3. 5
CONTENT
NHỮNG GIẤC MƠ
MÀ TÔI ĐI TÌM
LỜI MỞ ĐẦU
Chúng tôi, chúng ta
CHƯƠNG 1
Tôi tự hỏi rằng
CHƯƠNG 2
Này đong này đưa
CHƯƠNG 3
Khoảng lơ lửng
CHƯƠNG 4
Khi mọi thứ bắt đầu có nghĩa
CHƯƠNG 5
Tôi mơ
Thay cho lời kết
4. LỜI MỞ ĐẦU
Tự truyện của tôi này,
“…Dạo này lắm lúc tôi thèm được đi ra ngoài phố. Đi, đi thì bằng gì cũng được, miễn là được hít thở trong
nắng sớm trên phố Phan Đình Phùng ắt e cái mờ mịt của sương. Cứ dảo bước dưới hàng muỗm già, lân la suy
nghĩ về mấy ngày trẻ con. Ấy, nhắc đến trẻ con là tôi lại tự mình vòng vèo trên mấy phố Hàng Mã, hàng Ngang,
hàng Đào vì biết rằng thế nào cũng sẽ có tiếng lóe chóe con nít hoặc nhìn thấy mấy hàng đồ chơi. Rồi thỉnh
thoảng sướng lên, tôi lại gác xe, làm cốc nâu đá trên cái ban công chật chội của quán Năng ở Mã Mây và cái
thú thích vẩn vơ, thích phong cách nghệ sĩ lại trỗi dậy. Nhấp một nhấp, quay về bữa chuyện phiếm ngồi ghế nhựa
ăn caramen. Nhấp thứ hai, về lại cái thời ông đèo cháu đi học trên cái xe đạp mà ông bảo ‘Ngày trước hiếm lắm
mới có đấy.’ Nhấp thứ ba, ôi cái buổi vặn tay ga mà phóng bạt mạng quay hồ Gươm.
Ờ thì tính tôi cũng bất chợt lắm. Đang ngồi thế này thôi mà đầu lại quẩn quanh mấy tối hoa quả dầm. Thì là
thèm mà, thèm nhiều. Thèm được ngắm, được quay về thời bao cấp, thời trẻ con. Và kể cả là thèm già nhanh để
còn có mấy sáng thỏng thơi dạo hồ, kẹp nách cái quạt nan hay tờ Báo Mới. Có khi tôi nên lên núi sống cho bớt đi
cái thèm thuồng khó chiều này cũng nên?
Cái tính của tôi nhiều lúc cũng hâm lắm cơ. Thèm già nhanh? Hay đó chỉ là giấc mơ của tôi thôi…”
Chase Hanoi năm nay quay đi ngoảnh lại cũng chỉ muốn tìm một chủ đề đơn giản, chủ đề mà ai cũng có thể làm
được, vừa rộng mà lại vừa cụ thể. Sự đòi hỏi đó dường như đã không khả thi trong những cái đầu của tuổi trẻ
bây giờ, bởi đơn giản lại chính là sự phức tạp. Động vào cái gì, cái đó nở bung, cầu kỳ, rắc rối. Mãi cho đến
tháng 4, chúng tôi mới cùng nhau gật đầu cho “Những giấc mơ mà tôi đi tìm.” Suy cho cùng, chúng tôi cùng chỉ
đang miết mải ngó nghiêng cuộc sống xung quanh, tìm sự hài hòa cho yêu cầu của bản thân và một khoảng lặng
riêng biệt cho sự sung sướng. Và điều đó cũng là một giấc mơ.
Bấm máy không phải chuyên nghiệp, treo tranh cũng còn ngắc ngoải, viết lách thì cũng mới dừng ở sự cố gắng
bấm bẻ uốn nắn câu chữ và ý tưởng, chúng tôi chỉ mong muốn mang đến một sinh tố của sự điên rồ, mạo hiểm
nhưng có nghĩa. Thôi thì hãy mơ cùng nhau, cùng Chase Hanoi, cùng 54 tác giả, những kẻ đứng sau ống kính, kể
chuyện giấc mơ của mình.
6. 1110
7.
Nhắm một mắt. Đưa hộp nhựa nhỏ xíu lên ngắm, rồi tạch. Vậy là xong quá trình lưu giữ kỉ niệm.
