Khi bạn cảm thấy mệt mỏi hãy đến với tôi, hãy đọc tôi, tôi sẽ hứa sẽ không giúp bạn cuộc sống ổn định trở lại, nhưng tôi chắc chắn rằng: Bạn sẽ có động lực để chính mình vực dậy, làm cuộc sống của chính bạn tươi đẹp hơn.
Hòa thượng Tịnh Không từng kể rằng, năm 1996, khi Ngài đang ở Úc, có một Phật tử kể cho Ngài nghe câu chuyện có thật như sau: Ở Malaysia, có một sư cô, cạo đầu xuất gia niệm Phật từ khi mười mấy tuổi. Cô không thọ giới, tự cất một ngôi miếu để tịnh tu. Thường ngày niệm Phật vô cùng tinh tấn, câu Phật hiệu luôn luôn ở nơi cửa miệng. Nhưng cô không có nền tảng nghe kinh thính pháp, chỉ thích niệm Phật thôi. Dù cho bị bệnh, cô vẫn niệm Phật được, rất ít đi khám bác sĩ. Từ mười mấy tuổi liên tục niệm đến năm 1996. Lúc này, cô đã hơn 80 tuổi. Khi cô lâm chung, có rất nhiều bạn bè và tín đồ đến trợ niệm cho cô. Vì thường ngày cô niệm Phật giỏi, nên khi bệnh cũ vừa tái phát liền tinh tấn niệm Phật. Niệm đến mức Phật A Di Đà thực sự đã đến. Cô cũng đã nhìn thấy Ngài. Nhưng, cô nói: “Không đi, tôi không đi!” Ý nghĩ này vừa khởi lên, liền không còn thấy Phật A Di Đà nữa. Người khác vẫn đang trợ niệm cho cô. Nhưng cô lại nghĩ ngợi lung tung, mắt mở to, nhìn bên này, ngó bên kia, 3 ngày sau thì chết. Sắc mặt tối đen, trông rất khó coi. Một người niệm Phật nếu không phải thật sự vì cầu sinh thế giới Cực Lạc mà niệm, thì đến khi lâm chung, công phu niệm Phật cả đời không thể dùng được. Rút cuộc, vì lý do gì cô không thể vãng sinh? Hóa ra, cô không kết hôn, nhưng có một đứa con gái nuôi, tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp. Khi lâm chung, cô không nhìn thấy con gái nuôi, nên mọi ý niệm đều là nhớ đến cô con gái này. Vì thế mà cơ duyên vãng sinh đời này của cô đã bị bỏ lỡ. Không biết cô phải luân hồi bao nhiêu kiếp sau mới lại được thân người, lại nghe Phật pháp, lại tin Tịnh Độ? Vì vậy, vãng sinh hay luân hồi đều chỉ trong một ý niệm mà thôi!
Khi bạn cảm thấy mệt mỏi hãy đến với tôi, hãy đọc tôi, tôi sẽ hứa sẽ không giúp bạn cuộc sống ổn định trở lại, nhưng tôi chắc chắn rằng: Bạn sẽ có động lực để chính mình vực dậy, làm cuộc sống của chính bạn tươi đẹp hơn.
Hòa thượng Tịnh Không từng kể rằng, năm 1996, khi Ngài đang ở Úc, có một Phật tử kể cho Ngài nghe câu chuyện có thật như sau: Ở Malaysia, có một sư cô, cạo đầu xuất gia niệm Phật từ khi mười mấy tuổi. Cô không thọ giới, tự cất một ngôi miếu để tịnh tu. Thường ngày niệm Phật vô cùng tinh tấn, câu Phật hiệu luôn luôn ở nơi cửa miệng. Nhưng cô không có nền tảng nghe kinh thính pháp, chỉ thích niệm Phật thôi. Dù cho bị bệnh, cô vẫn niệm Phật được, rất ít đi khám bác sĩ. Từ mười mấy tuổi liên tục niệm đến năm 1996. Lúc này, cô đã hơn 80 tuổi. Khi cô lâm chung, có rất nhiều bạn bè và tín đồ đến trợ niệm cho cô. Vì thường ngày cô niệm Phật giỏi, nên khi bệnh cũ vừa tái phát liền tinh tấn niệm Phật. Niệm đến mức Phật A Di Đà thực sự đã đến. Cô cũng đã nhìn thấy Ngài. Nhưng, cô nói: “Không đi, tôi không đi!” Ý nghĩ này vừa khởi lên, liền không còn thấy Phật A Di Đà nữa. Người khác vẫn đang trợ niệm cho cô. Nhưng cô lại nghĩ ngợi lung tung, mắt mở to, nhìn bên này, ngó bên kia, 3 ngày sau thì chết. Sắc mặt tối đen, trông rất khó coi. Một người niệm Phật nếu không phải thật sự vì cầu sinh thế giới Cực Lạc mà niệm, thì đến khi lâm chung, công phu niệm Phật cả đời không thể dùng được. Rút cuộc, vì lý do gì cô không thể vãng sinh? Hóa ra, cô không kết hôn, nhưng có một đứa con gái nuôi, tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp. Khi lâm chung, cô không nhìn thấy con gái nuôi, nên mọi ý niệm đều là nhớ đến cô con gái này. Vì thế mà cơ duyên vãng sinh đời này của cô đã bị bỏ lỡ. Không biết cô phải luân hồi bao nhiêu kiếp sau mới lại được thân người, lại nghe Phật pháp, lại tin Tịnh Độ? Vì vậy, vãng sinh hay luân hồi đều chỉ trong một ý niệm mà thôi!
3. Chúng ta đều là một phần của Toàn thể. Mọi đổi thay trong tâm thức cá nhân cũng đều ảnh hưởng đến cái Toàn thể đó
4.
5. Không một việc gì có thể gọi là tình cờ, ngẫu nhiên cả. Đằng sau mọi việc xảy ra cho chúng ta đều có một ý nghĩa nào đó…
6. CHUYỂN HÓA CƠN GIẬN Cách đối phó đứng đắn nhất với những cảm giác tiêu cực là Không bộc lộ, không kiềm chế mà chuyển hóa nó…
7.
8.
9.
10. CUỘC SỐNG Gía trị của một con người không ở nơi cái gì anh ta có mà ở điều anh ta làm được khi không có gì cả
11.
12.
13. Sở hữu nhiều chỉ làm ta thêm rối trí, làm ta thêm vướng mắc, tạo ra thêm phiền não.
14.
15.
16. Tất cả mọi sự đau khổ đều do sự chống đối. Khi không chống đối và biết chấp nhận thì mọi sự đau khổ đều chấm dứt.
17. Nếu bạn tưởng tượng bạn có một đức tính nào đó là bạn đã có một nửa đức tính đó rồi
18. Ba chìa khóa rèn luyện một thói quen mới, một đức tính nào đó là: Rõ ràng, thường xuyên và mạnh mẽ
19.
20. Hạnh phúc chân thật là sống điềm đạm trong mọi thăng trầm, thắng bại, được thua, vinh nhục vẫn mỉm cười .
21. Giống như mặt trời, ân huệ không bao giờ phân biệt. Mặt trời không hề nói “ Ta soi sáng cho người này nhưng không cho người khác”. Nếu chúng ta ngồi trong phòng mà kéo màn che cửa sổ thì làm sao Mặt trời đến với ta.
22. Không bao giờ quá trễ để tìm lại chính mình, và đừng bao giờ quên chia sẻ tình thương khi bạn còn sống.