SlideShare a Scribd company logo
1 of 51
Download to read offline
Nghệ thuật sống
Nguồn: http://xitrum.net
Tổng hợp: ngvietduc (TVE)
2
Tin tốt lành
"Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem đến cho ta điều gì, mà ở chỗ ta có
thái độ đối với nó ra sao; không phải ở chỗ điều gì xảy ra với ta, mà ở chỗ ra phản
ứng với những điều đó như thế nào" - (LewinsL. Dunnington).
Một anh sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đang tìm việc làm đã tham dựmột
cuộc thi sáng tạo chuyên ngành do liên hiệp các trường đại học trong cả
nước tổ chức. Sau nhiều vòng sơ khảo kéo dài cả tháng trời, anh được lọt
vào nhóm những người xuất sắc nhất để dự vòng thi chung kết. Rồi anh
cũng vất vả vượt qua các đối thủ trong cuộc đấu trí cuối cùng, kéo dài ba
ngàyliền căng thẳng và giành được giải nhất. Phần thưởng cho anh là một
món tiền khá lớn mà cuộc đời sinh viên trước naycủa anh chưa từng mơ
tới. Sau khi rời hội trường và trốn nhanh khỏi ánh đèn camera của báo
giới, anh vào bãi lấyxe ra về. Bất chợt, một người phụ nữtiến đến gần anh.
Bà ta nghẹn ngào:
- Chào cậu! Chúc mừng cậu, thật vinh dự cho cậu đã đạt được giải nhất
trong cuộc thi khó khăn này. Tôi có một chuyện muốn nói với cậu nhưng
không biết có tiện không. Nếu cậu có con nhỏ thì cậu mới hiểu được điều
tôi sắp nói. Con của tôi đang bị ung thư nặng nằm trong bệnh viện, nếu
không có một khoản tiền lớn để mổ, chắc em nó không qua khỏi được! Mà
nhà tôi thì…không thể lo được một khoản tiền lớn nhưvậy…
- Thế bác cần bao nhiêu? –Anh sinh viên nhìn bà hỏi, lòng cảm thông thực
sự
Sau khi nghe người phụ nữ kể hết sự việc, anh liền rút phong bì đựng số
tiền vừa được thưởng và trao cho bà.
- Cầu mong cho con bác qua được hiểm nguy. Bác về lo cho em ấyngayđi
– anh nói.
- Cảm ơn cậu, không biết tôi phải lấygì mà đền ơn cậu đây.
Nói rồi, người phụ nữvới vẻ xúc động quàyquả bước ra cổng.
Vài ngàysau anh có dịp quaylại trường. Một người trông thấyliền tiến tới
hỏi:
- Có người kể với tôi rằng tối hôm trước anh có gặp một người phụ nữ sau
cuộc thi và anh đã cho bà ấytiền để chữa bệnh cho đứa con sắp chết của
bà ấy, phải không?
Người thanh niên gật đầu xác nhận.
- Vậy thì tôi phải báo với anh tin này để anh biết. Bà ta là một tay lừa đảo
thật sự đấy. Bà ta chẳng có đứa con nào bị bệnh gần chết cả. Anh cả tin
quá! Anh bị lừa rồi, anh bạn ạ!
Một thoáng im lặng, anh thanh niên hỏi lại:
- Có thật là không có đứa bé nào bị bệnh gần chết cả, đúng không?
- Đúng vậy. Tôi bảo đảm là nhưthế - người đàn ông quả quyết.
- Ồ, đó là tin tốt lành nhất trong ngày mà tôi được biết đấy - người thanh
niên nói.
Đoạn, anh nói thêm:
- Chúng ta nên ăn mừng vì không có đứa trẻ nào phải chết cả.
(Theo First New)
A Friend... định nghĩa qua 24 chữ
cái...
(A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn.
(B)elieves in "you" - Luôn tin tưởng bạn.
(C)alls you just to say"HI" - Điện thoại cho bạn chỉ để nói "Xin chào".
(D)oesn't give up on you - Không bỏ rơi bạn.
(E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ.
(F)orgives your mistakes - Tha thứcho bạn mọi lỗi lầm.
(G)ives unconditionally- Tận tụyvới bạn.
(H)elps you - Giúp đỡ bạn.
(I)nvites you over - Luôn lôi cuốn bạn.
(J)ust "be" with you - Tỏ ra "xứng đáng" với bạn.
(K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn.
(L)oves you for who are - Yêu quí bạn bởi con người thật của bạn.
(M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt trong đời bạn.
(N)ever judges - Không bao giờ phán xét.
(O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn.
(P)icks you up - Vực bạn dậykhi bạn suysụp.
(Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt lệ của bạn.
(R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn.
(S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn.
(T)ells you the truth when you need to hear it -Sẵn sàng nói sự thật khi bạn
cần.
(U)nderstands you - Hiểu được bạn.
(W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn.
(X)-amines your head injuries - "Bắt mạch" được những chuyện khiến bạn
"đau đầu".
(Y)ells when you won’t listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn không lắng
nghe.
(Z)aps you back to reality- Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước.
Sẽ luôn tìm được cách...
Cho đến khi 8 tuổi, tôi vẫn nghĩ rằng ngày chủ nhật gọi là "Sunday" bởi vì
người ta trải qua ngày đó ngoài trời. Tôi nghĩ vậy vì ngày chủ nhật của tôi
luôn ở ngoài vườn với mẹ Nana. Tôi thích nhất những câybí, với những sợi
dâyxoắn nhỏ xíu mảnh khảnh bám trên giàn, cứ như những ngón taynhỏ
bé nắm lấy thật chặt. Trông chúng thật nhỏ bé, yếu đuối. Tôi ngồi trên bãi
đất nhìn chúng, cảm thấychúng cần đến tôi. Mẹ thì ngồi đằng kia, đào xới
với cái xẻng làm vườn, cũng nhìn mấycâycà chua ynhưvậy.
"Mẹ à, con có nên ngắt bỏ những bông hoa nhỏ màu vàng nàyđi không?",
vào ngàykia tôi hỏi.
Mẹ dịu dàng hỏi: "Vì sao vậycưng?"
"Con nghĩ rằng chúng sẽ thu hút sâu bọ kéo đến ăn cái câymất".
Mẹ khẽ cười, "Không đâu, những bông hoa rồi sẽ sớm trở thành những
quả bí cưng à."
"Thật hả mẹ?"
"Con hãychờ xem. Rồi con sẽ mau chóng thấyrằng những thứ nhỏ bé có
thể trở nên tuyệt diệu. Con hãyghi nhớ điều này."
"Những thứnhỏ bé có thể trở nên tuyệt diệu", tôi lặp lai.
"Đúng rồi", mẹ nói.
Mỗi chủ nhật tôi lai vào vườn để xem những câybí, và tôi càng lúc càng thấy
nhiều quả bí.
"Mẹ có nghĩ rằng có nhiều quả bí vì con luôn để mắt đến chúng không hả
mẹ?", tôi hỏi.
Mẹ đáp: "Đúng rồi, khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh. Con hãyghi
nhớ điều này".
"Khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh", tôi lặp lại.
"Đúng rồi", mẹ nói.
Tôi để mắt đến những câybí nhiều hơn sau đó. Tôi lặt những cái lá úa, và
khi những sợi dây xoắn bé nhỏ không vươn tới lưới, tôi đặt chúng lại gần
hơn. Mẹ cũng làm vậy với những cây cà. Nhưng vào một Chủ Nhật nọ, tôi
thấymẹ cắt bỏ một nhánh cây, tôi thảng thốt đặt taylên miệng:
"Ôi, sao mẹ lại làm vậy?"
"Cái cây này không đủ mạnh để nuôi cả hai nhánh cây trĩu quả, nên mẹ
phải bỏ bớt một nhánh để cho nhánh còn lại được chăm sóc tốt nhất, cưng
à", mẹ đáp.
"Ồ."
"Con sẽ phải có những quyết định tương tựtrong tương lai."
"Nghĩa là sao hả mẹ? Con sẽ có cái gì đó bị chặt bỏ sao?"
Mẹ cười "Không phải, con sẽ phải có những quyết định tương tự, khi con
không thể giữlại được mọi thứ".
"Con sẽ ghi nhớ điều này."
Trong vài tháng sau, tôi vào vườn mỗi tuần để xem những cây bí thế nào,
và tôi ngày càng tự hào thấy càng nhiều quả bí. Cho đến một ngày, khi
chúng không xuất hiện thêm nữa, thì vài tuần sau, không còn quả nào nữa.
"Mẹ ơi, có chuyện gì chúng vậy, con không thấy chúng lớn thêm nữa!", tôi
gần nhưmuốn khóc.
"Vậy đó con à! Mọi thứ đều phát triển đến một lúc nào đó sẽ ngưng lại.
Không có gì là mãi mãi hết".
"Nhưng con đã luôn chăm sóc chúng mà!"
"Đúng vậy, nhưng mà phải có những thứkết thúc để cho cái mới bắt đầu".
"Vậycó điều gì con cần ghi nhớ không hả mẹ?"
"Có, mùa sẽ thayđổi, nhưng sẽ có những cái mới thaythế cho cái cũ mất
đi".
"Con sẽ ghi nhớ điều này."
Tôi tiếp tục giúp đỡ mẹ chăm sóc những cái câykhác trong vườn. Nhưng
rồi một ngày, tôi phải thừa nhận rằng:
"Con thật là nhớ những câybí quá mẹ à".
"Me biết mà, con yêu."
"Con đang nghĩ… à, mẹ nghĩ sao nếu chúng ta xin bố làm một cái nhà
kính? Chúng ta sẽ có thể trồng bí quanh năm."
"Mẹ không biết. Nhưng có lẽ chúng ta nên chờ đến mùa của nó."
"Haylà chúng ta thửxem, con sẽ hỏi bố mẹ nhé?"
"Cũng được"
Bố đồng ý, và tuần sau đó tôi tìm được một cái nhà kính làm sẵn. Haynhất
là nó có lưới phủ từtrên xuống dưới.
"Đâyquả là cái nhà lýtưởng cho những câybí", tôi nói.
"Và cả cà nữa", mẹ thêm vào.
Chúng tôi trồng bí một bên và cà một bên. Vài tuần sau, những câybí đã tốt
hơn lên, và cà cũng vậy. Khi chúng có trái, chúng tôi nhận ra là cái nhà kính
thật lýtưởng.
"Mẹ nhìn nè, con có một trái bí nhỏ và hàng trăm cái hoa. Chúng đã trở nên
tươi tốt hơn bao giờ hết".
"Quả là một ýtưởng tuyệt vời, con yêu", mẹ siết chặt taytôi.
Tôi nói: "Mẹ à, con nghĩ mẹ nên ghi nhớ điều này".
"Gì hả con?"
"Sẽ luôn tìm được cách nếu mẹ thật sựmong muốn làm điều gì đó".
Mẹ quaylại nhìn tôi. Tôi nhìn thấynước mắt trong mắt mẹ. Mẹ cười một nụ
cười tươi hơn bao giờ hết và siết taytôi lần nữa.
"Cám ơn con, cưng của mẹ. Mẹ sẽ ghi nhớ điều này."
Nói về BẠN...
Có người đã nói "Bạn là một người thay đổi cả thế giới của bạn dù chỉ là
một phần trong thế giới đó, có thể đem đến cho bạn nụ cười, chia sẻ với
bạn từng giọt nước mắt... một người khiến bạn tin là vẫn còn điều gì đó
thật tốt đẹp trong cuộc sống, một người luôn mở tấm lòng ra vì bạn." -
Nhưng, lại có những câu nói, những quan niệm giản đơn hơn nhiều về tình
bạn, về những người gọi nhau là bạn...
Một người nói: "Bạn bè là một mối quan hệ cần được bồi đắp từ từ và lâu
dài ..."
Người khác nói: "...Lớn dần, tôi vẫn sống vô tư và hiền lành, tốt bụng, luôn
giúp bạn và tôi lại có được những người bạn tốt. Cho đến giờ, tôi có thể
mách bạn một bí quyết sống tốt và sẽ có những người bạn tốt - Hãy mở
rộng tấm lòng của bạn, hãy gieo trồng những hạt giống tình cảm rồi có lúc
bạn sẽ hái được nhưng quả ngọt tình bạn - Hãygiúp đỡ mọi người khi bạn
có thể cho dù người đó đang lợi dụng bạn. Bạn đừng tiếc nuối khi điều đó
xảyra, bạn cứ vô tư đi, người khác sẽ nhìn ra được tấm lòng của bạn. Hãy
tin tôi. Tôi đã thành công với phương pháp nàyđó..."
Người khác nói: "...Về cách chơi với bạn thế nào, quan điểm về tình bạn
của tôi là gì? Tôi cũng không biết chỉ biết chơi hết mình, gì giúp được thì
giúp thế thôi."
Người khác nói: "Bạn là những người tôi thấy thích thú khi trò chuyện...
Friends are the Family... I choose."
Người khác nói: "Tình bạn như một sợi dây. Sợi dây đó hai người cùng giữ,
nếu lỡ có đứt thì ít ra mình cũng nắm được đầu dây bên này của mình.
Miễn mỗi lần gặp nhau gọi nhau được một tiếng bạn rồi cười là là tốt rồi,
vậythôi... "
Người khác nói: "Tình bạn là thế, dài dòng rắc rối, mà luôn đứng ở vị trí
đầu. Bạn bè thì nhiều thật, nhưng có biết ai tốt, ai xấu... có biết tình bạn nào
sẽ bền, sẽ phai... Chẳng sao hết, chỉ biết là cần trân trọng những người
bạn mình đang có..."
Người khác nói: "Tình bạn còn là sự hiểu ý giữa hai người... thật đơn giả và
thật... khó tả."
Lại một người nữa nói : "Chơi với bạn ta không thận trọng, ta không quá...
niềm nở cũng ko đến nỗi quá khép kín. Ta thấy ta rất thân thiện nhưng vì
tính tình ta có gì có gọi là kì kì nên làm bạn thì dễ nhưng không mấyngười
ưa cái tính cà... chớn của ta. Mà ta thấyvậylà đủ. Ta không cần thiệt nhiều
bạn, miễn có người hiểu ta là được. Ta thích là chính ta, ta không thích ai
chiều ta và ta càng không thích chiều ai (nếu không muốn nói là thích làm
trái ngược lại). Ta nghĩ vì ta khó ưa vậynên ai chịu được ta là bạn thật sự
rồi và ta cũng tin chắc rằng ta luôn xứng đáng là một người bạn tốt!"
Còn bạn, bạn sẽ nói gì về tình bạn và bạn bè của mình?
- Làng Xitrum -
Cội rễ của sự trưởng thành
"Sức mạnh của con người định hình trong chính sự yếu đuối của người ấy"
(Raipl Waldo Emerson).
Hồi còn nhỏ, tôi có một người hàng xóm mà mọi người gọi là bác sĩ Gibbs.
Ông không giống nhưbất kỳbác sĩ nào tôi từng biết. Ông rất giản dị và hiền
từ, nhất là đối với bọn nhóc nghịch ngợm chúng tôi.
Ngoài giờ làm công việc cứu người, bác sĩ Gibbs thường trồng cây. Ông
muốn biến mảnh đất rộng 10 mẫu tâycủa mình thành một khu rừng mà! Vị
bác sĩ hiền lành ấy có những lý thuyết trồng cây rất thú vị, ngược hẳn với
nguyên tác mà mọi người cho là hiển nhiên. Không bao giờ ông tưới nước
cho những câymới sinh trưởng – ông giải thích với tôi rằng tưới nước sẽ
làm chúng sinh ra hưhỏng, và thế hệ câykế tiếp sẽ ngàymột yếu đi. Vì thế,
cần phải tập cho chúng đối mặt với khắc nghiệt. Câynào không chịu nổi sẽ
bị nhổ bỏ ngaytừđầu.
Rồi ông hướng dẫn cho tôi cách tưới nước cho những câyrễ mọc trên cạn,
để chúng khô hạn thì sẽ phải tựbén rễ sâu mà tìm nguồn nước. Thảo nào,
chẳng bao giờ tôi thấy ông tưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, mỗi sáng
thayvì tưới nước, ông lấytờ báo cuộn tròn lại và đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp!
Tôi hỏi ông sao lại làm vậythì ông trả lời: để làm nó chú ý.
Bác sĩ Gibbs từgiã cõi đời hai năm sau khi tôi xa gia đình. Giờ đây, về nhìn
lại những hàng cây nhà ông, tôi lại như mường tượng ra dáng ông đang
trồng cây 25 năm về trước. Những thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh và
tràn trề sức sống. Như những thanh niên cường tráng, mỗi sáng chúng
thức dậy, tự hào ưỡn ngực và sẵn sàng đón nhận những gian nan, thử
thách.
Vài năm sau tôi cũng tự trồng lấyhai câyxanh. Mùa hè cháynắng tôi tưới
nước, mùa đông giá rét tôi bơm thuốc và cầu nguyện cho chúng. Chúng
cao gần chín mét sau hai năm, nhưng lại là những thân câyluôn dựa dẫm
vào bàn tayngười chăm bẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng
đã run rẩyvà đánh cành lập cập – trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối!
Chẳng bù với rừng câycủa bác sĩ Gibbs. Xem ra nghịch cảnh và sự thiếu
thốn dường nhưlại hữu ích cho chúng hơn sựđầyđủ.
Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi thường ghé phòng hai đứa con trai và ngắm
nhìn chúng ngủ ngon lành. Nhìn thân thể nhỏ bé đang phập phồng nhịp
thở của cuộc sống, tôi luôn cầu nguyện cho chúng có một cuộc sống dễ
chịu.
Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúc cần phải thayđổi lời nguyện cầu
ấy. Tôi nguyện cầu cho chúng mạnh mẽ hơn, để chịu được giông gió
không thể tránh trong cuộc đời. Có ngây thơ mới mong chúng thoát khỏi
gian khổ - bởi lẽ nghịch cảnh, khó khăn luôn là điều hiện hữu tất yếu. Và dù
muốn hay không, cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng cả. Tôi cầu mong
cho ‘gốc rễ’ của con mình sẽ bén thật sâu, để chúng có thể hút được sức
mạnh từnhững suối nguồn tiềm ẩn trong cuộc sống vĩnh hằng.
Thật sựnhìn lại, tôi đã cầu xin sựan lành quá nhiều rồi, nhưng rất hiếm khi
những ước muốn ấyđược thỏa nguyện. Điều chúng ra cần là cầu sao cho
mình rèn luyện được một cơ thể cường tráng và ýchí cứng cỏi, bền vững,
để khi nắng cháyhaymưa dông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờ bị gục
ngã.
(Theo First News)
Ông lão đánh cá
Nhà chúng tôi nằm đối diện ngaylối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả
gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các
bệnh nhân thuê ở trọ.
Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe tiếng gõ cửa.
Tôi bước ra và nhìn thấymột người đàn ông vô cùng xấu xí đứng trước nhà
mình. Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như
chẳng cao hơn đứa con trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông
ta mới thực sựlà đáng sợ, nó tấyđỏ và méo xệch.
Nhưng giọng nói của ông lại rất dễ mến: "Xin chào, tôi đến để hỏi xem bà
có còn phòng trống nào để nghỉ hay không, chỉ một đêm nay thôi. Tôi từ
vùng biển phía đông đến đâyđiều trị và phải đến sáng mai mới có chuyến
xe về". Rồi ông kể rằng ông đã đi tìm phòng suốt từ trưa đến giờ nhưng ai
cũng bảo không phòng trống nào cả. "Tôi nghĩ đó là do gương mặt của
tôi… tôi biết trông nó thật đáng sợ… nhưng bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm
vài lần điều trị nữa…". Tôi thoáng chút do dự, nhưng câu nói tiếp theo của
ông ấyđã thuyết phục tôi: "Tôi ngủ trên ghế ở ngoài sảnh cũng được, vì xe
buýt sẽ chạyrất sớm mà".
Tôi bảo rằng sẽ tìm cho ông một cái giường đàng hoàng chứkhông thể để
ông ngủ trên ghế được. Tôi quay trở lại bếp để hoàn thành bữa tối của
mình, và sau đó mời ông cùng ăn với chúng tôi.
"Ồ, không cần đâu. Tôi có nhiều thức ăn lắm". Ông nói và giơ lên một chiếc
túi giấy màu nâu. Nấu ăn xong, tôi đến chỗ hành lang và nói chuyện với
ông rồi nhanh chóng nhận ra trong cơ thể nhỏ bé này là cả một tấm lòng
thật bao la. Ông bảo mình làm công việc đánh cá để chu cấp cho con gái,
năm đứa cháu ngoại và anh con rể đã hoàn toàn tàn phế sau một tai nạn.
Trong giọng nói của ông chẳng hề có chút gì gọi là oán than, mà dường
như lại ẩn chứa lòng biết ơn. Ông biết ơn vì căn bệnh của mình không hề
gâyđau đớn và cảm ơn vì thượng đế đã cho ông thêm lòng tin để tiếp tục
cuộc sống.
Đến giờ đi ngủ, tôi đặt một chiếc giường xếp vào phòng của bọn trẻ cho
ông. Sáng hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi thấykhăn trải giường đã được
xếp lại gọn gang, còn ông lão thì đã ở ngoài sảnh.
Ông từ chối bữa sáng, và trông có vẻ hơi do dự, ông nói: "Tôi có thể trở lại
đâyvào lần điều trị tới được không. Tôi sẽ không gâyphiền hà gì cho anh
chị đâu. Tôi có thể ngủ trên ghế được mà". Ông dừng lại một chút rồi tiếp
lời: "Các cháu của anh chị làm cho tôi có cảm giác nhưđang ở nhà. Người
lớn thì khó chịu với gương mặt của tôi nhưng bọn trẻ thì dường như chẳng
bận tâm gì đến chuyện đó". Tôi bảo, ông luôn được chào đón trở lại ngôi
nhà này.
Lần thứ hai, ông trở lại vào buổi sang, mang theo quà cho chúng tôi là một
con cá thiệt bự và một bình đựng đầynhững con hàu to nhất mà tôi chưa
từng thấybao giờ. Ông bảo mình chỉ mới vừa lột vỏ chúng sáng naytrước
khi đi vì như thế chúng sẽ tươi hơn. Chuyến xe của ông chạy từ hồi 4 giờ
sáng vậymà không biết ông đã thức dậylúc mấygiờ để làm tất cả những
việc này.
Trong suốt những năm ông đến ngụ tại nhà chúng tôi chưa bao giờ ông
đến mà không mang đến cho chúng tôi một thứgì đó.
Thỉnh thoảng, tôi còn nhận được những món quà đó qua đường bưu điện.
Từ nhà ông đến bưu điện phải đi một đoạn khá xa, và ông lại còn phải tốn
rất nhiều tiền để gởi những thứ tươi sống như vậycho chúng tôi, thành thử
những món quà của ông còn giá trị gấp đôi.
Có lần người hàng xóm của chúng tôi nói: "Chị đã cho ông già gớm ghiếc
đó trọ qua đêm phải không? Còn tôi thì đã từ chối ông ta. Chị có thể mất
khách nếu để cho những người nhưvậyở trọ trong nhà mình".
Cũng có thể chúng tôi đã để mất khách một hayhai lần gì đó. Nhưng một
khi họ đã hiểu về ông thì chắc chắn những suynghĩ đó sẽ không còn.
Cả gia đình tôi luôn biết ơn vì đã maymắn được quen biết ông. Chúng tôi
đã học được một điều rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng
gặp được những điều maymắn. Cái quan trọng là chúng ta phải biết sống
lạc quan và sẵn sàng đón nhận mọi điều rủi ro xảyđến chứ không phải chỉ
biết than thân trách phận.
Đồng hồ đo km cuộc đời
Một số người nói cuộc đời là một đại lộ.
Đó cũng là một ý hay để nhìn về cuộc đời. Tôi tưởng tượng tôi đang chạy
trên con đường của cuộc đời tôi với vận tốc 60 dặm/giờ. Mỗi phút đi được
một dặm. Ước chừng tôi sống trên đại lộ ấy khoảng 12.500.000 phút, có
nghĩa là đồng hồ đo km của tôi sẽ có thể đọc 12.500.000 dặm.
Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn ngắm con đường, haydùng
để nhìn ra cửa sổ. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn vào kiếng
chiếu hậu và không quan tâm tôi đang chạynhanh đến thế nào.
Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe qua các vòng xoay, và bao nhiêu lần
tôi phớt lờ các biển báo giao thông – dù chúng vẫn luôn tồn tại ở đấy…Tôi
tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi không thể cầm lái vì quá sayvà…bao nhiêu vụ
tai nạn mà tôi đã gâyra…
Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi cảm thấy đáng tiếc cho chính mình, hay
bao nhiêu dặm tôi đã dùng để hát những bài hát tôi yêu thích trên radio.
Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe cho tôi và bao nhiêu dặm tôi lái xe
cho ai đó mà tôi quan tâm. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi băng qua ai đó
trên phần đường tôi đang đi mà không dừng lại để giúp họ.
Tôi tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi thắt dâyan toàn và bao nhiêu dặm tôi đã đi
mà buông tayra khỏi taylái.
Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi đi một mình và bao nhiêu dặm tôi cười
vang với bạn bè và gia đình ngồi đằng sau ghế.
…Tôi tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi sẽ lái xe trước khi tôi biết mình đi đâu…
(Theo Semade)
Hãy nhìn đời như một ly cocktail
Cuộc sống ngon lành nhưmột lycocktail vậy, đấylà khi bạn biết pha chế và
thưởng thức nó.
1. Mỗi người chỉ có một cơ thể của riêng mình. bạn có thể làm gì tuỳthích
với nó nhưng nên nhớ rằng nó là thứ duy nhất thực sự của bạn và ở bên
bạn cho đến cuối cuộc đời. Vì thế hãyđối xửtửtế với nó.
2. Không có điều gì trong cuộc sống mà không hàm chứa trong đó những
bài học. có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú nhưng cũng có lúc bạn sẽ thấy
chán phèo và có những bài học khiến bạn đau. Nhưng hãyhiểu rằng điều
quan trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó.
3. "Kia" không bao giờ tốt bằng "đây". Khi những cái "kia" trở thành cái "đây"
của bạn, bạn sẽ dễ dàng để mắt tới những cái "kia" khác vì nghĩ rằng nó có
vẻ tốt hơn cái "đây" bạn đang có. Nên học cách bằng lòng với chính mình vì
đôi khi thực chất những cái "kia" không thể bằng những cái "đây" được.
4. Tự bạn sẽ quyết định cuộc sống của mình. Bạn sẽ có những công cụ và
nguyên liệu cần thiết nhưng pha chế nó như thế nào là nhờ chính đôi tay
trái tim và khối óc của bạn. Vì vậyđừng trông chờ vào maymắn mà hãychú
ýđến chính bản thân mình đi.
5. Bạn sẽ quên tất cả những điều tôi nói ở trên. Thật đấy, cũng không cần
thiết phải nhớ quá nhiều như vậy. hãy cứ nhìn đời như một ly cocktail đủ
mọi hương vị và màu sắc. Chua vẫn có thể làm cho ngọt. Ngọt vẫn có thể
làm cho đằm. Không một bartender nào có thể pha một lycocktail thật tuyệt
ngaytừ lần đầu tiên. Và chắc chắn là bạn sẽ luôn có đủ nghị lực, niềm tin
và lạc quan để pha lycocktail cho mình chứ.
Hai bát mì bò
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị
khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì
người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu
con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo
túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như
cậu vẫn đang là học sinh...
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi
đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc
nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tayvào bảng giá
treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt
bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng
sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậylà
cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại
không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngayhai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển
bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi
thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấyạ!". Rồi cậu ta tựbưng bát mì nước về phía
mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại
trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ
miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút,
ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học,
sau nàylàm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi
mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên
nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó
không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận
miếng thịt từbát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứlặp đi lặp lại nhưvậy, dường nhưthịt trong bát của người cha cứgắp lại
đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết
bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi,
chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo
bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậyvội
vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầyắp không biết
để vào đâu rồi đâynày". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có
chất lắm đấy."
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng
biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con
họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ
dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai
ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn nàychỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi,
cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi
thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay
chúng tôi kỉ niệm ngàymở quán, đĩa thịt nàylà quà biếu khách hàng. " Cậu
con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn
thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con
ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi
thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáybát của cậu con trai đè
lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên
bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai
nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ýnghĩ riêng.
Từ HTT.
Những cậu bé ăn kem.
Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chẳng còn lạ gì cảnh những đứa
bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạyhết quán nàyđến quán khác xin tiền của
khách du lịch. Tôi không phải là khách du lịch, tôi đến đây để làm việc,
nhưng cũng không ít lần khó chịu vì bị một vài đứa bé nhằng nhẵng đi theo
đòi một vài đồng bạc lẻ.
Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời máy bay, tôi đến một quán giải