Những bức ảnh ấy tôi vẫn còn giữ, gọn gàng trong một cuốn album nhỏ. Tất cả tuy đều mờ ảo, nhưng
tôi vẫn nhớ từng mảng kí ức về từng bức ảnh. Những đốm sáng nhảy múa trên nền đen là pháo hoa
mừng năm mới. Những vệt xanh vàng hòa vào nhau như bảng màu pha dở của một họa sĩ đãng trí
là cánh đồng lúa quê tôi trổ bông thơm ngát. Những dáng hình đang chuyển động là chị tôi và chú
mèo đầu tiên chúng tôi nuôi. Những điều bình dị được ghi lại trong từng khung hình trở nên sống
động, đầy cảm xúc.
13.
Món quà sinh nhật mà tôi thích nhất, cho đến tận bây giờ, là món quà bố tôi tặng năm tôi tròn mười
ba tuổi: chiếc máy ảnh phim cũ của bố, Canon AE-1. Tôi mày mò bấm máy. Một cuộn, hai cuộn, rồi
cứ thế tăng lên, đầy cả những hộp giầy tôi dùng để giữ phim. Những tấm ảnh đầu tiên “ra đời”, thiếu
sáng và rung tay rõ rệt.
“Bây giờ thì còn ai chụp phim nữa?”
Nhiều người hỏi tôi như vậy. Từ rất lâu rồi, chụp ảnh trở thành một niềm đam mê, một thói quen khó
bỏ. Cảm giác hồi hộp mỗi lần chờ đợi một cuộn phim mới được rửa vẫn vẹn nguyên như lần đầu. Tôi
bắt đầu mơ tới giây phút những bức ảnh mình chụp được biết đến, tới những phòng tranh ngập nắng
trưng bày ảnh của riêng mình.
17.
Tôi cho rằng, không có giấc mơ nào là quá phù phiếm, nếu ta thực sự muốn theo đuổi. Những giấc mơ
không trở thành sự thực sau một đêm, mà chúng ta đều phải nỗ lực bước tiếp con đường mình đã
chọn. Ta không cần mải miết chạy theo, để rồi vấp ngã. Điều ta cần là giảm tốc độ và thoải mái.
Không nên để bản thân bị hụt hơi. Ta sẽ đạt được giấc mơ khi ta biết dành thời gian cho nó, có niềm
đam mê và cả niềm tin.
18.
“Tại sao em lại chụp máy phim?”
Anh hỏi, chia sẻ nỗi tò mò khi lúc nào tôi cũng kè kè bên cạnh chiếc máy cổ nặng trịch.
“Chụp máy phim như nhắm mắt ăn một hộp sôcôla đủ vị vậy. Anh không thể đoán trước mình sẽ ăn
vị gì.”
Và tôi tiếp tục hành trình theo đuổi giấc mơ của mình, giấc mơ thơm mùi phim mới.
Chí Trang.
Bùi Việt Trinh - Mèo cũng có giấc mơ?
Mùi Phim.
7. 1312
Chu Hữu Dũng - Ánh nắng của giấc mơ
Đặng Chân Nhân - Bức ảnh cuối cùng
Đào Thu Hà - My dream began when I woke up
8. 1514
Đinh Thị Việt Hằng - Bố con đang nghĩ gì vậy?
Ngô Minh Đức - Ngày gói bánh chưng
Lưu Đức Minh - Nỗi niềm
9. 1716
Nguyễn Hồng Ngọc - RIP, Martin
Nguyễn Mạnh Trí - Nghịch lý
Nguyễn Khôi Nguyên - Màu khói
10. 1918
Nguyễn Mạnh Trí - Chuyến tàu cuộc đời Nguyễn Phi Diệu Hằng - Giấc mơ của mẹ
11. 2120
Nguyễn Thu Hoài - Hai thế giới
Nguyễn Minh Hoàng - In the cinema
Phạm Hoàng Phúc - Wait
12. 22
Trương Nguyễn Bảo Chung - Chờ tàu ở Manhattan
Trần Thanh Hoàng - Hoàng hôn trên công trường
14. 2726
TÔI LÀ MỘT ĐỨA MƠ MỘNG.
Tôi sinh ra vào tuần cuối của tháng mười dương, cái tháng chuyển tiếp giữa cái gió man mát của mùa thu sang cái gió
lành lạnh, buốt buốt của ngày đông. Người ta bảo tôi đặc sệt tính cách của một Thần Nông – lạnh lùng, bí ẩn, lãng mạn,
cuồng nhiệt và đầy si mê. Ừ. Họ đoán chẳng sai chút nào cả, chỉ là cái tính mơ mộng của tôi lớn hơn tất thẩy ngần ấy tính
cách họ nói ra mà thôi.
