More Related Content More from dinhnam0005 (20) New moon1. TRÄ‚NG NON â‚‚ NEW MOON
MỂ ĂẦU. 4
CHÆ¯Æ NG 1.BuỂi tiỂc. 4
CHÆ¯Æ NG 2. Những nỂi Ä‚au. 15
CHÆ¯Æ NG 3. Kết thúc. 25
CHÆ¯Æ NG 4. TỂnh giấc. 39
CHÆ¯Æ NG 5. Kẻ nuỂt lỂi.49
CHÆ¯Æ NG 6.Những ngưỂi bạn. 56
CHÆ¯Æ NG 7.Tái diỂn. 62
CHÆ¯Æ NG 8. Adrenaline. 70
CHÆ¯Æ NG 9. Kẻ thứ ba. 73
CHÆ¯Æ NG 10. Cánh ĂỂng. 76
CHÆ¯Æ NG 11. Giáo phái87
CHÆ¯Æ NG 12. Kẻ không mỂi mà Ăến. 98
CHÆ¯Æ NG 13. Kẻ sát nhân. 107
CHÆ¯Æ NG 14. Gia Ăình. 116
CHÆ¯Æ NG 15. Âp suất124
CHÆ¯Æ NG 16. Paris. 132
CHÆ¯Æ NG 17. VỂ khách. 141
CHÆ¯Æ NG 18.Tang lỂ. 150
CHÆ¯Æ NG 19.CuỂc Ä‚ua. 158
CHÆ¯Æ NG 20. Volterra. 162
CHÆ¯Æ NG 21. LỂi phán quyết169
CHÆ¯Æ NG 22. Chuyến bay. 179
CHÆ¯Æ NG 23. Sá»± tháºt185
CHÆ¯Æ NG 24. BiỂu quyết194
PHẦN KẾT. Bản giao ưỂc. 201
Âi, những say mê cuỂng nhiỂt thưỂng lại Ăi chung bỂi những
kất thúc thảm khỂc, Ä‚Æ°Æ¡ng lúc khải hoà n kia cÅ©ng chÃnh là lúc
Ä‚Æ°Æ¡ng tà n ĂỂi Ăấy, nà o có khác lá»a và thuỂc súng Ăâu, hỂ
bén nhau là bùng lên rỂi tắt lỂm. (Romeo và Juliet, hỂi II, cảnh
VI)
MỂ ĂẦU
Tôi có cảm giác như mình Ăang bỂ kẹt giữa những cơn ác mỂng
ghê rợn nhất thế gian, cơn ác mỂng mà trong Ăó, vòng chân của
2. ta cứ xoay tÃt, xoay Ăến mức không còn có thỂ nhanh hÆ¡n dược
nữa, và hai lá phỂi của tôi cứ nhÆ° muỂn nỂ tung ra; thế mÃ
vẫn không kỂp. DưỂng như cà ng lúc, bưỂc chân tôi cà ng lơi
dần, lơi dần, khi tôi cỂ len qua khỂi Ăám Ăông thỂ ơ, vô tâm,
trong khi hai cái kim trên tháp ĂỂng hỂ khỂng lỂ kia vẫn không
hỂ cháºm lại. MỂt cách tà n nhẫn và lạnh lùng, hai cây kim ấy
thản nhiên chuyỂn dỂch Ăến nức cuỂi cùng- mỂi kết thúc
ĂỂu nằm cả Ể Ăấy.
NhÆ°ng Ăây Ăâu phải là giấc mÆ¡, Ăâu phải là ác mỂng; cÅ©ng khÃ
´ng phải là tôi Ä‚ang chạy bán sỂng bán chết ĂỂ cứu lấy
mạng sỂng của mình- không, tôi phải chạy thục mạng vì mỂt
váºt quý báu nhất ĂỂi. Mạng sỂng của tôi bây giỂ cÅ©ng không
có ý nghÄ©a Ăến nhÆ° váºy.
Alice nói rằng chúng tôi rỂi cũng sẽ lìa ĂỂi Ể chỂn nà y. Tuy
nhiên, kết quả sẽ khác nếu cô bạn của tôi không bỂ mắc
kẹt giữa quầng sáng mặt trỂi rá»±c rỡ nhÆ° thế, còn tôi lÃ
ngưỂi duy nhất có thỂ an toà n chạy giữa vầng thái dương chói
lòa, trên quãng trưỂng Ăông Ăúc. Và tôi không thỂ theo kỂp
thỂi gian.
MỂi thứ như sụp ĂỂ trưỂc mắt tôi, khi mà vây quanh chúng tôi
giỂ Ăây chÃnh là những kẻ thù cá»±c kì nguy hiỂm. Chiếc ĂỂng
hỂ bắt Ăầu chùng chình Ể thỂi khắc cuỂi cùng, hai bà n chân
cháºm chạp của tôi run lên bần báºt. Tô biết mình Ăã trỂ- song,
tôi sẽ vui biết bao nếu sau những chái nhà kia có kẻ khát máu
nà o Ăó Ä‚ang chỂ Ăợi tôi. Thất bại trong chuyỂn nà y₦ tôi khÃ
´ng còn muỂn sỂng nữa. ĂỂng hỂ Ăã Ä‚iỂm, mặt trỂi Ăã và o
Ăến giữa bầu trỂi.
CHÆ¯Æ NG 1.BUỂI TIỂC
Tôi chắc chắn tỂi 99,9% là tôi Ä‚ang mÆ¡.Và Ăây là những là do tÃ
´i dám Ä‚oan quyết vỂ Ä‚iỂu Ăó: thứ nhất, tôi Ä‚ang Ăứng giữa
biỂn nắng chói lòa rực rỡ- hiỂn tượng chưa bao giỂ xảy ra
Ể thỂ trấn Forks, tiỂu bang Washington, quê hương mỂi của tôi;
và thứ hai, tôi Ăang nhìn bà ngoại Marie của tôi. Ngoại Ăã mất
sáu nĂm rỂi, thế nên Ăây là bằng chứng rõ rỂt nhất cho thấy
là tôi Ăang mơ.Trong ngoại hầu như không thay ĂỂi, khuôn mặt
của bà vẫn y nguyên trong trà nhỂ của tôi. Da dẻ của bà vẫn
mỂm mại, tuy có phần khô héo và hằn Ăầy những nét nhĂn.
Ngoại chẳng khác gì trái mơ khô, có khác chĂng là mái tóc
trắng, óng ả như mây mà thôi.Cả hai cái miỂng- miỂng của
ngoại móm mém và dúm dó, và miỂng của tôi- cũng há gỂc vì
ngạc nhiên. Hình như ngoại cũng không ngỂ là có ngà y gặp
Ăược tôi.Tôi toan mỂ miỂng hỂi ngoại; tôi có nhiỂu câu hỂi
lắm₦ Rằng ngoại Ăang là m gì trong giấc mơ của tôi? Rằng trong
6 nÄ‚m qua, ngoại Ăã là m gì? Và , ông Pop có khỂe không, ông bÃ
Ăã gặp nhau chưa, hai ngưỂi hiỂn Ăang Ể Ăâu?- thì ngoại cũng
toan mỂ miỂng hỂi tôi, tôi kìm mình lại ĂỂ ngoại lên tiếng
trưỂc. Nhưng ngoại cũng dừng lại, hai bà cháu nhìn nhau, mỂm
cưỂi, ngượng nghỂu.-Bella?Không phải là tiếng của ngoại gỂi
tôi, cả bà và cháu ĂỂu cùng nhất loạt quay lại, chú mục nhìn
ngưỂi mỂi Ăến, muỂn xen và o cuỂc hạnh ngỂ giữa hai bà cháu.
Tôi không còn xa lạ gì vỂi ngưỂi có tiếng nói ấy; Ăó lÃ
tiếng nói mà dẫu có Ăi Ăâu,Ể trong hoà n cảnh nà o, dù là Ăang
thức hay Ä‚ang ngủ₦ tháºm chà là cả khi chết nữa, tôi vẫn nháºn
ra,. Tôi dám Ăoan chắc ĂiỂu Ăó₦ GiỂng nói ấy Ăã Ăeo ĂuỂi
tôi trong những lần tôi bỂ sỂt cao- hay Ãt ra là trong lúc tôi
lỂi bì bõm trong nưỂc, trong cái lạnh và dưỂi những cơn mưa
không bao giỂ dứt₦ mỂi ngà y.
Edward.NhÆ° thưỂng lỂ, trỂng ngá»±c tôi lại Ä‚áºp lên rỂn rà ng
3. mỂi khi trong thấy anh, dù trong tiỂm thức₦ khi tôi tin chắc
rằng tôi Ăang mơ như thế nà y, hoảng hỂt₦ anh Ăang tiến vỂ
phÃa chúng tôi, ung dung Ä‚Ä©nh Ăạc bưỂc Ä‚i giữa ánh mặt trỂi
chói lỂi.Tôi hoảng hỂt vì ngoại không hỂ biết rằng tôi Ăã
phải lòng mỂt chà ng ma-cà -rỂng- không mỂt ai biết ĂiỂu Ăó
cả. Là m sao tôi có thỂ giải thÃch vỂi ngoại bây giỂ, vỂ sá»±
phát tán ánh sáng thà nh hà ng ngà n cầu vỂng nhỂ xÃu trên là n da
của anh- tựa hỂ như anh là mỂt khỂi pha lê hay kim cương? Ưm,
chắc ngoại cũng thấy lạ lắm vỂ viỂc bạn trai của con phát
sáng lấp lánh. DưỂi ánh mặt trỂi thì anh ấy mỂi nhÆ° váºy thÃ
´i, ngoại à . Ngoại Ăừng hoảng sợ nhé₦NhÆ°ng anh Ä‚ang là m gì
Ể Ăây váºy? Lý do quan trỂng nhất khiến anh chỂn thỂ trấn
Forks, vùng Ăất tứ thỂi Ăắm mình trong mưa, mỂt nơi có thỂ
Ăược coi là âm u nhất thế giỂi, là vì Ể Ăó, anh có thỂ ung
dung Ä‚i lại trên ĂưỂng phỂ giữa ban ngà y mà không là m lỂ bÃ
máºt của gia Ăình kia mà . Ấy váºy mà anh xuất hiỂn Ể Ăây, thong
thả chuyỂn dỂch từng bưỂc chân lỂch lãm vỂ phÃa tôi- vỂi
nụ cưỂi rạng rỡ trên khuôn mặt Ăẹp không khác gì thiên
thần - như thỂ trong mắt anh, tôi là ngưỂi duy nhất Ăang hiỂn
hữu váºy.
Trong giây phút Ăó, tôi ao ưỂc mình không còn là kẻ ngoại lỂ,
kẻ không thuỂc ảnh hưỂng Ăặc biỂt của anh nữa; bao lâu nay,
tôi vẫn lấy là m vui khi mình là ngưỂi duy nhất anh không ĂỂc
dược suy nghĩ. Nhưng bây giỂ thì tôi mong anh có thỂ là m dược
ĂiỂu Ăó, có thỂ nghe thấy lỂi cảnh báo vang vỂng trong Ăầu
tôi.Hoảng hỂt, tôi ngoái Ăầu nhìn ngoại, và tự hiỂu rằng
ĂiỂu tôi lo ngại Ăã hiỂn hiỂn rõ rà ng. Ngoại cũng vừa quay
sang nhìn tôi, ánh mắt lỂ rõ vẻ thảng thỂt giỂng như ánh mắt
của tôi.Edward - vẫn nụ cưỂi hỂn háºu là m chấn ĂỂng trái tim
tôi, buỂc nó phải Ä‚áºp liên hỂi nhÆ° muỂn lao ra khỂi lỂng
ngực - choà ng hai tay lên vai tôi và quay sang nhìn ngoại. Ngoại
vẫn giữ kiỂu nhìn ngạc nhiên ấy dà nh cho tôi. Nhưng thay vì kinh
hãi, ngoại lại ngượng ngùng, hấp háy mắt như chỂ Ăợi Ăứa
cháu gái quỂ trách₦ Và thế Ăứng của ngoại, Ăó là mỂt thế
Ăứng lạ lùng, ngoại Ăưa mỂt tay ra, khoanh lại như ôm mỂt ai
Ăó mà tôi không thỂ nhìn thấy Ăược, mỂt ai Ăó Ăang tà ng
hình₦ChỂ lúc ấy, tôi mỂi Ăảo mắt nhìn quanh quất, và bất
giác nháºn ra rằng ngoại Ä‚ang Ăứng Ể trong mỂt khung gỂ cá»±c
lỂn. Không thỂ hiỂu Ăược, tôi buông bà n tay Ăang ôm Edward ra,
vÆ°Æ¡n vỂ phÃa ngoại. Ngoại cÅ©ng bắt chưỂc là m theo nhÆ° thế, khÃ
´ng khác mỂt mảy may nà o. Tay hai bà cháu chúng tôi chạm và o nhau,
không, Ăó không phải là những ngón tay của ngoại, mà là mỂt
tấm kÃnh lạnh ngắt₦CÆ¡n váng vất bất Ăầu áºp Ăến, giấc
mÆ¡ của tôi Ăã trỂ thà nh ác mỂng.Không phải là ngoại.Mà là tÃ
´i, tôi Ể trong gÆ°Æ¡ng. Tôi - mỂt bà lão, da nhÄ‚n nheo và lom
khom.Edward Ăang Ăứng bên cạnh tôi, không bỂc lỂ cảm xúc nà o,
vẫn rạng ngỂi trong cái tuỂi mưỂi bảy thơ mỂng.MỂt cách
dỂu dà ng, anh Ăặt Ăôi môi hoà n hảo, lạnh giá lên chiếc
má Ăầy những nét hằn thỂi gian của tôi.- Chúc mừng sinh nháºt -
Anh thì thà o.
