1. CHƢƠNG IV : CẢM XÚC VÀ THỰC TẠI
Khung cảnh trở nên náo loạn, tiếng chửi bới la hết đủ cung bậc của Việt Nam
hòa với sự sợ hãi của lão tài xế. Cảm xúc giết chết trí khôn của con ngƣời. Tất cả
những con ngƣời có mặt trên chiếc xe taxi đó đều không kiềm chế nổi cảm xúc của
mình. Họ chỉ có 1 suy nghĩ và mong muốn duy nhất là xung đột. Chúng tôi muốn xử lý
lão taxi, nhƣng nỗi sợ hãi lo lắng khi mình đang ở nơi đất khách quê ngƣời chi phối lý
trí. Nhỡ đâu, lão có súng …. Nhỡ đâu, lão có đồng bọn… thì kết cục duy nhất đến với
chúng tôi là bỏ mạng nơi đây. Hỗn loạn, không một ai đủ bình tĩnh để suy nghĩ xử lý
nữa…
Chuyện này sẽ xảy ra thƣờng xuyên trong cuộc sống của bạn, những bất trắc,
rủi ro không mong muốn sẽ đến với bạn. Chỉ 1 hành động không kiềm chế nhỏ, sẽ làm
ảnh hƣởng đến cả con đƣờng dài bạn đang đi . Chỉ 1 quyết định không cân nhắc sẽ
khiến bạn cả đời nuối tiếc.
Kíttttttttttttttttttttttttttttt ! Chiếc xe phanh gấp khi đã qua khách sạn khoảng 500m, lão tài
xe hét lên:
GO AWAYYY! Lão vừa mở cửa xe với tốc độ của 1 tia chớp , vừa mở vừa chửi
bới theo ngôn ngữ của lão.
2. Lão đuổi tất cả xuống xe,q úa may là lão chẳng có súng và cũng không có đồng
bọn nốt. Lão ta đang sợ hãi tột độ, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt của lão.
Chúng tôi cũng không còn đủ tỉnh táo nữa, phản xạ thô sơ nhất có thể làm là nhảy
xuống xe và hi vọng không có điều gì bất trắc xảy ra nữa. Nhìn đồng hộ khoảng 6000
Peso, tôi rút vội 1 tờ 500 Peso đƣa lão. Và chỉ 3 giây sau, chúng tôi nhận ra lão sẽ
không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình nữa.
Định thần, thở phào . Đi bộ về khách sạn với tâm trạng từ cõi chết trở về. Điều gì
đến với chúng ta cũng đều có lý do của nó. Chuyện xảy ra với chúng tôi, do chúng tôi
đã không tìm hiểu kỹ về Phillipines. Chúng tôi không biết ở đây không hề có 1 hãng taxi
nào cả, tất cả taxi chỉ là tự phát. Chúng tôi không tim hiểu xem khu trung tâm thƣơng
mại đó ở chỗ nào, mà giao phó toàn bộ cho 1 ngƣời lạ. Chúng tôi để ngƣời khác quyết
định việc của mình. Điều chế đƣợc cảm xúc bạn có thể xoay chuyển càn khôn.
Quyết định không nghịch dại nữa, chúng tôi tĩnh tâm và quyết định sang luôn tìm
hiểu RWS. Bƣớc chân vào Resort World Casino nhƣ lạc vào 1 thế giới khác. Qua cửa
an ninh, bạn sẽ nhìn thấy sảnh đón tiếp tráng lệ. Thẳng bƣớc khoảng 30 mét là vào
casino, nhƣng thu hút nhất không phải là điều đó. Nhìn sang 2 bên là 1 hành lang rực
rỡ không thấy điểm kết, phủ đầy với những đồ hiệu sang trọng : Cartier, Salvatore,
Dolce & Gabbana…. Nơi tiêu tiền của các tay chơi sau những giờ sát phạt. Đi hết hành
lang, lên tầng 2 là thiên đƣờng ăn uống phục vụ đƣợc những ngƣời khó tính nhất. Ở
đây, Á Âu Phi đủ cả, thực khách nào cũng sẽ có sự lựa chọn ƣng ý nhất. Những quán
ăn , café sắp xếp theo 1 hình tròn, để lại không gian rất lớn ở giữa cho 1 khung cảnh cổ
kính phƣơng Tây. Nơi đây luôn diễn ra những đêm nhạc sống, những buổi party sôi
động của ngƣời Phillipines cùng du khách. Đất ăn chơi đây chứ đâu, ngó lên còn vài
tầng nữa. Nhƣng thôi, quay lại mục đích chính, tôi cùng anh em lọc cọc xuống tầng 1.
Xuất trình hộ chiếu, và đi vào chốn thiên thai mà bất cứ con bạc nào đều mong muốn.
3. Đập vào mắt tôi là 1 không gian 1000m2, tiếng ồn ào hò hết của ngƣời chơi,
tiếng leng keng của những đồng phỉnh, tiếng kêu ngộ nghĩnh của slot machine. Để tôi
nói thế này cho dễ hiểu, đông không tƣởng. Tầng 1 casino là nơi bạn có thể tìm thấy tất
cả những trò mà các tay đỏ đen ham muốn. Ở trung tâm cái không gian đó là 1 sân
khấu, có 1 thiên thần đang hát, cô ấy hát tiếng Phil, ko hiểu gì đâu nhƣng mà du dƣơng
lắm. Nó làm ta cảm thấy nhẹ nhõm , thanh tĩnh giữa cái chốn xô bồ này. Phấn khích
không tả nổi, cứ mộng mị vậy. Bƣớc vào đây, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị lãng
quên đi mất.
Độp!
Thằng Cua nó cho tôi 1 cái tát nhẹ, kéo tôi về với thực tế. Anh em sang đây để
cầy tiền! Lúc đó đã quá 2h chiều. Tôi và mọi ngƣời nhanh chóng lao đến bàn Barcarat
gần nhất. Tôi chả thích, tôi thích chơi poker luôn. Nhƣng lúc đó thì các thanh niên poker
vẫn chƣa dậy, vì thƣờng là họ sẽ chơi cả đêm đến sáng khoảng 8h nghỉ. Về ngủ đến
6h chiều mới sang casino chơi tiếp. Giờ này cứ đi tham quan thôi. Tầng 1 có khoảng 20
bàn Barcarat. 15 bàn trống, 5 bàn còn lại thì đông nhƣ kiến. Dân ở bắt cầu nhƣ Việt
Nam luôn, ô nào lái hay là xúm vào. Mà đa phần, xúm vào toàn mấy thanh niên lom
dom. Tức là nhƣ này, tầng 1 đông thật và toàn là dân Phillipines. Về cơ bản, dân ở đây
ngƣời ta nghèo. 60% những ngƣời ở tầng 1 này là vào đây để hƣởng điều hòa, xin tiền
4. ngƣời thắng… xịn hơn 1 tí thì ngƣời ta mang đƣợc khoảng 500peso( tầm 250.000Đ)
vào thả 50P 1 phát. Ăn 2 phát là đủ chỉ tiêu 1 ngày…. Tôi lùi lại vài bƣớc, nhìn tổng thế
cái không gian hỗn độn này. Với $1500 trong túi, kế hoạch là gì bây giờ đây?