Thỉnh thoảng tôi cầm máy ảnh lang thang phố cổ, vừa uống nước vừa viết lách. Chỉ mình tôi hiểu, tôi đi không phải để
chụp ảnh, tôi đi để biết đâu tôi lại gặp được người bạn đời một cách tình cờ và có lẽ là nhiều sự “sững sờ”. Tôi cũng quần
ngố, áo phông, giầy lười, đi trà chanh bệt cùng bạn bè, cười sảng khoái vang khắp một góc nhà thờ chỉ để biết đâu đó có ai
quay hình được bọn tôi hay chụp ảnh khoảnh khắc ấy rồi gửi cho tôi. Tôi đoán chắc phải đẹp lắm. Chẳng thích đọc sách,
nhưng tôi cũng thích vào thư viện, đơn giản nơi ấy khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và tôi đang tọa lạc ở một nơi gọi
là “Wonderland thứ hai”. Ừ. Tôi mơ mộng kiểu ấy đấy.
Từ những giấc mộng thật vĩ đại.
Người lớn bảo trẻ con có những ước mơ thật xa vời. Trẻ con như tôi hồi 5 tuổi chắc cũng phải có những giấc mơ “ngút
ngàn dặm xa”.
Đó là mong ước trở thành một bác sĩ, đơn giản vì bác ấy vừa cứu mình khỏi ca mổ và vì cái áo màu trắng khiến bác
trông thật oách. Bác hiện hữu trong tôi lúc ấy quả thực là một vị anh hùng với chiếc áo choàng màu trắng mà theo tưởng
tượng của tôi trông giống một kỵ sĩ. Ước mơ ấy cứ lớn lên cùng tôi qua năm tháng. Rồi sau này thành bác sĩ, hẳn phải là
một bác sĩ trưởng của tất cả các trưởng khoa. Rồi mở một bệnh viện chữa bệnh miễn phí cho tất cả mọi người.
Đó là mong ước trở thành siêu nhân xanh, đơn giản vì siêu nhân xanh mạnh thứ ba – hay như tôi hay gọi là mạnh thứ
“giữa” – trong năm anh em: Trắng, Đen, Xanh, Vàng, Hồng. Vì siêu nhân xanh còn thông minh và mang một cặp kính
thật tri thức. Ước mơ ấy cũng lớn lên cùng tôi cho đến những ngày học tiểu học. Rồi sau này thành siêu nhân, sẽ diệt hết ác
quỷ của thành phố Hà Nội.
VÀ NHỮNG GIẤC MƠ CỦA NGÀY THỰC TẾ
Không còn những ước mơ “ngút ngàn dặm xa”. Ít khi mơ về một bệnh viện chữa bệnh miễn phí. Chẳng nhớ lại về một anh
siêu nhân xanh tốt bụng, giỏi võ. Ước mơ của tôi - một đứa 20 tuổi thực tế hơn, dễ gần hơn một chút.
Là được có bạn bè ở quanh. Vẫn là quán trà chanh quen thuộc, những bức ảnh chụp chung, những câu chuyện cười ra nước
mắt, những nụ cười giòn tan, vài lần giận dỗi. Chỉ mong có từng ấy, nhiều thật, nhưng không có là sẽ nhạt.
Là được có thời gian với gia đình. Là bữa cơm tối thân mật vừa ăn chậm rãi vừa xem vô tuyến. Là những lời phàn nàn
không muốn ăn rau. Là những lần hết thức ăn phải ăn cơm với ruốc. Chỉ mong có từng ấy, hơi giản dị, nhưng không có là
sẽ buồn.
Là yêu một ai đó và được một ai đó yêu. Li kì, lãng mạn, sến sẩm, thỉnh thoảng được cãi vã. Chỉ mong có từng ấy, hơi ít,
nhưng đủ để có một cuộc tình ngọt ngào.
Là được làm những việc mình thích. Được học những điều mình thích. Được nói những điều mình nghĩ. Được đi những nơi
mình muốn đến. Chỉ mong có từng ấy, hơi trẻ măng, nhưng đủ để tiếp tục được trưởng thành.
Quan trọng hơn… là được sống. Được sống để có thể tiếp tục ước mơ, để tiếp tục hiện thực hóa những giấc mơ của bản thân
và phải mơ tiếp những giấc mơ mới… Chỉ mong có từng ấy, lại hơi mơ mộng, lại hơi cụ non, nhưng đủ để biết mình vẫn
đang sống một cách có giá trị.
