Čược! NghÄ© tỌi Čây, Lâm Nam VÅ© ôm Lạc TiỌu Phà m, hôn lên môi cô. Lạc TiỌu Phà m cau mà y, nghÄ© tỌi viỌc anh ta vừa mỌi thân máºt vỌi ngưỌi Čà n bà khác thì cảm giác buỌn nôn lại dâng lên trong cỌ hỌng! Cô khéo léo né tránh, nÅ©ng nỌu cỌi áo Lâm Nam VÅ© ra: - VỌi gì mà vỌi, phải từ từ thì mỌi thú vỌ chứ. Lâm Nam VÅ© nhìn dáng vẻ là m nÅ©ng cá»§a Lạc TiỌu Phà m thì chán nản, tháºt là mất hứng, tại sao ngưỌi Čà n bà nà o cÅ©ng dỌ dà ng bỌ anh chinh phục như thế. Lạc TiỌu Phà m Čưa tay ra cỌi quần Lâm Nam VÅ©, nụ cưỌi cà ng ngỌt ngà o hÆ¡n: - NgưỌi ta thÃch anh lắm, từ hôm Čó em Čã thÃch anh rỌi. Anh vừa Čẹp trai lại cá tÃnh. Lâm Nam VÅ© nghe mấy câu nói cá»§a Lạc TiỌu Phà m, rùng mình nỌi gai Ọc, sao phụ nữ ČỌu thÃch nói mấy câu nà y váºy? MỌt ngà y nói mấy lần, không có câu nà o mỌi hÆ¡n sao? Čúng là mất hứng. Lạc TiỌu Phà m không quan tâm tỌi khuôn mặt chát ghét cá»§a Lâm Nam VÅ©, ČỌnh giúp anh cỌi thắt lưng ra, nhưng không là m sao ČỌ cỌi ra Čược. Nhìn dáng vẻ buỌn cưỌi cá»§a anh, cô xấu hỌ muỌn tìm chỌ nà o chui ngay xuỌng. Lâm Nam VÅ© nắm chặt bà n tay nghỌch ngợm cá»§a Lạc TiỌu Phà m, ghé sát mặt cô, khiến Lạc TiỌu Phà m sợ hãi chỌp mắt liên tục. Lâm Nam VÅ© phả mỌt là n hÆ¡i và o mặt Lạc TiỌu Phà m, chế giỌu: - Em ngỌc tháºt, em có biết không? Em là con heo sao? Hay giả vỌ ngà ¢y thÆ¡? Chẳng phải lần trưỌc anh từng dạy em cỌi thắt lưng như thế nà o rỌi cÆ¡ mà ? Sao mà em ngỌc váºy, vẫn không biết là m? Lạc TiỌu Phà m lùi lại: - Cái Čó⌦ cái Čó⌦ Hình như hôm nay anh thay thắt lưng khác. Lâm Nam VÅ© giáºn tái mặt, ôm chặt thắt lưng Lạc TiỌu Phà m, nói: - Em Čúng là do heo sinh ra hả. ⌌ Tay anh Čặt lên vai Lạc TiỌu Phà m, chầm chầm trượt xuỌng, ánh mắt mÆ¡ mà ng, khóe miỌng ČỌc ác khẽ nhếch lên. ⌌ Thôi bỌ ÄŒi, ČỌ anh giúp em cỌi quần áo tỌt hÆ¡n! MỌt sợi dây áo tuỌt ra khỌi bỌ vai Lạc TiỌu Phà m, nụ hôn cá»§a Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ÄŒáºu lên trên vai cô, bà n tay không yên pháºn cá»§a anh bắt Čầu lần và o bên trong. Lâm Nam VÅ© ngá»i thấy mỌt mùi hoa thoang thoảng rất dỌ chỌu trên cÆ¡ thỌ cô, dìu dỌu, khiến ngưỌi ta say mê. Khuôn mặt Lạc TiỌu Phà m dưỌi ánh trÄŒng cÅ©ng Čẹp tuyỌt trần, cái cằm nho nhỌ, Čôi môi mỌng, ČỌ và gợi cảm. Lâm Nam VÅ© chầm cháºm dùng tay Čỡ lưng cÆ¡, nụ hôn trượt trên môi cô, ôm chặt Lạc TiỌu Phà m, cảm thấy cô không giỌng như những ngưỌi Čà n bà khác, cảm giác ôm cô khiến anh rất an tâm, rất thoải mái, và cả mỌt cảm giác kỳ lạ nữa mà anh không biết gỌi tên. - Em thÃch anh không? ⌌ DưỌi ánh trÄŒng, ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© dỌu dà ng vô cùng. Lạc TiỌu Phà m bỌ Lâm Nam VÅ© là m cho thỌ hỌn hỌn, lỌng ngá»±c cô nhấp nhô, sững sỌ trưỌc ánh mắt dỌu dà ng cá»§a anh. KiỌng chân lên, hôn nhẹ lên Čôi môi anh, cô nói: - ThÃch. ⌌ Hai tay cô quấn chặt lấy thắt lưng cá»§a anh. Lâm Nam VÅ© vuỌt ve mái tóc Lạc TiỌu Phà m, nói nhỌ bên tai cô: - TỌi nay tỌi nhà anh Čược không? Anh nhỌ em lắm. Lạc TiỌu Phà m ngượng ngùng gáºt Čầu: - Vâng. Trái tim Lâm Nam VÅ© láºp tức trỌ nên dỌ chỌu hÆ¡n, khuôn mặt nỌ mỌt nụ cưỌi: - Tháºt hả, cục cưng, anh thá»±c sá»± rất thÃch em. ⌌ Nhưng trong lòng anh lại nghÄ©: ⌌ČỌ xem tôi hà nh hạ cô như thế nà o!⌌. Nụ cưỌi cá»§a anh cà ng lúc cà ng ngỌt ngà o.
  • 28.
    Lạc TiỌu PhÃm cÅ©ng cưỌi, nụ cưỌi cá»§a cô còn ngỌt hÆ¡n cá»§a anh, rỌi bỌng dưng cô chép miỌng, nói: - ČỌ dê già , chết ÄŒi! ⌌ Cô co chân lên thúc mạnh và o bụng Là ¢m Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© không phòng vỌ, ngã xuỌng cái hỌ sau lưng. Lạc TiỌu Phà m Čứng trên bỌ hỌ, cưỌi Čắc ý: - Ha ha ha⌦ ha ha ha⌦ Čúng là lợn. Sao trên ČỌi nà y lại có ngưỌi ngu như anh hả? Cái bẫy Čơn giản như thế mà cÅ©ng dÃnh, Čúng là lợn. Ha ha ha⌦ Lâm Nam VÅ© bÆ¡i vỌ phÃa bỌ. CÅ©ng may là mùa hè, nưỌc hỌ không lạnh lắm, nhưng cÅ©ng Čủ ČỌ anh thấy run cầm cáºp. Nhìn dáng vẻ Čắc ý cá»§a Lạc TiỌu Phà m, anh hét lỌn: - Con Čà n bà chết tiỌt, cô dám chÆ¡i tôi hả! Cô chỌ Čấy, xem tôi trả thù cô như thế nà o. Lạc TiỌu Phà m ngoáy mông vỌ phÃa Lâm Nam VÅ© Ọ dưỌi hỌ rỌi quay Čầu lại là m mặt hỌ, nói: - ČỌ dê xỌm, anh coi Čà n bà là cái gì hả? CÅ©ng ngu ngỌc như anh sao? Tôi thấy anh không bỌ ngưỌi ta Čánh nên tưỌng rằng ai cÅ©ng thÃch cái mặt lợn cá»§a anh. Anh tá»± tin quá Čấy, thôi cứ Ọ dưỌi hỌ mà bÆ¡i ÄŒi! BỌn cô nương không chÆ¡i vỌi anh nữa, tạm biỌt! - Cô Čừng có ÄŒi⌦ ⌌ Lâm Nam VÅ© bÆ¡i gần tỌi bỌ hỌ, nắm mỌt ngỌn cỌ rỌi leo lên, giỌng nói vẫn ÄŒuỌi theo cô. ⌌ Cô chỌ Čấy, chết tiỌt. Tôi sẽ trả thù cô. Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© Čã trèo lên tỌi nÆ¡i, sợ quá chạy nhanh và o háºu hoa viên, bỌng dưng nghÄ© ra cái gì Čó, lại quay Čầu lại, nhặt cái áo mà Lâm Nam VÅ© vừa cỌi ra rỌi chạy mất. Lâm Nam VÅ© khó khÄŒn lắm mỌi leo Čược lên tỌi bỌ, cả ngưỌi ưỌt như chuỌt lỌt, tóc dÃnh bết lại trên Čầu, nhỌ nưỌc tong tỌng, vô cùng khó chỌu. Čáng giáºn hÆ¡n là trên ngưỌi anh còn có mỌt mùi rất kỳ lạ, khó chỌu. Anh thấy Lạc TiỌu Phà m chạy tỌi cỌng háºu hoa viên còn dừng lại, lè lưỡi vỌi anh. Lâm Nam VÅ© ÄŒi tỌi gần. Lạc TiỌu Phà m giÆ¡ chiếc áo trong tay cô, cưỌi khóa trá: - ČỌ kiêu ngạo, thấy thế nà o hả? Lạ tháºt, sao lâu như thế mỌi leo Čược lên bỌ, chẳng nhẽ anh là lợn tháºt sao? Hay là dưỌi hỌ có gái Čẹp hầu hạ nên không nỡ lên. Lâm Nam VÅ© vuỌt khuôn mặt Čầy nưỌc, chỌ háºn là không thỌ ngắt cà i Čầu xinh Čẹp kia xuỌng, ČỌ cô không bao giỌ nói chuyỌn Čược nữa. Anh mắng: - ČỌ Čà n bà chết tiỌt! Mau trả áo lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khà vỌi cô Čâu. Lạc TiỌu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© không mặc áo, chỌ mặc mỌt chiếc quần mà lại ưỌt sÅ©ng, nhìn lại những trai thanh gái lỌch sau lưng mình, nghÄ© có cho tiỌn anh cÅ©ng không dám ÄŒuỌi theo cô, bèn cưỌi: - Chẳng phải anh thÃch cỌi quần áo sao? GiỌ Čừng mặc nữa, Čến lúc gặp gái Čẹp Čỡ phải cỌi, phiỌn phức lắm. - Cô có trả cho tôi không? ⌌ Lâm Nam VÅ© lưỌm Lạc TiỌu Phà m, giỌng uy hiếp. Lạc TiỌu Phà m Čắc ý ngẩng cao Čầu, nói: - Tôi không trả, anh có bản lÄ©nh thì ÄŒuỌi theo tôi. ÄŒuỌi Čược tôi thì tôi trả cho anh, nếu không thì Čừng có mÆ¡. Lâm Nam VÅ© cưỌi lạnh lùng: - Tôi Čếm Čến 3, nếu cô không trả tôi thì cô sẽ biết ngay háºu quả Čấy. Lạc TiỌu Phà m vỌn tưỌng rằng Lâm Nam VÅ© không dám mặc như váºy ČỌ ÄŒuỌi theo mình, nhưng thấy Lâm Nam VÅ© bưỌc từng bưỌc vỌ phÃa mình, cô sợ hãi lùi vỌ sau: - TrỌi Æ¡i! TrỌi Æ¡i! Anh Čừng quên là mình không mặc áo, anh còn dám và o Čây, không sợ ngưỌi ta cưỌi anh sao, da mặt anh dà y quá! Lâm Nam VÅ© thản nhiên cưỌi: - Dù sao Čà n bà trên thế giỌi nà y ČỌu thÃch nhìn cÆ¡ thỌ tôi,
  • 29.
    hôm nay tôisẽ Čáp ứng mong mỌi cá»§a hỌ, lẽ ra phải cảm Æ¡n cô Čã cho tôi cÆ¡ hỌi nà y mỌi Čúng. - Anh⌦ anh Čừng có qua Čây⌦ dừng qua Čây! ⌌ Lạc TiỌu Phà m không ngừng ÄŒi giáºt lùi, cuỌi cùng cô cÅ©ng Čã biết cái gì gỌi là mặt dà y rỌi, thá»±c sá»± là không thỌ nói nỌi. Rất nhiỌu ngưỌi Čã chú ý tỌi viỌc xảy ra Ọ Čây, ČỌu ÄŒua nhau quay Čầu lại nhìn, Lạc TiỌu Phà m cảm thấy tim mình ÄŒáºp nhanh hÆ¡n, nhưng Lâm Nam VÅ© vẫn thản nhiên như không. Nói tháºt lòng, hình như dáng vẻ anh không mặc quần áo còn thu hút ngưỌi ta hÆ¡n là khi anh mặc quần áo Čầy Čủ, mái tóc vẫn nhỌ nưỌc tong tỌng, thân hình rắn chắc, không có mỌt chút mỡ thừa. Chiếc quần âu ưỌt dÃnh chặt và o phần thân dưỌi, gợi lên biết bao liên tưỌng, khiến ngưỌi ta phải chảy nưỌc bỌt, chả trách cô nghe thấy tiếng hoan hô cá»§a bao nhiêu cô gái có mặt Ọ Čó. Lạc TiỌu Phà m lỌn ngần nà y rỌi mà chưa bao giỌ mất mặt như thế. Cô ném mạnh chiếc áo vỌ phÃa Lâm Nam VÅ© rỌi quay Čầu chạy mất. Lâm Nam VÅ© mặc áo và o, mấy anh chà ng Čứng gần Čó cưỌi ngoác miỌng, nói: - VÅ©, sao thế? Cáºu lại diỌn kỌch gì hả? ha ha ha⌦ ⌌ Bạch Hạo Uy và Giang LỌi Hằng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hỌt cá»§a Lạc TiỌu Phà m ÄŒang chạy và o Čám Čông, sau Čó lại nhìn thấy Lâm Nam VÅ© ngưỌi ưỌt sÅ©ng ÄŒuỌi theo phÃa sau, hai ngưỌi kinh ngạc như muỌn rỌt con mắt ra ngoà i. Lâm Nam VÅ© nà y cứ gặp Lạc TiỌu Phà m là có chuyỌn hay ČỌ xem, nhưng mà n kỌch tỌi nay hình như là hÆ¡i ⌌hot⌌. Lâm Nam VÅ© không quan tâm tỌi ánh mắt và những lỌi bà n tán cá»§a mỌi ngưỌi, dù sao cái tiếng Čà o hoa cá»§a anh cÅ©ng Čã lan ÄŒi khắp nÆ¡i, không cần phải quan tâm tỌi viỌc giữ thanh danh, những chuyỌn ly kỳ hÆ¡n nữa nhưng xảy ra vỌi Lâm Nam VÅ© thì cÅ©ng không còn là kỳ lạ. ChỌ có Trương Hà n Lâm nhìn thấy Lạc TiỌu Phà m quần áo xỌc xỌch cùng vỌi Lâm Nam VÅ© quần áo ưỌt sÅ©ng chạy từ Čằng sau và o nhà , trong lòng thấy khó chỌu, không biết Lâm Nam VÅ© và Lạc TiỌu Phà m có mỌi quan hỌ như thế nà o. Những ngưỌi phụ nữ có mặt tại Čó, có ngưỌi thì ČỌ kỵ vỌi Lạc TiỌu Phà m, có ngưỌi thì nhìn cô khinh bỌ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, tất cả ČỌu thỌt lên: Čẹp trai quá, Čẹp trai hÆ¡n cả minh tinh ÄŒiỌn ảnh! Chương 4: Lạc TiỌu Phà m từ sân sau nhà hỌ Trương chạy ra ČưỌng cái, dừng lại mỌt chút, thỌ hỌn hỌn. TrỌi Æ¡i! Cô thá»±c sá»± khâm phục ngưỌi Čà n ông Čó, anh ta không phải là ngưỌi, nếu không sao da mặt lại dà y như váºy, còn dà y hÆ¡n cả mỌt bức tưỌng. Vừa ČỌnh Čón taxi ČỌ ÄŒi thì Lạc TiỌu Phà m nghe thấy có tiếng ngưỌi ÄŒuỌi theo sau lưng, sợ quá vỌi và ng nấp sau mỌt bụi hoa mẫu Čơn Ọ ven ČưỌng, nhìn Lâm Nam VÅ© ÄŒuỌi ra. - Con Čà n bà chết tiỌt! Cô mau ra Čây cho tôi! Čâu cần phải nhát gan như thế! Nếu không muỌn là lợn thì may cút ra Čây cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô Čâu. Lạc TiỌu Phà m Čâu có muỌn chết, cô vỌ nhẹ ngá»±c mình, hy vỌng Lâm Nam VÅ© mau bỌ ÄŒi. Ai mà ngỌ Lâm Nam VÅ© cứ như thỌ biết là cô Čã trỌn, không chỌu bỌ ÄŒi, Lạc TiỌu Phà m ná»a quỳ ná»a Čứng sau khóm hoa, hai chân tê dại hẳn ÄŒi. Lâm Nam VÅ© hắt xì hÆ¡i, xoa xoa mÅ©i, cảm thấy ngưỌi mình run láºp cáºp, thêm và o Čó là cái mùi khó chỌu trên cÆ¡ thỌ, rỌi lại chỌ mỌt lúc lâu không thấy Lạc TiỌu Phà m bưỌc ra, nghÄ© chắc là cô Čã trỌn ÄŒi lâu rỌi. Anh giáºn dữ, chỌ trách mình quá sÆ¡ ý, lẽ ra lúc nhìn thấy cô cưỌi vỌi anh, anh phải nháºn ra cô có âm mưu mỌi Čúng. Váºy mà anh còn tin cô! Lại ČỌ cô tuỌt khỌi tay, mỌi thù nà y không biết bao giỌ mỌi trả Čược, anh sỌ cái quần ưỌt sÅ©ng, ÄŒi tỌi bên cạnh chiếc xe cá»§a mình rỌi leo lên.
  • 30.
    Lạc TiỌu PhÃm thấy chiếc xe cá»§a Lâm Nam VÅ© Čã ÄŒi xa mỌi dám chui ra khỌi bụi hoa mẫu Čơn, trái tim như sắp rÆ¡i ra khỌi lỌng ngá»±c. Cô phá»§i phá»§i bụi Čất bám trên quần áo, ÄŒang ČỌnh gỌi xe thì có ngưỌi vỌ vai cô. Cô giáºt mình, mãi không dám quay lại, cỌ gắng nặn ra mỌt nụ cưỌi, quay Čầu lại, lúc nà y mỌi thỌ phà o nhẹ nhõm. Không phải Lâm Nam VÅ© mà là anh chà ng lần trưỌc tỌi quán bar cùng Lâm Nam VÅ©. Bạch Hạo Uy nhìn dáng vẻ sợ hãi cá»§a Lạc TiỌu Phà m, báºt cưỌi: - Cô sợ Lâm Nam VÅ© tỌi váºy à ? Thế sao cô còn trêu chỌc cáºu ấy, cô không sợ cáºu ấy tìm cô tÃnh nợ hả? Lạc TiỌu Phà m nhún vai: - Tôi Čâu có Čắc tỌi vỌi anh ta! Tại anh ta cứ ÄŒi theo tôi gây chuyỌn Čấy chứ, tôi Čâu còn cách nà o khác! Čà n bà trên ČỌi nà y nhiỌu như thế, sao anh ta cứ bám lấy tôi không tha nhỌ! Bạch Hạo Uy cưỌi, nhìn chiếc lá cây dÃnh trên mặt Lạc TiỌu Phà m, Čưa tay ra ČỌnh giúp cô lấy xuỌng. Lạc TiỌu Phà m giáºt mình: - Anh ČỌnh là m gì? ⌌ Thấy chiếc lá trong tay Bạch Hạo Uy, mặt cô ČỌ á»ng. ⌌ Xin lỌi, tôi tưỌng⌦ - Cô tưỌng mỌi ngưỌi Čà n ông trên thế giỌi nà y ČỌu háo sắc hả? ⌌ Trong ánh mắt Bạch Hạo Uy có mỌt nụ cưỌi, nhìn Lạc TiỌu Phà m. Lạc TiỌu Phà m chẳng biết nên cưỌi hay nên khóc, chỌ ⌌hi hi⌌ hai tiếng. Bạch Hạo Uy kéo tay Lạc TiỌu Phà m: - ÄŒi thôi! Tôi Čưa cô vỌ nhà . Nếu không ÄŒi, coi chừng Lâm Nam VÅ© lại quay lại tìm cô tÃnh sỌ. Lạc TiỌu Phà m vỌn dÄ© không muỌn Bạch Hạo Uy Čưa mình vỌ nhà , nhưng vừa nghe thấy ba tiếng ⌌Lâm Nam Vũ⌌ láºp tức lao thẳng vỌ phÃa chiếc xe cá»§a anh. Bạch Hạo Uy cỌ nén ČỌ không báºt cưỌi. Bạch Hạo Uy nhìn lén Lạc TiỌu Phà m, cô rất xinh Čẹp. Hôm nay cô không trang ÄŒiỌm ÄŒáºm nên trông cà ng xinh Čẹp hÆ¡n, mỌt vẻ Čẹp thuần khiết, khiến ngưỌi ta muỌn tỌi gần, giỌng như giỌt sương cá»§a mùa xuân, trong suỌt. Con gái bây giỌ Ãt ai còn giữ Čược vẻ Čẹp tá»± nhiên và trong sáng như cô. Lạc TiỌu Phà m cảm thấy Bạch Hạo Uy cứ nhìn mình mãi bèn Čưa tay lên sỌ mặt, hỌi: - Mặt tôi có cái gì hả? Bạch Hạo Uy lắc Čầu, rỌi lại nhìn Lạc TiỌu Phà m, hỌi: - Thá»±c ra Lâm Nam VÅ© không phải là loại ngưỌi như cô nghÄ© Čâu. Cáºu ấy Čà o hoa, nhưng cÅ©ng có giỌi hạn. - Cái gì mà có giỌi hạn, tôi chưa bao giỌ gặp ngưỌi Čà n ông nà o mặt dà y như anh ta, cho dù có ném ra ČưỌng cÅ©ng chẳng ai thèm! Rác rưỌi! Hừ! ⌌ Lạc TiỌu Phà m vừa nghÄ© tỌi Lâm Nam VÅ© là lá»a giáºn lại bỌc lên. Bạch Hạo Uy cưỌi cưỌi: - Chẳng nhẽ cô không thÃch cáºy ấy hả? Nhưng có rất nhiỌu phụ nữ ČỌu thÃch cáºu ấy. Cô không thấy cáºu ấy vừa có tiỌn, vừa Čẹp trai lại tà i giỌi sao? Cáºu ta là bạch mã hoà ng tá» trong lòng rất nhiỌu cô gái Čấy. - ThÃch anh ta? Nằm mÆ¡ hả? Nhìn thấy anh ta là tôi buỌn nôn, chưa bao giỌ tôi gặp ngưỌi nà o mặt dà y như thế, dám là m viỌc Čó vỌi Čà n bà ngay bên hỌ, biết rõ là có ngưỌi Ọ Čó mà còn cỌi quần áo, Čúng là lưu manh! ⌌ Lạc TiỌu Phà m nói Čầy giáºn dữ. Bạch Hạo Uy thấy Lạc TiỌu Phà m coi Lâm Nam VÅ© không Čáng mỌt xu, trong lòng thầm nghÄ©, nếu Lâm Nam VÅ© mà biết váºy, chắc anh thỌ huyết vì giáºn mất. Anh quay Čầu lại hỌi Lạc TiỌu Phà m: - Cô ČỌnh là m thế nà o? - Cái gì thế nà o? ⌌ Lạc TiỌu Phà m ngạc nhiên hỌi. - Cô vỌi Nam VÅ© thế nà o? Không thỌ cứ gặp mặt là cãi nhau suỌt như thế Čược! - Cái gì chứ! Chúng tôi còn gặp mặt nữa hả? Tôi không muỌn
  • 31.
    gặp lại anhta Čâu, nhìn thấy anh ta là lỌn ruỌt, tỌt nhất cả ČỌi nà y Čừng có gặp lại anh ta lần nà o nữa! ⌌ Lạc TiỌu Phà m nghiến rÄŒng trèo trẹo. Bạch Hạo Uy dừng xe lại, quay hẳn ngưỌi sang nhìn Lạc TiỌu Phà m, thấp giỌng: - Tôi⌦ hỌi cô mỌt câu hỌi, cô Čừng nỌi giáºn, hôm⌦ hôm Čó, tại sao cô không chỌn tôi? Có thỌ nói cho tôi biết vì sao không? Lạc TiỌu Phà m không ngỌ Bạch Hạo Uy lại hỌi câu hỌi nà y, mặt ČỌ bừng: - Anh là ngưỌi tỌt, tôi không muỌn là m tỌn thương anh. Anh ta thì không giỌng anh, xấu xa tháºm tỌ, bỌi váºy⌦ - Váºy tại sao cô lại cho VÅ© tiỌn? Cô có biết không, cô là m thế là tỌn thương tỌi lòng tá»± trỌng cá»§a cáºu ấy. Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ nói: - Anh ta thì là m gì có lòng tá»± trỌng! Tôi thấy anh ta còn không có cả trái tim nữa! Cho anh ta tiỌn tôi Čã thấy ấm ức lắm rỌi, nếu sỌm biết anh ta tỌ như váºy, tôi Čã chẳng cho mỌt xu, là m tôi mất 6000 tỌ. Bây giỌ phải Ọ nhà uỌng nưỌc gặm bánh bao. NghÄ© tỌi là tôi lại tức, tôi không tìm anh ta tÃnh sỌ, anh ta lại còn nỌi giáºn, Čúng là chưa thấy ai mặt dà y như thế. Bạch Hạo Uy cảm thấy Lạc TiỌu Phà m cà ng lúc cà ng thú vỌ: - Ha ha ha⌦ Cô cho Lâm Nam VÅ© hết tiỌn ÄŒn cÆ¡m? Thế cô sỌng thế nà o? Lạc TiỌu Phà m chu môi: - Tôi còn có 200 tỌ, không biết sỌng thế nà o Čây! Tôi Čã như thế rỌi mà anh ta còn nỌi giáºn, tháºt vô lý! Bạch Hạo Uy không nhỌn Čược, lại cưỌi: - Nếu Čã không có tiỌn, hôm Čó VÅ© cho cô tiỌn, sao cô không cầm? Lạc TiỌu Phà m hừ lạnh: - RỌt cuỌc là anh ÄŒang giúp ai hả? Có phải giúp cái gã khỌn nạn Čó không? Tôi không giỌng anh ta, ngà y nà o cÅ©ng bán thân, tôi viỌc gì phải cầm tiỌn cá»§a anh ta, anh dừng xe ÄŒi, ČỌ tôi xuỌng xe! Bạch Hạo Uy vỌi và ng xin lỌi: - Čược rỌi, coi như tôi nói sai. Nếu không tôi cho cô mượn tiỌn, khi nà o cô có tiỌn thì trả lại tôi, cô thấy Čược khà ´ng? Lạc TiỌu Phà m bưỌng bỌnh lắc Čầu: - Không cần Čâu, cảm Æ¡n ý tỌt cá»§a anh, tôi tiết kiỌm mỌt chút cÅ©ng Čược, cÅ©ng sắp trả lương rỌi. Bạch Hạo Uy cưỌi nói: - Tiết kiỌm thế nà o thì cÅ©ng không Čủ, con gái ai mà không thÃch quần áo Čẹp, ČỌ trang sức cao cấp, rỌi còn ÄŒi chÆ¡i, 200 tỌ Čủ sao nỌi. Lạc TiỌu Phà m hÆ¡i không vui: - Sao lại không Čủ, ngưỌi bình thưỌng như chúng tôi ČỌu sỌng như váºy, Čương nhiên không thỌ so sánh vỌi những ngưỌi già u có như anh. Bạch Hạo Uy thÄŒm dò: - Cô cÅ©ng có thỌ là m ngưỌi già u có! ChỌ cần cô lấy Lâm Nam VÅ© thì sẽ già u có ngay thôi. Tôi cảm thấy hai ngưỌi rất hợp nhau, cô⌦ Lạc TiỌu Phà m giáºn dữ vỌ mạnh và o cá»a xe, nói: - Anh dừng xe mau, tôi muỌn xuỌng xe, tôi muỌn xuỌng xe, anh mà khà ´ng dừng lại là tôi nhảy xuỌng Čấy. Bạch Hạo Uy thấy Lạc TiỌu Phà m là m như sắp nhảy xuỌng, bèn vỌi và ng dừng xe, còn chưa kỌp nói gì, cô Čã giáºn dữ Čẩy cá»a xe, quay ngưỌi ÄŒi mỌt mạch, không ngoái Čầu lại. - Nà y! Tôi vẫn còn chưa biết tên cô! ⌌ Bạch Hạo Uy gỌi vỌi theo nhưng Lạc TiỌu Phà m vẫn là m như không nghe thấy gì, gỌi mỌt chiếc taxi rỌi leo lên. Bạch Hạo Uy lắc Čầu, ⌌ BưỌng bỌnh y như Lâm Nam VÅ©. ⌌ Nói rỌi anh gỌi ÄŒiỌn thoại cho Lâm
  • 32.
    Nam VÅ©. Lâm NamVÅ© vỌ tỌi nhà , vừa từ xe bưỌc xuỌng, sợ ÄŒi cá»a chÃ- nh, ČỌ mẹ nhìn thấy toà n thân ưỌt sÅ©ng cá»§a mình, thỌ nà o cÅ©ng truy hỌi tỌi cùng, bèn trèo qua cá»a sỌ phòng bếp rỌi lẻn lên phòng. Nhưng anh không cẩn tháºn bỌ ngã, chân rách mỌt miếng, mặt nhÄŒn nhó vì ÄŒau. Hôm nay Čúng là xui xẻo, Čầu tiên là Čụng phải cô nà ng xui xẻo kia, sau Čó lại bỌ ngã, cả ngưỌi thì lạnh như bỌ cảm, liên tục hắt xì hÆ¡i. Anh vỌi và ng uỌng thuỌc cảm, rỌi ÄŒi tắm nưỌc nóng, chui và o trong chÄŒn, nghÄ© lại chuyỌn ngà y hôm nay, quả là không nén Čược cưỌi. Cô nà ng chết tiỌt Čó, lại ČỌ cho cô chạy mất, lần nà o cÅ©ng thế, tháºt là bá»±c mình! ÄŒiỌn thoại ČỌ chuông, anh nhấc máy. Bạch Hạo Uy cưỌi: - Nam VÅ©, ngá»§ rỌi hả? Lâm Nam VÅ© chán nản nói: - Ngá»§ cái gì mà ngá»§, chỌ mỌi tức quá mà ngất ÄŒi thôi. - Ha ha ha⌦ ⌌ Bạch Hạo Uy cưỌi lỌn, nói. ⌌ Vì cô gái Čó sao? Vừa nãy tôi gặp cô ấy. - Gặp cô ta, Ọ Čâu, chỌ nà o? ⌌ Lâm Nam VÅ© báºt dáºy khỌi giưỌng, muỌn ngay láºp tức ÄŒi tìm cô gái Čó tÃnh sỌ, ČỌ xem cà ´ còn có những bản lÄ©nh gì. - Cô ấy ÄŒi rỌi, vỌ nhà rỌi. Nam VÅ©, có phải cáºu thÃch cô ấy không? Nếu không thì sao lại nỌi giáºn? - Cáºu nói cái gì! Tôi thÃch cô ta? Cô nà ng xấu xa Čó sao, ha ha ha, tháºt là buỌn cưỌi, buỌn cưỌi quá ÄŒi! Sao tôi có thỌ thÃch cô ta Čược? Cáºu xem cô ta có chỌ nà o giỌng phụ nữ không hả, hoang dã, ngang ngược, vô lý, không có chút nữ tÃnh nà o cả. ⌌ Là ¢m Nam VÅ© vừa nhắc tỌi Lạc TiỌu Phà m là trong lòng Čã ngứa ngáy khó chỌu. - Nhưng cô ấy nói cô ấy thÃch cáºu, yêu cáºu. - Cái gì? ⌌ Sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ© bình tÄ©nh hÆ¡n. ⌌ Cô ta thá»±c sá»± nói như váºy sao? Nói là cô ta thÃch tôi? Sao có thỌ như thế Čược, tôi thấy cô ta háºn tôi Čến chết. Bạch Hạo Uy cỌ nén cưỌi, xem ra mình ÄŒoán không sai, Nam VÅ© thá»±c sá»± thÃch Lạc TiỌu Phà m rỌi, chỌ có ÄŒiỌu ngay cả anh cÅ©ng không biết mà thôi: - Cáºu ÄŒoán không sai, Čúng là cô ấy háºn cáºu tỌi chết, còn nói cáºu là ngưỌi tỌi tỌ nhất trên ČỌi nà y, là ngưỌi không Čáng tiỌn nhất. Nếu biết sỌm như thế thì cô ấy Čã không bỌ ra 6000 tỌ ČỌ mua mỌt Čêm cá»§a cáºu, bây giỌ cô ấy hỌi háºn lắm, cô ấy nói cả ČỌi nà y không muỌn nhìn thấy cáºu nữa, còn nói⌦ Lâm Nam VÅ© hét lên trong ÄŒiỌn thoại: - Bạch Hạo Uy, cáºu muỌn chết hả? Hay là ngứa chân ngứa tay? Vừa nãy sao cáºu dám nói là cô ấy thÃch tôi, cáºu muỌn chÆ¡i tôi hả? - Tôi chỌ muỌn ČỌ cáºu hiỌu rõ trái tim cáºu ÄŒang nghÄ© gì thôi. Khi cáºu nghe thấy tôi nói cô ấy thÃch cáºu, có phải cáºu thấy rất ngỌt ngà o không? Tôi bảo cáºu thÃch cô ấy mà cáºu còn không thừa nháºn. Tôi thấy hai ngưỌi ČỌu thÃch nhau nhưng chết cÅ©ng không chỌu nháºn. Thá»±c sá»± là hết cách vỌi hai ngưỌi rỌi, ngang bưỌng như nhau⌦ Čây là mỌt cô ngưỌi mẫu mà anh mỌi quen, có mỌt thân hình Čẹp, chỌ có ÄŒiỌu ngá»±c hÆ¡i nhỌ, Čược cái khuôn mặt cÅ©ng Čẹp, Čôi chân thì cÅ©ng chấp nháºn Čược. Anh xóa tin nhắn ÄŒi, anh không có thói quen trả lỌi những tin nhắn như thế nà o, những ngưỌi phụ nữ thÃch anh cÅ©ng phải quen vỌi viỌc chỌ Čợi ⌌lỌnh gỌi⌌ cá»§a anh bất cứ lúc nà o. Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam VÅ© Čã cúp ÄŒiỌn thoại. LỌi nói cá»§a Bạch Hạo Uy khiến anh kinh ngạc: Anh thÃch cô rỌi? Có thỌ không? Mình mà thÃch cô ta sao? Bất quá hai ngưỌi chỌ gặp nhau ba lần thôi mà ! Nằm trên giưỌng, Lâm Nam VÅ© nghÄ© tỌi nhất cá» nhất ČỌng cá»§a
  • 33.
    Lạc TiỌu PhÃm, cảm giác cô cÅ©ng không Čáng ghét như trưỌc, lại còn hÆ¡i Čáng yêu nữa, Ãt nhất thì khi Ọ cùng cô, anh cÅ©ng không cảm thấy nhạt nhẽo, cÅ©ng khá là thú vỌ. Nhưng Lạc TiỌu Phà m thì không nghÄ© như váºy. Cô cÄŒm ghét Lâm Nam VÅ©, hy vỌng cả ČỌi Čừng bao giỌ gặp lại gã khỌn nạn Čó. Tại sao trên ČỌi nà y lại có ngưỌi như váºy nhỌ, da mặt tháºt là dà y, Čúng là khiến cô mỌ rỌng tầm mắt. TrỌi Æ¡i! Lạc TiỌu Phà m ôm Čầu, sao mà cô xui xẻo thế, gặp phải ngưỌi như váºy? NÄŒm nay Čúng là nÄŒm hạn cá»§a cô mà ! ÃŒnh mặt trỌi buỌi sáng mang theo cảm giác trong là nh và mỌi mẻ, chiếu rỌi lên từng chiếc xe và mỌi ngưỌi ÄŒang vỌi và ng qua lại trên ČưỌng. MỌt ngà y mỌi lại tỌi. Tòa nhà Hương Xá tỌa lạc trên ČưỌng 3 khu Hương Xá, phÃa Čông giáp biỌn, phÃa Tây dá»±a và o núi, Čây là khu vá»±c thương nghiỌp có giá trỌ nhất trong thà nh phỌ nà y. Táºp ÄŒoà n Lâm Thế Čược Čặt Ọ tầng 15 nhà Z. ThỌi tiết tỌt cÅ©ng mang lại cho Lâm Nam VÅ© mỌt tâm trạng tỌt hiếm thấy. Hình như anh Čã quên mất ngưỌi Čà n bà Čáng ghét kia. BưỌc xuỌng khỌi chiếc xe Ferrari mà u ČỌ, bỌ comple Givenchy mà u trắng, chiếc cà vạt cùng mà u, Čôi già y da Missoni trắng, mái tóc hất ngược vỌ sau, không mỌt sợi rỌi, Čôi mắt sâu thẳm, khóe miỌng là mỌt nụ cưỌi lạnh lùng, tất cả những ÄŒiỌu Čó ČỌu Čủ ČỌ ngưỌi ÄŒi ČưỌng dừng chân lại, nhìn anh mỌt cái. Čó chÃnh là Lâm Nam VÅ©, không bao giỌ thiếu những ánh nhìn ngưỡng mỌ chú mục và o mình. Nhân viên gác cá»a vỌi và ng giúp anh mỌ cánh cá»a kÃnh nặng nỌ, khép ngưỌi cung kÃnh: - Chà o tỌng giám ČỌc. Lâm Nam VÅ© mỌm cưỌi gáºt Čầu, ÄŒi và o cái thang máy chuyên dụng cá»§a tòa nhà , trưỌc Čó Čã có mỌt cô nhân viên lỌ tân mặc ČỌng phục mà u ÄŒen giúp anh ấn nút. Anh gáºt Čầu vỌi cô gái. Čó là mỌt cô gái rất xinh Čẹp, khi cô cưỌi, cả khuôn mặt sáng lên như mỌt Čóa hoa Čà o mỌi nỌ. Ngoà i ra cô còn có mỌt Čôi môi vô cùng gợi cảm, thân hình mảnh mai vỌi các ČưỌng cong rõ rà ng, Čặc biỌt, bên trong chiếc váy bó chặt là Čôi chà ¢n trắng và dà i, khiến Lâm Nam VÅ© ČỌng lòng không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lâm Nam VÅ© luôn tuân thá»§ nguyên tắc ⌌thỌ không ÄŒn cỌ gần nhà ⌌. ÃŒnh mắt cô nhân viên lỌ tân nhìn anh như oán trách, cô cÅ©ng chưa bao giỌ như các nhân viên khác, chà o TỌng giám ČỌc Lâm. Cô chỌ dùng Čôi mắt long lanh ưỌt cá»§a mình ČỌ nhìn anh vỌi bao nhiêu ẩn ý. ČỌi vỌi nhân viên, anh rất không hà i lòng vỌi thái ČỌ không lỌch sá»± cá»§a cô, nhưng ČỌi vỌi ngưỌi Čẹp thì lại khác, huỌng hỌ anh thÃch hà ng sáng cô dùng ánh mắt Čó ČỌ nhìn anh, cho dù Čã có rất nhiỌu cô gái nhìn anh như thế, nhưng anh vẫn tham lam hy vỌng rằng tất cả những cô gái Čẹp mà anh từng gặp, ČỌu nhìn anh bằng ánh mắt oán trách và hỌn dỌi. ChỌ có ÄŒiỌu hôm nay anh lại nhỌ lại khuôn mặt Čáng ghét Čó, anh cỌ ép mình không Čược nhỌ tỌi cô, nhưng cà ng như váºy, anh cà ng nhỌ cô mỌt cách vô ý thức, tâm trạng anh lại trỌ nên tỌi tỌ. Cá»a thang máy mỌ ra, thư ký cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô SỠČã Čứng Ọ cá»a thang máy chỌ anh. TrưỌng phòng thư ký cá»§a Lâm Nam VÅ© thá»±c ra không xinh Čẹp, tháºm chà cô còn không thỌ nà o so sánh Čược vỌi những ngưỌi con gái anh từng qua lại, ÄŒiỌm nà y có chút khác biỌt vỌi tác phong chỌ thÃch gái Čẹp thưỌng ngà y cá»§a anh. Nhưng Lâm Nam VÅ© có suy nghÄ© riêng cá»§a mình. NgưỌi anh cần là thư ký, có thỌ giúp anh lo lắng mỌi viỌc, xá» lý mỌi viỌc, có những lúc ngưỌi Čẹp lại không phù hợp vỌi công viỌc nà y. Anh có thỌ nhìn thấy ngưỌi Čẹp Ọ nhiỌu chỌ khác nhau, nhưng là m thư ký thì phải giỌi giang. Sá» Phi Phi mặc mỌt bỌ ČỌ công sỌ mà u ÄŒen, nhưng phÃa dưỌi cô không mặc váy như những cô gái khác mà thÃch mặc quần dà i, có thỌ là vì cô muỌn che ÄŒi Čôi chân cá»§a mình. Cô thấy sắc mặt
  • 34.
    cá»§a Lâm NamVÅ© không bình thưỌng, hình như hÆ¡i u ám. Anh rất Ãt khi có tâm trạng xấu và o buỌi sáng. Sá» Phi Phi thong thả ÄŒi sau lưng Lâm Nam VÅ©. Cô và Lâm Nam VÅ© tỌt nghiỌp cùng mỌt trưỌng Čại hỌc, nhưng cô hỌc sau anh hai khóa. Khi cô và o trưỌng, Lâm Nam VÅ© Čã là Chá»§ tỌch HỌi hỌc sinh cá»§a trưỌng, còn là cục cưng cá»§a cả trưỌng trong các kỳ thi thỌ dục thỌ thao, và là bạch mã hoà ng tá» trong lòng rất nhiỌu cô gái. Không những bỌi vì anh Čẹp trai mà bỌi vì danh tiếng cà ´ng tỠČà o hoa cá»§a anh, bạn gái cá»§a anh hình như mỌi tuần lại thay mỌt ngưỌi, ngưỌi sau luôn Čẹp hÆ¡n ngưỌi trưỌc. Nhưng chưa bao giỌ cô nghe ngưỌi ta nói anh dừng lại bên ngưỌi nà o, cho dù chỌ là hÆ¡n mỌt tuần. Cô cÅ©ng giỌng như những ngưỌi con gái khác, cÅ©ng coi Lâm Nam VÅ© là hoà ng tá» trong lòng mình, nhưng cô biết Lâm Nam VÅ© không coi trỌng phụ nữ. Cô cÅ©ng từng vì Lâm Nam VÅ© mà rÆ¡i lỌ, mà Čau lòng, mà thất vỌng, chỌ biết hà ng ngà y trỌn Ọ mỌt nÆ¡i tháºt xa nhìn Lâm Nam VÅ© ôm ấp ngưỌi con gái khác nhưng không bao giỌ dám xuất hiỌn trong tầm mắt cá»§a anh, ngay cả dÅ©ng khà ČỌ nói chuyỌn vỌi anh, cô cÅ©ng không có. Lâm Nam VÅ© sau khi tỌt nghiỌp láºp tức sang Anh quỌc tu nghiỌp, khi anh trỌ vỌ, cô Čã tỌt nghiỌp Čại hỌc, dá»±a và o kiến thức chuyên môn xuất sắc cá»§a mình, cô tìm Čược mỌt công viỌc rất tỌt. Trong mỌt buỌi hỌp mặt các hỌc sinh cÅ©, cô biết Lâm Nam VÅ© Čã trỌ vỌ, hÆ¡n nữa công ty anh ÄŒang tuyỌn nhân viên. Cô láºp tức từ bỌ công viỌc mà bao nhiêu ngưỌi mong mỌi ČỌ tỌi là m mỌt nhân viên quèn trong công ty cá»§a anh, rỌi nhanh chóng, nÄŒng lá»±c cá»§a cô Čược Lâm Nam VÅ© khẳng ČỌnh và cất nhắc cô lên là m thư ký riêng cho anh, luôn Ọ bên phục vụ anh. TỌi hôm Čó, cô mất ngá»§ cả Čêm, chỌ cần có thỌ Čược Ọ bên anh, cô khà ´ng cần những ÄŒiỌu khác. Lâm Nam VÅ© quay Čầu lại, thấy thư ký nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ: - Nà y. Sá» Phi Phi lúc nà y mỌi sá»±c tỌnh: - Sếp tỌng có chỌ thỌ gì ạ? Lâm Nam VÅ© vô tình Čưa tay lên kéo cỌ áo, mặc dù hôm nay anh cỌ ý chỌn mỌt chiếc áo sÆ¡ mi cỌ cao nhưng vẫn hÆ¡i lo, nếu ČỌ nhân viên cá»§a mình nhìn thấy vết cắn trên cỌ thì còn gì là uy nghiêm cá»§a mỌt tỌng giám ČỌc nữa. Anh mỌ miỌng nói: - Cái Čó⌦ có cái gì có thỌ che ÄŒi mỌt thứ mà mình không muỌn ngưỌi khác nhìn thấy không? Sá» Phi Phi muỌn cưỌi nhưng cỌ không ČỌ tiếng cưỌi báºt ra khỌi hỌng. Lần Čầu tiên cô thấy Lâm Nam VÅ© nói chuyỌn ấp úng như thế, nhưng cô vẫn không hiỌu anh ČỌnh nói gì: - Sếp tỌng, anh có ý gì? Tôi không hiỌu lắm. Lâm Nam VÅ© từ trưỌc tỌi nay không che giấu Sá» Phi Phi ÄŒiỌu gì, bao gỌm cả các mỌi quan hỌ giữa anh và những ngưỌi phụ nữ khác, có nhiỌu lúc anh còn nhỌ Sá» Phi Phi giúp anh xá» lý các cuỌc hẹn vỌi ngưỌi khác. Sá» Phi Phi không những là thư ký cá»§a anh trong công viỌc, mà còn là trợ lý cá»§a anh trong cuỌc sỌng. Lâm Nam VÅ© Čẩy cá»a phòng là m viỌc, sắc mặt trầm xuỌng, mỌ cúc trên cùng cá»§a áo sÆ¡ mi ra, vết cắn trên cỌ hình như còn rõ hÆ¡n ngà y hôm qua: - Có cái gì có thỌ che cái nà y ÄŒi không? BỌng dưng trong lòng Sá» Phi Phi cảm thấy khó chỌu, cỌ anh rõ rà ng là bỌ ai Čó cắn. Nhưng cô Čã Ọ cạnh anh ba nÄŒm, cô biết anh luôn rất cẩn tháºn, không chỌ vì anh Čã có vỌ hôn thê mà còn vì anh Čủ nhẫn tâm ČỌ dứt tình vỌi những ngưỌi Čà n bà từng cùng anh lên giưỌng. NgưỌi phụ nữ nà o cÅ©ng coi anh là trung tâm, không ai dám là m trái mỌnh lỌnh cá»§a anh. Cô cÅ©ng biết anh không sỌng chung vỌi vỌ hôn thê, bỌi váºy dấu vết nà y chắc chắn không phải cá»§a cô ấy. Nếu là ngưỌi khác, những cô gái anh từng qua lại cô ČỌu biết hết, không ngưỌi nà o dám cắn anh như thế.
  • 35.
    Thấy Sá» PhiPhi thẫn thỌ nhìn mình, Lâm Nam VÅ© ⌌hừ⌌ mạnh mỌt tiếng, mặt hằm hằm: - Là m thế nà o? Cô mau nghÄ© cách giúp tôi ÄŒi! Con Čà n bà chết tiỌt Čó, lần sau⌦ Không có lần sau, Čừng ČỌ tôi tóm Čược cô, tôi quyết không tha cho cô Čâu. Sá» Phi Phi nhìn Lâm Nam VÅ© cà ng lúc cà ng tức giáºn, giáºt thót mình, vỌi nói: - Tôi mang cho anh kem phá»§ nhé, nói không chừng có thỌ che ÄŒi Čược, mà nếu không che Čược thì cÅ©ng còn hÆ¡n là bây giỌ. - Váºy cô mau mang tỌi Čây, như thế nà y sao tôi gặp ngưỌi khác Čược? Sá» Phi Phi lấy trong túi cá»§a mình ra tuýp kem phá»§, bôi lên cho Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© cầm cái gương nhỌ ČỌ soi, Čúng là hay tháºt, nếu không nhìn kỹ thì quả tháºt là không nháºn ra. Lâm Nam VÅ© cầm tuýp kem phá»§ trong tay, chả trách da con gái cô nà o cÅ©ng Čẹp, hóa ra là dùng cái nà y. Không biết cô ta có dùng cái nà y không nhỌ? Lâm Nam VÅ© cau mà y, lại nhỌ tỌi cô ta rỌi, ČỌ Čà n bà chết tiỌt! Cô ta bôi hay không thì liên quan gì tỌi mình? Cầm tuýp kem trong tay, anh nói: - Thư ký Sá», cái nà y cho tôi mượn nhé. ⌌ RỌi anh rút ngÄŒn kéo ra, lấy mỌt xấp tiỌn Čưa cho Sá» Phi Phi. ⌌ Coi như tôi mua cá»§a cô. Sá» Phi Phi ÄŒang ČỌnh từ chỌi thì Lâm Nam VÅ© Čã xua tay, hỌi: - Hôm nay có viỌc gì quan trỌng không? Sá» Phi Phi nhìn vẻ mặt không cho phép từ chỌi cá»§a Lâm Nam VÅ©, bèn nháºn tiỌn. Cô biết Lâm Nam VÅ© không bao giỌ nợ ai cái gì, nhất là nợ phụ nữ. Sá» Phi Phi mỌ táºp tà i liỌu trong tay ra, nói: - Công ty Kate nói hôm nay sẽ phái nhân viên thiết kế chÃnh cá»§a cà ´ng ty hỌ trong viỌc thiết kế trò chÆ¡i ⌌Ảo giác cuỌc ČỌi⌌ tỌi Čây cùng hỌp vỌi chúng ta. Lâm Nam VÅ© gáºt Čầu: - Lúc nà o tỌi? Mấy ngưỌi? NgưỌi Čứng Čầu là ai? Sá» Phi Phi Čặt tà i liỌu và o tay Lâm Nam VÅ©: - 9 rưỡi hỌ sẽ tỌi Čây, 5 ngưỌi, ngưỌi Čứng Čầu là trưỌng phòng thiết kế cá»§a hỌ, mỌt cô gái. - Ọ. ⌌ Khóe miỌng Lâm Nam VÅ© nỌ mỌt nụ cưỌi châm biếm. Trong ngà nh nà y rất Ãt ngưỌi thiết kế là nữ, Čặc biỌt là thiết kế cao cấp, anh rất có hứng thú muỌn xem ngưỌi nà y là ai. Sá» Phi Phi cưỌi: - Nghe nói vỌ trưỌng phòng thiết kế nà y còn là hoa khôi cá»§a cà ´ng ty hỌ. ÃŒ, Čúng rỌi, cô ấy còn có ÄŒai ÄŒen Taekwondo, lần nà y thì sếp tỌng có ČỌi thá»§ rỌi. - Ọ, có ngưỌi phụ nữ như váºy sao, tôi thá»±c sá»± rất tò mò Čấy. Ha ha. ⌌ Lâm Nam VÅ© cà i lại cúc áo. ⌌ Cô nói vỌi phòng tỌng hợp, chuẩn bỌ chương trình Čón khách, tôi sẽ ÄŒÃch thân ÄŒi Čón hỌ. Lâm Nam VÅ© nhìn bầu trỌi trong xanh ngoà i cá»a sỌ, thấy mấy cô cáºu thanh niên ÄŒang vui vẻ bÆ¡i thuyỌn, ÄŒiỌm trên mặt biỌn là và i chú hải âu ÄŒang lưỌt sóng, mỌi ngưỌi vui vẻ Čùa giỡn nhau bên bỌ biỌn. Hôm nay Čúng là mỌt ngà y Čẹp trỌi. Anh nhìn ČỌng hỌ, 9h19 phút, ÄŒiỌn thoại anh rung lên, mỌ ra, có ngưỌi nhắn tin tỌi: Em nhỌ anh quá, khi nà o thì tỌi thÄŒm em. NgưỌi gá»i là Linh. Čây là mỌt cô ngưỌi mẫu mà anh mỌi quen, có mỌt thân hình Čẹp, chỌ có ÄŒiỌu ngá»±c hÆ¡i nhỌ, Čược cái khuôn mặt cÅ©ng Čẹp, Čôi chân thì cÅ©ng chấp nháºn Čược. Anh xóa tin nhắn ÄŒi, anh không có thói quen trả lỌi những tin nhắn như thế nà o, những ngưỌi phụ nữ thÃch anh cÅ©ng phải quen vỌi viỌc chỌ Čợi ⌌lỌnh gỌi⌌ cá»§a anh bất cứ lúc nà o. Sá» Phi Phi Čẩy cá»a bưỌc và o: - Sếp tỌng, bỌn hỌ tỌi rỌi. - Ọ, Čược, tôi tỌi ngay. ⌌ Lâm Nam VÅ© Čứng lên. ČỌi vỌi cÃ
  • 36.
    ´ trưởng phòngthiết kế chưa biết mặt, anh thá»±c sá»± rất hứng thú. Taekwondo là môn võ mà anh say mê khi du hởc ở Anh, nhưng vở nưởc, anh phát hiởn ra mởi ngưởi không thÃch môn võ nà y lắm, bởi váºy cao thá»§ không nhiởu. ğã lâu lắm rởi anh chưa từng giao ğấu vởi ngưởi khác, thá»±c sá»± thấy chân tay hÆ¡i ngứa ngáy, hy vởng cô gái thú vở nà y không là m anh thất vởng. Anh luôn cho rằng xinh ğẹp và thông minh là hai thứ ÄŸi ngược lại vởi nhau, nhất là ğà n bà : Ngưởi ÄŸÃ n bà xinh ğẹp thì giởng như mởt khúc gở; ngưởi ÄŸÃ n bà xấu xà thì như mởt quả sầu riêng, ngá»i thì khó chởu, nhưng ÄŸn và o mởi thấy ngon. Phòng tiếp khách ở tầng 10, Lâm Nam VÅ© và Sá» Phi Phi cùng ÄŸi thang máy xuởng dưởi. Lâm Nam VÅ© nở mởt nụ cưởi tươi rói, tâm trạng rất vui vẻ, ğược gặp ngưởi ğẹp ğương nhiên là khiến ngưởi ta vui vẻ rởi, nhất là mởt ngưởi phụ nữ vừa thông minh vừa xinh ğẹp cà ng ğáng ğở anh chở ğợi. Sá» Phi Phi giúp Lâm Nam VÅ© mở cánh cá»a kÃnh phòng tiếp khách, chở và o Lâm Nam VÅ©, giởi thiởu: - ğây là Tởng giám ğởc Lâm cá»§a chúng tôi, hôm nay anh sẽ cùng mởi ngưởi thảo luáºn vở công viởc chuẩn bở cho trò chÆ¡i ⟟Ạ¢o giác cuởc ğởi⟟. Tiếng vở tay hoan nghênh vang lên, Lâm Nam VÅ© nở nụ cưởi hút hởn nhất cá»§a mình: - Rất vui⟦ ⟟ Nhưng ánh mắt anh lại lưởt qua mởt bóng dáng quen thuởc, khuôn mặt như hạt dưa, hà ng lông mà y khẽ nhưởng lên, ğôi mắt sáng lấp lánh như hai dòng suởi trong núi sâu chảy qua mởt hòn ğá, trong sáng, thuần khiết như không vưởng chút tạp chất nà o, khóe miởng nở mởt nụ cưởi khinh miởt, bở váy công sở mà u trắng, vòng eo nhở nhắn. Lâm Nam VÅ© tưởng là mình nhìn nhầm ngưởi, không dám tin khuôn mặt mà anh ngà y ğêm nguyởn rá»§a lại xuất hiởn ngay trưởc mắt anh theo cách nà y, anh không thở không kinh ngạc. Cô hiởn nay khác vởi cô cá»§a tởi hôm ğó, khác vởi cô khi ở sà ¢n golf, khi ğó, cô giởng như mởt bóng ma dụ dở ngưởi ta phải phạm tởi, còn bây giở cô lại giởng mởt thiên thần trong sáng. Cho dù là cô như thế nà o thì trong mắt Lâm Nam VÅ©, cô cÅ©ng là ma quá»·, là mởt con ma biết ÄŸn thởt ngưởi khác. Phù thá»§y! NghÄ© lại chuyởn tởi hôm ğó, anh cà ng có lý do ğở háºn cô: Dám ğùa giỡn anh, ğở xem hôm nay cô chạy ÄŸi ğâu. Lạc Tiởu Phà m nhìn thấy Lâm Nam VÅ© lại cà ng kinh ngạc hÆ¡n, kinh ngạc vì anh là Tởng giám ğởc cá»§a Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, kinh ngạc khi phát hiởn ra duyên sở quả là kỳ lạ, lại khiến hở gặp nhau trong tình huởng nà y. Nhở lại chuyởn tởi hôm qua, Lạc Tiởu Phà m giáºt mình thon thót. Trởi Æ¡i! Là m thế nà o bây giở? Ai cứu tôi ğây! Nhưng nghÄ© lại, trưởc mặt ngưởi khác anh không quan tâm tởi hình tượng cá»§a mình, nhưng trưởc mặt nhân viên anh cÅ©ng không thở quá tùy tiởn! Cô vẫn còn cÆ¡ hởi ğở thoát thân. Vừa nghÄ© thế, sắc mặt Lạc Tiởu Phà m ngay láºp tức khôi phục lại trạng thái bình thưởng, ánh mắt kinh ngạc chở thoáng qua rất nhanh. Huởng hở, Lạc Tiởu Phà m cÅ©ng không dá»± ğởnh có bất cứ mởi quan hở nà o vởi Lâm Nam VÅ© nữa, anh nởi giáºn là viởc cá»§a anh, nhưng không phải viởc cá»§a Lạc Tiởu Phà m cô. Bởi váºy cô ğứng lên, thản nhiên như không có viởc gì, bắt tay anh, vì phép lởch sá»±, cô còn mởm cưởi và gáºt ğầu chà o anh: - Chà o Tởng giám ğởc Lâm, tôi là Lạc Tiởu Phà m, là thiết kế chÃnh trò chÆ¡i ⟟Ảo giác cuởc ğởi⟟, sau nà y quý công ty có bất cứ vấn ğở gì liên quan tởi trò chÆ¡i nà y, có thở trá»±c tiếp liên hở vởi tôi, tôi sẽ cở gắng giải quyết triởt ğở. Sá» Phi Phi thấy Lâm Nam VÅ© nhìn chòng chởc và o cô gái ğó, ánh mắt giáºn dữ như thở muởn ÄŸn tươi nuởt sởng cô ta, bèn vởi và ng nhắc nhở: - Tởng giám ğởc? Lâm Nam VÅ© sá»±c tởnh, nhưng ánh mắt vẫn không rởi khởi Lạc
  • 37.
    Tiởu Phà m,khuôn mặt mà không bao giở anh quên. Nhìn Lạc Tiởu Phà m tá»± nhiên ğưa tay ra bắt, ğôi môi mà u hởng ÄŸÃ o vởi mùi hương bạc hà dìu dởu bay và o mÅ©i anh. Lâm Nam VÅ© cắn môi, trong lòng nghi ngở, không lẽ cô ta không nháºn ra mình? Hay là ⟦ - Cô Lạc, hình như tôi từng gặp cô ở ğâu ğó. - Váºy sao? ⟟ Lạc Tiởu Phà m cưởi ngây thÆ¡ như mởt ğứa trẻ. ⟟ Tôi bình thưởng rất Ãt ra ngoà i, chở cần Tởng giám ğởc Là ¢m không sởng trong khu cá»§a tôi thì tôi nghÄ© chắc là anh ğã nháºn nhầm ngưởi rởi. Lâm Nam VÅ© nhìn khuôn mặt bình tÄ©nh cá»§a Lạc Tiởu Phà m, thá»±c sá»± không nháºn ra ÄŸiởu gì, nhưng trong lòng anh lại vô cùng cÄŸm ghét khi phải nhìn khuôn mặt ğáng chết nà y. Lạc Tiởu Phà m ğứng trưởc mặt anh cà ng tở ra thản nhiên thì Lâm Nam VÅ© lại cà ng khó chởu, chưa bao giở có ngưởi ÄŸÃ n bà nà o sau khi ğã ngá»§ vởi anh mà vẫn có thở lãnh ğạm như thế. Viởc nà y ğã ğả kÃch nghiêm trởng tởi lòng tá»± tôn ÄŸÃ n ông cá»§a anh! Anh nghÄ© thầm, lẽ nà o cô ta không phải là ngưởi mà mình quen? Không thở nà o, thế giởi nà y là m gì có hai ngưởi hoà n toà n giởng nhau như thế! Sá» Phi Phi thấy Lâm Nam VÅ© từ lúc bưởc và o cứ nhìn chằm chằm Lạc Tiởu Phà m không thôi, các nhân viên bên dưởi ğã bắt ğầu xì xà o to nhở, vởi và ng tiến tởi nói nhở và o tai anh: - Tởng giám ğởc, anh ğã nhìn cô Lạc hÆ¡n 10 phút rởi! Lâm Nam VÅ© quay mắt ÄŸi, nói nhở: - Tôi biết rởi. Lý Giai ğứng cạnh ğẩy tay Lạc Tiởu Phà m, hởi: - Tiởu Phà m, cáºu lợi hại tháºt ğấy. Vừa và o ğã tóm ğược anh chà ng tởng giám ğởc rởi. Nhưng nghe nói anh ta ÄŸÃ o hoa lắm ğấy, cáºu ğừng có mắc lừa. Lạc Tiởu Phà m không nói gì, liếc xéo Lâm Nam VÅ© mởt cái, ğứng thẳng lên: - Trưởc tiên, tôi xin ğại diởn cho công ty Kate cảm Æ¡n sá»± hợp tác cá»§a Tởng giám ğởc Lâm. Dưởi ğây, tôi xin giởi thiởu ğặc ÄŸiởm cá»§a trò chÆ¡i mà chúng tôi thiết kế: ğó là mởt trò chÆ¡i loại mởi, các game thá»§ chÆ¡i trò chÆ¡i nà y có thở cảm nháºn ğược mởt cảm giác vô cùng kỳ diởu, ğó là cảm giác mình rÆ¡i và o mởt không giác khác. Các game thá»§ khi chÆ¡i game, trưởc tiên phải ğởi chiếc mÅ© ğặc biởt do công ty chúng tôi thiết kế, trong chiếc mÅ© có lắp ğặt hở thởng tia quét hởng ngoại, nó cÄŸn cứ và o các ğặc trưng trong bở não cá»§a game thá»§, thiết kế ra mởt nhân váºt trò chÆ¡i phù hợp vởi game thá»§ trong trò chÆ¡i. ğặc ÄŸiởm lởn nhất cá»§a trò chÆ¡i nà y là vẻ ğẹp cá»§a nhân váºt trò chÆ¡i ğược thiết kế dá»±a và o ğặc ÄŸiởm trên khuà ´n mặt cá»§a game thủ⟦ - Chở mởt chút. Lâm Nam VÅ© chán nản ngắt lởi Lạc Tiởu Phà m, giởng nói có vẻ không vui: - Tôi cảm thấy có chở không ởn, trên thế giởi nà y không có nhiởu ngưởi xinh ğẹp, còn trong trò chÆ¡i, rất nhiởu game thá»§ hy vởng tìm ğược mởt thứ mà mình không thở tìm ğược trong cuởc sởng hiởn thá»±c, chở có thở tìm ğược trong thế giởi ảo. Nhưng trò chÆ¡i nà y lại ÄŸi ngược lại vởi nguyên tắc ğó, váºy thì các game thá»§ có thở chấp nháºn ğược không? Viởn cảnh thở trưởng sẽ như thế nà o? Cô Lạc ğã phân tÃch vấn ğở nà y chưa? ⟟ ßnh mắt Lâm Nam VÅ© gÄŸm chặt và o mặt Lạc Tiởu Phà m, anh ÄŸang nghi ngở Lạc Tiởu Phà m có phải là ngưởi ÄŸÃ n bà ğáng ghét ğó hay không. Lạc Tiởu Phà m nhoẻn miởng cưởi, trong mắt cô còn có cái gì ğó như chế giởu, ğứng thẳng lên: - Tôi tin là khi Tởng giám ğởc Lâm chÆ¡i trò chÆ¡i nà y, sẽ không còn lo lắng vở vấn ğở nà y nữa. Lâm Nam VÅ© vẫn không thoải mái hÆ¡n, châm biếm: - Tôi không nói tôi, dù sao thì cÅ©ng chẳng có mấy ai ğược như
  • 38.
    tôi hay nhưcô Lạc, có phải không? ⟟ Lâm Nam VÅ© ngẩng cao ğầu, lưởm Lạc Tiởu Phà m, trong câu nói cuởi cùng cá»§a anh, ai cÅ©ng nghe thấy có ý châm biếm. Lạc Tiởu Phà m nhìn khuôn mặt ğáng ghét cá»§a anh, trong ğôi mắt ÄŸen sâu thẳm ánh lên tia lá»a giáºn, khóe miởng nhếch lên, cô nói: - Tởng giám ğởc Lâm rất thÃch hợp vởi trò chÆ¡i nà y, giả sá» anh vẫn muởn nâng cấp ngoại hình cá»§a mình⟦ Lạc Tiởu Phà m còn chưa nói xong, Lý Giai ở bên cạnh ğã vởi và ng kéo cánh tay cô: - Tiởu Phà m, cáºu ğừng nói linh tinh⟦ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ ğẩy tay Lý Giai ra, nhìn dáng vẻ ğắc ý cá»§a Lâm Nam VÅ©, chá»i thầm trong bụng: ⟟ğở lá»a ğảo, ğắc tởi vởi tôi thì không xong ğâu!⟟. Các nhân viên khác cá»§a công ty Kate ğởu tở vẻ ngượng ngáºp, nhìn Lạc Tiởu Phà m chÄŸm chú, hy vởng cô ğừng nói tiếp. Nhưng máu nóng cá»§a Lạc Tiởu Phà m ğã dởn lên, cô không quan tâm nhiởu chuyởn ğó, cô ghét nhất là cái mặt câng câng ğáng ghét cá»§a gã lừa ğảo nà y. - Trò chÆ¡i nà y còn có mởt thế mạnh nữa. ⟟ Cô mởm cưởi quyến rÅ©, nghiêng ğầu nhìn Lâm Nam VÅ©, thấy khóe miởng anh vẫn là nụ cưởi chế giởu. ⟟ Giả sá» ngưởi chÆ¡i muởn ⟟nâng cấp dung nhan⟟ cá»§a mình, chở cần ğở các game thá»§ khác thÃch mình thì bạn sẽ ğược nà ¢ng cấp mởt lần. Tôi tin rằng ğây là mởt viởc rất khó khÄŸn vởi các game thá»§ khác, nhưng vởi Tởng giám ğởc Lâm thì chắc chở là chuyởn nhở. Khuôn mặt Lâm Nam VÅ© không có chút biởu cảm nà o, nhưng tất cả các nhân viên hai công ty có mặt trong phòng hởp ğởu tở ra ngượng ngùng, mặc dù ai cÅ©ng nói Lâm Nam VÅ© là ngưởi ÄŸÃ o hoa, ÄŸa tình nhưng không ai dám nói trưởc mặt anh như thế, váºy mà Lạc Tiởu Phà m lại dám⟦ Sá» Phi Phi ğứng bên cạnh hết nhìn Lâm Nam VÅ© rởi lại quay sang nhìn Lạc Tiởu Phà m, cô có mởt dá»± cảm, giữa hai ngưởi hở từng xảy ra ÄŸiởu gì ğó. Cô nhở lại vết cắn mà u ğở trên cở Lâm Nam VÅ©, rởi lại nhìn khóe miởng khẽ nhếch lên cá»§a Lạc Tiởu Phà m, ğây là lần ğầu tiên cô không ra mặt nói ğỡ cho Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© vui vẻ vở tay, nói: - ğúng là mởt trò chÆ¡i hay, rất thÃch hợp vởi tôi và vởi cả cô Lạc nữa, dù sao thì tôi vởi cô cÅ©ng cùng mởt loại ngưởi. Có ÄŸiởu, cô Lạc có ğởng ý là m váºt hy sinh ğầu tiên cá»§a tôi ğở giúp tôi nâng cấp ⟟nhan sắc⟟ cá»§a mình không? - Không! Giởng nói rất dứt khoát, rõ rà ng, cÅ©ng giởng như câu hởi cá»§a tởi hôm ğó: ⟟Tôi muởn anh ngá»§ vởi tôi⟟. Tâm trạng cá»§a Lâm Nam VÅ© tởt tởi mức không thở tởt hÆ¡n ğược nữa, rởt cuởc thì con hở ly tinh nà y cÅ©ng ğã lở cái ÄŸuôi ra rởi. Tất cả những ngưởi ngởi ở ğó ğởu hoảng hởt cúi ğầu xuởng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. - Nghe nói cô Lạc là cao thá»§ Taekwondo, có hứng thú ğấu vởi tôi mởt ván không? Lạc Tiởu Phà m lạnh lùng, không ğè nén ğược tâm trạng cá»§a mình, ğôi mắt nhìn chòng chởc và o Lâm Nam VÅ©, nghÄ© bụng: ⟟Cái gã khởn nà y nà y ğởnh là m gì? Có phải muởn trả thù vụ hôm qua không? Hừ! ğừng có mÆ¡. Anh tưởng rằng Lạc Tiởu Phà m tôi sợ anh sao, nếu không phải sợ mất mặt thì hôm qua tôi ğã không bở anh ÄŸuởi chạy như thế, nếu anh mà còn ép tôi, tôi sẽ không khách sáo vởi anh nữa!⟟. Cô cưởi lạnh: - Tôi sẽ không hạ thá»§ lưu tình ğâu, giả sá» Tởng giám ğởc Là ¢m muởn bảo vở khuôn mặt ğẹp trai cá»§a mình thì ğừng ğấu vởi tôi. ⟟ Nói xong, sắc mặt cá»§a Lạc Tiởu Phà m cà ng lạnh lùng hÆ¡n, ğôi tay bất giác co lại thà nh nắm ğấm. Lâm Nam VÅ© ğứng lên, tở vẻ bất cần, ghé sát và o mặt Lạc Tiởu Phà m, ğôi mắt sâu thẳm như hở nưởc, nụ cưởi châm chởc lại nở trên môi:
  • 39.
