Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.netThùy Linh
Viết bài viết số 2 lớp 9 thuộc loại văn tự sự,bai viet so 2 lop 9, bài viết số 2 lớp 9,bài viết số 2 văn mẫu lớp 9
Xem:http://vanmau.net/bai-viet-so-2-lop-9-van-tu-su.html
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - vanmau.netThùy Linh
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học,Ngày đầu tiên đi học với biết bao kỉ niệm đẹp, có bạn thì nấp sau lưng mẹ, có bạn thì chơi đùa gọi nhau í ới, có bạn thì khóc lóc
Xem thêm:http://vanmau.net/ke-lai-nhung-ki-niem-ngay-dau-tien-di-hoc.html
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.netThùy Linh
Viết bài viết số 2 lớp 9 thuộc loại văn tự sự,bai viet so 2 lop 9, bài viết số 2 lớp 9,bài viết số 2 văn mẫu lớp 9
Xem:http://vanmau.net/bai-viet-so-2-lop-9-van-tu-su.html
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - vanmau.netThùy Linh
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học,Ngày đầu tiên đi học với biết bao kỉ niệm đẹp, có bạn thì nấp sau lưng mẹ, có bạn thì chơi đùa gọi nhau í ới, có bạn thì khóc lóc
Xem thêm:http://vanmau.net/ke-lai-nhung-ki-niem-ngay-dau-tien-di-hoc.html
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Cuốn sách "Đột phá Mind map - Tư duy đọc hiểu môn ngữ văn bằng hình ảnh lớp 10" gồm 3 phần: Đọc hiểu văn bản, Nghị luận xã hội và Nghị luận văn học.Kiến thức trong cuổn sách này đơn gian mà đầy đủ, giúp các bạn học sinh giảm nhẹ áp lực học tập. Bằng việc áp dụng sơ đồ tư duy - Mindmap, các bạn có thể ghi nhớ sâu sắc ngôn ngữ lẫn hình ảnh qua cả 2 bán cầu não bộ.
Hơn 10 năm trước, trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới, cuộc sống mới.
“Tình yêu không phải chỉ là chờ đợi, cuộc sống không phải chỉ là chờ đợi, hành động ngay bây giờ nếu còn muốn được yêu, còn muốn được sống có ý nghĩa”.
Có một con người mạnh mẽ, luôn cười vang trước những gian khó của cuộc đời và mang tình yêu của mình để chia sẻ với bất cứ ai mà anh gặp. Giống như bông hoa Hướng dương, vàng tươi rực rỡ trong nắng. Chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi cảm giác lo toan với bộn bề cuộc sống, mọi gánh nặng và sự ưu tư của bạn sẽ gần như biến mất.
Bộ ảnh này tập hợp những suy nghĩ, câu nói của anh từng ngày. Ẩn trong đó là thông điệp từ góc nhìn cuộc sống của anh. Không có sự buồn bã, nặng nề, vất vả. Tất cả đều là niềm yêu thương, vì như anh nói: “Hướng dương vui vì giúp được người khác”. Mong rằng, bạn sẽ tiếp nhận nó cùng với sự bình an, nhẹ nhàng và thư thái.
Cuốn sách "Đột phá Mind map - Tư duy đọc hiểu môn ngữ văn bằng hình ảnh lớp 10" gồm 3 phần: Đọc hiểu văn bản, Nghị luận xã hội và Nghị luận văn học.Kiến thức trong cuổn sách này đơn gian mà đầy đủ, giúp các bạn học sinh giảm nhẹ áp lực học tập. Bằng việc áp dụng sơ đồ tư duy - Mindmap, các bạn có thể ghi nhớ sâu sắc ngôn ngữ lẫn hình ảnh qua cả 2 bán cầu não bộ.
Soạn bài tôi đi học của Thanh Tịnh,Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính trong tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học
Xem thêm: https://hadim.vn/soan-bai-toi-di-hoc.html
50 successful people share their best advice they ever received
The handwriting story clip Group 5P Round 1 MARKETING CHALLENGER
1. The handwriting
_ Người ta vẫn thường nói: Tuổi học trò sẽ bắt đầu và kết thúc ngay tại ngôi trường của chúng ta.
