1. Say Tình
Rót mãi những chén chua cay này; Lêu bêu như gã du ca buồn; Lang
thang bước với nỗi đau; Với trái tim ta tật nguyền. Buồn nào đưa ta qua
những nỗi đau thương này; Dặn lòng ta say cho quên đi đôi mắt nỗi u tình
Ánh mắt đắm đuối, đôi môi đam mê, đôi tay buông lơi; Em yêu đã giết ta
trong một đêm gây mê buồn. Vì yêu em nên ta đã hóa ngây ngô rồi; Mỗi
sáng, mỗi tối, ta điên, ta say với bóng men. Đã thế những nỗi đau thương nỗi
chua cay đâu không ai hay,; Khi em đã bước theo tình vui kia đi rồi.
Nào ngờ em quay lưng cho ta quá đau buồn; Giữa quãng đời làm người tình
si quá mê dại; Ôm lòng vỡ nát,; Trút hết trong ly rượu nồng. Đã trót, đã lỡ yêu
em rồi; Con tim ta lỡ trao em rồi; Ta say, ta hát nghêu ngao lời tình si mê, Em
có hay không nào.
Qua Cơn Mê
Một mai qua cơn mê, Xa cuộc đời bềnh bồng; Tôi lại về bên em;
Ngày gió mưa không còn; Nên đường dài thật dài, Ta mặc tình rong chơi
Cùng nhau ta sẽ đi, sẽ thăm bao nơi xưa, Vui một thuở lênh đênh
Ta sẽ thăm từng đường, sẽ đi thăm từng người; sẽ vô thăm từng nhà
ĐK:
Tình người sau cơn mê vẫn xanh; Dù bao tháng năm đau thương dập
vùi; Trường quen vắng bóng mai ta lại về; Cùng theo lũ em học hành như xưa
Rồi đây qua cơn mê, Sông cạn lại thành giòng; Suối về ngọt quê hương;
Ngày đó tay em dài; vun cuộc tình thật đầy; mơ toàn truyện trên mâỵ
Còn tôi như cánh chim; Sẽ bay đi muôn phương; Mang về mầm xanh
tươi; Khi lá hoa thật nhiều; Trái yêu thương đầy cành; Hái đem cho mọi
người ..
2. Thương Hoài Ngàn Năm
Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi; Tình đã khơi rồi mộng khó
nhạt phai; Trăng khuyết rồi có khi đầy; Ngăn cách rồi cũng xum vầy; Mây bay
bay hoài ngàn năm
Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu; Ngại gió mưa chiều thuyền vẫn
còn neo; Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù đã âm thầm; Ra đi ôm trọn niềm
thương;
Thương hoài ôi ngàn năm còn đó; đá mòn mà tình có mòn đâu; Tình đầu
là tình cuối người ơi; Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi
Thời gian âm thầm như nước về khơi; Lòng trót yêu người tình khó đổi
thay; Hoa thắm rồi có khi tàn,; Tình ấy chỉ đến một lần; Tâm tư thương hoài
ngàn năm
Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân
Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên; Giăng mắt trời mưa phố xưa buồn tênh ;
Gót mòn tìm dư hương ngày xưa ; Bao nhiêu kỷ niệm êm ái; Một tình yêu
thoát trên tầm tay
Tôi trở về đây với con đường xưa ; Đâu bóng người thương cố nhân về
đâu? ; Tiếng buồn chợt đâu đây vọng đưa ; Công viên lạnh lùng hoang vắng ;
Ngọn đèn đêm đứng im cúi đầu
[ĐK]:
Thu đến thu đi cho lá vàng lại bay ; Em theo bước về nhà ai ; Ân tình
xưa đã lỡ; Thời gian nào bôi xóa ; Kỷ niệm đầu ai đành lòng quên?
Phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi ; ray rứt trời mưa bỗng nghe mặn
môi ; Nỗi niềm chuyện tâm tư người ơi ; Xin ghi nhạc lòng thương nhớ ; Mình
gọi nhau cố nhân u sầu.
