1. Nhà thơ Tô Tuyết
1
Nhà thơ
Tô tuyết
Hà Nội 2013
2. Nhà thơ Tô Tuyết
2
TẶNG ẢNH
Ảnh trong tim em là hồn anh
Ảnh ngoài đời này xác anh tạo thành
Xác và hồn anh quyện lại
Dòng yêu thương sẽ chảy mãi trong tim em
Thủy tinh HP 1966
Tô Tuyết
3. Nhà thơ Tô Tuyết
3
TRÁI TIM
Hải Phòng ơi!
Em ấm áp vô cùng
Có hiểu rằng:
Từ đất Thẩm Dương băng giá
Đang có trái tim đập rộn rã
Vì em !
Thẩm Dương Liêu Ninh TQ
Mùa đông 1968
4. Nhà thơ Tô Tuyết
4
SÔNG THƯƠNG ĐỂ NHỚ
Năm xưa
“Sông Thương để nhớ người ơi !...”
Mải mê tôi hát cạn vơi cả dòng
Em không đến ? Mãi chờ mong
Tôi mang cào cuốc khơi dòng sông Thương
Năm nay
“Sông Thương bên lở bên bồi…”
Giao duyên hát mãi buông trôi cả thuyền
Em cởi dải yếm làm duyên
Để anh neo buộc con thuyền đôi ta.
Sông Thương kinh Bắc quê nhà
Khúc ca quan họ người xa thêm gần
Hội tan vẫn níu bước chân
Gói câu quan họ bao lần vẫn vơi
Tô Tuyết
5. Nhà thơ Tô Tuyết
5
VƯƠNG
Cánh phượng vương sân trường
Cuốc kêu vương nhớ thương
Tiếng ve vương cành sấu
Nắng vàng vương đuôi sam
Tiếng cười vương tâm khảm
Nụ hôn vương nồng nàn…
Ơi ! mùa hè cháy bỏng
Vương bao nỗi nhớ mong.
Ta đã về cuối thu
Vẫn vương hoài cánh phượng!
Tô Tuyết
6. Nhà thơ Tô Tuyết
6
HẰNG NGA ƠI
Hằng Nga ơi ! Xuống đây cho hỏi
Có nơi đâu đẹp như bãi cát Hồng Hà?
Có nơi nào dòng nặng phù sa
Mà tình yêu chan hòa chảy mãi !?...
Có nơi đâu gió rì rào lay gọi
Hương sen ngạt ngào níu người áo vải
Trăng dát vàng bóng lồng bóng lung linh
Như đường cổ Ngư, cảnh vật hữu tình?
Hằng Nga ơi! ở trong Cung Quảng
Có nơi đâu trên mái đất này
Khoác áo lính rồi mà còn lắm mê say
Ngày mai đi”B” bùi ngùi tay nắm tay !?...
Mùa thu 1971
Tô Tuyết
7. Nhà thơ Tô Tuyết
7
TÓC XANH
Tóc ai vẫn chảy xanh rờn
Bao mùa thu ấy dập dờn trời mây
Chảy qua má đỏ hây hây
Qua bờ vai nặng: nghĩa đầy, hờn vơi
Tóc ai chảy tận chân trời
Tay ta khuấy vớt sợi rơi, sợi chìm
Có hay đôi mắt lim dim
Có hay hơi ấm cuốn tìm dòng trôi,
Bao năm tóc chảy sóng đôi,
Bao năm gối chiếc chẳng nơi bến bờ.
Trái tim sao lại hững hờ?
Để dòng tóc chảy vào thơ tuôn trào!...
8. Nhà thơ Tô Tuyết
8
HOA GIẤY
Hoa uống nắng mặt trời,
Để sắc hồng thêm tươi,
Để bướm ong say đắm,
Cho cuộc đời nồng thắm,
Sao gọi “giấy” người ơi?!
Gió se lạnh nơi nơi,
Hoa khẽ khàng e ấp,
Bao giọt sương hấp tấp
Chỉ đậu hờ cánh hoa
Chẳng phải “Giấy” đâu mà!...
Sao gọi “Hoa giấy” nhỉ?