Tôi choà ng tỂnh - Ăôi lông mà y giãn ra hết cỡ, hai mắt mỂ
cĂng-tôi thỂ hỂn hỂn. MỂt thứ ánh sáng xám ngoét, ánh sáng
quen thuỂc của mỂt ngà y Ăầy mây,Ăã chiếm mất chỂ của ánh
mặt trỂi rực rỡ trong giấc mơ của tôi.ChỂ là mơ thôi . Tôi
tá»± nhủ, chỂ là mỂt giấc mÆ¡ thôi mà .HÃt và o mỂt hÆ¡i tháºt sâu,
tôi bừng tỂnh lần nữa khi tiếng chuông của chiếc ĂỂng hỂ
báo thức bắt Ăầu réo vang. Phần lỂch nhỂ nơi góc chiếc
ĂỂng hỂ Ä‚áºp và o mắt tôi, nhắc nhỂ cho tôi biết ngà y hôm nay
là ngà y mưỂi ba tháng chÃn.ChỂ là mỂt giấc mÆ¡, nhÆ°ng ĂỂng
thỂi cÅ©ng là mỂt hình ảnh tiên tri, Ãt ra là nhÆ° váºy. Hôm nay lÃ
sinh nháºt của tôi. Tôi Ăã thá»±c sá»± bưỂc sang tuỂi 18.Ngà y qua
tháng lại, cứ cà ng gần Ăến ngà y nà y là tôi lại cà ng sợ
4. Ăến chết khiếp..Ăã qua rỂi mỂt mùa hè tuyỂt vỂi - mỂt mùa
hè hạnh phúc nhất mà tôi từng có, mùa hè hạnh phúc mà mỂi
ngưỂi, Ể khắp mỂi nÆ¡i, ĂỂu Ăược táºn hưỂng, ĂỂng thỂi
cũng là mùa hè nhiỂu mưa nhất trong lỂch sỠbán Ăảo Olympic nà y
- Cái ngà y nà y Ăã ẩn nấp tháºt kỹ trong mà n mÆ°a, nó kiên nhẫn
chỂ tôi, và giỂ thì nó rất hả lòng hả dạ.Ngà y 13.9 Ăã xuất
Ăầu lỂ diỂn, nó tỂ hơn cả trong trà tưỂng tượng của tôi
nữa.TỂi lúc nà y,tôi mỂi tháºt sá»± cảm nháºn vỂ nỂi sợ hãi
bấy lâu nay vẫn hằng chỂn vỂn trong tâm trà của mình-tôi Ăã
lỂn.Ăúng,mỂi ngà y,tôi lại mỂt lỂn lên thêm,nhưng cái ngà y
nà y thì khác,so vỂi các ngà y trong nĂm, Ăây là ngà y tỂ nhất, vì
nó là ngà y Ăược chỂ ĂiỂm gỂi tên.Ngà y Ăánh dấu tuỂi của
tôi...Tôi Ăã 18 tuỂi. Còn Edward thì mãi mãi không bao giỂ bưỂc
qua tuỂi 17Tôi và o nhà tắm Ăánh rĂng,ngạc nhiên là gương mặt
của mình trong gương chẳng có gì thay ĂỂi. Tôi nhìn chằm chằm
và o chân dung của mình, chú tâm tìm kiếm tháºt kỹ những nếp
nhĂn trên là n da mà u ngà . Và kìa, tôi phát hiỂn ra mỂt chỂ duy
nhất có nếp nhĂn... Ăó là cái trán, dĩ nhiên tôi cũng thừa
hiỂu là khi không còn nhĂn nhó nữa thì những nếp nhĂn ấy sẽ
biến mất ngay láºp tức. NhÆ°ng tôi không thỂ.
Trong bức chân dung của tôi, trên Ăôi mắt nâu long lanh chứa
Ăầy nỂi lo lắng là Ăôi lông mà y Ä‚ang nhÃu lại vỂi nhau.ChỂ
là mỂt giấc mơ thôi, tôi lặp lại ĂỂ tự trấn an mình. ChỂ
là mỂt giấc mơ... ĂỂng thỂi là mỂt cơn ác mỂng Ăáng sợ
nhất.Không muỂn Ä‚n sáng, lúc nà y, tôi chỂ muỂn ra khỂi nhÃ
cà ng sỂm cà ng tỂt. Tất nhiên, tôi không thỂ nà o tránh gặp bỂ
Ăược, nên Ăà nh phải chỂu Ăựng và i phút Ăeo cái mặt
nạ tươi cưỂi và o.Nhưng thực lòng mà nói, quả là tôi cũng Ăã
tháºt sá»± tÆ°Æ¡i tỂnh Ăược Ãt nhiỂu khi ĂỂ nghỂ bỂ Ăừng
tặng cho tôi 1 món quà nà o cả, váºy mà không hiỂu sao cứ mỂi
lần ngoác miỂng ra cưỂi, tôi lại có cảm giác như là mình Ăang
òa khóc.CỂ gắng giữ bình tĩnh khi lái xe tỂi trưỂng,hình ảnh
của ngoại-tôi sẽ không nghĩ Ăó là mình nữa - cứ lỂn vỂn
mãi trong Ăầu tôi.Trong tôi lúc nà y không tỂn tại bất kỳ 1
cảm xúc nà o,ngoại trừ duy nhất cái cảm giác tuyỂt vỂng.CuỂi
cùng,khi bánh xe Ăã bon và o bãi Ä‚áºu xe quen thuỂc phÃa sau trưỂng
trung hỂc Forks ,và trông thấy Edward Ăứng tựa lưng và o chiếc xe
Volvo mà u bạc bóng láng của anh-vẫn là thế Ăứng im lìm quen
thuỂc cÅ© ,nhÆ°ng nhỂ váºy vẻ Ăẹp thiên sứ của anh lại hiỂn
hiỂn rõ nét hơn bao giỂ hết-tôi mỂi sực tỂnh.giấc mơ Ăêm
vừa rỂi của tôi Ăã không công bằng vỂi anh.Anh vẫn Ăứng
chỂ tôi như thưỂng lỂMỂi nỂi tuyỂt vỂng ngay tức khắc tan
biến Ä‚i,thay và o Ăó là nỂi ngượngmuônTỂi giỂ,sau hÆ¡n ná»a nÄ‚m
là m bạn vỂi anh,tôi vẫn không dám tin là mình lại xứng Ăáng
Ăược anh ĂỂ mắt Ăến.Bên cạnh Edward lúc nà y là Alice,em gái
của anh,cô ấy cũng Ăang Ăứng chỂ tôi.Tất nhiên Edward và Alice
không phải là anh em ruỂt (Ể Forks ai cũng là anh em nhà Cullens
ĂỂu là con nuôi của bác sĩ Carlisle và vợ, bà Esme, cả hai ĂỂu
còn quá trẻ ĂỂ có những Ăứa con tuỂi thanh thiếu niên như
thế nà y),nhưng nưỂc da của cả hai ĂỂu trắng y như nhau,y như
nhau cả mà u mắt và ng lạ lùng và những quầng thâm bên dưỂi
mắt nữa.Gương mặt của Alice,cũng như của Edward,ĂỂu Ăẹp
rạng rỡ Ăến mức lạ lùng.ĂỂi vỂi những ai biết chuyỂn
-nhÆ° tôi Ăây-trưỂc những Ăặc Ä‚iỂm nhÆ° váºy ĂỂu có thỂ
kết luáºn Ăược hỂ thá»±c sá»± là ai.Thái ĂỂ của Alice Ể bên
cạnh Edward-Ăôi mắt mà u và ng nâu của cô ấy ngỂi sáng nét hà o
hứng,phấn khÃch vỂi 1 chiếc hỂp vuông vức gói giấy bạc trên
tay-khiến tôi không khỂi chau mà y.tôi Ăã bảo Alice là tôi không
cần gì cả,không cần bất kỳ mỂt thứ gì, là quà hay là mỂt
sá»± quan tâm nà y nỂ trong ngà y sinh nháºt.Váºy là ĂiỂu mong muỂn
của tôi Ăã bỂ lỂ phắt Ä‚i .Tôi Ăóng sầm cá»a xe lại -chiếc
xe Chevy ĂỂi 1953 -háºu quả là ngay láºp tức mỂt Ăám bụi rỂ
sắt lất phất rÆ¡i xuỂng mặt ĂưỂng ẩm ưỂt.MỂt cách cháºm
5. rãi,tôi tiến vỂ phÃa Edward và Alice.Alice bưỂc lên trưỂc ĂỂ
Ăón tôi,mái tóc Ăen cỂ tình là m rỂi của cô bạn ngà y cà ng
khiến cho gương mặt thiên thần của cô thêm sinh ĂỂng.-Chúc
mừng sinh nháºt Bella!-Suỵt .Ăôi mắt của tôi liếc ngang liếc
dỂc ĂỂ kiỂm tra xem có ai nghe thấy Alice vừa mỂi nói gì khÃ
´ng.Tôi vỂn thá»±c lòng không muỂn ngà y sinh nháºt của mình Ăược
mỂi ngưỂi xem như là mỂt sự kiỂn Ăặc biỂt quan trỂng.Alice
cứ thản nhiên phỂt lỂ thái ĂỂ Ăó của tôi -Bạn muỂn mỂ
quà ngay bây giỂ hay là ĂỂ sau nà o?-cô bạn hà o hứng hỂi khi
chúng tôi sải chân bưỂc lại phÃa Edward Ä‚ang Ăứng chỂ.-Không
muỂn quà nà o cả-tôi lầm bầm phản ĂỂi.Có vẻ như cuỂi cùng
Alice cũng Ăà nh phải ĂỂ ý Ăến tâm trạng của tôi . -ĂỂng
ý...Váºy là ĂỂ sau nhé.Bạn có thÃch quyỂn album mẹ bạn tặng khÃ
´ng ?Và chiếc máy ảnh, quà tặng của bỂ bạn nữa?Tôi thỂ
dà i.DÄ© nhiên là Alice biết tất tần táºt mỂi món quà dà nh cho tÃ
´i. Trong gia Ăình Cullens, Edward không phải là ngưỂi duy nhất có
nĂng lực Ăặc biỂt.Alice có khả nĂng nhìn thấy mỂi dự ĂỂnh
của bỂ mẹ tôi ngay khi bỂ mẹ tôi vừa quyết ĂỂnh là m ĂiỂu
Ăó.-Ừ ư ư.Rất tuyỂt.-Mình thấy ý tưỂng Ăó rất hay.Bạn
Ăã là hỂc sinh nĂm cuỂi rỂi.Cần phải lưu lại những kỷ
niỂm chứ.-Thế bạn Ăã là hỂc sinh nĂm cuỂi bao nhiêu lần
rỂi?-úi ,cái Ăó thì khác à nha.Chúng tôi Ăến chỂ của
Edward,anh Ăưa tay cho tôi.MỂt cách nhiỂt thà nh tôi nắm lấy,tức
thì quên bẵng tâm trạng lúc Ăầu.Là n da anh vẫn váºy,vẫn mượt
mà nhưng lạnh giá.Anh khẽ siết nhẹ tay tôi.Ăôi mắt mà u hoà ng
ngỂc dỂu dà ng của anh,như thưỂng lỂ,vẫn khiến tim tôi nhảy
múa trong lỂng ngực,Nghe rõ mỂn mỂt tiếng ĂỂng thình thỂch
Ăó,anh mỂm cưỂi.Rất nhẹ nhà ng ,ngón tay của anh lại lần theo
bỂ môi của tôi -Như Ăã giao hẹn từ trưỂc,anh không Ăược
phép chúc mừng sinh nháºt của em ,Ăúng không?-Xem nà o,Edward gãi gãi
