SlideShare a Scribd company logo
1 of 10
Download to read offline
Nhất Thập Tứ Châu
1
Quyển Thượng: Mỹ Ngân Như Ngọc

Nhất Thập Tứ Châu
2
Chương 1: Nhớ một lần độ kiếp thất bại
Biên tập: Beryl

ây đen ùn ùn chồng chất, cuộn thành một vòng xoáy đen kịt giữa không
trung, xé mở màn trời thành phố ra một lỗ hổng, sấm chớp đùng đoàng
vang dội.
Một vài thanh niên trẻ tuổi đang tụ tập chém gió xuyên lục địa.
“Kể tiếp cái thằng cùng phòng tao… tên Lâm Sơ,” một thanh niên lên tiếng,
“Như có bệnh, chưa từng thấy nó nói một câu.”
Người bên cạnh mở một lon bia, hùa theo xỉa xói: “Gọi nó người câm là còn đỡ
lắm rồi đấy, đến biểu cảm cũng chẳng có, tao phải vội vàng dọn ra ngoài ở, thật sự
không muốn thấy nó một giây nào, mẹ kiếp.”
M
Nhất Thập Tứ Châu
3
Một tiếng sét cực lớn vang lên, đinh tai nhức óc, mưa to tầm tã đổ xuống như
thác.
Bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía cửa sổ: “Mưa to vãi chưởng.”
Thanh niên vừa càu nhàu nhướng mày nhìn lên không trung, đột nhiên sững sờ,
trợn to hai mắt.
“Này…” Gã ngập ngừng rồi ngạc nhiên lên tiếng: “Lão tam, trên nóc tòa nhà
đằng kia còn không phải tên mặt liệt sao.”
Lão tam nheo nheo đôi mắt cận thị, “Vãi, mưa to như thế, thằng này bị bệnh tâm
thần à?”
“Không trầm cảm thì bị tự kỷ, dù sao cũng không bình thường,” thanh niên hả
hê trên nỗi đau của người khác, nhếch mép cười khẩy, “Ê, Lão tam, mày xem nó ôm
vật gì trong ngực vậy?”
“Hạnh phúc của bệnh nhân tâm thần sao, hình như là một thanh kiếm.”
Tuy nhiên, không đợi bọn họ thấy rõ, một cảnh tượng vượt quá khả năng nhận
thức của con người đã nổ ra.
Rất nhiều tia sét màu tím khổng lồ xoắn vặn trên bầu trời đen với những đường
xuyên tâm không thể tưởng tượng được, nó đâm thẳng về cái người đang đứng trên đỉnh
tòa nhà phía xa, ánh sáng lúc đó quá chói, không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
Trên đường dưới lầu, người người đội mưa hưng phấn chụp ảnh, còn caption
“Mưa giông cực lớn ở thành phố X tựa như tận thế, đạo hữu nào đang độ kiếp nơi đây.”
Nhất Thập Tứ Châu
4
—— Đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy Lâm Sơ.
Lúc Lâm Sơ tỉnh dậy thì cảm thấy mình đang nằm, bèn khó nhọc đảo mắt, gắng
gượng mở to đôi mắt ra.
“Tiểu ngốc tử tỉnh rồi!” Bên tai vang lên chất giọng đặc sệt tiếng địa phương.
Cơ thể hắn lập tức cứng đờ, mí mắt nặng trĩu như Thái Sơn, xương cốt đau đớn
như rỉ sắt, suýt chút nữa không thở nổi.
Thật ra, tôi bị dị ứng với người.
Hắn hít sâu mấy hơi, không khí ẩm ướt thối rữa rất khó chịu.
Hắn gắng sức vận chuyển chân khí, hoàn toàn không có tu vi.
“Sao lại không thấy gì nữa rồi?” Giọng nói kia tiếp tục vang lên, đó là một vị
phụ nhân trung niên giọng rất lớn, hình như bà ta đang duỗi tay về phía hắn.
Tưởng tượng nhiệt độ cơ thể con người đang đến gần, các giác quan của Lâm Sơ
bùng nổ, hắn đột ngột mở bừng mắt.
Đại nương bị hành động của hắn dọa nhảy dựng: “Ai tiểu quỷ này!”
Lâm Sơ cừng đờ hết người, đoạn thở hổn hển mấy hơi, rốt cuộc nhìn rõ bốn phía
giữa cơn váng đầu hoa mắt.
Đại nương trước giường dữ như hung thần ác sát, mặc áo váy vải bố, mái tóc búi
lên cố định bằng một cây trâm gỗ, không phải cách ăn mặc hiện đại.
Nhất Thập Tứ Châu
5
Còn hắn thì đang nằm trong một túp lều tranh rách nát cực độ, vách tường xỉn
màu rỗ đầy nấm mốc, nếu muốn làm một bộ phim cổ trang thì cũng không dễ gì xây
được căn nhà đổ nát thế này.
Lâm Sơ: “…”
Thảm kịch nhân gian.
Hắn chỉ muốn độ chút thiên kiếp thôi mà, độ xong không lâu sẽ phi thăng. Nhưng
tối nào hắn cũng có lớp, không có thời gian tìm núi rừng hoang vắng bên ngoài thành
phố, vì vậy đành phải chọn tòa cao ốc chọc trời xây gần đó, tránh làm phiền những