Tràn trề đầy sinh khí,
Ẩn trong lòng bình dị
Như trái tim thầm thì
“Hoa giấy” theo ta đi
Về miền Chân – Thiện – Mỹ
Tháng 11/2001
9. Nhà thơ Tô Tuyết
9
GẶP BẠN
Đã là đồng nghiệp, đồng hương
Thì dù tắm nắng gội sương cũng về.
Hải Phòng ơi! Thắm tình quê,
Nơi xa ta vẫn tràn trề nhớ thương!...
Nhớ ngày cùng một mái trường,
Cùng đi một lối, cùng vương bụi hồng.
Vào ca qua mấy quãng đồng,
Máy bay giặc Mỹ trên không bổ nhào….
Nhớ bom đạn Mỹ ngày nào,
Ta bạn trực chiến, chẳng nao núng lòng.
Nhớ cây cầu đá cong cong,
Cầu tre lộng gió hương đồng lúa say…
10. Nhà thơ Tô Tuyết
10
Nay về tay lại cầm tay,
Hoa phượng rực cháy, như ngày năm xưa.
Thương nhau nói mấy cho vừa,
Tóc pha sương nhuốm nắng mưa cuộc đời.
Ngày mai trăng lặn cuối trời,
Hải Phòng – Người vẫn bời bời cuốn ta.
Hà Nội, tháng 9/2000
Tô Tuyết
11. Nhà thơ Tô Tuyết
11
TRĂNG THU
Nào cùng nâng chén bạn ơi!
Trăng thu vằng vặc lả lơi, chảy tràn.
Chén đầy lúng liếng trăng tan,
Và ta vỡ vụn thành ngàn sao rơi.
Nào cùng nâng chén bạn ơi!
Uống đi cho bớt lạnh nơi Quảng Hàn.
Mở tung cánh cửa nhân gian
Trẻ thơ phá cỗ, rước đèn vui chơi.
Nào cùng nâng chén bạn ơi!
Trâu nằm nhai cỏ, gió vời thinh không.
Lúa trăng vàng rực ngoài đồng,
Gốc đa chú cuội ngóng trông những gì?
12. Nhà thơ Tô Tuyết
12
Nào cùng cạn chén, uống đi!
Dòng Ngân thuyền ngược lắm khi tròng trành.
Mối tình Chức Nữ mong manh
Lệ rơi “Ô Thước” dệt thành bài thơ.
Ngưu Lang sau trước đợi chờ
Mùa Thu đoàn tụ, trăng mờ lại thanh.
Giếng trăng ai tát cạn nhanh
Ban mai tỉnh giấc, Trăng thành … Vầng Dương!
13. Nhà thơ Tô Tuyết
13
“TRỐNG – MÁI.”
Em ơi xuống biển tắm đi !
Da săn, vóc đẹp ai bì được duyên
Rồi về “Trống Mái” cõi tiên
Mà xem đá cũng đả điên vì tình
Bao giờ hết nợ “Ba sinh”
Thì đôi “Trống Mái” trở mình ôm nhau.
Em ơi về “Trống Mái” mau
Non xanh biển biếc một màu phong sương!
Giữa trời “Trống Mái” yêu thương
Chẳng chăn, chẳng gối, chẳng giường mà say
Bão bùng mưa nắng vần xoay
Thủy chung chẳng chuyển chẳng lay em à!
Mong sao trẻ mãi không già
Như hòn trống mái ngợi ca cuộc đời
14. Nhà thơ Tô Tuyết
14
HOA MÙI
Lá thanh mảnh, thân cao gầy
Hoa tím bé bỏng, hương ngây lòng người
Hoa mùi tạo vật của trời
Cả đời thơm, luộc chín rồi vẫn thơm!
Nước mùi anh nấu từ rơm
Ngày nào em tắm, da thơm đến giờ.
Xuân 2007
15. Nhà thơ Tô Tuyết
15
CÕI TIÊN
Núi cao sừng sững giữa trời
Bồng bềnh mây trắng chơi vơi lưng đèo
Tiếng chim vọng vách cheo leo
Khe sâu thác đổ nước reo trắng rừng
Một lần đến mãi nhớ nhung
Ơi! Tao Đảo gặp người dưng … say lòng
Ai về Tam Đảo nhớ mong
Cho ta gửi nỗi đèo bòng – cỗi tiên.