Ăầu-Hẳn em Ăã thay ĂỂi quyết ĂỂnh rỂi.Hầu hết mỂi
ngưỂi ĂỂu Æ°a thÃch những thứ nhÆ° sinh nháºt và quà tặng mÃ
.Alice báºt cưỂi,tiếng cưỂi êm nhÆ° tiếng chuông ngan nga trong gió
.-RỂi bạn sẽ thÃch cho mà xem .Hôm nay ,mỂi ngưỂi sẽ là m theo
mỂi ý thÃch của bạn, Bella ạ. Không lẽ có Ä‚iỂu gì khiến cho
bạn không vui hay sao?-cô bạn lại dùng kiỂu nói hoa mỹ chỂ có
trong các cuỂn tiỂu thuyết kinh ĂiỂn-Già Ăi!!-cuỂi cùng tôi
cÅ©ng nói tháºt lòng mình,cỂ ĂỂ cho giỂng nói của mình tháºt
ĂiỂm tĩnh.Ăang Ăứng sát bên tôi,nụ cưỂi của Edward bỂng
trỂ nên se sắt.-18 tuỂi có gì là già Ăâu- không phải con gái
Ăến tuỂi 29 mỂi bắt Ăầu không thÃch sinh nháºt sao?-NhÆ°ng mình
lỂn tuỂi hơn Edward rỂi!-Tôi lầm bầm và nghe rõ tiếng Edward
thỂ dà i -Ưm,có gì Ăâu - GiỂng nói của cô bạn vẫn ngỂt ngà o
như vỂn dĩ - ChỂ hơn có mỂt tuỂi thôi mà .Tôi rơi và o trạng
thái trầm tÆ° của mình₦ Không biết tÆ°Æ¡ng lai có diỂn ra nhÆ° tÃ
´i mong Ăợi hay không, không biết tôi có Ăược sỂng ĂỂi bên
Edward, Alice và những thà nh viên khác trong gia Ăình Cullens hay không
(tất nhiên Ăừng ĂỂ Ăến lúc tôi trỂ thà nh mỂt bà lão nhỂ
thó, hom hem, lụ khụ là Ăược)₦ Nếu Ăược sỂng bên hỂ, thì
dẫu là tôi lỂn hơn Edward mỂt tuỂi hay hai tuỂi, miỂn là Ăừng
nhiỂu quá,cũng sẽ chẳng bỂ có ý nghĩa gì ĂỂi vỂi tôi. Nhưng
Edward luôn gạt bỂ tất cả những gì có thỂ là m thay ĂỂi tôi,
từ chỂi tất cả những gì khả dĩ sẽ biến tôi giỂng như anh -
Ăó là Ăược bất tá».MỂt sá»± bế tắc - nhÆ° có lần Ăã từng
bảo.Tháºt lòng mà nói thì tôi vẫn thá»±c sá»± không hiỂu vấn ĂỂ
của Edward. Cái chết thì có gì tuyỂt vỂi chứ? TrỂ thà nh ma-cà -
rỂng nà o có phải là chuyỂn gì khủng khiếp lắm Ăâu - chẳng
phải gia Ăình Cullen vẫn tự chủ tỂt Ăược Ăó sao.-Mấy giỂ
bạn sẽ Ăến chơi? - Alice lại hỂi, cô bạn quyết ĂỂnh thay
ĂỂi ĂỂ tà i, và cô ấy ĂỂ cáºp ngay Ăến Ä‚iỂu tôi Ä‚ang cỂ
tránh.-Mình không nghĩ là mình có kế hoạch Ăến Ăó.-TrỂi ơi,
coi Bella kìa - Bạn không tÃnh phá hủy niỂm vui của tất cả bỂn
mình Ăấy chứ, có phải không nà o?-Mình nghĩ rằng mình muỂn là m
gì trong ngà y sinh nháºt của mình cÅ©ng Ăược cÆ¡ mà .-Tan hỂc, anh
6. sẽ Ăến xin phép ông Charlie ĂỂ Ăưa Bella vỂ nhà mình - Edward
trả lỂi Alice, không quan tâm tỂi ý kiến của tôi.-Em còn phải
Ăi là m-Tôi nhất quyết phản ĂỂi.-Không,hôm nay bạn không cần
phải Ăi là m Ăâu-Alice trả lỂi mỂt cách Ăắc ý-Mình Ăã xin
phép bà Newton rỂi.Bà ấy sẽ ĂỂi ca cho bạn,và nhỂ mình
chuyỂn lỂi chúc mừng sinh nháºt tỂi bạn Ăấy.-NhÆ°ng mình₦
mình₦ mình vẫn không thỂ Ăến Ăó Ăược - Tôi lắp bắp, cỂ
ĂỂng não tìm mỂt lý do khác ₂ Mình, à , mình vẫn chưa xem Romeo
và Juliet cho môn QuỂc vĂn.Alice khỂt mũi rỂi thỂ phì phì.-Nhưng
bạn Ăã thuỂc nằm lòng Romeo và Juliet rỂi còn gì.-Nhưng thầy
Berty bảo rằng bỂn mình phải xem các diỂn viên thỂ hiỂn ĂỂ
có mỂt cái nhìn toà n diỂn vỂ tác phẩm ₦Ăó cũng là tinh thần
chung của Shakespeare₦Edward bắt Ăầu Ăảo mắt.-Nhưng bạn cũng
Ăã xem phim rỂi-Alice bắt Ăầu ₂buỂc tôi₂-Nhưng mình chưa xem
bản của tháºp niên 1960. Thầy Berty nói bản Ăó là hay nhất.CuỂi
cùng, Alice cũng Ăánh rơi nụ cưỂi Ăắc thắng,chỂ biết Ăứng
im mà nhìn tôi chằm chằm.-ChuyỂn nà y rất Ăơn giản,hoặc cũng
rất khó khĂn, Bella à , muỂn nó dỂ hay nó khó, tất cả ĂỂu tùy
thuỂc₦Edward ĂưỂng ĂỂt cắt ngang là Alice:-Không sao Ăâu,
Alice.
Nếu Bella muỂn xem phim thì cứ ĂỂ cho cô ấy xem. Hôm nay là sinh
nháºt của cô ấy mà .-Ăúng Ăấy - Tôi hưỂng ứng.-Nên khoảng 7
giỂ, anh sẽ Ăưa Bella vỂ nhà mình - Edward tiếp tục nói - Em
cũng cần thỂi gian mà chuẩn bỂ mỂi thứ phải không nà o?Tiếng
cưỂi vui vẻ của Alice lại bắt Ăầu cất lên.-A, thế thì tỂt
quá rỂi, hẹn tỂi nay gặp lại bạn nhé, Bella! Vui lắm rỂi bạn
sẽ thấy-RỂi Alice toét miỂng ra cưỂi rất tươi, những chiếc
rÄ‚ng trắng bóng, ĂỂu Ăặn, hiỂn ra lấp lánh và tháºt nhanh, cô
bạn hôn nhẹ lên má tôi, sau Ăó, quay gót Ăi Ăến lỂp hỂc
Ăầu tiên, bưỂc tháºt uyỂn chuyỂn trưỂc khi tôi kỂp lên tiếng
Ăáp lỂi.-Edward,em xin anh₦-Tôi bắt Ăầu nà i nỂ nhưng nhanh như
cắt, anh Ăặt mỂt ngón tay lên môi tôi.-Thảo luáºn sau Ä‚i.Không
khéo chúng mình lại và o lỂp trỂ mất.MỂi ngưỂi không còn giữ
cái kiỂu nhìn chằm chặp và o Edward và tôi,khi chúng tôi cùng sóng
bưỂc bên nhau Ăi Ăến chỂ ngỂi quen thuỂc nơi cuỂi lỂp nữa
(giỂ thì hầu như Ể lỂp nà o, hai chúng tôi cũng có chung giỂ
vỂi nhau-tháºt ngạc nhiên là Edward Ăã chiếm trỂn cảm tình của
cô quản lý). Anh và tôi Ể bên nhau nhiỂu Ăến nỂi cuỂi cùng,
chúng tôi cũng không còn là mỂt ĂỂ tà i bà n tán xôn xao của
Ăám hỂc sinh trong trưỂng. Ngay cả Mike Newton cũng chấm dứt ánh
nhìn rầu rĩ dà nh cho tôi, khiến tôi không còn mặc cảm tỂi lỂi
như lúc Ăầu. Bây giỂ là hỂ thấy tôi Ể Ăâu là Mike lại
cưỂi tháºt tÆ°Æ¡i; tôi thấy vui vì anh chà ng Ăã chấp nháºn xem tôi
chỂ là mỂt ngưỂi bạn. SuỂt mùa hè vừa qua,Mike Ăã thay ĂỂi
₂những nét tròn trĩnh ,trẻ con trên gương mặt của Mike Ăã
biến mất,phần xương má vì thế mà lỂ rõ hơn.mái tóc và ng
vuỂt keo dựng Ăứng quen thuỂc cũng không còn nữa,Mike ĂỂ tóc
dà i hÆ¡n trưỂc ĂỂ tạo kiỂu tóc rỂi bù có chủ Ä‚Ãch.Nhìn cách
Ăn mặc hiỂn thỂi của anh bạn là hieur ngay cái ý tưỂng của
sự thay ĂỂi ấy-nhưng dáng vẻ của Edward Ăâu phải ai bắt
chưỂc cÅ©ng giỂng Ăược.Trong suỂt buỂi hỂc, cái Ăầu của tÃ
´i chẳng dung nạp Ăược mỂt mảy may kiến thức nà o,nhÆ°ng những
suy nghĩ mông lung tìm cách không Ăến nhà Edward và o buỂi tỂi thì
Ăầy Ăm ắp.Là m sao có thỂ có Ăược mỂt buỂi tỂi vui vẻ khi
trong lòng ta Ăầy những rỂi ren.Và tỂ hÆ¡n cả là những món quÃ
cùng sự quan tâm khiến tôi lúc nà o cũng cảm thấy ngại
ngùng.Ăược quan tâm chẳng bao giỂ là ĂiỂu tỂt là nh, những ai
hay gặp tai nạn như tôi hẳn cũng sẽ ĂỂng ý vỂi quan ĂiỂm
nà y. Chẳng ai muỂn hứng những ánh mắt chằm chặp chĩa và o mình
trong khi mình Ä‚ang ngượng chÃn cả ngưỂi vì lỡ tay là m ĂỂ bỂ
mỂt cái gì Ăó.Và nĂm nay, tôi Ăã khẩn khoản ĂỂ nghỂ-ừ,
chÃnh xác thì là yêu cầu â‚‚mỂi ngưỂi Ăừng tặng bất cứ mỂt
món quà nà o cho tôi. Nhưng xem ra, ₂bà Renee₂ và ₂ông Charlie₂
nhà tôi không phải là ngưỂi duy nhất phỂt lỂ cái mong muỂn
7. Ăó.Chưa bao giỂ tôi có nhiỂu tiỂn, và tôi cũng chưa bao giỂ
thấy phiỂn lòng vì ĂiỂu Ăó. Mẹ Ăã nuôi dạy tôi bằng ĂỂng
lương còm cõi của mỂt cô giáo nuôi dạy trẻ. BỂ tôi cũng
chẳng già u có gì vỂi công viỂc của mình ₂ bỂ là cảnh sát
trưỂng Ăược phân công công tác Ể cái thỂ trấn tỂnh lẻ
Forks nà y Ăây. Thu nháºp cá nhân của tôi hiỂn thỂi ĂỂu trông
cả và o công viỂc phụ bán hà ng trong mỂt cá»a hà ng chuyên bán
ĂỂ thỂ thao Ể trong vùng, tôi là m Ể Ăây mỂi tuần ba ngà y.