người bình thường.
Điều tồi tệ là tòa nhà này quá xui xẻo đi, không biết sao trên đó lắp một cây cột
thu lôi khổng lổ, thiên lôi không đánh trúng hắn, đều bị cột thu lôi dẫn xuống. Người tu
tiên, tâm không thành chí không kiên, ý đồ mượn ngoài vật tránh né thiên kiếp, không
ngoại lệ sẽ bị trời phạt, nặng thì đốt thành tro bụi, nhẹ thì đánh trở về điểm bắt đầu,
chẳng hạn như hắn bây giờ.
Hắn thực sự không ngờ rằng cột thu lôi lại có thể dẫn thiên kiếp đi.
Vật lý hiện đại hại tôi rồi.
Lâm Sơ hít thở mấy hơi, cảm nhận một phen cơ thể mình.
Kinh mạch vô cùng trì trệ, căn cốt kém cỏi kỳ dị, nói tư chất bình thường cũng
là nhắm mắt khoe khoang, muốn tu tiên chỉ sợ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hắn giống như một học sinh bị phạt vì gian lận, không những phải thi lại mà còn
bị xé sách giáo khoa.
Nhất Thập Tứ Châu
6
Đại nương thấy hắn dại ra, nhanh chóng hết giận, thở dài than vãn: “Ngốc nghếch
cũng gần chục năm rồi, suốt ngày chạy vào xó xỉnh, lần này suýt chết đuối, chắc sẽ hồi
phục lâu hơn trước.”
Xa xa có một người đàn ông hét lớn, đại nương “Aiz” một tiếng, dịch góc chăn
cho hắn rồi xoay người rời đi.
Tay bà gần như quệt vào cổ Lâm Sơ, khiến toàn thân hắn nổi da gà, hô hấp khó
khăn, thật lâu sau mới bình thường trở lại.
Động tác của đại nương thực sự chỉ là đơn thuần tốt bụng, nhưng Lâm Sơ không
thể tiếp xúc với người khác. Chăn bông ẩm ướt kỳ lạ, lạnh như sắt thép, đắp còn khó
chịu hơn không đắp, thật đúng là vô phúc hưởng thụ.
Chờ đại nương đi xa, hắn mới đứng dậy khỏi giường, đẩy cánh cửa gỗ nhớp nháp
nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt là những ngôi nhà đổ nát giống hệt nhau, túm năm túm
ba tụ tập, giống như một thôn trang. Cái sân hắn đang đứng nằm ở ngoại ô thôn trang,
bên ngoài thôn là đất ruộng hoang tàn, xa hơn một chút là sương mù xám xịt, chẳng
nhìn được bất cứ thứ gì.
Sắc trời tối tăm kỳ dị, trông như sáng sớm mà chợt có người đi lại, khói bếp lượn
lờ. Trông như chạng vạng mà bầu trời một mảng tro đen, không trăng không sao, cũng
không thấy bóng dáng rực rỡ của ánh chiều tà, quỷ quyệt ma mị, thật là đen đủi. Nhất
thời hắn không nghĩ ra được gì, muốn quan sát lại lần nữa, liếc thấy bên ngoài có thôn
dân đi lại, cái chân giơ ra một nửa bèn rụt trở về, quay người về phòng.
Căn phòng thật sự tồi tàn, đã hỏng hóc lại còn bừa bộn, đồ đạc chỉ có độc một
chiếc giường và một chiếc bàn kê trước giường, không có gương soi, không xem được
bộ dạng chính mình. Hắn chợt nhớ đến “Tiểu ngốc tử” và “Tiểu chó điên” mà đại nương
Nhất Thập Tứ Châu
7
kia gọi hắn, đoán chừng khối thân xác này là của một nhân huynh thiểu năng trí tuệ,
cũng không biết dung nhan thế nào.
Sờ sờ mái tóc như cỏ dại của mình, Lâm Sơ sắp sửa tắc thở lần nữa.
Đúng lúc này, cổng sân cọt kẹt một tiếng, sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn
quay đầu nhìn, thấy người tới vẫn là đại nương kia.
Đại nương bưng một cái bát sứ trắng, bước qua ngạch cửa, gọi như gọi chó: “Tiểu
ngốc tử, ăn cơm tối.”
Đại nương vừa kêu xong thì thấy tiểu ngốc tử đang đăm đăm nhìn mình, vẻ mặt
vẫn không như bình thường, nhưng lại có gì đó rất khác trước đây.
Đại nương cau mày: “Té xuống nước thêm một lần, làm sao mà càng ngốc hơn
rồi.”
Nói xong, bà đặt bát xuống bàn rồi xoay người rời đi.
Trên đời này, chẳng có mấy ai được yên tĩnh, nhưng ngốc tử lại là một trong số
đó, bởi vì không ai muốn nói chuyện với một kẻ ngốc. Trước nay Lâm Sơ cầu còn
không được, nhưng hiện tại thì không ổn, hắn cần phải giao lưu với ai đó, nếu không
thì chỉ có thể làm một kẻ ngốc ở đây cả đời. Mặc dù hắn thích yên tĩnh, nhưng cũng