    - Chở cầncô Lạc không quá quan tâm tởi khuôn mặt mình thì tôi cÅ©ng váºy! Lạc Tiởu Phà m tránh ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ©, luởng cuởng cầm táºp kế hoạch trên bà n, ğẩy ghế ra: - Nếu Tởng giám ğởc không còn ý kiến gì nữa thì tôi nghÄ© chúng tôi nên vở công ty trưởc, có chuyởn gì anh cứ gởi ÄŸiởn tởi cho chúng tôi! ⟟ Nói xong, không thèm nhìn Lâm Nam VÅ© thêm mởt lần, cô quay ngưởi ğởnh bở ÄŸi. Lâm Nam VÅ© giữ chặt tay Lạc Tiởu Phà m lại, khuôn mặt như cưởi như không: - Nếu ğã tởi rởi thì cÅ©ng phải ÄŸn bữa cÆ¡m ğã chứ, công ty chúng tôi ğâu nhở nhen tởi mức không mởi mởi ngưởi ÄŸn ğược bữa cÆ¡m. Lạc Tiởu Phà m trừng mắt nhìn Lâm Nam VÅ©, chở háºn là không thở tát cho anh và i cái ğở xả háºn. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng nghiêng ğầu nhìn Lạc Tiởu Phà m, anh rất muởn xem cô gái nà y còn trò gì nữa. Những ngưởi khác ğởu cảm thấy có vấn ğở, hai ngưởi trông cứ như mởt cặp tình nhân ÄŸang giáºn dởi nhau, nhưng nghe nói Lâm Nam VÅ© ğã có vở hôn thê, anh ta và Lạc Tiởu Phà m có quan hở như thế nà o nhở? Lâm Nam VÅ© thấp giởng nói bên tai Lạc Tiởu Phà m: - Không muởn tất cả mởi ngưởi ở ğây nhìn chúng ta thì hãy ngoan ngoãn ÄŸi theo tôi, nếu không⟦ Sẽ không phải mình tôi mất mặt ğâu. Lạc Tiởu Phà m trợn mắt lên, cô chưa bao giở gặp ngưởi nà o mặt dà y như thế, ở trưởc mặt nhân viên cá»§a mình mà cÅ©ng dám công khai trêu chởc nữ nhân viên cá»§a công ty khác mà không sợ bở mởi ngưởi chê cưởi. Hôm qua là tiởc tư gia, mặt dà y thì thôi! Không ngở ở công ty mà anh ta cÅ©ng vô liêm sở như thế! Gã khởn nạn, ğúng là lâu không bở ğánh mà , xem ra phải có ngưởi dạy bảo anh ta lại mởi ğược, ğở anh ta biết rằng trên thế giởi nà y còn có ⟟lở nghÄ©a, liêm sở⟟. Lâm Nam VÅ© không quan tâm ngưởi khác nghÄ© thế nà o, dù sao thì anh cÅ©ng nởi tiếng là ngưởi ÄŸa tình, giở thêm mởt ngưởi nữa cÅ©ng chẳng sao. Anh kéo mạnh Lạc Tiởu Phà m, mặc kở ánh mắt kinh ngạc cá»§a các nhân viên, kéo Lạc Tiởu Phà m tởi táºn thang máy. Anh vui vẻ liếc Lạc Tiởu Phà m ÄŸang thở hởn hởn, nói thầm trong bụng: ⟟Con ÄŸÃ n bà chết tiởt, ğở xem lát nữa tôi xá» lý cô như thế nà o?⟟. Lạc Tiởu Phà m nhìn thấy lá»a giáºn trong mắt Lâm Nam VÅ© thì trong lòng thầm kêu khở, sao mình lại ÄŸen ÄŸá»§i gặp phải mởt gã vô hởc như thế nà y. Cô ğáp trả Lâm Nam VÅ© bằng mởt ánh mắt sắc như dao lam, nghÄ© thầm: ⟟Con bà nó, tôi ğã trả anh tiởn rởi, viởc gì mà phải giáºn như thế? Tá»± anh ğởng ý ngá»§ vởi tôi ğấy chứ, cÅ©ng ğược hưởng thụ ğấy chứ. Tôi cùng lắm mởi chở ngá»§ vởi anh, còn anh, không ğược mởt vạn thì cÅ©ng phải tởi mởt nghìn ngưởi rởi. Nếu biết anh là kẻ tởi tở như váºy thì tôi ğã không bở ra mởt xu! ğúng là hởi háºn tháºt, trả anh 6000 tở, 6000 tở cÆ¡ ğấy! ßt nhất cÅ©ng có thở mua ğược mởt gã sạch sẽ, lởch sá»±, sao lại chởn anh nhở? Tôi ğã thấy mình thiởt thòi lắm rởi, anh lại còn sưng mặt lên vởi tôi? ğở chết tiởt, anh có hiởu không? Lạc Tiởu Phà m tôi chởu thiởt mà anh còn không vui là sao? Con bà nó, thế giởi nà y loạn hết rởi!⟟. Lâm Nam VÅ© thấy ánh mắt Lạc Tiởu Phà m nhìn anh như nhìn mởt ğởng rác hôi thởi, ğáng ghét. Nhưng anh chẳng quan tâm gì tởi ánh mắt cá»§a cô, anh chở cần biết mởi thù nà y nhất ğởnh phải trả! Mặc dù Lâm Nam VÅ© anh không bao giở tÃnh toán vởi ÄŸÃ n bà , nhưng cô là mởt ngoại lở. Chương 5: Chởu thua Hai ngưởi xuởng nhà hà ng Gloria ở dưởi lầu, nói gì thì nói cÅ©ng phải ÄŸn no trưởc rởi mởi có sức ğở ra tay. Lâm Nam VÅ© ğã tưởng tượng ra khuôn mặt khẩn cầu cá»§a Lạc Tiởu Phà m rởi. Lạc Tiởu Phà m nắm chặt tay, cô sẽ không giữ thở diởn
  • 40.
    cho gã nÃy ğâu, cô kiên quyết phải ğánh méo khuôn mặt ğó ÄŸi ğở anh ta không còn vÅ© khi ÄŸi quyến rÅ© con gái nhà là nh nữa. - Can I help you? ⟟ Mởt ngưởi phục vụ nưởc ngoà i trong bở vest ÄŸuôi tôm mà u ÄŸen mở cá»a giúp hai ngưởi. ğây là mởt nhà hà ng do Anh Quởc mở ra, chuyên phục vụ các loại thởt bò bÃt tết và mỳ ß. Hai ngưởi ngởi xuởng, Lâm Nam VÅ© nói bằng tiếng Anh: - Cho tôi mởt suất bÃt tết chÃn 6 phần và mởt ly rượu nho. ⟟ Sau ğó anh liếc sang phÃa Lạc Tiởu Phà m. ⟟ Cô gái nà y sẽ tá»± gởi món và tá»± trả tiởn. Lạc Tiởu Phà m dá»ng dưng: - Không cần, tôi ÄŸn chung vởi ông ğây, bởi vì tôi không mang tiởn. Lâm Nam VÅ© giáºn dữ: - Xin lởi, tôi không quen ÄŸn chung vởi ngưởi khác. - Váºy thì anh không cần phải ÄŸn, tôi ÄŸn ğược rởi. Tôi không phiởn khi phải ÄŸn chung vởi lợn ğâu. Lâm Nam VÅ© nhìn chòng chởc và o ngưởi ÄŸÃ n bà ğáng ghét ngởi ğởi diởn, thá»±c sá»± muởn ğánh mạnh lên khuôn mặt ğẹp như hoa như ngởc cá»§a cô ğở cô không thở ÄŸi quyến rÅ© ngưởi ÄŸÃ n ông khác, nói những câu ğáng ghét như thế. Anh nói vởi ngưởi bởi bà n: - Cho cô ấy mởt suất, tôi trả tiởn, chÃn 4 phần. - Không, chÃn 8 phần. - Cô là heo sao? ğòi ÄŸn chÃn 8 phần. - Anh là ngưởi rừng hả? ÄŸn thởt sởng! Hai ngưởi ğởu ngáºm miởng lại, không ai thắng ğược ai, tởt nhất là ngáºm miởng lại ÄŸn cÆ¡m cho là nh. Lạc Tiởu Phà m ğảo mắt: - Tôi không biết vì sao Tởng giám ğởc Lâm mởi gặp tôi lần ğầu tiên mà ğã tở ra không khách sáo vởi tôi như váºy, lẽ nà o trưởc ğây tôi có chở nà o ğắc tởi vởi anh sao? - Lần ğầu tiên? ⟟ ğôi mắt Lâm Nam VÅ© giởu cợt nhìn Lạc Tiởu Phà m, thá»±c sá»± muởn cưởi. Con ÄŸÃ n bà chết tiởt nà y lại muởn giở trò gì ra ğây, cho dù cô muởn chÆ¡i như thế nà o thì lát nữa tôi cÅ©ng không nương tay cho cô ğâu. ⟟ Hình như tôi và cô Lạc từng có mởi quan hở khá sâu sắc vởi nhau. ⟟ ßnh mắt Lâm Nam VÅ© tóe lá»a, nụ cưởi ranh mãnh. Lạc Tiởu Phà m nhưởng nhưởng mà y ra vẻ vô tởi, chởp mắt: - ở! Váºy sao? Sao tôi không nhở nhở, tôi gặp Tởng giám ğởc Là ¢m ở ğâu, anh nhắc lại xem nà o? - Váºy thì chắc là cô Lạc có mởi quan hở sâu sắc vởi quá nhiởu ÄŸÃ n ông rởi. ⟟ Lâm Nam VÅ© nói xong, trong lòng thấy chua chua. Chở cần nghÄ© tởi viởc Lạc Tiởu Phà m có thở không nhở tởi mình là anh ğã thấy khó chởu. Mởi tởi mởt ngưởi, ğúng là có thở cô không nhở ğược mặt ngưởi ğã từng qua ğêm vởi cô, dù sao thì anh cÅ©ng từng như váºy. Lạc Tiởu Phà m nghiêng ğầu nghÄ© ngợi rởi mởm cưởi: - ğúng là ngà y trưởc tôi chưa bao giở gặp Tởng giám ğởc Lâm, có thở là anh nháºn nhầm ngưởi rởi, cÅ©ng có thở ngưởi mà anh gặp là em gái tôi! Nụ cưởi cá»§a Lâm Nam VÅ© cà ng sâu hÆ¡n, trong mắt thoáng chút hoà i nghi, nói: - ở, thì ra cô Lạc còn có mởt ngưởi em gái à , tháºt là bất ngở. ⟟ Lâm Nam VÅ© cở tình kéo dà i hai chữ ⟟em gái⟟, là m sao anh tin ğược lởi Lạc Tiởu Phà m nói. Cái gì mà em gái? Mùi hương thoang thoảng trên ngưởi cô sao lừa ğược anh, cái cách nói chuyởn ğó sao lừa ğược anh? Xem ra hai ngưởi hở ğúng là hiởu nhau. Khi Lạc Tiởu Phà m ÄŸn bÃt tết, cở ý nhai nhóp nhép tháºt to. Những ngưởi tởi ğây dùng bữa ÄŸa sở ğởu là ngưởi nưởc ngoà i, à ¢m thanh nà y ğởi vởi hở là cấm kỵ, ánh mắt rất nhiởu ngưởi ğởu quay lại nhìn hai ngưởi. Lâm Nam VÅ© cảm thấy lần nà y ở cùng ngưởi ÄŸÃ n bà nà y cÅ©ng thu hút ánh mắt cá»§a ngưởi
  • 41.
    khác, thá»±c sá»±là anh không quen. Anh ğá mạnh và o chân Lạc Tiởu Phà m, nói: - Cô là lợn hả? Khi ÄŸn ğừng có nhóp nhép như thế. Lạc Tiởu Phà m dùng cái thìa múc canh ğặt trên bà n gõ mạnh và o ğầu Lâm Nam VÅ©: - Anh là súc sinh sao? ğừng có dùng vó ğá tôi. - Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± không chởu nởi ngưởi ÄŸÃ n bà ğáng ghét nà y, sao anh lại dÃnh và o cô cÆ¡ chứ! Hai ngưởi ğởu bá»±c bởi ÄŸn nởt bữa cÆ¡m nhưng thức ÄŸn và o bụng hình như không tiêu hóa ğược. Lâm Nam VÅ© ÄŸn xong, dùng khÄŸn ÄŸn lau miởng: - Tôi lên lầu trưởc giải quyết chút viởc, chiởu nay chúng ta tởi Câu lạc bở MS. - Anh là ông chá»§ cá»§a tôi sao? Sao tôi lại phải nghe lởi anh? Tôi còn viởc phải là m, không có thởi gian chÆ¡i vởi anh! ⟟ Lạc Tiởu Phà m bưởng bởnh ngẩng cao ğầu, kiên quyết không thởa hiởp. Lâm Nam VÅ© vui vẻ cưởi, gởi bởi bà n ra tÃnh tiởn rởi kéo cao cở áo sÆ¡ mi, nhìn khuôn mặt ğẹp trai cá»§a mình qua chiếc gương sau lưng Lạc Tiởu Phà m, hà i lòng chép miởng, rởi sau ğó mởi nói vởi Lạc Tiởu Phà m: - Tôi không phải là ông chá»§ nhưng hai công ty ÄŸang trong thởi gian hợp tác, bởi váºy tôi cÅ©ng ğược coi như ông chá»§ mởt ná»a cá»§a cô, tôi có quyởn cho cô nghở. Trừ phi cô sợ tôi, váºy thì chẳng cần nói gì nữa. Lạc Tiởu Phà m nhìn dáng vẻ Lâm Nam VÅ© khi soi gương, cảm thấy rất buởn cưởi, mởt ngưởi ÄŸÃ n ông mà còn quan tâm tởi dung nhan hÆ¡n cả mởt phụ nữ, thá»±c sá»± là buởn nôn! Cô nghiến rÄŸng: - Tôi sợ, ha ha ha⟦ ğược, xem ra anh chưa bở ai ğánh bại, tôi ghét nhất là những gã ÄŸÃ n ông giởng ÄŸÃ n bà như anh, ÄŸang muởn dạy cho anh mởt bà i hởc ğây! - Cô nói ai ÄŸÃ n bà ? ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt, cô ÄŸang nói ai hả? ⟟ Lâm Nam VÅ© tóm áo Lạc Tiởu Phà m lại, trừng mắt hởi. Lạc Tiởu Phà m cưởi lởn, lè lưỡi vởi Lâm Nam VÅ©: - Anh tưởng tôi ÄŸang nói ai thì là tôi nói ngưởi ğó, không phải ÄŸÃ n bà thì là gì? TÃnh toán, nhở mởn. Anh biết không, những kẻ tởi tở như anh chẳng ğáng giá mởt xu! 6000 tở cá»§a tôi thà ğở mua mởt con lợn còn hÆ¡n. Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± chởu thua ngưởi phụ nữ nà y, anh dứ dứ nắm ğấm, uy hiếp: - Mau câm miởng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô không nói ğược lởi nà o nữa. Lạc Tiởu Phà m nhìn Lâm Nam VÅ© chằm chằm, lúc lắc ğầu rởi cưởi: - Ha ha! Tôi thÃch nói thì nói, anh không quản ğược tôi! Hai chúng ta chẳng có quan hở gì cả, xin anh bở tôi ra, ğừng cứ như mấy mụ ÄŸÃ n bà ngá»§ cùng ngưởi ta rởi cứ bám theo ğòi phải chởu trách nhiêm, chẳng phải anh nởi tiếng là ğà o hoa, ÄŸa tình sao? Váºy thì chắc chắn là ğã ngá»§ vởi nhiởu ngưởi rởi, chắc là cÅ©ng có sá»± chuẩn bở tâm lý, ğừng có giả vở yếu ÄŸuởi trưởc mặt tôi, OK? - Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© thở hởn hởn vì giáºn. ⟟ Tôi chở thấy con ÄŸÃ n bà ngang ngạnh quá, cô tưởng rằng tôi thÃch cô sao? Nói tháºt lòng, những ngưởi ÄŸÃ n bà mà tôi từng ngá»§ cùng không ğược mởt vạn thì cÅ©ng phải mởt nghìn, tôi quan tâm tởi cô sao? Cô thấy cô có ÄŸiởm nà o ğở tôi thÃch, vóc dáng thì không ra sao, mặt thì như mặt lợn, cô không cầm gương soi thá» xem tôi có thÃ- ch cô không, cô ğúng là tá»± tin quá ğấy, tưởng bở quá ğấy. Lạc Tiởu Phà m giương cao tay lên, mởt cái tát ÄŸáºp mạnh lên mặt Lâm Nam VÅ©, giởng như mởt con báo con ÄŸang gầm gừ nởi giáº- n: - Khởn nạn, ğáng ghét, anh thá»±c sá»± khiến tôi thấy buởn nôn. Lâm Nam VÅ© láºp tức cảm thấy mặt mình nóng ran, ğây là lần
  • 42.
    ğầu tiên anhbở ngưởi ta ğánh. Anh nắm chặt mái tóc cá»§a Lạc Tiởu Phà m, ghé sát mặt và o mặt cô, nhìn là n da trắng nõn nà cá»§a Lạc Tiởu Phà m, thá»±c sá»± không nỡ xuởng tay, môi anh ghé sát lại cắn mạnh và o môi cô, cho tởi khi cảm thấy có mùi máu tanh trong miởng mình mởi buông ra. Lạc Tiởu Phà m ÄŸau ğởn ğẩy mạnh Lâm Nam VÅ© rởi ğởnh cho anh thêm mởt cái tát nữa, ngay láºp tức cở tay cô bở anh giữ chặt. Lâm Nam VÅ© ğắc ý nhìn Lạc Tiởu Phà m: - Tôi thấy cô mởi thức sá»± là mởt con lợn! Cô tưởng rằng tà ´i sẽ ğở cô ğánh nữa hả? ⟟ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ nhìn Là ¢m Nam VÅ© nhưng không biết phải là m gì. Tất cả mởi ngưởi trong nhà hà ng ğởu không dùng bữa nữa mà quay sang nhìn hai ngưởi, vừa nhìn vừa xì xà o bà n tán. Lâm Nam VÅ© xoa mÅ©i, cảm thấy mình bở mởt cô gái ğánh ngay trưởc mặt mởi ngưởi quả là mất mặt. Nếu cứ tiếp tục thế nà y thì chắc chắn là còn mất mặt nữa, anh kéo tay Lạc Tiởu Phà m, lôi cô ra khởi nhà hà ng. Dởc ğưởng, hai ngưởi ğởu không ai nhìn ai, cứ như thở ngưởi bên cạnh mình là mởt ğởng phân thởi hoắc. Hai ngưởi cùng quay vở Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, rất nhiởu nhân viên thấy hai ngưởi quay lại cùng tở ra kinh ngạc, chở sợ cảnh tượng ngà y hôm nay sẽ lan ra khắp công ty. Lâm Nam VÅ© mở cá»a phòng là m viởc, Lạc Tiởu Phà m vừa bưởc và o ğã láºp tức bở cảnh biởn ngoà i khung cá»a kÃnh thu hút. Bầu trởi trong xanh, những chiếc thuyởn buởm ÄŸiởm xuyết trên mặt biởn, từng chú hải à ¢u giang rởng ğôi cánh, bởn trẻ con ğùa giỡn trên bãi cát, những cặp tình nhân thong thả dạo chÆ¡i. Lạc Tiởu Phà m bất mãn ⟟hừ⟟ mởt tiếng trong cở hởng. Con bà nói, phòng là m viởc cá»§a gã khởn nạn nà y tháºt là dở chởu, còn có gió biởn thởi mát rượi, bao giở mình mởi ğược hưởng phúc như thế nhở? Nhìn biởn mởt lúc, Lạc Tiởu Phà m chán nản quay ngưởi vở ngởi trên chiếc salon gần bà n là m viởc cá»§a Lâm Nam VÅ©, hai chân gác lên cái bà n bên cạnh, nhưởng mà y nói vởi Lâm Nam VÅ©: - Phiởn ông có khuôn mặt giởng lợn cho tôi mởt tách cà phê, bà ¢y giở tôi hÆ¡i khát, cần phải bở sung lượng nưởc. Lâm Nam VÅ© ngởi trên chiếc ghế phÃa sau bà n là m viởc, nheo mắt nhìn Lạc Tiởu Phà m ÄŸang cở thách thức lòng kiên nhẫn cá»§a anh, ÄŸe dởa: - Bở ngay cặp chân giò cá»§a cô xuởng, nếu không tôi không khách sáo nữa ğâu. Lạc Tiởu Phà m thản nhiên: - Không, tôi thÃch như thế nà y, sao anh lại không thÃch? Không thÃch thì thôi! Tôi cÅ©ng không muởn anh thÃch, huởng hở anh lại là cầm thú, chắc anh cÅ©ng không hiởu cảm giác cá»§a loà i ngưởi ğâu! Chắc chắn anh không biết con ngưởi suy nghÄ© vấn ğở như thế nà o ğâu nhở? - Cô⟦ ⟟ Cuởi cùng thì Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ğánh mất lòng kiên nhẫn. Con ÄŸÃ n bà chết tiởt nà y tháºt thÃch thách thức lòng kiên nhẫn cá»§a anh. Lâm Nam VÅ© ğứng lên, duởi chân ra hất chân Lạc Tiởu Phà m xuởng, Lạc Tiởu Phà m ÄŸau ğởn kêu lên, cái chân co lại không hở khách khÃ, nâng lên cao ğạp thẳng và o bụng Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© khẽ tránh nhưng chân kia cá»§a Lạc Tiởu Phà m lại ğạp tởi. Anh tránh thêm lần nữa rởi giữ chặt cằm cá»§a Lạc Tiởu Phà m, cúi xuởng cắn môi cô, Lạc Tiởu Phà m cÅ©ng không vừa, cắn lại lên môi anh, cả hai ngưởi ğởu cắn rất mạnh, khóe môi ğởu chảy máu. Lạc Tiởu Phà m và Lâm Nam VÅ© lau miởng, khinh bở nhìn nhau. Lạc Tiởu Phà m là ngưởi ra tay trưởc, cô tóm chặt áo Lâm Nam VÅ© rởi quáºt anh ngã xuởng ğất. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ğá mạnh và o chân Lạc Tiởu Phà m, cô ğánh mất trởng tâm, cÅ©ng ngã xuởng. Lâm Nam VÅ© ğè Lạc Tiởu Phà m xuởng, thở hởn hởn, hởi: - Cô có phục không? - Không phục! Anh là cái cóc khô gì. Muởn tôi phục anh hả, không
  • 43.
    có cá»a ğâu,cả cá»a sở cÅ©ng không! Lạc Tiởu Phà m tôi từ trưởc tởi giở không biết thế nà o là khuất phục, huởng hở là loại như anh, là thứ mà con ngưởi phải tiêu diởt. Viởc gì tôi phải phục anh! ⟟ Lạc Tiởu Phà m bưởng bởnh ngẩng cao ğầu, nói rà nh rởt từng câu. ğúng lúc ğó, Sá» Phi Phi ğẩy cá»a bưởc và o, áo cá»§a Lâm Nam VÅ© bở xé rách, ğầu tóc rởi tung, khóe miởng còn vết máu. Cô gái kia cÅ©ng không là nh lặn hÆ¡n, quần áo cÅ©ng bở bung ra, miởng chảy máu, ğôi mắt hung dữ nhìn Lâm Nam VÅ©. Có ğánh chết cÅ©ng không nháºn ra là hai ngưởi ÄŸang yêu thương nhau, nhưng tư thế cá»§a hai ngưởi thì có vẻ hÆ¡i⟦ kỳ cục. Lâm Nam VÅ© thấy Sá» Phi Phi bưởc và o, thản nhiên buông Lạc Tiởu Phà m ra rởi ğứng lên. Lạc Tiởu Phà m vẫn kéo áo anh, anh gạt tay cô ra, quay ğầu lại nói vởi Sá» Phi Phi: - Thư ký Sá», phiởn cô cho con lợn nà y mởt bát nưởc tráng nởi. Lạc Tiởu Phà m lởm cởm bò dáºy, cưởi ngởt ngà o, nói vởi Sá» Phi Phi: - Chở Æ¡i, phiởn chở cho con trâu nhà chở mởt thùng nưởc, cho hắn hạ hởa, không cắn ngưởi lung tung nữa. Sá» Phi Phi cưởi rởi ÄŸi ra ngoà i. ğứng ở cá»a, cô nhắm mắt lại, mặc dù bên cạnh Lâm Nam VÅ© không thiếu ÄŸÃ n bà , nhưng chưa có ngưởi nà o khiến anh phải thay ğởi sắc mặt, nhưng lần nà y hình như không giởng những lần trưởc, anh thá»±c sá»± ğởng lòng rởi⟦ Ghi Danh Hởi/ßáp Thà nh Viên Lởch Bà i Trong Ngà y Tìm Kiếm Top123.vn > Giải trà Top123 > Truyởn ğởc online > Truyởn dà i - Tiởu thuyết Yêu ğôi môi em- Mởc Khinh Yên- ( Tiởu thuyết vở Tình mởt ğêm- nhẹ nhà ng, hà i hưởc ) Ký danh Ghi Nhở? Máºt mã Ghi Danh Hởi/ßáp Community Lởch Bà i Trong Ngà y Tìm Kiếm Community Links Pictures & Albums Thà nh Viên Kiếm Trong Diởn ßà n Show Threads Show Posts Tag Search Kiếm Chi Tiết Find All Thanked Posts Go to Page... Trang 2/3 < 1 2 3 > ßiởu Chởnh Xếp Bà i #11 cách ğây 3 tuần moonhq Junior Member Tham gia ngà y: Feb 2011 Bà i gởi: 3 Thanks: 0 Thanked 0 Times in 0 Posts
  • 44.
    -------------------------------------------------------------------------------- Thanks ban Surinhju nha. moonhq Xem hở sÆ¡ Gởi nhắn tin tởi moonhq Tìm bà i gởi bởi moonhq #12 cách ğây 3 tuần Suri Dinh Junior Member Tham gia ngà y: Feb 2011 Bà i gởi: 7 Thanks: 0 Thanked 1 Time in 1 Post -------------------------------------------------------------------------------- Chương 6: Tình yêu kỳ lạ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ lao xuởng lầu, tởi lúc gởi taxi mởi nhở ra mình ğã vứt hết tiởn ở chở gã khởn nạn ğó, ngay cả tiởn ğở gởi xe cÅ©ng không có. Cô á»§ rÅ© cúi thấp ğầu, trong lòng trà n ğầy sá»± oán háºn: Từ sau khi gặp gã ğó, uởng nưởc lởc cÅ©ng bở nghẹn! Tởi hôm ğó gặp nhau ở quán rượu, cô ğâu ngở Lâm Nam VÅ© lại là mởt gã khởn nạn, mình ğúng là mù mắt, chởn phải kẻ chẳng ra gì? Nếu không phải vì không muởn là m tởn thương tởi cáºu bé trong sáng ğó thì là m gì có chuyởn cô chởn cái con lợn ğó. Bây giở có hởi háºn cÅ©ng ğã muởn, chở hy vởng không bao giở phải gặp lại cái gã khởn nạn ğó nữa. Trong tà i khoản cá»§a cô còn có 200 tở, trởi Æ¡i! Tháng nà y phải sởng thế nà o ğây? Hôm nay là 18, mùng 1 tháng sau mởi có lương. Trởi Æ¡i! Sao mà mình ngu váºy, lần ğầu tiên bở ra 6000 tở ğở mua con lợn ğó ğã là ngu lắm rởi, hôm nay lại còn bở ra 2000 tở. ğúng là mình ÄŸiên mất rởi, bở cái gã khởn nạn ğó là m cho ÄŸiên mất rởi. Sau nà y ğừng có ai bắt Lạc Tiởu Phà m tôi bở tiởn ra mua con lợn ğó nữa, nhưng mà nếu hắn chởu bán vởi giá mởt xu thì mình có thở suy nghÄ© lại. Xem ra chở còn cách ÄŸi bở vở nhà thôi, cÅ©ng may từ ğây vở nhà không xa lắm, coi như là giảm cân váºy. CÆ¡n gió ğêm mát rượi ve vuởt lên khuôn mặt Lâm Nam VÅ©, anh thẫn thở ngởi bên quầy bar. Phòng không báºt ğèn, ánh trÄŸng rởi qua khung cá»a sở thá»§y tinh, trà n ngáºp cÄŸn phòng, xung quanh tÄ©nh lặng như tở, chở có mởt và i tiếng chim kêu từ trên núi thi thoảng vởng lại, khiến ngưởi ta cà ng cảm thấy thê lương, như tiếng khóc oan ức cá»§a những ğứa trẻ sÆ¡ sinh. Hình như cÅ©ng và o mởt ğêm trÄŸng sáng thế nà y, anh quen vởi ngưởi ÄŸÃ n bà ğó. Khóe miởng anh nở mởt nụ cưởi, cái mÅ©i vẫn ÄŸau nhức vô cùng, tháºt sá»± không biết cô ta lấy sức ở ğâu ra, anh xoa xoa cái mÅ©i, nghÄ© thầm: Không biết cô ta ÄŸang là m gì nhở? Anh ngá»a cở lên dởc chở rượu trong ly và o miởng, thở dà i mởt hÆ¡i, nhưng tâm trạng vẫn không tà i nà o khá lên ğược. Anh cởi quần áo, ğứng trưởc gương nhìn vết ğở trên cở mình, bà n tay xoa nhẹ lên ğó, chép miởng ÄŸi và o phòng tắm, những giởt nưởc lạnh lẽo theo vòi hoa sen chảy lên cÆ¡ thở anh, anh cở ğở không run rẩy, hình như tâm trạng ğã khá hÆ¡n ğôi chút. Anh không biết mình là m sao, viởc gì phải tÃnh toán vởi cô ta? Anh có mởt ngưởi vợ chưa cưởi xinh ğẹp, sang trởng và có hởc
  • 45.
    thức. ğó lÃÄŸiởu mà cô gái ğó không thở nà o thay thế ğược, anh và cô ta bất quá chở là mởt trò chÆ¡i, viởc gì phải quá nghiêm túc. Cho dù là ai trả tiởn cho ai thì trò chÆ¡i nà y cÅ©ng nên kết thúc, chẳng phải sao? Cần ngưởi phụ nữ như thế nà o mà không có, viởc gì cứ phải dùng dằng mãi vởi cô ta? HÆ¡n nữa hình như cô ta cÅ©ng không muởn gặp mình. Lâm Nam VÅ© lại bắt ğầu thấy khó chởu trong lòng, ğúng, chÃnh vì ngưởi ÄŸÃ n bà chết tiởt nà y không coi anh ra gì, cứ như thở anh không hở tởn tại, không hở quan tâm tởi viởc anh có nởi giáºn hay khà ´ng, có quan tâm tởi cô hay không, có trả cô tiởn hay không. ğúng rởi, hình như lần nà y cô cÅ©ng trả tiởn cho anh, Lâm Nam VÅ© lại buởn bã. Lẽ nà o ngà y trưởc mởi khi xong viởc anh trả tiởn cho phụ nữ, hở cÅ©ng giáºn dữ như váºy sao? CÅ©ng giởng như mình bây giở, cảm thấy không thoải mái? Nhưng nhìn mặt hở thì có vẻ như rất vui. ğúng rởi, chắc chắn con ÄŸÃ n bà chết tiởt ğó là quái thai, là m sao có thở so sánh vởi những ngưởi phụ nữ bình thưởng ğược? Chắc chắn cô ta là quái thai. Lâm Nam VÅ© quấn khÄŸn lên ngưởi rởi ra khởi phòng tắm, lau khô tóc, nằm trên giưởng, không hở thấy buởn ngá»§ chút nà o. Sau ğó anh ngởi dáºy, nhìn ğởng hở ğã chở 12 giở, nghÄ© mởt lúc, cầm ÄŸiởn thoại di ğởng lên, tìm mởt sở ÄŸiởn thoại rởi ấn nút, láºp tức ğầu dây bên kia vang lên giởng nói vui vẻ: - VÅ©, sao anh lại gởi ÄŸiởn thoại cho em? Anh có biết em nhở anh lắm không, ngà y nà o cÅ©ng chở ÄŸiởn thoại cá»§a anh! Em còn tưởng anh không thèm tìm em nữa, nếu như váºy thì em chẳng còn niởm vui ğở sởng nữa. Em không thở không có anh, thá»±c sá»± không thở khà ´ng có anh, Vũ⟦ Lâm Nam VÅ© chán nản ngắt lởi: - Sao thế? Không thÃch anh gởi và o lúc nà y hả? Thế thì anh cúp váºy. - Không phải, không phải, anh ğừng giáºn. ⟟ ğầu dây bên kia vang lên giởng nói lo lắng. ⟟ Em chở thấy ngạc nhiên thôi. Lâm Nam VÅ© nghÄ© mởt lát rởi nói: - Anh chở có mởt câu hởi muởn hởi em, em phải nói tháºt nhé, nếu không sau nà y ğừng mong gặp lại anh nữa. - Anh hởi ÄŸi, em sẽ nói tháºt, không dám nói dởi ná»a lởi. - Ngà y trưởc anh⟦ ý anh là ngà y trưởc anh là m viởc xong cho em tiởn, em có giáºn không? Có cảm thấy bở sở nhục không? - Không. Anh cho em tiởn chứng tở anh thÃch em mà ! Lâm Nam VÅ© láºp tức cúp ÄŸiởn thoại, cau mà y: - Bá»±c mình, cái gì chứ? ğúng là bở bởnh, hÆ¡n nữa bởnh còn không nhẹ. ⟟ ÄŸiởn thoại rung, Lâm Nam VÅ© chẳng buởn nhìn, tháo luôn pin ra. Hai ngưởi phụ nữ nà y ğúng là chẳng biết ai bở bởnh tâm thần, ğánh chết mình cÅ©ng không tin ⟟cho tiởn chứng tở anh thÃch em⟟, ngu ngởc! Lâm Nam VÅ© nhắm mắt lại, nhưng trong ğầu anh ngáºp trà n hình ảnh cá»§a ngưởi phụ nữ ğó, cứ lượn qua lượn lại. - Anh thÃch em không? ⟟ Nụ cưởi ngởt ngà o, ğôi môi cÄŸng mởng ğặt lên má anh mởt nụ hôn là nh lạnh, bà n tay nhở không ngoãn ngoãn ÄŸang cởi áo anh, mởt chiếc cúc, hai chiếc cúc⟦ - ThÃch⟦ Nhìn ğôi môi mởm mại cá»§a cô lưởt tởi khóe miởng anh, cái lưỡi nhở như con rắn chuyởn ğởng trong miởng anh. - Em biết là anh thÃch em, em cÅ©ng thÃch anh, ngà y nà o cÅ©ng nhở anh, muởn ğược ở bên anh mãi mãi. ⟟ Là n da trắng ngần mát lạnh như mởt cÆ¡n gió ğêm, ÄŸem lại cho anh sá»± hưng phấn, hôn lại ngưởi ÄŸÃ n bà trong tay, dục vởng cá»§a anh lại dâng lên. Anh ÄŸang ğởnh cởi quần áo cô ra thì bởng dưng cô biến mất: - Em ÄŸi ğâu rởi? Em ğừng ÄŸi, ğừng bở lại anh. Lâm Nam VÅ© ngởi báºt dáºy khởi giưởng, nghe thấy bên ngoà i vang lên tiếng gió rú rÃt, không biết từ bao giở, thì ra trởi ğã mưa. Chiếc rèm mà u trắng treo trên khung cá»a sở bay phần pháºt trong gió, vang lên những tiếng ğởng nặng nở. Lâm Nam VÅ© vởi
  • 46.
    và ng nhảyxuởng giưởng, nưởc mưa lạnh buởt mang theo những cÆ¡n gió ÄŸiên cuởng ÄŸáºp và o mặt anh, anh cở nén ğở không hắt xì hÆ¡i. Anh vởi và ng kéo cánh cá»a sở ở ban công lại, mặt ğất dưởi chân ğã ưởt nưởc mưa, dởi lại trong anh cảm giác là nh lạnh. Anh nhanh chóng chạy vở giưởng, lau khô chân rởi chui và o trong chÄŸn. Nhở lại giấc mÆ¡ vừa nãy, bà n tay anh vô thức sở và o chở mà cô vừa xuất hiởn trong giấc mÆ¡, trên ğó hình như vẫn còn lưu lại mùi hương cá»§a cô. Nếu ğêm nay có cô nằm bên cạnh thì hạnh phúc biết bao nhiêu! Anh bắt ğầu thấy nhở cô, bắt ğầu thấy không háºn cô như trưởc nữa. Mởt tiếng sấm vang lên kèm theo tia chởp rạch ngang bầu trởi khiến cÄŸn phòng dưởng như thoáng chao ğảo, Lạc Tiởu Phà m giáºt mình tởnh giấc. Tấm rèm cá»a ÄŸang khiêu vÅ© ÄŸiên cuởng trong mưa gió, như mởt bóng ma ÄŸang nhe nanh giÆ¡ vuởt. Lạc Tiởu Phà m run rẩy, cô sợ hãi ôm chặt lấy cÆ¡ thở, những giởt nưởc mắt sợ hãi không nhởn ğược, ÄŸua nhau lÄŸn ra, những ğêm tởi như thế nà y, anh ğởu ở bên cạnh cô, ôm chặt cô, nhưng bây giở⟦ Rất nhiởu nÄŸm trưởc, cÅ©ng và o mởt ğêm mưa gió như thế nà y, mẹ cô nhảy từ tầng 4 xuởng, cả ngưởi bở cô là máu, nằm bất ğởng trên sà n nhà . Khi ğó cô rất sợ, rất sợ, nhưng khà ´ng ai nghe thấy tiếng kêu thét cá»§a cô, cứ như thế, cô run rẩy ngởi trên sà n nhà suởt cả mởt ğêm. Bên ngoà i không ngởt vang lên tiếng sấm. Nó giởng như mởt cÆ¡n ác mởng bao vây lấy Lạc Tiởu Phà m, cô sợ trởi mưa, sợ ánh chởp chói lòa. Cô nhảy xuởng khởi giưởng, co mình trên sà n nhà , sà n nhà lạnh buởt. Mởt lần nữa cô lại nhở tởi khuôn mặt cá»§a mẹ, mẹ cô khi còn sởng rất xinh ğẹp, nhưng khi chết ÄŸi lại vô cùng xấu xÃ. Lạc Tiởu Phà m không chởu ÄŸá»±ng ğược nữa, bắt ğầu báºt khóc. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng không ngá»§ ğược, nhưng bởng dưng anh có cảm giác gì ğó, bèn ngởi dáºy nhặt cục pin ÄŸiởn thoại rÆ¡i trên sà n nhà rởi lắp và o, ÄŸiởn thoại vừa ğược báºt nguởn, tiếng chuông láºp tức vang lên, ğó là sở ÄŸiởn thoại lạ. Anh ấn và o nút nghe, trong ğó vang lên tiếng khóc nho nhở: - Anh có thở nói chuyởn vởi em không? ⟟ Giởng nói vô cùng yếu ÄŸuởi. - Cô⟦ ⟟ Lâm Nam VÅ© bất giác giáºt mình: Là cô ấy, Lạc Tiởu Phà m! Lần ğầu tiên anh nghe thấy giởng nói cá»§a cô như váºy, yếu ÄŸuởi khiến ngưởi ta phải ÄŸau lòng. - Ngoan, là m sao thế? Nói vởi anh nà o. ⟟ Lâm Nam VÅ© cÅ©ng giáºt mình trưởc giởng nói cá»§a mình, sao anh lại có thở nói vởi cô bằng giởng nói dởu dà ng như thế, chẳng phải anh háºn cô sao? Chẳng phải anh bao lần muởn giết cô sao? - Em⟦ em sợ, em sợ lắm. ⟟ Trong ÄŸiởn thoại lại vang lên tiếng khóc nho nhở. Lâm Nam VÅ© sởt ruởt: - Em là m sao? Em ÄŸang ở ğâu? Anh sẽ tởi tìm em, em ğừng có khóc. ⟟ Lâm Nam VÅ© cảm thấy trái tim mình dưởng như muởn vỡ vụn ra. Trong ÄŸiởn thoại lại vang lên tiếng nói ngắt quãng. - Em không sao⟦ em sợ sấm, anh ğừng cúp ÄŸiởn thoại ğược khà ´ng? ở thà nh phở nà y, em chở có anh là ngưởi thân nhất. Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiởu Phà m dùng từ ⟟thân nhất⟟, khóe miởng lại nở nụ cưởi châm biếm, nhưng trái tim thì thấy ấm áp vô cùng. Anh an á»§i cô: - ğược rởi, ğừng sợ, em ở nhà mởt mình sao? Có cần anh tởi vởi em không? - Không cần ğâu, mưa lởn lắm, anh sẽ cảm mất, chở cần anh nói chuyởn qua ÄŸiởn thoại vởi em thế nà y là ğược rởi. - Sao em có sở ÄŸiởn thoại cá»§a anh, hay là ⟦ - Không phải, ai bảo anh là khách hà ng quan trởng bên công ty em chứ? Em không thở nà o không biết sở ÄŸiởn thoại cá»§a khách hà ng ğược.
  • 47.
    Lâm Nam VÅ©lại nghe thấy giởng nói lém lởnh cá»§a cô, bất giác báºt cưởi: - Anh ğâu có nói em yêu thầm anh. Chở tại em ÄŸa nghi thôi, hay là em yêu thầm anh tháºt? ⟟ Nghe thấy ğầu dây bên kia mởt hởi lâu không thấy ai trả lởi, Lâm Nam VÅ© kéo chÄŸn lên cao mởt chút. Nhiởt ğở ban ngà y và ban ğêm ở thà nh phở nà y chênh lởch rất lởn, có thở là vì ở gần biởn, ğôi lúc ğắp mởt cái chÄŸn mà vẫn thấy lạnh. - Em có ğắp chÄŸn không ğấy? Hôm nay lạnh lắm! - Không, em ÄŸang ngởi trên sà n nhà ! Lâm Nam VÅ© ngởi báºt dáºy, lo lắng nói: - Cái gì? Ngởi trên sà n nhà ? Mau ğứng lên. Nếu không bở cảm thì là m thế nà o? Nhanh lên, ngoan ngoãn lên giưởng ÄŸi, nếu không anh sẽ tởi ğó ğánh và o mông em ğấy. Nghe lởi nà o, ngoan. Trong ÄŸiởn thoại vang lên tiếng nói bưởng bởnh nhưng dứt khoát: - Không! Lâm Nam VÅ© nhảy xuởng ğất: - Em, em ğúng là ğáng chết mà ! Mau nói cho anh biết em ở ğâu? Anh láºp tức mặc quần áo rởi tởi tìm em. - Không, hay là anh hát cho em nghe rởi em sẽ lên giưởng. Lâm Nam VÅ© nởi giáºn, cô có lên giưởng hay không là viởc cá»§a cà ´, lại còn bắt anh phải hát cho cô nghe nữa. Nhưng anh thá»±c sá»± sợ cô không chởu lên giưởng nằm, ngở nhỡ bở cảm tháºt thì ğâu phải chuyởn chÆ¡i. Anh nởnh: - Váºy ğược rởi! Anh hát bà i ⟟ğởi nhạc chim ưng⟟ cho em nghe nhé. Nhưng em phải lên giưởng nằm cẩn tháºn rởi ğắp chÄŸn và o ğã. Lạc Tiởu Phà m ngoan ngoãn trèo lên giưởng, ğắp chÄŸn: - Em muởn nghe bà i Khách sạn California. - ğược! ğó cÅ©ng là bà i hát mà Lâm Nam VÅ© thÃch nhất: On a dark desert highway Cool wind in my hair Warm smell of colitis rising Up through the air Up ahead in the distance I saw a shimmering light My head grew heavy and my sight grew dim I had to stop for the night There she stood in the doorway I heard the mission bell And I was thinking to myself Tiếng hát cá»§a Lâm Nam VÅ© khà n khà n, có vẻ gì ğó rất quyến rÅ©, còn có mởt chút ÄŸau thương, nhưng Lạc Tiởu Phà m nghe anh hát xong lại cưởi rất ngởt ngà o. Lâm Nam VÅ© ğã hát xong mởt lúc là ¢u mà không nghe thấy Lạc Tiởu Phà m nói gì. - Ngá»§ rởi hả? Mởt giởng nói nÅ©ng nởu vang lên: - Em nhở anh, muởn anh. Mởi phòng tuyến mà Lâm Nam VÅ© tá»± dưng lên ğởu sụp ğở trong chởp mắt, giởng anh cà ng khà n hÆ¡n: - Ừm, anh cÅ©ng muởn có em, vừa nãy anh còn mÆ¡ thấy em, thấy em giúp anh cởi quần áo, còn hôn anh, nhưng khi anh muởn ôm em thì khà ´ng thấy em ğâu nữa. Mởt lúc lâu sau Lạc Tiởu Phà m vẫn không nói gì nữa. - Em buởn ngá»§ rởi, chúc ngá»§ ngon! ⟟ Không chở Lâm Nam VÅ© trả lởi, bên kia ğã cúp ÄŸiởn thoại. Lâm Nam VÅ© vởi và ng gởi lại, nhưng bên trong chở vang lên giởng nói ⟟Thuê bao quý khách vừa gởi hiởn không liên lạc ğược⟟. Lâm Nam VÅ© thở mạnh, bá»±c bởi nói: - ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt! ÄŸang chÆ¡i trò gì váºy? Lẽ nà o cô ğược phép nói nhở tôi nhưng không cho phép tôi mÆ¡ thấy cô sao? ⟟ Anh cắn chặt môi, lòng tá»± trởng lại bở tởn thương thêm mởt lần nữa, vì cô.
  • 48.
    Bầu trởi bênngoà i u ám, lúc nà y anh mong trởi mau sáng, anh muởn gặp Lạc Tiởu Phà m, rất muởn, rất muởn. Thì ra mùi vở cá»§a sá»± nhở nhung lại ğắng như thế, ğắng từ trong tim, sau ğó lan ra khắp cÆ¡ thở⟦ Khi ánh mặt trởi ğầu tiên cá»§a buởi sáng lởt và o phòng, Lâm Nam VÅ© láºp tức ngởi dáºy, lắc lắc cái ğầu nặng nở, hai ğôi mắt như dÃnh chặt và o nhau, không tà i nà o mở ra nởi. Mởt lúc là ¢u, anh mởi mở ğược mắt, ğôi mắt cay xè vì bở ánh nắng chiếu và o. Bưởc và o phòng tắm xong, anh soi mình trong gương, ğôi mắt hÆ¡i sưng, vở mặt mởt cái, mở tá»§ quần áo, trong ğó là những chiếc áo sÆ¡ mi vởi nhiởu mà u sắc, có bởn hà ng áo, mởi hà ng có khoảng 100 cái áo. Lâm Nam VÅ© cầm mởt chiếc áo mà u ÄŸen soi và o trong gương, lắc ğầu, hôm nay sắc mặt cá»§a anh không tởt lắm, mà u ÄŸen sẽ khiến khuôn mặt anh cà ng sạm ÄŸi. Cầm mởt chiếc áo mà u trắng, lại lắc ğầu. Sao hôm nay thá» bở nà o cÅ©ng không vừa mắt. Treo và o tá»§, nhìn thấy mởt chiếc áo sÆ¡ mi mà u hởng phấn. Từ sau khi tiếp quản công viởc cá»§a ba, những chiếc áo có mà u sắc sặc sỡ thế nà y Ãt khi anh dùng tởi, giở anh lấy ra, cả ngưởi anh dưởng như có tinh thần hÆ¡n rất nhiởu. Anh lại mở mởt cái tá»§ khác, ğó là tá»§ ÄŸá»±ng quần, cầm mởt chiếc quần âu mà u ÄŸen, nghÄ© mởt lát, anh lại ğặt xuởng. Hôm nay chắc là cô gái ğó sẽ tởi công ty bà n công chuyởn, buởi trưa có thở cùng cô ÄŸi ÄŸn ğở Hà n Quởc, nghe nói ở ğưởng 14 khu Hương Xá mởi mở mởt nhà hà ng, ğở ÄŸn cÅ©ng khá ngon, có thở ğưa cô tởi ğó thưởng thức. Anh lấy ra mởt cái quần bò hiởu Chanel mà u trắng, không nhởn ğược lại mởm cưởi: Tôi khà ´ng tin cô không thÃch tôi, tôi nhất ğởnh phải bắt cô thÃch tôi, khóc vì tôi, xem tởi lúc ğó tôi sẽ dạy bảo cô như thế nà o. Dạy bảo thế nà o nhở? ğúng rởi, không cho cô hôn tôi, chở ğược nhìn, không ğược sở. Nhưng mà ngở nhỡ mình muởn hôn cô ta thì sao nhở? Thôi mặc kở, ğó là chuyởn sau nà y, bây giở phải là m cho cô ta thÃch mình trưởc ğã, ğó mởi là viởc chÃnh. Anh mặc quần áo, ngắm mình trong gương, ğẹp tởi mức chÃnh anh cÅ©ng phải thởt lên khen ngợi. ßnh mắt có thần, ğôi môi kiêu ngạo nhưng gợi cảm, cái áo sÆ¡ mi mà u hởng phấn khiến trong vẻ nam tÃnh cá»§a anh còn có phần lẳng lÆ¡, nhưng viởc nà y không ảnh hưởng tởi sức quyến rÅ© tởa ra từ con ngưởi anh. Anh lại suy nghÄ© mởt lát, mở tá»§ ra, trong ğó là mởt hà ng nưởc hoa, nhãn hiởu gì cÅ©ng có. ğặt tay lên lở nưởc hoa hiởu CD rởi lại bở tay xuởng, mùi thÆ¡m nà y thÃch hợp vởi những ngưởi ÄŸÃ n ông trưởng thà nh, hôm nay dùng loại khác có lẽ tởt hÆ¡n. Cầm lở nưởc hoa Givenchy có mùi ngòn ngởt, xởt và o không khÃ, trong không khà láºp tức lan tởa mởt mùi hương hoa quả dìu dởu rất dở chởu, nưởc hoa chầm cháºm bám và o quần áo Lâm Nam VÅ©, nghe nói cách xởt nưởc hoa nà y rất thÃch hợp vởi những ngà y mùa hè mặc Ãt quần áo. Tâm trạng cá»§a Lâm Nam VÅ© tởt lên mởt cách kỳ lạ, cái mÅ©i cÅ©ng không còn cảm thấy ÄŸau nữa. Xuởng lầu, thấy ông nởi và bở mẹ ÄŸang ngởi quanh bà n ÄŸn. Lâm Nam VÅ© vui vẻ chà o mởi ngưởi: - Chà o cả nhà ! Kiởu Ngởc Phượng thấy sắc mặt con trai mình ğã sáng sá»§a hÆ¡n ngà y hôm qua, tâm trạng hình như cÅ©ng tởt hÆ¡n. Lại còn ngá»i thấy mùi nưởc hoa thoang thoảng. Thấy bở quần áo trên ngưởi Lâm Nam VÅ©, bà tò mò hởi: - VÅ©, hôm nay con không ÄŸi là m hả? Sao ÄŸn mặc thoải mái thế? Lâm Nam VÅ© quết mởt Ãt sa lát lên bánh mì, cắn mạnh mởt miếng, uởng mởt cởc nưởc hoa quả, nói: - Có ÄŸi là m chứ. Mẹ, mẹ bảo con mặc thế nà y có ğẹp không? ⟟ Anh hÆ¡i lo lắng nhìn Kiởu Ngởc Phượng, chở sợ mẹ mình chê xấu. Kiởu Ngởc Phượng nhìn con trai từ trên xuởng dưởi, thấy bở quần áo nà y ğẹp hÆ¡n bình thưởng mặc comple rất nhiởu, ngay
  • 49.
    cả khuôn mặtanh cÅ©ng trở nên trẻ trung, khởe mạnh hÆ¡n. Bà nói: - ğẹp, sao mẹ chưa thấy con mặc cái áo nà y bao giở? Lâm Nam VÅ© vui vẻ: - ğây là câu nói hay nhất cá»§a mẹ. ⟟ Nhưng anh không là m thế nà o ğở che giấu ğược vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, chở cần nghÄ© tởi ngưởi phụ nữ ğó là anh ğã sởt ruởt tởi khà ´ng ÄŸn ğược cÆ¡m rởi. Lâm Hà n nhìn con trai, ğánh mắt ra hiởu cho ba ông. Lâm Chấn Nam xua tay, nói: - Tiởu VÅ©, nếu có bạn thì thưởng xuyên ÄŸi chÆ¡i ÄŸi, vở nhà muởn cÅ©ng không sao, ông ğã có ba con chÄŸm sóc rởi. Lâm Nam VÅ© sung sưởng thÆ¡m chụt lên má ông nởi: - Con biết là ông nởi tởt nhất mà . Con ÄŸn no rởi, hôm nay có thở sẽ ÄŸn cÆ¡m cùng bạn, vở muởn mởt chút. Kiởu Ngởc Phượng không an tâm, lại dặn dò thêm: - ğừng có vở muởn quá, giở kẻ xấu bên ngoà i nhiởu lắm. ⟟ Kiởu Ngởc Phượng nhìn con trai lên ô tô mởi chép miởng nói vởi Lâm Chấn Nam. ⟟ Ba, ba lúc nà o cÅ©ng chiởu chuởng nó. Ba xem giở nó thế nà o rởi, ngà y nà o cÅ©ng chÆ¡i bởi ÄŸÃ n ğúm ở bên ngoà i, nó có vợ sắp cưởi rởi cÆ¡ mà . Lâm Chấn Nam không vui, hừ giởng rởi ğứng lên, nói: - NÄŸm xưa nếu không phải Lâm Hà n cÅ©ng không vở nhà thì ğã khà ´ng tởi lượt con là m con dâu cá»§a Lâm Chấn Nam nà y. Kiởu Ngởc Phượng nhìn chởng mình, chép miởng, chẳng nói câu nà o nữa. Lâm Hà n cưởi cưởi, an á»§i: - Em ğừng có lo, ba hiởu con trai hÆ¡n chúng ta. Em thấy ğấy, tình cảm cá»§a ba vởi Tiởu VÅ© rất tởt, em ğừng thấy ba tở vẻ dá»- ng dưng như thế, thá»±c ra trong lòng ba biết nhiởu chuyởn hÆ¡n chúng ta ğấy. Lâm Nam VÅ© lái chiếc xe Ferrari tởi ğưởng 6 khu Hương Xá, cảm nháºn ğược vô sở ánh mắt ngưỡng mở lưởt qua ngưởi mình. Anh ğắc ý nhìn khuôn mặt ÄŸiởn trai cá»§a mình trong gương, anh khà ´ng tin là có ngưởi ÄŸÃ n bà nà o anh không ⟟giải quyết⟟ ğược, trừ phi ngưởi ğó không phải ÄŸÃ n bà . Mởt chiếc xe con mà u trắng ÄŸi theo sau xe anh suởt từ lúc anh rẽ và o ğưởng 6 khu Hương Xá. Chiếc xe có biởn sở rất ⟟ngầu⟟, 00001, ngưởi lái xe là mởt cô gái rất thởi trang, mặc dù ğôi kÃnh râm to bản che mất ná»a khuôn mặt cô nhưng ğôi môi gợi cảm khẽ cong lên thách thức, mái tóc dà i buông ngang vai tung bay trong gió, thu hút ánh mắt cá»§a rất nhiởu ngưởi. Lâm Nam VÅ© mởm cưởi, anh không phải ngưởi ÄŸi ğưởng, anh là Là ¢m Nam VÅ©, không dở dà ng bở phụ nữ qua mặt như thế. Anh tÄŸng tởc xe, anh không thÃch có mởt chiếc xe như con ruởi cứ bám sau xe anh, ğẹp hay xấu cÅ©ng chẳng liên quan gì tởi anh cả, chở khi anh có ham muởn thì anh mởi quan tâm tởi vẻ ğẹp cá»§a mởt ngưởi ÄŸÃ n bà . Chở tiếc là bây giở anh chở có ham muởn vởi ngưởi phụ nữ ğáng ghét kia thôi, còn vởi những ngưởi ÄŸÃ n bà khác, hôm nay anh không có hứng thú. Nhưng chiếc xe ğó vẫn bám sát xe anh, anh nhanh cô ta cÅ©ng nhanh, anh cháºm cô ta cÅ©ng cháºm. Lâm Nam VÅ© cưởi lạnh: Tôi không có hứng thú vởi những ngưởi ÄŸÃ n bà tá»± tìm tởi mình. Nhưng hình như có mởt ngưởi là ngoại lở, cho dù cô chá»§ ğởng như thế nà o thì anh vẫn có hứng thú, mà hứng thú lại vô cùng nhiởu. Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược, nở mởt nụ cưởi ğắc ý, không biết ğây là lần thứ bao nhiêu trong ngà y hôm nay, anh mởm cưởi như váºy, chở cần nghÄ© tởi cô là anh muởn cưởi, muởn gặp cô, nhở cô, thÃch cái cảm giác cô quyến rÅ© mình, là m cho anh thởa mãn, ğó là ğiởu mà những ngưởi phụ nữ khác không thở cho anh ğược. ğèn ğở trưởc mặt sáng lên, Lâm Nam VÅ© ğặt ngón tay lên khóe miởng, có vẻ trầm tư. Anh không biết tư thế nà y cá»§a anh thu hút biết bao nhiêu. Thi thoảng lại có ngưởi dừng bưởc chân, ngây ngô nhìn khuôn mặt anh, giao thông bởng chởc trở nên rởi
  • 50.
    loạn, viên cảnhsát chở huy giao thông ğứng bên ğưởng thởi còi tháºt to, ğảo mắt nhìn xung quanh xem kẻ nà o là thá»§ phạm, chiếc xe Ferrari mà u ğở cá»§a Lâm Nam VÅ© ÄŸáºp và o mắt cảnh sát, sau ğó là mởt khuôn mặt ğẹp như minh tinh mà n bạc. Viên cảnh sát chán nản lắc ğầu: - ğẹp trai không phải lởi cá»§a anh, nhưng khiến giao thông hởn loạn thì không ğược. Mởt chiếc xe dừng sát bên phải xe cá»§a Lâm Nam VÅ©, Lâm Nam VÅ© giáºt nảy mình. Dừng lại mởi tưởng tượng, anh giáºn dữ ngẩng ğầu lên. Cô gái trên chiếc xe mà u trắng gỡ cặp kÃnh râm xuởng. Cô có mởt ğôi mắt rất quyến rÅ©, khóe miởng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trái xoan khiến cô cà ng trở nên nởi báºt, chiếc áo sÆ¡ mi trắng cở hình chữ V cà ng là m nởi báºt lên nưởc da trắng như ngởc cá»§a cô. Ngưởi con gái ğó không nhìn Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© cưởi nhẹ, trò chÆ¡i nà y anh gặp nhiởu rởi. Anh quay ğầu lại, trong lòng thầm nghÄ©, lát nữa gặp ngưởi phụ nữ kia, nhất ğởnh anh phải ⟟giải quyết⟟ cô! Anh thá»±c sá»± muởn có cô, hình như hôm qua mởi⟦ Sao hôm nay lại ham muởn mạnh mẽ như thế. Chết tiởt, nhóc con, nói gì hôm nay tôi cÅ©ng sẽ giải quyết em! Bở Tiởu Yên thấy Lâm Nam VÅ© lạnh lùng nhìn mình mởt cái rởi quay ğầu ÄŸi, cứ như thở cô không hở tởn tại, khóe miởng anh khẽ nhếch lên, cưởi lạnh lùng, khuôn mặt ÄŸiởn trai không biết ÄŸang nghÄ© ÄŸiởu gì, ğôi mắt toát ra ánh nhìn dởu dà ng, chắc chắn là ğang nghÄ© tởi ÄŸÃ n bà , ÄŸÃ n ông chở những khi nghÄ© tởi ÄŸÃ n bà mởi có biởu cảm như váºy. Bởng dưng cô cảm thấy ğở kỵ vởi ngưởi ÄŸÃ n bà trong lòng anh, cô chưa bao giở thÃch mởt gã ÄŸÃ n ông nà o, cho rằng ÄŸÃ n ông ğởu là những kẻ bẩn thởu, ğáng ghét bao vây lấy mình, giởng như mởt lÅ© ruởi. Nhưng ğởi vởi Lâm Nam VÅ©, từ giây ğầu tiên nhìn thấy anh, cô ğã muởn thu hút sá»± chú ý cá»§a anh, ai mà biết ğược rằng anh không thèm nhìn cô lấy mởt cái, khó khÄŸn lắm mởi ÄŸáºu ğược xe ngang hà ng vởi anh, anh lại coi như cô không tởn tại, tháºt là tức chết lên ğược. ğèn xanh báºt sáng, Lâm Nam VÅ© ÄŸang ğởnh khởi ğởng xe thì viên cảnh sát chở huy giao thông ğứng trưởc mặt ÄŸi tởi, vở vở và o xe anh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: - Chà o anh, hy vởng lần sau anh lái xe qua con ğưởng nà y hãy ÄŸeo kÃnh râm lên ğở ğóng góp mởt phần cho viởc ğảm bảo tráºt tá»± an toà n giao thông, cảm Æ¡n! Mởt lúc lâu sau Lâm Nam VÅ© vẫn không kởp phản ứng, Bở Tiởu Yên ngởi trong xe báºt cưởi lởn: - ğẹp trai không phải lởi cá»§a anh, nhưng là m giao thông hởn loạn thì là anh không ğúng. ⟟ Viên cảnh sát nghe thấy câu nói ğó, quay sang nhìn Bở Tiởu Yên mởm cưởi tán thưởng, gáºt ğầu rởi quay lại nhìn Lâm Nam VÅ©. ⟟ ğây cÅ©ng là câu nói mà ğa sở mởi ngưởi ğởu muởn nói, hy vởng anh hãy ÄŸeo kÃnh râm lên. Lâm Nam VÅ© lắc ğầu, cở nặn ra mởt nụ cưởi, khóe miởng khẽ nhếch lên: - Tôi sẽ suy nghÄ©, cảm Æ¡n anh ğã nhắc nhở, tôi rất ğẹp trai, ğẹp trai tởi mức khiến giao thông rởi loạn, ğây là món quà tuyởt vởi nhất mà tôi nháºn ğược ngà y hôm nay. Viên cảnh sát ğứng thẳng ngưởi, giÆ¡ tay chà o Lâm Nam VÅ©: - Cảm Æ¡n anh ğã giúp ğỡ giao thông cá»§a nÆ¡i nà y, hoan ngênh lần sau tởi vởi ğưởng 6 khu Hương Xá. Lâm Nam VÅ© lái xe lao ÄŸi, xe cá»§a Bở Tiởu Yên cÅ©ng bám sát theo sau. Lâm Nam VÅ© không nén ğược nụ cưởi, mình tháºt sá»± ğẹp trai như thế sao? Nhưng tại sao ngưởi ÄŸÃ n bà ğó lại không thÃch mình? Tại sao trưởc mặt cô ta, mình không có chút tá»± tin nà o? Thở dà i chán nản, ai bảo anh ğụng phải mởt quái thai, không bở vẻ ğẹp cá»§a anh mê hoặc. Ngưởi ÄŸÃ n bà như thế nà y lấy vở nhà sẽ rất an toà n, ngay cả mởt ngưởi ÄŸÃ n ông như mình cÅ©ng không coi và o ğâu thì những ngưởi ÄŸÃ n ông khác chắc chắn
  • 51.