- Bô Nhếch
kẻ mơ mộng
26. 51
Bước ngoặt
trong cuộc đời tôi
Khi tôi đang viết những dòng kỉ niệm này cũng là lúc tôi đang trải qua những tháng ngày tươi đẹp, hạnh phúc nhất thế
gian. Lúc này, tôi thật sự kiệt sức sau khi thực hiện “cú rẽ” ngoạn mục cho cuôc đời mình. Một vài phút giây để cân bằng
lại cuộc sống, để nhìn lại những sự đổi thay kỳ diệu, để lấy đà và tiếp thêm năng lượng cho cuộc hành trình phía trước. Chỉ
một vài phút giây thôi, để cảm nhận, để lắng nghe, để thấu hiểu trái tim, để quan sát luồng sinh khí đang chảy trong người
đến rạo rực. Chưa bao giờ tôi lại tràn trề động lực, niềm tin, hy vọng và cả quyết tâm như bây giờ. Cũng chưa bao giờ, trái
tim tôi cháy bỏng những tình yêu hương ấm áp như bây giờ, chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống thật giá trị, ý nghĩa đến vậy.
Tôi cảm thấy sự thay đổi từng ngày của bản thân, tôi đang lớn dần, lớn dần, ngày một trưởng thành hơn…Tôi muốn ghi
lại những khoảnh khắc, những phút giây này, để biết ơn, để nhớ về, và mai mãi khắc ghi,…
Mới ngày nào, tôi vẫn là chàng thư sinh ngây dại, hiền lành và nhút nhát, được nâng niu, che chở trong vòng tay êm ái của
cha, của mẹ. Tôi thấy mình thật giống mấy chú nai, hay thơ thẩn, đủng đỉnh, sống cuộc sống thảnh thơi, chẳng hề lo nghĩ.
Ngày lại qua ngày, mặc thời gian trôi, tôi vẫn sống vui vẻ, tự do tự tại, hưởng thụ cho trọn vẹn cuộc sống. Tôi cho như vậy
là sung sướng nhất trần đời. Nhưng, không hiểu sao tôi vẫn thấy mình thiếu điều gì đó, tại sao mình vẫn chưa cảm thấy
thật sự hạnh phúc? Đến một ngày, khi có một người hỏi tôi: “ Ước mơ của bạn là gì?”. Tôi thẫn thờ chẳng biết phải nói
sao, trong đầu tôi toàn là mấy thứ viển vông, hão huyền, chẳng lẽ tôi không có lấy một ước mơ thật sự. Tôi chợt nhận ra,
mình sẽ sống như vậy đến bao giờ, sống như vậy tương lai mình biết phải làm sao? Con đường phía trước tôi hoàn toàn mù
mịt, không biết cuộc đời rồi sẽ trôi về đâu? Thế là… tôi bắt đầu hành trình đi tìm giấc mơ cho riêng mình. Những ấp ủ cho
tương lai cũng bắt đầu xuất hiện, tôi cũng chẳng chờ đợi nữa mà bắt tay luôn vào việc thực hiện. Nhưng rồi, thời gian trôi
đi, chưa bao giờ tôi thật sự nghiêm túc, chưa bao giờ tôi chịu cố gắng hết sức mình, tôi vẫn thờ ơ, tôi vẫn bị níu kéo bởi
những thói quen hàng ngày, bởi những cám dỗ hấp dẫn của cuộc sống. Tôi vẫn là một con người rụt rè, tôi vẫn tự khép
mình lại, tự tạo ra vỏ bọc cho bản thân. Tôi sợ sệt khi giao tiếp với người lạ, tôi cũng sợ khi đứng trước đám đông, tôi
chẳng hề có hứng thú với việc giao lưu kết bạn, tôi cũng không chịu tham gia các hoạt động chỉ vì một lý do duy nhất:
‘lười’,…Vậy mà, tất cả đã thay đổi chóng mặt chỉ trong một tháng qua, cuộc sống tôi đảo lộn hoàn toàn. Cái ngày mà cơ
hội thay đổi đến, tôi vẫn còn lười nhác mà đắn đo, suýt nữa đã từ chối phép màu kỳ diệu này.