Nhưng với tôi, họ chỉ mới đúng một nửa… _
2. Xoẹttt …
Tiếng tấm rèm cửa được vén ra, kéo theo những âm thanh và ánh sáng của một buổi sáng đã gần đến
trưa. Cô y tá với một tấm bìa kẹp màu xanh, nở một nụ cười cũng tươi không kém gì ánh nắng bên ngoài
để chào buổi sáng người đàn ông đang ở trong phòng.
Đó là một ông lão trong bộ trang phục pajama xanh nhạt, nằm trên giường và chớp mắt một cách chậm
rãi như để thích nghi với sự thay đổi của môi trường ấy. Xung quanh ông là các loại máy móc y tế tối tân.
Một bị ch nước biển đang được truyền vào cánh tay, một máy trợ tim chưa hoạt động và một máy đo
nhị p tim đang kêu những tiếng tít nhỏ và chậm rãi.
Nhìn ông thì người ta chẳng thể nào đoán được tuổi. Mớ tóc trên đầu chỉ còn lại đủ để người ta biết
được màu sắc của nó, gương mặt hằn sâu vô số những “nếp thời gian” theo cách mà người ta thường gọi.
Nhưng cái mà trái ngược với tất cả những nét lão hóa kia, chính là đôi mắt của ông. Đôi mắt đen và long
lanh, khiến người “bị ” nhìn cảm thấy một cái gì đó vừa rất thân quen mà lại xa lạ…
Và hôm đó là một ngày đặc biệt.
Sau một khoảng thời gian xem xét các số liệu trên máy móc thiết bị bên giường ông, cô y tá hỏi:
-
Ông cảm thấy hôm nay như thế nào ạ?
Cảm thấy như đây là ngày cuối cùng của đời mình, cháu ạ! - Ông nói giọng rất chậm, nhưng với
một vẻ mặt hoàn toàn vui tươi và thản nhiên.
Ông đã biết trước cái ngày hôm nay, các bác sĩ đã nói, họ đã cho ông xem nhiều số liệu, chuẩn đoán. Tuy
nhiên, ai lại ngăn được tuổi già, phải không nào? Đó là một chu trình kì diệu của tạo hóa, là cơ sở để
thanh lọc những thứ cũ kĩ lạc hậu để bắt đầu cho những cái tươi mới. Và với một con người như ông, ông
biết rõ điều đó.
-
-
Thế ông muốn làm gì hôm nay ạ? - Cô ý tá hỏi một cách e dè, nhìn ông với một ánh mắt buồn
rầu.
Vui lên đi, cháu gái! Thế cháu nghĩ một người sắp chết nên làm gì? – Ông vui vẻ hỏi cô y tá như
thể đang trao đổi với một người bạn xem ngày chủ nhật này nên đi chỗ nào để tha hồ vui chơi.
Cháu không biết… Ông muốn xem tivi không? Nghe nhạc hoặc đi dạo trong vườn?
Cám ơn cháu! Mắt và tai ta đã nhìn và nghe đủ những thứ nó cần rồi, ta không nghĩ chân mình
còn chị u nổi cái bị thị t ở trên nữa, và ta không muốn mình lại phải bắt ai đó đẩy xe lăn cho
mình vào ngày cuối cùng này…Không…Quên nó đi – Ông nói với một vẻ tưng tửng hài hước.
À, cháu biết không, ta biết phải làm gì hôm nay rồi… - giọng ông có vẻ hơi khựng lại.
Cô y tá lo lắng hỏi:
-
Có chuyện gì thế ông?
Ông vội lấy lại phong độ:
3. -
À không…không…không có gì đáng lo lắng cả. Cháu có thể lấy cho ông cái hộp trong tủ không,
ngăn trên cùng bên phải đấy, và cháu phải tìm sâu bên trong mới thấy được.
Cô y tá vậng dạ làm theo nhưng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên thoáng qua nét nhướn mày. Cái tủ
này nằm trong phòng bệnh nhân chủ yếu để đựng quần áo cá nhân, vài loại thuốc và một số thiết bị cấp
cứu khẩn cấp. Không hiểu sao lại có một chiếc hộp gì đó của ông mà lâu nay cô không biết, mà lại đặt ở
một nơi cao và kín đáo như thế.
