2. Ngày kia,
trên một kén nọ,
xuất hiện một lỗ nhỏ xíu
Một người đàn ông
tình cờ đi ngang qua.
Ông ta dừng lại
và theo dõi rất lâu ...
một con bướm
đang cố gắng
chui ra từ lỗ nhỏ đó.
3. Sau một thời gian khá dài, bướm dường như bỏ cuộc,
và cái lỗ cũng chẳng lớn hơn được tí nào.
4. Bướm ta dường như đã cố gắng hết mình
và không thể làm gì hơn được nữa.
5. Thấy vậy,
người đàn ông
nảy ý muốn giúp bướm.
Ông ta lấy
con dao bỏ túi
và xẻ kén ra.
Bướm liền
chui ra khỏi kén.
6. Nhưng thân hình nó teo tóp và cứng đơ ;
đôi cánh không phát triển
và chỉ cựa quậy được đôi chút.
7. Người đàn ông tiếp tục theo dõi. Ông ta nghĩ rằng
chẳng bao lâu nữa, đôi cánh của bướm sẽ mở ra và sẽ
chịu được sức nặng của thân để giúp nó bay.
8. Nhưng chuyện đó
không hề xảy ra !
Suốt cuộc đời còn lại,
bướm kia
chỉ có thể lê lết
trên mặt đất
với thân hình teo tóp
và đôi cánh còi cọc.
Nó chẳng bao giờ
bay được.
9. Điều mà người đàn
ông không hiểu
khi làm cử chỉ
đầy nhân ái
với thiện chí
muốn giúp bướm,
đó là bướm
cần cố gắng
và thời gian
để đôi cánh cứng cáp
và có thể bay được.
10. Đó như là khuôn mẫu mà đời bắt nó phải qua
để nó có thể lớn mạnh và phát triển.
11. Đôi khi, cố gắng
đúng là điều mà chúng ta cần trong cuộc sống.
12. Nếu chúng ta sống mà không bao giờ gặp trở ngại,
chúng ta sẽ bị giới hạn, chúng ta không thể mạnh mẽ
như bây giờ, chúng ta không bao giờ bay được.