4. Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov
- An-tôn Páp-lô-vích Sê-khốp (1860-1904) sinh trong một gia
đình buôn bán nhỏ ở thị trấn Ta-gan-rốc, bên bờ biển A-dốp.
- Cuộc đời:
• Năm 1884, tốt nghiệp Khoa Y, trường Đại học Tổng Mát-
xcơ-va. Ông vừa là nhà văn vừa tham gia nhiều hoạt động
xã hội.
• Năm 1900, Sê-khốp được bầu làm Viện sĩ danh dự Viện
Hàn lâm học Nga.
• Năm 1904, bị mắc bệnh phổi nặng, sang Đức chữa bệnh và
mất ở nước ngoài.
- Văn phong của ông hàm xúc, cô động. Phần lớn truyện ngắn
của ông là :”là những truyện không có truyện.”
- Những tác phẩm tiêu biểu của ông như: Người trong
bao, Ba chị em, Chim hải âu, Vườn anh đào,…
5. “Một nghệ sĩ chân chính phải là
một nhà nhân đạo từ trong cốt tuỷ”
—Anton Pavlovich Chekhov
7. a.Tìm hiểu chung
● Thể loại: truyện ngắn
● Hoàn cảnh sáng tác: Truyện ngắn
“Một truyện đùa nho nhỏ” của Sê-
khốp in lần đầu trên tập chí Dế
Mèn của Nga, số 10, Năm 1899,
Sê-khốp chỉnh li, bổ sung từng
câu chữ, thay đổi phần kết truyền
để đưa vào tuyển tập Truyện ngắn
Sê-khốp
● Phương thức biểu đạt: Tự sự+
Biểu cảm.
8. b. Bố cục chính
Phần 1: từ đầu… chiếc găng
tay của mình
Phần 2: “Nàng khoát tay tôi…
cốt sao say là được”
● Lần trượt tuyết thứ nhất
Phần 3: “Có lần….xếp đồ đạc” Phần 4: “Chuyện ấy…..đùa
như thế…..
● Na-đi-a tự trượt tuyết một mình
và câu nói “Na-đi-a, anh yêu
em” cuối cùng.
● Những lần trượt tuyết tiếp theo.
● Cuộc sống hiện tại của
hai nhân vật.
9. Kể về một câu chuyện đùa nho nhỏ của nhân vật “tôi” với cô nàng Na-đi-
a. Nhân vật tôi đã rủ Na-đi-a chơi trượt tuyết và khi trượt xuống dốc, anh
đã nói đùa “Na-đi-a, anh yêu em”. Na-đi-a băn khoăn không biết ai đã nói
câu nói ấy và nàng đã cố gom góp tất cả sự can đảm để trượt tuyết từ trên
đỉnh dốc, chỉ để được nghe câu: “Na-đi-a, anh yêu em”. Nàng không biết
câu nói ấy là gió nói hay nhân vật tôi nói, nhưng nàng ngại ngùng không
dám hỏi và rồi nàng đắm chìm trong sự ngọt ngào của câu nói ấy. Cuối
cùng, nàng vẫn không biết ai là người nói và cũng không còn được nghe
câu nói ấy sau khi nhân vật tôi đi Petersburg nhưng điều ấy đã trở thành
kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng.
c. Tóm tắt
10. Tình cảm của nhân vật “tôi” dành cho Na-đi-a có chăng chỉ là cảm
giác thấy Na-đi-a ngộ nghĩnh, đáng yêu trong tình cảnh khổ sở.
Sau lần đầu tiên khi nảy sinh ý định đùa với Na-đi- a, những hành
động, cử chỉ của nhân vật tôi cho thấy anh không còn đồng cảm với
cô nữa.
➺ Có thể nói nhân vật tôi vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm một chuyên
đùa nho nhỏ do mình sắp đặt. Và cũng chính nhân vật “tôi” là người
mất mát sau tất cả mọi chuyện.