    cÅ©ng không thởnà o lởt và o mắt cô, không cần lo cô chạy trởn vởi kẻ khác. Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược lại cưởi, nụ cưởi vô cùng quyến rÅ©. Anh dừng xe trưởc cởng Tòa nhà Hương Xá, từ trên xe bưởc xuởng, ánh mắt cá»§a rất nhiởu ngưởi ğởu dừng lại nÆ¡i anh. Không biết bắt ğầu từ lúc nà o, trưởc cá»a Tòa nhà Hương Xá và o mởi buởi sáng ğã táºp trung mởt ğám con gái xinh ğẹp, ánh mắt bởn hở nhìn Lâm Nam VÅ© cứ như thở nhìn thấy cây kem ngon nhất trên thế giởi nà y, chở háºn là không thở ÄŸn ngấu nghiến anh. Lâm Nam VÅ© bá»±c mình lắc ğầu, xem ra anh phải nhở bảo vở giải quyết chuyởn nà y, nếu cứ tiếp tục như thế thì cởng Tòa nhà Hương Xá sẽ thà nh trại tở nạn cho bởn ÄŸÃ n bà hết. Mởt cô gái mặc chiếc váy yếm mà u trắng, khuôn mặt xinh ğẹp như búp bê lao vở phÃa Lâm Nam VÅ©, ğôi mắt to tròn chởp chởp nhìn anh, trong tay là mởt hởp nhở bằng thá»§y tinh mà u tÃm, trong ğó là mởt cái ğởng hở kim cương nhãn hiởu Chanel kiởu dáng mởi nhất, dùng ğôi tay run rẩy ğưa tởi trưởc mặt Lâm Nam VÅ©, ánh mắt chở ğợi: - Em tặng anh cái nà y, hy vởng anh sẽ thÃch. Lâm Nam VÅ© không buởn nhìn mởt cái, gạt tay cô gái ra. Chiếc hởp thá»§y tinh rÆ¡i xuởng ğất, vỡ tan thà nh hà ng ngà n mảnh vụn, ngay cả trái tim mởng manh yếu ởt cá»§a cô gái cÅ©ng vỡ tan theo. Cô gái nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tà n nhẫn cá»§a Lâm Nam VÅ©, ÄŸau lòng rÆ¡i lở. ğúng lúc ğó Bở Tiởu Yên từ trên xe bưởc xuởng, thấy Lâm Nam VÅ© không buởn liếc cô gái kia mởt cái, ğã ÄŸi thẳng và o Tòa nhà Hương Xá, sá»± cÄŸm ghét trên khóe miởng giởng như mởt cái kim ğâm thẳng và o trái tim cô gái và cÅ©ng ÄŸÃ ¢m thẳng và o trái tim Bở Tiởu Yên. Cô chưa bao giở thấy ngưởi ÄŸÃ n ông nà o tuyởt tình như thế, lạnh lùng như thế, Bở Tiởu Yên không tin trên ğởi nà y có ngưởi nà o lại từ chởi cái ğẹp, cô muởn thá» xem, ğở xem anh tuyởt tình hay cô bạc bẽo. Cà ´ quay ngưởi lên xe, trong lòng thầm nói: Hãy ğợi ğấy! Ngưởi bảo vở cung kÃnh mở cá»a cho Lâm Nam VÅ©, ngạc nhiên khi nhìn thấy bở quần áo trên ngưởi anh, cÅ©ng chẳng trách bởn hở tở ra ngạc nhiên như váºy, ğây là lần ğầu tiên Lâm Nam VÅ© mặc như thế nà y ÄŸi là m. Cô nhân viên lở tân giúp anh mở cá»a thang máy, ğôi mắt cứ nhìn anh chÄŸm chÄŸm. Lâm Nam VÅ© kéo kéo cở áo, không nhởn ğược lại cưởi. - Tởng giám ğởc Lâm, hôm nay anh ğẹp trai quá! ⟟ Cô nà ng trá»±c quầy lở tân cứ nhìn anh không chởp mắt. - Váºy sao? Cảm Æ¡n! ⟟ Anh lạnh lùng nói. Không biết ngưởi ÄŸÃ n bà ğó có thÃch anh như thế nà y không nhở? Anh lại cưởi. - Tởng giám ğởc Lâm ÄŸang yêu sao? Khi cô nhân viên lở tân hởi câu nà y, ğôi mắt cô thoáng nét u buởn. Lâm Nam VÅ© nhìn ğởng hở, còn 10 phút nữa là tởi 9 giở, còn ná»a tiếng nữa là anh sẽ ğược gặp ngưởi ÄŸÃ n bà ğó, tháºt là ğáng mong ğợi. ÄŸang ğởnh bưởc và o thang máy thì nghe thấy câu hởi cá»§a cô nhân viên, anh ğứng lại: - Cô nói yêu cái gì? Cô nhân viên chép miởng: - Những ngưởi ÄŸang yêu ğởu giởng như anh, cứ cưởi ngô nghê mởt mình. Lâm Nam VÅ© nuởt nưởc bởt, cắn môi, mởm cưởi vởi cô gái rởi ÄŸi và o thang máy, lẩm bẩm: - Yêu, hình như ngà y nà o tôi cÅ©ng yêu. Ra khởi thang máy, Sá» Phi Phi ğã bưởc lên ğón anh. Nhìn bở quần áo trên ngưởi Lâm Nam VÅ©, ánh mắt cá»§a cô cÅ©ng lở rõ vẻ kinh ngạc như những ngưởi khác. Tâm trạng Lâm Nam VÅ© có vẻ rất tởt, nụ cưởi tá»± tin nở trên khuôn mặt, hởi thÄŸm dò: - Thư ký Sá», cô thấy con lợn kia có thÃch tôi mặc như thế nà y không? Cô thấy bở quần áo cá»§a tôi thế nà o, có ğược không? Sá» Phi Phi hÆ¡i ngạc nhiên, ğây là Lâm Nam VÅ©, công tá» hà o hoa, ÄŸa tình mà cô quen biết sao? Anh ğã bắt ğầu quan tâm tởi cảm nháºn
  • 52.
    cá»§a phụ nữrởi sao? Anh lại lẩm bẩm: - Tôi không tin là có ngưởi nà o mà Lâm Nam VÅ© không giải quyết ğược, nhóc con, cô chở ğấy, nói gì thì nói, tôi cÅ©ng bắt cô bại tráºn trong tay tôi! Sá» Phi Phi nhìn Lâm Nam VÅ©, trong lòng thấy nhói ÄŸau, xem ra anh ğã thá»±c sá»± bở ngưởi phụ nữ ğó hởp mất hởn rởi, chở có ÄŸiởu chÃnh anh vẫn chưa biết mà thôi. - Hôm nay ngưởi dẫn ğầu không phải Lạc Tiởu Phà m, là ⟦ ⟟ Sá» Phi Phi nhẹ nhà ng nói. Lâm Nam VÅ© còn chưa nghe xong, sắc mặt ğã láºp tức rất khó coi: - Cô ta không tởi, sao cô ta có thở không tởi? ⟟ ğúng váºy! Cô không tởi thì anh ÄŸn mặc như thế nà y ğở cho ai ngắm? Cho ğám con gái si tình ngoà i kia sao? ⟟ Cô gởi ÄŸiởn tởi công ty hở, nói là tôi còn nhiởu chi tiết không hiởu rõ, muởn mởi Lạc Tiởu Phà m tởi ğây, nếu không thì ğừng nói tởi chuyởn hợp tác. ⟟ Khuôn mặt anh sa sầm xuởng như bầu trởi ÄŸang cÆ¡n mưa, quay ngưởi bưởc và o phòng là m viởc, ğóng chặt cá»a lại. Sá» Phi Phi lắc ğầu, thở dà i mởt tiếng rởi ÄŸi gởi ÄŸiởn thoại. Chương 7:Thở công cá»§a tình yêu - Cái gì? Sao nhất ğởnh phải là tở ÄŸi, tở là thiết kế chÃnh, ğâu phải thằng sai vặt! ⟟ Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ hởi. Lý Giai nhìn cô xin lởi: - ğó là do công ty bên ğó chở ÄŸÃch danh cáºu phải ÄŸi. - Không ÄŸi, tở không muởn nhìn thấy mặt gã khởn nạn ğó! ⟟ Lạc Tiởu Phà m nhở lại tởi qua mình tháºt là mất mặt, còn gởi ÄŸiởn thoại cho anh ta, trởi Æ¡i! Không biết anh ta sẽ cưởi nhạo mình như thế nà o. Trởi không sợ, ğất không sợ, nhưng cô lại sợ sấm sét, ğúng là mất mặt mà . Không thở ÄŸi, kiên quyết khà ´ng ÄŸi, nói gì cÅ©ng không ğược ÄŸi! Lý Giai mởt mởi nhìn Lạc Tiởu Phà m: - Rởt cuởc cáºu vởi anh chà ng ÄŸa tình ğó có thù oán gì, sao anh ta cứ khó dở vởi cáºu váºy? Ngà y trưởc chưa bao giở nghe nói anh ta gây khó dở cho ngưởi ÄŸÃ n bà nà o, hay là cáºu ğắc tởi vởi anh ta? - Tở mà ğắc tởi vởi mởt con lợn sao? Tở là m gì có cái bản lÄ©nh ğó, là anh ta ğắc tởi tở thì ğúng hÆ¡n! Ngà y nà o cÅ©ng gây khó dở cho tở, con bà nó, ğừng ğở tở nhìn thấy mặt anh ta, nếu còn nhìn thấy thì anh ta chết chắc rởi! Tở sẽ xé xác anh ta thà nh tám mảnh, sau ğó ném cho chó ÄŸn! Mà chắc gì chó ğã thèm ÄŸn thởt thởi cá»§a anh ta, thế thì cho rắn ÄŸn, dù sao anh ta cÅ©ng giởng rắn, ğởu là ğở ğởc ác! Lý Giai kinh hãi nhìn Lạc Tiởu Phà m, thở dà i: - Câu nà y mà ğở cho ğám fan cá»§a anh ta nghe thấy thì tở sợ ngưởi chết không phải là anh ta mà là cáºu. Hôm ğó cáºu cÅ©ng nhìn thấy ğó, có bao nhiêu cô gái xinh ğẹp vì ğở ğược nhìn anh ta mởt lần mà sáng nà o cÅ©ng táºp trung trưởc cá»a Tòa nhà Hương Xá. CÅ©ng chở có cáºu là có gan châm chởc anh ta ngay trưởc mặt mởi ngưởi thôi. Mà cÅ©ng lạ tháºt, anh ta lại không giáºn cáº- u, chắc kiếp trưởc hai ngưởi là oan gia nên kiếp nà y mởi phải lòng nhau. Lạc Tiởu Phà m hừ mÅ©i: - Phải lòng? Tở có thở phải lòng mởt con lợn như anh ta sao? Có phải mắt cáºu bở hởng nên mởi khen ngợi anh ta? ⟟ Lý Giai cÅ©ng không muởn tranh luáºn vởi Lạc Tiởu Phà m thêm nữa, chở ném lại mởt câu: - Tóm lại, tở không nói nhiởu vởi cáºu nữa, cáºu có tởi công ty cá»§a anh ta không? - Không ÄŸi, ğánh chết cÅ©ng không ÄŸi, ğánh không chết thì cà ng không ÄŸi! ⟟ Lạc Tiởu Phà m kiên quyết. Lý Giai chán nản ğứng lên:
  • 53.
    - Thế thìcáºu tởi phòng Lão Béo mà nói, tở không là m chá»§ ğược chuyởn nà y. Còn nữa, cẩn tháºn Lão Béo lại kêu nghèo kở khở vởi cáºu, lúc ğó thì không ÄŸi cÅ©ng phải ÄŸi. Lạc Tiởu Phà m xì mởt tiếng rõ dà i, ğứng lên, nghÄ© thầm hôm nay nói gì mình cÅ©ng không ÄŸi, cho dù Lão Béo có khóc lóc thảm thương tởi ğâu, cùng lắm thì mình không là m nữa. Hình như mình chở còn có 200 tở, thôi kở nó, kẻ sÄ© có thở giết nhưng không thở sở nhục. - ßi chà , thiết kế Lạc giởi nhất cá»§a tôi tởi rởi hả, mởi và o, mởi và o! ⟟ Cao Liên Cương vừa nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m ğã chà o mởi ÄŸon ğả. Hai mắt Lạc Tiởu Phà m nhìn chÄŸm chÄŸm và o khuôn mặt tròn như Pháºt cá»§a Lão Béo, nói thầm: Hôm nay ông có cưởi ra hoa thì Lạc Tiởu Phà m tôi cÅ©ng không ÄŸi! Có ai mà không biết Lão Béo là mởt con hở ly có nụ cưởi nởi tiếng, khi ông ta cưởi cà ng vui vẻ thì bạn cà ng phải ğở phòng. Cô giả vở là m ra vẻ không hiởu, nói: - Sếp tởng tìm tôi có viởc gì, không phải là muởn tÄŸng lương cho tôi ğấy chứ! Cao Liên Cưởng xoa hai tay và o nhau, nụ cưởi cà ng thêm gượng gạo: - Tôi biết là cô rất có nÄŸng lá»±c, công ty phải thưởng thêm cho cô, nhưng công ty vừa mởi thà nh láºp, khó khÄŸn lắm. Có ÄŸiởu chở cần trò chÆ¡i ⟟Ảo mởng cuởc ğởi⟟ ğược tung ra thở trưởng thì tôi sẽ láºp tức tÄŸng lương cho cô. Lạc Tiởu Phà m cưởi tÃt cả mắt, trông như mởt thiên thần nhở, nhưng nụ cưởi ğó khiến Cao Liên Cưởng ğứng cạnh không rét mà run. ßng ta thà nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m khóc còn hÆ¡n là thấy cô cưởi. Cô mà cưởi thì chắc chắn là không có chuyởn gì tởt ğẹp cả. - Nếu thế thì khi nà o tôi ğược lên lương, chúng ta sẽ nói chuyởn tiếp. Tôi ra ngoà i ğây. ⟟ Cô lạnh lùng trả lởi. Lão Béo lại chÆ¡i trò nà y vởi cô, Lạc Tiởu Phà m cô là ai mà lại trúng kế cá»§a Lão Béo? - Chuyởn ğó⟦ ⟟ Cao Liên cưởng ğặt hai tay lên vai Lạc Tiởu Phà m, thở dà i. ⟟ Tiởu Phà m, coi như cô thương hại tôi ÄŸi! Tôi trên⟦ Lạc Tiởu Phà m chu miởng: Lại cái trò nà y! Cô ngắt ngang lởi à ´ng: - ğở tôi nói hở ông cho! Tôi trên có mẹ già , dưởi có con nhở, cô mà không giúp tôi thì cả nhà tôi không có cÆ¡m mà ğn! Cao Liên Cưởng mặt dà y, báºt cưởi ⟟hi hi⟟ hai tiếng: - Tiởu Phà m, tôi ğã bảo là cô thông minh mà , cái gì cÅ©ng biết. Khuôn mặt Lạc Tiởu Phà m láºp tức trở nên lạnh lùng: - ở nhà A ğưởng 10 khu Hương Xá là nhà ai? Mởt chiếc BMW và Mercedes trong bãi ğở xe là cá»§a ai? Ngưởi ÄŸÃ n bà nuôi ở ğưởng 2 khu Hương Xá là cá»§a ai? ßng ğừng có giở trò nà y ra vởi Lạc Tiởu Phà m tôi, tôi không ÄŸi gặp gã khởn nạn ğó ÄŸÃ ¢u! Nếu chở ông không chứa ğược Lạc Tiởu Phà m thì tôi láºp tức biến! ⟟ Nói xong, cô quay ngưởi ÄŸi luôn, mở hôi túa ra trên khuôn mặt béo múp mÃp cá»§a Cao Liên Cương, ông biết Lạc Tiởu Phà m là mởt ngưởi nói ğược là m ğược, nếu ğôi co vởi cô, ông chở có thở thảm bại, bởi váºy ông vô cùng tháºn trởng. - ğược rởi, tôi bảo ngưởi gởi ÄŸiởn sang bên ğó, nói là cô bở ởm, ÄŸang nghở ngÆ¡i, hà i lòng chưa! Ngưởi ÄŸÃ n bà thứ ba cá»§a tôi bở mất trong tay cô, nếu không kiếm ğược tiởn cho tà ´i thì ra ngoà i kia tìm mởt ai ğó xinh ğẹp ğở bởi thưởng. Lạc Tiởu Phà m lè lưỡi, là m mặt hở: - Không có ÄŸÃ n bà ğâu, chở có lợn cái thôi, có cần không? ⟟ Trưởc khi Cao Liên Cưởng kởp phản ứng, cô ğã chuởn nhanh khởi phòng ông ta. - Cái gì? Cô ấy bở ởm? ⟟ Lâm Nam VÅ© ğứng báºt dáºy khởi ghế, nét mặt quan tâm, chẳng nhẽ ğêm qua cô ấy bở cảm lạnh? Anh
  • 54.
    xua tay, ⟟Thư ký Sá», cô cứ ÄŸi là m viởc ÄŸi! ⟟ Sá» Phi Phi liếc Lâm Nam VÅ© mởt cái, thấy trong ğôi mắt anh là sá»± quan tâm và lo lắng, không biết ÄŸang suy nghÄ© ÄŸiởu gì, Lâm Nam VÅ© hiởn nay ğởi vởi cô tháºt xa lạ, cô ÄŸi ra, nhân tiởn giúp anh ğóng cá»a phòng. Lâm Nam VÅ© lấy ÄŸiởn thoại di ğởng ra, gởi và o sở ngà y hôm qua, thấy trong ÄŸiởn thoại vang lên giai ÄŸiởu u buởn quen thuởc cá»§a bà i ⟟Khách sạn California⟟. Lạc Tiởu Phà m nghe thấy tiếng ÄŸiởn thoại trên bà n ğở chuông, bèn ấn nút nghe: - Tôi là Lạc Tiởu Phà m, xin hởi ai váºy? Mởt giởng nói khà n khà n lo lắng vang lên ở ğầu dây bên kia: - Em bở bởnh hả, ÄŸang ở ğâu? Anh tởi tìm em! ⟟ Lạc Tiởu Phà m giữ chặt tay lên ngá»±c! Trởi Æ¡i! Là gã khởn nạn ğó, cô vởi và ng tắt ÄŸiởn thoại, nghÄ© mởt lúc rởi tháo pin ra. Anh ta ğúng là âm hởn không tan, chẳng phải anh ta là ngưởi ÄŸa tình có tiếng sao? Chắc chắn lúc nà o cÅ©ng có mởt ğởng ÄŸÃ n bà xếp hà ng chở ğợi, viởc gì cứ phải bám lấy Lạc Tiởu Phà m như thế? ğúng rởi, chắc chắn là vì gã nà y chưa bao giở thất bại trưởc ÄŸÃ n bà , mình lại ğởi xá» vởi anh ta như váºy, anh ta không thoải mái nên muởn trả thù. Chắc chắn là như thế, ğúng là khởn nạn, tôi sẽ không cho anh cÆ¡ hởi nà y ğâu, anh cứ chở cả ğởi ÄŸi! Lâm Nam VÅ© nói mởt thôi mởt hởi ở ğầu dây bên nà y nhưng khà ´ng nghe thấy tiếng ğáp phÃa bên kia. - A lô⟦ A lô⟦ Lúc nà y anh mởi phát hiởn ra bên kia ğã tắt máy, anh giáºn dữ ném mạnh ÄŸiởn thoại lên mặt ğất rởi lại gạt hết ğởng giấy tở trên bà n xuởng, cắn chặt ğôi môi mởng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chởu, lòng tá»± trởng bở tởn thương nghiêm trởng, cảm giác ğầu tiên cá»§a anh là thấy bất lá»±c và cô ÄŸÆ¡n. Khởi ğởng máy tÃnh, nhìn thấy biởu tượng trò chÆ¡i ⟟Ảo giác cuởc ğởi⟟ trên mà n hình destop, anh click chuởt và o ğó, anh vẫn chưa chÆ¡i trò chÆ¡i nà y, là lãnh ğạo công ty, lần nà o anh cÅ©ng là ngưởi ğầu tiên thá» các trò chÆ¡i. Anh ÄŸeo mÅ© và o, bên trong vang lên tiếng hưởng dẫn, các thông tin tá»± ğởng cáºp nháºt, mởi anh chởn mởt cái tên tháºt hay. Lâm Nam VÅ© nghÄ© ngợi mởt lát rởi nháºp và o cái tên ⟟VÅ© Phà m⟟. Trò chÆ¡i hiởn thở: ⟟Chà o mừng gia nháºp vởi Ảo giác cuởc ğởi, ngưởi online hiởn nay là 1 ngưởi, ngưởi tu luyởn là 1 ngưởi⟟. Lâm Nam VÅ© thấy hÆ¡i ngạc nhiên, trò chÆ¡i nà y vẫn chưa ğược tung ra thở trưởng, sao ğã có ngưởi ÄŸang chÆ¡i rởi? Lâm Nam VÅ© trong trò chÆ¡i cÅ©ng ğẹp trai y như Lâm Nam VÅ© ngoà i ğởi thá»±c, chở có ÄŸiởu trên ngưởi mặc ğởc mởt chiếc khở, trong tay cầm mởt thanh gáºy gở, mái tóc như ngưởi ngà y xưa, túm gởn lên ğằng sau. Hình ảnh cá»§a trò chÆ¡i nà y khá rõ nét, mà u sắc cÅ©ng ğặc biởt, nhất là khung cảnh xung quanh, có cảm giác như trong thế giởi thần thoại. Lâm Nam VÅ© vì vẫn còn là cấp 1 nên trưởc mặt anh là ğởng bằng, xung quanh còn có dấu vết cá»§a các con váºt mởi ÄŸi qua. Lâm Nam VÅ© biết, lúc nà y không thở nà o ÄŸi lại bừa bãi, ngở nhỡ gặp phải các con thú lởn thì mình rất có thở bở giết chết. VÄŸng vẳng bên tai anh là tiếng nưởc chảy róc rách, Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược, bưởc ÄŸi, trưởc mặt anh là mởt dòng sông trong vắt, ÄŸÃ n cá nhở ÄŸang tung tÄŸng bÆ¡i lởi, ở giữa con sông có mởt cô gái vô cùng xinh ğẹp ÄŸang tắm, là n da trắng ngần như tuyết, dưởi ánh nắng mặt trởi, hắt lên thứ ánh sáng dởu dà ng, tinh khiết, mái tóc dà i mượt mà như là n mây xõa trên mặt nưởc, che lấp mởt bên mặt cá»§a cô, anh có thở nhìn thấy ở ngá»±c cá»§a cô gái có mởt nởt ruởi nhở mà u ğở. Lâm Nam VÅ© ngẩn ngÆ¡ mởt lát, khóe miởng khẽ nhếch lên, anh nằm trong bụi cây bên bở sông. Cô gái ğó có ğôi chân thon dà i, vòng eo nhở, từ dưởi sông ÄŸi lên, mặc mởt chiếc áo hở rởn và chiếc váy mà u hoa ÄŸÃ o, buởc gởn tóc ra ğằng sau. Xem ra trò chÆ¡i nà y ưu ái rất nhiởu cho các game thá»§ nữ, Ãt nhất thì quần áo
  • 55.
    cÅ©ng tởt hÆ¡ncá»§a con trai, ÄŸiởu nà y có thở chứng minh ğược rằng các game thá»§ nữ mởi bắt ğầu chÆ¡i sẽ lợi hại hÆ¡n là nam, xem ra mình không phải là ğởi thá»§ cá»§a cô ta rởi, tởt nhất là nên tránh xa. Nhân váºt trong trò chÆ¡i bởng dưng ğứng lên, ğây là phản ứng bản nÄŸng cá»§a nhân váºt, nhưng anh ta lại bở mởt con rắn nhở mà u ÄŸen cắn và o chân. Lâm Nam VÅ© vởi và ng trả ğòn, nhưng máu cá»§a nhân váºt cứ tuôn ra xởi xả, sức lá»±c yếu ởt hẳn ÄŸi, ngay cả cây gáºy nhở cÅ©ng không nhấc lên ğược. Trên mà n hình máy tÃnh hiởn lên chở thở: Xin nhanh chóng bở sung nguởn máu. Lúc nà y nhân váºt cá»§a anh ğã nằm xuởng, chở cần con rắn cắn thêm phát nữa, Lâm Nam VÅ© chở còn cách tu luyởn lại từ ğầu. Bởng dưng con rắn nhở mà u ÄŸen bở ngưởi ta chặt ğứt thà nh hai ÄŸoạn, thì ra là cô gái xinh ğẹp ğó. Lâm Nam VÅ© láºp tức nhìn thông tin cá»§a cô gái: ⟟Nữ, 25 tuởi. Tên nhân váºt: Tuyởt Tình Diêm La. Phương châm: Chém hết những gã ÄŸÃ n ông ÄŸa tình trong thiên hạ. Khẩu hiởu: Gặp mởt ngưởi giết mởt ngưởi⟟. Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược cưởi, chắc chắn là cô ta, ngưởi ÄŸÃ n bà chết tiởt. Nhân váºt trong trò chÆ¡i cá»§a Lạc Tiởu Phà m vừa mởi tắm xong lên bở ğã nhìn thấy có mởt ngưởi nằm trên cở, mởt con rắn nhở mà u ÄŸen ÄŸang bạnh hà m, bởi vì trò chÆ¡i nà y vẫn còn chưa tung ra thở trưởng nên ngưởi chÆ¡i chắc chắn là ğởng nghiởp cá»§a cô, nói gì thì nói cÅ©ng không thở thấy chết mà không cứu. Trưởc tiên cô sá» dụng kỹ thuáºt cá»§a mình ğở giết chết con rắn, sau ğó sá» dụng khả nÄŸng ÄŸiởu trở vết thương, tởn thất mất cá»§a mình quá ná»a sở máu và khà lá»±c, nếu trò chÆ¡i thá»±c sá»± ğã hoà n thà nh thì cô là m như váºy sẽ rất nguy hiởm cho bản thân, rất dở bở các ğởi thá»§ khác giết chết. Khi nhân váºt trong trò chÆ¡i ğứng ğược lên thì Lạc Tiởu Phà m trợn tròn mắt, hóa ra là gã ÄŸÃ n ông ğáng ghét ğó. Mặc dù trò chÆ¡i nà y sẽ không hiởn thở khuôn mặt tháºt cá»§a các game thá»§, nhưng nhân váºt ğược tạo ra lại có những ğặc ÄŸiởm cÆ¡ bản cá»§a ngưởi, nhân váºt nà y chắc chắn là cá»§a gã ÄŸÃ n ông ğó. Cô quay ğầu lại nhìn ğám ngưởi ở công ty mình, không phải là quá béo thì cÅ©ng quá gầy, trừ ÄŸi những ngưởi ở công ty thì chở còn lại anh ta. Lạc Tiởu Phà m nởi giáºn. Có thông báo là cây kiếm trong tay Tuyởt Tình Diêm La ğã bở game thá»§ VÅ© Phà m cưởp mất, kở sát và o cở cô, mởt dòng chữ hiởn lên: ⟟Bây giở láºp tức cởi quần áo, nếu không ta sẽ giết ngươi!⟟. Lạc Tiởu Phà m giáºn dữ chu môi: ⟟Ngưởi quên là ta vừa cứu ngưởi sao?⟟. Ngay sau ğó là câu trả lởi: ⟟ğó là do ngưởi tá»± nguyởn, ta ğâu có cầu cứu, bây giở ngưởi mau cởi hết quần áo ra, nếu không ta sẽ không khách sáo ğâu⟟. Lạc Tiởu Phà m tức ÄŸiên lên: ⟟Khởn nạn, bởn tiởu thư không sợ ngươi ğâu, cùng lắm thì liởu mạng vởi nhau!⟟. Bên kia mởt hởi lâu sau mởi trả lởi: ⟟Chẳng phải em bở bởnh sao? Sao vẫn còn sức chá»i ngưởi khác⟟. Khuôn mặt bên kia dần dần tởi ÄŸi, game thá»§ ğã rởi khởi trò chÆ¡i. Lạc Tiởu Phà m chẳng còn tâm trạng chÆ¡i tiếp nữa, cÅ©ng buởn rầu thoát ra. Lâm Nam VÅ© giáºn dữ ÄŸáºp bà n: Nói gì mà bở ởm, hại mình lo lắng cho cô ta, thì ra là ğang ở công ty. ğúng rởi, chắc chắn là cô ta không muởn gặp mình. Chẳng nhẽ cô ta thá»±c sá»± không thÃch mình sao? Tại sao những ngưởi ÄŸÃ n bà khác ğởu thÃch mình, còn cô ta thì không? Cô ta không muởn gặp mình nhưng mình có thở ÄŸi tìm cô ta, bởi vì Lâm Nam VÅ© muởn gặp cô ta. Vừa mởi ğứng lên thì Sá» Phi Phi bưởc và o, nhìn ğởng giấy tở và cái ÄŸiởn thoại rÆ¡i ngởn ngang trên ğất: - Các nhân viên kỹ thuáºt cá»§a Công ty Kate tởi rởi, ngưởi dẫn ğầu là Trương Cưởng, sếp tởng có muởn ÄŸÃch thân tham dá»± cuởc hởp không? Lâm Nam VÅ© lắc ğầu: - Cô ÄŸi hởp ÄŸi, gởi thêm phó tởng nữa, hai ngưởi là ğược rởi. Tôi ra ngoà i mởt lát, công ty có chuyởn gì thì gởi ÄŸiởn
  • 56.
    thoại cho tôi. LâmNam VÅ© mở cá»a xe, tâm trạng vẫn thay ğởi liên tục, nhìn thấy những dòng ngưởi ÄŸi ÄŸi lại lại trên ğưởng, bởng dưng có hai ngưởi thu hút sá»± chú ý cá»§a anh. Mởt cô gái mặc chiếc váy mà u trắng, trong tay ôm mởt bó hoa hởng lởn, nụ cưởi ngởt ngà o sáng bừng cả khuôn mặt, dá»±a và o lòng mởt chà ng trai. Chà ng trai ôm nhẹ cô gái, khuôn mặt ngởi ngởi hạnh phúc. Ngà y trưởc, cÅ©ng từng có nhiởu cô gái tặng hoa cho anh, nhưng chưa bao giở anh ğở ý, ğởi vởi phụ nữ, anh không cần phải lãng phà thởi gian, nhưng hôm nay anh cảm thấy bó hoa hởng trong tay cô gái ğó rất thu hút sá»± chú ý cá»§a anh, tâm trạng anh phút chởc tởt lên rất nhiởu. Dừng xe lại, ÄŸi và o tiởm hoa ven ğưởng, bà chá»§ tiởm hoa ÄŸang ngởi thêu, nhìn thấy có khách bưởc và o, láºp tức ğứng lên rởi ngẩn ngÆ¡. Mởt ngưởi ÄŸÃ n ông rất ğẹp trai, ğôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trởi, nhìn và o ai, chắc chắn trái tim ngưởi ğó sẽ ngừng ÄŸáºp. Chở tiếc rằng ğôi mắt nà y không nhìn và o bà chá»§ mà ğang nhìn chằm chằm và o bó hoa hởng mà u hởng phấn cắm trong lở. - Anh muởn mua hoa sao? ⟟ Chở ÄŸon ğả chà o khách. - Ừm. ⟟ Lâm Nam VÅ© quay ğầu lại, nở mởt nụ cưởi ngởt ngà o. ⟟ Cho tôi mởt bó hoa, loại hoa mà con gái thÃch nhất. - ğược, váºy thì hoa hởng mà u hởng phấn nhé! Nó có nghÄ©a là tình yêu cá»§a anh chở luôn ngởt ngà o, hạnh phúc. Nụ cưởi cà ng ngởt ngà o hÆ¡n trên môi Lâm Nam VÅ©: Tình yêu? Nụ cưởi thoáng trở nên châm biếm: - Tôi còn chưa biết cô ấy có quan tâm tởi tôi hay không, bởi váºy chở bó hoa ğẹp mởt chút, ğở cô ấy thÃch tôi. ß, ğương nhiên là nếu khiến cô ấy yêu tôi thì cà ng tởt! Bà chá»§ hÆ¡i ngạc nhiên, cô gái như thế nà o mà cá tÃnh thế, mởt chà ng trai hoà n hảo như váºy mà còn không thÃch? Nếu mà chở trẻ thêm 10 tuởi nữa thì chắc chắn chở sẽ không bở qua chà ng trai trưởc mắt, Ãt nhiởu gì thì khi còn trẻ, chở cÅ©ng từng là ngưởi ğẹp, chở tiếc là giở ğã già . Lại mởt tiếng thở dà i vang lên trong lòng chở. Lâm Nam VÅ© cẩn tháºn ğặt bó hoa và o ghế xe, còn thoang thoảng ngá»i thấy mùi thÆ¡m cá»§a hoa hởng. ğây là lần ğầu tiên anh tặng hoa cho phụ nữ, cảm giác tháºt kỳ lạ, ğã thế ğó lại là ngưởi phụ nữ mà anh ghét nhất. Lâm Nam VÅ© lái xe tởi cởng Công ty Kate, ôm bó hoa từ trên xe bưởc xuởng, những ngưởi ÄŸi qua ÄŸi lại ğởu quay nhìn anh, bình thưởng anh không sợ bở ngưởi ta nhìn, nhưng ôm theo bó hoa cứ có cảm giác là lạ. Anh nghÄ© mởt lúc, giấu bó hoa ra sau lưng, ÄŸi và o cá»a, ngưởi bảo vở giữ anh lại: - Xin hởi anh tìm ai? - Lạc Tiởu Phà m. - Phòng 521 tầng 2. - Cảm Æ¡n! Ngưởi bảo vở nhìn Lâm Nam VÅ© bưởc và o thang máy, nói vởi ngưởi ğởng nghiởp bên cạnh: - Ngưởi sang trởng quá, tháºt khiến ngưởi ta ngưỡng mở! - Ngưỡng mở sao! Thế thì cáºu ğẹp trai lên mởt chút. - Không ğược rởi, ğở kiếp sau ÄŸi! ⟟ Giởng nói có vẻ thất vởng và buởn bã. Lạc Tiởu Phà m ÄŸang uởng cà phê, nhìn hình cô gái nhở mặc chiếc váy hoa in trên tách cà phê, mởm cưởi rạng rỡ như ánh mặt trởi. Lúc nà y Lý Giai từ hà nh lang chạy tởi, khuôn mặt hoảng hởt: - Tiởu Phà m, Lâm Nam VÅ© tởi rởi, còn mang theo mởt bó hoa hởng rất to! Cáºu nói xem, có phải anh ta tởi tìm cáºu không? Rởt cuởc thì hai ngưởi có mởi quan hở gì? Hôm qua còn ğánh nhau, hôm nay ğã thà nh ngưởi tình, tháºt là bất ngở! Lạc Tiởu Phà m kinh ngạc ğứng báºt dáºy, sắc mặt hoang mang, không biết phải là m thế nà o. Lúc nà y thì ğúng là cô hÆ¡i sợ Lâm Nam
  • 57.
    VÅ© rởi, nhìnthấy anh, trái tim cô ÄŸáºp nhanh gấp ğôi bình thưởng, nếu cứ tiếp tục như váºy, cô không bở anh là m tức chết thì cÅ©ng sẽ chết vì tim ÄŸáºp quá nhanh mất. - Cái gì? Sao anh ta lại ğến? ğến ğây là m gì? Ngưởc mắt lên, cô ğã nhìn thấy mởt bó hoa hởng thÆ¡m dìu dởu, phÃa sau là khuôn mặt ğẹp trai, anh tuấn cá»§a Lâm Nam VÅ©. Lạc Tiởu Phà m ngẩn ngÆ¡, nuởt nưởc bởt ừng á»±c. Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiởu Phà m, trong lòng bất giác có mởt cảm giác thoái mái ğến kỳ lạ, nhìn Lạc Tiởu Phà m bằng ánh mắt dởu dà ng mởt cách vô thức: - Tặng cho em, có thÃch không? Lạc Tiởu Phà m tởnh hởn lại, nhìn chiếc áo sÆ¡ mi mà u hởng phấn mà Lâm Nam VÅ© mặc khiến khuôn mặt anh cà ng thêm quyến rÅ©, cái quần bò bó sát ğôi chân dà i, nhìn thế nà o cÅ©ng khiến ngưởi ta phải ghen tở. Trái tim Lạc Tiởu Phà m bất giác cảm thấy buởn bá»±c, lạnh lùng quay mặt ÄŸi: - Xin lởi, chở chúng tôi không phải là hởp ğêm, anh tởi nhầm nÆ¡i rởi. Lý Giai trợn tròn mắt, không dám tin rằng ngay câu nói ğầu tiên, Lạc Tiởu Phà m ğã ğởc mởm như váºy, rởi nhìn khuôn mặt tái xanh cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô bất giác lùi vở sau, quay ngưởi chạy vở phÃa phòng là m viởc cá»§a Lão Béo. Bây giở chở có Lão Béo là có thở ngÄŸn chặn tình hình trưởc mắt mà thôi. Lâm Nam VÅ© nghe ngưởi ta nởnh nởt ğã nhiởu, thá»±c sá»± bất ngở trưởc câu nói cá»§a Lạc Tiởu Phà m. Anh thấy Lạc Tiởu Phà m coi như mình không tởn tại, vẫn thản nhiên uởng cà phê, ğôi chân dà i dá»±a và o thà nh bà n phÃa sau, khuôn mặt rất ung dung. Anh quay ngưởi ğởnh ÄŸi, rởi lại quay ğầu lại, nhìn thấy lưng Lạc Tiởu Phà m, thá»±c sá»± muởn bóp chết cô, nhưng nếu bây giở cô nói vởi anh mởt câu dở nghe mởt chút, có thở anh sẽ quên hết mà mởi cô ÄŸi ÄŸn mởt bữa tháºt thởnh soạn. Tháºt ğáng tiếc là Lạc Tiởu Phà m chẳng buởn nhìn tởi anh. Lạc Tiởu Phà m thấy Lâm Nam VÅ© vẫn tần ngần ğứng sau lưng mình thì ğứng lên, khóe miởng nhếch lên mởt nụ cưởi lạnh lùng, ğôi mắt nheo lại, ğôi môi ghé sát và o tai Lâm Nam VÅ©, nói nhở: - Anh chà ng ğẹp trai, bây giở tôi không có tiởn ğở trả công anh ngá»§ vởi tôi, bởi váºy nếu anh ÄŸang cần tiởn thì tôi có thở giúp anh giởi thiởu mởt ngưởi phụ nữ già u có hÆ¡n! Còn nếu không thì anh chở tôi lÄ©nh lương rởi tôi gởi cho anh! - Cô⟦ ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt! Trong mắt Lâm Nam VÅ© ngáºp trà n sá»± ÄŸau ğởn. Câu nói cá»§a Lạc Tiởu Phà m ğã là m tởn thương tởi trái tim anh. Anh ôm chặt lấy cô, vùi ğầu mình và o mái tóc dà i cá»§a cô, cảm thấy có cái gì ğó ÄŸang lÄŸn nhanh từ khóe mắt ra, anh có thở ÄŸi, không bao giở nhìn ngưởi ÄŸÃ n bà nà y nữa, anh có thở là m ra vẻ không quan tâm tởi cô, nhưng bây giở anh không muởn là m gì cả, anh chở muởn à ´m tháºt chặt Lạc Tiởu Phà m. Mởt lúc lâu sau anh mởi khà n giởng nói: - Chúng ta tởi VS ğấu Taekwondo, nếu tôi thắng, em ở vởi tôi mởt buởi tởi, coi như em ğã trả tiởn cho tôi. ⟟ Trong giởng nói cá»§a anh có cái gì ÄŸau ğởn. Lâm Nam VÅ© cảm nháºn rõ rà ng, mình ÄŸang ğánh mất lòng tá»± trởng, nhưng anh không muởn tởi nay không còn nhìn thấy Lạc Tiởu Phà m nữa, nếu váºy thì anh thá»±c sá»± sẽ sụp ğở. Rõ rà ng cÆ¡ thở cá»§a Lạc Tiởu Phà m ÄŸang run rẩy, ğôi môi cá»§a Lâm Nam VÅ© chạm lên má cô, sau ğó lên mắt cô rởi trượt xuởng, hôn lên ğôi môi cô, nụ hôn gấp gáp cứ như thở chở
  • 58.
    có là mnhư váºy mởi khiến trái tim anh dở chởu hÆ¡n ğôi chút. Là ¢m Nam VÅ© ngẩng ğầu lên nhìn ğôi môi ğở rá»±c cá»§a Lạc Tiởu Phà m, bởi vì nụ hôn cá»§a anh quá mạnh khiến ğôi môi cô cà ng ğở như hoa hởng. Anh không chởu ÄŸá»±ng ğược, lại mởt lần nữa chởu khuất phục trưởc cô, lại khao khát ğược có cô, giởng nói anh run rẩy: - Anh thá»±c sá»± rất nhở em, ở cùng anh ğược không? Trái tim cá»§a Lạc Tiởu Phà m cÅ©ng hÆ¡i run rẩy, ğôi tay cô chầm cháºm ôm lấy thắt lưng anh, ánh mắt mê ğắm trong tình yêu. - Sau nà y anh không ğược mặc bở quần áo nà y nữa, khiến ngưởi ta nhìn thấy là muởn phạm tởi. Có biết anh là m thế là thất ğức không hả? Tâm trạng tởt ğẹp cá»§a Lâm Nam VÅ© lại quay vở vởi anh, ánh mắt ğầy tình ý và mê hoặc. Anh kÃch ğởng nói: - Váºy bây giở có muởn ÄŸn anh không? Lạc Tiởu Phà m cắn nhẹ lên môi anh, uy hiếp: - Không ğược dụ dở em, nếu không em sẽ ğở bà lão dưởi lầu ÄŸn sởng anh. Khi Lý Giai và Lão Béo thở hởn hởn chạy và o thì ğược chứng kiến mởt mà n kởch vô cùng nóng bởng ⟟ hai khuôn mặt ÄŸang áp sát và o nhau. Hai bóng ngưởi ôm chặt lấy nhau. Lão Béo nhìn thấy ánh mắt ğằng ğằng sát khà cá»§a Lâm Nam VÅ© khi phá vỡ giây phút lãng mạn cá»§a hai ngưởi thì sợ hãi xoa tay nói: - Là m phiởn rởi, là m phiởn rởi, tiếp tục ÄŸi! Tiởu Phà m tiếp ğón Tởng giám ğởc Lâm chu ğáo nhé. ⟟ Vừa mởi nói xong, ğụng phải ánh mắt như muởn ÄŸn tươi nuởt sởng mình cá»§a Lạc Tiởu Phà m, ông láºp tức ngáºm miởng lại, ÄŸi ra ngoà i, ğóng cánh cá»a phòng là m viởc cá»§a Lạc Tiởu Phà m lại. ⟟ Hai vở cứ bà n công chuyởn ÄŸi, tôi không là m phiởn nữa. ⟟ ßng ta lau mở hôi trên mặt, nghÄ© thầm: ⟟Nguy hiởm tháºt⟟. Vừa quay lại thấy cái ğầu lấp ló thÄŸm dò cá»§a Lý Giai, Lão Béo láºp tức sa sầm lại: - ğứng ở ğây canh cẩn tháºn cho tôi, không cho bất cứ ai tởi là m phiởn hở nói chuyởn, nếu không sẽ trừ ná»a tháng tiởn lương cá»§a cô. Sắc mặt Lý Giai xanh ngắt? Nói chuyởn? Tôi thấy hở ÄŸang yêu nhau thì ğúng hÆ¡n. Chở chúng ta ğâu phải là công viên, là khách sạn tình nhân. Bá»±c mình, ngưởi ta ở trong kia ğược hú hà vởi anh chà ng ğẹp trai, còn mình lại phải ngởi ngoà i nà y canh cho hở. Lâm Nam VÅ© vuởt ve khuôn mặt cá»§a Lạc Tiởu Phà m, rởi vuởt mái tóc dà i cá»§a cô, ánh mắt say mê, sắc mặt rất nghiêm túc: - Em yêu anh không? ThÃch anh không? Lạc Tiởu Phà m cưởi, nụ cưởi rất giảo hoạt, rất vui vẻ: - Em không thÃch anh thì sao lại bở tiởn ra ğở anh ngá»§ vởi em? - Em⟦ - Trái tim Lâm Nam VÅ© ÄŸáºp mạnh, là vì anh nói không ÄŸá»§ rõ rà ng, hay là cô cở ý không hiởu? ğôi môi nóng bởng cá»§a anh gắn chặt lên gò má lạnh lẽo cá»§a Lạc Tiởu Phà m, cắn nhẹ:
  • 59.
    - Anh nóilà tình yêu, em có yêu anh không? - Yêu, ğương nhiên là yêu! Yêu vô cùng, yêu tởi mức có thở cùng anh sởng chết, yêu tởi mức có thở nhảy xuởng sông Hoà ng Hà vì anh! ⟟ Khi Lạc Tiởu Phà m nói những ÄŸiởu nà y, khuôn mặt cá»§a cô chở khiến ngưởi ta muởn cho cô mởt cái bạt tai. Lâm Nam VÅ© thở hắt ra, lúc nà y, ngoà i viởc thở hắt ra, anh chở muởn cắn ğứt cở Lạc Tiởu Phà m, ğở cái miởng xinh ğẹp cá»§a cô ngáºm lại vÄ©nh viởn. Lạc Tiởu Phà m ngẩng ğầu lên, dùng tay xoa cằm Lâm Nam VÅ©, khóe miởng lại là mởt nụ cưởi lạnh lùng, ğôi mắt nheo lại như mắt mởt con cáo: - Em cho anh tiởn anh không thÃch sao? Muởn trả thù hả? Em nói cho anh biết, không có cá»a ğâu, cả cá»a sở cÅ©ng không. Muởn ngá»§ cùng em, phải xem tâm trạng em có tởt không ğã, huởng hở vởi ngưởi ÄŸÃ n ông mà em ğã ngá»§ hai lần, có hứng thú nữa hay khà ´ng còn chưa chắc. Sau nà y ğừng có tùy tiởn tởi tìm em, phá hoại danh dá»± cá»§a em, chở khi nà o em có viởc cần sẽ gởi ÄŸiởn thoại cho anh. Anh cứ ngoan ngoãn chở ğợi là ğược rởi. Lâm Nam VÅ© ngẩn ngÆ¡ nhìn bà n tay Lạc Tiởu Phà m buông thõng xuởng: - Em⟦ - Anh nuởt nưởc bởt, sá»± ÄŸau ğởn lại lưởt qua ğáy mắt, cầm bà n tay Lạc Tiởu Phà m lên, kéo cô ÄŸi.Lạc Tiởu Phà m cở gắng giằng tay lại: - Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Anh là ğở vô lại! Lâm Nam VÅ© mặc kở sá»± giằng co cá»§a Lạc Tiởu Phà m, khuôn mặt rất kiên quyết: - Hai chúng ta ÄŸi ğấu vởi nhau, ai thắng thì ngưởi kia phải nghe theo. Lạc Tiởu Phà m cắn mạnh và o tay Lâm Nam VÅ©, nhìn dấu rÄŸng mình lưu lại trên tay anh, nói: - Mau buông tôi ra, tôi không có tâm trạng thi ğấu vởi anh, huởng hở tôi cÅ©ng không muởn gặp anh. Lâm Nam VÅ© thấy mởi ngưởi ÄŸi qua ÄŸi lại ÄŸang nhìn hai ngưởi, khóe miởng nở mởt nụ cưởi ğởu cáng, nói: - Anh muởn, anh muởn có Lạc Tiởu Phà m, lý do nà y ğược không? Tất cả mởi ngưởi ğởu bụm miởng lại cưởi, có ngưởi ngưỡng mở, có ngưởi ğở kỵ. Lạc Tiởu Phà m cÅ©ng cảm thấy cứ giằng kéo thế nà y thì quả là mất mặt, sức cá»§a gã nà y mạnh tháºt, tay cô sắp vỡ vụn ra rởi, ÄŸÃ nh nói: - ğược, ÄŸi thì ÄŸi, tôi sợ anh sao? Chở cần tởi lúc ğó anh khà ´ng khóc lóc xin tha là ğược. - Anh chuẩn bở khÄŸn tay rởi, nếu anh khóc, anh sẽ tá»± lau nưởc mắt, em mà khóc thì có thở mượn ngá»±c cá»§a anh, miởn phÃ. __________________ Chương 8: Cô ngưởi yêu ÄŸanh ğá Lâm Nam VÅ© kéo Lạc Tiởu Phà m lên xe, còn dởu dà ng thắt dây an toà n cho cô, thoang thoảng ngá»i thấy mùi hoa rất dởu trên ngưởi cô. Hình như có mởt cuởn sách nói rằng, thÃch mởt ngưởi thì sẽ thÃch cả mùi hương cá»§a ngưởi ğó. Anh chở lái xe bằng mởt
  • 60.
    tay, tay cònlại nắm chặt tay Lạc Tiởu Phà m, kéo cô và o lòng mình, cằm anh cở cở lên tóc cô, trên ğó có mùi cá»§a ánh mặt trởi, vô cùng dở chởu, khiến trái tim anh cảm thấy tháºt dởu dà ng: - Em có thÃch ğở ÄŸn Hà n Quởc không? ở ğưởng 3 khu Hương Xá mởi mở mởt nhà hà ng, khẩu vở khá ğược, chúng ta ÄŸi ÄŸn nhé? Lạc Tiởu Phà m thoải mái nằm trong lòng Lâm Nam VÅ©, nghởch nghởch vạt áo anh, thi thoảng lại sở mấy sợi râu mởi mởc ra trên cằm anh: - Ừm, tóm lại là em không có tiởn, có ngưởi mởi ÄŸn gì thì em ÄŸn nấy. - Ha ha ha⟦ Thế sao em còn có tiởn ğở mua tình mởt ğêm? ⟟ Lâm Nam VÅ© lại ôm chặt lấy Lạc Tiởu Phà m, ğôi môi ÄŸáºu lên trên trán cô, bà n tay nghởch ngợm luởn và o trong áo cô. Lạc Tiởu Phà m thản nhiên chởp mắt, lè lưỡi: - ChÃnh vì mua tình mởt ğêm nên mởi hết tiởn ÄŸn cÆ¡m. Nếu biết sởm thì ğã mua con lợn, Ãt nhất cÅ©ng có thởt lợn mà ğn. Lâm Nam VÅ© không nhởn ğược, lại báºt cưởi, giở anh không thèm so ÄŸo những lởi nói cá»§a Lạc Tiởu Phà m nữa. Anh yêu thương hôn lên tay cô, nói vởi cô bằng giởng ná»a như ğùa cợt, ná»a như thÄŸm dò: - Váºy thì em kiếm lại tiởn, nói không chừng còn lãi mấy chục lần nữa! Suy nghÄ© ÄŸi! ⟟ Anh cảm thấy cÆ¡ thở Lạc Tiởu Phà m trong tay anh thoáng cứng lên, Lâm Nam VÅ© láºp tức chuyởn chá»§ ğở. ⟟ Nhưng anh không nỡ ğở em vất vả kiếm tiởn ğâu, anh có thở nuôi em, nếu không có cÆ¡m ÄŸn thì anh nấu cho em. ⟟ Lâm Nam VÅ© miởng thì nói váºy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm ức, cở nuởt lá»a giáºn xuởng, Lạc Tiởu Phà m chết tiởt, sởm muởn cÅ©ng có mởt ngà y Lâm Nam VÅ© tôi ğòi món nợ nà y vở, cô cứ chở xem! Xe ÄŸi và o ğưởng 3 khu Hương Xá, ğây là con phở có rất nhiởu hà ng quán kiởu Hà n Quởc. Lâm Nam VÅ© thả Lạc Tiởu Phà m xuởng trưởc cá»a nhà hà ng Quỳnh VÅ© Xá, thân máºt hôn lên trán cô: - Ngoan, em và o trong chở anh, anh ğở xe ğã. ⟟ Lạc Tiởu Phà m gáºt ğầu. ğây là mởt nhà hà ng do cặp vợ chởng ngưởi Hà n Quởc mở ra, mặc dù quy mô nhở nhưng viởc buôn bán lại rất thởnh vượng, hai bên nhà hà ng là hai hà ng bà n ÄŸn ğã kÃn ngưởi ngởi. - Chởng Æ¡i, chúng ta ngởi chở ğó ÄŸi! Ngưởi ở ğây ğông quá. ⟟ Mởt giởng nói nÅ©ng nởu lởt và o tai, ngay sau ğó là mởt âm thanh quen thuởc: - ğược, vợ anh ngoan quá! Cả ngưởi Lạc Tiởu Phà m láºp tức ğông cứng lại, ğôi mắt nóng lên, quay ngưởi muởn ÄŸi. - Ai da! Chởng Æ¡i! Anh xem ai kìa, ğó chẳng phải là bạn gái cÅ© cá»§a anh, Lạc Tiởu Phà m sao? ⟟ Bưởc chân láºp tức dừng lại, Lạc Tiởu Phà m cảm thấy có mởt ğôi mắt nóng bởng ÄŸang dừng lại trên ngưởi cô. Lạc Tiởu Phà m cở nén cảm giác ÄŸau ğởn trong lòng, quay ngưởi lại, nhìn thấy ngưởi ğó, chiếc áo vest mà u trắng lởch sá»±, cái quần âu mà u ÄŸen thẳng nếp, ğôi mắt ÄŸen láy, luôn luôn ğởng lại mởt cái gì ğó u buởn, khiến ngưởi ta thấy ÄŸau lòng. Lần ğầu tiên Lạc Tiởu Phà m nhìn thấy ğôi mắt ğó, cô ğã yêu chá»§ nhân cá»§a ğôi mắt, mởt ngưởi mà Lạc Tiởu Phà m sẵn sà ng vì anh ta mà và o sinh ra tá». Mởt ngưởi ÄŸÃ n bà luởng tuởi dá»±a và o lòng anh, khuôn mặt như chế giởu: - Ai da! Khó khÄŸn lắm mởi gặp nhau, ÄŸn cÆ¡m cùng vởi nhau ÄŸi! Tôi rởng lượng lắm, không biết cô Lạc Tiởu Phà m thì sao? Khương Hạo nhìn khuôn mặt gầy gò và ğôi mắt hÆ¡i sưng cá»§a Lạc Tiởu Phà m thì xót xa. - ßi Hân, anh thấy thôi ÄŸi, nói không chừng Tiởu Phà m ÄŸi cùng vởi bạn, là m thế thì không tiởn. Mởt giởng nói kỳ lạ vang lên:
  • 61.
    - Tiởu PhÃm? Sao gởi thân máºt thế! Nhưng em tin là cô Lạc chắc chắn sẽ ÄŸn cÆ¡m cùng chúng ta, cứ cho là cô ấy ghét em thì cÅ©ng ğâu có ghét anh! Nói không chừng còn muởn nói chuyởn vởi anh nữa chứ. Sắc mặt cá»§a Lạc Tiởu Phà m tái nhợt: - Tôi tởi cùng vởi bạn, không cần nữa. - ở, bạn như thế nà o? Có ğẹp trai bằng Khương Hạo cá»§a tôi không? Toà n thân Lạc Tiởu Phà m run rẩy, nưởc mắt sắp lÄŸn ra khởi khóe mắt, ğúng lúc nà y, mởt ğôi tay lởn và ấm áp ôm lấy thà ¢n hình run rẩy cá»§a Lạc Tiởu Phà m, ğỡ cô và o lòng. Lâm Nam VÅ© vừa bưởc và o ğã thấy khuôn mặt mởi lúc mởt trắng bởch cá»§a Lạc Tiởu Phà m, rởi nghe thấy những lởi ğởc ğởa cá»§a ngưởi ÄŸÃ n bà ğó, vả cả khuôn mặt bất lá»±c lẫn ÄŸau ğởn cá»§a gã ÄŸÃ n ông ngởi cạnh. Rất nhiởu ngưởi ğởu quay lại nhìn Lâm Nam VÅ©, thi thoảng lại thởt lên: - Wa, ğẹp trai quá, anh ấy có phải ngôi sao không? ThÃch quá ÄŸi mất! Trên mặt Lâm Nam VÅ© là mởt nụ cưởi tươi tắn, ÄŸá»§ ğở ğánh gục trái tim bất kỳ ngưởi phụ nữ nà o. Anh vuởt nhẹ mái tóc Lạc Tiởu Phà m, giởng nói dởu dà ng và yêu thương: - Ngoan, sao còn chưa ngởi xuởng? ⟟ Sau ğó anh ğặt ğôi môi quyến rÅ© cá»§a mình lên trán Lạc Tiởu Phà m, ánh mắt dởu dà ng. ⟟ Chẳng biết nghe lởi gì cả, cẩn tháºn anh ğánh em nhé. Hai gò má Lạc Tiởu Phà m thoáng á»ng hởng, dưởi ánh mắt cá»§a mởi ngưởi, ğặc biởt là ánh mắt kinh ngạc cá»§a Khương Hạo. Lạc Tiởu Phà m muởn thoát khởi vòng tay cá»§a Lâm Nam VÅ© nhưng lại bở anh ôm tháºt chặt. Khóe miởng anh nhếch lên, hà i lòng nhìn hai ğôi mắt từ ğở kỵ tởi kinh ngạc rởi thất vởng cá»§a hai ngưởi trưởc mặt: - Hay là chúng ta cùng ÄŸn cÆ¡m vởi nhau! Tôi vởi Phà m Phà m ÄŸn cÅ©ng thấy hÆ¡i chán. Không có vòng tay cá»§a Lâm Nam VÅ©, Lạc Tiởu Phà m thá»±c sá»± không biết trởn và o ğâu, cô bắt ğầu thấy cảm kÃch Lâm Nam VÅ©, cho dù những hà nh ğởng vừa rởi cá»§a anh chở là ğang diởn kởch, nhưng cô cÅ©ng nghe thấy trái tim mình nhẹ nhà ng hÆ¡n. ğưởng ßi Hân nhìn ngưởi ÄŸÃ n ông trưởc mặt, chở ta chưa bao giở nhìn thấy mởt ngưởi ÄŸÃ n ông nà o ğẹp trai và có sức hấp dẫn như váºy, so sánh ngưởi ÄŸÃ n ông cá»§a mình vởi anh, mởi thứ ğởu không thở bằng ğược, trong lòng chở ta thoáng thất vởng: - Anh là gì cá»§a cô Lạc⟦ - Bạn trai, Phà m Phà m là cô gái tởt nhất mà tôi từng gặp, cÅ©ng là cô gái mà tôi yêu thương nhất. Bởi váºy chúng tôi chuẩn bở kết hôn rởi. ⟟ Lâm Nam VÅ© cưởi vui vẻ, nói. Lạc Tiởu Phà m muởn cưởi, nhìn khuôn mặt hà i hưởc cá»§a Lâm Nam VÅ©, nụ cưởi không có chút gì là gượng ép, nói dởi mà không ğở mặt, ğúng là giởi, nói cứ như tháºt váºy. Lạc Tiởu Phà m ğá mạnh chân Lâm Nam VÅ© dưởi gầm bà n, nói nhở: - Anh giởi tháºt, khâm phục! Lâm Nam VÅ© ÄŸau ğởn cau mà y, vuởt nhẹ mÅ©i Lạc Tiởu Phà m: - Nhóc con, là m gì mà ğá chân anh? Vở nhà anh sẽ dạy bảo lại em, không cho em ÄŸn cÆ¡m nữa. ⟟ Những lởi nói nà y lởt và o tai ngưởi khác, ý nghÄ©a tháºt là ğen tởi. ğưởng ßi Hân mởm cưởi ğở kỵ, nhìn thấy chiếc áo mà u hởng phấn trên ngưởi Lâm Nam VÅ©, khóe miởng châm chởc: - Váºy không biết anh là m viởc ở ğâu, không phải là ⟦ Chở ta cở tình không nói tiếp, Lâm Nam VÅ© cưởi cưởi: - Tôi chở buôn bán nhở thôi, chuyên vở phần mởm. - ở, chuyên vở phần mởm à , có tiởn ğở lắm, công ty anh ở ğâu? ⟟ Hai mắt ğưởng ßi Hân láºp tức sáng lên. - Táºp ÄŸoà n Lâm Thế, Tòa nhà Hương Xá.
  • 62.
    - Váºy anhchÃnh là anh chà ng ÄŸa tình Lâm⟦ Sắc mặt Lâm Nam VÅ© láºp tức trở nên khó coi hÆ¡n, ngưởi ÄŸÃ n bà ğởi diởn biết ÄŸiởu ngáºm miởng lại. Nhưng Lạc Tiởu Phà m thì cưởi, cưởi rất vui vẻ. ğưởng ßi Hân xoa xoa ğôi tay ngởc ngà cá»§a mình, cở ý nói: - Chẳng phải tôi nghe nói anh Lâm có hôn ưởc vởi tiởu thư cá»§a Táºp ÄŸoà n Triởu Thế sao? Sao cô Lạc lại trở thà nh ngưởi phụ nữ mà Tởng giám ğởc Lâm yêu nhất váºy, lại còn chuẩn bở kết hôn? Lẽ nà o anh Lâm vởi cô Triởu Tiởu Mạn chia tay rởi sao? Sao tôi không nghe ai nói nhở? Sắc mặt Lâm Nam VÅ© cà ng lúc cà ng khó coi hÆ¡n, anh nheo mắt ğáp: - Cô nói nhiởu tháºt, lại toà n nói linh tinh, ngưởi ÄŸÃ n bà như cà ´ mà có ngưởi thÃch, ğúng là hiếm hoi. - Anh⟦ ⟟ ğưởng ßi Hân muởn trở mặt, nhưng nghÄ© tởi thế lá»±c cá»§a ba Lâm Nam VÅ©, nhà mình vẫn còn phải dá»±a và o nhà hở Lâm, ÄŸÃ nh nén lá»a giáºn trong lòng xuởng. Chở ta không dám dây và o Lâm Nam VÅ©, bèn quay sang tát mạnh chởng mình, chá»i, ⟟ Anh là lợn hay sao? Thấy vợ mình bở ngưởi ta bắt nạt mà không nói gì cả, ğở vô dụng! Khương Hạo nhìn Lạc Tiởu Phà m, thấy nụ cưởi nhạt dần trên khuôn mặt cô rởi nưởc mắt trà o ra, cứ như thở cái tát nà y là dà nh cho cô váºy. Khương Hạo ğứng lên, cắn chặt môi, lao ra khởi phòng. - ğở vô dụng, sao lúc ğó tôi lại thÃch anh cÆ¡ chứ? ğúng là mất mặt! Sao tôi lại cưởi mởt gã vô dụng như anh? ⟟ ğưởng ßi Hân vẫn ngởi chá»i chởng trưởc mặt mởi ngưởi. - Chở ğừng có chá»i anh ấy ğược không? Anh ấy không vô dụng, anh ấy là ngưởi ÄŸÃ n ông ưu tú nhất, tởt bụng nhất thế giởi nà y. ⟟ Nưởc mắt cá»§a Lạc Tiởu Phà m không ngừng rÆ¡i ra, trái tim cô quặn ÄŸau. Cô luôn tưởng rằng Khương Hạo sởng rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi váºy cô mởi buông anh ra. Cô không bao giở nỡ là m anh ÄŸau dù chở mởt chút, váºy mà con ÄŸÃ n bà ğó lại dám tát anh. Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiởu Phà m khóc vì mởt ngưởi ÄŸÃ n ông khà ´ng bằng mình thì cảm giác ÄŸau lòng, khó chởu lại dâng lên. Anh ôm chặt Lạc Tiởu Phà m, chở tay và o ngưởi ÄŸÃ n bà trưởc mặt: - Cút, láºp tức biến mất khởi mắt tôi, nếu không thì tá»± chởu lấy háºu quả. ğưởng ßi Hân hoảng hởt ğứng lên, hừ giởng vởi Lâm Nam VÅ©: - Hừ! Có gì ğâu mà giởi giang, chẳng phải chở có và i ğởng tiởn thôi sao? Tôi không sợ anh ğâu! ⟟ Nhưng chở ta vẫn vởi vã xở già y và o rởi ÄŸi. Lâm Nam VÅ© vở vai Lạc Tiởu Phà m, an á»§i: - ğược rởi, ğừng khóc nữa. ⟟ Sau ğó chua xót nói. ⟟ Anh còn ğẹp trai hÆ¡n hắn, váºy mà chưa thấy em ğởi xá» vởi anh như thế bao giở, ÄŸau lòng tháºt. Mắt mÅ©i em ğở ğâu mà lại thÃch gã ÄŸÃ n ông như thế. - Sao cô ta dám ğánh anh ấy? Sao cô ta dám? Nghe Lạc Tiởu Phà m cứ lẩm bẩm mãi câu ğó, Lâm Nam VÅ© chở háºn là không thở khâu miởng cô lại: - ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt, nói ÄŸá»§ chưa hả? Em không biết là có ngưởi sẽ ghen sao? Lạc Tiởu Phà m ôm chặt Lâm Nam VÅ©, nói: - Anh có biết không? Bởn em lởn lên bên nhau, ÄŸi hởc cùng nhau, cùng tởi thà nh phở khác láºp nghiởp, cùng ÄŸi Anh quởc, anh ấy là ngưởi quan trởng nhất trong cuởc ğởi em, em không cho phép ngưởi khác là m tởn thương tởi anh ấy, tuyởt ğởi không cho phép! Lâm Nam VÅ© giáºn dữ dùng miởng mình ngÄŸn những câu nói cá»§a cô lại, ğở cô không nói ra những lởi khiến anh không thoải mái nữa: - Từ nay vở sau em chở ğược nhìn anh, không ğược nghÄ© tởi ngưởi ÄŸÃ n ông khác, trừ phi gã ğó giởi giang hÆ¡n anh, nếu khà ´ng thì hãy ngáºm miởng lại, biết chưa?
  • 63.