Cô phải bắt một chiếc ghế lên để có thế với tới ngăn trên cùng, và phải luồn tay vào sâu bên trong mới
cảm nhận được cái vật thể mà mình muốn tìm. Cô cẩn thận kéo nó ra, bước xuống và bắt đầu quan sát.
Đó là một chiếc hộp gỗ hoàn toàn bình thường nếu không kể đến cái vị trí mà nó xuất xứ. Màu nâu của
gỗ đã bị oxi hóa nên chỉ còn một màu xám trắng nhạt nhạt. Có một ổ khóa nhỏ bằng đồng thau đã xỉ
màu, và chiếc hộp cũng không nặng lắm.
Cô y tá đem nó đến đặt lên chiếc bàn cạnh giường và hỏi:
-
Đây là gì thế ạ?
Ông lão chậm rãi nhỏm dậy, tưạ lưng vào đầu giường và bưng chiếc hộp đặt vào long mình.
-
Cháu yêu quí, nó là gia tài của ta đấy. – ông mỉ m cười và không thể giấu được sự run run trong
giọng nói.
Ông từ từ lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khóa nhỏ, cũng bằng đồng đã xỉ n, và tra vào ổ của chiếc
hộp.
Cách…
Tiếng ổ khóa mở vang lên cùng với sự xúc động của ông lão và sự tò mò của cô y tá. Nhưng cô y tá lại có
vẻ hơi thất vọng khi sớm nhận ra trong đó chỉ toàn là sách, một vài mảnh giấy và vài tấm ảnh.
Cô y tá hỏi lại:
-
Đây là gì thế ạ?
Ông bình thảnh nói:
-
Đây là cả cuộc đời ông đấy, những kỉ niệm, những kỉ vật vô giá mà ông lưu giữ lại cho mình vào
chính ngày cuối đời này. Và hôm nay, ông quyết đị nh sẽ dành ngày đặc biệt này với chúng…
Cô y tá mỉ m cười với ông, cô đã hiểu.
-
Vậy cháu xin phép ra ngoài nhé, ông cần gì cứ bấm chuông gọi cháu, cháu luôn trực ở đây ạ!
Ừ ông biết rồi, cám ơn cháu!
,
Cô y tá bước ra khỏi phòng, để ông lại một mình cùng chiếc hộp kia.
4. Nhẹ nhàng và chậm rãi, ông lão cầm lên từng tấm hình. Một em bé ở chuồng chạy dưới mưa, đó là ông
lúc nhỏ. Một cậu bé trong bộ đồn phục học sinh tiểu học, rồi cấp hai, cấp ba, đại học, một thanh niên,
v.v… Cứ thế từng kỉ vật được ông cầm lên và nhớ lại một cách đầy cảm xúc. Chiếc hộp cứ thế vơi dần và
rồi ông dừng lại.
Tít..tít..
Tiếng máy báo nhị p tim kêu nhanh hơn một chút.
Ông đang nhìn vào cuối hộp. Một quyển sách bọc da màu nâu cũ kĩ. Bàn tay ông run run cầm quyển sách
lên. Ông vuốt bàn tay gân guốc lên bìa cuốn sách. Ông nhắm mắt lại và bao kỉ niệm bỗng nhiên từ đâu,
ùa về.
5. -
-
“…
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kz lạ và thiêng liêng - bếp lửa”.
Một lần nữa hình ảnh người bà với niềm tin bất diệt hiện lên in sâu trong tâm trí người đọc... Để
rồi khi gấp trang thơ lại, ta lại thấy cay cay nhoèn mắt nhưng chẳng phải do khói... mà vì thấy
thương bà biết bao...!
Có hai câu mà nhiều ý vậy thầy? – Một cô bé nhỏ tuổi hỏi.
Tất nhiên, tác giả đã đưa vào hai câu thơ biết bao nỗi niềm suy nghĩ của mình – Anh thanh niên
trả lời.
Có không đó thầy, hay là do các ông soạn sách tự bị a thêm vào đấy? – Cô bé bướng bỉ nh hỏi lại.