Một ngày cuối tháng 5, cuộc đời tôi lật sang một trang mới, tôi đã chấp nhận bỏ một buổi tối chỉ để đến nghe một hội thảo
về Nghệ thuật giao tiếp. Tôi đâu có ngờ, tôi lại học được nhiều hơn thế, và càng không thể ngờ hơn những ngày sau đó lại
tuyệt vời đến thế. Tôi được làm bạn với biết bao nhiêu người cùng hoài bão, lý tưởng. Tôi cảm nhận được biết bao tình cảm
từ họ. Họ cho tôi cảm giác được quý trọng, được yêu thương, họ coi tôi là bạn ngay lần đầu gặp mặt. Họ cũng sẵn sàng chia
sẻ cho tôi nghe tất cả những giá trị mà họ nhận được, thật cảm khích, thật ngưỡng mộ và khâm phục những con người tuyệt
vời như vậy. Giờ đây tôi tự tin nói rằng tôi đã thay đổi, chưa bao giờ tôi nhiều nhiệt huyết và năng lượng như lúc này đây,
những nỗi sợ hãi cũng tan biến, tôi luôn suy nghĩ tích cực mỗi ngày, khao khát học tập, hoàn thiện bản thân từng phút giây.
Chưa bao tôi tích cực tham gia các hoạt động như bây giờ, tôi cũng dần có thói quen đọc sách mỗi ngày, làm những điều hay
lẽ phải, mong muốn được đóng góp, chia sẻ nhiều hơn… Tất cả đều đó đến với tôi thật bất ngờ, đó là khi trong trái tim tôi
cháy bỏng những ước mơ, là khi tôi đặt cho mình những mục tiêu rõ ràng, đó là khi tôi hiểu được những giá trị của cuộc
sống, là khi tôi biết trân trọng, biết ơn. Có bao giờ bạn tự hỏi mình xem: ‘Tôi là ai’, ‘Tại sao tôi sinh ra trên cõi đời này’,
‘Tôi đang sống chết vì điều gì?’ chưa. Khi biết được những điều đó, bạn đang sống thật sự rồi đấy. May mắn và hạnh phúc
xảy đến với chúng ta hàng ngày, hãy mở lòng và đón nhận tất cả. Sống là phải có ước mơ và hãy thực hiện chúng bằng bất
cứ giá nào, hãy tự biến mình thành một CHASER, rồi bạn sẽ thấy….
- Lương Thắng
Nguyễn Mạnh Trí - Ở phía chân trời
27. 5352
Trịnh Phương Ngân - Hè
Tô Linh Chi - Bản lĩnh, Kiên định và hoài bão
Nguyễn Hữu Khánh - Mẹ và con
Phạm Thị Việt Hạnh - Chu Văn An của tôi
Nguyễn Quỳnh Trang - Sometime Around Midnight
28. 5554
Ngô Đức Anh - Phong linh Lê Hải Vân - Tuổi thơ
Ngô Ngọc Quân - Nghiệp để đời Lê Minh Kiên - Cười
34. 67
Dreams as Meaning
“All art is quite useless”- Oscar Wilde, The Picture of Dorian Gray
Khi Wilde, nhà văn, nhà thơ, kịch giả - một nghệ sĩ đúng nghĩa- nói rằng nghệ thuật là thứ vô dụng, liệu có phải ông
đang cười lên cái nghiệp của chính mình? Có lẽ vậy, nhưng tôi cũng tin rằng “vô dụng” ở đây để nói rằng một tác phẩm
nghệ thuật tự nó không thể tạo nên giá trị. Một bức ảnh sẽ mãi là hình ảnh sao chép rẻ tiền của hiện thực, nếu như người
xem ảnh không tự tạo giá trị cho nó. Ta khóc, ta cười, ta hồi hộp khi đọc một quyển tiểu thuyết, đấy là những giá trị sống
trong lòng ta rung động với tác phẩm. Xem một bức tranh thì phức tạp hơn, nhưng cuối cùng thì cũng là cảm nhận của
chính mình, để hiểu được những thứ mà bức tranh đó diễn tả. Chả trách văn học, âm nhạc, và mỹ thuật vẫn được tôn vinh
là đỉnh cao của trí tuệ - khi mà tất cả những thứ phần khác của cuộc sống đã đầy đủ, con người vươn đến tầm cao mới qua
cảm nhận, qua trí tưởng tượng.
Có lẽ những giấc mơ cũng như vậy. Khi nói đến mơ, những hình ảnh và kí ức bồi đắp lên trong giấc ngủ, ta liên tưởng đến
những thứ nằm ngoài nhịp sống thật. Cũng vì thế, giấc mơ từ lâu nay đã mang trong mình biểu tưởng của những kỳ vọng,
hy vọng. Mơ được đỗ đạt học hành, mơ được thăng tiến trong công việc. Mơ được lớn lên làm kiến trúc sư, được làm chú
cảnh sát bảo vệ công lí. Mơ được quay ngược thời gian, về lại với tuổi thơ. Có những giấc mơ ta theo đuổi, bám chặt lấy,
nhưng cũng có những giấc mơ ta phải từ bỏ, để thốt lên mấy chữ “hão huyền”, “xa vời thực tế”. Liệu những giấc mơ- cũng
là sản phẩm của trí tưởng tượng và đam mê- có vô dụng?