không muốn trở thành một kẻ ngốc, đặc biệt là một kẻ ngốc đắp một cái chăn mốc meo
trong một căn phòng mốc meo.
Vì thế, thời điểm đại nương chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy một giọng nói run
rẩy từ sau lưng: “… Đa tạ.”
Đại nương: “Ai nha.”
Nhất Thập Tứ Châu
8
Bà đột nhiên xoay người: “Con không ngốc!”
Lâm Sơ cứng ngắc gật đầu.
Đại nương suýt nữa hoa tay múa chân, gân cổ ra ngoài hét lớn: “Tiểu ngốc tử
không ngốc!”
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, chốc lát sau đã kéo tới một đám thôn dân
xanh xao vàng vọt tụ tập ngoài cửa, tất cả đều phấn khích rướn cổ dòm vào phòng hắn.
“Tiểu ngốc tử không ngốc?”
“Tiểu ngốc tử thật sự không ngốc?”
“Tiểu ngốc tử quả nhiên không ngốc!”
Một kẻ ngốc đột nhiên trở nên thông minh, làm sao có thể nhốn nháo ầm ĩ đến
như vậy?
Đại nương đặt bát xuống bàn, run rẩy bước lên nắm tay Lâm Sơ: “Ngài… ngài
có thể nhớ ra rồi ư?”
Lâm Sơ: “!!!”
Tay hắn bị đại nương nắm chặt, lông tơ cả người dựng đứng, hai mắt tối sầm, lùi
về phía sau mấy bước như bị điện giật, suýt chút nữa hồn phi lên trời.
Nào ngờ đại nương bỗng dưng quỳ thụp xuống: “Ngài nhất định phải cứu chúng
tôi!”
Nhất Thập Tứ Châu
9
Thôn dân thấy đại nương đột ngột quỳ xuống, cũng rối rít dập đầu theo ngoài
cửa: “Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”
Lâm Sơ mấp máy môi, gian nan tổ chức ngôn ngữ, muốn hỏi thử xem tại sao
những người này lại tự dưng quỳ xuống.
Hiềm nỗi, đã lâu hắn không nói chuyện, hoàn toàn không sắp xếp được.
Hắn khó khăn mở miệng: “Muốn ta làm gì?”
Vài người mồm năm miệng mười nói với lên, đặc biệt giọng của đại nương to
nhất. May mắn thay, mặc dù Lâm Sơ khó nói chuyện thật nhưng nghe bọn họ nói xong
thì cũng miễn cưỡng hiểu được câu chuyện mà bọn họ muốn biểu đạt.
Mười năm trước, chẳng biết yêu ma quỷ quái gì quấy phá, tóm lại là đã xảy ra
đại họa. Vào lúc cả thôn đang lâm nguy, một vị tiên nhân đi ngang qua, dùng pháp thuật
bảo vệ nơi này mười năm, điều kiện là phó thác cho thôn dân chăm sóc một thằng nhóc
khờ khạo, dặn là đồ đệ của mình.
Thôn dân lại hỏi, nếu pháp thuật chỉ có thể bảo vệ nơi này mười năm, vậy mười
năm sau họ phải làm thế nào.
Lời lẽ tiên nhân sắc bén, dùng toàn ngôn ngữ thần tiên, đại khái là “chờ cơ duyên
đến,” rồi phiêu nhiên rời đi.
Hiện giờ, thời hạn mười năm đã đến, kết giới lung lay sắp đổ, nhưng tiểu ngốc
tử thực sự không ngốc, có thể thấy cơ duyên đã tới. Thôn dân tự nhiên vui mừng khôn
xiết, chỉ hy vọng tiểu ngốc tử đột nhiên minh mẫn này có thể nghĩ ra cách đối phó.
Lâm Sơ nhìn ra bên ngoài.
Nhất Thập Tứ Châu
10
Vẫn là cảnh tượng kia, sương mù ma mị tràn ngập khắp nơi, nghe nói sinh cơ
trong đó đã hoàn toàn tuyệt chủng, tất cả đều là hoạt thi ác quỷ. Cả thôn giống như một
hòn đảo biệt lập trên biển, mười mấy năm không có tin tức bên ngoài. Cho dù thôn dân
có nghĩ nát óc cũng không có cách nào thoát ra được. Nếu không tìm được đối sách,
hắn cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Hắn tu tiên từ nhỏ, căn cốt tuyệt hảo, tu luyện hơn mười năm, xuôi chéo mát mái
đến Đại Thừa[1]
. Giờ đây lại bị Thiên Đạo đày đọa tới nơi này, không chỉ bị nhốt, mà
còn phải nói chuyện với người khác, bình sinh hắn chưa bao giờ khó khăn như vậy.
[1] Đại Thừa: cấp bậc tu tiên
Lâm Sơ đứng ở nơi đó, hít sâu mấy hơn, xây dựng tâm lý một phen mới tổ chức
lại ngôn ngữ, hỏi: “Có kiếm không?”
Thôn dân đồng loạt nhìn hắn, đầu gối lại sắp nhũn ra, muốn dập đầu khấn bái.
Thật không ngờ tiểu ngốc tử đột nhiên thông minh lại có thể trở nên điềm tĩnh
như vậy, quả nhiên là phong thái cao nhân, người tu tiên sẽ không lừa gạt ta đâu.