Em hay nhỉ ? Còn dám trả treo đến mấy ông soạn sách nữa. Thôi làm tiếp đi nào! – Anh thanh
niên vui vẻ gõ đầu cô bé.
Và cứ thế giờ học diễn ra một cách bình thường giữa những lời giảng của người thầy dạy thêm và cô học
trò lớp 9, thỉ nh thoảng bị cắt khoảng bởi những cuộc tranh luận “chày – cối” được dựng nên bởi cô bé
ấy. Người thầy cứ cặm cụi giảng bài cho người trò, cắt nghĩa và giải thích những điều mà trò còn khúc
mắc. Cẩn thận và chi li, chàng thanh niên không bỏ sót gì cả.
-
Em lớp 9 rồi mà chữ cứ như cấp 1 ấy, thầy đã sửa cho em bao nhiêu lần rồi. Chữ “t” chứ không
phải dấu “+”, chấm chữ “i” thì đừng tạo vòng tròn.
Có sao đâu thầy, mấy ông bác sĩ học cao thế mà viết còn thua em – Cô bé trả treo.
Và cứ thế thời gian trôi đi…
Chàng thanh niên đang hz hục bên chồng vở của học sinh ở trường, vào giữa đêm, cố gắng chỉ nh sửa
thật kĩ càng những lỗi sai của trò mình mà quên đi rằng vài sợi tóc bạc đã bắt đầu xuất hiện đâu đó giữa
mái tóc tự khi nào.
…
Ầm…ầm…
Tiếng sấm chớp gầm vang ngoài trời cũng không át được tiếng mưa ào ào như trút. Chàng thanh niên
xuất hiện trước cửa nhà cô bé, với chiếc áo mưa nhiễu nước. Cô bé hốt hoảng hỏi:
-
Sao mưa lớn thế này thầy không ở nhà, ra đường nguy hiểm lắm
Có gì đâu em, tí mưa thôi mà. Nào lấy sách vở ra đi, hôm nay chúng ta học bài…
Lại là màn đêm, lại là ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, lại là hình ảnh chàng thanh niên ấy hz hục bên chồng
sách vở, có khác chăng là vài nét nhăn mờ trêm trán hay them vài sợi tóc bạc được bổ sung trên mái đầu.
6. Anh đang tìm { tưởng cho giờ lên lớp tiếp theo sao cho thật hay và lôi cuốn. Nháp đi và nháp lại. Hết
nháp. Anh tiện tay xé luôn tờ lị ch treo tường gần ấy và chả buồn bận tâm đến con số 18/11 trên ấy.
Thật là bực mình, 12 giờ đêm rồi mà chẳng nghĩ được cái gì hay ho, anh bắt đầu bước lại tủ sách, vở cũ
mà mình đi học hồi đấy với hy vọng tìm được chút gợi { nào đó. Đang lục lòi tìm kiếm thì…
Bộp…
Một cây viết bi vỏ màu nâu rơi ra từ một quyển vở. Anh nhìn nó và lập tức quên đi mình đang làm gì và
cần phải làm gì.
Đó là món quà mà người thầy dạy Lí của anh lớp 12 tặng cho cậu học trò thông minh, giải được một loạt
bài khó trong lớp. Người thầy mà không chỉ anh, cả lớp anh, mà tất cả các lớp được thầy dạy qua đều
yêu quí. Với một tính cách hài hước và hơi có phần điên điên như những nhà bác học, cùng với sự tận tâm
với học trò, người thầy ấy đã chiếm được một cảm tình sâu sắc của anh. Và ngược lại, một cậu học trò
thông minh, chăm chỉ và tích cực trong lớp thì anh đã tạo được một ấn tượng tốt với thầy. Sau nhiều lần
trao đổi bài tập khó, những thông tin sự kiện về khoa học vật lí lúc ấy, và giúp đỡ thầy về việc lớp, chỉ
mới một năm thôi mà tình thầy trò giữa họ đã trở nên sâu sắc hơn những gì mà họ từng biết đến.