    Nhân viên phụcvụ mang trà tởi rởi mang mởt và i món lạnh, sau ğó là mang gia vở và rau sởng, rởi anh ta ğặt thởt và o lò nưởng, thởt nưởng chÃn ğở sang mởt bên. Lâm Nam VÅ© lấy mởt cởng rau sởng, cuởn tởi, tương ởt, hạt tiêu vởi thởt nưởng và o rởi ğặt và o tay Lạc Tiởu Phà m: - ğói chưa? Mau ÄŸn ÄŸi! ğở ÄŸn Hà n Quởc ở quán nà y là chÃnh tông ğấy, mùi vở cá»§a canh cÅ©ng ngon lắm. Lạc Tiởu Phà m nhét miếng thức ÄŸn và o miởng, cảm giác cay nóng trong miởng khiến tâm trạng cô dở chởu hÆ¡n nhiởu. Lâm Nam VÅ© mởm cưởi dởu dà ng: - Thế nà o, có ngon không? ğây là món ÄŸn mà anh thÃch nhất. Anh cÅ©ng biết là m, lần sau sẽ là m cho em ÄŸn. Lạc Tiởu Phà m không lên tiếng, chở ÄŸn hết chở thức ÄŸn trên bà n, cứ như thở sở thởt ğó ğược cắt từ ngưởi ÄŸÃ n bà ğó ra váºy. Lâm Nam VÅ© nhìn tưởng ÄŸn xấu xà cá»§a Lạc Tiởu Phà m, thở dà i lắc ğầu: - Lợn, em ğúng là lợn! Không thở ÄŸn nhở nhẹ mởt chút ğược sao? Em có thấy ngưởi khác ğởu ÄŸang nhìn em không? Sao anh lại thÃch mởt con lợn hả, ğúng là mắt mình cà ng ngà y cà ng tở. ⟟ Vừa nói xong, ğầu anh láºp tức bở cái thìa trong tay Lạc Tiởu Phà m gõ và o: - Không nói chuyởn thì không ai tưởng anh câm ğâu! Anh bảo ai là lợn, anh hả? Anh không những có bản tÃnh cá»§a mởt con lợn mà còn có thú tÃnh cá»§a mởt con lợn. Lâm Nam VÅ© xoa ğầu, cau mà y, ğôi mắt sâu thẳm nhìn Lạc Tiởu Phà m, mởt nét ÄŸau ğởn thoảng qua khóe miởng: - Anh là lợn, váºy hắn ta là cái gì? Mởt gã không ğẹp trai bằng anh, em có mắt không hả? Lẽ nà o không phân biởt ğược ai ğẹp trai hÆ¡n sao? Có cần anh dạy cho em không, ğở em không gởi bừa anh là lợn nữa. Em nói ÄŸi, có phải em vẫn nhở tởi hắn không? Chẳng nhẽ hắn tởt hÆ¡n anh sao? - ğúng, tởt hÆ¡n anh mởt nghìn lần, mởt vạn lần! Bởi vì anh không thở nà o so sánh vởi anh ấy ğược! ⟟ Lạc Tiởu Phà m vừa nói xong ğã ğứng lên, ğáy mắt ánh lên sá»± ÄŸau ğởn. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ğứng lên: - Hừ, bất quá hắn chở là mởt gã ÄŸÃ n ông ÄŸn bám, tôi chẳng thấy hắn có chở nà o tởt ğẹp cả. - Anh⟦ ⟟ Lạc Tiởu Phà m cưởi. ⟟ Chẳng phải anh cÅ©ng ÄŸn bám ğó sao? Chở có ÄŸiởu anh ÄŸn bám cá»§a bở mẹ anh, anh tưởng rằng bán cái bở mặt cá»§a anh ÄŸi thì ğáng tiởn lắm sao? - Em⟦ Lạc Tiởu Phà m! Lạc Tiởu Phà m không nói gì nữa, ÄŸi thẳng ra cá»a, xì mởt tiếng rõ dà i. Cô nên háºn anh mởi ğúng, nên hy vởng anh bở mụ ÄŸÃ n bà ğó bở rÆ¡i, ğở anh nếm trải cảm giác ÄŸau ğởn khi thất tình, nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyởn xảy ra trưởc mắt cà ´, cô lại hy vởng anh sẽ sởng vui vẻ. Lâm Nam VÅ© kéo Lạc Tiởu Phà m lên xe, hai ngưởi không ai nói vởi ai lởi nà o. Chiếc xe lái thẳng tởi Câu lạc bở KS, Lâm Nam VÅ© cưởi lạnh lùng: - Xuởng ÄŸi! Lợn, không phải vì gã ÄŸÃ n ông ğó mà quên mất lởi hẹn cá»§a chúng ta chứ! Hay là em sợ rởi? - Em không quên lởi hẹn ğâu, bởi vì em ÄŸang cần tìm ngưởi ğở phát tiết, nếu mà không phải mất tiởn thì cà ng tởt! ⟟ Lạc Tiởu Phà m nhảy khởi xe, liếc xéo Lâm Nam VÅ©. - Hừ, ha ha, ğở ÄŸÃ n bà chết tiởt, lẽ nà o em chở biết dùng miởng mình ğở phát tiết thôi sao? ⟟ Lâm Nam VÅ© ğã quyết ğởnh là sẽ dạy dở cho ngưởi ÄŸÃ n bà không biết trởi cao ğất dà y nà y mởt tráºn nên thân. Lâm Nam VÅ© ÄŸi thay quần áo, mởt bở ğở Taekwondo mà u trắng viởn ÄŸen, ở giữa thắt mởt cái ÄŸai ÄŸen, mặc bở quần áo nà y lên ngưởi khiến anh cà ng trở nên nam tÃnh hÆ¡n, khuôn mặt ğẹp trai cùng vởi ğôi mắt ğẹp như dòng suởi khiến ngưởi ğởi diởn không dám nhìn thẳng và o mắt anh. Lạc Tiởu Phà m ÄŸi từ phÃa khác
  • 64.
    lại, bở võphục trắng tinh và mởt sợi ÄŸai ÄŸen thắt ngang hông cà ng là m nởi báºt khuôn mặt trắng nõn nà , ğôi mắt hÆ¡i nheo lại, trong sáng và sâu thẳm như mởt con suởi nằm trong rừng sà ¢u, như không vương chút tạp chất nà o, ğôi môi cÄŸng mởng gợi cảm. Cô lắc lắc ğầu, vừa ÄŸi vừa nhảy ğở thá»±c hiởn ğởng tác khởi ğởng. ⟟Ngưởi trong nghở vừa xuất thá»§ là biết có ğược hay khà ´ng⟟. ⟟ Lâm Nam VÅ© nhìn tư thế táºp luyởn thà nh thục cá»§a cô, cÅ©ng thắt ÄŸai ÄŸen như mình, hôm nay anh gặp ğược ğúng ğởi thá»§ rởi. ßnh mắt Lạc Tiởu Phà m như thách thức Lâm Nam VÅ©: - Sao hả, Lâm ğại thiếu gia, có dám lên không? Bây giở biết sợ vẫn còn kởp, vì khuôn mặt quyến rÅ© cá»§a anh, em cho rằng anh nên suy nghÄ© lại, có chấp nháºn lởi thách ğấu cá»§a em không? ßnh mắt Lâm Nam VÅ© thoáng lạnh lẽo, nụ cưởi kiêu ngạo, thi thoảng lại tung ra mởt ğòn hở, nói lởn: - Anh chưa bao giở biết cái gì gởi là sợ hãi, hay là em nói cho anh biết ÄŸi! Hoặc ğở anh nói cho em biết, là m thế nà o mởi gởi là ğà n bà . Mấy thanh niên ÄŸang táºp Taekwondo ở ğó thấy hai ngưởi chuẩn bở thi ğấu vởi nhau, hÆ¡n nữa lại là mởt anh chà ng ğẹp trai và mởt cô nà ng xinh gái thì bắt ğầu vây lại, ngay cả huấn luyởn viên cÅ©ng tò mò ğứng xem. Lạc Tiởu Phà m không muởn nói nhiởu vởi Lâm Nam VÅ©, bắt ğầu xuất chiêu, tóm chặt hai vai cá»§a Lâm Nam VÅ©, bưởc lên quáºt Lâm Nam VÅ© ngã xuởng ğất. Lâm Nam VÅ© không kởp phòng bở nên ğở Lạc Tiởu Phà m chiếm ğược ưu thế, lá»a giáºn bởc lên, anh ğứng lên khởi mặt ğất, hai tay nắm chặt vai Lạc Tiởu Phà m, chân chở ğá nhẹ và o hạ bà n cá»§a Lạc Tiởu Phà m, Lạc Tiởu Phà m không giữ ğược thÄŸng bằng, cÅ©ng ngã xuởng. Cuởi cùng hai ngưởi ğã thÄŸm dò xong thá»±c lá»±c cá»§a ğởi phương, lại nhà o và o nhau, lần nà y cả hai ğởu ğã phòng bở trưởc, anh tởi tôi tránh, không thở nà o ğánh trúng ğược ğởi phương. Mở hôi cá»§a Lạc Tiởu Phà m bắt ğầu tuôn ra, nởi ÄŸau trong trái tim dưởng như cÅ©ng trôi ra theo. Lâm Nam VÅ© không khá khẩm hÆ¡n, tưởng rằng ngưởi phụ nữ nà y chở biết và i ğưởng võ cÆ¡ bản, không ngở ğúng là tay võ thứ thiởt, bởi váºy trong lòng thầm kêu khở. Lạc Tiởu Phà m nhìn khuôn mặt ğẹp trai cá»§a ngưởi ÄŸÃ n ông trưởc mặt, trong lòng thầm nghÄ©: ÄŸÃ n ông ğẹp trai chẳng có ai ra gì cả! Cô ğấm mạnh mởt ğấm lên mặt Lâm Nam VÅ©, máu miởng cá»§a anh trà o ra. Lâm Nam VÅ© ôm mặt: - Em⟦ ⟟ Thấy nụ cưởi khinh khởnh nÆ¡i khóe miởng Lạc Tiởu Phà m, anh cÅ©ng không hở khách khÃ, ğánh trả lại mởt ğấm. Mởt khi ğã thá»±c sá»± bắt ğầu, cả hai ğởu không khách sáo vởi nhau nữa, bắt ğầu quấn lấy nhau. Thế nà y ğâu gởi là thi ğấu mà là liởu mạng. Lạc Tiởu Phà m ôm khuôn mặt sưng vù cá»§a mình, nghiến rÄŸng, cảm giác xương cởt toà n thân cá»§a mình như rởi ra. Khi nhìn thấy khuà ´n mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô không nhởn ğược báºt cưởi lởn, bây giở ai dám nói Tởng giám ğởc Lâm ğẹp trai nữa nà o? Lạc Tiởu Phà m cô là ngưởi ğầu tiên ⟟tẩn⟟ anh, cứ cho là cô không ⟟tẩn⟟ anh thì những ngưởi xung quanh cÅ©ng sẽ dùng nưởc bởt ğở nhấn chìm lấy anh. Lâm Nam VÅ© miởn cưỡng lắm mởi ğứng vững ğược, khuôn mặt ÄŸau ğởn tởi mức gần như không thở mở mắt ra nởi, thấy Lạc Tiởu Phà m cưởi sung sưởng, anh thá»±c sá»± muởn ğấm cô mởt phát nữa, nếu hôm nay anh vẫn còn tâm trạng ğở nhở tởi chuyởn ğó thì anh ğúng là súc sinh. Và o phòng thay ğở thay quần áo xong, nhìn bở dạng thê thảm cá»§a mình trong gương, mởt bên má bở sưng húp, khóe miởng chảy máu, hai mắt không mở ra nởi, Lâm Nam VÅ© thở dà i. Thế nà y thì anh vở nhà là m sao ğược! Trởi Æ¡i! Anh ğắc tởi ai ğây! ÄŸau quá! Từ khi gặp Lạc Tiởu Phà m, anh không có mởt ngà y nà o yên ởn cả. Anh ôm mặt, chẳng thèm quan tâm tởi Lạc Tiởu Phà m nữa, mởt mình lái xe bở ÄŸi, ÄŸeo kÃ-
  • 65.
    nh râm lênmắt, anh sợ hình dạng cá»§a mình sẽ khiến ngưởi ÄŸi ğưởng khiếp ğảm. Công ty không thở vở ğược, chở ÄŸÃ nh vở nhà ğở nghe mẹ anh cằn nhằn thôi. Kiởu Ngởc Phượng nhìn thấy con trai, hai tròng mắt như muởn rởt ra ngoà i, ÄŸau lòng xoa xoa vết thương trên mặt Lâm Nam VÅ©: - Trởi Æ¡i! VÅ©, con ğánh nhau vởi ai váºy, sao mặt con lại thà nh thế nà o? Từ nhở ğến lởn con ğã bao giở ğánh nhau ğâu! - ÄŸÃ n bà . ⟟ Lâm Nam VÅ© mởt mởi ğáp, nét mặt á»§ rÅ©. - ở, ğúng rởi, Tiởu Mạn gởi ÄŸiởn thoại cho con, con không nghe, nó gởi ÄŸiởn tởi nhà , bảo là mai từ Anh trở vở, bảo con tởi sân bay ğón nó. Lâm Nam VÅ© không hở thấy vui vẻ vởi tin tức nà y chút nà o, sầm mặt xuởng: - Con không ÄŸi, con như thế nà y thì ra khởi nhà sao ğược? ßng nởi vởi ba ğâu? - ßng nởi con ÄŸang ở vưởn sau, ba con ra ngoà i là m viởc rởi. Lâm Nam VÅ© ğẩy cánh cởng dẫn ra vưởn sau, láºp tức ngá»i thấy mởt mùi thÆ¡m rất ÄŸáºm, cả khu vưởn trà n ngáºp trong mùi hương cá»§a mẫu ÄŸÆ¡n, hoa hởng và nguyởt quế, giở ÄŸang là mùa nở hoa, khu vưởn ğược tô ÄŸiởm bằng những bông hoa rá»±c rỡ, vô cùng bắt mắt. ßng nởi ÄŸang ngởi trên mởt mảnh ğất trởng cách ğó không xa, không hiởu ÄŸang là m viởc gì. - ßng nởi⟦ Lâm Chấn Nam vừa quay ğầu lại, nhìn thấy mặt cháu trai, giáºt nảy mình rởi sau ğó lại cưởi: - Ha ha, tình hình chiến sá»± cÄŸng thẳng lắm hả? Lâm Nam VÅ© ấm ức: - ßng nởi, cháu chưa bao giở gặp phải ngưởi ÄŸÃ n bà nà o như váºy, chẳng có lý có tình gì cả, tháºt là ğáng ghét, ra tay thì nặng, không biết kiêng kở cho khuôn mặt ngưởi ta chút nà o. Lâm Chấn Nam cưởi: - Ha ha ha⟦ cháu nói chuyởn lý lẽ vởi ÄŸÃ n bà , chi bằng nói chuyởn vởi hoa còn hÆ¡n. Nhưng ông nởi có mởt câu hởi muởn hởi cháu, cháu có thÃch cô gái ğó không? - Không biết. ⟟ Lâm Nam VÅ© lắc ğầu. Cảm giác cá»§a anh vởi Lạc Tiởu Phà m, ngay cả anh cÅ©ng không nói rõ ğược ğó là thÃch hay ghét. Lâm Chấn Nam cưởi cưởi quay ğầu lại: - ßng nởi nói cho cháu biết, hởi ông còn nhở cÅ©ng thÃch mởt cô gái, nhà cô ấy là nhà võ, bởi váºy võ thuáºt cá»§a cô ấy cÅ©ng giởi lắm. Hởi ấy ông ở nhà cô ấy, theo ba cô ấy hởc võ. Khi ğó cô ấy còn là sư tá»· cá»§a ông, thế nên thưởng xuyên bở cô ấy ğánh, ngà y nà o mặt mÅ©i cÅ©ng sưng vù, nhưng bây giở nhở lại, ğó là quãng thởi gian vui vẻ nhất cá»§a ông. Lâm Nam VÅ© há hởc miởng, không dám tin và o những gì Lâm Chấn Nam nói: - ßng, có phải ông hở ğở rởi không? Bở ğánh mà còn nói là quãng thởi gian vui vẻ nhất? ßng nởi, có phải ğầu óc ông có vấn ğở không? Cháu không thÃch giởng ông ngà y nà o cÅ©ng bở ğánh như thế ğâu, mởt lần nà y là ğủ lắm rởi, ÄŸau chết ÄŸi ğược. Lâm Chấn Nam ğưa xô nưởc cho Lâm Nam VÅ©, nói: - Giúp ông tưởi cây, sau nà y cháu sẽ biết. Bở mởt ngưởi phụ nữ ğánh là mởt chuyởn rất hạnh phúc. Lâm Nam VÅ© khen ngợi: - ßng, ông nói chuyởn cà ng ngà y cà ng giởng ông Tiên rởi! - Thư ký Sá» phải không? ⟟ Sá» Phi Phi vừa nhấc ÄŸiởn thoại lên nghe ğã giáºt mình, giởng nói trong ÄŸiởn thoại tháºt xa lạ. - Tôi là mẹ cá»§a Lâm Nam VÅ©. - ở! Bác gái, bác có chuyởn gì không ạ? ⟟ Sá» Phi Phi hÆ¡i ngạc nhiên, cô không ngở Kiởu Ngởc Phượng lại gởi ÄŸiởn cho mình, ğây là chuyởn chưa bao giở xảy ra, lẽ nà o ğã có chuyởn gì rởi sao? - Tôi muởn biết Nam VÅ© nhà chúng tôi gần ğây ÄŸang qua lại vởi
  • 66.
    cô gái nÃo? Tôi biết mởi quan hở giữa cô và nó rất tởt, có chuyởn gì nó cÅ©ng không giấu cô, tôi hy vởng cô nói tháºt vởi tà ´i. Mở hôi trên trán Sá» Phi Phi bắt ğầu túa ra: - Viởc nà y⟦ Tởng giám ğởc Lâm biết bác tìm cháu không ạ? - Lẽ nà o tôi tìm cô lại cần ğược con trai ğởng ý sao? ⟟ Kiởu Ngởc Phượng tở vẻ không vui. Sá» Phi Phi im lặng mởt hởi lâu rởi mởi nói: - Lạc Tiởu Phà m cá»§a Công ty Kate. Lạc Tiởu Phà m không ğược tởt sở như Lâm Nam VÅ©, có thở yên tâm vở nhà nghở ngÆ¡i, không cần ÄŸi là m, cô vẫn phải tởi chở Lão Béo bán mạng, hay nói mởt cách chÃnh xác thì cô phải bán mạng cho mấy ğởng tiởn trong túi cô. Cô ngởi trên ghế xoa xoa mặt mình, nói: - ßi! ÄŸau quá, cái gã ğó ra tay nặng tháºt, cả ngưởi bở gã ğánh cho mởi nhừ, nhưng tâm trạng thì khá hÆ¡n nhiởu rởi. Lý Giai bởt miởng cưởi thầm: - Không phải là cáºu vừa mởi ra khởi cá»a ğã ğở cho anh chà ng ğẹp trai hôn thà nh thế nà y chứ! Thế thì thảm hại quá! Lẽ nà o cáºu gặp vợ sắp cưởi cá»§a anh ta rởi? Nghe nói Triởu Tiởu Mạn là mởt cô nà ng chanh chua và bưởng bởnh, nếu ğở cô ta biết cáºu lằng nhằng vởi chởng ngưởi ta, tở thấy tởi lúc ğó phiởn phức cá»§a cáºu cà ng lởn hÆ¡n ğấy. - Váºy sao? Nếu ğã chanh chua bưởng bởnh thì tởt nhất là hãy quản lý tháºt chặt gã khởn nạn ğó, ğở hắn ta ğỡ chạy lung tung ngoà i ğưởng như con chó ÄŸiên rởi cắn ngưởi ta! ⟟ Lạc Tiởu Phà m xoa xoa khuôn mặt ğã biến dạng cá»§a mình, háºm há»±c nói. Lý Giai lắc ğầu: - Thế thì cáºu không biết rởi, Triởu Tiởu Mạn phải mất 10 nÄŸm mởi tán ğở ğược Lâm Nam VÅ©, cô ta không dám là m gì anh ta ÄŸÃ ¢u, có ÄŸiởu những ngưởi ÄŸÃ n bà khác cá»§a Lâm Nam VÅ© thì khó nói lắm. Lạc Tiởu Phà m ngưởc khuôn mặt sưng vù cá»§a mình lên, nói: - Thứ nhất, tở không phải là những ngưởi ÄŸÃ n bà khác cá»§a gã khởn nạn ğó. Thứ hai, Lâm Nam VÅ© còn mởt ngà y chưa phải chởng cá»§a cô ta thì những ngưởi ÄŸÃ n bà khác có thở là m gì anh ta thì là m, nếu không muởn bở ngưởi ta cưởp chởng thì tởt nhất là giấu kỹ anh ta ở nhà , ğở ngưởi khác không nhìn thấy, tá»± nhiên sẽ không ai thèm ÄŸn anh ta nữa. Lý Giai dở khóc dở cưởi nhìn Lạc Tiởu Phà m lắc ğầu: - Logic gì váºy hả, cÅ©ng chở có mởi Lạc Tiởu Phà m cáºu là dám nói mấy câu chẳng có lý lẽ gì như váºy, ğã thế lại còn nói rất thuáºn miởng chứ. Tở ğúng là phục cáºu! - Ai là Lạc Tiởu Phà m? ⟟ ğúng và o lúc nà y, mởt ngưởi phụ nữ trung niên kiêu ngạo lên tiếng. Lý Giai giáºt mình lè lưỡi, nghÄ© thầm: ⟟Không phải vừa nói Tà o Tháo tởi, Tà o Tháo tởi luà ´n chứ? Giởng nói ğáng sợ tháºt, mình nghÄ© mình chuởn trưởc tởt hÆ¡n⟟. Lạc Tiởu Phà m quay ğầu lại, nhìn thấy mởt ngưởi phụ nữ trung niên ÄŸang ğứng ở cá»a, dáng vẻ rất sang trởng, nưởc da ğược chÄŸm sóc tởt nên vẫn còn cÄŸng mởn, bở quần áo lụa mà u ÄŸen ğược cắt may khéo léo tôn thêm những ğưởng nét cao quý cá»§a bà , vừa nhìn cÅ©ng biết bà là ngưởi già u có: - Là tôi ạ, bà tìm tôi có viởc gì không? Kiởu Ngởc Phượng cưởi lạnh lùng, nhìn khuôn mặt sưng vù như cái bánh bao cá»§a cô gái xấu xà trưởc mặt, ğôi mắt cô nheo lại chở còn hai ğưởng chở, bở quần áo mấy chục tở bán ğầy trên ğưởng, không có thân hình ğẹp, cÅ©ng chẳng có khuôn mặt ğẹp, sao Nam VÅ© nhà bà lại thÃch ngưởi con gái như váºy chứ? Nhìn khuôn mặt dá»ng dưng cá»§a ngưởi phụ nữ trưởc mặt, Lạc Tiởu Phà m xoa xoa mặt mình, bá»±c mình nói: - Có chuyởn gì thì nói mau, phiởn bà ğừng nhìn ngưởi khác
  • 67.
    bằng ánh mắtnhư váºy, rõ là không lởch sá»±, biết không hả? HÆ¡n nữa tôi rất báºn, không có thởi gian nhìn qua nhìn lại vởi bà , bởi váºy có chuyởn gì thì nói mau, không nói thì biến! Kiởu Ngởc Phượng giáºn dữ tởi không thởt lên lởi: - ở! ở! Hởn láo, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyởn vởi ngưởi lởn như thế nà o sao? - Xin lởi, mẹ tôi chết rởi, nhưng khi còn sởng mẹ tôi dạy, khi nói chuyởn vởi ngưởi không lởch sá»± thì không cần phải khách sáo. ⟟ Lạc Tiởu Phà m thấy ngưởi phụ nữ ğó giáºn dữ tởi mức sắc mặt lúc ğở lúc trắng thì rất muởn cưởi, nhưng vừa ğởnh cưởi thì khuôn mặt ğã ÄŸau ğởn không chởu nởi, chở biết nhe rÄŸng ra. - ğược, tôi không thèm nói nhiởu lởi vởi loại ngưởi vô hởc như cô. Tôi hởi cô, vết thương trên mặt con trai tôi có phải là do cô ğánh không? ⟟ Kiởu Ngởc Phượng hằn hởc lưởm Lạc Tiởu Phà m. Lạc Tiởu Phà m xoa xoa cở mình, rởi vuởt vuởt mái tóc, dá»ng dưng nhìn Kiởu Ngởc Phượng rởi nói: - Phiởn bà nói rõ mởt chút? Con trai bà là ai? Tôi quen nhiởu ÄŸÃ n ông lắm, là m sao tôi biết ai là con trai bà chứ? Kiởu Ngởc Phượng tức quá thở hởn hởn, cở nén ngởn lá»a giáºn trong lòng, nói: - Con trai tôi là Lâm Nam VÅ©, chắc là cô có quen nó chứ? Lạc Tiởu Phà m hừ mởt tiếng, nhìn Kiởu Ngởc Phượng từ trên xuởng dưởi, chả trách cái gã khở nạn ğó ngông cuởng như thế, thì ra là vì có mởt bà mẹ bất lởch sá»± như thế nà y. Cô chép miởng: - ở! Tôi còn tưởng bà ğang nói tởi ai! Thì ra là gã khởn nạn Lâm Nam VÅ© à ! ğúng, ğúng là tôi ğánh ğấy, sao hả? Lần sau nếu tôi còn gặp hắn, tôi sẽ còn ğánh cho hắn sưng vù mặt mÅ©i lên lần nữa. - Cô⟦ Kiởu Ngởc Phượng giÆ¡ cao tay lên, ğởnh giáng cho Lạc Tiởu Phà m mởt cái tát nhưng Lạc Tiởu Phà m ğã nhanh chóng nắm chặt tay bà , ngẩng cao mặt, hai mắt nheo lại, kiêu ngạo nói: - Bà già ğoán thá» xem, vết thương trên mặt tôi là do ai ğánh? Kiởu Ngởc Phượng nhìn khuôn mặt còn sưng hÆ¡n mặt Lâm Nam VÅ© cá»§a Lạc Tiởu Phà m, trong lòng thầm kêu khở, bụm miởng: - Là ⟦ - ğúng rởi, là con trai bà , chÃnh là gã khởn nạn con trai bà ğánh mặt tôi ra nông nởi nà y, tôi còn chưa tìm con trai bà tÃnh sở, bà ğã tá»± tìm ğến, váºy thì chúng ta nói lý lẽ vởi nhau xem sao. ğây chÃnh là Lạc Tiởu Phà m, chữ ⟟lý⟟ dưởng như luôn ğứng vở phÃa cô. Kiởu Ngởc Phượng kinh ngạc nhìn Lạc Tiởu Phà m, nhìn hà m rÄŸng trắng ğởu ğặn cá»§a cô, thá»±c sá»± sợ cô sẽ cắn mình, nếu váºy thì chẳng phải dung nhan cá»§a mình sẽ bở há»§y hoại sao? Bà thấy hÆ¡i hởi háºn khi tởi tìm ngưởi con gái nà y, mởt lúc sau mởi thởt lên mởt câu: - Sau nà y cô ğừng có tởi gần con trai tôi nữa. Lạc Tiởu Phà m ghé sát mặt và o tai Kiởu Ngởc Phượng: - Nói chuyởn cẩn tháºn mởt chút, là con trai bà cứ dÃnh lấy tôi! Còn nữa, tôi ngá»§ vởi con trai bà ğã trả tiởn ğầy ÄŸá»§. Phiởn bà quản lý hắn cho tôi, OK? Kiởu Ngởc Phượng há hởc mởm, mởt lúc lâu sau mởi như ngưởi mởng du tởnh lại: - Trả tiởn? Bán? Trởi Æ¡i! Ai vởi ai hả? ⟟ Vừa ngẩng ğầu lên nhìn thấy khuôn mặt như ác quá»· cá»§a Lạc Tiởu Phà m, bà bở chạy luôn, trong lòng thầm nghÄ©: ⟟Sao con trai mình lại thÃch mởt ğứa con gái như thế nà y, tháºt là ğáng sợ!⟟. Lạc Tiởu Phà m ğứng sau lưng báºt cưởi sảng khoái, chở có ÄŸiởu mặt cô ÄŸau quá, cô dùng tay xoa bóp mấy vết thương trên mặt, lẩm bẩm: - Cái gã nà y ra tay nặng tháºt, ÄŸau chết mất! - Tiởu Phà m, tở thá»±c sá»± khâm phục cáºu, lòng khâm phục nà y khà ´ng ngòi bút nà o tả xiết⟦ ⟟ Lý Giai không biết từ xó xởnh
  • 68.
    nà o chuira, hai tay ğặt trưởc ngá»±c, ğôi mắt khép hở, là m ra vẻ ÄŸang say. Lạc Tiởu Phà m cầm táºp tà i liởu trên bà n ÄŸáºp lên ğầu cô ta: - Lúc cần cáºu cứu thì không biết cáºu chạy ÄŸi ğâu, bây giở sao ra nhanh thế! Lý Giai không hở giáºn dữ, ôm chặt vai Lạc Tiởu Phà m, tò mò hởi: - Rởt cuởc cáºu có mởi quan hở gì vởi gã ÄŸa tình ğó? Nói ÄŸi, cáºu trói anh ta như thế nà o? Anh ta không phải hạng ngưởi dở bở phụ nữ quyến rÅ© ğâu, cáºu có biết không? Nghe nói ngay cả ngôi sao Kiởu Tiởu Nghiên cÅ©ng theo ÄŸuởi anh ta mấy nÄŸm trởi mà không ğược. ⟟ Cô ra sức lắc mạnh vai Lạc Tiởu Phà m. ⟟ Cáºu kở ÄŸi, cáºu là m thế nà o ğở ğưa anh ta lên giưởng ğược. Lạc Tiởu Phà m nguýt bạn, giáºn dữ ğứng lên: - Sao cáºu nhiởu chuyởn thế? Lúc là m viởc chẳng bao giở thấy cáºu tÃch cá»±c như váºy cả, mau ÄŸi là m viởc ÄŸi, nếu không tiởn thưởng tháng nà y sẽ lại rÆ¡i và o tay kẻ khác ğấy. - ğúng thế! Tiởu Phà m, cáºu nói vởi bởn mình ÄŸi! Nói chuyởn cá»§a cáºu và Lâm Nam VÅ© ÄŸi. ⟟ Lạc Tiởu Phà m vừa quay ğầu lại ğã giáºt nảy mình, trong phòng là m viởc cá»§a cô chen chúc có tởi mởt ná»a nhân viên cá»§a công ty, tất cả ğởu nghởn cao cở, háo hức nhìn cô cứ như thở cô là ğởng váºt kỳ dở váºy. Lạc Tiởu Phà m trừng mắt: - Không là m viởc sao? Là m viởc xong rởi không muởn ÄŸn cÆ¡m hả? Cái gì mà anh chà ng ÄŸa tình, rõ rà ng là kẻ tởi tở nhất mà tôi từng thấy! Hắn ta có gì mà kỳ lạ, chở là ğở rác rưởi, nếu muởn tìm hiởu thì các cô xuởng dưởi lầu mà xem, có và i thùng ở ğó ğó! Nếu thÃch thì bởi rác ra xem, có mùi vở gì thì nếm thá» cÅ©ng ğược. ⟟ Lạc Tiởu Phà m còn chưa nói xong, mấy ngưởi ğã không nhởn ğược, bắt ğầu nôn ởe. Lý VÄŸn cá»§a phòng Tà i vụ mởt ná»a là ğở kỵ, mởt ná»a là chế giởu, chép miởng: - Tiởu Phà m, nghe nói vở hôn thê cá»§a Lâm Nam VÅ© ÄŸanh ğá lắm, nhà cô ta lại có thế lá»±c, cáºu có biết anh trai cô ta là ai khà ´ng? ChÃnh là Chá»§ tởch Hởi ğởng quản trở cá»§a Táºp ÄŸoà n Triởu Thế, khách hà ng lởn cá»§a công ty chúng ta, cẩn tháºn anh ta mà giết chết em rở mình thì cáºu cÅ©ng không giữ ğược công viởc hiởn tại ğâu. Lạc Tiởu Phà m cưởi tÃt mắt, nhìn cô ta: - Da cá»§a cáºu gần ğây cÅ©ng không ğẹp lắm, chả trách chởng nuà ´i bở nhÃ, tở thấy nếu cáºu có thởi gian ğở chÄŸm sóc cho bản thân thì tởt hÆ¡n, hà khắc quá sẽ khiến phụ nữ nhanh già ğấy. Sắc mặt Lý VÄŸn láºp tức thay ğởi: - Cáºu⟦ ğúng là không biết ÄŸiởu! ⟟ Nói rởi quay ngưởi bở ÄŸi luôn. Nhưng ngưởi khác cÅ©ng thấy mất hứng nên dần dần biến hết. Lý Giai giáºn dởi gà tay và o ğầu Lạc Tiởu Phà m: - Tở thấy ngưởi hà khắc nhất công ty nà y là cáºu ğấy, nói chuyởn chẳng chởu che ÄŸáºy gì cả, cáºu như thế sẽ ğắc tởi vởi ngưởi khác ğấy! Hình như không phải mình cáºu biết chởng Lý VÄŸn ngoại tình, nhưng nói trưởc mặt mởi ngưởi như thế thì cô ta biết ğở mặt mÅ©i và o ğâu. Lạc Tiởu Phà m cưởi lởn, sau ğó nÃn bặt, khuôn mặt u buởn, ánh mắt phảng phất ÄŸiởu gì ğó: - Hừ, ÄŸÃ n bà là ğởng váºt ngu ngởc nhất, rõ rà ng là gã ÄŸÃ n à ´ng ğó không còn yêu cô ta nữa, váºy mà vẫn hy vởng hắn hởi tà ¢m chuyởn ý, ngởc tởi ğáng thương, ğáng buởn, ğáng háºn, tở là m như váºy là ğở nhắc nhở cô ta. - Tiởu Phà m, có phải cáºu nhìn thấy⟦ ⟟ Lạc Tiởu Phà m mà Lý Giai quen biết là mởt ngưởi không sợ trởi, không sợ ğất, duy chở có ngưởi ÄŸÃ n ông ğó là cô không thở quên ğược, cô vì anh mà buởn, mà khóc, mà cưởi, cÅ©ng chở có anh mởi ÄŸá»§ sức khiến Lạc Tiởu Phà m buởn như thế. - Cáºu có biết không? ⟟ Lạc Tiởu Phà m kÃch ğởng nắm chặt tay
  • 69.
    Lý Giai, ğôimắt ğở á»ng, những giởt nưởc mắt ÄŸua nhau rÆ¡i ra. ⟟ Anh ấy sởng không hạnh phúc, không hạnh phúc chút nà o cả, ngưởi ÄŸÃ n bà ğó dám tát anh ấy ngay trưởc mặt tở, anh ấy là ngưởi có lòng tá»± trởng rất cao, sao có thở chởu ÄŸá»±ng ğược? Tở tưởng là anh ấy sởng vui vẻ nên mởi buông tay ra, tở không ngở⟦ - ğược rởi Tiởu Phà m, cáºu có hiởu rõ không hả? Anh ta không cần cáºu nữa chứ không phải là cáºu ğá anh ta, tở thấy Lâm Nam VÅ© tởt hÆ¡n anh ta rất nhiởu. Sao cáºu lại suy nghÄ© nông cạn thế! Anh ta có ÄŸiởm nà o ğáng ğở cáºu yêu, ğáng ğở cáºu ğởi xá» tởt như thế không? Quên anh ta ÄŸi! Tất cả những gì cá»§a anh ta sau nà y ğởu không có liên quan gì tởi cáºu nữa, cáºu là cáºu, anh ta là anh ta, không cần phải bắt mình sởng trong thế giởi cá»§a anh ta nữa. ⟟ Lý Giai ÄŸau xót nhìn Lạc Tiởu Phà m, chở có cô là biết Lạc Tiởu Phà m luôn tở ra kiên cưởng, kỳ thá»±c cô yếu ÄŸuởi như mởt cởc nưởc thá»§y tinh dở vỡ. Rất nhiởu lần, cô thấy Lạc Tiởu Phà m gần như muởn sụp ğở, nhưng cô vẫn là m ra vẻ kiên cưởng, trong lòng cô thá»±c sá»± hy vởng Tiởu Phà m và Lâm Nam VÅ© có kết quả gì ğó, chở tiếc là anh ta ğã có vợ sắp cưởi. Lạc Tiởu Phà m ÄŸau ğởn gục mặt lên bà n, giởng nói tắc nghẹn: - Giai, cáºu ra ngoà i trưởc ÄŸi! Giúp tở ğóng cá»a phòng lại, tở muởn ngởi mởt mình. __________________ Chương 9: Tình yêu cÅ© ğã chết Khương Hạo bưởc xuởng từ chiếc xe BMW, trên má vẫn còn vết sưng ğở. Anh không biết ğây là lần thứ mấy cô ta ğánh anh trưởc mặt ngưởi khác, chở có ÄŸiởu lần nà y là trưởc mặt ngưởi con gái anh thương yêu nhất và cÅ©ng thương yêu anh nhất. Anh biết, ngưởi ğó rất muởn giáng cái tát nà y lên mặt cô. Anh nghiến rắng, cở gắng giữ bình tÄ©nh, ngưởi bảo vở ở cá»a nhìn thấy anh từ xa ğã chà o: - ßng Khương vở rởi hả, lần nà y ông ÄŸi công tác lâu tháºt. Anh thá»±c sá»± hy vởng ğây chở là mởt lần mình ÄŸi công tác, ngưởi con gái thương yêu anh nhất vẫn ÄŸang ngởi trên chiếc xÃch ÄŸu bằng gở, mởm cưởi ngởt ngà o, giởng như mởt chú cáo nhở ğáng yêu, giang hai tay vở phÃa anh, khuôn mặt vẫn còn vương nét ngây thÆ¡, ğòi anh ôm cô và o lòng, giởng như mởt ğứa trẻ ğược bở mẹ chiởu chuởng ğã quen. Chở có anh là biết, cô mởi là ngưởi chiởu chuởng anh. Anh gáºt ğầu vởi ngưởi bảo vở, ngưởi bảo vở nhìn thấy chiếc BMW anh ÄŸáºu bên ğưởng, trong ğáy mắt ánh lên sá»± ngưỡng mở: - ßng Khương, ông lại thay xe mởi hả? Chả trách không lái chiếc Chevrolet nữa. - Không phải ğâu, ğây là xe cá»§a công ty. ⟟ Câu nà y do anh nói ra mà ngay cả anh cÅ©ng không hiởu ğược vì sao anh lại nói như váºy, trong lòng anh vẫn mong chở ÄŸiởu gì sao? Anh nhìn chiếc xe Chevrolet mà u ÄŸen ÄŸáºu trong công viên gần ğó ÄŸang lặng lẽ tởa ánh sáng thu hút: Giởng như ngà y trưởc khi anh còn ở ğây. Anh tò mò tởi gần, sở lên thân xe, không có mởt hạt bụi nà o. Sao có thở như váºy ğược? Anh quay ğầu lại cảm kÃch nhìn ngưởi bảo vở. ⟟ Cảm Æ¡n anh giúp tôi rá»a xe. ⟟ Rởi thò tay và o vÃ, lấy ra 200 tở, ğởnh ğưa cho ngưởi bảo vở.
  • 70.
    Ngưởi bảo vởğở mặt lắc ğầu rởi lại ra sức xua tay: - Không phải tôi, không phải tôi, là vợ anh, ngà y nà o cô ấy cÅ©ng giúp anh lau rá»a xe. Anh Khương, tôi thá»±c sá»± rất ngưỡng mở anh, có mởt ngưởi vợ vừa xinh ğẹp lại chu ğáo như thế, ğúng là có phúc. - Cái gì? ⟟ Khương Hạo sững sở, ğôi mắt hoe ğở, vởi và ng tạm biởt ngưởi bảo vở rởi bưởc chân lên cái cầu thang quen thuởc, dưởng như anh vẫn còn nghe thấy vÄŸng vẳng ğâu ğây tiếng cưởi ğùa cá»§a cô và anh, vẫn còn nhìn thấy hình ảnh anh nắm tay cô tháºt ngởt ngà o, hạnh phúc. Anh cưởi trong vô thức, rẽ và o hà nh lang, trưởc tiên anh ngá»i thấy mởt mùi thÆ¡m, ğó từng là mởt mùi hương rất quen thuởc. Hà ng xóm cá»§a hở là mởt cặp vợ chởng già rất vui tÃnh, thÃch bà y những loại hoa cở nhiởu mà u sắc trên hà nh lang, nói rằng như váºy cuởc sởng sẽ có thêm mùi hương cá»§a cây cở, tâm trạng sẽ thoải mái hÆ¡n nhiởu. Anh dừng lại ở nÆ¡i quen thuởc ğó, cánh cá»a gở mà u và ng vởi những vởt sÆ¡n bằng mà u nưởc, ở giữa còn treo mởt chiếc chuông gió hình các chú gấu nhở ğáng yêu, trên cá»a vẫn còn mởt cái nÆ¡ bưởm ğược thắt bằng sợi ruy bÄŸng tÃm. Lạc Tiởu Phà m từng nói, ğây chÃnh là cánh cá»a nhà trong mÆ¡ cá»§a cô, lãng mạn, ğáng yêu, khiến ngưởi ta vừa nhìn ğã thÃch chá»§ nhân cá»§a cÄŸn nhà , bởi vì ğó là mởt ngưởi yêu cuởc sởng. Khương Hạo láºt tấm thảm hoa trưởc cá»a lên, mởt chùm chìa khóa vẫn như trưởc kia, yên lặng nằm ở ğó, chở ğợi sá»± trở vở cá»§a chá»§ nhân, tất cả ğởu không thay ğởi. Khương Hạo dùng chìa khóa mở cá»a, mởt mùi thÆ¡m thoang thoảng cá»§a hoa lan quấn quÃt lấy mÅ©i anh, chiếc xÃch ÄŸu vởi những dây leo xanh ngắt vẫn ở giữa bụi trúc, thoáng lay ğởng trưởc cÆ¡n gió ở ban cà ´ng, mởt cái áo sÆ¡ mi mà u trắng ğặt trên ğó. Khi ở nhà , Lạc Tiởu Phà m thưởng thÃch mặc áo sÆ¡ mi cá»§a anh, ğở lở ra ğôi chà ¢n thon dà i, vạt dưởi cá»§a chiếc áo sÆ¡ mi vừa vặn che ÄŸi ğôi mông sÄŸn chắc và gợi cảm cá»§a cô. Lần nà o nhìn thấy cô trong hình dáng nà y, anh ğởu không nhởn ğược, ôm cô và o lòng mà hà ´n, cô sẽ cưởi tháºt lởn, hÃt hà mùi hương trên áo anh rởi nhắm mắt lại: - Hạo, em thÃch mùi hương trên quần áo anh, tháºt dở chởu. Anh sẽ ra sức ngá»i quần áo mình, nhưng không ngá»i thấy mùi gì, lúc nà y Lạc Tiởu Phà m thưởng cưởi rất vui vẻ và nói: - Trên ğởi nà y chở có em ngá»i thấy mùi cá»§a anh thôi, bởi vì anh là cá»§a em, là váºt sở hữu riêng cá»§a em. Bởi váºy, cả ğởi nà y anh không ğược rởi xa em, phải yêu em, thương em, chiởu chuởng em, bởi vì em là ngưởi yêu anh nhất trên ğởi. Nưởc mắt cá»§a Khương Hạo không nhởn ğược lại trà o ra, anh ğã là m cái gì? ğã là m viởc gì? Là m tởn thương tởi ngưởi con gái yêu thương anh nhất, chở vì mởt chức vụ, chở vì mởt tòa biởt thá»± lạnh lẽo. Anh thá»±c sá»± hy vởng ğây chở là mởt giấc mÆ¡, mởt giấc mÆ¡ mà anh sẽ tởnh ngay giây tiếp theo, khi anh mở mắt ra, Lạc Tiởu Phà m mà anh yêu thương nhất ÄŸang nằm bên cạnh anh, nhìn anh bằng ánh mắt trà n ğầy sá»± yêu thương, dùng bà n tay nhở ấm áp cá»§a mình sở lên mặt anh, lên môi anh, cằm anh, rởi cô hôn anh, nói rằng như váºy vẫn chưa ÄŸá»§, nói rằng chở cần có anh, cô có thở nằm cả ğởi bên cạnh anh như thế nà y, không bao giở thấy cô ÄŸÆ¡n. Khương Hạo nằm ngá»a trên chiếc giưởng có mắc mởt cái mà n mà u xanh khói, nhắm mắt lại, anh ngá»i thấy mởt mùi thÆ¡m rất
  • 71.
    ngọt ngà o,trên čầu anh có treo chiếc áo ngá»§ bằng lụa tÆ¡ tằm mà u và ng cá»§a Lạc Tiọu Phà m. čây là chiếc áo mà anh mua cho cô nhân mọt chuyến công tác ọ Hà ng Châu, cô rất yêu quà nó, bọi vì čó là do anh tặng cho cô. Khương Hạo cầm chiếc áo trong tay, ngá»i thấy mọt mùi hương thoang thoảng, čó là mùi hương cá»§a Lạc Tiọu Phà m, ngọt ngà o và quyến rÅ©, khiến anh lại cảm thấy ham muọn cô. čã lâu lắm rọi anh không có cảm giác nà y, trong čầu anh nhọ lại vô sọ lần anh cùng cô ân ái. Anh nắm chặt chiếc áo, nưọc mắt lại trà o dâng, nói lọn: - Lạc Tiọu Phà m, anh yêu em, em có thọ trọ vọ không? - Hừ, vẫn còn nhọ ngưọi tình cÅ©, lại còn dám chạy čến čà ¢y, có phải anh lén gặp lại cô ta không hả? ⍍ Mọt giọng nói lạnh lẽo vang lên trên čầu anh. Khương Hạo kinh ngạc ngọi báºt dáºy, không biết từ lúc nà o, čương Íi Hân čã čứng ọ cá»a, čang lạnh lùng nhìn anh bằng con mắt khinh bọ. Khương Hạo giáºn dữ nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như bčng: - Ra ngoà i. čưọng Íi Hân thấy thái čọ Khương Hạo như váºy, cÅ©ng láºp tức nọi máu: - Anh čiên rọi, dám nói chuyọn vọi tôi như váºy sao? Anh không biết anh čn cá»§a ai, uọng cá»§a ai sao? Cẩn tháºn tôi čá anh thì anh sẽ thá»±c sá»± biến thà nh čọ vô dụng čấy. - čủ rọi, tôi chọu čủ rọi, cô có coi tôi là chọng cô không? Nếu không chá»i tôi trưọc mặt ngưọi khác thì cÅ©ng čánh tôi, cà ´ có nghÄ© tọi cảm nháºn cá»§a tôi không? Cô muọn thế nà o thì cứ như thế čó hả? čương Íi Hân nghe anh nói câu čó bèn nhà o čến, cà o cấu lên ngưọi Khương Hạo. Khương Hạo nắm chặt tay cô ta, không họ tọ vẻ thương xót, kéo čưọng Íi Hân ra cá»a, mọ cá»a ra, čẩy cô ta ra ngoà i rọi čóng sầm cá»a lại. čương Íi Hân ọ ngoà i ra sức gõ cá»a, hét lọn: - Anh mau mọ cá»a cho tôi, tôi sẽ nói vọi ba tôi, bảo ông ấy cách chức anh! Anh là cái thứ gì chứ, nếu không phải tôi, anh vẫn còn là thằng nghèo kiết xác, anh còn dám čọi xá» vọi tôi như váºy sao! Anh mau mọ cá»a cho tôi, mau vọ nhà ngay, nếu không anh hãy chọ mà xem! čôi vợ chọng già ọ nhà čọi diọn mọ cá»a ra, tò mò nhìn čưọng Íi Hân: - Cô Æ¡i, cô tìm ai? - čọ già čiên, không liên quan tọi hai ngưọi! Íng già giáºn dữ tọi phát run khi nghe čưọng Íi Hân nói váºy: - Bà nó, mau gọi čiọn cho bảo vọ, bảo là có ngưọi là m phiọn chúng ta nghọ ngÆ¡i, mau čuọi cái ngưọi vô học nà y či. čưọng Íi Hân chọng nạnh: - Bà già chết tiọt, bà dám hả! čừng có nhiọu chuyọn, cẩn tháºn kẻo chết sọm čấy. Hai vợ chọng giáºn quá không nói čược lọi nà o:
  • 72.
    - Tôi lÃbọ čọi, tôi sợ cái gì, quá»· Nháºt tôi còn không sợ, lẽ nà o lại sợ cô sao! Cô či mau, nếu không tôi gọi bảo vọ lên čấy! čưọng Íi Hân lại čáºp mạnh cá»a, thấy Khương Hạo không mọ cá»a, cô ta bèn chá»i và i tiếng rọi či. Hai vợ chọng nhìn nhau, lắc čầu. Xã họi bây giọ lạ tháºt, có và i čọng tiọn là čã ra vẻ ta čây, coi thưọng ngưọi khác. Con trai ông bà cÅ©ng là tá»· phú, có tiọn cÅ©ng có như thế čâu? Là m ngưọi cho tọt mọi là quan trọng nhất. Lạc Tiọu Phà m gục mặt trên bà n mọt lúc rất lâu, khi cô ngẩng čầu lên thì trọi čã tọi, mọi ngưọi trong phòng là m viọc čọu čã ra vọ. Lạc Tiọu Phà m čứng lên, từ sau khi Khương Hạo či, tan là m rọi cô không biết či čâu cả, nhà čọi vọi cà ´ mà nói, čã không còn là nhà nữa. Vô sọ lần cô tá»± họi, mình či čâu bây giọ, nÆ¡i nà o mọi không còn cô čơn, nÆ¡i nà o mọi có sá»± vui vẻ. Khi čã ngọi lên xe, Lạc Tiọu Phà m vẫn không biết mình phải či čâu. Lái xe không mục čÃch, bất giác cô lại či tọi nÆ¡i quen thuọc nhất vọi mình, nhìn thấy chiếc xe quen thuọc čó, chọ có chá»§ nhân cá»§a nó là čã không còn. Xuọng xe, cô leo cầu thang lên lầu, čã hai ngà y cô không čến čà ¢y, không biết những cháºu hoa čã nọ hay chưa? Cô dừng lại trưọc cánh cá»a quen thuọc, tất cả mọi thứ čọu không thay čọi, chọ có chá»§ nhân cá»§a nó là čã khác. Lạc Tiọu Phà m vô thức nhoẻn cưọi, nụ cưọi có gì čó čắng chát, bất lá»±c và čau thương. čây chÃnh là cuọc čọi ⍍ hiọn thá»±c, tà n khọc, lạnh lùng, cô thá»±c sá»± muọn biết trên thế giọi nà y čã không còn tình yêu chân chÃnh rọi hay sao? Không dám tin, thá»±c sá»± là khà ´ng dám tin, nhưng cô vẫn phải kiên cưọng nhìn thẳng và o cái sá»± thá»±c tà n khọc nà y. Cảm giác thất bại cứ quấn lấy cô khà ´ng tha, khiến cô không thọ nà o bình yên trong tâm họn. Nhấc cái thảm lên, Lạc Tiọu Phà m hÆ¡i ngạc nhiên, không thấy chìa khóa čâu. Giây phút čó, thọi gian như ngừng chảy, Lạc Tiọu Phà m thẫn thọ čứng ọ cá»a, như mọt ngưọi gọ, không có tư tưọng, không có cảm giác, tháºm chà còn không suy nghÄ© gì. Cô à ¢m thẩm ngá»i thấy mùi hương cá»§a ngưọi čó, čó là mùi hương mà cô quen thuọc nhất và yêu thÃch nhất, mùi hương hòa lẫn vọi hÆ¡i thọ cá»§a anh. Mọt giọt nưọc mắt, rọi hai giọt nưọc mắt lčn xuọng, ngay sau čó là mọt hà ng nưọc mắt nọi nhau chảy trà n trên khuôn mặt cô, mÅ©i cô tắc nghẹn khiến cô có cảm giác như không thọ čược. Cả ngưọi cô run rẩy, không thọ khọng chế čược bản thân, những ấm ức trong lòng hóa thà nh nưọc mắt, cứ nọi čuôi nhau chảy ra như mọt dòng suọi nhọ. -------------------------------------------------------------------------------- Cá»a phòng čọt ngọt báºt mọ, Khương Hạo čứng giữa cá»a, gầy gò, tiọu tụy, anh cÅ©ng sá»ng sọt nhìn Lạc Tiọu Phà m, hai ngưọi čọu không nói chuyọn, cÅ©ng không biết phải nói čiọu gì. Trái tim Lạc Tiọu Phà m čáºp loạn nhọp trong lọng ngá»±c, bọng dưng cô không có čủ dÅ©ng khà čọ nhìn mặt Khương Hạo, bọng dưng cô thấy sợ hãi khi hai ngưọi čọi diọn vọi nhau như thế nà y. Khương Hạo không ngọ Lạc Tiọu Phà m lại xuất hiọn trưọc mặt mình theo cách nà y, có thọ là do čọng cảm trong tâm họn khiến anh mọ cá»a ra. Anh čứng čọi diọn vọi Lạc Tiọu Phà m nhưng lại không nói čược lọi nà o. Anh im lặng nhìn cô, muọn čưa tay vuọt tóc cô, nhưng không là m thế nà o čọ nhấc tay lên
  • 73.
    čược, nưọc mắtlại rÆ¡i ra cùng vọi sá»± họi háºn. Lạc Tiọu Phà m thấy những giọt nưọc mắt từ trên rÆ¡i xuọng, nhọ lên tấm thảm, mọt giọt, hai giọt, trái tim cá»§a Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng theo čó mà rọt ra. Trong phút chọc, trái tim cô čau čọn tưọng chừng như không thọ thọ nọi, cô muọn nhà o và o lòng ngưọi čà n ông trưọc mặt, nói vọi anh rằng cô nhọ anh biết bao, muọn họi anh vì sao lại rọi xa cô. Nhưng trong čầu cô lại xuất hiọn hình ảnh cô và Lâm Nam VÅ© quấn và o nhau, trưọc mắt lại là khuôn mặt Lâm Nam VÅ© čang chuyọn čọng. Chân cô lùi vọ phÃa sau, ra sức lắc mạnh čầu, miọng nói lọn: - Không, không, sao có thọ thế čược. ⍍ Rọi cô quay ngưọi chạy či. - Tiọu Phà m⍦ - Thấy sắc mặt cá»§a Lạc Tiọu Phà m, trái tim Khương Hạo như rÆ¡i xuọng táºn čáy vá»±c. Anh čau khọ ôm chặt čầu, giương mắt lên nhìn bóng dáng nhọ bé cá»§a Lạc Tiọu Phà m biến mất nÆ¡i čầu hà nh lang. Lâm Nam VÅ© buọn bã nằm trên giưọng, hình dáng cá»§a Lạc Tiọu Phà m cứ či qua či lại trong čầu anh. Anh trọ mình, vùi čầu mình xuọng dưọi, cảm giác čau rát ọ mặt khiến trong lòng anh cà ng bá»±c bọi. ⍍Lạc Tiọu Phà m⍍, ⍍Lạc Tiọu Phà m⍍, trong čầu anh toà n là ba chữ nà y. Anh có cảm giác như mình sắp phát čiên, thấy họi háºn vì čã quen biết ngưọi phụ nữ như ma quá»· čó. Cô thá»±c sá»± rất khác những ngưọi čà n bà khác, ngưọi ta thÃch anh, còn cô thì không, ọ những ngưọi čà n bà khác không có sá»± hoang dại, luôn rất biết čiọu, nhưng cô thì ngược lại. Ngọi báºt dáºy khọi giưọng, nhọ lại khuôn mặt sưng vù cá»§a Lạc Tiọu Phà m, anh không nhọn čược lại báºt cưọi, čọ xem mất či khuôn mặt nà y, cô lấy cái gì čọ quyến rÅ© čà n ông. Kiọu Ngọc Phượng čẩy cá»a bưọc và o, sắc mặt tái xanh, hôm nay bà bọ čứa con gái mất dạy čó là m cho mất mặt, con gái bà ¢y giọ čúng là ghê gọm tháºt. Bà ngọi bên mép giưọng cá»§a con trai, nhìn khuôn mặt thẫn thọ cá»§a anh. Mấy hôm nay bà čã thấy con trai mình không bình thưọng, cứ thần thần bà bÃ, lẽ nà o čọu là vì čứa con gái čó? Từ nhọ tọi lọn, con trai bà čọu rất kén chọn, lần nà y čúng là không thọ tin čược. - Tiọu VÅ©, không phải là mẹ can thiọp và o chuyọn cá»§a con, nhưng čứa bạn gái lần nà y cá»§a con quả tháºt là m čánh mất thân pháºn cao quý cá»§a con! Nó čúng là čứa con gái hoang dã. Lâm Nam VÅ© ngạc nhiên, sắc mặt láºp tức trọ nên cčng thẳng: - Mẹ, mẹ či tìm Tiọu Phà m hả? Mẹ nói gì vọi cô ấy? Có gây khó dọ gì cho cô ấy không? - Hừ! Mẹ khó dọ cho nó? Nó không gây khó dọ cho mẹ là mẹ čã tạ Æ¡n trọi pháºt rọi. Con có biết nó nói gì vọi mẹ không? ⍍ Cả ngưọi Kiọu Ngọc Phượng bắt čầu run lên. ⍍ Mẹ thá»±c sá»± không thọ nói nọi. Lâm Nam VÅ© nhìn sắc mặt mẹ mình cà ng lúc cà ng xấu či. Mẹ anh từ trưọc tọi giọ nói nčng rất khắc nghiọt, trừ ông nọi anh ra, không ai có thọ khọng chế čược bà , hôm nay bà là m sao váºy? Kiọu Ngọc Phượng vuọt ve khuôn mặt con trai, hằn học nói: - Nó dám nói⍦ Tiọu VÅ© cá»§a mẹ bán⍦ Hừ! Tháºt là buọn cưọi, nó không thèm họi thčm xem nhà mình như thế nà o mà lại dám nói bừa như thế! Ngà y trưọc có mấy nữ minh tinh tặng xe čẹp cho con čọu bọ mẹ từ chọi hết, những nhà như nhà mình sao cần čọ cá»§a họ čược!
  • 74.
    Lâm Nam VÅ©lúc čầu còn thấy cčng thẳng, nhưng nghe mẹ nói xong, anh không nhọn čược báºt cưọi, anh thá»±c sá»± khâm phục ngưọi čà n bà čó, câu như váºy mà cô cÅ©ng dám nói ra. - Mẹ, không sai, lần nà y thì mẹ không cần phải lo cô ta quen vọi con vì tiọn, bọi vì cô ta čã cho con trai mẹ tiọn, ha ha! Bọi váºy, có những lúc những ngưọi phụ nữ bên ngoà i chưa chắc čã là vì tiọn mà tiếp cáºn vọi con trai mẹ, Ãt nhất thì Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không phải loại phụ nữ čó, mẹ có thọ yên tâm. - Cái gì? ⍍ Kiọu Ngọc Phượng còn tưọng mình nghe nhầm, những čiọu mà con trai bà nói ra còn khiến bà kinh ngạc hÆ¡n là nghe Lạc Tiọu Phà m nói, thế nghÄ©a là sao nhọ? - Tiọu VÅ©, con čã có vọ hôn thê rọi, mẹ không cho phép con trčng hoa ọ bên ngoà i. Ngọ nhỡ nhà ngưọi ta nghe thấy čiọu tiếng gì thì cái mặt già cá»§a mẹ biết čọ và o čâu, con⍦ Vừa nghe thấy mẹ bắt čầu cằn nhằn là hai tai Lâm Nam VÅ© čã bùng nhùng như ngâm nưọc. Anh čẩy bà mẹ hay cằn nhằn ra khọi cá»a, là m mặt họ: - Con buọn ngá»§ rọi, muọn nghọ ngÆ¡i mọt lát, chuyọn cá»§a con con sẽ tá»± biết giải quyết. Còn nữa, mẹ čừng či tìm Tiọu Phà m nữa, cô ấy còn hoang dã hÆ¡n những ngưọi hoang dã khác, ngay cả cái čai čen Taekwondo cá»§a con trai mẹ mà còn bọ là m ra như thế nà y, mẹ không phải là čọi thá»§ cá»§a cô ấy čâu, čừng čọ cô ấy há»§y hoại dung nhan cá»§a mẹ, nếu không con không chọu trách nhiọm čâu nhé. Kiọu Ngọc Phượng lưọm con trai, lắc čầu: - Con cái bây giọ chẳng čứa nà o khiến bọ mẹ an lòng cả. čừng có quáºy nữa, cẩn tháºn kẻo ông nọi không tha cho con čâu. - Biết rọi, ông nọi cÅ©ng không hay nói như mẹ. ⍍ Nhìn mẹ xuọng lầu, Lâm Nam VÅ© čóng cá»a lại, yên lặng ngọi trên giưọng, nhắm mặt lại, hai tay buông thõng. Hình như anh còn ngá»i thấy mùi hương ngọt ngà o cá»§a Lạc Tiọu Phà m phảng phất čâu čây, quyến rÅ© tọi mức khiến anh muọn čược gần cô mãi. Anh chưa bao giọ có cảm giác tương tá»± như váºy, nghÄ© vọ mọt ngưọi phụ nữ, nhọ mùi hương trên thân thọ cô, nhọ giọng nói cá»§a cô, nhọ khuôn mặt cá»§a cô, nhọ cảm giác cá»§a cô dà nh cho anh. Anh thọ dà i não nọ, tâm trạng lại trọ nên xấu hÆ¡n. čúng lúc nà y thì čiọn thoại di čọng cá»§a anh čọ chuông, čó là bà i hát ⍍Khách sạn California⍍ mà Lạc Tiọu Phà m thÃch nhất. Lâm Nam VÅ© ngọi dáºy, ấn nút nghe čiọn thoại. - Anh VÅ©, anh čoán xem em ọ čâu? Mọt giọng nói rõ rà ng trong trẻo vang lên ọ čầu dây bên kia, Là ¢m Nam VÅ© thọ dà i, bọng dưng lần čầu tiên anh ý thức čược rằng mình čã có vọ hôn thê, čó là cô gái tên Triọu Tiọu Mạn, čó mọi là ngưọi mà anh phải bảo vọ cả čọi. Lâm Nam VÅ© cọ gắng čiọu chọnh lại tâm trạng cá»§a mình, nói: - Tiọu Mạn, em čang ọ čâu? Hôm nay anh không khọe nên không či čón em čược. - Không sao čâu, anh VÅ©, anh hai či čón em rọi, giọ anh čoán xem em čang ọ čâu?
  • 75.
    Lâm Nam VÅ©lại nằm phọch xuọng giưọng, giọng nói lãnh čạm, không có chút tình cảm nà o: - Ngoan, mai anh tọi thčm em, hôm nay em ngá»§ sọm či! Anh čang tắm, lát gọi lại cho em. čang čọnh cúp čiọn thoại thì anh thấy giọng nói gấp gáp cá»§a Triọu Tiọu Mạn: - Anh VÅ©, anh chọ mọt chút, giọ em čang ọ nhà anh, ngay trưọc cá»a phòng anh, anh mau mọ cá»a či. Lâm Nam VÅ© giáºt nảy mình, nhảy phắt từ trên giưọng xuọng čất, giọng nói tọ rõ vẻ không vui: - Chẳng phải anh čã bảo vọi em⍦ - Những từ còn lại, Lâm Nam VÅ© lại nuọt và o trong bụng, chán nản lắc čầu, giọng nói thấp hẳn či, - Em xuọng lầu chọ anh, nói chuyọn vọi mẹ anh mọt lát, anh thay quần áo xong rọi xuọng. Triọu Tiọu Mạn ọ čầu dây bên kia nÅ©ng nọu nói: - Em không, anh VÅ©, sao em không thọ và o phòng anh, chúng ta sắp kết hôn rọi, anh còn sợ cái gì? - Anh nói không čược thì không čược⍦ Ngoan, xuọng lầu chọ anh. Triọu Tiọu Mạn cÅ©ng nháºn ra thái čọ không vui cá»§a Lâm Nam VÅ©, vọi nói: - čược rọi! Anh VÅ©, anh mau xuọng nhé, anh hai em cÅ©ng tọi. Lâm Nam VÅ© tắt čiọn thoại, cắn môi, bây giọ anh chẳng muọn gặp ai cả, bọng dưng anh hy vọng ngưọi chọ anh dưọi lầu là cô. Anh cưọi, cưọi mình čúng là hay mÆ¡, cho dù có čánh chết thì cÅ©ng čừng mong cô chá»§ čọng vọi anh thêm lần nữa. Triọu Nhan Lọi ngọi trên salon, nhìn em gái á»§ rÅ© từ trên lầu bưọc xuọng, cái miọng nhọ chu lên, čôi mắt hoe čọ. Kiọu Ngọc Phượng từ nhà bếp mang hoa quả bưọc ra, thấy Triọu Tiọu Mạn, hai mắt nheo lại: - Tiọu Mạn, anh VÅ© cá»§a con biết con vọ chưa? Mau lên čó thčm nó či. Triọu Tiọu Mạn cọ nặn ra mọt nụ cưọi: - Dạ, anh VÅ© čang thay quần áo, lát nữa sẽ xuọng. ⍍ Triọu Nhan Lọi čã thấy Lâm Nam VÅ© không thuáºn mắt từ trưọc, hôm nay em gái anh vọ mà không thèm tọi sân bay čón, nếu không phải vì em gái mình thÃch anh ta thì còn lâu anh mọi gả em gái cho loại čọng váºt máu lạnh čó. Lâm Nam VÅ© thay quần áo xong, lại kéo cọ áo lên čọ che či vết cắn trên cọ, mặc dù vết cắn chọ còn rất mọ nhưng vẫn có thọ thấp thoáng nhìn ra. Anh không biết mình có quan tâm tọi Triọu Tiọu Mạn hay không, nhưng dù sao cô cÅ©ng là vọ hôn thê cá»§a anh, là ngưọi quan trọng nhất sẽ sọng suọt cuọc čọi vọi anh. Từ trên lầu bưọc xuọng, mấy ngưọi ngọi bên dưọi čọu čọ dọn ánh mắt lên khuôn mặt sưng vù cá»§a anh. - Íi! Anh VÅ©, mặt anh là m sao thế? Ai čánh anh hả? ⍍ Triọu Tiọu
  • 76.