Trong mỂt cái thỂ trấn bé xÃu xìu xiu nhÆ° thế nà y,có thỂ nói
là tôi Ăã rất may mắn nên mỂi có Ăược viỂc là m nà y. Từng
ĂỂng từng cắc kiếm Ăược, tôi ĂỂu cho cả và o cái ₂ngân
sách ĂỂ hỂc Ăại hỂcâ‚‚ cỂn con của tôi (Ăại hỂc chỂ lÃ
kế hoạch B thôi. HiỂn tôi vẫn Ăang nuôi hi vỂng cho kế hoạch
A, nhưng Edward cứ bưỂng bỂnh bắt tôi phải là m mỂt ngưỂi
bình thưỂng₦)Edward có rất nhiỂu tiỂn-tình tháºt, tôi không
muỂn nghĩ nhiỂu vỂ ĂiỂu Ăó. Ăó chỂ là kết quả tất yếu
của những nÄ‚m tháng tÃch lÅ©y vỂn khi nghưỂi ta không bỂ giỂi
hạn vỂ mặt thỂi gian, Ăã váºy, anh lại còn có cô em gái có
mỂt nĂng lực thần kỳ, biết trưỂc Ăược những thay ĂỂi
trong thỂ trưỂng chứng khoán. Edward dưỂng như không hiỂu vì sao
tôi lại từ chỂi không cho anh chi tiỂn mua sắm những món nà y
món nỂ cho tôi, vì sao tôi lại không cảm thấy thoải mái khi anh
Ä‚Æ°a tôi Ăến những nhà hà ng sang trỂng Ể Seattle, vì sao anh khÃ
´ng Ăược phép mua tặng tôi mỂt chiếc xe hÆ¡i ĂỂ có thỂ chạy
Ăược váºn tỂc trên nÄ‚m mÆ°Æ¡i lÄ‚m dặm mỂt giỂ,hay vì sao tôi
không cho anh chia sẻ gánh nặng ₂ngân sách cho viỂc hỂc Ăại
hỂc₂ của tôi (anh nhiỂt tình ủng hỂ kế hoạch B của tôi).
Và Edward cho rằng tôi là ngưỂi khó tÃnh chÆ°a từng thấy.NhÆ°ng
là m sao tôi có thỂ ĂỂ anh tỂn kém tiỂn bạc cho tôi khi mà tôi
không có mỂt thứ gì ĂỂ Ăáp lại? Vì mỂt là do bà ẩn nà o Ăó,
anh cứ muỂn luôn luôn Ể bên cạnh tôi. Và vì thế, tất cả
những ĂiỂu anh là m cho tôi Ăã khiến cho chúng tôi cà ng lúc cà ng
bỂ Ăẩy xa khỂi trạng thái cân bằng.Ngà y hỂc cứ thế trôi
Ä‚i, chẳng thấy Edward lẫn Alice Ăả ĂỂng gì Ăến ngà y sinh nháºt
của tôi nữa, tôi bắt Ăầu cảm thấy nhẹ nhõm Ăược Ăôi
chút. Chúng tôi lại cùng ngỂi Ăn trưa Ể chiếc bà n quen thuỂc ,
DưỂng như Ể cái bà n Ăn nà y Ăang tỂn tại mỂt ₂thỂa ưỂc
ngừng bắn₂thì phải.Ba ngưỂi chúng tôi ₂Edward,Alice và tôi-
ngỂi Ể phÃa cuỂi bà n.Anh chỂ của Edward,những ngưỂi có phong
cách khiến ngưỂi ta phải sỂ sợ (ĂiỂn hình là Emmett),ĂỂu
Ăã tỂt nghiỂp trung hỂc,chỂ còn lại Alice và Edward ,hai ngưỂi
có dáng vẻ không Ăến nỂi quá dữ dằn là vẫn tiếp tục Ăến
trưỂng.Và chúng tôi không hỂ ngỂi lẻ loi. Những ngưỂi bạn
khác của tôi ,Mike và Jessica (hai ngưỂi Ăang ngượng ngùng trong
viỂc thỂ hiỂn sự quan tâm Ăến nhau trên mức bạn bè mỂt
chút),Angela và Ben(mỂi quan hỂ của hỂ,trải qua suỂt mùa
hè,vẫn còn Ăược duy trì),Eric ,Conner,Tyler,và Lauren (ngưỂi không
hỂ biết Ăến ₂phạm trù ₂bạn bè vỂi tôi ) cũng ngỂi chung
bà n vỂi chúng tôi ₦nhÆ°ng là Ể phÃa bà n bên kia ,nhÆ° thỂ chiếc
bà n Ăã bỂ phân chia ranh giỂi.Nhưng phải nói thêm mỂt chút,Ăó
là trong những ngà y nắng ấm,khi Edward và Alice không thỂ Ăến
trưỂng,ranh giỂi nà y mỂi bỂ phá vỡ ,và cÅ©ng chỂ có khi Ăó,tÃ
´i mỂi có dỂp trò chuyỂn xỂi lỂi vỂi các bạn ấy.Tuy
nhiên,cả Edward và Alice ĂỂu không lấy thế là m buỂn hay cảm
thấy bỂ tẩy chay.Cả hay ngưỂi ĂỂu không quan tâm Ăến ĂiỂu
Ăó.Còn ĂỂi vỂi toà n bỂ hỂc sinh trong trưỂng trung hỂc Forks,
tất cả hỂ ĂỂu cảm thấy rất ngại nếu phải tiếp xúc vỂi
anh em nhà Cullen, dù rằng bản thân hỂ cũng chẳng hiỂu Ăược
lý do nà y. Duy chỂ có tôi là mỂt trưỂng hợp ngoại lỂ.Và tất
nhiên,chÃnh thái ĂỂ dạn dÄ©, hay quan tâm tỂi Edward của tôi thi
thoảng cũngkhiến anh lo lắng.Anh cho rằng mình Ăã quá mạo hiỂm
khi Ể gần tôi ₂Ăó là mỂt quan ĂiỂm luôn bỂ tôi kỂch liỂt
phản ĂỂi mỂi khi anh ĂỂ cáºp Ăến.BuỂi chiỂu hôm ấy trôi qua
tháºt nhanh. Tan trưỂng, cÅ©ng nhÆ° thưỂng lỂ, Edward lại bưỂc theo
8. tôi Ăến chỂ chiếc xe tải. NhÆ°ng lần nà y, anh mỂ cái cá»a xe Ể
phÃa bên ghế ngỂi cạnh ngưỂi lái và có ý Ăợi tôi. Váºy lÃ
Alice Ăã lái xe của anh vỂ nhà , ĂỂ anh Ể lại canh chừng không
cho tôi bỂ trỂn.Tôi khoanh tay lại, Ăứng thừ ngưỂi ra, không
muỂn chui ngay và o xe ĂỂ tránh cÆ¡n mÆ°a dà i bất táºn.-Hôm nay lÃ
sinh nháºt của em ,em không Ăược lái xe à ?-Anh sẽ coi nhÆ° hôm nay
không phải là sinh nháºt của em, Ăúng nhÆ° em mong muỂn.-Nếu nhÆ° hÃ
´m nay không phải là sinh nháºt của em, váºy thì tỂi nay, em không
phải Ăến nhà anh₦-Thôi Ăược rỂi.Tiếp theo câu nói Ăó lÃ
tiếng Ăóng sầm của cánh cá»a xe. Edward Ä‚i vòng qua tôi, mỂ cá»a
xe dà nh cho ngưỂi lái.-Chúc mừng sinh nháºt em!-Suỵt-Tôi nhắc anh,
và mỂt cách miỂn cưỡng, tôi chui và o cabin, tôi Ăã hy vỂng
rằng anh sẽ nói câu khác kia Ăấy.Trong lúc tôi lái xe, Edward hý
hoáy vặn vặn cái radio rỂi lắc Ăầu,le lưỡi:-Chiếc radio của
em bắt sóng ẹ quá.Tôi chau ngay Ăôi mà y lại.Tôi không thÃch
những lỂi nháºn xét chê bai kiỂu Ăó của anh mỂi khi anh ngỂi
và o chiếc xe của tôi.Chiếc xe tải của tôi rất tuyỂt vỂi,Ãt ra
thì cũng chẳng có chiếc xe nà o₦giỂng như nó.-Anh
muỂn nghe âm thanh nỂi à ? Thế thì cứ viỂc lái xe của anh Ä‚i-TÃ
´i rất lo lắng trưỂc những dá»± ĂỂnh của Alice,tâm trạnh tôi
trỂ nên tháºt tỂ hại, lỂi lẽ của tôi gắt gỂng Ăến mức
bản thân tôi cũng không ngỂ. Tôi Ăã cáu kỂnh vỂi Edward, cách
nói của tôi là m cho anh phải mÃm chặt môi lại, không còn có thỂ
cưỂi nỂi.CuỂi cùng,tôi cÅ©ng dừng xe trưỂc cá»a nhà của bỂ
Charlie, Edward dùng cả hai tay ĂỂ giữ lấy mặt tôi.MỂi lần
Ăụng chạm nhÆ° váºy, anh ĂỂu rất cẩn trỂng, những Ăầu ngón
tay của anh ĂỂ nhẹ nhà ng lên thái dương, lên má và lên quai là m
của tôi, nhÆ° thỂ tôi là mỂt mỂt váºt dỂ vỡ. Và Ăúng nhÆ° váº-
y, Ãt ra là ĂỂi vỂi anh. -Em nên vui vẻ lên mỂi phải, hôm nay lÃ
mỂt ngà y Ăặc biỂt mà -Edward thì thà o. Hơi thỂ thơm mát của anh
phả nhẹ lên mặt tôi.-Thế nếu em không muỂn vui vẻ thì sao?-TÃ
´i hỂi vặn lại,hÆ¡i thỂ của tôi bắt Ăầu Ăứt quãng.Ăôi
mắt và ng của anh Ä‚anh lại Ăầ giáºn dữ:-Thì quá tỂ!Ngay láº-
ptức,Ăầu óc của tôi trỂ nên quay cuỂng,Edward rưỂn ngưỂi
tỂi,ấn nhẹ Ăôi môi giá lạnh lên môi tôi. MỂi lúc nhÆ° váº-
y,chắc chắn là tôi sẽ Ăánh rÆ¡i mỂi nỂi lo lắng ĂỂ chỂ táºp
trung và o mỂi mỂt viỂc là là m sao cho sá»± Ä‚iỂu hòa hÃt và o vÃ
thỂ ra vẫn giữ Ăược như bình thưỂng.