Và rồi cuộc thi đại học, cậu bé học trò trao đổi những băn khoăn với thầy mình và người thầy đã tận tình
hướng dẫn cậu. Và cậu đã nhận ra được một { nghĩa sâu sắc từ ngành sư phạm.
Đại học – một môi trường mới, khiến anh phải vất vả trong việc theo kị p bài vở, những hoạt động ngoại
khóa và những công việc làm them khiến anh không còn thời gian để gặp và nói chuyện thầy cũ. Và cứ
thế đến bây giờ… Ba năm…
Một sự xúc động dâng trào trong long của anh thanh niên, hình ảnh cây viết mà thầy hay đeo trên túi áo
khi đến lớp như hình ảnh của chính thầy vậy. Một hình ảnh than quen, đầy yêu mến mà lâu nay anh
không ngờ mình lại có thể quên.
-
Sao ta lại có thể quên được nhỉ ? Tệ thật! Không biết thầy cảm thấy sao về mình, chắc thầy buồn
lắm.
Anh cảm thấy hối hận ghê gớm. Nhưng làm sao bây giờ đây, thầy đang ở quê nhà dạy học, nhưng mình
lại đang đi học và đi làm ở trên thành phố. Làm sao có thể về thăm thầy được…
Boong…
Tiếng chuông đồng hồ gõ báo đã nữa đêm, anh thanh niên nhìn cuốn lị ch.
-
19/11…19/11…Hôm nay là 19/11. SAO…? Ngày mai sẽ là 20/11 sao, ngày Nhà giáo Việt Nam! Ôi
thầy ơi, làm sao con có thể về thăm thầy được…? Hay mình sẽ tặng thầy một món quà…Nhưng
xa thế này thì sao đưa tận tay thầy được. Vả lại anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm yêu mến của
7. mình đối với thầy, tất cả nhưng gì anh dám thể hiện tình cảm ấy là sự lễ phép, vân lời và giúp đỡ
thầy mình. Còn tặng quà và nói những lời tri ân thầy ư…? Anh ngại việc ấy… Thôi biết làm sao
được. Anh quyết đị nh quay lại với ý tưởng lên lớp của mình với một tâm trạng còn tệ hơn lúc
trước.
Chiều hôm sau, những phút cuối cùng buổi học của anh và cô học trò nhỏ…
-
Bài văn hôm trước em làm tốt lắm, đầy đủ ý và còn sáng tạo nữa chứ, tốt lắm! Tuy nhiên chữ viết
của em vẫn chưa sửa được, em cố gắng nhé! Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nha!
Anh thu xếp sách vở, chào cô học trò và bước ra cửa. Cô bé chạy vội vào trong phòng mình.
-
Thầy Khánh!!!
Anh ngạc nhiên, quay lại bên ngưỡng cửa.
-
Gì thế Trang?
Cô bé bẽn lẽn một cách kì lạ, trước giờ nó toàn cứng đầu, nghị ch ngợm và lì lợm như một thằng con trai.
Vậy mà hôm nay nó lại tỏ vẻ e dè.
-
Ngày mai là ngày 20/11 rồi, nhưng mà em không được học thầy vào ngày mai. Nên hôm nay… em
muốn cám ơn thầy đã tận tình dạy dỗ em trong thời gian vừa qua…nhờ thầy mà em tiến bộ rất
nhiều…em không biết nói gì hơn…Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, em xin tặng thầy một món quà
kỉ niệm ạ…
Cô bé ngại ngùng, đưa ra một chiếc hộp nhỏ mà cô giấu sau lưng từ nãy đến giờ. Hai tay run run đưa cho
thầy với khuôn mặt đỏ gấc, không nhìn thầy mà chỉ dám lâu lâu lén nhìn trộm.
Anh đưa tay nhận lấy, với bao nhiêu cảm xúc khó tả trong lòng.
Đó là một chiếc hộp nhỏ trong suốt, bên trong đựng một cây viết mực màu đen viền mạ vàng rất đẹp
trên nên vải lót màu đỏ.
Anh ngập ngừng.
-
Thầy cám ơn em nhiều, em không cần làm như vậy, dạy em đó là bổn phận của thầy mà! Dù sao
thì thầy cũng rất cám ơn em vì món quà này nhé!
