1. Quên
Hồn Chi ễ
Th ơ Hà
Huyề D
1.
Xao xuyến ta dấy ở biển nàng
Trùng trùng gợn tủi, gợn hân hoan
Những khi biển động hồn ta vỡ
Hạnh phúc mù khơi sóng bạt ngàn
Thực hiện: Hy-Văn
2. 2.
Từng phiến thơ nàng sôi ước hẹn
Dăm lời cuống quýt nhớ mênh mang
Cám ơn đời lãng còn phương đến
Hong ấm tình vui ở muộn màng
3. 3.
Ta níu hụt hơi, buông chẳng thể
(Còn gì đáng nói ở ly tan)
Ðã trong cuốn xoáy, quên hồ dễ
Ở phẳng lỳ sau, ở Niết bàn.
4. 4.
Từng bước tình đi vào ngõ hẹp
Bùn lầy nước đọng gót xênh xang
Lòng ta bầy biện tanh banh hết
Bóng quỷ hình ma hiện rõ ràng
5. 5.
Thì ra! Ơi hỡi! Chưa hề tưởng!
Sao lại? Sao không? Lệ chứa chan!
Chẳng thể. Cũng đành. Chàng khật khưỡng.
Quay lưng, nàng thả tiếng cười khan
6. 6.
Lại suốt mấy tuần ôm điện thoại
Bâng quơ gợi đến một tan hàng
Ta buồn, em khổ, như trời hại
Như có mơ hồ một cái tang
7. 7.
Nàng pháo tưng bừng, chàng lãnh đủ
Chàng trong hầm trú, chết không màng
Tưởng đâu mưa thép Bình Long cũ
Từng tấc bình yên bỗng nát tan
8. 8.
Nàng chém hung hăng, chàng vẫn thế
Cuối cùng mưa gió cũng ngưng ngang
Ðã trong cuốn soáy quên hồ dễ
Ở ngục điêu linh, ở Niết bàn.
9. 9.
Xao xuyến ta dấy ở biển nàng
Trùng trùng gợn tủi, gợn hân hoan
Những Đông buồn thảm Xuân hiu quạnh
Có rộn hương yêu, có nắng vàng
10. 10.
Ðời thả trong men trong nhã lạc
Ngất ngây cộng hưởng khúc tình tang
Bụi đường ủ giữa hồn khuê các
Hò hẹn trong mơ cũng rộn ràng
11. ô
11.
Ngày bỗng mưa giông, chiều nắng quái
Dòng em thấp thoáng một thuyền oan
Một chàng lãng tử vui hồ hải
Buông thả bâng quơ những tiếng đàn
12. 12.
Giọng hát thân tình dao động bến
Lời vu vơ tỏ điệp dư vang
Oan kia chưa cởi, oan này đến
Chỉ bận lòng thêm, chỉ bẽ bàng
13. 13.
Giới tuyến đã giành chưa đủ vững
Khi công khi thủ rất nghiêm trang
Ðã đành không thể chôn chân đứng
Chẳng thể quay lưng thật dễ dàng
14. 14.
Ta ngóng từng giờ, tin chiến sự
Ðương nhiên lòng đá vững tin vàng
Không gì có thể, không gì đủ
Vượt được hào sâu, lũy chắn ngang
15. 15.
Qua hơi khói súng mơ hồ đó
Có lúc hờn ghen lúc giận nàng
Ta vẫn âm thầm không muốn tỏ
Nỗi buồn tịch mịch, nhớ mang mang
16. 16.
Ta đem nỗi khổ than cùng suối
Suối vỗ về ca rất dịu dàng
Chỉ thế, biển nàng dông bão nổi
Mịt mù thiên địa, héo tâm can
17. 17.
Nàng vấn, nàng ngờ, nàng thất vọng
Bốn chiều hệ lụy vỡ không gian
Những điều chưa biết sai hay đúng
Chẳng thể ngoa ngôn để luận bàn
18. 18.
Hạnh phúc phút này còn hiện hữu
Không chừng phút tới đã điêu tàn
Có gì đáng nói trong hằng cửu
Nếu ở mai sau chẳng có nàng?
19. 19.
Nàng đốt cầu treo ra bến nước
Thề không nghe nữa tiếng xừ xang
Ðàn câm từ đó, thuyền thôi buộc
Bỏ lại triền sông sóng ngỡ ngàng
20. 20.
Ta lại yêu đời như trẻ nít
Cửa hồn rộng mở gió thênh thang
Tim như có sáo diều tha thiết
Trời bỗng ngon như một trái cam
21. 21.
Xao xuyến ta dấy ở biển nàng
Trùng trùng gợn tủi, gợn hân hoan
Nỗi ngờ như muối tan trong nước
Ðẹp mãi nghìn sau chữ đá vàng
22. 22.
Mai mốt, cho dù đời tận thế
Núi mòn, biển cạn, bến bờ hoang
Thuyền lên sa mạc nằm yên nghỉ
Vẫn sóng từng đêm vỗ rộn ràng
23. 23.
Mai mốt cho dù em đổi ý
Vì không chịu nổi ngất ngơ chàng
Vì chưa, vì đã, vô vàn lý
Chẳng gợn lòng ta nỗi bất an
24. 24.
Chỉ muốn từ nay êm ả sóng
Phủi tay rũ hết mọi ương oan
Hai ta thanh thản trong đời sống
Ðừng trách lầm nhau khiến bẽ bàng
25. 25.
Lòng đã thăng hoa, tình bén rễ
Xin đừng nhắc nữa truyện ly tan
Ðã trong cuốn xoáy quên hồ dễ
Ở ngục điêu linh, ở Niết bàn.
Hahuyenchi
Thực hiện: Hy-Văn