    Mạn kinh ngạcchạy tọi bên cạnh Lâm Nam VÅ©, xoa xoa mặt anh, nưọc mắt rÆ¡i ra. ⍍ Anh VÅ©, čau lắm không? Lâm Nam VÅ© ngoác miọng cưọi, giữ tay Triọu Tiọu Mạn lại: - Không sao, không sao⍦ - Ngẩng čầu lên, anh čã nhìn thấy ánh mắt giáºn dữ và khinh bọ cá»§a Triọu Nhan Lọi. Lâm Nam VÅ© čâu thèm quan tâm tọi ánh mắt cá»§a anh, vui vẻ cưọi nói. ⍍ Lọi, anh cà ng ngà y cà ng nghiêm túc čấy, như váºy sẽ chóng già thôi, cưọi nhiọu mọt chút. Triọu Nhan Lọi čứng lên, sắc mặt vẫn không hiọn hòa hÆ¡n: - Vọ hôn thê cá»§a cáºu mà čọ tôi phải ra sân bay čón, những viọc còn lại cáºu tá»± xá» lý či, tôi còn viọc, či trưọc čây. -------------------------------------------------------------------------------- - Sao váºy Lọi? Lần nà o nhìn thấy tôi anh cÅ©ng như váºy, tôi là em rọ tương lai cá»§a anh čấy. Những ngưọi khác čọu čã quen khi thấy hay ngưọi như váºy. Triọu Nhan Lọi vọn nọi tiếng là mọt ngưọi già u có nhưng khiêm tọn, luôn čọi xá» thân thiọn vọi ngưọi khác, không bao giọ nọi giáºn vọi cấp dưọi, nhất là không họ hư họng, chÆ¡i bọi như những gã con nhà già u khác, anh lại có thân hình cao to, khuôn mặt čẹp trai, nhưng chưa bao giọ ngưọi ta nghe nói anh yêu ngưọi nà y, bọ ngưọi kia, viọc nà y thì anh hoà n toà n khác vọi Lâm Nam VÅ©. Vẻ čẹp trai và thói ča tình cá»§a Lâm Nam VÅ© nọi tiếng khắp trong giọi, có thọ čây là čiọm mà hai ngưọi không hợp nhất. Lâm Nam VÅ© không thÃch cái thái čọ cao thượng cá»§a Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan Lọi thì ghét cái thói trêu hoa ghẹo nguyọt cá»§a Lâm Nam VÅ©, bọi váºy luôn lo lắng cho tương lai cá»§a em gái mình. Anh thá»±c sá»± không nỡ gả em gái cho ngưọi như thế nà y, chọ vì bọ mẹ hai bên čọng ý, em gái anh lại thÃch Là ¢m Nam VÅ© từ khi còn nhọ, bọi váºy anh phải cọ nhọn, nhưng bảo anh chấp nháºn Lâm Nam VÅ© thì čúng là anh không muọn chút nà o. - Lọi, lâu lắm không gặp anh, hay là tọi nay chúng ta tọi quán bar ngọi mọt chút, chúc mừng Tiọu Mạn từ nưọc ngoà i trọ vọ. ⍍ Lâm Nam VÅ© nọ nụ cưọi tinh ranh như con cáo, anh biết rõ rà ng là Triọu Nhan Lọi không thÃch anh, nhưng anh vẫn thÃch trêu chọc Triọu Nhan Lọi, thÃch ngắm cái dáng vẻ tức giáºn cá»§a anh ta. - Không cần čâu, cáºu či vọi em gái tôi či! Tôi còn báºn viọc. Triọu Tiọu Mạn nhìn Lâm Nam VÅ© rọi kéo tay anh trai, là m nÅ©ng: - Anh⍦ - Triọu Nhan Lọi chẳng sợ ai cả, nhưng lại sợ em gái, cô nói lọi nà o cÅ©ng như là thánh chọ vọi anh, anh bất lá»±c gáºt čầu: - čược rọi.
  • 77.
    Sắc čêm mÆ¡mà ng, quán rượu nhấp nháy čèn xanh čèn čọ. Mọt cô gái áo čen miọng huýt sáo, lắc nhẹ thân hình gợi cảm, mái tóc dà i bay bay trong ánh čèn mọ ảo, khuôn mặt không có biọu cảm gì, čôi tay chầm cháºm cọi áo ngoà i ra, čọ lọ chiếc áo lót mà u čọ rá»±c bên trong, tất cả mọi ngưọi čọu vọ tay čiên cuọng: - Cọi hết ra, cọi hết ra, cọi mau, cọi mau⍦ - Nhân tÃnh trong phút chọc biến thà nh mọt čọng phân thọi. Triọu Nhan Lọi cau mà y, anh cÅ©ng čã từng ọ nưọc ngoà i nhưng thá»±c sá»± không thọ chấp nháºn nọi cái không khà čiên cuọng ọ nÆ¡i nà y. Lâm Nam VÅ© nhìn vẻ mặt khó chọu cá»§a Triọu Nhan Lọi, không nhọn čược lại báºt cưọi, giÆ¡ cao ly rượu trong tay, nói: - Lọi, lẽ nà o trong sọ những ngưọi phụ nữ, anh không thÃch ai sao? Anh như váºy, ngưọi khác sẽ nghi ngọ giọi tÃnh cá»§a anh čấy. Triọu Nhan Lọi uọng mọt ngụm bia, liếc xéo Lâm Nam VÅ©, čả kÃ- ch: - Bọi váºy tôi nên thưọng xuyên ọ cùng cáºu, như váºy thì giọi tÃnh cá»§a tôi sẽ cà ng rõ rà ng hÆ¡n. Lâm Nam VÅ© cưọi lọn: - Lọi, anh čúng là cà ng ngà y cà ng čáng yêu, nhưng tại sao mọt ngưọi čà n ông tọt như anh mà không nghe nói có cô gái nà o thÃch anh nhọ? Triọu Nhan Lọi phản kÃch: - Nói chuyọn tình yêu vọi ngưọi như cáºu chả khác nà o gảy čà n tai trâu! - Ha ha, cách nói chuyọn mọi mẻ quá, nhưng mà hay lắm! Triọu Tiọu Mạn nhìn anh trai rọi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, không hà i lòng, chu miọng: - Hai anh là m sao mà lúc nà o cÅ©ng cãi nhau váºy? Anh hai, anh không nhưọng anh VÅ© mọt chút čược hả? Triọu Nhan Lọi dà tay lên trán Triọu Tiọu Mạn: - Chả trách ngưọi ta bảo gái lọn phải gả chọng, bây giọ čã chọ biết mọi chọng cá»§a mình rọi, anh là m anh trai tháºt là čáng thương, chẳng có ai thương cả. Triọu Tiọu Mạn lè lưỡi:
  • 78.
    - Bọi váºyanh phải mau tìm ngưọi yêu či thôi, như váºy sẽ có ngưọi thương anh. ⍍ Triọu Nhan Lọi cau mà y, liếc Lâm Nam VÅ© čang ngắm nghÃa xung quanh, lạnh lùng hừ mọt tiếng: - Em gái, chọ cần em ọn čọnh cuọc sọng là anh hà i lòng rọi. Ngưọi nà y, em čã chọn lá»±a kỹ cà ng chưa? Triọu Tiọu Mạn ra sức gáºt čầu, quả quyết: - Rọi, em muọn čược ọ cạnh anh VÅ© cả čọi, không bao giọ chia tay. ⍍ Triọu Nhan Lọi nghe em gái nói váºy, bất lá»±c lắc čầu. Ính mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© quét qua čám ngưọi rọi bọng dưng dừng lại, khuôn mặt hÆ¡i tái či, khóe môi hình như thoáng run rẩy, ánh mắt hừng há»±c lá»a giáºn dữ, anh čứng báºt dáºy khọi ghế, či vọ phÃa quầy bar phÃa trưọc. Triọu Nhan Lọi và Triọu Tiọu Mạn čọu không biết xảy ra chuyọn gì, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nam VÅ© không bình thưọng nên cÅ©ng či theo. Trên chiếc ghế xoay cá»§a quầy bar là mọt cô gái mặc bọ quần áo voan mà u čen, mái tóc dà i buông xõa, che či mọt ná»a cái lưng trần. Khuôn mặt cô hÆ¡i sưng nhưng vẫn không che giấu čược vẻ čẹp gợi cảm, quyến rÅ©, čôi môi mọng góc cạnh thoáng nhếch lên bưọng bọnh, ánh mắt mÆ¡ mà ng nhưng vẫn rất trong trẻo, cô say sưa nằm bò trên bà n, bên cạnh là mấy cái vọ chai rọng, xem ra cô čã uọng không Ãt rượu. Bên cạnh là mọt ngưọi čà n ông mặc quần áo mà u trắng, bà n tay không yên pháºn cứ chuyọn čọng trên cÆ¡ thọ ngưọi phụ nữ. Bên cạnh lại có mấy gã čà n ông khác čang cưọi čùa thọa mãn, vô cùng čắc ý. Lâm Nam VÅ© lao tọi, tóm chặt tay cá»§a gã čà n ông, čấm mạnh và o mặt gã. Nắm čấm nà y không họ nhẹ. Khóe miọng cá»§a gã čà n à ´ng čó láºp tức xuất hiọn mọt dòng máu. Gã nọi giáºn, čang čọnh trả čòn thì khi nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, giáºn dữ lau máu trên khóe miọng rọi lưọm Lâm Nam VÅ©: - Lâm Nam VÅ©, cáºu čiên rọi, sao lại čánh tôi, có chuyọn gì khà ´ng thọ nói čược sao? Lâm Nam VÅ© lạnh lùng, không nói gì, nắm čấm lại giÆ¡ cao rọi lao vọ phÃa gã čà n ông nhưng čã bọ mấy ngưọi ngọi cạnh čó ngčn lại. Họ čọu là những công tá» già u có nọi tiếng trong thà nh phọ, bình thưọng cÅ©ng quen biết vọi nhau. Thấy hai ngưọi čánh nhau, cÅ©ng không biết là vì sao nên chọ biết khuyên nhá»§. Mọt anh chà ng mặt áo phông mà u xanh kéo mạnh Lâm Nam VÅ© lại: - Nam VÅ©, cáºu sao thế? Có chuyọn gì thì bình tÄ©nh nói, sao lại čánh Thưọng Quân, có chuyọn gì thì nói cho rõ, čừng čọ ngưọi ta cưọi. Lâm Nam VÅ© không nói lọi nà o, giằng mạnh tay anh ta ra, cọi áo khoác ngoà i cá»§a mình ra rọi či tọi gần cô gái čang nằm trên bà n bar, khoác áo lên cho cô, khuôn mặt trọ nên rất dọu dà ng:
  • 79.
    - Lạc TiọuPhà m, Lạc Tiọu Phà m. Tất cả những ngưọi khác có mặt ọ čó čọu trợn tròn mắt, nhất là Triọu Tiọu Mạn, quả thá»±c không dám tin và o những gì mình čang nhìn thấy. Mọt Lâm Nam VÅ© từ nhọ tọi lọn không bao giọ čánh nhau mà lại vì mọt ngưọi čà n bà , ra tay čánh cả bạn cá»§a mình. Cô chạy tọi cạnh Lâm Nam VÅ©, cọ sức nÃu chặt áo anh, khuôn mặt hoà i nghi, chọ Lạc Tiọu Phà m, họi lọn: - Cô ta là ai? Anh nói cho em biết, cô ta là ai? Lạc Tiọu Phà m hình như không chú ý tọi những viọc xảy ra xung quanh mình, vẫn còn lẩm bẩm: - Tôi muọn uọng rượu, mang rượu ra čây. Lâm Nam VÅ© čau čọn nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim nhói lên khiến anh tức thọ, như muọn xé nát lọng ngá»±c cá»§a anh ra. Mọt bên là Lạc Tiọu Phà m, mọt bên là Triọu Tiọu Mạn, anh không thọ nà o čưa Lạc Tiọu Phà m an toà n trọ vọ khi mọi ngưọi cứ nhìn mình như thế, cà ng không biết phải trả lọi câu họi cá»§a Triọu Tiọu Mạn như thế nà o. Anh giằng tay Triọu Tiọu Mạn ra, quay ngưọi či ra khọi quán bar, Triọu Tiọu Mạn cÅ©ng chạy čuọi theo anh. Triọu Nhan Lọi vẫn yên lặng čứng mọt bên nhìn mọi viọc xảy ra, nhìn Lâm Nam VÅ© vì ngưọi phụ nữ kia mà không kìm chế čược bản thân, nhìn mọi thay čọi trên khuôn mặt Lâm Nam VÅ©. Anh hiọu Lâm Nam VÅ© là mọt ngưọi không dọ dà ng vì phụ nữ mà thay čọi bản thân, nhưng bây giọ anh ta lại čang thay čọi rất nhiọu. Anh nhìn ngưọi phụ nữ say mèm bên quầy bar, rọi lại nhìn ánh mắt say mê cá»§a những ngưọi khác, či tọi gần dìu Lạc Tiọu Phà m lên rọi ra khọi quán bar. Xe cá»§a Lâm Nam VÅ© čã biến mất, Triọu Nhan Lọi bế Lạc Tiọu Phà m čặt và o xe mình, ngưọi say luôn khiến ngưọi ta thấy ghét, nhất là phụ nữ, nhưng Lạc Tiọu Phà m lại khiến ngưọi ta thấy cô tháºt čáng yêu. Triọu Nhan Lọi cảm thấy tò mò vọi tình čọch cá»§a em gái mình, ngưọi phụ nữ như thế nà o mà có thọ trói buọc čược mọt anh chà ng ča tình như Lâm Nam VÅ©? Có thọ khiến anh ta thay čọi sắc mặt? Lạc Tiọu Phà m khép họ hai mắt, čôi hà ng lông mi dà i khẽ lay čọng, čầu nghẹo vọ mọt bên, dá»±a lên vai Triọu Nhan Lọi, hai bà n tay mọm mại tóm chặt áo anh, giọng nói nghèn nghẹn: - čừng bọ rÆ¡i em, čừng bọ rÆ¡i em, em không thọ không có anh. Triọu Nhan Lọi khọi čọng xe, nhìn ngưọi phụ nữ bên cạnh, cay čắng lắc čầu, không ngọ lần čầu tiên anh čưa phụ nữ vọ nhà lại là trong tình trạng nà y. Triọu Nhan Lọi từ ngà y bắt čầu là m viọc čã tá»± mua cho mình mọt cčn nhà ọ bên ngoà i, nằm trong tiọu khu Tinh Anh cá»§a khu Hương Xá. čây là nÆ¡i ọ cá»§a những ngưọi trẻ tuọi và cÅ©ng là nhân tà i trong mọi lÄ©nh vá»±c, giá nhà ọ čây cao tọi mức čủ khiến cho tất cả những ngưọi mọi và o là m čọu phải mÆ¡ ưọc.
  • 80.
    Triọu Nhan Lọibế Lạc Tiọu Phà m xuọng xe, nhìn cô ngá»§ tháºt ngon, čôi môi nhọ khẽ cong lên, khuôn mặt nhọ nhắn tươi như hoa, mọt mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh thân thọ, giọng như mùi hương cá»§a cây cọ, khiến ngưọi ta thấy họn mình lâng là ¢ng. Viên bảo vọ gác cá»a giúp hai ngưọi mọ cá»a lọn, gáºt čầu cưọi vọi Triọu Nhan Lọi. Triọu Nhan Lọi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, chọ muọn bưọc tháºt nhanh čọ rọi khọi nÆ¡i nà y, không muọn cho ngưọi khác nhìn thấy. Bưọc và o thang máy, vừa mọi či ra, anh čã gặp cặp vợ chọng trẻ nhà bên cạnh, họ chọ nhìn anh cưọi. Triọu Nhan Lọi thấy mặt mình lại nóng hÆ¡n nữa, bắt čầu thấy họi háºn vì čã čưa Lạc Tiọu Phà m vọ nhà . Lâm Lạc Ká»· nhà hà ng xóm là ngưọi bạn lọn lên cùng Triọu Nhan Lọi từ khi còn nhọ, ngó čầu ra nhìn cô gái čang ngá»§ say sưa trong vòng tay Triọu Nhan Lọi, vọ vai anh: - Lọi, cuọi cùng cÅ©ng nghÄ© thông rọi hả? Không tọ čâu, vẫn còn sọm, mau či và o či! čêm xuân čáng giá ngà n và ng, tọ không là m lỡ viọc tọt cá»§a cáºu nữa čâu. - Không phải như cáºu nghÄ© čâu, čừng có čoán mò⍦ - Triọu Nhan Lọi bình thưọng miọng lưỡi lanh lợi, nhưng bây giọ anh lại không nói nọi mọt câu hoà n chọnh. Lâm Lạc Ká»· ôm vai vợ, xoa xoa bụng cô, hóm họnh nói: - Lọi, vợ tọ có tin vui rọi, bọi váºy cáºu phải cọ lên, tọ còn muọn là m thông gia vọi cáºu čấy! Triọu Nhan Lọi biết có giải thÃch như thế nà o cÅ©ng vô dụng, bèn mọ cá»a nhà mình, čặt Lạc Tiọu Phà m lên giưọng. čây là cčn nhà hai phòng, cách trang trà rất čơn giản, chọ có khung cá»a sọ sát čất nọi ra ban công rọng lọn là čiọm sáng cho cả cčn nhà , čứng ọ cá»a sọ, ngưọi ta có thọ thu hết khung cảnh cá»§a mọt ná»a thà nh phọ và o tầm mắt. Triọu Nhan Lọi tắm xong, thay quần áo ngá»§, lấy ra mọt cái chčn trong tá»§, nhìn cô gái čang ngá»§ say sưa trên giưọng, čoán xem cô ta có mọi quan họ như thế nà o vọi Lâm Nam VÅ©. Cô không giọng như mọt ngưọi con gái bán hoa, có thọ ngà y mai anh sẽ biết čáp án. Anh nằm lên ghế salon ngoà i phòng khách, čắp chčn kÃn mÃt, lọn ngần nà y rọi, čây là lần čầu tiên anh phải ngá»§ ọ salon, cảm giác nà y tháºt là khó chọu. Chương 11: Hiọu Lầm Lâm Nam VÅ© từ quán rượu či ra, tâm trạng vô cùng tọi tọ, và o ngọi trong mọt khách sạn ven čưọng, uọng rượu như nưọc, bất chấp lọi khuyên nhá»§ cá»§a Triọu Tiọu Mạn ngọi bên cạnh. Lâm Nam VÅ© čẩy mạnh tay Triọu Tiọu Mạn ra: - Mặc kọ anh, čọ anh uọng. ⍍ Sau čó quay sang liếc Triọu Tiọu Mạn. ⍍ CÅ©ng muọn rọi, em vọ nhà trưọc či! čọ bác trai bác
  • 81.
    gái khọi lolắng, con gái vọ nhà muọn quá không tọt čâu. - Không, em không vọ. ⍍ Triọu Tiọu Mạn bưọng bọnh lắc čầu, sau čó tháºn trọng nhìn sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©. ⍍ Anh VÅ©, anh có thọ nói cho em biết cô gái vừa nãy là ai không? Anh vọi cô ta có quan họ gì? ⍍ Nói xong, čôi mắt cô long lanh nưọc. Lâm Nam VÅ© uọng nọt sọ rượu trong ly, nắm tay Triọu Tiọu Mạn, nói: - Câu họi nà y anh có thọ trả lọi em sau không? Tọi nay tâm trạng anh không tọt, hôm khác anh sẽ nói vọi em. Triọu Tiọu Mạn bọng dưng cảm thấy sợ cách nói chuyọn nà y cá»§a Lâm Nam VÅ©, anh trưọc mắt cô hoà n toà n khác vọi anh VÅ© cá»§a cô ngà y trưọc. Cô nói: - Anh VÅ©, anh không muọn nói thì em không họi nữa. ⍍ Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, thầm nghÄ© mình không tin là mình lại không čiọu tra ra cô ta có mọi quan họ gì vọi anh VÅ©, muọn cưọp anh VÅ© cá»§a cô thì chắc chắn sẽ không có kết quả tọt čẹp gì, Triọu Tiọu Mạn čâu phải ngưọi dọ bắt nạt. Thấy Lâm Nam VÅ© vẫn uọng hết ly nà y tọi ly khác, Triọu Tiọu Mạn lo lắng lay lay vai anh, - Anh VÅ©, anh uọng nhiọu rượu quá, čừng uọng nữa čược không? Chúng ta vọ nhà či! Lâm Nam VÅ© nhấc chai rượu lên, uọng ừng á»±c từng ngụm lọn rọi čứng lên, giọng nói bắt čầu lè nhè, nghe không rõ tiếng: - čược, váºy anh čưa em vọ nhà trưọc. ⍍ Nói rọi anh ném bừa mấy čọng tiọn rút trong túi ra lên bà n, bưọc chân chọnh choạng či ra khọi khách sạn. Triọu Tiọu Mạn lo lắng či theo sau lưng, Lâm Nam VÅ© ngọi và o trong xe, thấy mắt mình lọ mọ, tâm trạng cÅ©ng không họ dọ chọu hÆ¡n mà cà ng thêm buọn bá»±c, cà ng nhọ quay nhọ quắt ngưọi con gái čó. Sá»± tọnh táo cuọi cùng cá»§a anh là cô vẫn còn ngọi trong quầy bar, mọt mình, uọng say mèm, không čược, anh phải či xem cô thế nà o! Khọi čọng xe, anh quay vọ con čưọng có quán rượu, chiếc xe lắc lư trên čưọng, Lâm Nam VÅ© cảm thấy čầu mình cà ng lúc cà ng nặng, Triọu Tiọu Mạn ngọi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi thoảng lại hét lên: - Anh VÅ©, čằng trưọc có xe, cẩn tháºn, bên trái có xe, cẩn tháºn! Hai mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© ngà y cà ng mọ či, hình như xe anh čâm và o cái gì čó phÃa trưọc, thoáng chọc khiến Lâm Nam VÅ© tọnh táo hÆ¡n mọt chút, dừng xe lại, xuọng xe kiọm tra, thì ra là čâm và o dải phân cách. Lâm Nam VÅ© ôm čầu ngọi lên xe, hai mắt gần như không mọ ra čược, thần trà bắt čầu mê loạn, gọi: - Tiọu Phà m, Tiọu Phà m⍦ Cái tên čó cứ bay či bay lại trong čầu anh, nọi nhọ cà ng thêm mãnh liọt, anh chọ muọn ngay láºp tức čược ôm chặt cô và o lòng. Triọu Tiọu Mạn nhìn mà n čêm tọi čen xung quanh, rọi lại nhìn Lâm Nam VÅ© čang dần chìm và o giấc ngá»§, sỡ hãi lắc vai anh: - Anh VÅ©, chúng ta vọ nhà thôi! Chúng ta vọ nhà thôi! Chọ nà y čáng sợ quá, anh Vũ⍦ Lâm Nam VÅ© trong lúc mÆ¡ mà ng nghe thấy có tiếng ngưọi gọi, phản ứng čầu tiên cá»§a anh là Tiọu Phà m, anh quọ tay ra nắm chặt tay cô, ôm cô và o lòng, dọu dà ng: - Tiọu Phà m, em có biết là anh nhọ em không? Tiọu Phà m⍦ - Triọu
  • 82.
    Tiọu Mạn chưabao giọ thấy Lâm Nam VÅ© ôm mình như hôm nay, ngà y trưọc, anh chọ nắm tay cô, ngay cả hôn cô anh cÅ©ng không chọu. Triọu Tiọu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam VÅ©, nghe không rõ anh čang nói cái gì, nhưng những čiọu nà y čọu không quan trọng, quan trọng là cô thÃch čược Lâm Nam VÅ© ôm như thế nà y, cảm giác hạnh phúc ngáºp trà n trong tim cô. Lâm Nam VÅ© cảm thấy ngưọi mình nóng bừng, anh xé rách quần áo cá»§a Triọu Tiọu Mạn, muọn čược phát tiết, phát tiết nọi nhọ cá»§a anh, nọi háºn cá»§a anh, háºn cô không quan tâm tọi anh, háºn không thọ cùng cô cả ngà y lẫn čêm. Triọu Tiọu Mạn lúc čầu còn sợ hãi, čẩy Lâm Nam VÅ© ra, hai tay hươ hươ trong không khÃ: - Anh VÅ©, čừng⍦ čừng⍦ - Nhưng cô lại nghÄ©, mình sọm muọn gì cÅ©ng là ngưọi cá»§a anh, nếu mình có mọt čứa con vọi anh VÅ©, váºy thì anh ấy sẽ không bao giọ rọi xa mình nữa. Quần áo dần dần trượt xuọng cùng vọi dục vọng čang dâng cao. PhÃa xa xa vang lên tiếng du thuyọn chọ khách, xen lẫn là những tiếng cưọi nói cá»§a mọi ngưọi. Từng cÆ¡n sóng biọn cô čơn vọ mạnh và o bọ cát, nó có buọn rầu khi nhìn thấy cảnh tượng čang diọn ra trong xe không? Khi tia sáng mặt trọi čầu tiên cá»§a buọi sáng hôm sau chiếu và o phòng, Lạc Tiọu Phà m ôm cái čầu nặng chình chọch, ngọi dáºy. Mọ mắt ra, cô giáºt nảy mình, cô không dám tin và o mắt mình, liếc nhìn xung quanh, cčn phòng bà y trà čơn giản nhưng lại toát lên mọt vẻ xa hoa hiếm có. Cô nghÄ© thầm, chá»§ nhân cá»§a cčn phòng nà y čúng là ngưọi có con mắt thẩm mÄ©. Chọ có čiọu sao cô lại ọ čây? Lẽ nà o ngưọi hôm qua chÃnh là Lâm Nam VÅ©? Lạc Tiọu Phà m nọi giáºn čùng čùng, nhảy xuọng čất, kéo mạnh cá»a rọi či ra ngoà i, čúng lúc čó čụng phải Triọu Nhan Lọi, bọn mắt nhìn nhau, cả hai čọu giáºt mình. Phản ứng čầu tiên cá»§a Lạc Tiọu Phà m là nhìn lại quần áo trên ngưọi mình, cÅ©ng may, vẫn là bọ quần áo mà hôm qua cô mặc, trong lòng thầm chá»i rá»§a bản thân, sa čọa mọt lần là čược rọi, sao tọi qua còn uọng nhiọu như thế, čúng là chẳng ra gì! Triọu Nhan Lọi mọm cưọi nhìn Lạc Tiọu Phà m, khuôn mặt anh ánh lên nét dọu dà ng khiến ngưọi ta có cảm giác čang čược tắm trong mọt cÆ¡n gió xuân. - Hôm qua cô uọng nhiọu rượu quá, sáng dáºy čn chút cháo sẽ tọt hÆ¡n, tôi čã nấu xong rọi, cô rá»a mặt či rọi cùng čn vọi tôi. Lạc Tiọu Phà m ngẩn ngÆ¡ nhìn anh, bên cạnh Lạc Tiọu Phà m không thiếu những gã công tỠčn chÆ¡i čà n čúm như Lâm Nam VÅ© nhưng lại hiếm khi gặp mọt ngưọi čà n ông có včn hóa, có čạo čức và tạo cho ngưọi ta cảm giác dọ chọu như Triọu Nhan Lọi. Anh giọng như mọt ngưọi anh lọn, khiến ngưọi ta không có cảm giác bọ gò bó. čọi vọi mọt ngưọi từ nhọ čã mất či cha mẹ như Lạc Tiọu Phà m thì cảm nháºn cá»§a cô vô cùng nhạy cảm, Triọu Nhan Lọi cho cô mọt cảm giác an toà n, bất giác má cà ´ čọ lên, cúi thấp čầu, chọ khẽ ⍍ừ⍍ mọt tiếng. Khi Lạc Tiọu Phà m ngọi và o bà n čn, Triọu Nhan Lọi quấn mọt cái tạp dọ mà u xanh, cẩn tháºn čặt bát cháo thọt hạt sen xuọng trưọc mặt cô, trên bà n còn bà y mấy čĩa thức čn có mà u sắc và kiọu dáng rất čẹp, khiến ngưọi ta vừa nhìn čã muọn čn luôn. Ính mắt Lạc Tiọu Phà m thi thoảng lại liếc nhìn Triọu Nhan Lọi, čây là lần čầu tiên cô nhìn thấy čà n ông mặc tạp
  • 83.
    dọ, rất muọncưọi nhưng lại cọ nhọn. Triọu Nhan Lọi cọi tạp dọ ra, vắt lên thà nh ghế, nhìn Lạc Tiọu Phà m mọt cái, mọm cưọi, giọng nói trầm trầm: - Có phải cô cảm thấy čà n ông mặc tạp dọ trông buọn cưọi lắm không? Bọ ngưọi khác čoán trúng suy nghÄ© cá»§a mình, Lạc Tiọu Phà m čọ mặt, chọi nhanh: - Ai bảo thế, tôi không nghÄ© váºy čâu. Trên thá»±c tế, nhìn anh mặc tạp dọ trông čẹp lắm. ⍍ Rọi cô čn vọi mọt thìa cháo čọ che giấu sá»± ngượng nghọu cá»§a mình. Triọu Nhan Lọi thấy Lạc Tiọu Phà m čọ mặt, khác hoà n toà n vọi biọu hiọn cá»§a cô ngà y hôm qua, nghÄ© thầm bây giọ những cà ´ gái biết čọ mặt cà ng ngà y cà ng Ãt rọi, giọng như čọng váºt quý hiếm váºy. Anh quan tâm họi: - Tọi qua sao cô uọng nhiọu rượu thế, lại còn có mọt mình? Như váºy nguy hiọm lắm. ⍍ Triọu Nhan Lọi dừng lại mọt chút rọi liếc nhìn Lạc Tiọu Phà m, - Nếu không phải Lâm Nam VÅ© nhìn thấy cô⍦ Suýt chút nữa thì Lạc Tiọu Phà m phun ra ngụm cháo vừa čưa và o miọng, cô nhọ mang máng là hình như hôm qua cô có nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, nhưng tại sao mình lại ọ čây? Triọu Nhan Lọi hình như cÅ©ng biết Lạc Tiọu Phà m čang nghÄ© čiọu gì, bèn nói vọi cô: - Lâm Nam VÅ© là em rọ tôi, tôi nghÄ© chắc hai ngưọi là bạn, hôm qua cô lại uọng nhiọu quá, Lâm Nam VÅ© thì phải čưa em gái tôi vọ nhà , bọi váºy⍦ Tôi cÅ©ng không biết nhà cô ọ čâu, čọ mọt cô gái ọ lại quán rượu thì không an toà n lắm nên tôi čà nh čưa cô vọ nhà ọ tạm mọt čêm. Trái tim Lạc Tiọu Phà m láºp tức cảm thấy nhói čau, mặc dù cô biết Lâm Nam VÅ© čã có vọ hôn thê, cÅ©ng biết cô và Lâm Nam VÅ© chọ là hai čưọng thẳng giao nhau tại mọt čiọm rọi không bao giọ gặp lại nhau nữa. Nhưng khi nghe thấy anh vì mọt ngưọi phụ nữ khác mà bọ mặc cà ´ lại quán rượu, trái tim cô bất giác thấy čau nhói, nhưng cô ngay láºp tức kìm nén cÆ¡n čau čó, nói vọi lòng mình: ⍍Anh ta ọ cùng ngưọi čà n bà khác thì liên quan gì tọi mình, anh ta cÅ©ng khà ´ng phải cá»§a mình, anh ta thÃch ọ cùng ai thì ọ, Lạc Tiọu Phà m không thèm quan tâm tọi⍍. Cô cọ nọ mọt nụ cưọi, nhưng vô cùng miọn cưỡng. Cô nhìn Triọu Nhan Lọi, nói: - Cảm Æ¡n anh! Triọu Nhan Lọi nhìn sá»± thay čọi trên nét mặt cá»§a Lạc Tiọu Phà m, biết rằng mọi quan họ giữa cô và Lâm Nam VÅ© chắc chắn không bình thưọng, anh lại thọ dà i thay cho em gái mình. Hai ngưọi čọu không nói chuyọn nữa, không khà dưọng như ngưng čọng, Lạc Tiọu Phà m cảm thấy khó chọu, bèn čn nhanh bát cháo rọi čặt bát xuọng, čứng lên nói: - Tôi čn no rọi, cảm Æ¡n lòng tọt cá»§a anh, giọ tôi muọn vọ nhà .
  • 84.
    Triọu Nhan LọicÅ©ng čứng lên: - Chọ nà y Ãt taxi lắm, čọ tôi tiọn cô. - Không cần čâu, tôi⍦ Triọu Nhan Lọi cưọi nhẹ: - Không sao čâu, tôi cÅ©ng phải či là m, nhân tiọn čưa cô či mọt čoạn. ⍍ Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không tiọn từ chọi, čà nh gáºt čầu: - Váºy thì là m phiọn anh. -------------------------------------------------------------------------------- ⍍Cạch⍦⍍, Lâm Nam VÅ© nghe thấy có tiếng čọng gì čó vang lên bên tai, bá»±c bọi nói: - Mẹ, mẹ là m gì thế? ⍍ Quay ngưọi lại, čầu lại čụng phải cái gì čó, Lâm Nam VÅ© láºp tức tọnh lại, mọ mắt ra, giáºt mình khi thấy mình vẫn ngọi trong xe, rọi lại nhìn những ngưọi čang quây quanh xe anh, chọ chọ trọ trọ čiọu gì čó, Lâm Nam VÅ© ngọ ngưọi ra. Khi nhìn thấy mình chọ mặc mọi chiếc quần lót, anh čau čầu, čiọu khiến anh čau čầu hÆ¡n là cô gái čang nằm cạnh anh, mái tóc dà i che lấp khuôn mặt, trên ngưọi chọ čắp họ hững chiếc áo sÆ¡ mi cá»§a anh, čôi chân thon dà i trắng như tuyết lọ ra ngoà i. Ngoà i cá»a sọ có mọt viên cảnh sát ra hiọu cho anh hạ kÃnh cá»a xuọng, Lâm Nam VÅ© hoảng loạn mặc quần cẩn tháºn, vừa čọnh lấy áo sÆ¡ mi thì phát hiọn ra ngưọi phụ nữ bên cạnh không mặc gì, phản ứng čầu tiên cá»§a anh là ngưọi nà y là Lạc Tiọu Phà m, nhưng anh lại cảm thấy không giọng. Anh čà nh hạ cá»a kÃnh xe xuọng mọt khoảng nhọ, viên cảnh sát nghiêm túc nhìn ngưọi phụ nữ nằm bên cạnh anh, rọi lại nhìn anh, nói: - Xin xuất trình chứng minh thư cá»§a anh và cá»§a cô gái kia nữa. ⍍ Lâm Nam VÅ© čưa chứng minh thư cá»§a mình ra, čúng lúc čó thì có ánh čèn flash chọp lên, chắc chắn là có ai čó čang chụp anh. Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± nọi giáºn, quay lại hét lên vọi ngưọi čà n ông trung niên čang chụp ảnh phÃa sau: - Khọn nạn, čưa máy ảnh cho tôi. Ngưọi čà n ông trung niên čó không chọ Lâm Nam VÅ© xuọng xe čã chạy mất dạng. Triọu Tiọu Mạn vừa tọnh dáºy čã giáºt mình, cô kéo áo che kÃn ngưọi, giấu mặt và o lưng Lâm Nam VÅ©: - Anh VÅ©, là m sao thế? Câu nói nà y suýt chút nữa thì khiến Lâm Nam VÅ© ngã ngá»a ra sau, sao anh lại không họ nghÄ© rằng ngưọi phụ nữ čó là Triọu Tiọu Mạn, anh cứ tưọng cho dù không phải là Lạc Tiọu Phà m thì cÅ©ng là mọt ngưọi čà n bà xa lạ nà o čó mà anh gặp trên čưọng. Lâm Nam VÅ© nhắm mắt lại, suy nghÄ© như ngừng trọ, trưọc mắt anh lại hiọn lên hình dáng Lạc Tiọu Phà m. Viên cảnh sát thấy ngưọi tụ táºp xung quanh cà ng lúc cà ng nhiọu bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam VÅ©, rọi ghi lại sọ čiọn thoại và tên công ty cá»§a anh, sau čó chà o Lâm Nam VÅ©:
  • 85.
    - Íng Lâm,vì sá»± an toà n, ông có thọ či trưọc. Nếu có bất cứ vấn čọ gì, chúng tôi sẽ phái ngưọi tọi liên họ vọi à ´ng. Lâm Nam VÅ© bây giọ cÅ©ng chọ čà nh bọ či khọi nÆ¡i čây tháºt nhanh, những viọc khác anh không kọp suy nghÄ© nữa. Khi lái xe tọi mọt nÆ¡i không có bóng ngưọi, Lâm Nam VÅ© dừng xe lại, čưa quần áo cá»§a Triọu Tiọu Mạn cho cô, sắc mặt á»§ rÅ©: - Em mặc quần áo và o trưọc či! Anh čưa em vọ nhà . Triọu Tiọu Mạn ôm chặt Lâm Nam VÅ©, nÅ©ng nọu: - Anh VÅ©, em không muọn vọ nhà , em muọn ọ cùng anh, em čã thà nh ngưọi cá»§a anh rọi, anh phải chọu trách nhiọm vọi em. čầu Lâm Nam VÅ© như muọn nọ tung, tình cảm anh dà nh cho Triọu Tiọu Mạn rất kỳ lạ, anh luôn có hứng thú lên giưọng vọi mọi ngưọi čà n bà khác, chọ riêng Triọu Tiọu Mạn là không. CÅ©ng không phải là yêu, không phải thÃch, không phải ghét, cô chọ là mọt čại từ thay thế cho vọ hôn thê cá»§a anh, còn bây giọ⍦ Họ čã sắp kết hôn rọi, sọng chung trưọc cÅ©ng không có vấn čọ gì, nhưng Lâm Nam VÅ© lại có cảm giác như mình sắp không thọ čược. Bây giọ anh vô cùng nhọ Lạc Tiọu Phà m, hình như chọ có Lạc Tiọu Phà m mọi có thọ khiến mọi suy nghÄ© trong anh bình tÄ©nh lại. Anh không čẩy Triọu Tiọu Mạn ra, nhưng giọng nói thì có vẻ không vui: - Ngoan, mặc quần áo và o či, anh còn có viọc cần giải quyết. Triọu Tiọu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm cá»§a Lâm Nam VÅ©, lặng lẽ mặc quần áo: - Nếu mẹ họi em sao tọi qua em không vọ nhà thì phải nói thế nà o? Lâm Nam VÅ© bá»±c mình: - Em là trẻ con ba tuọi sao? Chuyọn gì cÅ©ng phải anh dạy em? Em muọn nói thế nà o thì nói, tóm lại anh sẽ chọu trách nhiọm vọi em, thế là čủ rọi. Triọu Tiọu Mạn ấm ức muọn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam VÅ© khà ´ng vui nên ngoan ngoãn ngọi sang mọt bên. Lâm Nam VÅ© čưa Triọu Tiọu Mạn vọ nhà rọi lái thẳng xe tọi cà ´ng ty. Tất cả mọi ngưọi čọu thấy hình như Lâm Nam VÅ© mọi čn phải thuọc súng, khuôn mặt tái xanh, ngay cả cô nhân viên ọ quầy lọ tân cÅ©ng tránh anh tháºt xa. Sá» Phi Phi thấy khuôn mặt tiọu tụy cá»§a Lâm Nam VÅ©, dưọi cằm čã mọc râu xanh, quần áo thì nhà u nhÄ©, lần čầu tiên anh xuất hiọn trưọc cô trong bọ dạng nà y. Sá» Phi Phi biết čiọu čứng sang mọt bên, không nói tiếng nà o, thầm nghÄ©: Chuyọn nà y có liên quan gì tọi cú čiọn thoại cá»§a mẹ Lâm Nam VÅ© chiọu qua không? Lâm Nam VÅ© mà mình quen chọ khi čụng phải chuyọn cá»§a Lạc Tiọu Phà m mọi tọ ra bất thưọng như thế. Lâm Nam VÅ© ngọi dá»±a lên ghế mọt lúc lâu mọi mọ mắt ra, thọ dà i mọt hÆ¡i, hai mắt thất thần, nói: - Thư ký Sá», những ngưọi mà hôm nay Công ty Kate phái tọi có Lạc Tiọu Phà m không?
  • 86.
    Sá» Phi Philắc čầu: - Không ạ. Lâm Nam VÅ© xua tay: - Váºy thì cô či là m viọc či! Í, čúng rọi, cô mua giúp tôi bọ quần áo. ⍍ Sá» Phi Phi gáºt čầu rọi či ra ngoà i. Lâm Nam VÅ© čau čọn nhắm chặt mắt, Triọu Tiọu Mạn sọm muọn gì cÅ©ng là ngưọi sọng bên cạnh anh, có quan họ cÅ©ng là chuyọn čương nhiên, nhưng bây giọ sao anh lại thấy bá»±c bọi như thế, có phải là vì Lạc Tiọu Phà m không? - Reng⍦ - Chiếc čiọn thoại trên bà n čọ chuông, Lâm Nam VÅ© nhấc lên čã nghe thấy tiếng cưọi sảng khoái. ⍍ VÅ©, cáºu bây giọ čúng là nọi tiếng tháºt rọi. Nhưng mà chọ mặc mọt cái quần lót thì čúng là hÆ¡i gợi cảm quá čáng. ⍍ Lâm Nam VÅ© mặc kọ tiếng cưọi chế giọu cá»§a Bạch Hạo Uy trong čiọn thoại, mọ hôi trên trán túa ra: - Sao cáºu biết? - VÅ©, cáºu chưa čọc báo hôm nay hả? Cáºu čược lên trang nhất čấy, nói tháºt či, cô gái nằm bên cạnh cáºu là ai? Không những dáng ngưọi čẹp, lại còn čôi chân dà i, nhìn ngon tháºt, mắt cáºu čúng là ⍦ Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam VÅ© čã dáºp čiọn thoại, phản ứng čầu tiên cá»§a anh là Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng biết chuyọn nà y rọi, cô sẽ nghÄ© gì vọ mình? Không čược! Lâm Nam VÅ© čứng lên, không thọ chọ čợi čược nữa, anh phải gặp Lạc Tiọu Phà m ngay bây giọ. Thá»±c ra anh cÅ©ng không cần phải giải thÃch vọi Lạc Tiọu Phà m čiọu gì, họ chẳng có quan họ gì cả, nhưng anh vừa nghÄ© tọi viọc Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng biết chuyọn là trái tim anh čã không thọ bình tÄ©nh nọi, nọi čau khọ như muọn nhấn chìm anh trong phút chọc. Khi Lạc Tiọu Phà m thay quần áo xong vọ tọi công ty thì čã gần tọi trưa, Lạc Tiọu Phà m ôm cái čầu čau như búa bọ, họi háºn vì mình čã uọng quá nhiọu rượu. Lúc či qua hà nh lang, rất nhiọu čọng nghiọp čọu nhìn cô cưọi čầy ác ý, khiến Lạc Tiọu Phà m thấy tháºt kỳ lạ. Lý Giai cưọi hÃp mắt čứng ọ cá»a phòng là m viọc, nhìn thấy Lạc Tiọu Phà m: - Nói tháºt či, tọi qua cáºu či čâu? čừng nói vọi tọ là ọ nhà ngá»§ nhé. - Họi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tọ cÅ©ng bụm miọng cưọi váºy? Tọ thấy những ngưọi bọ tâm thần ọ công ty nà y cà ng ngà y cà ng nhiọu čấy, thế giọi čúng là thay čọi tháºt rọi, thà nh bọnh viọn tâm thần hết rọi. - Xì! čừng có čánh trọng lảng, cáºu còn chưa trả lọi câu họi cá»§a tọ! Nói cho tọ biết, hôm qua cáºu či čâu? Lạc Tiọu Phà m nghÄ© tọi viọc mình ọ lại nhà Triọu Nhan Lọi cả čêm, mặc dù không xảy ra viọc gì nhưng chung quy lại⍦ quá ⍍cái čó⍍, bọi váºy čọ mặt: - Cái gì chứ? Tọ không biết cáºu čang nói gì cả. Hôm qua tọ ọ nhà ngá»§ chứ čâu. Lý Giai lắc čầu:
  • 87.
    - Không phảichứ? Lẽ nà o cáºu không ọ cùng vọi Lâm Nam VÅ©? Ngưọi čà n bà trong anh không phải là cáºu hả? Tọ còn tưọng⍦ Lạc Tiọu Phà m cau mà y ngắt lọi Lý Giai: - čừng có lúc nà o cÅ©ng kéo tọ và o chung vọi gã khọn nạn čó, bọn tọ chẳng có quan họ gì cả, cà ng không thọ ọ vọi nhau, còn nữa, chuyọn cá»§a hắn čừng có nói vọi tọ, tọ không muọn nghe. Lý Giai ngọi phọch lên bà n cá»§a Lạc Tiọu Phà m, không dám tin và o tai mình, trợn mắt nhìn cô: - Thá»±c sá»± không phải cáºu hả, tọ còn tưọng là cáºu! Lâm Nam VÅ© čúng là ča tình tháºt, cÅ©ng may cáºu không có quan họ gì vọi anh ta, nếu mà có thì chắc là tức chết mất. Tọ thấy Triọu Tiọu Mạn chắc là čiên rọi, vọ hôn phu cá»§a mình ngá»§ vọi mọt ngưọi čà n bà khác ọ trong xe, quần áo xọc xọch, vừa nhìn là biết không là m čiọu gì tọt là nh, lại còn bọ ngưọi ta chụp ảnh, lên trang nhất báo ngà y hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam VÅ© čúng là čẹp tháºt, ha ha⍦ Lạc Tiọu Phà m ngạc nhiên: - Cáºu čang nói gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam VÅ© là m sao hả? Lý Giai čặt tọ báo và o tay Lạc Tiọu Phà m: - Cáºu tá»± xem či! Lạc Tiọu Phà m mọ tọ báo ra, bức ảnh čầu tiên čáºp và o mắt cô là Lâm Nam VÅ© chọ mặc mọt chiếc quần lót, čang ngọi trong à ´ tô, trong lòng anh là mọt ngưọi čà n bà , ngưọi čà n bà čó čè ná»a ngưọi lên thân anh, tay Lâm Nam VÅ© thì čặt trên vai cô ta. Cô ta čn mặc cÅ©ng chẳng ra gì, čọ lọ nguyên mọt khoảng lưng rọng và čôi chân dà i trắng nõn, čầu tóc rọi tung, nhìn không rõ mặt nhưng ngoại hình có và i nét giọng vọi Lạc Tiọu Phà m. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bọi rọi cá»§a Là ¢m Nam VÅ©, rọi cả ảnh cá»§a những ngưọi čứng xem xung quanh. Tiêu čọ vô cùng nọi báºt: Công tỠča tình Lâm Nam VÅ© qua čêm vọi mọt ngưọi phụ nữ xa lạ ngay trên xe. Sắc mặt Lạc Tiọu Phà m tái nhợt. Lý Giai còn nhiọu chuyọn ghé sát và o Tiọu Phà m: - Nà y! Tiọu Phà m, cáºu čoán ngưọi čà n bà nà y là ai? Nói không chừng mọi ngưọi čọu nghi ngọ čó là cáºu! Lạc Tiọu Phà m cay mà y, nghe lọng ngá»±c tưng tức, nói: - Anh ta chẳng có quan họ gì vọi tọ cả, bọn tọ cÅ©ng không gặp mặt nhau nữa čâu. Bọn tọ chọ là bạn bè bình thưọng. - Nhưng tọ lại không thấy thế! Tọ thấy⍦ - Bọng dưng Lý Giai im bặt, thì ra cô nhìn thấy Lâm Nam VÅ© čang čứng ọ cá»a phòng nhìn Lạc Tiọu Phà m chčm chčm, sắc mặt anh tái xanh, čôi mắt thì hoe čọ. Lý Giai suýt nữa thì không nháºn ra Lâm Nam VÅ©, anh hoà n toà n khác vọi bình thưọng, quần áo lôi thôi, râu dà i chưa cạo, sắc mặt có vẻ hoảng họt. Lý Giai vọi và ng čứng lên, cưọi cưọi vọi Lâm Nam VÅ© rọi vọ vai Lạc Tiọu Phà m: - Có ngưọi tọi tìm cáºu kìa. ⍍ Nói rọi cô chuọn nhanh khọi phòng.
  • 88.
    Lạc Tiọu PhÃm nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, chẳng kọp nghÄ© gì čã giáng lên má anh hai cái bạt tai, čánh xong, ngay cả cô cÅ©ng giáºt mình. Lâm Nam VÅ© không họ cỠčọng, chọ nhìn Lạc Tiọu Phà m ččm ččm: - Anh chọ muọn họi em mọt câu, em có thọ tha thứ cho anh không? Em còn yêu anh không? ⍍ Tâm trạng Lâm Nam VÅ© bọng dưng trọ nên kÃch čọng, - Anh xin thọ, anh thọ sau nà y sẽ không xảy ra viọc như váºy nữa. Lạc Tiọu Phà m bất giác lùi vọ sau mấy bưọc, Lâm Nam VÅ© nắm chặt tay cô: - Thá»±c sá»± không phải lọi cá»§a anh, čọu tại em nên anh mọi⍦ Lạc Tiọu Phà m ra sức čẩy Lâm Nam VÅ© ra: - Anh không cần giải thÃch vọi tôi, tôi là cái gì cá»§a anh? Anh tọi mà giải thÃch vọi vọ hôn thê cá»§a mình! ⍍ Nói rọi cô quay ngưọi chạy nhanh ra ngoà i. Nưọc mắt Lâm Nam VÅ© rÆ¡i ra, anh biết viọc nà y chọ cà ng khiến Lạc Tiọu Phà m thêm coi thưọng anh. Anh ngọi lên ghế cá»§a cô, vùi čầu và o lòng bà n tay, thá»±c sá»± hy vọng mọi viọc chọ là giả dọi, tất cả chọ là mọt cÆ¡n ác mọng chưa từng xảy ra. -------------------------------------------------------------------------------- Lạc Tiọu Phà m lao và o thang máy, không nhọn čược, báºt khóc, nhưng cô lại cảm thấy xung quanh có gì čó không bình thưọng, vừa ngẩng čầu lên thì nhìn thấy Triọu Nhan Lọi čang nhìn cô chằm chằm. Thá»±c ra Triọu Nhan Lọi tọi Công ty Kate čọ bà n chuyọn hợp tác, nhưng còn chưa ra khọi thang máy, Lạc Tiọu Phà m čã lao và o, hai mắt čọ hoe. Lạc Tiọu Phà m thấy ánh mắt quan tâm cá»§a Triọu Nhan Lọi thì trong lòng thấy ấm áp hÆ¡n nhiọu, nhà o và o lòng anh, khóc lọn, giọng như mọt čứa trẻ čã tìm thấy vòng tay bảo vọ mình. Triọu Nhan Lọi vọ vai cô: - Sao thế? Lạc Tiọu Phà m ngẩng čầu lên, nưọc mắt già n giụa, ấm ức nói: - Không sao. Triọu Nhan Lọi dọu dà ng cưọi cưọi rọi lấy khčn tay ra lau khô nưọc mắt trên mặt Lạc Tiọu Phà m, nói: - Không sao thì viọc gì phải khóc? Lạc Tiọu Phà m chu môi: - Trong sách nói čà n bà khi khóc sẽ cà ng čẹp hÆ¡n nên tôi mọi khóc, bọi vì tôi thấy hôm nay mình không xinh čẹp. - Ha ha ha⍦ Hay lắm, sau nà y những ngưọi phụ nữ xấu xà sẽ khà ´ng cần phải tọi thẩm mÄ© viọn nữa. Thư ký čiọn čiọm cá»§a Triọu Nhan Lọi čứng cạnh čó tọ ra lúng túng, nói:
  • 89.
    - Tọng giámčọc, chúng ta có tọi Công ty Kate nữa không? Triọu Nhan Lọi nhìn bọ mặt lem luọc čáng thương cá»§a Lạc Tiọu Phà m thì nói: - Cô cứ lên trưọc či! Tôi či cùng cô bé mÃt ưọt nà y mọt lát čã. ⍍ Triọu Nhan Lọi nắm tay Lạc Tiọu Phà m, cọ ý čùa cô. ⍍ čừng khóc nữa, khóc nữa là không ngoan, lát tôi sẽ không mua kẹo cho cô čâu Lạc Tiọu Phà m không nhọn čược báºt cưọi khanh khách, họi nhọ mẹ cÅ©ng thÃch trêu cô như váºy, lâu lắm rọi cô không čược nghe thấy những lọi tương tá»±, giọ cô thấy tháºt là ấm áp. Cô lưọm yêu Triọu Nhan Lọi: - čáng ghét, tôi có phải trẻ con čâu, cần gì anh phải nọnh. čiọn čiọm cÅ©ng không nhọn čược, bụm miọng cưọi, lần čầu tiên phát hiọn ra Triọu Nhan Lọi vọn nguyên tắc và khô khan cÅ©ng có lúc čáng yêu như váºy. Triọu Nhan Lọi và Lạc Tiọu Phà m lái xe tọi bọ biọn. Triọu Nhan Lọi từ trên xe bưọc xuọng, mua cho Lạc Tiọu Phà m mọt cái bánh ngọt ọ cá»a hà ng ven čưọng, sau čó nhìn cô vui vẻ như mọt čứa trẻ. Lần čầu tiên Triọu Nhan Lọi cảm thấy Lạc Tiọu Phà m không phức tạp như những ngưọi phụ nữ mà anh từng gặp, cô ngây thÆ¡ và thuần khiết như trẻ con. Lạc Tiọu Phà m còn nhọ họi nhọ ba cô cÅ©ng thưọng čưa cô či chÆ¡i và mua cho cô nhiọu čọ čn ngon, lâu lắm rọi cô không còn gặp lại cái cảm giác čó, cảm giác čặc biọt ọ trên ngưọi Triọu Nhan Lọi thưọng khiến cô có ảo giác, anh giọng như mọt ngưọi thân cá»§a cô. Hai ngưọi nhìn những čứa trẻ con čang nô čùa vui vẻ trên bãi cát phÃa xa xa, cảm giác như tuọi thÆ¡ trọ lại vọi cả hai. Hai ngưọi cùng nhìn nhau, Triọu Nhan Lọi čưa tay ra: - či, chúng ta xuọng čó či dạo, nói không chừng sẽ nhặt čược mọt cái vọ ọc tháºt čẹp. ⍍ Lạc Tiọu Phà m gáºt čầu. Nưọc biọn hÆ¡i lạnh, có mùi tanh tanh táp và o mặt Lạc Tiọu Phà m. Lạc Tiọu Phà m dang rọng čôi tay, nhắm mắt lại, ngẩng cao čầu, hình như toà n bọ thế giọi čang čược cô ôm chặt và o lòng, nghe tâm trạng mình čã khá hÆ¡n nhiọu. Triọu Nhan Lọi cưọi lọn: - Thấy dọ chọu hÆ¡n chưa? Khi buọn, tôi cÅ©ng thÃch tọi čây. Lạc Tiọu Phà m là m mặt họ, lè lưỡi: - Cảm Æ¡n anh či vọi tôi, lại còn mua cho tôi món bánh ngọt mà tà ´i thÃch čn nữa. Triọu Nhan Lọi cưọi: - Em gái tôi cÅ©ng thÃch čn bánh ngọt, khi nà o tâm trạng không tọt, nó čọu bắt tôi čưa čến čây, chọ cần čn mọt cái bánh ngọt là tâm trạng sẽ tọt hÆ¡n nhiọu. Con gái hình như čọu như váºy thì phải!
  • 90.
    Lạc Tiọu PhÃm vừa nghÄ© tọi vọ hôn thê Triọu Tiọu Mạn cá»§a Lâm Nam VÅ© là lại thấy ngượng ngùng. Triọu Nhan Lọi hình như cÅ©ng biết Lạc Tiọu Phà m čang nghÄ© čiọu gì nên hưọng mắt sang nhìn những cÆ¡n sóng čang dâng lên trên mặt biọn, thọ dà i: - Thá»±c ra tôi không tán thà nh viọc em gái tôi cưọi Lâm Nam VÅ©, em gái tôi thÃch cáºu ta tọi mức čánh mất cả bản thân, chuyọn gì cÅ©ng chọ nghe theo ý cáºu ta. Có những lúc čà n ông lại không thÃch những ngưọi phụ nữ không có chÃnh kiến, chả trách Lâm Nam VÅ© lại⍦ - Anh quay čầu nhìn Lạc Tiọu Phà m, nói tiếp, - Em gái tôi không giữ čược Lâm Nam VÅ©, sọm muọn gì nó cÅ©ng sẽ bọ tọn thương, còn tôi là m anh trai lại chọ có thọ giương mắt lên nhìn nó čau khọ mà không có cách nà o čọ giải quyết. Lạc Tiọu Phà m bọng dưng thấy ngưỡng mọ Triọu Tiọu Mạn vì có mọt ngưọi anh trai quan tâm tọi mình như váºy, không giọng cô, ngay cả mọt ngưọi thân cÅ©ng không có. NghÄ© tọi čây, cô lại thấy thương thay cho mình. Triọu Nhan Lọi thấy Lạc Tiọu Phà m buọn buọn không vui, không nói gì thì tưọng anh nói čọng tọi chuyọn cá»§a cô và Lâm Nam VÅ© nên thấy hÆ¡i xấu họ. Anh thấy Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không sai, tình yêu vọn dÄ© không phải là cá»§a mọt ngưọi, kọ cả không có Lạc Tiọu Phà m thì em gái anh và Lâm Nam VÅ© cÅ©ng không có tương lai. Bây giọ čiọu quan trọng nhất là giúp em gái anh nháºn ra Lâm Nam VÅ© không thÃch hợp vọi cô, trưọc khi mọi thứ trọ thà nh chuyọn čã rọi, anh phải bảo vọ an toà n cho cô. - Em gái anh tháºt hạnh phúc, có mọt ngưọi anh trai như anh tháºt čáng čọ ngưỡng mọ. Triọu Nhan Lọi cưọi, chân thà nh nhìn Lạc Tiọu Phà m: - Vừa nãy tôi nói chuyọn hÆ¡i čưọng čọt, mong cô thứ lọi. - Tôi hiọu ý cá»§a anh, có čiọu tôi và Lâm Nam VÅ© chẳng có quan họ gì cả, bây giọ không có, sau nà y cÅ©ng không có, viọc nà y thì anh cứ yên tâm, tôi chúc em gái anh và Lâm Nam VÅ© trčm nčm hạnh phúc. - Ha ha ha⍦ čừng nói vọ họ nữa, mọi ngưọi čọu có phúc pháºn riêng cá»§a mình, tôi là m anh cÅ©ng không thọ čảm bảo là sẽ čem lại hạnh phúc cho Tiọu Mạn, phải čọ nó tá»± già nh lấy thà ´i. Lạc Tiọu Phà m cưọi mọm, trong lòng cảm thấy hÆ¡i khó chọu. Hai ngưọi ngọi mọt lát trên bãi cát, nhặt čược mấy vọ ọc. Triọu Nhan Lọi thấy trọi čã tọi, bèn mọi Lạc Tiọu Phà m čn hải sản ọ mọt quán ven čưọng, sau čó lái xe čưa Lạc Tiọu Phà m vọ nhà . Lạc Tiọu Phà m nhìn Triọu Nhan Lọi lái xe či, thọ mọt hÆ¡i tháºt dà i, quay ngưọi či lên lầu, čây là cčn phòng mà cô thuê sau khi chia tay vọi Khương Hạo, cčn phòng hÆ¡i cÅ©, cÅ©ng may hà ng xóm xung quanh čọu rất nhiọt tình, giọng như mọt gia čình lọn. Lạc Tiọu Phà m či tọi cá»a nhà , giáºt nảy mình thấy Lâm Nam VÅ© čang ngọi ọ čó, lưng dá»±a và o cá»a ngá»§ thiếp či, hai hà ng là ´ng mà y vẫn cau lại như không vừa ý cái gì čó. Cảm giác mà Lạc Tiọu Phà m dà nh cho Lâm Nam VÅ© rất kỳ lạ, nhìn khuôn mặt tiọu tụy cá»§a anh, trong lòng cô lại čau nhoi nhói, nhưng chọ cần nghÄ© tọi viọc anh quan họ bừa bãi vọi ngưọi čà n bà khác là cô lại nọi giáºn. Nhưng vẫn có mọt giọng nói vang lên trong tim cô: Anh ta là gì cá»§a mà y, giữa hai ngưọi chẳng qua chọ là mọt vụ giao dọch tiọn bạc, lẽ nà o mà y thá»±c sá»± tin rằng anh ta yêu mà y sao? čừng có ča tình nữa, čọi vọi anh
  • 91.
    ta mà nói,có lẽ mọi ngưọi čà n bà čọu chọ là mọt trò chÆ¡i, huọng họ anh ta čã có vợ sắp cưọi. Trái tim mọm yếu cá»§a Lạc Tiọu Phà m láºp tức mạnh mẽ hÆ¡n, cô không họ khách khÃ, čá mạnh và o chân Lâm Nam VÅ©: - Lợn, tránh čưọng ra, muọn ngá»§ thì vọ nhà mà ngá»§, čừng có ngá»§ trưọc cá»a nhà tôi, ai không biết lại tưọng là čn mà y. Lâm Nam VÅ© nghe thấy giọng nói cá»§a Lạc Tiọu Phà m thì čứng báºt dáºy, nhìn cô bằng ánh mắt čau čọn: - Em či čâu váºy? Anh chọ em rất lâu. Lạc Tiọu Phà m ⍍hừ⍍ lạnh mọt tiếng, không thèm nhìn Lâm Nam VÅ©, lấy chìa khóa trong túi ra: - Anh Lâm thân mến, hình như giữa anh và tôi không có quan họ gì cả, nếu có thì chọ là vấn čọ tiọn bạc, lẽ nà o anh vẫn chê sọ tiọn tôi trả anh lúc trưọc còn Ãt? Nhưng tôi thấy ngưọi như anh e rằng không čáng nọi mọt xu. Câu nói nà y lọt và o tai Lâm Nam VÅ© như những mÅ©i kim čâm thẳng và o tim anh. Anh ôm chặt Lạc Tiọu Phà m, giọng nói hình như hÆ¡i run rẩy: - Lẽ nà o trong tim em, anh là ngưọi čà n ông như váºy sao? Mọt gã čà n ông ča tình vô cảm? Lẽ nà o anh không biết yêu ngưọi khác sao? Không biết nhọ ngưọi khác sao? Lạc Tiọu Phà m muọn čẩy Lâm Nam VÅ© nhưng cà ng bọ anh siết chặt hÆ¡n, čà nh nói: - Nếu anh muọn giải thÃch thì nên giải thÃch cho vợ sắp cưọi cá»§a anh mọi phải, anh giải thÃch vọi tôi thì có tác dụng gì? Anh muọn thế nà o čây? Sau nà y čừng tọi tìm tôi nữa, tôi vọi anh không có quan họ gì cả, tôi không nợ anh, anh cÅ©ng không nợ tôi, xin anh từ nay vọ sau čừng là m phiọn tọi cuọc sọng cá»§a tôi. Lâm Nam VÅ© cắn chặt môi, bá»±c bọi lắc čầu: - Anh không biết, anh chọ muọn⍦ Viọc hôm qua thá»±c sá»± không giọng như báo chà čã viết, thá»±c sá»± là anh không cọ ý, em phải tin anh. - Tại sao tôi phải tin anh, mà cho dù có tin thì là m sao, tôi và anh cần dùng tọi hai chữ ⍍tin tưọng⍍ sao? ⍍ Nghe thấy bưọc chà ¢n hà ng xóm ọ hà nh lang, ánh mắt tò mò nhìn họ, Lạc Tiọu Phà m hÆ¡i xấu họ, mọ cá»a ra rọi thọ dà i, - Có chuyọn gì thì và o nhà nói! Tôi không muọn vì anh mà mất mặt vọi mọi ngưọi. Vừa mọ cá»a ra čã có mọt mùi thÆ¡m cá»§a hoa bay và o mÅ©i, cčn phòng không lọn, là kiọu phòng vọi mọt phòng ngá»§, bức tưọng ọ giữa bọ tách ra, tạo thà nh mọt phòng lọn, phòng ngá»§ và phòng khách liọn vọi nhau. Trong phòng, váºt trang trà nhiọu nhất là các cháºu hoa, hương thÆ¡m dìu dọu, mọt cái xÃch ču bằng gọ čặt gần ban công, trên sà n nhà vứt bừa mấy quyọn sách, cả mấy chiếc gọi nhiọu mà u sắc. Nhìn cčn phòng có thọ čoán ra, chá»§ nhân cá»§a nó là mọt ngưọi tùy tiọn. Nhưng cÅ©ng rất khó čọ tưọng tượng mọt ngưọi phụ nữ kiên cưọng như Lạc Tiọu Phà m mà cÅ©ng có mặt dọu dà ng như thế. Lâm Nam VÅ© cầm quyọn sách dưọi chân mình lên, có mọt bức ảnh trong čó rÆ¡i ra, Lâm Nam VÅ© nhặt lên, čó là ảnh anh mặc bọ comple mà u trắng, anh trong bức ảnh mọm cưọi rất kiêu ngạo, khóe miọng khẽ nhếch
  • 92.
    lên, čôi mắtnhìn vọ phÃa xa, cứ như thọ không čọ tâm tọi bất cứ viọc gì. Lạc Tiọu Phà m giằng bức anh trong tay Lâm Nam VÅ© lại, giáºn dữ nói: - Anh không biết thế nà o là lọch sá»± hả? čọ čạc cá»§a ngưọi khác thì čừng có sọ và o. Bức ảnh čó dưọng như čã cho Lâm Nam VÅ© mọt nguọn dÅ©ng khà vô hạn, anh ôm chặt Lạc Tiọu Phà m, vùi čầu và o tóc cô: - Em yêu anh không? Chúng ta cưọi nhau čược không? Lạc Tiọu Phà m giáºt mình: - Cưọi? Còn vợ tương lai cá»§a anh thì sao? - Anh sẽ giải quyết čược, chọ cần em čọng ý lấy anh. ⍍ Trái tim Lâm Nam VÅ© giây phút čó như cháy lên mọt tia hy vọng, anh không muọn rọi xa Lạc Tiọu Phà m. - Ha ha ha⍦ - Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn. ⍍ čây là câu nói buọn cưọi nhất mà tôi nghe thấy ngà y hôm nay, không ngọ anh Lâm cá»§a chúng ta lại biết là m vui lòng čà n bà . Nhưng mà không biết câu nà y anh nói vọi bao nhiêu ngưọi rọi, có phải ngưọi nà o cÅ©ng cảm čọng mà rÆ¡i lọ và nhiọt tình tham gia và o vọ kọch cá»§a anh không. -------------------------------------------------------------------------------- - Tiọu Phà m⍦ ⍍ Lâm Nam VÅ© hôn mạnh lên môi Lạc Tiọu Phà m rọi nói tiếp. ⍍ Khi em ngáºm miọng lại, nhìn em xinh čẹp hÆ¡n rất nhiọu. Lạc Tiọu Phà m giằng mạnh: - Tôi không cần anh hầu hạ ngưọi čà n bà khác xong rọi tọi hầu hạ tôi. Lâm Nam VÅ© sững sọ, nhìn Lạc Tiọu Phà m: - Lẽ nà o trong lòng em, anh thá»±c sá»± là ngưọi như váºy sao? - Chẳng nhẽ anh không phải? ⍍ Lạc Tiọu Phà m cà ng dọn ép hÆ¡n. Lâm Nam VÅ© cắn môi, mọt lúc lâu sau mọi báºt ra mọt câu: - Ngà y trưọc čúng là anh như thế, nhưng từ sau khi quen em, anh thá»±c sá»± không có, chuyọn hôm qua chọ là hiọu lầm. Lạc Tiọu Phà m nhìn Lâm Nam VÅ© bằng con mắt khinh bọ: - Tôi coi thưọng nhất là loại čà n ông như anh, dám là m không dám nháºn, nếu čã là m rọi thì hãy thẳng thắn thừa nháºn, anh čừng có nói rằng ngưọi trên tọ báo không phải là anh. Lâm Nam VÅ© chẳng còn lọi nà o čọ nói, bây giọ anh čã biết, ⍍čọi phó⍍ vọi Lạc Tiọu Phà m thì không thọ quá cứng nhắc čược. Anh ngọi phọch xuọng salon, giọng čiọu như trẻ con là m nÅ©ng: - Em phải tha thứ cho anh, nếu em không tha thứ thì anh cứ ngọi čây không či nữa.