Anh mỉ m cười với cô bé, tạm biệt cô bé và bước nhanh ra cửa, cố gắng tránh không cho cô thấy đôi mắt
đỏ hoe của mình.
Ngày hôm nay, ngay tại nơi này, anh không tưởng tượng được mình lại được cảm nhận một tình cảm mà
trước giờ anh tưởng như mình biết đến. Không chưa từng nghĩ nó có thể thiêng liêng và cao đẹp như vậy.
Thực ra anh đã cảm nhận được từ lâu chỉ có điều anh không được trải nghiệm đó vì nhiều cản trở.
Đó là tình thầy trò.
8. Và quan trọng hơn, anh đã được nhìn bằng đôi mắt của người thầy xưa của mình, được nhìn thấy hình
ảnh cậu bé ngày xưa đứng đầu lớp môn Lí, qua hình ảnh cô học trò của mình.
Những cảm xúc ấy như dồn nén, như tuôn trào, vỡ ra, khiến anh không thể ngăn nổi dòng nước mắt lăn
dài trên má.
Và như một tiếng chuông thức tỉ nh.
-
Thầy ơi…
Anh đã biết được một bài học mà anh nhận được từ chính cô học trò của mình, anh đã biết mình phải
làm gì bây giờ…
Anh chạy vội ra nhà sách lớn nhất thành phố.
-
Thầy mình rất thích sách, mà nhất là những loại sách về khoa học vật lí – Anh tự nhủ.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng anh cũng đã tìm được cuốn sác mình ưng ý, anh về nhà và không
quên ghé mua một tấm thiệp thật đẹp.
Tối hôm đó, anh ngồi vào bàn, bàn tay run run cầm cây viết bi vỏ nâu lên và bắt đầu viết.
Chiều 20/11,
Một người đàn ông trung niên đang uống trà trong căn phòng giáo viên, vừa tranh thủ chấm bài kiểm tra
của lớp mình.
-
Anh Hòa, anh có bưu phẩm này, 20/11 mà anh vẫn chấm bài sao? – Một người đà ông khác nói
với ông.
Ờ tôi tranh thủ ấy mà, để mai mốt khỏi bận. Cám ơn anh nhé! – Thầy Hòa cười, đón gói bưu
,
phẩm từ tay người đàn ông nọ.
Ông để tách trà xuống, đẩy chồng vở qua một bên và xem gói bưu phẩm: “Người gửi: Phạm Ngọc Khánh”.
Ông nhíu mày, bộ não già nua của ông đang hoạt động dữ dội để nhớ cái tên đó và…một nụ cười hiện ra
trên gương mặt ông, đẩy những nếp nhăn xô lại với nhau. Ông mở vội gói bưu điện. “Vũ trụ trong vỏ hạt
dẻ” của Stephen Hawking, cuốn sách ưa thích của ông. Không có một là thư nào cả. Và với một niềm xúc
động đang dâng trào ông bắt đầu mở trang sách. Ngay sau trang bìa, ông ngạc nhiên khi nhận ra có một
tấm thiệp nhỏ. Bàn tay run run khi ông bắt đầu mở tấm thiệp ra.
Thời gian như dừng lại, ánh nắng của cuối ngày như bừng lên, người thầy năm xưa như tìm lại được tuổi
trẻ của mình. Từng dòng chữ của cậu học trò ngày xưa như xóa đi từng nếp nhăn trên khuôn mặt, tô đen
từng sợi tóc bạc, trả lại những kí ức mà ông tưởng như sẽ không bao giờ mình nhớ lại được. Một nụ cười
bừng lên bao niềm hạnh phúc.
9. -
Thầy ơi, con đã về đây!
Tít..Tít..
Những âm thanh nhỏ của chiếc máy đo nhị p tim cứ lien tục vang lên. Ông lão vuốt ve bìa sách như người
cha đang xoa đầu đứa con của mình. Ông mỉ m cười, nhìn quyển sách trìu mến: “Cho tôi xin một vé đi
tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh. Từ từ, thật từ từ, ông mở trang đầu tiên ra.
Tít..Tít..Tít..
Tiếng máy đo nhị p tim kêu nhanh hơn.