More Related Content

What's hot

Truyện hoàng tử bé
Truyện hoàng tử béTruyện hoàng tử bé
Truyện hoàng tử béljmonking
 
Truyen nhuc bo doan hoi 4
Truyen nhuc bo doan hoi 4Truyen nhuc bo doan hoi 4
Truyen nhuc bo doan hoi 4truyentranh
 
Ly biet cau co long
Ly biet cau co longLy biet cau co long
Ly biet cau co longnhatthai1969
 
Truyen nhuc bo doan hoi 20
Truyen nhuc bo doan hoi 20Truyen nhuc bo doan hoi 20
Truyen nhuc bo doan hoi 20truyentranh
 
Phong lan về trời
Phong lan về trờiPhong lan về trời
Phong lan về trờiPhmVitLong1
 
Nhà giả kim paulo coelho
Nhà giả kim   paulo coelhoNhà giả kim   paulo coelho
Nhà giả kim paulo coelhoLinh Hoàng
 
Nhà giả kim
Nhà giả kimNhà giả kim
Nhà giả kimknet1304
 
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vat
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vatPages from beauty and the beast nguoi dep va quai vat
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vatmcbooksjsc
 
Pages from bia cung ba chua tuyet
Pages from bia cung ba chua tuyetPages from bia cung ba chua tuyet
Pages from bia cung ba chua tuyetmcbooksjsc
 
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngTruyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngChang HaNa
 
Pages from alladin and the magic lamp va cay den than
Pages from alladin and the magic lamp va cay den thanPages from alladin and the magic lamp va cay den than
Pages from alladin and the magic lamp va cay den thanmcbooksjsc
 
Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10truyentranh
 
Truyen nhuc bo doan hoi 12
Truyen nhuc bo doan hoi 12Truyen nhuc bo doan hoi 12
Truyen nhuc bo doan hoi 12truyentranh
 
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đường
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ ĐườngPHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đường
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đườngvinhbinh2010
 

What's hot (20)

Dac san Tra Vinh 2014 2 of 2.
Dac san Tra Vinh 2014 2 of 2.Dac san Tra Vinh 2014 2 of 2.
Dac san Tra Vinh 2014 2 of 2.
 
Truyện hoàng tử bé
Truyện hoàng tử béTruyện hoàng tử bé
Truyện hoàng tử bé
 
Truyen nhuc bo doan hoi 4
Truyen nhuc bo doan hoi 4Truyen nhuc bo doan hoi 4
Truyen nhuc bo doan hoi 4
 
Ly biet cau co long
Ly biet cau co longLy biet cau co long
Ly biet cau co long
 
Truyen nhuc bo doan hoi 20
Truyen nhuc bo doan hoi 20Truyen nhuc bo doan hoi 20
Truyen nhuc bo doan hoi 20
 
Phong lan về trời
Phong lan về trờiPhong lan về trời
Phong lan về trời
 
Thanh nu huynh di
Thanh nu huynh diThanh nu huynh di
Thanh nu huynh di
 
CLVT
CLVTCLVT
CLVT
 
Nha gia kim
Nha gia kimNha gia kim
Nha gia kim
 
Nhà giả kim paulo coelho
Nhà giả kim   paulo coelhoNhà giả kim   paulo coelho
Nhà giả kim paulo coelho
 
Nhà giả kim
Nhà giả kimNhà giả kim
Nhà giả kim
 
NHÀ GIẢ KIM
NHÀ GIẢ KIMNHÀ GIẢ KIM
NHÀ GIẢ KIM
 
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vat
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vatPages from beauty and the beast nguoi dep va quai vat
Pages from beauty and the beast nguoi dep va quai vat
 