Ăôi môi của Edward nhÆ° muỂn nuỂt chá»ng lấy môi tôi-lạnh giá,
êm mượt và dỂu dà ngMỂt cách vô ý thức, tôi khẽ quà ng tay qua
cỂ anh,kéo anh và o sát mình hÆ¡n₦ Và tôi hoà n toà n cảm nháºn
Ăược Ăôi môi anh run rẩy khi cỂ thoát khỂi gÆ°Æ¡ng mặt của tÃ
´i Ăôi tay của tôi.Lúc nà o Edward cÅ©ng cẩn tháºn trưỂc mỂi sá»±
Ăụng chạm vỂi tôi, anh luôn luôn muỂn bảo toà n tÃnh mỂnh của
tôi. Và mặc dù tôi vẫn luôn nhỂ giữ khoảng cách an toà n giữa
da tôi và là n da sắc như dao cạo cùng những chiếc rĂng chứa
Ăầy nỂc ĂỂc của anh, nhưng không hiỂu sao mỂi lần Ăược anh
hôn, tôi lại quên sạch những ĂiỂu mà theo anh, cần phải
₂khắc cỂt ghi tâm₂ như thế.-Bình tĩnh nà o, Bella-Hơi thỂ của
anh lại phả và o má tôi. Và mỂt lần nữa, anh lại nhẹ nhà ng
ấn môi mình và o môi tôi, sau Ăó lại quay Ä‚i, Ăặt hai tay của tÃ
´i ngay ngắn lên bụng.Tiếng Ä‚áºp của trái tim tôi phát ra cả hai
lỂ tai. Bất giác tôi Ăưa tay Ăặt lên ngực. Tim tôi dưỂng như
Ăang muỂn nhảy ra khỂi lỂ dà nh cho nó .-Anh nghĩ là rỂi em sẽ
quen thuỂc vỂi cảm xúc nà y,phải không?-Tôi hỂi Edward,nhưng chủ
yếu là tự hỂi bản thân mình-MỂt lúc nà o Ăó ,tim em sẽ thôi
không còn bỂ kÃch ĂỂng nữa mỂi khi anh chạm và o em?-Thá»±c lòng
anh hy vỂng là không-Edward trả lỂi, nụ cưỂi Ăắc ý lại mỂ
rỂng Ăến táºn mang tai. Tôi Ăảo mắt, hỂi: -GiỂ chúng ta Ä‚i xem
mỂi cừu thù của dòng hỂ Capulet và dòng hỂ Montague nhé, Ăược
chưa nà o? -Mong muỂn của tiỂu thư là mỂnh lỂnh của tôi.Edward
nằm dà i ra trên ghế xoopha, trong lúc tôi dán mắt lên mà n ảnh
,tua nhanh phần giỂi thiỂu Ể Ăầu phim. Xong,tôi ngỂi hỂ lên
9. mép ghế, phÃa trưỂc Edward, ngay láºp tức, anh vòng tay qua thắt
lưng của tôi, kéo tôi ngỂi sát và o ngực anh. BỂ ngực cứng cáp
của anh vỂn vẫn lạnh toát nhưng hoà n mỹ -tựa như mỂt khói
bĂng Ăược chạm trỂ công phu, tỂ mỂ - không thỂ nà o sánh
Ăược vỂi ĂỂ mỂm mại của chiếc nỂm trên ghế xôpha, nhưng
tôi lại thấy êm ái vô cùng. Anh kéo tấm phủ lưng ghế Ăan
bằng len Ăã cũ choà ng qua ngưỂi tôi₦ ĂỂ tôi không bỂ run lên
cầm cáºp khi áp sáy và o thân thỂ của anh.-Em biết không,anh không
thẻ nà o chỂu Ăựng Ăược cái tên Romeo ấy-Edward buông lỂi
chế nhạo ngay khi và o Ăầu phim.-Romeo có là m gì sai Ăâu?-Tôi hỂi
vặn lại, cảm thấy bất bình Ăôi chút. Romeo là mỂt trong những
mẫu nhân váºt yêu thÃch nất của tôi. TrưỂc khi gặp Edward,tôi
vẫn luôn bỂ ám ảnh vỂ hình tượng nà y.-Ừm, trưỂc tiên lÃ
anh ta yêu Rosaline₦EM không nghĩ là anh ta có chút gì Ăó không
chung thủy sao?Và sau Ăó thì sao,chỂ sau Ăám cưỂi có và i
phút,anh ta Ăã giết chết ngưỂi anh hỂ của Juliet.Hay ho, tà i
giỂi Ể chỂ nà o nà o? Sai lầm nà y lại tiếp nỂi Ăến sai lầm
khác.Còn cách thức nà o hoà n hảo hơn cách phá hủy niỂm hà nh
phúc của ĂỂi mình theo cái lỂi Ăó không?Tôi thỂ dà i.-Anh có
muỂn em ngỂi xem mỂt mình không?-Không,dù sao thì anh cũng sẽ xem
cùng em-Những ngón tay thon dà i của Edward mơn nhẹ lên là n da Ể
cánh tay tôi₦
Tôi nỂi da gà vì lạnh buỂt -Em có khóc không ?-Chắc là có â‚‚TÃ
´i tháºt thà thú nháºn-Nếu em thả hỂn theo bỂ phim.-Váºy thì anh sẽ
không quấy quả em nữa â‚‚Ngay sau câu nói ấy, tôi cảm nháºn rõ
mỂn mỂt trên mái tóc mình là nụ hôn của anh.BỂ phim Ăã cuỂn
hút toà n bỂ tâm trà của tôi, và trong hầu hết quãng thỂi gian
xem phim, Edward Ăã thì thầm lỂi thoại của Romeo và o tai tôi
₂giỂng nói du dương, êm mượt như nhung của anh bỂng chỂc là m
cho giỂng nói của nam diỂn viên chÃnh trong phim trỂ nên trầm
Ăục, mất hết sức sỂng. Và tôi Ăã khóc ₂trưỂc thái ĂỂ
thÃch thú của Edward-khi Juliet tỂnh dáºy và nháºn ra ngưỂi chông
mỂi cưỂi của mình Ăã chết.-Thú tháºt,anh thấy ghen tỂ vỂi anh
ta Ể ĂiỂm Ăó Ăấy-Edward lên tiếng, dỂu dà nh nâng mái tóc
của tôi lên và lau khô những giỂt nưỂc mắt nóng hỂi trên
má tôi.-Vì ₦cô ấy quá Ăẹp?-Anh Ăâu có cà nanh cà tỂ cái
chuyỂn vỂ vẩn Ăó ₦Cái anh ghen tỂ là anh ta có thỂ tá»± tá»
Ăược mỂt cách dỂ dà ng kia - Edward giải thÃch bằng mỂt giỂng
nói châm chỂc-Con ngưỂi như em có thỂ là m Ăược ĂiỂu Ăó
hết sức dỂ dà ng! Tất cả những gì cần phải là m là ném cái
lỂ nhỂ chứa hóa chất xuỂng Ăất₦-Gì kia?-Tôi thỂ hỂn
hỂn ,hỂi .-Ăó là ĂiỂu Ãt nhất anh phải mỂt lần nghÄ© Ăến,
và từ kinh nghiỂm của Carlisle, anh hiỂu rằng Ä‚iỂu Ăó tháºt khÃ
´ng dỂ chút nà o. Anh không biết Ăã bao nhiêu lần Carlisle cỂ
gắng kết liỂu ĂỂi mình trong những ngà y Ăầu₦ khi ông nháºn ra
mình Ăã trỂ thà nh ₂thứ gì₂₦-GiỂng nói nghiêm nghỂ của
Edward bỂng chỂc trỂ nên nhẹ hẫng-Cơ bản là sinh lực của ông
quá mạnh₦Tôi xoay ngưỂi lại, ngắm nhìn gương nặt của anh,
ĂỂ có thỂ cảm nháºn Ăược tâm trạng của anh.-Anh Ä‚ang nói
Ăến chuyỂn gì váºy?-Tôi hỂi gặng-Cái gì mà Ăó là ĂiỂu Ãt
nhất anh phải mỂt lần nghĩ Ăến chứ?-Mùa xuân rỂi, khi
em₦gần nhÆ° Ăã bỂ giết chết ₦-Edward dừng lại, hÃt và o mỂt
hÆ¡i tháºt sâu, cỂ gắng chuyỂn sang giỂng nói bông Ăùa-Tất nhiên
anh luôn táºp trung và o mỂi ĂỂng thái cho thấy là em vẫn còn
sỂng, nhưng mỂt phần tâm túi của anh lại nghĩ Ăến những
chuyỂn khác. Như anh Ăã nói vỂi em rỂi Ăấy,ĂiỂu con ngưỂi
có thỂ dỂ dà ng là m Ăược lại trỂ nên quá khó khĂn ĂỂi vỂi
anh₦Ngay trong giây phút ấy, những ký ức mag tôi Ăã cỂ gắng
giấu và o quên lãng lại mỂt lần nữa trỂi dáºy₦Chuyến Ä‚i gần
Ăây nhất của tôi Ăến Phoenix ₦Ăầu óc của tôi trỂ nên váng
vắt.MỂi hình ảnh kinh hoà ng của cái ngà y Ăen tỂi Ăó lại
hiỂn ra mỂt các rõ rà ng-mặt trỂi tỂa từng quầng nắng chói
lỂi, cái nóng như thiêu như ĂỂt muỂn cà y tung cả mặt ĂưỂng
10. nhựa₦Tôi khi Ăó Ăang lao mình Ăến gặp mỂt tên ma cà rỂng
tà n bạo,kẻ sau Ăó Ăã hà nh hạ tôi Ăau ĂỂn muỂn chết Ăi
sỂng lại-James. Hắn Ăã chỂ tôi trong mỂt cĂn phòng Ăầy gương
cùng vỂi mỂt con tin â‚‚không ai khác chÃnh là mẹ tôi â‚‚Ãt ra thì
hắn cÅ©ng Ăã khiến Ăược cho tôi tin là nhÆ° váºy.Tất nhiên tôi
Ăã không thỂ biết Ăược rằng Ăó là mỂt thủ Ăoạn Ăánh
lừa Ăơn giản ,nhưng lại là mỂt cú lừa ngoạn mục,cho tỂi khi
tôi gặp hắn.Cũng như James không hỂ biết rằng Edward Ăã chạy
Ä‚ua vỂi thỂi gian ₦ chạy Ä‚ua vỂi thần chết ĂỂ Ăến cứu tÃ
´iâ‚‚Edward Ăã Ăến kỂp lúc .nhÆ°ng khi Ăó ,mắt tôi Ăã nhắm
nghiỂn ₦Nghĩ Ăến Ăó ,bất giác tôi mân mê vết sẹo hình
mảnh trĂng lưỡi liỂm trên mu bà n tay.Vùng da Ể chỂ Ăó lạnh
hơn bất kỳ chỂ nà o khác trên cơ thỂ tôi.Khẽ lắc Ăầu như
thỂ hà nh ĂỂng Ăó có khả nÄ‚ng xua tan tất cả những ký ức khÃ
´ng mấy dỂ chỂu,tôi cỂ gắng táºp trung và o lỂi nói của Edward.
Bụng tôi bắt Ăầu nôn nao₦Tháºt khó chỂu .-Những chuyỂn
khác ?-Tôi hỂi lại.-Ừm, là anh sẽ không sỂng nữa nếu không
có em-Edward Ăảo mắt nhÆ° thỂ vừa thỂt ra mỂt Ä‚iỂu tháºt ngô
nghê và trẻ con lắm-NhÆ°ng anh tháºt sá»± không biết cách là mÄ‚iỂu
Ăó .Anh biết Emmett và Jasper sec chẳng bao giỂ chỂu giúp anh Ä‚Ã
¢u₦Anh Ăã nghÄ© Ăến chuyỂn Ä‚i Ts và là m mỂt Ä‚iỂu ngỂ ngẩn
nà o Ăó ĂỂ chỂc tức Volturi.Tôi không muỂn tin rằng Edward Ăang
nói nghiêm túc .nhưng Ăôi mắt và ng của anh long lanh Ăầy cảm
xúc thế kia.anh như Ăang nhìn vỂ nỂi nà o Ăó xa xôi₦khi nhỂ
lại mình Ăã quyết ĂỂnh tìm Ăến cái chết như thế nà o. Tinh
thần của tôi ngay láºp tức bỂ kÃch ĂỂng.-Volturi là ai?-Tôi tò
mò hỂi .-Volturi là mỂt gia Ăình₦-Edward trả lỂi ,Ăôi mắt
vẫn Ăắm chìm trong cõi mơ hỂ ,xa xĂm-jMootj gia Ăình rất có
thế lực và lâu ĂỂi₦cùng thuỂc loại ngưỂi như anh.Ừm,nếu
mà nói theo thế giỂi của em thì chắc phải gỂi hỂ là gia Ăình
hoà ng tỂc.Những nĂm Ăầu trong cuỂc sỂng mỂi ,Carlisle Ăã sỂng
vỂi hỂ Ể Â, sau nà y ông mỂi tìm ĂưỂng sang châu Mỹ-em còn
nhỂ câu chuyỂn anh kỂ không?-Tất nhiên là em vẫn nhỂ.Không bao
giỂ tôi có thỂ quên Ăược cái ngà y Ăầu tiên Ăặt chân Ăến
nhà Edward,mỂt cÄ‚n biỂt thá»± trắng toát nằm biỂt láºp vỂi
thế giỂi bên ngoà i,giữa mỂt khu rừng sâu hun hút,bên cạnh mỂt
con sông hiỂn hòa,hay cĂn phòng nơi bác sĩ Carlisle-bỂ của Edward
theo nhiỂu nghĩa ₂treo vô sỂ những bức hỂa mô tả cuỂc ĂỂi
ông.Trong sỂ Ăó ,bức tranh sơn dầu là sỂng ĂỂng nhất ,gợi
nhiỂu cảm xúc nhất,Ăược vẽ và o khoảng thỂi gian bác sĩ
Carlisle Ể Â.Tôi vẫn nhỂ như in mỂt nhóm bỂn thanh niên có phong
thái ĂiỂm Ăạm, mỂi ngưỂi mỂt vẻ chỂ có Ể thiên thần;
cả bỂn ngưỂi Ăứng trên bao lơn cao nhất, ĂiỂm tĩnh nhìn
xuỂng mỂt Ăám Ăông Ăang náo loạn Ăược miỂu tả Ăầy mà u
sắc.Bức hỂa Ăã tỂn tại hà ng thế kỷ, thế nhưng bác sĩ
Carlisle-thiên sứ tóc và ng ₂vẫn không có nét gì thay ĂỂi. Tôi
nhỂ Ăến ba ngưỂi còn lại, những ngưỂi bạn Ăầu tiên của
bác sĩ Carlisle. Edward chẳng bao giỂ dùng Ăến cái từ Volturi ĂỂ
gỂi bỂ ba Ăó cả-ai ngưỂi tóc Ăen,còn mỂt ngưỂi tóc trắng
như tuyết,Anh chỂ gỂi hỂ là Aro, Caius, và Marcus, những vỂ
thần bóng Ăêm-ĂỂ tà i nghiên cứu của nghỂ thuáºt₦-Dù sao, em
cÅ©ng không Ăược chỂc giáºn Volturi-Edward tiếp tục nói ,phá tan
cơn mơ mà ng của tôi-
Trừ phi em muỂn chết,hay những gì Ăại loại nhÆ° váºy â‚‚GiỂng
nói của anh vẫn ĂiỂm tĩnh ,ĂỂu ĂỂu, khiến bất kỳ ngưỂi
nghe nà o cÅ©ng cảm thấy nản chÃ.