Ông lão đang nhìn vào một tấm thiệp nhỏ nằm ngay sau trang bìa. Bàn tay ông run dữ dội tưởng chừng
sẽ không mở được tấm thiệp ra, nhưng bằng một phép màu nào đó, ông mở ra và bắt đầu đọc.
10. Thầy yêu quí,
Đã 8 năm rồi thầy trò mình không gặp nhau. Thầy còn nhớ em không ạ? Em là Tran đây thầy còn nhớ
không? Cái con bé cứng đầu hay trả treo đấy ạ!
Hồi đó em rất cứng đầu mà lại còn nghị ch ngợm, khiến thầy phải cực nhọc vì em. Nhưng thầy không
những không khiển trách mà lại còn ân cần chỉ bảo, dạy dỗ em tận tình. Nếu không có thầy thì em đã
không trưởng thành được như ngày hôm nay.
Hồi đó, em rất vui khi được học với thầy, được thầy chỉ bảo và giải đáp những thắc mắc. Không những ở
lớp 9 mà còn những năm sau đó trên ghế nhà trường, thầy luôn ở đó khi em cần đến, thầy vừa như một
người cha vừa như một người bạn giúp em trưởng thành từng ngày.
Thế nhưng khi vào đại học và rồi khi đi làm, cuộc sống bận rộn hằng ngày đã làm em quên đi hình ảnh
của thầy. Đã biết bao lần em muốn về thăm thầy,được nói chuyện với thầy để giải bầy tâm sự, để thầy có
thể giải đạp cho em, nhưng em lại ngại và lo về lí do khoảng cách, nên tất cả điều đó đã ngăn cản em lại.
Nhưng thật may mắn, em cuối cùng cũng hiểu được thầy ạ! Tình cảm thầy trò vô cùng thiêng liêng và cao
đẹp, không có một rào cản nào có thể ngăn cách.
Thầy biết không, em bây giờ đã trở thành cô giáo rồi đấy ạ! Mà lại là giáo viên dạy Vật Lí nữa. Chính nhờ
thầy mà em đã có được cảm hứng từ nghề “gõ đầu trẻ” và yêu quí cái nghề này.
Em hy vọng trong tương lai có thể lại được về thăm thầy ạ!
Chúc thầy luôn vui vẻ và khỏe mạnh để tiếp tục dìu dắt các thế hệ tiếp theo!
Em xin chào thầy!
Học trò yêu quí của thầy,
Trang
11. Vẫn nét chữ ấy, chữ “t” trông như dấu “+” và chữ i có một vòng tròn trên đầu. Ánh chiều tà len qua
khung cửa sổ và phản chiếu long lanh qua những giọt nước mắt lăn dài trên mà ông lão. Ông lão mỉ m
cười như chưa bao giờ được cười. Một nụ cười hạnh phúc nhất mà con người có thể có được.
Tít.Tít.Tít.Tít…
Tiếng máy báo nhị p tim kêu dồn dập. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, ông đã có một cuộc hành
trình của đời người đầy { nghĩa và trọn vẹn.
Người ta nói: Ánh sáng sẽ vụt tắt khi ta dần chết đi. Nhưng với ông ánh sáng và âm thanh dường như
đang bừng lên khi đôi mắt ấy dần nhắm lại.
-
-
“Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kz lạ và thiêng liêng - bếp lửa”.
Một lần nữa hình ảnh người bà với niềm tin bất diệt hiện lên in sâu trong tâm trí người đọc... Để
rồi khi gấp trang thơ lại, ta lại thấy cay cay nhoèn mắt nhưng chẳng phải do khói... mà vì thấy
thương bà biết bao...!
Có hai câu mà nhiều ý vậy thầy?
Tất nhiên, tác giả đã đưa vào hai câu thơ biết bao nỗi niềm suy nghĩ của mình.
Có không đó thầy, hay là do các ông soạn sách tự bị a thêm vào đấy?
Em hay nhỉ ? Còn dám trả treo đến mấy ông soạn sách nữa. Thôi làm tiếp đi nào!
…
12. _Tuổi học trò đến rồi đi
Nhưng tình thầy trò sẽ luôn còn mãi với thời gian_
The end