khát nhâm nhi một cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm naykhá
đông nhưng không thấybóng dáng một đừa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân
được một lúc thì có hai thằng bé ăn mặc khá luộm thuộm bước vào quán.
Đâychắc chắn là hai đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết
ông chủ quan sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm!
Ông chủ quán vẫytayvề phía bọn trẻ, gọi to:
- Cần gì vậy2 chàng trai?
- Ởđâycó kem hoa quả không ạ?
- Tất nhiên là có, vậyhai cậu cần loại gì?
- Dạ, có những loại nhưthế nào ạ?
Tôi nghe ông chủ quan giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm
chí còn phân tích cho chúng thấyloại nào thì được nhiều người ưa chuộn
hơn. Cuối cùng thì hai cậu bé chọn hai cốc kem trung bình về giá cả trong
tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành, thì như các bạn biết đấy, những đứa
trẻ ăn xin như thế nàyhiếm khi được ăn những món ăn mà mọi người cho
rằng rất bình thường.
Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng bạc lẻ, vừa vặn
tiền hai cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói:
- Hai cậu đã chuẩn bị sẵn tiền rồi cơ à, thật sòng phẳng.
Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quan ra về, chúng không còn vẻ sợ sệt nhưlúc đầu
mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ông chủ
còn cố với theo:
- Cảm ơn 2 cậu, lần sau lại đến nhé!
Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói:
- Nàyanh bạn, tôi thích cái cách anh đối xửvớ những đứa trẻ.
- Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn nàysống rất khó khăn. Chắc chắn
ăn một cốc kem là một quyết định táo bạo, nhất là phải vào nơi chúng luôn
bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được
đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với
chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở,
"chôm" của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những người
khách hàng tửtế, chúng sẽ cưxửnhưnhững khách hàng lịch thiệp khác.
Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến
quán của anh ta thường xuyên, nhưng qua cái cách hành xửcủa mình, anh
ấy đã khiến tôi khâm phục, khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ
nhưng luôn đông khách vì anh ấy đã biết cách làm cho khách hàng cảm
nhận được giá trị đích thực của mình.
Mỗi ngày đều là dịp đặc biệt
Anh rể tôi mở ngăn kéo hộc tủ của chị tôi và lấyra một gói giấylụa.Anh nói:
"Đây là một cái jupe lót". Anh mở gói giấy ra và trao chiếc váy cho tôi. Nó
được làm bằng lụa trông rất thanh nhã với những hoa văn được thêu bằng
taytỉ mỉ. Mẩu giấyghi giá tiền khá đắt vẫn còn đính trên đó. "Jan đã mua cái
nàycách đâykhoảng 8 hoặc 9 năm, khi anh chị lần đầu tiên đến Nữu Ước.
Cô ấykhông bao giờ mặc nó. Cô ấyđể dành cho một dịp đặc biệt nào đó.
Ừnhỉ, có lẽ là để dành cho dịp này…".Anh lấycái váytừtaytôi và bỏ chung
với những áo quần khác mà chúng tôi sắp mang đến chỗ dịch vụ tang lễ.
Bàn tayanh đặt chiếc váymềm mại đó một lúc, thế rồi anh đóng sầm ngăn
kéo lại và quaysang tôi: "Đừng bao giờ em để dành bất cứ thứ gì cho một
dịp đặc biệt nào hết. Từng ngày em đang sống đã là một cơ hội đặc biệt
rồi".
Tôi nhớ mãi những lời này trong suốt lễ tang, và trong những ngày tiếp
theo đó khi giúp anh và lũ cháu thu xếp những công việc trong nhà sau cái
chết đột ngột của chị tôi. Tôi nghĩ về những lời này trên chuyến bay từ
Midwestern, nơi gia đình chị tôi sống, về đến California. Tôi nghĩ về tất cả
những điều mà chị tôi chưa từng được nghe, được thấy hoặc được làm.
Tôi nghĩ về những điều chị tôi đã từng làm mà không nhận ra sự đặc biệt
của nó. Tôi nghĩ về những lời nói của anh rể và những lời nói ấyđã thayđổi
cuộc đời của tôi.
Tôi bớt thời gian trong việc lau chùi bụi bặm và dành nhiều thì giờ trong
việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và
việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và
không còn phiền muộn vì cỏ dại mọc cao trong vườn. Tôi dành nhiều thời
gian cho gia đình, cho bạn bè và bớt thời gian họp hành. Bất cứ lúc nào,
cuộc sống luôn là để cho ta tận hưởng chứ không phải để chịu đựng. Giờ
đâytôi đang nhận thức được điều đó và đón nhận từng giâyphút của cuộc
sống.
Tôi đã không "để dành" thứ gì; chúng tôi sử dụng những đồ sứ và pha lê
cho những dịp bình thường nhất với những bông hoa trà mới nở. Tôi mặc
những chiếc áo đẹp để đi chợ nếu tôi thích. Trông tôi có vẻ rất giàu có khi
có thể trả 28 đô la rưỡi cho một cái túi đồ tạp phẩm nhỏ xíu mà không hề
nhăn mặt.
Tôi không để dành nước hoa đắt tiền cho những lễ hội đặc biệt nữa.
Những nhân viên các cửa hàng, những người thu ngân trong ngân hàng
cũng như những bạn bè ở lễ hội đều được tận hưởng cùng một mùi nước
hoa đắt tiền ấy.
Cái từ ngữ "ngày đẹp nên" hay là "một ngày nào đó" đã không còn nằm
trong vốn từ của tôi nữa. Nếu có điều gì xứng đáng được nghe, nhìn hoặc
làm thì tôi sẽ muốn nghe, chiêm ngưỡng và thực hiện ngay giờ đây. Nếu
có điều gì đó không kịp làm, tôi bực mình vì tôi biết thời gian của mình có
giới hạn. Bực mình bởi vì tôi đã hoãn lại cuộc thăm viếng những người bạn
tốt vào một ngàynào đó; bực mình vì tôi đã không viết những lá thư mà tôi
lại dự định viết vào một ngàynào đó; bực mình vì đã không nói với chồng
và con gái của tôi là tôi yêu họ đến nhường nào. Tôi cố gắng hết mức để
không phải chần chừ, hoãn lại và hoặc để dành lại điều gì nếu nó mang lại
nụ cười và sự rạng rỡ cho cuộc sống của chúng tôi. Và, mỗi bình minh, khi
thức giấc, tôi đều nói với chính mình, đâylà dịp đặc biệt. Từng ngày, từng
phút, từng hơi thở, thật sựlà…một món quà của cuộc sống.
Nhị Tường dịch từ Inspirational Stories
Nguồn: trang Quảng Đức.
Bức tranh
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất
nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
Ông mở một lớp học mỹthuật để dạynghề cho mọi người và cũng để tìm
đệ tử nối nghiệp. Ông không mấykhi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề
cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công
khi ông hài lòng với kỹnăng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học
trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc
đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm
quan trọng của những bức tranh haysựnổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh
đến cách xửsự, thái độ với cuộc sống của học trò.
Trong một số lượng lớn học trò, Rajeevlà một người có tài nhất, chăm chỉ,
sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn.
Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
Một ngàykia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeevđược ông Ranga gọi đến và
bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bâygiờ là thời điểm
con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ
tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải
khen ngợi.
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy
Ranga một bức tranh tuyệt diệu. ThầyRanga xem qua rồi bảo:
- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi
người có thể chiêm ngưỡng. Hãyviết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất
biết ơn nếu bất kỳai có thể chỉ ra bất kỳsơ suất nào trên bức tranh và đánh
một dấu Xvào chỗ lỗi đó.
Rajeevlàm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông
điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.
Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeevlấybức tranh về. Rajeevrất thất vọng
khi bức tranh của mình đầydấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên
Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác,
nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy
Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngaycạnh bức tranh ở quảng trường và
đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại
bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh
không bị sửa gì hết và tựtin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ
thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng
đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về
điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất
vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách
nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh
đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không
cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai
làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết- những thứ mà họ có thể không có. Nên
họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để
làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác.
Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người
khác quá dễ dàng.
Cong, nhưng đừng gãy
Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và
ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh
lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và
những chiếc lá câyrì rào. Nơi đó tôi cũng được ngắm những thân tre oằn
xuống dưới sức gió rồi vút ngược lên trời cao khi những cơn gió lặng đi.
Khi tôi nghĩ về tính đàn hồi của thân tre lúc chúng cong và thẳng ngược lại
về vị trí cũ, khái niệm về sự thích ứng hiện lên trong óc tôi. Liên hệ điều này
với con người, sựthích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc,
với con người, sựthích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc,
nỗi u sầu, hoặc bất kỳ trạng thái nào đã làm căng thẳng hết mức những
cảm xúc của con người.
Bạn có bao giờ cảm thấymình gần như gục ngã? Bạn gần như bị bẽ gãy?
Hãycảm tạ trời đất vì sau thử thách ấybạn vẫn còn tồn tại để có thể nói về
sự trải nghiệm đó. Trong thử thách đó bạn đã cảm thấymột trạng thái tình
cảm lẫn lộn đang đe dọa chính sức khỏe của mình. Bạn cảm thấynhững
xúc cảm bị rút kiệt, tinh thần kiệt quệ và bạn gần như phải hứng chịu một
trạng thái về sức khỏe không lấygì làm dễ chịu.
Cuộc sống là sự tổng hòa của những thời khắc tươi đẹp và đen tối, những
phút giâyhạnh phúc cũng nhưbất hạnh.
Những bất hạnh tiếp đến sẽ gần nhưbẽ gãybạn, nhưng hãycố gắng cong
người gắng chịu, đừng để bị bẽ gãy. Hãynỗ lực đừng để hoàn cảnh hạ gục
bạn.
Một chút hyvọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách cam go. Với niềm
hy vọng về một ngày mai tươi sáng hoặc một viễn cảnh tươi đẹp, thì mọi
điều xem ra sẽ không đến nỗi tồi tệ. Thửthách cam go ấyrồi ra sẽ dễ dàng
đương đầu hơn và kết quả cuối cùng thật xứng đáng. Nếu đường đời trở
nên cam go và bạn đang ở vào thời điểm sắp gãy, hãy chứng tỏ sự thích
ứng của mình. Giống nhưnhững câytre, cong, nhưng không gãy.
(Bản dịch của Nhị Tường - Trang Quảng Đức)
Vứt bỏ sự nghi hoặc, hãy tin tưởng
mọi người
Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi,
anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảymaysuynghĩ liền mang
số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng
một giọng mỉa mai: "Anh đừng có tới đây để lôi kéo chúng tôi, anh tưởng
rằng có thể dùng tiền để lừa bịp, hối lộ chúng tôi được sao, anh tưởng
rằng có thể dùng tiền để mua được sự ân xá sao, các anh cũng thuộc loại
người không chân thực rồi".
người không chân thực rồi".
Người phạm nhân nàynghe xong cảm thấyvô cùng thất vọng và nghĩ rằng
trên thế gian nàykhông còn ai tin tưởng anh ta nữa. Buổi tối, anh ta quyết
định vượt ngục. Anh ta đã lấy trộm tiền của mọi người để chuẩn bị cho
cuộc trốn chạy. Khi anh ta lấyđủ số tiền rồi, liền lấm lét lên tàu hoả, trên tàu
khách rất đông, đã chật cứng không còn chỗ ngồi, anh ta phải đứng ngay
bên cạnh chiếc toilet trên tàu.
Lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một cố gái xinh đẹp đi vào toilet, nhưng cô
chợt phát hiện ra cái khuycửa đã bị hỏng, cô gái liền nhẹ nhàng bước ra
nói với anh ta: "Thưa anh, anh có thể giữcửa giúp tôi được không?"
Anh ta sững người một lúc, nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng và thuần
khiết, anh ta khẽ gật đầu. Cô gái đỏ mặt bước vào bên trong toilet còn anh
ta lúc này trông giống như một người vệ sĩ trung thành, nghiêm nghị giữ
cái cánh cửa phòng toilet.
Và trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, anh ta đột nhiên thayđổi ýđịnh, khi tàu
dừng lại anh ta rời khỏi đó và đến đồn cảnh sát tựthú...
Lòng tin cũng chính là bàn đạp thực tế, có người nói rằng: "Tin tưởng
người khác thật là nguy hiểm, bạn có thể phải chịu sự lừa gạt của họ"
chúng ta giả sử là thiên hạ luôn luôn tồn tại sự lừa dối, như vậythì câu nói
đó đúng là có lý, lòng tin không nên xuất phát từ trong ảo giác. Bạn biết rõ
với người thích nói nhiều thì không nên đem bí mật của mình mà kể cho họ
nghe. Thế giới không hẳn là một chiếc sân vận động an toàn mà người ở
trên đó không phải ai ai cũng có thiện ý, chúng ta buộc phải đối mặt với sự
thật này. Lòng tin chân chính, không phải là sựcả tin.
Không tin tưởng người khác, thì không thể thành nghiệp lớn, cũng không
thể trở thành vĩ nhân. Xin hãy ghi nhớ câu nói này: "Bạn tin tưởng người
khác, thì họ mới tin tưởng bạn, trung thực với bạn. Hãy lấy phong độ của
một vĩ nhân đối với người khác, họ mới có thể biểu hiện ra cái phong độ vĩ
nhân mà họ có với bạn".
Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin!
Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin!
Sưu tầm
Lời ước hẹn cao cả
Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi
17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên
một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm
bi ai. Kể từhôm đó họ không còn cô đơn nữa.
Đến một ngàycả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách
nào chữa trị nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau
một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi
tuần viết cho nhau hai lá thưđể chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau
họ chia taynhau.
Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngàycàng yếu ớt. Một hôm cô gái
cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở
mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con,
nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong taycô ra và đọc: " ... Khi số phận
đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em
luôn có anh và mọi người quan tâm đến em.Anh đang khoẻ dần lên, anh
sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".
Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thưđều do con
gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là
mẩu giấycô con gái viết cho bà mẹ. "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một
người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng
đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được
lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con
một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh
ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp.
Con gái của mẹ".
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy
trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức
sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã
ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào
chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách
đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết
những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá.
Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của
nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết
cô gái ấy có nhận được không..."
Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc
không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ
hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như
thế để "Vì một ước nguyệncaocả..."
Hủ tiếu và cuộc đời
Hạnh Nguyễn
- Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà tôi.
Mẹ đã đau lòng đến thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc quá trời khi
từng ngày nhìn gã phải lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi,
muốn ở mãi trong vòng tay mẹ. Mà mẹ cũng biết, ừ thì gã có lớn lên đó
nhưng tâm hồn gã mãi mãi chẳng lớn lên được tí teo nào đâu.
Lúc còn nhỏ thì không sao, gã cũng không ấn tượng với dáng đi chấm
phẩy của mình. Gã chỉ thấy sao vặn vẹo mà đau quá thôi, nhìn gã chập
chững tập đi, mẹ gã nhìn gã mà khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng mà cười,
môi mẹ nói rằng, ráng bước đi đi con. Tự mình phải bước đi trên đôi chân
của mình dù đôi chân ấycó khập khiễng, mẹ muốn gã hiểu ýnghiã sâu xa
đó, nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sựhiểu biết mẹ à. Nhưng mẹ an
tâm, gã nhủ lòng, vì tim gã biết thổn thức khi nhìn mẹ khóc đấythôi. Gã yêu
mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!
Khi gã lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chớ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra
bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên cạnh mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy
sao nhà mình nhiêu đó hà, không có gì thay đổi, nhìn nhà bên cạnh thấy
cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ chứ ai. Hỏi
lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ
khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to haynhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua
cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho. Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ
cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước
đây… Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy gã cũng
nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta. Mẹ mình tóc màu trắng,
mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình taygân cục cục, mẹ người ta
tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở
căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậysớm, mẹ người ta cả ngàytrong
nhà thôi. Mà mẹ người ta thì thương người ta, mẹ mình cũng thương mình,
đôi khi gã cũng thấymẹ người ta thương mình nữa mà. Phải rồi, mẹ của ai
người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở. Gã cũng có mẹ có
nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà,
chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho
kẻ biết suynghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình
mà thôi.
Là trẻ con thì gã được mẹ chăm lo, lúc ấytóc mẹ màu đen.
Là người lớn thì gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bâygiờ màu trắng rồi.
Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bâygiờ, đôi chân khập khiễng, đôi taykhập
khiễng… làm gì bâygiờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn
taytrắng nghèo xơ xác nghèo...". gã nghe sao hiểu vậythôi! Gã thấythương
mẹ quá trời quá đất.
Người ta nói ở đời chẳng có chi là đường cùng cả, gã còn có ích. Một lần
mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo
gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc,
dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ
sao mẹ!). Nơi gã sống moị người quen nhìn gã rồi, chẳng ai đâu ở không
mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã cả. Vì hễ là con
người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng
cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng
lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấygã thành anh bồi
bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu
gần nhà thôi.
Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã
vui, cho mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa
khi nghe câu hát:
"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
Mồ côi khổ lắm ai ơi..."
Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết
chừng nào. Bâygiờ hằng ngày, hai bàn taygã vui, hai bàn chân gã vui, cái
tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn
theo ái ngại, sợ đổ mất cái tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo
từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người cho là thú vị, trước cái ăn
phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã,
gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái
chí lẫn nhau.
Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình.
Nhưng mà, có một bữa trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu của gã
bưng đến, đứa bé hỏi chớ: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À,
nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn là sẽ la lên "Sao con hỏi vậyvới chú, thôi lo
ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận
được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc
đời!".
Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ
tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ
tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui
luật rồi mà! Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những
ngàysống có ích, ngàynào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này
thì ăn món kia. Ngàynào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này
thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu,
gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ. Phải bưng
bê bằng taynè, đi bằng chân nè, suynghĩ bằng đầu óc nè, suynghĩ để giữ
cho tô hủ tiếu không nghiêng nè. Đã làm việc hết mình như thế thì không
đáng quýsao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó
sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao
giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấynhư thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết
chọn cuộc đời cho mình nhưthế mà mấyai hiểu được.
o Oo
Một lúc nào đó bạn vô tình có ăn hủ tiếu, hãy thử nhớ đến một gã trai như
thế. Để thấy rằng làm một con người rất khó, chọn cho mình một cuộc đời
còn khó hơn nhiều. Chọn rồi thì mình phải sống ra sao cho nó chu toàn,
cho nó nồng nhiệt, cho cuộc đời mình có ích theo một cách nào đó. Chúng
ta tự cho mình quá đầy đủ nhưng đôi khi ta không biết thế nào sống cho
nó cảm thấy vừa vặn. Còn với gã, chọn hủ tiếu là cuộc đời dù rằng gã
không trọn vẹn nhưng gã đã sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn đó biết
bao.
Được hết mình chạy tới ngày mai là sung sướng biết bao nhiêu vậy mà
mấy ai trong chúng ta có thể làm được…
(c) xitrum.net - Làng Xitrum.
Lâu đài cát
Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một thằng bé
trên bờ biển quỳgối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó nó
úp xô xuống. Nhấc ra, chỉnh sửa khối cát để cho ra đời tòa lâu đài. Nó chơi
vậysuốt buổi trưa. Xâythêm hào, đắp thêm tường thành, những ngọn tháp
là trạm bảo vệ. Que kem làm cầu. Một khu lâu đài bằng cát được xâyxong.
Thành phố lớn. Những con đường đông đúc. Giao thông sôi sục. Một
người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấytờ thành từng đống và bàn
giao những công việc đã xong. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tayvẫn
gõ bàn phím vi tính liên tục. Những con số múa may, nhiều hợp đồng kí
kết, niềm vui của người đàn ông và lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông
dành cho công việc. Những kế hoạch nối tiếp nhau. Tương lai nằm trong
dự đoán. Tích luỹ hàng năm là những sự bảo đảm. Vốn vươn dài ra bắc
cầu khắp nơi. Một đế chế được dựng nên.
Hai người xâylâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành
đại. Cả hai đều làm nên chuyện từ khi chưa thấynó. Cả hai đều cần cù và
quyết tâm. Và cả hai đều biềt rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế
thay đổi thì mọi việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai
người. Trong khi người đàn ông làm ngơ kết quả thì đứa bé biết chấp
nhận.
Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo
đến, cậu bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền, không sợ
hãi, không tiếc nuối. Vì nó biết chuyện này sẽ xảy ra, nên nó không ngạc
nhiên. Và khi cả tòa lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm
cười. Nó cười, nhặt lấydụng cụ và nắm taycha về nhà. Mà sao người lớn
không được ngoan như vậy. Khi con sóng thời gian tràn tới, phá sập toà
lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng. Ông ta lượn lờ quanh cái phế
tích của mình để bảo vệ. Ông ta xâythêm tường để chặn con sóng, rồi khi
nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước cơn thuỷtriều. Ông nói
một cách bất chấp: "Đâylà tòa lâu đài của tôi mà!".
Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào.
Tôi cũng không biết gì nhiều hơn về những toà lâu đài cát. Nhưng trẻ con
lại biết rõ lắm. Hãyquan sát chúng để học hỏi. Tiếp tục xâylên nhưng bằng
một trái tim trẻ thơ. Lúc chiều tà bóng xế, khi con nước lên, hãy hoan
nghênh nó. Sau khi chào đón tiến trình của cuộc sống, nắm lấy tay cha,
rồi... về nhà.
Tôi yêu
Hải Đăng
Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu
theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang
dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…
Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.
Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu
tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầymàu xám. Bầu không khí
theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng
đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.
Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những
nghĩ suy…dường nhưtrôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.
Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa…trên đường về nhà. Mỗi
ngàychúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích
chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ
xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.
Tôi yêu góc quán tôi hayngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn,
chậm chạp quan sát sựsống trước mắt mình, và chậm chạp suynghĩ.
Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấyngàymột dầythêm. Có lẽ biển đã
cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây
tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn,
bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi
ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm
sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…
Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi
biết mình hãycòn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!
Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không haynhưng làm tôi thỏa ýthích xếp
vần và giãi bàycảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự
thực tôi học văn không giỏi lắm.
…
Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có
quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu,
nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin
như thế.
Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.
"Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt…Đến trái tim cũng đâu hoàn toàn là
máu đỏ, một nửa đã là máu đen rồi…Vì vậy, đừng bi quan…"(-Đặng Thùy
Trâm-)
(c) xitrum.net - Làng Xitrum.
Sao phải đợi?
Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi?
Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người ?
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?
Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?
Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao
lâu.
Bạn thân
Sựkinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến
khi anh nhìn thấyngười bạn tri kỷcủa mình ngã xuống chiến trận.
Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng
người lính đó đã xin chỉ huycho phép anh đi ra ngoài "vùng bình địa" giữa
những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.
Vị chỉ huynói:
- Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ
bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sựsống của bản thân mình.
Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳdiệu, anh
ta đã xoaysở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và
đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới
hào, vị chỉ huykiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh
một cách thông cảm.
-Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. - Vị chỉ huynói - Bạn
anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.
Người lính trả lời:
- Mặc dầu vậycông việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.
- Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?
-Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn
còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấynói với tôi rằng "Jim, tôi biết rằng
chắc chắn anh sẽ đến với tôi!"
Trong cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc
vào cách chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta
mách bảo để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì
mình đã không làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta
sẽ ởtrong vòng tay chân thật của những người bạn như vậy.
Thuốc chữa đau buồn
Chuyện kể về một người phụ nữvừa mất con trai.
Trong nỗi đau thương tột cùng, bà tìm đến một nhà hiền triết. “Có lời cầu
nguyện nào, câu thần chú nào mà ông biết có thể làm con trai tôi sống lại
không?” – lời của người mẹ thật sựtuyệt vọng.
Thay vì từ chối hoặc khuyên bà mẹ hãy nguôi ngoai, nhà hiền triết đáp:
"Hãytìm về đâycho ta một hạt giống câymù tạc từ gia đình nào chưa từng
biết đến đau khổ. Nó có thể dùng để xua tan đi nỗi đau của bà.”
Người phụ nữ cảm tạ và lập tức lên đường tìm hạt giống thần kỳ. Đầu tiên,
bà tìm đến một căn nhà lớn rất sang trọng, gõ cửa và hỏi: “Tôi đang tìm hạt
giống câymù tạc từ ngôi nhà không bao giờ biết đến đau khổ. Có phải nơi
nàykhông?”. Họ trả lời rằng bà đã nhầm chỗ. Họ kể với bà những chuyện
bi thảm đã xảyra đến với mình. Nghe chuyện, bà ngồi lại và an ủi họ.
Rồi bà lại tiếp tục cuộc tìm kiếm gia đình hạnh phúc nhất. Nhưng bất cứ
nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà
đều được trả lời bằng những câu chuyện buồn. Bà trở nên quan tâm và
muốn giúp đỡ, chia sẻ nỗi bất hạnh của người khác, đến nỗi sau cùng bà
đã quên đi câu hỏi về hạt giống câymù tạc thần kỳ. Mà tựbao giờ hạt giống
thần kỳđó cũng đã mang nỗi đau trước kia ra khỏi cuộc đời bà rồi.
Đóa hồng
Nguyễn Ngọc Hà
Chị nhìn xuống giỏ hồng - còn năm đóa. Chị bán xôi những ngày lễ như
hôm nay bán thêm hoa hồng, lời hơn. Buổi sáng giá một cành hồng lên
tận trời xanh 20.000đ rồi rơi xuống theo ông mặt trời. Hoàng hôn sụp
xuống từ lâu.Ai trả 2.000đ cho năm đóa hồng, chị cũng bán coi như vét cú
chót vậy.
Chị liên tục vẩy nước lên những đóa hoa. Chị giữ sự tươi mát cho hoa
nhưng chưa bao giờ chị chăm chút nhan sắc cho chính mình, kể từ lúc lấy
chồng. Chồng chị là một người đàn ông thô tục, sáng saychiều xỉn, lại còn
cờ bạc, chơi đề. Sau khi lyhôn, chị dắt díu hai đứa con về ngoại và tần tảo
buôn bán nuôi các con đang ở tuổi ăn tuổi lớn.
Nhìn những cô gái ngồi sau xe gắn máy hay đi bên người tình, mặt tươi
như những đóa hoa họ cầm trên tay, lòng chị không khỏi dâng lên một
niềm tủi buồn sâu xa. Chị nghe nghèn nghẹn nơi cổ, đau đau nơi trái tim,
chị thở dài.
- Nè, hết đám hồng nàybao nhiêu?
- Dạ... năm đóa... năm ngàn.
Một người đàn ông trạc tuổi chị đi chiếc xe @ láng coóng tấp vào. Giọng
ông hơi lè nhè:
- Chồng con đâu mà giờ nàycòn đứng đâybán?
Chị e ngại nhưng vẫn lịch sự: “Chú mua mấybông?”. “Mua mão - ông đưa
chị tờ 20.000đ - khỏi thối, bữa nay ngày phụ nữ mà, phải lịch sự với phụ
nữ...”.
Chị mừng rỡ lóng ngóng bó năm đóa hoa nằm giữa tờ giấy trắng tinh
mỏng manh được cắt cẩn thận hình những cành hoa. Chị nhận tiền, đưa
bó hoa cho ông. Ông cầm trao lại cho chị: “Tặng chị nè, ngày phụ nữ về
sớm với chồng con đi - ông đưa ngón taylên - về liền nha, không được bán
tiếp. Chỗ hoa nàytôi mua rồi, chị mà bán tiếp tôi đòi tiền lại đó”.
- Thôi chú mang về tặng vợ đi - chị bỗng ngại ngùng.
- Vợ tôi có từsớm rồi.
Nói xong ông rồ ga đi thẳng.
Cầm bó hoa về nhà, chị nâng niu như từ sáng giờ chúng không phải của
chị vậy. Nhẹ nhàng, chị cho hoa vào bình đặt lên bàn thờ ba chị. Con gái
chị hỏi: “Ủa mẹ, hoa còn dưđó hả?”.
Chị hãnh diện: “Không, mẹ được một người tặng”. Nhìn ra con hẻm cụt
vắng tanh, chị nhớ đến dòng xe ngược xuôi ngoài đường. Chị thật hạnh
phúc. Trong cuộc sống tất bật thị thành còn có một người lưu tâm đến chị,
tặng chị một bó hồng. Cho dù rượu xui ông một hành động lịch lãm như
trên, chị vẫn sung sướng, một niềm vui muộn màng của một phụ nữ đã ở
tuổi xế chiều.
(Ghi theo lời kể của chị L. - bán xôi trên đường LVS).
Nguồn: TTOL
Ngày mai tươi đẹp
Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa
tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc
bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại.
Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành câytrơ trụi lại mọc
ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy
những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngàyhôm qua lại hoàn toàn khôi phục
trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì
nữa?
Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức
mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân
năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những
nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra
tên tuổi của những người đã khuất haysao?
Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến? Sinh ra vốn là đi tới cái
chết, chết là để thúc đẩysinh ra.
Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau
sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại"
vĩnh hằng!
Ngàymai...
Bất luận ngàyhôm nayđáng lưu luyến thế nào thì ngàymai cũng sẽ không
chần chừđến để thaythế, bất luận chúng ta chống chọi haybình thản, sinh
tồn haytửvong thì ngàymai cũng sẽ bước tới không dừng chân.
Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm
nay, hóa thành ngàyhôm qua, trở thành những ngàyđã qua.
Ngàymai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi , kéo
chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngàytuổi nhưng vẫn
không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì.
Ngàymai là gian nan, phải làm việc, phải suynghĩ, phải chiến đấu.
Ngàymai là mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể
có bệnh tật, đau khổ.
Ngàymai giống như một tờ giấytrắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó
trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó,
nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm
tưtình ýdiệu vợi.
Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta. Đối với những
người yêu nhau, ngàymai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người
nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn...Cho dù có
một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngàymai thì hoàn toàn không phải là ngày
mai chiến thắng người đó, mà là người đó, mà là người đó làm cho ngày
mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi
nhớ.
Đừng đợi ngàymai bước đi tới chúng ta mà hãybước tới ngàymai! Không
chờ đợi mà là xâyđắp, chúng ta mới có thể có được một ngàymai thực sự
tươi đẹp của chính mình.
Điều tôi muốn biết
Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao
khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát
không?
Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như
một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu
lưu để được tồn tại trong cuộc đời nàykhông?
Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn
biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt
lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác?
Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn;
có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sựsaymê tràn ngập đến tận đầu ngón
tayvà ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay
phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người?
Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn
biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân
mình? Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản
bội lại chính nhân cách của mình? Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng
được tin cậychứ?
Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề
xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự
hiện diện của Chúa?
Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng
bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”?
Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậydù sau đêm dài đau khổ, thất vọng,
kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không?
Tôi không quan tâm bạn là ai haylàm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết
liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái
lui?
Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn
biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người
bạn bạn có bên mình trong những giâyphút đơn độc?
Di chúc
Rồi cũng có một ngày, bác sĩ sẽ nói với tôi rằng bộ não của tôi không còn
khả năng hoạt động nữa, hay nói cách khác là cuộc đời tôi hầu như đã
chấm dứt.
Khi điều đó xảyra, xin đừng cố gán ghép một cuộc sống nhân tạo vào trong
cơ thể tôi bằng tất cả những thứ máymóc đó. Xin đừng gọi đó là "giâyphút
lâm chung" của cuộc đời tôi, mà hãygọi đó là một khởi đầu của sự sống
mới vì tôi sẽ góp tấm thân này để giúp những người khác có được một
cuộc sống lành lặn hơn.
Hãy đem ánh sáng của tôi dâng tặng cho một người đàn ông chưa từng
một lần nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chưa bao giờ được thấy gương mặt
dễ thương của trẻ thơ, và chưa từng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt của
một người phụ nữ.
Hãytặng trái tim của tôi cho một người luôn bị trái tim mình hành hạ bằng
những cơn đau đớn triền miên.
Hãytruyền những giọt máu của tôi cho cậu bé đang thương tích đầymình
sau tai nạn giao thông kia để nó có thể sống cho tới ngàyđược nhìn thấy
cháu chắt của mình.
Tôi sẽ hiến hai quả thận của mình cho những ai phải sống lần hồi qua
ngàybằng chiếc máychạythận nhân tạo.
Hãy lấy xương của tôi, từng thớ thịt của tôi, và tất cả những sợi dây thần
kinh này nữa nếu điều đó giúp cho những đứa trẻ tật nguyền có thể đi lại
được.
Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Nếu cần thiết, hãy
lấycả các tế bào, đem phát triển chúng, thí nghiệm chúng để một ngàynào
đó chúng có thể giúp cho một cậu bé câm có thể bật lên tiếng nói hayđể
một cô bé bị điếc có thể nghe thấytiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Nếu tôi có còn lại gì thì hãy đem thiêu tất cả rồi thả tro vào trong gió, biết
đâu nhờ gió mang đi, chúng cũng giúp ích được gì cho những bông hoa
xinh đẹp kia.
Nếu buộc phải đem chôn thứ gì đó của tôi, xin hãychôn đi tất cả những tội
lỗi, yếu kém, haynhững định kiến mà tôi đã dành cho những người chung
quanh.
Hãyđem tội lỗi của tôi đến cho quỷdữ. Đem linh hồn tôi đến cho Thượng
đế. Nếu như, dù chỉ tình cờ thôi, bạn muốn nhớ đến tôi, thì hãythaytôi làm
những điều tốt hay nói những lời yêu thương với những ai đang cần đến
bạn. Nếu bạn làm đúng tất cả những điều tôi đã dặn, thì tôi sẽ không bao
giờ chết!
Gia đình siêu nhân
snoopyfan
Tôi thấy gia đình tôi là một gia đình siêu nhân kỳ quặc! Bạn biết tại sao
không?
Vì ba tôi dù buổi tối có mệt mỏi tới đâu thì sáng luôn luôn đúng giờ pha cho
3 người: ba, mẹ và tôi - 3 lycà phê sữa. Rồi ba mang đến cho mỗi người
với một cái mỉm cười bắt đầu ngàymới.
Vì mẹ tôi luôn dậyđúng 5h để chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà. Nên tôi luôn
đi học sau khi được ăn no nê và tráng miệng bằng lycà phê sữa.
Vì ba tôi luôn chào tôi mỗi khi ông đi đâu về bằng một cái hôn nhẹ lên tóc.
Lúc nào cũng vậy!
Vì mẹ tôi là 1 người hay cáu gắt, đến nỗi tôi cũng không chịu được. Tôi
không hiểu tại vì tôi và mẹ khắc khẩu haytại tình yêu của ba dành cho mẹ
nên ba chẳng than phiền gì cả!
Vì mẹ tôi luôn thích nấu nhiều món ăn trong một ngày, tức là thayvì có thể
ăn một cách đơn giản thì mẹ haydùng cái quĩ thời gian ngắn ngủi của buổi
sáng ngàythường để nấu các món siêu phức tạp và nhiêu khê. Ngược lại
sáng Chủ Nhật rảnh rỗi cả nhà lại ăn rất đơn giản?! Tôi cũng ko hiểu tại
sao nữa?! Và bà luôn bực mình khi mà nhiều việc quá làm không hết còn
ba thì đọc báo! Thế nên ba tôi haykiêm cả việc phụ bếp cho mẹ rồi sau đó
mới làm việc của ông!!! (Nhà tôi là xưởng sản xuất nhỏ với nhiều thợ ở
chung).
Vì ba tôi đi lính 15 năm, bao nhiêu cực khổ khó khăn không kể xiết nhưng
không hiểu sao ba luôn kể về điều đó một cách hài hước làm mọi người
cười bể bụng! Mà ông haykể trong giờ cơm và sau đó nữa, nên mẹ tôi hay
đuổi ba lắm, tại ba cứngồi nói hoài mà chưa chịu đi ngủ trưa!
Vì mẹ tôi bị đau khớp và còn đau đốt sống cổ nữa. Vậy mà ba tôi dù mệt
mỏi nhưng vẫn có thể ngồi tự tayxoa bóp cho mẹ cả tiếng đồng hồ thayvì
có thể dùng máymát-xa. Ngược lại mẹ cũng thế!
Vì mẹ tôi có thể đảm việc nội trợ của cái đại gia đình 10 miệng ăn ("việc
nhà" không hề đơn giản như cái tên ngắn gọn mình gọi nó đâu nha!) mà
vẫn có thể lo lắng cho các trại mồ côi, rồi đi chùa, rồi giúp đỡ những người
họ hàng khó khăn và lo cho cùng lúc 3 con chim ăn uống tắm rửa và làm
sạch lồng nữa chứ! (Mà bi giờ cũng hết nuôi chim nên đỡ hơn rồi, dịch
mà!)
Vì tất cả những lýdo trên và còn nhiều nữa mà tôi không nhớ nữa, tôi gọi
gia đình của tôi là gia đìnhsiêunhânkỳquặc!
Chắc gia đình của bạn cũng vậythôi! Đúng không?
Bài viết của thành viên snoopyfan
Đăng tại diễn đàn 8T - Làng Xitrum.
Nhật ký về mẹ
Hoàng Ngọc
Ngày…
Mẹ ơi, tháng bảyrồi đó mẹ!
Con lấychồng xa, lâu lâu mới về thăm mẹ. Gần năm mươi tuổi đầu mà nói
thương nhớ mẹ khôn nguôi thì sẽ có người cười phải không mẹ?
Thuở nhỏ, con thường haytheo mẹ lên chùa tụng kinh Vu Lan. Tháng bảy
Vu Lan - mùa báo hiếu! Nghe thầy nói chiều nào thầy cũng lạy Phật cầu
cho cha mẹ siêu thoát, con tự nhủ mình sẽ luôn ở bên mẹ để phụng
dưỡng mẹ chứ không bỏ mẹ mà đi tu như thầy. Rốt cuộc rồi con cũng bỏ
mẹ mà đi…lấychồng.
Ngày…
Hôm naylà ngàyđầu tiên Thục Vyđến trường. Nhìn nó tung tăng cùng các
bạn vào lớp học con thấy nhớ mẹ. Ngày mẹ dắt con đến trường sao mà
thiêng liêng quá! Đối với con cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng lạ lùng. Thấy
chiếc xe đò to cao từ từ chạytới, con thét lên run rẩy…Mẹ ôm chặt con vào
lòng che chở, vỗ về. Trước khi cô giáo bước vào lớp mẹ còn nhét vào cặp
con nửa ổ bánh mì thịt, mẹ sợ con bị đói. Hôm đó, cô giáo không cho
chúng con ăn trong lớp, mẹ đâu có biết.
Ngày…
Con chuẩn bị cho Thục Vyvào đại học. Nó đã lớn, cuộc sống ở kýtúc xá rồi
nó sẽ quen như con khi xưa… Lúc đầu, chủ nhật nào con cũng về thăm
mẹ. Rồi hai tuần, ba tuần, có lúc năm sáu tuần. Tháng nào mẹ cũng gửi
thư, gửi tiền, mẹ viết cho con rằng mẹ chỉ sợ con đau ốm. Con đâu biết
rằng mẹ ngàyngàyvì thương nhớ con, mẹ ngồi vuốt từng sợi tóc rụng của
mẹ thành một búi đầy…Mẹ ơi, con thương mẹ!
Ngày…
Thục Vynó dắt bạn trai về nhà giới thiệu với con. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ
của nó con thấy chạnh lòng. Con có quá ích kỷ, hẹp hòi lắm không mẹ?
Ngày trước, khi anh ấy về nhà mình mẹ còn vui hơn cả con nữa! Con bị
choáng ngợp trong không gian toàn là hình ảnh của anh ấy. Con như con
chim sơn ca líu lo vui hát. Trong mắt con, trong lòng con, xung quanh con
tràn ngập ánh sáng, hương hoa, mật ngọt của tình yêu. Mẹ ơi, con khóc rồi!
Đâu có mẹ lau nước mắt vỗ về con nữa! Khi những giọt nước mắt ghen
hờn, ích kỷ, tình thường chảyxuống, con thấythương mẹ vô vàn. Thục Vynó
đã lớn, nó đã rời xa vòng tayyêu thương của con. Con biết nó có khung trời
riêng của nó, nó có bè bạn, hẹn hò…Nó là con ngàyxưa: mẹ cho tiền, mẹ
mayquần áo, mẹ nhắc đi ngủ, mẹ đi họp phụ huynh, ôm mẹ mà ngủ cho
ấm, mẹ ơi con thèm món này, con thích món kia, giận dỗi, hờn lẫy… Con
bây giờ như cái bóng mờ nhạt bên Thục Vy, một cái bóng không thiếu
được. Ngàyxưa, con vô tâm đến nỗi… con làm sao thấyđược những giọt
nước mắt thầm lặng của mẹ, làm sao hiểu được tấm lòng cao cả, sự hy
sinh vô bờ bến của mẹ?
Ngày…
Tiệc cưới đã tan. Căn nhà của con sao trống vắng lạ. Nhìn những đồ dùng
của Thục Vy con nhớ nó da diết… Con lại khóc. Ngày con hớn hở, tươi
cười cắp tay người yêu bước lên xe hoa mẹ không tỏ vẻ gì không vui.
Ngược lại, mẹ luôn nhìn con và mỉm cười, ánh mắt đầyvẻ thương yêu. Con
đang lo cho Thục Vy. Lần đầu tiên về sống trong căn nhà xa lạ nó có quen
được không? Nó ăn uống ra sao? Nó có làm điều gì sai quấykhiến người
ta phiền trách không?…Nỗi lo cứ trĩu nặng trong lòng con. Khi xưa mẹ dạy
con nấu ăn, mayvá, thêu thùa, dạycon đi đứng, nói năng…Mẹ sợ người ta
chê con gái mẹ hư. Con cằn nhằn: Con chỉ là con gái mẹ thôi!
Ngày…
Thục Vy đã sinh được hai ngày. Con đã chăm sóc nó như mẹ đã từng
chăm sóc cho con. Lúc sinh Thục Vy, người đầu tiên con nhìn thấykhi vừa
mở mắt ra là mẹ, nhưng người mà con muốn nhìn thấyhơn ai hết là Thục
Vy. Tất cả đối với con lúc đó chỉ là Thục Vy. Mẹ như một bà tiên hiền tốt
bụng và rộng lượng, mang đến cho con sức mạnh và nghị lực để vượt qua
sóng gió cuộc đời. Đàn bà đi biển mồ côi một mình. Sai rồi, con đâu có mồ
côi, con có mẹ mà!
… Rồi ngày dài tháng rộng, con nuôi Thục Vy lớn lên con mới thấu hiểu
tấm lòng của mẹ. Đâu chỉ đơn giản kể rằng cho con bú, nhường chỗ ráo
cho con, thức trắng đêm khi con quấykhóc, tắm rửa, giặt giũ, nhường món
ngon cho con, lo lắng mỗi khi con đi đâu xa…Không đủ, chưa đủ và không
bao giờ đủ!
Trở về
Một người lính trở về nhà đoàn tụ với gia đình sau nhiều năm tham chiến ở
nước ngoài. TừSan Francisco anh gọi điện về thăm hỏi gia đình.
- Cha mẹ ơi, con đang trở về nhà đây. Nhưng con có điều muốn xin phép
cùng cha mẹ. Con muốn dẫn bạn cùng về nhà mình.
- Ồ, được thôi con trai. Cha mẹ rất sẵn lòng đón tiếp bạn con.
- Nhưng có điều này cha mẹ nên biết: anh ấy bị thương khá nặng trong
chiến tranh, mất cả cánh tay và đôi chân. Anh ấy không còn chỗ nào để
nương tựa, vì vậycon muốn anh ấyvề sống cùng chúng ta.
- Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều này, có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm
được chỗ trú ngụ.
- Ồkhông, con muốn anh ấyở cùng chúng ta kia.
- Con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu con trai. Một người tàn tật
như vậysẽ là một gánh nặng đè lên vai chúng ta. Chúng ta còn cuộc sống
riêng tư của chúng ta nữa chứ, không thể để một điều như vậy chen vào
cuộc sống của chúng ta được. Tốt hơn hết là con quayvề nhà và quên anh
chàng ấyđi. Anh ta chắc sẽ chóng tìm được cách tựkiếm sống thôi.
Nghe đến đó, người con trai gác máy. Vài ngàysau đó họ đột nhiên nhận
được cú điện thoại từ cảnh sát San Francisco báo tin người con trai đã
chết sau khi ngã từ một tòa nhà cao tầng. Cảnh sát cho rằng đâylà một vụ
tựsát.
Người cha và mẹ đau buồn nàyvội vã bayđến San Francisco và được dẫn
đến nhà táng thành phố để nhận xác con. Họ nhận ra anh ngay, nhưng họ
cũng kinh hoàng nhận ra một điều khác cùng lúc. Con trai họ chỉ còn lại
một tayvà một chân.
Giá trị của những câu hỏi
Bọn chúng chẳng cần lýdo gì cả. Chúng đến nhà anh chỉ vì anh là người
gốc Do Thái. Quân Đức quốc xã xông vào nhà, lôi anh và cả gia đình anh
đi. Ngay sau đó chúng lùa họ như bầy gia súc và tống lên xe lửa rồi chở
thẳng đến trại tập trung... Chúng đã giết chết họ và chỉ mình anh còn sống.
Làm sao mà anh có thể sống nổi trước cảnh tượng hãi hùng phải nhìn
thấycon mình nơi bộ quần áo của một đứa trẻ khác vì bâygiờ con anh đã
chết sau một cơn mưa đạn?
Thế nhưng anh vẫn phải sống.
Một hôm anh nhìn cơn ác mộng chung quanh mình và phải đối diện với
một sự thật hiển nhiên: nếu anh còn ở đâythêm một ngàychắc chắn anh
sẽ chết. Anh có một quyết định là phải thoát khỏi đây ngay lập tức! Anh
không biết cách nào, anh chỉ biết mình phải trốn. Hàng tuần liền anh hỏi
các bạn tù, "Làm sao chúng ta có thể thoát được nơi kinh hoàng này?"Anh
hầu như luôn nhận được cùng một câu trả lời, "Đừng dại dột", họ trả lời
"Không thể nào thoát nổi! Hỏi như vậychỉ làm dằn vặt tâm trí anh mà thôi.
Cứ chịu khó làm việc và cầu nguyện cho mình được sống sót". Nhưng anh
không chấp nhận điều này - anh nhất định sẽ không chấp nhận như thế.
Anh bị ám ảnh vì chuyện trốn thoát và cho dù những câu hỏi của anh không
có nghĩa gì, anh vẫn luôn luôn hỏi đi hỏi lại, "Làm sao tôi có thể trốn thoát?
Phải có cách nào đó. Làm thế nào tôi có thể trốn thoát khỏi nơi nàymà vẫn
khoẻ, vẫn sống, ngayhôm nay?"
Có lời nói rằng bạn cứxin thì sẽ được. Và không hiểu vì sao hôm ấyanh đã
nhận được câu trả lời. Có thể vì anh hỏi quá sức mãnh liệt, có thể là vì anh
đã ýthức rõ "bâygiờ chính là thời điểm". Cũng có thể là vì anh liên tục tập
trung vào một tiêu điểm là câu trả lời cho câu hỏi của mình. Bất luận lýdo
gì, sức mạnh vĩ đại của tâm trí và tinh thần đã thức tỉnh nơi người đàn ông
này. Câu trả lời đã đến với anh từmột nguồn gốc lạ thường: mùi lợm giọng
của xác người đã thối rữa. Ởđó chỉ cách vài bước cách chỗ anh lao động,
anh thấymột đống xác người đã bị xúc lên thùng xe tải - đàn ông, đàn bà,
trẻ em, tất cả đã bị hít khí ngạt. Những chiếc răng vàng của họ đã bị gỡ ra,
mọi đồ trang sức quí báu mà họ có, thậm chí quần áo họ mang trên người,
đều bị lột sạch.
Lúc đó thayvì hỏi, "Làm sao quân Đức quốc xã có thể ghê tởm, mất nhân
tính đến thế? Làm sao thượng đế có thể làm một điều tàn ác đến thế? Tại
sao thượng đế lại để chuyện nàyxảyđến với tôi?" StanislavskyLech đã hỏi
một câu hoàn toàn khác. Anh hỏi "Làm cách nào tôi có thể sử dụng điều
nàyđể trốn thoát?" Và ngaylập tức anh đã có câu trả lời.
Hoàng hôn đang sửa soạn kết thúc một ngàylao động, Lech chạy lại nấp
sau chiếc xe tải. Chỉ trong nháymắt anh đã lột bỏ hết quần áo và lẻn mình
trần truồng vào đống xác chết mà không ai để ý. Anh giả bộ như đã chết,
không một chút cửđộng cựa quật dù có lúc anh gần ngộp thở vì một số xác
chết khác tiếp tục được đè lên người anh.
Mùi hôi thối của thịt người rữa, những cái xác chết cứng đơ bao bọc anh tứ
phía.Anh chờ đợi và chờ đợi, hi vọng không một ai để ýđến một người vẫn
còn sống giữa đám xác chết nàyvà hi vọng sớm muộn chiếc xe tải cũng sẽ
chạyđi.
Cuối cùng, anh nghe tiếng động cơ xe tải nổ.Anh cảm thấy chiếc xe rung
lên. Và đúng lúc ấyanh cảm nghiệm được mối hyvọng của mình khi đang
nằm im giữa đống xác chết. Rốt cuộc anh thấy xe dừng lại và rồi nó trút
toàn bộ những thây ma xuống một chiếc hố rộng mênh mông bên ngoài
trại. Lech cứ ở yên đó hàng giờ cho tới khi màn đêm buông xuống. Sau
cùng anh ta cảm thấychắc chắn không có ai ở đó, anh rúc ra khỏi núi thây
người và chạytrần truồng suốt 25 dặm cho tới khi tìm được tựdo.
[Sách] Nghệ thuật sống 2
[Sách] Nghệ thuật sống 2
[Sách] Nghệ thuật sống 2