NỂi tức giáºn của tôi bỂng chỂc chuyỂn sang sợ hãi. Tôi ghì
chặt lấy gÆ°Æ¡ng mặt của anh. - Không bao giỂ, không bao giỂ, khÃ
´ng bao giỂ anh có Ăược nghÄ© Ăến những chuyỂn Ăại loại nhÆ°
váºy nữa, anh có nghe em nói không? - Tôi nói nhÆ° hét lên - Dù cho em
có xảy ra bất cứ chuyỂn gì, anh cũng không Ăược phép là m tỂn
thương Ăến mình!- Anh sẽ chẳng bao giỂ Ăặt em và o vòng nguy
11. hiỂm nữa, Ăó mỂi là vấn ĂỂ quan trỂng. - Ăặt em và o vòng
nguy hiỂm? Em nhỂ chúng mình Ăã thảo luáºn cái váºn rủi ấy là do
lỂi của em mà ! -
NỂi tức giáºn trong tôi lại nỂi lên mạnh mẽ - Sao anh dám nghÄ©
Ăến chuyỂn Ăó chứ? - Cái ý nghĩ
Edward không còn tỂn tại nữa, dù cho là khi Ăó tôi Ăã chết
rỂi, bất chợt là m cho lòng tôi quặn lại vì Ăau ĂỂn. -
Thế giả dụ anh lâm và o hoà n cảnh của em thì em sẽ là m gì? -
Cái Ăó khác. Có vẻ như không hiỂu Ăược sự khác biỂt Ăó,
Edward phá ra cưỂi thà nh tiếng. - Nếu anh mà có mỂnh hỂ nà o... -
Mặt tôi hỂt nhiên tái nhợt Ăi vì cái ý nghĩ khủng khiếp
ấy-...Anh có muỂn em kết liỂu ĂỂi mình không? Gương mặt hoà n
mỹ của Edward ngay láºp tức sắt lại, Ăôi mắt long lanh lẩn
khuất những Ăau khỂ. - Có lẽ anh Ăã hiỂu Ăược tâm trạng
của em...mỂt chút - Edward thú nháºn - NhÆ°ng anh biết phải là m sao
Ăây nếu như không có em? - Anh hãy trỂ vỂ là mỂt Edward của
ngà y nà o, trưỂc khi em xuất hiỂn và là m xáo tung cuỂc sỂng của
anh. Edward thỂ dà i, nói: - Em là m như dỂ lắm ấy. - Sẽ là như
váºy thôi, anh ạ. Tháºt sá»± em không phải là ngưỂi Ăặc biỂt
Ăến ĂỂ anh phải khỂ sỂ nhÆ° thế Ăâu. Edward sá»ng cỂ lên,
ĂỂnh vặn lại, nhưng anh Ăã lại dỂu xuỂng. - ĂỂ sau hãy bà n
tiếp - Anh hứa hẹn rỂi ngỂi báºt dáºy, cách tôi mỂt quãng ĂỂ
cả hai không chạm và o nhau nữa. Tư thế của anh lại lỂch lãm
như vỂn dĩ. - BỂ em ư? - Tôi hỂi dò. Anh chỂ mỂm cưỂi, không
Ăáp. MỂt lúc sau, tôi nghe thấy tiếng xe tuần tra của cảnh sát
lĂn bánh và o khuôn viên nhà . Tôi Ăưa tay ra nắm lấy bà n tay
giá lạnh của anh. BỂ hay hà i lòng vỂ ĂiỂu Ăó. Và bỂ bưỂc
và o nhà vỂi mỂt hỂp bánh pizza trên tay. - Â, hai Ăứa - BỂ
cưỂi toe toét vỂi tôi - Hôm nay là sinh nháºt của con, bỂ nghÄ© con
cần phải nghỂ nấu nưỂng hay rá»a chén mỂt bữa. Ăói chÆ°a? -
RỂi ạ. Con cảm ơn bỂ. BỂ không có ý kiến gì vỂ sự kiêng
Ăn của Edward. BỂ Ăã quá quen vỂi viỂc Edward hay bỂ Ăn bữa
tỂi. - Thưa ông, tỂi nay, cháu có thỂ "mượn" Bella Ăược không
ạ? - Edward lên tiếng khi tôi và bỂ Ăã Ăn xong. VỂi ánh mắt
trà n trỂ hi vỂng, tôi nhìn sang bỂ. Có lẽ trong quyỂn từ ĂiỂn
của bỂ, sinh nháºt ĂỂng nghÄ©a vỂi Ể nhà , là quây quần bên gia
Ăình - Ăây lại là buỂi sinh nháºt Ăầu tiên tôi Ăón vỂi bỂ,
buỂi sinh nháºt Ăầu tiên kỂ từ ngà y mẹ Renee của tôi tái hôn
và chuyỂn Ăến sỂng Ể Florida. Không biết bỂ sẽ quyết ĂỂnh
thế nà o...HỂi hỂp quá. - Không có vấn ĂỂ gì cả - tỂi nay,
ĂỂi Thủy thủ sẽ chÆ¡i vỂi ĂỂi BÃt tất - BỂ giải thÃch, dáºp
tắt niỂm hy vỂng cuỂi cùng của tôi - Nên có lẽ bỂ sẽ khó
mà chơi vỂi các con Ăược...Ăây! - Nói rỂi, bỂ giơ ra mỂt cái
máy ảnh mà bỂ Ăã mua theo yêu cầu của "bà Renee" (vì tôi cần
phải có hình ĂỂ lỂng và o quyỂn album của mẹ tặng), Ăoạn
tung nó cho tôi. Lẽ ra bỂ phải biết từ trưỂc rỂi mỂi phải -
Ăó là tôi luôn gặp rắc rỂi vỂi sự phỂi hợp giữa mắt, tay
và chân. Chiếc máy ảnh chỂ kỂp sượt qua Ăầu ngón tay của tÃ
´i rỂi rÆ¡i xuỂng...TrỂi...NhÆ°ng may sao, trưỂc khi có tiếng
"cỂp" xảy ra trên tấm vải sơn lót sà n nhà , Edward Ăã nhanh như
cắt ra tay chụp lấy nó. - Khá Ăấy, quả là mỂt pha cứu nguy trÃ
´ng thấy - Ngà i cảnh sát trưỂng nhà tôi bình phẩm - TỂi nay có
gì vui thì phải chụp lại ngay Ăấy nhé, Bella. Giá mà con biết
là mẹ mong chỂ hình của con như thế nà o trưỂc cả khi con chụp
chúng cÆ¡ Ăấy. - Dạ vâng, thÆ°a ông Charlie - Edward trả lỂi vÃ
Ä‚Æ°a máy ảnh cho tôi. Tôi báºt máy ảnh, nhắm và o Edward, bấm máy.
-Ưm, máy chụp tỂt lắm. - Váºy là Ăược rỂi. Â, gá»i lỂi chà o
của bỂ Ăến Alice nhé. Lâu rỂi, con bé không thấy lại Ăây
chơi - BỂ trỂ môi xuỂng khi nói. - MỂi có ba ngà y thôi mà bỂ -
Tôi nhắc cho bỂ nhỂ. Chẳng là bỂ rất quý mến Alice. BỂ Ăã
gắn bó vỂi cô bạn của tôi từ dạo xuân qua, khi cô ấy luôn
túc trá»±c bên cạnh tôi giúp Ăỡ trong lúc tôi bỂ thÆ°Æ¡ng; vÃ
12. trên hết là bỂ biết ơn Alice Ăã giúp Ăứa con gái Ăang trưỂng
thà nh còn nhiỂu xỂc nỂi của bỂ thôi không thỂ hiỂn mình nữa
- Con sẽ chuyỂn lỂi của bỂ ạ. - Ăược rỂi. Hai Ăứa Ăi chơi
vui nhé - Rõ rà ng là "ĂuỂi khéo" Ăây mà . Nói rỂi, bỂ bưỂc
thẳng ra phòng khách, chiếc tivi Ăang Ăợi bỂ. Edward mỂm cưỂi,
vẫn là cái kiỂu cưỂi hà ha hà há»ng muôn thuỂ khi nắm lấy tay tÃ
´i và kéo ra khỂi gian bếp. Ăến chỂ chiếc xe tải, anh lại mỂ
cá»a xe Ể phÃa ghế ngỂi bên cạnh ngưỂi lái cho tôi, lần nà y
thì tôi không thỂ cãi lỂi anh Ăược nữa. TrỂi tỂi rỂi, tôi
Ăâu có nhìn ra Ăược con ĂưỂng rẽ và o nhà anh. Edward lái xe
lên phÃa bắc của thỂ trấn Forks, hiỂn nhiên là tiếp tục tỂ
rõ thái ĂỂ bá»±c bỂi vì cái váºn tỂc cháºm nhÆ° rùa bò của
chiếc Chevy tiỂn sỠcủa tôi. ĂỂng cơ xe kêu rên, khóc lóc thảm
thiết hÆ¡n thưỂng lỂ khi anh lên ga tỂi váºn tỂc nÄ‚m mÆ°Æ¡i dặm
mỂt giỂ. - Bình tĩnh, bình tĩnh nà o - Tôi nhắc nhỂ anh. - Em có
chắc là em biết mình Ăang cần gì không Ăấy? MỂt chiếc xe hơi
Audi-coupe. Máy êm, mạnh...- Chiếc xe tải của em chẳng có vấn
ĂỂ gì cả. Anh chỂ nghÄ© Ăến chuyỂn vứt tiỂn ra ngoà i cá»a sỂ
thôi, nếu anh biết ĂiỂu gì là tỂt cho anh thì anh Ăã chẳng
phung phà tiỂn bạc và o mấy món quà sinh nháºt rỂi. - Anh chẳng bỂ
ra mỂt ĂỂng nà o cả. - TỂt!- Em là m giúp anh mỂt chuyỂn Ăược
không? - Cái Ăó còn tùy và o viỂc gì Ăã chứ. Edward thỂ dà i,
gương mặt rạng rõ bỂng chỂc nghiêm lại: - Bella à , buỂi sinh
nháºt Ăúng nghÄ©a cuỂi cùng mà bỂn anh tỂ chức là cho Emmett và o
nĂm 1935. Hôm ấy, tất cả mỂi ngưỂi Ăã khá buỂn. Nhưng tỂi
nay, bỂn anh ĂỂu vui vì em, vì váºy, em Ăừng khó tánh nữa. Cứ
mỂi lần anh Ăả ĂỂng Ăến những chuyỂn Ăại loại nhÆ° váºy
là tôi lại buỂn. - Ăược rỂi, em sẽ cỂ gắng. - Có lẽ anh
cần phải nói vỂi em rằng...ừm...- Anh cứ nói Ăi. - Khi anh nói
rằng bỂn anh ĂỂu vui vì em....thì ĂiỂu Ăó có nghĩa là cả gia
Ăình anh Ăấy. - Cả gia Ăình anh? - CỂ hỂng tôi như nghẹn lại
- Em tưỂng Emmett và Rosalie Ăang Ể châu Phi - Tất cả "thần dân"
của thỂ trấn Forks nà y (tất nhiên là trừ tôi ra) ĂỂu Ăinh ninh
rằng anh chỂ của Edward Ăã và o Ăại hỂc, và hiỂn Ăang Ể
Dartmouth.- Emmett thÃch Ể Ăây. - NhÆ°ng còn....Rosalie? - Anh biết
rỂi, Bella à . Nhưng em Ăừng lo, chỂ ấy sẽ biết cách cư xỠsao
cho phải. Tôi không trả lỂi, cỂ là m ra vẻ như không lo lắng
gì, ĂiỂu Ăó quá dỂ dà ng. Không giỂng như Alice, ngưỂi chỂ
gái "ruỂt dư" của Edward, cô gái tóc và ng có vẻ Ăẹp thần
thánh, là ngưỂi không hỂ thÃch tôi. Nói chÃnh xác thì Rosalie không
cảm thấy thoải mái khi có sự hiỂn diỂn của tôi hơn là không
thÃch tôi. Trong Ăôi mắt của Rosalie, tôi chỂ là mỂt kẻ xâm
phạm bà máºt ĂỂi tÆ° của gia Ăình chỂ ấy không hÆ¡n không kém.