3. Hai Chuyến Tàu Đêm
Lòng buồn rạt rào; Nhớ hôm nào xuôi miền trung; Chuyến xe đêm anh
gặp em; Môi em đang xuân nhưng mắt buồn ngấn lệ trần ; Chuyện đời sầu
đắng vấn vương đôi má dịu hiền ; Áo em màu tím ; Đậm đà vì là buổi ban
đầu ta gần nhau; Nói nhau nghe câu chuyện cũ ; Tâm tư cho vơi bao nỗi
buồn bước vào đời ; Giờ gặp lại nét thắm môi em tiếng hẹn hò; Tìm lại ngày
mơ
Khi chân đến quê em ; Nắng ban mai hôn nhẹ lên khóm hoa tươi ; Thoáng
thấy em cười vì mùa thương vừa chắp nối ; Vẫn biết phút bên nhau sẽ khơi
buồn một ngày về ;
Và cùng một tàu ấy anh về; Nhưng tìm đâu tiếng đêm qua cho lòng ấm ;
Đêm nay cô đơn nghe gió lạnh rót vào hồn ; Tàu về đường cũ tiếng hai đêm
vẫn còn chờ ; Gặp lại người xưa.
Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân
Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên; Giăng mắt trời mưa phố xưa buồn tênh ;
Gót mòn tìm dư hương ngày xưa ; Bao nhiêu kỷ niệm êm ái ; Một tình yêu
thoát trên tầm tay
Tôi trở về đây với con đường xưa; Đâu bóng người thương cố nhân về
đâu? Tiếng buồn chợt đâu đây vọng đưa ; Công viên lạnh lùng hoang vắng ;
Ngọn đèn đêm đứng im cúi đầu
[ĐK]:
4. Thu đến thu đi cho lá vàng lại bay ; Em theo bước về nhà ai; Ân tình xưa
đã lỡ ; Thời gian nào bôi xóa ; Kỷ niệm đầu ai đành lòng quên?
Phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi; ray rứt trời mưa bỗng nghe mặn môi;
Nỗi niềm chuyện tâm tư người ơi ; Xin ghi nhạc lòng thương nhớ ; Mình gọi
nhau cố nhân u sầu.
Gõ Cửa Trái Tim
Gõ cửa trái tim van em được vào; Dù tình xót đau chung thân huyệt đào;
Ngủ vùi với chiêm bao; Nỗi niềm mắt xanh xao; Nhưng anh vẫn ngóng tim em
mở cửa.
Gõ cửa trái tim sao em hững hờ; Ngõ hồn tái tê năm canh thẫn thờ;
Nhện lòng mắc giăng tơ; Để một mối bơ vơ; Khi không em nhốt anh trong đợi
chờ!
ĐK:
Ôi cửa tim em bằng vàng; Nên tiếng yêu nghe bẽ bàng; Để anh gõ cửa
miên man; Mà em không chút hỏi han; Anh buồn lang thang...!
Gõ cửa trái tim nghe xa nghìn trùng; Đèn mờ hắt hiu cô đơn tận cùng;
Đàn lỡ phím sai cung; Tình này cũng mông lung; Tim em ai bắn mũi tên lạnh
lùng!!!
Không Phải Tại Chúng Mình
Không phải tại anh cũng không phải tại em;Tại trời xui khiến nên chúng
mình thương nhau; Tình nồng thắm biết bao lúc ông Tơ bắc cầu; Bà Nguyệt
nối chữ yêu vui trọn buổi ban đầu; Rồi thời gian lướt mau tình ta úa màu; Đàn
dâng phím sầu đầy thương đau khi tình héo; Không phải tại anh cũng không
phải tại em.
5. Tình yêu, tình yêu như hoa nở đẹp xinh khi xuân đến em ơi; Làm thân
hoa cho người ta hái; Hè sang sắc thẫm hoa dần tàn; Thu đến ngẹn ngào rồi
heo may kéo sang mùa đông; Làm hoa kia chết trong lạnh lùng.
Không phải tại anh cũng không phải tại em; Tại đời đen trắng nên chúng
mình xa nhau; Mình từng nói đã lâu dẫu đi chung chuyến tàu; Người về bến
khác nhau không hẹn đến đời nào; Thì ngày nay có sao mình không trách
người; Mình không trách mình đời đổi thay như màu áo; Không phải tại em
cũng không phải tại anh.