More Related Content

What's hot

Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏
Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏
Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏NguyenHoang92002
 
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sốngBài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sốngMinh Ngọc Nguyễn
 
Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11Son Nguyen
 
Jenny phương hoa cúc dại
Jenny phương hoa cúc dạiJenny phương hoa cúc dại
Jenny phương hoa cúc dạiJenny Phương
 
áO trắng bên sông phương dung
áO trắng bên sông   phương dungáO trắng bên sông   phương dung
áO trắng bên sông phương dungstruyen68
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)Thuydy
 
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêunguyenoanhhaoanh625664
 
Obv Newsletter Volume 10 Vietnamese
Obv Newsletter Volume 10 VietnameseObv Newsletter Volume 10 Vietnamese
Obv Newsletter Volume 10 VietnameseOneBodyVillage
 
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doi
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doiDoi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doi
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doiMrTran
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2Đặng Phương Nam
 

What's hot (12)

Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏
Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏
Xin Cám Ơn Cuộc Ðời‏
 
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
 
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sốngBài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Nhọc nhằn đời cha" - Dự án Học văn để sống
 
Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11
 
Jenny phương hoa cúc dại
Jenny phương hoa cúc dạiJenny phương hoa cúc dại
Jenny phương hoa cúc dại
 
áO trắng bên sông phương dung
áO trắng bên sông   phương dungáO trắng bên sông   phương dung
áO trắng bên sông phương dung
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)
 
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
 
Obv Newsletter Volume 10 Vietnamese
Obv Newsletter Volume 10 VietnameseObv Newsletter Volume 10 Vietnamese
Obv Newsletter Volume 10 Vietnamese
 
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doi
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doiDoi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doi
Doi thay-doi-khi-chung-ta-thay-doi
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
 
Art of lie
Art of lieArt of lie
Art of lie
 

Viewers also liked

12과 g12.3 네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web
12과 g12.3  네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web12과 g12.3  네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web
12과 g12.3 네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_webSangbok Kim
 
L3 listening to omitted particles
L3 listening to omitted particlesL3 listening to omitted particles
L3 listening to omitted particlesSangbok Kim
 
Lesson 3 listening to (으)세요 (1)
Lesson 3 listening to  (으)세요 (1)Lesson 3 listening to  (으)세요 (1)
Lesson 3 listening to (으)세요 (1)Sangbok Kim
 
Cover Story - HIIT
Cover Story - HIITCover Story - HIIT
Cover Story - HIITKathy Lang
 
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessments
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessmentsBest practices ensure_validity_fairness_english_language_assessments
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessmentsJanice Sampani
 
Bakuman Capitulo 163 Mangá em Português
Bakuman Capitulo 163 Mangá em PortuguêsBakuman Capitulo 163 Mangá em Português
Bakuman Capitulo 163 Mangá em PortuguêsRuy Dantas
 
Segon trimestre d’informàtica
Segon trimestre d’informàticaSegon trimestre d’informàtica
Segon trimestre d’informàticaPau Cornudella
 