Có, nhưng chúng cũng chỉ vô nghĩa nếu ta mặc định là chúng vô nghĩa. Những giấc mơ hay những hy vọng, cũng giống như
nghệ thuật, là phần nằm trên tất cả nhịp sống hằng ngày của chúng ta. Nếu cuộc sống hằng ngày là một bức tranh – lặp đi
lặp lại, vô nghĩa- thì những giấc mơ là giá trị của cuộc sống. Đi tìm giấc mơ là đi tìm ý nghĩa cho cuộc sống.
Vậy tìm giấc mơ qua nghệ thuật như thế nào? Trong một thời đại mà ai cũng có thể mua CD, tranh ảnh, tiểu thuyết, người
nghệ sĩ tìm chỗ đứng của mình bằng cách tránh khỏi những cliché, những thứ tầm thường, để tự định nghĩa mình theo những
ý tưởng mới và độc đáo. Cũng chẳng cần quá màu mè, cũng chẳng cần quá cao siêu, “trường phái nghệ thuật” này nọ:
Bạn là người nghệ sĩ, hãy trả lời những câu hỏi đơn giản hơn nhiều: trong những màu sắc, những âm thanh, những dòng
chữ đấy, có cái gì mà làm tôi có thể cảm nhận thấy những cái nhìn riêng của bạn?
Cảm nhận của bạn? Cuộc sống của bạn?
Cũng khá ngộ nghĩnh khi Chase chuyển từ chủ đề “Sống” sang “Những giấc mơ mà tôi đi tìm”.
Ta phải bắt đầu sống, sau đó, nhặt nhạnh từ những góc nhỏ, những cảm xúc, những suy nghĩ của cuộc sống mà ta đi tìm
cho mình một giấc mơ riêng, một giá trị riêng.
Và với lời kết đó, tôi chúc các bạn “tìm được” giấc mơ của mình. Carpe Diem
- Tiểu Nghị
Nguyễn Nhật Linh - Người mơ
38. 7574
chaser info
edit
Nguyễn Quỳnh Trang
đêm hôm công viên sửa điện nổ cho hai cú như
pháo hoa
chiều muộn, bà bạn già thèm cheesestick, 2 con
lóc cóc đi ăn.
Ngô Hương
Giang
7 tiếng ngồi trong
phòng thi đại học là
những giờ phút căng
thẳng nhất và cũng
yên tĩnh nhất của đời
mình :”)
Lần đầu tiên trong
đời xem phim kinh dị,
mà lại là I know
what you did last
summer từ năm 97.
Vấn đề là ở chỗ mình
xem nó trong tâm thế:
Ồ, đây đích thực là
một phim tình cảm
học đường kiểu Mĩ
;_____ ;
Trần Thị Thu
Huyền
Chẳng hiểu sao lúc
trưa đạp xe trên
đường, trời năng nắng
mà lại có mấy hạt
mưa rơi trúng đầu.
Bất giác mồm miệng
cứ ngân nga: “Có cơn
mưa nào lạ thế,
thoáng mưa rồi tạnh
ngay...”
Ngô Thái Sơn
thèm chơi bóng rổ
huhu
18 years, still no
clique to belong to.
Slowly I formed the
impression that
creativity was never
about creating entirely
new things, but
instead bringing about
new combinations of
old things, things
trapped in our
consciousness and
invoked by our
private minds.
Phạm Mạnh
Cường
Thật ra thì, mình vẫn
thích đi tông hơn T.T
bởi vì đi tông....mát
hơn nên mình sẽ cố
gắng đi tông trong tất
cả khả năng có thể =))
Trương Ngọc Hà
Linh
Tôi là tôi thích ăn
chôm chôm.