Pages from bia cung ba chua tuyet
Pages from bia cung ba chua tuyetPages from bia cung ba chua tuyet
Pages from bia cung ba chua tuyet
 
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngTruyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
 
Pages from alladin and the magic lamp va cay den than
Pages from alladin and the magic lamp va cay den thanPages from alladin and the magic lamp va cay den than
Pages from alladin and the magic lamp va cay den than
 
Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10
 
Chiec luoc nga
Chiec luoc ngaChiec luoc nga
Chiec luoc nga
 
Truyen nhuc bo doan hoi 12
Truyen nhuc bo doan hoi 12Truyen nhuc bo doan hoi 12
Truyen nhuc bo doan hoi 12
 
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đường
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ ĐườngPHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đường
PHO TƯỢNG QUAN ÂM - Lâm ngữ Đường
 

Similar to Chương 1.pdf

Ma Thoi Den Tap1.pdf
Ma Thoi Den Tap1.pdfMa Thoi Den Tap1.pdf
Ma Thoi Den Tap1.pdfNguynLVit1
 
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdf
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdfHau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdf
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdfjb00007
 
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đen
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đenHậu hắc học hoặc mặt dày tâm đen
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đendung191981
 
Me cung day du.dockhôi phucc
Me cung day du.dockhôi phuccMe cung day du.dockhôi phucc
Me cung day du.dockhôi phucchach nguyen phan
 
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLe
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLeTRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLe
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLevinhbinh2010
 
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sển
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.SểnHƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sển
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sểnvinhbinh2010
 
Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7truyentranh
 
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnvinhbinh2010
 
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemHihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemtai_media
 
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemHihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemtai_media
 
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT vocongtuan20
 
Chuyen Hay 2
Chuyen Hay 2Chuyen Hay 2
Chuyen Hay 2kenny Vo
 
Cau chuyen buon
Cau chuyen buonCau chuyen buon
Cau chuyen buonDuyen Pham
 
Câu chuyện tình cảm động
Câu chuyện tình cảm độngCâu chuyện tình cảm động
Câu chuyện tình cảm độngThân Đại
 
M Tinh Turn Gb
M   Tinh Turn GbM   Tinh Turn Gb
M Tinh Turn Gbkinowars
 

Similar to Chương 1.pdf (20)

c4.docx
c4.docxc4.docx
c4.docx
 
Ma Thoi Den Tap1.pdf
Ma Thoi Den Tap1.pdfMa Thoi Den Tap1.pdf
Ma Thoi Den Tap1.pdf
 
Nhị Độ Mai
Nhị Độ MaiNhị Độ Mai
Nhị Độ Mai
 
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdf
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdfHau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdf
Hau tieu ly phi dao Huyet tam lenh.pdf
 
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đen
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đenHậu hắc học hoặc mặt dày tâm đen
Hậu hắc học hoặc mặt dày tâm đen
 
Me cung day du.dockhôi phucc
Me cung day du.dockhôi phuccMe cung day du.dockhôi phucc
Me cung day du.dockhôi phucc
 
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLe
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLeTRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLe
TRO_LAI_HOANG_THON_SaiTuan_DungLe
 
c1.docx
c1.docxc1.docx
c1.docx
 
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sển
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.SểnHƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sển
HƠN NỬA ĐỜI HƯ - Vương H.Sển
 
Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7
 
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
 
Hah
HahHah
Hah
 
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemHihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
 
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xemHihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
Hihi gửi em ngày 01.06 nhé cẩn thận té ghế, yếu tim cấm xem
 
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT
TRUYỆN MA HẤP DẪN ĐẾN TỪNG CHI TIẾT
 
Chuyen Hay 2
Chuyen Hay 2Chuyen Hay 2
Chuyen Hay 2
 
Beautifulghost
BeautifulghostBeautifulghost
Beautifulghost
 
Cau chuyen buon
Cau chuyen buonCau chuyen buon
Cau chuyen buon
 
Câu chuyện tình cảm động
Câu chuyện tình cảm độngCâu chuyện tình cảm động
Câu chuyện tình cảm động
 