  • 93.
    Lạc Tiọu PhÃm không ngọ Lâm Nam VÅ© lại giọ trò nà y vọi mình, cÅ©ng không biết phải là m thế nà o. Cô chẳng buọn čọ ý tọi anh, mang quần áo ngá»§ và o phòng tắm, čọ những giọt nưọc nóng chảy lên thân thọ mình, nghe thấy bên ngoà i không có čọng tÄ©nh gì. Lạc Tiọu Phà m chán nản thọ dà i, chẳng hiọu cô čắc tọi vọi ai mà lại čụng phải mọt ngưọi như Lâm Nam VÅ©, ngà y nà o cÅ©ng bám lấy cô không tha? Khi cô từ phòng tắm bưọc ra, Lâm Nam VÅ© čã ngá»§ gục trên ghế salon. Lá»a giáºn lại bừng lên trong lòng Lạc Tiọu Phà m, čá mạnh và o chân Lâm Nam VÅ©: - Nà y! Nà y! Chọ nà y là chọ anh ngá»§ hả? Mau biến či. ⍍ Lâm Nam VÅ© không biết là ngá»§ tháºt hay giả vọ, nhưng anh vẫn không cá»±a quáºy, Lạc Tiọu Phà m čẩy mạnh ngưọi anh. ⍍ Anh là lợn hả! Ngọi trên salon mà cÅ©ng ngá»§ čược. Lạc Tiọu Phà m toát cả mọ hôi mà anh vẫn nằm im, Lạc Tiọu Phà m chán nản lắc čầu, trèo lên giưọng cá»§a mình, tắt čèn. Ính trčng ngoà i cá»a sọ lọt qua tấm rèm, rÆ¡i vãi čầy phòng. Nhọ lại những chuyọn xảy ra gần čây, quả giọng như mọt giấc mÆ¡, nhọ lại Khương Hạo, nhọ lại tuọi thÆ¡ xa xôi, mà mắt cô cà ng lúc cà ng nặng, trong lúc mÆ¡ mà ng, bà n tay cô čụng phải cái gì čó mọm mọm khiến Lạc Tiọu Phà m giáºt mình, tọnh cả ngá»§. Báºt čèn lên, hóa ra Lâm Nam VÅ© không biết čã nằm cạnh cô từ lúc nà o. Lạc Tiọu Phà m čang čọnh čá anh xuọng, nhưng nhìn khuà ´n mặt học hác cá»§a anh, cô lại không nhẫn tâm. čây là anh chà ng ča tình čẹp trai phong čọ mà lần čầu tiên cô gặp sao? čây là Lâm Nam VÅ© kiêu ngạo, không coi ai ra gì, khiến ngưọi ta nhìn thấy anh chọ muọn cho ngay mọt bạt tai sao? Lạc Tiọu Phà m čưa tay ra, vuọt nhẹ lên khuôn mặt anh, có những lúc cảm thấy anh ọ cách cô tháºt xa, nhưng có lúc lại thấy anh tháºt gần, cho dù chọ khẽ čưa tay ra là čã có thọ chạm và o anh, sá»± ấm áp cá»§a anh, hÆ¡i thọ cá»§a anh, nọi nhọ anh dà nh cho cô. Lạc Tiọu Phà m không kìm čược, báºt cưọi, bọng dưng cảm thấy có lúc mình cÅ©ng tháºt buọn cưọi. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thọ čọu čọu cá»§a Lâm Nam VÅ©, hình như trong vô sọ các čêm trưọc čây, cô cÅ©ng từng ngọi nhìn ngưọi čà n ông mà cô yêu sâu sắc ngá»§ ngon, chưa bao giọ nghÄ© rằng anh sẽ bọ rÆ¡i cô, luôn tá»± tin rằng cô sẽ cùng anh či tọi cuọi cuọc čọi. Lạc Tiọu Phà m cưọi lạnh lẽo, có những lúc cô thấy tin tưọng và o tình yêu là mọt viọc čáng buọn cưọi nhất trên thế gian nà y. Tình yêu vọn dÄ© không có cách nà o čọ nắm chắc čược, lúc tọi giọng như mọt cÆ¡n mưa, nhưng khi či lại như mọt čám mây không hình dạng, cứ từ từ tan biến, mà cÅ©ng có thọ giọng như mọt cÆ¡n mưa, tọi cÅ©ng nhanh, ra či cÅ©ng nhanh. Lạc Tiọu Phà m hình như rất sợ khi nhọ tọi chữ ⍍yêu⍍, cô sợ mình sẽ yêu, sợ ngưọi khác yêu mình, cô khác khao tình yêu hÆ¡n bất cứ ngưọi nà o khác, nhưng cô cÅ©ng sợ mất či tình yêu hÆ¡n bất cứ ngưọi nà o khác, có thọ bọi vì cô lọn lên trong cô nhi viọn nên cô cà ng hiọu rõ hÆ¡n cái cảm giác cô čọc cá»§a tình yêu. Những čêm khuya thanh vắn, cô thưọng cô čơn ôm chặt cái gọi thêu hoa cá»§a mình, trằn trọc khó ngá»§, mọ lọn mắt trải qua mọt čêm tọi tháºt dà i. Từ sau khi gặp Khương Hạo, cô mọi nói lọi tạm biọt vọi sá»± cô čơn, nhưng ai ngọ čây chọ là mọt giấc mÆ¡ ngọt ngà o nhưng ngắn ngá»§i, rọi cÅ©ng có lúc cô sẽ phải tọnh lại. Có thọ Lâm Nam VÅ© cÅ©ng chọ là mọt giấc mÆ¡ khác cá»§a cô, nếu čã chọ là mÆ¡, váºy thì viọc gì phải bắt mình chìm čắm và o trong čó. Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng họi bản thân: ⍍Mà y có yêu Lâm Nam VÅ© không?⍍. Họi mãi, cuọi cùng Lạc Tiọu Phà m lại lắc čầu, bọi vì từ trưọc tọi giọ cô chưa bao giọ nghÄ© tọi tình yêu, cô chọ nghÄ©
  • 94.
    sau khi tọnhdáºy sẽ chia tay nhau, cô čã cọ tình giữ mọt khoảng cách rất xa vọi chữ ⍍yêu⍍. Trong giấc mÆ¡, Lâm Nam VÅ© không ngừng gọi tên Lạc Tiọu Phà m, rõ rà ng anh ngá»§ không ngon, hai hà ng lông mà y vẫn nhÃu lại, sắc mặt nhợt nhạt khiến Lạc Tiọu Phà m thấy tim mình chua xót nhưng vẫn kiên cưọng quay ngưọi či. Trong bầu trọi cá»§a tình yêu, cô cảm thấy mình như čánh mất phương hưọng, ánh mắt nhìn vọ phÃa cá»a sọ, mặt trčng như nưọc, bầu trọi čêm tọi trong veo. Khi Lạc Tiọu Phà m tọnh dáºy và o buọi sáng, mặt trọi čã lên rất cao, những tia nắng ấm áp rọi lên ngưọi cô, Lạc Tiọu Phà m duọi thẳng lưng mọt cách thoải mái, quay čầu lại nhìn Là ¢m Nam VÅ© nhưng thấy bên cạnh cô trọng không. Lạc Tiọu Phà m nhìn chiếc giưọng trọng trải tọi xuất thần, sau čó khóe miọng nọ mọt nụ cưọi nhà n nhạt rọi lại nằm xuọng, nhắm mắt lại. - čọ lợn lưọi, mau dáºy thôi. ⍍ Mọt giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, khiến Lạc Tiọu Phà m giáºt mình mọ mắt ra, nhìn thấy Lâm Nam VÅ© vui vẻ čứng bên giưọng, tinh thần có vẻ khá hÆ¡n rất nhiọu, ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt ngà y hôm qua cÅ©ng čã họng hà o trọ lại. Sá»± thay čọi nà y khiến Lạc Tiọu Phà m hÆ¡i ngạc nhiên. Cô còn tưọng Lâm Nam VÅ© čã či rọi, không ngọ anh vẫn ọ čây. Họi nhọ, ba cô thưọng nói: - Những ngưọi čà n bà xinh čẹp čọu không ra gì cả, Phà m Phà m nhà mình čừng có xinh čẹp quá, čà n bà xinh čẹp quá čọu là tai họa, không biết hà i lòng vọi cuọc sọng, xấu xà mọt chút lại hạnh phúc hÆ¡n. Bọng dưng cô čã hiọu ra ý cá»§a ba trong câu nói, những ngưọi čà n bà čẹp čọu là tai họa, những ngưọi čà n ông čẹp còn ẩn tà ng tai họa lọn hÆ¡n. Lạc Tiọu Phà m không nhọn čược, báºt cưọi thà nh tiếng. Lâm Nam VÅ© thấy cô cưọi mình thì ngÆ¡ ngác không hiọu gì, nhưng anh biết chắc chẳng phải vì lý do gì hay ho nên lưọm Lạc Tiọu Phà m, nói giọng uy hiếp: - Nói či, anh có chọ nà o čọ em cưọi hả, nếu không nói anh sẽ ⍍xá» lý⍍ em. Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn: - Em nhọ ra Phan An thọi ngà y xưa, ngưọi čược ca ngợi là mỹ nam sọ mọt, em čang nghÄ© xem anh čẹp trai hÆ¡n hay ông ta čẹp trai hÆ¡n, nhưng mà có mọt čiọm hai ngưọi khá giọng nhau. - Em⍦ ⍍ Lâm Nam VÅ© ôm lấy Lạc Tiọu Phà m, cắn mạnh lên cọ cà ´. Lạc Tiọu Phà m čau čọn čá mạnh và o chân anh: - Là m cái gì hả? Nói anh čẹp trai mà anh còn không thÃch sao? - Anh không tin là em lại khen anh, chọ cần em không chê bai anh là anh čã a di čà Pháºt lắm rọi. - CÅ©ng biết ngưọi biết ta quá chứ, Ãt ra thì không phải bọn chọ čược cái mã bọ ngoà i. - Em tháºt là , dám nói anh như váºy sao, xem anh xá» lý em thế nà o. ⍍ Hai ngưọi quấn và o vọi nhau, những không vui ngà y hôm qua dưọng như čã tan biến hết. Lâm Nam VÅ© ôm khuôn mặt cá»§a Lạc Tiọu Phà m trong tay, nhè nhẹ čặt mọt nụ hôn lên trán cô, nghiêm túc nói, ⍍ Tiọu Phà m, em có nghÄ© tọi viọc cưọi anh, ọ vọi anh suọt čọi không?
  • 95.
    - Chưa baogiọ nghÄ© tọi. ⍍ Lạc Tiọu Phà m trả lọi rất rõ rà ng, dứt khoát, không có mọt giây do dá»±. Lâm Nam VÅ© vọi và ng họi: - Tại sao? Em không thÃch anh hả? Em thá»±c sá»± chưa bao giọ nghÄ© là sẽ ọ cùng anh sao? Lẽ nà o anh không xứng vọi em? Lạc Tiọu Phà m cưọi, cưọi gần như čiên cuọng, rọi lại như chế giọu: - Mọi quan họ giữa chúng ta luôn luôn chọ là trao čọi tiọn bạc và dục vọng, là mọi quan họ xấu xa, khi nó gặp phải ánh sáng mặt trọi, nó sẽ tan biến. Em chưa ngọc tọi mức hy vọng nó có thọ lọn lên và khai hoa kết quả. Anh hy vọng như váºy sao? Lâm Nam VÅ© čau čọn cau mà y: - Chẳng nhẽ trái tim anh em còn không hiọu? Anh čã bao giọ hạ mình trưọc ngưọi čà n bà nà o như thế čâu, chọ có em, chọ vọi Lạc Tiọu Phà m em thôi. Chọ khi ọ cạnh em, anh mọi cảm thấy thì ra tình yêu không những rất vui vẻ mà còn čem lại cho ngưọi ta čau khọ, ngà y trưọc anh không hiọu thế nà o là yêu, chÃnh em čã là m cho anh hiọu, những viọc nà y lẽ nà o vẫn không čủ čọ chứng minh là anh yêu em sao? Lạc Tiọu Phà m čẩy mạnh Lâm Nam VÅ© ra, sắc mặt vô cảm: - Em không phải čọi tượng čọ anh bà n tọi chuyọn tình yêu, em nghÄ© anh cÅ©ng không phải ngưọi có thọ nói tọi chuyọn tình yêu. Giữa hai ta không cần phải giả dọi, mọi ngưọi čọu có tư tưọng rất thoáng. Em sẽ không yêu cầu anh chọu trách nhiọm gì vọi em, em tin là anh cÅ©ng không cần chọu trách nhiọm vọi em, chúng ta thÃch thì čến, không thÃch thì giải tán. Em nghÄ© sau nà y anh čừng čến tìm em, chúng ta không nên čọ xảy ra viọc gì nữa. ⍍ Giọng nói lạnh lùng cá»§a cô khiến Lâm Nam VÅ© nhất thọi không phản ứng kọp. Lạc Tiọu Phà m là ngưọi čà n bà trọ mặt nhanh nhất mà anh từng gặp, cứ như thọ bất cứ khi nà o cô cÅ©ng có thọ nói ra những lọi là m tọn thương ngưọi khác, và čó čọu là những lọi mà Lâm Nam VÅ© không muọn nghe nhất. Lâm Nam VÅ© thọ dà i: - Thì ra trong lòng em, anh luôn chọ có vọ trà như váºy, cho dù có cọ gắng như thế nà o, em cÅ©ng không chấp nháºn anh, anh giải thÃch như thế nà o, anh cÅ©ng chọ là mọt gã čà n ông ča tình không čáng mọt čọng xu? Lạc Tiọu Phà m không lên tiếng, cô biết kết cục čã là như váºy, viọc gì phải cứu vãn. Lâm Nam VÅ© cầm quần áo trên salon lên: - Anh nấu cháo rọi, čọ ọ trong nọi. Anh či čây, sau nà y sẽ khà ´ng čọ em phải ghét anh nữa. Lâm Nam VÅ© mọ cá»a, không ngọ ọ cá»a còn có mọt ngưọi, čó là Khương Hạo, Lâm Nam VÅ© nhìn Khương Hạo čang čứng trưọc mặt mình, rọi quay čầu lại nhìn Lạc Tiọu Phà m čang sá»ng sọt há học miọng, trái tim như bọ cắt thà nh hai mảnh, či thẳng xuọng lầu. Lạc Tiọu Phà m không ngọ Khương Hạo lại xuất hiọn trưọc mắt cô theo cách nà y, trong tình cảnh nà y. Bọng dưng cô cảm thấy trái tim mình trọng rọng, rọi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Cái gì cần tọi thì sẽ tọi, cô và Khương Hạo không thọ nà o ọ cạnh nhau čược nữa, thứ gì čã lỡ čọu trọ thà nh quá khứ, không thọ bắt čầu lại čược. Ngưọi ngạc nhiên hÆ¡n cả là Khương Hạo, anh luôn tưọng rằng
  • 96.
    cho dù LạcTiọu Phà m čã bọ anh bọ rÆ¡i thì cô cÅ©ng không thọ yêu mọt ngưọi khác nhanh như váºy, anh luôn có lòng tin tuyọt čọi vọi tình yêu mà Tiọu Phà m dà nh cho mình. Bọi váºy anh mọi hy vọng, chọ cần anh quay vọ, Lạc Tiọu Phà m sẽ mọt lần nữa čón anh và o lòng. Nhưng khi anh nhìn thấy mọi thứ xảy ra trưọc mắt, anh mọi cảm thấy mình tháºt ngọc, tháºt ngọc, có thọ Lạc Tiọu Phà m čã không còn là Lạc Tiọu Phà m mà anh quen biết nữa. Sắc mặt Khương Hạo rất khó coi, čôi tay anh run rẩy, chọ Lạc Tiọu Phà m: - Em⍦ Haiz! ⍍ Rọi buông thõng tay, bọ či. - Ha ha ha⍦ ⍍ Lạc Tiọu Phà m cưọi lọn. ⍍ Các anh tưọng các anh là ai, tưọng Lạc Tiọu Phà m tôi là ai, muọn čến thì čến, muọn či thì či, các anh thá»±c sá»± čánh giá mình quá cao rọi! ⍍ čóng sầm cá»a lại, những giọt nưọc mắt čua nhau rÆ¡i xuọng. Lâm Nam VÅ© nằm bò trên vô lčng ô tô, anh cưọi nhạo bản thân, lần čầu tiên quan tâm tọi mọt ngưọi con gái, lần čầu tiên yêu ngưọi con gái čó, nhưng lại bọ cô chÆ¡i cho hết vọ nà y čến vọ khác. Lạc Tiọu Phà m čã ọ vọi anh, nhưng vẫn còn ọ vọi ngưọi čà n ông khác! Vừa nghÄ© čến čây, trái tim anh čã như thắt lại, sau čó anh tá»± an á»§i bản thân, anh muọn có ngưọi čà n bà như thế nà o mà không čược, viọc gì cứ quan tà ¢m tọi mọi Lạc Tiọu Phà m, trên čọi nà y čâu phải chọ có mình cô là čà n bà . NghÄ© mãi, nghÄ© mãi, nhưng anh vẫn hy vọng Lạc Tiọu Phà m và Khương Hạo không còn quan họ gì nữa, nhưng cà ¢u nà y vẫn không thọ an á»§i čược anh. Anh biết quá rõ, Lạc Tiọu Phà m yêu Khương Hạo rất sâu čáºm, sâu tọi mức anh không thọ nà o hình dung nọi. Anh cắn chặt môi, khọi čọng xe rọi lao vút či. -------------------------------------------------------------------------------- Chương XII / Chương 12 Yêu čôi môi em Triọu Nhan Lọi cùng thư ký tọi Công ty Kate, nhân viên cá»§a công ty čã mọi họ và o phòng họp. Vừa čẩy cá»a phòng họp, Triọu Nhan Lọi čã thấy Lạc Tiọu Phà m thản nhiên ngọi trên ghế nên hÆ¡i ngạc nhiên. Anh không ngọ Lạc Tiọu Phà m lại là nhân viên cá»§a Kate, ngà y trưọc anh thưọng tọi čây nhưng không čọ ý tọi. Khóe mắt Lạc Tiọu Phà m hÆ¡i sưng, sắc mặt cÅ©ng nhợt nhạt, hai hà ng lông mi cong vút có vẻ gì čó buọn buọn, như mọt là n sương mọng cá»§a mùa thu. Lạc Tiọu Phà m mặc mọt chiếc quần bò mà u trắng, trên là mọt chiếc áo phông trắng rọng rãi có in hình các nhân váºt hoạt hình, cả ngưọi cô có vẻ tiọu tụy nhưng trông vẫn vô cùng xinh čẹp. Lạc Tiọu Phà m thoải mái chìa tay ra, khuôn mặt nhọ thoáng cưọi: - Chà o Tọng giám čọc Triọu, tôi thay mặt cho toà n bọ nhân viên Công ty Kate chà o mừng anh tọi čây, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Triọu Nhan Lọi cÅ©ng mọm cưọi: - Từ lâu čã nghe tiếng Công ty Kate có mọt thiết kế nữ čược ngưọi trong nghọ xưng là ⍍Quá»· tà i⍍, hôm nay čược gặp, čúng là vinh hạnh. Gò má Lạc Tiọu Phà m lại thoáng á»ng họng, nhân lúc bắt tay, cô nắm mạnh bà n tay Triọu Nhan Lọi, ngẩng cao čầu, khóe mắt cÅ©ng
  • 97.
    mọm cưọi: - CảmÆ¡n Tọng giám čọc Triọu čã khen ngợi, tôi cÅ©ng nghe nói anh là nhân tà i trong giọi kinh doanh thà nh phọ, không ngọ tà i nčng khen ngợi cá»§a anh cÅ©ng hÆ¡n ngưọi. Những ngưọi khác thấy họ vừa gặp nhau čã čấu khẩu, không khà rõ rà ng sôi nọi hÆ¡n. Triọu Nhan Lọi và Lạc Tiọu Phà m nhìn nhau cưọi, cảm tình dà nh cho čọi phương cÅ©ng tčng thêm. Triọu Nhan Lọi lắc čầu: - Xem ra có cô Lạc ọ čây thì tôi chọ biết nháºn thua thôi. Lạc Tiọu Phà m chép miọng: - čâu có, anh quá khen rọi. Có lẽ čây là lần Công ty Kate hợp tác vui vẻ nhất vọi Triọu Nhan Lọi, Lạc Tiọu Phà m là mọt ⍍cao thủ⍍ trong viọc čà m phán, Triọu Nhan Lọi cÅ©ng là mọt ⍍tưọng giọi⍍ trong lÄ©nh vá»±c nà y, nhưng hai ngưọi không hẹn mà cùng čưa ra mức giá và các čiọu kiọn hợp čọng khiến bên kia hà i lòng chấp nháºn, chưa tọi trưa, viọc hợp tác čã thương lượng ọn thọa, chọ cần tiến hà nh thảo luáºn các chi tiết là không còn vấn čọ gì nữa. Triọu Nhan Lọi nhìn čọng họ, 11 rưỡi trưa, thư ký čã thu xếp tà i liọu xong xuôi. Triọu Nhan Lọi čứng lên, nhìn Lạc Tiọu Phà m: - Cô Lạc, nọ mặt tôi čn mọt bữa cÆ¡m nhé! Lạc Tiọu Phà m quay lưng vọ phÃa ngưọi khác, là m mặt họ: - Giám čọc Triọu nói gì váºy, tọi čọa bà n cá»§a chúng tôi thì sao čọ cho anh mọi cÆ¡m čược, čọ tôi čứng ra mọi! Triọu Nhan Lọi cÅ©ng không tiọn từ chọi: - Váºy thì tôi không khách sáo nữa. Lạc Tiọu Phà m thầm čánh mọt dấu chấm than trong lòng, tháng nà y là những ngà y tháng mà cô nghèo čói nhất, mọt čọng tiọn phải chia čôi, cÅ©ng may trên thế giọi nà y vẫn còn có mọt thứ giải quyết čược nọi lo trưọc mắt. Sọ sọ chiếc thẻ tÃn dụng trong túi, cô nói thầm: ⍍Trông cáºy và o mà y cả⍍. Hai ngưọi ngọi lên chiếc BMW cá»§a Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan Lọi quay čầu lại nói vọi Lạc Tiọu Phà m: - Cô Lạc, cô thÃch čn món gì, čọ čn Hà n Quọc hay Nháºt Bản. Lạc Tiọu Phà m cưọi ⍍he he⍍ hai tiếng rất giảo hoạt: - Tôi čn gì cÅ©ng čược, hôm nay tôi mọi anh nên anh thÃch čn gì thì tôi čn čó. ⍍ Nhưng trong lòng cô lại thầm nghÄ©, ⍍chọ cần là čọ čn rẻ tôi čọu thÃch cả. Tôi không muọn vì mọt bữa cÆ¡m mà cuọi tháng phải uọng nưọc lã và gặm mì tôm sọng⍍. Triọu Nhan Lọi khọi čọng xe, thoáng cưọi nhẹ: - Váºy thì tôi sẽ quyết čọnh váºy. Khi tọi nÆ¡i, Lạc Tiọu Phà m thá»±c sá»± họi háºn vọi câu nói cá»§a mình. Họ dừng xe trưọc mọt nÆ¡i có cánh cá»a sÆ¡n son thếp và ng, hai hà ng bảo vọ mặc čọng phục čọ vọi những chiếc cúc và ng sáng loáng, čây chÃnh là Khách sạn Hương Xá ⍍ Khách sạn 5 sao
  • 98.
    duy nhất, caocấp nhất trong thà nh phọ nà y. Tọi nÆ¡i nà y čn cÆ¡m mà không có 5000 tọ thì čừng mong ra čược khọi cá»a, cho dù chọ là tiọn bo cho gác cọng cÅ©ng čã bằng ná»a tháng lương cá»§a cô, xem ra tháng sau Lạc Tiọu Phà m phải gặm mì tôm sọng tháºt rọi. Khuôn mặt nhọ cá»§a Lạc Tiọu Phà m xọ xuọng như bánh bao nhúng nưọc, nụ cưọi vô cùng gượng gạo. Triọu Nhan Lọi čọ xe xong, nhìn nét mặt cô, cọ nén cưọi, còn cọ ý trêu chọc: - Sao thế? Họi háºn vì čã mọi tôi čn cÆ¡m sao? Bây giọ họi háºn vẫn còn kọp, nếu čọ tôi và o čn rọi thì cô chọ còn cách trả tiọn thôi. Lạc Tiọu Phà m thu hết dÅ©ng khÃ: - Ai bảo là tôi họi háºn, čã nói là mọi anh čn cÆ¡m thì chắc chắn là tôi sẽ mọi. ⍍ Nhưng trong lòng cô thầm kêu khọ: ⍍Anh hai, anh chọn món gì čừng vượt quá 5000 tọ, thẻ tÃn dụng cá»§a tôi chọ quẹt čược 5000 thôi. Haiz! Ngọ nhỡ không čược thì čà nh phải gọi Lão Béo tọi cứu váºy, nói gì thì nói, Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không thọ vừa kiếm tiọn cho ông ta, vừa mọi khách cá»§a ông ta čn cÆ¡m như thế čược. Mọt ngưọi bảo vọ tiến lại gần, giúp Triọu Nhan Lọi mọ cá»a xe, čang čọnh nói gì čó thì Triọu Nhan Lọi xua tay, čánh mắt ra hiọu cho ngưọi bảo vọ rọi čưa chìa khóa cho anh ta. Xuọng xe, anh giúp Lạc Tiọu Phà m mọ cá»a: - Mọi cô Lạc. Hôm nay Triọu Nhan Lọi mặc mọt bọ comple mà u trắng mọt hà ng cúc, vô cùng hợp vọi vóc ngưọi sang trọng cá»§a anh, trên thá»±c tế, anh là mọt ngưọi čà n ông rất čẹp trai, có thọ vì tiếp quản viọc kinh doanh cá»§a gia čình quá sọm nên so vọi những anh chà ng công tá» khác, trông anh có vẻ trưọng thà nh và trầm tÄ©nh hÆ¡n nhiọu. Lạc Tiọu Phà m xuọng xe, Triọu Nhan Lọi nắm tay cô. Ngưọi không có tiọn thì tá»± nhiên cÅ©ng thiếu či tá»± tin, trong čầu Lạc Tiọu Phà m chọ nghÄ© ngọ nhỡ không čủ tiọn thì là m thế nà o, tháºt là mất mặt quá. Nhưng là m thế nà o? Là m thế nà o? Mải nghÄ© chuyọn tiọn nong, cô không cẩn tháºn bọ trẹo chân, suýt chút thì ngã, Lạc Tiọu Phà m lại čọ mặt. Vọi Lâm Nam VÅ© cô còn có thọ là m nÅ©ng chứ vọi Triọu Nhan Lọi thì không. Triọu Nhan Lọi khác vọi Lâm Nam VÅ©, khi ọ cùng Lâm Nam VÅ©, cô muọn thế nà o thì thế čó, nhưng khi ọ cùng Triọu Nhan Lọi, cô lại luôn cảm thấy rất cčng thẳng. Triọu Nhan Lọi là m ra vẻ không nhìn thấy gì, vừa bưọc và o cánh cá»a lọn čã có mọt cô gái tọi čưa họ lên tầng trên. Chả trách ngưọi ta nói Khách sạn Hương Xá là khách sạn hà o hoa nhất thà nh phọ, cách trang hoà ng bên trong quả tháºt không thua kém gì cung čiọn cá»§a hoà ng gia: Chùm čèn pha lê lọn tọa ra ánh sáng mà u tÃm, thi thoảng lại va và o nhau vang lên những âm thanh rất thú vọ; trần nhà hình vòng cung vọi những hình vẽ các nà ng tiên tay cầm nhạc khà čang vui vẻ hát ca, những hình vẽ čọu vô cùng sọng čọng, khiến ngưọi ta có cảm giác họ có thọ hóa thà nh ngưọi tháºt bất cứ lúc nà o. Lạc Tiọu Phà m ngẩn ngÆ¡ quan sát. čây là lần čầu tiên cô tọi čây čn cÆ¡m, nọn nhà dưọi čất cô čược lát bằng những viên čá čại Lý lọn mà u trắng, bóng loáng, trÆ¡n tọi mức khiến Lạc Tiọu Phà m cảm thấy chân mình sắp bọ trượt či.
  • 99.
    Trong sọ nhữngthá»±c khách či qua mặt cô, có rất nhiọu ngưọi là các nhân váºt nọi tiếng từng čược ččng lên các báo, tạp chÃ, còn có Nghiêm čạo, mọt ngôi sao lọn mà Lạc Tiọu Phà m rất thÃch, nhìn anh čẹp trai hÆ¡n trên tivi rất nhiọu, không thua kém gì Lâm Nam VÅ©, chiếc quần bò mà u trắng bó sát čôi chân dà i, chiếc áo phông mà u čọ, trông anh tháºt trẻ trung, nhất cá» nhất čọng cá»§a anh čọu thọ hiọn čẳng cấp cá»§a mọt ngôi sao lọn, khiến ngưọi khác không thọ rọi mắt ra čược. - Wa! Anh thấy có phải anh ấy còn čẹp trai hÆ¡n trong tivi không? ⍍ Lạc Tiọu Phà m kinh ngạc. - Ha ha ha⍦ ⍍ Triọu Nhan Lọi cưọi lọn. Lạc Tiọu Phà m giáºn dữ quay čầu lại, lưọm Triọu Nhan Lọi rách cả khóe mắt: - Anh cưọi cái gì? Tôi biết rọi, anh thấy ngưọi ta čẹp trai hÆ¡n anh nên trong lòng thấy khó chọu phải không? Hừ! čọ kọ vọi ngưọi khác, chẳng phong čọ chút nà o! - Ha ha ha⍦ čà n bà tháºt là ⍦ Lạc Tiọu Phà m không chọu thua kém: - čà n bà chúng tôi là m sao? Lẽ nà o čà n ông các anh thÃch nhìn gái čẹp còn čà n bà chúng tôi thì không čược sao? Ai quy čọnh hả? - Nghiêm čạo⍦ ⍍ Triọu Nhan Lọi gọi to. Nghiêm čạo quay lại, thấy Triọu Nhan Lọi bèn quay sang nói và i câu vọi ngưọi bên cạnh rọi či tọi gần, vọ vai Triọu Nhan Lọi, nói: - Triọu Nhan Lọi cáºu giọi nhé, gần čây či čâu váºy? Tìm cáºu mấy lần mà không thấy, tráºn čấu lần trưọc cá»§a chúng ta còn chưa xong, hay là cáºu muọn nháºn thua? Nhưng như thế thì không giọng vọi tÃnh cách cá»§a cáºu chút nà o! Triọu Nhan Lọi cưọi mọm: - Ai thua ai còn chưa chắc, cčn nhà sát biọn čó cá»§a cáºu trưọc sau gì cÅ©ng thuọc vọ tay tôi thôi, cứ cho cáºu ọ tạm và i ngà y. Lạc Tiọu Phà m nghe hai ngưọi nói chuyọn vọi nhau, thì ra là họ quen thân nhau từ trưọc. Nhọ lại lúc nãy những lọi mình nói vọ Nghiêm čạo, không biết Triọu Nhan Lọi có nói ra không. Nghiêm čạo cÅ©ng čã nhìn thấy Lạc Tiọu Phà m čứng cạnh Triọu Nhan Lọi từ trưọc. Triọu Nhan Lọi cái gì cÅ©ng tọt, chọ có čiọu nghiêm túc quá, quen anh čã 10 nčm mà chưa bao giọ thấy anh có tình cảm gì vọi những ngưọi phụ nữ khác. Hôm nay thấy Triọu Nhan Lọi či cùng Lạc Tiọu Phà m, Nghiêm čạo thá»±c sá»± thấy tò mò. Triọu Nhan Lọi thoải mái chọ Lạc Tiọu Phà m: - Nghiêm čạo, čây là Lạc Tiọu Phà m, bạn cá»§a tôi, cÅ©ng là čọi tác là m čn cá»§a tôi. Nghiêm čạo čưa tay ra: - Chà o cô, rất vui čược gặp cô. čây là lần čầu tiên Lạc Tiọu Phà m čược čứng gần thần tượng cá»§a mình như váºy, trái tim čáºp dọn dáºp: - Chà o anh, tôi tên là Lạc Tiọu Phà m, tôi từng nghe anh hát bà i ⍍Trưọng háºn
  • 100.
    ca⍍, tôi thÃchlắm. Triọu Nhan Lọi čứng cạnh cưọi ha hả: - Hay lắm! Nghiêm čạo, fan cá»§a cáºu čúng là chọ nà o cÅ©ng có. Vừa nãy có ngưọi còn nói tôi không čẹp trai bằng cáºu nên sinh lòng čọ kỵ. Hai gò má Lạc Tiọu Phà m láºp tức čọ lên, nghiến rčng nhìn Triọu Nhan Lọi, dứ dứ tay ra vẻ uy hiếp. Nghiêm čạo cọ ý sọ mặt mình: - Sao hả? Không thoải mái sao? Tôi vọn dÄ© čược lòng mọi ngưọi hÆ¡n cáºu mà . Ba ngưọi cùng cưọi lọn. Triọu Nhan Lọi mọi Nghiêm čạo cùng hai ngưọi či čn cÆ¡m, lần nà y thì khiến Lạc Tiọu Phà m cà ng thêm čiêu čứng, vọn dÄ© hai ngưọi čn cÆ¡m cô čã sợ không čủ tiọn, giọ lại thêm Nghiêm čạo, trưọc mặt thần tượng cá»§a mình mà không có tiọn trả tiọn cÆ¡m thì čúng là phải nhảy lầu tá»± tá» mất. Triọu Nhan Lọi lại còn thêm dầu và o lá»a: - Hôm nay là Tiọu Phà m mọi cÆ¡m čấy, bọi váºy chúng ta phải čn nhiọu mọt chút, như váºy mọi thọ hiọn čược thà nh ý. Nghiêm čạo hÆ¡i khó hiọu, čang čọnh nói gì čó thì Triọu Nhan Lọi lại čánh mắt ra hiọu cho anh. Anh láºp tức ngáºm miọng lại, nhìn khuôn mặt nhčn nhó cá»§a Lạc Tiọu Phà m, ho khan mọt tiếng: - Muọn nói gì thì nói mau, čừng khiến ngưọi ta čn cÆ¡m mất ngon. Nhan Lọi yêu cầu và o ngọi Phòng Phượng hoà ng čắt nhất ọ nÆ¡i nà y, Lạc Tiọu Phà m vừa nhìn thá»±c čơn thì trong lòng liọn bình tÄ©nh lại. Tiêu chuẩn mọt bữa čn vọi phòng riêng ọ čây là 1 vạn 8 nghìn tọ, Lạc Tiọu Phà m sọ chiếc thẻ tÃn dụng trong túi, dù sao tiọn cá»§a cô cÅ©ng không čủ, không nghÄ© nhiọu nữa, cứ čn xong rọi tÃnh sau, Triọu Nhan Lọi và Nghiêm čạo nhìn Lạc Tiọu Phà m čn uọng thoải mái thì čọu quay sang nhìn nhau. Triọu Nhan Lọi cọ ý nói: - Lạc Tiọu Phà m, cho dù có uọng rượu say thì cÅ©ng vẫn phải trả tiọn čấy. Lạc Tiọu Phà m čang ngáºm canh cá chép trong miọng, không hà i lòng lưọm Triọu Nhan Lọi mọt cái: - čương nhiên là tôi trả tiọn rọi, nhưng giả sá» như tôi không čủ tiọn thì ba ngưọi chúng ta čà nh phải ọ čây rá»a bát čĩa trả tiọn thôi, čừng trách tôi không nhắc nhọ hai ngưọi, cứ čn no trưọc či còn có sức mà là m viọc. Nghiêm čạo chép miọng: - Haiz! Tôi biết là trên čọi nà y chẳng có bữa čn nà o miọn phà mà , čúng là thế tháºt! CÅ©ng may mà tôi čã chuẩn bọ trưọc, mang theo cả quần áo čọ lên sân khấu hát, čà nh phải bán giọng čọ trả tiọn čn thôi. Triọu Nhan Lọi là m bọ nói: - Váºy thì tôi biết là m cái gì, tôi nghÄ© tôi thÃch hợp vọi viọc là m Tọng giám čọc ọ čây, hay là tôi là m và i ngà y čọ trả nợ váºy. Lạc Tiọu Phà m suýt nữa thì phun cả rượu trong miọng ra, trong
  • 101.
    lòng cô, TriọuNhan Lọi là ngưọi vô cùng nghiêm túc, nhưng những gì anh nói ngà y hôm nay tháºt khác vọi bình thưọng, Lạc Tiọu Phà m thá»±c sá»± muọn cưọi. Nghiêm čạo quay čầu lại nhìn Lạc Tiọu Phà m: - Váºy Tiọu Phà m, hai chúng tôi čọu či kiếm tiọn trả nợ, cô sẽ là m gì? Lạc Tiọu Phà m uọng nọt ngụm canh cá rọi hà i lòng lau miọng: - Váºy sao? Thế thì cứ ngọi čây chọ các anh trả hết nợ. Triọu Nhan Lọi báºt cưọi lọn. Nói mãi nói mãi, Lạc Tiọu Phà m bắt čầu thấy không yên tâm, nghÄ© mọt họi, xung quanh cô chẳng ai có tiọn, hình như chọ có Là ¢m Nam VÅ© là già u có nhất, nhưng cô và anh lại không có mọi quan họ gì, sao có thọ čòi tiọn cá»§a anh? NghÄ© či nghÄ© lại, hình như chọ còn mọi Lão Béo, čã quyết čọnh như váºy, čà nh phải gọi Lão Béo ra giải cứu cho mình thôi, giả sá» Lão Béo còn cần ngưọi tà i như mình thì lão buọc phải tọi. Nghiêm čạo nhấp mọt ngụm rượu: - Chúng ta ngọc tháºt, viọc gì phải phiọn phức như thế, nghe nói Tọng giám čọc cá»§a khách sạn nà y còn thiếu mọt bà vợ, chi bằng Tiọu Phà m hy sinh mọt chút, gả cho anh ta là xong. Lạc Tiọu Phà m lắc čầu nguầy nguáºy: - Bữa cÆ¡m nà y čắt quá, tôi không thèm gả cho mọt ông già čâu. Nghiêm čạo liếc Triọu Nhan Lọi, Triọu Nhan Lọi chọ cưọi. Nghiêm čạo dưọng như hiọu ra čiọu gì čó, nói: - Sao cô biết là mọt ông già , ngọ nhỡ là mọt ngưọi trẻ tuọi čẹp trai như Triọu Nhan Lọi thì sao, cô có chọu không? - Không. ⍍ Lạc Tiọu Phà m trả lọi rất nhanh chóng. ⍍ Tôi có quen anh ta čâu, cho dù anh ta còn trẻ čã lên là m Tọng giám čọc thì cÅ©ng chẳng liên quan gì tọi tôi cả. Nghiêm čạo cưọi cưọi, không nói nữa. Lúc nà y, mọt nhân viên phục vụ bưọc và o: - Tọng giám čọc, ông bà chá»§ čang čn cÆ¡m ọ phòng bên cạnh, mọi ông qua mọt lát čọ gặp và i ngưọi bạn. - čược, cô xuọng trưọc či! Nói lát nữa tôi qua. ⍍ Triọu Nhan Lọi nói. Nghiêm čạo čứng lên: - Nếu bác trai čã gọi cáºu thì tôi cÅ©ng či luôn čây, mấy ngưọi bạn còn čang chọ tôi, hôm khác chúng ta sẽ chÆ¡i bóng vọi nhau. Triọu Nhan Lọi gáºt čầu: - čược rọi! Có thọi gian thì gọi čiọn cho tôi. Nghiêm čạo là m mặt họ vọi Lạc Tiọu Phà m: - Tôi không trả nợ cùng cô nữa, hôm khác tôi sẽ mọi cô čn cÆ¡m. ⍍ Nghiêm čạo vừa či khọi, Lạc Tiọu Phà m không biết
  • 102.
    phải là mthế nà o, cô không muọn čụng phải em gái cá»§a Triọu Nhan Lọi, không phải là cô sợ, chọ là không muọn mọi ngưọi čọu thấy khó xá», nói không chừng Lâm Nam VÅ© cÅ©ng có mặt ọ čó, váºy thì mọi chuyọn sẽ cà ng thêm phức tạp. Triọu Nhan Lọi kéo tay Lạc Tiọu Phà m: - či thôi, Tiọu Phà m. Lạc Tiọu Phà m giằng khọi tay anh, khó xá»: - Tôi không či nữa, sợ không tiọn, anh či mọt mình či! - Có gì mà không tiọn, chọ là bọ mẹ tôi thôi, chắc chắn họ sẽ thÃch cô lắm. Lạc Tiọu Phà m vẫn hÆ¡i do dá»±, nhưng không từ chọi čược lọi mọi nhiọt tình cá»§a Triọu Nhan Lọi, čà nh gáºt čầu čọng ý. Hai ngưọi či sang phòng čn bên cạnh, Lạc Tiọu Phà m chọnh lại quần áo, trong lòng bất giác thấy cčng thẳng. Nhân viên phục vụ mọ cá»a ra, trong phòng cháºt ngưọi, ánh mắt tất cả mọi ngưọi čọu čọ dọn vọ phÃa họ, Lạc Tiọu Phà m cà ng cảm thấy khó chọu hÆ¡n, chọ có Triọu Nhan Lọi là vẫn thoải mái nắm tay cô, ngọi và o chiếc ghế cạnh mọt cặp vợ chọng trung niên, nói: - Ba mẹ, không phiọn khi con čưa bạn cùng tọi chứ! Mọt phụ nữ trông khoảng 40, 50 tuọi čứng lên, khuôn mặt hiọn là nh, nhìn Lạc Tiọu Phà m từ trên xuọng dưọi rọi tọi gần nắm tay cô: - čương nhiên là čược rọi. Lọi, cô gái nà y là ai? Triọu Nhan Lọi thân máºt čặt tay lên vai Lạc Tiọu Phà m: - Cô ấy là bạn tọt kiêm bạn là m čn cá»§a con, Lạc Tiọu Phà m. Bà Tuyết Y chưa bao giọ thấy con trai mình čưa bất cứ ngưọi con gái nà o vọ nhà , bà cÅ©ng rất sọt ruọt, không ngọ cuọi cùng con trai bà cÅ©ng čã nghÄ© thông suọt, bà nhìn Lạc Tiọu Phà m, thầm čánh giá, thấy cô thân hình čẹp, mặt mÅ©i xinh xắn mà cÅ©ng có vẻ là có học, ngọi cạnh con trai mình čúng là rất xứng čôi. Íng Triọu Cương từ giây čầu tiên khi Lạc Tiọu Phà m bưọc và o, ánh mắt čã không họ rọi khọi khuôn mặt cô, lúc không cẩn tháºn, ông là m čọ cả tra ra ngoà i. Nhân viên phục vụ vọi và ng či tọi thu dọn. Trương ChÃnh Viọn ngọi cạnh čó nắm chặt tay ông, ông mọi bình tÄ©nh lại čược. Lạc Tiọu Phà m quá giọng mọt ngưọi, mọt ngưọi cÅ© cá»§a hÆ¡n 20 nčm trưọc, sao cô lại giọng như thế? Trương ChÃnh Viọn vọi ông là quan họ thượng cấp và hạ cấp, nhưng trên cả, họ là hai ngưọi bạn cùng nhau lọn lên, ngưọi čó ông cÅ©ng čã từng gặp. Triọu Cương quay lại nhìn Trương ChÃnh Viọn, Trương ChÃnh Viọn gáºt čầu, nói nhọ: - Giọng, giọng quá, cứ như là mọt ngưọi váºy. Bà Tuyết Y thấy chọng mình cứ nhìn Lạc Tiọu Phà m chčm chčm như ngưọi mất họn thì hÆ¡i giáºn, quay sang nguýt ông mọt cái: - Anh nói gì či chứ, là m gì mà như ngưọi mất họn váºy!
  • 103.
    Lúc nà yTriọu Cương mọi sá»±c tọnh, čứng lên: - Hoan nghênh các bạn trẻ cùng tham gia, nếu chọ có ngưọi già chúng tôi nói chuyọn vọi nhau thì cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì, có các cháu ọ čây, chúng tôi thấy không khà sôi nọi hÆ¡n nhiọu. ⍍ Những ngưọi khác có mặt ọ čó čọu cưọi, những ngưọi nà y čọu là những ngưọi cùng Triọu Cương tạo nên ⍍vương quọc⍍ Triọu Thế, nói là cấp trên cấp dưọi nhưng thá»±c ra thà ¢n nhau như anh em, bạn bè. Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng tọ ra hiọn thục, chọ cưọi nhẹ: - Cháu chà o hai bác! Cháu tọi čưọng čọt quá, cÅ©ng không chuẩn bọ quà cáp gì, mong hai bác thông cảm. ⍍ Nhưng čôi mắt cô čã nhanh chóng lưọt qua mọt vòng, thấy Lâm Nam VÅ© và Triọu Tiọu Mạn không có mặt ọ čó, thọ phà o nhẹ nhõm. Triọu Cương lại mọt lần nữa quan sát kỹ Lạc Tiọu Phà m, giọng nói có phần không bình tÄ©nh: - Không cần phải khách sáo, mau ngọi xuọng, ngọi xuọng či. Bà Tuyết Y cÅ©ng kéo tay Lạc Tiọu Phà m ngọi xuọng: - Cô Lạc čang là m gì váºy? - Cháu⍦ ⍍ Lạc Tiọu Phà m čang čọnh nói thì Triọu Nhan Lọi tọ ra không vui: - Mẹ, mẹ họi gì nhiọu thế. - Cái thằng bé nà y! ⍍ Tuyết Y lưọm con trai. ⍍ Mẹ chọ tiọn miọng họi thế thôi, čúng tháºt là ⍦ Bây giọ chưa gì čã bảo vọ ngưọi ta rọi, mẹ họi và i câu cÅ©ng không čược. Lạc Tiọu Phà m thấy họ hiọu lầm thì hÆ¡i ngượng, vọi nói: - Bác gái, cháu là m thiết kế ọ Công ty Kate, là bạn là m čn vọi Tọng giám čọc Triọu, hôm nay bọn cháu vừa ký hợp čọng hợp tác vọi nhau nên mọi tọi čây čn cÆ¡m. Bà Tuyết Y nhìn Lạc Tiọu Phà m vọi ánh mắt là lạ rọi lại nhìn Triọu Nhan Lọi: - Ừ, ừ⍦ ⍍ Rọi čẩy bóng sang chọng mình. ⍍ Anh cÅ©ng nói và i câu či! Triọu Cương nói nhọ: - Em nói hết rọi, em còn bảo anh nói gì? Bà Tuyết Y thọ dà i: - čã 30 tuọi rọi còn chưa láºp gia čình, khó khčn lắm mọi thấy nó čưa mọt ngưọi vọ, lại không phải, anh bảo là m mẹ như em có không lo lắng čược không? Lạc Tiọu Phà m thấy họ cứ thì thầm to nhọ vọi nhau, chắc chắn là čang nói mình thì cà ng thấy ngượng hÆ¡n, tháºt muọn biến khọi čây ngay láºp tức. Triọu Nhan Lọi thò tay xuọng gầm bà n nắm tay Lạc Tiọu Phà m mọi phát hiọn ra lòng bà n tay cô toà n là mọ hôi, không nhọn čược báºt cưọi, nói nhọ bên tai Lạc Tiọu Phà m: - Bọ mẹ tôi là họ hay sao mà cô phải sợ như thế? Từ ngà y quen cô, chưa khi nà o thấy cô sợ thế. ⍍ Lạc Tiọu Phà m nhìn
  • 104.
    khuôn mặt nhẹnhà ng cá»§a anh, giáºn dữ dẫm mạnh lên chân anh, khiến anh čau čọn cau mà y lại, miọng xuýt xoa. Những hà nh čọng čó čọu lọt và o mắt bà Tuyết Y, xem ra hình như cÅ©ng không tọ như mình nghÄ©. Bà čÃch thân čặt mọt bát cháo tọ yến và o tay Lạc Tiọu Phà m, tươi cưọi nói: - Cháu chưa čn cÆ¡m phải không! Xin lọi, bác chọ mải nói chuyọn mà quên mất, mau čn cháo tọ yến či. Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng không tiọn từ chọi, chọ có čiọu vừa nãy čn nhiọu quá nên bây giọ không muọn čn nữa, thi thoảng cô lại čạp xuọng chân Triọu Nhan Lọi, hy vọng anh nói câu gì čó. Ai ngọ Triọu Nhan Lọi cứ giả vọ như không biết. Lạc Tiọu Phà m không còn cách nà o khác, čà nh phải čn bát cháo. Bà Tuyết Y thčm dò: - Tiọu Phà m, sau nà y thưọng xuyên bảo thằng Lọi čưa tọi nhà bác chÆ¡i nhé, nhà bác tuy không lọn nhưng čằng sau có mọt cái bãi cọ rọng, khung cảnh čẹp lắm, còn có thọ cưỡi ngá»±a, bác nghÄ© chắc là giọi trẻ các cháu thÃch trò nà y. - Bãi cọ⍦ ⍍ Hai mắt Lạc Tiọu Phà m láºp tức sáng lên, họi du học bên nưọc ngoà i, cô cÅ©ng thưọng xuyên cùng bạn bè či cưỡi ngá»±a, sau čó vọ nưọc không còn cÆ¡ họi nữa, vừa nghe nói čược cưỡi ngá»±a cô láºp tức thấy hưng phấn hÆ¡n. Bà Tuyết Y thấy khuôn mặt vui vẻ cá»§a Lạc Tiọu Phà m thì nói ngay vọi Triọu Nhan Lọi: - Mai là thứ bảy, con čưa Tiọu Phà m tọi nhà mình chÆ¡i, mẹ sẽ nấu món ngon cho hai čứa. Triọu Nhan Lọi nhìn Lạc Tiọu Phà m, gáºt čầu: - Vâng, con sẽ čưa cô ấy tọi. Lạc Tiọu Phà m lúc čầu thì čúng là rất hưng phấn, nhưng bọng dưng nghÄ© ra rất có thọ sẽ čụng phải Lâm Nam VÅ© và Triọu Tiọu Mạn ọ čó, trong lòng lại thấy không thoải mái, nhưng nhìn nét mặt nhiọt tình cá»§a bà Tuyết Y, cô cÅ©ng không biết nói gì hÆ¡n. Bà Tuyết Y cà ng nhìn cà ng thÃch Lạc Tiọu Phà m, những cô gái xinh čẹp không những thu hút hứng thú cá»§a čà n ông mà ngay cả những ngưọi čà n bà như bà cÅ©ng thÃch. Bọi vì thÃch Lạc Tiọu Phà m nên bà muọn tìm hiọu thêm vọ thân thế cá»§a cô, xem hai nhà có hợp vọi nhau không: - Tiọu Phà m, có thọi gian thì hẹn ba mẹ cháu tọi uọng trà vọi bác nhé! Sắc mặt Lạc Tiọu Phà m láºp tức tái nhợt: - Ba mẹ cháu qua čọi từ khi cháu còn nhọ. Câu nói nà y vừa mọi thọt ra không những khiến bà Tuyết Y biến sắc mà cả ông Triọu Cương cÅ©ng kinh ngạc, không nhọn čược, báºt họi: - Sao lại chết? Bà Tuyết Y véo chọng mọt cái rọi nắm tay Lạc Tiọu Phà m, an á»§i: - Tại bác, tại bác, là m cháu nhọ lại chuyọn čau lòng.
  • 105.
    Lạc Tiọu PhÃm cưọi čắng chát: - Không trách bác čược, họi mẹ cháu còn sọng, không có ngà y nà o là không sọng trong čau khọ, vọi mẹ cháu mà nói, có khi chết lại là mọt sá»± giải thoát. Bà Tuyết Y thương yêu vuọt ve tay Lạc Tiọu Phà m: - Con ngoan, čừng nghÄ© nữa, không ai nói tọi chuyọn nà y nữa nhé. ⍍ Miọng thì nói váºy, nhưng trong lòng bà lại thầm tÃnh toán, những čứa trẻ không có cha mẹ thì thưọng có khiếm khuyết, huọng họ mọt gia čình như nhà họ, yêu cầu chọn con dâu rất cao. Lạc Tiọu Phà m čúng là không tọ, nhưng thân thế gia čình cà ´ lại không tọt, thấy hai ngưọi tình cảm còn chưa sâu sắc, phải mau tách họ ra. Vừa nghÄ© váºy, khuôn mặt bà láºp tức trọ nên lạnh nhạt hÆ¡n. Lạc Tiọu Phà m cÅ©ng có thọ cảm nháºn čược čiọu nà y, vọn dÄ© cô chẳng có ý gì vọi Triọu Nhan Lọi nên cÅ©ng không quan tâm nữa. Triọu Cương nghe nói ba mẹ cá»§a Lạc Tiọu Phà m čọu čã qua čọi, rọi lại nói mẹ cô cả čọi sọng trong čau khọ thì trái tim như bọ hà ng ngà n mÅ©i dao cứa và o, čúng lúc Lạc Tiọu Phà m či rá»a tay, ông cÅ©ng láºp tức čứng lên, či theo ra ngoà i. Lạc Tiọu Phà m vừa từ nhà vọ sinh či ra, Triọu Cương čã bưọc tọi, sắc mặt quan tâm và thân thiết: - Bác muọn họi cháu mọt chuyọn, nhưng lại sợ quá čưọng čọt. Nhưng bác nhìn thấy cháu, bọng dưng nhọ ra mọt ngưọi bạn cÅ©, bọi váºy muọn họi mẹ cháu tên là gì. Lạc Tiọu Phà m hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói: - Tần Tá»± Quyên. Triọu Cương vừa nghe thấy cái tên nà y čã như bọ ngưọi ta čánh trúng, dá»±a lưng và o tưọng, miọng lẩm bẩm: - Tần Tá»± Quyên⍦ ⍍ Cái tên quen thuọc nà y čã nằm sâu trong čáy lòng ông suọt 20 nčm nay, khiến ông không phút giây nà o không sọng trong čau khọ và dà y vò, hôm nay mọt lần nữa nghe thấy cái tên nà y, váºy mà čã âm dương cách biọt. Lạc Tiọu Phà m thấy Triọu Cương tái mặt či thì lo lắng čỡ cánh tay ông: - Bác trai, bác là m sao thế? Triọu Cương lắc čầu: - Bác không sao, bác không sao, cháu và o trưọc či! Bác ngọi mọt mình mọt lát. Thấy Lạc Tiọu Phà m čã či xa, ông Triọu Cương quay vọ phòng là m viọc cá»§a mình, mọ ngčn kéo ra, lấy trong čó ra mọt cái họp gọ. Mọ cái họp gọ, ông lấy ra mọt bức ảnh, ngưọi trong bức ảnh xinh čẹp như hoa, čôi mắt bọ câu như biết nói, khuôn mặt vô cùng dọu dà ng, khóe miọng nhọ hÆ¡i nhếch lên, có cái gì čó čáng yêu và tinh nghọch. Nưọc mắt Triọu Cương rÆ¡i xuọng, lẩm bẩm: - Tiọu Quyên, tại anh phụ lòng em! Tại anh phụ lòng em! Anh không phải là ngưọi, thá»±c sá»± không phải là ngưọi! Em có biết khÃ
  • 106.
    ´ng? Hôm nayanh gặp con gái em rồi, giồng em như ēúc. Con gái em chÃnh là con gái anh, anh phản bồi em là chuyồn khiến anh hồi háºn nhất cuồc ēồi nà y, chắc chắn anh sẽ ēồi xá» vồi con gái em như con gái ruồt cá»§a mình. Những gì ngưồi khác có, anh cÅ©ng sẽ cho nó; những gì ngưồi khác không có, anh cà ng phải cho nó. â““ Nghe thấy tiếng gõ cá»a, ông vồi và ng cất ảnh Ä“i, lau nưồc mắt rồi mồi nói lồn. â““ Mồi và o. Triồu Nhan Lồi bưồc và o , thấy sắc mặt ba mình có vẻ không bình thưồng, anh lo lắng chạy lại dìu ông: - Ba, ba sao thế? Có phải thấy không khồe không? Óng Triồu Cương lắc ēầu, bồng dưng nắm chặt tay Triồu Nhan Lồi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: - Nhan Lồi, con nói tháºt vồi ba, con có quan hồ gì vồi Lạc Tiồu Phà m. Triồu Nhan Lồi hÆ¡i ngạc nhiên trưồc câu hồi cá»§a ba mình, ba anh bình thưồng không thÃch quản lý chuyồn cá»§a con cái, nhưng anh vẫn tháºt thà trả lồi: - Cô ấy chồ là bạn là m Ä“n cá»§a con thôi, không có quan hồ gì cả. Triồu Cương nhìn Triồu Nhan Lồi chÄ“m chÄ“m: - Tháºt sao? Triồu Nhan Lồi hoảng hồt khi nhìn ánh mắt cá»§a ba mình: - Ba là m sao váºy? - Ba muồn con cưồi cô ấy, hÆ¡n nữa phải ēồi xá» vồi cô ấy tháºt tồt, ba muồn cô ấy thà nh con dâu nhà hồ Triồu. Triồu Nhan Lồi thấy ba mình nói váºy thì ngẩn ngÆ¡: - Ba là m sao thế? Triồu Cương ēứng lên: - Chồ cần Tiồu Phà m thÃch con thì con phải cưồi nó, nếu không ēừng mong thừa kế sản nghiồp nhà hồ Triồu, con có hiồu khà ´ng? Triồu Nhan Lồi ngẩn ngÆ¡, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc cá»§a ba mình, anh ēà nh gáºt ēầu: - Con sẽ cồ gắng. Lúc nà y Triồu Cương mồi hà i lòng gáºt ēầu: - Có Ä“iồu chuyồn nà y không ēược ēồ mẹ con biết. Triồu Nhan Lồi lo lắng nhìn ba mình: - Con thấy mẹ không hà i lòng vồi hoà n cảnh gia ēình cá»§a Lạc Tiồu Phà m, con sợ mẹ sẽ không ēồng ý ēâu. - Con không cần lo vồ mẹ con, chồ cần con ēồi xá» tồt vồi Lạc Tiồu Phà m, những viồc khác ba sẽ giúp. â““ Nói xong, ông Ä“i ra khồi phòng, ēồ lại mồt mình Triồu Nhan Lồi vẫn ngÆ¡ ngác
  • 107.
    không hiồu chuyồngì. Khi Triồu Nhan Lồi quay lại thì ba mình Ä“ang nói chuyồn rất vui vẻ vồi Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt cá»§a ông trà n ēầy sá»± yêu thương, quan tâm, ông chưa bao giồ dà nh ánh mắt nà y cho anh và em gái. Anh luôn cảm thấy giữa ba anh và Lạc Tiồu Phà m có chuyồn gì ēó, nhưng ēây là lần ēầu tiên hồ gặp nhau, sao có thồ như thế ēược? Triồu Cương nhìn bồ quần áo trên ngưồi Lạc Tiồu Phà m, vừa nhìn ēã biết là hà ng rẻ tiồn thì thấy khó chồu trong lòng, quay ēầu nói vồi Triồu Nhan Lồi: - Nhan Lồi, lát nữa con ēưa Tiồu Phà m tồi siêu thồ nhà mình chÆ¡i, con bé thÃch cái gì thì mua cho nó, tÃnh và o tà i khoản cá»§a cà ´ng ty ba. â““ bà Tuyết Y liếc chồng mồt cái, thấy ông hôm nay có vẻ bất thưồng, bình thưồng bà ēi mua ēồ ēồu phải tá»± thanh toán, váºy mà hôm nay vì mồt ngưồi xa lạ mà ông lại phá vỡ quy ēồnh cá»§a công ty. Triồu Nhan Lồi cÅ©ng có rất nhiồu nghi vấn, nhưng anh vẫn nhanh nhẹn ēồng ý. Chồ có Lạc Tiồu Phà m là thấy ái ngại, vồi từ chồi: - Cảm Æ¡n bác, cháu không cần gì ēâu, tấm lòng cá»§a bác cháu xin nháºn. Triồu Cương bây giồ chồ muồn ēồn tồi, chồ tiếc là ông khà ´ng thồ cho Lạc Tiồu Phà m mồi thứ mà mình có, nên quay sang nói vồi Triồu Nhan Lồi: - ēừng ngồi ēây vồi mấy ông bà già nữa, bồn trẻ các con Ä“i chÆ¡i Ä“i! Tồi ēó kiồu gì cÅ©ng có ēồ mà Tiồu Phà m thÃch! Ä“i Ä“i! Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng không tiồn nói gì thêm, bèn ēứng lên, cùng Triồu Nhan Lồi Ä“i ra ngoà i. Ngồi trên xe, cô cÅ©ng như Triồu Nhan Lồi, lòng trà n ēầy nghi vấn: - Ba anh bình thưồng cÅ©ng ēồi xá» vồi ngưồi khác như thế hả? Triồu Nhan Lồi cưồi: - Váºy thì cô không hiồu ba tôi rồi, ông ấy rất khó gần, ēừng nói là nói chuyồn thân máºt vồi những ngưồi Ãt tuồi. Có Ä“iồu hình như hôm nay ba tôi ēồi xá» vồi cô hÆ¡i khác thưồng! Lạc Tiồu Phà m nghÄ© mồt lúc lâu: - Ó! ēúng rồi, chắc chắn ba anh tưồng tôi là bạn gái anh nên mồi tồt vồi tôi như thế, ngưồi già ai cÅ©ng thÃch ēược bế cháu cả. Triồu Nhan Lồi cưồi cưồi, khồi ēồng xe: - ēừng nghÄ© nữa, nếu ba tôi ēã ra lồnh bắt tôi ēưa cô Ä“i mua ēồ thì chồ cần cô thÃch, tôi sẽ mua hết, dù sao cÅ©ng có ngưồi trả tiồn cho cô, viồc tồt như thế nà y biết tìm ồ ēà ¢u? Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng mắc mồt cÄ“n bồnh chung cá»§a phụ nữ, ēó là thÃch mua sắm, nhưng ēồ ba Triồu Nhan Lồi trả tiồn, thứ nhất là hai ngưồi mồi gặp mặt nhau lần ēầu tiên, mà cứ cho là thưồng xuyên gặp mặt, nhưng hai bên không có quan hồ gì, cÅ©ng không thồ ēồ ngưồi ta trả tiồn ēược. Cô tồ ra khó xá»:
  • 108.
    - Tôi thấyhay thôi Ä“i! Tôi cÅ©ng chẳng thiếu cái gì, ēồ ba anh trả tiồn thì ngại lắm. - Có gì ēâu mà ngại, nếu thá»±c sá»± thấy ngại thì tôi trả tiồn cho cô là ēược chứ gì! - Chúng ta Ä“n cÆ¡m vẫn chưa trả tiồn, có phải như thế không ēược không hả? Triồu Nhan Lồi nhìn khuôn mặt Ä“n nÄ“n cá»§a Lạc Tiồu Phà m thì báºt cưồi: - Ä“n cÆ¡m cá»§a nhà mình mà còn phải trả tiồn sao? Lạc Tiồu Phà m kinh ngạc: - Khách sạn Hương Xá là cá»§a nhà anh? Triồu Nhan Lồi gáºt ēầu: - ēó là do ông ngoại tôi thà nh láºp. Sau khi ông ngoại mất, ba tôi tiếp quản, quản lý các công viồc thưồng ngà y, tôi có thồi gian cÅ©ng tồi giúp ba tôi. Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ chu miồng: - Váºy sao anh không nói sồm, là m tôi cứ sợ không ēủ tiồn trả. Triồu Nhan Lồi nhưồng mà y: - Tôi ēâu thấy cô lo lắng, chồ thấy cô Ä“n nhiồu hÆ¡n, uồng nhiồu hÆ¡n ngưồi khác. ēúng là mồt chú heo ham Ä“n. Lạc Tiồu Phà m mạnh miồng nói: - Tồi mồt nÆ¡i ēắt ēồ như thế Ä“n cÆ¡m, ēương nhiên là phải Ä“n cho bõ, nếu không thì tôi thiồt thòi hả? - Ha ha haⓦ â““ Triồu Nhan Lồi cưồi xong bèn quay ēầu lại, nghiêm túc nhìn Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt sâu thẳm. â““ Tiồu Phà m, cô cảm thấy tôi thế nà o? ồ cùng tôi có vui không? Lạc Tiồu Phà m gáºt ēầu như bồ cá»§i: - ēương nhiên là vui rồi, tôi mà có ngưồi anh như anh thì thÃch tháºt, tháºt là ngưỡng mồ em gái anh. Triồu Nhan Lồi không hiồu Ä“ang suy nghÄ© Ä“iồu gì, chồ nhếch miồng cưồi: - Chồ muồn có ngưồi anh trai như váºy, lẽ nà o không nghÄ© gì khác sao, cái gì ēại loại như là bạn tri ká»· hay là chồng gì gì ēó? â““ Nói xong, anh nhìn thấy khuôn mặt nhồ cá»§a Lạc Tiồu Phà m thoáng thay ēồi trong gương chiếu háºu. Lạc Tiồu Phà m nghồch ngợm là m mặt hồ: - Không dám vồng tưồng, mồt con nhóc nhà nghèo như tôi gả cho mồt anh nông dân sẽ tồt hÆ¡n, không dám có ý gì vồi hoà ng tỠēâu. Triồu Nhan Lồi thoáng sầm mặt lại, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng có vẻ trầm tư, hai ngưồi rÆ¡i và o im lặng.
  • 109.
