1. 2
Chủ đề 1: Ai là chúa tể
Theo giáo lý của các "độc thần giáo" thì trên cõi đời này có một vị chúa tể gọi là
"Đấng tối cao", "Đấng sáng tạo", hay "Đấng toàn năng". Khi chúc nhau người ta
hay nói "Chúa ban phước lành cho bạn". Trong khi đó, người Việt thường nói
"Trời Phật ban phước lành cho bạn". Và khi nói như vậy, người ta thường quán
tưởng đến một "Đấng siêu nhiên" nào đó. Tuy nhiên, theo giáo lý của đạo Phật
thì câu nói đó dường như là không đúng.
Thời Đức Thế Tôn còn tại thế, có một quốc gia bên cạnh xứ "Ca-tì-la-vệ",
gọi là "Tì-lưu-li". Vua xứ "Tì-lưu-li" luôn muốn đem quân sang xứ "Ca-tì-
la-vệ" để tiêu diệt dòng họ "Thích". Ba lần liền, vua "Tì-lưu-li" đưa quân
sang, Đức Thế Tôn dùng thần thông1
hiện ra trước đoàn quân. Vua "Tì-lưu-
li" thấy Đức Phật liền quì xuống đảnh lễ ngài rồi ra lệnh rút quân. Đến lần
thứ tư, Đức Phật thấy đau đầu, và lần này ngài không dùng thần thông[1]
hiện ra như trước nữa. Dòng họ "Thích" tất cả quy y theo Đức Phật, chủ
chương không sát sanh, nên họ không đánh lại đoàn quân của "Tì-lưu-li".
Tôn giả "Mục-kiền-liên" liền dùng thần thông[1]
bay vào thành, lấy bát
thần2
cứu được 500 người dòng họ "Thích", rồi bay trở về Tịnh-xá. Tôn giả
"Mục-kiền-liên" báo với Đức Phật rằng ông đã cứu được 500 người.
Đức Phật nói: "Thầy hãy mở bát ra xem!". Khi "Mục-kiền-liên" mở ra thì
trong bát chỉ còn thấy máu và tóc. Tôn giả "An-nan-đà" liền hỏi:
- Bạch Thế Tôn, vì nhân duyên gì mà vua "Tì-lưu-li" lại cứ nhất định phải
đưa quân sang đánh dòng họ "Thích"? Vì nhân duyên gì mà tất cả mọi
người của dòng họ "Thích" đều phải chết?
Đức Phật liền trả lời:
- Này các thầy "Tì-kheo" ta sẽ kể cho các thầy cái nghiệp mà dòng họ
"Thích" phải gánh chịu của ngày hôm nay. Trong một kiếp xa xưa, những
người của dòng họ "Thích" hôm nay vốn là những người dân sống cùng
trong một ngôi làng. Vào năm đó, hạn hán không mưa, trong làng không
còn cái ăn. Dân làng kéo nhau đi di tản tìm thức ăn. Khi đi ngang qua một
khu rừng, nơi ấy có một hồ nước trong mát. Trong hồ có rất nhiều cá lội bơi.
Nhân lúc đang đói, dân làng liền cùng nhau xuống hồ bắt cá lên ăn. Đàn cá
bị bắt đó qua nhiều kiếp luân hồi nay đã đầu thai làm dân xứ "Tì-lưu-li". Và
cái nghiệp lực trong quá khứ đó đã dẫn đến việc tàn sát ngày hôm nay. Ba
lần trước, khi vua "Tì-lưu-li" kéo quân sang, ta hiện ra ngăn cản, không
1
2014 sửa sai:
[1]
Đức Phật không phải là một vị Thần, nên trong toàn bộ các bài nếu xuất hiện cụm “dùng thần thông”thì là
người viết đã sai.
[2]
Tương tự, cụm từ “bát thần” cũng là sai.
2. 3
phải là ta không biết NHÂN QUẢ, mà ta chỉ muốn chứng minh cho mọi
người thấy rằng nghiệp lực mạnh đến như thế nào, một người đạt đến vô
ngã có vô lượng thần thông[1]
như ta cũng không thắng nổi nó.
Tôn giả An-nan-đà lại hỏi:
- Và vì nhân duyên gì mà Thế Tôn lại bị đau đầu?
Đức Phật trả lời:
- Khi dân làng bắt cá dưới hồ, kiếp quá khứ đó ta là một cậu bé trong làng.
Khi đó có một con cá bị bắt quẳng lên bờ gần ngay nơi cậu bé đang ngồi.
Cậu nghịch ngợm lấy que củi gõ gõ vào đầu con cá. Vì nghiệp đó mà khi
vua "Tì-lưu-li" kéo quân sang, ta thấy bị đau đầu.
Qua câu chuyện ở trên, người ta nhận thấy rõ một điều rằng: Bản thân Đức Thế
Tôn cũng không thể ban phước lành hay giáng họa cho ai. Và Đức Thế Tôn
không chấp nhận một "đấng tối cao" hay "đấng toàn năng" nào cả. Ngài dạy cho
tất thảy chúng sinh một bộ luật, đó là "LUẬT NHÂN QUẢ CÔNG BẰNG". Bộ
luật ấy không phải do Đức Thế Tôn sáng tạo ra. Bộ luật ấy tồn tại khách quan,
bao trùm vũ trụ. Tuy nhiên, Đức Thế Tôn là vị giáo chủ duy nhất nhìn thấy được,
biết rõ được sự tồn tại và sự điều chỉnh của LUẬT NHÂN QUẢ CÔNG BẰNG.
Và ngài đã đem nó dạy lại cho chúng sanh.
Đó là bộ luật duy nhất đúng cho mọi lãnh vực, mọi trường hợp, mọi đối tượng,
mọi cõi giới, ngay cả các bậc Thánh vô ngã cũng vẫn bị chi phối.
Từ đó Đức Phật dạy rằng: Gieo phước lành thì hái điều thiện. Làm điều ác nhất
định sẽ gặp quả báo ác. Vậy ai là chúa tể ban phước và giáng họa cho ta?
Không ai ở đâu xa, không phải đấng siêu nhiên nào, mà đó chính là bản thân
mình. Chúa tể cũng là mình và kẻ thù lớn nhất của đời mình cũng là chính bản
thân mình.