1. "ăn quả nhớ kẻ trồng cây
có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"
Lời thơ như vang vọng trong tâm hồn mỗi con người.con người ta được cha mẹ nuôi lớn và thầy cô dạy dỗ nên người.tôi mãi
không thể nào quên được cái công lao to lớn ấy của các thầy, các cô đã dành cho tôi.
tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy.lúc ấy tôi vừa vào học lớp một, thật xui xẻo cho tôi khi một học sinh lần đầu tiên cắp sách đến
trường lại đi học trễ, chẳng bù với mấy đứa bạn tôi ai ai cũng đi học từ rất sớm.cũng có lẽ tại cả đêm qua tôi mãi mê suy nghĩ về
người cô giáo tương lai của tôi.cả tối ấy tôi nghĩ rằng nếu giáo viên là cô thì có lẽ sẽ rất trẻ lại còn nói chuyện nhỏ nhẹ,hiền
lành,dịu dàng với học sinh.không ngờ mãi mê lo nghĩ vớ vẫn mà tôi đã trễ học.chuông vừa reng, thật may tôi cũng tới vừa kịp
trước khi cổng trường đóng lại.thế nhưng tôi vẫn đã trễ học.bước vào lớp mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi."em mau vào lớp
đi" một tiếng nói trầm trầm,tôi nhìn quanh thây cô giáo đang ngồi phía cuối lớp.cô từ từ đi lên, dáng người cao của cô làm tôi
phải ngước cổ lên nhìn, cỏ vẻ như cô đã lớn tuổi rồi,mái tóc cô màu hạt tiêu,cô đeo một cặp kính tròn, giọng nói trầm trầm.cô lại
gần và ôn tồn nói:"em vào chỗ ngồi đi, cũng vào học rồi đấy".tôi mở to đôi mắt nhìn cô, dường như cô không hề giống với những
gì tôi đã nghĩ tối qua , tôi vừa thất vọng vừa bước chầm chậm vào chỗ ngồi.
“hôm nay chúng ta sẽ học bài học đầu tiên” nói xong cô viết lên bảng chữ a, b,c,…. Giọng cô dõng dạt đọc từng chữ từng chữ.cô
đi lên,đi xuống rồi dừng lại ở bàn tôi tôi,tôi loay hoay viết mãi vẫn không được ,thế là cô đã giúp tôi bàn tay chai sạn dính đầy
bụi phấn của cô cầm tay tôi viết từng chữ từng chữ. Mỗi lần tôi gặp khó khăn trong cách đọc thì cô lại mỉm cười, và chỉ tôi từng
chút một. dù cô đã lớn tuổi nhưng những nụ cười không bao giờ rời xa cô.mỗi lần có một vấn đề gì thì côn lại mỉm cười, và ôn
tồn chỉ dạy chúng tôi.không một phút nào tôi có thể quên đượ ngày hôm ấy.
Mặt dù bây giờ tôi đã là một cô học sinh cấp ba thế nhưng tôi vẫn không quên lần cuối cùng tôi thăm cô là ngày 20-11 năm
ngoái.tôi vẫn thường đến trường cũ vào ngày 20-11 để thăm cô thế nhưng vào ngày 20-11 năm ngoái tôi đứng chờ mãi chờ mãi
vẫn không thấy cô.tôi quyết định đi đến nhà để thăm cô.tới nơi hai cánh cổng khép chặt lại.tôi bước tới và gỏ cửa.một người đàn
ông lớn tuổi bước ra nhìn tôi,thấy tôi mặt áo học sinh ông cũng hiểu được tôi đén đẻ thăm cô thủy , ông mỉm cười và nói”cháu
tìm cô thủy phải không? Cô đã chuyển nhà đi cách đây một tháng rồi”.nghe tin ấy tôi đứng im một hồi lâu mặc cho người đàn
ông ấy đã đi vào nhà.tôi cứ đạp xe đi đi mãi rồi dừng lại ở ngôi trường cũ.tôi nhìn vào mà long buồn rười rượi.tôi biết không bữa
tiệc nào là không tàn. Thế nhưng sao nó lại xảy ra đột ngột như vậy? tôi biết thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại được
nhưng những hồi ức của tôi về người cô đáng kính của mình sẽ không bao giờ phai nhòa trong lòng tôi.tôi hiểu rằng mình không
nên níu kéo những gì đã qua. Có lẽ cái khoảng thời gian 9 năm trời tôi gặp cô cũng đã dủ giúp tôi nhớ mãi khuôn mặt hiền hậu
của cô. Tôi rất biết ơn những thầy cô đã dạy dỗ và giúp tôi nên người. cũng sắp tới 20-11 rồi có lẽ năm nay năm sau và cả những
năm tiếp theo tôi sẽ không thể nào gặp lại cô nhưng dù sao tôi cũng rất biết ơn cô.cô như người mẹ thứ hai của tôi đã dìu dắt tôi
tùng ngày từng ngày và chỉ dạy tôi bao điuề hay lẽ phải.giờ đay dù cô đang ở đau em chỉ muốn cám cô vì tất cả những gì đã dành
cho em.
“Bạn thấy cuộc đời Thầy Cô giáo
Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu
Viên phấn trắng hương cuộc đời bay bổng
Mực chấm bài là màu đỏ trong tim”.