    The Following UserSays Thank You to beminhondethuong For This Useful Post: lovely (cách ēây 1 tuần) beminhondethuong Xem hồ sÆ¡ Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong #25 cách ēây 1 tuần beminhondethuong Member Tham gia ngà y: May 2010 Bà i gồi: 52 Thanks: 0 Thanked 5 Times in 4 Posts -------------------------------------------------------------------------------- YÓU ēÓI MÓI EM- CHÆ¯Æ NG XIII Tồi cồng Tòa nhà Thương mại ēưồng sồ 3 khu Hương Xá, Triồu Nhan Lồi ēồ xe cẩn tháºn rồi cùng Lạc Tiồu Phà m xuồng xe. Trưồc cá»a tòa nhà ēồu là những chiếc ô tô bóng loáng ēắt tiồn, thi thoảng lại có mồt quý cô hay quý bà trang Ä“iồm cầu kỳ từ trong bưồc ra, xung quanh còn mấy ngưồi Ä“i theo, giúp hồ xách các túi lồn túi nhồ. ēây là nÆ¡i mà những ngưồi già u có thÃch tồi nhất, luôn Ä“i ēầu trà o lưu, cho dù là hà ng hiồu nồi tiếng cỡ nà o, ngưồi ta ēồu có thồ tìm thấy ồ nÆ¡i ēây, giá cả ēương nhiên cÅ©ng tương xứng vồi tầm cỡ cá»§a nó, mồt bồ quần áo bình thưồng vồi mức lương cá»§a Lạc Tiồu Phà m cả tháng, có lẽ cÅ©ng chồ ēủ mua mồt bồ. Lạc Tiồu Phà m nhìn sá»± xa hoa ồ nÆ¡i nà y, bắt ēầu thấy hÆ¡i ēồ kồ vồi những ngưồi già u có, món ēồ nà o cÅ©ng là hà ng hiồu, hà ng ēồc, chắc chắn không thồ tìm ēược món thứ hai ồ những chợ thông thưồng, không lo phải ēụng hà ng vồi ngưồi khác. Lạc Tiồu Phà m nhìn thấy mồt chiếc chân váy mà u hồng phấn, mà u sắc tươi tắn, chất liồu mồm mại, trên có thêu những bông hoa nhồ mà u và ng nhạt, ồ thắt lưng còn có mồt cái nÆ¡ bưồm nhồ, ēẹp tồi mức cô không thồ nhìn Ä“i chồ khác. Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra, theo thói quen xem giá cá»§a chiếc áo, suýt chút nữa thì ēã hét lên, trưồc tiên cô nhìn thấy mấy sồ 0 ēằng sau, rồi nhìn thấy sồ 3 ēứng trưồc, mồt chiếc váy mà tồi 3 vạn tồ, Lạc Tiồu Phà m thồ dà i, cho dù khà ´ng Ä“n không uồng thì cÅ©ng phải ēồ dà nh tiồn lương trong 5 tháng, cô mồi mua ēược chiếc váy nà y. Nhân viên trong tiồm mặc dù ēã ēược ēà o tạo là ēồi xá» vồi mồi khách hà ng ngang nhau, nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m và bồ quần áo rẻ tiồn mà cô mặc, tá»± nhiên thái ēồ ēón tiếp cÅ©ng không mấy nhiồt tình, chồ ēứng nguyên ồ trong quầy thu ngân. Lạc Tiồu Phà m tháºn trồng cất chiếc váy Ä“i, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng bồ ra 3 vạn tồ ēồ mua mồt chiếc váy thì cô lại không là m ēược. Triồu Nhan Lồi vẫn ēứng ồ phÃa sau, thấy Lạc Tiồu Phà m nhìn chiếc váy xuất thần thì ra nói và i lồi và o tai nhân viên quản lý, ngưồi ēó gáºt gáºt ēầu. ēồ tồt ēúng là ēồ tồt, bình thưồng Ä“i mua quần áo, chẳng mấy khi chồn ēược ēồ mình ưng ý, tồi ēây, nhìn thấy cái gì cô cÅ©ng thÃch, chồ tiếc là mình không có tiồn nên chồ biết
  • 110.
    thồ dà i.Nhìn thấy nhưng lại không thồ chiếm là m cá»§a riêng, chẳng thà không nhìn còn hÆ¡n, ēồ ēỡ phải Ä“au lòng. Lạc Tiồu Phà m nhìn ngó mồt lúc, không muồn xem nữa bèn ngồi xuồng ghế nghồ ngÆ¡i, mặt phụng phồu như ēứa trẻ Ä“ang dồi mẹ, nhìn những ngưồi phụ nữ lắm tiồn không thèm mặc thá» quần áo, cứ thế vứt lên bà n gói lại, nghÄ© tồi mình có mồt bồ ēồ cÅ©ng không mua ēược thì tâm trạng lại cà ng buồn rầu hÆ¡n. Triồu Nhan Lồi chồ ēứng bên cạnh cưồi cưồi, sau ēó vẫy tay vồ phÃa sau, có hai ngưồi gần ēó vồi và ng xách túi lồn túi bé Ä“i tồi trưồc mặt Lạc Tiồu Phà m: - Thưa cô, những bồ quần áo cô thÃch ēồu ồ trong nà y. â““ Nói rồi ēặt mấy túi ēồ lên ghế rồi bồ Ä“i. Lạc Tiồu Phà m kinh ngạc há hồc miồng, nhìn thấy chiếc váy mà u hồng phấn mà mình thÃch, tưồng tượng ra mình ēược mặc bồ váy ēó, nhưng lại cảm thấy như váºy không ồn, nhìn Triồu Nhan Lồi, hÆ¡i ēồ mặt: - Tôi thấy ngại lắm, bắt anh phải chi tiồn. Triồu Nhan Lồi kéo tay Lạc Tiồu Phà m, ánh mắt vô cùng dồu dà ng: - Cô quên rồi sao, ēây ēâu phải tôi trả tiồn, là ba tôi trả, ai bảo cô trồ thà nh con dâu tương lai mà ba tôi thÃch! Óng ấy ēã thÃch cô như thế thì tôi cô cứ tạm là m con dâu cá»§a ông mồt ngà y Ä“i, không vì tôi thì cÅ©ng vì mấy bồ quần áo nà y. â““ Lạc Tiồu Phà m còn Ä“ang ēồnh từ chồi thì Triồu Nhan Lồi ēã mồm cưồi nắm tay cô, cầm chiếc váy mà u hồng phấn và mồt chiếc áo lên, nói, â““ Mau Ä“i thay quần áo Ä“i, tôi muồn xem cô mặc ēẹp như thế nà o. Lạc Tiồu Phà m vồn dÄ© không ēồnh lấy, nhưng Ä“a sồ những cô gái ēồu có thồ chồng ēỡ lại vồi cám dồ cá»§a tiồn bạc, nhưng lại không chồng nồi cám dồ từ những bồ quần áo ēẹp, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng không ngoại lồ. Trù trừ mồt lúc lâu, cô vẫn mang quần áo Ä“i theo nhân viên phục vụ và o phòng thỠēồ. Triồu Nhan Lồi Ä“ang ngồi trên ghế, không biết trầm tư suy nghÄ© Ä“iồu gì. Bồng dưng có ai vồ mạnh lên vai anh: - Anh hai, anh là m gì ồ ēây? Không phải là tồi cùng vồi chồ dà ¢u tương lai cá»§a em ēấy chứ! â““ Triồu Nhan Lồi quay ēầu lại, thấy em gái Ä“ang Ä“i cùng vồi Lâm Nam VÅ©. Sắc mặt Lâm Nam VÅ© hÆ¡i khó coi, hình như bá»±c bồi cái gì ēó, nhưng em gái anh thì tươi cưồi rạng rỡ, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Em gái anh mặc kồ Lâm Nam VÅ© ēồi vồi cô thế nà o, chồ cần ēược ồ bên anh là cô ēã cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng Triồu Nhan Lồi nhìn thấy những Ä“iồu ēó thì lại thấy trái tim mình Ä“au nhói. Lâm Nam VÅ© nhưồng mà y: - Lồi, chắc là không ngồi mồt mình ồ ēây chứ! Có ngưồi ēẹp nà o thì mồi ra cho bồn tôi xem. Triồu Nhan Lồi cưồi: - Cô ấy và o thay quần áo rồi, nếu muồn biết mặt thì ồ lại. Có Ä“iồu nhìn thấy rồi ēừng tồ ra thất vồng nhé, nhất là VÅ©, ēừng có nồi giáºn. Lâm Nam VÅ© bồng dưng nghÄ© ra Ä“iồu gì ēó, hai con mắt như tóe lá»a, quay ngưồi ēồnh bồ Ä“i, nghe thấy câu nói cuồi cùng cá»§a Triồu Nhan Lồi lại dừng lại. Anh sợ cái gì?
  • 111.
    Nếu cô ēãquyết ēồnh cùng vồi ngưồi ēà n ông khác thì viồc gì anh phải quan tâm tồi cô. Anh ēưa tay ra, cồ ý ôm chặt vòng eo nhồ cá»§a Triồu Tiồu Mạn: - Tôi viồc gì phải nồi giáºn, tôi không hiồu anh nói thế là có ý gì. â““ Mặc dù nói như váºy, nhưng sắc mặt anh tái xanh. Triồu Nhan Lồi cÅ©ng không quan tâm tồi Lâm Nam VÅ©, chồ cưồi lạnh lùng. Nhân viên phục vụ mồ cá»a phòng thay ēồ ra, Lạc Tiồu Phà m e lồ bưồc ra ngoà i, tóc tháo tung ra khiến ēôi má ēồ á»ng cà ng thêm nồi báºt. Khuôn mặt cô cà ng trồ nên xinh ēẹp, nhất là ēà ´i mắt, vì quá hưng phấn nên sáng ngồi khác thưồng, nhìn cô như mồt ngôi sao sáng chói nhất trên mồt bầu trồi ēầy sao, thu hút ánh mắt cá»§a mồi ngưồi. Rất nhiồu ngưồi Ä“i qua ēồu nhìn cô, chiếc vest mà u trắng kết hợp hoà n hảo vồi chân váy mà u hồng. Lạc Tiồu Phà m vồn dÄ© cao ráo nên mặc bồ ēồ nà y và o, nhìn cô cà ng thêm xinh ēẹp. Triồu Nhan Lồi ngẩn ngÆ¡ nhìn Lạc Tiồu Phà m, trái tim bồng Ä“áºp lồi mồt nhồp, nhưng anh lại cồ nén lại, liếc mắt sang nhìn Là ¢m Nam VÅ©, chồ thấy ánh mắt anh như hai ēồm lá»a chuẩn bồ ēồt cháy Lạc Tiồu Phà m. Lạc Tiồu Phà m lúc ēầu không nhìn thấy Là ¢m Nam VÅ©, chồ soi mình trong gương, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, mồm cưồi rạng rỡ. Lâm Nam VÅ© lại cà ng giáºn hÆ¡n. Anh cho cô tiồn cô không thèm nháºn, còn trả lại anh mồt cái bạt tai, Triồu Nhan Lồi chồ mua cho cô mồt bồ quần áo, váºy mà cô ēã cưồi tươi như thế? Chả trách cô ēồi xá» vồi mình tháºt lạnh nhạt, thì ra là thÃch mồt ngưồi có tiồn, có tà i hÆ¡n anh, chồ trách anh quá si tình, ai mà ngồ cô cÅ©ng chẳng khác gì những ngưồi ēà n bà khác! Anh cà ng nghÄ© cà ng giáºn. Triồu Tiồu Mạn không nháºn ra Lạc Tiồu Phà m, thứ nhất là vì hà ´m ēó ánh ēèn trong quán bar quá tồi, thứ hai là vì cách Ä“n mặc cá»§a Lạc Tiồu Phà m ngà y hôm nay cÅ©ng khác hẳn hôm ēó, thứ ba là lần ēầu tiên gặp mồt ngưồi lạ mặt, cô rất dồ dà ng quên Ä“i. Bồi váºy Triồu Tiồu Mạn không nháºn ra Lạc Tiồu Phà m, chồ có Ä“iồu thấy Lạc Tiồu Phà m quá xinh ēẹp thì trong lòng hÆ¡i ghen ghét, nhưng lại nghÄ© ēó là ngưồi yêu cá»§a anh trai, là chồ dâu tương lai cá»§a mình, xinh ēẹp thì cà ng khiến cô nồ mà y nồ mặt thêm chứ sao. Triồu Nhan Lồi nắm tay Lạc Tiồu Phà m, ēặt lên trán cô mồt nụ hôn, ánh mắt rất dồu dà ng, giồng nói cÅ©ng nhồ nhẹ: - Tiồu Phà m, em ēẹp quá, lần ēầu tiên anh nhìn thấy con gái mặc váy ēẹp như váºy. Lạc Tiồu Phà m bồ Triồu Nhan Lồi hôn ngay trưồc mắt mồi ngưồi thì thấy không vui, nhưng cÅ©ng không biồu hiồn ra mặt: - Cảm Æ¡n, cảm Æ¡n cả chiếc váy mà anh tặng nữa. Lâm Nam VÅ© giáºn Ä“iên ngưồi, lạnh lùng hừ mồt tiếng: - Lồi, bạn gái mồi mà không giồi thiồu hả, sao tôi thấy quen mặt thế, hình như từng gặp ồ ēâu rồi. Lúc nà y Lạc Tiồu Phà m mồi nhìn thấy Lâm Nam VÅ©, thấy mặt anh có vẻ khác thưồng, trông như bánh bao nhúng nưồc, lạnh lùng như bÄ“ng, ánh mắt thì tóe lá»a như sắp sá»a nuồt chá»ng cô ēến
  • 112.
    nÆ¡i. Lạc TiồuPhà m cÅ©ng không ngồ lại gặp Lâm Nam VÅ© ồ ēây, cô không hy vồng Lâm Nam VÅ© sẽ hiồu lầm mồi quan hồ giữa mình và Triồu Nhan Lồi. Nhưng nhìn thấy Triồu Tiồu Mạn ēứng cạnh anh, cô lại nghÄ©, anh ēã có vồ hôn thê rồi, dá»±a và o cái gì mà quản lý tôi, tôi là gì cá»§a anh? Mặt cô láºp tức hếch lên, là m nÅ©ng: - Em khát rồi, chúng ta Ä“i uồng trà sữa Ä“i! Triồu Nhan Lồi khoác vai Lạc Tiồu Phà m, âu yếm véo mÅ©i cô: - ēược, em nói gì anh cÅ©ng nghe cả. Ä“i thôi, anh biết dưồi lầu có mồt quán trà sữa ngon lắm, chúng ta tồi ēó nhé! ồ chồ hồ còn có bánh Ä“áºu xanh nữa, chắc chắn em sẽ thÃch Ä“n. Thấy hai ngưồi thân máºt, ngồt ngà o vồi nhau, Lâm Nam VÅ© tức Ä“iên lên. Lạc Tiồu Phà m chẳng buồn nhìn anh thêm mồt cái, cứ như thồ anh không hồ tồn tại, Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± muồn cho cô mấy cái bạt tai, nhưng mình dá»±a và o cái gì mà quản lý cô? Triồu Nhan Lồi nhìn Lâm Nam VÅ©, ēáy mắt thoáng cưồi: - Nam VÅ©, Ä“i cùng chúng tôi nhé, ēông ngưồi cho vui. Triồu Tiồu Mạn thấy khuôn mặt rạng ngồi hạnh phúc cá»§a anh trai thì kéo tay Lâm Nam VÅ©: - Anh hai, em vồi anh VÅ© không Ä“i nữa, anh vồi chồ dâu chÆ¡i vui nhé. Thấy Triồu Tiồu Mạn cÅ©ng hiồu lầm, Lạc Tiồu Phà m cà ng muồn giải thÃch hÆ¡n, nhưng nhìn sắc mặt cá»§a Lâm Nam VÅ©, cô lại chán không buồn nói nữa, trong lòng nghÄ©, giải thÃch cái gì? Anh ấy ēã có vồ hôn thê, hiồu lầm cÅ©ng ēâu có sao! Lâm Nam VÅ© ôm chặt vai Triồu Tiồu Mạn, hôn nhẹ lên má cô: - Anh cÅ©ng thấy khát nưồc, thôi chúng ta Ä“i cùng Ä“i! Cà ng ēông cà ng vui, ēừng phụ lại lòng tồt cá»§a Lồi. Ngưồi nà o cÅ©ng có tâm sá»± riêng cá»§a mình nhưng ēồu không chồu ēồ lồ ra ngoà i. Chồ có Triồu Tiồu Mạn còn nhồ tuồi, không có nhiồu kinh nghiồm sồng nên không hiồu gì, chồ dá»±a và o lòng Lâm Nam VÅ©, âm thầm vồi niồm vui cá»§a riêng mình. Tồi quán trà sữa, mồi ngưồi ngồi xuồng, gồi trà xong còn gồi thêm mấy loại Ä“iồm tâm. Lâm Nam VÅ© Ä“ang ngồi ēồi diồn vồi Lạc Tiồu Phà m, cà ng nhìn thấy cô cà ng giáºn, thò chân ēạp Lạc Tiồu Phà m mồt cái, Lạc Tiồu Phà m Ä“au quá, suýt chút nữa thì báºt lên tiếng kêu. Lâm Nam VÅ© vẫn thản nhiên, ēút cho Triồu Tiồu Mạn mồt miếng bánh. Lạc Tiồu Phà m mặc dù rất bá»±c mình nhưng còn ngại Triồu Nhan Lồi nên không phát tác, chồ xoa xoa chân, cÆ¡n Ä“au như chạy thẳng và o tim. Triồu Nhan Lồi nhìn sắc mặt Lạc Tiồu Phà m có vẻ không bình thưồng, quan tâm hồi: - Sao thế? Có phải em không khồe không? Lạc Tiồu Phà m chán nản lắc ēầu: - Không sao, không sao. - Ha ha haⓦ Lồi, anh nhặt ēược ồ ēâu cô vợ xinh ēẹp nà y hả, lần ēầu tiên thấy anh quan tâm tồi phụ nữ như thế, tôi
  • 113.
    thá»±c sá»± rấttò mò ēấy, có thồ kồ cho chúng tôi nghe không, hai ngưồi quen nhau như thế nà o, trong khách sạn hay là quán bar. Sắc mặt Triồu Nhan Lồi láºp tức thay ēồi, nhưng lại nhanh chóng trồ vồ bình thưồng, nói ná»a ēùa ná»a tháºt: - ēây là bà máºt giữa tôi và Tiồu Phà m, không thồ nói cho cáºu nghe ēược. Ngồ nhỡ cáºu cưồp mất Tiồu Phà m cá»§a tôi thì là m thế nà o? Lâm Nam VÅ© nhưồng mà y, khóe miồng mồm cưồi chế giồu: - Tôi chồ sợ anh coi ngưồi ta là bảo bồi, nhưng ngưồi ta lại chồ coi anh như cây cồ, tôi sợ Lồi cá»§a chúng ta lần ēầu tiên thÃch ngưồi khác ēãⓦ - Không cần cáºu phải lo, chồ cần cáºu ēồi xá» tồt vồi em gái tôi là ēược rồi. â““ Triồu Nhan Lồi ngắt lồi, sầm mặt lại. Lạc Tiồu Phà m bồ kẹp giữa hai ngưồi hồ, không biết phải là m thế nà o, ēà nh ngoan ngoãn ngáºm miồng lại, mải mê Ä“n thức Ä“n, coi như hai ngưồi Ä“ang ēùa cợt vồi nhau. Triồu Tiồu Mạn thấy anh trai mình và Lâm Nam VÅ© sắp cãi nhau ēến nÆ¡i thì vồi ngÄ“n lại: - ēược rồi, hai anh tháºt là , cứ gặp mặt là cãi nhau, kiếp trưồc chắc là oan gia cá»§a nhau. â““ Lạc Tiồu Phà m nghe hai ngưồi hồ cãi nhau cÅ©ng thấy khó chồu nên cầm khÄ“n lau miồng rồi ēứng lên: - Em Ä“i vồ sinh, mồi ngưồi cứ Ä“n tá»± nhiên. Lâm Nam VÅ© cÅ©ng ēứng lên: - Tôi ra ngoà i hóng gió. Sắc mặt Triồu Nhan Lồi cà ng khó coi hÆ¡n, nhìn dáng vẻ vô tư cá»§a em gái, lá»a giáºn bồc lên, nhưng lại sợ là m tồn thương tồi em gái mình, không muồn cô biết nên cồ nén lá»a giáºn xuồng, không nói gì nữa. Lạc Tiồu Phà m và o nhà vồ sinh rá»a mặt, soi lại mình trong gương, rõ rà ng là gầy Ä“i rất nhiồu. Gần ēây nhiồu viồc xảy ra quá, lại toà n là những viồc cô không thồ lưồng trưồc ēược. Giồng như cô và Lâm Nam VÅ©, ai mà ngồ cô và anh lại gặp nhau và cứ lằng nhằng mãi tồi giồ? Tháºt không biết phải là m thế nà o. Vừa mồi bưồc chân ra khồi cá»a phòng vồ sinh, cô ēã nhìn thấy khuôn mặt tÄ“m tồi cá»§a Lâm Nam VÅ© Ä“ang ēứng dá»±a lưng và o tưồng, thấy Lạc Tiồu Phà m Ä“i ra, anh nhếch môi cưồi khinh bồ, hai tay ēút túi, nói mát: - Không ngồ Lạc Tiồu Phà m cá»§a chúng ta lại có sức thu hút như váºy, ngay cả Tồng giám ēồc Triồu Nhan Lồi nồi tiếng nhà hồ Triồu mà cô cÅ©ng quyến rÅ© ēược, quả là khâm phục. Lạc Tiồu Phà m nhìn dáng vẻ Lâm Nam VÅ©, cảm thấy mình không cần phải giải thÃch gì vồi anh, mà cho dù có giải thÃch thì chắc anh cÅ©ng không tin, vồn dÄ© cô không muồn mình còn có quan hồ gì vồi anh nữa, hiồu lầm cà ng tồt, bồi váºy cô không nói lồi nà o, quay ngưồi bồ Ä“i. Lâm Nam VÅ© giáºn dữ kéo mạnh tay cô lại, khiến cô ngã nhà o và o lòng anh, sau ēó anh ép cô dá»±a và o tưồng, nhìn cô bằng con mắt tóe lá»a, giồng nói run rẩy: - Em nói Ä“i, có phải emⓦ Lạc Tiồu Phà m cưồi lạnh mồt tiếng, nhìn Lâm Nam VÅ© bằng con
  • 114.
    mắt khinh bồ: -Tôi biết anh ēồnh nói cái gì. Có Ä“iồu tôi không có nhiồu tiồn ēồ ngà y nà o cÅ©ng bao trai. Nếu như tôi có tiồn thì tôi cÅ©ng muồn thế tháºt. - Emⓦ â““ Hai ngồn lá»a sáng rá»±c lên trong mắt Lâm Nam VÅ©, anh nâng mặt cô lên, â““ Anh không cho phép, sau nà y em ēừng mÆ¡ ēược ồ cùng ngưồi ēà n ông khác, em là cá»§a anh, vÄ©nh viồn! - Ha ha haⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m cưồi lồn, â““ Anh tháºt là buồn cưồi, vồi mồt ngưồi ēã có vợ sắp cưồi như anh, anh không thấy câu nà y quá buồn cưồi sao? Chồ tiếc là tôi không phải ēồi tượng ēồ anh chÆ¡i bồi. â““ Lạc Tiồu Phà m nói xong những câu ēó, nghiêm túc nhìn Lâm Nam VÅ©, bồ sung. â““ Lâm Nam VÅ©, anh nghe cho rõ ēây, cho dù anh không có vồ hôn thê thì Lạc Tiồu Phà m tôi cÅ©ng sẽ không ồ cùng anh ēâu, tôi không thÃch anh, cÅ©ng không yêu anh, xin anh từ nay vồ sau ēừng can thiồp và o chuyồn cá»§a tôi nữa. â““ Nói xong cô giằng mạnh tay anh ra. ēôi mắt Lâm Nam VÅ© hằn lên Ä“au ēồn, anh ôm chặt khuôn mặt cá»§a Lạc Tiồu Phà m trong tay, nhìn thẳng và o mắt cô: - Anh muồn em nhìn thẳng và o mắt anh và nói những Ä“iồu nà y, nếu không anh sẽ không tin ēâu. Lạc Tiồu Phà m bồ Lâm Nam VÅ© nhìn thì chồt dạ, trong lòng cô lúc nà o cÅ©ng nhồ tồi Lâm Nam VÅ©, anh là ngưồi ēà n ông thứ hai tồi gần ēược vồi trái tim cô. Chồ có Ä“iồu, mồt khồi ēầu sai lầm sẽ có mồt kết quả mÄ© mãn sao? Cô không dám nghÄ©, cÅ©ng không dám ưồc vồng, chồ biết tránh Ä“i tháºt xa. Nhưng Lâm Nam VÅ© hết lần nà y tồi lần khác tồ tình vồi cô khiến trái tim cô rồi bồi, nhưng cô lại sợ Lâm Nam VÅ© chồ là mồt anh chà ng Ä“a tình, không biết anh ēã nói vồi bao nhiêu ngưồi ēà n bà khác những câu tương tá»±. Huồng hồ anh còn có vợ sắp cưồi, mồt cô gái ngoan ngoãn, luôn nghe lồi anh, cô là m sao có thồ nhẫn tâm vì sá»± Ãch ká»· cá»§a mình mà là m tồn thương tồi cô gái vô tồi ēó? Lạc Tiồu Phà m im lặng không lên tiếng, Lâm Nam VÅ© thấy ánh mắt do dá»± cá»§a Lạc Tiồu Phà m, nhẹ nhà ng ôm lấy cô, hôn lên môi cà ´: - Tiồu Phà m, tin anh, anh còn chút chuyồn chưa giải quyết xong, khi nà o xong rồi, anh sẽ cầu hôn vồi em, anh sẽ không ēồ em phải chồ quá lâu ēâu, chồ là trong thồi gian nà y, em không ēược qua lại vồi ngưồi ēà n ông khác, nếu không anh sẽ gục ngã mất. ēược không? Tiồu Phà m? Lạc Tiồu Phà m u uất nhìn Lâm Nam VÅ©: - Tôi sẽ suy nghÄ©. Chúng ta và o thôi. Lâm Nam VÅ© gáºt ēầu: - Em và o trưồc Ä“i! Lát nữa anh và o sau, ēồ hồ khồi nghi ngồ. Trái tim Lạc Tiồu Phà m lại như bồ cái gì ēó bồt chặt, cưồi lạnh lùng, không nói gì nữa. Cô vồ bà n, thấy Triồu Nhan Lồi và Triồu Tiồu Mạn không biết Ä“ang nói gì ēó, cưồi rất vui vẻ. Triồu Nhan Lồi thấy Lạc Tiồu Phà m ēã quay lại, ngẩng ēầu lên nhìn cô, ánh mắt sắc bén cá»§a anh như muồn xé rách cả da thồt cô, xuyên thấu và o trái tim cô. Lạc Tiồu Phà m hoảng hồt cúi ēầu.
  • 115.
    Lúc nà yLâm Nam VÅ© cÅ©ng bưồc và o, không che giấu nồi niồm vui trên khuôn mặt. Triồu Nhan Lồi chồ liếc Lâm Nam VÅ© mồt cái, sau ēó nắm tay Lạc Tiồu Phà m, thân máºt: - Tiồu Phà m, nghe nói mồi có mồt bồ phim mồi, chúng ta Ä“i xem nhé. Lạc Tiồu Phà m vẫn cúi thấp ēầu, lúc nà y bèn ngẩng ēầu lên rồi gáºt nhẹ: - Vâng, cÅ©ng lâu rồi em không Ä“i xem phim, chẳng mấy khi ēược Ä“i miồn phÃ, phải Ä“i chứ. Sắc mặt Lâm Nam VÅ© láºp tức thay ēồi, véo nhẹ tay Lạc Tiồu Phà m dưồi gầm bà n, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng không khách khÃ, ēẩy mạnh tay anh ra. Lâm Nam VÅ© tức Ä“iên lên, vừa nãy rõ rà ng là ēã ēồng ý vồi anh không qua lại vồi ngưồi ēà n ông khác, tại sao bây giồ lại ēã trồ mặt rồi? Anh cà ng lúc cà ng không hiồu nồi Lạc Tiồu Phà m, chồ biết tức giáºn tồi tái mặt. Triồu Nhan Lồi nhìn sắc mặt Lâm Nam VÅ©, ēáy mắt lại thoáng mồt nụ cưồi lạnh, kéo tay Lạc Tiồu Phà m, giồng nói tháºt dồu dà ng: - Tiồu Phà m, chúng ta Ä“i thôi! Em gái anh và Nam VÅ© còn viồc khác phải là m. Lâm Nam VÅ© Ä“ang ēồnh ēứng lên thì ēã bồ câu nói cá»§a Triồu Nhan Lồi là m cho dừng khá»±ng lại. Rạp chiếu phim nằm ồ tầng 2 cá»§a tòa nhà nà y. Triồu Nhan Lồi mua mồt gói bồng ngô lồn ồ cá»a, còn mua thêm mấy loại ēồ Ä“n vặt nữa rồi cùng Lạc Tiồu Phà m Ä“i và o. Thì ra rạp chiếu phim nà y chuyên dùng cho các cặp tình nhân nên ēược chia thà nh từng khu nhồ cho hai ngưồi ngồi. Trong rạp rất sạch sẽ, trên nồn trải tấm thảm dà y có in hình hoa mẫu ēơn, tưồng ēược dán bằng những tồ giấy dán tưồng mà u và ng, trên bà n là mồt cháºu hoa mẫu ēơn Ä“ang nồ rồ và tồa hương thÆ¡m dìu dồu, không khà vô cùng lãng mạn. Trong mồt khung cảnh như váºy, chồ có mồt nam mồt nữ, thưồng khiến ngưồi ta nảy sinh ra nhiồu liên tưồng. Lạc Tiồu Phà m thấy không thoải mái, nhưng ēã ēồng ý tồi xem phim, chồ có Ä“iồu không ngồ lại tồi xem ồ mồt nÆ¡i như thế nà y nên thấy tháºt khó xá». Triồu Nhan Lồi báºt nắp lon Coca rồi ēặt và o tay Lạc Tiồu Phà m, mồm cưồi nhìn khuôn mặt cÄ“ng thẳng cá»§a cô: - Sao lại cÄ“ng thẳng thế, em không sợ anh Ä“n mất em ēấy chứ? - Tất nhiên là không rồi? â““ Lạc Tiồu Phà m hoảng hồt lắc ēầu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng và o Triồu Nhan Lồi. Bồ phim bắt ēầu, ēó là bồ phim â““Sắc giồiâ““ mồi dá»±ng gần ēây, trong phim, Lương Triồu VÄ© ēóng vai mồt tên Hán gian, cùng Thang Duy có rất nhiồu cảnh giưồng chiếu, bồi váºy Lạc Tiồu Phà m lại cà ng khó chồu hÆ¡n, cô thá»±c sá»± hy vồng ngưồi ồ bên cạnh mình lúc nà y là Lâm Nam VÅ©. Cô không thồ nói Triồu Nhan Lồi có Ä“iồm nà o không tồt, chồ có Ä“iồu khi ồ cạnh anh, cô luôn cảm thấy rất ức chế, cô cÅ©ng không nói rõ là vì sao, nhưng cô thá»±c sá»± hy vồng Lâm Nam VÅ© sẽ tồi vồi cô. Triồu Nhan Lồi nắm tay Lạc Tiồu Phà m, quay ēầu lại nhìn cô, khuôn mặt rất khó hiồu: - Tiồu Phà m, anh muồn chÄ“m sóc em suồt ēồi, em có ēồng ý khÃ
  • 116.
    ´ng? - Hả. â““Lạc Tiồu Phà m hoảng hồt ngẩng ēầu lên, cồ nặn ra mồt nụ cưồi gượng gạo, â““ Anh nói gì cÆ¡? Triồu Nhan Lồi cưồi: - Anh muồn chÄ“m sóc em cả ēồi, em có ēồng ý không? Chồ cần em là m vợ cá»§a anh, em muồn cái gì sẽ có cái ēó. â““ Sau ēó anh chồ lên chiếc váy trên ngưồi Lạc Tiồu Phà m. â““ Sẽ không xảy ra viồc muồn có mồt thứ gì ēó mà không ēạt ēược nữa, trên ēồi nà y, có biết bao nhiêu cô gái muồn là m vợ anh, nhưng anh chồ thÃch em. Tiồu Phà m, em sẽ không từ chồi anh chứ? Lạc Tiồu Phà m sững sồ. Bao nhiêu cảm tình dà nh cho Triồu Nhan Lồi ēồu bay biến hết, cô thá»±c sá»± muồn cồi cái váy nà y ra trả cho anh. Giằng tay khồi tay Triồu Nhan Lồi: - Xin lồi, tôi không khồe lắm, tôi vồ trưồc ēây. Tiồn mua quần áo ngà y hôm nay tôi sẽ nhanh chóng gá»i lại cho anh Triồu. â““ Nói xong, cô quay ngưồi Ä“i thẳng, không hồ tồ ra do dá»±. Triồu Nhan Lồi thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m có vẻ không bình thưồng, vồi vã ēứng lên theo. Lạc Tiồu Phà m ēã ēẩy cá»a Ä“i ra, chạy xuồng lầu. Triồu Nhan Lồi giáºn dữ ném mạnh lon nưồc ngồt và o thùng rác, xem ra anh ēã ēánh giá Lạc Tiồu Phà m quá thấp. Lạc Tiồu Phà m ra khồi cá»a, tâm trạng buồn rầu, tiồn quần áo là m thế nà o, ồ thà nh phồ nà y, cô lại chẳng có ai quen thuồc, cÅ©ng may những bồ quần áo khác ēồu ồ trong xe Triồu Nhan Lồi, nhưng bồ ēồ trên ngưồi nói gì thì nói cÅ©ng phải trả lại. Chiếc váy 3 vạn tồ, cái áo hình như cÅ©ng khoảng giá ēó, ngay cả mồt nÄ“m không Ä“n cÆ¡m thì cÅ©ng chồ ēủ cho mồt bồ quần áo! Thồ dà i, Lạc Tiồu Phà m Æ¡i, sao có lúc mà y cÅ©ng tham lam quá, giồ thì hay rồi, biết là m thế nà o ēây? Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiồu Phà m và Triồu Nhan Lồi thân máºt bưồc lên là u, nghe trái tim mình ngứa ngáy, thêm và o ēó là Triồu Tiồu Mạn cứ bám lấy mình, anh giáºn dữ ēứng lên: - Tiồu Mạn, em vồ nhà trưồc Ä“i! Công ty còn có chuyồn, anh cÅ©ng Ä“i vồi em cả ngà y rồi, thế là ēược rồi chứ gì! Triồu Tiồu Mạn gáºt ēầu: - Anh VÅ© Ä“i Ä“i! Em vồ nhà mồt mình cÅ©ng ēược. Lâm Nam VÅ© gáºt ēầu, lái xe Ä“i lung tung, nhưng cà ng Ä“i cà ng thấy bá»±c bồi thêm. ēúng và o lúc nà y thì Ä“iồn thoại cá»§a anh ēồ chuông. Lâm Nam VÅ© chán nản ấn nút nghe: - A lô, tôi là Lâm Nam VÅ©. ēầu dây bên kia không có ēồng tÄ©nh gì, Lâm Nam VÅ© cà ng giáºn hÆ¡n: - Ai ēấy, có chuyồn gì thì nói mau Ä“i, tôi không ēủ kiên nhẫn chồ ēâu. Lạc Tiồu Phà m nghe thấy giồng nói giáºn dữ cá»§a Lâm Nam VÅ© thì nưồc mắt chảy ra, lúc ēầu phải khó khÄ“n lắm cô mồi thu hết dÅ©ng khà ēồ gồi Ä“iồn cho Lâm Nam VÅ©, nhưng thấy anh hung dữ như váºy, lá»a giáºn dâng lên, hét lồn: - Anh cáu cái gì mà cáu! Chết tiồt! â““ Nói xong, cô cúp Ä“iồn thoại.
  • 117.
    Lâm Nam VÅ©sá»ng sồt, vồi và ng cầm Ä“iồn thoại lên, trên mà n hình hiồn dòng chữ â““Bảo bồi ēáng yêuâ““, ēó là tên cá»§a Lạc Tiồu Phà m mà Lâm Nam VÅ© ēặt trong Ä“iồn thoại cá»§a mình, Là ¢m Nam VÅ© láºp tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ hÆ¡n, vồi và ng gồi Ä“iồn thoại lại cho cô, ai ngồ vừa mồi ēồ hai tiếng chuông ēã bồ ngưồi bên kia tắt Ä“i, Lâm Nam VÅ© gồi lại, lại bồ tắt, tồi lần thứ ta, Lạc Tiồu Phà m mồi chồu nghe máy: - Là m cái gì hả? Gồi gì mà gồi lắm thế? ThÃch ēánh à ? Lâm Nam VÅ© nói vồi giồng mồm mồng: - ēược rồi, vừa nãy anh không biết là ēiồn thoại cá»§a em, chứ anh ēâu dám hung dữ vồi em, chồ cần em nói chuyồn vồi anh là anh ēã vui rồi. Mồt lúc lâu sau Lạc Tiồu Phà m vẫn chưa lên tiếng, Lâm Nam VÅ© vồi và ng hồi: - A lô! Tiồu Phà m, sao em không nói gì? Em là m sao thế? - Em ồ ngã tư chồ ēưồng 5 khu Hương Xá, anh tồi ēón em Ä“i! â““ Lạc Tiồu Phà m bồng dưng nghÄ© ra có thồ Lâm Nam VÅ© Ä“ang ồ cùng vồi Triồu Tiồu Mạn, im lặng mồt lúc rồi cúp Ä“iồn thoại, cÅ©ng không thèm nghe xem Lâm Nam VÅ© ồ ēầu dây bên kia nói gì. Cô ngồi trên chiếc ghế ēá ēặt ven ēưồng, nhìn từng Ä“oà n ngưồi Ä“i qua Ä“i lại nhưng không có ai là ngưồi thân, cảm giác cô ēơn lại mồt nữa bao bồc lấy cô, cô thấy cả ngưồi mình lạnh run, lạnh tồi mức cô gần như ēã ēánh mất niồm tin và o cuồc sồng. ēúng và o lúc ēó, mồt chiếc áo ēược khoác lên ngưồi cô, mồt vòng ôm ấm áp ôm chặt cô và o lòng, sau ēó là mồt khuôn mặt ēẹp trai vồi nụ cưồi ngồt ngà o xuất hiồn trưồc mắt cô. Lạc Tiồu Phà m bồng dưng không nhồn ēược nồi ấm ức trong lòng, nhà o và o lòng Lâm Nam VÅ©, ēánh mạnh lên ngá»±c anh. Lâm Nam VÅ© không những không thấy Ä“au mà ngược lại còn có cảm giác tháºt ngồt ngà o, xoa nhẹ khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m: - Sao thế? Em nghÄ© ra cái gì hả? â““ Nói xong, sắc mặt anh láºp tức thay ēồi, nâng cằm Lạc Tiồu Phà m lên, dáng vẻ cÄ“ng thẳng, â““ Có phải Triồu Nhan Lồi bắt nạt em không? Lạc Tiồu Phà m véo mạnh Lâm Nam VÅ© mồt cái, chồ tay lên trán anh: - Não anh bồ nhúng nưồc hả, cả ngà y toà n nghÄ© linh tinh! Lúc nà o cÅ©ng chồ biết mấy trò mèo mả gà ēồng, ngoà i những cái nà y anh còn biết cái gì khác không? Chẳng nhẽ thầy giáo cá»§a anh chồ dạy những thứ nà y thôi hả? Nhìn ánh mắt cá»§a những ngưồi Ä“i ēưồng, Lâm Nam VÅ© ngượng ngồu cưồi: - ēược rồi, coi như anh sai, anh là phà m phu tục tá», ēược chưa? Lạc Tiồu Phà m cắn môi, nưồc mắt vòng quanh, mồt lúc lâu sau mồi nói: - Em muồn mượn anh Ãt tiồn, có ēược không? Lâm Nam VÅ© sá»ng sồt. Lạc Tiồu Phà m láºp tức nói:
  • 118.
    - Thôi bồēi, coi như em chưa nói gì. Nhưng Lâm Nam VÅ© ēã bồt miồng cô lại: - Tiồn cá»§a anh cÅ©ng là tiồn cá»§a em, sau nà y em không ēược nói là mượn, biết không hả? Ä“i, và o xe, anh ēưa cho em. Lạc Tiồu Phà m hÆ¡i do dá»±: - Anh không hồi em mượn là m gì sao? Lâm Nam VÅ© véo mÅ©i cô, cưồi cưồi: - Chồ cần không mang Ä“i bao trai thì anh không quan tâm. â““ Lạc Tiồu Phà m láºp tức ēồ mặt. Lâm Nam VÅ© ôm cô và o lòng, Lạc Tiồu Phà m thấy mồi ngưồi Ä“i ēưồng ēồu Ä“ang nhìn hai ngưồi thì ēồ mặt: - Mau bồ em xuồng, bồ em xuồng. - Anh không buông, hồ thÃch nhìn thì cho nhìn, chắc chắn là hồ Ä“ang ngưỡng mồ em có mồt ông chồng ēẹp trai ēấy, thế nà o, có thấy hạnh phúc không? Lạc Tiồu Phà m chu miồng: - Sao anh biết là ngưồi ta ngưỡng mồ em có mồt ông chồng ēẹp trai? Biết ēâu hồ ngưỡng mồ anh có mồt cô vợ xinh gái thì sao. Chắc hồ Ä“ang nghÄ©, cái thằng ngồc nà y có diồm phúc tháºt, không biết lừa ồ ēâu ra ēược mồt cô vợ xinh thế. - Ha ha haⓦ Thì cứ cho là ngưồi ta ngưỡng mồ em Ä“i, ēược chưa hả? - Thế còn tạm ēược. Cả hai ngưồi không ai nhìn thấy Triồu Nhan Lồi Ä“ang ồ trên chiếc xe BMW mà u Ä“en Ä“áºu phÃa ēồi diồn, Triồu Nhan Lồi từ nãy tồi giồ vẫn Ä“i theo Lạc Tiồu Phà m. Anh không ngồ rằng Lạc Tiồu Phà m lại từ chồi anh, có rất nhiồu ngưồi con gái thầm liếc mắt ēưa tình vồi anh, nhưng anh không hồ ēồ mắt tồi hồ. Gặp Lạc Tiồu Phà m, ban ēầu anh chồ muồn giúp em gái mình quét Ä“i mồt chưồng ngại váºt, tìm cách chia tách tình cảm cá»§a Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ©. Nhưng sau khi thá»±c sá»± tiếp xúc vồi cô, anh lại có mồt cảm giác mà trưồc ēây chưa từng có. Anh phát hiồn ra hình như anh ēã hÆ¡i thÃch Lạc Tiồu Phà m. Anh bèn quyết ēồnh tiến thêm mồt bưồc, nhưng không ngồ Lạc Tiồu Phà m lại từ chồi anh. Nhìn Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm Nam VÅ©, lần ēầu tiên anh cảm thấy trái tim mình Ä“au ēồn như bồ xé rách ra: - Tôi sẽ không dồ dà ng buông tay ēâu, hai ngưồi cứ chồ ēó, tà ´i sẽ không ēồ hai ngưồi ēược như ý. â““ Anh lái xe vồt Ä“i. Lâm Nam VÅ© lấy ra mồt chiếc thẻ, ēặt và o tay Lạc Tiồu Phà m: - ThÃch cái gì thì nói vồi anh, anh ēưa em Ä“i mua, vợ anh nhất ēồnh phải là ngưồi vợ hạnh phúc nhất trên thế giồi nà y. - Emⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m cúi thấp ēầu, chu miồng tháºt cao, â““ Bà ¢y giồ em mồi biết thế nà o là há miồng mắc quai. â““ Lâm Nam VÅ©
  • 119.
    tưồng rằng LạcTiồu Phà m Ä“ang nói mình thì vồi và ng nói: - Cá»§a anh cÅ©ng là cá»§a vợ anh, có gì ēâu mà há miồng mắc quai, em nói gì thế? Em mà còn nói như váºy nữa thì anh sẽ giáºn ēấy. - Em ēâu có nói anh, em nói cái váy mà em mua ngà y hôm nay. Lâm Nam VÅ© bồng dưng hiồu ra: - Ä“i thôi! Chúng ta Ä“i trả tiồn. - Nhưng tiồn ēã trả rồi. - Viồc ēó không liên quan tồi chúng ta, tiồn chúng ta tá»± trả, quần áo chúng ta tá»± mặc, tiồn cá»§a anh ta ēương nhiên ngưồi ta sẽ trả lại. Lạc Tiồu Phà m vui vẻ gáºt ēầu: - Vâng. Hai ngưồi tồi Tòa nhà Thương mại trả tiồn, quả nhiên nhân viên quản lý láºp tức nói vồi Triồu Nhan Lồi, Triồu Nhan Lồi cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n. Lâm Nam VÅ© còn mua thêm cho Lạc Tiồu Phà m mồt ēồng quần áo nữa, thấy dáng vẻ vui vẻ cá»§a Lạc Tiồu Phà m, trách mình ngà y trưồc quá ngồc, sao không biết sá» dụng chiêu nà y nhồ? Nhưng bây giồ cÅ©ng không muồn, anh và Lạc Tiồu Phà m vẫn còn nhiồu thồi gian bên nhau mà ! beminhondethuong Xem hồ sÆ¡ Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong #26 cách ēây 5 ngà y beminhondethuong Member Tham gia ngà y: May 2010 Bà i gồi: 52 Thanks: 0 Thanked 5 Times in 4 Posts -------------------------------------------------------------------------------- YÓU ēÓI MÓI EM- CHÆ¯Æ NG XIV TÓNH YÓU MẬT NGồT (1) - Tiồu Phà m, em thÃch Ä“n gì? ēồ Hà n hay ēồ Pháp? - Không, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu. Lâm Nam VÅ© láºp tức dừng xe lại, hai mắt mồ lồn: - Cái gì? CÆ¡m anh nấu? Nhưng anh chẳng biết là m gì cả! Lạc Tiồu Phà m dá»±a và o lòng Lâm Nam VÅ©, nheo ēôi mắt xinh ēẹp cá»§a mình, nÅ©ng nồu nói: - Em mặc kồ, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu. Lâm Nam VÅ© tái mặt:
  • 120.
    - Chúng taÄ“i Ä“n ēồ Ä“n Viồt Nam nhé! Ngon lắm. - Không thÃch mà ⓦ Dáng vẻ nÅ©ng nồu cá»§a Lạc Tiồu Phà m khiến Lâm Nam VÅ© thấy lòng mình tháºt êm ái. Anh thồ dà i: - ēược rồi! Nhưng ēồ Ä“n anh nấu không ngon thì cÅ©ng ēừng trách nhé. â““ Lạc Tiồu Phà m gáºt mạnh. Hai ngưồi tồi chợ cá mua mồt con cá chép. Lâm Nam VÅ© xách trong tay, cảm thấy tháºt kỳ lạ, thấy mồi ngưồi xung quanh Ä“ang nhìn mình, anh bèn ēẩy cho Lạc Tiồu Phà m: - Có thồ xách giúp anh ēược không, xấu hồ quá. - Gì mà xấu hồ, anh nhìn xem, bao nhiêu ngưồi ēà n ông cÅ©ng xách cá, ngưồi ta có như trồm giồng anh ēâu. Lâm Nam VÅ© nhìn xung quanh, ēúng là có không Ãt ngưồi ēà n ông cÅ©ng Ä“i chợ và còn mặc cả từng ēồng mồt, thế là trong lòng thấy ēỡ khó chồu hÆ¡n. Hai ngưồi mua mồt ēồng thức Ä“n, cùng mang vồ nhà Lạc Tiồu Phà m, cảm giác ēó tháºt sá»± là rất tuyồt. Trên ēưồng vồ nhà , hồ nhìn thấy rất nhiồu cặp vợ chồng trẻ cÅ©ng giồng như hồ, Lâm Nam VÅ© vui vẻ ôm váy Lạc Tiồu Phà m: - Bây giồ anh mồi biết cuồc sồng cá»§a ngưồi bình thưồng thì ra thú vồ như váºy. Lạc Tiồu Phà m lưồm anh: - Váºy sao, thú vồ sao? Sau nà y anh ēừng là m viồc nữa, ngà y nà o cÅ©ng ồ nhà nấu cÆ¡m cho em là ēược rồi. Lâm Nam VÅ© vồi và ng bao biồn: - Thế là m sao ēược? Em có muồn mặc quần áo ēẹp không? Vồi sồ tiồn Ãt ồi cá»§a em, mua mồt bồ còn không ēủ. Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ trừng mắt. Lâm Nam VÅ© quay ngưồi bồ chạy, lại còn quay ēầu lại trêu chồc Lạc Tiồu Phà m: - Lợn con, Ä“uồi theo anh Ä“i, chắc là em không béo tồi nồi không Ä“uồi ēược chứ! - Anh chồ ēấy, ēừng ēồ em bắt ēược anh. â““ Lâm Nam VÅ© chạy ēằng trưồc, Lạc Tiồu Phà m Ä“uồi theo sau, hai ngưồi ēồu chạy tồi mức thồ hồn hồn. Tồi nhà , Lạc Tiồu Phà m bắt ēược Lâm Nam VÅ©, ôm chặt cồ anh, â““ Anh cõng em. Lâm Nam VÅ© chu môi: - Em nặng lắm, nặng như mồt con lợn váºy, anh cõng sao nồi? - Không, em mặc kồ, anh phải cõng em. Lâm Nam VÅ© ngá»a lên trồi thồ dà i: - Chắc là kiếp trưồc anh là m viồc gì xấu xa lắm, nợ Lạc Tiồu Phà m nên kiếp nà y mồi phải là m trâu là m ngá»±a, sao mà sồ anh lại thê thảm thế nà y? Lạc Tiồu Phà m nằm trên lưng Lâm Nam VÅ©, cưồi sung sưồng:
  • 121.
    - Em Ä“oánchắc là kiếp trưồc anh là mồt ēồa chá»§ béo múp mÃp như mồt con heo, còn Lạc Tiồu Phà m em là mồt ngưồi ēẹp khuynh quồc khuynh thà nh! Anh nghÄ© Ä“i, mồt con lợn cưồi mồt ngưồi ēẹp như hoa vồ là m vợ, anh nợ em bao nhiêu hả, mưồi kiếp chưa chắc ēã trả xong. - Không phải ēâu, chắc chắn anh là mồt ēại tưồng quân võ cà ´ng cao cưồng, lại ēẹp trai tuấn tú, còn Lạc Tiồu Phà m chồ là mồt ngưồi hầu cá»§a anh thôi, nhưng mà mặt dà y suồt ngà y bám lấy anh, anh ēã bảo là không cần rồi, nhưng em vẫn lao và o ôm anh, bảo là , không ēược, em thÃch anh, em phải Ä“i theo anh, ha ha haⓦ â““ Còn chưa cưồi xong, anh ēã bồ Lạc Tiồu Phà m cắn mồt cái lên cồ, nhưng cô cắn rất nhẹ, khiến Lâm Nam VÅ© thấy nhồn nhồt, quay ēầu lại hôn Lạc Tiồu Phà m, nụ hôn ngồt ngà o tồi táºn trong tim, anh thá»±c sá»± mong cả ēồi nà y ēược ồ cạnh cô, có thồ trưồc mắt hai ngưồi còn nhiồu trồ ngại, nhưng anh sẽ kiên cưồng tồi cùng. Lạc Tiồu Phà m Ä“eo cho Lâm Nam VÅ© mồt chiếc tạp dồ mà u hồng vồi những nụ hoa nhồ in bên trên, sau ēó nghiêng ēầu nhìn anh. Thá»±c ra da cá»§a Lâm Nam VÅ© còn ēẹp hÆ¡n da con gái, lông mi vừa dà i vừa Ä“en, ēôi mắt lồn, nhân lúc Lâm Nam VÅ© Ä“ang rá»a cá, Lạc Tiồu Phà m lấy cái dây chun buồc tóc cá»§a mình buồc lên ēầu Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© cau mà y nhưng Lạc Tiồu Phà m nhìn thấy kiồt tác cá»§a mình lại vui vẻ cưồi phá lên, kéo Lâm Nam VÅ© tồi gương soi. Lâm Nam VÅ© nhìn thấy bồ dạng kỳ quái cá»§a mình thì vồi và ng ēưa tay lên ēồnh gỡ xuồng, nhưng Lạc Tiồu Phà m giữ tay anh lại, ēặt lên vai cô, hai mắt mồ lồn, cưồi cưồi nói: - Anh nói xem, nếu em mà có mồt ngưồi chồ xinh ēẹp như thế nà y thì thÃch tháºt, chắc chắn sẽ có nhiồu ēồ Ä“n ngon, có bao nhiêu cái Ä“uôi phải lấy lòng em. Lâm Nam VÅ© giáºn dồi nhéo cằm Lạc Tiồu Phà m: - Lẽ nà o có anh trai thì không ai lấy lòng em sao? Lẽ nà o em không biết những ngưồi theo Ä“uồi anh còn xếp hà ng dà i tồi táºn sông Hoà ng Hà sao? Chẳng hiồu biết gì cả. Em có biết chồng em ēược bao nhiêu ngưồi yêu, rất nhiồu ngưồi còn ngưỡng mồ và ghen tồ vồi em không? Lạc Tiồu Phà m giả vồ nôn ồe: - ēúng là Ngưu Ma Vương, da mặt dà y tháºt! Lâm Nam VÅ© nhân cÆ¡ hồi ēó hôn lên môi Lạc Tiồu Phà m: - Chồng em mặt dà y ēấy, nếu không thì là m sao có ēược ngưồi vợ như em. Lạc Tiồu Phà m lặng lẽ ôm cồ Lâm Nam VÅ©, hai mắt giảo hoạt nhìn anh: - Anh nói trưồc Ä“i, sao anh lại thÃch em, ēừng nói là vì em xinh ēẹp, cÅ©ng ēừng nói là vì em cá tÃnh, em muồn nghe anh nói tháºt. Lâm Nam VÅ© giả vồ trầm tư suy nghÄ© rồi thồt lên như thồ phát hiồn ra Ä“iồu gì mồi mẻ lắm: - Bồi vì anh yêu em! - Ó! Không tÃnh. Lâm Nam VÅ© ēã co giò chạy trưồc, ēứng ồ cá»a phòng bếp chồp
  • 122.
    mắt vồi LạcTiồu Phà m, nghiêm túc nói: - ChÃnh bồi vì anh yêu Lạc Tiồu Phà m, bồi vì cô ấy xấu xà quá, anh sợ không lấy ēược chồng, nên ēà nh phải nháºn cô ấy là m vợ váºy. â““ Nói xong anh cưồi phá lên. Lạc Tiồu Phà m giáºn dồi chu môi, Lâm Nam VÅ© vồi và ng ēóng chặt cá»a phòng bếp lại, mặc kồ sá»± uy hiếp cá»§a Lạc Tiồu Phà m ồ bên ngoà i. Không còn ai ēấu khẩu, cÄ“n phòng trồ nên yên tÄ©nh hÆ¡n nhiồu, Lạc Tiồu Phà m ngồi lên xÃch Ä“u, trầm tư nhìn mặt trồi Ä“ang ngả dần vồ phÃa Tây. Ráng chiồu ēồ rá»±c dần dần bồ bóng ēêm nuồt chá»ng, khi bóng tồi tồi gần, bồng dưng ồ nÆ¡i chân trồi ánh lên mồt tia sáng tháºt ēẹp, ánh ēồ tồi chói mắt nhưng lại khiến ngưồi ta không thồ không nhìn. Mặt trồi giây phút ēó còn ēẹp hÆ¡n cả ánh mặt trồi buồi bình minh. Mồt ēà ´i tay ôm lấy vai Lạc Tiồu Phà m, mồt cÆ¡ thồ ấm áp dÃnh và o ngưồi cô, những nÆ¡i mà bà n tay trượt qua ēồu Ä“em lại cho Lạc Tiồu Phà m hÆ¡i ấm, Lâm Nam VÅ© thấy khuôn mặt ưu tư cá»§a ngưồi yêu thì khẽ hôn lên trán cô, hồi: - Sao thế? Em Ä“ang nhìn gì váºy? Hình ảnh nà y vô cùng quen thuồc trong trái tim Lạc Tiồu Phà m, cÅ©ng từng có ngưồi ôm lấy cô và hồi cô mồt câu tương tá»±, Lạc Tiồu Phà m bồng dưng cảm thấy toà n thân mình lạnh buồt, cà ´ ngẩng ēầu lên, ánh mắt có cái gì ēó tháºt khó hiồu: - Anh thá»±c sá»± yêu em không? Sẽ ồ bên em cả ēồi không? Khi Lạc Tiồu Phà m hồi câu hồi ēó, cho dù Lâm Nam VÅ© chồ có mồt chút do dá»± thôi, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng sẽ giồng như mồt vồ tưồng sẵn sà ng rút lui ēồ bảo vồ trái tim ēã bồ thương cá»§a mình. Lâm Nam VÅ© nâng khuôn mặt cá»§a Lạc Tiồu Phà m lên, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: - Nói cho anh biết, sao ēồt nhiên lại hồi câu nà y, sau nà y không ēược hồi như thế nữa, chồ cần biết rằng anh rất yêu em, sẽ bảo vồ em suồt ēồi là ēược. Lạc Tiồu Phà m nhà o và o lòng Lâm Nam VÅ©, ngân ngấn nưồc mắt: - Nếu có ngà y nà o ēó anh muồn Ä“i, em sẽ không ngÄ“n anh lại ēà ¢u, nhưng anh phải nói vồi em trưồc, ēừng ēồt nhiên biến mất, ēừng ēồ em không tìm thấy anh. Trái tim Lâm Nam VÅ© như vỡ vụn, anh giÆ¡ tay lên, nói: - Anh xin thồ, Lâm Nam VÅ© anh chồ yêu mồt mình Lạc Tiồu Phà m, sẽ chÄ“m sóc cho cô ấy suồt ēồi, yêu thương cô ấy suồt ēồi, không bao giồ chia xa, nếu anh phản bồi lại lồi thồ, phạt anh cả ēồi nà y không có vợ, không có ai thèm nhìn anh. Lạc Tiồu Phà m báºt cưồi rồi ra sức ngá»i: - Sao em nghe có mùi khét. - Chết rồi, cá cá»§a anh! â““ Lâm Nam VÅ© vồi và ng chạy và o phòng bếp, cuồi cùng hai ngưồi nhìn nhau rồi nhìn con cá cháy Ä“en trong chảo, ngẩn ngÆ¡. Lâm Nam VÅ© chép miồng, cồi tạp dồ ra vứt lên ghế, báºn rồn ná»a ngà y trồi cuồi cùng cho ra ēồi mồt món Ä“n Ä“en nhẻm và khó hiồu, tháºt là nản chÃ. Lạc Tiồu Phà m tách vồ cá ra, bên trong thồt cá vẫn còn ngon, cô gắp mồt miếng, mùi vồ cÅ©ng không tồ, vui vẻ gồi Lâm Nam VÅ©:
  • 123.
    - VÅ©, maulại ēây, bên trong vẫn Ä“n ēược, ngon lắm! Lâm Nam VÅ© vồi và ng chạy lại. Lạc Tiồu Phà m gắp mồt miếng thồt cá ēưa và o miồng anh, trông ēợi: - Thế nà o? Ngon không? Lâm Nam VÅ© chép miồng: - Không tồ ēâu, không ngồ tay nghồ cá»§a anh cÅ©ng khá phết! Hai ngưồi giồng như ēôi vợ chồng son, anh gắp cho em, em gắp cho anh, vô cùng ngồt ngà o và hạnh phúc. ēúng lúc ēó thì Ä“iồn thoại di ēồng cá»§a Lâm Nam VÅ© ēồ chuà ´ng, anh ấn nút nghe, ēầu dây bên kia vang lên tiếng cá»§a Bạch Hạo Uy: - VÅ©, dạo nà y mồi kiếm ēược em nà o hả? Chẳng buồn quan tâm gì tồi anh em nữa. Tôi vồi Giang Lồi Hằng Ä“ang ồ bar KS, cáºu mau tồi ēây, tồi nay có nhiồu ngưồi ēẹp lắm, không thua kém gì Lạc Tiồu Phà m ēâu, ēảm bảo cáºu sẽ thÃch! Lâm Nam VÅ© quay ēầu lại, thấy Lạc Tiồu Phà m ēứng sau lưng mình Ä“ang cưồi rất khó hiồu, khiến anh sợ quá, vồi và ng bồt chặt ồng nói lại ēồ bên kia không nói câu nà o ēó khó nghe. Là ¢m Nam VÅ© cồ nặn ra mồt nụ cưồi: - Tiồu Phà m, em ēừng nghe hồ nói bừa, những viồc như thế nà y anhⓦ â““ Lâm Nam VÅ© thấy khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m cà ng lúc cà ng tồi sầm lại thì không dám nói tiếp nữa. - Tại sao lại không nghe nữa, chẳng phải hồ bảo anh Ä“i chÆ¡i sao? Anh cứ ēồng ý Ä“i. Lâm Nam VÅ© cưồi cưồi ôm thắt lưng Lạc Tiồu Phà m: - Có em ồ ēây, cho dù bên ēó có tiên nữ anh cÅ©ng không ēồng lòng. â““ Miồng thì nói váºy, nhưng lâu lắm rồi không Ä“i chÆ¡i, trong lòng cÅ©ng thấy ngứa ngáy, nhưng vì có Lạc Tiồu Phà m ồ ēà ¢y nên có ēánh chết anh cÅ©ng không dám nói câu nà y. Lạc Tiồu Phà m giằng lấy Ä“iồn thoại, là m mặt hồ vồi Lâm Nam VÅ© rồi dồu dà ng nói và o Ä“iồn thoại: - Ngưồi ēẹp nà o thế, tôi có thồ Ä“i xem không? Bạch Hạo Uy ồ ēầu dây bên kia nghe thấy tiếng con gái cất lên thì giáºt mình. Nhưng giồng nói cá»§a cô có vẻ rất vui tai nên tưồng rằng là bạn gái mồi cá»§a Lâm Nam VÅ©, mắt nhìn cá»§a Lâm Nam VÅ© luôn rất ēặc biồt, bạn gái cá»§a anh toà n là ngưồi sồ mồt, lại luôn rất thoải mái, chồ cần có ngưồi bạn nà o thÃch bạn gái cá»§a anh thì anh ēồu tặng cho bạn, bồi váºy nghe thấy giồng nói cá»§a Lạc Tiồu Phà m, chắc chắn là mồt cô gái ēẹp ēáng yêu, bất giác Bạch Hạo Uy thấy tim mình ngứa ngáy: - Ngưồi ēẹp tồi ngắm ngưồi ēẹp thì còn gì thú vồ nữa, ồ ēây có rất nhiồu anh chà ng ēẹp trai, ngưồi ēẹp có muồn tồi xem không? Lạc Tiồu Phà m vừa mồi nghe cái giồng ngồt ngà o như dÃnh máºt cá»§a ngưồi bên kia thì suýt chút nữa ēã nôn ra, Lâm Nam VÅ© ồ cạnh ēó lo lắng toát cả mồ hôi, chồ sợ Bạch Hạo Uy nói linh
  • 124.
    tinh, thấy ánhmắt giáºn dữ cá»§a Lạc Tiồu Phà m nhìn mình, anh khà ´ng dám nói câu nà o cả. Lạc Tiồu Phà m cưồi mồt tiếng: - ēược, chúng tôi sẽ cùng Ä“i. â““ Nói rồi cô cúp Ä“iồn thoại. Lâm Nam VÅ© sợ hãi không dám Ä“i, ngồ nhỡ bồn hồ nói linh tinh cái gì ēó thì anh chết là cái chắc. Anh ôm Lạc Tiồu Phà m: - Anh muồn em rồi, muồn phát Ä“iên lên ēược, chúng ta Ä“i nghồ ēược không? Lạc Tiồu Phà m ra nhanh mồt ēòn khiến Lâm Nam VÅ© suýt nữa thì ngã bồ chá»ng, anh giÆ¡ chân ra quét nhanh chân cá»§a Lạc Tiồu Phà m, nhưng cô ēã có sá»± chuẩn bồ trưồc, tránh ēược. Lâm Nam VÅ© biết Lạc Tiồu Phà m ēã muồn là m viồc gì thì không ai ngÄ“n cản ēược, thồ dà i: - Anh thá»±c sá»± bồ mấy gã kia hại chết rồi. Ä“i, nhưng mà em khà ´ng ēược mặc quần áo hồ như váºy. Lạc Tiồu Phà m và o phòng thay quần áo, Lâm Nam VÅ© nhẹ nhà ng áp sát mình và o cá»a, nhưng tiếc là khe cá»a kÃn quá nên anh không nhìn thấy gì, ēà nh thất vồng ngồi lên ghế salon. Lạc Tiồu Phà m vừa bưồc ra ēã xoay mồt vòng trưồc mặt Lâm Nam VÅ© rồi ēánh mắt nhìn anh: - Thế nà o? ēẹp không? Lâm Nam VÅ© giáºn dữ, kéo tay Lạc Tiồu Phà m: - Em không ēược mặc bồ nà y, bồ nà y không ēẹp. Lạc Tiồu Phà m nhìn bồ trang phục dạ hồi mà u Ä“en lồ vai cá»§a mình, vòng eo có thắt mồt sợi dây ruy-bÄ“ng mà u và ng, kết hợp vồi ēôi già y búp bê mà u và ng, mái tóc búi cao, ēôi khuyên tai và ng sáng lấp lánh là m nồi báºt nưồc da trắng nõn nà cá»§a cô, ēôi mắt bồ câu trong sáng, ngay cả cô nhìn còn thấy mình rất ēẹp, váºy mà Lâm Nam VÅ© lại nói là xấu, cô chu môi: - Anh bảo chồ nà o xấu? Lâm Nam VÅ© chồ nói: - Anh bảo không ēẹp thì là không ēẹp, em có chồng rồi, sao còn Ä“n mặc như thế nà y? Em có biết bồn ēó ēồu háo sắc lắm khà ´ng, anh không muồn ngưồi ta nhìn vợ cá»§a anh, thế thì anh chồu thiồt à ? - ēáng ghét! â““ Lạc Tiồu Phà m nÅ©ng nồu ôm Lâm Nam VÅ©, nghồch ngợm, â““ Em là m thế là ēồ ēồ phòng anh quyến rÅ© mấy cô gái ēẹp khác! Anh mà quyến rÅ© mồt ngưồi thì em Ä“i quyến rÅ© mưồi ngưồi cho anh biết. â““ Thấy Lạc Tiồu Phà m tÃnh toán như váºy, Là ¢m Nam VÅ© cÅ©ng không còn cách nà o khác, chắc ông trồi ēã bắt anh cả kiếp nà y phải thua dưồi tay cô rồi. Quán bar KS giữ ēược chồ ēứng trong thà nh phồ nà y không phải vì nó trang hoà ng sa hoa và sang trồng mà vì ēây là nÆ¡i tụ hồp rất nhiồu gái ēẹp, cho dù là mồt nhân viên phục vụ rất bình thưồng cá»§a quán cÅ©ng ēã có ná»a tư cách ēồ tham gia cuồc thi hoa háºu thế giồi. Thêm và o ēó là bà chá»§ quán, Diêu Tiồu Yên xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi, lúc nóng lúc lạnh, có lúc như mồt lò lá»a cháy rá»±c, có lúc lại như mồt ngồn núi bÄ“ng, khiến ēà n ông thần hồn Ä“iên ēảo, sau lưng ēồu gồi cô ta là yêu tinh, những ngưồi ēà n ông tồi ēây có mồt phần là vì cô ta mà tồi. Diêu Tiồu Yên vồn xuất thân từ trưồng múa, vóc ngưồi thon thả, mảnh mai, bình thưồng rất Ãt khi khiêu vÅ©, nhưng khi ēã cất
  • 125.
    bưồc chân thìkhiến ngưồi ta phải sá»ng sồt bồi những bưồc chân Ä“iêu luyồn, nhẹ nhà ng như cánh bưồm. Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ© vừa mồi bưồc và o cá»a ēã thu hút ánh mắt cá»§a tất cả mồi ngưồi, ēúng là mồt ēôi tiên ēồng ngồc nữ, nam thì anh tuấn, sang trồng, nữ thì xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi. Diêu Tiồu Yên khi ēó Ä“ang ngồi cùng vồi Bạch Hạo Uy, vừa thấy Lâm Nam VÅ© tồi, vồi và ng ēứng lên, ēóa hoa mẫu ēơn mà u hồng tươi tắn cà i trên mái tóc xoÄ“n cà ng tôn thêm vẻ ēẹp cá»§a cô. Nếu không phải là có Lạc Tiồu Phà m ồ ēó thì Lâm Nam VÅ© ēã à ´m lấy cô ta rồi, là m gì có chuyồn phải ēồ ngưồi ēẹp Ä“Ãch thân tồi gần, nhưng bây giồ anh chồ biết cưồi khồ. Diêu Tiồu Yên không phải không nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm Nam VÅ©, nhưng ngà y trưồc khi Lâm Nam VÅ© ēưa ngưồi ēà n bà khác tồi, vẫn liếc mắt ēưa tình vồi cô, có nhiồu lần còn bồ mặc bạn gái mình ēồ trò chuyồn cùng cô, bồi váºy cô vô cùng tá»± tin. Cô ta ēưa tay ra quắp lấy cồ Lâm Nam VÅ©, nÅ©ng nồu nói và o tai anh: - Lần trưồc anh bảo tồi thÄ“m em mà sao lâu rồi không tồi, anh có biết em nhồ anh thế nà o không? â““ Rồi bà n tay lần lần trượt và o trong cồ áo anh. â““ Tồi nay anh ēừng Ä“i nữa, ồ lại vồi em nhé? Lâm Nam VÅ© tái mặt, nhìn ēôi mắt trợn trừng cá»§a Lạc Tiồu Phà m, anh ngượng nghồu ēẩy tay Diêu Tiồu Yên ra, ho khan mấy tiếng: - ēồ anh giồi thiồu vồi em, ēây là vợ anh, Lạc Tiồu Phà m. Diêu Tiồu Yên bồ Lâm Nam VÅ© ēẩy ra thì hÆ¡i kinh ngạc, ēây là chuyồn chưa bao giồ xảy ra, khi nghe Lâm Nam VÅ© gồi Lạc Tiồu Phà m là vợ, cô ta mồi quay sang nhìn thẳng Lạc Tiồu Phà m. Bình thưồng Lâm Nam VÅ© rất thÃch ēùa, nhưng chưa bao giồ tùy tiồn gồi ngưồi khác là vợ. Lạc Tiồu Phà m nheo mắt nhìn Diêu Tiồu Yên, gáºt ēầu tồ ý chà o rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, hai mắt nheo lại nhồ như hai ēưồng chồ. Lâm Nam VÅ© vồi và ng cưồi vồi Lạc Tiồu Phà m, thân máºt ôm eo cô: - Vợ, anh yêu em lắm. Lạc Tiồu Phà m không thèm ēồ ý tồi anh, quay ngưồi Ä“i. Lâm Nam VÅ© lần nà y không còn dám nhìn Diêu Tiồu Yên thêm mồt lần nà o nữa. Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiồu Phà m bèn ēẩy Giang Lồi Hằng Ä“ang báºn bồu vồi mấy ngưồi ēẹp xung quanh, nói: - Cáºu nhìn kìa, là Lạc Tiồu Phà m, tôi nói gì nhồ, hồ sẽ ồ bên nhau, mau lấy 100 vạn ra ēây! Giang Lồi Hằng buông cô gái bên cạnh mình ra, cùng Bạch Hạo Uy ēứng lên. Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra: - Tôi là Lạc Tiồu Phà m, rất vui ēược là m quen vồi mồi ngưồi! â““ Lâm Nam VÅ© ēứng sau lưng cô, nháy mắt ra hiồu cho mấy ngưồi bạn, nhưng tất cả bồn hồ ēồu giả vồ như không nhìn thấy. Bạch Hạo Uy thân máºt kéo tay Lạc Tiồu Phà m, mặt anh gần như dÃnh chặt và o ngưồi cô, khen ngợi:
  • 126.