MỂt cảm giác tỂi lỂi ngay láºp tức trà n ngáºp cả ngưỂi, có
lẽ nà o sự vắng mặt kéo dà i bấy lâu nay của Rosalie và Emmett
lại là vì tôi, dù rằng trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy khuây
khỂa khi không còn phải nhìn thấy chỂ ấy. Còn Emmett, ngưỂi anh
mang khà khái mỂt con gấu của Edward, lại là ngưỂi tôi rất
nhỂ. VỂ nhiỂu mặt, Emmett giỂng như mỂt ngưỂi anh cả mà lúc
nà o tôi cũng ưỂc ao Ăược có...hơn là sợ anh ta. Edward thay
ĂỂi ĂỂ tà i: - Ưm, nếu em không ĂỂ anh tặng em mỂt chiếc Audi
thì không lẽ em không thÃch mỂt thứ gì cả trong ngà y sinh nháºt
của mình hay sao? Những lỂi lẽ Ăáp lại không khác gì là lỂi
thì thầm: - Anh biết em muỂn gì mà . Vầng trán vỂn dĩ phẳng lì
của Edward láºp tức nhÄ‚n lại. Ăó là biỂu hiỂn cho thấy anh Ăã
hỂi háºn khi không nói tiếp vỂ chuyỂn Rosalie. DưỂng nhÆ° hôm nay
chúng tôi Ăã nói vỂi nhau quá nhiỂu vỂ chuyỂn nà y. Ăừng bà n
chuyỂn Ăó và o tỂi nay, Bella, anh xin em Ăấy. - Ưm, có lẽ Alice
sẽ tặng em thứ em cần. Edward gầm gừ trong hỂng - Ăó là mỂt Ã
¢m thanh trầm Ăục, dỂa dẫm. - Hôm nay chÆ°a phải là ngà y sinh
nháºt cuỂi cùng của em Ăâu, Bella - Edward khẳng ĂỂnh nhÆ° Ä‚inh
Ăóng cỂt. - Tháºt không công bằng vỂi em. Hình nhÆ° tôi nghe thấy
bên tai mình tiếng hai hà m rÄ‚ng của anh nghiến lại thì phải. VÃ
chúng tôi Ăã Ăến nhà của Edward. Tất cả các cá»a sỂ Ể tầng
13. trỂt ĂỂu sáng choang ánh Ăèn. Ể mái hiên gie ra có treo mỂt
hà ng dà i những chiếc Ăèn lỂng Nháºt Bản, thứ ánh sáng nhẹ
nhà ng, dỂu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng mỂc xung
quanh nhà . Còn trên những báºc cầu thang dẫn lên cá»a ra và o lÃ
những bó hoa - toà n những Ăó hỂng
tươi mơn mỂn. Tôi phát run lên, miỂng lầm bầm rên rỂ. Bên
cạnh tôi, Edward hÃt thỂ tháºt sâu... ĂỂ lấy lại bình tÄ©nh. - HÃ
´m nay là sinh nháºt của em - Anh nhắc cho tôi nhỂ - CỂ gắng là m
mỂt ngưỂi dỂ thương nhé. - Em biết rỂi - Tôi lẩm bẩm. Anh
bưỂc xuỂng xe, Ä‚i vòng qua bên phÃa tôi ngỂi ĂỂ mỂ cá»a, Ä‚oạn
chìa tay ra. - Em vẫn còn mỂt câu hỂi. Edward ĂỂ phòng ngay láºp
tức. - Nếu em tiếp tục chụp cuỂn phim nà y - Tôi mân mê chiếc
máy chụp hình trong tay - anh có chỂu Ăứng và o khung hình không?
Edward báºt cưỂi ngặt nghẽo. Anh giúp tôi bưỂc ra khỂi cabin vÃ
dắt tôi lên mấy báºc thang, cho tỂi táºn lúc mỂ cá»a cho tôi, anh
vẫn chÆ°a ngỂt cưỂi. Ăằng sau cánh cá»a ra và o ấy, tất cả
mỂi ngưỂi ĂỂu Ăang tỂ tựu Ăợi tôi trong cĂn phòng khách
quét vôi trắng, rỂng thênh thang. KHi tôi vừa bưỂc chân qua khỂi
ngưỡng cá»a, hỂ ĂỂng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nháºt Bella!"
Mặt mũi ĂỂ bừng, tôi chỂ còn biết cúi gằm mặt xuỂng Ăất.
Trong phòng, chỂ nà o cũng thấy những chiếc lỂ pha lê cắm Ăầy
hoa hỂng lẫn vỂi những ngỂn nến hỂng lung linh tỂa sáng. Hình
như tác giả của vụ nà y không ai khác ngoà i Alice, tôi Ăoán như
váºy. Cạnh chiếc Ä‚Ã n Ăại dÆ°Æ¡ng cầm của Edward là mỂt cái bà n
trải khÄ‚n trắng muỂt, bên trên có Ăặt mỂt Ể bánh sinh nháºt
mà u hỂng, bà y rất nhiỂu hoa hỂng, mỂt chỂng Ä‚Ä©a thủy tinh vÃ
những hỂp quà gói giấy bạc. Váºy là tỂ hÆ¡n cả trÄ‚m lần tôi
tưỂng tượng. Cảm nháºn Ăược tâm trạng của tôi, Edward quà ng
tay qua thắt lưng tôi và hôn lên ĂỂnh Ăầu của tôi. BỂ mẹ
của Edward, bác sĩ Carlisle và vợ ông, bà Esme - trẻ trung, duyên
dáng Ăến không ngỂ - Ä‚ang Ăứng Ể gần cá»a ra và o nhất. MỂt
cách tháºn trỂng, bà Esme ôm lấy tôi, mái tóc mỂm mại mà u nâu
nhạt của bà quỂt nhẹ lên má tôi khi bà hôn chúc phúc lên trán
tôi, sau Ăó Ăến lượt bác sĩ Carlisle, ông Ăặt cả hai tay lên
vai tôi. - Xin lỂi cháu chuyỂn nà y nhé, Bella - Âng nói khe khẽ
nhưng cỂ ý ĂỂ ngưỂi khác nghe thấy - MỂi ngưỂi không thỂ
ngĂn Alice không là m thế Ăược. Rosalie và Emmett Ăứng bên cạnh
hỂ. Rosalie không mỂm cưỂi, nhÆ°ng Ãt ra thì chỂ ấy cÅ©ng không
còn giữ vẻ mặt cau có và gưỂm gưỂm nhìn tôi nữa. Gương
mặt của Emmett thì bà nh ra vì nụ cưỂi nỂ quá rỂng. DỂ có
Ăến mấy tháng rôi, tôi mỂi Ăược gặp lại hỂ; tôi gần như
không còn nhỂ Ăến vẻ Ăẹp kiêu sa, rạng rỡ của Rosalie - giỂ
gặp lại, tôi không khỂi chạnh lòng vì tủi thân. Còn Emmett thì
vẫn luôn.... to lỂn như thế. - Trông cô chẳng thay ĂỂi gì cả -
Emmett nói bằng mỂt giỂng rầu rầu như Ăang thất vỂng - Tôi
cứ mong là cô sẽ khác kia, ai dè vẫn là cái gÆ°Æ¡ng mặt ĂỂ á»ng
nhÆ° mỂi khi. - Cảm Æ¡n anh, Emmett - Tôi rất cảm kÃch trưỂc lỂi
ĂỂng viên của ngưỂi anh cả, nhưng mặt tôi vì thế lại cà ng
ĂỂ hơn nữa. Emmett Ăược dỂp cưỂi Ăến muỂn vỡ cả bụng.
- Thôi, tôi phải ra ngoà i mỂt lát Ăây - Emmett lên tiếng rỂi
nháy mắt vỂi Alice - Ăừng có tỂ chức sỂm trong lúc tôi vắng
mặt Ăấy. - Em sẽ cỂ gắng. BỂ tay ra khỂi bà n tay của Jasper,
Alice bưỂc lại gần tôi, những chiếc rĂng trắng tinh của cô
bạn lại hiỂn ra lấp lóa, Jasper cũng mỂm cưỂi, song vẫn giữ
khoảng cách vỂi tôi. Anh ta, vỂi mái tóc và ng, dà i, chỂ dám
Ăứng tựa mình và o lan can cầu thang. Trong suỂt những ngà y chúng
tôi buỂc phải giam chân Ể Phoenix, tôi những tưỂng Jasper Ăã
vượt qua Ăược cái phần bản ngã xấu xa trong con ngưỂi của
anh ta rỂi. Hóa ra là không phải, Jasper vẫn hà nh ĂỂng không khác
gì lần Ăầu tiên tôi Ăến chơi nhà anh ta - Ăó là tạo khoảng
cách vỂi tôi, cà ng xa cà ng tỂt - anh ta Ăã trỂ lại là mỂt
Jasper không Ăược Ăứng gần tôi, khi mà nhiỂm vụ bảo vỂ tôi
Ăã không còn nữa. Tôi biết Jasper không muỂn cư xỠvỂi tôi như
váºy, Ăây chỂ là sá»± phòng xa, và tôi cỂ gắng không quá chú tâm
14. và o ĂiỂu Ăó. Dù sao, Jasper vẫn còn gặp nhiỂu khó khĂn hơn so
vỂi những thà nh viên còn lại trong gia Ăình mình vỂ vấn ĂỂ
kiêng khem; mùi máu ngưỂi vẫn còn có nĂng lực cám dỂ anh ta -
Jasper nÃn nhỂn chÆ°a Ăược bao lâu. - Ăã Ăến lúc mỂ quà rỂi -
Alice dõng dạc tuyên bỂ. Cô bạn nắm lấy khuỷu tay tôi, dẫn
lại chỂ cái bà n có Ăặt Ể bánh kem cùng những hỂp quà gói
giấy bạc. Mặt tôi lúc nà y trông không khác gì kẻ Ăang bỂ mỂt
chứng bỂnh nà o Ăó hà nh hạ triỂn miên. - Alice, mình nhỂ rằng
mình Ăã nói vỂi bạn là mình không cần gì cả kia mà ...- Nhưng
mình Ăâu có nghe - Cô bạn cắt ngang, mỂm cưỂi tự Ăắc - Bạn
mỂ quà Ăi. Vừa nói, cô bạn vừa tưỂc lấy cái máy ảnh trong
tay tôi rỂi ấn và o tay tôi mỂt chiếc hỂp to, mà u bạc, vuông
vức. Chiếc hỂp nhẹ tênh như thỂ trong Ăó chẳng chứa mỂt cái
gì. Miếng nhãn dán trên hỂp cho biết Ăây là quà của Emmett,
Rosalie và Jasper. E lỂ, ngượng ngùng, tôi run run bóc lỂp giấy
bên ngoà i rỂi nhìn chằm chằm và o chiếc hỂp. Hình như là mỂt
món quà ĂiỂn tá», vỂi hà ng loạt những con sỂ trên mà n hình.