M Tinh Turn Gb
M   Tinh Turn GbM   Tinh Turn Gb
M Tinh Turn Gb
 

Chương 1.pdf

  • 1. Nhất Thập Tứ Châu 1 Quyển Thượng: Mỹ Ngân Như Ngọc 
  • 2. Nhất Thập Tứ Châu 2 Chương 1: Nhớ một lần độ kiếp thất bại Biên tập: Beryl  ây đen ùn ùn chồng chất, cuộn thành một vòng xoáy đen kịt giữa không trung, xé mở màn trời thành phố ra một lỗ hổng, sấm chớp đùng đoàng vang dội. Một vài thanh niên trẻ tuổi đang tụ tập chém gió xuyên lục địa. “Kể tiếp cái thằng cùng phòng tao… tên Lâm Sơ,” một thanh niên lên tiếng, “Như có bệnh, chưa từng thấy nó nói một câu.” Người bên cạnh mở một lon bia, hùa theo xỉa xói: “Gọi nó người câm là còn đỡ lắm rồi đấy, đến biểu cảm cũng chẳng có, tao phải vội vàng dọn ra ngoài ở, thật sự không muốn thấy nó một giây nào, mẹ kiếp.” M
  • 3. Nhất Thập Tứ Châu 3 Một tiếng sét cực lớn vang lên, đinh tai nhức óc, mưa to tầm tã đổ xuống như thác. Bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía cửa sổ: “Mưa to vãi chưởng.” Thanh niên vừa càu nhàu nhướng mày nhìn lên không trung, đột nhiên sững sờ, trợn to hai mắt. “Này…” Gã ngập ngừng rồi ngạc nhiên lên tiếng: “Lão tam, trên nóc tòa nhà đằng kia còn không phải tên mặt liệt sao.” Lão tam nheo nheo đôi mắt cận thị, “Vãi, mưa to như thế, thằng này bị bệnh tâm thần à?” “Không trầm cảm thì bị tự kỷ, dù sao cũng không bình thường,” thanh niên hả hê trên nỗi đau của người khác, nhếch mép cười khẩy, “Ê, Lão tam, mày xem nó ôm vật gì trong ngực vậy?” “Hạnh phúc của bệnh nhân tâm thần sao, hình như là một thanh kiếm.” Tuy nhiên, không đợi bọn họ thấy rõ, một cảnh tượng vượt quá khả năng nhận thức của con người đã nổ ra. Rất nhiều tia sét màu tím khổng lồ xoắn vặn trên bầu trời đen với những đường xuyên tâm không thể tưởng tượng được, nó đâm thẳng về cái người đang đứng trên đỉnh tòa nhà phía xa, ánh sáng lúc đó quá chói, không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Trên đường dưới lầu, người người đội mưa hưng phấn chụp ảnh, còn caption “Mưa giông cực lớn ở thành phố X tựa như tận thế, đạo hữu nào đang độ kiếp nơi đây.”
  • 4. Nhất Thập Tứ Châu 4 —— Đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy Lâm Sơ. Lúc Lâm Sơ tỉnh dậy thì cảm thấy mình đang nằm, bèn khó nhọc đảo mắt, gắng gượng mở to đôi mắt ra. “Tiểu ngốc tử tỉnh rồi!” Bên tai vang lên chất giọng đặc sệt tiếng địa phương. Cơ thể hắn lập tức cứng đờ, mí mắt nặng trĩu như Thái Sơn, xương cốt đau đớn như rỉ sắt, suýt chút nữa không thở nổi. Thật ra, tôi bị dị ứng với người. Hắn hít sâu mấy hơi, không khí ẩm ướt thối rữa rất khó chịu. Hắn gắng sức vận chuyển chân khí, hoàn toàn không có tu vi. “Sao lại không thấy gì nữa rồi?” Giọng nói kia tiếp tục vang lên, đó là một vị phụ nhân trung niên giọng rất lớn, hình như bà ta đang duỗi tay về phía hắn. Tưởng tượng nhiệt độ cơ thể con người đang đến gần, các giác quan của Lâm Sơ bùng nổ, hắn đột ngột mở bừng mắt. Đại nương bị hành động của hắn dọa nhảy dựng: “Ai tiểu quỷ này!” Lâm Sơ cừng đờ hết người, đoạn thở hổn hển mấy hơi, rốt cuộc nhìn rõ bốn phía giữa cơn váng đầu hoa mắt. Đại nương trước giường dữ như hung thần ác sát, mặc áo váy vải bố, mái tóc búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, không phải cách ăn mặc hiện đại.