Nhân vât Tôi và lời nói đùa:
d. Phân tích
11. Na-đi-a là một cô gái vô cùng nhát gan cô không đủ tự tin để ngồi lên chiếc
xe trượt tuyết, nhưng vẫn bất chấp ngồi vào xe trượt xuống “một mình” để
“thử xem có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy nữa không” vì
nàng muốn tìm kiếm câu trả lời rằng liệu gió có phải là người nói câu ấy với
mình không hay nhân vật “tôi” mới là chủ nhân câu nói.
Câu nói “Na-đi-a, Anh yêu em” giống như một liều thuốc giúp nàng bình
tĩnh lại trong lúc hoảng loạn nhất, cho nàng cái cảm giác an toàn và ấm
áp, nhưng đồng thời nó cũng là một chất gây nghiện khiến cho nàng đắm
chìm mà không phát giác được rằng đó chỉ là trò đùa cợt của nhân vật
“Tôi”.
Nhân vât Na-di-a
12. • Hình ảnh “hàng rào” trong câu chuyện là một mấu chốt quan
trọng. Hai con người dù ở cùng một không gian địa lý nhưng lại bị
ngăn cách bởi một hàng rào mỏng manh. Những cơn gió xuân thổi
tới, nàng rướn lên như cầu khẩn, và chàng rình chờ lúc một cơn gió
thoảng qua khẽ nói: “Nadia, tôi yêu em!” Nàng reo lên, bừng sáng,
giang hai tay đón cơn gió.
➺ Hình ảnh “hàng rào” tuy chỉ là một chi tiết nhỏ bé nhưng nó có ý
nghĩa rất lớn trong câu chuyện .
➺ Những lời yêu có phần nông nổi nhưng lại rụt rè và khó nói.
Nhân vật “tôi” là một người trí thức, nhưng lại thiếu tự tin, đã không
dám thổ lộ trực tiếp với nàng, mà phải mượn lời của gió, phải thì
thầm từ xa. Thậm chí khi đã trưởng thành hơn, nhớ và kể lại, chàng
cũng không dám thú nhận tình yêu của mình dành cho nàng, cả sự
nuối tiếc của mình vì cô gái ấy đã đi lấy người khác, có con với
người khác.
Hình ảnh “hàng rào”
13. ➺ Nhà văn sau cùng để cho Nadia được hạnh phúc nhưng
không phải với nhân vật “tôi”. Có lẽ đây là cái kết tốt nhất
cho tình yêu “trò đùa này”.
➺ Câu chuyện kết thúc với dấu ba chấm gợi ra cho ta đầy
suy ngẫm. Đọc câu chuyện người ta sẽ nghĩ Nadia là điển
hình cho sự cả tin, ngây ngô của “những người khờ dại chỉ
biết yêu bằng tai”. Thế nhưng nếu không có ngày hôm ấy,
có lẽ cả đời Nadia sẽ không hiểu được thế nào là yêu, và
sẽ mãi sống như một cái bóng không biết đam mêTưởng
chừng như lòng nàng đã lụi đi một phần, nhưng chính góc
lụi tàn ấy là nơi mà tình yêu bắt đầu nảy nở trong con
người Nadia.
Kết thúc
15. Ngôi kể thứ nhất với điểm nhìn đa chiều.
Ngôn ngữ tự nhiên, dễ hiểu.
Sử dụng nhiều hình ảnh biểu tượng mang ý
nghĩa sâu sắc.
Thành công trong việc miêu tả tâm lý nhân vật.
Nghệ thuật
“
17. ➺ Những dư vị bâng khuâng cũng như lạ lùng của
tuổi trẻ cùng những cảm xúc ngọt ngào trong sáng
trẻ trung đã đem lại biết bao hồi tưởng về mối tình
đầu.
➺ Phê phán thói hèn nhát của một bộ phận người
trong xã hội đương thời ở nước Nga cuối thế kỷ XIX.
Kết luận