Sầu Tím Thiệp Hồng
Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau; Nhiều đêm
ngắm sao, mơ ước duyên tình mình bền lâu suốt đời tình thắm sâu; Nhớ
thương đầy vơi, mộng thấy ai tìm về,; Làn môi xinh tuyệt vời; Để rồi buồn ơi,
ánh trăng soi còn đó,; và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ. Khi yêu hồn
như nở hoa xây mộng tuyệt vời, Nắm tương lai trong bàn tay một câu nói thôi;
Đôi khi gặp nhau, muốn khơi nhưng rồi lại thôi,; Nói ra e ngại, hoặc theo gió
trôi; Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường,Gửi thư trao cho người
yêu, vài câu luyến thương; Hân hoan hồn như nở hoa, trông chờ hồi âm, Tắt
ngay trong lòng chỉ thấy thiệp hồng; Chiều tím không mây, đường cũ bước
lần về, buồn nghe day dứt tim; Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ,
Pháo hồng nhuộm tím đường; Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn tưởng
bước ai tìm về. Mở rộng vòng tay đón em nhưng nào thấy, Sầu dâng lên tim
biết bao giờ cho khuây?
Phượng Hồng
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, Em chở mùa hè của tôi đi
đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18, Thuở chẳng ai hay thầm lặng
mối tình đầu.
6. Mối tình đầu của tôi; Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,; Tà áo ai
bay trắng cả giấc mơ; Là bài thơ còn hoài trong vở,; Giữa giờ chơi mang đến
lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,; Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên
cây,; Và mùa sau biết có còn gặp lại,; Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi; Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,; Ai cũng hiểu chỉ
một người không hiểu, Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại; Nắng ngập đường một vạt tóc
nào xa.
PHƯỢNG BUỒN
Em đ n v i em vào m t ngày tr i đ p n ngế ớ ộ ờ ẹ ắ ; M t ngày ph ng h ngộ ượ ồ
th m trong đôi m t bu n xa xămắ ắ ồ ; Ph ng hay bâng khuâng t ng ch ngượ ưở ừ
nh cô đ nư ơ ; Nên khi chi u xu ng th y v n v ng tâm h n.ề ố ấ ấ ươ ồ
Anh có bi t không hè v ph ng h ng đ p l mế ề ượ ồ ẹ ắ ; Tình mình càng n ngồ
th m cho bao c v ng cao dângắ ướ ọ ; Gi trong tim màu h ng không phai phôiờ ồ
Xuân qua hè t i ta nh nhau luôn ph ng iớ ớ ượ ơ
[ĐK:]
Lòng v n hay bu nẫ ồ ; Vì đ i thay đen đ i tr ng, ng i d i gianờ ổ ắ ườ ố ; D u làẫ
đem vui, cho nh ng ng i nhi u tình yêuữ ườ ề ; Càng xót xa nhi u.ề
Trong ti ng hát ve ph ng h ng là hoàng h u đóế ượ ồ ậ ; Ph ng bu n vì tìnhượ ồ
ta tan theo sóng bi n n i trôiể ổ ; Ngàn năm trong tôi, tình này không phai
phôi ; Xuân qua hè t i ta nh nhau luôn ph ng iớ ớ ượ ơ
Tình Thơ
Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường; Hành lang ấy xa dần xa
bước chân người; Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng; Những ước mơ hồng
ngày tháng chờ mong.
7. Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe; Nhành hoa thắm chưa kịp trao
tay một lần; Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường; Hai đứa chung trường
sao nghe vấn vương.
Bao yêu thương trong ta tìm về; Một thoáng trường xưa đã nghe thời
gian thoi đưa; Nghe bâng khuâng trong ta một thời; Tìm bước ngày xưa ướt
mưa người còn đâu nữa.;
Ai thương ai quen ai giận hờn; Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người
không tới; Cho hôm nay miên man bồi hồi; Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối
tình thơ.
Thời Hoa Đỏ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao; Bước lặng trên con đường vắng
năm nao; Chỉ còn tiếng ve sôi ồn ào; Mà chẳng cho lòng người yên chút nào
Em mãi mê về một màu mây xa; Cánh buồm bay về một thời đã qua; Em
thầm hát một câu thơ cũ; Về một thời thiếu nữ say mê; Về một thời hoa đỏ
diệu kỳ
ĐK:
Mỗi mùa hoa đỏ về; Hoa như mưa rơi rơi; Cánh mỏng manh xao xác đỏ
tươi; Như nuối tiếc một thời trai trẻ;
Mỗi mùa hoa đỏ về; Hoa như mưa rơi rơi; Như tháng ngày xưa ta dại
khờ; Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau; Trong câu thơ của em; Anh không có
mặt; Câu thơ hát về một thời yêu đương; Anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không
đi hết những ngày đắm say
(lặp lại DK)
8. Sau bài hát rồi em lặng im; Cái lặng im rực màu hoa đỏ; Sau bài hát rồi
em như thể; Em của thời hoa đỏ ngày xưa; Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.;