  • 5. Nhất Thập Tứ Châu 5 Còn hắn thì đang nằm trong một túp lều tranh rách nát cực độ, vách tường xỉn màu rỗ đầy nấm mốc, nếu muốn làm một bộ phim cổ trang thì cũng không dễ gì xây được căn nhà đổ nát thế này. Lâm Sơ: “…” Thảm kịch nhân gian. Hắn chỉ muốn độ chút thiên kiếp thôi mà, độ xong không lâu sẽ phi thăng. Nhưng tối nào hắn cũng có lớp, không có thời gian tìm núi rừng hoang vắng bên ngoài thành phố, vì vậy đành phải chọn tòa cao ốc chọc trời xây gần đó, tránh làm phiền những người bình thường. Điều tồi tệ là tòa nhà này quá xui xẻo đi, không biết sao trên đó lắp một cây cột thu lôi khổng lổ, thiên lôi không đánh trúng hắn, đều bị cột thu lôi dẫn xuống. Người tu tiên, tâm không thành chí không kiên, ý đồ mượn ngoài vật tránh né thiên kiếp, không ngoại lệ sẽ bị trời phạt, nặng thì đốt thành tro bụi, nhẹ thì đánh trở về điểm bắt đầu, chẳng hạn như hắn bây giờ. Hắn thực sự không ngờ rằng cột thu lôi lại có thể dẫn thiên kiếp đi. Vật lý hiện đại hại tôi rồi. Lâm Sơ hít thở mấy hơi, cảm nhận một phen cơ thể mình. Kinh mạch vô cùng trì trệ, căn cốt kém cỏi kỳ dị, nói tư chất bình thường cũng là nhắm mắt khoe khoang, muốn tu tiên chỉ sợ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hắn giống như một học sinh bị phạt vì gian lận, không những phải thi lại mà còn bị xé sách giáo khoa.
  • 6. Nhất Thập Tứ Châu 6 Đại nương thấy hắn dại ra, nhanh chóng hết giận, thở dài than vãn: “Ngốc nghếch cũng gần chục năm rồi, suốt ngày chạy vào xó xỉnh, lần này suýt chết đuối, chắc sẽ hồi phục lâu hơn trước.” Xa xa có một người đàn ông hét lớn, đại nương “Aiz” một tiếng, dịch góc chăn cho hắn rồi xoay người rời đi. Tay bà gần như quệt vào cổ Lâm Sơ, khiến toàn thân hắn nổi da gà, hô hấp khó khăn, thật lâu sau mới bình thường trở lại. Động tác của đại nương thực sự chỉ là đơn thuần tốt bụng, nhưng Lâm Sơ không thể tiếp xúc với người khác. Chăn bông ẩm ướt kỳ lạ, lạnh như sắt thép, đắp còn khó chịu hơn không đắp, thật đúng là vô phúc hưởng thụ. Chờ đại nương đi xa, hắn mới đứng dậy khỏi giường, đẩy cánh cửa gỗ nhớp nháp nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt là những ngôi nhà đổ nát giống hệt nhau, túm năm túm ba tụ tập, giống như một thôn trang. Cái sân hắn đang đứng nằm ở ngoại ô thôn trang, bên ngoài thôn là đất ruộng hoang tàn, xa hơn một chút là sương mù xám xịt, chẳng nhìn được bất cứ thứ gì. Sắc trời tối tăm kỳ dị, trông như sáng sớm mà chợt có người đi lại, khói bếp lượn lờ. Trông như chạng vạng mà bầu trời một mảng tro đen, không trăng không sao, cũng không thấy bóng dáng rực rỡ của ánh chiều tà, quỷ quyệt ma mị, thật là đen đủi. Nhất thời hắn không nghĩ ra được gì, muốn quan sát lại lần nữa, liếc thấy bên ngoài có thôn dân đi lại, cái chân giơ ra một nửa bèn rụt trở về, quay người về phòng. Căn phòng thật sự tồi tàn, đã hỏng hóc lại còn bừa bộn, đồ đạc chỉ có độc một chiếc giường và một chiếc bàn kê trước giường, không có gương soi, không xem được bộ dạng chính mình. Hắn chợt nhớ đến “Tiểu ngốc tử” và “Tiểu chó điên” mà đại nương
  • 7. Nhất Thập Tứ Châu 7 kia gọi hắn, đoán chừng khối thân xác này là của một nhân huynh thiểu năng trí tuệ, cũng không biết dung nhan thế nào. Sờ sờ mái tóc như cỏ dại của mình, Lâm Sơ sắp sửa tắc thở lần nữa. Đúng lúc này, cổng sân cọt kẹt một tiếng, sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, thấy người tới vẫn là đại nương kia. Đại nương bưng một cái bát sứ trắng, bước qua ngạch cửa, gọi như gọi chó: “Tiểu ngốc tử, ăn cơm tối.” Đại nương vừa kêu xong thì thấy tiểu ngốc tử đang đăm đăm nhìn mình, vẻ mặt vẫn không như bình thường, nhưng lại có gì đó rất khác trước đây. Đại nương cau mày: “Té xuống nước thêm một lần, làm sao mà càng ngốc hơn rồi.” Nói xong, bà đặt bát xuống bàn rồi xoay người rời đi. Trên đời này, chẳng có mấy ai được yên tĩnh, nhưng ngốc tử lại là một trong số đó, bởi vì không ai muốn nói chuyện với một kẻ ngốc. Trước nay Lâm Sơ cầu còn không được, nhưng hiện tại thì không ổn, hắn cần phải giao lưu với ai đó, nếu không thì chỉ có thể làm một kẻ ngốc ở đây cả đời. Mặc dù hắn thích yên tĩnh, nhưng cũng không muốn trở thành một kẻ ngốc, đặc biệt là một kẻ ngốc đắp một cái chăn mốc meo trong một căn phòng mốc meo. Vì thế, thời điểm đại nương chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy một giọng nói run rẩy từ sau lưng: “… Đa tạ.” Đại nương: “Ai nha.”