Tam Đảo, 2007
16. Nhà thơ Tô Tuyết
16
QUÊ HƯƠNG
Kính tặng CB nhân dân Lũy Quí, Kiến Quốc, Ninh
Giang, Hải Dương – ngày nhận bằng Văn hóa
Ai đặt tên Lũng Quí
Thành tên làng thân thương
Chẳng lo về mình mà lo kiến quốc?
Quê nghèo sinh từ lúa nước
Mùa mưa nước úng ngập đường
Đi vào làng quanh co
Bởi Cổng Quàn, Cổng Tiền, Cổng Hậu
Ra ngoài đồng bằng Cầu Quanh, Cầu Cốc
Mái rạ đơn sơ
Lấp dưới rặng tre xanh!
Lúa xanh mướt đồng Ro
Lúa trĩu bông đồng Cửa
Bèo hoa dâu chen cánh
17. Nhà thơ Tô Tuyết
17
Đồng Quýt, đồng Giữa, đông U, đồng Théo
Lúa chăm, lúa dong ngoi nước Vịt Mò (1)
Tháng bảy mưa ngâu
Nước bốn bề ập đến
Đồng Vịt Mò, vịt không kịp kiếm ăn
Nháo nhác bay đi cho con sóng vỗ
Lúa thối, nước trong ngao ngán lòng người….
_______________
(1) Đồng Vịt Mò rất trũng, khi chưa có đại thủy
nông Bắc – Hưng – Hải cánh đồng ngập
nước vịt trời về sinh sống nhiều không kể
xiết. Mùa mưa cánh đồng nước ngập mênh
mông. Người ta chọn lúa chăm, lúa dong
cứng cây để cấy ở đay.
18. Nhà thơ Tô Tuyết
18
THAN ĐEN
Tu trong lòng đất triệu năm
Để than tích được nhiệt năng siêu phàm:
Quay tuyếc bin – Điện sáng choang
Đẩy tàu hỏa… còi hét vang – rầm rầm
Mang bầu nhiệt huyết trong tâm
Cho đời hạnh phúc … Âm thầm than đen.
Tháng 6-2001
19. Nhà thơ Tô Tuyết
19
PHỐ KHƯƠNG HẠ
Ta thương nhau từ ngày đường chưa có tên
Vùng ngoại ô mùi ổi thơm từng ngõ
Hương dạ lan quyện vào đêm theo gió
Tóc em thơm mùi hoa bưởi ngạt ngào
Bầu trời đêm lấp lánh ngàn sao
Anh dắt tay em trên phố phường Khương Hạ
Nơi thân quen mà sao như lạ
Nhà chen cau, tre vươn lên
Khương Hạ đây đầu phố có ngôi đền
Dân bốn phương đến dâng hương cầu phúc
Ngôi đình cổ uy nghi trầm mặc
20. Nhà thơ Tô Tuyết
20
Những cây si, cây đa rễ buông giăng mắc
Che chở cho bao đôi lứa yêu nhau
Nhớ ngày nào ta khỏa nước ao đình
Ánh trăng vỡ òa bập bềnh sóng nước
Đêm mùa hè sóng đôi ta bước
Trên đường Khương Hạ phố quê
Sao đầy trời nhấp nháy rủ rê
Hạnh phúc đong đầy từng con ngõ nhỏ.
21. Nhà thơ Tô Tuyết
21
PHƯỢNG ĐỎ BỜ TÔ LỊCH
Từng ngày, từng ngày ta cứ đợi, cứ trông
Xong công việc ta lại về với phượng
Vịn vào mưa, vào giông ta bên nhau suy tưởng
Phượng xòe ô che chở lối ta về…
Hè đến rồi, nắng trải phố quê
Ve sầu kêu dọc đôi bờ rả rích
Phượng cháy đỏ nền trời ngọc bích
Cho đôi bờ Tô Lịch ngợp nắng chiều
22. Nhà thơ Tô Tuyết
22
Vì tương lai thành phố mến yêu
Phượng phải chặt cành, cưa cây, bật gốc
Bờ Tô Lịch kè bê tông, đá hộc
Hè rộng, đường thênh thang,
sườn dốc phượng ơi!
Dù mai đây bờ Tô Lịch
phượng chẳng vươn rộng nơi
nơi
Ta vẫn nhớ phượng một thời rực rỡ
Vinh quang nào chẳng phải trả bằng hy sinh
trắc trở
Hãy hiến dâng màu đỏ thắm cho đời!...
