SỰ KHÁC BIỆT TRONG VĂN HÓA PHƯƠNG ĐÔNG VÀ VĂN HÓA PHƯƠNG TÂY VÀ ẢNH H...
Nhân đây
1. Nhân đây, những ai không bị vô cảm mà ngộ nhận thì tôi hi vọng họ nhận
thức lại.
Đã từ lâu, “1 thằng ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”, “thương người như thể
thương thân” đã trở thành tư tưởng đạo lý tốt đẹp của dân tộc, suốt
chặng đường dài dựng nước và giữ nước, truyền thống ấy luôn được
giữ gìn và phát huy.
Nhưng xã hội mang định hướng Xã hội Chủ nghĩa càng phát
triển, nhịp sống càng hối hả thì lại xuất hiện nhiều hiện tượng vô cảm,
đến mức có thể coi là căn bệnh gây tác hại ghê gớm đến đời sống cộng
đồng. Đây là hiện tượng nhức nhối của toàn xã hội. Vậy nhà nước và
người dân cần làm gì để đẩy lùi căn bệnh này?
Tên gọi của căn bệnh đã giải thích biểu hiện của nó. Bệnh vô
cảm là hiện tượng mà mối quan hệ giữa con người vs con người,
con người với cộng đồng trở nên lạnh lùng, thiếu quan tâm-tôn
trọng, thiếu trách nhiệm. Bởi vô cảm chính là không cảm xúc, là trơ lì
cảm xúc, dửng dưng, thờ ơ, vô tâm với những hiện tượng đời sống
xung quanh, chỉ quan tâm đến bản thân và quyền lợi của bản thân trong
những ham muốn, ích kỉ cá nhân. Đây là căn bệnh khó chữa trị, rất dễ
xảy ra trong môi trường đòi hỏi sự cạnh tranh hoặc có sự chênh lệch về
điều kiện sống của cá thể.
Căn bệnh vô cảm ngày càng phổ biến không chỉ trong quan hệ
bạn bè mà còn trong phạm vi cộng đồng với nhiều biểu hiện phức tạp:
Đó là những con người thiếu đồng cảm, thiếu sẻ chia với gia đình
và với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh, dẫn đến tình trạng
con người sống với nhau mà thiếu tình người. Đó là biểu hiện cá
nhân, ích kỉ, hẹp hòi, không coi ai ra gì. Từ xưa, cha ông ta đã phê
phán căn bệnh này: “đèn nhà ai nhà ấy rạng”.
Vô cảm còn được biểu hiện trong sự không tôn trọng những gì
thiêng liêng, chà đạp lên đạo lí sống của dân tộc. Và như thế, tâm
hồn con người sẽ cằn cỗi và dễ dẫn đến những hành vi thiếu đạo đức,
dã man, tàn bạo, nguy hiểm cho xã hội. Và rồi, con người vô cảm sẽ
bị xã hội hắt hủi.
Trong xã hội, căn bệnh vô cảm thật đáng sợ ở những con người
được giao trách nhiệm, nhiệm vụ cao cả hoặc có địa vị xã hội bởi tác
hại của nó có thể nhân rộng và hậu quả là khôn lường.
Như những căn bệnh mang tính triết học khác, bệnh vô cảm cũng
có nguyên nhân khách quan và nguyên nhân chủ quan. Ta sẽ xét từ
khách đến chủ cho nó có tính logic:
Về mặt khách quan, tôi cho rằng căn bệnh hình thành do hai
nguyên nhân. Thứ nhất, gia đình bệnh nhân quá quan tâm đến con,
nuôi dưỡng nó trong một môi trường đầy đủ tài nguyên và tình cảm,
2. khiến nó không còn biết khó nhọc là gì và dần hình thành tật không coi
ai ra gì-luôn cho mình là nhất. Thứ hai, do đấng tạo hóa quyền năng mà
ra cả. Tạo hóa lỡ tay nhúng cho con người một lượng hiệu ứng cạnh
tranh nhất định, đủ để con người tự đưa xã hội mình phát triển đi lên.
Nhưng “thuốc cạnh tranh” lại chứa một hàm lượng độc nhỏ. Đến thế hệ
chúng ta-tức thế hệ thứ n thì độc tính đã bắt đầu biểu lộ ra ngoài (theo
Men-đen – cha đẻ của ngành di truyền học), làm con người “vượt mọi
thử thách” để đạt được mục đích, dẫn đến vô tâm, thờ ơ với cộng đồng.
Trong phạm trù chủ quan, tôi cũng cho rằng có hai khía cạnh.
Thứ nhất, xã hội ngày càng phát triển thì ý thức cá nhân lại càng được
coi trọng, nhưng có dăm ba kẻ lại cực đoan hóa nó, chỉ biết đòi hỏi ở
gia đình, xã hội mà không hề biết đến trách nhiệm của bản thân. Vì thế
mà vô tâm, dửng dưng với những người xung quanh. Ngoài ra, khi cá
nhân tự cao tự đại cũng có thể bị bệnh vô cảm.
Tôi không xét mấy thằng chán đời ở phần nguyên nhân, ai cũng
biết cả rồi.
Đây là hiện tượng tiêu cực, gây những tác hại khủng khiếp cho
cá nhân, gia đình và xã hội, làm suy thoái nòi giống rồng tiên ngàn năm.
Căn bệnh dửng dưng, vô cảm có thể đẩy con người vào con dốc bi
kịch, có thể dẫn đến cái chết. Nó ảnh hưởng đến nền tảng đạo đức của
dân tộc, thậm chí có thể đẩy xã hội đến cái hố diệt vong. Đây là căn
bệnh cần cả xã hội chung tay đẩy lùi.
Theo tôi, chúng ta cần lên án mạnh mẽ những biểu hiện vô cảm
trong gia đình, nhà trường và xã hội, tích cực tuyên truyền lối sống
tương thân tương ái,v.v. Về cá nhân, ta cần rèn luyện đạo đức, phẩm
chất Đảng viên (vì theo lý thuyết, những phẩm chất của người Đảng
viên, ôi, thật tuyệt vời) và có nhận thức đúng đắn về căn bệnh nguy
hiểm này - bệnh vô cảm.
Một cách sến nhất, tôi kết luận, nơi lạnh nhất không phải là Bắc
cực. Nhiều bạn nghĩ đó là nơi không có tình thương? Không phải đâu,
đó là Nam cực, nơi không có hiện tượng trao nhau những giá trị tình
cảm của con người.