1. Ðời Vẫn Bình Phương
Nỗi Bất An
Hà Huy ề n Chi
Ðời vẫn bình phương nỗi bất an
Lũy thừa dang dở, đắng ly tan
Lâu đài mộng tưởng xây trên cát
Rồi sẽ hoài công chú dã tràng
Thự c hiệ n: Hy- Văn
2. Ngày xanh mất hút sau yên ngựa
Lửa cắt dây chuông, khói ngỡ ngàng
Em có gì vui sau ngưỡng cửa
Ta vào chiến địa héo can tràng
3. Tang bồng một gánh trên vai mỏi
Xem tử sinh kia rất nhẹ nhàng
Mà vẫn nặng lòng thương quá đỗi
Quên đời, sao chẳng dễ quên nàng
4. Ðổ máu không buồn bằng đổ lệ
Không đành thẹn mặt với hồng nhan
Nam nhi tự ái cao vô kể
Tự sẻ hào sâu, lũy chắn ngang
5. Bao năm chai đá tâm còn động
Còn giấu đâu đây một chút nàng
Tình lỡ coi như là vết phỏng
Kiếp này ta khờ khạo riêng mang
6. Ðời vẫn bình phương nỗi bất an
Lũy thừa dang dở, đắng ly tan
Vì quê, quê đã trong tay giặc
Em ở đâu, em có nhớ chàng?
7. Sông núi bốn ngàn năm đã mất
Thẹn lời thề nguyện lúc tan hàng
Ra khơi ngó lại đau lòng đất
Thầm gọi trong buồn chữ:Việt Nam!
8. Ðời trôi từng mảng như rơm rác
Biển cũng tang thương, sóng bẽ bàng
Ai đó lật qua trang sử khác
Tình nhà, tình nước đều tan hoang
9. Hạ kỳ lần cuối ngoài biên hải
Trên mắt người suối lệ chứa chan
Ta nén nhục hờn run rẩy hát
Từng lời thắt ruột ý sôi gan
10. Từ đó cờ thiêng vào ký ức
Trong ta chỉ thấy một mầu vàng
(Những khi ta ngủ, tim ta thức
Như những ngày xưa chỉ thấy nàng.)
11. Ðời vẫn bình phương nỗi bất an
Lũy thừa dang dở, đắng ly tan
Ta mài nhọn bút thay gươm súng
Ðem lửa vào thơ diệt sói lang
12. Nhắc nhở muôn lòng cùng quyết đấu
Trong ta trận chiến vẫn chưa tàn
Ngày nào Cộng Đảng còn say máu
Ta vẫn kiên cường mũi thép gang
13. Coi thường tiền bạc, khinh danh lợi
Quê vẫn điêu linh há hưởng nhàn?
Sáu chục triệu dân mòn mỏi đợi
Phá cùm thoát khỏi ngục lầm than.
14. Ta chọn riêng mình góc núi hoang
Ðào sâu kỷ niệm giữa tro than
Tìm thanh bảo kiếm tên kiêu hãnh
Lưu tặng cho đời nét kiếm quang
15. Ðôi phen rắn rết phà hơi độc
Khuấy động bình yên rỉa rói càn
Tìm chút hư danh qua sách mé
Tưởng đâu vói được gót chân chàng?
16. Ðôi khi ngộ nhận thêm tai tiếng
Vì thói vơ vào của thế gian
Cũng mặc, kệ thây người nhiễu chuyện
Ðành dùng chiêu im lặng là vàng
17. Ðời vẫn bình phương nỗi bất an
Lũy thừa dang dở, đắng ly tan
Trên đường rong ruổi phong sương ấy
Một ngẫu nhiên ta gặp lại nàng
18. Ðôi kẻ nhìn nhau cười bẽn lẽn
Dấu trong tâm cảm rừng hân hoan
Tưởng như mộng mị, như hư huyễn
Bầu má thơm kia vẫn mịn màng
19. Vẫn là bóng nguyệt trên trời cũ
Vẫn nét môi cong, mắt dịu dàng
Suối tóc bay nghiêng chiều lữ thứ
Nghìn chiều mê đắm cũng bay ngang
20. Dăm câu tâm sự trao nhau lén
Người nói người nghe rất vội vàng
Ðã lỡ chuyến đò, sai ước hẹn
Còn gì để nói lúc xa nàng
21. Giây oan vô ảnh vương chân ngựa
Mỗi dặm chia tay nhớ bạt ngàn
Nàng đã bây giờ, hoa có chủ
Chàng về góc núi buồn mênh mang
22. Ðời vẫn bình phương nỗi bất an
Lũy thừa dang dở, đắng ly tan
Ngày xưa, hai chữ xa xôi quá
Chữ gợi ngàn năm, nghĩa muộn màng
23. Ngày xưa, hai đứa thương nhau lắm
Nhật ký hoa rừng ép mỗi trang
Mực tím như lòng phơi phới thắm
Áo hoa mũ đỏ rất ngang tàng
24. Ðường tình đôi trẻ thong dong bước
Nào biết trên đời có dở dang
Nào biết có ngày ta mất nước
Có ngày tương ngộ buồn miên man
25. Góc núi mấy tuần mưa bất tuyệt
Như trời khóc ngất nhớ thay chàng
Bỗng chuông điện thoại reo tha thiết
Nghe vỡ buồng tim, giọng nói nàng.
Hà Huyền Chi
Thực hiệ n: Hy-Văn