Nguyễn Lương
Thắng
e phải làm việc tiếp
đây
còn phải ngủ để sáng
dậy học
e k muốn thức khuya
39. 7776
Funding
design
Cao Ngọc
Linh
Chủ nhật rảnh
ghé qua Paris
shopping 1
chút
Nguyễn Thùy
Anh
can’t believe I am
finally done with my
first year of college.
ready or not
SUMMER I AM
COMINGGGGGG
Nguyễn Diệu
Hoa
Các bạn ạ, chắc tôi
đang đóng vai chính
trong bộ phim cuộc
đời mình mang tên:
Ahoa in Hoboland. or
the perks of going to
Japan without a visa
Trần Thị Phương
Khanh
Nhận ra: trong cặp có
2 hộp sữa chua uống
65ml mẹ bỏ vào đã
qua mấy lần hải quan
Nguyễn Ngọc
Anh
giếc nằm nghĩ mấy cái
sự mà chắc cả đời giếc
cũng chưa từng trải
qua. thôi cậu sướng
hơn tớ rồi đó giếc, cậu
chỉ việc nằm đó phơi
nắng gãi mõm đớp
ruồi và ngủ, mà đc
như cậu tớ cũng thích
lắm
Nguyễn Phi Diệu Hằng
Rảnh thì rất rảnh mà bận thì bù đầu. Đã may
thì cứ gọi là như hỷ mà đen thì đen đủ đường.
Đã vui thì vui như Tết, một khi đã chán phát
ngán thì chỉ có lên giường đắp chăn đi ngủ.
Đang ở vế thứ hai của ba câu ghép trên. Thôi,
đắp chăn đi ngủ...
Nguyễn Quang
Duy
Vừa là đề cương vừa
là phao trong trường
hợp xấu nhất :)) tuổi
thơ dữ dội :))
Ở nhà trách mình mơ
mộng không thực tế,
du học luôn nhắc
mình phải sống khát
khao hơn.
Trần Việt Anh
Tui bị dử hưi :-<
Thanks to all you guys
who kept supporting
me, no matter how
lame I am good nite
PR team
Hoàng Thị
Hương
ngày xưa ngồi chờ đến
giờ xem bóng đá cũng
kiểu hồi hộp, bồn chồn
ntn mỗi tội giờ k phải
thức đêm, để chuông/
nhờ ng gọi dậy, k phải
ngủ những giấc ngắn,
nhắm mắt mà cứ sợ bị
trễ 1p
Nguyễn Hà
Phương
Đi học mà các bạn cứ
bảo là “sao em béo
thế” với “sao em đen
thế” hỏi có còn muốn
đi học ko?
Nguyễn Phan
Thục Hoài
Kết thúc 2 ngày cuối
tuần không làm được
tí bài tập nào chỉ
chăm chăm ngủ ngáy.
Về cơ bản là thấy vui
nhưng cũng dự trước
là không thành công.
Thôi vui đã vậy, chắc
nếu có năm sau thì sẽ
cố gắng hơn.
Phạm Hoàng
Anh
Đã trở lại được với
thủ đo Hà Nội thân
yêu qua bao nhiêu
sóng gió
Phạm Thị Hằng
vì ăn no quá nên chả
làm gì bi giờ đc ngoại
trừ xem phim
Trịnh Thị
Phương Dung
Trịnh Phương Dung
không chơi candy
crush, cảm ơn vì đã
nhiệt tình mời
Phí Thảo
Nguyên
tao lớn rồi khác xưa
nhiều rồi trưởng thành
lắm rồi
Phạm Quốc
Dũng
mấy anh công nhân ở
bên Khu A, làm ở khu
E thi thoảng tạt sang
Khu A thấy các anh
nên tặng các anh 1 pô
ảnh kỉ niệm
Lưu Trần Nam
Anh
Mị thắp đèn cho căn
phòng hay chính là
thắp lên ánh sáng của
cuộc đời mình.
Nguyễn Ngọc
Minh
Có một tiếng đồng hồ
thì nên đi ngủ hay lôi
Bleach ra đọc?
Tôn Nữ Thùy
Anh
“How does the brain
connect to the body?
How does it wake
from a dream?”
advisor
40. 78
- Rơi mất rồi…
- Cái gì rơi?
- Những giấc mơ.
Đó là tiếng vọng từ tâm thức luôn ám ảnh tôi vào những năm tháng đầu của tuổi 20. Vội vã
trưởng thành, mải mê chạy về phía trước, bản thân biết mình sẽ chẳng thể mang theo tất cả ký ức
của chặng đường đã qua. Tự nhủ lòng hẳn mình sẽ bỏ quên vài thứ, nhưng tôi đã không mong
rằng đó là những giấc mơ.
Tôi của những ngày hiện tại, kiên định theo đuổi những giá trị hữu hình, cố chấp hướng đến
tương lai an toàn với bằng cấp, nghề nghiệp, địa vị như một điều tất yếu. Chẳng có gì sai khi
lựa chọn như thế cả, cũng bởi tuổi thanh xuân nhiều hoài bão đã gieo mầm những tham vọng
lớn trong tôi. Chỉ là, mỗi lần đón những cơn mưa tháng 6 đến cùng sinh nhật mình, tôi lại có
chút trầm ngâm. Hình như, bấy nhiêu tham vọng lớn ấy đối với tôi vẫn là chưa đủ.