  • 8. Nhất Thập Tứ Châu 8 Bà đột nhiên xoay người: “Con không ngốc!” Lâm Sơ cứng ngắc gật đầu. Đại nương suýt nữa hoa tay múa chân, gân cổ ra ngoài hét lớn: “Tiểu ngốc tử không ngốc!” Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, chốc lát sau đã kéo tới một đám thôn dân xanh xao vàng vọt tụ tập ngoài cửa, tất cả đều phấn khích rướn cổ dòm vào phòng hắn. “Tiểu ngốc tử không ngốc?” “Tiểu ngốc tử thật sự không ngốc?” “Tiểu ngốc tử quả nhiên không ngốc!” Một kẻ ngốc đột nhiên trở nên thông minh, làm sao có thể nhốn nháo ầm ĩ đến như vậy? Đại nương đặt bát xuống bàn, run rẩy bước lên nắm tay Lâm Sơ: “Ngài… ngài có thể nhớ ra rồi ư?” Lâm Sơ: “!!!” Tay hắn bị đại nương nắm chặt, lông tơ cả người dựng đứng, hai mắt tối sầm, lùi về phía sau mấy bước như bị điện giật, suýt chút nữa hồn phi lên trời. Nào ngờ đại nương bỗng dưng quỳ thụp xuống: “Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”
  • 9. Nhất Thập Tứ Châu 9 Thôn dân thấy đại nương đột ngột quỳ xuống, cũng rối rít dập đầu theo ngoài cửa: “Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!” Lâm Sơ mấp máy môi, gian nan tổ chức ngôn ngữ, muốn hỏi thử xem tại sao những người này lại tự dưng quỳ xuống. Hiềm nỗi, đã lâu hắn không nói chuyện, hoàn toàn không sắp xếp được. Hắn khó khăn mở miệng: “Muốn ta làm gì?” Vài người mồm năm miệng mười nói với lên, đặc biệt giọng của đại nương to nhất. May mắn thay, mặc dù Lâm Sơ khó nói chuyện thật nhưng nghe bọn họ nói xong thì cũng miễn cưỡng hiểu được câu chuyện mà bọn họ muốn biểu đạt. Mười năm trước, chẳng biết yêu ma quỷ quái gì quấy phá, tóm lại là đã xảy ra đại họa. Vào lúc cả thôn đang lâm nguy, một vị tiên nhân đi ngang qua, dùng pháp thuật bảo vệ nơi này mười năm, điều kiện là phó thác cho thôn dân chăm sóc một thằng nhóc khờ khạo, dặn là đồ đệ của mình. Thôn dân lại hỏi, nếu pháp thuật chỉ có thể bảo vệ nơi này mười năm, vậy mười năm sau họ phải làm thế nào. Lời lẽ tiên nhân sắc bén, dùng toàn ngôn ngữ thần tiên, đại khái là “chờ cơ duyên đến,” rồi phiêu nhiên rời đi. Hiện giờ, thời hạn mười năm đã đến, kết giới lung lay sắp đổ, nhưng tiểu ngốc tử thực sự không ngốc, có thể thấy cơ duyên đã tới. Thôn dân tự nhiên vui mừng khôn xiết, chỉ hy vọng tiểu ngốc tử đột nhiên minh mẫn này có thể nghĩ ra cách đối phó. Lâm Sơ nhìn ra bên ngoài.
  • 10. Nhất Thập Tứ Châu 10 Vẫn là cảnh tượng kia, sương mù ma mị tràn ngập khắp nơi, nghe nói sinh cơ trong đó đã hoàn toàn tuyệt chủng, tất cả đều là hoạt thi ác quỷ. Cả thôn giống như một hòn đảo biệt lập trên biển, mười mấy năm không có tin tức bên ngoài. Cho dù thôn dân có nghĩ nát óc cũng không có cách nào thoát ra được. Nếu không tìm được đối sách, hắn cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây. Hắn tu tiên từ nhỏ, căn cốt tuyệt hảo, tu luyện hơn mười năm, xuôi chéo mát mái đến Đại Thừa[1] . Giờ đây lại bị Thiên Đạo đày đọa tới nơi này, không chỉ bị nhốt, mà còn phải nói chuyện với người khác, bình sinh hắn chưa bao giờ khó khăn như vậy. [1] Đại Thừa: cấp bậc tu tiên Lâm Sơ đứng ở nơi đó, hít sâu mấy hơn, xây dựng tâm lý một phen mới tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi: “Có kiếm không?” Thôn dân đồng loạt nhìn hắn, đầu gối lại sắp nhũn ra, muốn dập đầu khấn bái. Thật không ngờ tiểu ngốc tử đột nhiên thông minh lại có thể trở nên điềm tĩnh như vậy, quả nhiên là phong thái cao nhân, người tu tiên sẽ không lừa gạt ta đâu.