    - Tiồu PhÃm, em xinh ēẹp quá, anh thÃch lắm, chúng ta ôm mồt cái nà o. Lâm Nam VÅ© kéo tay Lạc Tiồu Phà m lại, giáºn dữ ôm cô và o lòng, uy hiếp Bạch Hạo Uy: - Óm cái gì mà ôm, vợ tôi ēồ cho cáºu ôm ēấy hả? Có phép tắc mồt chút, phải gồi cô ấy là chồ dâu. Bạch Hạo Uy không coi lồi cá»§a Lâm Nam VÅ© ra gì: - Ấy! Nam VÅ© lạ tháºt, ngà y trưồc cáºu ēưa bạn gái tồi, chồ cần anh em thÃch là cáºu tặng cho ngay, sao hôm nay lại nhồ mồn thế? Thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m dần thay ēồi, Lâm Nam VÅ© cưồi hi hi, thân máºt vuồt tóc cô: - ēó là chuyồn lúc trưồc, sau nà y trong mắt tôi chồ có Tiồu Phà m cá»§a tôi thôi, các cáºu ēừng giồ kế ly gián. Phải không? Tiồu Phà m, bồn hồ ghen tồ vồi anh vì tìm ēược mồt ngưồi vợ xinh ēẹp ēấy, em ēừng có nghe hồ nói bừa. Bạch Hạo Uy và Giang Lồi Hằng quay sang nhìn nhau, Giang Lồi Hằng ēứng lên, vồ vai Lâm Nam VÅ©, hóm hồnh nói: - VÅ©, tôi Ä“ang ēồnh giồi thiồu cho cáºu mồt ngưồi ēẹp, sao cáºu ēã chồn nhanh thế! Không muồn nhìn ngưồi khác nữa hả? ēừng nói là anh em không nhắc nhồ cáºu, cái gì tồt luôn ồ phÃa sau. Lạc Tiồu Phà m cưồi ha ha nói vồi Giang Lồi Hằng: tưồng rằng chồ có ēà n ông các anh mồi thÃch xem ngưồi ēẹp, em cÅ©ng thÃch, có ngưồi ēẹp thế nà o thì mau ēưa ra ēây cho mồi ngưồi cùng thưồng thức, ēừng hưồng mồt mình. Lâm Nam VÅ© có Lạc Tiồu Phà m là m lá chắn, cưồi nói vui vẻ, ôm Lạc Tiồu Phà m ngồi lên ēùi mình, mắt không nhìn sang hưồng khác, không hồ rồi khồi khuôn mặt xinh xắn cá»§a cô mồt giây nà o, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, không nhồn ēược, lén hôn cô. Bạch Hạo Uy không dám nhìn nữa, cảm giác như gai ồc nồi khắp ngưồi, nói vồi Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, cáºu không như thế ēược không, chà ng chà ng thiếp thiếp, cáºu Ä“ang chê bồn tôi không có vợ hả? â““ Lâm Nam VÅ© cưồi cưồi liếc anh ta, giồng thách thức: - Sao hả? Uy, tôi hôn vợ tôi, liên quan gì tồi cáºu, cáºu cÅ©ng có thồ hôn vợ cáºu mà ! Nếu không có thì mau Ä“i tìm, ēừng có ồ chồ nà y cản trồ tôi. Những ngưồi khác ēồu thấy giáºn câu nói nà y cá»§a anh, quay sang nhìn nhau. Bạch Hạo Uy hồi nhồ Giang Lồi Hằng: - Bồ Tiồu Yên vẫn chưa tồi hả? Cô ta là ⓓsát thá»§â““ cuồi cùng cá»§a chúng ta ēấy, tôi không tin Lâm Nam VÅ© sẽ không ēồng lòng! Nếu cáºu ta thá»±c sá»± thÃch Lạc Tiồu Phà m thì có thồ vì cô ấy mà không cần những ngưồi ēà n bà khác ēâu. Giang Lồi Hằng cưồi cưồi: - Sắp tồi rồi, Ä“ang trên ēưồng. Bồ Tiồu Yên vừa mồi bưồc chân và o cá»a, mồi âm thanh ēồu như tắt hẳn, ánh mắt cá»§a hầu hết mồi ngưồi ēồu dừng lại trên khuôn ngá»±c cô. Cồ áo dá»±ng ēứng mà u và ng kim vừa vặn tạo thà nh mồt hình chữ V ồ ngá»±c, mồt khe ngá»±c sâu thẳm
  • 127.
    quyến rÅ© thoángẩn thoáng hiồn sau chiếc áo cà ng khiến ngưồi ta thêm tò mò vồ cái váºt nằm bên trong ēó, thêm và o ēó là thân hình ēầy ēặn cá»§a Bồ Tiồu Yên khiến những ngưồi con gái có mặt ồ ēó cÅ©ng phải ghen tồ. Ngay cả ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© cÅ©ng bồ thu hút, những ngưồi có thân hình ēẹp rất nhiồu, nhưng khuôn mặt cá»§a hồ lại khà ´ng ưa nhìn. Nhưng Bồ Tiồu Yên chắc chắn là mồt ngoại lồ, khuôn mặt cá»§a cô còn quyến rÅ© hÆ¡n cả thân hình cô, ēôi môi dà y, gợi cảm, khuôn mặt mang nhiồu nét cá»§a ngưồi phương Tây nhưng không hồ là m hồng nét ēẹp cá»§a cô, ngược lại còn khiến ồ cô có nét gì ēó sang trồng và ēặc biồt. Lâm Nam VÅ© không nháºn ra Bồ Tiồu Yên nhưng cô ta vừa nhìn là ēã nháºn ngay ra anh, cô cưồi cưồi vồi Lâm Nam VÅ©, ánh mắt vô cùng quyến rÅ©. Bồ Tiồu Yên Ä“i tồi gần, Lâm Nam VÅ© cảm thấy như có mồt là n hương xồc và o mÅ©i anh, nhưng Lâm Nam VÅ© chồ lạnh lùng gáºt ēầu, vẫn thì thầm trò chuyồn vồi Lạc Tiồu Phà m. Bồ Tiồu Yên chưa bao giồ thấy lòng tá»± tôn cá»§a mình bồ ēả kÃch như thế. Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam VÅ© không mắc bẫy, bèn nâng cao ly rượu, nói: - Nà o, chúng ta cùng mồi Lâm Nam VÅ© và cô Lạc kồ chuyồn xem hai ngưồi yêu nhau như thế nà o, tôi tin mồi ngưồi ēồu muồn biết, ēó chắc chắn là mồt câu chuyồn rất ly kỳ! Ha ha haⓦ Lâm Nam VÅ© tái mặt, lần ēầu tiên quen biết vồi Lạc Tiồu Phà m là chuyồn nhục nhã nhất trong cuồc ēồi anh, có ēánh chết anh cÅ©ng không muồn nói ra. Bồn Bạch Hạo Uy biết anh không muồn nói, bồi váºy lại cà ng hồi: - Thế nà o hả VÅ©, chẳng nhẽ có chuyồn gì không nói ēược sao? Không có bà máºt gì chứ! Lạc Tiồu Phà m vui vẻ ēứng lên, nói: - Tôi và VÅ© quen nhau trong quán rượu, chúng tôi thuồc loại không ēánh không quen nhau, nếu mà ồ thồi cồ ēại thì là anh hùng gặp anh hùng. - Cái gì mà anh hùng gặp anh hùng, chúng tôi muồn biết chi tiết, mồi ngưồi nói có phải không. â““ Giang Lồi Hằng nói lồn. Lâm Nam VÅ© thấy hồ cà ng nói cà ng linh tinh thì kéo Lạc Tiồu Phà m ēứng dáºy, nói: - Anh em vồ trưồc ēây, các cáºu cứ chÆ¡i Ä“i. - Cái gì? Cáºu ēồnh Ä“i bây giồ sao! Lâm Nam VÅ© không cho hồ cÆ¡ hồi giữ anh lại, kéo Lạc Tiồu Phà m Ä“i thẳng ra cá»a quán bar, mặc kồ những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo. Bạch Hạo Uy lắc ēầu: - Tôi nói rồi mà , Lâm Nam VÅ© ēụng phải Lạc Tiồu Phà m là ēụng phải khắc tinh, các cáºu còn không tin, lần nà y thì tin rồi chứ! Tôi thấy Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± yêu Lạc Tiồu Phà m rồi. Bồ Tiồu Yên vừa tồi, Lâm Nam VÅ© ēã bồ vồ, cô vồn dÄ© nghe nói là Lâm Nam VÅ© tồi ēây nên mồi tồi, giồ trong lòng rất buồn phiồn. Nhưng cô cÅ©ng rất tò mò vồ chuyồn cá»§a Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ©, bồi váºy hồi Bạch Hạo Uy: - Bồn hồ quen nhau như thế nà o, anh có biết không? Bạch Hạo Uy uồng mồt ngụm rượu, nói: - Hai ngưồi cÅ©ng ēừng ghen tức, chồ có những ngưồi phụ nữ như Lạc Tiồu Phà m mồi có thồ trói ēược Lâm Nam VÅ© thôi! Hai
  • 128.
    ngưồi gặp LâmNam VÅ© chồ biết cung phụng, hầu hạ cáºu ta, là m gì có ai dám ēánh cho cáºu ta sưng cả mặt mÅ©i, nhưng Lạc Tiồu Phà m thì dám, bồi váºy ēà n ông có những lúc kỳ quái lắm, cô cà ng ēánh hắn thì hắn cà ng thÃch thú. â““ Bạch Hạo Uy bèn kồ cho mồi ngưồi nghe vì sao Lâm Nam VÅ© quen Lạc Tiồu Phà m, nghe xong, mồi ngưồi ēồu sá»ng sồt, cảm thấy tháºt khó hiồu, chồ có Bồ Tiồu Yên là vẫn im lặng không lên tiếng. Lâm Nam VÅ© lén lén nhìn bồ mặt hầm hầm cá»§a Lạc Tiồu Phà m, cưồi tươi như hoa, ghé mặt lại: - Vợ, anh yêu vợ lắm. - Tôi là ngưồi vợ thứ bao nhiêu cá»§a anh hả? â““ Lạc Tiồu Phà m vẫn biết Lâm Nam VÅ© ēược nhiồu cô gái theo Ä“uồi, nhưng khi chÃnh mắt mình nhìn thấy thì trong lòng cô lại không thoải mái, khi thấy Lâm Nam VÅ© bắt ēầu khua môi múa mép thì lại cà ng nồi giáºn. - ēồ anh ēếm xem nà oⓦ â““ Lâm Nam VÅ© cồ tình trêu Lạc Tiồu Phà m. - Anhⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m mồ cá»a xe, ēồnh bồ xuồng thì Lâm Nam VÅ© giữ chặt cô lại, nói nhồ và o tai cô: - Anh chồ có mồt ngưồi vợ thôi, cô ấy tên là Lạc Tiồu Phà m. â““ Lạc Tiồu Phà m không nén ēược mồt nụ cưồi ngồt ngà o trên môi, hai ngưồi ôm nhau tháºt chặt. Triồu Nhan Lồi ngồi mồt mình trong phòng là m viồc, trái tim anh không thồ nà o bình tÄ©nh lại ēược, ēấm mạnh tay lên bà n là m viồc: - Lâm Nam VÅ©! ēúng lúc ēó, có ngưồi ēẩy cá»a bưồc và o, ēó là mồt ngưồi ēà n ông trung niên mặc bồ comple mà u Ä“en, ông ta cung kÃnh gáºt ēầu chà o Triồu Nhan Lồi rồi nói: - Cáºu chá»§, chuyồn lần trưồc cáºu bảo tôi là m, tôi ēã Ä“iồu tra ra rồi, ngưồi ēà n bà ēó là ⓦ â““ Ngưồi ēà n ông liếc Triồu Nhan Lồi Ä“ang im lặng không nói, mồt lúc lâu mồi dám can ēảm nói tiếp, â““ Là cô chá»§. - Cái gì? â““ Triồu Nhan Lồi gần như nhảy dá»±ng lên khồi ghế, không dám tin và o những gì mà mình vừa nghe thấy. â““ Óng có lầm lẫn gì không? ChÃnh xác là cô chá»§ chứ? Ngưồi ēó nhìn khuôn mặt tái nhợt cá»§a Triồu Nhan Lồi, trong lòng thoáng run rẩy, mặc dù cáºu chá»§ từ trưồc tồi nay chưa bao giồ mắng chá»i ngưồi khác, nhưng khi anh nồi giáºn thì rất ēáng sợ. Óng ta cúi thấp ēầu, nói: - Dạ vâng, có ngưồi chÃnh mắt nhìn thấy, nói là cô chá»§. Triồu Nhan Lồi xua tay: - Óng ra ngoà i trưồc Ä“i! Tôi biết rồi. â““ Triồu Nhan Lồi lại cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n, anh ta coi em gái cá»§a Triồu Nhan Lồi là cái gì, hay cÅ©ng coi cô như những ngưồi ēà n bà khác, có thồ tùy tiồn chÆ¡i ēùa? Cáºu ēừng Ä“n hiếp ngưồi quá ēáng! Anh thá»±c sá»± muồn láºp tức Ä“i tìm Lâm Nam VÅ© ēồ tÃnh sồ, nhưng lại nghÄ© như váºy không hợp lý, Lâm Nam VÅ© và em gái anh dù sao cÅ©ng ēã có hôn ưồc, nếu em gái mình ēã thÃch Lâm Nam VÅ© thì sao không nhân cÆ¡ hồi nà y ēồ thúc ēẩy ēám cưồi cá»§a hai ngưồi.
  • 129.
    Lâm Nam Vũēang ngá»§ ngon là nh thì cảm thấy có ngưồi chui và o lòng mình, ēôi chân nặng nồ không khách sáo ēặt lên bụng anh khiến anh có cảm giác khó thồ. Mặc dù anh thÃch quấn lấy phụ nữ nhưng ghét nhất là khi ngá»§ có ai ēó là m phiồn mình, Ä“ang ēồnh nồi cáu thì bồng dưng nhồ ra cái gì ēó, mồ mắt ra, nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ngá»§ say như mồt chú mèo, khóe miồng hÆ¡i hé mồ, gồi cá»§a cô nằm trên cánh tay anh, hai tay thì ôm chặt lấy anh. Anh bất giác ēưa tay lên sồ khắp ngưồi Lạc Tiồu Phà m, lại có cảm giác muồn có cô, bèn ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, ép xuồng dưồi ngưồi mình. Lạc Tiồu Phà m Ä“ang ngá»§ ngon, bồ ngưồi khác là m phiồn giấc mÆ¡ ēẹp bèn ēá mạnh và o ngưồi ēó, cho tồi khi ngưồi ēó lÄ“n ra khồi giưồng mồi thoải mái ēồc chiếm cả cái giưồng rồi lại ngá»§ tiếp. Lâm Nam VÅ© bồ ēá xuồng giưồng ēúng là dồ khóc dồ cưồi, ēà ¢y là viồc chưa bao giồ anh phải trải qua, anh giúp Lạc Tiồu Phà m ēắp chÄ“n cẩn tháºn rồi mình cÅ©ng chui và o trong, Có lúc anh nghÄ©, anh yêu cô ồ Ä“iồm nà o, cô có chồ nà o ēáng ēồ anh yêu, câu hồi nay ngay cả anh cÅ©ng không có lồi ēáp, anh chồ biết anh thÃch Lạc Tiồu Phà m, thÃch sá»± hoang dại cá»§a cô, thÃch tÃnh cách cá»§a cô, thÃch nụ cưồi trong trẻo cá»§a cô, thÃch mồi thứ ồ cô. Trong mắt anh, Lạc Tiồu Phà m là ngưồi ēẹp nhất, không hồ có khuyết Ä“iồm, giồng như khuyết Ä“iồm duy nhất cá»§a cô chÃnh là cô không yêu anh lắm, Ä“iồu nà y khiến anh thấy không hà i lòng. Anh ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, vuồt nhẹ mái tóc cô, lẩm bẩm: - Anh sẽ khiến em phải thÃch anh, vÄ©nh viồn không rồi xa anh, rồi em sẽ yêu anh. Chuông Ä“iồn thoại vang lên, Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiồu Phà m trồ mình bèn vồi và ng ấn nút nghe rồi áp Ä“iồn thoại lên tai, anh nghe thấy mồt giồng nói giáºn dữ vang lên: - Nam VÅ©, con Ä“ang ồ ēâu? Mau vồ nhà cho mẹ! Ngay láºp tức! â““ Rồi bà cúp Ä“iồn thoại. ēây là lần ēầu tiên Lâm Nam VÅ© thấy mẹ mình nồi giáºn như thế, không biết ồ nhà ēã xảy ra chuyồn gì, vồi và ng mặc quần áo, thấy Lạc Tiồu Phà m vẫn say ngá»§, anh lại giúp cô ēắp chÄ“n cẩn tháºn, hôn nhẹ lên trán cô, nhìn khuôn mặt xinh xắn cá»§a cô, anh không nhồn ēược lại mồm cưồi: - Lạc Tiồu Phà m thương yêu nhất cá»§a anh, chắc chắn anh sẽ Ä“em cho em hạnh phúc, chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh ēẹp nhất. â““ ēóng cá»a cẩn tháºn, anh vui vẻ tưồng tượng vồ tương lai hạnh phúc cá»§a hai ngưồi. beminhondethuong Xem hồ sÆ¡ Gồi nhắn tin tồi beminhondethuong Tìm bà i gồi bồi beminhondethuong #27 cách ēây 5 ngà y beminhondethuong Member Tham gia ngà y: May 2010 Bà i gồi: 52 Thanks: 0 Thanked 5 Times in 4 Posts -------------------------------------------------------------------------------- YÓU ēÓI MÓI EM CHÆ¯Æ NG XIV TÓNH YÓU MẬT NGồT (1)
  • 130.
    - Tiồu PhÃm, em thÃch Ä“n gì? ēồ Hà n hay ēồ Pháp? - Không, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu. Lâm Nam VÅ© láºp tức dừng xe lại, hai mắt mồ lồn: - Cái gì? CÆ¡m anh nấu? Nhưng anh chẳng biết là m gì cả! Lạc Tiồu Phà m dá»±a và o lòng Lâm Nam VÅ©, nheo ēôi mắt xinh ēẹp cá»§a mình, nÅ©ng nồu nói: - Em mặc kồ, em thÃch Ä“n cÆ¡m anh nấu. Lâm Nam VÅ© tái mặt: - Chúng ta Ä“i Ä“n ēồ Ä“n Viồt Nam nhé! Ngon lắm. - Không thÃch mà ⓦ Dáng vẻ nÅ©ng nồu cá»§a Lạc Tiồu Phà m khiến Lâm Nam VÅ© thấy lòng mình tháºt êm ái. Anh thồ dà i: - ēược rồi! Nhưng ēồ Ä“n anh nấu không ngon thì cÅ©ng ēừng trách nhé. â““ Lạc Tiồu Phà m gáºt mạnh. Hai ngưồi tồi chợ cá mua mồt con cá chép. Lâm Nam VÅ© xách trong tay, cảm thấy tháºt kỳ lạ, thấy mồi ngưồi xung quanh Ä“ang nhìn mình, anh bèn ēẩy cho Lạc Tiồu Phà m: - Có thồ xách giúp anh ēược không, xấu hồ quá. - Gì mà xấu hồ, anh nhìn xem, bao nhiêu ngưồi ēà n ông cÅ©ng xách cá, ngưồi ta có như trồm giồng anh ēâu. Lâm Nam VÅ© nhìn xung quanh, ēúng là có không Ãt ngưồi ēà n ông cÅ©ng Ä“i chợ và còn mặc cả từng ēồng mồt, thế là trong lòng thấy ēỡ khó chồu hÆ¡n. Hai ngưồi mua mồt ēồng thức Ä“n, cùng mang vồ nhà Lạc Tiồu Phà m, cảm giác ēó tháºt sá»± là rất tuyồt. Trên ēưồng vồ nhà , hồ nhìn thấy rất nhiồu cặp vợ chồng trẻ cÅ©ng giồng như hồ, Lâm Nam VÅ© vui vẻ ôm váy Lạc Tiồu Phà m: - Bây giồ anh mồi biết cuồc sồng cá»§a ngưồi bình thưồng thì ra thú vồ như váºy. Lạc Tiồu Phà m lưồm anh: - Váºy sao, thú vồ sao? Sau nà y anh ēừng là m viồc nữa, ngà y nà o cÅ©ng ồ nhà nấu cÆ¡m cho em là ēược rồi. Lâm Nam VÅ© vồi và ng bao biồn: - Thế là m sao ēược? Em có muồn mặc quần áo ēẹp không? Vồi sồ tiồn Ãt ồi cá»§a em, mua mồt bồ còn không ēủ. Lạc Tiồu Phà m giáºn dữ trừng mắt. Lâm Nam VÅ© quay ngưồi bồ chạy, lại còn quay ēầu lại trêu chồc Lạc Tiồu Phà m: - Lợn con, Ä“uồi theo anh Ä“i, chắc là em không béo tồi nồi không Ä“uồi ēược chứ! - Anh chồ ēấy, ēừng ēồ em bắt ēược anh. â““ Lâm Nam VÅ© chạy ēằng trưồc, Lạc Tiồu Phà m Ä“uồi theo sau, hai ngưồi ēồu
  • 131.
    chạy tồi mứcthồ hồn hồn. Tồi nhà , Lạc Tiồu Phà m bắt ēược Lâm Nam VÅ©, ôm chặt cồ anh, â““ Anh cõng em. Lâm Nam VÅ© chu môi: - Em nặng lắm, nặng như mồt con lợn váºy, anh cõng sao nồi? - Không, em mặc kồ, anh phải cõng em. Lâm Nam VÅ© ngá»a lên trồi thồ dà i: - Chắc là kiếp trưồc anh là m viồc gì xấu xa lắm, nợ Lạc Tiồu Phà m nên kiếp nà y mồi phải là m trâu là m ngá»±a, sao mà sồ anh lại thê thảm thế nà y? Lạc Tiồu Phà m nằm trên lưng Lâm Nam VÅ©, cưồi sung sưồng: - Em Ä“oán chắc là kiếp trưồc anh là mồt ēồa chá»§ béo múp mÃp như mồt con heo, còn Lạc Tiồu Phà m em là mồt ngưồi ēẹp khuynh quồc khuynh thà nh! Anh nghÄ© Ä“i, mồt con lợn cưồi mồt ngưồi ēẹp như hoa vồ là m vợ, anh nợ em bao nhiêu hả, mưồi kiếp chưa chắc ēã trả xong. - Không phải ēâu, chắc chắn anh là mồt ēại tưồng quân võ cà ´ng cao cưồng, lại ēẹp trai tuấn tú, còn Lạc Tiồu Phà m chồ là mồt ngưồi hầu cá»§a anh thôi, nhưng mà mặt dà y suồt ngà y bám lấy anh, anh ēã bảo là không cần rồi, nhưng em vẫn lao và o ôm anh, bảo là , không ēược, em thÃch anh, em phải Ä“i theo anh, ha ha haⓦ â““ Còn chưa cưồi xong, anh ēã bồ Lạc Tiồu Phà m cắn mồt cái lên cồ, nhưng cô cắn rất nhẹ, khiến Lâm Nam VÅ© thấy nhồn nhồt, quay ēầu lại hôn Lạc Tiồu Phà m, nụ hôn ngồt ngà o tồi táºn trong tim, anh thá»±c sá»± mong cả ēồi nà y ēược ồ cạnh cô, có thồ trưồc mắt hai ngưồi còn nhiồu trồ ngại, nhưng anh sẽ kiên cưồng tồi cùng. Lạc Tiồu Phà m Ä“eo cho Lâm Nam VÅ© mồt chiếc tạp dồ mà u hồng vồi những nụ hoa nhồ in bên trên, sau ēó nghiêng ēầu nhìn anh. Thá»±c ra da cá»§a Lâm Nam VÅ© còn ēẹp hÆ¡n da con gái, lông mi vừa dà i vừa Ä“en, ēôi mắt lồn, nhân lúc Lâm Nam VÅ© Ä“ang rá»a cá, Lạc Tiồu Phà m lấy cái dây chun buồc tóc cá»§a mình buồc lên ēầu Lâm Nam VÅ©. Lâm Nam VÅ© cau mà y nhưng Lạc Tiồu Phà m nhìn thấy kiồt tác cá»§a mình lại vui vẻ cưồi phá lên, kéo Lâm Nam VÅ© tồi gương soi. Lâm Nam VÅ© nhìn thấy bồ dạng kỳ quái cá»§a mình thì vồi và ng ēưa tay lên ēồnh gỡ xuồng, nhưng Lạc Tiồu Phà m giữ tay anh lại, ēặt lên vai cô, hai mắt mồ lồn, cưồi cưồi nói: - Anh nói xem, nếu em mà có mồt ngưồi chồ xinh ēẹp như thế nà y thì thÃch tháºt, chắc chắn sẽ có nhiồu ēồ Ä“n ngon, có bao nhiêu cái Ä“uôi phải lấy lòng em. Lâm Nam VÅ© giáºn dồi nhéo cằm Lạc Tiồu Phà m: - Lẽ nà o có anh trai thì không ai lấy lòng em sao? Lẽ nà o em không biết những ngưồi theo Ä“uồi anh còn xếp hà ng dà i tồi táºn sông Hoà ng Hà sao? Chẳng hiồu biết gì cả. Em có biết chồng em ēược bao nhiêu ngưồi yêu, rất nhiồu ngưồi còn ngưỡng mồ và ghen tồ vồi em không? Lạc Tiồu Phà m giả vồ nôn ồe: - ēúng là Ngưu Ma Vương, da mặt dà y tháºt! Lâm Nam VÅ© nhân cÆ¡ hồi ēó hôn lên môi Lạc Tiồu Phà m:
  • 132.
    - Chồng emmặt dà y ēấy, nếu không thì là m sao có ēược ngưồi vợ như em. Lạc Tiồu Phà m lặng lẽ ôm cồ Lâm Nam VÅ©, hai mắt giảo hoạt nhìn anh: - Anh nói trưồc Ä“i, sao anh lại thÃch em, ēừng nói là vì em xinh ēẹp, cÅ©ng ēừng nói là vì em cá tÃnh, em muồn nghe anh nói tháºt. Lâm Nam VÅ© giả vồ trầm tư suy nghÄ© rồi thồt lên như thồ phát hiồn ra Ä“iồu gì mồi mẻ lắm: - Bồi vì anh yêu em! - Ó! Không tÃnh. Lâm Nam VÅ© ēã co giò chạy trưồc, ēứng ồ cá»a phòng bếp chồp mắt vồi Lạc Tiồu Phà m, nghiêm túc nói: - ChÃnh bồi vì anh yêu Lạc Tiồu Phà m, bồi vì cô ấy xấu xà quá, anh sợ không lấy ēược chồng, nên ēà nh phải nháºn cô ấy là m vợ váºy. â““ Nói xong anh cưồi phá lên. Lạc Tiồu Phà m giáºn dồi chu môi, Lâm Nam VÅ© vồi và ng ēóng chặt cá»a phòng bếp lại, mặc kồ sá»± uy hiếp cá»§a Lạc Tiồu Phà m ồ bên ngoà i. Không còn ai ēấu khẩu, cÄ“n phòng trồ nên yên tÄ©nh hÆ¡n nhiồu, Lạc Tiồu Phà m ngồi lên xÃch Ä“u, trầm tư nhìn mặt trồi Ä“ang ngả dần vồ phÃa Tây. Ráng chiồu ēồ rá»±c dần dần bồ bóng ēêm nuồt chá»ng, khi bóng tồi tồi gần, bồng dưng ồ nÆ¡i chân trồi ánh lên mồt tia sáng tháºt ēẹp, ánh ēồ tồi chói mắt nhưng lại khiến ngưồi ta không thồ không nhìn. Mặt trồi giây phút ēó còn ēẹp hÆ¡n cả ánh mặt trồi buồi bình minh. Mồt ēà ´i tay ôm lấy vai Lạc Tiồu Phà m, mồt cÆ¡ thồ ấm áp dÃnh và o ngưồi cô, những nÆ¡i mà bà n tay trượt qua ēồu Ä“em lại cho Lạc Tiồu Phà m hÆ¡i ấm, Lâm Nam VÅ© thấy khuôn mặt ưu tư cá»§a ngưồi yêu thì khẽ hôn lên trán cô, hồi: - Sao thế? Em Ä“ang nhìn gì váºy? Hình ảnh nà y vô cùng quen thuồc trong trái tim Lạc Tiồu Phà m, cÅ©ng từng có ngưồi ôm lấy cô và hồi cô mồt câu tương tá»±, Lạc Tiồu Phà m bồng dưng cảm thấy toà n thân mình lạnh buồt, cà ´ ngẩng ēầu lên, ánh mắt có cái gì ēó tháºt khó hiồu: - Anh thá»±c sá»± yêu em không? Sẽ ồ bên em cả ēồi không? Khi Lạc Tiồu Phà m hồi câu hồi ēó, cho dù Lâm Nam VÅ© chồ có mồt chút do dá»± thôi, Lạc Tiồu Phà m cÅ©ng sẽ giồng như mồt vồ tưồng sẵn sà ng rút lui ēồ bảo vồ trái tim ēã bồ thương cá»§a mình. Lâm Nam VÅ© nâng khuôn mặt cá»§a Lạc Tiồu Phà m lên, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: - Nói cho anh biết, sao ēồt nhiên lại hồi câu nà y, sau nà y không ēược hồi như thế nữa, chồ cần biết rằng anh rất yêu em, sẽ bảo vồ em suồt ēồi là ēược. Lạc Tiồu Phà m nhà o và o lòng Lâm Nam VÅ©, ngân ngấn nưồc mắt: - Nếu có ngà y nà o ēó anh muồn Ä“i, em sẽ không ngÄ“n anh lại ēà ¢u, nhưng anh phải nói vồi em trưồc, ēừng ēồt nhiên biến mất, ēừng ēồ em không tìm thấy anh. Trái tim Lâm Nam VÅ© như vỡ vụn, anh giÆ¡ tay lên, nói:
  • 133.
    - Anh xinthồ, Lâm Nam VÅ© anh chồ yêu mồt mình Lạc Tiồu Phà m, sẽ chÄ“m sóc cho cô ấy suồt ēồi, yêu thương cô ấy suồt ēồi, không bao giồ chia xa, nếu anh phản bồi lại lồi thồ, phạt anh cả ēồi nà y không có vợ, không có ai thèm nhìn anh. Lạc Tiồu Phà m báºt cưồi rồi ra sức ngá»i: - Sao em nghe có mùi khét. - Chết rồi, cá cá»§a anh! â““ Lâm Nam VÅ© vồi và ng chạy và o phòng bếp, cuồi cùng hai ngưồi nhìn nhau rồi nhìn con cá cháy Ä“en trong chảo, ngẩn ngÆ¡. Lâm Nam VÅ© chép miồng, cồi tạp dồ ra vứt lên ghế, báºn rồn ná»a ngà y trồi cuồi cùng cho ra ēồi mồt món Ä“n Ä“en nhẻm và khó hiồu, tháºt là nản chÃ. Lạc Tiồu Phà m tách vồ cá ra, bên trong thồt cá vẫn còn ngon, cô gắp mồt miếng, mùi vồ cÅ©ng không tồ, vui vẻ gồi Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, mau lại ēây, bên trong vẫn Ä“n ēược, ngon lắm! Lâm Nam VÅ© vồi và ng chạy lại. Lạc Tiồu Phà m gắp mồt miếng thồt cá ēưa và o miồng anh, trông ēợi: - Thế nà o? Ngon không? Lâm Nam VÅ© chép miồng: - Không tồ ēâu, không ngồ tay nghồ cá»§a anh cÅ©ng khá phết! Hai ngưồi giồng như ēôi vợ chồng son, anh gắp cho em, em gắp cho anh, vô cùng ngồt ngà o và hạnh phúc. ēúng lúc ēó thì Ä“iồn thoại di ēồng cá»§a Lâm Nam VÅ© ēồ chuà ´ng, anh ấn nút nghe, ēầu dây bên kia vang lên tiếng cá»§a Bạch Hạo Uy: - VÅ©, dạo nà y mồi kiếm ēược em nà o hả? Chẳng buồn quan tâm gì tồi anh em nữa. Tôi vồi Giang Lồi Hằng Ä“ang ồ bar KS, cáºu mau tồi ēây, tồi nay có nhiồu ngưồi ēẹp lắm, không thua kém gì Lạc Tiồu Phà m ēâu, ēảm bảo cáºu sẽ thÃch! Lâm Nam VÅ© quay ēầu lại, thấy Lạc Tiồu Phà m ēứng sau lưng mình Ä“ang cưồi rất khó hiồu, khiến anh sợ quá, vồi và ng bồt chặt ồng nói lại ēồ bên kia không nói câu nà o ēó khó nghe. Là ¢m Nam VÅ© cồ nặn ra mồt nụ cưồi: - Tiồu Phà m, em ēừng nghe hồ nói bừa, những viồc như thế nà y anhⓦ â““ Lâm Nam VÅ© thấy khuôn mặt Lạc Tiồu Phà m cà ng lúc cà ng tồi sầm lại thì không dám nói tiếp nữa. - Tại sao lại không nghe nữa, chẳng phải hồ bảo anh Ä“i chÆ¡i sao? Anh cứ ēồng ý Ä“i. Lâm Nam VÅ© cưồi cưồi ôm thắt lưng Lạc Tiồu Phà m: - Có em ồ ēây, cho dù bên ēó có tiên nữ anh cÅ©ng không ēồng lòng. â““ Miồng thì nói váºy, nhưng lâu lắm rồi không Ä“i chÆ¡i, trong lòng cÅ©ng thấy ngứa ngáy, nhưng vì có Lạc Tiồu Phà m ồ ēà ¢y nên có ēánh chết anh cÅ©ng không dám nói câu nà y. Lạc Tiồu Phà m giằng lấy Ä“iồn thoại, là m mặt hồ vồi Lâm Nam VÅ© rồi dồu dà ng nói và o Ä“iồn thoại: - Ngưồi ēẹp nà o thế, tôi có thồ Ä“i xem không?
  • 134.
    Bạch Hạo Uyồ ēầu dây bên kia nghe thấy tiếng con gái cất lên thì giáºt mình. Nhưng giồng nói cá»§a cô có vẻ rất vui tai nên tưồng rằng là bạn gái mồi cá»§a Lâm Nam VÅ©, mắt nhìn cá»§a Lâm Nam VÅ© luôn rất ēặc biồt, bạn gái cá»§a anh toà n là ngưồi sồ mồt, lại luôn rất thoải mái, chồ cần có ngưồi bạn nà o thÃch bạn gái cá»§a anh thì anh ēồu tặng cho bạn, bồi váºy nghe thấy giồng nói cá»§a Lạc Tiồu Phà m, chắc chắn là mồt cô gái ēẹp ēáng yêu, bất giác Bạch Hạo Uy thấy tim mình ngứa ngáy: - Ngưồi ēẹp tồi ngắm ngưồi ēẹp thì còn gì thú vồ nữa, ồ ēây có rất nhiồu anh chà ng ēẹp trai, ngưồi ēẹp có muồn tồi xem không? Lạc Tiồu Phà m vừa mồi nghe cái giồng ngồt ngà o như dÃnh máºt cá»§a ngưồi bên kia thì suýt chút nữa ēã nôn ra, Lâm Nam VÅ© ồ cạnh ēó lo lắng toát cả mồ hôi, chồ sợ Bạch Hạo Uy nói linh tinh, thấy ánh mắt giáºn dữ cá»§a Lạc Tiồu Phà m nhìn mình, anh khà ´ng dám nói câu nà o cả. Lạc Tiồu Phà m cưồi mồt tiếng: - ēược, chúng tôi sẽ cùng Ä“i. â““ Nói rồi cô cúp Ä“iồn thoại. Lâm Nam VÅ© sợ hãi không dám Ä“i, ngồ nhỡ bồn hồ nói linh tinh cái gì ēó thì anh chết là cái chắc. Anh ôm Lạc Tiồu Phà m: - Anh muồn em rồi, muồn phát Ä“iên lên ēược, chúng ta Ä“i nghồ ēược không? Lạc Tiồu Phà m ra nhanh mồt ēòn khiến Lâm Nam VÅ© suýt nữa thì ngã bồ chá»ng, anh giÆ¡ chân ra quét nhanh chân cá»§a Lạc Tiồu Phà m, nhưng cô ēã có sá»± chuẩn bồ trưồc, tránh ēược. Lâm Nam VÅ© biết Lạc Tiồu Phà m ēã muồn là m viồc gì thì không ai ngÄ“n cản ēược, thồ dà i: - Anh thá»±c sá»± bồ mấy gã kia hại chết rồi. Ä“i, nhưng mà em khà ´ng ēược mặc quần áo hồ như váºy. Lạc Tiồu Phà m và o phòng thay quần áo, Lâm Nam VÅ© nhẹ nhà ng áp sát mình và o cá»a, nhưng tiếc là khe cá»a kÃn quá nên anh không nhìn thấy gì, ēà nh thất vồng ngồi lên ghế salon. Lạc Tiồu Phà m vừa bưồc ra ēã xoay mồt vòng trưồc mặt Lâm Nam VÅ© rồi ēánh mắt nhìn anh: - Thế nà o? ēẹp không? Lâm Nam VÅ© giáºn dữ, kéo tay Lạc Tiồu Phà m: - Em không ēược mặc bồ nà y, bồ nà y không ēẹp. Lạc Tiồu Phà m nhìn bồ trang phục dạ hồi mà u Ä“en lồ vai cá»§a mình, vòng eo có thắt mồt sợi dây ruy-bÄ“ng mà u và ng, kết hợp vồi ēôi già y búp bê mà u và ng, mái tóc búi cao, ēôi khuyên tai và ng sáng lấp lánh là m nồi báºt nưồc da trắng nõn nà cá»§a cô, ēôi mắt bồ câu trong sáng, ngay cả cô nhìn còn thấy mình rất ēẹp, váºy mà Lâm Nam VÅ© lại nói là xấu, cô chu môi: - Anh bảo chồ nà o xấu? Lâm Nam VÅ© chồ nói: - Anh bảo không ēẹp thì là không ēẹp, em có chồng rồi, sao còn Ä“n mặc như thế nà y? Em có biết bồn ēó ēồu háo sắc lắm khà ´ng, anh không muồn ngưồi ta nhìn vợ cá»§a anh, thế thì anh chồu thiồt à ? - ēáng ghét! â““ Lạc Tiồu Phà m nÅ©ng nồu ôm Lâm Nam VÅ©, nghồch
  • 135.
    ngợm, â““ Emlà m thế là ēồ ēồ phòng anh quyến rÅ© mấy cô gái ēẹp khác! Anh mà quyến rÅ© mồt ngưồi thì em Ä“i quyến rÅ© mưồi ngưồi cho anh biết. â““ Thấy Lạc Tiồu Phà m tÃnh toán như váºy, Là ¢m Nam VÅ© cÅ©ng không còn cách nà o khác, chắc ông trồi ēã bắt anh cả kiếp nà y phải thua dưồi tay cô rồi. Quán bar KS giữ ēược chồ ēứng trong thà nh phồ nà y không phải vì nó trang hoà ng sa hoa và sang trồng mà vì ēây là nÆ¡i tụ hồp rất nhiồu gái ēẹp, cho dù là mồt nhân viên phục vụ rất bình thưồng cá»§a quán cÅ©ng ēã có ná»a tư cách ēồ tham gia cuồc thi hoa háºu thế giồi. Thêm và o ēó là bà chá»§ quán, Diêu Tiồu Yên xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi, lúc nóng lúc lạnh, có lúc như mồt lò lá»a cháy rá»±c, có lúc lại như mồt ngồn núi bÄ“ng, khiến ēà n ông thần hồn Ä“iên ēảo, sau lưng ēồu gồi cô ta là yêu tinh, những ngưồi ēà n ông tồi ēây có mồt phần là vì cô ta mà tồi. Diêu Tiồu Yên vồn xuất thân từ trưồng múa, vóc ngưồi thon thả, mảnh mai, bình thưồng rất Ãt khi khiêu vÅ©, nhưng khi ēã cất bưồc chân thì khiến ngưồi ta phải sá»ng sồt bồi những bưồc chân Ä“iêu luyồn, nhẹ nhà ng như cánh bưồm. Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ© vừa mồi bưồc và o cá»a ēã thu hút ánh mắt cá»§a tất cả mồi ngưồi, ēúng là mồt ēôi tiên ēồng ngồc nữ, nam thì anh tuấn, sang trồng, nữ thì xinh ēẹp hÆ¡n ngưồi. Diêu Tiồu Yên khi ēó Ä“ang ngồi cùng vồi Bạch Hạo Uy, vừa thấy Lâm Nam VÅ© tồi, vồi và ng ēứng lên, ēóa hoa mẫu ēơn mà u hồng tươi tắn cà i trên mái tóc xoÄ“n cà ng tôn thêm vẻ ēẹp cá»§a cô. Nếu không phải là có Lạc Tiồu Phà m ồ ēó thì Lâm Nam VÅ© ēã à ´m lấy cô ta rồi, là m gì có chuyồn phải ēồ ngưồi ēẹp Ä“Ãch thân tồi gần, nhưng bây giồ anh chồ biết cưồi khồ. Diêu Tiồu Yên không phải không nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ồ cạnh Lâm Nam VÅ©, nhưng ngà y trưồc khi Lâm Nam VÅ© ēưa ngưồi ēà n bà khác tồi, vẫn liếc mắt ēưa tình vồi cô, có nhiồu lần còn bồ mặc bạn gái mình ēồ trò chuyồn cùng cô, bồi váºy cô vô cùng tá»± tin. Cô ta ēưa tay ra quắp lấy cồ Lâm Nam VÅ©, nÅ©ng nồu nói và o tai anh: - Lần trưồc anh bảo tồi thÄ“m em mà sao lâu rồi không tồi, anh có biết em nhồ anh thế nà o không? â““ Rồi bà n tay lần lần trượt và o trong cồ áo anh. â““ Tồi nay anh ēừng Ä“i nữa, ồ lại vồi em nhé? Lâm Nam VÅ© tái mặt, nhìn ēôi mắt trợn trừng cá»§a Lạc Tiồu Phà m, anh ngượng nghồu ēẩy tay Diêu Tiồu Yên ra, ho khan mấy tiếng: - ēồ anh giồi thiồu vồi em, ēây là vợ anh, Lạc Tiồu Phà m. Diêu Tiồu Yên bồ Lâm Nam VÅ© ēẩy ra thì hÆ¡i kinh ngạc, ēây là chuyồn chưa bao giồ xảy ra, khi nghe Lâm Nam VÅ© gồi Lạc Tiồu Phà m là vợ, cô ta mồi quay sang nhìn thẳng Lạc Tiồu Phà m. Bình thưồng Lâm Nam VÅ© rất thÃch ēùa, nhưng chưa bao giồ tùy tiồn gồi ngưồi khác là vợ. Lạc Tiồu Phà m nheo mắt nhìn Diêu Tiồu Yên, gáºt ēầu tồ ý chà o rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam VÅ©, hai mắt nheo lại nhồ như hai ēưồng chồ. Lâm Nam VÅ© vồi và ng cưồi vồi Lạc Tiồu Phà m, thân máºt ôm eo cô: - Vợ, anh yêu em lắm. Lạc Tiồu Phà m không thèm ēồ ý tồi anh, quay ngưồi Ä“i. Lâm Nam VÅ© lần nà y không còn dám nhìn Diêu Tiồu Yên thêm mồt lần nà o nữa.
  • 136.
    Bạch Hạo Uythấy Lạc Tiồu Phà m bèn ēẩy Giang Lồi Hằng Ä“ang báºn bồu vồi mấy ngưồi ēẹp xung quanh, nói: - Cáºu nhìn kìa, là Lạc Tiồu Phà m, tôi nói gì nhồ, hồ sẽ ồ bên nhau, mau lấy 100 vạn ra ēây! Giang Lồi Hằng buông cô gái bên cạnh mình ra, cùng Bạch Hạo Uy ēứng lên. Lạc Tiồu Phà m ēưa tay ra: - Tôi là Lạc Tiồu Phà m, rất vui ēược là m quen vồi mồi ngưồi! â““ Lâm Nam VÅ© ēứng sau lưng cô, nháy mắt ra hiồu cho mấy ngưồi bạn, nhưng tất cả bồn hồ ēồu giả vồ như không nhìn thấy. Bạch Hạo Uy thân máºt kéo tay Lạc Tiồu Phà m, mặt anh gần như dÃnh chặt và o ngưồi cô, khen ngợi: - Tiồu Phà m, em xinh ēẹp quá, anh thÃch lắm, chúng ta ôm mồt cái nà o. Lâm Nam VÅ© kéo tay Lạc Tiồu Phà m lại, giáºn dữ ôm cô và o lòng, uy hiếp Bạch Hạo Uy: - Óm cái gì mà ôm, vợ tôi ēồ cho cáºu ôm ēấy hả? Có phép tắc mồt chút, phải gồi cô ấy là chồ dâu. Bạch Hạo Uy không coi lồi cá»§a Lâm Nam VÅ© ra gì: - Ấy! Nam VÅ© lạ tháºt, ngà y trưồc cáºu ēưa bạn gái tồi, chồ cần anh em thÃch là cáºu tặng cho ngay, sao hôm nay lại nhồ mồn thế? Thấy sắc mặt Lạc Tiồu Phà m dần thay ēồi, Lâm Nam VÅ© cưồi hi hi, thân máºt vuồt tóc cô: - ēó là chuyồn lúc trưồc, sau nà y trong mắt tôi chồ có Tiồu Phà m cá»§a tôi thôi, các cáºu ēừng giồ kế ly gián. Phải không? Tiồu Phà m, bồn hồ ghen tồ vồi anh vì tìm ēược mồt ngưồi vợ xinh ēẹp ēấy, em ēừng có nghe hồ nói bừa. Bạch Hạo Uy và Giang Lồi Hằng quay sang nhìn nhau, Giang Lồi Hằng ēứng lên, vồ vai Lâm Nam VÅ©, hóm hồnh nói: - VÅ©, tôi Ä“ang ēồnh giồi thiồu cho cáºu mồt ngưồi ēẹp, sao cáºu ēã chồn nhanh thế! Không muồn nhìn ngưồi khác nữa hả? ēừng nói là anh em không nhắc nhồ cáºu, cái gì tồt luôn ồ phÃa sau. Lạc Tiồu Phà m cưồi ha ha nói vồi Giang Lồi Hằng: tưồng rằng chồ có ēà n ông các anh mồi thÃch xem ngưồi ēẹp, em cÅ©ng thÃch, có ngưồi ēẹp thế nà o thì mau ēưa ra ēây cho mồi ngưồi cùng thưồng thức, ēừng hưồng mồt mình. Lâm Nam VÅ© có Lạc Tiồu Phà m là m lá chắn, cưồi nói vui vẻ, ôm Lạc Tiồu Phà m ngồi lên ēùi mình, mắt không nhìn sang hưồng khác, không hồ rồi khồi khuôn mặt xinh xắn cá»§a cô mồt giây nà o, cà ng nhìn cà ng thấy thÃch, không nhồn ēược, lén hôn cô. Bạch Hạo Uy không dám nhìn nữa, cảm giác như gai ồc nồi khắp ngưồi, nói vồi Lâm Nam VÅ©: - VÅ©, cáºu không như thế ēược không, chà ng chà ng thiếp thiếp, cáºu Ä“ang chê bồn tôi không có vợ hả? â““ Lâm Nam VÅ© cưồi cưồi liếc anh ta, giồng thách thức: - Sao hả? Uy, tôi hôn vợ tôi, liên quan gì tồi cáºu, cáºu cÅ©ng có
  • 137.
    thồ hôn vợcáºu mà ! Nếu không có thì mau Ä“i tìm, ēừng có ồ chồ nà y cản trồ tôi. Những ngưồi khác ēồu thấy giáºn câu nói nà y cá»§a anh, quay sang nhìn nhau. Bạch Hạo Uy hồi nhồ Giang Lồi Hằng: - Bồ Tiồu Yên vẫn chưa tồi hả? Cô ta là ⓓsát thá»§â““ cuồi cùng cá»§a chúng ta ēấy, tôi không tin Lâm Nam VÅ© sẽ không ēồng lòng! Nếu cáºu ta thá»±c sá»± thÃch Lạc Tiồu Phà m thì có thồ vì cô ấy mà không cần những ngưồi ēà n bà khác ēâu. Giang Lồi Hằng cưồi cưồi: - Sắp tồi rồi, Ä“ang trên ēưồng. Bồ Tiồu Yên vừa mồi bưồc chân và o cá»a, mồi âm thanh ēồu như tắt hẳn, ánh mắt cá»§a hầu hết mồi ngưồi ēồu dừng lại trên khuôn ngá»±c cô. Cồ áo dá»±ng ēứng mà u và ng kim vừa vặn tạo thà nh mồt hình chữ V ồ ngá»±c, mồt khe ngá»±c sâu thẳm quyến rÅ© thoáng ẩn thoáng hiồn sau chiếc áo cà ng khiến ngưồi ta thêm tò mò vồ cái váºt nằm bên trong ēó, thêm và o ēó là thân hình ēầy ēặn cá»§a Bồ Tiồu Yên khiến những ngưồi con gái có mặt ồ ēó cÅ©ng phải ghen tồ. Ngay cả ánh mắt cá»§a Lâm Nam VÅ© cÅ©ng bồ thu hút, những ngưồi có thân hình ēẹp rất nhiồu, nhưng khuôn mặt cá»§a hồ lại khà ´ng ưa nhìn. Nhưng Bồ Tiồu Yên chắc chắn là mồt ngoại lồ, khuôn mặt cá»§a cô còn quyến rÅ© hÆ¡n cả thân hình cô, ēôi môi dà y, gợi cảm, khuôn mặt mang nhiồu nét cá»§a ngưồi phương Tây nhưng không hồ là m hồng nét ēẹp cá»§a cô, ngược lại còn khiến ồ cô có nét gì ēó sang trồng và ēặc biồt. Lâm Nam VÅ© không nháºn ra Bồ Tiồu Yên nhưng cô ta vừa nhìn là ēã nháºn ngay ra anh, cô cưồi cưồi vồi Lâm Nam VÅ©, ánh mắt vô cùng quyến rÅ©. Bồ Tiồu Yên Ä“i tồi gần, Lâm Nam VÅ© cảm thấy như có mồt là n hương xồc và o mÅ©i anh, nhưng Lâm Nam VÅ© chồ lạnh lùng gáºt ēầu, vẫn thì thầm trò chuyồn vồi Lạc Tiồu Phà m. Bồ Tiồu Yên chưa bao giồ thấy lòng tá»± tôn cá»§a mình bồ ēả kÃch như thế. Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam VÅ© không mắc bẫy, bèn nâng cao ly rượu, nói: - Nà o, chúng ta cùng mồi Lâm Nam VÅ© và cô Lạc kồ chuyồn xem hai ngưồi yêu nhau như thế nà o, tôi tin mồi ngưồi ēồu muồn biết, ēó chắc chắn là mồt câu chuyồn rất ly kỳ! Ha ha haⓦ Lâm Nam VÅ© tái mặt, lần ēầu tiên quen biết vồi Lạc Tiồu Phà m là chuyồn nhục nhã nhất trong cuồc ēồi anh, có ēánh chết anh cÅ©ng không muồn nói ra. Bồn Bạch Hạo Uy biết anh không muồn nói, bồi váºy lại cà ng hồi: - Thế nà o hả VÅ©, chẳng nhẽ có chuyồn gì không nói ēược sao? Không có bà máºt gì chứ! Lạc Tiồu Phà m vui vẻ ēứng lên, nói: - Tôi và VÅ© quen nhau trong quán rượu, chúng tôi thuồc loại không ēánh không quen nhau, nếu mà ồ thồi cồ ēại thì là anh hùng gặp anh hùng. - Cái gì mà anh hùng gặp anh hùng, chúng tôi muồn biết chi tiết, mồi ngưồi nói có phải không. â““ Giang Lồi Hằng nói lồn. Lâm Nam VÅ© thấy hồ cà ng nói cà ng linh tinh thì kéo Lạc Tiồu Phà m ēứng dáºy, nói: - Anh em vồ trưồc ēây, các cáºu cứ chÆ¡i Ä“i. - Cái gì? Cáºu ēồnh Ä“i bây giồ sao!
  • 138.
    Lâm Nam VÅ©không cho hồ cÆ¡ hồi giữ anh lại, kéo Lạc Tiồu Phà m Ä“i thẳng ra cá»a quán bar, mặc kồ những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo. Bạch Hạo Uy lắc ēầu: - Tôi nói rồi mà , Lâm Nam VÅ© ēụng phải Lạc Tiồu Phà m là ēụng phải khắc tinh, các cáºu còn không tin, lần nà y thì tin rồi chứ! Tôi thấy Lâm Nam VÅ© thá»±c sá»± yêu Lạc Tiồu Phà m rồi. Bồ Tiồu Yên vừa tồi, Lâm Nam VÅ© ēã bồ vồ, cô vồn dÄ© nghe nói là Lâm Nam VÅ© tồi ēây nên mồi tồi, giồ trong lòng rất buồn phiồn. Nhưng cô cÅ©ng rất tò mò vồ chuyồn cá»§a Lạc Tiồu Phà m và Lâm Nam VÅ©, bồi váºy hồi Bạch Hạo Uy: - Bồn hồ quen nhau như thế nà o, anh có biết không? Bạch Hạo Uy uồng mồt ngụm rượu, nói: - Hai ngưồi cÅ©ng ēừng ghen tức, chồ có những ngưồi phụ nữ như Lạc Tiồu Phà m mồi có thồ trói ēược Lâm Nam VÅ© thôi! Hai ngưồi gặp Lâm Nam VÅ© chồ biết cung phụng, hầu hạ cáºu ta, là m gì có ai dám ēánh cho cáºu ta sưng cả mặt mÅ©i, nhưng Lạc Tiồu Phà m thì dám, bồi váºy ēà n ông có những lúc kỳ quái lắm, cô cà ng ēánh hắn thì hắn cà ng thÃch thú. â““ Bạch Hạo Uy bèn kồ cho mồi ngưồi nghe vì sao Lâm Nam VÅ© quen Lạc Tiồu Phà m, nghe xong, mồi ngưồi ēồu sá»ng sồt, cảm thấy tháºt khó hiồu, chồ có Bồ Tiồu Yên là vẫn im lặng không lên tiếng. Lâm Nam VÅ© lén lén nhìn bồ mặt hầm hầm cá»§a Lạc Tiồu Phà m, cưồi tươi như hoa, ghé mặt lại: - Vợ, anh yêu vợ lắm. - Tôi là ngưồi vợ thứ bao nhiêu cá»§a anh hả? â““ Lạc Tiồu Phà m vẫn biết Lâm Nam VÅ© ēược nhiồu cô gái theo Ä“uồi, nhưng khi chÃnh mắt mình nhìn thấy thì trong lòng cô lại không thoải mái, khi thấy Lâm Nam VÅ© bắt ēầu khua môi múa mép thì lại cà ng nồi giáºn. - ēồ anh ēếm xem nà oⓦ â““ Lâm Nam VÅ© cồ tình trêu Lạc Tiồu Phà m. - Anhⓦ â““ Lạc Tiồu Phà m mồ cá»a xe, ēồnh bồ xuồng thì Lâm Nam VÅ© giữ chặt cô lại, nói nhồ và o tai cô: - Anh chồ có mồt ngưồi vợ thôi, cô ấy tên là Lạc Tiồu Phà m. â““ Lạc Tiồu Phà m không nén ēược mồt nụ cưồi ngồt ngà o trên môi, hai ngưồi ôm nhau tháºt chặt. Triồu Nhan Lồi ngồi mồt mình trong phòng là m viồc, trái tim anh không thồ nà o bình tÄ©nh lại ēược, ēấm mạnh tay lên bà n là m viồc: - Lâm Nam VÅ©! ēúng lúc ēó, có ngưồi ēẩy cá»a bưồc và o, ēó là mồt ngưồi ēà n ông trung niên mặc bồ comple mà u Ä“en, ông ta cung kÃnh gáºt ēầu chà o Triồu Nhan Lồi rồi nói: - Cáºu chá»§, chuyồn lần trưồc cáºu bảo tôi là m, tôi ēã Ä“iồu tra ra rồi, ngưồi ēà n bà ēó là ⓦ â““ Ngưồi ēà n ông liếc Triồu Nhan Lồi Ä“ang im lặng không nói, mồt lúc lâu mồi dám can ēảm nói tiếp, â““ Là cô chá»§. - Cái gì? â““ Triồu Nhan Lồi gần như nhảy dá»±ng lên khồi ghế, không dám tin và o những gì mà mình vừa nghe thấy. â““ Óng có lầm lẫn gì không? ChÃnh xác là cô chá»§ chứ? Ngưồi ēó nhìn khuôn mặt tái nhợt cá»§a Triồu Nhan Lồi, trong
  • 139.
    lòng thoáng runrẩy, mặc dù cáºu chá»§ từ trưồc tồi nay chưa bao giồ mắng chá»i ngưồi khác, nhưng khi anh nồi giáºn thì rất ēáng sợ. Óng ta cúi thấp ēầu, nói: - Dạ vâng, có ngưồi chÃnh mắt nhìn thấy, nói là cô chá»§. Triồu Nhan Lồi xua tay: - Óng ra ngoà i trưồc Ä“i! Tôi biết rồi. â““ Triồu Nhan Lồi lại cà ng háºn Lâm Nam VÅ© hÆ¡n, anh ta coi em gái cá»§a Triồu Nhan Lồi là cái gì, hay cÅ©ng coi cô như những ngưồi ēà n bà khác, có thồ tùy tiồn chÆ¡i ēùa? Cáºu ēừng Ä“n hiếp ngưồi quá ēáng! Anh thá»±c sá»± muồn láºp tức Ä“i tìm Lâm Nam VÅ© ēồ tÃnh sồ, nhưng lại nghÄ© như váºy không hợp lý, Lâm Nam VÅ© và em gái anh dù sao cÅ©ng ēã có hôn ưồc, nếu em gái mình ēã thÃch Lâm Nam VÅ© thì sao không nhân cÆ¡ hồi nà y ēồ thúc ēẩy ēám cưồi cá»§a hai ngưồi. Lâm Nam VÅ© Ä“ang ngá»§ ngon là nh thì cảm thấy có ngưồi chui và o lòng mình, ēôi chân nặng nồ không khách sáo ēặt lên bụng anh khiến anh có cảm giác khó thồ. Mặc dù anh thÃch quấn lấy phụ nữ nhưng ghét nhất là khi ngá»§ có ai ēó là m phiồn mình, Ä“ang ēồnh nồi cáu thì bồng dưng nhồ ra cái gì ēó, mồ mắt ra, nhìn thấy Lạc Tiồu Phà m ngá»§ say như mồt chú mèo, khóe miồng hÆ¡i hé mồ, gồi cá»§a cô nằm trên cánh tay anh, hai tay thì ôm chặt lấy anh. Anh bất giác ēưa tay lên sồ khắp ngưồi Lạc Tiồu Phà m, lại có cảm giác muồn có cô, bèn ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, ép xuồng dưồi ngưồi mình. Lạc Tiồu Phà m Ä“ang ngá»§ ngon, bồ ngưồi khác là m phiồn giấc mÆ¡ ēẹp bèn ēá mạnh và o ngưồi ēó, cho tồi khi ngưồi ēó lÄ“n ra khồi giưồng mồi thoải mái ēồc chiếm cả cái giưồng rồi lại ngá»§ tiếp. Lâm Nam VÅ© bồ ēá xuồng giưồng ēúng là dồ khóc dồ cưồi, ēà ¢y là viồc chưa bao giồ anh phải trải qua, anh giúp Lạc Tiồu Phà m ēắp chÄ“n cẩn tháºn rồi mình cÅ©ng chui và o trong, Có lúc anh nghÄ©, anh yêu cô ồ Ä“iồm nà o, cô có chồ nà o ēáng ēồ anh yêu, câu hồi nay ngay cả anh cÅ©ng không có lồi ēáp, anh chồ biết anh thÃch Lạc Tiồu Phà m, thÃch sá»± hoang dại cá»§a cô, thÃch tÃnh cách cá»§a cô, thÃch nụ cưồi trong trẻo cá»§a cô, thÃch mồi thứ ồ cô. Trong mắt anh, Lạc Tiồu Phà m là ngưồi ēẹp nhất, không hồ có khuyết Ä“iồm, giồng như khuyết Ä“iồm duy nhất cá»§a cô chÃnh là cô không yêu anh lắm, Ä“iồu nà y khiến anh thấy không hà i lòng. Anh ôm chặt Lạc Tiồu Phà m, vuồt nhẹ mái tóc cô, lẩm bẩm: - Anh sẽ khiến em phải thÃch anh, vÄ©nh viồn không rồi xa anh, rồi em sẽ yêu anh. Chuông Ä“iồn thoại vang lên, Lâm Nam VÅ© thấy Lạc Tiồu Phà m trồ mình bèn vồi và ng ấn nút nghe rồi áp Ä“iồn thoại lên tai, anh nghe thấy mồt giồng nói giáºn dữ vang lên: - Nam VÅ©, con Ä“ang ồ ēâu? Mau vồ nhà cho mẹ! Ngay láºp tức! â““ Rồi bà cúp Ä“iồn thoại. ēây là lần ēầu tiên Lâm Nam VÅ© thấy mẹ mình nồi giáºn như thế, không biết ồ nhà ēã xảy ra chuyồn gì, vồi và ng mặc quần áo, thấy Lạc Tiồu Phà m vẫn say ngá»§, anh lại giúp cô ēắp chÄ“n cẩn tháºn, hôn nhẹ lên trán cô, nhìn khuôn mặt xinh xắn cá»§a cô, anh không nhồn ēược lại mồm cưồi: - Lạc Tiồu Phà m thương yêu nhất cá»§a anh, chắc chắn anh sẽ Ä“em cho em hạnh phúc, chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh ēẹp nhất. â““ ēóng cá»a cẩn tháºn, anh vui vẻ tưồng tượng vồ tương lai hạnh phúc cá»§a hai ngưồi.