Sistemas de Numeración Binario Decimal
Sistemas de Numeración Binario DecimalSistemas de Numeración Binario Decimal
Sistemas de Numeración Binario DecimalClaudia García
 
Spot purchase process
Spot purchase processSpot purchase process
Spot purchase processAlan Arnfeld
 
Xarxes socials xsgb
Xarxes socials xsgbXarxes socials xsgb
Xarxes socials xsgbGiovanni Bsa
 
Ancient chinese-civilization
Ancient chinese-civilizationAncient chinese-civilization
Ancient chinese-civilizationdeepavembayam
 

Viewers also liked (15)

CV_RJY (2)
CV_RJY (2)CV_RJY (2)
CV_RJY (2)
 
12과 g12.3 네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web
12과 g12.3  네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web12과 g12.3  네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web
12과 g12.3 네요 (30.24-31.52)-6_cm00076_web
 
L3 listening to omitted particles
L3 listening to omitted particlesL3 listening to omitted particles
L3 listening to omitted particles
 
Lesson 3 listening to (으)세요 (1)
Lesson 3 listening to  (으)세요 (1)Lesson 3 listening to  (으)세요 (1)
Lesson 3 listening to (으)세요 (1)
 
Cover Story - HIIT
Cover Story - HIITCover Story - HIIT
Cover Story - HIIT
 
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessments
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessmentsBest practices ensure_validity_fairness_english_language_assessments
Best practices ensure_validity_fairness_english_language_assessments
 
Glossary
GlossaryGlossary
Glossary
 
Bakuman Capitulo 163 Mangá em Português
Bakuman Capitulo 163 Mangá em PortuguêsBakuman Capitulo 163 Mangá em Português
Bakuman Capitulo 163 Mangá em Português
 
Segon trimestre d’informàtica
Segon trimestre d’informàticaSegon trimestre d’informàtica
Segon trimestre d’informàtica
 
Sistemas de Numeración Binario Decimal
Sistemas de Numeración Binario DecimalSistemas de Numeración Binario Decimal
Sistemas de Numeración Binario Decimal
 
Tema 4 mat
Tema 4 matTema 4 mat
Tema 4 mat
 
Spot purchase process
Spot purchase processSpot purchase process
Spot purchase process
 
Bcg trueluxury
Bcg trueluxuryBcg trueluxury
Bcg trueluxury
 
Xarxes socials xsgb
Xarxes socials xsgbXarxes socials xsgb
Xarxes socials xsgb
 
Ancient chinese-civilization
Ancient chinese-civilizationAncient chinese-civilization
Ancient chinese-civilization
 

Similar to [Sách] Nghệ thuật sống 2

Vài bí quyêt
Vài bí quyêtVài bí quyêt
Vài bí quyêtHa Hoa
 
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lam
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lamHay noi-voi-con-rang-con-gioi-lam
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lamHà Thu
 
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"InfoKAIPnL
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4Đặng Phương Nam
 
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viec
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viecKy nang lap ke hoach va to chuc cong viec
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viecChu Kien
 
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2Sunsilkvietnam
 
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúcĐặng Phương Nam
 
For My Friends
For My FriendsFor My Friends
For My FriendsDucvip Vu
 
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.net
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.netBài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.net
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.netThùy Linh
 

Similar to [Sách] Nghệ thuật sống 2 (20)

Vài bí quyêt
Vài bí quyêtVài bí quyêt
Vài bí quyêt
 
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lam
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lamHay noi-voi-con-rang-con-gioi-lam
Hay noi-voi-con-rang-con-gioi-lam
 
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"
Hãy Nói Với Con Rằng "Con Giỏi Lắm"
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
 
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viec
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viecKy nang lap ke hoach va to chuc cong viec
Ky nang lap ke hoach va to chuc cong viec
 
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
 
Nhung loidesuygam
Nhung loidesuygamNhung loidesuygam
Nhung loidesuygam
 
Thư gửi bầu trời
Thư gửi bầu trờiThư gửi bầu trời
Thư gửi bầu trời
 
Chicken soup for the soul
Chicken soup for the soul Chicken soup for the soul
Chicken soup for the soul
 
Mot bai-hoc-bo-ich
Mot bai-hoc-bo-ichMot bai-hoc-bo-ich
Mot bai-hoc-bo-ich
 
Art of lie
Art of lieArt of lie
Art of lie
 
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
[Sách] Con đường đi tìm hạnh phúc
 
For My Friends
For My FriendsFor My Friends
For My Friends
 
Doc thu xem
Doc thu xemDoc thu xem
Doc thu xem
 
Doc thu xem
Doc thu xemDoc thu xem
Doc thu xem
 
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.net
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.netBài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.net
Bài viết số 2 lớp 9 (văn tự sự) - vanmau.net
 
1 ngay vui ve
1 ngay vui ve1 ngay vui ve
1 ngay vui ve
 
For My Friends
For My FriendsFor My Friends
For My Friends
 
14 mot bai-hoc_bo_ich
14 mot bai-hoc_bo_ich14 mot bai-hoc_bo_ich
14 mot bai-hoc_bo_ich
 
Happy Message
Happy MessageHappy Message
Happy Message
 

More from Đặng Phương Nam

[Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công [Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công Đặng Phương Nam
 
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạnĐặng Phương Nam
 
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt maĐặng Phương Nam
 
[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các conĐặng Phương Nam
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3Đặng Phương Nam
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốcĐặng Phương Nam
 
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyệnĐặng Phương Nam
 
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưaĐặng Phương Nam
 
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngàyĐặng Phương Nam
 

More from Đặng Phương Nam (20)

[Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công [Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công
 
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
 
[Sách] Tâm hồn cao thượng
[Sách] Tâm hồn cao thượng[Sách] Tâm hồn cao thượng
[Sách] Tâm hồn cao thượng
 
[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu
 
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
 
[Sách] Nghệ thuật sống 4
[Sách] Nghệ thuật sống 4[Sách] Nghệ thuật sống 4
[Sách] Nghệ thuật sống 4
 
[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3
 
[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
 
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
 
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
 
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
 
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
 

Recently uploaded

Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...
Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...
Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...Học viện Kstudy
 
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhvanhathvc
 
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập PLDC.pdf
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập  PLDC.pdf200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập  PLDC.pdf
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập PLDC.pdfdong92356
 
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...Nguyen Thanh Tu Collection
 
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...Nguyen Thanh Tu Collection
 
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào môBryan Williams
 
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoabài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa2353020138
 
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdf
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdfSơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdf
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdftohoanggiabao81
 
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...Nguyen Thanh Tu Collection
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông - Sử 11
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông -  Sử 11cuộc cải cách của Lê Thánh Tông -  Sử 11
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông - Sử 11zedgaming208
 
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...ThunTrn734461
 
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdf
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdfChuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdf
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdfhoangtuansinh1
 
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...hoangtuansinh1
 
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tế
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tếMa trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tế
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tếngTonH1
 
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docx
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docxTrích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docx
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docxnhungdt08102004
 
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...Nguyen Thanh Tu Collection
 

Recently uploaded (20)

Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...
Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...
Slide Webinar Hướng dẫn sử dụng ChatGPT cho người mới bắt đầ...
 
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
ôn tập lịch sử hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
 
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
BỘ ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập PLDC.pdf
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập  PLDC.pdf200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập  PLDC.pdf
200 câu hỏi trắc nghiệm ôn tập PLDC.pdf
 
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...
10 ĐỀ KIỂM TRA + 6 ĐỀ ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO C...
 
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...
SÁNG KIẾN “THIẾT KẾ VÀ SỬ DỤNG INFOGRAPHIC TRONG DẠY HỌC ĐỊA LÍ 11 (BỘ SÁCH K...
 
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô
[GIẢI PHẪU BỆNH] Tổn thương cơ bản của tb bào mô
 
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoabài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa
bài 5.1.docx Sinh học di truyền đại cương năm nhất của học sinh y đa khoa
 
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...
Sáng kiến “Sử dụng ứng dụng Quizizz nhằm nâng cao chất lượng ôn thi tốt nghiệ...
 
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...
50 ĐỀ ĐỀ XUẤT THI VÀO 10 THPT SỞ GIÁO DỤC THANH HÓA MÔN TIẾNG ANH 9 CÓ TỰ LUẬ...
 
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdf
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdfSơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdf
Sơ đồ tư duy môn sinh học bậc THPT.pdf
 
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 VẬT LÝ 11 - KẾT NỐI TRI THỨC - THEO CẤU TRÚC ĐỀ MIN...
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông - Sử 11
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông -  Sử 11cuộc cải cách của Lê Thánh Tông -  Sử 11
cuộc cải cách của Lê Thánh Tông - Sử 11
 
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...
QUẢN LÝ HOẠT ĐỘNG GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG CHO HỌC SINH CÁC TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ ...
 
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdf
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdfChuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdf
Chuong trinh dao tao Su pham Khoa hoc tu nhien, ma nganh - 7140247.pdf
 
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...
Thong bao 337-DHPY (24.4.2024) thi sat hach Ngoai ngu dap ung Chuan dau ra do...
 
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tế
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tếMa trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tế
Ma trận - định thức và các ứng dụng trong kinh tế
 
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docx
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docxTrích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docx
Trích dẫn trắc nghiệm tư tưởng HCM5.docx
 
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...
ĐỀ THAM KHẢO THEO HƯỚNG MINH HỌA 2025 KIỂM TRA CUỐI HỌC KÌ 2 NĂM HỌC 2023-202...
 