23. Nhà thơ Tô Tuyết
23
DANH BIA LIỆT SĨ
Trên nền đá hoa cương
Nét chữ vàng chân phương
Tên con em Khương Hạ
Liệt sĩ của quê hương
Từ khắp nẻo chiến trường
Tập hợp về đông đủ
Vẫn chỉnh tề đội ngũ
Uy nghi, sáng danh bia!
Các anh về làng quê
Vẫn họ tên quen thuộc
Cha mẹ đặt ngày nào
Trẻ già đều ghi nhớ
Mà vời vợi thanh cao!...
24. Nhà thơ Tô Tuyết
24
Vẫn phảng phất quanh bia
Có hoa thơm gió thoảng
Hương trầm quyện bốn mùa
Hoa đại đỏ đung đưa
Mây bay, chim ca hát
Tiếng trống trường âm vang….
Bạn chiến đấu năm xưa
Ngày ngày bên kỳ đài
Nâng niu từng giấc ngủ
Cho các anh ngàn thu
Hỡi những người đồng chí!
Phần mộ ở nơi nào
Sao im lặng thần bí?
Anh chẳng để lại gì
Ngoài nét khắc danh bia
Để đời đời thương nhớ…
7-2011
25. Nhà thơ Tô Tuyết
25
NGÃ BA BẾN ĐÒ TRANH
Hội tụ đất trời đâ bến đò Tranh
Ngã ba sông dòng nước vẫn trong xanh
Dòng sông Luộc quặn mình đẻ nhánh
thành sông Hóa
Sông uốn lượn vẫn đổ về biển cả
Như lẽ đời mà trời đất sinh ra
Ngã ba sông chứa bao điều kỳ lạ
Có mùi thuốc lào Vĩnh Bảo đậm say
Có bánh gai Ninh Giang
ngọt cay thơm mát
Có hương lúa Quỳnh Côi, Phú Dực ngạt ngào
Ngã ba sông con gà gáy sáng
Đánh thức dân ba tỉnh đồng bằng
Đánh thức bao lớp người trai trẻ
Lên đường cứu nước diệt xâm lăng
26. Nhà thơ Tô Tuyết
26
Ngã ba sông một thời đạn lửa
Những chuyến đò tròng trành nghiêng ngửa
Vẫn chở ắp đầy tình nghĩa yêu thương
Chắp cho chúng mình đôi cánh uyên ương
Ơi! Ngã ba sông bên lở bên bồi
Vẫn nhắn nhủ cuộc đời dâu bể
Đứng trước gian nan ngã ba tình thế
Ta vẫn sẵn lòng chọn hướng – vì nhau!
27. Nhà thơ Tô Tuyết
27
MƯA
Mưa cứ rơi, cứ rơi
Người xa hoài, xa mãi
Để lòng ta khắc khoải
Nhìn trời mưa đầy trời…
Hạt nào rơi bể Bắc
Hạt nào rơi bể Đông
Ta vẫn ngóng vẫn trông
Người cuối sông có biết?
Nỗi nhớ mong da diết
Cuốn theo hạt mưa rơi
Thành dòng sông chảy xiết
Chảy về nơi mong đợi…
Ở nơi xa, người hỡi!
Có đếm hạt mưa rơi?
Hà Nội, 7-2001
28. Nhà thơ Tô Tuyết
28
TRỐNG MÁI ĐÊM TRĂNG
Trăng lu tỏa ánh vàng mờ
Gió hiu hiu thổi vật vờ bông sim
Lưng trời ngưng đọng tiếng chim
Có đôi trống mái, nổi chìm với mây.
29. Nhà thơ Tô Tuyết
29
MƯA XUÂN
Mưa xuân lất phất bay
Làm hồng thêm đôi má
Những bông hoa tơi tả
Đưa tình – ong bướm say
Mưa làm mắt em cay
Giận thương tình đôi lứa
Mưa rắc lên đường nhựa
Đô thị hóa phường ta
Mưa phủ nhà nguy nga
Giữ ấm từng căn hộ
Hồ Tây mưa mờ ảo
Tháp Rùa thêm lung linh
Phố phường thêm tấp nập
Cửa ô gió ngọt lành…