Tin tức Phòng Khám Đa Khoa Tân Bình lừa đảo có đúng không_.pdf
Câu hỏi về nghiệp quả.
1. Câu hỏi về nghiệp quả
Trích từ chủ đề: “Câu hỏi về nghiệp quả) trích từ:
http://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=3666.msg58340#msg58340
Tibu tự hỏi:
Do đâu mà Con Người có thể tu thành Phật được?
Xin thưa (hihihi)
Là vì con người (viết thường) chỉ là một sinh vật như các sinh vật khác.
Nó có thể giàu hoặc nghèo, mạnh hoặc là yếu và cũng có thể chết yểu hoặc là sống lâu.
Nhưng vì thiếu hai đức tính cần thiết để thành Phật đó là CHỮ HIẾU và thói quen ĂN NGAY, NÓI THẬT.
Lý do:
Vì không có hai đức tính này thì không thể nào nắm vững được CHÂN LÝ.
CHÂN LÝ không có mặt trong một trái tim đã biến thành đá.
Vả lại một yếu tố cần thiết cho việc tinh tấn tu hành là đời sống lúc nào cũng vừa đủ ngắn(*)
, do lúc nào cũng bị thần chết
rình rập.
Cuộc chơi có thể chấm dứt bất cứ lúc nào!
Do chấm dứt đột ngột.
Không có quy luật âm dương, ngũ hành nào có thể áp dụng vào để tìm hiểu hiện tượng kỳ lạ này được.
Cộng thêm khả năng An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt, một khả năng đặc biệt chỉ dành cho một trái tim ấm áp, tràn
đầy tình thương.
===========================
Lại tự hỏi:
Do đâu mà cõi Đâu Xuất (một cõi thấp hơn Tha Hoá Tự Tại) mà có thể hội tụ tại đây những Bậc Chánh Đẳng Chánh
Giác?
Xin thưa (hihihi)
Cõi Tha Hoá Tự Tại có thói quen là: Phán này Phán nọ, bắt người ta phải nghe theo và làm theo.
Cõi Đâu Xuất tuy là yếu kém hơn, tuổi thọ ít hơn, thân pháp mập mạp, nặng nề hơn... nhưng lại có một khả năng: BIẾT
LẮNG NGHE.
Do khả năng này:
Thô thì chỉ nghe nhạc du dương.
Hay hơn một tý và cũng là vi tế hơn thì nghe được phản ứng của tâm thức: như khó chịu khi phạm giới, buồn bực khi gặp
ác pháp...) mà khả năng thành Phật với tỷ lệ cao nhất.
Tất nhiên, do thói quen này mà Ngài Di Lặc (Một Bậc Chánh Đẳng Chánh Giác Tương Lai) đang sám hối liền tù tỳ
(sách vở ghi là: sáu thời sám hối).
Thiên Chúa Giáo (có thói quen đọc vẹt y như nhiều trong nhiều... tổ chức khác):
Lỗi Tại Tôi, Lỗi Tại Tôi... Mọi Phần.
Nếu đem ra thực hành (không thèm đọc vẹt) thì thế giới không phải là như hiện nay.
P/S: (*)Vừa đủ ngắn là đang làm cái gì đó... nhưng chưa làm xong mà đã chết rồi! Cho nên nó chẳng có thế nào làm cho
mình thoả mãn được hết. Do vậy mới tính chuyện tu.
Còn lơ mơ không chú ý đến là do còn hy vọng là cái chết... chưa tới phiên mình!