[Sách] Nghệ thuật sống 2

  • 1.
  • 2. Nghệ thuật sống Nguồn: http://xitrum.net Tổng hợp: ngvietduc (TVE) 2 Tin tốt lành "Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem đến cho ta điều gì, mà ở chỗ ta có thái độ đối với nó ra sao; không phải ở chỗ điều gì xảy ra với ta, mà ở chỗ ra phản ứng với những điều đó như thế nào" - (LewinsL. Dunnington). Một anh sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đang tìm việc làm đã tham dựmột cuộc thi sáng tạo chuyên ngành do liên hiệp các trường đại học trong cả nước tổ chức. Sau nhiều vòng sơ khảo kéo dài cả tháng trời, anh được lọt vào nhóm những người xuất sắc nhất để dự vòng thi chung kết. Rồi anh cũng vất vả vượt qua các đối thủ trong cuộc đấu trí cuối cùng, kéo dài ba ngàyliền căng thẳng và giành được giải nhất. Phần thưởng cho anh là một món tiền khá lớn mà cuộc đời sinh viên trước naycủa anh chưa từng mơ tới. Sau khi rời hội trường và trốn nhanh khỏi ánh đèn camera của báo giới, anh vào bãi lấyxe ra về. Bất chợt, một người phụ nữtiến đến gần anh. Bà ta nghẹn ngào: - Chào cậu! Chúc mừng cậu, thật vinh dự cho cậu đã đạt được giải nhất trong cuộc thi khó khăn này. Tôi có một chuyện muốn nói với cậu nhưng không biết có tiện không. Nếu cậu có con nhỏ thì cậu mới hiểu được điều tôi sắp nói. Con của tôi đang bị ung thư nặng nằm trong bệnh viện, nếu không có một khoản tiền lớn để mổ, chắc em nó không qua khỏi được! Mà nhà tôi thì…không thể lo được một khoản tiền lớn nhưvậy… - Thế bác cần bao nhiêu? –Anh sinh viên nhìn bà hỏi, lòng cảm thông thực
  • 3. sự Sau khi nghe người phụ nữ kể hết sự việc, anh liền rút phong bì đựng số tiền vừa được thưởng và trao cho bà. - Cầu mong cho con bác qua được hiểm nguy. Bác về lo cho em ấyngayđi – anh nói. - Cảm ơn cậu, không biết tôi phải lấygì mà đền ơn cậu đây. Nói rồi, người phụ nữvới vẻ xúc động quàyquả bước ra cổng. Vài ngàysau anh có dịp quaylại trường. Một người trông thấyliền tiến tới hỏi: - Có người kể với tôi rằng tối hôm trước anh có gặp một người phụ nữ sau cuộc thi và anh đã cho bà ấytiền để chữa bệnh cho đứa con sắp chết của bà ấy, phải không? Người thanh niên gật đầu xác nhận. - Vậy thì tôi phải báo với anh tin này để anh biết. Bà ta là một tay lừa đảo thật sự đấy. Bà ta chẳng có đứa con nào bị bệnh gần chết cả. Anh cả tin quá! Anh bị lừa rồi, anh bạn ạ! Một thoáng im lặng, anh thanh niên hỏi lại: - Có thật là không có đứa bé nào bị bệnh gần chết cả, đúng không? - Đúng vậy. Tôi bảo đảm là nhưthế - người đàn ông quả quyết. - Ồ, đó là tin tốt lành nhất trong ngày mà tôi được biết đấy - người thanh niên nói. Đoạn, anh nói thêm:
  • 4. - Chúng ta nên ăn mừng vì không có đứa trẻ nào phải chết cả. (Theo First New) A Friend... định nghĩa qua 24 chữ cái... (A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn. (B)elieves in "you" - Luôn tin tưởng bạn. (C)alls you just to say"HI" - Điện thoại cho bạn chỉ để nói "Xin chào". (D)oesn't give up on you - Không bỏ rơi bạn. (E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ. (F)orgives your mistakes - Tha thứcho bạn mọi lỗi lầm. (G)ives unconditionally- Tận tụyvới bạn. (H)elps you - Giúp đỡ bạn. (I)nvites you over - Luôn lôi cuốn bạn. (J)ust "be" with you - Tỏ ra "xứng đáng" với bạn. (K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn. (L)oves you for who are - Yêu quí bạn bởi con người thật của bạn. (M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt trong đời bạn.
  • 5. (N)ever judges - Không bao giờ phán xét. (O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn. (P)icks you up - Vực bạn dậykhi bạn suysụp. (Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt lệ của bạn. (R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn. (S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn. (T)ells you the truth when you need to hear it -Sẵn sàng nói sự thật khi bạn cần. (U)nderstands you - Hiểu được bạn. (W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn. (X)-amines your head injuries - "Bắt mạch" được những chuyện khiến bạn "đau đầu". (Y)ells when you won’t listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn không lắng nghe. (Z)aps you back to reality- Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước. Sẽ luôn tìm được cách... Cho đến khi 8 tuổi, tôi vẫn nghĩ rằng ngày chủ nhật gọi là "Sunday" bởi vì người ta trải qua ngày đó ngoài trời. Tôi nghĩ vậy vì ngày chủ nhật của tôi luôn ở ngoài vườn với mẹ Nana. Tôi thích nhất những câybí, với những sợi dâyxoắn nhỏ xíu mảnh khảnh bám trên giàn, cứ như những ngón taynhỏ bé nắm lấy thật chặt. Trông chúng thật nhỏ bé, yếu đuối. Tôi ngồi trên bãi đất nhìn chúng, cảm thấychúng cần đến tôi. Mẹ thì ngồi đằng kia, đào xới
  • 6. với cái xẻng làm vườn, cũng nhìn mấycâycà chua ynhưvậy. "Mẹ à, con có nên ngắt bỏ những bông hoa nhỏ màu vàng nàyđi không?", vào ngàykia tôi hỏi. Mẹ dịu dàng hỏi: "Vì sao vậycưng?" "Con nghĩ rằng chúng sẽ thu hút sâu bọ kéo đến ăn cái câymất". Mẹ khẽ cười, "Không đâu, những bông hoa rồi sẽ sớm trở thành những quả bí cưng à." "Thật hả mẹ?" "Con hãychờ xem. Rồi con sẽ mau chóng thấyrằng những thứ nhỏ bé có thể trở nên tuyệt diệu. Con hãyghi nhớ điều này." "Những thứnhỏ bé có thể trở nên tuyệt diệu", tôi lặp lai. "Đúng rồi", mẹ nói. Mỗi chủ nhật tôi lai vào vườn để xem những câybí, và tôi càng lúc càng thấy nhiều quả bí. "Mẹ có nghĩ rằng có nhiều quả bí vì con luôn để mắt đến chúng không hả mẹ?", tôi hỏi. Mẹ đáp: "Đúng rồi, khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh. Con hãyghi nhớ điều này". "Khi con để tâm đến cái gì, nó sẽ lớn mạnh", tôi lặp lại. "Đúng rồi", mẹ nói. Tôi để mắt đến những câybí nhiều hơn sau đó. Tôi lặt những cái lá úa, và khi những sợi dây xoắn bé nhỏ không vươn tới lưới, tôi đặt chúng lại gần
  • 7. hơn. Mẹ cũng làm vậy với những cây cà. Nhưng vào một Chủ Nhật nọ, tôi thấymẹ cắt bỏ một nhánh cây, tôi thảng thốt đặt taylên miệng: "Ôi, sao mẹ lại làm vậy?" "Cái cây này không đủ mạnh để nuôi cả hai nhánh cây trĩu quả, nên mẹ phải bỏ bớt một nhánh để cho nhánh còn lại được chăm sóc tốt nhất, cưng à", mẹ đáp. "Ồ." "Con sẽ phải có những quyết định tương tựtrong tương lai." "Nghĩa là sao hả mẹ? Con sẽ có cái gì đó bị chặt bỏ sao?" Mẹ cười "Không phải, con sẽ phải có những quyết định tương tự, khi con không thể giữlại được mọi thứ". "Con sẽ ghi nhớ điều này." Trong vài tháng sau, tôi vào vườn mỗi tuần để xem những cây bí thế nào, và tôi ngày càng tự hào thấy càng nhiều quả bí. Cho đến một ngày, khi chúng không xuất hiện thêm nữa, thì vài tuần sau, không còn quả nào nữa. "Mẹ ơi, có chuyện gì chúng vậy, con không thấy chúng lớn thêm nữa!", tôi gần nhưmuốn khóc. "Vậy đó con à! Mọi thứ đều phát triển đến một lúc nào đó sẽ ngưng lại. Không có gì là mãi mãi hết". "Nhưng con đã luôn chăm sóc chúng mà!" "Đúng vậy, nhưng mà phải có những thứkết thúc để cho cái mới bắt đầu". "Vậycó điều gì con cần ghi nhớ không hả mẹ?"
  • 8. "Có, mùa sẽ thayđổi, nhưng sẽ có những cái mới thaythế cho cái cũ mất đi". "Con sẽ ghi nhớ điều này." Tôi tiếp tục giúp đỡ mẹ chăm sóc những cái câykhác trong vườn. Nhưng rồi một ngày, tôi phải thừa nhận rằng: "Con thật là nhớ những câybí quá mẹ à". "Me biết mà, con yêu." "Con đang nghĩ… à, mẹ nghĩ sao nếu chúng ta xin bố làm một cái nhà kính? Chúng ta sẽ có thể trồng bí quanh năm." "Mẹ không biết. Nhưng có lẽ chúng ta nên chờ đến mùa của nó." "Haylà chúng ta thửxem, con sẽ hỏi bố mẹ nhé?" "Cũng được" Bố đồng ý, và tuần sau đó tôi tìm được một cái nhà kính làm sẵn. Haynhất là nó có lưới phủ từtrên xuống dưới. "Đâyquả là cái nhà lýtưởng cho những câybí", tôi nói. "Và cả cà nữa", mẹ thêm vào. Chúng tôi trồng bí một bên và cà một bên. Vài tuần sau, những câybí đã tốt hơn lên, và cà cũng vậy. Khi chúng có trái, chúng tôi nhận ra là cái nhà kính thật lýtưởng. "Mẹ nhìn nè, con có một trái bí nhỏ và hàng trăm cái hoa. Chúng đã trở nên tươi tốt hơn bao giờ hết". "Quả là một ýtưởng tuyệt vời, con yêu", mẹ siết chặt taytôi.
  • 9. Tôi nói: "Mẹ à, con nghĩ mẹ nên ghi nhớ điều này". "Gì hả con?" "Sẽ luôn tìm được cách nếu mẹ thật sựmong muốn làm điều gì đó". Mẹ quaylại nhìn tôi. Tôi nhìn thấynước mắt trong mắt mẹ. Mẹ cười một nụ cười tươi hơn bao giờ hết và siết taytôi lần nữa. "Cám ơn con, cưng của mẹ. Mẹ sẽ ghi nhớ điều này." Nói về BẠN... Có người đã nói "Bạn là một người thay đổi cả thế giới của bạn dù chỉ là một phần trong thế giới đó, có thể đem đến cho bạn nụ cười, chia sẻ với bạn từng giọt nước mắt... một người khiến bạn tin là vẫn còn điều gì đó thật tốt đẹp trong cuộc sống, một người luôn mở tấm lòng ra vì bạn." - Nhưng, lại có những câu nói, những quan niệm giản đơn hơn nhiều về tình bạn, về những người gọi nhau là bạn... Một người nói: "Bạn bè là một mối quan hệ cần được bồi đắp từ từ và lâu dài ..." Người khác nói: "...Lớn dần, tôi vẫn sống vô tư và hiền lành, tốt bụng, luôn giúp bạn và tôi lại có được những người bạn tốt. Cho đến giờ, tôi có thể mách bạn một bí quyết sống tốt và sẽ có những người bạn tốt - Hãy mở rộng tấm lòng của bạn, hãy gieo trồng những hạt giống tình cảm rồi có lúc bạn sẽ hái được nhưng quả ngọt tình bạn - Hãygiúp đỡ mọi người khi bạn có thể cho dù người đó đang lợi dụng bạn. Bạn đừng tiếc nuối khi điều đó xảyra, bạn cứ vô tư đi, người khác sẽ nhìn ra được tấm lòng của bạn. Hãy tin tôi. Tôi đã thành công với phương pháp nàyđó..." Người khác nói: "...Về cách chơi với bạn thế nào, quan điểm về tình bạn của tôi là gì? Tôi cũng không biết chỉ biết chơi hết mình, gì giúp được thì
  • 10. giúp thế thôi." Người khác nói: "Bạn là những người tôi thấy thích thú khi trò chuyện... Friends are the Family... I choose." Người khác nói: "Tình bạn như một sợi dây. Sợi dây đó hai người cùng giữ, nếu lỡ có đứt thì ít ra mình cũng nắm được đầu dây bên này của mình. Miễn mỗi lần gặp nhau gọi nhau được một tiếng bạn rồi cười là là tốt rồi, vậythôi... " Người khác nói: "Tình bạn là thế, dài dòng rắc rối, mà luôn đứng ở vị trí đầu. Bạn bè thì nhiều thật, nhưng có biết ai tốt, ai xấu... có biết tình bạn nào sẽ bền, sẽ phai... Chẳng sao hết, chỉ biết là cần trân trọng những người bạn mình đang có..." Người khác nói: "Tình bạn còn là sự hiểu ý giữa hai người... thật đơn giả và thật... khó tả." Lại một người nữa nói : "Chơi với bạn ta không thận trọng, ta không quá... niềm nở cũng ko đến nỗi quá khép kín. Ta thấy ta rất thân thiện nhưng vì tính tình ta có gì có gọi là kì kì nên làm bạn thì dễ nhưng không mấyngười ưa cái tính cà... chớn của ta. Mà ta thấyvậylà đủ. Ta không cần thiệt nhiều bạn, miễn có người hiểu ta là được. Ta thích là chính ta, ta không thích ai chiều ta và ta càng không thích chiều ai (nếu không muốn nói là thích làm trái ngược lại). Ta nghĩ vì ta khó ưa vậynên ai chịu được ta là bạn thật sự rồi và ta cũng tin chắc rằng ta luôn xứng đáng là một người bạn tốt!" Còn bạn, bạn sẽ nói gì về tình bạn và bạn bè của mình? - Làng Xitrum - Cội rễ của sự trưởng thành
  • 11. "Sức mạnh của con người định hình trong chính sự yếu đuối của người ấy" (Raipl Waldo Emerson). Hồi còn nhỏ, tôi có một người hàng xóm mà mọi người gọi là bác sĩ Gibbs. Ông không giống nhưbất kỳbác sĩ nào tôi từng biết. Ông rất giản dị và hiền từ, nhất là đối với bọn nhóc nghịch ngợm chúng tôi. Ngoài giờ làm công việc cứu người, bác sĩ Gibbs thường trồng cây. Ông muốn biến mảnh đất rộng 10 mẫu tâycủa mình thành một khu rừng mà! Vị bác sĩ hiền lành ấy có những lý thuyết trồng cây rất thú vị, ngược hẳn với nguyên tác mà mọi người cho là hiển nhiên. Không bao giờ ông tưới nước cho những câymới sinh trưởng – ông giải thích với tôi rằng tưới nước sẽ làm chúng sinh ra hưhỏng, và thế hệ câykế tiếp sẽ ngàymột yếu đi. Vì thế, cần phải tập cho chúng đối mặt với khắc nghiệt. Câynào không chịu nổi sẽ bị nhổ bỏ ngaytừđầu. Rồi ông hướng dẫn cho tôi cách tưới nước cho những câyrễ mọc trên cạn, để chúng khô hạn thì sẽ phải tựbén rễ sâu mà tìm nguồn nước. Thảo nào, chẳng bao giờ tôi thấy ông tưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, mỗi sáng thayvì tưới nước, ông lấytờ báo cuộn tròn lại và đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp! Tôi hỏi ông sao lại làm vậythì ông trả lời: để làm nó chú ý. Bác sĩ Gibbs từgiã cõi đời hai năm sau khi tôi xa gia đình. Giờ đây, về nhìn lại những hàng cây nhà ông, tôi lại như mường tượng ra dáng ông đang trồng cây 25 năm về trước. Những thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh và tràn trề sức sống. Như những thanh niên cường tráng, mỗi sáng chúng thức dậy, tự hào ưỡn ngực và sẵn sàng đón nhận những gian nan, thử thách. Vài năm sau tôi cũng tự trồng lấyhai câyxanh. Mùa hè cháynắng tôi tưới nước, mùa đông giá rét tôi bơm thuốc và cầu nguyện cho chúng. Chúng cao gần chín mét sau hai năm, nhưng lại là những thân câyluôn dựa dẫm vào bàn tayngười chăm bẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng đã run rẩyvà đánh cành lập cập – trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối!
  • 12. Chẳng bù với rừng câycủa bác sĩ Gibbs. Xem ra nghịch cảnh và sự thiếu thốn dường nhưlại hữu ích cho chúng hơn sựđầyđủ. Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi thường ghé phòng hai đứa con trai và ngắm nhìn chúng ngủ ngon lành. Nhìn thân thể nhỏ bé đang phập phồng nhịp thở của cuộc sống, tôi luôn cầu nguyện cho chúng có một cuộc sống dễ chịu. Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúc cần phải thayđổi lời nguyện cầu ấy. Tôi nguyện cầu cho chúng mạnh mẽ hơn, để chịu được giông gió không thể tránh trong cuộc đời. Có ngây thơ mới mong chúng thoát khỏi gian khổ - bởi lẽ nghịch cảnh, khó khăn luôn là điều hiện hữu tất yếu. Và dù muốn hay không, cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng cả. Tôi cầu mong cho ‘gốc rễ’ của con mình sẽ bén thật sâu, để chúng có thể hút được sức mạnh từnhững suối nguồn tiềm ẩn trong cuộc sống vĩnh hằng. Thật sựnhìn lại, tôi đã cầu xin sựan lành quá nhiều rồi, nhưng rất hiếm khi những ước muốn ấyđược thỏa nguyện. Điều chúng ra cần là cầu sao cho mình rèn luyện được một cơ thể cường tráng và ýchí cứng cỏi, bền vững, để khi nắng cháyhaymưa dông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờ bị gục ngã. (Theo First News) Ông lão đánh cá Nhà chúng tôi nằm đối diện ngaylối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân thuê ở trọ. Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi bước ra và nhìn thấymột người đàn ông vô cùng xấu xí đứng trước nhà
  • 13. mình. Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như chẳng cao hơn đứa con trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông ta mới thực sựlà đáng sợ, nó tấyđỏ và méo xệch. Nhưng giọng nói của ông lại rất dễ mến: "Xin chào, tôi đến để hỏi xem bà có còn phòng trống nào để nghỉ hay không, chỉ một đêm nay thôi. Tôi từ vùng biển phía đông đến đâyđiều trị và phải đến sáng mai mới có chuyến xe về". Rồi ông kể rằng ông đã đi tìm phòng suốt từ trưa đến giờ nhưng ai cũng bảo không phòng trống nào cả. "Tôi nghĩ đó là do gương mặt của tôi… tôi biết trông nó thật đáng sợ… nhưng bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm vài lần điều trị nữa…". Tôi thoáng chút do dự, nhưng câu nói tiếp theo của ông ấyđã thuyết phục tôi: "Tôi ngủ trên ghế ở ngoài sảnh cũng được, vì xe buýt sẽ chạyrất sớm mà". Tôi bảo rằng sẽ tìm cho ông một cái giường đàng hoàng chứkhông thể để ông ngủ trên ghế được. Tôi quay trở lại bếp để hoàn thành bữa tối của mình, và sau đó mời ông cùng ăn với chúng tôi. "Ồ, không cần đâu. Tôi có nhiều thức ăn lắm". Ông nói và giơ lên một chiếc túi giấy màu nâu. Nấu ăn xong, tôi đến chỗ hành lang và nói chuyện với ông rồi nhanh chóng nhận ra trong cơ thể nhỏ bé này là cả một tấm lòng thật bao la. Ông bảo mình làm công việc đánh cá để chu cấp cho con gái, năm đứa cháu ngoại và anh con rể đã hoàn toàn tàn phế sau một tai nạn. Trong giọng nói của ông chẳng hề có chút gì gọi là oán than, mà dường như lại ẩn chứa lòng biết ơn. Ông biết ơn vì căn bệnh của mình không hề gâyđau đớn và cảm ơn vì thượng đế đã cho ông thêm lòng tin để tiếp tục cuộc sống. Đến giờ đi ngủ, tôi đặt một chiếc giường xếp vào phòng của bọn trẻ cho ông. Sáng hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi thấykhăn trải giường đã được xếp lại gọn gang, còn ông lão thì đã ở ngoài sảnh. Ông từ chối bữa sáng, và trông có vẻ hơi do dự, ông nói: "Tôi có thể trở lại đâyvào lần điều trị tới được không. Tôi sẽ không gâyphiền hà gì cho anh chị đâu. Tôi có thể ngủ trên ghế được mà". Ông dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Các cháu của anh chị làm cho tôi có cảm giác nhưđang ở nhà. Người
  • 14. lớn thì khó chịu với gương mặt của tôi nhưng bọn trẻ thì dường như chẳng bận tâm gì đến chuyện đó". Tôi bảo, ông luôn được chào đón trở lại ngôi nhà này. Lần thứ hai, ông trở lại vào buổi sang, mang theo quà cho chúng tôi là một con cá thiệt bự và một bình đựng đầynhững con hàu to nhất mà tôi chưa từng thấybao giờ. Ông bảo mình chỉ mới vừa lột vỏ chúng sáng naytrước khi đi vì như thế chúng sẽ tươi hơn. Chuyến xe của ông chạy từ hồi 4 giờ sáng vậymà không biết ông đã thức dậylúc mấygiờ để làm tất cả những việc này. Trong suốt những năm ông đến ngụ tại nhà chúng tôi chưa bao giờ ông đến mà không mang đến cho chúng tôi một thứgì đó. Thỉnh thoảng, tôi còn nhận được những món quà đó qua đường bưu điện. Từ nhà ông đến bưu điện phải đi một đoạn khá xa, và ông lại còn phải tốn rất nhiều tiền để gởi những thứ tươi sống như vậycho chúng tôi, thành thử những món quà của ông còn giá trị gấp đôi. Có lần người hàng xóm của chúng tôi nói: "Chị đã cho ông già gớm ghiếc đó trọ qua đêm phải không? Còn tôi thì đã từ chối ông ta. Chị có thể mất khách nếu để cho những người nhưvậyở trọ trong nhà mình". Cũng có thể chúng tôi đã để mất khách một hayhai lần gì đó. Nhưng một khi họ đã hiểu về ông thì chắc chắn những suynghĩ đó sẽ không còn. Cả gia đình tôi luôn biết ơn vì đã maymắn được quen biết ông. Chúng tôi đã học được một điều rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng gặp được những điều maymắn. Cái quan trọng là chúng ta phải biết sống lạc quan và sẵn sàng đón nhận mọi điều rủi ro xảyđến chứ không phải chỉ biết than thân trách phận. Đồng hồ đo km cuộc đời Một số người nói cuộc đời là một đại lộ.
  • 15. Đó cũng là một ý hay để nhìn về cuộc đời. Tôi tưởng tượng tôi đang chạy trên con đường của cuộc đời tôi với vận tốc 60 dặm/giờ. Mỗi phút đi được một dặm. Ước chừng tôi sống trên đại lộ ấy khoảng 12.500.000 phút, có nghĩa là đồng hồ đo km của tôi sẽ có thể đọc 12.500.000 dặm. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn ngắm con đường, haydùng để nhìn ra cửa sổ. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn vào kiếng chiếu hậu và không quan tâm tôi đang chạynhanh đến thế nào. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe qua các vòng xoay, và bao nhiêu lần tôi phớt lờ các biển báo giao thông – dù chúng vẫn luôn tồn tại ở đấy…Tôi tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi không thể cầm lái vì quá sayvà…bao nhiêu vụ tai nạn mà tôi đã gâyra… Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi cảm thấy đáng tiếc cho chính mình, hay bao nhiêu dặm tôi đã dùng để hát những bài hát tôi yêu thích trên radio. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe cho tôi và bao nhiêu dặm tôi lái xe cho ai đó mà tôi quan tâm. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi băng qua ai đó trên phần đường tôi đang đi mà không dừng lại để giúp họ. Tôi tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi thắt dâyan toàn và bao nhiêu dặm tôi đã đi mà buông tayra khỏi taylái. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi đi một mình và bao nhiêu dặm tôi cười vang với bạn bè và gia đình ngồi đằng sau ghế. …Tôi tựhỏi có bao nhiêu dặm tôi sẽ lái xe trước khi tôi biết mình đi đâu… (Theo Semade) Hãy nhìn đời như một ly cocktail
  • 16. Cuộc sống ngon lành nhưmột lycocktail vậy, đấylà khi bạn biết pha chế và thưởng thức nó. 1. Mỗi người chỉ có một cơ thể của riêng mình. bạn có thể làm gì tuỳthích với nó nhưng nên nhớ rằng nó là thứ duy nhất thực sự của bạn và ở bên bạn cho đến cuối cuộc đời. Vì thế hãyđối xửtửtế với nó. 2. Không có điều gì trong cuộc sống mà không hàm chứa trong đó những bài học. có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú nhưng cũng có lúc bạn sẽ thấy chán phèo và có những bài học khiến bạn đau. Nhưng hãyhiểu rằng điều quan trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó. 3. "Kia" không bao giờ tốt bằng "đây". Khi những cái "kia" trở thành cái "đây" của bạn, bạn sẽ dễ dàng để mắt tới những cái "kia" khác vì nghĩ rằng nó có vẻ tốt hơn cái "đây" bạn đang có. Nên học cách bằng lòng với chính mình vì đôi khi thực chất những cái "kia" không thể bằng những cái "đây" được. 4. Tự bạn sẽ quyết định cuộc sống của mình. Bạn sẽ có những công cụ và nguyên liệu cần thiết nhưng pha chế nó như thế nào là nhờ chính đôi tay trái tim và khối óc của bạn. Vì vậyđừng trông chờ vào maymắn mà hãychú ýđến chính bản thân mình đi. 5. Bạn sẽ quên tất cả những điều tôi nói ở trên. Thật đấy, cũng không cần thiết phải nhớ quá nhiều như vậy. hãy cứ nhìn đời như một ly cocktail đủ mọi hương vị và màu sắc. Chua vẫn có thể làm cho ngọt. Ngọt vẫn có thể làm cho đằm. Không một bartender nào có thể pha một lycocktail thật tuyệt ngaytừ lần đầu tiên. Và chắc chắn là bạn sẽ luôn có đủ nghị lực, niềm tin và lạc quan để pha lycocktail cho mình chứ. Hai bát mì bò Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu
  • 17. con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh... Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tayvào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậylà cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý. Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngayhai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấyạ!". Rồi cậu ta tựbưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau nàylàm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từbát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về. Cứlặp đi lặp lại nhưvậy, dường nhưthịt trong bát của người cha cứgắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậyvội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầyắp không biết để vào đâu rồi đâynày". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy." Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng
  • 18. biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn nàychỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngàymở quán, đĩa thịt nàylà quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáybát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ýnghĩ riêng. Từ HTT. Những cậu bé ăn kem. Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chẳng còn lạ gì cảnh những đứa bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạyhết quán nàyđến quán khác xin tiền của khách du lịch. Tôi không phải là khách du lịch, tôi đến đây để làm việc, nhưng cũng không ít lần khó chịu vì bị một vài đứa bé nhằng nhẵng đi theo đòi một vài đồng bạc lẻ. Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời máy bay, tôi đến một quán giải khát nhâm nhi một cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm naykhá đông nhưng không thấybóng dáng một đừa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân được một lúc thì có hai thằng bé ăn mặc khá luộm thuộm bước vào quán. Đâychắc chắn là hai đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết ông chủ quan sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm!
  • 19. Ông chủ quán vẫytayvề phía bọn trẻ, gọi to: - Cần gì vậy2 chàng trai? - Ởđâycó kem hoa quả không ạ? - Tất nhiên là có, vậyhai cậu cần loại gì? - Dạ, có những loại nhưthế nào ạ? Tôi nghe ông chủ quan giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm chí còn phân tích cho chúng thấyloại nào thì được nhiều người ưa chuộn hơn. Cuối cùng thì hai cậu bé chọn hai cốc kem trung bình về giá cả trong tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành, thì như các bạn biết đấy, những đứa trẻ ăn xin như thế nàyhiếm khi được ăn những món ăn mà mọi người cho rằng rất bình thường. Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng bạc lẻ, vừa vặn tiền hai cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói: - Hai cậu đã chuẩn bị sẵn tiền rồi cơ à, thật sòng phẳng. Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quan ra về, chúng không còn vẻ sợ sệt nhưlúc đầu mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ông chủ còn cố với theo: - Cảm ơn 2 cậu, lần sau lại đến nhé! Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói: - Nàyanh bạn, tôi thích cái cách anh đối xửvớ những đứa trẻ. - Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn nàysống rất khó khăn. Chắc chắn ăn một cốc kem là một quyết định táo bạo, nhất là phải vào nơi chúng luôn bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở,
  • 20. "chôm" của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những người khách hàng tửtế, chúng sẽ cưxửnhưnhững khách hàng lịch thiệp khác. Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến quán của anh ta thường xuyên, nhưng qua cái cách hành xửcủa mình, anh ấy đã khiến tôi khâm phục, khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ nhưng luôn đông khách vì anh ấy đã biết cách làm cho khách hàng cảm nhận được giá trị đích thực của mình. Mỗi ngày đều là dịp đặc biệt Anh rể tôi mở ngăn kéo hộc tủ của chị tôi và lấyra một gói giấylụa.Anh nói: "Đây là một cái jupe lót". Anh mở gói giấy ra và trao chiếc váy cho tôi. Nó được làm bằng lụa trông rất thanh nhã với những hoa văn được thêu bằng taytỉ mỉ. Mẩu giấyghi giá tiền khá đắt vẫn còn đính trên đó. "Jan đã mua cái nàycách đâykhoảng 8 hoặc 9 năm, khi anh chị lần đầu tiên đến Nữu Ước. Cô ấykhông bao giờ mặc nó. Cô ấyđể dành cho một dịp đặc biệt nào đó. Ừnhỉ, có lẽ là để dành cho dịp này…".Anh lấycái váytừtaytôi và bỏ chung với những áo quần khác mà chúng tôi sắp mang đến chỗ dịch vụ tang lễ. Bàn tayanh đặt chiếc váymềm mại đó một lúc, thế rồi anh đóng sầm ngăn kéo lại và quaysang tôi: "Đừng bao giờ em để dành bất cứ thứ gì cho một dịp đặc biệt nào hết. Từng ngày em đang sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi". Tôi nhớ mãi những lời này trong suốt lễ tang, và trong những ngày tiếp theo đó khi giúp anh và lũ cháu thu xếp những công việc trong nhà sau cái chết đột ngột của chị tôi. Tôi nghĩ về những lời này trên chuyến bay từ Midwestern, nơi gia đình chị tôi sống, về đến California. Tôi nghĩ về tất cả những điều mà chị tôi chưa từng được nghe, được thấy hoặc được làm. Tôi nghĩ về những điều chị tôi đã từng làm mà không nhận ra sự đặc biệt của nó. Tôi nghĩ về những lời nói của anh rể và những lời nói ấyđã thayđổi cuộc đời của tôi. Tôi bớt thời gian trong việc lau chùi bụi bặm và dành nhiều thì giờ trong việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và
  • 21. việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và không còn phiền muộn vì cỏ dại mọc cao trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, cho bạn bè và bớt thời gian họp hành. Bất cứ lúc nào, cuộc sống luôn là để cho ta tận hưởng chứ không phải để chịu đựng. Giờ đâytôi đang nhận thức được điều đó và đón nhận từng giâyphút của cuộc sống. Tôi đã không "để dành" thứ gì; chúng tôi sử dụng những đồ sứ và pha lê cho những dịp bình thường nhất với những bông hoa trà mới nở. Tôi mặc những chiếc áo đẹp để đi chợ nếu tôi thích. Trông tôi có vẻ rất giàu có khi có thể trả 28 đô la rưỡi cho một cái túi đồ tạp phẩm nhỏ xíu mà không hề nhăn mặt. Tôi không để dành nước hoa đắt tiền cho những lễ hội đặc biệt nữa. Những nhân viên các cửa hàng, những người thu ngân trong ngân hàng cũng như những bạn bè ở lễ hội đều được tận hưởng cùng một mùi nước hoa đắt tiền ấy. Cái từ ngữ "ngày đẹp nên" hay là "một ngày nào đó" đã không còn nằm trong vốn từ của tôi nữa. Nếu có điều gì xứng đáng được nghe, nhìn hoặc làm thì tôi sẽ muốn nghe, chiêm ngưỡng và thực hiện ngay giờ đây. Nếu có điều gì đó không kịp làm, tôi bực mình vì tôi biết thời gian của mình có giới hạn. Bực mình bởi vì tôi đã hoãn lại cuộc thăm viếng những người bạn tốt vào một ngàynào đó; bực mình vì tôi đã không viết những lá thư mà tôi lại dự định viết vào một ngàynào đó; bực mình vì đã không nói với chồng và con gái của tôi là tôi yêu họ đến nhường nào. Tôi cố gắng hết mức để không phải chần chừ, hoãn lại và hoặc để dành lại điều gì nếu nó mang lại nụ cười và sự rạng rỡ cho cuộc sống của chúng tôi. Và, mỗi bình minh, khi thức giấc, tôi đều nói với chính mình, đâylà dịp đặc biệt. Từng ngày, từng phút, từng hơi thở, thật sựlà…một món quà của cuộc sống. Nhị Tường dịch từ Inspirational Stories Nguồn: trang Quảng Đức. Bức tranh
  • 22. Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹthuật để dạynghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấykhi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹnăng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh haysựnổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xửsự, thái độ với cuộc sống của học trò. Trong một số lượng lớn học trò, Rajeevlà một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev. Một ngàykia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeevđược ông Ranga gọi đến và bảo: - Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bâygiờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi. Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. ThầyRanga xem qua rồi bảo: - Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãyviết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳai có thể chỉ ra bất kỳsơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu Xvào chỗ lỗi đó. Rajeevlàm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.
  • 23. Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeevlấybức tranh về. Rajeevrất thất vọng khi bức tranh của mình đầydấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngaycạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy. Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tựtin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói: - Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết- những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng. Cong, nhưng đừng gãy Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc lá câyrì rào. Nơi đó tôi cũng được ngắm những thân tre oằn xuống dưới sức gió rồi vút ngược lên trời cao khi những cơn gió lặng đi. Khi tôi nghĩ về tính đàn hồi của thân tre lúc chúng cong và thẳng ngược lại về vị trí cũ, khái niệm về sự thích ứng hiện lên trong óc tôi. Liên hệ điều này với con người, sựthích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc,
  • 24. với con người, sựthích ứng có nghĩa là khả năng phục hồi sau một cú sốc, nỗi u sầu, hoặc bất kỳ trạng thái nào đã làm căng thẳng hết mức những cảm xúc của con người. Bạn có bao giờ cảm thấymình gần như gục ngã? Bạn gần như bị bẽ gãy? Hãycảm tạ trời đất vì sau thử thách ấybạn vẫn còn tồn tại để có thể nói về sự trải nghiệm đó. Trong thử thách đó bạn đã cảm thấymột trạng thái tình cảm lẫn lộn đang đe dọa chính sức khỏe của mình. Bạn cảm thấynhững xúc cảm bị rút kiệt, tinh thần kiệt quệ và bạn gần như phải hứng chịu một trạng thái về sức khỏe không lấygì làm dễ chịu. Cuộc sống là sự tổng hòa của những thời khắc tươi đẹp và đen tối, những phút giâyhạnh phúc cũng nhưbất hạnh. Những bất hạnh tiếp đến sẽ gần nhưbẽ gãybạn, nhưng hãycố gắng cong người gắng chịu, đừng để bị bẽ gãy. Hãynỗ lực đừng để hoàn cảnh hạ gục bạn. Một chút hyvọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách cam go. Với niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hoặc một viễn cảnh tươi đẹp, thì mọi điều xem ra sẽ không đến nỗi tồi tệ. Thửthách cam go ấyrồi ra sẽ dễ dàng đương đầu hơn và kết quả cuối cùng thật xứng đáng. Nếu đường đời trở nên cam go và bạn đang ở vào thời điểm sắp gãy, hãy chứng tỏ sự thích ứng của mình. Giống nhưnhững câytre, cong, nhưng không gãy. (Bản dịch của Nhị Tường - Trang Quảng Đức) Vứt bỏ sự nghi hoặc, hãy tin tưởng mọi người Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảymaysuynghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng một giọng mỉa mai: "Anh đừng có tới đây để lôi kéo chúng tôi, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để lừa bịp, hối lộ chúng tôi được sao, anh tưởng rằng có thể dùng tiền để mua được sự ân xá sao, các anh cũng thuộc loại người không chân thực rồi".
  • 25. người không chân thực rồi". Người phạm nhân nàynghe xong cảm thấyvô cùng thất vọng và nghĩ rằng trên thế gian nàykhông còn ai tin tưởng anh ta nữa. Buổi tối, anh ta quyết định vượt ngục. Anh ta đã lấy trộm tiền của mọi người để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy. Khi anh ta lấyđủ số tiền rồi, liền lấm lét lên tàu hoả, trên tàu khách rất đông, đã chật cứng không còn chỗ ngồi, anh ta phải đứng ngay bên cạnh chiếc toilet trên tàu. Lúc đó bỗng nhiên xuất hiện một cố gái xinh đẹp đi vào toilet, nhưng cô chợt phát hiện ra cái khuycửa đã bị hỏng, cô gái liền nhẹ nhàng bước ra nói với anh ta: "Thưa anh, anh có thể giữcửa giúp tôi được không?" Anh ta sững người một lúc, nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng và thuần khiết, anh ta khẽ gật đầu. Cô gái đỏ mặt bước vào bên trong toilet còn anh ta lúc này trông giống như một người vệ sĩ trung thành, nghiêm nghị giữ cái cánh cửa phòng toilet. Và trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, anh ta đột nhiên thayđổi ýđịnh, khi tàu dừng lại anh ta rời khỏi đó và đến đồn cảnh sát tựthú... Lòng tin cũng chính là bàn đạp thực tế, có người nói rằng: "Tin tưởng người khác thật là nguy hiểm, bạn có thể phải chịu sự lừa gạt của họ" chúng ta giả sử là thiên hạ luôn luôn tồn tại sự lừa dối, như vậythì câu nói đó đúng là có lý, lòng tin không nên xuất phát từ trong ảo giác. Bạn biết rõ với người thích nói nhiều thì không nên đem bí mật của mình mà kể cho họ nghe. Thế giới không hẳn là một chiếc sân vận động an toàn mà người ở trên đó không phải ai ai cũng có thiện ý, chúng ta buộc phải đối mặt với sự thật này. Lòng tin chân chính, không phải là sựcả tin. Không tin tưởng người khác, thì không thể thành nghiệp lớn, cũng không thể trở thành vĩ nhân. Xin hãy ghi nhớ câu nói này: "Bạn tin tưởng người khác, thì họ mới tin tưởng bạn, trung thực với bạn. Hãy lấy phong độ của một vĩ nhân đối với người khác, họ mới có thể biểu hiện ra cái phong độ vĩ nhân mà họ có với bạn". Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin!
  • 26. Chúc các bạn luôn được sống trong niềm tin! Sưu tầm Lời ước hẹn cao cả Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi 17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từhôm đó họ không còn cô đơn nữa. Đến một ngàycả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi tuần viết cho nhau hai lá thưđể chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia taynhau. Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngàycàng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong taycô ra và đọc: " ... Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em.Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn". Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thưđều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấycô con gái viết cho bà mẹ. "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".
  • 27. Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..." Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyệncaocả..." Hủ tiếu và cuộc đời Hạnh Nguyễn - Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà tôi. Mẹ đã đau lòng đến thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc quá trời khi từng ngày nhìn gã phải lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, muốn ở mãi trong vòng tay mẹ. Mà mẹ cũng biết, ừ thì gã có lớn lên đó nhưng tâm hồn gã mãi mãi chẳng lớn lên được tí teo nào đâu. Lúc còn nhỏ thì không sao, gã cũng không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy sao vặn vẹo mà đau quá thôi, nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã nhìn gã mà khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng mà cười, môi mẹ nói rằng, ráng bước đi đi con. Tự mình phải bước đi trên đôi chân của mình dù đôi chân ấycó khập khiễng, mẹ muốn gã hiểu ýnghiã sâu xa đó, nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sựhiểu biết mẹ à. Nhưng mẹ an tâm, gã nhủ lòng, vì tim gã biết thổn thức khi nhìn mẹ khóc đấythôi. Gã yêu
  • 28. mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất! Khi gã lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chớ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên cạnh mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình nhiêu đó hà, không có gì thay đổi, nhìn nhà bên cạnh thấy cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ chứ ai. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to haynhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho. Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây… Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta. Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình taygân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậysớm, mẹ người ta cả ngàytrong nhà thôi. Mà mẹ người ta thì thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấymẹ người ta thương mình nữa mà. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở. Gã cũng có mẹ có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suynghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình mà thôi. Là trẻ con thì gã được mẹ chăm lo, lúc ấytóc mẹ màu đen. Là người lớn thì gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bâygiờ màu trắng rồi. Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bâygiờ, đôi chân khập khiễng, đôi taykhập khiễng… làm gì bâygiờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn taytrắng nghèo xơ xác nghèo...". gã nghe sao hiểu vậythôi! Gã thấythương mẹ quá trời quá đất. Người ta nói ở đời chẳng có chi là đường cùng cả, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ
  • 29. sao mẹ!). Nơi gã sống moị người quen nhìn gã rồi, chẳng ai đâu ở không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã cả. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấygã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi. Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, cho mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát: "Mẹ già như chuối chín cây Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi Mồ côi khổ lắm ai ơi..." Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bâygiờ hằng ngày, hai bàn taygã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất cái tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người cho là thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau. Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà, có một bữa trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu của gã bưng đến, đứa bé hỏi chớ: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn là sẽ la lên "Sao con hỏi vậyvới chú, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!". Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ
  • 30. tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà! Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngàysống có ích, ngàynào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngàynào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ. Phải bưng bê bằng taynè, đi bằng chân nè, suynghĩ bằng đầu óc nè, suynghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng nè. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quýsao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấynhư thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình nhưthế mà mấyai hiểu được. o Oo Một lúc nào đó bạn vô tình có ăn hủ tiếu, hãy thử nhớ đến một gã trai như thế. Để thấy rằng làm một con người rất khó, chọn cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Chọn rồi thì mình phải sống ra sao cho nó chu toàn, cho nó nồng nhiệt, cho cuộc đời mình có ích theo một cách nào đó. Chúng ta tự cho mình quá đầy đủ nhưng đôi khi ta không biết thế nào sống cho nó cảm thấy vừa vặn. Còn với gã, chọn hủ tiếu là cuộc đời dù rằng gã không trọn vẹn nhưng gã đã sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn đó biết bao. Được hết mình chạy tới ngày mai là sung sướng biết bao nhiêu vậy mà mấy ai trong chúng ta có thể làm được… (c) xitrum.net - Làng Xitrum. Lâu đài cát
  • 31. Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một thằng bé trên bờ biển quỳgối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó nó úp xô xuống. Nhấc ra, chỉnh sửa khối cát để cho ra đời tòa lâu đài. Nó chơi vậysuốt buổi trưa. Xâythêm hào, đắp thêm tường thành, những ngọn tháp là trạm bảo vệ. Que kem làm cầu. Một khu lâu đài bằng cát được xâyxong. Thành phố lớn. Những con đường đông đúc. Giao thông sôi sục. Một người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấytờ thành từng đống và bàn giao những công việc đã xong. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tayvẫn gõ bàn phím vi tính liên tục. Những con số múa may, nhiều hợp đồng kí kết, niềm vui của người đàn ông và lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông dành cho công việc. Những kế hoạch nối tiếp nhau. Tương lai nằm trong dự đoán. Tích luỹ hàng năm là những sự bảo đảm. Vốn vươn dài ra bắc cầu khắp nơi. Một đế chế được dựng nên. Hai người xâylâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành đại. Cả hai đều làm nên chuyện từ khi chưa thấynó. Cả hai đều cần cù và quyết tâm. Và cả hai đều biềt rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế thay đổi thì mọi việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai người. Trong khi người đàn ông làm ngơ kết quả thì đứa bé biết chấp nhận. Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo đến, cậu bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền, không sợ hãi, không tiếc nuối. Vì nó biết chuyện này sẽ xảy ra, nên nó không ngạc nhiên. Và khi cả tòa lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm cười. Nó cười, nhặt lấydụng cụ và nắm taycha về nhà. Mà sao người lớn không được ngoan như vậy. Khi con sóng thời gian tràn tới, phá sập toà lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng. Ông ta lượn lờ quanh cái phế tích của mình để bảo vệ. Ông ta xâythêm tường để chặn con sóng, rồi khi nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước cơn thuỷtriều. Ông nói một cách bất chấp: "Đâylà tòa lâu đài của tôi mà!". Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào.
  • 32. Tôi cũng không biết gì nhiều hơn về những toà lâu đài cát. Nhưng trẻ con lại biết rõ lắm. Hãyquan sát chúng để học hỏi. Tiếp tục xâylên nhưng bằng một trái tim trẻ thơ. Lúc chiều tà bóng xế, khi con nước lên, hãy hoan nghênh nó. Sau khi chào đón tiến trình của cuộc sống, nắm lấy tay cha, rồi... về nhà. Tôi yêu Hải Đăng Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt… Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn. Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầymàu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp. Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy…dường nhưtrôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ. Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa…trên đường về nhà. Mỗi ngàychúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc. Tôi yêu góc quán tôi hayngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sựsống trước mắt mình, và chậm chạp suynghĩ. Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấyngàymột dầythêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn,
  • 33. bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế… Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãycòn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi! Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không haynhưng làm tôi thỏa ýthích xếp vần và giãi bàycảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm. … Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế. Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào. "Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt…Đến trái tim cũng đâu hoàn toàn là máu đỏ, một nửa đã là máu đen rồi…Vì vậy, đừng bi quan…"(-Đặng Thùy Trâm-) (c) xitrum.net - Làng Xitrum. Sao phải đợi? Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi? Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn? Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người ?