Tôi của những ngày hiện tại, gần như đã bỏ lại sau lưng bao giấc mộng đẹp của những mùa hè
tuổi thơ xưa cũ. Một cô gái nhỏ ở cái tuổi hồn nhiên nhất khi nghĩ về cuộc sống đã từng mơ
những giấc mơ trong trẻo đơn thuần như vòm trời mùa hạ. Cô gái ấy là tôi.
Trong giấc mơ ấy tôi đã từng muốn được như cánh diều màu lục lam trong tay mình - phiêu
lãng tự do và an nhiên đến kì lạ. Tôi thèm được bay thật sự như những cánh chim phương bắc
và mong mỏi một lần chạm đến bầu trời chỉ để nhìn thật gần vẻ đẹp lấp lánh diệu kì của những
vì sao.
Trong giấc mơ ấy tôi đã muốn mang theo căn nhà nhỏ của mình trong mỗi chuyến đi xa khi
trưởng thành. Tôi đã nguyện cầu bằng tất cả sự chân thành của một đứa trẻ, để được mãi mãi
hạnh phúc bên gia đình. Tôi sẽ đi vòng quanh địa cầu, tìm đến nơi tận cùng thế giới với những
người mình yêu thương.
Trong giấc mơ ấy tôi đã rất muốn mình được giống những anh hùng trên phim ảnh có thể giải
cứu cả thế giới. Hoặc ít nhất là thay đổi những điều tội tệ và bất công vẫn tồn tại quanh đây.
Tôi đã ước bản thân có thứ sức mạnh phi thường để xóa đi chiến tranh, chống lại cái ác. Tôi mơ
tưởng đến một ngày mình có đủ can đảm đứng lên bênh vực kẻ yếu và sẵn sàng đi theo lẽ phải
vô điều kiện.
Tôi của nhiều năm về trước đã vẽ ra những giấc mơ phóng túng cho riêng mình như thế - những
giấc mơ giản đơn, không giới hạn, ngô nghê và dũng cảm. Cũng là những giấc mơ chính tôi đã
đánh rơi đâu đó trên quãng đường đời vội vã đi qua…
Cứ mải mê chạy về phía trước cho đến khi mệt nhoài, tôi dừng lại ở những chặng nghỉ hiếm hoi
giữa nhịp sống ồn ào gấp gáp của Hà Nội. Những khoảng lặng nhắc cho tôi nhớ về bầu trời với
những vì sao của mùa hạ năm ấy - những tháng ngày tôi dám mơ một cách liều lĩnh không bận
tâm đến ngày mai. Biết tìm đâu để có lại được những giấc mộng đẹp như thế cho tuổi 20?
Tôi đã từng đổ lỗi cho thời gian làm người ta quên lãng, chỉ bởi vì không có đủ can đảm đổ lỗi
cho chính mình. Bầu trời đêm vẫn sáng dù bao năm nữa trôi qua, những vùng đất mới vẫn chờ
đợi tôi lên đường, và gia đình luôn là những người quan trọng nhất ở bên tôi. Có chăng là chính
tôi đã bị cuộc sống đầy những bận rộn, lo toan này che mờ đi hồi ức mà thôi.
Thật ra, những giấc mơ thuở nhỏ đầy kiêu hãnh vẫn luôn ở đó, chờ đợi một ngày tôi lặng yên
bước đến. Một chút nhìn lại và một chút suy ngẫm là đủ cho tôi động lực tiếp tục theo đuổi hành
trình của mình. Những giấc mơ cũ đã dạy tôi nhiều điều, đó là câu chuyện về niềm tin, bản lĩnh,
lý tưởng và đích sống. Hoặc giản dị hơn, là lời nhắc nhở về những giá trị bền vững của cuộc đời.
Mùa lại về đem theo những giấc mơ.
Những giấc mơ mà tôi đi tìm.
- Giang Min
Những giấc mơ
bị
lãng quên
41. NHÀ TÀI TRỢ VÀNG
NHÀ TÀI TRỢ BẠC
HỢP TÁC CÙNG
HỖ TRỢ BỞI
NHÀ TÀI TRỢ THIẾT KẾ & IN ẤN
NHÀ TÀI TRỢ HIỆN VẬT