Rất hỂi hỂp, tôi mỂ chiếc hỂp ra, chỂ Ăợi gương mặt của
mình Ăược dỂp bừng sáng. Nhưng chiếc hỂp... trỂng không. -
Ể....cảm ơn. Rosalie không giấu mỂt nụ cưỂi vừa nỂ. Jasper
thì không cần giữ ý, phá ra cưỂi như nắc nẻ. - Ăó là mỂt
chiếc máy nghe nhạc âm thanh nỂi - Anh ta giải thÃch - Emmett Ä‚ang
Ăặt nó và o chiếc xe tải của cô, ĂỂ cô khỂi Ăem trả lại
ấy mà . Lúc nà o Alice cũng Ăi trưỂc tôi mỂt bưỂc. - Cảm ơn,
Jasper, Rosalie - Tôi lên tiếng, bất giác mỂm cưỂi khi nhỂ lại
lỂi than phiỂn của Edward vỂ chiếc radio cũ mèm chiỂu nay, thì ra
mỂi viỂc ĂỂu Ăã có kế hoạch hẳn hoi - Cảm ơn Emmett - Tôi
gỂi rõ to. Ăáp lại lỂi của tôi là mỂt trà ng những tiếng
cưỂi Ăắc ý vỂng lại từ chiếc xe tải. TỂi lúc nà y thì tôi
không thỂ không báºt cưỂi. - GiỂ thì mỂ quà của mình và của
Edward Ăi - Alice nhắc nhỂ, giỂng nói vút cao vì hà o hứng. Cô
bạn cầm lên mỂt hỂp quà xinh xắn hình vuông. Tôi quay ngoắt
sang Edward, ném cho anh mỂt ánh nhìn "dỂa nạt": - Anh Ăã hứa rỂi
Ăầy!TrưỂc khi Edward kỂp trả lỂi, Ăã thấy bóng Emmett xuất
hiỂn, Ăứng choán ngay Ể cá»a ra và o. - Oa, vừa kỂp lúc! - Anh ta
reo mừng, vỂi vã xáp lại gần, Ăứng sau lưng Jasper lúc nà y cũng
Ăã tiến Ăến gần hơn ĂỂ trông cho rõ. - Anh chẳng bỂ ra mỂt
ĂỂng nà o cả - Edward vẫn lặp lại câu nói cũ và Ăưa tay lên
vén nhẹ mỂt lỂn tóc vừa vưỂng và o mặt tôi, tôi lại bắt
Ăầu run lên trưỂc sá»± Ăụng chạm của anh. HÃt và o tháºt sau ĂỂ
lấy lại tinh thần, tôi quay sang Alice. - Ăưa cho mình - Tôi nói
kèm theo mỂt tiếng thỂ dà i. MỂt cách thÃch thú, Emmett báºt cưỂi
khúc khÃch. Tôi Ăón lấy món quà từ tay cô bạn, Ä‚Æ°a mắt liếc
nhìn Edward lần nữa trong khi ngón tay khẽ luỂn và o mỂt góc
giấy, bứt nó ra. - Ui da - Tôi buỂt miỂng kêu lên khi bỂ mép
giấy cứa và o ngón tay. MỂt cách vỂi vã, tôi Ăưa ngón tay lên
kiỂm tra. MỂt lằn máu nhỂ Ăang rỂ ra khỂi vết thương. MỂi
chuyỂn sau Ăó diỂn ra tháºt nhanh. - Không! Tôi nghe thấy tiếng
của Edward thét lên rất thảng thỂt. Và nhanh như cắt, anh lao
ngưỂi tỂi chỂ tôi, hất tôi bay qua khỂi cái bà n, Cái bà n ĂỂ
chỂng kỂnh, tất nhiên, Ể bánh kem, những món quà , cùng hoa vÃ
Ăĩa rơi thẳng xuỂng Ăất. Tôi Ăứng giữa những mảnh pha lê
vỡ tan tà nh. Jasper lao và o Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên
chói tai, hỂt như tiếng của hai khỂi Ăá khỂng lỂ vừa tông
thẳng và o nhau. Tiếp theo Ăó là những tiếng gầm gừ ghê rợn
thoát ra từ lỂng ngực của Jasper. Jasper giãy giụa, cỂ gắng
Ăẩy thân ngưỂi của Edward ra, những chiếc rĂng trắng lóe của
anh ta liên tiếp ĂỂp hụt và o mặt của Edward. Trong chỂp mắt,
Emmett từ Ăằng sau ôm gỂn lấy Jasper, khóa cứng anh ta bằng hai
bắp tay lực lưỡng như thép; Jasper vẫn vùng vẫy cỂ sức thoát
ra, Ăôi mắt vô hỂn của anh ta nhìn xoáy thẳng và o tôi. Trên cả
sự kinh hoà ng là mỂt nỂi Ăau khỂ bắt Ăầu ùa và o hỂn tôi.
Bất giác, tôi lảo Ăảo ngã váºt xuỂng sà n, ngay bên cạnh chiếc
Ăà n Ăại dương cầm. MỂt cách tự nhiên, hai cánh tay của tôi
15. xoãi ra, rơi thẳng xuỂng những mảnh thủy tinh nhỂn hoắt, sắc
lẻm. CÆ¡n Ä‚au nhÆ° hà ng ngà n mÅ©i kim chÃch và o da thỂt bắt Ăầu
chạy dỂc từ cỂ tay lên Ăến khuỷu
tay của tôi. Trong nỂi hãi hùng, Ăôi mắt ngây dại của tôi cứ
nhìn chằm chằm và o mỂt vỂt máu dà i, ĂỂ thẫm, Ăang chảy
thà nh dòng trên cánh tay của mình. RỂi Ăôi mắt ngây dại ấy
từ từ chuyỂn hưỂng tỂi những ánh nhìn Ăầy kÃch ĂỂng của
sáu con ma-cà -rỂng Ä‚ang bỂ kÃch thÃch cái bản ngã khát máu.
Chương 2. Những nỂi ĂauBác sĩ Carlisle là ngưỂi duy nhất còn
giữ Ăược bình tĩnh. GiỂng nói không bỂ pha cảm xúc của ông
là bằng chứng rõ rỂt nhất cho thấy ông Ăã có hà ng thế kỷ
là m viỂc trong phòng cấp cứu, Ăó là giỂng nói của mỂt ngưỂi
có khả nĂng là m chủ trong mỂi tình thế. - Emmett! Rose! Ăưa Jasper
ra ngoà i Ä‚i. VỂi vẻ mặt cÆ°Æ¡ng nghỂ, Emmett gáºt Ăầu nhÆ° mỂt
phản xạ tự nhiên. - Ăi nà o, Jasper. Jasper vẫn giãy giụa liên
hỂi trong cái khóa tay không gì có thỂ bẻ gẫy nỂi của Emmett.
Anh ta quay phắt lại, tấn công ngưỂi anh em của mình không
thương tiếc, những chiếc rĂng trắng tinh của anh ta liên tục
chĩa và o ngưỂi Emmett, Ăôi mắt của anh ta không còn mỂt chút
tình cảm nà o. Mặt của Edward giỂ Ăây trắng bỂch như mỂt tỂ
giấy; anh khom ngưỂi xuỂng - Ăây là mỂt tư thế phòng vỂ quen
thuỂc Ăã có lần tôi Ăược trông thấy - và lao tỂi phÃa tôi.
Tiếng gầm gừ cảnh cáo của anh lại thoát ra từ hai hà m rĂng
Ăang nghiến chặt lại vì cĂng thẳng. Tôi có thỂ khẳng ĂỂnh
mỂt cách chắc chắn rằng và o lúc nà y, anh Ä‚ang cỂ nÃn thỂ ĂỂ
không phải cảm nháºn Ăược mùi máu của tôi. Còn Rosalie, trên
khuôn mặt Ăẹp như thiên thần ấy bỂng nỂ mỂt nụ cưỂi tự
mãn khó hiỂu, chỂ ta nhẹ nhà ng tiến lại phÃa Jasper - vỂi thái
ĂỂ cẩn tháºn dè chừng trưỂc những chiếc rÄ‚ng Ăáng sợ của
anh ta - ĂỂ cùng Emmett Ä‚Æ°a Jasper ra ngoà i qua lỂi cá»a kÃnh Ăã
Ăược bà Esme mỂ sẵn, mỂt tay của bà Ăang ôm lấy mặt vÃ
sững sỂ. Có thỂ thấy rõ khuôn mặt trái xoan của bà Esme Ăang
ẩn chứa mỂt nỂi ngượng ngùng, xấu hỂ. - Thà nh tháºt xin lỂi
cháu, Bella. Tiếp theo Ăó là những lỂi lẽ thỂnh nỂ dà nh cho
những ngưỂi con khi bà rảo chân bưỂc nhanh ra ngoà i sân. - ĂỂ
Ăấy cho bỂ, Edward - Bác sĩ Carlisle thì thầm. Edward vẫn giữ
nguyên tÆ° thế cÄ‚ng thẳng, mãi mỂt lúc sau mỂi chỂu gáºt Ăầu,
và từ từ thả lỂng ngưỂi. Bác sĩ Carlisle quỳ xuỂng bên cạnh
tôi, tỂ mẩn quan sát vết thương trên tay tôi. Tôi hoà n toà n có
thỂ cảm nháºn Ăược nỂi kinh hoà ng Ä‚ang Ăông cứng lại trên
gÆ°Æ¡ng mặt của chÃnh mình. Tôi cỂ hết sức trấn tÄ©nh lại. -
Thưa bỂ Ăây ạ - Alice lên tiếng, cô Ăưa cho bác sĩ Carlisle mỂt
cái khĂn. VỂ bác sĩ khe khẽ lắc Ăầu. - Vết thương có nhiỂu
mảnh vụn thủy tinh quá - Nói rỂi ông xé toạc mỂt góc khĂn
trải bà n trắng tinh, là m thà nh mỂt cái garo quấn quanh tay tôi.
Mùi tanh của máu khiến cho Ăầu óc tôi trỂ nên váng vất. Hai
lỂ tai của tôi ù hẳn Ăi. - Bella - Bác sĩ dỂu dà ng gỂi tôi -
Cháu có muỂn tôi Ăưa Ăến bỂnh viỂn không, hay tôi sẽ chĂm
sóc cháu ngay Ể Ăây? - Dạ, Ể Ăây ạ - Tôi thì thà o Ăáp. Nếu
bác sĩ Carlisle mà Ăưa tôi tỂi bỂnh viỂn thì thỂ nà o chuyỂn
nà y chẳng Ăến tai ngà i cảnh sát trưỂng nhà tôi. - ĂỂ con Ăi
lấy túi cứu thương của bỂ - Alice lên tiếng. - Chúng ta cần
phải Ăưa cô bé Ăến chỂ bà n Ăn - Bác sĩ Carlisle nói vỂi
Edward. Chẳng cần phải tỂ ra gắng sức, Edward bế xỂc tôi lên
mỂt cách nhẹ hẫng, trong lúc bác sĩ Carlisle vẫn giữ lấy vết
thương hầu cầm máu Ể tay tôi. - Bây giỂi cháu cảm thấy
thế nà o, Bella? - Bác sĩ hỂi tôi. - Cháu vẫn Ển ạ - GiỂng nói
của tôi vẫn bình thưỂng như không, tôi hà i lòng vỂi mình vỂ
ĂiỂu Ăó. Gương mặt của Edward thì Ăanh cứng lại như mỂt
tảng Ăá. Alice Ăang có mặt Ể Ăó. Chiếc túi mà u Ăen của bác
sĩ Carlisle Ăã Ăược Ăặt sẵn trên bà n. Trên tưỂng có gắn
mỂt chiếc Ăèn nhỂ nhưng sáng rực. MỂt cách dỂu dà ng, Edward
Ăặt tôi ngỂi xuỂng mỂt chiếc ghế; bác sĩ cũng nhắc lấy cho