  • 34. Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc? Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút? Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên? Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện? Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ? Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu. Bạn thân Sựkinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến khi anh nhìn thấyngười bạn tri kỷcủa mình ngã xuống chiến trận. Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng người lính đó đã xin chỉ huycho phép anh đi ra ngoài "vùng bình địa" giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô. Vị chỉ huynói: - Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sựsống của bản thân mình. Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳdiệu, anh ta đã xoaysở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới hào, vị chỉ huykiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh một cách thông cảm. -Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. - Vị chỉ huynói - Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.
  • 35. Người lính trả lời: - Mặc dầu vậycông việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp. - Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà? -Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấynói với tôi rằng "Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!" Trong cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta mách bảo để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì mình đã không làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta sẽ ởtrong vòng tay chân thật của những người bạn như vậy. Thuốc chữa đau buồn Chuyện kể về một người phụ nữvừa mất con trai. Trong nỗi đau thương tột cùng, bà tìm đến một nhà hiền triết. “Có lời cầu nguyện nào, câu thần chú nào mà ông biết có thể làm con trai tôi sống lại không?” – lời của người mẹ thật sựtuyệt vọng. Thay vì từ chối hoặc khuyên bà mẹ hãy nguôi ngoai, nhà hiền triết đáp: "Hãytìm về đâycho ta một hạt giống câymù tạc từ gia đình nào chưa từng biết đến đau khổ. Nó có thể dùng để xua tan đi nỗi đau của bà.” Người phụ nữ cảm tạ và lập tức lên đường tìm hạt giống thần kỳ. Đầu tiên, bà tìm đến một căn nhà lớn rất sang trọng, gõ cửa và hỏi: “Tôi đang tìm hạt giống câymù tạc từ ngôi nhà không bao giờ biết đến đau khổ. Có phải nơi nàykhông?”. Họ trả lời rằng bà đã nhầm chỗ. Họ kể với bà những chuyện bi thảm đã xảyra đến với mình. Nghe chuyện, bà ngồi lại và an ủi họ.
  • 36. Rồi bà lại tiếp tục cuộc tìm kiếm gia đình hạnh phúc nhất. Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà đều được trả lời bằng những câu chuyện buồn. Bà trở nên quan tâm và muốn giúp đỡ, chia sẻ nỗi bất hạnh của người khác, đến nỗi sau cùng bà đã quên đi câu hỏi về hạt giống câymù tạc thần kỳ. Mà tựbao giờ hạt giống thần kỳđó cũng đã mang nỗi đau trước kia ra khỏi cuộc đời bà rồi. Đóa hồng Nguyễn Ngọc Hà Chị nhìn xuống giỏ hồng - còn năm đóa. Chị bán xôi những ngày lễ như hôm nay bán thêm hoa hồng, lời hơn. Buổi sáng giá một cành hồng lên tận trời xanh 20.000đ rồi rơi xuống theo ông mặt trời. Hoàng hôn sụp xuống từ lâu.Ai trả 2.000đ cho năm đóa hồng, chị cũng bán coi như vét cú chót vậy. Chị liên tục vẩy nước lên những đóa hoa. Chị giữ sự tươi mát cho hoa nhưng chưa bao giờ chị chăm chút nhan sắc cho chính mình, kể từ lúc lấy chồng. Chồng chị là một người đàn ông thô tục, sáng saychiều xỉn, lại còn cờ bạc, chơi đề. Sau khi lyhôn, chị dắt díu hai đứa con về ngoại và tần tảo buôn bán nuôi các con đang ở tuổi ăn tuổi lớn. Nhìn những cô gái ngồi sau xe gắn máy hay đi bên người tình, mặt tươi như những đóa hoa họ cầm trên tay, lòng chị không khỏi dâng lên một niềm tủi buồn sâu xa. Chị nghe nghèn nghẹn nơi cổ, đau đau nơi trái tim, chị thở dài. - Nè, hết đám hồng nàybao nhiêu? - Dạ... năm đóa... năm ngàn. Một người đàn ông trạc tuổi chị đi chiếc xe @ láng coóng tấp vào. Giọng ông hơi lè nhè: - Chồng con đâu mà giờ nàycòn đứng đâybán?
  • 37. Chị e ngại nhưng vẫn lịch sự: “Chú mua mấybông?”. “Mua mão - ông đưa chị tờ 20.000đ - khỏi thối, bữa nay ngày phụ nữ mà, phải lịch sự với phụ nữ...”. Chị mừng rỡ lóng ngóng bó năm đóa hoa nằm giữa tờ giấy trắng tinh mỏng manh được cắt cẩn thận hình những cành hoa. Chị nhận tiền, đưa bó hoa cho ông. Ông cầm trao lại cho chị: “Tặng chị nè, ngày phụ nữ về sớm với chồng con đi - ông đưa ngón taylên - về liền nha, không được bán tiếp. Chỗ hoa nàytôi mua rồi, chị mà bán tiếp tôi đòi tiền lại đó”. - Thôi chú mang về tặng vợ đi - chị bỗng ngại ngùng. - Vợ tôi có từsớm rồi. Nói xong ông rồ ga đi thẳng. Cầm bó hoa về nhà, chị nâng niu như từ sáng giờ chúng không phải của chị vậy. Nhẹ nhàng, chị cho hoa vào bình đặt lên bàn thờ ba chị. Con gái chị hỏi: “Ủa mẹ, hoa còn dưđó hả?”. Chị hãnh diện: “Không, mẹ được một người tặng”. Nhìn ra con hẻm cụt vắng tanh, chị nhớ đến dòng xe ngược xuôi ngoài đường. Chị thật hạnh phúc. Trong cuộc sống tất bật thị thành còn có một người lưu tâm đến chị, tặng chị một bó hồng. Cho dù rượu xui ông một hành động lịch lãm như trên, chị vẫn sung sướng, một niềm vui muộn màng của một phụ nữ đã ở tuổi xế chiều. (Ghi theo lời kể của chị L. - bán xôi trên đường LVS). Nguồn: TTOL Ngày mai tươi đẹp Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc
  • 38. bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại. Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành câytrơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngàyhôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa? Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất haysao? Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩysinh ra. Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại" vĩnh hằng! Ngàymai... Bất luận ngàyhôm nayđáng lưu luyến thế nào thì ngàymai cũng sẽ không chần chừđến để thaythế, bất luận chúng ta chống chọi haybình thản, sinh tồn haytửvong thì ngàymai cũng sẽ bước tới không dừng chân. Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngàyhôm qua, trở thành những ngàyđã qua. Ngàymai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi , kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngàytuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì. Ngàymai là gian nan, phải làm việc, phải suynghĩ, phải chiến đấu.
  • 39. Ngàymai là mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ. Ngàymai giống như một tờ giấytrắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó, nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm tưtình ýdiệu vợi. Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta. Đối với những người yêu nhau, ngàymai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn...Cho dù có một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngàymai thì hoàn toàn không phải là ngày mai chiến thắng người đó, mà là người đó, mà là người đó làm cho ngày mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ. Đừng đợi ngàymai bước đi tới chúng ta mà hãybước tới ngàymai! Không chờ đợi mà là xâyđắp, chúng ta mới có thể có được một ngàymai thực sự tươi đẹp của chính mình. Điều tôi muốn biết Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không? Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời nàykhông? Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác? Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn;
  • 40. có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sựsaymê tràn ngập đến tận đầu ngón tayvà ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người? Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình? Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình? Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậychứ? Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa? Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”? Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậydù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không? Tôi không quan tâm bạn là ai haylàm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui? Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giâyphút đơn độc? Di chúc Rồi cũng có một ngày, bác sĩ sẽ nói với tôi rằng bộ não của tôi không còn khả năng hoạt động nữa, hay nói cách khác là cuộc đời tôi hầu như đã chấm dứt. Khi điều đó xảyra, xin đừng cố gán ghép một cuộc sống nhân tạo vào trong
  • 41. cơ thể tôi bằng tất cả những thứ máymóc đó. Xin đừng gọi đó là "giâyphút lâm chung" của cuộc đời tôi, mà hãygọi đó là một khởi đầu của sự sống mới vì tôi sẽ góp tấm thân này để giúp những người khác có được một cuộc sống lành lặn hơn. Hãy đem ánh sáng của tôi dâng tặng cho một người đàn ông chưa từng một lần nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chưa bao giờ được thấy gương mặt dễ thương của trẻ thơ, và chưa từng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt của một người phụ nữ. Hãytặng trái tim của tôi cho một người luôn bị trái tim mình hành hạ bằng những cơn đau đớn triền miên. Hãytruyền những giọt máu của tôi cho cậu bé đang thương tích đầymình sau tai nạn giao thông kia để nó có thể sống cho tới ngàyđược nhìn thấy cháu chắt của mình. Tôi sẽ hiến hai quả thận của mình cho những ai phải sống lần hồi qua ngàybằng chiếc máychạythận nhân tạo. Hãy lấy xương của tôi, từng thớ thịt của tôi, và tất cả những sợi dây thần kinh này nữa nếu điều đó giúp cho những đứa trẻ tật nguyền có thể đi lại được. Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Nếu cần thiết, hãy lấycả các tế bào, đem phát triển chúng, thí nghiệm chúng để một ngàynào đó chúng có thể giúp cho một cậu bé câm có thể bật lên tiếng nói hayđể một cô bé bị điếc có thể nghe thấytiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Nếu tôi có còn lại gì thì hãy đem thiêu tất cả rồi thả tro vào trong gió, biết đâu nhờ gió mang đi, chúng cũng giúp ích được gì cho những bông hoa xinh đẹp kia. Nếu buộc phải đem chôn thứ gì đó của tôi, xin hãychôn đi tất cả những tội lỗi, yếu kém, haynhững định kiến mà tôi đã dành cho những người chung quanh.
  • 42. Hãyđem tội lỗi của tôi đến cho quỷdữ. Đem linh hồn tôi đến cho Thượng đế. Nếu như, dù chỉ tình cờ thôi, bạn muốn nhớ đến tôi, thì hãythaytôi làm những điều tốt hay nói những lời yêu thương với những ai đang cần đến bạn. Nếu bạn làm đúng tất cả những điều tôi đã dặn, thì tôi sẽ không bao giờ chết! Gia đình siêu nhân snoopyfan Tôi thấy gia đình tôi là một gia đình siêu nhân kỳ quặc! Bạn biết tại sao không? Vì ba tôi dù buổi tối có mệt mỏi tới đâu thì sáng luôn luôn đúng giờ pha cho 3 người: ba, mẹ và tôi - 3 lycà phê sữa. Rồi ba mang đến cho mỗi người với một cái mỉm cười bắt đầu ngàymới. Vì mẹ tôi luôn dậyđúng 5h để chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà. Nên tôi luôn đi học sau khi được ăn no nê và tráng miệng bằng lycà phê sữa. Vì ba tôi luôn chào tôi mỗi khi ông đi đâu về bằng một cái hôn nhẹ lên tóc. Lúc nào cũng vậy! Vì mẹ tôi là 1 người hay cáu gắt, đến nỗi tôi cũng không chịu được. Tôi không hiểu tại vì tôi và mẹ khắc khẩu haytại tình yêu của ba dành cho mẹ nên ba chẳng than phiền gì cả! Vì mẹ tôi luôn thích nấu nhiều món ăn trong một ngày, tức là thayvì có thể ăn một cách đơn giản thì mẹ haydùng cái quĩ thời gian ngắn ngủi của buổi sáng ngàythường để nấu các món siêu phức tạp và nhiêu khê. Ngược lại sáng Chủ Nhật rảnh rỗi cả nhà lại ăn rất đơn giản?! Tôi cũng ko hiểu tại sao nữa?! Và bà luôn bực mình khi mà nhiều việc quá làm không hết còn ba thì đọc báo! Thế nên ba tôi haykiêm cả việc phụ bếp cho mẹ rồi sau đó mới làm việc của ông!!! (Nhà tôi là xưởng sản xuất nhỏ với nhiều thợ ở chung).
  • 43. Vì ba tôi đi lính 15 năm, bao nhiêu cực khổ khó khăn không kể xiết nhưng không hiểu sao ba luôn kể về điều đó một cách hài hước làm mọi người cười bể bụng! Mà ông haykể trong giờ cơm và sau đó nữa, nên mẹ tôi hay đuổi ba lắm, tại ba cứngồi nói hoài mà chưa chịu đi ngủ trưa! Vì mẹ tôi bị đau khớp và còn đau đốt sống cổ nữa. Vậy mà ba tôi dù mệt mỏi nhưng vẫn có thể ngồi tự tayxoa bóp cho mẹ cả tiếng đồng hồ thayvì có thể dùng máymát-xa. Ngược lại mẹ cũng thế! Vì mẹ tôi có thể đảm việc nội trợ của cái đại gia đình 10 miệng ăn ("việc nhà" không hề đơn giản như cái tên ngắn gọn mình gọi nó đâu nha!) mà vẫn có thể lo lắng cho các trại mồ côi, rồi đi chùa, rồi giúp đỡ những người họ hàng khó khăn và lo cho cùng lúc 3 con chim ăn uống tắm rửa và làm sạch lồng nữa chứ! (Mà bi giờ cũng hết nuôi chim nên đỡ hơn rồi, dịch mà!) Vì tất cả những lýdo trên và còn nhiều nữa mà tôi không nhớ nữa, tôi gọi gia đình của tôi là gia đìnhsiêunhânkỳquặc! Chắc gia đình của bạn cũng vậythôi! Đúng không? Bài viết của thành viên snoopyfan Đăng tại diễn đàn 8T - Làng Xitrum. Nhật ký về mẹ Hoàng Ngọc Ngày… Mẹ ơi, tháng bảyrồi đó mẹ! Con lấychồng xa, lâu lâu mới về thăm mẹ. Gần năm mươi tuổi đầu mà nói
  • 44. thương nhớ mẹ khôn nguôi thì sẽ có người cười phải không mẹ? Thuở nhỏ, con thường haytheo mẹ lên chùa tụng kinh Vu Lan. Tháng bảy Vu Lan - mùa báo hiếu! Nghe thầy nói chiều nào thầy cũng lạy Phật cầu cho cha mẹ siêu thoát, con tự nhủ mình sẽ luôn ở bên mẹ để phụng dưỡng mẹ chứ không bỏ mẹ mà đi tu như thầy. Rốt cuộc rồi con cũng bỏ mẹ mà đi…lấychồng. Ngày… Hôm naylà ngàyđầu tiên Thục Vyđến trường. Nhìn nó tung tăng cùng các bạn vào lớp học con thấy nhớ mẹ. Ngày mẹ dắt con đến trường sao mà thiêng liêng quá! Đối với con cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng lạ lùng. Thấy chiếc xe đò to cao từ từ chạytới, con thét lên run rẩy…Mẹ ôm chặt con vào lòng che chở, vỗ về. Trước khi cô giáo bước vào lớp mẹ còn nhét vào cặp con nửa ổ bánh mì thịt, mẹ sợ con bị đói. Hôm đó, cô giáo không cho chúng con ăn trong lớp, mẹ đâu có biết. Ngày… Con chuẩn bị cho Thục Vyvào đại học. Nó đã lớn, cuộc sống ở kýtúc xá rồi nó sẽ quen như con khi xưa… Lúc đầu, chủ nhật nào con cũng về thăm mẹ. Rồi hai tuần, ba tuần, có lúc năm sáu tuần. Tháng nào mẹ cũng gửi thư, gửi tiền, mẹ viết cho con rằng mẹ chỉ sợ con đau ốm. Con đâu biết rằng mẹ ngàyngàyvì thương nhớ con, mẹ ngồi vuốt từng sợi tóc rụng của mẹ thành một búi đầy…Mẹ ơi, con thương mẹ! Ngày… Thục Vynó dắt bạn trai về nhà giới thiệu với con. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nó con thấy chạnh lòng. Con có quá ích kỷ, hẹp hòi lắm không mẹ? Ngày trước, khi anh ấy về nhà mình mẹ còn vui hơn cả con nữa! Con bị choáng ngợp trong không gian toàn là hình ảnh của anh ấy. Con như con
  • 45. chim sơn ca líu lo vui hát. Trong mắt con, trong lòng con, xung quanh con tràn ngập ánh sáng, hương hoa, mật ngọt của tình yêu. Mẹ ơi, con khóc rồi! Đâu có mẹ lau nước mắt vỗ về con nữa! Khi những giọt nước mắt ghen hờn, ích kỷ, tình thường chảyxuống, con thấythương mẹ vô vàn. Thục Vynó đã lớn, nó đã rời xa vòng tayyêu thương của con. Con biết nó có khung trời riêng của nó, nó có bè bạn, hẹn hò…Nó là con ngàyxưa: mẹ cho tiền, mẹ mayquần áo, mẹ nhắc đi ngủ, mẹ đi họp phụ huynh, ôm mẹ mà ngủ cho ấm, mẹ ơi con thèm món này, con thích món kia, giận dỗi, hờn lẫy… Con bây giờ như cái bóng mờ nhạt bên Thục Vy, một cái bóng không thiếu được. Ngàyxưa, con vô tâm đến nỗi… con làm sao thấyđược những giọt nước mắt thầm lặng của mẹ, làm sao hiểu được tấm lòng cao cả, sự hy sinh vô bờ bến của mẹ? Ngày… Tiệc cưới đã tan. Căn nhà của con sao trống vắng lạ. Nhìn những đồ dùng của Thục Vy con nhớ nó da diết… Con lại khóc. Ngày con hớn hở, tươi cười cắp tay người yêu bước lên xe hoa mẹ không tỏ vẻ gì không vui. Ngược lại, mẹ luôn nhìn con và mỉm cười, ánh mắt đầyvẻ thương yêu. Con đang lo cho Thục Vy. Lần đầu tiên về sống trong căn nhà xa lạ nó có quen được không? Nó ăn uống ra sao? Nó có làm điều gì sai quấykhiến người ta phiền trách không?…Nỗi lo cứ trĩu nặng trong lòng con. Khi xưa mẹ dạy con nấu ăn, mayvá, thêu thùa, dạycon đi đứng, nói năng…Mẹ sợ người ta chê con gái mẹ hư. Con cằn nhằn: Con chỉ là con gái mẹ thôi! Ngày… Thục Vy đã sinh được hai ngày. Con đã chăm sóc nó như mẹ đã từng chăm sóc cho con. Lúc sinh Thục Vy, người đầu tiên con nhìn thấykhi vừa mở mắt ra là mẹ, nhưng người mà con muốn nhìn thấyhơn ai hết là Thục Vy. Tất cả đối với con lúc đó chỉ là Thục Vy. Mẹ như một bà tiên hiền tốt bụng và rộng lượng, mang đến cho con sức mạnh và nghị lực để vượt qua sóng gió cuộc đời. Đàn bà đi biển mồ côi một mình. Sai rồi, con đâu có mồ côi, con có mẹ mà!
  • 46. … Rồi ngày dài tháng rộng, con nuôi Thục Vy lớn lên con mới thấu hiểu tấm lòng của mẹ. Đâu chỉ đơn giản kể rằng cho con bú, nhường chỗ ráo cho con, thức trắng đêm khi con quấykhóc, tắm rửa, giặt giũ, nhường món ngon cho con, lo lắng mỗi khi con đi đâu xa…Không đủ, chưa đủ và không bao giờ đủ! Trở về Một người lính trở về nhà đoàn tụ với gia đình sau nhiều năm tham chiến ở nước ngoài. TừSan Francisco anh gọi điện về thăm hỏi gia đình. - Cha mẹ ơi, con đang trở về nhà đây. Nhưng con có điều muốn xin phép cùng cha mẹ. Con muốn dẫn bạn cùng về nhà mình. - Ồ, được thôi con trai. Cha mẹ rất sẵn lòng đón tiếp bạn con. - Nhưng có điều này cha mẹ nên biết: anh ấy bị thương khá nặng trong chiến tranh, mất cả cánh tay và đôi chân. Anh ấy không còn chỗ nào để nương tựa, vì vậycon muốn anh ấyvề sống cùng chúng ta. - Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều này, có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm được chỗ trú ngụ. - Ồkhông, con muốn anh ấyở cùng chúng ta kia. - Con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu con trai. Một người tàn tật như vậysẽ là một gánh nặng đè lên vai chúng ta. Chúng ta còn cuộc sống riêng tư của chúng ta nữa chứ, không thể để một điều như vậy chen vào cuộc sống của chúng ta được. Tốt hơn hết là con quayvề nhà và quên anh chàng ấyđi. Anh ta chắc sẽ chóng tìm được cách tựkiếm sống thôi. Nghe đến đó, người con trai gác máy. Vài ngàysau đó họ đột nhiên nhận được cú điện thoại từ cảnh sát San Francisco báo tin người con trai đã
  • 47. chết sau khi ngã từ một tòa nhà cao tầng. Cảnh sát cho rằng đâylà một vụ tựsát. Người cha và mẹ đau buồn nàyvội vã bayđến San Francisco và được dẫn đến nhà táng thành phố để nhận xác con. Họ nhận ra anh ngay, nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra một điều khác cùng lúc. Con trai họ chỉ còn lại một tayvà một chân. Giá trị của những câu hỏi Bọn chúng chẳng cần lýdo gì cả. Chúng đến nhà anh chỉ vì anh là người gốc Do Thái. Quân Đức quốc xã xông vào nhà, lôi anh và cả gia đình anh đi. Ngay sau đó chúng lùa họ như bầy gia súc và tống lên xe lửa rồi chở thẳng đến trại tập trung... Chúng đã giết chết họ và chỉ mình anh còn sống. Làm sao mà anh có thể sống nổi trước cảnh tượng hãi hùng phải nhìn thấycon mình nơi bộ quần áo của một đứa trẻ khác vì bâygiờ con anh đã chết sau một cơn mưa đạn? Thế nhưng anh vẫn phải sống. Một hôm anh nhìn cơn ác mộng chung quanh mình và phải đối diện với một sự thật hiển nhiên: nếu anh còn ở đâythêm một ngàychắc chắn anh sẽ chết. Anh có một quyết định là phải thoát khỏi đây ngay lập tức! Anh không biết cách nào, anh chỉ biết mình phải trốn. Hàng tuần liền anh hỏi các bạn tù, "Làm sao chúng ta có thể thoát được nơi kinh hoàng này?"Anh hầu như luôn nhận được cùng một câu trả lời, "Đừng dại dột", họ trả lời "Không thể nào thoát nổi! Hỏi như vậychỉ làm dằn vặt tâm trí anh mà thôi. Cứ chịu khó làm việc và cầu nguyện cho mình được sống sót". Nhưng anh không chấp nhận điều này - anh nhất định sẽ không chấp nhận như thế. Anh bị ám ảnh vì chuyện trốn thoát và cho dù những câu hỏi của anh không có nghĩa gì, anh vẫn luôn luôn hỏi đi hỏi lại, "Làm sao tôi có thể trốn thoát? Phải có cách nào đó. Làm thế nào tôi có thể trốn thoát khỏi nơi nàymà vẫn khoẻ, vẫn sống, ngayhôm nay?"
  • 48. Có lời nói rằng bạn cứxin thì sẽ được. Và không hiểu vì sao hôm ấyanh đã nhận được câu trả lời. Có thể vì anh hỏi quá sức mãnh liệt, có thể là vì anh đã ýthức rõ "bâygiờ chính là thời điểm". Cũng có thể là vì anh liên tục tập trung vào một tiêu điểm là câu trả lời cho câu hỏi của mình. Bất luận lýdo gì, sức mạnh vĩ đại của tâm trí và tinh thần đã thức tỉnh nơi người đàn ông này. Câu trả lời đã đến với anh từmột nguồn gốc lạ thường: mùi lợm giọng của xác người đã thối rữa. Ởđó chỉ cách vài bước cách chỗ anh lao động, anh thấymột đống xác người đã bị xúc lên thùng xe tải - đàn ông, đàn bà, trẻ em, tất cả đã bị hít khí ngạt. Những chiếc răng vàng của họ đã bị gỡ ra, mọi đồ trang sức quí báu mà họ có, thậm chí quần áo họ mang trên người, đều bị lột sạch. Lúc đó thayvì hỏi, "Làm sao quân Đức quốc xã có thể ghê tởm, mất nhân tính đến thế? Làm sao thượng đế có thể làm một điều tàn ác đến thế? Tại sao thượng đế lại để chuyện nàyxảyđến với tôi?" StanislavskyLech đã hỏi một câu hoàn toàn khác. Anh hỏi "Làm cách nào tôi có thể sử dụng điều nàyđể trốn thoát?" Và ngaylập tức anh đã có câu trả lời. Hoàng hôn đang sửa soạn kết thúc một ngàylao động, Lech chạy lại nấp sau chiếc xe tải. Chỉ trong nháymắt anh đã lột bỏ hết quần áo và lẻn mình trần truồng vào đống xác chết mà không ai để ý. Anh giả bộ như đã chết, không một chút cửđộng cựa quật dù có lúc anh gần ngộp thở vì một số xác chết khác tiếp tục được đè lên người anh. Mùi hôi thối của thịt người rữa, những cái xác chết cứng đơ bao bọc anh tứ phía.Anh chờ đợi và chờ đợi, hi vọng không một ai để ýđến một người vẫn còn sống giữa đám xác chết nàyvà hi vọng sớm muộn chiếc xe tải cũng sẽ chạyđi. Cuối cùng, anh nghe tiếng động cơ xe tải nổ.Anh cảm thấy chiếc xe rung lên. Và đúng lúc ấyanh cảm nghiệm được mối hyvọng của mình khi đang nằm im giữa đống xác chết. Rốt cuộc anh thấy xe dừng lại và rồi nó trút toàn bộ những thây ma xuống một chiếc hố rộng mênh mông bên ngoài trại. Lech cứ ở yên đó hàng giờ cho tới khi màn đêm buông xuống. Sau cùng anh ta cảm thấychắc chắn không có ai ở đó, anh rúc ra khỏi núi thây người và chạytrần truồng suốt 25 dặm cho tới khi tìm được tựdo.